Enjoy!
---------------------------------
Masahiko lúc nào cũng muốn mai mối
ó một cô gái nói rằng muốn gặp tôi. Nghe đâu là bạn cùng lớp với Aman – bạn gái của Masahiko.
Masahiko thì nói vậy, nhưng tôi lại chẳng biết phải phản ứng thế nào mới phải.
Dù sao thì, chuyện để bạn bè giới thiệu bạn gái cho mình… thực sự tôi chẳng hứng thú gì.
“Không, tao nên bỏ qua thì hơn.”
“Ê, đừng có vội gạt đi chứ. Tao hiểu Yuuya khó tin chuyện này, nhưng Aman còn bảo rằng: ‘Biết đâu lại có cô gái thích vẻ ngoài của Yuuya-kun ấy chứ.’”
“C… có thật thế à?”
Không thể nào… Trong đầu tôi chẳng thể tưởng tượng nổi trên đời này lại có cô gái nào nói ra những lời như thế. Nếu có, thì hẳn đó phải là một người vô cùng kỳ lạ.
“Ừ. À mà, Aman cũng bảo là tao áp đảo hơn hẳn về độ đẹp trai đấy nhé. Ahaha.”
“Cái gì mà ahaha chứ! Rốt cuộc thì mày chỉ muốn khoe chuyện mày với Aman đang ngọt ngào ra mặt thôi đúng không?”
“Ờ thì, tao cũng chẳng phủ nhận. Nhưng chuyện tao thật lòng muốn giới thiệu một cô gái cho mày là hoàn toàn thật.”
“Ừ thì, tao hiểu là mày nghiêm túc. Nhưng mà… tao vẫn muốn từ chối.”
Chính bản thân tôi cũng chẳng rõ lý do tại sao. Không phải tôi tuyệt đối không cần bạn gái, nhưng cái cảm giác “được mai mối” cứ khiến tôi khó chịu, chẳng tài nào thoải mái nổi.
“Khoan đã, Yuuya. Tao cũng chưa được Aman tiết lộ là ai, nhưng nghe cô ấy bảo thì cực kỳ dễ thương đấy. Mày đúng là đồ may mắn!”
Dễ thương ư? Chắc chắn là nói dối. Thể nào cũng là một cô nàng lập dị nào đó thôi.
…À không. Dù cho thật sự là một cô gái dễ thương đi nữa, thì việc chấp nhận lời giới thiệu cũng chẳng khác nào tự lừa dối bản thân.
Bởi lẽ, tôi chưa từng có ý định hẹn hò với một người mà trái tim mình không hề rung động. Gặp mặt với tâm thế nửa vời ấy… chẳng khác nào bất công với cô gái kia.
“Thật sự không cần đâu. Tao từ chối.”
“Cái gì cơ!? Sao lại thế? Phí quá trời luôn…”
Masahiko nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khó hiểu. Không phải giận dữ, mà giống như đang cố gắng tìm lời giải cho câu hỏi: tại sao tôi lại từ chối một cơ hội tốt đến vậy.
“Tại sao à… Đơn giản là vì giờ tao không có tâm trạng đó.”
“Đừng nói với tao là… Yuuya, mày đã thích ai rồi nhé?”
Khoảnh khắc Masahiko buông ra hai chữ “thích ai”, khuôn mặt của Hinata bất giác hiện lên trong đầu tôi.
──Không, không, không! Sao lại là Hinata chứ!?
Đúng là dạo trước, chúng tôi có chính thức gọi nhau là bạn. Nhưng đó chỉ là tình bạn thuần túy, chẳng liên quan gì đến nam nữ cả.
Hơn nữa, Haruno Hinata vốn là mỹ nữ hoàn hảo khiến bao chàng trai ngưỡng mộ – một đóa hoa quá mức xa vời, không phải nơi tôi có thể với tới.
──Tóm lại thì.
Haruno Hinata là một cô gái quá xinh đẹp, một đóa hoa ở nơi cao vời vợi, xa ngoài tầm với. Cũng chính vì thế, với tôi, cô ấy chẳng thể nào trở thành đối tượng của tình yêu.
Thế nên, trong danh sách “người tôi thích”, cái tên Haruno Hinata… vĩnh viễn sẽ không có mặt.
Nếu hỏi tôi có quý mến Hinata như một con người không, thì dĩ nhiên câu trả lời là có. Nhưng “người mình thích” mà Masahiko nhắc đến, rõ ràng là chỉ về tình yêu.
“Không, tao không có ai cả.”
“Gì thế? Sao mày ngập ngừng vậy? Thú thật đi, chắc chắn là có người mày thích rồi, phải không!?”
Cái thằng Masahiko này, đúng là dai như đỉa. Nói chuyện kiểu này thì nó sẽ còn bám riết lấy tôi mãi. Thế là tôi liền nghĩ đến chuyện lái chủ đề đi chỗ khác.
“Ờ thì… thật ra thì tao cũng có người thích đấy.”
“Biết ngay mà! Là ai, nói mau!”
Masahiko tròn xoe mắt, trông như thể vừa nghe thấy chuyện động trời. Cũng phải thôi, từ trước đến giờ, ngay cả trong những câu đùa giỡn, tôi chưa bao giờ thốt ra những lời kiểu này.
“Đó chính là mày, Masahiko. Tao rất thích mày, với tư cách một thằng bạn thân.”
“Hả!? Tao đâu có hỏi cái kiểu đó! Ý tao là tình yêu, là thích theo nghĩa nam nữ cơ! Yuuya, mày cố tình chọc tao đấy à!?”
Tôi cười thầm trong bụng. Dĩ nhiên là tôi hiểu, nhưng cố ý trêu nó. Với lại, cũng để né khỏi chuyện bị bắt buộc phải gặp gỡ cô gái nào đó.
Thế nhưng… trong thâm tâm, tôi cũng tự thấy mình thật mơ hồ. Thật ra, tôi chưa từng thực sự yêu một cô gái nào cả.
Đôi khi tôi lo sợ rằng mình chẳng hề hiểu thế nào là tình yêu.
“Masahiko này. Mày cứ nói nào là yêu với đương. Nhưng rốt cuộc, tình yêu là cái gì chứ? Làm ‘giáo sư tình yêu’ chắc mày hiểu rõ lắm nhỉ?”
Tôi cố ý nheo mắt cười, hỏi bằng giọng nửa đùa nửa thật.
“Haha, Yuuya, mày gài tao à? Nhưng được thôi, câu hỏi đó hay đấy!”
Tôi làm ra vẻ bông đùa, nhưng trong lòng thì lại muốn nghe một lời giải đáp nghiêm túc.
“Theo một cuốn từ điển tao đọc, tình yêu là ‘khi một người thích ai đó, luôn mong được gặp, khao khát được ở bên, và sống với một nỗi khát vọng chẳng bao giờ nguôi’.”
“Ôi trời, mày đọc từ điển ra hả! Cái đó thì tao cũng tự nghĩ ra được rồi!”
Nói thì nói thế, nhưng trong đầu tôi vẫn dấy lên một nỗi ngạc nhiên mới mẻ.
Thì ra… tình yêu được định nghĩa như vậy. Tôi hiểu bằng lý trí, nhưng trái tim thì chưa bao giờ cảm nhận được.
“Cho nên, cái cảm giác tao dành cho Aman, hay cảm giác Aman dành cho tao, đấy chính là tình yêu. Vì bọn tao luôn mong được gặp nhau mà!”
“Đủ rồi! Tao không muốn nghe nữa! Đúng là tự rước khổ vào thân mà!”
Tôi nhún vai, vờ làm bộ chán ngán.
Masahiko, đúng là một kẻ ngốc. Một kẻ ngốc chân thành và chung tình. Nhưng, có lẽ, được yêu và được yêu lại bởi một người, cũng là một hạnh phúc đáng ghen tị.
Chỉ là… tôi vẫn không sao thấy mình muốn được ai đó giới thiệu bạn gái. Tại sao, chính tôi cũng chẳng thể lý giải được.
Thôi thì, phải dứt khoát từ chối. Nếu không, nhỡ đâu một ngày nào đó, tôi bị đặt vào tình huống khó xử thì phiền lắm.
“Masahiko, cảm ơn mày đã có ý tốt muốn giới thiệu con gái cho tao. Nhưng thật sự bây giờ, tao không có tâm trạng đó. Để sau đi, có dịp rồi nhờ mày sau.”
“À… ừ. Tao hiểu rồi.”
Có lẽ vì tôi nói với vẻ quá nghiêm túc, Masahiko ngập ngừng, rồi cuối cùng cũng chịu bỏ qua chuyện đó.
Và thế là…
Tôi lại thấy trong lòng dấy lên một ý nghĩ mơ hồ: Có lẽ, để hiểu thấu đáo cái gọi là tình yêu, thực sự không dễ dàng chút nào…