Em gái là một kẻ theo dõi nguy hiểm!?
「Lại tỏ tình…… thất bại rồi……」
Vừa rửa mặt ở vòi nước sau sân sau, Shogo vừa gục đầu xuống một cách chán nản.
「Thật sự chẳng có tí không khí tỏ tình nào cả. Ai nấy đều trưng ra vẻ mặt “Em gái là ai vậy?”…」
Tiếng huyên náo của lễ hội văn hóa vọng từ sân trường đến. Đứng ở sân sau vắng người, cậu cảm thấy như mình bị bỏ lại khỏi lễ hội vui vẻ.
Cậu lại múc nước đầy hai tay một lần nữa, rửa mặt lấy nước ướt đẫm mồ hôi lạnh một cách sảng khoái.
「Chết tiệt, con bé Yuzurina kia, nó có ý gì đây… bụp!!」
Ngay khoảnh khắc ngẩng mặt lên, một màn nước đã bắn thẳng vào mặt cậu.
「Cái gì!? Ướt hết rồi!」
Vừa dùng tay che dòng nước vừa hé mắt nhìn, một cô gái đang đứng đó.
Là Yuzurina. Cô bé đứng trước vòi nước, đặt ngón tay vào đầu vòi và bắn nước "pìu" ra.
「Này, cô làm cái gì vậy chứ! Ướt sũng hết rồi!」
「Hừ. Kẻ như anh thì nên bị xả vào bồn cầu cùng giấy vệ sinh mới phải」
Cô bé trưng ra một vẻ mặt cực kỳ khó chịu. Hoàn toàn không giống như vừa mới được tỏ tình.
「Không được xả giấy vệ sinh vào bồn cầu đâu. Vì nó không tan trong nước」
「Đã được mỹ thiếu nữ tỏ tình rồi, sao anh không vui mừng thêm chút nữa?」
「Tự gọi mình là mỹ thiếu nữ hả?」
「Ồ, thiếp từng là một nữ diễn viên được cả Nhật Bản chú ý đấy nhé」
“Fufun”, Yuzurina nói một cách tự mãn.
Khi còn nhỏ, cô bé từng hoạt động với tư cách là diễn viên nhí dưới nghệ danh Danno Nayuri. Khả năng diễn xuất quyến rũ của cô bé có một sức hút áp đảo, và nhanh chóng trở thành một nữ diễn viên nổi tiếng. Thế nhưng, chỉ sau ba, bốn năm hoạt động, cô bé đột ngột giải nghệ, biến mất khỏi công chúng.
「Nếu anh không nghĩ một người như thiếp là mỹ nhân, thì thiếp đành phải nói rằng gu thẩm mỹ của anh cực kỳ kém cỏi rồi」
「……Có phải vì tôi không vui vẻ chấp nhận lời tỏ tình của cô nên cô bực mình không?」
Nghe vậy, Yuzurina nghiến răng nhìn Shogo.
「Chỉ cần nhớ lại thôi đã thấy ghê tởm rồi! Cái… cái thân thể này của thiếp, lại đứng trước khán giả mà tỏ tình với Mikadonono Shogo ư! Thật tệ hại! Ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời này!」
「……Thôi được, cô cũng đâu có thích tôi. Lại là một sự quấy phá nào đó à? Cái câu “Có một đứa em gái đang nhắm vào anh” nghĩa là sao? Cô định phơi bày chuyện của Miyabi ra cho thiên hạ biết à!?」
「Cẩn thận đấy. Nếu không muốn bị phơi bày, thì đừng có mà có người yêu」
――Là uy hiếp ư……
Shogo nghiến răng. Yuzurina biết Miyabi là em gái của Shogo. Cô bé muốn nói rằng, nếu cậu không muốn bí mật đó bị lộ ra ngoài, thì đừng có mà có người yêu.
「Cô không muốn tôi có người yêu đến mức đó ư?」
「Phải. Thiếp không chấp nhận việc anh có người yêu. Thiếp sẽ truy lùng anh đến cùng, và đẩy anh xuống vực thẳm của sự cô độc」
「Tại sao cô lại căm ghét tôi? Có phải cô thấy khó chịu khi tôi nhậm chức Chủ tịch Tập đoàn Mikadonono không? Nếu khó chịu thì nói thẳng ra đi」
「Thiếp muốn hủy diệt cuộc đời xã hội của anh. Không chỉ Tập đoàn Mikadonono, thiếp còn muốn đuổi anh ra khỏi Học viện Shiryūin ngay lập tức nữa kia」
「Nói đi, tại sao cô lại căm ghét tôi đến vậy chứ! Hơn nữa, tự ý tỏ tình rồi tự ý căm ghét, chuyện này quá sức vô lý rồi!! Cô thích hay ghét thì chọn một đi chứ!」
Khi đó, đôi vai nhỏ nhắn của Yuzurina bắt đầu run lên nhè nhẹ. Dường như cô bé đang run lên vì tức giận, nhưng cũng có vẻ như đang đau khổ tột cùng.
「Thiếp…… thiếp yêu anh……」
Một giọng nói như vặn vẹo từ tận đáy lòng vang lên.
Cô bé bất ngờ ngẩng mặt lên, mạnh bạo chồm tới trước mặt Shogo. Mở to đôi mắt đỏ hoe, cô bé há to miệng như mãnh thú vồ mồi mà hét lên.
「Yêu anh Shogo, yêu anh rất nhiềuuuu!!」
「Y-Yuzurina!?」
Cậu lùi lại vì bị khí thế đó áp đảo.
Yuzurina đuổi theo, áp sát như muốn hút lấy cậu.
Khi cậu cố gắng trốn về phía sau, lưng Shogo chạm vào bức tường của tòa nhà trường và cậu buộc phải dừng lại.
「Anh Shogo, anh có yêu thiếp không?」
「Anh trai gì chứ, cô đang nói cái gì vậy……?」
Cậu bối rối trước sự thay đổi đột ngột. Chẳng lẽ có công tắc nào đó đã bật lên ư?
――Là diễn kịch ư? Là diễn kịch để đánh lừa mình ư!?
Tuy nhiên, Yuzurina trước mặt cậu đã thay đổi hoàn toàn, như thể cô bé đã trở thành một người khác. Ngay cả khí chất phát ra từ cơ thể cô bé cũng khác hẳn so với trước đây. Chỉ có vẻ ngoài vẫn vậy, nhưng nội tâm dường như đã bị thay thế.
「Anh có yêu thiếp không!?」
「Ư-Ừm, nếu em ngoan thì anh sẽ không ghét em đâu」
「Vậy thì anh Shogo……. Xin anh hãy hôn thiếp đi」
「Hảaa!? Tại sao!?」
「Nếu anh không chịu làm, thì thiếp sẽ là người chủ động……」
Yuzurina lập tức ghé sát mặt lại. Cơ thể mảnh mai ép chặt vào cậu, ngực cô bé dán sát. Đôi môi hồng nhạt hé mở, phà hơi thở vào mặt cậu.
「Đ-Đợi đã! Dừng lại đi!」
Shogo dùng sức cả hai tay, đẩy vai Yuzurina ra.
Đúng lúc đó, từ xa vọng lại tiếng bước chân dẫm lên đất ở sân sau.
「Á, tìm thấy rồi! Shogo-san!」
「Shogo! Anh đang làm gì vậy!?」
Quay lại nhìn, Konoeda và Miyabi đã chạy ra từ phía sau tòa nhà. Dường như họ đang tìm Shogo.
――Kh-Không ổn, nếu để họ nhìn thấy cảnh này thì sẽ bị hiểu lầm mất!
Cậu vội vàng định tách khỏi Yuzurina.
Nhưng, trong khoảnh khắc Shogo bị Konoeda làm phân tâm, Yuzurina đã nhanh chóng ghé sát mặt vào Shogo.
「Tiê……!?」
Khi cậu nhận ra thì đã muộn rồi.
Đôi môi của Yuzurina đã ép chặt, khóa môi cậu lại. Môi mềm mại, đau nhói.
Bất ngờ bị đôi môi mỏng manh, non nớt tấn công, Shogo đứng yên không thể cử động, như bị kim khâu lại.
Yuzurina tách môi ra, lùi lại một bước nhìn Shogo. Gò má trắng ngần xinh đẹp ửng hồng, đôi môi hé mở khẽ thở dốc.
「Thiếp…… cuối cùng cũng…… đã…… môi kề môi với anh Shogo rồi……」
Cô bé nở một nụ cười tan chảy như thể vừa ăn được một miếng bánh kem vậy.
「Yu…… Yuzurina…… Em đang làm cái gì vậy……」
Ngay sau đó, cơ thể cô bé run lên bần bật như một vụ nổ nhỏ. Không khí bao quanh Yuzurina thay đổi đột ngột. Như thể một cơn bão bất ngờ ập đến vào một ngày trời trong xanh.
Yuzurina mở to mắt với khuôn mặt như vừa tỉnh giấc mơ, đôi môi run rẩy.
「Mình…… mình đang làm cái gì vậy…… C-cậu…… Mikadonono…… Shogo……」
Cô bé thì thầm với giọng đầy sợ hãi và ghê tởm, rồi nhìn chằm chằm vào Shogo.
「Bị…… bị hôn…… rồi…… sao……?」
「Bị…… bị gì chứ? Rõ ràng là cô chủ động mà……」
「Khừ……」
Yuzurina dùng mu bàn tay mạnh mẽ lau môi, liếc nhìn cậu đầy tức tối.
「C-cái…… cái đồ này!! Nhất định…… nhất định ta sẽ hủy diệt Mikadonono Shogo!!」
Ném lại lời đe dọa, cô bé quay người bỏ chạy, lách qua Konoeda và Miyabi đang ngây người, lao về phía sân trường.
---
「Cái quái gì thế con bé đó chứ…… Tự nhiên hôn rồi lại quay ra nổi cáu」
「Sh…… Shogo……-san……」
Giật mình nhận ra tiếng run rẩy.
Konoeda đang run rẩy bần bật, đôi mắt to ngấn lệ.
Miyabi cũng đứng sững lại với vẻ mặt không biết phải làm sao.
「K-Konoeda…… Em đã…… nhìn thấy…… rồi nhỉ……」
「Em xin lỗi…… Em không có ý định nhìn lén……」
Cô bé cúi đầu xin lỗi liên tục, trông như sắp khóc.
「Đợi đã Konoeda, người phải xin lỗi là anh……」
Tuy nhiên, Konoeda quay lưng bỏ chạy, đi vào trong tòa nhà qua cửa sau. Cánh cửa đóng lại “rầm” như thể thể hiện sự từ chối của cô bé.
――Tệ hại nhất rồi…… Kết quả tệ hại nhất rồi……
Đáng lẽ hôm nay cậu phải tỏ tình với Konoeda, vậy mà lại xảy ra chuyện này……
§
Trong suốt thời gian lễ hội văn hóa, sân trong Học viện Shiryūin được mở cửa làm quảng trường nghỉ ngơi.
Khác với sân trường, ở đây không có các quầy hàng, cũng không nghe thấy tiếng gọi mời sôi nổi của học sinh.
Hình ảnh những cụ già đi dạo ngắm nhìn các tòa nhà học viện cổ kính và những gia đình chơi bóng trên bãi cỏ tạo nên một khung cảnh yên bình.
Ngồi trên ghế đá giữa sân trong, đón nắng, cơ thể bị Yuzurina dội nước làm ướt sũng cuối cùng cũng khô ráo.
Thế nhưng, trái tim Shogo thì chẳng khô ráo chút nào.
「Cảnh bị hôn lại bị Konoeda nhìn thấy mất rồi……」
“Haa…”, cậu lại thở dài thườn thượt một tiếng.
「Thật là, hiếm có ai mà tỏ tình thất bại thảm hại đến mức này」
Miyabi, người ngồi cạnh, thốt lên một giọng chán nản.
「Con bé Yuzurina đó, nó đã đe dọa tôi. Nó nói nếu muốn giữ bí mật Miyabi là em gái thì đừng có mà có người yêu」
「Vậy sao…… Nếu chuyện của em bị lộ ra, thì sẽ gây phiền phức cho mọi người trong Tập đoàn Mikadonono nhỉ……」
「Yuzurina ghét tôi tận xương tủy. Nó nói muốn hủy diệt cuộc đời xã hội của tôi」
「Em không hiểu…… Sao anh lại bị ghét đến mức đó chứ?」
「Thật tình, tôi chẳng nhớ chút gì cả……」
Shogo vừa suy nghĩ về những chuyện đã qua, vừa vô thức đưa tay lên vết sẹo trên trán.
Có lẽ trong khoảng thời gian cậu bị mất trí nhớ, đã xảy ra chuyện gì đó giữa cậu và Yuzurina. Có lẽ cậu đã quên mất điều đó rồi.
Yuzurina là họ hàng xa của cậu. Chẳng có gì lạ nếu họ đã từng gặp nhau ở đâu đó.
Tuy nhiên, cho dù nguyên nhân có từ rất xa xưa, thì đó cũng chỉ là chuyện lúc nhỏ. Việc mối hận thù này kéo dài hơn mười năm vẫn không hề giảm bớt thì thật bất thường.
「Bị ghét mà không có lý do…… Hơn nữa, dù ghét nhưng lại còn hôn nữa chứ…… Đáng ngờ. Thực sự rất đáng ngờ……」
“Mừu…”, Miyabi nhíu mày, trưng ra vẻ mặt đang suy luận.
「Hay là, Hosho-san thực ra thích Shogo đấy」
「Sao lại thế?」
「Cố ý trêu chọc người mình thích, đó là chuyện bình thường mà đúng không?」
「Sự cố chấp của con bé đó không phải ở mức trêu chọc đâu. Tôi thấy nó không bình thường」
「Đúng vậy! Không bình thường chút nào!」
Miyabi vỗ tay như thể đã tìm ra lời giải.
「Đây là tình trạng bất thường! Ăng-ten trực giác của em đang nhận được tín hiệu nguy hiểm liên hồi đây này」
「Tình trạng bất thường là sao?」
「Là một tình yêu bất thường. Kiểu như…… một kẻ stalker (kẻ theo dõi) ấy?」
「K-kẻ stalker!?」
「Kẻ stalker, để độc chiếm người mình yêu, họ thường đâm đối phương hoặc giam giữ người đó mà」
Cậu không khỏi tưởng tượng ra cảnh mình bị Yuzurina đeo cùm chân và giam giữ.
『Fufufufu. Từ bây giờ, Mikadonono Shogo là đồ chơi của thiếp. Thiếp sẽ trêu chọc anh cho đến khi anh tan nát trong tay thiếp』
――Đ-đúng là hợp thật…… quá hợp luôn……
Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh Yuzurina cười lạnh lùng, sống lưng cậu đã lạnh toát.
「Đừng, đừng nói đùa nữa! Hơn nữa, tôi ghét bị stalker theo dõi lắm!」
Shogo vừa đổ mồ hôi trán, vừa xua tay lia lịa như muốn gạt đi.
Cậu đang tìm kiếm một người bạn đời yêu thương và được yêu thương. ……Nhưng, nếu người bạn đời đó lại là một kẻ stalker với tình yêu lệch lạc thì thật đáng sợ, quá đáng sợ rồi.
「Không được trốn tránh thực tế đâu! Shogo thiếu ý thức về nguy hiểm! Anh không biết sự đáng sợ của stalker đâu」
「Miyabi biết hả?」
「Em xem phim và truyện tranh về stalker nhiều mà. Nghiên cứu kỹ lắm rồi」
「Phim và truyện tranh à……」
「Tóm lại, tình hình rất khẩn cấp. Anh phải trả lời lời tỏ tình vào ngày cuối cùng của lễ hội văn hóa đúng không? Anh sẽ trả lời thế nào?」
Cái buổi thi tỏ tình đó, sự kiện hồi đáp sẽ diễn ra vào buổi tối ngày cuối cùng của lễ hội văn hóa. Người được tỏ tình sẽ đứng trên sân khấu để trả lời có chấp nhận lời tỏ tình hay không. Đó là một cảnh tượng sôi nổi, quyết định cặp đôi có thành lập hay không.
Nói cách khác, Shogo phải đưa ra câu trả lời cho lời tỏ tình của Yuzurina trước tối ngày kia.
「Đúng là nếu là stalker, thì không thể kích động họ một cách cẩu thả được…… Phải nghĩ cách đối phó thôi」
「Đúng chứ! Biết người biết ta, trăm trận Alcatraz! Kẻ stalker xấu xa sẽ bị nhóm Thợ săn Stalker của chúng ta đánh bại!!」
Miyabi đứng dậy, giơ nắm đấm lên như một võ tướng chuẩn bị ra trận đầu tiên.
Thế là, trước tiên, cuộc họp tác chiến bắt đầu. Shogo và Miyabi bước vào quán cà phê kiểu Anh ở phòng học năm nhất, ngồi đối diện nhau qua bàn, ghé sát đầu lại. Dù là nam nữ ở lễ hội văn hóa, nhưng trông họ chẳng vui vẻ chút nào. Trông có vẻ bí ẩn như đang bàn chuyện cơ mật vậy.
「……Vậy, làm thế nào để xác định Yuzurina có phải stalker hay không?」
Shogo vừa nhấp “zuzutto” ngụm sữa tươi cà phê đá bằng ống hút, vừa hỏi.
「Nghe này? Stalker là những hành vi bốc đồng bị thôi thúc bởi một tình yêu bất thường」
Miyabi vừa “pakutsu” nhấm nháp bộ trà sữa và bánh kem Mont Blanc, vừa giải thích.
「Họ yêu đối phương đến mức không thể kiềm chế bản thân. Chính vì thế, họ không thể không đeo bám một cách cố chấp. Bản chất của stalker là sự quan tâm bất thường dành cho đối phương」
「Tức là nếu Yuzurina là stalker, thì cô ta rất muốn biết về tôi một cách bất thường à」
「Đúng vậy. Vậy thì chúng ta sẽ dùng đồ vật của Shogo làm mồi nhử trước mặt Hosho-san. Ví dụ như làm rơi sổ học bạ ngay trước mặt cô ta chẳng hạn. Chắc chắn cô ta sẽ chộp lấy ngay, rồi vừa “ha ha” vừa xem xét bên trong」
「Phơi bày thông tin cá nhân cho stalker thì nguy hiểm quá rồi」
「Không cần thông tin cá nhân cũng được, chỉ cần là món đồ mà stalker thích là được. Ví dụ, ừm……」
Miyabi khoanh tay suy nghĩ.
「Nhưng mà, nếu đúng là stalker thì ngay cả việc vứt rác cũng phải cẩn thận. Vì có thể có thông tin cá nhân lẫn trong rác……」
「Đúng rồi! Stalker rất thích lục lọi rác mà! Chúng ta sẽ vứt rác trước mặt cô ta!」
「Rác thì, rác thông thường thì vô nghĩa mà」
「Tất nhiên là phải là loại rác mà stalker quan tâm chứ. Ví dụ như những thứ gợi lên sự quan tâm về tình dục!」
「Quan tâm về tình dục……」
「Shogo, anh cởi quần lót ra và vứt đi trước mặt Hosho-san đi!」
「Như thế thì tôi thành kẻ biến thái mất! Sẽ bị bắt đấy!」
「Mừu, khó quá nhỉ……」
Miyabi lại khoanh tay suy nghĩ.
Shogo thở dài chán nản, đưa ống hút cà phê đá lên miệng.
Nghe thấy tiếng cậu uống cạn, Miyabi vô tình nhìn vào ống hút.
「Đúng rồi, chính là cái đó! Vứt ống hút đi!」
Miyabi như sực nhớ ra điều gì đó, hăng hái hét lên.
Và thế là, “Chiến dịch Phán đoán Stalker Hosho Yuzurina” ngay lập tức được khởi động.
Hai người rời khỏi quán cà phê, đi bộ khắp trường để tìm Yuzurina.
「Mong là cô ta chưa về nhà…… Không, có lẽ nên là mong cô ta về rồi thì hơn?」
Trong tay Shogo đang nắm chiếc ống hút cà phê sữa đá mà cậu vừa uống. Cậu định vứt nó trước mặt Yuzurina và xem phản ứng của cô bé.
「Chỉ bằng cách này thôi có thể xác định được có phải stalker hay không chứ?」
「Nếu vứt ống hút trước mặt Hosho-san, chắc chắn cô ta sẽ nhanh chóng nhặt lên và liếm láp như chó con ấy」
……Nếu cô bé thực sự hành động như vậy, thì điều đó cũng khá đáng sợ.
Đi bộ trong tòa nhà trường đông đúc khách đến thăm khoảng ba mươi phút. Hai người đến sân thượng.
Trên sân thượng có hàng chục chiếc bàn tròn được sắp xếp, biến thành một quán cà phê phục vụ bánh mì sandwich và đồ uống.
Ở một góc bàn, một người mặc bộ đồng phục thủy thủ màu đen đang ngồi. Là Yuzurina.
「Tìm thấy rồi!」
Shogo và Miyabi nhanh chóng cúi xuống, ẩn mình sau chiếc bàn gần nhất.
Yuzurina đang đọc một cuốn tiểu thuyết bỏ túi trong khi uống một cốc nước giấy. Cô bé có vẻ ngoài trầm lặng và tri thức, toát lên vẻ thanh lịch như một quý phu nhân dù chỉ mới là học sinh trung học.
「Shogo, cơ hội đó. Lại gần Hosho-san, vứt ống hút trước mặt cô ta đi」
「Rồi tìm phản ứng của cô ta à?」
「Không được làm rơi xuống đất đâu. Phải vứt sao cho đối phương dễ liếm ấy. Và phải cẩn thận không để cô ta không biết đó là ống hút mà Shogo đã dùng thì vô nghĩa đấy」
「Biết rồi. Miyabi đợi ở đây đi」
Shogo đứng dậy đi tới, lách thật xa vòng qua khu vực quán cà phê để tránh bị phát hiện, từ từ tiến lại gần Yuzurina.
Khi đến gần bàn mà Yuzurina đang ngồi, cô bé nhận ra và ngẩng mặt lên.
「Yo…… yo」
Shogo mỉm cười, giơ một tay lên chào.
Thế nhưng Yuzurina chỉ nheo mắt khó chịu, rồi lập tức cúi đầu đọc tiếp cuốn tiểu thuyết.
「Bị ngó lơ rồi!」
Thôi vậy. Điều cần làm là vứt chiếc ống hút này ngay trước mặt Yuzurina.
Vừa giấu ống hút sau lưng, cậu vừa quan sát Yuzurina. Trước hết, cậu phải cho cô bé biết chiếc ống hút này là đồ Shogo đã dùng.
Trên bàn có một cốc giấy rỗng. Dưới đáy có một ít đá tan chảy.
「Cô đã uống gì vậy?」
「…………」
「Hôm nay cũng khá nóng, uống đồ lạnh thì tốt hơn nhỉ~」
「…………」
「Cả bánh mì sandwich nữa, ăn kèm cũng ngon đấy」
Yuzurina liếc nhìn cậu một cách khó chịu.
「Anh có chuyện gì với thiếp không?」
Shogo hắng giọng, từ tốn chìa chiếc ống hút đang cầm ra.
「Đây là ống hút tôi đã dùng」
「…………Cho nên?」
「Tôi định vứt nó bây giờ」
「Cứ vứt đi」
「Được rồi, vứt đây」
Shogo kẹp ống hút vào giữa những viên đá còn lại trong cốc giấy và dựng đứng lên.
Yuzurina nhíu mày, mặt kiểu "Hả?".
「Đi đây!」
Cậu nhanh chóng quay lưng bước đi.
Nếu cậu bỏ đi, Yuzurina sẽ hiện nguyên hình, bắt đầu liếm ống hút! Hoặc có thể cô bé sẽ giấu vào túi và mang về. Nếu cô bé là một kẻ stalker biến thái thì!
Khi cậu vừa bước chân đi, sau lưng bỗng bị túm lấy cổ áo.
Quay lại nhìn, Yuzurina đang lườm cậu. Một đường gân xanh nổi lên trên thái dương. Cái lạnh buốt giá như băng nhọn đâm xuyên qua khiến sống lưng cậu ớn lạnh.
「Anh đang làm trò gì vậy? Lại là một trò quấy rối mới sao?」
「Hả, không, cái đó…… k-không liếm hả?」
「……Ai liếm?」
「Yuzurina……」
「……Liếm cái gì?」
「Ống hút……」
「……………」
Fufufufu, Yuzurina nở một nụ cười nhạt.
「Ồ…… Ống hút anh đã dùng ư…… Đúng là một trò đùa thú vị. Anh định coi thường thiếp là kẻ biến thái sao? Anh muốn nắm được điểm yếu để thuyết phục thiếp à?」
「Tôi không có ý đó…… Tuyệt đối không……」
「Nếu vậy thì anh hãy liếm chiếc cốc giấy mà thiếp đã dùng đi. Nào, liếm đi. Cứ thỏa thích liếm láp “pêrô pêrô” đi!」
Yuzurina bộc lộ sự tức giận, cầm cốc giấy lên và đẩy mạnh vào miệng Shogo.
「K-khoan đã! Đ-đồ đó mà liếm thì tôi, tôi thành kẻ biến thái mất thôi!」
「Đúng vậy! Biến thái! Kẻ siêu biến thái này!! Để thiếp chứng minh ngay tại đây rằng anh là một tên biến thái vô phương cứu chữa! Thiếp sẽ nguyền rủa anh mãi mãi!! Nào, liếm đi!!」
「D-dừng lại, t-tôi, tôi không muốn trở thành một kẻ liếm cốc giấy mà con gái đã dùng đâuuuuu!!」
「Im đi!! Câm miệng mà liếm đi, đồ biến thái!!」
Yuzurina, kèm theo tiếng gầm giận dữ, đẩy cốc giấy thẳng vào mặt Shogo.
Đoànggggg!! …… và đá lạnh bắn tung tóe vào mặt cậu.
「L-lạnh quá!」
「Lạnh thì tốt! Để đầu đập vào cạnh đá rồi chết cóng đi!!」
Yuzurina xoay cốc giấy, đè mạnh vào đầu Shogo.
「Kỳ lạ thật đó nha……」
Lại ngồi vào bàn trong quán cà phê kiểu Anh, Miyabi khoanh hai tay, nghiêng đầu.
「Cái gì mà liếm láp như chó con chứ. Chỉ làm nó tức giận thôi mà」
「Em không hiểu. Kẻ stalker mà lại không quan tâm đến ống hút dính nước bọt thì lạ thật」
「Nói chung là Miyabi xem mấy bộ phim kỳ quặc nhiều quá rồi」
「Em hiểu rồi!」
Không đợi Shogo nói hết, Miyabi hét lên rồi đứng dậy.
「Chắc chắn là Hosho-san đang nhắm vào chính bản thân Shogo đó!」
「Chính bản thân tôi…… là ý gì vậy?」
「Hồi xưa, trong một bộ phim tên là ‘Hồ sơ vụ án truyền thuyết đô thị’ có chiếu đó. ――Một người đàn ông đã cố gắng chạy trốn khỏi một người phụ nữ yêu anh ta một cách đơn phương. Thế là người phụ nữ đã bắt anh ta, trói tay chân bằng xích rồi giam giữ…… để anh ta không bao giờ trốn thoát được nữa……」
「Yuzurina là loại phụ nữ chuyên giam giữ người khác đó sao?」
「Mình sẽ xác nhận điều đó ngay bây giờ chứ gì. Này Shogo, nếu Hosho-san là stalker, thì anh càng cố gắng trốn thoát, cô ta sẽ càng đuổi theo để tước đoạt tự do của anh!」
……Và thế là, Shogo và Miyabi lại đi khắp trường để tìm Yuzurina.
Lần tiếp theo họ tìm thấy cô bé là ở cuối hành lang tầng một.
Cô bé quay lưng lại phía Shogo và Miyabi, đang điền vào một phiếu khảo sát thông tin trường học đặt trên bàn.
「Tìm thấy rồi, trốn đi!」
Shogo và Miyabi nhanh chóng ẩn mình sau cây cột, quan sát tình hình.
「Yuzurina, cô ta định vào học trường này vào năm sau phải không?」
Nếu một cô gái mang trong mình thứ tình yêu hay căm ghét lệch lạc như vậy lại trở thành bạn học……
「Cuộc sống học đường của mình sẽ ra sao đây……」
Lồng ngực cậu sớm đã đầy ắp sự lo lắng.
「Chính vì thế nên bây giờ mình phải vạch trần cô ta chứ. Nào Shogo, đừng có nhìn chằm chằm nữa, thực hiện kế hoạch đi」
「Lần này lại làm gì nữa?」
「Kẻ stalker càng cảm thấy mình sắp bị bỏ rơi, thì càng cố gắng bắt giữ đối phương. ――Vậy nên, trước hết, anh hãy thể hiện sự ghét bỏ rõ ràng trước mặt Hosho-san đi. Cô ta sẽ khóc thét lên rằng đừng ghét cô ta. Sau đó thì anh hãy chạy thật nhanh. Cô ta sẽ đuổi theo để không cho anh trốn thoát!」
「B-bị đuổi theo à?」
「Đúng vậy. Nếu bị bắt thì cô ta sẽ không bao giờ buông ra đâu, nên cẩn thận đấy!」
Shogo rụt rè nhìn vào lưng Yuzurina.
Tưởng tượng ra cảnh cô bé nhe nanh đuổi theo, đôi chân cậu không khỏi run rẩy.
――Không, không phải lúc để sợ hãi. Phải vạch trần bộ mặt thật của cô ta.
Quyết tâm, Shogo bỏ Miyabi lại và bước đi.
Cậu nhẹ nhàng tiếp cận phía sau Yuzurina như rón rén.
Yuzurina nhận ra và quay lại, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ghê tởm như thể nhìn thấy một con gián.
「Lại là anh sao? Đã là lễ hội văn hóa mà còn cứ bám theo thiếp, anh là stalker hả?」
Đáng lẽ đó là câu tôi phải nói!
……Cậu cố gắng kìm nén tiếng hét đó lại.
――Được thôi. Để tôi vạch mặt con bé này xem sao. Để làm rõ Yuzurina có phải là kẻ stalker muốn đuổi theo và độc chiếm tôi hay không, ngay bây giờ!
「Nghe rõ đây!」
Shogo hướng ngón trỏ vào cô bé, nói một cách dứt khoát.
「Tôi ghét Yuzurina!!」
「Thiếp cũng ghét Mikadonono Shogo đến chết đi được」
「…………」
「…………Rồi sao nữa?」
「À, ừm…… T-tôi sẽ chạy trốn đây!」
「À vậy sao」
「Đừng đuổi theo!」
「Thiếp sẽ không đuổi theo đâu」
「Cô có nghĩ đến việc tước đoạt tự do và độc chiếm tôi thì cũng vô ích thôi!」
「Thiếp chỉ muốn anh biến mất thật nhanh cho khuất mắt thiếp thôi」
Shogo quay lưng lại Yuzurina, lao đi hết tốc lực.
Chạy về chỗ Miyabi, cậu lao vào nấp sau cây cột.
「Hộc, hộc…… T-tôi làm được rồi……」
「Anh làm tốt lắm Shogo! Giờ thì Hosho-san sẽ đuổi theo……」
Thò mặt ra từ sau cây cột, Yuzurina vẫn quay lưng lại, viết phiếu khảo sát như không có chuyện gì.
「Cô ta không đuổi theo……」
「Dường như là vậy……」
Chẳng hiểu sao, Shogo cảm thấy trống rỗng lạ thường.
「Tuyệt đối là lạ! Không đuổi theo dù đã bỏ chạy, đó là thái độ không giống stalker chút nào!」
Tại quán cà phê kiểu Anh, nơi họ họp tác chiến lần thứ ba, Miyabi “đon” mạnh vào bàn.
「Không những không đuổi theo, mà còn có cảm giác như bị xua đuổi thì đúng hơn」
「Em hiểu rồi! Điều còn thiếu là lòng ghen tị! Để nhóm lửa stalker, cần phải có sự ghen tị mãnh liệt!」
Miyabi thì thầm như thể đang kể chuyện ma.
「Tivi đã chiếu rồi đó. Một cô gái stalker bùng cháy ngọn lửa ghen tuông đã dùng dao đâm “guxaa” đối thủ tình trường của mình…… Nếu cô ta cảm thấy Shogo bị một cô gái khác cướp mất, chắc chắn cô ta sẽ bộc lộ bản chất thật của mình vì quá ghen tuông!」
「Lần này lại kiểm tra điều đó à?」
「Em và Shogo sẽ thân mật trước mặt Hosho-san. Chắc chắn cô ta sẽ tức điên lên và tấn công mà」
「Nếu thực sự là stalker, thì thân mật trước mặt cô ta thì nguy hiểm đấy. Miyabi sẽ bị tấn công đó」
「Đúng là vậy thật…… Nhưng mình phải xác nhận bản chất của cô ta chứ!」
Shogo khẽ thở dài, vỗ nhẹ vào vai Miyabi.
「Này…… Tạm thời dừng việc điều tra Yuzurina ở đây đi」
「Tại sao chứ. Không muốn vạch trần bản chất của cô ta sao?」
「Tôi không biết Yuzurina có phải stalker hay không, nhưng nếu cứ làm như vậy, lễ hội văn hóa sẽ kết thúc rất nhanh đấy. Miyabi cũng phải tận hưởng lễ hội văn hóa chứ」
Nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã ngả về tây.
Nhiều khách đến thăm đã ra về, sân trường trở nên yên tĩnh hơn so với ban ngày.
「Em đã nghĩ là nếu cứ thế này, Shogo có thể sẽ bị ép làm người yêu của Hosho-san đó……」
Miyabi khẽ thì thầm.
「Ừm…… Em lo cho tôi à?」
「Đương nhiên rồi. Anh là một người anh trai không đáng tin cậy mà……」
Miyabi nhìn Shogo bằng ánh mắt đầy nghị lực.
「Shogo. Không được thua kẻ stalker đâu! Em cũng sẽ ủng hộ anh!!」
「Cảm ơn em. Anh sẽ không trở thành người yêu của Yuzurina đâu. Vì anh sẽ tỏ tình với Konoeda mà!」
Và thế là, “Chiến dịch Đánh bại Stalker” của hai người kết thúc mà không thu được bất kỳ kết quả nào.
§
Khi Shogo và Miyabi bước ra sân trường, có tiếng gọi dừng lại.
「Shogo-kun, em ở đây sao. Anh đã tìm em khắp nơi đó」
Ikusu vừa giơ tay vừa đi tới trước mặt Shogo và mọi người.
「Yo, Ikusu cũng đến lễ hội văn hóa à」
「Lời tỏ tình của Shogo-kun trên sân khấu buổi trưa, anh đã xem rồi. Thật sự rất độc đáo và tràn đầy tình cảm. Nếu anh cũng được tỏ tình như vậy, chắc chắn sẽ bị mê hoặc ngay lập tức」
Ikusu đặt hai tay lên ngực, nở một vẻ mặt mơ màng đầy nữ tính.
「……Tôi đã thất bại trong việc tỏ tình mà. Anh có thực sự xem không vậy?」
「Là vậy sao? Anh cứ nghĩ rằng em đang truyền tải tình yêu bằng ánh mắt nồng cháy cơ…… Tình yêu vượt qua mọi lời nói mà. Anh đã rất ấn tượng vì lời tỏ tình của Shogo-kun thực sự rất khác biệt」
Là một Ikusu không hiểu sao lại vừa ngây thơ vừa không biết đọc không khí.
「Hơn nữa, Ikusu. Nếu anh đã xem thì chắc anh biết chứ? Anh nghĩ sao về Yuzurina?」
Nghe vậy, Ikusu trở lại vẻ mặt nghiêm túc. Đó là khuôn mặt của một thành viên đội đặc nhiệm ngăn chặn rắc rối của Tập đoàn Mikadonono.
「Anh đã quan sát lễ hội văn hóa từ nãy đến giờ, và giữa các học sinh đang bắt đầu xì xào tin đồn về việc “Ai là em gái của Shogo-kun?”」
「Tin đồn?」
「Những lời nói trong sự kiện đó đang trở thành chủ đề bàn tán. Vì đó là một sân khấu nổi bật mà」
Shogo nhớ lại buổi thi tỏ tình như một cơn ác mộng.
『Trong trường học này, có một cô em gái xấu xa đang ẩn giấu thân phận, và muốn cướp đoạt trinh tiết của Shogo-san!』
Nghe những lời như vậy, việc mọi người bàn tán cũng là điều dễ hiểu.
「Em không có nhắm vào Shogo đâu……」
Miyabi co rúm người lại như muốn trốn tránh tin đồn.
「Anh biết lòng em mà. Đừng bận tâm đến những lời Yuzurina nói」
Trước đây, cô bé từng che giấu thân phận em gái và thậm chí còn muốn kết hôn với Shogo.
Thế nhưng giờ đây cô bé đã từ bỏ con đường đó, và đang cố gắng trở thành một gia đình đúng nghĩa.
「Tên Miyabi không bị đồn đâu. Đến ngày mai, mọi người sẽ quên hết thôi」
「Vậy sao. Không cần phải bận tâm nhỉ. Người ta nói tin đồn cũng chỉ tồn tại bốn mươi chín ngày thôi mà」
「Bảy mươi lăm ngày chứ」
「Ngắn hơn thì tốt hơn chứ!」
Miyabi phồng má lên.
Nhưng Ikusu lại nhìn quanh sân trường với vẻ mặt hơi lo lắng.
「Chỉ lo là tin đồn sẽ lan ra ngoài trường thôi. Vì trong lễ hội văn hóa cũng có phóng viên báo chí nữa mà」
「Phóng viên báo chí đến để đưa tin về lễ hội văn hóa mà. Đâu phải vì mục đích lá cải đâu?」
「Tin đồn thì không biết sẽ lan truyền từ đâu và bằng cách nào. Để đề phòng, anh sẽ giám sát giới truyền thông và mạng internet, và tùy trường hợp sẽ áp dụng biện pháp đối phó」
「Biện pháp đối phó? Phủ nhận tin đồn khắp nơi à?」
「Ngược lại mới đúng. Con người càng phủ nhận tin đồn, thì càng muốn tin vào nó」
Thật vậy, nếu bây giờ Shogo hét lên “Tôi không có em gái gì cả!”, thì có lẽ mọi người sẽ nghĩ “Chính vì là sự thật nên mới cố gắng phủ nhận đến thế”.
「Có nhiều cách để xóa tin đồn, nhưng…… một trong những phương pháp là làm yếu đi sức mạnh của tin đồn bằng cách chồng chất một loại tin đồn khác lên nó. Ví dụ như thế này nhé……」
Ikusu trưng ra vẻ mặt của một giảng viên.
「Giả sử có tin đồn này lan truyền trong trường học. 『Shogo-kun là một kẻ đồng tính nam』」
「Ể! Shogo là gay hả!?」
Miyabi mặt đỏ bừng lên mà hét toáng.
「Khoan đã, đợi đã, đó chỉ là ví dụ thôi mà, ví dụ ấy mà! ……Mà Ikusu này, cho một ví dụ khác đi」
Ikusu bỏ qua lời kêu ca của Shogo và tiếp tục.
「Một tin đồn có sức ảnh hưởng như vậy chắc chắn sẽ lan truyền khắp ngóc ngách của trường học chỉ trong chốc lát」
「Ừm! Em tin rồi đó!」
「Thế thì, làm sao để xóa tin đồn này đây? Phủ nhận thì chỉ càng khiến nó trở nên đáng tin hơn mà thôi. ――Ở đây, một biện pháp hữu hiệu là tung ra một tin đồn mạnh hơn nữa」
「Mạnh hơn nữa là sao chứ?」
「『Shogo-kun có thói quen giả gái!』」
“Haa…”, Shogo gục gờ vai xuống một cách chán nản.
「Sh-Shogo…… còn có cả thói quen đó nữa sao…… Không thể tin được……」
Miyabi run rẩy bần bật, mắt ngấn lệ. Đôi mắt cảnh giác như đang nhìn một kẻ nguy hiểm.
Nhìn phản ứng của cô bé, Ikusu tiếp tục.
「Ngay lập tức, tung ra tin đồn tiếp theo một cách dồn dập. 『Shogo-kun thực ra là con gái!!』」
「C-con gái……? Shogo là……?」
Miyabi trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên tột độ.
Ikusu mỉm cười với Miyabi.
「Thế nào. Khi liên tục nghe những tin đồn mạnh mẽ như vậy, ngược lại sẽ trở nên hoang mang đúng không? Sẽ không biết nên tin vào tin đồn nào, và ngay cả tin đồn ban đầu cũng mất đi tính đáng tin cậy. ――Biện pháp đối phó, nói cách khác, là dựa trên nguyên lý này đó. Em hiểu rồi chứ, Shogo-kun?」
「À…… àa…… Tôi hiểu rồi……」
Với lòng tự trọng tan nát, Shogo gật đầu với cảm giác muốn khóc.
「Tin đồn đấu lại tin đồn…… là vậy đó」
「Trong suốt thời gian lễ hội văn hóa, anh sẽ cảnh giác không để tin đồn về em gái của Shogo-kun lan ra bên ngoài. Đặc biệt, tòa soạn ‘Tuần san Giải trí Taisho’ nổi tiếng với các bản tin lá cải sẽ được giám sát chặt chẽ」
「Tôi xin lỗi Ikusu. Toàn phải dựa dẫm vào anh」
「Không cần cảm ơn đâu. Đây là nhiệm vụ của anh mà」
Ikusu nở nụ cười đáng tin cậy, rồi bước đi về phía cổng chính của trường.
「May quá. Chuyện tin đồn có vẻ không cần quá bận tâm nữa rồi. ――Miyabi, thời gian cũng không còn nhiều, em có muốn đi dạo quanh lễ hội văn hóa không?」
Thế nhưng Miyabi không trả lời, cô bé trầm tư suy nghĩ.
「Em sẽ ở một mình. Nếu đi cùng nhau, lại bị đồn là em gái thì sẽ phiền phức lắm」
「Ikusu đang giải quyết rồi, không cần phải cảnh giác đến mức đó đâu」
Tuy nhiên, Miyabi không gật đầu.
Cô bé nhìn người anh trai chậm hiểu, rồi chọc nhẹ vào khuỷu tay cậu.
「Này Shogo. Đừng quên người anh nên ở cùng chứ」
Miyabi khẽ đưa mắt về phía sau Shogo.
Theo hướng nhìn của cô bé, là trước cổng vào tòa nhà trường. Konoeda đang ở đó. Dường như cô bé vừa bước ra ngoài.
「Konoeda……」
「Đó là cơ hội đó. Làm cho tốt vào!」
Miyabi rời khỏi Shogo, chạy về phía bên kia sân trường.
Cô bé đã quan tâm để Shogo có thể ở cùng Konoeda.
Nhìn bóng lưng Miyabi đang rời đi, lòng cậu tràn ngập sự biết ơn đối với cô em gái tốt bụng.
――Vì Miyabi nữa, nhất định phải tỏ tình với Konoeda……
Cậu siết chặt quyết tâm, quay lại đối mặt với Konoeda, rồi bước chân tới chỗ cô bé.
Bóng râm của tòa nhà trường kéo dài trên sân trong. Xung quanh ít người, chỉ lác đác thấy bóng dáng học sinh từ xa.
Shogo rủ Konoeda đi dạo trên con đường lát đá ở sân trong. Một lúc lâu sau cả hai không nói gì, chỉ có tiếng bước chân lộc cộc vang lên trên nền đá.
「……Em có giận chuyện buổi trưa không?」
「Em không giận gì đâu, hoàn toàn không」
Konoeda trả lời mà không ngẩng mặt lên.
「À, cái đó ấy, là bị Yuzurina cưỡng hôn. Nghe có vẻ như tôi đang biện minh, nhưng…… nhưng tôi thực sự, không có ý định làm như vậy đâu」
「Em biết mà. Shogo-san lúc đó trông rất ngạc nhiên mà. Fufu, em còn muốn chụp ảnh cho anh xem nữa ấy chứ」
Nói rồi, cô bé nở một nụ cười rạng rỡ.
「Konoeda thật tốt bụng…… À mà, ngày mai, chúng ta cùng đi xem lễ hội văn hóa nhé?」
「Với…… với em ạ?」
Im lặng một lúc, Konoeda buồn bã lắc đầu.
「Không được đâu, như vậy tệ lắm」
「……Thật sự là em đang giận sao?」
「Không phải đâu ạ. Em thấy có lỗi với người mà Shogo-san thích」
「Người tôi thích……?」
「Shogo-san, anh định tỏ tình với người mình thích mà, đúng không?」
Với lời nói đó, Shogo mới chợt nhận ra.
――Konoeda, em vẫn chưa nhận ra người mà tôi muốn tỏ tình là ai.
Giá như lúc đó tôi đã nói ra tình cảm của mình, thì đã không để em hiểu lầm rồi.
“Húu”, một làn gió lạnh thổi qua.
「Lạnh quá…… Đã là mùa thu rồi nhỉ……」
Konoeda ôm vai bằng hai tay, khẽ rùng mình.
「Chúng ta cũng nên trở vào trong thôi ạ」
「Konoeda」
Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Konoeda khi cô bé quay lại.
「À…… Shogo-san, nếu không quay lại nhanh, sẽ lạnh đấy ạ?」
Shogo khẽ nắm lấy bàn tay đang bối rối của Konoeda.
「Tôi muốn em nghe. Người tôi định tỏ tình là……」
Cậu nói được một nửa rồi im bặt.
Không đủ dũng khí để bước thêm bước cuối cùng.
Thế nhưng Shogo vẫn cố gắng níu kéo, tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Konoeda.
「Ể…… à, người đó là……?」
Bị nắm tay, Konoeda má ửng hồng, thúc giục cậu nói tiếp.
「Người tôi thích là, K-……」
Đúng lúc đó……
「Anh Shogo」
Một giọng nói như xuyên thủng, xen vào giữa hai người.
Shogo đông cứng lại, vẫn nắm tay Konoeda, từ từ quay đầu lại.
Yuzurina đang đứng đó.
Cô bé nở một nụ cười rạng rỡ đến đáng sợ, đôi mắt to lớn nhìn cậu đầy ánh nhìn nồng cháy.
「Yu, Yuzurina…… Em ở đây sao……」
Cậu vội vàng buông tay Konoeda ra.
「Đương nhiên rồi. Em đã luôn dõi theo anh Shogo mà. Anh đã quyết định câu trả lời cho tình yêu của em chưa?」
「Lời hồi đáp cho lời tỏ tình là ngày kia mà. Vẫn chưa đến lúc trả lời」
「……Đúng vậy nhỉ. Ưfufu, em rất mong đợi」
Với nụ cười hồn nhiên, Yuzurina quay người đi về con đường đã đến.
Khi cô bé khuất dạng sau góc cua, Shogo thở phào nhẹ nhõm.
「Con bé đó là cái quái gì chứ…… Lúc thì ghét tôi thật sự, lúc thì nói yêu…… Hơn nữa lại còn gọi ‘anh trai’ nữa…… Chẳng hiểu cái quái gì cả」
「Shogo-san……? Anh đang sợ hãi đó」
Konoeda lo lắng hỏi.
「Con bé đó…… có lẽ là stalker……」
「S-stalker!?」
Konoeda kinh ngạc mở to mắt.
――Con bé đó đã đe dọa tôi không được có người yêu, và đang theo dõi xem tôi có tỏ tình hay không……
Thật bất thường…… Mồ hôi lạnh chảy dài trên lưng cậu.
Trong lúc hoàng hôn buông xuống nhanh chóng, Shogo không thể không cảm thấy mình đang bị nhắm đến bởi một sự căm ghét và tình yêu lệch lạc.
§
Ngày đầu tiên của lễ hội văn hóa cũng kết thúc, Shogo trở về nhà và mệt mỏi đổ vật xuống giường.
「Đúng là một ngày bị Yuzurina xoay như chong chóng mà…… Tôi cảm thấy mình cũng bị Miyabi xoay phân nửa nữa……」
Điều đáng tiếc nhất là cậu đã không thể tỏ tình với Konoeda.
「……Không nên từ bỏ. Cơ hội vẫn còn nhiều mà」
Cậu tự nhủ. Tuy nhiên, sự lo lắng không hề biến mất.
「Yuzurina…… Cô ta thật sự không mang trong mình một tình yêu lệch lạc đối với tôi chứ. Cô ta thật sự không định tước đoạt tự do và độc chiếm tôi chứ……」
Cậu sợ hãi nhìn về phía cánh cửa kính trượt dẫn ra ban công.
Ngay cả bây giờ, cậu vẫn có cảm giác Yuzurina lạnh lùng và xinh đẹp đang nở một nụ cười nhạt, nhìn chằm chằm vào Shogo từ đó……
Cậu bước đến trước cửa kính, xác nhận không có ai, rồi kéo rèm lại.
「Không, không có chuyện nửa đêm đập cửa kính đột nhập vào đâu nhỉ…… Chắc là không……」
Ahahahaha…… cậu cười một cách yếu ớt.
“Gốc……” Tiếng tường bị gõ vang lên.
「Á!?」
Shogo hét lên kinh hãi, run rẩy nhìn vào bức tường.
“Gốc…… gốc……” Từ phía bên kia phòng, tiếng gõ tường vang lên liên tục. Bên cạnh là phòng của Yuzurina.
「Đ-đuổi theo……? Nó đang đuổi theo mình……!?」
「C-cứu…… với……」
Một giọng nói nghẹt thở vang lên.
「Cứu…… với…… Làm ơn……」
Chắc chắn là giọng của Yuzurina.
Shogo lao đến trước bức tường và cất tiếng gọi.
「Đ... đã xảy ra chuyện gì!?」
「Shogo... anh hai... Mau... đến đây... Em... chết mất...」
Giọng nói đầy đau đớn cứ ngắt quãng vang lên.
Shogo do dự. Đây có phải là cái bẫy của Yuzurina không?
Thế nhưng... cũng có thể là ngộ độc khí ga hoặc một cơn co giật đột ngột.
Yuzurina sống một mình ở phòng bên cạnh. Nếu là tình huống liên quan đến tính mạng thì không thể bỏ mặc được. Anh quyết định đến kiểm tra xem sao.
Kể cả nếu là cái bẫy, Shogo vẫn có thể lực tốt hơn. Nếu cảnh giác thì sẽ không bị tấn công.
Để đề phòng trường hợp khẩn cấp, anh mang theo điện thoại di động và vội vã lao ra khỏi cửa.
Đứng trước cửa phòng bên cạnh, anh nhấn chuông. Đợi một lúc lâu vẫn không có tiếng trả lời.
「Yuzurina! Mở cửa đi!」
Anh vừa gõ cửa vừa gọi, nhưng không có dấu hiệu ai sẽ ra mở.
Anh xoay nắm cửa và kéo, cánh cửa mở ra. Khóa không chốt.
「Em có sao không!? Anh vào đây!」
Anh đặt chân vào hành lang tối. Bố cục căn phòng gần như giống phòng Shogo, nhưng giấy dán tường đều được dán mới tinh, tạo cảm giác như một căn phòng khác.
Từ cửa dẫn vào một hành lang ngắn, hai bên là bếp, phòng tắm và nhà vệ sinh. Cuối hành lang có một cánh cửa, phía sau đó là phòng khách.
Anh cẩn thận nhìn xung quanh. Không có tiếng động. Cũng không cảm thấy có ai ẩn nấp trong bếp hay nơi nào khác.
「Ư... ư... anh hai...」
Từ phía sau cánh cửa, có tiếng rên rỉ vang lên.
Shogo cởi giày, lao qua hành lang và mở cánh cửa ở cuối.
Phòng khách cũng là một căn phòng nhỏ giống như phòng của Shogo. Đèn chưa bật, không gian mờ ảo. Thảm trải sàn màu đỏ đen trông hơi rùng rợn.
Đối diện là cửa kính dẫn ra ban công. Cửa mở toang, tấm rèm trắng phất phơ mạnh mẽ. Bầu trời hoàng hôn ló dạng qua khe rèm, rực rỡ sắc tím đỏ.
Gần tường có một chiếc giường kiểu cổ. Một cô gái đang nằm úp mặt trên ga trải giường.
「Yuzurina!」
Shogo định chạy đến thì bước chân bị vướng vào cái gì đó.
Anh dừng lại cúi xuống nhìn, thấy một tấm bảng cờ vua kẻ ô trắng đen. Có vẻ như anh đã đá vào góc tấm bảng, khiến những quân cờ nhỏ vương vãi khắp nơi.
「...Cờ vua ư?」
Là bàn cờ và quân cờ vua. Có một quân cờ đen và năm quân cờ trắng.
Nhưng lúc này, Yuzurina quan trọng hơn là việc sắp xếp lại bàn cờ. Shogo bước qua tấm bảng và chạy đến bên cạnh Yuzurina.
Cô mặc độc chiếc váy ngủ hai dây màu đen dài. Quỳ trên sàn, bám vào ga trải giường và vai phập phồng liên tục.
Từ khóe miệng cô, những tiếng thở hổn hển, khó nhọc thoát ra.
「Cố lên. Em khó chịu trong người à?」
Shogo đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng lay.
「Anh hai... anh... đã đến rồi...」
Yuzurina khó nhọc ngẩng mặt lên nhìn Shogo.
「Anh sẽ gọi xe cứu thương ngay bây giờ」
Shogo lấy điện thoại di động ra khỏi túi, định bấm 119.
Ngay lúc đó, Yuzurina lật người nằm ngửa và túm lấy cổ tay anh. Đó là một lực mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi đối với một người đang bệnh nặng.
「Không... Em... chỉ cần có anh Shogo là đủ rồi...」
Cổ tay bị kéo mạnh, Shogo làm rơi điện thoại di động. Anh không giữ được thăng bằng vì sự việc đột ngột, hai tay chống xuống giường trong tư thế như đang phủ phục lên Yuzurina.
Họ nhìn nhau từ cự ly rất gần, khóe môi cô nở một nụ cười.
「Vì em... không thể sống thiếu tình yêu của anh hai mà...」
――Là cái bẫy ư? Rốt cuộc Yuzurina vẫn là kẻ bám đuôi sao...?
Anh lập tức hiểu ra. Việc Yuzurina kêu đau đớn cầu cứu, việc cửa chính mở toang, tất cả đều là cái bẫy để dụ Shogo vào phòng.
Shogo nắm chặt lấy cánh tay Yuzurina đang túm cổ tay mình, gỡ ra rồi đứng dậy.
「Em không thể giữ anh lại bằng sức mạnh đâu」
「Anh không chấp nhận tình yêu của cô em gái duy nhất sao?」
「Yuzurina không phải em gái anh」
Cô ngồi dậy, đứng đối diện với Shogo. Ánh hoàng hôn phản chiếu trong mắt cô, trông như đang rực cháy.
「Em gái của anh Shogo là Danno Nayuri đây. Không phải Yuzurina」
「...Cái gì?」
Danno Nayuri... lẽ ra đó là nghệ danh trước đây của Yuzurina. Tại sao cái tên đó lại xuất hiện?
Nhưng Yuzurina không trả lời, đứng dậy và đặt tay lên quai chiếc váy ngủ hai dây.
Từng quai bên phải, bên trái trượt xuống. Cô kéo vạt áo xuống bằng cả hai tay, chiếc váy ngủ nhẹ nhàng trượt xuống sàn mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Cơ thể trần mảnh mai được bao bọc bởi lớp vải mỏng, giờ đây được chiếu sáng bởi ánh hoàng hôn yếu ớt lọt qua cửa sổ.
「Đêm nay... hãy cứ tùy ý với em...」
「M... mặc quần áo vào! Em có làm thế nào thì anh cũng sẽ không trở thành bạn trai em đâu!」
Shogo định chạy trốn ra khỏi phòng, anh quay chân về phía cửa ra vào.
Nhưng Yuzurina nhanh chóng chặn đường anh, nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương.
「Thật đáng thương. Anh hai đã bị lừa rồi. Kẻ nào là cô gái xấu xa đã lừa anh hai? Em phải dạy cho cô ta một bài học mới được」
「Dạy cho một bài học...? Em định làm hại ai đó sao!? Đừng làm thế!」
Ngay lập tức, trong đầu Shogo hiện lên khuôn mặt của Konoe và Miyabi. Đối phương là kẻ bám đuôi. Nếu anh chống lại, không biết họ sẽ gặp phải chuyện gì...
「Vậy thì, hãy thừa nhận em là em gái ruột của anh. Hãy chỉ yêu mình em...」
Yuzurina đặt tay lên ngực Shogo, từ từ đẩy anh ngã xuống.
Sức chống cự của anh bị phong tỏa, anh bị đặt nằm ngửa trên giường.
「Cuối cùng chúng ta cũng có thể hòa làm một rồi...」
Yuzurina thì thầm với giọng như thở hắt ra, quỳ trên giường mà không che giấu cơ thể.
Cô vắt người lên người anh, dùng hai tay vuốt ve âu yếm ngực anh.
「Dừng... lại... Đừng động vào bạn bè của anh...」
Shogo thì thầm cầu xin.
Nhưng Yuzurina không nghe, từ từ áp mặt vào gần anh.
Cứ thế này... anh không còn cách nào khác ngoài việc chiều theo ý cô sao...?
Đúng lúc đó, một giọng nói vang vọng trong đầu anh.
『Đừng thua lũ bám đuôi chứ! Tớ cũng sẽ cổ vũ cho cậu!!』
Miyabi, người ủng hộ tình yêu của anh với Konoe như một người em gái.
「Mi-Miyabi...」
Không phải anh đã nói sẽ đáp lại tấm lòng của Miyabi khi cô ấy cổ vũ anh sao?
Vì cô ấy, anh không phải đã quyết định sẽ tỏ tình với Konoe sao!?
「Đúng rồi... Cô ấy... đang cổ vũ cho mình...」
Shogo cảm thấy như có một dũng khí bất ngờ trỗi dậy, anh nắm chặt hai cổ tay Yuzurina.
「Anh sẽ không yêu em」
Anh dùng lực đẩy lùi đôi tay yếu ớt của cô gái.
「Nếu phải được em yêu, anh thà bị căm ghét còn hơn. Anh còn vui hơn nhiều khi bị căm ghét một cách vô cớ, không một chút tình yêu nào. Anh thậm chí còn nhớ ánh mắt khinh miệt của em nữa cơ đấy.」
「Anh hai? Em... không hề căm ghét anh」
「Thật trớ trêu nhỉ. Thà bị căm ghét còn hơn được yêu đấy」
「Em sẽ... căm ghét... Mikadono Shogo... căm ghét...」
Từ miệng Yuzurina thoát ra một giọng nói như mất hồn.
「À đúng rồi. Căm ghét đi. Hãy căm ghét anh đi!」
「Tôi căm ghét Mikadono Shogo... đến mức muốn xóa sổ anh ta khỏi thế giới này...」
Đôi mắt mở to nhìn trân trối vào khoảng không.
Miệng cô hơi hé mở, như thể quên mất Shogo đang ở trước mặt, cô cứ nhìn quanh như một người lạc đường.
「Ư... ư ư... ức... à...!」
---
Đột nhiên, Yuzurina ôm trán rên rỉ. Cô thở dốc từng hơi, bắt đầu quằn quại như người sốt cao.
「Yu, Yuzurina!?」
「...Đúng... đúng rồi... Em là... Hojo Yuzurina. Em nhớ rồi... mối thù này」
Cô bỏ tay khỏi trán, lặp đi lặp lại những hơi thở gấp gáp.
Mồ hôi lấm tấm trên trán và sống mũi, cô phập phồng vai nhìn chằm chằm vào Shogo.
「Phù phù... Cuối cùng mình cũng giành lại được cô ta rồi... cơ thể này...」
Tiếng rên rỉ đau đớn biến mất, thay vào đó là một nụ cười hiếu chiến xuất hiện trên môi cô.
「Cô, cô ta...? Em đang nói gì vậy...?」
「Anh đã thấy rồi đúng không? 『Cô ta』 là Danno Nayuri. Một linh hồn khác trú ngụ trong cơ thể này」
――Một linh hồn khác...? Trong Yuzurina có hai linh hồn ư...?
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh sững sờ ngước nhìn Yuzurina đang ngồi trên người mình... và vội vàng quay đi.
「Ồ, có phải anh sợ đến mức không dám nhìn thẳng không?」
「Cái, cái đó... quần áo...」
Nghe thấy vậy, Yuzurina giật mình cúi xuống nhìn cơ thể mình.
Hiện tại, cơ thể cô không hề có một mảnh vải che thân.
「Anh... đã thấy... rồi...」
「K-không hề nhìn gì cả...」
Cơ thể Yuzurina run rẩy bần bật, làn da trắng bệch nhuốm một màu đỏ thẫm hơn cả ánh hoàng hôn.
Cô dùng hai tay che ngực một cách chắn chắn.
Tách... một dòng máu từ mũi cô chảy xuống.
「Fư, fư, fư fư fư fư fư fư...」
Yuzurina cười một cách ghê rợn.
「Ha, ha ha...」
Miệng Shogo cũng vô thức bật ra một tiếng cười khan yếu ớt.
Bàn tay cô vung lên, một móng tay sắc nhọn lóe sáng.
「Đau quá... Cả mặt anh đau rát hết cả lên...」
Vừa xoa vết cào, Shogo vừa nhìn quanh căn phòng đã được bật đèn sáng trưng.
「Mà nói thật, phòng này ngầu thật đấy」
Dọc tường là những tủ quần áo kiểu Tây trông đắt tiền, một bàn trang điểm lớn với gương to. Phía trong là một chiếc tivi LCD có vẻ hơn năm mươi inch. Đèn tường có thiết kế tinh xảo như những bông hoa linh lan.
「Dù cùng diện tích nhưng phòng em cứ như một thế giới khác hoàn toàn so với phòng anh...」
Yuzurina ngồi trên chiếc giường êm ái như mây, trùm kín đầu bằng tấm ga trải giường lụa trắng tinh. Dáng lưng cô quay lại, trông như một người tuyết bị đổ sập.
「Đồ cầm thú! Chết đi!」
Cô trừng mắt nhìn qua khe ga trải giường. Quay lại thì thấy cô đang nhét khăn giấy vào mũi.
「...Sao em không mau mặc quần áo vào đi?」
Dưới tấm ga trải giường cô vẫn trần truồng. Anh không thể nhìn thẳng, không biết nên nhìn vào đâu.
「Anh định nhìn trộm em thay đồ à?」
「Không nhìn trộm đâu」
「Anh nghe tiếng thay đồ là phấn khích đúng không. Đúng là trí tưởng tượng của đồ biến thái. Ghê tởm」
「Ai mới là người có trí tưởng tượng phong phú chứ...」
Shogo cũng muốn nhanh chóng rời khỏi phòng.
...Nhưng không thể. Đây chính là cơ hội tuyệt vời để tìm hiểu thân phận thật của Yuzurina.
「『Một linh hồn khác』... nghĩa là sao?」
Shogo vừa suy nghĩ ý nghĩa đó vừa hỏi.
「Nghĩa là trong Yuzurina có một nhân cách khác tên là 『Danno Nayuri』 ẩn giấu sao?」
「Nói gọn lại thì là vậy. Đúng như mối quan hệ của Jekyll và Hyde」
「Là cái gọi là chứng đa nhân cách sao?」
「Nayuri là linh hồn khác ẩn chứa trong cơ thể này. Là một nhân cách mà ngay cả em cũng không thể kiểm soát. Cô ấy đang diễn vở kịch 『em gái của Mikadono Shogo』」
Nói tóm lại, Yuzurina lúc nãy đã bị nhân cách 『Nayuri』 chiếm đoạt cơ thể và đang đóng vai 『em gái của Shogo』... là vậy.
「Vậy là ngay từ đầu Nayuri đã biết rằng cô ấy không phải em gái ruột của anh」
「Không. Cô ấy tin tưởng từ tận đáy lòng rằng mình là em gái của Mikadono Shogo và không hề nghi ngờ」
「Tin tưởng sao... không phải chỉ là diễn kịch thôi ư?」
「Đối với cô ấy, việc diễn kịch là trở thành sự thật. Là tạo ra một sự thật không hề dối trá. Vì vậy Nayuri tin rằng mình là em gái ruột của anh, yêu anh thật lòng. Và cô ấy căm ghét em gái Mikadono Shogo đang tồn tại ngoài đời thật. Bởi vì theo cô ấy thấy, đó là đồ giả mạo」
「...Đây là một câu chuyện quá hoang đường để lừa anh」
「Việc anh có tin hay không là tùy anh. Nếu anh muốn bằng chứng, cái này thì sao?」
Yuzurina đứng dậy, lấy một tập tài liệu từ trên kệ và ném cho Shogo.
Shogo cầm tập tài liệu, mở ra xem, bên trong kẹp những giấy tờ đầy thuật ngữ chuyên môn. Có vẻ chúng được viết từ nhiều năm trước, giấy đã hơi ngả vàng.
「Sao? Giấy chứng nhận tư vấn điều trị đấy」
Đúng là giấy chứng nhận điều trị có ghi tên Yuzurina. Ngày chẩn đoán là từ vài năm trước.
Shogo nhìn lướt qua rồi đóng tập tài liệu lại.
「...Cái này, không nên tùy tiện cho người khác xem」
「Hay là em giới thiệu cả nhà tâm lý cho anh luôn nhé. Anh hãy đến trực tiếp nghe người đó nói」
Shogo không phải là chuyên gia, nên không thể hiểu chính xác nội dung giấy chẩn đoán. Nhưng cơ sở điều trị được ghi trên đó là một nơi có tiếng và có thật. Có cả chữ ký và đóng dấu của bác sĩ lâm sàng.
Những tờ giấy cũ, những ghi chép hằng ngày. Kết quả chẩn đoán được viết chuyên nghiệp. Tất cả đều có vẻ đáng tin, không phải loại có thể làm giả trong một ngày một đêm.
「Tại sao em lại kể cho anh một bí mật như thế này?」
「Anh đã thấy hình dáng của Nayuri rồi. Thà kể ra còn hơn bị anh dò hỏi lung tung. Mặc dù em không biết anh có tin rằng cô ấy là một linh hồn khác không」
「...Được rồi. Anh tin」
「Ồ, sao anh lại thật thà thế」
「Đầu tiên, anh không nghĩ Yuzurina sẽ tự mình cởi đồ đâu mà」
Cốp!!... Một cú đá bằng chân trần từ dưới tấm ga trải giường trúng vào cằm anh.
「Đau quá đi mất... Đâu có cần phải đá chứ, đá làm gì. Anh đã tin rồi mà」
Yuzurina lại ngồi trên giường, quay lưng lại, trông cực kỳ khó chịu.
Dù sao thì, niềm tin của Shogo là thật. Thực tế, anh đã chứng kiến sự thay đổi từ Yuzurina sang Nayuri. Điều đó thực sự chỉ có thể cảm thấy như thể người bên trong đã thay đổi.
「Tại sao linh hồn Nayuri lại nghĩ rằng cô ấy là em gái anh?」
「Đó là điều em muốn hỏi anh đó. Em cũng không thể đọc được sâu thẳm suy nghĩ của Nayuri. Em chỉ nhớ hành động của cô ấy như một giấc mơ ban ngày」
「Nhân tiện hỏi một câu, Yuzurina cũng không phải em gái ruột của anh đâu đúng không?」
「Làm gì có chuyện đó. Em là con gái ruột của bố mẹ em mà. Mà, cái này có tin hay không cũng tùy anh. Anh muốn bị lừa thêm lần nữa không? Anh hai Yuzurina」
Yuzurina cười ác ý.
「Đừng lừa anh... Nhân cách Nayuri đã ở trong Yuzurina từ khi nào vậy?」
「Từ khi nào nhỉ. Đã từ rất lâu rồi, đến mức em không còn nhớ nữa」
「Lâu vậy sao... hồi nhỏ đã nhiều lần thay đổi nhân cách với Nayuri như thế sao?」
Yuzurina lắc đầu.
「Trước giờ Nayuri chỉ có thể xuất hiện trong thời gian rất ngắn. Ít nhất là mấy năm gần đây, cô ấy chưa từng xuất hiện trước mặt người khác. Chỉ là khi em ở một mình trong phòng, Nayuri đột nhiên xuất hiện.――Nhưng gần đây, sức mạnh của Nayuri ngày càng tăng lên. Và hôm nay, cuối cùng cô ấy đã đường hoàng xuất hiện trước mặt anh」
「Hôm nay? Có chuyện gì xảy ra sao?」
「Em đã đến lễ hội văn hóa để theo dõi Mikadono Shogo. Ở đó em biết anh sẽ tham gia một sự kiện kém thanh lịch là tỏ tình lãng mạn trước mặt mọi người」
「...Xin lỗi vì kém thanh lịch」
「Em đã suy nghĩ cách cản trở để anh không có người yêu. ...Rồi Nayuri xuất hiện. Cơ thể em tạm thời bị nhân cách Nayuri kiểm soát. Cô ấy tuyên bố tham gia sự kiện, dùng tên em để tỏ tình với Mikadono Shogo. Với mục đích giành được tình yêu của anh trước khi Mikadono Shogo tỏ tình với ai đó」
Bỗng dưng, Yuzurina nhìn Shogo bằng ánh mắt dò xét.
「Anh định tỏ tình với ai vậy?」
「Ai... ai thì cũng được chứ」
Anh không nói ra tên Konoe. Anh có cảm giác rằng việc nói ra ở đây lúc này là nguy hiểm.
「Không nói sao? Kẻ keo kiệt.――Thôi được rồi. Có lẽ Nayuri sẽ tiếp tục xuất hiện. Đẩy linh hồn em ra. Và thậm chí giành giật từ người khác để yêu Mikadono Shogo. Vì yêu Mikadono Shogo chính là bản sắc của cô ấy」
「Tại sao cô ấy lại yêu anh nhiều đến thế?」
「Cô ấy không yêu. Cô ấy chỉ đang diễn tình yêu thôi. Chừng nào cô ấy còn không nhận ra đó là một vở kịch, tình yêu của Nayuri dành cho anh sẽ không biến mất」
「Làm thế nào để cô ấy nhận ra được?」
「Đơn giản thôi. Dùng chính đôi tay này của em để phá hủy Mikadono Shogo... phá hủy người anh trai mà Nayuri yêu thương」
「Ơ...?」
「Em sẽ cho Nayuri thấy rằng tình yêu không tồn tại trong em!」
Đột nhiên, Yuzurina đứng bật dậy trên giường và trở nên kích động.
「Vì thế em căm ghét Mikadono Shogo! Để chứng minh rằng em không yêu, em sẽ tự tay đẩy anh xuống tận cùng địa ngục! Xóa sổ Mikadono Shogo khỏi xã hội như một kẻ bỏ đi, và hủy diệt anh ta!! Đó là lý do tồn tại của em!!」
Trước những lời la hét của cô, Shogo cảm thấy choáng váng.
Yuzurina nói rằng căm ghét Shogo là lý do tồn tại của cô.
Nayuri nói rằng yêu Shogo là bản sắc của cô.
Trong cô ấy, cùng tồn tại một linh hồn căm ghét Shogo một cách dai dẳng và một linh hồn yêu anh đến điên dại...
――Thật khó khăn... quá khó khăn... Anh phải đối mặt với cô gái như thế này thế nào đây!?
「Chắc chắn em sẽ xóa sổ cuộc đời xã hội của anh! Hãy chuẩn bị đi!!」
「K-khoan đã! Không phải xóa sổ hay gì đó, không có cách nào khác sao!?」
「Cách nào!? Có cách nào chứ!? Anh làm được gì!?」
「Cái, cái đó... anh cũng không thể nghĩ ra cách nào để loại bỏ linh hồn Nayuri cả...」
Rồi Yuzurina nở một nụ cười khinh bỉ.
「Đương nhiên rồi. Anh không thể xóa bỏ Nayuri đâu. Không ai có thể xóa bỏ được」
「Nhưng anh hiểu lý do Yuzurina căm ghét anh rồi. Nói tóm lại, bằng cách tấn công anh, Yuzurina muốn Nayuri nhận ra rằng 'mình không phải là em gái yêu thương Mikadono Shogo' đúng không?」
「Vậy thì anh có thể hiểu mà. Tự tay phá hủy Mikadono Shogo, phủ nhận tận gốc tình yêu của Nayuri. Chỉ có cách này thôi」
Shogo thất vọng, Yuzurina im lặng suy nghĩ một lúc.
Rồi cô đột nhiên nở một nụ cười ranh mãnh, như thể đã nghĩ ra điều gì đó.
「Này, thế này thì sao?」
「Có cách nào sao!?」
「Em sẽ hành hạ Mikadono Shogo đến cùng cực! Từ sáng đến tối, đối xử với anh như một con côn trùng. Phù phù, chỉ tưởng tượng ra khuôn mặt anh khóc thét thôi cũng đủ rùng mình rồi...」
「Đấy, chẳng khác gì trước đây cả!」
「Khác chứ. Chúng ta sẽ hợp tác với nhau. Tức là, dù em có căm ghét và làm gì Mikadono Shogo, anh cũng không được phản kháng chút nào. Cắn răng chịu đựng trong im lặng. Chúng ta sẽ hứa như vậy. Để cho Nayuri thấy em tự tay đánh bại Mikadono Shogo, và dạy cho cô ấy biết rằng em không hề yêu anh」
「Vậy là anh sẽ bị đánh một cách đơn phương thôi sao」
「Ồ? Nếu phải được yêu, anh thà bị căm ghét còn hơn đúng không? Đồ M.」
「Đừng bóp méo lời nói của người khác.――Đương nhiên anh hiểu Yuzurina đang rất khó khăn, và nếu có thể thì anh muốn hợp tác. Nhưng nếu em đe dọa anh sẽ tiết lộ chuyện của Miyabi thì anh không còn cách nào khác ngoài việc phản kháng đâu」
「Vậy thì em hứa. Nếu chúng ta hợp tác, em cũng thề sẽ không tiết lộ bí mật của Kannagi Miyabi. Như vậy anh cũng có lợi đúng không?」
Shogo suy nghĩ. Anh hơi bất an về những gì Yuzurina định làm tiếp theo.
Tuy nhiên, nếu Yuzurina thực sự không động đến Miyabi, thì đây có lẽ là một kế sách hay.
「Không, không chỉ Miyabi. Em sẽ không làm hại bất kỳ cô gái nào mà anh quen. Cũng không uy hiếp. Thế có được không?」
「Được thôi. Em hứa」
Shogo từ giờ sẽ phải hứng chịu toàn bộ sự căm ghét của Yuzurina.
Đổi lại, Yuzurina sẽ không làm hại Miyabi, Konoe và những người khác.
Đó chính là thỏa thuận giữa hai người.
「Được rồi. Vậy từ bây giờ chúng ta sẽ không có hành động đối địch. Hãy hòa thuận với nhau đi」
Anh chìa tay ra để bắt tay.
Yuzurina nhìn bàn tay đó, rồi cũng đưa tay ra định bắt lấy. Ngay khi sắp chạm vào, cô chợt nhận ra điều gì đó và dừng tay lại.
「Em đang căm ghét anh mà! Sao em có thể bắt tay với anh chứ!!」
Cô vung tay mạnh sang ngang, định gạt tay Shogo ra.
Với đà đó, tấm ga trải giường lụa mà cô đang trùm khẽ bay lên.
...Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tấm ga trải giường không một tiếng động trượt khỏi cơ thể cô.
Dưới tấm ga trải giường bung ra, cơ thể không một mảnh vải che thân của Yuzurina hiện ra. Đẹp đẽ như một con bướm vừa thoát khỏi kén.
Trong căn phòng sáng trưng, cả Shogo và Yuzurina đều không thể nhúc nhích.
Máu toàn thân Yuzurina như sôi lên, nhuộm đỏ thẫm. Cô cắn răng lập cập, đôi môi run rẩy. Khăn giấy nhét trong mũi rơi lộp độp.
「Mi-, Mikadono... Shogo...」
「V... vâng...?」
「Đ... đừng lo... Em sẽ không lấy đi cuộc đời xã hội của anh đâu...」
Yuzurina nhìn Shogo bằng ánh mắt lạnh lẽo và sâu thẳm như đại dương.
「Một ngày nào đó... em nhất định sẽ lấy đi cuộc đời thể chất của anh...」
「Cuộc đời thể chất á, thế thì chết rồi còn gì!?」
「Ồn ào! Im đi! Nhất định sẽ lấy đi!!」
Đứng trần truồng mà nước mắt lưng tròng, Yuzurina nhìn anh bằng ánh mắt căm hờn cháy bỏng hơn bao giờ hết.