Nàng Idol của trường tôi vụng về bếp núc, còn tôi – kẻ mờ nhạt – lại thành thầy dạy nấu ăn… để rồi chẳng hay đã khiến nàng say đắm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

87 11324

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

277 6693

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

(Đang ra)

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

魑魅魍魉填肚肠

"À, xin lỗi, quên. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người cả."

16 12

Web novel - Chương 37: Haruno Hinata trò chuyện

Enjoy!

--------------------------

Haruno Hinata trò chuyện

Tôi và Hinata đứng quay lưng vào nhau, mỗi người thuộc một nhóm khác nhau. Thỉnh thoảng, tôi lại lén liếc qua vai, dõi theo dáng vẻ của cô.

Hinata hoàn toàn không gặp chút khó khăn nào trong việc trộn thịt làm nhân hamburger. Ngay cả khâu cân muối để nêm cũng hết sức chuẩn xác. Từng cử chỉ, từng động tác đều toát lên sự bình tĩnh, tự tin – khiến tôi không khỏi thầm khâm phục. Cô ấy đúng là chẳng hề gặp vấn đề gì.

Còn tôi thì ngược lại, sau khi cắt xong rau củ ăn kèm thì hầu như chẳng còn việc gì để làm, chỉ đứng nhìn mấy cô bạn trong nhóm bận rộn nấu nướng.

Sakura – vốn dĩ giỏi nấu ăn – làm mọi thứ với vẻ vui thích và thành thạo. Chẳng mấy chốc, cô đã hoàn tất phần chuẩn bị và bắt đầu cho bánh hamburger lên chảo.

Nhìn sang Hinata, tôi thấy cô cũng đã xong phần nướng. Lúc này, cô bắt đầu cho cà chua, ketchup, rồi cả tomato puree vào chảo để nấu sốt.

Dù từng động tác đều được làm rất cẩn thận, nhưng tốc độ lại nhanh đến bất ngờ.

Ngay cả Sakura, vốn quen tay, cũng không thể sánh kịp nhịp độ của Hinata. Thật sự đáng nể.

Sau khi thêm gia vị xong, Hinata đậy nắp chảo lại. Chỉ cần để lửa liu riu thêm mười phút, món hamburger sốt cà sẽ hoàn thành.

Có lẽ đã vượt qua đoạn khó khăn nhất nên cô mới thở phào nhẹ nhõm, rồi quay sang trò chuyện với Takashiro đang đứng cạnh.

Một lúc sau, đoạn đối thoại của họ vô tình lọt vào tai tôi.

“Lần đầu tớ thấy Hinata nấu ăn đó. Cậu khéo tay ghê!”

“Lần đầu? Thật vậy à?”

…Này nhé, rõ ràng trước đó cô còn nói mình hầu như chưa từng nấu ăn. Vậy mà giờ lại thản nhiên như thế. Nghĩ thôi cũng đủ khiến tôi bật cười, phải cố gắng lắm mới kìm lại.

“Ừ, tớ chưa bao giờ thấy cả.”

“Có lẽ vậy… Nhưng bảo là khéo thì quá lời rồi.”

“Không, thật sự khéo đó! Hinata đúng là làm gì cũng giỏi!”

“Thật ra… tớ hơi kém khoản nấu ăn, nên có tập luyện một chút.”

“Gì cơ? Thế mà nấu được thế này thì Hinata đúng là tuyệt vời rồi!”

Tôi khẽ sững người. Trước nay, Hinata trong mắt mọi người luôn hoàn hảo không tì vết. Vậy mà cô vừa thổ lộ chuyện “mình không giỏi lắm” và “đã phải luyện tập thêm”.

Có lẽ bởi người nói chuyện là Takashiro – cô bạn thân thiết của Hinata. Hoặc giả, trong lòng Hinata đã có chút đổi thay nào đó…

Đang mải nghĩ, tôi thoáng nhìn về chiếc chảo trước mặt.

Phải rồi. Hinata bắt đầu nấu sốt sớm hơn nhóm tôi. So với thời gian canh từ chiếc đồng hồ hẹn giờ bên này, món hamburger của cô đã gần tới lúc phải tắt bếp.

Tôi liếc sang bên. Hinata vẫn mải mê trò chuyện với Takashiro, chẳng thèm ngó tới chiếc chảo đang sôi sục kia.

…Không ổn rồi.

Nếu cứ để thêm vài phút nữa, món ăn sẽ bị hỏng mất.

Nhưng tôi làm sao có thể lên tiếng nhắc thẳng được? Nhất là khi Takashiro đang kề vai trò chuyện thân mật như thế.

Nếu tôi đột ngột xen vào, chẳng khác nào một kẻ lạc lõng, thậm chí còn có nguy cơ chọc giận Takashiro.

…Phải làm sao đây?

Hinata… làm ơn, nhận ra đi…

Tôi chỉ biết thầm cầu mong, trong khi trái tim đập gấp gáp vì lo lắng.

──Giờ thì sao đây…?

Tôi vốn chẳng thích gây chú ý, nhưng lúc này không còn cách nào khác.

“À… này, Sakura.”

Tôi cất tiếng gọi, hướng về phía Sakura đang đứng đối diện bàn bếp, vừa trò chuyện cùng mấy bạn nữ khác. Tất nhiên, tôi cố tình nói đủ lớn để Hinata – đang đứng ngay phía sau lưng tôi – cũng có thể nghe thấy.

Bình thường, tôi chẳng bao giờ chủ động bắt chuyện với con gái, trừ khi thật sự có việc quan trọng. Nói thẳng ra, tôi thấy giao tiếp với người khác vừa phiền phức vừa gượng gạo. Nhất là với con gái, nhiều khi tôi chẳng biết nên mở lời thế nào, cứ thế mà thấy căng thẳng.

Nhưng bây giờ thì không thể do dự. Tôi tuyệt đối không muốn để Hinata thất bại ở ngay phút cuối này. Hơn nữa, chuyện bếp núc thì tôi cũng có chút tự tin, đủ để gắng gượng nói một câu.

Nghe gọi tên, Sakura ngẩng lên nhìn tôi, vẻ mặt ngạc nhiên.

“Cái chảo hamburger kia… chắc đến lúc tắt bếp rồi đấy, đúng không?”

Có lẽ giọng tôi vang lên hơi lớn, đến mức nghe qua thì hơi kỳ cục khi nói với người đối diện như vậy. Có thể trong mắt Sakura và các bạn cùng nhóm, tôi trông thật lạ lùng. Nhưng điều quan trọng là Hinata ở phía sau phải nghe thấy.

Ngay lập tức, sau lưng tôi vang lên tiếng “A…” khe khẽ, rồi là tiếng mở nắp chảo.

──Tốt rồi, thành công rồi.

Sakura hơi sững lại, rồi khẽ thở ra bằng mũi, vẻ nửa ngạc nhiên nửa ngán ngẩm.

“Cậu nói gì thế, Akizuki. Chưa được đâu, phải hầm thêm vài phút nữa. Cậu chẳng biết nấu ăn thì im lặng đi.”

“Đúng đó, đúng đó. Yuika nấu ăn giỏi lắm, nên mấy tay mơ như Akizuki-kun chỉ cần đứng nhìn thôi là đủ rồi!”

Thế là tôi bị dán mác “tay mơ” ngay trước mặt mọi người. Dù rằng chính tôi đã tự nhận như thế từ đầu, nên chuyện này cũng chẳng sao.

Tôi liếc sang nhóm phía sau. Hinata đang bày hamburger ra đĩa, khéo léo xếp thêm cà rốt và đậu que cho thật đẹp mắt.

Nhóm của chúng tôi cũng vừa xong phần hầm, Sakura bắt đầu bày biện món ăn ra đĩa.

Đúng lúc ấy, từ nhóm phía sau vang lên tiếng xuýt xoa của mấy cậu con trai:

“Ồ…!”

Một âm thanh như thể thốt ra từ tận đáy lòng.