Vì em gái, ta sẽ trở thành ác nhân!
Lễ hội văn hóa kéo dài ba ngày, cuối cùng cũng đến ngày cuối.
「Ha…ha vâng. Mọi, mọi người ơi, hôm nay là ngày cuối cùng của lễ hội văn hóa rồi ạ… Chỉ còn một chút nữa thôi, chúng ta hãy cùng cố gắng để không còn gì phải hối tiếc nhé. Tại phòng họp số hai đang trưng bày lịch sử hoạt động của Hội học sinh, mong mọi người hãy đến xem ạ」
Không biết có phải bị giáng chức khỏi lời chào buổi sáng hay không, mà thay vì tiếng của hội trưởng Hội học sinh Mana-san, lời chào của Shiga-san được phát trên hệ thống loa toàn trường, mở màn cho ngày cuối cùng của lễ hội văn hóa.
「Hôm nay là ngày cuối cùng, à… Rốt cuộc hôm qua mình cũng không tỏ tình được với Konoe…」
Đứng trước lối vào nhộn nhịp khách tham quan, Shōgo một mình thở dài thườn thượt.
―― Konoe nghĩ gì về mình nhỉ…
Tình cảm Konoe dành cho Shōgo có thể không phải là 『yêu』. Nghĩ đến đó, Shōgo cảm thấy sợ hãi, bước chân vội vã muốn tỏ tình cũng phải dừng lại.
「Có lẽ mình nên đợi thêm chút nữa thì hơn…」
Chẳng có quy định nào bắt buộc phải tỏ tình trong lễ hội văn hóa. Có lẽ nên dành thêm thời gian, từ từ phát triển mối quan hệ với Konoe thì tốt hơn chăng?
Trong lúc đang suy nghĩ, một cô gái từ phía trước nhoài người nhìn Shōgo.
「Đừng có mà lơ đễnh ngay từ sáng thế chứ」
Miyabi nhìn chằm chằm bằng ánh mắt trách móc.
「Chắc chắn là cậu đang nghĩ về Tsuruma-san rồi chứ gì」
「Nghĩ thì sao, đồ đáng ghét」
「Này, công chúa xuất hiện rồi kìa」
Miyabi đưa mắt nhìn vào bên trong lối vào. Konoe đang đi giày trước tủ đựng giày. Cô ấy vừa bước ra ngoài.
Konoe nhận ra Shōgo và những người khác, cô vẫy tay.
「Thôi, em đi đây. Hôm nay em còn phải giúp cửa hàng bánh crepe nữa」
Nói rồi, Miyabi định một mình bước đi. Shōgo nắm lấy cánh tay cô bé.
「Gì nữa vậy chứ. Anh vẫn chưa tỏ tình mà, đúng không? Đây không phải lúc anh quan tâm đến em đâu đấy」
Miyabi bĩu môi, nhìn người anh trai của mình với ánh mắt bất lực.
Shōgo biết cô bé đang lo lắng, muốn để cậu và Konoe có không gian riêng.
Chính vì vậy, cậu muốn cảm ơn cô bé.
「Cảm ơn em nhiều nhé. …Dù anh chưa thể đáp lại mong đợi của em」
「Không cần cảm ơn đâu. Em muốn trở thành em gái thật sự của Shōgo. Vì vậy em mong Shōgo sẽ có bạn gái một cách đàng hoàng」
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Konoe bước ra từ lối vào.
「Chào buổi sáng, Kannagi-san, Shōgo-san」
Sáng nay, nụ cười của Konoe vẫn tỏa sáng rực rỡ trong mắt Shōgo.
―― Nếu Miyabi là em gái mình, và Konoe trở thành người yêu mình… Cả ba người cùng trở thành một gia đình hạnh phúc thì thật tuyệt vời. Nhưng mà… Konoe có chịu làm người yêu mình không nhỉ…
Mắc kẹt trong nỗi lo lắng, nhưng Shōgo đã nghĩ lại.
Vì Miyabi đã ủng hộ mình, mình đã quyết định tỏ tình với Konoe. Nếu cứ đứng yên không làm gì, mình sẽ không thể tiến thêm một bước nào cả.
「Vậy thì, em đi nhé. Tsuruma-san, chăm sóc Shōgo giúp em với」
「Em định đi thật sao?」
「Hôm nay em phải biểu diễn làm bánh crepe, nên phải luyện tập nữa」
Miyabi ghé sát miệng vào tai Shōgo, thì thầm.
「Anh đã hứa rồi mà, đến xem cùng Tsuruma-san đấy nhé」
「Ừ. Anh cũng sẽ cố gắng」
Shōgo cũng thì thầm đáp lại.
「Hai người đang nói chuyện riêng gì thế ạ?」
Konoe bĩu môi.
「À, à không có gì đâu」
Chỉ còn một ngày cuối cùng của lễ hội văn hóa. Shōgo muốn hành động một cách hiệu quả.
Trong lúc nghĩ đến những nơi có thể mời Konoe, cậu nhìn quanh.
Bỗng nhiên, Shōgo nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy cô gái gần đó.
「Thật ư!? Kannagi-san… là… ư…?」
Shōgo vô thức nhìn về phía tiếng nói. Một cô gái cao và một cô gái thấp. Hai nữ sinh Học viện Shiryuuin đang đứng nói chuyện bên cạnh lối vào. Có vẻ họ không để ý Shōgo đang quay lại nhìn.
Cô gái cao nói.
「Nghe nói vậy đó. Kannagi-san thật sự là em gái của Mikadono-kun đấy」
―― Hả…?
Shōgo không thể động đậy, vẫn nhìn chằm chằm vào họ.
Vừa rồi họ nói gì cơ…? Miyabi là em gái mình sao…?
「Hơn nữa, hai người đó, dù là anh em mà… lại đang hẹn hò đấy」
「Ghê vậy! Mối quan hệ như thế à…」
Hai nữ sinh đều là những người Shōgo không quen. Sao họ lại biết bí mật anh em này chứ?
Khi nhận ra ánh mắt của Shōgo, hai cô gái giật mình im bặt, rồi lúng túng bỏ đi.
「Chuyện gì… vừa rồi thế…?」
Miyabi trợn tròn mắt, đôi môi run rẩy.
「Tại sao… Em… hẹn hò với Shōgo, chuyện đó…」
「Kannagi-san…」
Konoe đỡ vai Miyabi, người có vẻ sắp ngã.
「Tại sao chứ… Em đâu còn cố gắng nhắm vào Shōgo nữa đâu…」
Đúng vậy. Miyabi từng thật sự yêu Shōgo. Nhưng cô bé đã đau khổ và tự cắt đứt mối tình không thành ấy.
Hai nữ sinh đã buôn chuyện đang dần biến mất vào dòng người trong lễ hội văn hóa.
「Konoe, nhờ em chăm sóc Miyabi!」
Shōgo chạy đuổi theo hai nữ sinh đó.
Cậu chen qua dòng người, tiếp cận hai bóng lưng.
「Các em, đợi đã!」
Hai nữ sinh giật mình rụt vai lại và dừng bước, rồi quay đầu nhìn.
「À, à ừm, bọn em đâu có tin đâu ạ!」
Có vẻ họ nghĩ mình bị chất vấn. Cô gái cao vừa vẫy hai tay vừa biện minh.
「Các em nghe chuyện vừa nãy ở đâu?」
「Dạ, đang có tin đồn ạ… Bọn em chỉ nghe đồn thôi」
「Tin đồn…? Từ ai!? Nói cho anh biết ai đã nói đi!」
Nữ sinh lảng tránh ánh mắt rồi trả lời.
「Vừa nãy ở sân sau, có một người đàn ông đến xem lễ hội văn hóa đã nói ạ. Ông ấy bảo là phóng viên tạp chí hàng tuần, muốn hỏi về Mikadono-kun ở trường. Lúc đó ông ấy đã nói về tin đồn là Kannagi-san hình như là em gái của Mikadono-kun」
「Phóng viên tạp chí hàng tuần…?」
「Ông ấy nói là 『Tuần san Giải trí Taishō』. Ông ấy còn đưa cả danh thiếp nữa」
「Người phóng viên đó trông như thế nào?」
「Khoảng ba mươi tuổi, trông không được nổi bật cho lắm. Chiều cao bình thường, không gầy không béo. Đại loại là không có đặc điểm gì nổi bật ấy ạ… Mặc áo sơ mi màu xám và để râu ria xồm xoàm」
「Vậy à… Cảm ơn em đã cho anh biết. Đừng tin những tin đồn vớ vẩn nhé」
Shōgo cảm ơn, rồi hai nữ sinh khẽ gật đầu và bỏ đi.
―― Tại sao phóng viên tạp chí lại biết tin đồn đó nhỉ?
Shōgo suy nghĩ. Ikusu đáng lẽ đã có biện pháp để tin đồn không lan rộng mà…
Dù sao, cậu rút điện thoại ra và gọi cho Ikusu. Ngay lập tức, giọng nói thong thả của cô vang lên.
『Chào Shōgo-kun. Cậu đang vui vẻ trong lễ hội văn hóa chứ?』
「Bây giờ không phải lúc đó đâu!」
Shōgo kể cho Ikusu nghe chuyện vừa rồi từ các nữ sinh.
『Ừm… có vẻ là một tình huống không mấy vui vẻ. …Nhưng thật kỳ lạ. Theo những gì tôi thấy, không có dấu hiệu tin đồn về phát ngôn trong cuộc thi tỏ tình đã lan ra bên ngoài. Bộ phận biên tập của Taishō cũng đang được giám sát, nhưng hiện tại không thấy có dấu hiệu họ đang theo dõi bất kỳ tin đồn nào liên quan đến Shōgo-kun…』
「Ông ta chắc chắn đã nói. Còn cho xem cả danh thiếp nữa」
『Dù sao, tôi sẽ thăm dò tình hình của bộ phận biên tập một lần nữa và nếu cần thiết sẽ hành động. Lát nữa tôi cũng sẽ đến Học viện Shiryuuin』
「Được rồi, nhờ cô. Tôi sẽ tìm xem có phóng viên nào ẩn nấp trong trường không」
Cúp điện thoại, Shōgo thấy Konoe và Miyabi đang đứng gần đó. Có vẻ họ đã chạy theo cậu.
「Có người của tạp chí hàng tuần trong trường sao ạ?」
Konoe hỏi với vẻ lo lắng.
「Hình như vậy. Dám đến lễ hội văn hóa để thu thập tin đồn lá cải, đúng là gan to. Tìm ra ông ta rồi tống ra trước mặt giáo viên thôi」
「Em cũng sẽ giúp ạ! Em sẽ báo cáo Hội học sinh và Ban Tổ chức, kêu gọi mọi người không nghe theo những người đáng ngờ!」
Shōgo gật đầu, đặt tay lên vai Miyabi đang cúi gằm mặt buồn bã.
「Đừng để ý đến mấy lời đồn đó. Anh mong chờ buổi biểu diễn làm bánh crepe của em đấy」
§
Shōgo chạy đi tìm phóng viên. Cậu chạy xuyên qua các gian hàng ở sân thể thao, lục soát từng phòng học từ tầng một đến sân thượng của tòa nhà chính.
Tuy nhiên, lễ hội văn hóa có rất nhiều người ở mọi lứa tuổi đến tham dự. Có không ít người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, thân hình trung bình. Chỉ cần một suy nghĩ, ai cũng có thể trở nên đáng ngờ.
Sau khi tìm kiếm khoảng một tiếng, Rinka gọi điện báo tin.
『Tiền bối Mikadono phải không ạ!? Hiện tại Hội học sinh vừa nhận được thông tin về một người đàn ông đáng ngờ ạ!』
「Biết địa điểm không!? Hắn đang ở đâu!?」
『Nghe nói vừa nãy có người thấy hắn đang phỏng vấn học sinh gần cổng sau ạ!』
Cúp điện thoại, Shōgo chạy về phía cổng sau của trường.
Cổng sau nằm ở phía đối diện sân thể thao, ngăn cách bởi sân trong, gần khu nhà cũ. Tòa nhà này bị đóng cửa và không được sử dụng trong suốt lễ hội văn hóa.
Shōgo nấp mình vào bức tường của tòa nhà cũ, cẩn thận quan sát xung quanh cổng sau.
Ở đó, hắn ta đang nói chuyện với ba nữ sinh, lưng quay về phía Shōgo, vừa nói vừa ghi chép vào cuốn sổ tay. Hắn ta có thân hình trung bình và mặc áo sơ mi màu xám.
「Ra vậy. Mikadono-kun và Kannagi-san thân thiết đến vậy à. Có vẻ chuyện là anh em cũng là thật đó」
Dù khoảng cách khá xa nên chỉ nghe được nhỏ, nhưng chắc chắn hắn đang nói về Shōgo và Miyabi. Thậm chí còn nói nhiều hơn cả các nữ sinh. Shōgo có cảm giác như hắn đang cố tình dẫn dắt câu chuyện.
Cuộc phỏng vấn kết thúc, ba nữ sinh quay trở lại sân trong.
Shōgo tiến đến phía sau người đàn ông.
「Anh đang làm gì vậy?」
Người đàn ông vừa đút cuốn sổ tay vào túi quần, vừa quay đầu lại.
Quả thật, đây là một người đàn ông không có gì nổi bật. Đặc điểm duy nhất là bộ râu ria xồm xoàm trên cằm.
「Mikadono Shōgo-kun… đúng không? À, thật ra tôi rất muốn gặp cậu một lần đó. Thật xúc động quá」
Người đàn ông không chút áy náy đứng trước Shōgo, rồi nắm lấy tay cậu và bắt tay một cách thô lỗ.
「Tôi là người như thế này」
Nói rồi, hắn lấy ra một chiếc danh thiếp đã sờn từ túi quần. Đó là danh thiếp của 『Bộ phận Biên tập Tuần san Giải trí Taishō』.
「Phóng viên tạp chí lá cải sao…」
「À không, xin lỗi xin lỗi. Danh thiếp đó là giả. Tên ghi trên đó cũng là giả. Tôi không phải là phóng viên tạp chí. Dù tôi cũng có mối quan hệ tốt với ông Taishō」
Người đàn ông giật lấy danh thiếp từ tay Shōgo, nhét vào túi quần, sau đó lại rút ra một cuốn sổ tay màu đen cũ kỹ từ túi áo sơ mi trước ngực.
「Thật là thất lễ khi dùng danh thiếp giả với công tử của tập đoàn Mikadono lừng lẫy. Tôi là người thế này đây」
Hắn đưa cuốn sổ tay ra trước mặt Shōgo.
Trên đó có khắc chữ vàng: 『Văn phòng Thám tử Dan'no』.
「Thám tử? Dan'no…?」
Ngay khi Shōgo nhìn thấy cái tên đó, một sợi dây liên kết trong đầu cậu.
Dan'no… Dan'no Nayuri… Hōshō Yuzurina…
Sáng nay Shōgo chưa hề nhìn thấy Yuzurina đâu…
「Thám tử đang làm gì ở trường học thế ạ? Anh đang điều tra về tôi sao?」
Nghe vậy, người thám tử nói 「À không」 rồi gãi đầu.
「Thám tử ngoài đời thực là một công việc nhàm chán. Không phải là những anh hùng như Sherlock Holmes đâu, thật đáng tiếc. À, cái tật gãi đầu này tôi thường bị nói là bắt chước Kindaichi Kōsuke đó. Cậu có biết Kindaichi Kōsuke không?」
「Tôi đâu có hỏi chuyện đó!」
「Thám tử thì làm nhiều công việc khác nhau. Như tìm ra nhân tình của chồng, hay chia rẽ những cặp đôi ngoại tình, và đôi khi…」
Ngắt lời, người thám tử nhe răng cười một cách thách thức.
「…lan truyền những tin đồn bất lợi cho một người nào đó… đó」
「Thế… thế ra anh cố ý tung tin đồn sao…? Để làm gì chứ…?」
「Cậu hỏi tôi thì tôi cũng khó xử lắm. Vì đó là yêu cầu của thân chủ mà」
Shōgo lùi lại. Đối phương không phải chỉ vì tò mò mà điều tra bí mật.
Hắn ta đang hành động với một ác ý rõ ràng.
「Này!!! Tên đàn ông kia, đang làm gì vậy!?」
Đột nhiên, từ phía sân trong, tiếng gầm của Kotori-sensei vang lên.
「Ối, có lẽ đã đến lúc rồi. Vậy thì tôi xin phép. Rất vui được gặp Mikadono Shōgo-kun」
Người thám tử nhanh chóng quay người và chạy biến ra ngoài cổng sau.
Ngay sau đó, Kotori-sensei bám vào hàng rào sắt ở cổng, tức tối hét lên.
「Nếu cô dám nói chuyện với học sinh của trường tôi lần nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy! Ném muối vào đi, muối!」
Theo sau Kotori-sensei, Rinka cũng chạy đến.
「Tiền bối Mikadono, anh không sao chứ ạ!?」
「Ừm… Có một gã thám tử kỳ lạ đang lan truyền tin đồn về Miyabi」
「Có vẻ hắn ta đã hoạt động trong học viện từ chiều hôm qua rồi ạ. Để loại người như vậy lẻn vào… Thật là làm mất mặt của Ủy ban Kỷ luật…」
Rinka tức tối cắn môi.
「Em sẽ tăng cường tuần tra trong trường ngay lập tức! Em sẽ kêu gọi toàn trường cảnh giác với những kẻ đáng ngờ ạ」
Phía sau Rinka là Konoe và Miyabi, và cả Mei đang đứng đỡ Miyabi.
Mei vừa đến đã lập tức xông về phía Shōgo.
「Mikadono! Chuyện này là sao!? Ngay từ sáng tin đồn về cậu và Kannagi đã lan truyền khắp nơi! Còn nói là… anh em mà yêu nhau nữa chứ」
「Tin đồn lan rộng đến vậy sao…?」
Kẻ tung tin đồn đã bỏ đi. Nhưng hạt giống tin đồn đã được gieo rắc.
Shōgo và Miyabi là anh em đắm chìm trong tình yêu cấm đoán… Một tin đồn quá đủ để khơi gợi sự tò mò của mọi người.
「Em không thích… chuyện này chút nào…」
Miyabi cúi gằm mặt, run rẩy như bị dính mưa.
「Bị mọi người nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ như vậy…」
Đứng trước cô bé, Shōgo không thể nói gì.
Nếu là tin đồn vô căn cứ, không quan tâm cũng được. Nhưng việc hai người là anh em là sự thật. Tức là Shōgo và Miyabi không thể đưa ra bằng chứng để phủ nhận tin đồn. Trong tình huống đó, việc ngăn chặn tin đồn bị thêm cái đuôi 『tình yêu cấm đoán』 là rất khó.
「Kiểu này thì em không thể biểu diễn làm bánh crepe được… Không thể lộ mặt trước mọi người…」
「Đừng khuất phục trước tin đồn, Kannagi. Đúng rồi, tôi cũng sẽ tham gia biểu diễn cùng cậu」
「Đúng vậy đó ạ! Không được thua những kẻ bất lương!」
Mei và Rinka đã động viên cô bé.
Miyabi gật đầu, rồi được Rinka và Kotori-sensei dìu về phía tòa nhà chính.
「Mikadono. Cậu không nên đến xem buổi biểu diễn. Vào thời điểm này, cậu chỉ làm bùng thêm tin đồn xung quanh mà thôi」
Vừa nhìn theo bóng Miyabi đang bước đi, Mei vừa nói.
「…Đúng vậy. Có lẽ tôi nên tránh xa Miyabi một thời gian thì hơn」
Mei gật đầu rồi đuổi theo Miyabi và những người khác.
Konoe còn lại, lo lắng nhìn Shōgo.
「Tôi không sao đâu. Hơn nữa, cậu hãy động viên Miyabi giúp tôi」
「Vâng…」
Sau khi nhìn Shōgo một lúc, Konoe chạy theo hướng Miyabi và những người khác đã đi.
Một mình, Shōgo đứng bất động, bao trùm trong sự hối tiếc.
Yuzurina… ư? Cô ấy đã phản bội mình sao?
Hôm qua mình cứ nghĩ đã hiểu được Yuzurina… Đó có phải là diễn xuất không…?
Cậu cảm thấy buồn hơn là tức giận. Cậu mong đó là một sự nhầm lẫn.
「Thế nào rồi, Shōgo-onii-sama?」
Một giọng nói vang lên. Từ trong bóng cây gần đó, một cô gái bước ra.
「Yuzurina…? Không, em là…」
Cô bé ấy nhìn Shōgo bằng ánh mắt cuồng nhiệt như mặt trời, và gọi cậu là Onii-sama. Chỉ cần khí chất đó, Shōgo đã ngay lập tức nhận ra.
「Nayuri à. Em là người đã tung những tin đồn này sao?」
「Kannagi-san đang lừa dối Onii-sama. Cô ta nói dối là em gái của Mikadono Shōgo-onii-sama để tiếp cận Onii-sama. Vì vậy, em đã trừng phạt cô ta đó」
Phù phù, Nayuri mỉm cười như đang chờ đợi lời khen.
「Chuyện này… dừng lại đi…」
「Vậy thì Onii-sama. Hãy đón nhận tình yêu của em. Hôm nay, chắc sẽ có lời hồi đáp cho cuộc thi tỏ tình đúng không? Hãy tuyên bố với mọi người rằng Onii-sama sẽ chọn em làm người yêu」
―― Không bình thường chút nào…
Đằng sau nụ cười đó, Shōgo cảm thấy một nỗi sợ hãi đáng sợ. Cô gái tin rằng mình là em gái của Mikadono Shōgo mà không chút nghi ngờ, chạy theo tình yêu điên cuồng. Cô bé ấy đã sống trong một thế giới khác với thực tại.
Shōgo lay vai Nayuri và hét lên.
「Yuzurina! Em có nghe không!? Nếu nghe được thì trả lời đi!」
Nayuri hất tay Shōgo ra, nhảy lùi một bước.
「Không được gọi là Yuzurina! Cô ta là linh hồn ác quỷ sẽ hủy hoại Shōgo-onii-sama!」
「Này Yuzurina! Ra đây đi!!」
「Em muốn bảo vệ Onii-sama khỏi Yuzurina. Vì vậy Onii-sama cũng hãy bảo vệ em để em không bị tiêu diệt!」
Phải làm sao đây? Làm sao để tiếng nói của mình đến được với Yuzurina?
Shōgo cố gắng nhớ lại cuộc trò chuyện với cô ấy.
Yuzurina ghét Shōgo. Yuzurina đã nói sẽ phá hủy cậu.
Đúng rồi. Yuzurina đã nói. Ghét Shōgo là lý do tồn tại của cô ấy.
Vậy thì, nếu mình nhóm lên ngọn lửa thù hận trong cô ấy, có thể sẽ gọi cô ấy trở lại!
Shōgo mạnh mẽ chỉ thẳng vào mặt Nayuri.
「Này Yuzurina, có nghe không!? Em là một diễn viên dở tệ đấy biết không!!」
「Diễn viên dở tệ…?」
「Màn trình diễn của em trong buổi biểu diễn anh hùng ấy, anh chẳng thể xem nổi chút nào! Cứ như diễn khỉ vậy! Hơn nữa, cái bộ trang phục đó là cái quái gì vậy!? Dám ăn mặc đáng xấu hổ như vậy ra trước mặt người khác, đầu óc có vấn đề hả!? Có máu biến thái trong người thì phải!?」
Rắc, một gân xanh nổi lên thái dương cô bé.
「Đồ… đồ… đồ biến thái…?」
Nắm đấm siết chặt bắt đầu run rẩy bần bật.
「Mi… Mikadono Shōgo… Riêng lời anh nói… tôi không muốn nghe chút nào…」
Cô bé nheo mắt, lườm Shōgo. Ánh nhìn sắc như dao găm có thể đâm chết người.
「Y-Yuzurina! Em đã trở lại rồi sao!!」
「Câm mồm đi tên biến thái kiaaa!」
Móng tay của Yuzurina vung lên, ánh lên sắc nhọn.
「Đau quá… Đồ biến thái thì không đúng đâu, biến thái mà…」
Ngồi trên ghế đá ở sân trong, Shōgo vừa xoa xoa khuôn mặt bỏng rát vì bị cào, vừa càu nhàu.
「Ai bảo anh nói tôi biến thái trước chứ!!」
Yuzurina ngồi bên cạnh, giận dữ hét lên.
「Là để gọi Yuzurina trở lại mà. —Nhưng tốt quá rồi. Em đã trở lại」
「…Tôi có thể hỏi không? Hôm nay là ngày mấy tháng mấy? Đã bao lâu kể từ lần cuối tôi gặp anh?」
「Em không nhớ sao?」
「Ký ức của tôi bị gián đoạn. Trong khoảng thời gian tôi là Nayuri… Lần cuối cùng tôi nhớ là sau buổi biểu diễn anh hùng, tôi đi một mình trên hành lang của tòa nhà chính…」
「Buổi biểu diễn anh hùng là hôm qua mà. Em đã là Nayuri suốt cả đêm sao!?」
Yuzurina ôm trán như bị đau đầu.
「Tôi không biết… Từ trước đến nay, dù Nayuri xuất hiện, ký ức vẫn còn. Sự tồn tại của Nayuri đang mạnh hơn. Cứ thế này… cơ thể này, sẽ thuộc về Nayuri mất…」
「K-Khoan đã… Cô ổn chứ…? Thuộc về Nayuri á, chuyện đó có thể xảy ra sao?」
「Nếu linh hồn của Nayuri càng khao khát Mikadono Shōgo mãnh liệt hơn bao giờ hết, tôi sẽ bị đè bẹp và biến mất. —Có chuyện gì xảy ra sao? Nói cho tôi biết đi」
Trước mắt, Shōgo giải thích tình hình hiện tại cho Yuzurina.
Nayuri đã dùng thám tử để lan truyền tin đồn rằng Miyabi là em gái yêu nhau với Shōgo. Và Nayuri đã yêu cầu Shōgo trở thành người yêu của mình.
「Người thám tử đó là người làm việc cho văn phòng thám tử tư mà mẹ tôi điều hành. Chắc chắn ông ta đã nhận chỉ thị mà không biết tôi đang ở nhân cách Nayuri」
「Mẹ em điều hành văn phòng thám tử tư sao?」
「Mẹ tôi trước đây từng điều hành một công ty giải trí nhỏ. Dan'no Nayuri ngày xưa cũng từng làm việc ở đó. Nhưng cô ấy bị suy sụp tinh thần và buộc phải giải nghệ, mẹ tôi phải bỏ công ty như chạy trốn. Công việc kinh doanh mới mà bà bắt đầu một thời gian sau chính là Văn phòng Thám tử Dan'no. Một văn phòng chuyên điều tra các vụ bê bối của người nổi tiếng và bán cho các tạp chí lá cải」
「Chuyên về bê bối, à… Tại sao bà ấy lại bắt đầu công việc như vậy nhỉ?」
「Khi Dan'no Nayuri suy sụp, những người xung quanh đã tung ra những tin đồn không hay. Có lẽ bà ấy muốn trả thù họ」
Yuzurina lấy ra chiếc điện thoại màu hồng anh đào và bắt đầu gọi điện.
「Tôi sẽ nói với thám tử là từ nay không được nghe chỉ thị của tôi… tức là của Nayuri nữa. Và cũng yêu cầu họ có biện pháp để dập tắt tin đồn về Kannagi Miyabi đã lan truyền trong học viện」
「Tuyệt vời… Yuzurina, có em là cộng sự thật tốt」
Yuzurina không trả lời, ngay lập tức bắt đầu nói chuyện với người thám tử đầu dây bên kia.
「…Vậy à. Tin đồn về Kannagi Miyabi vừa nãy anh đã lan truyền đó, hãy dập tắt nó đi. Lý do? Kệ đi, mấy chuyện đó. Và sau đó, trong một thời gian, hãy phớt lờ hoàn toàn chỉ thị của tôi」
Trong lúc tiếp tục cuộc trò chuyện, giọng điệu của Yuzurina dần trở nên khó chịu.
「『Ờ…』 cái gì chứ! Anh không nghe lời tôi nói sao!?」
Cô bé gầm lên vào điện thoại, rồi giận dữ cúp máy.
「Thám tử vô dụng!」
「Anh ta nói gì?」
「『Em bị lộ mặt ở học viện rồi nên một thời gian nữa không thể đến gần được ạ』 đó」
Yuzurina vừa nói với giọng chán nản, vừa nhét điện thoại vào túi áo thủy thủ.
「Miyabi đang đau lòng vì tin đồn. Mình muốn bảo vệ em ấy nhưng…」
「Tôi thì không quan tâm Kannagi Miyabi có đau khổ vì tin đồn hay không. Thậm chí tôi còn thấy vui khi nhìn thấy gương mặt lo lắng của Mikadono Shōgo」
「À ừ. Em thì ở vị trí đó mà」
「Hãy chuẩn bị tinh thần đi. Từ nay Nayuri sẽ lại xuất hiện, dùng cơ thể này và mọi thủ đoạn để giành lấy tình yêu của anh」
「Dù anh có bị gì đi nữa thì cũng không sao. Anh còn mạnh hơn Nayuri. Nhưng nếu Miyabi bị nhắm đến như bây giờ, thì anh phải bảo vệ em ấy thế nào đây…」
「Có một cách hay đó」
「Cách nào?」
「Hãy chết ngay tại đây」
「Chết sao được!」
「Ngay cả việc chết để cứu một người phụ nữ anh cũng không làm được sao? Đúng là đàn ông hẹp hòi」
「Này… Đây không phải lúc đùa đâu đấy」
「Tôi thì khá nghiêm túc đó」
Yuzurina đứng dậy từ ghế đá, nhìn xuống Shōgo.
「Cho dù phải giết anh, tôi cũng phải bảo vệ Nayuri」
「Bảo vệ Nayuri…?」
Trước lời nói bất ngờ, Shōgo vô thức ngẩng đầu nhìn cô.
「Người mà Yuzurina muốn bảo vệ, là Nayuri sao?」
「Tôi muốn Nayuri thức tỉnh khỏi ảo mộng. Nayuri đang tiếp tục một vở kịch không có hồi kết. Với vai trò là em gái yêu Mikadono Shōgo. Tôi muốn kết thúc vở kịch đó」
「Chừng nào vở kịch chưa kết thúc, Nayuri sẽ vẫn tồn tại trong Yuzurina, đúng không?」
「Trong kịch bản Nayuri diễn, không có cốt truyện Mikadono Shōgo bị giết. Vì không thể có chuyện em gái làm tổn thương người anh mà mình yêu thương. Khi cốt truyện đó đạt đến đỉnh điểm, vở kịch sẽ sụp đổ và kết thúc. Vì vậy, tôi đã cố gắng tước đi sinh mạng xã hội của anh bằng chính tay mình」
Shōgo cảm thấy hơi buồn.
Cậu đã luôn đối đầu với Yuzurina. Nhưng nếu sớm biết vấn đề cô bé đang gặp phải, có lẽ cậu đã có thể làm gì đó cho cô bé không? Cậu cảm thấy hối hận.
「Sự tồn tại của Nayuri đang ngày càng mạnh hơn. Cứ thế này, Nayuri sẽ không biết làm gì để có được tình yêu của Mikadono Shōgo. Cô ta sẽ nhắm mục tiêu vào những người phụ nữ khác ngoài Kannagi Miyabi. Thậm chí có thể gây ra những tội ác không thể cứu vãn. Tôi không thể kìm hãm cô ta bằng sức lực của mình nữa」
「Phải làm sao đây? Làm thế nào để ngăn Nayuri lại?」
「Ừm…」
Yuzurina suy nghĩ một lát, rồi nói với vẻ mặt thanh thản như vừa nghĩ ra điều gì đó.
「Hãy trói tôi lại và giam giữ tôi」
「…Hả?」
「Trói toàn thân bằng dây thừng, rồi ném trần truồng vào phòng. Anh sẽ lo việc ăn uống, tắm rửa và đi vệ sinh. Chỉ cần bị tước đi tự do thân thể, dù Nayuri có xuất hiện cũng không thể hành động được」
「Làm sao mà làm được chứ! Mà tại sao lại phải trần truồng!?」
「Vì bị anh thay quần áo thật nhục nhã」
「Nói rồi mà, đây không phải lúc đùa đâu」
「…Tôi thì khá nghiêm túc đó」
「Khá là, là bao nhiêu phần trăm chứ?」
「Khoảng ba phần trăm」
Shōgo thở dài.
Yuzurina nở nụ cười ác ý. Sau đó, cô trở lại vẻ mặt nghiêm túc.
「Vào vấn đề chính đây. Có một cách. Một cách để giúp Kannagi Miyabi và ngăn Nayuri lại」
「…Lần này là gì nữa đây」
「Trong kịch bản Nayuri diễn, không có cốt truyện Mikadono Shōgo bị giết. Điều ngược lại cũng đúng. Tức là để kết thúc vở kịch của cô ta, Mikadono Shōgo có thể giết Nayuri」
「Mình giết Nayuri…? Này, này, anh đã nói đừng đùa nữa mà」
「Tôi đã nói là vào vấn đề chính rồi. Giết ở đây không phải là tước đi sinh mạng thể xác. Giống như tôi đã làm, lần này anh sẽ tước đi sinh mạng xã hội của Nayuri. Khi bị người anh mà cô ta yêu thương phản bội và giết chết, vở kịch của Nayuri sẽ sụp đổ, và sân khấu sẽ kết thúc」
「Sinh mạng xã hội, ý em là làm gì chứ?」
Yuzurina ghé mặt lại gần. Vẻ mặt cô bé trông như đang xúi giục phạm tội.
「『Dan'no Nayuri là một kẻ đeo bám tâm thần』 — anh hãy tự mình vạch trần cô ta ra trước công chúng đi」
「Cái gì cơ…?」
「Linh hồn tồn tại trong cô gái tên Hōshō Yuzurina đang lầm tưởng mình là em gái của Mikadono Shōgo và bị tình yêu điên cuồng ám ảnh… đó. Tin đồn về Kannagi Miyabi cũng là do cô ta tự dàn dựng. Thực tế là trong cuộc thi tỏ tình, rất nhiều người đã nghe những lời tỏ tình không bình thường. Nếu nói cô ta là kẻ đeo bám, mọi người sẽ tin ngay」
「Đ-Đợi đã. Chuyện đó thì đúng là nếu tin đồn như vậy lan ra, cả anh và Miyabi đều là nạn nhân. Nhưng Yuzurina thì sao?」
「Người lưỡng tính có linh hồn của kẻ đeo bám. Anh muốn nói là tôi sẽ bị nhìn bằng ánh mắt đó sao?」
「Đúng vậy. Hơn nữa, Yuzurina từng là một diễn viên nhí nổi tiếng. Tin đồn sẽ lan rộng rất nhanh」
「Chính vì vậy đó. Sinh mạng xã hội của tôi sẽ bị tước đoạt trong nháy mắt. Hōshō Yuzurina sẽ bị Mikadono Shōgo giết chết. Hay không chứ? Kẻ từng bị căm ghét là anh, giờ lại trở thành người căm ghét」
「Không chỉ Nayuri. Yuzurina chính em cũng sẽ trở thành nạn nhân mà」
「Thôi rồi, cơ thể này sẽ bị Nayuri khống chế mất! Chỉ còn cách này thôi!!」
「Dù vậy… anh không làm được. Tước đi sinh mạng xã hội…」
「Ngây thơ quá, Mikadono Shōgo. Hãy trở thành ác nhân đi」
「Ác nhân?」
「Để bảo vệ người mình yêu, đôi khi cũng cần phải phá hủy ai đó」
「…Đúng là lời của Yuzurina」
Yuzurina nhìn lên các tòa nhà xung quanh, rồi dừng mắt ở hướng tòa nhà cũ.
「Tòa nhà đó có thiết bị phát thanh đúng không. Bây giờ hãy mượn phòng phát thanh và nói về thân phận thật của tôi qua hệ thống loa trong trường. Chuyện của tôi sẽ lan ra toàn trường trong nháy mắt」
「Chỗ đó hôm nay bị khóa rồi」
「Anh mượn đi. Trong phòng giáo viên có đúng không?」
「…Nếu anh từ chối thì sao?」
Yuzurina lấy ra một vật nhỏ màu vàng hình que từ túi quần, rồi chĩa vào bụng Shōgo. Tiếng kim loại cạch cạch, lưỡi dao bạc cùn từ từ lộ ra. Đó là một con dao rọc giấy cỡ lớn.
「Cái này là Nayuri đã mang ra. Cô ta có thể định chĩa lưỡi dao này vào Kannagi Miyabi. Nếu muốn ngăn chặn, hãy giết Nayuri đi」
「Ng… nguy hiểm đó. Cất đi thôi. Này?」
「Cố gắng khống chế cũng vô ích thôi. Nếu tôi vung dao và la lớn, chừng đó đủ để tôi bị coi là kẻ đeo bám. —Mà cách đó cũng nhanh gọn và hay đó chứ. Anh muốn thử không?」
Trái ngược với lời nói đùa, mắt Yuzurina không hề có vẻ thư thái. Thậm chí Shōgo còn cảm thấy sự sốt ruột.
「Tôi không có nhiều thời gian đâu. Nhanh lên đi」
Cô bé trông như muốn nói rằng: Anh không có lựa chọn nào khác đâu.
§
Mười mấy phút sau, Shōgo và Yuzurina đang ở trong phòng phát thanh trên tầng ba của tòa nhà cũ. Căn phòng hẹp, thiết bị cũng cũ kỹ. Nhưng bản thân các thiết bị vẫn còn sử dụng được. Khi bật nguồn, nhiều bóng đèn vuông màu vàng và xanh lá cây sáng lên trên thiết bị phát thanh dài hình chữ nhật lớn.
Không biết từ lúc nào, trời đã trưa rồi. Từ cửa sổ, ánh nắng tháng chín se lạnh dịu dàng chiếu vào, tạo thành một vệt nắng ấm áp trong phòng.
Một chiếc micrô thon dài vươn ra từ trung tâm thiết bị. Shōgo đứng trước nó, ngón trỏ đặt trên công tắc. Nếu ấn, cậu có thể phát thanh toàn trường qua micrô.
Ngay phía sau, Yuzurina đứng, mũi dao rọc giấy chĩa vào lưng Shōgo.
Bây giờ Shōgo phải tố cáo Nayuri… Yuzurina… trước toàn thể học sinh. Với tư cách là một kẻ đeo bám đã dành tình yêu méo mó cho Shōgo và làm khổ Miyabi.
「Ít nhất thì đừng theo cách này, mà hãy kiện cô ta vì tội đeo bám cảnh sát chẳng hạn…」
「Ngọt ngào như vậy thì không thể giết Nayuri được! Phải tàn nhẫn chà đạp cô ta trước mặt mọi người chứ!!」
Yuzurina ấn mạnh lưỡi dao rọc giấy. Qua lớp vải đồng phục, cảm giác sắc nhọn chạm vào lưng cậu.
Shōgo siết chặt ngón tay đang chạm vào công tắc, rồi lại buông lỏng.
Cậu định ấn mà không ấn được, rồi lại định ấn mà không ấn được. Cậu lặp lại hành động đó nhiều lần.
「…Không hiểu nổi. Anh đang do dự gì vậy? Anh muốn bị Nayuri dụ dỗ sao?」
「Người anh đang do dự là Yuzurina. Việc Yuzurina bị hủy hoại về mặt xã hội chỉ vì một phần linh hồn tên Nayuri là quá bất công. Anh không thể ra tay như vậy được…」
「Nếu muốn cứu tôi, anh chỉ có thể cứu Nayuri mà thôi」
「Chuyện đó thì, tôi hiểu nhưng…」
Yuzurina hừ mũi. Cứ như muốn nói: Anh hiểu cái gì chứ.
Shōgo rời ngón tay khỏi công tắc, quay thẳng mặt về phía Yuzurina.
「Anh không thể giết Yuzurina. Vậy thì em hãy giết anh đi. Bằng con dao đó」
「…Anh có bình thường không?」
Đây là một canh bạc của Shōgo.
Liệu Yuzurina có thật sự dùng dao rọc giấy để giết Shōgo hay không, hay cô bé sẽ dừng lại trước khi vượt quá giới hạn và tìm một con đường khác.
Tất nhiên, Shōgo cũng không định từ bỏ mạng sống. Dao rọc giấy có lẽ không dễ gây chết người, nhưng nếu cô bé thật sự tấn công, cậu chỉ có thể chống cự.
Lúc đó, Shōgo sẽ không còn đường nào để cứu Yuzurina nữa.
Dù vậy, Shōgo vẫn đánh cược. Cậu không thể cứ thế mà hủy diệt Yuzurina.
「Được thôi」
Yuzurina nói một cách vô cảm.
「Vậy thì tôi sẽ giết anh」
Cô bé chĩa mũi dao vào bụng Shōgo, thủ thế bằng cả hai tay.
―― Mình, không thể cứu được sao…
Khoảnh khắc đó, Shōgo nhận ra.
Nếu không tránh được, cậu đã chuẩn bị tinh thần bị đâm một nhát vào bụng.
「…………Chết tiệt!」
Siết chặt cơ bụng, Shōgo đạp sàn nhảy lùi sang ngang.
Nhưng… Yuzurina không hề động đậy. Cô bé không chĩa con dao rọc giấy đã thủ thế ra.
Cơ thể Yuzurina cứng đờ như bị hóa đá, run rẩy nhẹ. Cô bé nghiến chặt răng, chỉ đứng vững thôi cũng đã rất vất vả, cố gắng chịu đựng một điều gì đó.
「Kuh… uh…」
Con dao rọc giấy rơi khỏi tay cô bé. Bị chân loạng choạng đá phải, con dao lăn đến bức tường phát ra tiếng khô khốc.
Lùi hai bước, ba bước, Yuzurina ôm đầu bằng cả hai tay.
「Ugh… uugh…!」
Cô bé quỳ xuống sàn, rồi chống tay. Chiếc điện thoại di động lọt ra từ túi quần.
Yuzurina rên rỉ và lắc đầu dữ dội như đang đau khổ muốn nôn mửa. Mái tóc cắt gọn của cô bé rối bời như cỏ cây trong bão.
「Yuzurina… Em sao vậy!?」
Shōgo khụy xuống và lay vai cô bé.
「Na…yuri… Nayuri… đang chống cự… Cô ấy không cho tôi giết anh…」
「Cố lên! Nayuri sắp xuất hiện sao!?」
「Nayuri… đang khao khát anh… muốn xuất hiện…」
Yuzurina vươn tay về phía Shōgo như cầu cứu. Shōgo nắm lấy cánh tay đang co giật của cô bé, siết chặt để truyền sức mạnh.
「Kuh… ugh!」
Sức lực dần cạn kiệt, Yuzurina gục xuống trong vòng tay Shōgo. Trán cô bé đẫm mồ hôi, miệng há lớn thở hổn hển. Mặt cô bé đỏ bừng như bị sốt.
Vừa thở dốc khó khăn, Yuzurina hé mắt nhìn Shōgo.
「Đến cả sức lực để giết anh cũng không còn nữa sao… Rốt cuộc, lý do tồn tại của tôi… cũng mất rồi sao…」
「Im lặng đi! Anh sẽ gọi cô y tá ngay, em nghỉ ngơi một lát đi」
Shōgo lấy điện thoại ra từ túi. Nhưng như từ chối, Yuzurina dùng bàn tay yếu ớt giữ chặt cánh tay cậu.
「Vô ích thôi… Tôi… sắp biến mất rồi…」
「Biến mất? Em đang nói gì vậy?」
「Tôi đã nói rồi mà… Ghét Mikadono Shōgo là lý do tồn tại của tôi… Tôi không còn sức lực để ghét anh, thì không còn giá trị tồn tại nữa…」
「Vậy thì cứ ghét đi! Cứ mắng chửi anh bao nhiêu cũng được! Cứ đạp lên anh đi!!」
「Xin anh… Tôi không thể bảo vệ Nayuri được nữa… Hãy… giúp đỡ cô ấy…」
「Đ-Được rồi. Anh sẽ cố gắng chăm sóc Nayuri trong lúc em là cô ấy. Đừng lo lắng. Anh sẽ gọi Yuzurina trở lại ngay. Đúng không, đồ diễn viên dở tệ này!」
Khẽ cười lạnh lùng, Yuzurina nhếch mép.
「Anh đúng là… ngốc thật… Chẳng… hiểu gì cả…」
「Nếu không hiểu thì lần tới Yuzurina trở lại, anh sẽ hỏi cho rõ ngọn ngành!」
「Tại sao tôi lại… muốn bảo vệ Nayuri… anh biết không…?」
「Chuyện đó, vì Nayuri cũng là một phần linh hồn của Yuzurina mà?」
Yuzurina mỉm cười yếu ớt, khẽ lắc đầu.
「Tôi… ngay từ đầu… đã được sinh ra… để bảo vệ Nayuri…」
Trong giây lát, Shōgo không hiểu ý nghĩa của những lời đó.
―― Được sinh ra để bảo vệ Nayuri… ư?
「C-Cái gì vậy? Chẳng lẽ Nayuri mới là bản thể thật sao…?」
Ngay khi nói ra, một dòng điện chạy qua đầu Shōgo. Cậu mở to mắt nhìn khuôn mặt cô bé.
Trong khoảnh khắc đó, cậu hiểu ý nghĩa lời nói của cô.
Cánh tay ôm Yuzurina run rẩy khe khẽ.
「Không lẽ nào, không lẽ nào… linh hồn thật của em là…」
「Cuối cùng cũng nhận ra sao… Đúng vậy…」
Shōgo đã luôn nghĩ. Giống như Mr. Hyde tàn nhẫn ra đời từ trong Dr. Jekyll hiền lành, nhân cách dị biệt tên Nayuri đã được sinh ra trong linh hồn của Yuzurina.
「Nayuri là Jekyll, còn tôi là Hyde…」
Điều đó hoàn toàn ngược lại.
「Linh hồn tự xưng là Nayuri… chính là linh hồn thật đã trú ngụ trong cô bé tên Hōshō Yuzurina này ngay từ khoảnh khắc cô bé chào đời…」
Giọng Yuzurina dần yếu đi, nhỏ dần.
「Tôi là một sự tồn tại được sinh ra để bảo vệ linh hồn đã suy sụp của cô ấy…」
「Chuyện đó… k-không… không thể nào là thật…」
「Tại anh mà… tôi đã tồn tại quá lâu rồi… Hừ hừ, cũng… vui… lắm… đó…」
Giọng nói của cô bé yếu ớt, những lời cuối cùng khó mà nghe rõ.
「…………Tạm… biệt」
Cô bé thầm thì lời cuối, rồi như trút hơi thở cuối cùng, mắt Yuzurina từ từ khép lại.
「Yuzurina! Này Yuzurina! Trả lời anh đi!!」
Shōgo gọi, hét lên, rồi vỗ vào má cô bé.
Dù vậy, Yuzurina vẫn không trả lời. Như một con búp bê hết pin, cô bé không hề nhúc nhích.
「Biến… biến mất rồi sao…?」
Cô bé không nói gì nữa. Ngay cả sau khi im lặng, Shōgo vẫn ôm lấy cơ thể cô bé.
「Yuzurina… Anh cứ tưởng đã hiểu được em một chút… Chẳng lẽ đến cuối cùng, anh vẫn không biết gì sao…」
Buồn bã và hối tiếc. Cậu cứ cúi gằm mặt, nếm trải sự bất lực.
Cánh tay cô bé chậm rãi cử động.
Cô bé đặt tay lên vai Shōgo, gục đầu xuống, rồi uể oải ngồi dậy như người mới tỉnh giấc.
Mở mắt, cô bé quỳ trước mặt Shōgo và nhìn cậu.
「Shōgo-onii-sama… May quá… Anh không sao cả」
Cô bé… Nayuri nở nụ cười vui vẻ.
「Yuzurina xấu xa muốn hủy hoại Onii-sama đã biến mất rồi. May quá… Đến cuối cùng em vẫn có thể bảo vệ Onii-sama…」
Vừa nhìn xuống Shōgo, cô bé vừa ôm lấy đầu cậu bằng cả hai tay một cách trìu mến.
「Em sẽ bảo vệ Onii-sama. Những kẻ nào muốn chia cắt tình yêu của chúng ta, em sẽ trừng phạt hết」
Cô gái vẫn đang tiếp tục một vở kịch không hồi kết.
Một cô gái đáng thương, tội nghiệp, đẹp đẽ nhưng tan vỡ như một con búp bê.
Nayuri đỏ mặt một cách thẹn thùng, rồi nhìn quanh phòng phát thanh chật hẹp.
「Anh Shougo này, kéo em đến tận đây, là muốn cùng em tận hưởng tình yêu bí mật đúng không? Tuy hơi ngại một chút, nhưng nếu anh đã muốn thì ở đâu em cũng…」
「…Hãy để anh một mình đi.」
Lời vừa dứt, chuyển động của Nayuri đột ngột dừng lại.
Cô ấy im lặng nhìn chằm chằm. Ánh mắt có chút sắc bén, như thể đang lườm.
「Em rất mong chờ câu trả lời của anh tại buổi đại hội tỏ tình hôm nay đấy nhé.」
Nayuri phủi bụi bám trên bộ đồng phục thủy thủ đen rồi đứng dậy.
Sau đó, cô đứng sững trước mặt Shougo một lúc lâu.
Cuối cùng, như thể đã bỏ cuộc, cô quay người bước đi, ra khỏi hành lang. Tiếng bước chân dần xa.
Shougo đang lơ đãng nhìn xuống sàn, bỗng nhận ra.
Một chiếc điện thoại màu hoa anh đào đang nằm trên sàn. Như một kỷ vật của Yurina.
「Mình phải trả lại cho em ấy…」
Yên lặng nhặt lên và cất vào túi quần, Shougo đứng dậy.
Giờ đây, không còn ai ngăn cản Nayuri nữa.
—Phải bảo vệ. Miyabi. Và cả Nayuri nữa…
Anh nhìn về phía trước phòng phát thanh. Một chiếc micrô thon dài đứng giữa đống thiết bị phát thanh cũ kỹ.
Shougo bước tới trước micrô, chạm ngón trỏ vào công tắc.
Giờ Yurina đã biến mất, anh phải tự tay tiêu diệt Nayuri.
Anh phải phơi bày linh hồn tan vỡ của Nayuri trước đông người, và phản bội tình yêu của cô.
Anh phải kết thúc sân khấu không hồi kết của Nayuri.
Để bảo vệ người mình yêu, đôi khi việc hủy hoại ai đó là cần thiết…
Shougo bật công tắc micrô —.
Gần như đồng thời, tiếng ‘ping pong pan poon’ báo hiệu của hệ thống phát thanh trường vang lên.
「Ơ?」
Mặc dù đã nhấn công tắc, chiếc micrô trước mặt anh lại không hoạt động. Dường như có ai đó đã bắt đầu phát thanh trước rồi.
Với tâm trạng xen lẫn bực bội và nhẹ nhõm, anh chờ đợi buổi phát thanh của ai đó được phát sóng.
『Ban chuẩn bị Lễ hội Văn hóa xin thông báo!』
Giọng nói vang lên từ loa gắn trên tường. Đó là một giọng nói rất quen thuộc.
「Konoe đang phát thanh à…」
Không kìm được, anh ngẩng đầu nhìn chiếc loa đang phát ra giọng nói của cô.
『Hiện tại, có một tin đồn đang lan truyền trong trường về một cô gái. Tin đồn đó nói rằng đó là em gái của Mikadono no Shougo-san.』
—Cái tin đồn đó, em ấy lại nhắc đến sao.
Có lẽ cô ấy đang kêu gọi mọi người đừng bị tin đồn mê hoặc.
Nhưng những gì anh nghe được không phải là lời kêu gọi cảnh giác.
『Người đã tung tin đồn đó… chính là em. Chính em… Tsuruma Konoe, vì ghen tị với những cô gái thân thiết với Shougo-san, muốn phá rối họ, nên đã lan truyền những lời nói dối đó… Em là người sai hoàn toàn… Em xin lỗi…』
Tiếng rè rè vang lên, rồi buổi phát thanh bị cắt ngang.
「Gì, gì vậy Konoe… Em đang nói cái gì thế…?」
Chân anh run rẩy. Cơ thể mất hết sức lực.
Kẻ lan truyền tin đồn là thám tử đó, và người chỉ thị là Nayuri cơ mà…
Tại sao Konoe lại nói dối như vậy…? Lại còn nói trước toàn trường nữa…
Shougo ngây người nhìn chằm chằm vào chiếc loa. Anh cố gắng nhìn xuyên qua nó, nhìn Konoe ở phía bên kia.
Thế nhưng chiếc loa cũ kỹ của tòa nhà trường chỉ im lặng.