Nakaimo – My Sister Is Among Them!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

(Hoàn thành)

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

Jun Eishima; Yoko Taro

Đây là tập thứ hai và cuối cùng của NieR Replicant ver.1.22474487139... Project Gestalt Recollections.

10 13

Saijaku Muhai no Bahamut

(Đang ra)

Saijaku Muhai no Bahamut

Sau trận đấu với Lisesharte, Lux cuối cùng gia nhập học viện dành riêng cho nữ, nơi đào tạo hoàng tộc trở thành Drag-Knight.

96 193

Outbreak Company

(Đang ra)

Outbreak Company

Sakaki Ichirō

Để hoàn thành sứ mệnh đó, Shinichi nhận được sự hậu thuẫn toàn diện từ chính phủ Nhật, cùng với sự giúp đỡ của cô hầu gái nửa tiên Myucel và công chúa Petralka của Đế quốc Eldant. Cùng với nhóm bạn lắ

108 571

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

(Đang ra)

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

Fushimi Nanao

Cô gái mang trái tim con người trong cơ thể của quỷ, và người phụ nữ mang linh hồn dị dạng trong thân xác con người. Sợi duyên mà cả hai cùng dệt nên sẽ mở ra bức màn cho câu chuyện đẫm máu này.

7 10

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

(Đang ra)

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Phi Điểu Ấn - 飞鸟印

Đây là câu chuyện giữa người cứu rỗi và người được cứu rỗi.

166 41

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

(Đang ra)

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

孜然风

Tên gốc của truyện: 《Thiên Sứ Bán Thân》

432 249

Tập 05 - Chương 6

Nỗi đau của em gái và mưa lệ

Tiếp tục chạy trên con đường đêm vắng vẻ, Shougo cuối cùng cũng đến trước biệt thự bỏ hoang.

Không biết từ lúc nào, mây đã che kín bầu trời, giấu đi vầng trăng. Căn nhà chỉ được chiếu sáng bởi ánh đèn đường mờ nhạt, trông còn rùng rợn hơn lúc nãy.

*Hồi xưa, có lẽ cha từng sống ở đây. Cả Miyabi và mẹ của Miyabi nữa.*

Ngôi biệt thự đã bị bỏ rơi, lãng quên sau khi chủ nhân rời đi, liệu nó đã trải qua bao đêm tối âm u như thế này mà không một tiếng động nào?

「Có ai ở đây không!? ――Miyabi! Em có ở đây không!? Nếu có thì trả lời anh đi!」

Anh hét lớn, ghé tai lắng nghe.

Từ đâu đó vẳng lại tiếng cú mèo kêu "Hú hú".

*Em ấy trốn ở bên trong ư?*

Anh đứng trước cửa chính, nắm lấy tay nắm cửa màu trắng… Hạ quyết tâm, anh mở cửa.

Bên trong tối mịt. Hầu như không có chút ánh sáng nào. Sau khi đứng một lúc để mắt quen dần với bóng tối, anh miễn cưỡng phân biệt được hình dáng của tường và sàn nhà.

Chiếu đèn pin yếu ớt, anh bước vào trong. Để tiện thoát ra nếu cần, anh giữ nguyên giày mà đi vào.

Đi qua sảnh nhỏ ở tiền sảnh, anh mở một cánh cửa và bước vào phòng khách rộng lớn. Đó là một căn phòng hình chữ nhật dài. Anh chiếu đèn pin vào tường và trần nhà rồi tiến sâu vào trong.

Anh đặt tay lên cánh cửa hé mở ở bức tường phía cuối phòng, rồi mở toang nó ra.

「――Anh đã đến đây đúng như em nói rồi! Đừng có trốn nữa, hãy lộ diện đi!」

Sau cánh cửa dường như là một hành lang hẹp.

Khi Shougo bước một chân vào hành lang, một dự cảm lạ lùng khiến anh dừng lại.

Chiếu đèn xuống sàn, anh thấy một vật gì đó như vải vóc rơi trên đất.

Tiến lại gần và nhìn kỹ… đó là chiếc áo khoác thể thao. Một chiếc áo khoác thể thao nữ của Học viện Miryuuin bị vò nhàu nát.

「Sao lại có thứ này ở đây…?」

Khoảnh khắc anh định nhấc nó lên, một cảm giác ấm ấm, nhớp nháp khó chịu lan khắp lòng bàn tay.

Chiếu đèn pin vào tay, một chất lỏng màu đỏ, sệt, không rõ nguồn gốc đang lan rộng.

「…Máu ư!?」

Không kìm được, Shougo buông chiếc áo thể thao ra.

Trên ngực áo có một thẻ tên nhỏ. Cái tên được viết trên đó là…

『Tendou Mana』

「Hội, Hội trưởng Tendou…? Em ấy bị thương sao…? Chuyện gì… đã xảy ra vậy…?」

Quá căng thẳng, miệng anh khô khốc nhanh chóng.

Mồ hôi khiến anh đánh rơi đèn pin, phát ra tiếng "cạch".

Ánh sáng tắt, và bóng tối bao trùm xung quanh.

Khi anh mò mẫm nhặt đèn lên, tiếng cửa chính "rầm" một cái vang lên.

*Có ai đó… ở đây…*

Một luồng khí tức nào đó đã tiến vào phòng khách.

Tiếng bước chân "rít… rít…" chậm rãi dẫm lên sàn gỗ vang lên.

Shougo tắt đèn pin, nín thở ẩn mình sau cánh cửa hành lang.

Từ khe hở nhỏ, anh nhìn trộm vào phòng khách và thấy một bóng người gần cửa sổ.

Dáng người có vẻ to lớn, tay chân thô kệch. Người đó cầm một vật giống như tấm ván dài và lắc đầu qua lại như đang tìm kiếm ai đó.

Khoảnh khắc người đó giơ tấm ván lên, một tia sét lóe lên ngoài cửa sổ.

Dưới ánh chớp, tấm ván lóe sáng.

Đó là một tấm kim loại với vô số lưỡi dao nhỏ vươn ra từ bóng dáng một cỗ máy lớn. Phần đầu hình bán nguyệt dính đầy một chất lỏng đỏ sẫm như máu khô.

"Ầm ầm…" Tiếng sấm chậm rãi vọng đến, làm rung chuyển không khí.

Khi bóng người giơ tấm kim loại lên, tiếng động cơ nặng nề "thình thịch" và tiếng xích quay "kít kít…" dữ dội vang lên.

*Cưa máy ư!?*

Đột nhiên, bóng người quay về phía cánh cửa nơi Shougo đang ẩn nấp.

Với tiếng bước chân "két…" ghê rợn, người đó đi thẳng về phía cánh cửa.

*Kẻ đó… đã làm gì Hội trưởng Tendou…?*

Nếu vậy… kẻ đó là ai…?

Shougo nín thở với cái đầu nửa mê nửa tỉnh, tiếp tục chờ đợi bóng người đến gần.

Ngay khoảnh khắc kẻ đó đến ngay phía trước, Shougo bất ngờ đạp cửa và lao ra.

Bóng người dừng lại, chĩa chiếc cưa máy về phía anh. Anh nhanh chóng né tránh, khiến nó xé gió sượt qua.

Shougo chĩa đèn pin vào, bật công tắc.

Trong vòng sáng hình tròn, một chiếc mặt nạ trắng hiện lên. Đó là một chiếc mặt nạ hình bầu dục che kín đầu, gắn vô số ốc vít. Trên cơ thể mập ú, bẩn thỉu, những đường may rùng rợn chạy như mạng nhện.

Bị ánh sáng chói mắt, người đeo mặt nạ trắng loạng choạng một lúc.

Shougo đạp mạnh xuống sàn, lao vọt tới.

Anh húc trực diện, vai Shougo va vào ngực của kẻ khổng lồ với tiếng "thịch" nặng nề. Cơ thể của nó dày như một tấm nệm vậy.

Anh lại đạp mạnh xuống sàn một lần nữa, vòng ra phía sau và ôm chặt lấy thân hình đồ sộ đó.

Khoảnh khắc đó, một vật gì đó rơi xuống với tiếng "cộp". Chiếc cưa máy dường như đã rơi xuống sàn.

「Lộ mặt… ra đi!」

Shougo đặt tay lên chiếc mặt nạ, giật phăng nó ra.

Mái tóc dài được giấu dưới mặt nạ xõa ra, cù lét mặt Shougo.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, khuôn mặt nghiêng hiện ra trong ánh đèn pin là…

「Ể… Hội trưởng Tendou…?」

Vô thức anh thả lỏng tay, cô ấy loạng choạng tiến về phía trước hai ba bước rồi quay đầu lại.

Với khuôn mặt căng thẳng, cô ấy nhìn chằm chằm vào Shougo. Vóc dáng đồ sộ lúc nãy là do bộ trang phục giống thú nhồi bông dày cộp bao phủ toàn thân.

Dù hoang mang một lúc, Shougo nhanh chóng hiểu ra tình hình. Chiếc áo thể thao lúc nãy chỉ là một sự ngụy trang để đánh lừa anh.

「Quả nhiên ‘em gái’ đã gọi điện cho anh chính là Hội trưởng Tendou nhỉ?」

Anh cảm thấy một nụ cười mỉm hiện lên trên khuôn mặt Mana.

「Sao Mana lại nghĩ em ấy là ‘em gái’ thế?」

「Chúng ta suýt bị lạc trong rừng hôm đó, phải không? Ai đã rạch dây giày của Hội trưởng Tendou lúc đó? ――Dù là ai cắt đi nữa, một câu hỏi vẫn còn đó. Khoảng thời gian duy nhất có thể tác động vào dây giày là trong giờ học đặc biệt buổi sáng. Nhưng chúng ta đã hẹn vào rừng vào buổi chiều. Chuyện này kỳ lạ phải không? Kẻ tác động vào dây giày có năng lực tiên tri sao?」

Mana nghiêng đầu, với vẻ mặt như muốn nói "Em không hiểu nha~".

「Câu trả lời thật đơn giản. Chỉ có một người duy nhất có thể cố ý làm tất cả những chuyện đó: rạch dây giày của Hội trưởng Tendou, rủ chúng ta vào rừng và làm chúng ta lạc đường, rồi tự tay xé đứt dây giày.」

「…Ai cơ?」

「Chính là Hội trưởng Tendou. ――Sau khi rủ anh đi tìm địa điểm thử lòng dũng cảm, Hội trưởng Tendou đã tự rạch dây giày của mình. Rồi hai người chúng ta vào rừng, cố ý lạc đường. Khi đến sâu trong rừng, lợi dụng lúc anh sơ hở, em đã tự tay xé đứt dây giày của mình.

Có lẽ việc rạch dây giày chỉ là để dễ xé bằng tay. Thế nhưng anh đã phát hiện ra vết cắt bất thường do vật sắc nhọn gây ra. Đương nhiên, anh sẽ thắc mắc ai đã cắt nó. …Và điều đáng lo ngại hơn là, thời điểm vết cắt thực sự được tạo ra, các học sinh của trường hè đang ở thị trấn. Cứ như thế này thì sẽ bị nghi ngờ là tự dàn dựng. Vì vậy, em đã đưa ra lời khai khiến người ta nghĩ rằng ‘đã bị tác động trong giờ học đặc biệt buổi sáng’.

Sau khi trở về khách sạn, Hội trưởng Tendou đã gọi điện cho anh bằng giọng nói của ‘em gái’ và đe dọa anh không được thân thiết với các cô gái nếu không muốn gặp tai nạn.」

「Sao Mana lại làm mấy chuyện như vậy chứ~?」

「Đúng. Đó là điều đáng thắc mắc. Thứ nhất, Hội trưởng Tendou không có lý do gì để trở thành ‘em gái’ và đe dọa anh. Và thứ hai… Hội trưởng Tendou không thể nào lấy trộm điện thoại có chức năng đổi giọng từ phòng anh. Chưa từng vào phòng anh thì làm sao mà trộm được?」

「Đúng vậy~, Mana có trộm gì đâu mà」

「Hãy suy nghĩ từ câu hỏi thứ hai. Điều này chỉ có thể giải thích là có một người khác đã lấy trộm điện thoại và đưa cho Hội trưởng Tendou. Khi đó, nếu người đó đã yêu cầu Hội trưởng Tendou trở thành ‘em gái’… thì câu hỏi thứ nhất, lý do Hội trưởng Tendou trở thành ‘em gái’, cũng sẽ được giải đáp.」

「Sao lại phải nghe theo yêu cầu đó chứ?」

「Em còn nhớ vụ tai nạn khi anh và Konohe bị trôi dạt trên thuyền vào ngày đầu tiên chứ? Vụ tai nạn đó chỉ là ngẫu nhiên xảy ra. Nếu anh không ra xa bờ thì đã không thành một vụ tai nạn lớn. Việc ‘em gái’ khiến mọi người nghĩ vụ tai nạn thuyền là do mình làm chỉ là một trò hù dọa thôi.

Nhưng có ai đó đã tác động vào thuyền cao su là sự thật. Mục đích là gì? Để gây tai nạn cho anh và Konohe ư? Không, không phải. Không phải là mong đợi một vụ tai nạn ngẫu nhiên. Đối với kẻ gây án, việc tai nạn có xảy ra hay không không mấy quan trọng. Bản thân việc tác động đã có ý nghĩa quan trọng. ――Vì sao ư? Bởi vì việc tác động đó không phải là để đe dọa anh. Mà là để đe dọa Hội trưởng Tendou!」

Nghe thấy lời đe dọa, cả người Mana trở nên căng thẳng.

「Trước khi đi trường hè, đã có một cuộc điện thoại đe dọa từ ‘em gái’ đến anh. ‘Em gái’ lúc đó chính là Yuzurina. Anh đã lập tức nghi ngờ cô ấy và truy hỏi. Để thoát khỏi sự truy hỏi, Yuzurina đã quyết định dựng lên một cô gái khác thành ‘em gái’.

Tại trường hè, Yuzurina đã nới lỏng ốc vít khóa chèo của thuyền cao su, và nghĩ đến việc đe dọa Hội trưởng Tendou. Dù không xảy ra tai nạn, cô ấy có thể nói thế này để đe dọa: ‘Tao đã tác động để gây tai nạn cho thuyền cao su. Nếu mày không làm theo yêu cầu, tao sẽ tiếp tục giở trò tương tự để phá hoại trường hè’. Nếu không may xảy ra tai nạn, trường hè sẽ bị hủy bỏ. Đối với Hội trưởng Tendou, một thành viên của ban tổ chức, người mong muốn trường hè thành công, những lời này đã đủ kinh hoàng để trở thành một lời đe dọa…」

Mana im lặng một lúc.

Cuối cùng, cô ấy cúi đầu và từ tốn bắt đầu nói.

「Ngày hôm đó… khi đang ở bãi biển, Yuzurina-chan gọi điện cho em. Cô ấy nói đã nới lỏng ốc vít của thuyền cao su ở quảng trường. Em vội vàng chạy đến xem thì thuyền đã được Shougo-kun và mọi người dùng rồi. Mana muốn bảo Shougo-kun và mọi người quay lại, nhưng mọi người đã ra xa bờ rồi, có hét cũng không nghe thấy. ――Em lo lắng nhìn thì dần dần thấy thuyền bị trôi đi… Thế là Mana đã nói với Kotori-sensei về Shougo-kun và mọi người, rồi đi cứu giúp.」

Sau đó, Mana và Kotori-sensei, với sự giúp đỡ của một người câu cá gần đó, đã đến giải cứu Shougo và Konohe bị trôi dạt xuống dưới vách đá.

「Về đến khách sạn thì Yuzurina-chan lại gọi điện. Khi em hỏi ‘Tại sao lại làm chuyện này!?’, cô ấy đe dọa ‘Ngày mai cũng sẽ có tai nạn xảy ra ở trường hè đó’. Em van xin cô ấy dừng lại thì Yuzurina-chan nói: ‘Hãy trở thành em gái của tôi’. Cô ấy nói hãy dùng điện thoại trở thành ‘em gái’ của Shougo-kun và đe dọa các cô gái không được đến gần cậu ấy. ――Mana muốn trường hè thành công. Em không muốn nó bị hủy bỏ. Thế nên…」

「Em đã nhận cuộc điện thoại đó, và làm theo lời Yuzurina mà trở thành ‘em gái’… Em cũng đã gọi điện của ‘em gái’ khi thấy anh và Yuzurina ở cùng nhau, đúng không?」

Mana khẽ gật đầu.

「Mana nghĩ rằng mình phải gây tai nạn cho các cô gái ở cùng Shougo-kun. Nhưng em không thể làm liên lụy đến tất cả mọi người đang vui vẻ. Thế nên… em nghĩ rằng mình nên tự gây tai nạn cho chính mình khi ở cùng Shougo-kun.」

「Đó chính là vụ tai nạn tự dàn dựng trong rừng.」

「Khi lạc đường, thực ra Mana biết mình đang ở đâu. Vì đã xem bản đồ trước rồi.」

「Ể… Vậy thì anh đi loanh quanh là vô ích à…」

「Xin lỗi… Vào ngày thứ ba, em cũng đã nghĩ đến việc tự gây tai nạn cho mình. Thế nhưng Shougo-kun và Rinka-chan lại bị nhốt trong căn chòi tắm phải không? Sau khi được cứu, em nghĩ rằng. Nếu đổ lỗi tai nạn này cho ‘em gái’ thì sẽ không cần phải khiến Shougo-kun gặp nguy hiểm nhiều lần nữa.」

Cuối cùng, Mana đã cố gắng hết sức để không làm cho mọi người gặp chuyện đáng sợ.

Chỉ vì muốn trường hè không bị hủy bỏ, cô ấy đã làm theo lời đe dọa của Yuzurina.

「Hội trưởng Tendou. Thôi được rồi. Đừng bận tâm đến Yuzurina nữa. Anh không biết vì sao nhưng cô ấy ghét anh. Mục đích của Yuzurina chỉ là khiến anh bị cô lập thôi. ――Nếu cô ấy thực sự muốn phá hoại trường hè, anh sẽ xử lý cô ấy.」

Mana im lặng một lúc, rồi nhặt chiếc cưa máy bị rơi lên.

Cô ấy nhìn chằm chằm, thẳng vào Shougo.

Một tia chớp lóe lên như đèn flash chiếu sáng căn phòng.

…Trong ánh sáng trắng thoáng qua, khuôn mặt Mana trông có vẻ trống rỗng, vô cảm.

「Shougo-kun… Trò thử lòng dũng cảm, vẫn chưa kết thúc đâu?」

Giọng nói bị đè nén khiến một thoáng mồ hôi lạnh chảy xuống sống lưng Shougo.

「Này, em đang nói gì vậy. Này, cái cưa máy đó nguy hiểm lắm, để anh giữ giúp cho…」

Anh bước một bước về phía trước định nhận chiếc cưa máy, thì Mana lùi lại một bước như để tránh.

「Miyabi-chan vẫn chưa đến mà. Cho đến khi Miyabi-chan đến đích, trò thử lòng dũng cảm sẽ không kết thúc đâu?」

「Này, Hội trưởng Tendou! Đừng đùa nữa… Em định… làm gì Miyabi vậy!」

Mana bật công tắc cưa máy, trong bóng tối, một tiếng "két kít…" xé toạc không khí vang vọng khắp nơi.

Shougo lấm tấm mồ hôi trán, giữ khoảng cách với Mana.

*Tại sao vậy…? Hội trưởng Tendou, tại sao em vẫn bị lời đe dọa của Yuzurina thao túng…?*

*Có phải vì anh đã không hiểu nỗi đau của em, dồn ép em, nên em mới trở thành thế này không…?*

Dường như đang chờ Miyabi, Mana vẫn đứng yên cầm chiếc cưa máy.

Cô ấy liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiếng "bộp, bộp" trên mái nhà vọng đến, và ngay lập tức, tiếng mưa "ào ào" không ngừng rơi xuống. Có vẻ là mưa rào. Mùi mưa hơi mặn xâm nhập vào cả bên trong căn biệt thự đổ nát.

*Không ổn rồi. Nếu Miyabi đang trên đường đến biệt thự này thì… Đường đêm mưa gió thì đáng lo lắm.*

Khi Shougo định chạy ra ngoài, đột nhiên một giọng nói đầy lo lắng phát ra từ miệng Mana.

「Miyabi-chan, đi trong mưa nguy hiểm lắm…」

Đột nhiên, Mana chạy về phía cửa chính.

「Hội trưởng Tendou!?」

Khi Shougo cũng chạy theo, điện thoại di động trong túi anh rung lên.

Nhìn hiển thị cuộc gọi đến, người gọi là 『Kannagi Miyabi』.

*Miyabi!?*

「Alo! Miyabi à!? Em đang ở đâu!?」

『Shougo mới ở đâu chứ!? …Em đang ở sảnh khách sạn mà!』

「Khách sạn?」

『À, ừ thì… có người tự xưng là em gái của Shougo gọi điện bảo đến biệt thự hoang, nên em ra ngoài, nhưng tối quá và đáng sợ quá…』

「Dù sao thì, bây giờ em vẫn an toàn, đúng không?」

Thay vì Miyabi, giọng nói của Ikusu vang lên.

『Shougo-kun, tôi đã nghe Tsuruma-kun kể chuyện rồi. Khi ra ngoài tìm cậu, tôi đã bảo vệ Kannagi-kun đang do dự ở quảng trường.』

Có vẻ như Ikusu đã tìm thấy Miyabi đang định một mình đến biệt thự này và đưa cô bé về khách sạn.

『Mà phải lo cho Shougo-kun hơn chứ! Cậu đang ở đâu vậy!? Biệt thự ư!?』

Shougo nhìn Mana đang đứng gần cửa.

Cô ấy đang nhìn anh gọi điện.

*Lúc này, Hội trưởng Tendou đã lo lắng cho Miyabi…*

*Chắc chắn cô ấy vẫn còn chút gì đó của bản thân ngày xưa, khi cô ấy vẫn còn dịu dàng…*

Nghĩ vậy, Shougo lại nói chuyện với Ikusu ở đầu dây bên kia.

「Cảm ơn Ikusu. Bên này không sao đâu.」

『Đừng làm liều! Tôi sẽ đến giúp ngay!』

「Không… không cần đâu. Khi trời tạnh mưa, tôi cũng sẽ về ngay thôi.」

Dù rất vui với lời của Ikusu… Shougo đã từ chối.

*Người cần được giúp đỡ lúc này không phải là anh. Mà là Hội trưởng Tendou.*

Từ đầu dây bên kia, giọng Miyabi lại vang lên.

『Hức… Shougo… đồ ngốc! Tại sao anh lại làm chuyện nguy hiểm một mình chứ!? Vì em…』

Cô bé khóc nức nở. Chắc hẳn rất lo lắng.

「Em nói gì vậy. Bảo vệ em gái thì là nhiệm vụ đương nhiên của một người anh chứ.」

『Nhưng mà… tự mình làm chuyện nguy hiểm…』

「Đừng lo lắng. Mọi chuyện đã được giải quyết rồi. Đợi anh về nha.」

『Shougo… Lúc thử lòng dũng cảm, em đã chạy trốn, xin lỗi… Anh biết không, em luôn biết rằng mình chỉ toàn đòi hỏi, nói những lời ích kỷ như muốn ở bên anh mãi mãi. Nhưng em ghét bản thân mình đã nói ra những điều đó. Em không dám đối mặt với Shougo…』

「Miyabi… Dù em có ích kỷ hay như thế nào đi nữa, em vẫn là em gái của anh. Hãy ở bên nhau mãi mãi nhé.」

『Anh này, Shougo. Khi nào về mình đi đốt pháo hoa đi. Mọi người đang nói muốn làm ở vườn khách sạn đó.』

「Tuyệt vời! Anh rất mong chờ đấy! Nhớ để phần anh đó nha!」

『Nếu cứ chần chừ thì sẽ hết đó nha~』

Họ khẽ bật cười "haha".

『Anh về sớm nha…』

Gật đầu với giọng Miyabi, Shougo cúp điện thoại.

*Chắc chắn anh sẽ về. Và sẽ đưa Hội trưởng Tendou đã trở lại bình thường cùng về.*

「Hội trưởng Tendou. Dù em có đợi, Miyabi sẽ không đến đây đâu. ――Nếu nhất định muốn làm tổn thương ai đó, thì hãy chỉ làm tổn thương một mình anh thôi…」

Anh đang nói dở thì…

「Ếếếế! Miyabi-chan lại không đến được sao!?」

Mana đột nhiên kêu lên một tiếng thất thanh.

「…À, ừ. Bây giờ em ấy đang ở khách sạn rồi…」

「Không mà~! Như vậy thì không thể cho Shougo-kun xem dáng vẻ đẹp trai được rồi~」

「Đúng vậy, vẻ đẹp trai của anh………… hả?」

Shougo chớp chớp mắt.

「À, Hội trưởng Tendou? Em đang nói gì vậy…」

「Thì là, trò thử lòng dũng cảm đó mà~! Shougo-kun và Miyabi-chan bị quái nhân cưa máy bí ẩn tấn công trong biệt thự hoang phải không? Miyabi-chan la lên ‘Aááá!’ và Shougo-kun hét lên ‘Để anh bảo vệ em!’ rồi ‘bùm!’ một cái đánh bại quái nhân!」

「‘Bùm!’…」

「Sau đó Miyabi-chan sẽ nhìn Shougo-kun và nghĩ ‘Anh trai ngầu quá~’! …Đáng lẽ là phải như thế rồi mà~」

Mana thất vọng, như thể hết sức lực, cô ấy ngồi phịch xuống sàn.

Rõ ràng đây chính là Mana như mọi khi.

「À này, Hội trưởng Tendou? Nhưng mà, cái cưa máy nguy hiểm đó…」

「Cái này á~?」

Mana để chiếc cưa máy đang cầm được chiếu sáng bởi đèn pin của Shougo.

Nhìn gần, đó là một chiếc cưa máy đồ chơi bằng nhựa. Các lưỡi dao nối tiếp nhau là loại vải mỏng dính.

「Em mượn ở kho đồ của Sagara-senpai đó. Anh ấy mang đến cho em hôm nay~」

Mana nhấn công tắc, tiếng động cơ "đùng đùng" và tiếng lưỡi dao quay "két kít" vọng ra từ loa của thân máy.

「Anh ấy nói là dùng để hóa trang thành Jay đó. Làm tốt ghê ha~」

「…Thế, cái máu dính trên lưỡi dao đó là…?」

「Là slime đỏ đó~. Trôi tuột đây này~」

Mana chạm tay vào chất lỏng sền sệt màu đỏ gelatin, kéo dài nó ra.

「Thế còn chiếc áo thể thao rơi ở hành lang…」

Mana đứng dậy, mượn đèn pin của Shougo, chạy lộc cộc về phía hành lang.

Khi quay lại với chiếc áo thể thao trong tay, cô ấy giang ra trước mặt Shougo.

「Này, nếu Shougo-kun biết quái nhân là Mana thì sẽ nhẹ tay, có lẽ không đẹp trai lắm đúng không? Thế nên em đã làm ra vẻ như Mana đã bị xử lý trước rồi đó~」

Shougo cảm thấy đau đầu dần.

「Trời ạ… Anh cứ nghĩ rằng Yuzurina đã đe dọa em, dồn ép em đến mức định dùng cưa máy xé xác anh và Miyabi thành tám mảnh luôn chứ… Nếu chỉ là trò thử lòng dũng cảm thì nói thẳng ra đi chứ…」

「Thì em đã nói là trò thử lòng dũng cảm mà~」

Shougo thực sự cảm thấy bẽ mặt vì đã sợ hãi.

「Tại sao em lại cố chấp muốn anh và Miyabi chơi trò thử lòng dũng cảm như vậy?」

「Shougo-kun, anh đã lo lắng về mối quan hệ anh em với Miyabi-chan đúng không. Vì vậy, em nghĩ rằng nếu Shougo-kun thể hiện được sự đáng tin cậy của mình, thì Miyabi-chan cũng có thể có cơ hội tin tưởng Shougo-kun như một người anh trai đáng tin cậy…」

Nghe vậy, Shougo cuối cùng cũng hiểu được hành động của Mana.

Cô ấy không chỉ muốn chơi đùa mà đã dàn dựng một trò thử lòng dũng cảm công phu như vậy.

Cô ấy đã lo lắng và quan tâm đến Shougo và Miyabi… và cố gắng củng cố mối liên kết giữa hai người họ.

「Em thật sự lo lắng cho chúng tôi… Hơn nữa, em còn có thể lợi dụng lời đe dọa của Yuzurina… Hội trưởng Tendou quả là một người tuyệt vời. Quả không hổ danh là Hội trưởng Hội học sinh của Học viện Miryuuin!」

「Nhưng Mana đã thất bại rồi. Chúng ta không thể chơi trò thử lòng dũng cảm của Shougo-kun và Miyabi-chan được…」

Shougo mỉm cười, lắc đầu.

「Không đâu. Không phải thất bại. Chúng ta đã có được một sự gắn kết mạnh mẽ. Anh đã nghe được những lời thật lòng mà Miyabi chưa từng nói với anh trước đây. Anh đã biết được mình sẽ lo lắng đến mức nào nếu Miyabi biến mất. Tất cả là nhờ Hội trưởng Tendou đấy.」

Mana hơi cúi đầu, có chút ngượng ngùng.

Nhưng biểu cảm của cô ấy lại có vẻ buồn bã và cô đơn.

「Mana, không được đâu… Em chỉ toàn làm Shougo-kun sợ hãi thôi…」

*Không phải vậy đâu, Hội trưởng Tendou.*

Shougo nghĩ. Người luôn sợ hãi không phải Shougo. Mà chắc chắn là chính Mana.

Cô ấy là Hội trưởng Hội học sinh đã buộc phải trở thành "em gái" để bảo vệ một kỳ trường hè vui vẻ.

「Hội trưởng Tendou, em còn nhớ những gì anh đã nói trước đây không? ‘Nếu có thể làm cho mọi người vui vẻ, chắc chắn sẽ thân thiết hơn’. Anh nghĩ điều đó không đúng.」

「Không đúng…?」

「Không, không hẳn là sai… anh nghĩ chỉ đúng một nửa thôi. ――Vui vẻ đúng là quan trọng. Nhưng không chỉ có thế.」

Shougo nhìn ra cửa sổ. Mưa vẫn xối xả rơi và chảy dài.

「Anh rất hối hận. Tại sao anh không thể nhận ra danh tính của ‘em gái’ sớm hơn. Anh có thể tưởng tượng được Hội trưởng Tendou đã cảm thấy kinh hoàng đến mức nào khi bị đe dọa. Bởi vì anh cũng đã rất sợ hãi khi bị ‘em gái’ đe dọa mà.」

「…Không sao đâu. Chuyện đã qua rồi mà.」

「Vì vậy, Hội trưởng Tendou. Từ bây giờ, khi nào sợ hãi thì em cứ nói là sợ. Khi nào buồn thì nói là buồn, khi nào khó khăn thì nói là khó khăn. ――Em có thể khóc thật to cũng được.」

Mana nhìn Shougo bằng đôi mắt to.

Nước mắt đọng lại trong mắt, đôi môi hé mở khẽ run rẩy.

「Như vậy thì… sẽ không còn vui vẻ nữa. Em sẽ cảm thấy buồn rầu…」

「Thay vào đó, khi vui thì em cứ cười thoải mái bao nhiêu cũng được mà.」

「Nhưng mà… nếu khóc rồi, không bao giờ cười được nữa thì sao…」

「Dù Hội trưởng Tendou có sợ hãi, có đau buồn đi nữa… tất cả đều là những biểu cảm quý giá của Tendou Mana đó.」

「Ư…」 Miệng Mana run rẩy và hé mở.

「Sợ… lắm… Sợ lắm… Em cứ nghĩ trường hè sẽ bị hủy bỏ… Em không muốn như thế… Em đã… sợ lắm…」

Một giọt, hai giọt nước mắt lăn trên má…

「Ư… ư… Ưưưưưưưưưưưưưưưưưưưưư!」

Mana há to miệng, và tiếp tục khóc thút thít.

Những giọt nước mắt lớn lăn dài còn dữ dội hơn cơn mưa xối xả trên mái nhà, tiếng nức nở vọng từ tận đáy lòng còn mạnh hơn cơn gió làm rung cửa sổ.

Shougo nhẹ nhàng nắm chặt tay Mana, ôm cô ấy vào lòng.

Thời gian mưa lớn dường như kéo dài mãi cũng dần trôi qua.

Không biết từ lúc nào, mưa đã tạnh. Nước mắt của Mana cũng ngừng rơi.

「Thấy sao? Khóc thật to có thoải mái không?」

「…Em thấy hơi mệt. Nhưng không hiểu sao…」

Vừa lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại ở khóe mắt, cô ấy vừa mỉm cười ngượng ngùng.

「Em cảm thấy rất, rất an tâm… Em không cần phải sợ hãi nữa rồi nhỉ.」

「Em không cần phải sợ hãi đâu. ――Trời cũng tạnh mưa rồi, chúng ta về sớm thôi. Ikusu và Konohe đang lo lắng đấy. Miyabi nói mọi người sẽ đốt pháo hoa cùng nhau đó.」

「À, đúng rồi. Cái này, em trả Shougo-kun nha.」

Mana lấy điện thoại di động từ trong túi ra. Dưới ánh đèn pin, không sai, đó chính là chiếc điện thoại có chức năng đổi giọng đã bị lấy trộm từ phòng Shougo.

「May quá. Phải cẩn thận để không bị trộm nữa…」

Shougo nhét sâu chiếc điện thoại vào túi quần.

Anh không muốn ai trở thành ‘em gái’ nữa. Anh sẽ giữ nó cẩn thận, không để rơi, luôn mang theo bên mình.

Bên ngoài trời đã sáng hơn một chút. Mây mưa đã tan, mặt trăng đã ló dạng.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, làm căn phòng tràn ngập một ánh sáng xanh nhạt.

Và rồi, Shougo nhận ra.

Mana đang mặc một bộ trang phục hóa trang dày cộp, đầy những đường may giống Frankenstein. Mang đậm phong cách quái vật trong phim kinh dị.

「Giống như một bộ thú nhồi bông vậy. Em cũng mượn bộ đồ như vậy từ Sagara-senpai à?」

「Khi thành quái nhân, em đã chuẩn bị để Shougo-kun có đấm cũng không đau đó~. Vừa nãy bị tấn công nhưng em hoàn toàn không sao hết~」

「Hừm… Nói là chuẩn bị tốt hay sao đây. Trước khi về, em nên cởi bộ hóa trang đó ra thì hơn chứ?」

Nếu một nữ sinh cấp ba với chiếc cưa máy thế này mà quay lại thì cả khách sạn sẽ hỗn loạn mất.

「Cái này, em tự cởi thì khó lắm… Shougo-kun, anh mở khóa kéo phía sau giúp em được không?」

Shougo vòng ra phía sau Mana, kéo khóa kéo ở lưng cô ấy.

Trong bộ hóa trang, cô ấy khẽ nhúc nhích "ừm", lột xác như một con ve sầu.

「Hả Hội trưởng Tendou!? Sa, sao lại mặc đồ bơi vậy!?」

Mana đang mặc một bộ bikini màu đỏ rực.

Đó là một chiếc micro bikini chỉ buộc bằng dây vải nhỏ.

「Áá」

Mana xấu hổ khoanh hai tay trước ngực.

「Bộ hóa trang này nóng quá đi mà…」

「Nhanh lên mặc áo thể thao vào đi. Anh quay mặt sang chỗ khác cho.」

Khi Shougo định quay mặt sang phía đối diện của Mana thì… cả người Mana đột nhiên bắt đầu run rẩy bần bật.

「Aaa, ừ thì, Shougo-kun… ư, em không thể cử động được nữa…」

「Sao thế em?」

「Mồ, mồ, Mana, a, an tâm rồi thì, đột, đột, đột nhiên, sợ, sợ quá…」

---

Khuôn mặt Mana tái xanh vì sợ hãi, răng va vào nhau lập cập.

「Sợ gì chứ? Em không cần phải sợ gì nữa đâu…」

「Ma, ma, ma quỷ…」

「…Hả?」

「Đ, đ, đúng là, một căn biệt thự bỏ hoang tối om thế này mà, nếu, nếu, nếu ma thật, x, xuất hiện thì sao…」

Hà… Shougo thở dài thật sâu.

*Suốt nãy giờ dọa người ta, bây giờ lại sợ thế sao.*

Nhìn Mana run rẩy bần bật, anh có cảm giác muốn chơi khăm cô ấy một trận.

Đột nhiên, Shougo chỉ tay thẳng vào cửa sổ và hét lên.

「Á, kia là gì!? Có linh hồn ma trơi màu xanh trắng ngoài cửa sổ kìaー!!」

「Aáááááááááááááááá!」

Cả người Mana co rúm lại "húúúúúúúúúúúú!".

Khoảnh khắc tiếp theo, dây buộc của chiếc micro bikini cô ấy đang mặc, cả trên lẫn dưới, đều tuột ra…

Với tiếng "xẹt" nhẹ, nó lướt trong không khí và rơi xuống.

Trong ánh trăng xanh, cơ thể Mana hiện ra không chút che đậy.

「Uầy!?」

「Cái, cái, sao lại tuột ra thế!?」

「Ố ồ, em đã làm cho bộ đồ bơi dễ tuột ra để bị ‘tai nạn’ cùng Shougo-kun mà~. Em quên mất tiêu luôn~」

「Tai nạn kiểu gì thế!?」

「Ối! Đừng nhìn màaa!!」

Mana lao tới định che mắt Shougo.

Shougo ngã bổ ngửa, cơ thể Mana vì quán tính mà đè lên anh, đẩy anh ngã xuống sàn.

Mana đặt đầu lên vai Shougo, vẫn nằm im không nhép nhích.

「Hội, Hội trưởng Tendou… Cái, cái đó, nếu em không, không rời ra, thì mọi, mọi thứ, lý trí…」

「…Không đứng được…」

「Hả?」

「Không đứng được… Em, em bị mềm nhũn cả người ra rồi, không đứng dậy được đâu~! Tại Shougo-kun làm em sợ quá đó~!」

「Quá đáng thế chứ!!」

*Làm, làm sao bây giờ…?*

Cứ thế này thì lý trí của anh sẽ…

Shougo nuốt nước bọt, nhẹ nhàng nhìn cơ thể Mana.

*Nhưng mà… Hội trưởng Tendou không phải là em gái ruột thịt của mình mà…*

Với tư cách là một thằng đàn ông lành mạnh thì, nhìn một chút hay… chạm một chút thì cũng…

Khi tay Shougo vừa chạm vào làn da của Mana thì…

「Shougo-kun! Cậu có sao không!? Trả lời đi!!」

Đột nhiên giọng Ikusu từ bên ngoài vọng vào, Shougo và Mana giật mình nhìn nhau.

「Shougo-san! Anh đang ở đâu vậy ạ?」

「Nếu không trả lời thì tôi sẽ không để yên đâu đó!!」

Konohe và Miyabi cũng có vẻ ở đó.

「Làm, làm sao đây…」

Mặt Mana tái mét. Nếu bị chứng kiến cảnh này, cô ấy không biết sẽ bị hiểu lầm như thế nào.

「Dù sao thì cũng phải mặc áo thể thao vào đã… Em đứng dậy được không?」

Mana quỳ gối, eo cô ấy dường như vẫn còn yếu.

Shougo đứng dậy, cố gắng không nhìn cơ thể cô ấy, rồi quay mặt về phía cửa chính.

「Anh, anh sẽ ra ngoài câu giờ. Trong lúc đó Hội trưởng Tendou mặc áo thể thao vào đi!」

Khi anh định chạy về phía cửa chính, tiếng Mana gọi từ phía sau.

「À, Shougo-kun, đợi đã!」

「Sao thế!?」

Khoảnh khắc anh quay lại…

Mana, vẫn chưa mặc đồ, vươn tay ra, vòng qua vai Shougo…

「…!?」

Rồi môi họ chạm vào nhau.

Sự mềm mại lập tức xuyên thẳng lên não, lưỡi cô ấy khẽ chạm vào anh.

Một khoảnh khắc thời gian như ngừng lại, sau đó Mana rời môi ra.

「…Ký ức về trường hè của Mana đó.」

「Cái… gì…?」

「Này Shougo-kun! Nhanh ra ngoài đi, mọi người sẽ vào đó!」

「À, à… ừ…!?」

Với cái đầu vẫn còn bối rối, Shougo loạng choạng đi về phía cửa, rồi bước ra ngoài.

Ánh đèn pin đồng loạt chiếu vào Shougo. Ikusu, Konohe và Miyabi đang ở đó.

「Shougo-kun!」「Shougo-san!」「Shougo!!」

Trước ba người đang chạy lại gần, đầu Shougo vẫn còn quay cuồng.

Sau đó, Shougo bị Konohe và Miyabi liên tục chất vấn về những gì anh đã làm với Mana trong biệt thự.

§

Kỳ trường hè tưởng chừng dài đằng đẵng cuối cùng cũng đến ngày cuối cùng.

Sáng ngày thứ tư, trong thời gian rảnh sau bữa sáng, Shougo lại đến căn biệt thự đã bỏ hoang. Mái ngói xanh xám đang được ánh nắng chiếu rọi.

「Nhìn vào ban ngày, đúng là một tòa nhà đẹp thật nhỉ.」

Konohe đứng trước cửa chính, ngước nhìn biệt thự và nói.

「Nếu không bị bỏ hoang thì chắc chắn đã là một căn biệt thự xinh đẹp rồi.」

Miyabi đứng cạnh Shougo im lặng, chăm chú nhìn tòa nhà với ánh mắt nghiêm túc.

Ngoài ba người họ, còn có Mana, Rinka, Mei, và cả Ikusu cũng đến.

Họ đi quanh sân vườn, tò mò ngắm nhìn căn biệt thự bị lãng quên.

「Ikusu. Việc tòa nhà này từng là biệt thự của cha anh trước đây là sự thật đúng không?」

「Tôi đã đến công ty bất động sản ở thị trấn để điều tra ngày hôm qua. ――Bản thân tòa nhà này đã cũ, hình như được xây cách đây khoảng ba mươi năm bởi một nhà tài phiệt nào đó. Nhưng nhà tài phiệt đó đã bán biệt thự, và nó được rao bán cách đây khoảng mười lăm năm. Người mua vào thời điểm đó là ông Kumagorou. Sự tồn tại của biệt thự hoàn toàn không được công khai, dường như chỉ một số ít người thân trong gia đình mới biết.」

Kumagorou vào thời điểm đó, vẫn chưa nhậm chức Chủ tịch Tập đoàn Mikadono. Người ta đồn rằng ông ấy sẽ là Chủ tịch đời tiếp theo, và mỗi ngày đều bận rộn với công việc.

「Ông Kumagorou chỉ sở hữu biệt thự trong vài năm. Ông ấy lại rao bán biệt thự. Có lẽ do là một tòa nhà cũ trong núi nên không có người mua, và một công ty bất động sản địa phương đã mua lại. Có kế hoạch cải tạo để biến thành biệt thự cho thuê, nhưng cuối cùng lại bị bỏ dở, và cứ thế bị bỏ hoang.」

Shougo nhớ lại lời khai của nhân viên khách sạn.

Ba người đã xuất hiện tại nhà hàng khách sạn hơn mười năm trước. Một người đàn ông giống Kumagorou cùng với một phụ nữ trẻ và một bé gái nhỏ. Dường như họ đã sống trong căn biệt thự này…

*Họ là Miyabi và mẹ của Miyabi ư?*

「Chẳng có lý do gì để bỏ nhiều tiền mua biệt thự cho con của người khác cả. Có lẽ cha đã cho Miyabi ở đây. ――Sao hả Miyabi? Em còn nhớ căn biệt thự này không?」

Miyabi có vẻ mặt hơi bối rối.

「Ư… ưm… hình như, em không nhớ rõ lắm…」

「Đã lâu lắm rồi mà.」

「Nhưng em nghe nói đã từng sống ở đây… liệu có ai quên mất căn nhà mình từng sống không?」

「Dù nói là sống, nhưng có thể chỉ là một thời gian ngắn để tránh nóng thôi. Hoặc cha chỉ dùng để gặp riêng Miyabi và mẹ của Miyabi thôi. ――Nếu chỉ có thế, thì quên cũng không có gì lạ.」

「À ra vậy, không phải sống lâu dài. Em sẽ cố nhớ lại.」

「Shougo-kun, cậu có muốn vào trong để tìm hiểu không?」

Ikusu hỏi.

「Có được không nhỉ? Dù sao cũng có chủ sở hữu mà? Hôm qua thì đã vào rồi…」

「Tôi đã được phép của công ty bất động sản rồi. Vì nó đang bị hư hỏng, nên chỉ cần chú ý đến những chỗ có thể sập đổ nguy hiểm, thì có thể tự do xem.」

Shougo mở cửa, cùng Konohe và Miyabi bước vào trong.

Đi qua sảnh nhỏ ở tiền sảnh và bước vào phòng khách, căn phòng trống rỗng giống như những gì anh đã thấy trước đây hiện ra.

Ikusu, Mana, Rinka và Mei cũng lần lượt bước vào.

「Một căn nhà không có gì bên trong cũng thật cô quạnh quá nhỉ.」

「Ừm, một căn biệt thự đẹp thế mà lại bỏ hoang thì phí quá.」

「Nếu sửa chữa lại thì vẫn có thể ở được mà~」

Rinka, Mei, Mana mỗi người nói ra một cảm nhận khác nhau.

「Đi cả nhóm thế này thì cũng chật chội, chúng ta cứ tự do đi xem đi.」

Thế là cả nhóm ai nấy đều tự do đi dạo quanh biệt thự.

Tầng một ngoài phòng khách còn có một phòng ăn lớn, phòng tắm và phòng kiểu Nhật. Tuy nhiên, phòng tắm không có bồn tắm, và phòng kiểu Nhật thì không có chiếu tatami mà trải sàn gỗ.

Không còn chút dấu vết sinh hoạt nào từ thời Kumagorou và đứa con riêng của ông ấy từng sống ở đây.

「Đúng là chẳng có gì cả. Chắc là chuyển đi lâu rồi nên đương nhiên là thế…」

Sau khi đi hết tầng một, Shougo cùng Konohe đi lên tầng hai.

Có một hành lang nhỏ, bên tay trái là những cánh cửa phòng xếp thẳng hàng. Dường như là những căn phòng nhỏ như phòng ngủ hay phòng làm việc.

Shougo mở cánh cửa đầu tiên nhìn vào trong, nhưng vẫn chẳng có gì.

「…Ôi?」

Konohe định mở cánh cửa phòng tiếp theo thì lên tiếng.

「Shougo-san, phòng này, bị khóa rồi.」

「Thật sao?」

Shougo đứng trước cửa, xoay tay nắm cửa. Quả nhiên không xoay được.

「Khi chuyển đi, có lẽ họ chỉ khóa riêng căn phòng này thôi nhỉ?」

Chỉ có phòng này không mở được thì cũng có gì đó không ổn.

Ikusu và Miyabi đi lên cầu thang.

「Này Ikusu. Cậu không có chìa khóa phòng này à?」

「Hừm. Tôi không có chìa khóa, nhưng với kỹ năng mở khóa của tôi thì có thể mở được loại khóa này.」

「Mở mà không được phép có sao không?」

「Tôi nghĩ cũng chẳng có gì bị khóa mà lại gây rắc rối đâu. Cậu nghĩ sao?」

Shougo suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu.

「Anh cũng không muốn cứ mãi nghĩ là có lẽ có thứ gì đó bị giấu trong phòng đó đâu.」

Ikusu lấy ra một vật giống như dây kẽm từ túi. Cho vào lỗ khóa, và khẽ lay động "cạch cạch". Khoảng ba mươi giây sau, tiếng khóa "cạch" một cái mở ra.

Shougo lại xoay tay nắm cửa một lần nữa. Lần này nó xoay trơn tru. Khi đẩy cửa, có tiếng "kẽo kẹt" như cọ xát vào lớp gỉ sét, có lẽ do đã lâu không được mở.

Khoảnh khắc đó, như thể mở ra một ngôi mộ cổ xưa, một luồng không khí ấm áp đậm đặc xộc ra từ bên trong.

Shougo vô thức ho sặc sụa… và mở to mắt nhìn vào trong phòng.

Konohe, Miyabi và Ikusu ở phía sau cũng dường như đang nín thở nhìn vào.

Ngoài cửa sổ phía cuối phòng, biển cả mênh mông hiện ra giữa những tán cây rừng. Trên sàn nhà phủ một lớp bụi mỏng, ánh nắng chiếu vào tạo thành một vệt nắng.

Chỉ riêng căn phòng này, đồ đạc vẫn còn được đặt ở đó như bị lãng quên. Một tủ gỗ, một tủ quần áo, và một chiếc giường chỉ phủ mỗi ga trắng.

*Phòng trẻ con?*

Anh chợt nghĩ. Đồ đạc nào cũng nhỏ hơn một chút, với thiết kế tròn trịa và đáng yêu.

Bước một bước vào trong, lớp bụi tích tụ nhẹ nhàng bay lên.

Khoảnh khắc đó, tận sâu trong đầu Shougo nhức nhối.

Anh có cảm giác deja vu tương tự như lần đầu tiên bước vào biệt thự này cách đây hai ngày.

*Ư… Anh, anh biết căn phòng này…?*

「Shougo-san?」

Giọng nói lo lắng của Konohe khiến cơn nhức nhối trong đầu biến mất.

「Không có gì đâu…」

Anh mở tủ quần áo và tủ đựng đồ nhưng không có gì bên trong.

Tiếp theo, Shougo nhìn chằm chằm vào chiếc giường. Ga giường sạch sẽ, nhưng lại phủ đầy bụi.

「Giống như đang đợi chủ nhà quay về vậy nhỉ…」

Konohe khẽ lẩm bẩm.

「Đúng vậy… Mong rằng, sẽ có ai đó đến ở lại đây lần nữa.」

Dù sao thì, cũng không có vẻ gì là sẽ tìm thấy dấu vết nào mà Kumagorou đã để lại trong căn phòng này.

Shogo định ra khỏi phòng... chợt nhận ra có thứ gì đó rơi giữa giường và tường.

Tò mò là thứ gì, cậu nhặt lên thì thấy đó là một quân cờ vua.

Có vẻ là cờ vua dành cho trẻ em, mang hình dáng các nhân vật động vật. Đó là một bức tượng bán thân của một con hươu cái trắng, đội một chiếc vương miện nhỏ trên đầu. Có lẽ là quân Hậu trắng.

Shogo đăm chiêu nhìn quân cờ vua... một lần nữa, sâu bên trong đầu cậu lại bắt đầu nhức nhối dữ dội.

「Ư... ưm...」

「Shogo-san! Anh sao vậy!?」

Từ sâu trong đầu Shogo, thứ gì đó trào dâng lên. Như thể những ký ức bị phong ấn đang phá tung chiếc hộp.

Trong khi những ký ức ùa về, một hình ảnh sống động đột nhiên hiện lên.

Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ. Bên ngoài, cây rừng lay động trong gió nhẹ, và tiếng sóng biển vọng về.

Trong căn phòng trẻ con tràn ngập màu cam ấm áp, Shogo đang ngồi đó. Cậu là một đứa trẻ còn non nớt.

Trước mặt cậu là một cô bé. Một cô bé nhỏ tuổi tương tự như Shogo.

Giữa hai đứa có một bàn cờ đen trắng với các quân cờ hình động vật. Chúng đang chơi cờ vua.

Nhưng hai đứa trẻ con không hề biết luật chơi cờ vua. Shogo tỏ vẻ suy nghĩ rất nghiêm túc... rồi đặt quân Vua đen của mình xuống cạnh quân Hậu trắng.

Nó cứ như một tín hiệu rằng hai đứa đang sát lại gần nhau...

—— C, cái gì thế... Vừa rồi là gì!?

Shogo giật mình ngẩng mặt lên. Konoe, Miyabi và Ikusu cũng đang lo lắng nhìn cậu.

Hình ảnh đó biến mất, trước mắt Shogo vẫn là căn phòng đổ nát như lúc nãy.

「...Em, hình như em vừa nhớ ra một chút... Chuyện trước khi em bị mất trí nhớ vì tai nạn...」

「Là ký ức thế nào ạ?」

「Không sai vào đâu được. Anh, từ rất lâu rồi, đã từng đến biệt thự này... Có lẽ là bố đưa anh đến. Anh đã chơi đùa với một cô bé nhỏ trong căn phòng này...」

Shogo đưa Miyabi xem quân cờ vua cậu vừa nhặt được.

「Em có nhớ không? Rất lâu về trước, hai anh em mình đã chơi cờ vua trong căn phòng này.」

Miyabi chăm chú nhìn quân cờ... rồi khẽ gật đầu.

「Ư, ừm. Dù chỉ là lờ mờ... nhưng em cũng nhớ mình đã chơi với Shogo.」

「Chắc chắn là bố đã mời em. Ông đã bí mật cho anh em mình gặp nhau.」

Căn phòng này từ rất lâu về trước... có lẽ là không gian nơi người anh trai thơ ấu và cô em gái bị giấu diếm được phép chơi đùa cùng nhau.

「Em có thể mang quân cờ này đi không?」

Shogo hỏi Ikusu.

「Tớ nghĩ là không sao đâu.」

Shogo khẽ nắm chặt quân cờ vua cũ kỹ.

Nếu giữ quân cờ này, có lẽ cậu sẽ nhớ ra thêm điều gì đó.

「Shogo-ku~n, phải về thôi, không là chúng ta trễ giờ tập trung đó~」

Giọng Mana vọng lên từ tầng dưới.

Không kịp đắm chìm trong ký ức, Shogo cùng mọi người vội vã rời khỏi biệt thự.