Enjoy!
---------------------------
Haruno Hinata đang tận hưởng
Ngày hôm ấy, chúng tôi dành trọn buổi để luyện tập: từ cách đo lường gia vị đến nghệ thuật bày biện, thỉnh thoảng tôi lại xen vào vài mẹo nhỏ trong nấu nướng.
Mỗi khi tôi giảng giải điều gì, Hinata lại nhanh nhẹn rút từ túi tạp dề ra một cuốn sổ tay nhỏ bằng bàn tay, cẩn thận ghi chép.
Những trang giấy ấy còn lưu lại cả phần hướng dẫn về dao thớt mà tôi đã dạy từ lần trước. Mép giấy hơi quăn lên, chắc hẳn vì cô ấy đã lật đi lật lại rất nhiều lần để đọc lại.
Tôi vốn nghĩ Hinata tiếp thu nhanh nhờ năng khiếu bẩm sinh. Nhưng giờ mới nhận ra — phía sau sự “nhanh nhẹn” ấy là cả một nỗ lực thầm lặng.
Hai tiếng đồng hồ, từ năm giờ cho đến khi lớp học kết thúc lúc bảy giờ tối. Dù có nghỉ giải lao nhưng Hinata không một lời than phiền, không chút chán nản, chỉ một lòng tập trung.
Sự kiên trì ấy khiến tôi chỉ biết thán phục. Sự nghiêm túc và nhiệt thành nơi cô gái ấy… thật sự khiến người khác phải ngưỡng mộ.
“Cậu vất vả rồi. Kiểu luyện tập đơn điệu này chắc chẳng vui vẻ gì đâu nhỉ?”
“Không đâu. Miễn là được cùng Yuuya-kun thì tớ thấy vui lắm.”
“Ơ… hả…?”
“À… ý tớ là, tớ cảm nhận rõ mình đo lường nhanh hơn trước, lại học thêm được bao điều thú vị. Còn bày biện thì chẳng khác nào đang tạo nên một tác phẩm nghệ thuật… thế nên, vui chứ.”
“À… ừ… ra vậy.”
Tim tôi khẽ chệch nhịp một khoảnh khắc. Chỉ vì câu “được cùng Yuuya-kun thì vui” kia mà tôi thoáng tưởng nhầm. Đúng là tự huyễn hoặc quá mức rồi. Nguy hiểm thật, phải cảnh giác, kẻo trở thành một thằng ảo tưởng mất.
Thế nhưng… nhìn nụ cười trong veo, tôi biết Hinata thật sự tận hưởng niềm vui ấy.
Có lẽ chính sự hồn nhiên và khả năng tìm được niềm vui trong mọi việc ấy là bí quyết để cô ấy có thể tỏa sáng và làm được nhiều điều đến thế.
“Hôm nay cậu đã thành thạo hơn nhiều rồi đấy. Đến buổi thực hành, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ cậu là một người khéo tay.”
“Vậy à? May quá! Tất cả là nhờ Yuuya-kun dạy giỏi thôi!”
Hinata cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh như khen ngợi thật lòng. Nhưng tôi chỉ lắc đầu, đáp:
“Không đâu. Là nhờ cậu nghiêm túc mới có được kết quả này. Một lớp học chỉ bắt đo đếm và bày biện lặp đi lặp lại như thế… thật lòng thì chính tớ cũng chẳng muốn tham gia. Nhưng cậu vẫn kiên nhẫn hoàn thành.”
Nếu xét cho cùng, điểm mấu chốt vẫn chưa chạm đến.
Điều quan trọng nhất — chính là tự tay nấu ăn.
Nếu biết trước thực đơn của buổi thực hành, hẳn chúng tôi có thể luyện tập cụ thể hơn. Dẫu vậy, vốn dĩ đây chỉ là một tiết học gia chánh cho học sinh, nên chắc cũng không đến mức quá khó. Nếu tuân thủ đúng công thức, chắc rồi cũng ổn thôi.
“Thế… thực đơn của buổi thực hành, vẫn chưa biết à?”
“Ừ. Thầy chưa tiết lộ.”
“Vậy… từ giờ đến thứ bảy tuần sau, tớ sẽ thử dò hỏi xem có cách nào biết được không.”
“Cậu có quen biết ai à?”
“Không hẳn, nhưng… thử thì cũng chẳng mất gì.”
“Ừm. Vậy tớ cũng sẽ hỏi thăm bạn bè.”
“Ừ, cùng nhau vậy.”
Buổi học kết thúc bằng một lời hẹn ước nho nhỏ.
Sau khi dọn dẹp, Hinata mỉm cười chào tôi rồi bước đi trong ánh chiều đã nhường chỗ cho màn đêm dịu êm.
Còn tôi, trong lòng vẫn còn vương lại chút ấm áp khó gọi thành tên.
------------------------------
Để tìm hiểu thực đơn của buổi thực hành nấu ăn, hôm sau đến trường tôi thử hỏi Masahiko.
Vốn dĩ, chuyện có thực hành nấu ăn lần này cũng là thông tin từ bạn gái cậu ấy – Ama.
Mà Ama lại có chị gái đang học cùng trường, trên chúng tôi một khóa. Biết đâu từ đó có thể lần ra chút manh mối. Nghĩ vậy, tôi quyết định thử hỏi Masahiko, coi như đánh cược một phen.
Ban đầu, Masahiko nhìn tôi với vẻ khó hiểu:
“Mày quan tâm đến thực đơn thực hành làm gì thế?”
Tôi liền bịa ra một lý do nghe có vẻ hợp lý: “Ờ thì… tao chỉ mong đó là món hamburger thôi. Vì tao thích món đó.”
Masahiko nghe vậy thì phá lên cười, gật đầu:
“Được rồi, để tao nhờ Aman hỏi chị gái xem sao.”
Khoảnh khắc ấy, tôi mới thật sự thấy rằng, có được một người bạn thân quả là điều quý giá.
Tôi vốn không kỳ vọng nhiều, thế mà chỉ hôm sau thôi, Masahiko đã mang về một tin tức đáng giá.
Cậu ấy nói: khả năng rất cao thực đơn lần này chính là hamburger hầm sốt.
“Mày tìm ra nhanh thế à, Masahiko?”
“Ừ. Năm ngoái thực hành cũng là món đó. Lúc ấy sensei dạy gia chánh có nói: ‘Đây là món tủ của tôi, nên buổi thực hành đầu tiên năm nào cũng vậy thôi’. Thế nên chắc chắn rồi.”
“Ra là vậy… cảm ơn nhé, Masahiko. Thế này thì đúng dịp, tao lại được ăn món khoái khẩu rồi.”
“Tốt quá. Tao cũng mê hamburger lắm. Nói thật thì Aman đã biết thực đơn từ trước rồi.”
“Ể… vậy sao?”
“Ừ, cô ấy bảo muốn luyện tập trước để trông thật khéo léo khi thực hành.”
── Ặc… nghe quen quen ở đâu nhỉ…
“Ồ… Ama chăm thật đấy.”
“Con gái thường vậy mà. Ai cũng muốn được khen là khéo tay. Khổ nhỉ, trong khi bọn mình thì chỉ nghĩ đơn giản: được ăn ngon là được, haha.”
“Ờ… ừ, đúng thế.”
“Thế mà Yuuya lại là con trai của một giảng viên nấu ăn mà chẳng biết nấu gì cả.”
“À, tao thì chỉ giỏi ăn thôi.”
“Giống tao rồi còn gì! A ha ha!”
“Ừ, ha ha…”
Tôi chưa từng kể cho ai ở trường biết rằng mình có thể nấu nướng. Ngay cả Masahiko cũng vậy.
Nghĩ đến đó, tim tôi khẽ nhói. Cứ như đang giấu giếm cậu ấy vậy. Nhưng vốn dĩ điều đó chẳng mang lại bất lợi gì cho Masahiko, nên tôi quyết định cứ giữ kín như trước.
“Yuuya nên để mẹ dạy cho chứ. Con trai biết nấu ăn thì khéo sẽ được hâm mộ lắm đấy.”
── Không đâu. Tôi không tin chuyện đó.
Hơn nữa, tôi chưa bao giờ nấu ăn vì muốn được “được hâm mộ”.
Dù sao thì, có trong tay thông tin thực đơn với độ tin cậy cao thế này cũng khiến tôi nhẹ cả lòng.
Ít nhất thì đến thứ bảy này, tôi có thể hướng dẫn Hinata tập trung vào chính món hamburger hầm sốt ấy.
Nghĩ vậy, tôi thấy như có một gánh nặng vừa được gỡ xuống khỏi ngực.