Nàng Idol của trường tôi vụng về bếp núc, còn tôi – kẻ mờ nhạt – lại thành thầy dạy nấu ăn… để rồi chẳng hay đã khiến nàng say đắm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

87 11324

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

277 6693

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

(Đang ra)

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

魑魅魍魉填肚肠

"À, xin lỗi, quên. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người cả."

16 12

Web novel - Chương 32: Haruno Hinata ngày càng tiến bộ

Enjoy!

------------------------------

Haruno Hinata ngày càng tiến bộ

Hinata khẽ cúi mặt, đôi má ửng hồng vì ngượng ngập, ánh mắt len lén ngước lên đầy e thẹn. Rồi cô nàng khe khẽ thốt ra, rằng muốn được gọi là “Hinata”.

Cử chỉ ấy đáng yêu đến mức khó tin, như một đòn tấn công ngọt ngào khiến trái tim tôi đập thình thịch, tưởng chừng có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.

“Ơ… ừ, tớ… tớ sẽ gọi cậu là Hinata.”

Phản xạ mà thốt ra lời, đến lúc nhận ra thì đã muộn. Tôi – một kẻ tầm thường – lại dám gọi thẳng tên idol học đường Haruno Hinata. Nghĩ thôi cũng thấy to gan lắm rồi. Nhưng nhìn nụ cười dịu dàng nở trên môi cô ấy, tôi chẳng thể nào rút lại lời được nữa.

“Vậy thì… bắt đầu buổi luyện tập hôm nay nhé… Hinata…”

Cái tên vừa thốt ra, giọng tôi nhỏ dần đến mức gần như không nghe thấy. Mặt nóng bừng, tôi vội xoay đi, giả vờ chăm chú chuẩn bị ở bàn bếp giữa phòng để cô không bắt gặp.

“Đã hai tuần rồi, nên trước hết mình ôn lại cảm giác. Nào, luyện cắt bằng dao trước nhé.”

Tôi đặt một cây bắp cải trước mặt cô. Hinata khẽ gật đầu, “Vâng,” rồi cầm lấy con dao.

Vẻ mặt cô lập tức trở nên nghiêm túc. Những lát bắp cải mỏng manh rơi xuống theo nhịp “tách tách tách” gọn gàng. Động tác của cô, tuy đã lâu không luyện, vậy mà trơn tru đáng kinh ngạc, thậm chí còn nhanh nhẹn hơn cả lần trước.

“Ồ…”

Tôi lỡ buột miệng thốt ra một tiếng cảm thán. Thật không thể coi thường. Tư thế đứng, cách cầm dao, góc hạ xuống—tất cả đều chính xác y hệt những gì tôi từng dạy.

Ngày đầu Hinata đến đây, tôi còn nghĩ cô là một người vụng về. Nhưng hoàn toàn sai lầm. Cô gái này có trí nhớ và sự khéo léo hiếm có, tiếp thu cực nhanh.

Thành tích học tập xuất sắc, thể thao giỏi giang—thế thì chuyện này cũng chẳng lạ. Thậm chí, chỉ cần nghĩ thôi cũng biết, chắc chắn cô ấy đã tự luyện tập rất nhiều ở nhà.

Sau đó, đến cả cách thái củ cải thành lát mỏng, hay băm nhỏ hành tây, Hinata đều hoàn thành gọn gàng. Chỉ bấy nhiêu thôi, nếu đem so với lớp thực hành nấu ăn ở trường, đã đủ để trông cô như một đầu bếp thực thụ rồi.

“Giỏi thật đấy…”

Khi buổi tập dao kết thúc, Hinata rửa tay ở bồn nước, tôi khẽ buông một lời khen. Cô chỉ cười ngượng, “Ehehe.”

“Cậu dùng dao thuần thục thế này thì quá ổn rồi.”

“Vậy tớ sắp bằng các bậc thầy trong giới ẩm thực rồi nhỉ?”

Cô mỉm cười, ánh mắt tinh nghịch như trẻ con.

“Ha, nói quá rồi. Để đạt đến tầm ấy thì còn lâu lắm.”

“Vậy à… tiếc thật.”

“Đương nhiên rồi. Nếu dễ dàng thế thì, bản thân tớ chẳng còn chỗ đứng nữa đâu.”

Tôi cười gượng đáp lại, còn Hinata thì bất chợt trở nên nghiêm túc.

“Yuuya-kun, tớ muốn được tận mắt xem cậu dùng dao cơ.”

“Ơ? Lúc đầu tớ đã làm mẫu rồi còn gì?”

“Không phải kiểu làm mẫu đâu… Tớ muốn nhìn cậu thật sự nghiêm túc khi cắt cơ, để học hỏi.”

“Ể… tại sao chứ?”

“Tại sao ư…? Vì tớ muốn quan sát thật gần cách một người giỏi dùng dao, như vậy mới có thể học tốt hơn.”

Đôi mắt Hinata sáng long lanh, ánh lên vẻ háo hức, mong chờ.

…Thua rồi. Bị nhìn bằng ánh mắt đầy tin tưởng thế này, tôi nào có thể từ chối.

“Đ-được thôi… chỉ một chút nhé.”

“Ừm! Cảm ơn cậu nhiều!”

Tôi đặt một cây bắp cải lên thớt, cầm chặt dao trong tay. Ngay bên cạnh, Hinata dõi theo với gương mặt chăm chú khiến lòng tôi thoáng run.

Tôi cố giấu đi sự hồi hộp, hít sâu một hơi, rồi tập trung toàn bộ vào đôi tay mình. Con dao bắt đầu chuyển động.

“Xoẹt xoẹt xoẹt…”

Âm thanh giòn giã vang lên đều đặn. Từng lát bắp cải mỏng tơi, đều tăm tắp, nối tiếp nhau thành dải dài trắng xanh.

“Woa…”

Tiếng trầm trồ khe khẽ, rồi một tiếng thở ra kinh ngạc, vang lên ngay bên tai tôi. Chỉ chốc lát, một phần bắp cải đã được cắt gọn gàng như tranh.

Tôi khẽ thở ra, liếc sang bên cạnh. Hinata đưa mắt từ thớt bắp cải trở về nhìn tôi. Đôi mắt ấy sáng long lanh, như chứa đầy ngôi sao lấp lánh.

“Nhanh quá! Lại còn mảnh và đều tăm tắp nữa, đẹp tuyệt vời luôn!”

“À… ờ… cũng bình thường thôi mà.”

“Không hề đâu! Yuuya-kun thật sự giỏi lắm! Tớ… tớ ngưỡng mộ cậu quá đi mất!”

Giọng cô ngân vang trong trẻo, tràn đầy cảm xúc. Rõ ràng chẳng phải lời khách sáo, bởi đôi mắt to tròn ấy rưng rưng ánh nước, lấp lánh đến nao lòng.

Hai bàn tay cô đan trước ngực, khuôn mặt bừng sáng… trông chẳng khác nào một người đang chiêm ngưỡng thứ gì đó cao quý và rực rỡ.

── Làm ơn đừng nhìn tớ bằng ánh mắt ấy nữa…

Đối với một người mới tập dao như Hinata, có lẽ động tác của tôi mới đáng kinh ngạc. Nhưng sự thật, tôi còn xa mới gọi là hoàn hảo. Được tán dương quá mức thế này, chỉ khiến lưng tôi ngứa ngáy, chẳng biết phải làm sao.

Huống chi, bị một mỹ nữ như Hinata chăm chăm nhìn với đôi mắt lấp lánh ấy… tôi thật sự không quen, không biết ứng xử thế nào cho phải.

“C-cảm ơn. Vậy… giờ ta tiếp tục nhé.”

Không chịu nổi ánh mắt ấy, tôi vội vã đổi chủ đề.

“Hôm nay, tớ định sẽ hướng dẫn cậu về nêm nếm và trình bày món ăn.”

“Thật sao? Thích quá! Nhờ cậu chỉ bảo nhé, đại-sư-phụ Yuuya!”

Hinata giơ nắm tay nhỏ bé, cười rạng rỡ. Đôi mắt ấy vẫn ánh sáng rực rỡ, nhìn thẳng vào tôi, khiến đầu tôi như quay cuồng.