Nàng Idol của trường tôi vụng về bếp núc, còn tôi – kẻ mờ nhạt – lại thành thầy dạy nấu ăn… để rồi chẳng hay đã khiến nàng say đắm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

87 11324

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

277 6693

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

(Đang ra)

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

魑魅魍魉填肚肠

"À, xin lỗi, quên. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người cả."

16 12

Web novel - Chương 31: Haruno Hinata khuyến khích gọi tên

Enjoy!

------------------------------

Haruno Hinata khuyến khích gọi tên

Sáng thứ Bảy ấy, tôi đã trăn trở mãi: phải luyện tập cho Hinata thế nào đây, làm sao để cô ấy có thể trông giống như một người nấu ăn khéo léo?

Dĩ nhiên, trước đó tôi cũng từng nghĩ đủ thứ rồi, nhưng chẳng có ý tưởng nào thật sự đột phá.

Ngoài chuyện dùng dao, thì còn có thể tập luyện điều gì nữa chứ…

Nếu biết trước thực đơn buổi thực hành thì đã dễ dàng hơn nhiều, nhưng Hinata lại bảo rằng cô ấy cũng không hề biết. Như vậy, cách duy nhất là rèn luyện những kỹ năng cơ bản, để dù gặp món ăn gì thì cũng có thể ứng biến được.

Nói cách khác, tôi chỉ có thể dạy cô ấy những điều căn bản nhất trong nấu ăn, rồi thử xem còn làm gì được nữa không. Thời gian thì gấp gáp, vì chúng tôi chỉ còn hai buổi tập nữa thôi.

Thật ra, không cần thiết Hinata phải trở thành một đầu bếp thực thụ. Điều tôi nhắm đến chỉ là giúp cô ấy trông giống như một người giỏi nấu ăn.

──Ừm… đúng là một bài toán khó nhằn. Tôi nghĩ mãi vẫn chưa tìm ra được “quân át chủ bài” nào cả.

Dẫu vậy, cuối cùng tôi cũng lên được vài ý tưởng tập luyện, và rồi buổi chiều, khi Hinata sắp đến, tôi thấy tim mình khẽ rộn lên.

Hôm ấy, tôi chuẩn bị sớm hơn thường lệ, nhanh nhẹn thay quần áo xong rồi bước tới mở cửa phòng bếp.

Đảo mắt nhìn quanh, hai chị sinh viên đã có mặt từ trước, nhưng Hinata thì vẫn chưa đến.

Thấy tôi đến sớm, mẹ hơi ngạc nhiên rồi cất giọng đùa cợt:

“Ủa, lạ ta. Hôm nay con đến sớm thế?”

“À… tại con rảnh thôi mà.”

“Vậy à…”

Mẹ mỉm cười nửa như trêu chọc, nửa như ẩn ý. Tôi không hiểu mẹ đang nghĩ gì, nhưng dáng vẻ cười cười kia rõ ràng là có điều muốn nói.

“Nếu con tìm Hinata-chan thì cô bé chưa đến đâu.”

“Tất nhiên con biết chứ! Với lại, con có để ý gì đâu.”

“Ừm…”

Mẹ lại cười tủm tỉm. Rõ ràng bà đang tưởng tượng ra cái gì đó, nhưng tôi muốn phủ nhận mạnh mẽ: không phải như mẹ nghĩ đâu. Tôi hoàn toàn không phải đang mong ngóng Hinata đến như vậy.

Trong lúc ấy, tiếng cửa bật mở. Tôi lập tức quay sang nhìn. Và rồi, dáng hình quen thuộc xuất hiện.

Chỉ mới hai tuần không gặp, vậy mà khi Hinata bước vào, tôi lại có cảm giác như đã xa cách thật lâu.

“Chào mọi người ạ!”

Giọng chào tươi sáng vang lên, cô ấy khẽ cúi người, tháo giày và đổi sang dép đi trong nhà. Nụ cười rạng rỡ cùng gương mặt bừng sáng kia… vẫn khiến tôi bất giác ngỡ ngàng.

Mẹ tôi cũng lên tiếng đáp lại: “Chào con,” rồi lại nhìn Hinata với cùng cái nụ cười đầy ẩn ý như khi nãy.

“Chờ mãi mới thấy con đến đấy. Thằng Yuuya nhà cô thì cứ đứng ngồi không yên suốt thôi.”

“Ể? Thật… thật vậy sao ạ?”

“Không có đâu! Mẹ, đừng nói bừa chứ!”

“Rồi rồi~”

Tôi lườm một cái, mẹ liền lè lưỡi, lẩn nhanh vào trong.

…Đúng là bà mẹ rắc rối. Nếu Hinata mà tưởng thật thì biết ăn nói sao bây giờ.

Hinata mỉm cười, bước ngang qua trước mặt tôi, đặt chiếc túi vai gọn vào góc phòng. Rồi cô khoác lên người chiếc tạp dề hồng in hoa quen thuộc, cùng chiếc khăn tam giác, dép lẹp kẹp vang lên “pata pata”, trở lại đứng ngay trước tôi.

Ánh mắt cô khẽ liếc qua kiểu tóc của tôi, rồi lại lướt sang bộ trang phục giảng viên mang phong cách đầu bếp Âu. Không hiểu sao, Hinata hay có cái kiểu nhìn qua nhìn lại như thế này.

“Lâu rồi mới gặp nhỉ, Yuuya-kun.”

“Ể? Ngày nào ở trường mình chẳng gặp nhau?”

“À… đúng rồi ha. Không, ý tớ là… đã lâu rồi mới thấy Yuuya-kun trong bộ dạng này…”

Hinata cười gượng “ê hê hê”, che đi sự bối rối.

── Thì ra là vậy.

Trong mắt cô ấy, tôi ở trường chẳng đáng để để tâm. Vì thế nên mới thốt lên rằng “lâu rồi mới gặp” như vậy.

“Vậy thì… Haru… à, ừm, Hinata-chan…”

“Nếu cậu thấy khó gọi, thì cứ gọi tớ là Haruno cũng được.”

“Ờ… vậy thì… Haruno…”

“Ừm.”

Một tiếng ho khẽ vang lên bên cạnh. Ngoảnh lại thì thấy mẹ đang trừng mắt. Ý của bà thì tôi thừa hiểu: “Phải gọi bằng tên đi chứ.”

Nhưng… liệu đó có thật sự là điều Hinata mong muốn không? Nghĩ vậy, tôi quyết định hỏi thẳng.

“Này… cậu có thấy vui hơn nếu được gọi bằng tên không?”

“Nếu Yuuya-kun ngại thì… không cần đâu.”

“Cậu bảo ‘không cần’ thì lại giống như thật ra là cậu muốn đấy…”

“Ơ… không, không phải…”

Hinata vội vã xua tay trước mặt, cười gượng. Trông thế nào cũng giống như bị nói trúng tim đen.

Ở trường thì hoàn hảo như một nàng “thánh nữ”, lúc nào cũng bình tĩnh, hiếm khi để lộ sơ hở. Vậy mà lúc này, cô gái ấy lại bối rối đến mức đáng yêu lạ thường.

“Được rồi. Nếu Haruno muốn thế, thì từ giờ tớ sẽ gọi cậu bằng tên.”

Lần trước, việc gọi tên chỉ là mẹ ép buộc tôi làm, còn ý kiến của Hinata lại chẳng được quan tâm mấy.

Cô ấy từng nói gọi bằng tên thì không ghét, thậm chí thấy mới lạ, nhưng chưa bao giờ khẳng định rằng mình thật sự vui vì điều đó. Thành ra tôi cũng chẳng mấy hứng thú. Nhưng nếu hôm nay chính cô ấy thừa nhận muốn thế, thì tôi sẽ làm theo.

“Hi… Hina… Hi-na-ta… chan… ơ? Hinata… chan… chan… khó quá…”

Cái tên “Hinata” đúng là gắn thêm “chan” nghe gượng gạo thật. Sao mẹ lại gọi ngọt xớt được nhỉ?

Đang lúng túng thì Hinata bật cười nhẹ.

“Cái tên Hinata vốn khó thêm ‘chan’ lắm. Thường thì mọi người gọi tớ là ‘Hina-chan’, hoặc đơn giản chỉ ‘Hinata’ thôi.”

“À, ra vậy. Vậy là không phải do tớ vụng về quá mức…”

“Đúng rồi.”

“Nhưng… gọi trống không thì tớ thấy… e dè quá.”

“Không sao đâu. Cứ gọi thẳng ‘Hinata’ cũng được… tớ không thấy quá đáng chút nào cả.”

Lại thêm cái điệu xua tay bối rối ấy.

…Chẳng hiểu sao, tôi có cảm giác như cô nàng đang “ngầm khuyến khích” tôi gọi trống không. Hay chỉ là do tôi tưởng tượng?

“Vậy… giữa ‘Hina-chan’ với ‘Hinata’, cậu thích cái nào hơn?”

“Ơ… à… tớ nghĩ… ‘Hinata’ thì tốt hơn.”

── Thật sao? Cô ấy muốn tôi gọi trống không ư?

Thì ra tôi đã không nhầm.

Hinata cúi nhẹ đầu, vai khẽ co lại, liếc lên nhìn tôi từ dưới hàng mi, giọng nhỏ xíu thốt ra. Đôi môi chúm chím, gò má ửng hồng.

Khoảnh khắc ấy, dáng vẻ của cô dịu dàng đến mức ngọt ngào khôn tả. Một đòn tấn công quá sức chịu đựng. Trái tim tôi đập dồn dập, đến nỗi tưởng chừng như sẽ nổ tung mất.