Enjoy!
--------------------------
Haruno Hinata bắt đầu trải lòng
Hinata nói rằng cuối cùng cô đã hiểu được niềm vui của việc nấu ăn. Chỉ một lời ấy thôi cũng đủ khiến tôi thấy hạnh phúc vô cùng.
“Vậy là… từ lần sau cậu vẫn sẽ tiếp tục đến chứ?”
“Ừm. Nếu Yuuya-kun và Yumiko-sensei không phiền.”
“Đương nhiên rồi!”
Niềm vui khi biết Hinata sẽ tiếp tục đến lớp khiến giọng tôi bật ra cao hẳn lên.
“Còn nữa này, Yuuya-kun.”
“Hửm?”
Không ngờ vẫn còn điều gì đó cô muốn nói.
“Tớ thích không khí nơi này. Vui vẻ, dễ chịu lắm.”
“Th… thế à? Tớ thì thấy lúc nào cũng rối tung lên thôi. Nhất là khi có Yumiko-sensei…”
Hinata khẽ cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng.
“Yumiko-sensei thật sự là một người rất tốt. Nhìn vào là biết ngay cô rất tin tưởng và yêu quý Yuuya-kun.”
“Thế sao? Với tớ thì cô chỉ toàn xen vào chuyện người khác, mà làm gì có chuyện tin tưởng tớ đâu.”
“Không đâu. Cô ấy tin tưởng cậu lắm đấy. Điều đó… khiến tớ thấy ghen tỵ nữa.”
Ghen tỵ…?
Tôi chợt nhớ ra, lần trước ngay trước kì nghỉ lễ, khi cả hai nói chuyện về gia đình, Hinata đã ngập ngừng, không muốn đi sâu hơn. Có lẽ… quan hệ giữa cô và cha mẹ không được êm ấm.
“Thật à… tin tưởng sao…”
“Ừm. Yuuya-kun là một người có thể tin cậy. Tớ cũng tin cậu lắm.”
Nụ cười của Hinata khi nói câu ấy khiến tôi sững sờ. Học sinh được mệnh danh “Idol” của trường, lại nhìn tôi bằng ánh mắt trong trẻo và tin tưởng đến thế…
“À… cảm ơn cậu.”
Sau lưng tôi như có luồng điện tê rần chạy qua. Chẳng biết phải nói gì tiếp, tôi chỉ biết cúi xuống, cắn thêm một miếng bánh. Hinata cũng chợt nhớ ra, liền tiếp tục ăn nốt phần bánh của mình.
Một khoảng lặng dịu nhẹ trôi qua, rồi cả hai cũng đã ăn xong. Tôi bắt đầu thấy nếu cứ im lặng mãi thì sẽ gượng gạo, nhưng lại không biết nên mở lời từ đâu.
Thế nhưng, cảm giác về sợi dây liên kết giữa tôi và Hinata đã bền chặt hơn trước. Có lẽ không cần phải câu nệ nữa, cứ nói ra điều mình nghĩ cũng được.
“Này Hinata…”
“Sao thế?”
“Tớ thấy cậu thật sự giỏi. Cậu nỗ lực hết mình, học nấu ăn mà tiến bộ nhanh đến vậy, thật sự rất đáng nể.”
“Không đâu… Tớ vẫn còn phải cố gắng nhiều lắm.”
Hinata đúng là kiểu người không bao giờ bằng lòng với bản thân, một cô gái luôn gắng sức tiến về phía trước.
“Nhưng mà, Hinata làm gì cũng xuất sắc cả…”
“Không có đâu… Nhưng tớ cũng cố gắng theo cách của riêng mình.”
Câu trả lời có chút ngượng ngùng, nhưng cũng thật thẳng thắn. Có lẽ, Hinata đã ít nhiều mở lòng với tôi.
“Ừ… Nhưng mà đừng gắng sức quá nhé. Hinata bây giờ đã tuyệt vời lắm rồi.”
“Ơ…?”
“Cho dù có những điều cậu chưa làm tốt, thì giá trị của Hinata cũng chẳng hề thay đổi. Nên tớ nghĩ, cậu có thể sống thật với chính mình nhiều hơn.”
Ngay khi lời nói vừa dứt, khuôn mặt Hinata bỗng thoáng buồn đi.
── Chết tiệt.
Vì mải theo dòng cảm xúc, tôi đã lỡ lời. Biết đâu với Hinata, những câu ấy nghe giống như tôi đang chê trách. Chẳng phải đã khiến cô tổn thương rồi sao?
Nhưng… lời Hinata thốt ra lại hoàn toàn vượt ngoài dự đoán.
“Thực ra tớ cũng từng nghĩ vậy… nhưng mà… không dễ gì làm được đâu.”
“Hinata…?”
Ánh mắt cô rời khỏi tôi, hướng lên khoảng không vô định. Đôi mày khẽ nhíu lại, môi mím chặt, trên gương mặt là một nỗi buồn mong manh.
Biểu cảm này… tôi đã từng thấy ở đâu đó rồi.
── À.
Ngày đầu tiên Hinata đến lớp học nấu ăn. Trên cây cầu lúc hoàng hôn, cô cũng từng đứng lặng, mang gương mặt y hệt như thế.
“Tớ… từ nhỏ đã luôn bị mẹ dặn: ‘Không được để người khác thấy điểm yếu của con. Con phải trở thành một người làm gì cũng giỏi.’… Suốt bao năm qua, mẹ luôn nói với tớ như thế.”
Không cần tôi phải gặng hỏi, Hinata đã tự mình bắt đầu cất lời, hé lộ những điều chất chứa tận đáy lòng.