妹に、蹴(け)られて踏まれて愛されて?
(Em gái đá, giẫm và được yêu?)
「Konoeda. Anh, anh yêu Konoeda nhiều lắm á á á á á á!!」
Shōgo hét lên. Anh dồn tất cả sức lực mà hét. Anh hét một cách hết cỡ bằng giọng lớn gấp trăm lần khi gào "Đồ ngốc!" vào biển.
Konoeda đang đứng trước mặt anh, mỉm cười rạng rỡ hạnh phúc nhìn Shōgo.
「Em cũng… em cũng thích Shōgo-san. Rất rất thích ạ!!」
「Chúng ta yêu nhau rồi…」
「Dĩ nhiên rồi. Từ khi gặp gỡ là em đã yêu Shōgo-san rồi…」
「Konoeda, em sẽ ở bên anh mãi mãi chứ?」
「Shōgo-san cũng hãy luôn ở bên cạnh em nhé」
Konoeda với vẻ mặt vui vẻ, chìa tay cầm sợi xích đang lách cách ra.
Đầu sợi xích nối với một quả cầu sắt to đùng.
「Sợi xích đó… là gì vậy…?」
「Phải nối lại để anh không thể chạy trốn được chứ」
Konoeda mỉm cười… một nụ cười ngây thơ.
「Nối, nối lại á…?」
「Bởi vì Shōgo-san là món đồ chơi của em mà」
「Ôi ôi ôi ôi ôi á á á á á!?」
Shōgo hét lên một tiếng rồi bật dậy ngồi trên giường.
Anh thở hồng hộc nhìn xung quanh. Tĩnh lặng. Ánh nắng ban mai xuyên qua khe rèm chiếu vào. Vẫn là căn phòng quen thuộc như mọi ngày của anh.
「Một giấc mơ… Mình vừa mơ thấy một giấc mơ tệ hại quá…」
Cảnh tỏ tình với Konoeda thì vẫn ổn, nhưng sau đó thì tệ hại kinh khủng. Dường như ấn tượng từ Yuzurina… không, từ Nayuri tối qua quá mạnh, nên hình ảnh kỳ lạ đã xuất hiện trong giấc mơ của anh.
Yuzurina. Cô gái thường ngày căm ghét Shōgo một cách lạnh lùng, đột nhiên biến thành Nayuri yêu anh một cách bệnh hoạn…
「Jekyll và Hyde, à…」
Yuzurina đã nói vậy. Đó là câu chuyện nổi tiếng về nhân cách kép, miêu tả một Tiến sĩ Jekyll hiền lành biến thành Quý ngài Hyde tàn nhẫn sau khi uống thuốc.
「Mà, Yuzurina thường ngày cũng chẳng dịu dàng gì…」
Dù sao, Yuzurina đã hứa sẽ không tiết lộ chuyện của Miyabi nữa. Cô cũng hứa sẽ không làm hại hay đe dọa những cô gái khác. Tin đồn 'em gái của Shōgo' vẫn chưa biến mất, nhưng ít nhất sẽ không bị lan truyền thêm nữa.
Những thứ cản trở việc tỏ tình từ hôm qua, đáng lẽ đã biến mất rồi.
「Được rồi, lần này mình nhất định sẽ tỏ tình!」
Vừa nghĩ vậy, ác mộng lập tức tan biến, tinh thần hăng hái tràn ngập lồng ngực anh.
Anh nhanh chóng thay đồng phục, rửa mặt ở bồn rửa. Tóc được chải chuốt cẩn thận.
Sau khi chuẩn bị xong, anh mở cửa trước và hăng hái hướng về trường học, nơi diễn ra ngày thứ hai của lễ hội văn hóa.
§
『Các bạn ơi~, ngày thứ hai của lễ hội văn hóa đã bắt đầu rồi đó~. Hôm nay cũng hãy cùng năng động lên nào~! Nếu không nhanh đến phòng hội học sinh thì Mana sẽ ăn hết bánh cua đó~. …Hu hu, Rinka-chan, sao lại đánh Mana chứ~!?』
Ngày thứ hai của lễ hội văn hóa được khai mạc bằng lời chào không hề trịnh trọng của hội trưởng hội học sinh vang lên từ loa phát thanh của trường.
Sân trường đã sớm chật kín khách đến tham dự. Hôm nay không có buổi sinh hoạt đầu giờ, Shōgo vừa đến trường đã đứng đợi Konoeda ở sảnh chính của tòa nhà.
Hôm nay anh sẽ mời Konoeda đi cùng mình dạo quanh lễ hội văn hóa…
「Mình phải thổ lộ tình cảm với cô ấy mới được!!」
Anh thì thầm với vẻ quyết tâm, rồi một cô gái đang đi ngay cạnh Shōgo.
「Cô đang định thổ lộ tình cảm với ai thế? Lẩm bẩm một mình trông thật ghê tởm」
Yuzurina trong bộ đồng phục thủy thủ màu đen đứng đó, nhìn anh bằng ánh mắt trắng dã.
「Ai, ai mà chẳng được chứ. —Hôm nay cô cũng đến lễ hội văn hóa à?」
「Thái độ đó là sao. Một cô gái đến đón anh đấy. Hãy kêu ‘ụt ịt’ như heo mà vui mừng đi」
「Ai là heo! Khoan đã, đến đón tôi á?」
Chắc không phải lại biến thành Nayuri rồi chứ…
Shōgo thận trọng dò xét vẻ mặt của cô.
「Tôi là Yuzurina. Không phải Nayuri」
Chắc anh đã lộ vẻ lo lắng. Cô nói với một nụ cười tinh quái.
「Thỏa thuận rồi nhé. Từ hôm nay tôi sẽ hành hạ anh từ từ. —Hãy yên tâm đi. Tôi sẽ khiến anh say đắm đến mức thức tỉnh khoái cảm khi bị hành hạ. Fufufufu…」
Đáng sợ. Thật sự đáng sợ. Ánh mắt đó đầy tính bạo dâm, hoàn toàn không giống học sinh cấp hai.
—Thế này thì mình làm sao mà tỏ tình với Konoeda đây…?
Đang lúc chìm trong lo lắng, tiếng bước chân vội vã từ bên trong sảnh vọng ra.
「Shōgo-san! Chào buổi sáng ạ!!」
Konoeda chạy đến. Cô dừng lại gần Shōgo, thở dốc chống tay lên đầu gối. Trán lấm tấm mồ hôi, cô nở một nụ cười rạng rỡ tươi tắn.
「Chào buổi sáng! Konoeda」
Shōgo có cảm giác như gặp được nữ thần cứu rỗi, anh định chạy đến chỗ cô.
…Ngay sau đó, tay anh bị kéo giật lại.
Yuzurina trừng mắt nhìn, nắm lấy cổ tay anh.
「Anh định đi đâu!? Anh không nghe tôi nói à?」
「Nhưng mà, Konoeda đang gọi mà…」
Lúc này Konoeda cũng gắt gao nhìn Yuzurina.
「Hoshō-san! Sao cô cứ bám riết lấy Shōgo-san vậy!?」
「Vô lễ. Khi nào tôi bám riết lấy chứ?」
「Bây giờ cô đang bám riết đó thôi!」
Konoeda quay sang Shōgo nở nụ cười dịu dàng. Khuôn mặt cô trông như một nữ thần ban phúc cho vạn vật.
「Không sao đâu, Shōgo-san. Em sẽ bảo vệ anh khỏi kẻ bám đuôi đó mà」
Gân xanh trên thái dương của Yuzurina giật giật.
「Kẻ bám đuôi ư? Kẻ bám đuôi cái loại đàn ông này á? Khụ, khụ khụ khụ. Cô nói chuyện thật là buồn cười」
「Đừng có giả vờ nữa! Em biết mà, Hoshō-san là kẻ bám đuôi!」
「Tôi không phải kẻ bám đuôi. Chính Mikadonono Shōgo mới là kẻ đã bị tôi quyến rũ」
「Quy, quyến rũ ư!? Shōgo-san…?」
「Yuzurina đang nói gì vậy!? Konoeda, mấy lời đó là giả dối hết đó!」
Trước giọng nói hoảng hốt của Shōgo, Konoeda gật đầu lia lịa với vẻ mặt hoang mang.
「Sh, Shōgo-san không thể nào bị Hoshō-san quyến rũ được!」
「Nếu cô không tin, vậy chúng ta hãy làm rõ xem Mikadonono Shōgo là nô lệ của ai nào」
「Em sẵn sàng ạ! Em sẽ không để Shōgo-san trở thành nô lệ của cô đâu!」
Ánh mắt của hai người giao tranh quyết liệt, tóe lửa.
Nhìn xung quanh, một đám đông đã tụ tập lại.
Học sinh trong trường và khách tham quan lễ hội văn hóa đang nhìn ba người Shōgo bằng ánh mắt tò mò.
「Đánh ghen à?」
「Cô gái mặc đồng phục thủy thủ đen kia chẳng phải là người hôm qua đã tỏ tình với Mikadonono-kun sao!」
「Còn đây là Tsuruma-san, ủy viên lớp năm hai à. Chết tiệt, cái tên Mikadonono đó, đang lừa gạt hai cô gái có vẻ thanh thuần này à!?」
Những ánh mắt như kim châm đâm vào anh, chói chang.
—Không biết khi nào mình mới có thể tỏ tình với Konoeda đây…
Shōgo cảm thấy vô cùng lo lắng.
Shōgo bị Konoeda và Yuzurina kéo đi đến một khu vườn giữa trường ít người qua lại.
Trên bãi cỏ, hai cô gái đứng đối mặt với nhau. Không khí căng thẳng đến mức tưởng chừng như tiếng chuông báo hiệu trận quyết đấu sắp sửa vang lên.
「Nào, Tsuruma Konoeda. Cô hãy tận mắt chứng kiến cảnh người đàn ông này vẫy đuôi với tôi và kêu ‘ụt ịt’ như heo đi」
「Shōgo-san sẽ không kêu ‘ụt ịt’ đâu ạ!」
Trước lời khiêu khích của Yuzurina, Konoeda đáp lại một cách kiên quyết.
「Anh ấy sẽ kêu ‘ư ử’ đáng yêu như cún con cơ」
Konoeda nở một nụ cười dịu dàng như đang ôm một chú cún con nhỏ bé.
「Tôi không kêu ‘ụt ịt’ cũng không kêu ‘ư ử’… Tôi là con người mà…」
「Chắc chúng ta không có chỗ để hiểu nhau rồi. Thôi được. Tôi sẽ cho cô thấy Mikadonono Shōgo là nô lệ của tôi. —Hãy nằm sấp xuống đó đi」
Bỏ qua lời của Shōgo, Yuzurina ra lệnh bằng một giọng điệu dứt khoát như thể đó là điều hiển nhiên.
「Sao lại phải nằm xuống?」
「Anh quên chuyện hợp tác rồi à? Bây giờ tôi sẽ hành hạ anh thỏa thích」
Có điều gì đó không rõ ràng. Nhưng việc hợp tác là thật. Tốt nhất là nên nghe lời Yuzurina một lúc. Miễn là không kêu ‘ụt ịt’ là được.
「Được rồi được rồi. Tôi sẽ nằm xuống đây」
Shōgo ngồi xuống bãi cỏ, rồi nằm ngửa ra với tư thế dang rộng tay chân.
「Thế này được chưa?」
Vừa nằm, anh vừa quay mặt về phía Yuzurina và Konoeda.
「…A」
Konoeda mang vớ cao cổ trắng, và Yuzurina mang tất đen.
Nhìn lên, dường như có thể thoáng thấy bên trong váy của hai cô gái…
「Sh, Shōgo-san!?」
「Nằm sấp xuống! Hãy nằm sấp xuống!!」
Anh vội vàng lật người lại.
Khi anh nằm sấp, anh nghe thấy tiếng bước chân của Yuzurina đi đến ngay bên cạnh. Ánh mắt như giáo đâm xuyên vào lưng anh. Dường như cô đang nhìn chằm chằm xuống.
「Cô định làm gì vậy?」
「Làm thế này chứ gì!」
Yuzurina giơ một chân lên thật nhanh, rồi dùng đế giày hết sức giẫm mạnh lên lưng Shōgo.
「Đau quá!?」
Chân của Yuzurina đá liên tục vào lưng Shōgo.
「Nào! Nào nào nào!! Kêu lên đi, như heo ấy! ‘Ụt ịt’ ấy! ‘Ụt iiiiịttt’ ấy!! Cái tên này, cái tên này này này!!」
「Đau, đau quá, đau đau đau đó chứ!! Cô làm gì vậy!!」
Anh không chịu nổi, vừa ôm tấm lưng đang rát bỏng vừa ngồi dậy.
Yuzurina đang say sưa với vẻ mặt ngây ngất. Khóe môi hé mở, dường như nước dãi sắp trào ra vì phấn khích.
Bên cạnh cô, Konoeda tái mét mặt, run lẩy bẩy.
「Này, anh ta kìa. Anh ta đang vui sướng đến chảy nước mắt vì khoái cảm đấy」
「Nước mắt tôi chảy vì đau đó! Tôi cứ tưởng sắp gãy xương sống rồi chứ!」
「Không gãy ư? Chán thật」
「Chuyện đó thật sự sẽ chết người đó…」
Yuzurina hài lòng nhìn Konoeda.
「Cô cũng thấy rồi đấy. Mikadonono Shōgo thích bị hành hạ là một khoái cảm. Anh ta là một gã biến thái vui vẻ với sự căm ghét hơn là tình yêu」
「Shōgo-san không hề vui! Việc bị giẫm mà cảm thấy sướng là nói dối!」
「Ồ…」
「Gì, gì vậy, cái ánh mắt khinh thường đó là sao!?」
「Cô không tự tin phải không? Với đôi chân như củ cải kia thì dù có giẫm cũng chẳng mang lại khoái cảm gì đâu nhỉ」
「Củ, củ cải…!!」
Konoeda há hốc mồm.
Khóe mắt cô từ từ ứa lệ.
「Không phải củ cải!! Chân em nhất định sẽ giẫm sướng hơn chân của Hoshō-san!」
「Vậy thì, cô cũng giẫm thử xem sao」
「Em sẵn sàng ạ!」
Konoeda kiên quyết nói, với vẻ mặt của một đấu sĩ chấp nhận lời thách đấu.
「Shōgo-san, hãy nằm sấp xuống đi ạ!」
「À, ừm… Konoeda? Hình như em bị cuốn vào rồi thì phải?」
—Thôi kệ đi. Konoeda chắc sẽ không đá liên tục đâu.
Shōgo thở dài, với tâm trạng gần như cam chịu, lại nằm sấp xuống.
「Nhẹ tay chút nhé. …Ư, có nên gọi là ‘bàn chân’ không nhỉ?」
Đang nghĩ lung tung, Konoeda đứng cạnh Shōgo và nhìn xuống.
Sau đó cô cởi giày, đặt gọn gàng cạnh sườn Shōgo.
「Em xin phép」
Cô khẽ cúi đầu, rụt rè giơ chân lên. Cô phủi nhẹ đất dính ở lòng bàn chân. Như thể ghé thăm nhà người khác, cô nhẹ nhàng đặt chân lên lưng Shōgo.
Quả nhiên là học sinh ưu tú trong số các học sinh ưu tú. Ngay cả khi giẫm lên lưng người khác cũng vô cùng lễ phép.
「Ư… ừm!」
Đầu ngón chân của Konoeda chạm nhẹ vào lưng Shōgo. Bàn chân mềm mại đi tất nhẹ nhàng ấn vào cạnh xương sống.
「…Ồ?」
「Thế nào ạ, Shōgo-san? Anh có cảm thấy… dễ chịu không ạ?」
「Konoeda, giẫm mạnh hơn một chút xem」
Konoeda dồn trọng lượng, dùng cả lòng bàn chân giẫm lên lưng Shōgo.
Gót chân cô ấn nhẹ vào lưng, một cảm giác tê tê lan tỏa khắp bụng.
「Ô… ồ… thậ… thật dễ chịu…」
「Dễ chịu ạ!? Shōgo-san, anh có khoái cảm không ạ!?」
「À… Sướng run người luôn, cảm giác cực kỳ đã…」
Konoeda khẽ nở một nụ cười tự mãn, nhìn lại Yuzurina.
「Dường như chân em giẫm sướng hơn thì phải?」
「Tại, tại sao…? Cái cô Tsuruma Konoeda này, với khuôn mặt thanh tú đó lại có tài năng bạo dâm ẩn giấu ư…?」
Yuzurina cắn chặt môi đầy tiếc nuối, với vẻ mặt lo lắng.
「Nào Shōgo-san, em sẽ giẫm mạnh hơn nữa ạ. É é ♪」
「Ô ô ô! Chỗ đó, chỗ đó… không, dịch sang phải một chút…」
「Chỗ này ạ? Em giẫm chỗ này sao?」
「Đúng vậy! Chỗ đó đó! Đã thật…」
「Đã…?」
「Trúng huyệt nên cảm thấy ấm áp dễ chịu ghê á~」
Dưới Konoeda và Yuzurina đang há hốc miệng, chỉ có Shōgo đang được xoa bóp và thư giãn như thể cơ thể đã tan hết mỏi.
「Không phải là đang thư giãn!!」
Yuzurina túm lấy cổ áo Shōgo, giật anh đứng dậy trong cơn giận dữ.
「Gì vậy chứ. Mới được mát xa đã vậy rồi… Konoeda, lần sau lại giúp anh nhé」
「Vâng! Em sẽ nhớ các huyệt trên lưng ạ」
「È! Im ngay!」
Yuzurina vứt Shōgo ra, rồi lấy một cây gậy thon dài từ túi váy ra.
Cô giật mạnh bằng hai tay, nó liền biến thành một chiếc roi ngắn. Một chiếc roi ngắn có thể thu gọn.
「Có vẻ như cần phải huấn luyện lại rồi. Mikadonono Shōgo, từ giờ hãy làm mông ngựa đi」
「Sao lại làm ngựa được! Sao cô lại cầm roi chứ!?」
Yuzurina tiến sát lại gần, vừa dùng đầu roi đập ‘bốp, bốp’ vào lòng bàn tay mình.
「Quên việc hợp tác rồi sao? Hãy ngoan ngoãn để bị hành hạ đi」
「Ư… Thì, tôi cũng đã nói sẽ hợp tác nhưng…」
Đang lúc cảm thấy sợ hãi, chiếc roi trong tay Yuzurina dừng lại.
Konoeda nắm lấy đầu roi, giằng lấy nó.
「Em sẽ không để Hoshō-san vung roi đâu!」
「Cô định can thiệp vào tôi ư?」
「Em đánh thì Shōgo-san cũng thấy dễ chịu hơn mà!」
「Buông ra! Tôi sẽ quật liên hồi mà!」
「Không phải! Em sẽ dùng roi để đấm bóp vai mà!」
Hai người vừa la hét xem ai sẽ là người dùng roi đánh Shōgo, vừa giằng co như kéo co.
—Không có lựa chọn không đánh bằng roi à…?
Shōgo vừa ngán ngẩm, vừa dáo dác nhìn hai cô gái đang kéo co với chiếc roi. Hay đúng hơn, anh đang có cảm giác muốn bỏ chạy khỏi đó.
「Mọi người? Nãy giờ đang làm gì thế?」
Nghe thấy tiếng, anh nhìn về phía đó, Rinka đang đứng trên con đường gần đó.
Cô nhìn Shōgo và mọi người với vẻ mặt hoài nghi.
「…Kunitachi-san làm gì ở đây?」
「Đi tuần tra an ninh trật tự trong lễ hội văn hóa ạ. Vì là lễ hội nên có nhiều học sinh hành động quá trớn. …Mà, Mikadonono-senpai đang làm gì thế ạ? Em nghe thấy tiếng roi rọt gì đó」
Rinka nheo mắt, nhìn chằm chằm với vẻ mặt nghi ngờ.
「Mọi người không đang làm điều gì đáng ngờ đấy chứ?」
「Ma, mà sao lại thế được! Chúng tôi đang xem lễ hội văn hóa một cách lành mạnh mà. Nào? Konoeda, Yuzurina」
Khi anh gọi, Yuzurina vẫn đang giằng co chiếc roi, quay sang nhìn Rinka.
「Chúng tôi đang quyết định xem ai sẽ là người huấn luyện Mikadonono Shōgo! Đừng có cản trở!」
「Em đang nói là em sẽ dùng roi để khiến anh ấy cảm thấy thoải mái mà!」
「Huấn… luyện…? Thoải mái…?」
Trước tiếng la của hai người, vai Rinka bắt đầu giật giật.
「Thật là một hành vi vô liêm sỉ tại lễ hội văn hóa của Học viện Miryūin danh giá…」
Cô bước nhanh đến trước mặt ba người, rồi giật lấy chiếc roi với tốc độ nhanh như chớp.
「Mọi người… nếu mọi người thích huấn luyện đến thế…」
Rinka trừng mắt, khóe mắt hất lên, từ từ vung roi.
Bốp!! Tiếng roi vụt xuống đất vang vọng. Không khí bị xé toạc, đất nổ tung và bắn lên.
「Cho đến khi mọi người tuân thủ nội quy trường học, tôi sẽ huấn luyện mọi người thỏa thích…」
Trước ánh mắt của người huấn luyện có thể khiến cả những loài mãnh thú mạnh nhất lịch sử cũng phải run sợ, Shōgo, Konoeda và ngay cả Yuzurina đều đông cứng, không thể cử động.
「Cứ tưởng thật sự bị huấn luyện chứ… Kunitachi-san đáng sợ quá…」
Shōgo ngồi xuống ghế ở căng tin trên sân thượng, thở phào nhẹ nhõm như thể đang chạy trốn.
「Hauuu… Chân em vẫn còn run…」
「Cô… cô gái đó là ai chứ… Tôi cảm nhận được sát khí khủng khiếp…」
Tại cùng một bàn, Konoeda và Yuzurina cũng có vẻ mặt hơi tái.
「Konoeda, Yuzurina, cả hai hãy bớt nghịch ngợm lại ở lễ hội văn hóa đi. Sẽ bị mắng nữa đó」
Yuzurina liếc nhìn Konoeda.
「Là vì cô cãi lời đó」
「Tình yêu của kẻ bám đuôi là sai trái. Shōgo-san không thể bị trao cho người như vậy được」
「…Cô thích Mikadonono Shōgo à?」
Bị hỏi thẳng, Konoeda đỏ bừng cả tai.
「Sh, Shōgo-san có người mình thích. Vì vậy, em muốn giúp anh ấy đạt được tình yêu đó」
「Là đối tượng mà anh ta suýt tỏ tình trong cái cuộc thi tỏ tình đó nhỉ. …Là ai vậy?」
「Chuyện đó thì… em cũng không biết…」
Konoeda buồn bã lắc đầu.
—Konoeda, vẫn còn hiểu lầm sao…
Shōgo cũng hơi buồn. Anh muốn nói ra cảm xúc của mình với cô sớm nhất có thể.
「Hoshō-san, tại sao cô lại thích Shōgo-san?」
「Thích ư? Đừng nói đùa」
「Hôm qua cô đã tỏ tình mà! Trước mặt mọi người… Hơn nữa còn hôn nữa chứ…」
Konoeda không biết. Cô không biết rằng trong Yuzurina còn tồn tại một nhân cách khác tên là Nayuri.
Và người yêu Shōgo, chính là Nayuri đó.
Yuzurina đứng dậy với vẻ mặt không vui.
「Cô đi đâu vậy?」
「Đi đâu mà chẳng được. Nếu bị nghĩ là người yêu của Mikadonono Shōgo thì tôi ghê tởm lắm」
Cô quay lưng, đi khuất vào cầu thang.
Khi Yuzurina đi mất, anh thấy nhẹ nhõm một chút.
「Konoeda, cảm ơn em. Đã lo lắng cho anh. Nhưng không sao đâu. Yuzurina… đã hứa sẽ không có hành động thù địch nữa rồi」
「Thế ư ạ… Vậy thì yên tâm rồi」
Nhưng nét mặt của Konoeda không tươi tỉnh. Có lẽ cô vẫn còn lo lắng về Yuzurina.
—Xem ra, không phải là bầu không khí thích hợp để tỏ tình rồi.
Nhưng đây là lễ hội văn hóa đông người. Anh không biết khi nào mới có thể ở riêng với Konoeda lần nữa.
「Konoeda, thật ra anh…」
Khi anh định nói ra, Konoeda đã chen lời.
「À, em, em sắp phải đi đến ban chuẩn bị rồi…」
「Thế à… À, em đừng bận tâm về anh」
「Em xin lỗi. Xong việc giúp đỡ, chúng ta lại đi dạo cùng nhau nhé」
Cô để lại một nụ cười rồi quay vào trong tòa nhà.
Khi chỉ còn một mình, anh cảm thấy có chút trống rỗng.
Bỗng nhiên, Shōgo nghĩ.
—Không lẽ Konoeda… tránh né lời tỏ tình của mình sao…?
Cô nhận ra mình sắp tỏ tình nên đã vội vã rời đi ư…?
Một khi đã bắt đầu nghĩ, những suy nghĩ tiêu cực nhanh chóng lan rộng trong đầu Shōgo.
—Konoeda có thật sự biết người mình muốn tỏ tình là ai không? Nhưng vì không muốn bị tỏ tình, nên cô ấy giả vờ hiểu lầm là mình có người khác thích ư…
Không… Chắc là nghĩ quá rồi.
Anh lắc đầu, xua đi những suy nghĩ tồi tệ.
「Shōgo~, anh ở đây à!?」
Lúc đó, tiếng của Miyabi vang lên.
Quay lại, cô đứng ở lối vào căng tin, tay vẫy vẫy một túi giấy có hình bánh crepe.
Shōgo vừa đi trên hành lang trường, vừa cắn một miếng bánh crepe dâu. Đó là bánh crepe tự làm của gian hàng câu lạc bộ bơi lội, do Miyabi mang đến cho anh.
Cắn một miếng, kem ngọt tan chảy và lan tỏa từ lớp vỏ mỏng có vị trứng nhẹ. Khi nhai, nước dâu bắn ra như vỡ tung.
「Ồ, không ngờ lại ngon thế này chứ. Vỏ bánh crepe cũng không quá mỏng cũng không quá dày, nướng vừa phải」
Lúc đó, Miyabi đang đi bên cạnh, bĩu môi.
「‘Không ngờ’ là sao? Đây là bánh do em tự làm mà, đương nhiên là phải ngon rồi!」
「Cái này Miyabi làm hả?」
「Đúng vậy. Em đã rất tâm huyết cuốn kem và dâu vào đấy」
「Không lẽ, chỉ cuốn thôi chứ không phải…」
「Em đang luyện nướng vỏ bánh crepe đó! Ngày mai sẽ có màn biểu diễn làm bánh crepe trực tiếp tại gian hàng」
Miyabi quay mặt đi hứ một tiếng, rồi cắn một miếng bánh crepe.
「Vậy thì sao hả Shōgo. Kể em nghe báo cáo xem. Anh đã tỏ tình với Tsuruma-san chưa?」
「Chưa… vẫn chưa」
「Nói dối! Khoan đã, anh đang làm cái quái gì thế chứ」
「Thật đáng hổ thẹn… Nhưng chờ xem! Anh nhất định sẽ tỏ tình trong lễ hội văn hóa!」
「Thật không biết nữa nha. Em thấy không tin tưởng anh cho lắm」
Miyabi nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
Ăn xong bánh crepe, Miyabi vỗ tay rồi dừng lại.
「Thôi được rồi. Nghe báo cáo xong rồi, em quay về tiệm bánh crepe đây」
「Về sớm thế sao?」
「Ở lâu với Shōgo thì tin đồn em là em gái anh sẽ lan truyền mất thôi」
Miyabi cúi đầu, nói nhỏ. Cô có vẻ lo lắng về tin đồn 'em gái của Shōgo'.
「Nhưng mà, hôm nay chẳng ai nói gì về tin đồn của chúng ta cả」
Thật vậy, từ sáng đến giờ anh chưa hề nghe thấy tin đồn 'em gái của Shōgo' nào. Thay vào đó, chuyện Yuzurina tỏ tình với anh còn được đồn thổi nhiều hơn.
Tuy nhiên, không thể chủ quan được.
Ikusu từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy mặt. Chắc cô ấy vẫn đang bận rộn tìm cách để tin đồn không lan ra ngoài trường. Anh cũng ngại làm tăng thêm công việc cho cô ấy.
「Tiếc thật. Dù là lễ hội văn hóa nhưng không thể ở cùng nhau nhiều được」
「Không thể làm khác được. Hơn nữa, Shōgo. Thay vì tiếc nuối, anh còn có việc phải làm mà」
「À, anh biết rồi. —Đúng rồi. Ngày mai, buổi biểu diễn trực tiếp, anh có thể đi xem cùng Konoeda được không?」
「Mừ. Anh định khoe với em à」
「Không phải khoe khoang gì cả」
「Nếu không nhanh thì sẽ hết hàng đó nha!」
Để ra khỏi tòa nhà, hai người quay gót đi trở lại.
Lúc đó, Shōgo nhìn thấy bảng thông báo của một lớp học ở cuối hành lang.
Đó là phòng trưng bày của câu lạc bộ 'Nghiên cứu Video Phim Đặc Biệt'. Họ đang trưng bày các chương trình siêu anh hùng thuộc thể loại phim đặc biệt. Trên bảng thông báo có ghi danh sách các chương trình đang được trưng bày.
Trong số đó, có cả tiêu đề 'Chiến binh cải tạo Granbellion'.
「Miyabi! Cuối cùng chúng ta đi xem cái đó không!?」
「Ể~, phim đặc biệt ư~?」
「Này Granbellion, chẳng phải rất hoài niệm sao!」
「Hoài niệm thì có hoài niệm. Nhưng hồi bé em cũng bị Shōgo bắt xem mà」
「Chỉ một chút thôi mà」
「Em bắt đầu lo lắng là Shōgo có thể hẹn hò khiến con gái hài lòng hay không rồi đấy…」
Cùng với Miyabi đang lẩm bẩm than vãn, Shōgo bước vào phòng học.
Cạnh lối vào đặt một chiếc loa, phát ra bài hát do giọng ca nam thể hiện đầy nhiệt huyết. Dường như đó là ca khúc chủ đề của một chương trình siêu anh hùng phim đặc biệt.
Dọc theo chu vi căn phòng có đặt những chiếc bàn dài, trên đó là các tấm bảng giới thiệu nhiều chương trình phim đặc biệt khác nhau. Từ những chiếc tivi nhỏ đang chiếu cảnh quay từ các chương trình đã được ghi lại, các đồ chơi và sách cũng được trưng bày.
Trong phòng có vài nam sinh đang nhiệt tình thảo luận về các vật phẩm trưng bày.
Shōgo và Miyabi lần lượt đi xem các vật phẩm. Hầu hết là các chương trình gần đây, toàn những thứ mà Shōgo chưa từng xem.
Nhưng khi đến một góc khu vực trưng bày, ánh mắt anh thay đổi.
「Tìm thấy rồi! Đối với mình thì vẫn là cái này!」
Trên một chiếc tivi LCD nhỏ khoảng 14 inch, một đoạn video quen thuộc đang được chiếu.
Một chiến binh thân kim loại lao vun vút trên con đường khói bụi mịt mù hai bên. Anh ta chính là người hùng mà Shōgo đã ngưỡng mộ thời thơ ấu.
『Chiến binh cải tạo Granbellion』. Một chương trình siêu anh hùng phim đặc biệt khoảng mười năm trước.
「Oa, đúng là đoạn phim cũ y nguyên!」
Miyabi cũng thốt lên một tiếng đầy cảm thán.
Cả hai bị cuốn hút vào chương trình truyền hình đã xem hồi nhỏ.
Do là đoạn ghi hình cũ nên chất lượng hình ảnh khá kém. Nội dung bây giờ xem lại cũng có vẻ hơi rẻ tiền.
「Hồi bé mình mê mẩn cái này lắm luôn đó」
Cảnh quay chuyển sang, một cô bé nhỏ nhắn chạy đến bên người hùng bị ngã. Cô bé mặc bộ đồ hầu gái, đội tai nghe lớn trên đầu, hai tay đeo găng tay cơ khí.
『Granbellion-sama! Chính thần đây sẽ bảo vệ hòa bình thế giới!』
Cô bé la lên bằng giọng máy móc.
「Người đóng vai Perrine-chan này chính là Yuzurina đó…」
Đây chính là hình ảnh của diễn viên nhí nổi tiếng ngày xưa, Dannō Nayuri. Cô ấy đóng vai này khi mới ra mắt, và còn rất nhỏ tuổi. Chương trình này là khi Shōgo học lớp một, nên cô ấy còn nhỏ hơn.
Nhưng Nayuri trong màn hình vẫn cuốn hút Shōgo ngay cả khi anh nhìn cô bây giờ. Khác biệt không chỉ ở kỹ năng diễn xuất, mà còn ở sự hiện diện. Cô bé trông giống như một cô gái máy móc thật sự đang tồn tại ở đó.
「Tại sao một cô bé từng là diễn viên lại trở thành kẻ bám đuôi chứ」
Miyabi nói với vẻ thắc mắc.
「Với lại, mình cũng không biết lý do Yuzurina giải nghệ. Hình như thiên hạ cũng đồn là ‘đột ngột biến mất’」
Vì chỉ xem từ giữa chừng nên chương trình kết thúc khoảng mười phút sau. Vì chiếu nguyên băng ghi hình, nên quảng cáo bắt đầu hiện ra. Những đoạn quảng cáo cũng là của mười năm trước, rất hoài niệm.
Cuối cùng đoạn ghi hình kết thúc và video dừng lại, màn hình tivi trở nên xanh biếc. Tiếng ồn ào trong phòng vọng lại, Shōgo cảm thấy như được kéo về hiện tại một cách đột ngột.
「Cuối cùng cũng xem hết rồi. Chúng ta đi thôi」
Shōgo và mọi người lại bước đi, tiến ra hành lang đầy những âm thanh náo nhiệt của lễ hội văn hóa.
§
Gần trưa, các hàng quán trải khắp sân trường bắt đầu có những hàng dài người chờ đợi. Mọi người dường như đang mua bữa trưa.
Miyabi cũng đã quay lại giúp tiệm bánh crepe, Shōgo giờ chỉ có một mình.
「Konoeda chắc vẫn đang ở ban chuẩn bị… Ước gì có thể ăn trưa cùng cô ấy」
Trong lúc nghĩ vậy, khi đi ngang qua gần sân khấu sự kiện ở trung tâm, anh chợt nhìn thấy cô.
「Konoeda ư!? …Cô ấy đang làm gì vậy nhỉ」
Konoeda đang đứng cạnh một căn phòng tiền chế phía sau. Gần đó còn có Mei, Mana, và cả Kurumi. Bốn người họ đang trò chuyện với vẻ mặt khó nghĩ.
Khi Shōgo chạy đến gần, Konoeda và mọi người nhận ra anh và quay lại.
「À, Shōgo-san」
「Mọi người tụ tập lại, có chuyện gì sao?」
Lúc đó, Mei và Mana bước đến trước mặt Shōgo, nhìn chằm chằm vào anh.
「Hội trưởng Tendō? Sagala-senpai? Ồ, trên mặt tôi có dính gì sao?」
「Shōgo-kun! Anh không sao chứ!?」
Mana lo lắng kêu lên.
「Không sao là sao?」
「Mikadonono! Quẻ bói hôm qua chính xác không trượt phát nào! Không thể tỏ tình và há hốc mồm, thế nên ta mới bảo hãy trùm chăn mà ngủ đi!」
Mei nói rồi dùng khuỷu tay chọc chọc vào bụng Shōgo.
「Đa, đau quá! Senpai, đ, đừng chọc tôi nữa chứ!」
「Nói chung là, cái cô Hoshō đó lại đang âm mưu chuyện xấu gì đó đúng không!?」
「Đúng đó~ ! Mana và mọi người đã rất lo lắng đó」
Cả hai đều lo lắng về Yuzurina tối qua. Cũng phải thôi. Từ trước đến giờ, cô ấy luôn đối địch với Shōgo. Yuzurina còn từng cố gắng gài bẫy Miyabi và Mana để hạ bệ Shōgo.
「Tôi đã nói chuyện với cô ấy, và chúng tôi đã hứa sẽ không có hành động thù địch với nhau nữa. Hay đúng hơn là sẽ hợp tác với nhau」
「Có tin được không?」
「À, ừm… Cô ấy cũng có nhiều chuyện riêng tư…」
Mei nhìn anh bằng ánh mắt dò xét qua cặp kính.
「Hừm, Mikadonono. Anh đã bị cô gái xinh đẹp đó tỏ tình rồi thay đổi 180 độ đúng không」
「Không có! ‘Thay đổi 180 độ’ là sao chứ…」
「Ưm~, nếu Shōgo-kun nói vậy thì chắc không sao đâu nhỉ」
「Hội trưởng Tendō cũng đừng lo lắng. Yuzurina đã nói sẽ không làm hại ai cả」
Mei và Mana gật đầu, tạm thời tin lời Shōgo.
Sau đó Shōgo nhìn lại mọi người.
「Còn mọi người thì sao? Hình như đang bàn bạc chuyện gì đó」
「Đúng vậy! Rất nghiêm trọng! Hòa bình đang bị đe dọa. Đây là nguy cơ diệt vong của Trái đất đó~!!」
Mana la lên như thể đang tố cáo ngày tận thế của Trái đất.
「Nguy cơ diệt vong của Trái đất ư?」
「Là chuyện về buổi biểu diễn siêu anh hùng ạ」
Kurumi nói.
「Chúng em sẽ tổ chức buổi biểu diễn siêu anh hùng trên sân khấu buổi chiều. Đó là một sự kiện do nhóm tình nguyện lên kế hoạch, chúng em sẽ hóa trang thành các siêu anh hùng và nữ anh hùng khác nhau, rồi trình diễn một vở kịch nguyên bản chiến đấu với quái vật, nhưng mà…」
「Lễ hội văn hóa cũng có trình diễn siêu anh hùng sao?」
Anh thắc mắc hỏi, Konoeda giải thích.
「Lễ hội văn hóa của Học viện Miryūin có rất nhiều gia đình đưa con đến xem. Vì vậy, có nhiều hoạt động dành cho trẻ em. Có cả kịch đọc truyện tranh và kịch rối nữa ạ」
「Mana sẽ đóng vai chị MC đó~」
「Café của tôi là đơn vị hỗ trợ trang phục cho buổi diễn đó. Là 『Lyrical☆Sisters Presents』 đó. Đừng quên nhà tài trợ đó nha~」
Mei tự hào vẫy chiếc áo choàng hóa trang cô phù thủy.
「Vậy Kurumi-san. Vấn đề của buổi biểu diễn siêu anh hùng là gì vậy?」
「Thật ra, chúng em đã mời một diễn viên chuyên nghiệp tham gia buổi biểu diễn siêu anh hùng. Nếu có một người chuyên nghiệp thì vở kịch sẽ trở nên hấp dẫn hơn」
「Ồ, chuyên nghiệp ghê nhỉ」
「Thế nhưng, sáng nay diễn viên đó đã gặp tai nạn giao thông. May mắn là chỉ bị thương nhẹ, nhưng anh ấy đã xin lỗi vì không thể tham gia buổi diễn hôm nay được… Chuyện xảy ra quá đột ngột, chúng em cũng không thể sắp xếp lịch trình cho diễn viên thay thế, nên đã có một lỗ hổng trong phân vai. Vì vậy, em đã hỏi Tsuruma-senpai xem có ai thay thế được trong trường không」
「Ban chuẩn bị cũng đang tìm nhưng vì là chuyện gấp nên rất khó tìm được…」
「Ra là vậy」
Shōgo khoanh tay, gật đầu mạnh.
Buổi biểu diễn siêu anh hùng. Những người xuất hiện trong đó là những người bạn của công lý, đánh bại cái ác. Trong đầu Shōgo, hình ảnh của người hùng trong mơ Granbellion hiện lên.
—Đây là tiếng kêu cứu, tiếng kêu gọi sự giúp đỡ! Anh nghe thấy tiếng kêu la của những đứa trẻ bị cái ác bắt giữ rồi!
「Trẻ em đang mong chờ mà, không thể bỏ mặc được. Cứ giao cho anh! Anh sẽ nhận một hoặc hai vai thay thế!!」
「Là vai nữ ạ」
「…Vậy à」
Shōgo cảm thấy hụt hẫng khi bị Kurumi từ chối thẳng thừng.
「Mikadonono… Ta sẽ đánh giá cao sự hăng hái của anh」
Mei vỗ nhẹ vào vai Shōgo như an ủi.
「À, nhưng vai chiến binh F thì còn trống đó! Không có lời thoại và càng đông người thì càng kịch tính, nếu được thì Mikadonono-senpai cũng tham gia giúp nhé!」
「Không… vai chiến binh thì hơi…」
Konoeda cúi mặt xuống với vẻ không tự tin.
「Nếu em có thể thay thế thì tốt quá… Nhưng em chưa có kinh nghiệm diễn kịch bao giờ, lại còn gây rắc rối cho mọi người nữa」
「Thật ra, việc đột nhiên bảo ra diễn kịch thì khó thật. Phải nhớ lời thoại nữa chứ. Hơn nữa đó còn là vai mà ban đầu định nhờ diễn viên chuyên nghiệp đóng mà, phải không?」
Kurumi gật đầu với vẻ đồng tình.
「Không thể làm khác được rồi. Em sẽ vội vàng viết lại kịch bản và xem xét lại phân vai. Tsuruma-senpai, cảm ơn chị đã lắng nghe lời khuyên」
「Em xin lỗi vì không giúp ích được gì…」
Nhìn họ, Shōgo nghĩ.
—Yuzurina chắc sẽ giỏi mấy chuyện này lắm nhỉ…
Cô ấy vốn là một diễn viên thật sự. Hơn nữa, còn là một đại diễn viên từng làm say đắm cả nước.
Và bây giờ, anh cũng đang có mối quan hệ hợp tác với cô ấy. Nếu nhờ vả, có lẽ cô ấy sẽ nhận lời…
「Kurumi-san, khoan đã! Có thể tìm được người thay thế rồi!」
「Anh có ai đó trong đầu sao?」
「Tôi sẽ quay lại ngay, đợi tôi nhé!」
Nói rồi, Shōgo lao đi tìm Yuzurina.
Yuzurina đang đứng trước bảng thông báo ở hành lang của trường.
「…Chuyện là vậy đó, cô có thể giúp đỡ nhận vai thay thế được không. Tôi cầu xin cô đấy!」
「Lời đề nghị của anh dành cho tôi là vậy à?」
Nhưng sau khi nghe xong, Yuzurina chỉ lạnh lùng nhìn anh rồi im lặng.
「…Dù sao, cũng không được phải không?」
「Tôi chưa nói là sẽ từ chối đâu」
Yuzurina nhìn Shōgo từ khóe mắt.
「Tôi có thể nhận lời đóng vai thay thế đó」
「Thật á!?」
「Nếu anh liếm chân tôi thì」
「Liếm cái quần gì!!」
Tức giận với chính bản thân vì đã mong đợi dù chỉ một khoảnh khắc.
「Quan hệ hợp tác, đúng không. Tôi sẽ biểu diễn trong show. Đổi lại anh sẽ liếm chân. Chẳng phải là một sự trao đổi tương đương hoàn hảo sao?」
「Tư… tương đương sao…?」
「Thậm chí bên tôi còn thiệt hơn ấy chứ」
「Dù gì đi nữa, chân thì… ít nhất là tay đi?」
Khi anh còn đang chần chừ, Yuzurina lúc này lại nhìn anh với ánh mắt khinh miệt.
「Ồ… Cái sự muốn giúp người của anh, chỉ có thế thôi sao. Có cách để giúp người gặp khó khăn, nhưng anh lại giữ lấy cái sĩ diện của mình à」
「Chuy, chuyện đó không phải là… vấn đề như vậy chứ」
「Đúng là vấn đề đó. Mikadonono Shōgo chỉ cần liếm chân tôi là có thể tìm được người thay thế cho vở kịch. Chỉ cần liếm chân tôi là buổi biểu diễn siêu anh hùng sẽ thành công. Chỉ cần liếm chân là trẻ em sẽ vui mừng và hạnh phúc! Chính cái sĩ diện nhỏ mọn của anh đang muốn phá hủy con đường mà tất cả mọi người có thể hạnh phúc đó! Hãy học hỏi tinh thần hy sinh đi!!」
「…Cô muốn được liếm chân đến mức nào vậy」
「Tôi hỏi lại lần nữa. Anh có liếm chân tôi không? Có liếm không?」
Shōgo cứng họng không biết trả lời sao, nhìn xuống đôi chân đi tất đen của Yuzurina.
—Làm, làm sao mà làm được chứ… Nếu liếm chân thì mình sẽ không bao giờ đứng dậy nổi nữa. Sĩ diện sẽ tan thành mây khói. Hay đúng hơn, đó chính là mục đích của Yuzurina mà!
Nhưng… nếu mình hy sinh bản thân… nếu mình liếm một cái… thì có thể giúp Kurumi-san đang gặp khó khăn được không!?
「Là, làm sao bây giờ á á á á á!?」
Khi anh gào lên, một tiếng hét từ phía sau vang lên.
「Không được đâu ạ, Shōgo-san!! Hãy tỉnh lại đi ạ!!」
「Konoeda? Sao em lại ở đây…?」
「Em cứ nghĩ là có lẽ… nên đã chạy theo đến đây」
Konoeda đứng chắn trước mặt Yuzurina, như để bảo vệ Shōgo.
「Hoshō-san! Đừng đưa ra những lời hứa mà cô không có ý định thực hiện nữa! Shōgo-san chỉ muốn liếm chân của em thôi!!」
「Vậy thì, chúng ta hãy để Mikadonono Shōgo liếm thử xem anh ta thích chân của ai hơn nào?」
「Em… em sẵn sàng ạ!!」
「Hãy cởi tất ra đi」
「Đi chân trần ạ!?」
「Sẽ cho liếm chân trần. Từ trên xuống dưới」
「Em… em sẽ cố gắng!」
「Trời ơi! Cả hai cái chân đó tôi cũng không liếm đâu!」
Anh vội vàng ngăn hai người đang có vẻ sắp bùng lên theo hướng kỳ lạ.
Shōgo một lần nữa cúi đầu trước Yuzurina.
「Làm ơn! Tôi, tôi đã xem chương trình có Yuzurina diễn nên tôi biết! Cô thật sự là một diễn viên tài giỏi! Cô có thể diễn lại một lần nữa được không!?」
「Tôi không muốn nhớ lại chuyện cũ đâu」
Tuy nhiên, Yuzurina lạnh lùng nói.
—Xem ra, nhờ Yuzurina cũng là điều không thể sao.
Khi Shōgo định bỏ cuộc…
「Em cũng xin cô. Xin cô hãy nhận vai thay thế cho buổi diễn được không ạ?」
Konoeda cúi đầu trước Yuzurina.
「Ồ… Thật bất ngờ. Tại sao cô lại cầu xin tôi?」
「Là một thành viên ban chuẩn bị, em muốn sự kiện lễ hội văn hóa thành công ạ」
「Đó là thật lòng ư?」
Yuzurina liếc nhìn Shōgo.
「Cô muốn giúp đỡ người đàn ông này. Cô cầu xin tôi vì nghĩ vậy phải không?」
「Khô, không phải vậy đâu…!」
Konoeda không thể phản bác, lặng lẽ cúi đầu rụt rè.
「Trúng tim đen rồi nhỉ」
Yuzurina mỉm cười tự mãn nhìn Konoeda, rồi suy nghĩ một lúc.
「Thôi được. Nếu cô đã nói đến mức đó thì tôi sẽ nhận lời」
「Thật sao, Yuzurina!?」
「Ừ. Tôi đổi ý rồi. Nhìn thấy cảnh cô gái này khom lưng cúi đầu như vậy đó」
「Không cần phải nói là khom lưng cúi đầu chứ. Konoeda là thành viên ban chuẩn bị mà…」
Konoeda dùng tay ngăn Shōgo đang phàn nàn.
「Không sao đâu ạ」
Và khẽ lắc đầu.
「Nếu Konoeda đã nói vậy thì… Vậy thì hãy chuẩn bị tốt cho buổi diễn nhé, Yuzurina」
Yuzurina tuy tính cách không tốt lắm, nhưng diễn xuất thì chắc chắn là hàng thật rồi. Chắc chắn cô ấy sẽ là một viện binh đắc lực.
「Vậy, vai của ta là gì đây?」
「Ấy chết, quên chưa hỏi xác nhận. Là vai gì nhỉ?」
「Cô bé nói là Hero Show nhỉ. Thiếu nữ chiến đấu biến thân đánh nhau ư? Hay là idol học đường xinh đẹp bị địch bắt làm con tin?」
Bị Shogo và Yuzurina nhìn chằm chằm, Konohe có vẻ hơi khó nói khi mở lời.
「Dạ không, vai mà em muốn nhờ chị đóng là vai phản diện ạ.」
「…Hả? Phản diện ư?」
「Hình như là Nữ hoàng độc ác mưu đồ thống trị thế giới ạ. Em nhớ tên là Evil Queen, hình như là vai dẫm đạp con người như đám sâu bọ…」
“Bụp”, lông mày Yuzurina nhướn lên.
—Uầy, đúng là vai diễn hợp cô ấy quá còn gì!
Shogo nghĩ bụng, nhưng lại không thể nói ra thành lời.
「À, vai phản diện cũng quan trọng lắm đấy chứ! Nếu kẻ địch lởm khởm thì anh hùng chính nghĩa trông cũng yếu ớt lắm!」
「Đ…đúng vậy… Fufufu… Quả thực là, một vai diễn đáng để thử sức…」
Yuzurina vừa giật giật lông mày, vừa run môi cười.
Đến chiều, cuối cùng Hero Show cũng bắt đầu.
Trong khán phòng của sân khấu sự kiện, đã có hàng chục gia đình đưa con nhỏ đến tập trung. Tiếng huyên náo của những đứa trẻ nhỏ vang vọng, khiến người ta có cảm giác như đây là một trường tiểu học vậy.
Shogo mặc một bộ đồ bó sát toàn thân màu đen và chờ ở hậu trường. Xung quanh anh, năm học sinh nam khác cũng mặc đồ bó sát đứng đó.
「Thế là cuối cùng mình cũng bị bắt làm lính quèn sao…」
Khi anh lẩm bẩm than vãn, một tên lính quèn đứng ngay phía trước quay lại. Khuôn mặt bị lớp vải bó che kín trông có chút đáng sợ. Hình như đó là lính quèn A. À không, có thể là B.
「Lính quèn F! Đừng khuất phục trước sự tuyệt vọng. Bình minh của lính quèn đã gần kề rồi! Theo thông tin chúng ta có được, Kotori-sensei mà chúng ta ngưỡng mộ cũng sẽ đến xem Hero Show đấy! Giờ là lúc chúng ta thể hiện sự dũng mãnh của mình đi nào!!」
Các lính quèn “Két!” lên một tiếng kêu kỳ lạ và vung nắm đấm.
『Mọi người ơi, cảm ơn vì hôm nay đã đến xem Hero Show nha~!』
Giọng của Mana vang lên từ loa trên sân khấu. Cô bé đang cosplay đồng phục đội phòng vệ Trái Đất và làm chị dẫn chương trình.
Chẳng mấy chốc, nhạc chủ đề vang lên và vở kịch bắt đầu.
Nội dung vở kịch rất đơn giản. Nữ hoàng độc ác cùng đám tay sai xuất hiện ở một thành phố yên bình, nhắm vào những đứa trẻ. Chúng bắt cóc lũ trẻ trong khán giả và định biến chúng thành nô lệ của cái ác. Khi đó, các anh hùng và nữ anh hùng chính nghĩa xuất hiện để bảo vệ lũ trẻ, đánh bại tổ chức xấu xa… đó là cốt truyện.
Trên sân khấu, Konohe, người không hiểu sao lại bị lôi kéo vào làm diễn viên phụ, đang bước đi.
「Tiến lên nào, lũ hạ tiện!」
Cùng với tiếng hô của lính quèn A, những tên lính quèn khác mở cửa và lao ra. Shogo cũng “Két ~ Két ~” theo sau, cùng lúc la hét.
「Á á á á á. Cứu tôi với!」
Vừa la hét một cách vô hồn, Konohe vừa chạy ra khỏi sân khấu.
「Phư ha ha ha! Hãy chuẩn bị tinh thần đi, bọn mi! Từ giờ Trái Đất sẽ do ta thống trị! Ghê gớm lắm đúng không, sợ lắm đúng không!!」
Lính quèn A hét vào mặt lũ trẻ trong khán giả. Những tên lính quèn xếp thành hàng ngang đồng loạt “Két!!” và giơ nắm đấm lên. Shogo cũng “Két~” và giơ nắm đấm.
「Mẹ ơi~ nhìn kìa nhìn kìa~ người mặc bộ đồ bó sát người mặc bộ đồ bó sát~」
「Ryou-kun này, con nhìn yên lặng thôi nào.」
Một cậu bé khoảng chừng mẫu giáo, đang ngồi cùng mẹ ở hàng ghế đầu, vỗ tay thích thú.
Lính quèn A “Suỵt!” một tiếng rồi nhảy xuống hàng ghế khán giả, chạy đến trước mặt Ryou-kun.
「Này! Những đứa trẻ hư không nghe lời mẹ sẽ bị tổ chức bí mật độc ác trừng phạt đấy!! Giờ thì hãy bị ta bắt cóc đi! Ngoan nào, đi với ta nhé!」
Lính quèn A cúi xuống vuốt đầu và bế Ryou-kun lên, vừa dỗ dành vừa “mời” cậu bé lên sân khấu… à mà là “bắt cóc”.
「Nè nè, tháo mặt nạ ra đi~」
「Này, đừng có giật!」
Trong khi lính quèn A đang chật vật với Ryou-kun, Mana hét qua micro.
『Làm sao đây! Bạn bè của mọi người đã bị bắt rồi~! Mọi người ơi! Hãy cùng nhau gọi anh hùng đến cứu nào~! “Cứu với, Pumalin-chan!!”』
Từ khán giả, tiếng “Pumalin-chan” thưa thớt vang lên.
『Hmm~? Mọi người, yếu ớt quá~! Pumalin-chan không nghe thấy đâu~! Thêm một lần nữa, hãy cùng nhau gọi to lên nào~!』
Lại là những tiếng gọi thưa thớt như mưa phùn.
『Tiếng gọi của mọi người đã đến được chưa nhỉ!?』
Mana gần như ép buộc khuấy động không khí, và nhạc chủ đề của nữ anh hùng biến thân vang lên ầm ĩ.
Cánh cửa dẫn ra phía sau mở ra, Kurumi trong bộ cosplay chạy vọt ra. Lập tức, các lính quèn vây quanh cô bé.
Shogo cũng cùng tham gia vây Kurumi lại. Một nữ anh hùng phép thuật biến thân và các lính quèn áo đen. Một sự kết hợp khá hỗn loạn.
Kurumi đứng giữa sân khấu, khoanh hai tay, vung cây trượng và tạo dáng.
「Công chúa của Magical Land, Magical Pumalin xuất hiện! Những kẻ tay sai của cái ác gây rối hòa bình, sẽ không được phép tồn tại bởi phép thuật của hy vọng!」
「Hừ, fư ha ha ha ha! Kẻ truyền tin của chính nghĩa đã xuất hiện rồi à! Bọn mi đúng là… Á!!」
Giữa câu thoại của lính quèn A, Ryou-kun đang được bế bỗng nhảy ra khỏi vòng tay anh ta.
Ryou-kun chạy đến bên cạnh Kurumi, ngước nhìn cô bé với đôi mắt tò mò.
「Pumalin là gì vậy~?」
「Ơ, ừ thì… chị là sứ giả của phép thuật! Pumalin đã đến rồi, mọi thứ sẽ ổn thôi!」
Kurumi ứng biến, đứng một chân để tạo dáng tung chiêu tất sát.
「Có mặc quần lót không~?」
Ryou-kun vung tay kéo mạnh váy của Pumalin-chan lên.
「Hự!?」
Kurumi mặt đỏ bừng, vội vàng giữ váy lại. Do bất ngờ, cô bé đánh rơi cây trượng và mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.
Ha ha ha~, tiếng cười của lũ trẻ vang lên. Dù là trang phục cosplay nên không nhìn thấy đồ lót, nhưng đây là một dáng vẻ hậu đậu không phù hợp với một nữ anh hùng.
「Kurumi-san!」
Shogo đứng gần đó khẽ gọi.
「Vâ, vẫn ổn ạ…」
『Híc híc, Pumalin-chan sắp thua phe ác rồi~! Mọi người, hãy cổ vũ nhiều hơn nữa nào~!』
Mana cố gắng khuấy động không khí bằng cách la lên, nhưng khán giả đã chìm trong tiếng cười.
Ryou-kun nhặt cây trượng Kurumi đánh rơi lên, rồi bắt đầu vung vẩy lia lịa.
「Nguy hiểm lắm, nào, nào. Cái đó, đưa cho chị đi, nào.」
Các lính quèn cố gắng dỗ dành và lấy lại cây trượng từ Ryou-kun, nhưng không thể tiếp cận vì cậu bé cứ vung vẩy một cách ngây thơ.
Shogo nhẹ nhàng tiếp cận Ryou-kun từ phía sau và định tóm lấy cậu bé.
「Eiyaa!」
「Đau!」
Vừa quay người lại, Shogo đã bị đầu cây trượng đập trúng.
Sân khấu hoàn toàn rơi vào cảnh dở khóc dở cười. Pumalin-chan và các lính quèn đều lúng túng trước cậu bé nhỏ xíu. Điều tệ hơn là, cả lũ trẻ trong khán giả cũng thấy tình cảnh hỗn loạn này thật buồn cười và cười ầm lên.
「Ư ư… Đây không phải lúc để cười mà…」
Vừa đuổi theo cây trượng, Kurumi đã rưng rưng nước mắt.
Tuy nhiên, Shogo với vai trò là lính quèn cũng chẳng làm được gì. Anh chỉ có thể cố hết sức đuổi theo Ryou-kun chạy lăng xăng khắp nơi. Shogo và Kurumi, những người không quen chơi với trẻ con, hoàn toàn bó tay.
「Khoác ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!」
Đột nhiên, một tràng cười gian ác vang lên, và một làn khói đen bùng lên ở phía trên sân khấu.
「Lũ mi đang làm gì đó… Mồi của ta vẫn chưa có sao!!」
Một giọng nói trầm đục vọng ra từ làn khói. Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Tất cả mọi người trên sân khấu, và cả khán giả, đồng loạt nhìn về phía giọng nói.
—Hả, chưa đến lượt xuất hiện mà?
Shogo bối rối. Tuy nhiên, giọng nói này không thể nhầm lẫn được.
Từ làn khói, một người phụ nữ xuất hiện. Cô ta mặc một bộ bodysuit màu đen tuyền cắt xẻ táo bạo, khoe từ khe ngực xuống đến rốn. Đôi cánh dơi sau lưng, và đôi giày cao gót nhọn hoắt. Đôi môi thì đỏ thẫm như máu.
Cô ta chính là Evil Queen, nữ hoàng độc ác mưu đồ thống trị thế giới! … do Hojo Yuzurina thủ vai!
Shogo chạy đến bên Yuzurina, thì thầm vào tai cô.
「Yuzurina, chưa đến lượt đâu!」
「IM ĐI!!」
「Gư hẹ!」
Đôi giày cao gót của Yuzurina giáng thẳng vào mông Shogo, khiến anh ngã vật xuống sân khấu.
「Kẻ nào chống đối ta, dù là ai đi nữa, ta cũng sẽ không dung tha… Ta sẽ phá nát, tàn sát, và nuốt chửng không chừa lại thứ gì, kể cả nội tạng!」
Cô ta giẫm mạnh gót giày lên lưng Shogo.
---
「Kẻ thù của ta là ai!? Ai đang chống đối ta!? Là mi sao!? Hay là mi!? Ai cũng được! Ta sẽ dẫm nát tất cả như lũ sâu bọ!! Chết đi, chết đi chết đi, chết đi aaaa!!」
“Gesh! Gesh!!” Yuzurina vừa la hét vừa cười lớn, giẫm đạp lên Shogo.
「Gư hah!? Gư phư aaaa!!」
Shogo cong lưng lên như một cây cung, hai tay giơ cao và la hét.
Khán phòng lặng như tờ.
Các diễn viên cũng đứng sững sờ.
「Gức…」
Ryou-kun đang đứng đực ra khụt khịt mũi…
「BIỂN EEEEEEÔN!!」
Và bật khóc thật to.
「Thôi nào, không đáng sợ đâu~」
Lính quèn A bế Ryou-kun đang khóc nức nở, dỗ dành “Be ro be ro ba” và đưa cậu bé trở về khán giả.
「Chị, chị làm quá rồi! Làm thằng bé khóc mất rồi!」
Kurumi nhỏ giọng nhắc nhở Yuzurina.
「Đứa ranh con tiểu tiện hôi hám dám chống đối ta thì còn non trăm năm nữa!!」
「T, tiểu tiện…!?」
Mặt đỏ bừng, Kurumi đứng chắn trước mặt Yuzurina, khoanh hai tay lại.
「Không thể tha thứ cho việc bắt nạt trẻ con! Evil Queen! Pumalin sẽ là đối thủ của cô!!」
「Lũ sâu bọ có thể chống cự được bao nhiêu giây, hãy cố gắng làm ta vui vẻ đi nào! Grư… ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!」
Tràng cười lớn của Yuzurina vang vọng qua loa. Một tràng cười gian ác từ tận đáy lòng, không thể tưởng tượng nổi từ một cô gái nhỏ nhắn, bao trùm khắp khán phòng.
Tiếng cười của lũ trẻ đã hoàn toàn biến mất. Có đứa trẻ run rẩy. Có đứa thì ôm chặt lấy mẹ mà khóc.
Mana chợt nhớ ra, hét qua micro.
『Á á á, Evil Queen đã xuất hiện rồi! Trái Đất sắp bị cái ác hủy diệt rồi~! Chúng ta phải cùng nhau gọi anh hùng đến thôi!! “Cứu với~, Smessenger!”』
「Sm… Smessenger…」 một giọng yếu ớt vang lên từ khán giả.
「Phiền phức quá phiền phức quá phiền phức quá!! BIẾN ĐI, CÂM MỒM LŨ RỤT RÍT KIAAA!!」
Yuzurina gầm lên, “Gesh!” một tiếng giẫm mạnh hết sức lên Shogo.
Lũ trẻ đồng loạt giật mình, mặt sắp khóc.
『Nếu không cất cao giọng hơn, chúng ta sẽ thua cái ác đấy~! Sẽ bị Nữ hoàng độc ác bắt đi mất! Nào mọi người ơi~, hãy cùng nhau cố gắng một lần nữa!!』
Lần này, tiếng gọi to cầu cứu anh hùng thật sự của lũ trẻ vang vọng khắp bầu trời mùa thu.
「Ôi, đau đau đau… Cả người rụng rời hết cả rồi…」
Ngồi dưới bóng cây ở góc sân, Shogo xoa bóp khắp cơ thể đau nhức.
Bên cạnh anh, Yuzurina đang ôm đầu gối thu mình lại.
「Cái việc ta phải đóng vai Nữ hoàng độc ác này, thật là một nỗi sỉ nhục… Hơn nữa, cái bộ đồ quái quỷ đó là cái gì vậy. Mặc cái thứ đó đứng trước mặt công chúng, đúng là một nỗi nhục cho cả ngàn đời sau. Lại bị Mikadonono Shogo lừa rồi…」
「Tô, tôi không nghĩ là tôi lừa cô… Hơn nữa, cô còn giẫm tôi tan nát mà.」
Yuzurina, sau khi kết thúc Hero Show, đang chán nản từ nãy đến giờ.
Cô ấy hình như không thể tha thứ cho việc mình đã la hét ầm ĩ trong bộ trang phục quá ư là gợi cảm đó.
Tuy nhiên, Hero Show có sự xuất hiện của Yuzurina chính là màn độc diễn của cô.
Đám trẻ run rẩy vì Nữ hoàng độc ác với giọng cười đáng sợ, và đã hết lòng cổ vũ cho các anh hùng chính nghĩa.
Và ở màn cuối, Yuzurina, sau khi trúng đòn tất sát của anh hùng, đã gục xuống sân khấu với một tiếng hét khủng khiếp. Quả thực là một màn trình diễn xứng đáng với sự kết thúc của một thế lực tà ác hùng mạnh.
Ngày hôm nay, chắc chắn sẽ được ghi nhớ mãi mãi trong lòng lũ trẻ như ngày Trái Đất được cứu thoát khỏi bàn tay của cái ác. …Chắc vậy.
「Yuzurina quả nhiên diễn xuất rất giỏi. Kurumi-san cũng cảm động lắm đó.」
「Giỏi ư? Ở đâu chứ? Đó là diễn xuất hạng ba thôi. Chỉ là diễn chung với nghiệp dư nên mới trông khá hơn thôi.」
「Vậy sao? Yuzurina từng là diễn viên chuyên nghiệp mà.」
「Kể chuyện xa xưa thế làm gì. Danno Nayuri đã nghỉ hưu từ lâu rồi. Đó là quá khứ tôi muốn xóa bỏ.」
Yuzurina trả lời lạnh nhạt. Không một chút cảm động hay phấn khích.
「Quá khứ muốn bỏ đi sao… Tôi từng rất thích chương trình Granbellion đó. Perin-chan cũng là fan đấy. Yuzurina với tư cách là một diễn viên, đã mang đến niềm vui cho lũ trẻ thời đó. Cô có thể tự hào về điều đó mà?」
「Anh biết lý do Danno Nayuri từ bỏ nghiệp diễn không?」
Yuzurina đột ngột hỏi.
「Ơ… Không biết…」
「Vì tâm hồn ta đã tan vỡ.」
Yuzurina nói một cách nhẹ nhàng.
「Tan vỡ sao…?」
「Ta không còn phân biệt được hiện thực và hư cấu nữa. Càng đóng vai diễn viên nhí, cái tôi thật của ta và vai diễn hư cấu dần hòa lẫn vào nhau trong tâm trí, ta không còn biết đâu mới là bản thân thật sự nữa.」
「Ý cô là, cô bắt đầu tin rằng mình thực sự là một nhân vật hư cấu sao…?」
「Ta có thể diễn xuất được là vì ta có khả năng hòa mình vào người khác từ sâu thẳm tâm hồn. Điều đó ngược lại cũng có nghĩa là tâm hồn nguyên bản của ta yếu ớt. Ta cứ tin mình là nhân vật trong phim truyền hình, hành động như vậy, và cuộc sống hàng ngày cũng bị ảnh hưởng. Cái dáng vẻ đó bị mọi người xung quanh xem là hành vi kỳ quặc… và ta, bị mẹ ép phải từ bỏ nghiệp diễn.」
Nói rồi, Yuzurina cười mỉa mai.
「Đây chính là chân tướng của ‘thiên tài diễn xuất’ đó. Nếu anh không tin, hãy thử tìm các nhân viên cũ thời đó mà hỏi xem. Chắc chắn sẽ có người làm chứng thôi.」
Shogo không tìm được lời nào để đáp.
Anh chưa từng nghĩ rằng đằng sau nhân vật trong chương trình truyền hình mà anh ngưỡng mộ khi còn nhỏ, lại ẩn chứa một bi kịch như vậy.
「Toàn là chuyện cũ nhàm chán thôi. Từ bỏ nghiệp diễn, trưởng thành rồi, ta đã có thể giữ vững bản thân một cách mạnh mẽ hơn. Cũng không còn nhầm lẫn với nhân vật trong vở kịch mà có những hành vi kỳ quặc nữa. —Thế mà, linh hồn ‘Nayuri’ vẫn còn sót lại như một vết sẹo, cứ tiếp tục đóng vai em gái của Mikadonono Shogo.」
「À này, hôm nay Nayuri không xuất hiện nhỉ?」
「Chắc là nhờ sáng nay anh đã bị ta hành hạ đó. Ta đã trút hết căm ghét vào việc giẫm đạp anh.」
「Ha, ha ha… Hèn gì diễn xuất khí thế vậy…」
「Ta có một điều muốn nói.」
Yuzurina nghiêm mặt nhìn thẳng vào Shogo.
「Sau này, dù Nayuri có xuất hiện, anh tuyệt đối không được đáp lại tình yêu của cô ấy. Nghe rõ chưa?」
「Tôi hiểu rồi.」
「Nếu anh chấp nhận tình yêu của Nayuri dù chỉ một lần, cô ấy sẽ cảm thấy được thừa nhận, và sẽ vĩnh viễn đóng vai ‘em gái của Mikadonono Shogo’. Sẽ không bao giờ trở lại như cũ được nữa.」
「Tôi có người mình thích rồi. Tôi không muốn phản bội cô ấy nữa. Hơn nữa, Yuzurina cũng không muốn đúng không? Cơ thể tự động hành động, và tôi với cô… ừ thì, làm đủ thứ chuyện…」
「Đủ thứ…?」
「Thì như lần trước, bị hôn chẳng hạn…」
Có lẽ nhớ lại chuyện cũ, Yuzurina mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn anh với vẻ mặt tức giận.
「Đương nhiên rồi! Lần sau là anh hết đường sống rồi đấy!!」
Cô ta gầm lên, rồi “Hừ” một tiếng quay mặt đi.
Nhìn gương mặt nghiêng của cô ta, Shogo chợt nghĩ.
—Nếu Nayuri không được sinh ra, liệu Yuzurina có thể là một cô gái thẳng thắn không nhỉ?
Nhưng Yuzurina hiện tại, nghiêm túc diễn Hero Show thế này, cũng dễ thương một cách bất ngờ đó chứ.
「…Gì? Trông ghê quá.」
Thấy Shogo cứ nhìn chằm chằm, Yuzurina nheo mắt nhìn lại với vẻ mặt khó chịu.
「Um… Hojo-san.」
Konohe đi đến, đứng trước mặt Yuzurina.
「Cảm ơn chị đã diễn thay trong Hero Show. Với tư cách là thành viên ban tổ chức, em xin cảm ơn.」
Cô bé cúi đầu chào.
「Ta không thích cô.」
「Hả, tại sao ạ!?」
Bị nói không thích đột ngột như vậy, Konohe có chút rưng rưng nước mắt.
「Tại sao cô lại quan tâm đến người đàn ông này dù không phải người yêu? Nào là nói bảo vệ anh ta khỏi kẻ theo dõi, nào là cùng nhau nhờ vả diễn thay…」
「Shogo-san… hồi nhỏ, anh ấy đã cứu em khỏi một tai nạn. Vì vậy, em phải trả ơn anh ấy.」
「Trả ơn à. Ta không hiểu rõ lắm.」
「Hojo-san, chị không muốn bảo vệ ai sao?」
Yuzurina im lặng một lúc, rồi lẩm bẩm khẽ.
「…Ta có người cần phải bảo vệ mà.」
「Hả? Là ai vậy?」
Nghe câu trả lời bất ngờ, Shogo bất giác hỏi.
「Là ai cũng được chứ. Chuyện của ta.」
Đáp lời cộc lốc, Yuzurina đứng dậy.
「Lâu lắm không đứng trên sân khấu, mệt thật.」
Nói rồi, cô ta một mình bỏ đi về phía tòa nhà trường.
Shogo đứng dậy, nhìn gương mặt nghiêng của Konohe đang tiễn Yuzurina đi.
—Konohe ở bên mình là vì cảm giác chuộc tội sao. Liệu cô ấy thực sự không thích mình?
Nếu mình tỏ tình, cô ấy lại né tránh nữa sao…
「Konohe cũng, vất vả rồi.」
「Vậy em đi giúp dọn dẹp đây.」
Konohe quay lại phía sân khấu sự kiện.
Nhìn bóng lưng cô bé, Shogo không đủ dũng khí để gọi cô lại và tỏ tình.
「Mình đi giúp dọn dẹp gian trưng bày của lớp vậy…」
Rồi anh hướng bước chân về phía tòa nhà trường, đi về một hướng khác với Konohe.
§
「Hộc… hộc…」
Đi dọc hành lang tòa nhà trường nơi các phòng trưng bày của lễ hội văn hóa được xếp hàng, Yuzurina cảm thấy khó thở.
「Không được ghét… Phải ghét Mikadonono Shogo nhiều hơn nữa…」
Một cảm giác đè nén nặng nề trỗi dậy trong lồng ngực.
—Nayuri… đừng xuất hiện…
Yuzurina nhớ lại gương mặt của Shogo. Cô phải… phá hủy Mikadonono Shogo, phải đánh thức Nayuri khỏi ảo ảnh… nếu không, cơ thể này sẽ bị Nayuri chiếm hữu mất.
「Mikadonono Shogo… nhất định, ta sẽ hủy hoại anh…」
Cô lẩm bẩm, nhưng lời nói đó không có sức mạnh.
Vui vẻ. Linh hồn của Yuzurina, ở đâu đó, lại cảm thấy vui vẻ với lễ hội văn hóa hôm nay. Tâm hồn cô trở nên sống động khi đứng trên sân khấu và làm khán giả khiếp sợ bằng diễn xuất của mình.
Một ánh sáng ấm áp đã được thắp lên trong trái tim vốn chỉ sống trong sự căm ghét lạnh lẽo. Bằng chính đôi tay của Mikadonono Shogo, người mà lẽ ra cô phải căm ghét.
—Không đúng… Từ nhiều ngày trước, sức mạnh của Nayuri đã trở nên mạnh hơn. Sự tồn tại của cô ấy đang tăng lên… Vì vậy ta… không thể ghét Mikadonono Shogo hoàn toàn được nữa… Ta đang dần mở lòng với anh ta… Nếu cứ thế này… ta sẽ bị Nayuri chiếm hữu mất…
Từ trong một căn phòng cuối hành lang, một giai điệu quen thuộc khẽ vang lên. Một giai điệu mà cô đã nghe từ lâu.
Như bị kéo đi, Yuzurina bước vào trong căn phòng. Cánh cửa phòng có dán một tờ giấy ghi ‘Câu lạc bộ Nghiên cứu Phim Tokusatsu’.
Bên trong phòng, nhiều chiếc TV nhỏ được đặt trên các bàn dài dọc theo chu vi, sách và đồ chơi được trưng bày.
Phân biệt được âm thanh từ hai phía, Yuzurina với bước chân loạng choạng đi về phía chiếc TV ở một góc phòng.
Trên màn hình nhỏ, đoạn phim chương trình từ mười năm trước đang chiếu. Một bộ phim tokusatsu lộ rõ trang phục, trong đó một quái nhân tên là Ganizeus đang “fư fư” gầm gừ.
Như bị mê hoặc, Yuzurina đứng trước màn hình.
Cảnh quay chuyển đổi, và màn hình chiếu Yuzurina thời thơ ấu. Đó là nhân vật Perin-chan do nữ diễn viên nhí Danno Nayuri thủ vai.
「Ư…」
Yuzurina ôm trán, rên rỉ.
「Cái… thứ này… ta sẽ xóa bỏ… ta sẽ hủy hoại nó!!」
Vừa nghiến răng nhìn chằm chằm vào màn hình, cô vừa giơ nắm đấm lên.
「Um… Chị không sao chứ ạ? Chị thấy khó chịu sao?」
Bị hỏi từ phía sau, Yuzurina hạ nắm đấm xuống.
Quay người lại, cô thấy hai nữ sinh đang lo lắng nhìn mình.
「…Không sao đâu.」
Yuzurina mỉm cười trả lời.
「Hai cô có biết không? Ta, hồi xưa từng đóng chương trình này đấy.」
「Thật sao ạ.」
Họ dường như không quan tâm đến chương trình cũ. Hai cô gái ngay lập tức bị cuốn hút bởi các gian trưng bày chương trình mới có sự góp mặt của diễn viên nổi tiếng, rồi rời khỏi trước mặt Yuzurina.
「À, bọn họ đã quên ta rồi nhỉ… Nhưng, anh ấy vẫn nhớ. Anh ấy nói là fan của ta. Quả nhiên ta và Onii-sama, là được kết nối bằng tình yêu…」
Yuzurina… không, Danno Nayuri, nheo mắt sắc bén như thể đang nhìn vào khoảng không.
Cô nhớ lại hình ảnh Shogo chống cự trên giường tối qua.
「Thế mà… Onii-sama lại từ chối ta… Nói rằng không yêu ta…」
Trên môi cô, một nụ cười lạnh lùng xuất hiện.
「Cô em gái giả mạo đã lừa dối Onii-sama, phải bị trừng phạt mới được…」