Nàng Idol của trường tôi vụng về bếp núc, còn tôi – kẻ mờ nhạt – lại thành thầy dạy nấu ăn… để rồi chẳng hay đã khiến nàng say đắm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

87 11324

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

277 6693

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

(Đang ra)

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

魑魅魍魉填肚肠

"À, xin lỗi, quên. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người cả."

16 12

Web novel - Chương 44: Haruno Hinata ôm lấy

Enjoy!

------------------------

Haruno Hinata ôm lấy

Hinata bỗng dưng nói tôi “ngầu”, còn tôi thì vội vàng gạt đi, bảo cô đừng trêu chọc mình nữa.

“Đâu có trêu đâu.”

Hinata nheo mắt, khẽ bật ra một tiếng cười “khúc khích”.

──Không, rõ ràng là cô ấy đang trêu tôi còn gì.

Tôi chưa từng nghĩ Hinata lại có lúc nghịch ngợm, thích đùa dai đến thế này. Đây mà không gọi là trêu chọc thì còn là gì nữa chứ.

Thế nhưng, như đúng ý đồ của cô ấy, tôi lại luống cuống thấy rõ. Mặt thì nóng bừng lên, chắc hẳn bây giờ đã đỏ hơn cả quả cà chua chín mọng.

Nếu đem quả cà chua chín này ép thành nước, chắc hẳn sẽ ngon lắm… Một ý nghĩ chẳng hề liên quan lại bất chợt lóe lên trong đầu tôi.

“A, đúng rồi. Uống chút nước ép đi ha.”

Chỉ vì sợ Hinata nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của mình, tôi liền bật dậy, bước nhanh về phía chiếc tủ lạnh nơi góc bếp.

Phía sau, tôi nghe loáng thoáng tiếng cô khe khẽ lẩm bẩm:

“Nhưng mà… nếu chỉ mình tớ được biết thì cũng hay đấy nhỉ…”

──Rõ ràng là tôi vẫn đang bị trêu chọc tiếp đây mà.

Tôi lấy từ trong tủ lạnh ra chai giấm táo đen pha sẵn nước ép táo quen thuộc, rót vào hai chiếc cốc. Sau khi hít sâu một hơi, tôi cầm hai cốc trên tay, quay lại phía Hinata.

Cô đang ngồi tựa vào bàn bếp. Tôi vòng ra phía sau, chìa một cốc tới trước mặt và khẽ gọi:

“Của cậu này.”

“Ừm?”

Khi Hinata quay lại, vai cô vô tình chạm phải cốc nước tôi đang đưa ra. Tôi hốt hoảng lách người né, nước bên trong suýt trào ra. Tôi loạng choạng, buộc phải chống cả hai tay cầm cốc xuống mặt bàn để giữ thăng bằng.

“Uwa…!”

“Yuuya-kun, cậu không sao chứ!?”

Ngay lúc thân người tôi sắp ngã về phía trước, Hinata liền đưa tay ôm chặt lấy, đỡ lấy cả cơ thể tôi.

Vòng tay quấn ngang eo, ghì chặt, hơi ấm của Hinata truyền sang khiến tim tôi đập loạn nhịp, vang lên từng nhịp thình thịch.

Ngay trước mắt tôi là mái tóc màu hạt dẻ mềm mại, hương thơm dịu dàng, ngọt ngào lan vào mũi, làm tôi choáng váng đến mức đầu óc quay cuồng.

Tình cảnh này… rốt cuộc là gì thế này!?

Nhờ có Hinata ôm giữ, tôi mới không bị ngã, cũng không làm đổ nước, còn kịp đặt cốc xuống bàn một cách an toàn.

Ngay lúc đó──cánh cửa nối từ nhà vào lớp học phát ra tiếng cạch mở.

“Yuuya, con về rồi à—Ơ!? …Ra là đang bận à, mẹ làm phiền rồi nhé~!”

Quay lại nhìn, tôi thấy mẹ ló đầu qua cửa, mắt mở to tròn, miệng há hốc. Ngay sau đó, bà vội vàng khép cửa lại rầm một tiếng, không nói thêm nửa lời.

“Y… Yumiko-sensei ơi! Không phải đâu! Hoàn toàn không như mẹ nghĩ đâu mà!”

Trong tư thế Hinata vẫn ôm chặt lấy eo, tôi cuống cuồng kêu lên như vậy.

-------------------------------------------

“……À, ra là thế sao”

Khi nghe tôi giải thích, mẹ khẽ gật gù ra vẻ đã hiểu.

Thật sự vừa rồi tôi đã toát mồ hôi.

Vì mẹ định bỏ đi ngay trong lúc còn hiểu lầm, nên tôi vội vàng đuổi theo, rồi kéo mẹ quay lại phòng học nấu ăn để nói rõ mọi chuyện.

Giờ đây, tôi và Hinata ngồi cạnh nhau bên chiếc bàn bếp, đối diện là mẹ. Tôi kể lại đầu đuôi, còn Hinata thì ngồi cúi mặt đỏ bừng, trông vừa bối rối vừa ngượng ngập.

“Thật ra thì, cho dù hai đứa có đang… thân mật đi nữa, mẹ cũng chẳng thấy có vấn đề gì đâu nhé.”

“Ơ kìa mẹ! Đừng nói linh tinh như thế! Cậu ấy sẽ thấy khó xử đấy!”

“Khó xử…? À, ờ thì…”

Nghe Hinata lúng túng lên tiếng, tôi vội quay sang, cúi đầu xin lỗi:

“Xin lỗi nhé, Hinata. Mẹ tớ vô duyên quá.”

Quả thật, việc để mẹ hiểu lầm chúng tôi đang “thân mật” chẳng khác nào một sự xúc phạm đối với Hinata. Cậu ấy chắc chắn sẽ thấy khó chịu.

Tôi nhíu mày nhìn lại mẹ:

“Mẹ, lần sau đừng bao giờ nói mấy chuyện như vậy nữa.”

“Rồi rồi…”

Mẹ khẽ nhún vai, còn không quên lè lưỡi một cách tinh nghịch.

── Thật chứ, mẹ định làm trò con nít đến bao giờ nữa đây?

“À, mà chính tớ mới phải xin lỗi mới đúng. Ở nơi nghiêm túc như lớp học này, vậy mà tớ lại… làm chuyện kỳ cục như thế.”

“Hinata này, con chỉ đỡ thằng Yuuya khi nó suýt ngã thôi mà?”

“Ể…? À, vâng… đúng là như thế…”

Cậu ấy ngước mắt lên, đôi má ửng hồng.

“Thế thì có gì phải xin lỗi đâu.”

“Dạ… vâng.”

“Cơ mà, nếu mà hai đứa thực sự thân mật với nhau thì… mẹ cũng chẳng có ý kiến gì đâu nha~”

“Mẹ! Thôi ngay cho con cái trò nói linh tinh ấy đi!”

“Biết rồi mà~”

“Thật hết biết! Đúng là bà mẹ rắc rối…”

“Thôi nào, mẹ nói thế là vì mẹ tin tưởng Yuuya với Hinata-chan thôi.”

“Vâng vâng, con xin cảm ơn mẹ nhiều lắm ạ.”

Tôi vừa thở dài vừa trả lời bằng giọng lễ phép đến mức thành châm chọc. Bên cạnh, Hinata khẽ bụm miệng cười khúc khích.

Một lúc sau, khi buổi trò chuyện ba người kết thúc, Hinata đứng dậy xin phép ra về. Tôi tiễn cậu ấy ra tận cửa.

Hôm nay, nhờ Hinata đến đây mà chúng tôi đã có thể chia sẻ với nhau nhiều điều thật lòng, và hiểu nhau hơn một chút. Có lẽ, khoảng cách giữa hai đứa đã được rút ngắn, tình bạn cũng thêm phần gắn bó.

“Vậy, mai gặp lại nhé.”

“À, khoan đã Yuuya-kun. Tớ có chuyện này muốn hỏi.”

“Chuyện gì thế?”

“Ở trường, việc cậu giả vờ như chẳng có quan hệ gì với tớ ấy…”

“Ừ, thì sao?”

“Thật ra… tớ thấy hơi áy náy.”

Hinata khẽ cúi mặt, đôi mắt ánh lên chút bối rối.

“Sao lại áy náy?”

“Vì chính tớ là người đã nhờ cậu giữ bí mật chuyện đi học lớp nấu ăn này. Nhưng cả việc giữa tớ với cậu có quen biết nhau, cậu cũng giấu kín luôn… Tớ thấy như thế thì hơi thiếu công bằng với cậu.”

“Không sao đâu. Tớ hoàn toàn không thấy khó chịu chút nào.”

“Nhưng mà…”

“Nếu ở trường mà tớ công khai nói chuyện với cậu, thì chắc chắn bọn con trai sẽ xôn xao, rồi thì ghen tuông, rồi thì đồn đoán này nọ… Mệt lắm. Thú thật là tớ sợ nữa cơ.”

“Sợ ư? Tại sao chứ?”

Hinata nghiêng đầu, vẻ mặt ngây ngô.

“Vì ghen tị chứ sao. Đám con trai mà biết tớ thân với cậu, chắc chắn sẽ nổi cơn ghen lồng lộn.”

“Ơ… không đến mức ấy đâu mà…”

“Có đấy. Chẳng qua cậu không nhận ra thôi, chứ sự nổi tiếng của cậu khủng khiếp lắm đấy.”

“Th… thật thế sao…?”

“Thật chứ còn gì. Vậy nên, tốt nhất cứ làm như bây giờ. Cả hai sẽ thoải mái hơn nhiều.”

“Ừm… được rồi. Vậy thì, chờ đến khi cả hai chúng ta đều có thể sống đúng với con người thật của mình ở trường… lúc đó thì…”

“Lúc đó thì… sao cơ?”

Tôi ngập ngừng, chưa kịp tìm ra câu trả lời, Hinata đã mỉm cười nhẹ nhõm:

“Thôi, mai gặp lại nhé.”

Nói rồi, cậu ấy quay lưng bước đi.

…Ra vậy, hóa ra Hinata vẫn luôn để tâm đến chuyện ấy.

Còn tôi… chỉ cần một cuộc sống bình lặng, yên ả ở trường là đủ.

Ừ, chắc vậy.