Nàng Idol của trường tôi vụng về bếp núc, còn tôi – kẻ mờ nhạt – lại thành thầy dạy nấu ăn… để rồi chẳng hay đã khiến nàng say đắm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

87 11324

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

277 6693

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

(Đang ra)

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

魑魅魍魉填肚肠

"À, xin lỗi, quên. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người cả."

16 12

Web novel - Chương 39: Haruno Hinata nói lời cảm ơn

Enjoy!

---------------------------

Haruno Hinata nói lời cảm ơn

Khi tôi vừa về đến nhà, bất ngờ thấy Hinata trong bộ đồng phục trường đứng trước cửa.

Từ xa thôi đã đủ để nhận ra mái tóc nâu hạt dẻ mềm mượt khẽ lay trong gió, dáng đứng thẳng tắp, thanh thoát đầy cuốn hút.

Bình thường, mỗi lần đến lớp nấu ăn, cô ấy chỉ mặc áo thun và quần jeans giản dị. Thế mà hôm nay, trong bộ blazer màu be và váy kẻ caro – đồng phục trường chúng tôi, hình ảnh ấy lại khiến tôi thấy vừa lạ lẫm, vừa… khó diễn tả.

“Chào mừng cậu về nhà, Yuuya-kun.”

“Ơ? À… ừm, tớ về rồi.”

Nụ cười rạng rỡ cùng lời chào bất ngờ ấy khiến tim tôi chợt loạn nhịp. Chẳng hiểu sao trong đầu lại thoáng qua ý nghĩ kỳ cục: Có phải cảm giác của một đôi vợ chồng mới cưới là thế này không?

“Tớ… tớ tưởng hôm nay không có lớp nấu ăn mà?”

Nghe tôi nói, Hinata bật cười khúc khích, đưa tay che miệng đầy duyên dáng.

“Biết rồi chứ. Chẳng lẽ tớ lại ngốc đến mức nhầm ngày sao?”

“À… ờ, tớ cứ tưởng…”

“Trời ạ, Yuuya-kun thật sự nghĩ tớ nhầm thật à?”

“Ừ… có hơi vậy.”

Ở trường, Hinata lúc nào cũng là học sinh gương mẫu, chín chắn. Nhưng tôi từng thấy cô ấy vụng về, lúng túng trong bếp nấu ăn, nên thoáng chốc đã tin là cô ấy nhầm thật.

“Cậu… tệ quá đó!”

Cô nàng chống tay vào hông, má phồng lên, ra dáng giận dỗi. Nhưng chính sự giận dỗi ấy lại dễ thương đến mức khiến tôi lần đầu tiên nhận ra: một gương mặt thanh tú khi làm nũng thì còn khiến trái tim người khác xao động hơn gấp bội.

“Thật ra cũng đúng thôi. Yuuya-kun từng thấy tớ vụng về nhiều lần rồi mà.”

Hinata gãi nhẹ má, nở nụ cười ngượng nghịu. Cử chỉ đáng yêu ấy khiến tôi thoáng lạc hồn. Hôm nay cô ấy khác hẳn mọi ngày, cởi mở hơn, ấm áp hơn… và có gì đó khiến tôi khó hiểu.

“Vậy… nếu không phải nhầm, thì cậu đến đây làm gì?”

“Để cảm ơn cậu! Thật sự rất cảm ơn, Yuuya-kun!!”

Tận tình đến mức phải ghé tận nhà chỉ để nói lời cảm ơn sao? Thật ra, cô ấy không cần phải làm thế…

“À, tớ cũng muốn nói với cậu, nhưng ở trường có nhiều người quá nên không tiện.”

“Nói gì cơ?”

“Chúc mừng cậu! Hôm nay mọi chuyện đã thành công rồi. Món ăn cậu làm trông rất tuyệt.”

“Ừ, cảm ơn cậu nhiều lắm.”

Hinata khẽ gật đầu, ánh mắt lấp lánh niềm vui chân thành.

“Nhưng tất cả đều nhờ Yuuya-kun. Vì thế tớ muốn kịp thời cảm ơn cậu ngay hôm nay.”

“Vậy à… Tớ cũng nhẹ nhõm lắm, cảm giác như hoàn thành được một nhiệm vụ vậy.”

“Thật may mắn… Nhờ tình cờ tham gia lớp nấu ăn mà gặp Yuuya-kun. Nếu không, tớ chẳng thể nào làm được như hôm nay.”

“Nghe cậu nói thế, tớ cũng thấy mình nỗ lực có ý nghĩa.”

“Ừ. Nhờ cậu cả đấy… Và hơn nữa, tớ đã có thêm một người bạn.”

Cô ấy mỉm cười dịu dàng, khẽ cúi đầu, để lộ đôi má ửng hồng.

Khoảnh khắc ấy, tôi chợt có cảm giác như giữa tôi và Hinata có một sợi tơ vô hình nối lại. Tôi biết đó chỉ là ảo giác… Nhưng sau tất cả, lần đầu tiên trong đời tôi thấy mình thực sự kết nối với một người, bằng thứ tình bạn thuần khiết, bền chặt.

Có lẽ chính cảm giác ấy đã khiến tôi ngộ nhận rằng, giữa tôi và Hinata tồn tại một sợi tơ trắng mong manh. Tất nhiên… không phải là sợi chỉ đỏ định mệnh, mà chỉ là một sợi chỉ trắng.

Tôi cũng chẳng biết trên đời này có thực sự tồn tại thứ gọi là “sợi tơ trắng của tình bạn” hay không.

Dù vậy… tôi vẫn thấy, Hinata đâu cần thiết phải lặn lội đến tận đây để nói lời cảm ơn. Dù gì thì thứ Bảy tuần tới, cô ấy cũng sẽ lại đến lớp học nấu ăn này thôi. Khi ấy, nói một lời cảm ơn chẳng phải cũng đủ rồi sao…

Đang nghĩ đến đó, bất chợt trong tôi trào lên một ý nghĩ khác.

Trong buổi thực hành hôm nay, Hinata đã đạt được mục tiêu ban đầu – chứng minh cho các bạn trong lớp thấy rằng cô ấy có thể nấu ăn ngon lành.

Có lẽ đó chính là lý do thôi thúc cô ấy tìm đến lớp học nấu ăn. Và giờ đây, khi mục đích ấy đã trọn vẹn, thì Hinata… sẽ chẳng còn lý do gì để tiếp tục đến nơi này nữa.

Nghĩ đến đó, đầu óc tôi bỗng chốc choáng váng. Và trong thoáng giây, sợi tơ trắng mà tôi ngỡ rằng đang kết nối giữa mình và Hinata… dường như cũng trở nên mong manh, mờ nhạt dần đi.