Enjoy!
----------------------------
Haruno Hinata ăn bánh ngọt
Khi Hinata nói rằng sẽ thôi không đến lớp nấu ăn của nhà tôi nữa, tôi đã bất giác nắm lấy tay cô ấy, ngăn lại không để cô bước ra về.
Và rồi, chẳng hiểu vì sao, trong lúc cuống quýt, tôi lại thốt ra một lời mời: “Cùng ăn thử chiếc bánh tớ vừa làm… nhé?”
Gò má Hinata thoáng ửng đỏ, đôi mắt khẽ cụp xuống, cô chỉ khẽ gật đầu, khẽ đáp: “Ừm…”
Tôi mở khóa bước vào trong nhà, rồi vòng lại mở cửa phòng bếp nơi vẫn dùng làm lớp học nấu ăn để đón cô.
Mẹ tôi dường như đã đi ra ngoài, trong nhà vắng lặng chẳng có ai.
“Cậu ngồi tạm chỗ kia nhé.”
“Ừm.”
Tôi để Hinata ngồi ở chiếc ghế bên cạnh bàn thực hành quen thuộc, rồi mở tủ lạnh, lấy ra chiếc gâteau au chocolatđã làm từ tối qua.
Tên gọi tiếng Pháp có nghĩa là “bánh sô-cô-la nướng”, nhưng ở Nhật, nó đơn giản là loại bánh bông lan nướng có trộn sô-cô-la trong bột.
Đêm qua tôi thấy lòng bồn chồn không yên, nên mới vào bếp, mượn mùi sô-cô-la để xoa dịu tâm trí.
Khi được bọc kín bằng lớp màng bọc thực phẩm và giữ lạnh, đúng một ngày sau, bánh đạt độ ẩm vừa vặn, mềm mịn và dậy vị nhất.
“Cậu thích trà hay cà phê?”
“À, cho tớ trà đi. Tớ không uống được cà phê, đắng lắm…”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
Tôi hơi khom người, làm điệu bộ như một gã bồi bàn cung kính. Hinata nhìn thấy, bờ môi cong lên, rốt cuộc cũng phá vỡ vẻ căng thẳng, bật cười khúc khích.
Tôi cắt bánh thành hai phần đều nhau, bày ra đĩa nhỏ, kèm theo tách trà sóng sánh vừa rót, rồi đặt khẽ trước mặt cô.
“Mời cậu.”
“Cảm ơn nhé.”
Tôi cũng ngồi xuống phía đối diện, đặt đĩa bánh và tách trà của mình lên bàn.
“Trước hết… chúc mừng cậu.”
“Cảm ơn.”
Dù hơi lạ lẫm, cả hai cùng nâng tách trà, khẽ chạm vào nhau thay cho lời chúc tụng. Hơi trà nóng bốc lên, hương thơm dìu dịu len vào ngực, cuốn trôi đi cảm giác nặng nề ban nãy.
Hinata dùng nĩa xắn một miếng bánh nhỏ, đưa lên miệng. Ngay khoảnh khắc ấy, đôi mắt cô chợt mở to, để lộ sự ngạc nhiên.
“Cái gì thế này? Ngon quá đi mất!”
“Đúng không? Tớ tự tin lắm đấy.”
“Đậm vị mà không hề gắt ngọt, lại còn ngậy béo. Tớ chưa từng ăn gâteau au chocolat nào ngon đến thế! U-n, vị ngon này khiến tớ thấy như mình đang chìm trong hạnh phúc vậy!”
“Ha ha, nghe cứ như đang làm phóng sự ẩm thực ấy.”
“Không, thật đấy! Ngon đến mức lưỡi tớ như tan chảy. Quả không hổ danh là Yuuya-kun.”
Khuôn mặt Hinata lúc nói lời ấy, ngập tràn niềm sung sướng đến mức như thể sắp tan chảy trong hương vị ngọt ngào. Mỗi lần thấy cô ăn ngon miệng như vậy, lòng tôi lại dâng lên niềm hạnh phúc khó tả.
“Cảm ơn cậu. Được nghe vậy thì tớ thấy công sức bỏ ra xứng đáng lắm. Nhưng mà…”
“Hửm?”
“Về chuyện ban nãy… xin lỗi nhé.”
“Ban nãy? Ý cậu là… chuyện gì cơ?”
“À… tớ lại nắm tay cậu. Rõ ràng đã hứa sẽ không làm vậy nữa, mà rốt cuộc lại…”
Hinata khẽ đưa tay che miệng, bật cười khẽ.
“Không sao đâu. Lần trước tớ cũng đã nói rồi mà, tớ không ghét đâu.”
“Th… thế à…”
Chính lời “không ghét” ấy lại khiến má tôi nóng ran, trong không khí bỗng lan ra chút lúng túng khó xử.
“Với lại… mỗi lần cậu nắm tay tớ, đều là khi đang lo cho tớ mà…”
“Hả? Lo cho cậu ư?”
Tôi hoàn toàn không để tâm đến điều đó. Không hiểu ý Hinata là gì.
“Lần đầu tiên là khi tớ định bỏ về giữa chừng, lần sau là lúc suýt cho nhầm nước rửa bát vào gạo.”
“À ha ha, đúng rồi thật.”
“Lần đầu, cậu ngăn tớ lại vì muốn tớ học nấu ăn cho đàng hoàng. Cậu nghĩ cho tớ, không muốn tớ bỏ lỡ cơ hội mà…”
“Ơ… không… Thật ra lúc đó, tớ chỉ nghĩ nếu Hinata bỏ về, thì sẽ bị Yumiko-sensei mắng tớ một trận nên mới vội vàng giữ cậu lại thôi…”
“Ể…?”
Hinata bỗng khựng lại, ngơ ngác nhìn tôi.
Phải rồi. Đó không phải hành động xuất phát từ sự quan tâm sâu sắc cho cô. Tôi biết, lời cô nghĩ về tôi không đúng, thậm chí còn thấy có lỗi nữa.
“Fufufu… Yuuya-kun thẳng thắn thật đó.”
“Ơ…? Ờ, ừ thì. Thành thật và đứng đắn vốn là ưu điểm của tớ mà.”
“Ahaha, đó chính là điều khiến cậu trở nên tuyệt vời đấy.”
“Th… thật sao…?”
Được một cô gái khen ngợi về “điểm tốt” của mình — chuyện ấy đối với tôi chưa từng có, nên sự ngượng ngùng cứ lấn át hết thảy.
“Nhưng tớ nghĩ… Hinata đang nhìn tớ theo hướng quá tốt đẹp rồi.”
“Không đâu. Bởi vì chính nhờ cậu đã giữ tớ lại khi ấy nên mới có ngày hôm nay… Cả khi nãy nữa…”
“Khi nãy nữa…?”
“Ừm. Tớ đã nghĩ rằng Yuuya-kun không muốn tớ đến đây nữa. Nếu vậy thì sẽ chẳng còn cơ hội quay lại, và chỉ nghĩ thôi cũng khiến tớ thấy buồn…”
“Gì chứ? Tớ chưa từng nghĩ sẽ ghét việc Hinata đến đây cả. Chuyện đó làm sao có thể xảy ra được?”
Sao cô ấy lại nghĩ như thế nhỉ? Hoàn toàn không có chuyện đó.
“Ở trường, Yuuya-kun hầu như chẳng nói chuyện với con gái, lại thường nhìn mấy cô bạn ồn ào kia bằng ánh mắt có phần khó chịu…”
“À…”
Câu nói ấy… đúng là không sai. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi ghét con gái. Chỉ là… tôi không giỏi ứng xử với họ thôi.
“Chính vì thế mà tớ đã nghĩ, chắc Yuuya-kun sẽ không vui nếu con gái trong lớp đến đây… tớ đã sợ như vậy đấy.”
“Không, Hinata hiểu lầm rồi. Ít nhất thì… đối với Hinata, tuyệt đối không phải như vậy. Hinata là một người bạn vô cùng quan trọng của tớ.”
“À… Ừm… cảm ơn cậu. Thật sự, khi cậu giữ tớ lại, tớ thấy rất hạnh phúc. Bàn tay ấy… ấm áp lắm…”
Bị giữ lại mà lại thấy hạnh phúc…? Hinata sao? Thật vậy ư?
Còn gọi bàn tay tôi là “ấm áp” nữa, gương mặt lại còn ánh lên niềm vui…
“Không… ngược lại, tớ mới là người nghĩ rằng Hinata đã không còn muốn tới đây nữa. Vì mục tiêu được mọi người ở trường nhìn nhận là ‘giỏi nấu ăn’ đã đạt rồi, thì đến đây cũng chẳng còn lý do gì nữa…”
“Không phải thế đâu. Tớ cuối cùng đã hiểu được niềm vui thật sự của việc nấu nướng rồi. Từ nay, tớ muốn trở thành một người biết nấu ăn giỏi không phải để được ai đó nhìn vào, mà là… thật sự giỏi, theo đúng nghĩa.”
Đôi mắt hai mí long lanh của Hinata khẽ híp lại, nụ cười dịu dàng trải dài trên gương mặt, giọng cô thốt ra từng chữ một cách chân thành.
Trong mắt tôi lúc này — sợi chỉ trắng nối liền giữa tôi và Hinata, thứ đã từng đứt đoạn, lại hiện rõ mồn một, sáng ngời và gắn kết chặt chẽ trở lại.