Nàng Idol của trường tôi vụng về bếp núc, còn tôi – kẻ mờ nhạt – lại thành thầy dạy nấu ăn… để rồi chẳng hay đã khiến nàng say đắm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

87 11324

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

277 6693

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

(Đang ra)

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

魑魅魍魉填肚肠

"À, xin lỗi, quên. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người cả."

16 12

Web novel - Chương 28: Haruno Hinata vẫn như mọi khi

Enjoy!

--------------------------------

Haruno Hinata vẫn như mọi khi

Thứ Hai lại đến, khởi đầu cho một tuần lễ mới trong nhịp sống học đường.

Sau buổi học nấu ăn lần trước, tôi và Hinata đã chính thức thừa nhận nhau là bạn. Cô ấy thậm chí còn hồn nhiên đặt tên cho ngày ấy là “Ngày kỷ niệm tình bạn”. Từ đó, chúng tôi cũng bắt đầu gọi nhau bằng tên riêng.

Thế nhưng, ở trường thì mọi thứ vẫn không có gì thay đổi. Cả hai vẫn tỏ ra chẳng hề liên quan đến nhau, như thể giữa chúng tôi chẳng có sợi dây gắn kết nào.

Tôi hiểu rõ, sẽ chẳng có gì đặc biệt xảy ra. Cũng không dám mong chờ điều gì.

Ấy vậy mà, sáng hôm ấy, khi bước vào lớp và chạm mắt đến bóng dáng quen thuộc của Hinata, tim tôi lại lỡ một nhịp.

Chỗ ngồi của cô, như thường lệ, vẫn náo nhiệt bởi nhóm bạn gái ríu rít vây quanh, mải mê chuyện trò.

Đi ngang qua để về bàn mình, tôi vô thức liếc nhìn cô một thoáng. Nhưng Hinata thì vẫn mải cười nói, hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của tôi.

Đúng như dự liệu.

Chẳng có gì bất ngờ cả.

…Chỉ là, trong lòng thoáng dâng lên chút gì đó giống như hụt hẫng.

Dĩ nhiên, tôi vẫn giữ cho mình vẻ ngoài bình thản, không để ai nhận ra, tiếp tục trải qua một ngày học như bao ngày khác, không một chút vướng bận với Hinata.

Những ngày sau đó, cả tôi lẫn Hinata vẫn giữ đúng “vai diễn” ấy – lặng lẽ sống hai cuộc đời song song, như chưa từng có sự giao thoa.

Rồi cuối cùng, cũng đến ngày thứ Sáu – ngày mà chỉ cần qua đi là chúng tôi sẽ bước vào kỳ nghỉ Golden Week.

Hôm ấy, vào giờ nghỉ trưa, tôi và Masahiko vừa ăn xong cơm hộp, ngồi chuyện phiếm như thường lệ. Và chính lúc đó, cậu ta đột ngột thốt ra một câu khiến tôi phải sững lại.

“Này, Yuuya.”

“Sao thế?”

“Mày còn nhớ từ trước đến giờ, tao vẫn luôn bảo mày nên kiếm một cô bạn gái đi không?”

“À, nhớ chứ. Nhưng tao thì chẳng có ý định đó. Sao tự dưng nhắc lại?”

Tôi nhíu mày. Không hiểu cậu ấy đang muốn nói gì.

“Thì đấy. Tao đã nhờ Aman từ trước rồi, xem thử có cô gái nào có thể giới thiệu cho mày không.”

“Cái quái!? Sao lại tự ý làm thế?”

“Thôi nào, đừng vội tỏ thái độ như vậy. Tao chỉ muốn tốt cho mày thôi.”

Masahiko vốn chẳng phải loại người chỉ thích đùa cợt vô nghĩa. Cậu ta luôn thật lòng quan tâm đến tôi, nên lời nói kia chắc chắn không phải giả dối.

Dẫu vậy… cái việc âm thầm đi tìm một cô gái để giới thiệu cho tôi thì thật khó mà chấp nhận được.

Không chỉ bởi tôi thấy phiền, mà còn vì… tôi nghĩ đến cô gái nào đó, phải chịu cảnh bị ghép đôi cùng một kẻ như tôi. Thật sự, có lẽ người thiệt thòi nhất lại chính là cô ấy.

──À không, nghĩ kỹ lại thì… vốn dĩ làm gì có cô gái nào lại đồng ý gặp mặt một đứa như tôi cơ chứ.

Vậy nên chắc cũng chẳng gây hại gì. Thôi thì bỏ qua vậy.

“Mày lo cho tao thì biết ơn thật, nhưng mà… chẳng có cô gái nào như thế đâu.”

“Không, thật ra thì… có đấy. Nghe nói trong lớp của Aman có một bạn gái, bảo là muốn thử gặp Yuuya một lần cũng được.”

“Hả…? Cái… cái gì cơ!? Masahiko, mày đang đùa với tao đúng không? Đây là chương trình camera giấu kíngì đó chứ gì?”

“Camera giấu kín á?”

Masahiko tròn mắt, vẻ mặt vô cùng ngây ngô. Cái thằng này đúng là có năng khiếu diễn kịch thật.

“Ừ thì… biết đâu là tiết mục nào đó của lễ hội văn hóa, họ bắt đầu quay từ bây giờ chẳng hạn.”

“Không đời nào. Chuyện đó làm gì có.”

“Không, chắc chắn là thế rồi. Đến lúc tao đến gặp, sẽ có mấy ông trong câu lạc bộ sumo giả gái đứng chờ. Kết thúc thì rõ ràng quá còn gì.”

“Ha! Ý tưởng này hay đấy chứ. Biết đâu thật sự có thể làm cho lễ hội văn hóa. Để thử xem sao.”

“Khoan đã… có nghĩa là chuyện mày vừa nói không phải camera giấu kín?”

“Đương nhiên là không rồi.”

…Nếu không phải trò đùa, thì rốt cuộc đây là chuyện gì vậy?

“Tại sao chứ?”

“Tại sao à? Thì để mày có bạn gái còn gì nữa…”

“Không, ý tao là… tại sao cô ấy lại muốn gặp tao? Hoàn toàn vô lý. À… chắc chỉ là tò mò thôi phải không?”

“Là tò mò hay không thì tao không rõ. Nhưng mà này, Yuuya… tao mới là người muốn hỏi mày đấy. Tại sao mày lại nghĩ là vô lý?”

“Thì… mày biết đấy. Tao nhạt nhẽo, chẳng nói được gì thú vị, cũng chẳng phải kiểu người cởi mở nữa…”

“Ừm, công nhận là trông mày chẳng nổi bật gì thật.”

Cái!? Masahiko đúng là ăn nói chẳng nể nang ai.

Đúng là tôi tự nhận mình nhạt nhẽo, nhưng nghe chính miệng người khác nói ra thì vẫn thấy khó chịu thật.

“Nhưng mà, Yuuya à. Mày là người nghiêm túc, chân thành, và tao biết rõ mày vốn là một đứa cực kỳ tốt bụng, dịu dàng.”

“Ơ… cái đó thì…”

Nghe Masahiko nói vậy, lòng tôi thoáng dậy lên một niềm vui khó tả. Dù là bạn thân đi nữa, được nghe những lời ấy một cách nghiêm túc cũng khiến tôi bất giác đỏ mặt, không thốt nổi lời nào.

“Chính những điều đó tớ đã kể với Aman rồi. Và cô ấy nói, vậy thì muốn gặp thử Yuuya xem sao. Thế nên, không đơn giản chỉ là tò mò đâu.”

…Nếu thế thì, có lẽ những lời Masahiko nói đều là sự thật.

Nhưng mà, dù là sự thật đi chăng nữa… tôi rốt cuộc phải làm gì trong tình huống này đây?