Nàng Idol của trường tôi vụng về bếp núc, còn tôi – kẻ mờ nhạt – lại thành thầy dạy nấu ăn… để rồi chẳng hay đã khiến nàng say đắm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

87 11324

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

277 6693

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

(Đang ra)

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

魑魅魍魉填肚肠

"À, xin lỗi, quên. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người cả."

16 12

Web novel - Chương 27: Kỷ niệm ngày làm bạn ★

Enjoy!

------------------------------

Kỷ niệm ngày làm bạn

“Tớ… cũng chẳng thấy khó chịu đâu, nếu được Yuuya-kun gọi bằng tên.”

Haruno khẽ nheo mắt, đôi gò má ửng hồng, nói bằng giọng lúng túng nhưng chân thành. Không hề có chút bông đùa nào, mà là sự nghiêm túc đến bất ngờ.

“Ể…? Thật sao?”

“Ừm, thật đấy.”

──Không thấy khó chịu, khi được tôi gọi bằng tên.

Câu nói ấy cứ vang vọng trong đầu tôi, như một giai điệu dịu dàng mà tôi không ngừng lặp lại.

Nó có ý nghĩa gì đây?

Liệu Haruno… có chút cảm tình với tôi không?

Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, tôi lập tức khựng lại.

Không, không phải vậy.

Được gọi bằng tên chỉ chứng tỏ rằng Haruno không ghét bỏ tôi. Nhưng bảo rằng cậu ấy có tình cảm với tôi thì lại là chuyện khác. Nhận ra điều ấy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

──May mà kịp thời tỉnh táo.

Nếu không, chắc tôi đã ảo tưởng đến mức tin rằng Haruno thích mình, rồi trở thành một gã si tình lố bịch.

Giống như mấy fan cuồng khi đi xem idol, chỉ vì được cô gái trên sân khấu nở nụ cười mà vội vàng nghĩ rằng nụ cười ấy dành riêng cho mình. Đó chẳng phải là điều tôi từng cho là “ảo tưởng buồn cười” sao?

Suýt nữa thì tôi cũng trở thành một trong số đó.

“Yuuya này, con nghe thấy chưa? Hinata-chan đã nói thế rồi, thì mau gọi tên đi chứ!”

“Ể!? À… ừm… Hi… Hi, Hinata-chan…”

Bị mẹ thúc ép, tôi rốt cuộc cũng thốt ra được cái tên ấy. Dù lắp bắp đến ngượng ngùng, nhưng cuối cùng thì “Hinata” cũng rời khỏi môi tôi.

Và thật lạ, khi gọi tên ấy, tôi còn cảm thấy rùng mình hơn cả lúc được cô ấy gọi bằng “Yuuya-kun”. Chỉ một tiếng gọi thôi, mà sao lại khiến tim tôi loạn nhịp đến thế?

“Thế nào, Hinata-chan? Dù Yuuya còn chưa quen nên gọi nghe gượng gạo, nhưng rồi sẽ nhanh thôi. Như vậy được không?”

“À… vâng. Cảm giác mới lạ lắm…”

“Vậy sao?”

“Ừm. Vì… chưa từng có bạn nam nào gọi tớ bằng tên cả. Nên thật sự… tớ thấy vui.”

Haruno──không, Hinata, lúc nói câu ấy gương mặt đỏ bừng, đôi tai cũng rực sắc đỏ như quả cà chua chín mọng.

Có lẽ, được gọi tên như thế cũng khiến cậu ấy ngượng ngùng không kém.

“Vậy à? Thế quanh cậu chẳng có ai gọi bằng tên sao?”

“Vâng.”

Nghĩ cũng đúng. Một đóa hoa cao quý như Hinata, lại là thần tượng của cả trường, thì có nam sinh nào dám đường đột gọi thẳng tên chứ?

Ở trường, tôi chưa từng thấy cậu ấy thân thiết với bất kỳ nam sinh nào. Bạn bè của Hinata phần lớn là con gái, còn với con trai… luôn có một bức tường vô hình khiến người ta không dễ đến gần.

“Vậy thì tốt quá, Hinata-chan. Từ giờ mong con hãy coi Yuuya như một người bạn, và quan tâm đến nó nhé.”

Ánh mắt mẹ tôi dịu dàng, hiền hòa như nhìn một người con gái ruột.

Nhà chỉ có mình tôi là con trai, nên mẹ từng nhiều lần nói rằng, bà luôn ao ước có một đứa con gái. Có lẽ, chính vì thế mà mẹ vô thức coi Hinata như cô con gái mà bà hằng mong mỏi.

“Vâng, con cũng vậy ạ.”

Hinata khẽ mỉm cười đáp lại mẹ tôi, rồi quay sang nhìn tôi.

“Cậu biết không, hôm nay – ngày 25 tháng 4 – chính là kỷ niệm tình bạn của chúng ta đấy, Yuuyaa-kun.”

“Ể… À, ờ… đúng thật.”

Hinata bỗng dưng buông ra một câu dễ thương đến mức khiến tim tôi chao đảo.

Ngày kỷ niệm tình bạn—

Ngày 25 tháng 4, vốn chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt với thế gian ngoài kia. Ấy vậy mà với chúng tôi, đó chính là ngày tôi và Haruno Hinata thừa nhận nhau là bạn, sợi dây gắn kết bắt đầu từ khoảnh khắc ấy.

Có lẽ Hinata chỉ buột miệng nói một cách vô tư thôi. Nhưng với tôi, ngày hôm nay bỗng hóa thành một mốc son rực rỡ trong năm, một ngày đặc biệt mà lòng tôi sẽ khắc ghi mãi.

Không biết cô có cảm nhận được tâm trạng của tôi hay không, nhưng Hinata chỉ dịu dàng mỉm cười với tôi và mẹ, rồi khẽ nghiêng người chào tạm biệt.

“Thôi, tớ xin phép về trước đây.”

“Ừ, về cẩn thận nhé, Hinata-chan.”

Nhìn gương mặt rạng rỡ của cô, trong đầu tôi thoáng hiện lên câu nhắc nhở: “Về nhà cũng nhớ luyện tập dùng dao nhé.”

Thế nhưng rồi tôi lại kìm lại, không nói ra. Bởi tôi biết, Hinata chắc chắn sẽ tự mình nỗ lực mà chẳng cần ai nhắc nhở.

“Ừ, đi đường cẩn thận nhé.”

“Ừm. Bye bye.”

Cô gái ấy mỉm cười vẫy tay chào, đẩy cánh cửa lớp học và bước ra ngoài.

Tuần tới là kỳ nghỉ Golden Week, lớp dạy nấu ăn sẽ tạm nghỉ. Tính ra thì trước buổi thực hành ngày 20 tháng 5, Hinata chỉ còn ghé nơi này được thêm hai lần nữa thôi…

Trong lòng tôi khẽ ngân lên một tiếng thở dài, như để ghi nhớ khoảng thời gian ít ỏi còn lại ấy.