Em gái đeo mặt nạ và những vì sao băng
(Imouto no Omen to Nagareru Hoshiboshi)
"Ưm, ưm..."
Một buổi chiều ánh nắng chói chang từ ngoài hắt vào. Mikadonono Shōgo duỗi thẳng hai tay lên cao, vươn vai thật mạnh khi đang ngồi trên chiếc bàn dài trong thư viện.
"Haizz... Vẫn còn lâu lắm mới xong..."
Cậu thở dài nhìn cuốn sách bài tập Toán đang mở ra trước mặt.
Giờ là cuối kỳ nghỉ hè, thư viện của trường mở cửa liên tục trong nhiều ngày để phục vụ việc học. Chỗ ngồi trên các bàn dài đều kín học sinh, và trong phòng vang vọng tiếng bút chì loẹt xoẹt lướt trên vở và sách bài tập.
Không một ai hé răng nói chuyện. Không khí cứ như lò luyện thi đại học. Ai nấy đều đang dồn sức hoàn thành bài tập hè.
Trong số đó, Shōgo là người đến trường sớm nhất mỗi sáng để giành chỗ và miệt mài làm bài tập trong vài ngày qua.
Chứng kiến cậu như vậy, các học sinh khác xì xào bàn tán.
"Đến sớm như vậy, Mikadonono-kun đúng là chăm học thật..."
"Quả là công tử tập đoàn Mikadonono danh tiếng có khác. Xuất thân đã khác biệt rồi."
"Chắc là cậu ấy cố ý đến thư viện học để làm gương cho học sinh Học viện Shinryuin đấy."
Không biết từ lúc nào, Mikadonono Shōgo đã được các học sinh ca tụng như một tấm gương học sinh chăm chỉ.
...Mà thật ra, chẳng ai biết rằng cậu đến thư viện mát mẻ là vì điều hòa ở nhà bị hỏng cả.
"Chết tiệt, bài tập chất đống nhiều quá. Giá mà mình mua được quạt điện thì đã xong sớm hơn rồi..."
Bất chấp sự kính trọng của các học sinh khác, Shōgo vẫn cảm thấy có chút uể oải.
Vốn dĩ một học sinh gương mẫu sẽ không bao giờ để bài tập tồn đọng đến cuối kỳ nghỉ hè.
Buổi tối đến, thời gian đóng cửa thư viện cũng đã gần kề.
Khi Shōgo đang thu dọn sách bài tập và văn phòng phẩm, cậu nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần.
"Bài tập của Shōgo-san đã tiến triển đến đâu rồi ạ?"
Quay lại nhìn, Tsuruma Konoe, bạn học cùng lớp, đang đứng đó.
"Ơ, Konoe cũng đến học à?"
"Hôm nay em có việc ở trường nên tiện ghé qua. Nghe nói dạo gần đây, mọi người hay bàn tán về Shōgo-san lắm đấy. Rằng Shōgo-san là một học sinh ưu tú rất chăm học."
"Ch-chăm học á!? Có thật không...? Hay da, ngại quá đi mất."
"Anh đã làm xong bài tập chưa?"
Shōgo mở cuốn sách bài tập Toán đang cầm trên tay ra cho cô xem.
"Gần đây anh đã dồn sức vào đấy. Nhất định sẽ hoàn thành tất cả vào ngày ba mươi mốt!"
Vốn dĩ Shōgo đã được huấn luyện cực kỳ gắt gao với tư cách là ứng cử viên kế nhiệm chủ tịch tập đoàn Mikadonono. Chỉ cần cậu có ý chí, cậu có thể tự mình hoàn thành bài tập đúng hạn.
"Tuyệt thật... Đa số đáp án đều đúng ạ."
"Đương nhiên rồi~. Thế còn Konoe thì sao? Nếu em có vấn đề gì chưa giải được, anh sẽ giúp."
"Em đã hoàn thành tất cả bài tập từ tuần trước rồi ạ."
"À, thế à... Tất cả... cơ à..."
"Vâng. Em đã lập kế hoạch và thực hiện từ ngày đầu nghỉ hè nên hoàn thành khá dễ dàng ạ."
Shōgo cảm thấy như mình thua kém cô bạn ưu tú thực sự này.
"Cả bài nghiên cứu tự do nữa, khi về quê, em đã viết báo cáo rồi ạ."
Lời của Konoe khiến Shōgo chợt nhớ ra.
"Phải rồi...! Bài nghiên cứu tự do! Anh quên mất tiêu...!!"
"Quên mất tiêu... Anh vẫn chưa động tay vào ạ!?"
"Không chỉ chưa động tay, anh còn chưa nghĩ ra chủ đề nào luôn..."
Máu như rút cạn khỏi mặt cậu.
Học viện Shinryuin có rất nhiều con em quan chức chính phủ và giới tài chính theo học. Do đó, nhiều học sinh thường chọn các chủ đề xã hội như kinh tế, công nghiệp hoặc các vấn đề quốc tế cho bài nghiên cứu tự do của mình.
Ngoài ra, cũng có những học sinh chọn chủ đề khoa học tự nhiên như nghiên cứu sinh vật, hoặc nộp báo cáo về hoạt động tình nguyện.
Mặc dù chủ đề nghiên cứu được giao phó cho sự chủ động của học sinh, nhưng việc đánh giá kết quả lại rất nghiêm ngặt và ảnh hưởng lớn đến thành tích học tập trong tương lai. Đây là một bài tập không thể xem nhẹ, dù có tính tự do đi chăng nữa.
"Gay rồi... Mình mà nói là quên mất bài nghiên cứu tự do thì lại bị Kotori-sensei xoa đầu đến mụ người mất thôi..."
"V-vẫn còn vài ngày nữa mà, không sao đâu ạ!"
"Nói vậy thì nói thế nào chứ... Bây giờ thì cũng không thể làm hoạt động gì to tát được..."
Chiều tối, thư viện đóng cửa, Shōgo và Konoe ra hành lang.
Hai người cùng đi về phía cổng trường, Shōgo ôm đầu.
"Thật sự phải làm gì với bài nghiên cứu tự do đây... Giá mà có thời gian nhỉ?"
"Đúng vậy ạ... Anh thấy tranh thì sao? Ngay cả hoạt động nghệ thuật như vẽ tranh hay sáng tác nhạc, nếu được công nhận là một hoạt động nghiêm túc thì vẫn được chấp nhận đấy ạ."
"Vẽ tranh à... Mình có vẽ đẹp không nhỉ?"
"Nếu anh không ngại... em có thể làm người mẫu cho..."
Konoe lí nhí nói bằng giọng gần như không nghe thấy, rồi không hiểu sao mặt cô lại ửng đỏ.
"Nhưng vẽ tranh sơn dầu thì tốn thời gian lắm. Anh cũng đâu có vẽ đẹp đến vậy..."
"V-vậy sao ạ..."
Lần này, Konoe có vẻ thất vọng lạ thường.
Không tìm được ý tưởng hay, hai người cứ thế đi đến gần cổng.
"À, Shōgo-san, anh nhìn kìa."
Konoe chợt dừng bước, chỉ vào bảng thông báo trên tường.
Giữa nhiều tờ giấy dán, có một tấm áp phích lớn.
"Lễ hội thả đèn lồng?"
Trên tấm áp phích là hình ảnh đêm sông nước.
Một bông pháo hoa rực rỡ nở trên bầu trời, và trên mặt nước, vô số ánh đèn lấp lánh màu cam đang trôi. Đó là những chiếc đèn lồng thắp nến.
Hình như tối mai sẽ diễn ra lễ hội thả đèn lồng. Lễ hội thả đèn lồng là một phong tục thả đèn lồng thắp nến xuống sông để cầu nguyện cho tổ tiên và linh hồn những người đã khuất.
"Em định đi lễ hội thả đèn lồng này đấy ạ."
"Konoe cũng thả đèn lồng à?"
"Vâng. Em là trẻ mồ côi được bố mẹ hiện tại nuôi dưỡng, nên em muốn cầu nguyện cho tổ tiên của bố mẹ được an yên trên thiên đường, như một lời cảm ơn ạ."
"Konoe thật sự là một người con hiếu thảo nhỉ."
Konoe mỉm cười với vẻ mặt bẽn lẽn, liếc nhìn Shōgo.
"Sh-Shōgo-san, nếu tiện, chúng ta cùng đi lễ hội thả đèn lồng không ạ? Sẽ có cả pháo hoa nữa đấy ạ."
"Ưm, anh cũng muốn đi, nhưng còn bài nghiên cứu tự do..."
"À, đúng rồi ạ... Em xin lỗi..."
Konoe mặt ủ mày ê, cúi đầu vẻ thất vọng.
*—Mình vẫn nên đi chứ nhỉ. Hè mà qua rồi thì đâu có tạo được kỷ niệm gì nữa...*
Shōgo vẫn còn lưỡng lự, lại nhìn tấm áp phích lễ hội thả đèn lồng.
"Ồ? Có ghi 'Cuộc thi ảnh' này."
Phía dưới tấm áp phích, một cuộc thi ảnh về lễ hội thả đèn lồng đang được thông báo.
Người tổ chức là khu phố thương mại địa phương, và giải đặc biệt là một chuyến du lịch suối nước nóng hai ngày một đêm. Ngoài ra, những người đoạt giải sẽ nhận được nhiều phần quà khác nhau do khu phố thương mại tài trợ.
"Phải rồi! Chủ đề nghiên cứu tự do của mình có thể là chụp ảnh thì sao nhỉ!?"
"Chỉ chụp ảnh thôi sao ạ?"
"Chỉ chụp ảnh thôi thì không thành bài nghiên cứu tự do được, nhưng nếu gửi ảnh đi dự thi thì chẳng phải sẽ được công nhận là hoạt động nghệ thuật sao? Dù không đoạt giải thì hình như cũng có giải khuyến khích mà."
"Đúng vậy ạ... Nếu chụp những bức ảnh nghiêm túc thì có thể được chấp nhận."
"Anh lúc nào cũng nghiêm túc mà."
"Anh không được chụp ảnh toàn những cô gái mặc yukata đâu nhé."
"Đ-đâu có làm thế. —Thế thì Konoe, chúng ta cùng đi lễ hội thả đèn lồng nhé?"
Khoảnh khắc đó, vẻ mặt Konoe bừng sáng rạng rỡ...
"Vâng, chúng ta đi thôi ạ!"
Cô vui vẻ gật đầu.
Khi họ chuẩn bị bước ra cổng lần nữa, một giọng nói vang lên từ phía sau.
"Shōgo, Tsuruma-san. Hai cậu đến trường à?"
Quay lại nhìn, Miyabi mặc đồng phục đang đứng đó. Thay vì cặp sách, trên tay cô bé là một túi đựng đồ bơi.
"Yo, Miyabi. Anh ở thư viện làm bài tập."
"Chắc là 'Bài tập chưa xong' gì đó nên anh mới gào khóc đúng không."
"Đâu có. Thế mà anh còn được đồn là học sinh ưu tú chăm học nữa là."
"Hả? Shōgo mà chăm học á? Không thể tin được đâu nha."
Cô bé nhìn chằm chằm bằng ánh mắt nghi ngờ.
"Thật mà. Shōgo-san chăm học đến mức quên cả bài nghiên cứu tự do đấy ạ."
Konoe, một học sinh ưu tú đích thực, châm chọc một câu khá đau.
"Mà, mà thôi chuyện của anh không quan trọng. —Miyabi đi sinh hoạt câu lạc bộ à?"
"Em vừa làm xong ca làm ở quán cà phê, hôm nay lại đi bơi ở câu lạc bộ bơi lội sau một thời gian dài rồi đấy. Năm sau em sẽ tham gia giải toàn quốc!"
"À, anh sẽ cổ vũ. —Mà này, Miyabi có muốn cùng đi lễ hội thả đèn lồng không? Anh và Konoe đang bàn nhau đi đó."
"Shōgo và Tsuruma-san...? ...Không phải là hẹn hò sao? Em đi cùng có ổn không nhỉ?"
"Đ-đâu phải hẹn hò. Này Konoe."
"Ơ...? Chuyện đó, không phải hẹn hò... mà là, ừm..."
Konoe đỏ mặt cúi đầu, lí nhí nói.
"Anh định chụp ảnh để dự thi cuộc thi ảnh cho bài nghiên cứu tự do. Thế nên Miyabi không cần ngại đâu. Anh cũng muốn cùng các anh chị em tạo kỷ niệm mùa hè mà."
"Hừm..."
Miyabi nhìn Shōgo và Konoe với vẻ hơi khó hiểu.
"Vậy thì, em cũng đi cùng được không nhỉ. Em vừa mang về bộ yukata mới từ nhà đó!"
"Vậy thì hẹn nhau rồi tất cả cùng đi lễ hội thả đèn lồng nhé. Konoe cũng thấy được chứ?"
"V-vâng..."
Konoe gật đầu với vẻ mặt hơi kém vui.
*—Ơ, ơ? Konoe không muốn đi cùng Miyabi à?*
Thế nhưng Konoe đã đi trước, lầm lũi bước về phía cuối hành lang.
Khi Shōgo đang nhìn bóng lưng có chút buồn bã của cô, Miyabi huých khuỷu tay vào sườn cậu.
"...Shōgo ngốc."
Cô bé lẩm bẩm, nhìn cậu bằng ánh mắt chán nản.
§
Đến ngày lễ hội thả đèn lồng, Shōgo mặc bộ yukata màu xanh navy đã cất sâu trong tủ. Cậu đã chuẩn bị sẵn, phòng khi có thể mặc nó trong những buổi gặp gỡ xã giao mùa hè.
Tất nhiên, cậu không quên chiếc máy ảnh kỹ thuật số dùng để dự thi ảnh.
Sau khi mặc yukata và chuẩn bị xong xuôi để ra ngoài, cậu bước ra khỏi nhà. Trời đã về chiều, mặt trời đang nghiêng về phía Tây.
Khi cậu đến trước cổng trường, nơi hẹn gặp, Konoe và Miyabi đã đứng sẵn ở đó.
"Đợi lâu chưa! ...Hai người cũng mặc yukata à."
Konoe mặc bộ yukata màu hồng với họa tiết hoa nhỏ dịu dàng. Miyabi mặc bộ yukata nền trắng chấm bi.
Cả hai đều mặc yukata đáng yêu, rất hợp với các cô gái trong lễ hội mùa hè.
"Mùa hè cũng sắp kết thúc rồi, nên phải diện cho đẹp ngay bây giờ chứ ạ."
Nghe Konoe nói, Miyabi cũng gật gù.
"Đúng đó! Phải mặc yukata ngắm pháo hoa ăn kẹo bông gòn thì mùa hè mới kết thúc được chứ!"
"Học sinh cấp ba rồi mà còn ăn kẹo bông gòn à?"
"Hừm, gì vậy Shōgo. Anh muốn nói là em trẻ con à!?"
"Tại vì kẹo bông gòn ấy mà, đúng là đồ của con nít..."
Đang nói dở, Shōgo chợt bịt miệng lại.
Nhìn vào mặt Miyabi, cậu thấy cô bé có vẻ gì đó quyến rũ lạ thường.
"Gì... gì vậy..."
"Không, chỉ là... Miyabi, hình như em có gì đó khác. Trông trưởng thành hơn ấy."
"Đ-đâu có đâu~. Em lớn từ lâu rồi mà. Chỉ là Shōgo không để ý thôi."
*—Miyabi đã thay đổi thế này từ lúc nào vậy?*
Khi Shōgo còn đang bối rối, Konoe khúc khích cười.
"Phì phì. Shōgo-san, bí mật là trang điểm đó ạ, tr-a-ng điểm."
"Ài da, Tsuruma-san, đừng nói ra chứ!"
Miyabi phồng má hờn dỗi. Với bộ dạng này, cô bé lại trở về với vẻ trẻ con thường ngày ngay lập tức.
"...Trang điểm? Em trang điểm sao?"
"Chỉ một chút thôi ạ. Em thoa một lớp phấn mỏng và kẻ eyeliner. Vì đã mặc yukata ra ngoài nên em nghĩ nên thử trang điểm tự nhiên. Với cả, em cũng trang điểm cho Kannagi-san nữa đấy ạ."
---
Nếu nhìn kỹ, mắt Konoe cũng sắc nét hơn bình thường một chút.
Lớp trang điểm nhẹ nhàng như gia vị đã làm nổi bật vẻ đẹp tự nhiên của cả hai cô gái.
Miyabi hơi ngượng ngùng, thỉnh thoảng liếc nhìn Shōgo.
"S-sao? Em đã mất công trang điểm rồi, anh cũng phải nói cảm nhận gì chứ."
"À. Miyabi và Konoe, cả yukata lẫn trang điểm đều rất hợp đấy."
"Th-thật sao...?"
"Đương nhiên. Anh đã bất ngờ khi thấy em trông trưởng thành hơn."
"Sh-Shōgo cũng vậy, bộ yukata đó, coi như là khá ngầu đi."
Miyabi vừa bĩu môi vừa ngượng ngùng khen ngợi cậu.
Sau đó, ba người cùng đi tàu điện đến địa điểm lễ hội thả đèn lồng.
Ra khỏi cổng soát vé ở ga gần nhất, đó là một khu vực đô thị với các tòa nhà lớn nhỏ san sát và những con đường lớn. Nơi đây vẫn giữ được nét quyến rũ của khu phố cổ, với nhiều đền thờ và miếu mạo rải rác, trở thành một điểm du lịch.
Các con đường xung quanh đông nghẹt người đến xem lễ hội thả đèn lồng và pháo hoa. Tiếng còi vang lên khắp nơi, nhiều cảnh sát đang điều tiết giao thông.
Đi bộ khoảng năm phút trong dòng người chen chúc, họ nhìn thấy một con sông. Đó là một con sông rộng chảy ngang qua thành phố. Trên sông nổi nhiều chiếc thuyền mái vòm, mặt nước phản chiếu bầu trời màu cam.
Trên bờ sông lát bê tông, rất đông người trải bạt ngồi. Thậm chí có cả nhóm đã bắt đầu vui vẻ nhậu nhẹt.
"Thế mà, đông người ghê đấy nhỉ... Miyabi, đừng để bị lạc nhé."
"Không lạc đâu! Anh Shōgo mới đừng có tách ra khỏi em chứ."
Miyabi nói một cách mạnh dạn, nhưng không biết từ lúc nào đã nắm chặt tay áo yukata của Shōgo.
*—Đúng là, thật ra thì lo lắng lắm chứ.*
Shōgo giả vờ không để ý, cứ để cô bé nắm tay áo.
"Miyabi và Konoe, hai đứa có mang điện thoại không. Lỡ có bị lạc thì gọi ngay cho nhau nhé."
Hai cô gái gật đầu, rút điện thoại ra cho cậu xem. Thế này thì yên tâm trong đám đông rồi.
"Á, Shōgo-kun~, Konoe-chan và Miyabi-chan~"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cậu quay lại và thấy một cô gái mặc yukata đỏ đang vẫy tay.
"Chủ tịch Tendō? Cả Kunitachi-san và Shiga-san nữa."
Người đang vẫy tay là Chủ tịch Hội học sinh Tendō Mana. Bên cạnh cô là Phó Chủ tịch Kunitachi Rinka và Shiga-san, cũng là thành viên Hội học sinh.
"Ồ, mọi người đều đến xem lễ hội thả đèn lồng à."
"Đúng đó~. Ở trường có vé mời, Kotori-sensei đã tặng tụi tớ đó~."
"Vé mời? Lễ hội thì cần vé sao?"
"Cái đó đó. Mana với mọi người sẽ đi cái đó đó~."
Mana chỉ vào chiếc thuyền mái vòm đang nổi trên sông.
"Tụi tớ sẽ lên thuyền thả đèn lồng, rồi sau đó vừa ăn sushi vừa ngắm pháo hoa đó~."
"Sushi á, thật sao!? Sướng ghê..."
Shōgo suýt chút nữa là chảy nước dãi, Rinka khịt mũi "hừm hừm".
"Shōgo-senpai. Dù anh có thèm thì cũng không ăn sushi được đâu. Đây là hình phạt vì đã hẹn hò với Tsuruma-senpai và Kannagi-senpai mà không rủ tôi đó."
Ngay lập tức, Shiga-san kêu lên "piuu!" như bị nấc cụt.
"S-senpai, là hẹn hò sao!?"
"Đ-đâu phải hẹn hò. Đây là để thả đèn lồng, cúng dường tổ tiên ấy mà..."
"Thôi thôi, trễ thuyền bây giờ. Mau đi thôi."
Rinka phớt lờ lời biện hộ của Shōgo, đẩy lưng Mana và Shiga-san đi.
"Tớ sẽ ăn sushi thay phần mọi người nha~."
Mana, không rõ là đang khoe khoang hay nói thật lòng, khiến người ta không thể hiểu nổi.
"Sướng thật... Mình cũng muốn ăn sushi..."
"Mikadonono, sao mặt mày cậu cứ như sắp chết đói đến nơi rồi?"
Một giọng nói khác vang lên, lần này là hai cô gái đang đứng đó.
"Sagara-senpai! Cả Kurumi-san nữa."
Tối nay cả hai đều không mặc trang phục cosplay thường ngày mà là yukata.
Mặc dù bộ yukata của Mei có họa tiết kinh dị như đầu bí ngô, mũ phù thủy tam giác. Còn Kurumi-san mặc một bộ yukata có chút trẻ con với hình minh họa nhân vật nữ anh hùng biến hình Purmarin-chan.
*—Sao mình cứ thấy nó không khác mấy so với trang phục cosplay thường ngày nhỉ...*
Shōgo chợt nghĩ vậy.
"À phải rồi, Sagara-senpai. Miyabi nhờ Senpai giúp đỡ việc làm thêm."
Cậu cúi đầu, Miyabi đứng cạnh cậu,
"Mấy cha~, đừng nói chuyện như người giám hộ thế chứ!"
Cô bé vừa nói vừa ngại ngùng cốc đầu Shōgo một cái.
"Kannagi-senpai, lần tới chúng ta lại cùng làm thêm nhé."
Kurumi-san mỉm cười với Miyabi.
Đúng lúc đó, tiếng tách tách của máy ảnh vang lên, đèn flash lóe sáng.
Cách Mei và những người khác một chút, một cô gái mặc yukata họa tiết xoáy ốc trông chóng mặt đang đứng. Cô bé cầm máy ảnh, ống kính hướng thẳng vào Kurumi-san.
"Aratani-san cũng ở đây à."
Trưởng ban báo chí Aratani nhìn Shōgo, cười "khục khục..." một cách đáng ngờ.
"Đương nhiên. Lễ hội thả đèn lồng tối nay chính là tổng kết của các buổi phỏng vấn mùa hè chứ còn gì nữa. —À mà Mikadonono Shōgo. Cái máy ảnh đó có hữu dụng không vậy?"
Shōgo lấy chiếc máy ảnh kỹ thuật số mà cậu đã nhận được hôm trước từ trong túi ra.
"Tất nhiên rồi. Hôm nay tôi định chụp ảnh lễ hội thả đèn lồng để gửi dự thi cuộc thi ảnh."
"Đáng tin cậy đấy. Tôi mong chờ vào thành quả của cậu."
Sau đó Shōgo lại nhìn Mei.
"Các Senpai cũng đến thả đèn lồng à?"
"Quán cà phê của tôi được khu phố thương mại địa phương này mời đó. Chúng tôi sẽ ngắm lễ hội thả đèn lồng và pháo hoa từ ghế đặc biệt trên sân thượng đó."
Mei chỉ vào một sân thượng nhỏ được xây dựng ở một góc bờ sông.
"Chúng em còn được ăn dưa lưới nữa đó! Mong năm sau có thể cùng với Shōgo-senpai và mọi người ạ."
Và ba người vẫy tay chào Shōgo và nhóm của cậu, rồi đi về phía sân thượng.
"Bên đó thì có dưa lưới... Ghen tị ghê..."
Shōgo nhìn Mei và những người khác với ánh mắt tiếc nuối, Konoe bĩu môi.
"Thôi nào, nãy giờ Shōgo-san cứ như là 'bánh bao hơn hoa' vậy?"
"Ưm, hoa cũng quan trọng thật, nhưng anh đói quá..."
Đúng lúc đó, mùi thịt nướng xiên que từ một quầy hàng gần đó bay đến, bụng Shōgo kêu lên "grừ grừ".
Nhiều quầy hàng đã bày bán dọc con đường song song với bờ sông, bán thịt nướng xiên que và mì xào yakisoba.
Các quầy vớt cá vàng và bán mặt nạ cũng mở cửa, trẻ con tụ tập vui đùa.
"Nhưng Shōgo, nếu anh ăn tối thì lễ hội thả đèn lồng sẽ kết thúc mất."
"Đúng vậy. Để sau khi thả đèn lồng xong, chúng ta vừa ngắm pháo hoa vừa ăn gì đó đi."
Thế là ba người quyết định hoàn tất thủ tục tham gia lễ hội thả đèn lồng.
Một chiếc lều trắng được dựng lên bên bờ sông, nơi bán bộ đèn lồng. Trước lều, một hàng người đang xếp hàng mua đèn lồng. Shōgo và nhóm bạn cũng xếp sau họ.
Mỗi gia đình chỉ được mua một chiếc đèn lồng. Trên mỗi chiếc đèn lồng, họ sẽ viết những lời cầu nguyện của gia đình, ví dụ như "Cầu sức khỏe", rồi thả xuống sông để tưởng nhớ tổ tiên.
"Chúng ta cũng mua mỗi người một chiếc đèn lồng ạ?"
Shōgo hơi ngập ngừng trước câu hỏi của Miyabi.
"Nghĩ lại thì, anh và Miyabi là anh em ruột, có lẽ một chiếc đèn lồng cũng được nhỉ."
Lễ hội thả đèn lồng là nghi thức đưa tiễn linh hồn người đã khuất.
Với Shōgo, người đã khuất gần gũi nhất là cha cậu, Kumagorō.
Người cha đã từ trần khi còn trẻ. Người cha đã để lại một đứa con gái riêng.
Và người cha đã đặt ra điều kiện là Shōgo phải tìm được bạn đời để kế nhiệm tập đoàn Mikadonono.
Nghĩ đến Kumagorō-san, Shōgo chợt nảy ra một ý tưởng.
"Miyabi. Em và anh, chúng ta cùng thả đèn lồng để cúng dường cho cha nhé?"
"Cho Kumagorō-san ạ?"
"Đúng vậy. Vốn dĩ chúng ta là một gia đình mà. Hai anh em cùng thả một chiếc đèn lồng, để cho cha trên thế giới bên kia biết rằng chúng ta đã gặp lại nhau an toàn."
"À... đúng... rồi nhỉ. Chúng ta là gia đình mà."
Miyabi lẩm bẩm như đang suy nghĩ thấu đáo.
Đến lượt mua, Shōgo và Miyabi quyết định cùng mua một chiếc đèn lồng.
Konoe thì mua đèn lồng riêng cho gia đình cô.
Đèn lồng được làm bằng giấy, với một đế vuông và một chiếc mũ được lắp ráp. Ở giữa chiếc mũ có một cây nến nhỏ. Kèm theo là một tờ nhãn dán màu trắng. Trên tờ nhãn này, người ta sẽ viết lời cầu nguyện của gia đình, dán lên đèn lồng rồi thả xuống sông.
"Dụng cụ viết và bàn đã được chuẩn bị sẵn ở kia, xin mời quý khách điền."
Được nhân viên hướng dẫn, ba người đi đến khu vực viết.
Đặt tờ nhãn lên bàn dài, họ cầm lấy bút dạ.
"Miyabi, chúng ta sẽ viết lời cầu nguyện gì đây? Em có thể phàn nàn với cha cũng được đó."
"Ừm..."
Miyabi im lặng suy nghĩ.
Có lẽ cô bé khó thốt nên lời với Kumagorō, người đã sinh ra cô bé như một đứa con riêng.
Trong lúc chờ đợi, Shōgo nhìn sang Konoe bên cạnh.
"Konoe, em sẽ viết gì..."
Vừa nói, Shōgo nhìn mặt cô bé và chợt nín thở.
Konoe đang nhìn chằm chằm vào chiếc đèn lồng của Shōgo và nhóm bạn.
Đôi mắt cô bé trông có vẻ buồn bã lạ thường.
"Konoe? Sao vậy...?"
Ngay khi được hỏi, Konoe giật mình đứng thẳng người.
"Vâng ạ? Đ-đâu có gì đâu ạ? Em đang nghĩ nên ước gì thôi."
"Thật sao? Thế thì tốt rồi..."
*—Konoe lúc nãy trông buồn buồn nhỉ... Mình có nhầm không ta.*
Mặc dù có chút lo lắng, nhưng Konoe đã hoàn toàn trở lại vẻ bình thường.
Còn Miyabi thì vẫn đang nhìn chằm chằm vào cái bàn, có vẻ như vẫn đang suy nghĩ về lời ước của mình.
Cả Konoe và Miyabi đều chưa bắt đầu viết. Trong lúc chờ đợi, Shōgo nhìn xung quanh và chợt chú ý đến tấm biển dựng ở lều bên cạnh.
Tấm biển ghi "Nơi phát phiếu đăng ký dự thi ảnh".
*—Đúng rồi, hôm nay mình đến đây là vì bài nghiên cứu tự do mà.*
"Miyabi, Konoe, đợi anh một chút. Anh đi lấy phiếu dự thi."
Nói với hai người, Shōgo chạy đến lều bên cạnh để lấy phiếu đăng ký cuộc thi ảnh.
"Cho tôi hỏi, tôi muốn đăng ký dự thi cuộc thi ảnh ạ."
Cô nhân viên hỏi và đưa cho cậu một tờ phiếu cùng một tờ rơi về thể lệ cuộc thi.
"Xin hãy điền vào phiếu đăng ký này và gửi kèm với ảnh in ra qua đường bưu điện."
Shōgo xem tờ rơi.
Đó là cuộc thi ảnh do khu phố thương mại địa phương gần đây tổ chức, nhằm ghi lại những khoảnh khắc ấn tượng của lễ hội thả đèn lồng. Giải đặc biệt là một chuyến du lịch suối nước nóng hai ngày một đêm dành cho hai người. Ngoài ra, những người đoạt giải sẽ nhận được nhiều phần quà khác nhau từ khu phố thương mại, đơn vị tổ chức.
"Nếu mình thật sự giành được giải đặc biệt thì sao nhỉ~. Du lịch suối nước nóng à."
Nghĩ xem nên đi với ai, cậu chợt nhớ đến Konoe, người có vẻ mặt buồn bã lúc nãy.
*—Konoe, thật ra là muốn đi lễ hội thả đèn lồng với mình hai người thôi sao...?*
Nhớ lại, trước bảng thông báo ở trường, khi Shōgo mời Miyabi, Konoe đã lộ vẻ thất vọng.
*—Cô ấy thật sự muốn hẹn hò với mình sao...?*
Khoảnh khắc nghĩ đến điều đó, tim cậu đập mạnh.
Dù không thể ngờ tới... nhưng nếu Konoe thật sự muốn ở riêng với Shōgo thì sao.
*—Lần này là chuyến du lịch suối nước nóng hai người...*
Cậu nhắm mắt lại, trong đầu Shōgo hiện lên hình ảnh một suối nước nóng mờ ảo.
Một suối nước nóng thiên nhiên cao cấp trong núi sâu, xa rời phố thị. Trong làn hơi nước bốc lên, Shōgo và Konoe đang ngâm mình, không mảnh vải che thân...
"Sh-Shōgo-san... Đ-đừng nhìn mà... Em xấu hổ... lắm..."
Konoe ngâm mình trong nước, dùng hai tay che ngực, mặt ửng đỏ.
"Này Konoe, phải ngâm đến vai mới không bị cảm đấy."
"Hie! A-anh mà chạm vào thì nhột lắm đó..."
"Em nói gì vậy. Đêm nay chúng ta sẽ chạm vào nhau suốt mà."
"...Cậu ta lại làm cái mặt cười tủm tỉm gì vậy nhỉ. Ghê rợn."
"Đúng không? Tôi ghê rợn... Ể?"
Cậu giật mình mở mắt ra, một cô gái đang đứng ngay trước mặt, nhìn cậu với ánh mắt như nhìn vật bẩn thỉu.
Đó là Hōshō Yuzurina, mặc yukata đen.
"Chắc chắn là đang tưởng tượng hão huyền về chuyến du lịch suối nước nóng hai người với phụ nữ rồi. Đồ cầm thú."
"T-tưởng tượng hão huyền đâu có... T-tôi nghĩ là không có... đâu..."
"Đừng có dối trá vô ích. Một kẻ biến thái sưu tầm đồ bơi kỳ dị, rình rập tôi để chụp trộm, lại còn miệng hôi mùi hẹ thì làm sao mà đáng tin được chứ."
Yuzurina không chút kiêng dè, chỉ trích hành vi của Shōgo mà cô đã chứng kiến trong kỳ nghỉ hè.
"Thì ra tất cả đều là hiểu lầm... Hơn nữa, hẹ còn bổ dưỡng nữa đấy."
"May mà tôi vẫn tiếp tục theo dõi cậu trong kỳ nghỉ hè. Giờ lại còn có kế hoạch dụ dỗ phụ nữ đi du lịch suối nước nóng nữa chứ. Đúng là cái danh hào 'kẻ đa tình' không hề sai mà."
"Mà nói gì chứ, cô vẫn còn theo dõi tôi à! Chẳng trách trong suốt mùa hè tôi cứ gặp cô hoài!"
Yuzurina nhếch mép cười một cách ngạo nghễ.
"Hãy nhớ lấy. Tôi sẽ không để cậu tìm thấy vị hôn thê nào cả. Tôi sẽ không để cậu trở thành chủ tịch tập đoàn Mikadonono. Tôi sẽ cản trở cậu đến cùng!"
"Sao cô lại ghét tôi đến mức đó chứ... Lần này cô định làm gì nữa!?"
Sau đó Yuzurina cầm tờ phiếu đăng ký cuộc thi ảnh lên, vẫy vẫy.
"Người sẽ giành được chuyến du lịch suối nước nóng là tôi đây. Những bức ảnh nghệ thuật của tôi sẽ đánh bại cậu, không chỉ không giành được giải đặc biệt mà còn không cả giải khuyến khích!"
"Không, giải khuyến khích thì ai cũng được mà..."
"Loại người như cậu còn lâu mới được đi suối nước nóng! Tôi có thể hình dung ra khuôn mặt cậu khi gào khóc rồi!"
Yuzurina cười ha hả, quay lưng bỏ đi.
---
"Ai mà gào khóc chứ! Nhất định tôi sẽ giành được chuyến du lịch suối nước nóng!"
Shōgo gấp tờ phiếu đăng ký và tờ rơi nhét vào túi.
Sau đó cậu vội vàng quay lại chỗ Konoe.
"Xin lỗi, xin lỗi, anh về muộn rồi. Đã viết xong lời ước chưa... ơ?"
Shōgo đảo mắt nhìn quanh, chớp chớp mắt.
Cậu không thấy Miyabi đâu.
"Konoe, Miyabi đâu rồi?"
"Bạn ấy nói đi nhà vệ sinh ạ. Chắc sẽ quay lại ngay thôi."
Trên chiếc bàn dài chỉ còn lại chiếc đèn lồng mà Shōgo đã mua chung.
Tờ nhãn dán vẫn chưa được viết gì.
"Konoe, em viết gì rồi?"
"Em cũng vẫn đang băn khoăn không biết ước gì..."
"Anh nghĩ không cần phải suy nghĩ quá nhiều đâu. Viết 'Muốn đi du lịch suối nước nóng' cũng được mà."
"Du lịch suối nước nóng... ạ?"
"K-không, chỉ là ví dụ thôi. Có lẽ cứ viết thoải mái là được."
Konoe đặt đầu bút dạ lên cằm, nhìn lên trời.
"Vậy thì... em sẽ viết 'Mong ước thành sự thật'..."
"Mong ước?"
"Đâu có~. Em sẽ nghĩ thêm một chút nữa ạ."
Konoe thè lưỡi một cách bẽn lẽn.
Sau đó, khoảng mười lăm phút trôi qua...
"Miyabi vẫn chưa quay lại sao...?"
Miyabi vẫn không xuất hiện.
"Nhà vệ sinh chắc đông lắm ạ?"
Konoe cũng quên cả việc viết lời ước lên đèn lồng, lo lắng nhìn xung quanh.
"Chắc không phải lạc đâu nhỉ. Anh thử gọi điện thoại xem sao."
Shōgo lấy điện thoại ra, gọi số của Miyabi. Đường dây được kết nối, tiếng chuông reo.
...Tuy nhiên, dù reo bao nhiêu lần, Miyabi vẫn không nghe máy.
Cậu chờ một lúc rồi gọi lại, nhưng vẫn không có ai nhấc máy.
"Bạn ấy nói sẽ quay lại ngay mà... Không phải là tai nạn đâu nhỉ. Hay là bị bắt cóc..."
"K-không thể nào. Chẳng có vụ ồn ào gì cả, hơn nữa Miyabi cũng là học sinh cấp ba mà. Đâu có bị bắt cóc dễ vậy."
...Mặc dù vậy, Shōgo vẫn cảm thấy hơi bất an.
Có rất đông người tụ tập ở lễ hội. Trong số đó có thể có những kẻ xấu.
Nếu Miyabi ở một mình và bị những kẻ đó nhắm đến thì sao...
"Em lẽ ra nên đi cùng bạn ấy..."
"Không phải lỗi của Konoe đâu. —Thôi được rồi, anh thử nói chuyện với cảnh sát xem sao."
Ở địa điểm lễ hội có rất nhiều cảnh sát làm nhiệm vụ bảo vệ. Nếu báo tin về một người bị lạc, họ chắc chắn sẽ giúp đỡ.
Shōgo bước ra đường gần đó, nhìn quanh xem có cảnh sát nào không.
Khoảnh khắc đó, hình bóng một cô gái lướt qua tầm mắt cậu.
Một cô gái mặc yukata trắng chấm bi, đang đứng ở gốc cây ven đường nhìn về phía cậu.
Một cô gái mặc yukata giống hệt Miyabi.
"...Mi-mya...bi...?"
Giọng cậu ngập ngừng vì hình ảnh kỳ lạ đó.
Cô gái đang đeo một chiếc mặt nạ. Đó là chiếc mặt nạ của nhân vật hoạt hình Purmarin-chan.
Chiếc mặt nạ được biến tấu dễ thương dành cho trẻ con, với nụ cười tươi tắn.
Khuôn mặt cô bé bị che khuất bởi chiếc mặt nạ.
"Miyabi? Em đang làm gì vậy?"
Shōgo bước về phía cô bé.
Ngay lập tức, cô gái quay lưng lại và bỏ chạy.
"N-này, đợi đã! Miyabi!"
Tuy nhiên, cô bé không dừng lại, tà yukata tung bay, hình bóng cô bé biến mất vào đám đông.
"Kannagi-san, anh tìm thấy bạn ấy chưa!?"
Konoe chạy đến.
"À, ừm... Nhưng em ấy chạy mất rồi."
Đó chắc chắn là Miyabi. Dù không thấy mặt nhưng cậu có thể nhận ra rõ ràng.
Yukata, kiểu tóc, dáng người... cậu không thể nhầm lẫn cô bé quen thuộc đó được.
"Anh sẽ đi tìm. Đuổi kịp là được. —Konoe, em đợi ở trước lều phòng khi Miyabi quay lại nhé."
Nói xong, Shōgo chạy theo Miyabi.
§
Sau đó một lúc, Shōgo chạy vòng quanh đám đông để tìm Miyabi.
Nhưng tìm một người trong đám đông là rất khó khăn. Mặt trời dần lặn, bầu trời nhuộm một màu đêm tối. Dưới ánh sao, đèn đường và lồng đèn tỏa sáng rực rỡ, trên mặt sông, những chiếc thuyền mái vòm trang trí đèn điện đủ màu sắc đang chầm chậm di chuyển.
Cuối cùng không tìm thấy Miyabi, Shōgo quay lại trước lều bán đèn lồng.
"Kannagi-san, anh tìm thấy bạn ấy chưa ạ?"
Konoe đang đợi, lo lắng hỏi. Hình như Miyabi vẫn chưa quay lại.
"Thua rồi. Đông người quá không tìm được. Anh gọi điện thoại nhiều lần nhưng em ấy không nghe máy."
"Em cũng thử gọi rồi, nhưng bạn ấy vẫn không nghe máy ạ."
"Miyabi lúc nãy đeo một chiếc mặt nạ lạ. Một chiếc mặt nạ nhân vật hoạt hình."
"Mặt nạ ạ? Em thấy có quầy bán mặt nạ mà..."
"Em ấy đeo mặt nạ, nhìn về phía anh. —Miyabi, em ấy định làm gì chứ?"
Lúc đó, Miyabi quay lưng bỏ chạy khi Shōgo định gọi. Điều đó có nghĩa là cô bé không gặp tai nạn hay bị lạc.
"Em ấy cố tình tránh chúng ta sao...?"
Nghĩ đến đó, có vẻ như Miyabi đã bỏ chạy.
"À phải rồi, Kannagi-san đã nói trước khi đến lễ hội..."
Konoe lẩm bẩm như chợt nhớ ra.
"Khi em trang điểm cho bạn ấy, bạn ấy đã hỏi đi hỏi lại 'Thật sự em đi cùng có được không?'. Có vẻ như... bạn ấy nghĩ là em muốn đi riêng với Shōgo-san..."
"Miyabi nghĩ rằng anh và Konoe đang hẹn hò sao?"
"............"
Konoe cúi đầu im lặng.
"Này, Konoe... Có khi nào hôm nay, em thích đi hai người với anh hơn không...?"
Mặt Konoe "hauuu..." đỏ bừng. Cô uốn éo người một cách bồn chồn, liếc xéo Shōgo một cách giận dỗi, như thể muốn trách cậu sao mà ngốc nghếch thế.
"...Lúc nãy, em đã ghen tị. Với Kannagi-san. Khi nhìn thấy anh và Kannagi-san nói chuyện về việc cùng thả đèn lồng, em nghĩ rằng anh và Kannagi-san đúng là gia đình... rồi..."
"Thì, biết là anh em ruột rồi mà."
"Thế nên... em cũng muốn trở thành gia đình... Em cũng vậy..."
"Ể? Gia đình...?"
"Khụ, không có gì đâu ạ!"
Trên bờ sông, lễ thả đèn lồng đã bắt đầu. Từ loa phát ra tiếng mõ cùng với giọng tụng kinh của vị trụ trì chùa.
"À, anh nhìn kìa!"
Konoe reo lên, chỉ tay về phía sông.
Trên mặt nước tối đen, vô số những ánh sáng cam nhỏ đang nối nhau trôi đi.
Đó là những chiếc đèn lồng. Những chiếc đèn lồng nhỏ với ngọn nến lung linh, tỏa sáng như đom đóm.
"Lễ hội thả đèn lồng đã bắt đầu rồi."
Shōgo nhìn chiếc đèn lồng giấy trên tay.
*—Mình đã định cùng Miyabi thả đèn lồng mà...*
Nhưng Konoe đã ghen tị với ý tưởng đó, và trông rất buồn.
*—Có lẽ Miyabi đã nhận ra điều đó...*
Vì vậy Miyabi có lẽ đã tự mình ẩn thân. Để Shōgo và Konoe có thể ở riêng với nhau. Để hai người có thể cùng nhau vui vẻ thả đèn lồng.
Có lẽ em ấy đeo mặt nạ để che giấu thân phận, lén lút quan sát Shōgo và Konoe...
*—Shōgo, phải thật tỉnh táo, nếu không Konoe-san cũng sẽ mất tích mất đó.*
Shōgo cảm thấy như nghe thấy giọng Miyabi nói.
Vậy thì, điều Shōgo cần làm bây giờ là...
"Konoe. —Chúng ta cùng thả đèn lồng nhé."
Trên bờ sông, hàng người chờ thả đèn lồng kéo dài. Chắc phải hơn một trăm người.
Một đường dốc để thả đèn lồng đã được bố trí ở một vị trí trên bờ sông, và những người tham gia sẽ thả đèn lồng từ đó.
"Đông người xếp hàng ghê nhỉ. Chắc phải chờ khoảng một tiếng đồng hồ."
"Không sao đâu ạ. Chúng ta cũng xếp hàng thôi."
Hai người bắt đầu đi về phía cuối hàng.
"Konoe, đông người lắm nên đừng để bị lạc nhé."
Shōgo nắm lấy tay cô.
"À..."
Cơ thể Konoe cứng đờ, mặt cô đỏ bừng.
"A, anh xin lỗi. Không phải ý đó..."
Cậu vội vàng định buông tay ra.
...Thế nhưng, những ngón tay thon thả của Konoe lại nắm chặt lấy tay Shōgo.
"Em sẽ không đi đâu cả."
Nụ cười của Konoe dưới ánh đèn lễ hội, không hiểu sao, lại có vẻ mong manh.
Cô như một nàng tiên sắp biến mất cùng với sự kết thúc của mùa hè.
Shōgo không muốn Konoe biến mất. Cậu muốn cô ở bên cạnh như thế này. Vậy nên...
"Anh sẽ không để em đi đâu cả."
Shōgo lại nhẹ nhàng nắm lấy tay Konoe một lần nữa, hai người cùng xếp hàng ở cuối.
Đó là một lời hứa chỉ để không bị lạc trong đám đông... hay là một lời nói ám chỉ muốn ở bên nhau lâu hơn nữa... Shōgo cũng không tự mình hiểu rõ.
Nhưng bây giờ, cậu chỉ muốn nắm lấy tay cô.
"Cái này, phải xếp hàng đến bao giờ đây trời ơi. Ghét quá đi, mồ hôi nhễ nhại hết cả lớp trang điểm rồi."
Ngay phía sau, mấy chị gái ăn mặc sành điệu bắt đầu cằn nhằn về hàng dài. Thế này thì không còn chút không khí lãng mạn nào nữa.
"Nhân tiện, Shōgo-san. Anh vẫn chưa viết lời ước cho đèn lồng sao?"
"Đúng rồi, phải viết trong lúc xếp hàng chứ."
"Em có bút đây ạ."
"Ưm... còn nhiều thời gian đến lượt, anh chờ thêm chút nữa xem sao."
Biết đâu, Miyabi sẽ bất ngờ quay lại. Cậu sẽ chờ cho đến phút cuối cùng trước khi thả đèn lồng mà không viết gì.
"Vậy thì em cũng sẽ đợi đến khi Shōgo-san viết xong nhé."
"Em không cần phải giữ ý với anh đâu."
"Không phải đâu ạ. ...Em muốn cùng anh viết lời ước."
Khoảnh khắc nghe thấy lời đó, Shōgo suýt ngừng thở, không kìm được nhìn chằm chằm vào mặt Konoe.
...Và, có lẽ vì đã đi bộ trong đám đông lúc nãy, phần ngực yukata của Konoe bị xộc xệch.
Từ khe hở nhỏ của yukata, bầu ngực trắng ngần có vẻ sắp lộ ra...
"Ưm... K-Konoe..."
Nhận ra ánh mắt của Shōgo, Konoe vội vàng dùng hai tay che ngực.
"Hie!? B-bị nhìn thấy rồi sao!?"
"Kh-không nhìn thấy! Vừa vặn an toàn thôi!!"
Shōgo vội vàng quay mặt đi.
Nghe tiếng "hiuuu..." như sắp khóc của Konoe, cậu đợi cô chỉnh lại yukata bị xộc xệch.
Sau đó, cậu lại nhìn thẳng vào mắt Konoe. Konoe cũng nhìn lại Shōgo.
*—Konoe, em thật sự muốn ở bên cạnh anh nhiều đến thế sao...?*
Không biết từ lúc nào, mặt hai người từ từ tiến lại gần.
Môi kề môi, hít thở hơi ấm từ Konoe phả vào má cậu.
"Này—! Phía trước, thoáng rồi kìa—"
Nghe thấy giọng nói, Shōgo và Konoe giật mình ngẩng mặt lên.
Chị gái đang xếp hàng phía sau nhìn họ với vẻ mặt bực bội.
Không biết từ lúc nào, hàng đã tiến lên, và một khoảng trống rộng đã mở ra trước mặt Shōgo và Konoe.
"X-xin lỗi ạ!"
Shōgo và Konoe vội vàng chạy lên, lấp đầy chỗ trống trong hàng.
Người xếp hàng phía trước là một cặp vợ chồng trẻ mặc yukata. Họ đang vui vẻ nói chuyện về việc sẽ đặt tên gì cho đứa bé.
"Cái đó... Shōgo-san. Nếu, nếu như... anh biết đó?"
Konoe vừa liếc nhìn đôi vợ chồng trẻ phía sau, vừa nghịch ngón tay bồn chồn.
「Nếu em và Shougo-san... trở thành gia đình, anh sẽ muốn ước điều gì ạ...?」
「K-Konoe với... gia đình á!?」
――Trở thành gia đình với Konoe... k-khoan, tức là, nếu kết hôn thì sao phải không...
Bất giác, tôi nhìn chằm chằm vào chiếc lồng đèn mà đôi vợ chồng trẻ đang cầm. Tên họ và lời ước của hai người được viết trên đó.
「『An産祈願』...」
「A, an... toàn!?」
Mặt Konoe bỗng đỏ bừng.
「Sh-sh-sh-Shougo-san, c-c-cái đó thì vẫn còn sớm quá! Mà nếu đã là gia đình thì chắc chắn phải ba bốn đứa bé chứ, một bé trai và một bé gái, anh thích bé nào hơn ạ!?」
「K-Khoan đã Konoe! Đó không phải là điều anh ước! Là cái đó, cái kia kìa!」
Tôi lay lay vai Konoe đang lắc lư đầu, rồi chỉ vào chiếc lồng đèn của đôi vợ chồng trẻ.
「Anh chỉ thấy chiếc lồng đèn của họ thôi」
「Ôi dào... Không phải chuyện của chúng ta sao...」
Konoe bĩu môi, lộ ra vẻ mặt phức tạp vừa nhẹ nhõm lại vừa thất vọng.
Shougo nghĩ. Nếu kết hôn với Konoe và sống chung, mình sẽ ước điều gì nhỉ.
「Thế à. ――Anh ước mọi người sẽ luôn mỉm cười」
「Mỉm cười ạ?」
「Ừm. Anh muốn Konoe sẽ luôn mỉm cười. Bây giờ cũng vậy」
「Fufuf. Đúng là câu trả lời của Shougo-san」
Konoe mỉm cười khúc khích như thể nguyện vọng đã được đáp lại.
...nhưng nụ cười của cô bé bỗng nhiên chùng xuống, tan biến như khói.
「Nhưng, có phải chỉ mình em cười là đủ không ạ...?」
「Em nói vậy là sao?」
「Kannagi-san... nữa. Anh không muốn Kannagi-san cũng mỉm cười sao?」
「Tất nhiên anh cũng muốn Miyabi mỉm cười mà. Em ấy là em gái quý giá của anh. Cho nên anh mới muốn ước 'mọi người đều mỉm cười'」
「Nhưng bây giờ, Kannagi-san có cười không ạ? Lại một mình đi đâu mất rồi」
「Đó là do Miyabi quan tâm đến anh và Konoe nên mới cố tình đi khỏi đó thôi phải không?」
「Có thật là vậy không ạ...?」
Konoe chau mày lại, vẻ mặt như không tin.
「Kannagi-san nói là có đeo mặt nạ phải không. Em vẫn băn khoăn tại sao lại làm vậy」
「Không phải em ấy định giấu thân phận sao? Mặc dù bị lộ hết rồi」
「Đã mất công trang điểm rồi, sao lại che mặt như vậy? Hay là Kannagi-san không thể để lộ nụ cười nên mới che mặt đi...?」
Bỗng nhiên, lời nói của Konoe khiến trái tim Shougo bắt đầu dao động.
「K-Khoan đã. 'Luôn mỉm cười' không có nghĩa là cười suốt cả năm đâu. Ý anh là muốn em ấy hạnh phúc. Với lại Miyabi hay làm mặt khó chịu mà. Giờ mà làm mặt lạnh lùng thì cũng như mọi khi thôi chứ sao」
Tuy nhiên, Konoe lại cúi mặt xuống và lẩm bẩm.
「...Nhưng con gái mà, họ luôn muốn người mình thích nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình」
Hôm nay Miyabi có trang điểm. Em ấy đã sửa soạn thật đẹp trước lễ hội.
Vậy việc em ấy che mặt bằng mặt nạ, có phải là vì không muốn lộ khuôn mặt xinh đẹp đó ra...?
Ví dụ như lớp trang điểm bị trôi... Do mồ hôi ư? Hay là...
Nước mắt đã rơi...?
Shougo lo lắng, đảo mắt nhìn xung quanh như đang tìm Miyabi.
Lúc đó, hình bóng cô bé đó lại lọt vào tầm mắt tôi.
「Miyabi...」
Giữa đám đông, một cô gái mặc yukata chấm bi, đeo mặt nạ nhân vật hoạt hình, đứng một mình.
Miyabi che mặt, lặng lẽ nhìn về phía này từ xa.
Không thể biết được biểu cảm ẩn sau chiếc mặt nạ tươi cười đó.
「Konoe, xin lỗi! Cứ thế này không được. Miyabi cũng... phải ở bên cạnh chúng ta!」
「Vâng! Em cũng... muốn Kannagi-san mỉm cười!」
「Cảm ơn em. ――Được rồi, chúng ta cùng đuổi theo thôi!」
Shougo và Konoe rời khỏi hàng, chạy về phía Miyabi.
「Này, Miyabi!」
Cô gái đeo mặt nạ giật mình cứng người, rồi lại vội vàng quay gót bỏ chạy. Ngay lập tức hòa vào đám đông và biến mất.
「Shougo-san! Lại biến mất nữa rồi!」
「Konoe cứ tiếp tục đuổi theo Miyabi đi! Anh sẽ đi đường vòng! Chúng ta kẹp em ấy lại!」
Shougo chạy một mình, đi ra con đường dọc bờ sông ít người qua lại.
Rồi em ấy đoán trước hướng đi của Miyabi và tăng tốc hết sức.
――Miyabi... hãy cười đi...
Vừa chạy, em ấy vừa gọi tên Miyabi nhiều lần trong lòng. Tên của cô gái đang che giấu biểu cảm thật sự của mình.
Vượt qua đám đông lễ hội, tôi chạy đến chân cầu và đợi Miyabi ở phía trước.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô gái đeo mặt nạ hình Pumarlin nhảy ra từ làn sóng người.
「Miyabi!」
「...!!」
Cô gái giật mình phanh gấp lại, nghiêng người gần như ngã bổ nhào trong khi quay đầu lại. Shougo lại đuổi theo bóng lưng của em ấy khi em ấy lại sắp biến mất vào dòng người.
「Đợi đã! Miyabi! Đừng khóc...!!」
Khoảnh khắc đó, cô gái dừng lại như thể thời gian đã ngưng đọng.
Phía sau em ấy, Konoe đang chạy tới.
Bị kẹp giữa hai người, có lẽ đã chấp nhận số phận, cô gái khẽ hạ vai xuống và quay lại nhìn Shougo.
Shougo bước đến trước mặt em ấy, nhẹ nhàng đưa tay lên mặt nạ, từ từ gỡ xuống.
Dưới chiếc mặt nạ tươi cười, gương mặt thật của Miyabi hiện ra.
Em ấy cụp mắt xuống để không để lộ nước mắt, đôi môi run rẩy như đang cố nén nỗi buồn.
「...Tại sao... anh lại nghĩ em khóc...?」
「Ban đầu anh không hiểu tại sao Miyabi lại đeo mặt nạ. Anh cứ nghĩ là em ấy giấu mặt để chúng ta không nhận ra. Nhưng rồi anh nhận ra, không phải vậy」
Shougo nhìn thẳng vào mặt Miyabi, nói khẽ.
「Vì không muốn bị nhìn thấy mặt khóc... không muốn để lộ nước mắt」
「Em, có rơi giọt nước mắt nào đâu chứ...」
「Nhưng, vẫn còn vết nước mắt để lại」
Mắt Miyabi đỏ hoe. Từ khóe mắt xuống má, có những vệt trang điểm bị trôi mờ.
「Ưm...」
Miyabi lại run rẩy môi.
「Vậy ra, không nghe điện thoại được là vì nếu nói chuyện sẽ không nén được tiếng nức nở phải không...?」
Shougo đặt tay lên hai vai cô bé... rồi nhẹ nhàng ôm lấy em ấy.
「Sh-Shougo...?」
「Em đã cố gắng để anh và Konoe được ở bên nhau phải không」
「Đồ ngốc... K-Không phải vậy đâu. Em không khóc vì chuyện đó」
「Không phải ư...?」
「Thấy không, sau khi mua lồng đèn, anh định viết điều ước lên đó phải không. Khi đang nghĩ điều ước, em đã nhớ lại」
「Nhớ lại cái gì?」
「Chuyện về mẹ... Bây giờ mẹ đang ở đâu, làm gì nhỉ. Rồi em tự nhiên thấy buồn quá, nước mắt cứ trào ra, mắt thì đỏ hoe hết cả, em không muốn ai nhìn thấy mình như thế này nên đã đeo mặt nạ cho đến khi hết buồn...」
Nghe lời của Miyabi, Shougo như bị tát vào mặt.
Bố mẹ nuôi của Miyabi đã ly hôn khi em còn nhỏ, và mẹ em đã bỏ đi.
Mẹ của Miyabi, người đã sinh ra em, đứa con ngoài giá thú của Kumagoro. Shougo cũng không biết mẹ em ấy đang ở đâu.
「Em cũng có lúc cảm thấy như vậy đấy ạ」
Konoe bất ngờ nói với Miyabi.
「Em cũng, đôi khi bây giờ vẫn nghĩ. ――Em là đứa trẻ được nhận nuôi mà. Bố mẹ ruột của em, bây giờ đang ở đâu nhỉ」
「Ra vậy... Tsuruma-san, đến cả bố mẹ ruột là ai cũng không biết nhỉ...」
「Nhưng mà, em không buồn đâu ạ. Bố mẹ hiện tại của em, em rất yêu thương họ mà」
Konoe mỉm cười rạng rỡ.
「Ừm... Em cũng, bố đã nuôi em lớn, cả mẹ đã bỏ đi, và cả Kumagoro-san nữa, em không ghét một ai cả...」
Có vẻ nước mắt lại trào ra. Miyabi dùng tay dụi khóe mắt như muốn xua tan nỗi buồn.
「Aish, lại bị trôi trang điểm mất rồi. Rửa mặt đi không?」
Sau đó, Miyabi rửa mặt ở bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh công cộng, khuôn mặt trở nên tươi tỉnh.
Konoe lấy bộ trang điểm nhỏ ra khỏi túi xách, dùng đầu ngón tay cầm bông phấn, nhẹ nhàng thoa phấn lên má Miyabi.
Miyabi, người vừa khóc nãy giờ, lại trở về với khuôn mặt trang điểm tự nhiên, có chút chững chạc.
Nhìn hai cô bé, Shougo nghĩ.
――Mình, đã không thể nghĩ đến nỗi lo lắng vì không biết bố mẹ ruột của mình là ai...
「Miyabi, Konoe. Anh nghĩ rồi, bây giờ chúng ta có hai chiếc lồng đèn đúng không?」
「Cái em mua và cái Shougo-san với Kannagi-san mua chung phải không ạ?」
「Chúng ta cùng nhau thả hai chiếc này được không? Tất nhiên tiền thì chia đều」
「Cùng nhau là sao, chúng ta thả hai chiếc lồng đèn riêng biệt à?」
「Chắc là vậy đó. Một chiếc lồng đèn là cho bố của anh và Miyabi... Mikadono-no Kumagoro. Konoe cũng biết bố mà đúng không?」
「Vâng. Khi còn nhỏ, ông ấy đã giúp đỡ em nhiều mà」
「Còn chiếc kia, là cho tổ tiên của ba chúng ta, mỗi người」
Thế là, ba người Shougo đã viết điều ước lên hai tấm sticker.
Shougo viết lên chiếc lồng đèn để tưởng niệm Kumagoro là 『Ước gì một gia đình thực sự có thể sống bên nhau』, và viết lên chiếc lồng đèn thờ cúng tổ tiên là 『Ước gì mọi người đều có thể mỉm cười』.
Konoe và Miyabi cũng viết điều ước gửi gắm những tâm tư của mình, rồi dán hai tấm sticker lên hai chiếc lồng đèn.
Miyabi cầm chiếc lồng đèn hướng về Kumagoro, Konoe cầm chiếc lồng đèn hướng về tổ tiên của họ.
「Được rồi, đi thả lồng đèn thôi. Nhanh lên không thì hết giờ thả lồng đèn mất」
Ba người lại xếp hàng để thả lồng đèn. Buổi thả lồng đèn đã gần kết thúc, hàng người đã ngắn đi rất nhiều.
Chẳng mấy chốc, đến lượt ba người.
Con dốc gỗ đặt ở bờ sông là nơi thả lồng đèn. Cơ chế là đặt lồng đèn lên con dốc có nước chảy, rồi để chúng trượt xuống sông như một cái cầu trượt.
「Hê~, giống như mì Somen chảy ấy nhỉ~」
「Thật là! Kannagi-san chả có chút phong tình nào cả」
「Gì mà! Tsuruma-san cũng vừa mới kêu bụng réo đó thôi」
「C-Cái đó với cái này là hai chuyện khác nhau!!」
Shougo vỗ nhẹ vào lưng hai cô gái đang sắp cãi nhau.
「Này, đến lượt chúng ta rồi」
Đến lượt, nhân viên dùng bật lửa thắp nến cho lồng đèn.
Theo sự hướng dẫn, Konoe và Miyabi đứng trước con dốc.
――Ôi, chắc chắn sẽ là một bức tranh đẹp đây.
Shougo lấy máy ảnh kỹ thuật số ra và gọi hai người.
「Này, hai đứa, nhìn vào đây!」
Hai cô gái cầm lồng đèn đứng trước dòng sông đêm, được chiếu sáng rực rỡ bởi đèn lễ hội.
Tôi căn chỉnh Konoe và Miyabi trong bộ yukata vào khung hình, rồi bấm máy.
「Vậy thì Shougo-san, chúng em thả nhé」
Konoe và Miyabi đồng thời đặt lồng đèn lên con dốc.
Ngay lập tức, hai chiếc lồng đèn mạnh mẽ trượt xuống con dốc và trôi ra sông.
Cả ba người cùng chạy theo lồng đèn.
「Ở đằng kia! Chúng đang trôi ở đằng kia kìa!」
Hai chiếc lồng đèn mà họ thả trở thành những ánh sáng nhỏ, hòa vào dòng chảy của nhiều lồng đèn khác.
Vô số ánh sáng trôi trên dòng sông tối đen, giống như Dải Ngân Hà lấp lánh trên bầu trời đêm.
Shougo nhìn chằm chằm vào ánh sáng lung linh, hồi tưởng về cha mình.
――Bố à, đã sinh ra một đứa em gái là con ngoài giá thú... Nhưng con đã gặp lại em gái rồi. Và nhất định, con sẽ gặp được người phụ nữ sẽ là bạn đời của con...
Ba người cùng mang những tâm tư riêng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào những chiếc lồng đèn đang trôi xa dần.
...Đột nhiên, hai chiếc lồng đèn mà họ thả va vào nhau cộp một tiếng.
Chiếc lồng đèn của Miyabi chao đảo, suýt nữa thì đổ.
「Này Tsuruma-san! Đừng có cản trở chứ!」
「Em có cản trở đâu ạ! Kannagi-san mới phải lùi ra xa hơn chứ!」
Hai chiếc lồng đèn lại va vào nhau cái rầm. Lần này chiếc lồng đèn của Konoe xoay tròn và suýt nữa thì đổ.
「A, phản công như vậy thật đáng ghét!!」
「He he~, đó là hình phạt vì đã cản trở trước!」
「Em đã định đi trước! Lồng đèn của Kannagi-san, làm ơn dịch ra bên cạnh một chút đi!」
「Tsuruma-san mới phải đi ra xa hơn đi chứ! Sio! Sio!!」
Hai cô gái đẩy nhau như thể muốn đạp đối phương xuống sông, đuổi theo chiếc lồng đèn đang đua tranh gay cấn.
「Đi sang phải thêm chút nữa đi! Tôi phải đi trước!!」
「Bên trái ạ! Em sẽ không nhường đường cho Kannagi-san đâu!!」
「Phù nù nù nù nù!!」
「Kư nù nù nù nù!!」
Cả hai cùng vươn tay về phía lồng đèn, xòe lòng bàn tay ra như thể đang truyền năng lượng.
――Mấy người là siêu năng lực gia à...
Bầu không khí lễ hội dường như biến mất, Shougo chỉ biết bất lực nhìn hai cô gái đang cạnh tranh nảy lửa.
「Quả thật lễ hội phải có kẹo bông gòn nhỉ~」
Ba người sau khi thả lồng đèn đã mua đồ ăn vặt ở các quầy hàng và ngồi xếp hàng trên ghế dài.
「Này Miyabi, quanh miệng dính đầy đường kìa」
Bên cạnh Miyabi, Konoe đang ăn takoyaki một cách ngon lành.
「Bạch tuộc to và ngon tuyệt vời luôn~」
「Đến Konoe cũng dính đầy sốt quanh miệng đen sì... Chẳng còn trang điểm gì cả」
Shougo thở dài, húp mì yakisoba vào miệng.
Lúc đó, một đốm sáng bay lên bầu trời tối đen... Ngay sau đó, nở ra một bông hoa rực rỡ. Một khoảng lặng nhỏ trôi qua, rồi tiếng nổ lớn đùng đùng... làm rung chuyển không khí.
Đám đông lễ hội reo hò trước màn pháo hoa rực rỡ.
「Tuyệt vời quá~!」
「Đẹp quá ạ...」
Tiếp theo đó, năm đốm sáng được bắn lên, và những bông pháo hoa hình hoa hướng dương liên tục nở rộ.
Miyabi và Konoe cũng ngay lập tức bị cuốn hút bởi những màn pháo hoa liên tiếp.
Shougo cũng ngước nhìn bầu trời, quên cả bữa ăn, chiêm ngưỡng bữa tiệc ánh sáng lộng lẫy.
Vô số pháo hoa được bắn lên, rực rỡ và rồi vụt tắt.
Đó giống như những ngày hè nóng bỏng, rực rỡ ánh sáng.
§
Vào ngày 30 tháng 8, giai đoạn cuối của kỳ nghỉ hè, Shougo nhận được một cuộc điện thoại.
「Chúc mừng! Tác phẩm của Mikadono-no-sama đã được chọn trao Giải thưởng Đặc biệt của Ban Giám khảo trong cuộc thi ảnh lần này!」
「Thật ư!? Tuyệt quá...」
Sau lễ hội hôm nọ, Shougo đã gửi bức ảnh chụp Konoe và Miyabi tham gia cuộc thi. Họ nói rằng tác phẩm đó đã đoạt giải nên sẽ gửi phần thưởng đến.
Sau khi cúp máy, tôi bồi hồi nhớ lại bức ảnh đó.
Hai cô gái mặc yukata cầm lồng đèn. Biểu cảm của họ khi nghĩ về gia đình xa xôi, quả thật rất phù hợp với chủ đề thả lồng đèn.
「Thế này thì bài nghiên cứu tự do của mình cũng ổn rồi... May quá...」
――Nhưng mà, có vẻ không thể đi du lịch suối nước nóng được rồi.
Vì đã từng nghĩ có thể rủ các cô gái đi cùng, nên ở điểm này tôi có chút thất vọng.
「...Mà khoan, phần thưởng của giải đặc biệt là gì nhỉ」
Vì quá nhẹ nhõm khi bài nghiên cứu tự do gần xong, tôi đã quên hỏi.
Tuy nhiên, vì là giải đặc biệt, chắc cũng chỉ là một món đồ lưu niệm gì đó.
Shougo tạm thời quên đi cuộc thi và chuyên tâm vào những bài tập còn lại.
Và rồi, buổi tối ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè.
Shougo đang chạy nước rút hoàn thành bài tập ở trong phòng.
「Được rồi... còn ba trang nữa là xong cuốn bài tập Toán... Một cuộc chiến dài hơi...」
Với vẻ mặt của một người đàn ông đang hoàn thành nhiệm vụ, tôi lau mồ hôi đang chảy ròng ròng từ cằm.
Mặc dù đã cuối tháng Tám, nhưng hôm nay vẫn nóng như giữa mùa hè. Mở cửa sổ cũng không có gió vào, căn phòng như một phòng tắm hơi.
「Chết tiệt... Nếu phòng mà mát mẻ thì mình đã xong bài tập từ lâu rồi...」
Vừa lẩm bẩm than vãn, tôi vừa nhìn bức ảnh chim cánh cụt và gấu bắc cực dán trên tường. Đó là bức ảnh tôi đã chụp ở sở thú hôm nọ và in ra.
「Cho dù tạo không khí giống Nam Cực thì cũng chả mát hơn tí nào. Ngược lại còn mơ thấy mình bị gấu bắc cực ôm chặt, nóng bức khó chịu nữa chứ. Mà khoan, gấu bắc cực sống ở Bắc Cực thì phải... Thế nên phòng mới không giống Nam Cực được sao?」
Đầu Shougo cứ mụ mị vì nóng, cứ mãi nghĩ linh tinh.
Tiếng chuông cửa phòng reo lên "Ping-pong". Có vẻ là chuyển phát nhanh đã đến.
「Ô, phần thưởng đã đến rồi sao?」
Mở cửa ra, anh chàng giao hàng đang ôm một hộp carton lớn bằng cả hai tay.
Nhận hàng và đóng cửa lại, tôi nhìn xuống chiếc hộp carton được đặt cái *đốp* ở sảnh.
Đó là một chiếc hộp cao khoảng tám mươi centimet. Trên hộp có in logo của một nhà sản xuất điện tử nổi tiếng và số kiểu sản phẩm điện tử.
「K-Kiểu phần thưởng gì mà to thế này? Là giải đặc biệt mà sao lại hoành tráng vậy nhỉ」
Tôi tràn đầy hy vọng, tháo lớp xốp bọt ra.
Bên trong là một thiết bị điện tử có khung kim loại và một chiếc quạt lớn...
「Chả phải là quạt điện sao!」
Đó là một chiếc quạt điện nhỏ gọn đời mới, với thân máy màu trắng tuyệt đẹp. Hơn nữa, còn tiết kiệm năng lượng nữa chứ.
「Thế này thì mình có thể tạm biệt những ngày tháng khổ sở vì nắng nóng rồi... Những ngày tháng thật khó khăn...」
Khi tôi đang chìm đắm trong cảm xúc, tiếng chuông cửa lại reo lên dồn dập "Ping-pong-ping-pong-ping-pong"!!
Tôi vội vàng mở cửa, thì thấy Yurina đang đứng trước cửa, nghiến răng ken két lườm nguýt.
「M-Mi-Mikadono-no Shougo! Tại sao anh lại đoạt giải!? Xạo! Vớ vẩn! Chắc chắn là nhầm lẫn rồi!!」
「Nhầm lẫn gì... Yurina cũng tham gia cuộc thi à. Kết quả thế nào rồi?」
Ngay lập tức, Yurina 「Khụ...!」, nghiến chặt môi đầy căm tức.
Em ấy đưa ra chiếc hộp bánh wagashi hình chữ nhật mà mình đang cầm.
「K-Kẻ này mà lại nhận được phần thưởng tham gia là khoai môn nghiền ư!? Ai là khoai môn chứ, có phải đang thách thức kẻ này không!? Kẻ này là khoai môn mà Mikadono-no Shougo lại được du lịch suối nước nóng, tuyệt đối không chấp nhận được!」
Yurina bóc lớp vỏ bánh khoai môn nghiền, rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến.
「Ô, bình tĩnh đi. Anh cũng đâu có đoạt giải đặc biệt đâu chứ」
「...Anh nói không phải là chuyến du lịch suối nước nóng ư?」
「Nhìn xem, chiếc quạt điện này là phần thưởng. Mà, đối với anh thì theo một nghĩa nào đó, cái này còn hữu ích hơn ấy chứ~」
Shougo tự hào vỗ *bốp* vào chiếc quạt điện.
Ngay lập tức, Yurina nở một nụ cười lạnh lùng đầy vẻ tự mãn.
「Ồ vậy à, đáng tiếc thật. Đáng đời anh. Nếu có thể ngăn cản chuyến du lịch suối nước nóng của anh, thì việc tôi giám sát cũng có hiệu quả rồi」
「Không phải là do Yurina ngăn cản gì cả」
「Nghe cho rõ đây? Từ giờ trở đi, tôi sẽ không để anh tìm được vị hôn thê đâu. Chỉ cần anh tiếp cận phụ nữ, tôi sẽ cản trở bất cứ lúc nào. Chuẩn bị tinh thần đi」
「Vẫn còn nói chuyện cản trở à!? Đủ rồi đó!」
「Hừ. Nếu không muốn bị cản trở, thì hãy từ bỏ giấc mơ trở thành chủ tịch tập đoàn Mikadono-no đi」
Yurina nhìn Shougo với ánh mắt khinh bỉ, rồi quay về phòng mình.
「Haizzz... Tại sao em ấy lại hận mình đến thế không biết. ...Thôi kệ vậy. Không bận tâm nữa」
Thở dài, tôi quay lại phòng.
Đặt quạt điện vào phòng, tôi lập tức bật nguồn lên.
「Ôi, mát quá~!」
Khi gió nhẹ thổi qua, mồ hôi trên da cũng như bị thổi bay đi.
「Thế này thì cuối cùng mình cũng có thể tận hưởng một kỳ nghỉ hè thoải mái rồi nhỉ... Mà khoan」
Shougo ngước nhìn bầu trời hoàng hôn ngoài cửa sổ.
「Kỳ nghỉ hè, hôm nay là hết rồi còn gì. Mai là đến trường, có thể tắm máy lạnh cả ngày rồi còn gì... Ước gì mình được nhận quạt điện sớm hơn một tháng thì tốt quá」
Ngay lập tức, tôi cảm thấy buồn bã và chùng vai xuống.
「Thôi kệ. Dù sao thì thời tiết nóng bức còn kéo dài. Phải tích tiền sửa máy lạnh trước mùa đông thôi」
Để giải quyết nốt các bài tập còn lại, tôi lại quay sang cuốn sách Toán.
――Cuối cùng, mình vẫn không tìm được vị hôn thê trong kỳ nghỉ hè...
Ngày mai là học kỳ hai. Những ngày tháng ở trường lại bắt đầu.
Yurina đã tuyên bố. Em ấy sẽ cản trở Shougo tìm vị hôn thê.
――Mình không thể để con bé muốn làm gì thì làm.
Không thể chần chừ được nữa. Mình phải đi trước Yurina, tìm thấy bạn đời của mình.
――Có nên mạnh dạn, tỏ tình không nhỉ...
Trong đầu Shougo, hiện lên hình bóng một cô gái đã thầm thì rằng 『Em muốn trở thành gia đình』.