Nakaimo – My Sister Is Among Them!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

(Hoàn thành)

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

Jun Eishima; Yoko Taro

Đây là tập thứ hai và cuối cùng của NieR Replicant ver.1.22474487139... Project Gestalt Recollections.

10 13

Saijaku Muhai no Bahamut

(Đang ra)

Saijaku Muhai no Bahamut

Sau trận đấu với Lisesharte, Lux cuối cùng gia nhập học viện dành riêng cho nữ, nơi đào tạo hoàng tộc trở thành Drag-Knight.

96 194

Outbreak Company

(Đang ra)

Outbreak Company

Sakaki Ichirō

Để hoàn thành sứ mệnh đó, Shinichi nhận được sự hậu thuẫn toàn diện từ chính phủ Nhật, cùng với sự giúp đỡ của cô hầu gái nửa tiên Myucel và công chúa Petralka của Đế quốc Eldant. Cùng với nhóm bạn lắ

108 571

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

(Đang ra)

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

Fushimi Nanao

Cô gái mang trái tim con người trong cơ thể của quỷ, và người phụ nữ mang linh hồn dị dạng trong thân xác con người. Sợi duyên mà cả hai cùng dệt nên sẽ mở ra bức màn cho câu chuyện đẫm máu này.

7 17

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

(Đang ra)

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Phi Điểu Ấn - 飞鸟印

Đây là câu chuyện giữa người cứu rỗi và người được cứu rỗi.

166 41

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

(Đang ra)

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

孜然风

Tên gốc của truyện: 《Thiên Sứ Bán Thân》

432 249

Tập 07 - Chương 1

Miyabi và Nữ phù thủy trong lâu đài pha lê

Khoảng mười năm sau khi Mikadonono Kumagoro tiếp quản công ty kinh doanh thiết bị truyền thông 『Mikadonono Shoji』 do cha mình thành lập.

Ông Kumagoro, với vai trò là chủ tịch một công ty có khoảng một trăm nhân viên, đã làm việc cực kỳ chăm chỉ, đi khắp thế giới và phát triển Mikadonono Shoji thành một tập đoàn quốc tế khổng lồ 『Tập đoàn Mikadonono』 với hơn hai mươi vạn nhân viên.

Tại trung tâm một công viên tư nhân nằm hơi tách biệt khỏi trung tâm thành phố, một tòa nhà cao chục tầng sừng sững vươn lên. Dưới ánh nắng mùa thu, vô số cửa kính bao phủ mặt ngoài tường phản chiếu ánh sáng lấp lánh đến chói mắt.

Tòa nhà được cho là do một kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế, đẹp đến mức người ta ngỡ như một món đồ thủy tinh khổng lồ.

Tòa nhà trụ sở mới của Tập đoàn Mikadonono này chỉ mới hoàn thành vài năm trước.

Khi tham dự lễ khánh thành trụ sở mới, ông Kumagoro đã có bài phát biểu:

“Cha tôi, vị chủ tịch đời đầu đã khuất, chắc hẳn đang dõi theo tòa nhà tráng lệ này từ trên thiên đường.”

Nhưng vào thời điểm đó, ông Kumagoro không hề nghĩ rằng chính mình cũng sẽ được triệu về trời chỉ vài năm sau đó.

Và giờ đây, gió thu đang thổi qua công viên bao quanh tòa nhà.

Những hàng cây bạch quả lá đã ngả vàng, những chiếc lá rụng khô khốc kêu xào xạc, bị gió thổi bay trên con đường lát đá.

Một buổi chiều sau giờ học vào một ngày đầu tháng Mười. Thời tiết ngày càng se lạnh, đã đến mùa áo sơ mi dài tay của đồng phục rồi.

Mikadonono Shogo đứng ở lối vào công viên, ngắm nhìn tòa nhà bằng kính.

“Oa, to thật đấy nhỉ.”

Bên cạnh Shogo, Kannagi Miyabi há hốc mồm ngước nhìn tòa nhà.

“Miyabi, em lần đầu tiên nhìn thấy à?”

Nghe vậy, Miyabi đang ngả lưng ra sau đến mức tưởng chừng sắp ngã, chợt:

“Khụyt!”

Cô bé hắt hơi một tiếng.

“Em biết qua TV hay báo chí rồi, nhưng đây là lần đầu em nhìn thấy tận mắt. Toàn bộ là văn phòng của Tập đoàn Mikadonono sao?”

“Tầng cao nhất là đài quan sát, và tầng dưới nó là khu nhà hàng đấy. Nghe nói còn có cả phòng trưng bày sản phẩm mới dành cho công chúng nữa. Anh cũng chưa từng đến.”

Nghe đến nhà hàng, Miyabi sáng mắt.

“Ước gì! Anh khao em bữa tối đi~”

“Tại sao lại là anh khao chứ…”

“Kệ em. Dù sao thì anh là con trai chủ tịch, chắc chắn có thẻ ăn buffet miễn phí phải không! Nếu không khao, em sẽ gọi anh là đồ keo kiệt suốt đời cho xem!”

“Không có thẻ đó đâu… Mà Miyabi này, chúng ta không phải đến đây để chơi.”

“Em biết rồi mà! Chỉ là em hơi muốn lót dạ thôi! Người ta bảo ‘bụng đói thì chiến tranh cũng chẳng thắng được’ mà.”

Hôm nay, Shogo và những người bạn của cậu có lý do để đến đây.

Đó là để gặp mẹ của Shogo, Mikadonono Kanoko.

Để nói với mẹ rằng Miyabi là em gái của Shogo và để bà chấp nhận cô bé là thành viên gia đình.

“Shogo-san, Kannagi-san…”

Khi quay đầu lại, Tsuruma Konoe đang nhìn họ với vẻ mặt lo lắng.

Bên cạnh cô là Mizutani Ikusu. Cả hai đã đi cùng để chứng kiến cuộc đàm phán trực tiếp của Shogo.

“Chúng ta… sẽ được chấp nhận phải không. Là gia đình.”

“Ừ. Nhất định, chúng ta phải khiến bà ấy chấp nhận.”

Em gái của Shogo là em gái cùng cha khác mẹ, do Kumagoro và một người phụ nữ khác ngoài Kanoko sinh ra. Đối với Kanoko, cô bé giống như một bằng chứng về sự phản bội của chồng. Chắc chắn đó là một sự tồn tại mà bà không muốn dễ dàng chấp nhận.

Thế nhưng, cũng không thể giấu giếm mãi được. Để Miyabi có thể sống một cách đàng hoàng, Shogo phải khiến mẹ chấp nhận sự thật.

Trở thành gia đình với Miyabi… và cả với Konoe. Em gái và, người yêu…

Xây dựng một mối quan hệ như vậy với cả ba người là mục tiêu của Shogo.

“Nhưng mà, đàm phán trực tiếp ngay tại trụ sở chính cơ à. Cậu Shogo cũng làm những chuyện táo bạo thật đấy.”

Ikusu hơi ngạc nhiên nói.

“Biết làm sao được. Dù tôi có bảo là có chuyện quan trọng muốn gặp vào ngày nghỉ thì bà ấy cũng bảo bận, để lần sau đi. Bà ấy hình như toàn đi làm vào ngày nghỉ. Thế thì đành phải xông vào thôi.”

“Ra vậy.”

“À này Ikusu. Chuyện cậu có được bằng chứng mới về tiền cấp dưỡng là thật à?”

Ikusu lấy ra một phong bì trắng từ cặp và đưa cho Shogo.

“Nếu muốn thuyết phục bà Kanoko, cần phải có bằng chứng cụ thể. Hãy mang cái này đi.”

Shogo mở phong bì, lấy ra vài tờ giấy bên trong.

Trên đó là tên 『MIKADONO KUMAGOROU』 và một dãy số được in. Dãy số đó là ngày tháng và những con số từ năm đến bảy chữ số. Ngày tháng bắt đầu từ khoảng mười năm trước, và những gì được ghi lại đã kéo dài ba năm.

“Đây là… tài khoản ngân hàng của bố sao!?”

“Đúng vậy. Bản sao kê giao dịch của tài khoản đó. Khoảng nửa năm một lần, một khoản tiền lớn hàng trăm vạn yên được rút từ tài khoản cá nhân của ông Kumagoro.”

Lật từng trang giấy, cậu thấy một bản sao kê giao dịch khác của một tài khoản khác được ghi lại.

Tên tài khoản là 『KANNAGI KAZUMA』.

“Kannagi…? Lẽ nào của Miyabi…”

“Ừm. Đây là tên của bố em. Một và ngựa, đọc là Kazuma.”

Miyabi thò đầu vào nhìn và nói.

“Đây là tài khoản cá nhân của cha của Kannagi-kun. Chúng tôi đã điều tra kỹ lưỡng để có bằng chứng về việc ông ấy đã nhận tiền cấp dưỡng.”

“Sao cậu lại có được những bản ghi chép này hay vậy. Đây là tài khoản của một ngân hàng lớn mà?”

“Với năng lực của tổ chức chúng tôi, chuyện này không phải là dễ dàng… nhưng cũng không phải là không thể. Chúng tôi đã nhờ đến những đồng đội có mối quan hệ mạnh trong ngành tài chính và bằng cách nào đó đã có được.”

“Gì chứ, tổ chức của Ikusu cũng đáng sợ thật đấy…”

“Hãy xem này. Mỗi lần, ngay sau khi tiền được rút từ tài khoản của ông Kumagoro, cùng một số tiền đó lại được chuyển vào tài khoản kia.”

Shogo đối chiếu hai bản sao kê tài khoản.

Không sai chút nào. Ví dụ, nếu một triệu yên được rút tiền mặt từ tài khoản của Kumagoro, thì ngày hôm sau hoặc chậm nhất là vài ngày sau, cùng một triệu yên đó sẽ được chuyển khoản tiền mặt vào tài khoản của cha Miyabi.

Giao dịch như vậy đã diễn ra đều đặn, trong nhiều năm.

“Có lẽ ông Kumagoro đã rút tiền mặt và giao tận tay cho cha của Kannagi-kun. Và cha của Kannagi-kun đã gửi vào tài khoản của mình.”

“Giao tận tay sao. Chắc là để giấu việc có giao dịch với bố Miyabi trên tài khoản… Dù sao thì, cũng khó mà nghĩ đây là giao dịch công việc bình thường.”

Khi còn nhỏ, Miyabi đã chứng kiến Kumagoro giao tiền mặt cho cha cô bé. Đó là một khoản tiền lớn, có vẻ là tiền cấp dưỡng.

Bản ghi chép trước mắt là bằng chứng cho thấy giao dịch như vậy đã tiếp diễn trong nhiều năm.

“Với cái này… bằng chứng về tiền cấp dưỡng sẽ có sức thuyết phục hơn. Cảm ơn cậu, Ikusu.”

Shogo một lần nữa ngước nhìn tòa nhà trụ sở chính của Tập đoàn Mikadonono mà họ sắp đến.

Với bằng chứng này, mẹ chắc chắn sẽ phải thừa nhận Miyabi là em gái.

Mẹ cậu là người mà khi nổi giận thì cứ như sấm sét giáng xuống vậy. Cậu không thể tưởng tượng được bà sẽ phản ứng thế nào nếu tận mắt thấy sự tồn tại của Miyabi.

Hình bóng mẹ trong phòng chủ tịch ở tòa nhà cao tầng đó, thậm chí còn giống như một nữ phù thủy ẩn mình trong tòa tháp đen tối.

Cậu cảm thấy chân mình như muốn khuỵu xuống.

――Nhưng bây giờ mình phải chiến đấu.

Ngay lúc này, Shogo đang có tâm trạng của một anh hùng đối mặt với phù thủy ác.

“Chúng tôi sẽ đợi ở đây. Cậu Shogo, hãy thuyết phục bà Kanoko thật tốt.”

Konoe nhận cặp của Shogo và Miyabi.

“Không sao đâu, Kannagi-san. Bà Kanoko nhìn có vẻ nghiêm khắc vậy thôi, nhưng thật ra là người tốt bụng đấy. Lần trước gặp, tôi có cảm giác như vậy.”

“Đúng rồi. Hồi mùa hè, em được mời đến bữa tiệc ở khách sạn, rồi lỡ uống rượu vang say ngã vật ra đúng không. Lúc đó bà Kanoko lo lắng cho em lắm.”

Miyabi cũng đồng tình mỉm cười.

“……Thế nên, em hy vọng bà Kanoko sẽ không giận hay buồn vì chuyện của em.”

“Đi thôi, Miyabi.”

Shogo bước chân về phía tòa nhà.

Miyabi cũng gật đầu với vẻ kiên quyết và bước theo Shogo.

Shogo và Miyabi sánh bước bên nhau, im lặng đi dưới bầu trời thu trong xanh.

Để cặp anh em này có thể trở thành anh em được mọi người chấp nhận, để tiến đến một trận chiến nhỏ.

Cửa chính của tòa nhà trụ sở Tập đoàn Mikadonono là một cánh cửa kính hình bán nguyệt.

Bước vào bên trong, đó là một đại sảnh lớn thông ba tầng. Ánh nắng từ những ô cửa sổ trải dài trên tường tràn vào, biến nơi đây thành một nhà kính khổng lồ.

Bên trong, hàng chục người mặc vest đang đi lại. Họ là nhân viên của Tập đoàn Mikadonono hoặc các doanh nhân từ các công ty khác đến đàm phán. Giữa họ, Shogo và Miyabi trong bộ đồng phục trông hơi lạc lõng.

Hai người đi thẳng qua đại sảnh, tiến đến quầy lễ tân ở phía trước.

“Xin chào quý khách. Chào mừng đến với Tập đoàn Mikadonono.”

Một nữ tiếp tân trong bộ đồng phục thiết kế sạch sẽ, màu hồng nhạt và trắng, cúi chào đón. Tòa nhà này cũng có nhà hàng và phòng trưng bày, nên cũng có khách hàng bình thường ghé thăm.

Đứng trước cô, Shogo mở thẻ học sinh ra và đưa tới.

“Cháu là Mikadonono Shogo, con trai của Chủ tịch Mikadonono Kanoko. Cháu muốn gặp mẹ cháu để nói chuyện.”

Có vẻ ngạc nhiên trước vị khách bất ngờ, nữ tiếp tân đưa tay che miệng.

“Xin quý khách chờ một chút.”

Nữ tiếp tân nhấc ống nghe điện thoại bàn và bấm số nội bộ.

“Thưa Chủ tịch. Con trai ngài đã đến. Ngài có đồng ý cho vào không ạ?”

Sau một lúc trao đổi qua điện thoại nội bộ, cô ấy đặt ống nghe xuống và nhìn Shogo một lần nữa.

“Ngài ấy nói là đang bận, hẹn lần khác…”

“Xin cô, làm ơn! Có cách nào không ạ!? Chuyện này rất quan trọng!”

Shogo năn nỉ nữ tiếp tân. Cậu không thể lùi bước ngay cả trước khi cuộc chiến bắt đầu.

Nữ tiếp tân với vẻ mặt hơi bối rối, một lần nữa nhấc ống nghe lên.

“Mời quý khách ngồi chờ.”

Nghe vậy, Shogo và Miyabi ngồi xuống ghế sofa ở khu vực chờ, gần cửa sổ kính lớn. Ở bàn bên cạnh, hai người, một Nhật và một phương Tây, đang đàm phán bằng tiếng Anh.

“Em cứ tưởng con trai chủ tịch thì được vào luôn chứ, nhưng hóa ra không phải nhỉ.”

Miyabi vừa nhìn đại sảnh vừa nói.

“Đương nhiên rồi. Anh có làm việc ở đây đâu.”

Tuy nhiên, Shogo có thể sẽ trở thành chủ tịch của Tập đoàn Mikadonono này trong tương lai.

Để làm được điều đó, cậu phải gặp được người phụ nữ sẽ là bạn đời trọn kiếp của mình. Đó là di chúc của cố Kumagoro.

Trở thành người yêu của Konoe và nhận Miyabi làm em gái. Để mọi người có thể trở thành gia đình, cậu không thể thua cuộc.

“Ting,” tiếng thang máy gần đó đến. Cửa thang máy lớn mở ra, vài nhân viên nam nữ bước ra. Họ vừa xem đồng hồ, vừa nói chuyện điện thoại di động với vẻ bận rộn, và đi về phía cửa chính.

Tiếng giày cao gót đen vang lên, một người phụ nữ cao ráo như người mẫu xuất hiện tại sảnh.

Tóc cô búi gọn gàng sau đầu, đeo kính gọng mảnh. Dáng vẻ cô bước đi dứt khoát trong bộ vest nữ toát lên hình ảnh một nữ doanh nhân thành đạt.

“…Seri-san!? Miyabi, trốn đi!”

Trước sự xuất hiện đột ngột của Seri Risa, Shogo nhanh chóng lấy hai tay che mặt.

Đó chính là người phụ nữ đã từng làm thư ký cho Kanoko, và sau đó đã phản bội Kanoko và Shogo.

“Ể, ể!?”

Bị nói bất ngờ, Miyabi khom lưng, ôm đầu che mặt.

Seri đi ngang qua sảnh mà không nhận ra Shogo và Miyabi, rồi bước vào một thang máy khác và biến mất.

“Seri-san… Nghe nói bà ấy đã nghỉ việc thư ký cho mẹ, nhưng vẫn làm ở đây sao.”

Shogo bỏ tay xuống khỏi mặt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy nơi Seri vừa biến mất.

“Mikadonono Shogo-sama!”

Bị nữ tiếp tân vừa rồi gọi, Shogo và Miyabi một lần nữa quay lại quầy lễ tân.

“Chủ tịch nói sẽ gặp ngài. Mười phút nữa, xin mời đến phòng Chủ tịch.”

“Thật sao!? Cảm ơn cô!”

Cảm ơn xong, Shogo và Miyabi theo lời dặn, mười phút sau, tiến về phía thang máy riêng đến thẳng phòng Chủ tịch ở cuối đại sảnh.

§

Căn phòng rộng khoảng hai mươi chiếu, bao quanh bởi tường ốp gỗ. Hai bên lối vào là phòng tiếp khách và phòng thư ký. Cả hai phòng đều mở cửa, không có ai bên trong.

Bức tường đối diện cửa chính là một cửa sổ kính lớn. Từ tầng ba mươi, bên ngoài cửa sổ là bầu trời xanh buổi chiều và cảnh quan thành phố.

Trước cửa sổ là một bàn làm việc hình chữ L rộng rãi, đặt điện thoại bàn, đồng hồ để bàn, đèn bàn và màn hình máy tính. Dọc tường có các kệ đầy sách và tài liệu, giá tạp chí thì xếp đầy các ấn phẩm từ khắp nơi trên thế giới.

Trong phòng được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Hầu như không có vật trang trí nào, là một căn phòng toát lên vẻ đẹp chức năng.

Đây chính là phòng Chủ tịch của Tập đoàn Mikadonono.

Chủ tịch Mikadonono Kanoko đang ngồi trên ghế làm việc. Bà mặc một bộ vest hơi nổi bật, mái tóc dài uốn xoăn nhiều chỗ. Có vẻ như bà rất chú trọng đến hình ảnh trước ống kính.

Kanoko đang tập trung nhìn vào tài liệu trên tay với ánh mắt nghiêm nghị. Đây là bộ mặt của một chủ tịch mà bà hiếm khi thể hiện trước người khác.

Shogo nghĩ, có lẽ khi còn sống, Kumagoro cũng đã có vẻ mặt nghiêm khắc như vậy trong căn phòng này.

“Mẹ ơi.”

Shogo đứng trước bàn làm việc và lên tiếng.

Tuy nhiên, Kanoko không trả lời, mà chỉ cầm lấy tài liệu tiếp theo.

“Mẹ ơi! Con có chuyện muốn nói!”

Kanoko cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, khó chịu nhìn Shogo. Sau đó, bà nhận ra Miyabi đang đứng phía sau cậu, và nhíu mày khó hiểu.

“Shogo. Mẹ đã nói nhiều lần rồi, mẹ không rảnh đâu. Seri đã nghỉ việc, thư ký mới cũng chưa tìm được. ――Vậy mà con lại xông cả vào công ty… Con không có phép tắc tối thiểu sao?”

“Con xin lỗi vì đã làm phiền công việc của mẹ. Nhưng con có chuyện nhất định phải báo cho mẹ biết. Con muốn gặp trực tiếp để nói, không phải qua điện thoại.”

“Và nữa, hãy cẩn thận lời nói của mình. Dù là mẹ con, đây vẫn là công ty. Không được quên thái độ phù hợp ở nơi công cộng.”

“Đây là chuyện gia đình.”

Nhưng Shogo không thay đổi giọng điệu. Lúc này, cậu đang nói chuyện với bà như một người mẹ, chứ không phải với Chủ tịch Mikadonono Kanoko.

“Con có người muốn giới thiệu với mẹ.”

Cậu đã nhiều lần băn khoăn, suy nghĩ xem nên giải thích về Miyabi thế nào.

Nhưng cuối cùng, điều cậu muốn truyền tải chỉ có một. Cậu nói thẳng thừng:

“Em ấy, là em gái của con.”

§

Một sự im lặng bao trùm. Kanoko nhìn chằm chằm vào mặt con trai, không hề nhúc nhích.

“Con… nói gì cơ?”

“Đừng giấu giếm. Con đã biết rồi. Bố… Mikadonono Kumagoro, đã có con với một người phụ nữ khác ngoài mẹ. À… là ngoại tình, đúng không ạ. Đứa bé đó là con gái, nói cách khác, là em gái của con. Chính là cô bé này… Kannagi Miyabi.”

Trong khi nói, cậu cảm thấy lòng mình thắt lại.

Đối với mẹ, đây hẳn là chuyện bà không muốn nghe, và đối với Miyabi, đây cũng là một sự thật trần trụi rằng cô bé là con của một cuộc ngoại tình.

Nhưng lúc này, cậu không thể không nói.

Sau một lúc im lặng, Kanoko thở dài nhẹ.

“Shogo. Con tin những lời đồn thổi như vậy sao? ――Mẹ không phủ nhận rằng có tin đồn trong Tập đoàn Mikadonono rằng ‘Kumagoro có con riêng’. Nhưng đó là tin đồn vô căn cứ. Kumagoro không hề ngoại tình, nói gì đến chuyện có con riêng… Nực cười!”

“Ra vậy,” Shogo nghĩ. Cậu không nghĩ mẹ sẽ dễ dàng thừa nhận sự tồn tại của đứa con riêng, nhưng bà lại muốn bác bỏ tất cả bằng cách nói đó chỉ là ‘tin đồn’.

“Vậy thì, tại sao bố lại đưa một khoản tiền lớn cho cha của Miyabi?”

“Khoản tiền lớn?”

“Khoảng mười năm trước Miyabi đã chứng kiến. Ở nhà cô bé, Mikadonono Kumagoro đưa một khoản tiền lớn… tiền cấp dưỡng cho bố của Miyabi.”

“Sao con biết đó là tiền cấp dưỡng?”

“Trong khi đưa khoản tiền lớn đó, bố đã nói: ‘Xin hãy làm cho con gái tôi được hạnh phúc!’ ‘Con gái’ là ai!? Con trai duy nhất của Mikadonono Kumagoro phải là con, đúng không ạ!? Vậy từ ‘con gái’ từ đâu ra!?”

Kanoko nhìn Miyabi.

“Kannagi… Miyabi-san phải không?”

Bà nói chuyện với Miyabi bằng giọng nhẹ nhàng.

“Chuyện cháu và cha cháu gặp Kumagoro, là thật sao?”

“Vâng… vâng. Hồi nhỏ, khi Shogo phải nằm viện, bố em cũng đi khám bệnh. Ở đó, bố em và ông Kumagoro trở nên thân thiết… Một hôm em về nhà thì thấy ông Kumagoro đến, ông ấy đưa tiền cho bố em và còn quỳ lạy nữa.”

“Đó là chuyện của mười năm trước rồi phải không? Chắc là cháu nhớ nhầm?”

“Không phải đâu ạ! Chuyện hôm đó đã làm em sốc, em không hiểu tại sao lại nói ‘nhờ cậy con gái’ nên em đã rất băn khoăn, và chưa bao giờ quên một ngày nào.”

“Vậy sao… Nhưng có lẽ chỉ là suy nghĩ của cháu thôi.”

Shogo im lặng, đặt tờ giấy ghi chép tài khoản nhận được từ Ikusu lên bàn làm việc.

Kanoko nhìn vào tờ giấy, có vẻ như lúc đầu bà không hiểu gì.

Dần dần, đôi mắt bà mở to đầy nghiêm nghị.

“Đây là…! Shogo, tại sao con lại có những thứ này!?”

“Mẹ có còn nói lời của Miyabi là nói dối hay nhầm lẫn được nữa không?”

“…………”

Không còn lời phản bác, Kanoko im lặng.

“Mẹ ơi. Con không có ý định buộc tội quá khứ của bố. Con chỉ muốn mẹ chấp nhận Miyabi là gia đình và chào đón em ấy.”

“Mẹ đã hiểu. Tuy nhiên, mẹ không thể chấp nhận được.”

“Tại sao chứ!? Con biết sự tồn tại của Miyabi sẽ là một scandal. Nhưng nếu cứ thế này, chúng con phải giữ bí mật chuyện là anh em!”

“Shogo!!”

Kanoko quát lên, đập hai tay xuống bàn.

“Con nghĩ mẹ cho con đi học ở Học viện Miryuin là vì cái gì!? Mẹ mong đợi con trở thành chủ tịch tương lai của Tập đoàn Mikadonono! Đừng có đi tìm em gái gì nữa, hãy chuyên tâm học hành, và dốc sức tìm kiếm bạn đời đi!!”

Giờ đây, đó chỉ còn là một lời nói ngụy biện mạnh mẽ để chuyển hướng chủ đề.

Tuy nhiên, trước sự bức bách của Kanoko đang nổi giận đùng đùng, Shogo không thể làm gì ngoài việc im lặng.

“Ể… À… ể…?”

Trong căn phòng lại tĩnh lặng, một giọng nói bối rối vang lên.

Quay lại, Shogo thấy Miyabi đang chớp mắt nhìn mặt cậu.

“Shogo… là chủ tịch của Tập đoàn Mikadonono…? Tìm kiếm bạn đời…?”

“Ôi không,” Shogo đưa tay lên trán.

Chuyện Shogo là ứng cử viên chủ tịch là một bí mật tối mật, chỉ một số ít người trong công ty biết. Thế mà, chính bà chủ tịch lại tự mình tiết lộ.

Ngay cả Kanoko cũng nhận ra lỗi lầm của mình, vẻ mặt bà hiện lên sự ngượng ngùng.

“À, cái đó… em không hiểu rõ lắm, nhưng em… đã luôn định kết hôn với Shogo. Dù biết là em gái rồi…”

“Kết hôn… ư?”

“Vâng. Từ khi còn nhỏ gặp nhau, em đã luôn thích Shogo… Ngay cả sau khi em nhận ra mình là em gái của Shogo, em vẫn giấu chuyện đó, và mong có thể trở thành người yêu của Shogo và kết hôn… Em biết anh em kết hôn là không thể, nhưng em không thể kìm nén tình cảm của mình…”

Những lời đó cứ như lời thú tội vậy.

“Thế nên, việc Shogo đi tìm em gái là lỗi của em! Đừng giận Shogo, hãy giận em đây này!!”

Khóe miệng Kanoko khẽ run run. Có vẻ như bà đang cố kìm nén cơn giận dữ.

Chĩa mũi dùi cơn giận vào Shogo, Kanoko quát:

“Shogo!! Đừng nói những chuyện vô nghĩa nữa!!”

“Miyabi không còn nghĩ đến chuyện kết hôn với con nữa! Em ấy đã quyết định sẽ là em gái rồi. Chính vì vậy con mới đến đây cầu xin mẹ chấp nhận Miyabi là gia đình!”

“Mẹ đã nói là không chấp nhận rồi phải không!?”

“…Nếu mẹ đã nói đến mức đó, thì chúng ta hãy xét nghiệm ADN.”

“Con nói gì cơ?”

“Xét nghiệm ADN. Con đã kiềm chế đến giờ vì sợ rằng nếu sự thật của xét nghiệm bị lộ ra ngoài thì sẽ thành scandal.”

“Một phán đoán sáng suốt. Con nên tránh những hành động như vậy.”

“Nhưng nếu mẹ không tin lời của Miyabi, thì con chỉ còn cách đó thôi phải không? Con muốn mẹ với tư cách là chủ tịch Tập đoàn Mikadonono, hãy lên kế hoạch đối phó để đảm bảo thông tin không bị rò rỉ. Nếu có biện pháp chống scandal, chúng con cũng có thể yên tâm xét nghiệm.”

“Con không có em gái. Xét nghiệm ADN là không cần thiết.”

“Nếu mẹ không hợp tác, chúng con sẽ tự làm. …Mẹ có đồng ý như vậy không?”

“…Nghe kỹ đây. Nếu con tự ý xét nghiệm mà gây ra scandal, thì đó sẽ là trách nhiệm của con đấy.”

“Tr… trách nhiệm?”

“Cho dù là một scandal nhỏ, một người tự gây tổn hại đến hình ảnh của công ty thì không phù hợp để làm chủ tịch Tập đoàn Mikadonono.”

“Cái…!?”

“Khi đó, cũng không cần thiết phải cho con học ở Học viện Miryuin nữa. Con sẽ bị đuổi học ngay lập tức.”

Shogo chết lặng. Những lời lẽ lạnh lùng đến mức khó tin đó lại hướng về con trai mình.

Cậu cảm thấy đó là một lời đe dọa… Đây là đang đe dọa không cho cậu xét nghiệm ADN…

“Tại sao mẹ lại phủ nhận một cách trắng trợn như vậy!?”

“Đương nhiên rồi!! Người không phải là gia đình, mẹ không thể nhận làm gia đình được!!”

“Mẹ ơ…”

Định hét lên phản bác, Shogo lại im lặng.

Miyabi đứng bên cạnh, mắt mở to, ngơ ngác nhìn vào khoảng không. Đôi mắt to của cô bé hơi đỏ hoe. Cứ như sắp khóc đến nơi.

Kanoko đã nói một cách dứt khoát. “Người không phải là gia đình.”

――Cứ thế này, mình chỉ làm tổn thương Miyabi mà thôi…

Cậu nuốt khan sự giận dữ muốn hét lên.

“Con hiểu mẹ không muốn thừa nhận sự tồn tại của em gái. Bởi vì điều đó giống như thừa nhận rằng bố đã phản bội. …Nhưng mà, người tạo ra đứa trẻ là bố. Không phải lỗi của Miyabi. Phủ nhận cứng rắn như vậy cũng chẳng ích gì.”

Kanoko im lặng lắng nghe. Khi Shogo nói xong, bà chỉ nói một câu nhỏ:

“…Shogo không có em gái.”

“Miyabi, hôm nay chúng ta về thôi.”

Shogo vỗ nhẹ vai Miyabi và đi về phía cửa phòng Chủ tịch.

Khi ra đến giữa phòng, cậu quay đầu lại một lần.

“Mẹ ơi. Chính vì như vậy nên Seri-san mới phản bội mẹ đấy.”

“Seri thì sao cơ?”

“Seri-san đã lợi dụng sự tồn tại của em gái con để gây scandal, và định ngăn cản con lên làm chủ tịch.”

“Nói năng lảm nhảm. Từ trước đến nay Seri vẫn làm thư ký cho mẹ rất tốt. Con cũng đã được cô ấy giúp đỡ khi chuyển trường vào Học viện Miryuin kia mà.”

“Chuyện cô ấy giúp đỡ con cũng là với mục đích giám sát con đấy!”

Kanoko trừng mắt nhìn Shogo.

“…Được thôi. Nếu con đã nói đến mức đó thì mẹ sẽ điều tra xung quanh Seri để đảm bảo không có hành động nào gây bất lợi cho công ty. Như vậy con hài lòng chưa?”

Giọng điệu của bà không hề tin tưởng Shogo.

Nghĩ lại thì bà đã bị chồng phản bội, rồi bị cấp dưới phản bội. Ngay cả người lớn cũng sẽ bị tổn thương tâm hồn. Việc bà trở nên mất niềm tin vào con người cũng không có gì lạ.

“Con đến đây đột ngột, xin lỗi mẹ. Khi nào công việc của mẹ rảnh rang hơn, chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn nhé.”

Shogo nở nụ cười với mẹ.

――Cậu không muốn trở thành kẻ thù của mẹ.

Cậu muốn truyền đạt điều đó.

“Chủ tịch không bao giờ có thời gian rảnh.”

Nhưng Kanoko không cười, chỉ đáp lại một cách khó chịu.

§

“Haizzz, đúng là mẹ mình, cứng đầu đến thế chứ…”

Rời khỏi tòa nhà trụ sở chính, Shogo ngồi trên ghế công viên, thở dài thườn thượt.

“Không thể nói chuyện được gì cả. Mình biết bà ấy là người có lòng tự trọng cao, nhưng còn hơn cả mình tưởng tượng.”

Konoe đứng trước Shogo, lo lắng nhìn xuống. Bên cạnh Konoe là Ikusu, im lặng lắng nghe kết quả của cuộc đàm phán trực tiếp.

“Bà Kanoko, bà ấy giận đến thế sao ạ?”

“Suốt từ đầu đến cuối chỉ một mực nói rằng ‘Shogo không có em gái, con riêng của Kumagoro không hề tồn tại’. Dù đưa bằng chứng sao kê tài khoản ra, bà ấy cũng không thèm nghe. Hơn nữa, còn bảo đừng xét nghiệm ADN nữa.”

Miyabi ngồi bên cạnh trên ghế, cúi đầu, hai tay nắm chặt trên đùi.

“Bà Kanoko, bà ấy ghét em đến vậy sao…”

“Mẹ không ghét Miyabi đâu. Mẹ không thể chấp nhận sự thật rằng bố… tức là chồng, đã có con với người phụ nữ khác.”

“Em cũng nghĩ nếu ở vị trí của bà Kanoko, em cũng không thể tha thứ được…”

“Đừng bỏ cuộc, Miyabi. Dù cứng rắn hơn mình tưởng, nhưng anh cũng không hề nghĩ mẹ sẽ dễ dàng chấp nhận ngay từ đầu. Mà ngược lại, đó là một phản ứng dễ hiểu cho thấy mẹ sợ hãi việc phải chấp nhận sự tồn tại của em gái đến mức nào.”

“Ưm…”

“Cuối cùng, vẫn chỉ còn cách xét nghiệm ADN để đưa ra bằng chứng không thể chối cãi…”

Đến nước này, có vẻ như không còn cách nào khác để thuyết phục Kanoko ngoài việc đưa ra bằng chứng vững chắc mà bà không thể phản bác.

Thế nhưng… khuôn mặt giận dữ của mẹ, khi bà nói sẽ loại cậu khỏi danh sách ứng cử viên chủ tịch, lại hiện lên trong đầu cậu.

“Nếu xét nghiệm mà bị lộ ra, Shogo sẽ bị đuổi học khỏi Học viện Miryuin mất…”

Miyabi lo lắng nói.

Nghe đến chuyện bị đuổi học, Konoe khẽ “Ể…” một tiếng.

“Mẹ chỉ đang đe dọa anh thôi.”

Tuy nhiên, nếu sự thật về xét nghiệm bị bại lộ và bị đưa tin về nghi ngờ con riêng, chắc chắn sẽ khiến Kanoko nổi giận.

“Ikusu, cậu nghĩ sao? Có nên xét nghiệm không?”

Cô khoanh tay suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

“Đúng vậy. Để làm rõ mọi chuyện, nên xét nghiệm là tốt nhất. Tuy nhiên, nếu bà Kanoko kiên quyết phản đối, thì cũng có chỗ cần suy nghĩ lại. Việc chọc giận chủ tịch có phải là thượng sách không…”

“Em muốn mẹ thức tỉnh.”

“…Nếu Shogo-kun quyết định xét nghiệm, tôi sẽ dốc toàn lực để đối phó với giới truyền thông, đảm bảo thông tin không bị rò rỉ. ――Tuy nhiên, không có gì là hoàn hảo một trăm phần trăm cả. Những điều bất thường luôn tồn tại. Shogo-kun cũng cần phải chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất.”

Shogo nhắm mắt lại, suy nghĩ.

Không thể phủ nhận khả năng sự thật về xét nghiệm ADN bị truyền thông biết được và biến thành scandal. Quan trọng hơn, nếu bị những người như Seri biết được, có nguy cơ thông tin sẽ bị rò rỉ một cách ác ý.

Nếu điều đó xảy ra, sẽ chọc giận Kanoko… và Shogo có thể bị loại khỏi danh sách ứng cử viên chủ tịch.

Cũng có thể phải rời khỏi Học viện Miryuin.

Nhưng nếu cứ thế này không làm gì, mọi chuyện cũng sẽ không thay đổi.

Chiếc cầu dẫn đến vị trí chủ tịch cũng quan trọng. Nhưng sợi dây liên kết giữa anh em còn quan trọng hơn.

“…Miyabi. Chúng ta hãy xét nghiệm đi.”

“Có được không? Nếu bà Kanoko biết thì…”

“Nếu cứ sợ mẹ, thì đúng là mắc bẫy của bà ấy rồi. Hãy cho bà ấy thấy là chúng ta không mắc lừa mấy lời đe dọa đó.”

Miyabi cúi đầu, khuôn mặt cô bé hiện lên vẻ phức tạp, xen lẫn vui mừng và hối lỗi.

“Anh sẽ không bị đuổi học đâu. Nếu mẹ bắt anh ra khỏi trường, anh sẽ tự đi làm thêm để kiếm tiền học phí.”

Để Miyabi yên tâm, Shogo nở nụ cười tươi tắn.

“Ưm… Em muốn bà Kanoko chấp nhận em… Em muốn trở thành em gái của Shogo…”

“Vậy là quyết định rồi. ――Anh sẽ nhờ cậy cậu, Ikusu.”

“Nếu Shogo-kun đã quyết định.”

“Và nữa, Konoe và Miyabi, hai người có thể không nói chuyện này với bất cứ ai được không? Anh tuyệt đối muốn tránh việc thông tin bị rò rỉ.”

“Tôi sẽ giả vờ như không nghe thấy gì cả.”

Vừa gật đầu lia lịa, Konoe vừa bịt tai bằng hai tay.

“Đừng lo lắng, Miyabi. Dù có vẻ sẽ mất một thời gian nữa, nhưng chắc chắn sẽ có ngày chúng ta được chấp nhận là anh em.”

Bị Shogo, Konoe và Ikusu nhìn chằm chằm, Miyabi hơi ngại ngùng gật đầu “Ưm”.

Sau đó Miyabi nói với vẻ mặt chợt nghĩ ra điều gì đó.

“Đúng rồi. Nếu là bí mật của riêng chúng ta, thì có cần một tên mã không nhỉ?”

“Tên mã?”

“Sau này, để bàn bạc về chuyện xét nghiệm mà không bị người khác nghe lén thì rất rắc rối đúng không. Thế nên, chúng ta hãy đặt một tên mã bí mật để không ai biết chúng ta đang bàn bạc chuyện gì!”

“Đúng là không thể vô ý buột miệng nói ‘xét nghiệm ADN’ được. Có tên mã nào hay không nhỉ.”

“Ừm… ‘Chiến dịch D’ thì sao?”

“Có vẻ hơi trực tiếp quá không?”

Miyabi khoanh tay, “Ưm…” suy nghĩ.

Lại đứng bật dậy như vừa nghĩ ra, cô bé vỗ tay.

“Cái này thì sao!? Tên là ‘Đại chiến dịch High-Grade’!!”

“…Tại sao lại High-Grade?”

“Shogo không nhận ra sao? Đồ đần! Đương nhiên rồi còn gì.”

“Chậc chậc chậc,” Miyabi vừa lắc ngón trỏ vừa lấy điện thoại ra, gõ các chữ cái tiếng Anh vào màn hình chức năng ghi chú.

“Nói đến DNA là phải nói đến ‘human genome’! Viết tiếng Anh và viết tắt là ‘HG’!! Từ đó suy ra High-Grade! Em thông minh quá đi~”

Miyabi tự tin chĩa màn hình điện thoại có chữ 『Hito Genomu』 về phía Shogo và những người khác.

“Hito Genomu sao, ra vậy…”

Konoe cầm điện thoại của Miyabi với vẻ mặt ngưỡng mộ, ghé vào nhìn dòng chữ được gõ.

“Thật vậy, đúng là ‘HG’ ạ.”

Cô mỉm cười và trả điện thoại cho Miyabi.

…Dòng chữ trên màn hình đã được sửa thành 『Human Genome』.

“Đúng, đúng rồi! Viết tắt tiếng Anh làm tên chiến dịch!”

“Ơ? ‘Genome’ là tiếng Đức mà…”

“Em, em biết mà!”

Miyabi đỏ bừng mặt, vội vàng gập điện thoại lại nhét vào túi.

“Tóm lại là từ giờ gọi là Chiến dịch High-Grade! Phải gọi như vậy đấy! Hiểu chưa!?”

“Hiểu, hiểu rồi. Được rồi, vậy thì…”

Shogo một lần nữa nhìn xung quanh ba người trước mặt.

“Tất cả chúng ta hãy cùng thực hiện thành công ‘Chiến dịch High-Grade’ nào!”

Miyabi giơ nắm đấm lên “Oát!”, Konoe bịt tai “Tôi không nghe thấy gì cả đâu ạ”, còn Ikusu thì nghiêm nghị vẻ mặt chuẩn bị cho các biện pháp đối phó truyền thông trong tương lai.

Giờ đây, trận chiến thử thách sợi dây liên kết giữa anh em đã bắt đầu.

“Vậy thì Shogo-san, hẹn gặp lại ngày mai.”

Đứng trước ngã tư ngập trong ánh hoàng hôn, Konoe vẫy tay.

“Cảm ơn cậu vì hôm nay đã đi cùng.”

Shogo cũng vẫy tay đáp lại, tiễn cô về ký túc xá nữ.

“Kannagi-san, chúng ta đi thôi.”

Tuy nhiên, Miyabi vẫn đứng cạnh Shogo, không chịu đi.

“Hai người cứ về trước đi. Em có chuyện muốn nói với Shogo.”

“Thế… sao ạ? Hừm, chuyện riêng của hai người cơ à.”

Konoe cố tình nói với giọng giận dỗi.

“Kệ em. Chuyện của anh em thì, Tsuruma-san xì xì!”

“Phì phì. Kannagi-san cứ như là một cô em gái mè nheo vậy rồi.”

Bị cười khúc khích, Miyabi đỏ bừng mặt.

“Đâu, đâu có mè nheo đâu! Đương nhiên là em không mè nheo với Shogo rồi!!”

Cô bé vỗ vào vai Shogo bằng lòng bàn tay như thể đẩy ra.

“Ui da! Tại sao lại là anh bị đánh chứ…”

Nhìn thấy cặp anh em đó, Konoe “Phì phì phì” cười vui vẻ.

Một lần nữa vẫy tay với hai người, Konoe chạy nhanh qua vạch sang đường.

Tiễn Konoe xong, Shogo quay sang Miyabi bên cạnh.

“Có chuyện gì vậy? Em muốn nói gì?”

Miyabi cúi đầu, khó nói, liếc nhìn Shogo.

“Có thật không? Chuyện Shogo sẽ làm chủ tịch Tập đoàn Mikadonono ấy.”

“Là chuyện đó sao. Mẹ lại tự mình tiết lộ chứ. Chắc là bà ấy hoảng loạn lắm.”

Shogo miễn cưỡng gật đầu thừa nhận.

“Xin lỗi vì đã giấu em. Anh không có ý định giấu đâu. Nhưng vì liên quan đến việc điều hành công ty nên không được nói cho người khác biết…”

“Em không giận đâu. Chỉ là hơi, bất ngờ thôi…”

“Là di chúc của bố. Bố muốn anh kế nhiệm vị trí chủ tịch Tập đoàn Mikadonono. Để làm được điều đó, anh phải đáp ứng các điều kiện. Một là hoàn thành các khóa huấn luyện để trở thành chủ tịch. Hai là… gặp được người phụ nữ sẽ là bạn đời trọn kiếp của mình.”

“Bạn đời trọn kiếp là… người sẽ kết hôn sao!?”

“Anh nghĩ bố đã suy nghĩ như thế này. Khi trở thành chủ tịch sẽ rất bận rộn, không thể yêu đương đàng hoàng được. Vì vậy, hãy tìm một người mình thật lòng yêu thương ngay từ bây giờ. Hơn nữa, nếu đã kết hôn, thì dù còn trẻ cũng sẽ tạo cảm giác có phong thái hơn đúng không? ――Anh đã đi học ở Học viện Miryuin để gặp được người như vậy.”

“Thế nên Shogo, với Tsuruma-san…”

“À, đừng hiểu lầm nhé!? Anh không có tỏ tình với Konoe chỉ vì muốn làm chủ tịch đâu. Anh thực sự muốn ở bên cô ấy.”

Trong một khoảng thời gian, Miyabi nhìn chằm chằm vào mặt Shogo.

“Ra vậy. Đúng rồi. Shogo cứ kiểu gì mà không đáng tin lắm, nếu không có người tháo vát như Tsuruma-san ở bên thì chắc cũng không làm chủ tịch được đâu ha.”

“Xin lỗi vì đã không đáng tin. ――Chuyện này, hãy giữ bí mật với Konoe nhé.”

“Em biết rồi. Mà công nhận, thích thật đấy. Tsuruma-san, phu nhân chủ tịch cơ à.”

“Không, đâu phải đã quyết định kết hôn đâu… Anh còn chưa hẹn hò mà.”

Miyabi lại im lặng một lúc, cúi đầu với vẻ mặt lo lắng.

“Nè, Shogo… Nếu Shogo trở thành chủ tịch… em có thể ở bên cạnh anh không…”

Shogo nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô bé.

“Đương nhiên rồi. Không có lý do gì để anh em phải chia lìa cả. ――Để làm được điều đó, anh sẽ khiến mẹ chấp nhận chuyện của chúng ta.”

“…………Ưm.”

Miyabi cười tươi như một đứa trẻ được chiều chuộng.

“Em rất vui vì được là em gái của Shogo.”

Được nhuộm trong ánh hoàng hôn, nụ cười của Miyabi rạng rỡ.

§

Về đến nhà, Shogo nằm trên giường và xem internet bằng điện thoại di động.

Cậu đang tìm kiếm các trang web của các công ty xét nghiệm ADN. Tìm kiếm thì thấy rất nhiều trang web của các công ty. Đây là một thế giới mà cậu thường không có duyên, nên tất cả đều là những công ty chưa từng nghe tên.

“Ưừm… Mà, đắt thật đấy…”

Vấn đề lớn nhất là chi phí xét nghiệm. Để xét nghiệm ADN kỹ lưỡng, mỗi lần tốn gần mười vạn yên.

Không may là cậu vừa sửa điều hòa không lâu, nên hầu như không còn tiền tiết kiệm.

Shogo gập điện thoại lại, mở ví đặt trên bàn.

Dù mới đầu tháng, nhưng dù có cắt giảm chi phí ăn uống đến mức nào đi nữa, số tiền có thể chi tiêu tự do trong tháng này cũng chỉ còn khoảng một vạn yên. Với tình hình này, chắc phải mất một năm mới đủ tiền xét nghiệm.

Tất nhiên, việc yêu cầu mẹ hỗ trợ chi phí xét nghiệm là điều không thể nói ra.

“Hay là đi làm thêm…”

Shogo đóng ví lại, khẽ thở dài.

Cuộc chiến bảo vệ sợi dây liên kết giữa anh em đã bắt đầu từ những công việc lao động vất vả.

Cùng lúc đó, cách tòa nhà trụ sở Tập đoàn Mikadonono vài trăm mét, trong một con hẻm giữa các tòa nhà, một người đang bước đi. Một nửa khuôn mặt được che bởi chiếc áo choàng đen trùm kín đầu và chiếc kính râm lớn. Đôi môi mím chặt cương nghị, gợi nhớ đến một cậu bé.

Trong ánh chiều tà, ít ai nhận ra dáng người đang lén lút bước đi không tiếng động, len lỏi qua những cái bóng của các tòa nhà.

Người đó ――Ikusu, dừng lại trước một cánh cửa kim loại rỉ sét, mặt đường hẻm phía sau một tòa nhà cũ.

Nhìn quanh hai bên, xác nhận không có ai, cậu đẩy cửa. Không phù hợp với vẻ ngoài rỉ sét, cánh cửa khẽ mở ra không một tiếng động.

Bên trong là một sảnh thang máy với sàn, tường và trần đều bằng bê tông trần. Các thanh sắt lộ ra ở khắp nơi, cứ như một tòa nhà bỏ hoang.

Bước vào thang máy ở phía sau, cậu bấm các nút số tầng theo thứ tự ‘2’, ‘4’, ‘9’, ‘3’. Đó là số nhận dạng được cấp cho Ikusu.

Thang máy không tiếng động bắt đầu chuyển động, đi xuống tầng hầm. Điểm đến được xác định tự động theo số nhận dạng đã nhập. Đó là một hệ thống tự động đưa đến tầng có gian làm việc của người nhận dạng.

Cuối cùng thang máy dừng lại, cửa lại mở ra.

Bước ra ngoài, cậu thấy mình trong một căn phòng nhỏ với những bức tường trắng sáng chói. Căn phòng không có gì, bên phải có một cánh cửa kim loại. Phía trên cánh cửa treo một bức hoành phi dài.

Trên bức hoành phi, chữ 『Seiryukai』 được viết bằng bút lông mạnh mẽ, màu mực đen tuyền.

Đây chính là tổ chức mà Ikusu thuộc về, 『Hội Seiryukai Mikadonono』.

Một tổ chức được thành lập để giải quyết mọi rắc rối lớn nhỏ xảy đến với Tập đoàn Mikadonono, nay đã trở thành một tập đoàn toàn cầu.

Ikusu đứng trước cửa, đặt ngón giữa lên cảm biến vân tay bên cạnh. Với tiếng động cơ khẽ vang lên, cánh cửa trượt ngang mở ra, cậu tiếp tục tiến vào sâu hơn.

Bên kia cánh cửa, một hành lang tối tăm như hang động trải dài. Sàn và trần nhà đều đen tuyền. Những chiếc đèn mỏng dài chiếu sáng hai bên lối đi dưới chân, tạo thành một vệt sáng mờ ảo dẫn đến cuối hành lang.

Phía bức tường bên trái, những cánh cửa được sắp xếp cách đều nhau. Trước mỗi cánh cửa trên sàn, những chữ cái in hoa như 『Z』『Y』 được viết lớn. Đến trước cánh cửa có chữ 『X』, Ikusu dừng bước.

Quay mặt về phía cánh cửa, cô đẩy kính râm lên trán và ghé mắt vào camera nhận diện mống mắt được đặt ở trung tâm. Khóa cửa bật mở, Ikusu cuối cùng cũng bước vào buồng làm việc của mình.

Một không gian rộng khoảng sáu chiếu tatami là buồng làm việc được giao cho Ikusu. Bên trong trống trải, một chiếc bàn nhỏ được đặt ở phía cuối. Trên tường, vài màn hình mỏng để hiển thị dữ liệu được lắp đặt.

Chỉ riêng trụ sở Seiryukai này đã có hơn một trăm nhân sự làm việc, nhưng chỗ ngồi của họ đều được chia thành từng buồng riêng biệt, hiếm khi để lộ mặt cho nhau. Các thành viên trong tổ chức đều hoạt động mà không biết thân phận thật của đối phương. Bởi vì việc để người khác biết được danh tính sẽ trở thành điểm yếu của chính họ.

Ikusu nhớ lại kế hoạch xét nghiệm DNA của Shougo.

「Biện pháp đối phó truyền thông sao. Không thể dung thứ cho bất kỳ scandal nào. Nhất định phải ngăn chặn rò rỉ thông tin. Vì tương lai của Shougo-kun, tuyệt đối không được chọc giận bà Kanoko...」

Ikusu ngồi xuống bàn, bật nguồn chiếc PC để bàn đặt trên đó.

Dù không biết rõ thân phận của nhau, nhưng tất nhiên tinh thần làm việc nhóm là cần thiết. Việc liên lạc cho mục đích đó được thực hiện trên mạng lưới điện tử nội bộ của tổ chức.

「Lần này không thể thất bại được. Mình còn phải tìm ra thân phận thật của Seri nữa... Có lẽ mình nên nhờ hỗ trợ thì hơn...」

Khi PC khởi động, cô gõ lệnh thực thi trình duyệt chuyên dụng và mật khẩu vào dòng lệnh. Trình duyệt mạng hiển thị trên màn hình.

Chức năng của mạng lưới này không khác biệt nhiều so với hệ thống mạng nội bộ được sử dụng trong các văn phòng thông thường. Có bảng tin, email và tin nhắn.

Khi chuyển đến màn hình bảng tin, các báo cáo công việc từ các thành viên tổ chức được hiển thị dưới dạng danh sách. Cô có thể nhìn rõ những vấn đề đang xảy ra bên trong và bên ngoài Tập đoàn Mikadonono.

Những rắc rối đáng chú ý là thông tin về gián điệp công nghiệp nhắm vào bản thiết kế sản phẩm mới, và vụ án tham ô chưa thành công được phát hiện trong nội bộ công ty. Kẻ thù không nhất thiết phải ở bên ngoài. Chúng có thể ở bên trong.

Ikusu tìm kiếm thông tin có thể là đầu mối về 『Kẻ đứng sau』 mục tiêu 『S』, tức là Seri, nhưng không tìm thấy gì tương tự.

Sau khi xác nhận xong, cô chuyển sang màn hình email. Có một thư mới.

Tên người gửi là 『Mr. J』, người nhận là 『Mr. X』.

『Mr. X. Anh có một nhiệm vụ mới. Vui lòng liên hệ lại ngay khi quay về』

Đó là một email đơn giản. Đối với những người chỉ làm việc vì nhiệm vụ, đây là điều bình thường hàng ngày.

Mr. J là sếp của trụ sở Seiryukai. Anh ta tổng hợp các yêu cầu mà tổ chức nhận được và phân bổ cho từng thành viên.

Ikusu có một mức độ hiểu biết nhất định về thân phận của người đàn ông này. Bởi vì khi Ikusu gia nhập tổ chức, chính anh ta là người đã hướng dẫn công việc cho cô.

Mặc dù vậy, những gì Ikusu biết chỉ là anh ta là một người đàn ông to lớn cao hơn hai mét và là một người đàn ông kiệm lời với giọng nói trầm. Cô không biết khuôn mặt thật của anh ta ẩn sau kính râm, chứ đừng nói đến tên thật của anh ta.

Dù không tiết lộ thân phận cho nhau trong tổ chức, anh ta vẫn là một đối tác đáng tin cậy.

Trong khi suy nghĩ về việc liệu có nên nhờ Mr. J giúp đỡ về biện pháp đối phó truyền thông hay không, Ikusu khởi động ứng dụng nhắn tin. Mr. J cũng đang online. Cô gõ bàn phím để liên lạc.

『Là Mr. X. Tôi đã quay lại. Muốn xác nhận về nhiệm vụ』

Sau khi gửi tin nhắn, vài giây sau, có tin nhắn trả lời.

『Được rồi, Mr. X. Nội dung nhiệm vụ là giám sát ông Mikadonono Shougo』

Pít, bàn tay cô dừng lại trên bàn phím.

―― Giám sát Shougo-kun...? Là sao đây?

Trong khi bối rối, cô gửi tin nhắn tiếp theo.

『Tôi không hiểu rõ. Khách hàng là ai?』

『Là chủ tịch Mikadonono Kanoko. Cô ấy muốn ngăn Shougo tìm kiếm em gái mình. Chi tiết nhiệm vụ, hãy trực tiếp hỏi bà Kanoko』

Ikusu quên cả trả lời, chìm vào suy nghĩ.

Shougo đang định xét nghiệm DNA để chứng minh Miyabi là em gái của mình và đối chất với Kanoko.

Kanoko sợ điều đó nên đã đưa ra yêu cầu này...

「Vớ vẩn... Chúng ta đã hứa rồi mà. Rằng sẽ giúp Shougo-kun...」

Nhưng mệnh lệnh của chủ tịch Kanoko là tuyệt đối. Nó chắc chắn được ưu tiên hơn Shougo.

『Sao vậy, Mr. X? Có bất tiện gì sao?』

Ikusu thở dài một hơi thật mạnh, rồi gõ bàn phím.

『Không có bất tiện gì. Tôi sẽ liên lạc với bà Kanoko ngay lập tức』

『Đã rõ. Chúc nhiệm vụ thành công. Good Luck!』

Liên lạc với Mr. J bị cắt đứt.

Ikusu đeo lại kính râm, ngả người sâu vào ghế và ngước nhìn trần nhà.

「Chủ tịch Kanoko muốn mình phản bội Shougo-kun sao...?」

Nhưng nếu đó là mệnh lệnh, cô phải tuân theo.

「Mình là X. Là Mr. X vô danh, tồn tại để bảo vệ Tập đoàn Mikadonono này...」

Lời nói của Ikusu không ai nghe thấy, chìm khuất vào trong buồng làm việc tối tăm nằm dưới lòng đất.

§

Vào một buổi nghỉ trưa, Shougo cùng Konohe và Miyabi đi đến phòng hội học sinh.

「Không biết hội trưởng Tendou có ở đó không nhỉ?」

Mở cửa phòng hội học sinh, họ thấy Hội trưởng Hội học sinh Tendou Mana, Phó Hội trưởng Kunitachi Rinka, và Thư ký phụ Shiga-san. Đúng vào giờ ăn trưa, mọi người đang ngồi ăn bento của mình.

「Thôi nào, Shougo-kun~, giờ nghỉ trưa mà bận rộn thế thì không được đâu nha~」

Mana, ngồi ở ghế hội trưởng, dùng đôi đũa cầm trên tay chỉ vào Shougo, giận dỗi phụng phịu.

「Ơ, bận rộn là sao ạ?」

「Vừa ăn xong mà vận động thì không tốt cho cơ thể đâu. Ăn xong phải nằm dài ra, rồi ăn pudding sữa tráng miệng nữa chứ~」

「Có khi thành bò mất...」

Trước lời của Shiga-san, Mana vung đũa thẳng lên trời.

「Đúng thế! Sau bữa trưa, tất cả chúng ta cùng ngủ trưa rồi biến thành bò đi nào~!! Moo~!!」

Khi cô dồn hết sức lực đứng dậy, ngực Mana đung đưa phập phồng.

Không hiểu sao, Shiga-san nhìn chằm chằm vào ngực Mana với ánh mắt nghiêm túc.

「Ơ, thành bò ạ? Có phải vẫn phải thành bò mới được không ạ?」

「Đúng thế đó, Shiga-san! Không thành bò ăn vặt thì con người sẽ không trưởng thành được đâu!」

「Vâng... vâng ạ! Em nhất quyết sẽ cố gắng hết sức để thành bò ạ!!」

...Nghe hai người trò chuyện, Shougo đưa đơn xin làm thêm mà cậu mang theo cho Mana. Đó là đơn xin của cả ba người Shougo, Miyabi và Konohe.

「Các cậu định đi làm thêm à~?」

「Chúng tớ đã nhờ Sagara-senpai và được cho phép làm việc bán thời gian rồi」

Dừng đôi đũa đang cầm, Rinka nhìn Shougo với vẻ hơi sửng sốt.

「Lại là ba người mặc bộ đồ hầu gái đó và dùng giọng mè nheo gọi 『Anh hai~』 nữa sao?」

「Không, em không mặc đồ hầu gái đâu...」

「Nếu có đơn xin, việc làm thêm thì không sao. Nhưng sao tất cả các bạn lại cùng nhau...」

Trước mặt Rinka với vẻ mặt bối rối, Miyabi mạnh mẽ vung nắm đấm lên.

「Đây là một kế hoạch! Là Đại Chiến Dịch Cao Cấp (High-grade) Quyết Thắng của bọn tớ!!」

「Cái gì cái gì~!? Kế hoạch gì thế~? Nghe có vẻ thú vị quá~!」

Mana mắt lấp lánh, ghé người tới.

「Tuyệt vời lắm đúng không~. High-grade là viết tắt của 『HG』 đó, Human Gen...」

「Mị... mọi người cùng đi làm để tự mài giũa bản thân mình thật High-grade là một kế hoạch tuyệt vời đấy ạ!」

Konohe vội vàng ngắt lời Miyabi, người suýt chút nữa nói ra chuyện xét nghiệm DNA.

―― Miyabi, rõ ràng tự mình đặt tên kế hoạch rồi...

Shougo không thể không nhìn Miyabi bằng ánh mắt hoài nghi.

Cậu nghĩ rằng nói chuyện xét nghiệm cho Mana và Rinka thì không sao. Nhưng không cần thiết phải cố tình để họ giữ bí mật. Đây là kế hoạch của bốn người Shougo, Miyabi, Konohe và Ikusu.

「Mọi người đi làm thêm thật là vĩ đại quá đi~」

Shiga-san nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ.

「Khô... không có gì to tát đâu ạ」

「Tôi không được tham gia cái kế hoạch đó sao...」

Rinka khẽ thì thầm một câu không rõ.

「Ơ, Kunitachi-san, cô nói gì thế?」

「Không có gì đâu ạ! ...Dù sao đi nữa, dù là công việc làm thêm nào, việc tự mài giũa bản thân là điều tuyệt vời. Senpai Mikadonono, đừng bao giờ lười biếng mà hãy cố gắng hết sức mình trong công việc nhé」

Rinka mỉm cười và tiếp tục ăn bento của mình.

Và thế là, Shougo và các bạn bắt đầu làm thêm tại quán cà phê 『Lyrical☆Sisters』 do Sagara Mei quản lý.

「Kyaoooohhh... Thật không ngờ Kaminagi và Tsuruma lại cùng nhau trở thành 『sisters』 lần nữa, trên đời này không có gì sung sướng bằng đâu aaaahhh. Hức, hức hức...」

Trước cửa phòng thay đồ trong quán, Mei trong bộ đồ cosplay phù thủy nhỏ đang rưng rức khóc vì xúc động, nước mắt chảy ròng ròng.

「Se... Senpai. Không cần phải khóc nhiều đến thế đâu ạ...」

「Mikadonono không hiểu được sự cảm động này sao!? Ta đã từng tuyệt vọng vì nghĩ rằng phép màu hai cô bé ấy biến thành em gái tai mèo sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa!」

「Haizzz...」

「Sao? Mikadonono cũng vui vì được nhìn thấy Tsuruma và Kaminagi trong bộ dạng 『sisters』 đó chứ~. Mũi phình ra rồi kìa, cái tên này, cái tên này~」

Cười tủm tỉm, Mei dùng đầu ngón tay chọc chọc vào ngực Shougo.

―― Hừm hừm... Dáng vẻ hầu gái của Konohe và Miyabi sao...

Trong đầu Shougo hiện lên hình ảnh hai cô gái trong bộ hầu gái tai mèo.

『Anh Shougo ơi. Konohe sẽ đút omurice cho anh nhé meow』

『Anh Shou nii nữa chứ~. Anh đừng có chọc chọc miếng đệm thịt của em nữa meow』

Giật mình, Shougo lắc đầu xua đi ảo tưởng.

―― Không được không được. Mục đích của chúng ta không phải thế.

「Senpai nói gì vậy, em không có phình mũi ra đâu. Đây là Đại Chiến Dịch Cao Cấp mà. Là để mài giũa bản thân!」

「Ồ hô hô~? Mài giũa bản thân, hả」

「Được, được thôi, dù sao thì em cũng sẽ làm việc chăm chỉ mà!」

Shougo chỉnh lại chiếc nơ bướm của bộ đồ bồi bàn, thẳng lưng đứng nghiêm.

「Hãy chuẩn bị đi, Mikadonono. Ta sẽ vắt kiệt sức ngươi đó~. Khà khà khà~」

「Đừng ngại ngần gì cả. ...À mà, em là con trai thì có lẽ sẽ thành 『em trai』 nhỉ? Giống như quán cà phê quản gia, kiểu như 『Mừng chị về nhà, thưa chị』 ấy nhỉ. Nghe có vẻ ngại quá~」

「Đừng lo, Mikadonono. Đĩa để ngươi rửa có vô số đó!」

「Lại là rửa bát ạ. Đúng vậy ạ...」

Shougo ngay lập tức khom lưng, ủ rũ rầu rĩ.

Cạch một tiếng, âm thanh mở khóa vang lên, cánh cửa phòng thay đồ chậm rãi mở ra.

「Ồ, Miyabi và Konohe thay đồ xong rồi à... khoan đã」

Khoảnh khắc nhìn thấy hai người, Shougo cứng đờ toàn thân.

Konohe và Miyabi đang mặc bộ bodysuit màu cam giống như trang phục của các cô gái thỏ. Hơn nữa, họ không mặc quần tất lưới, mà để lộ đôi chân trần.

「Cái... cái trang phục này...」

Konohe lắc đôi tai mèo cài trên đầu, dùng hai tay che ngực và đùi, uốn éo thẹn thùng.

「Không mặc có được không ạ...?」

Miyabi xấu hổ quay lưng lại, dùng hai tay cố gắng che đi vòng ba đầy đặn của mình.

Một cái đuôi mèo mọc ra từ eo của cả hai, uốn lượn phập phồng.

Không chỉ có vậy.

Khe ngực hiện rõ đường rãnh, và điều kích thích nhất là... đường chữ V sắc nhọn đến mức như muốn đâm vào mắt, kéo dài từ eo xuống háng!

「Khoan đã, cái quái gì thế, bộ đồ này!?」

「Giật mình chưa, Mikadonono! Đây chính là Nyannyan Girl chứ không phải Bunny Girl! Với bộ trang phục siêu cấp này, giờ là lúc 『Lyrical☆Sisters』 bay xa ra thế giới!!」

Mei tự tin dang rộng hai tay tuyên bố.

「Haizz... nó... nó cứ bị kẹt vào...」

「Cái này, phần mông gần như lộ hết rồi ạ...」

...Đằng sau Mei, cả Miyabi và Konohe đều đỏ bừng mặt, rưng rức nước mắt, yếu ớt khuỵu xuống sàn.

「Nói chứ Senpai! Cho học sinh cấp ba mặc thế này là bị đình chỉ kinh doanh đó!」

Hừm, Mei bĩu môi không hài lòng.

「Sao lại giận. Ta đã nói rồi mà. Đó là 『Đại Chiến Dịch High-leg』 phải không?」

「「「Không phải High-legggg!!」」」

---

Shougo, Konohe và Miyabi đồng thanh phản bác.

「...Haizz, có lúc tưởng chừng như tiêu rồi chứ」

Thở dài thườn thượt, Shougo và các bạn bước đi trên đường phố đêm trở về.

「Sagara-senpai vẫn y như vậy nhỉ」

Haha, Konohe cười khổ.

「Thôi nào... Shougo-kun, quên cái bộ đồ đó đi nhé」

Miyabi vẫn còn đỏ mặt xấu hổ, liếc mắt nhìn Shougo.

Cuối cùng, cả hai đã thay lại bộ hầu gái thông thường và hoàn thành ngày làm thêm hôm nay.

「Thôi thì cùng cố gắng thôi. Miyabi, nếu gộp tiền lương của cả hai lại, chẳng mấy chốc sẽ tích đủ tiền thôi」

「Mười vạn yên phải không. Một tháng thì có lẽ sẽ đủ」

「Làm thêm sau giờ học, có thể sẽ mất thêm chút thời gian nữa...」

「Em còn có câu lạc bộ bơi lội nữa nên không thể làm thêm mỗi ngày được...」

「Chúng ta sẽ tích dần từng chút một. ...Mà dù sao, Konohe cũng không cần phải làm việc cùng đâu」

「Em thấy buồn nếu chỉ mình em bị loại khỏi kế hoạch」

「Nhưng mà...」

「Em đâu có nói sẽ đưa tiền đâu ạ? Là để dành cho riêng em.――Nhưng nếu có việc gì cần đến, đừng ngại ngần mà hãy hỏi em nhé」

「Konohe... cảm ơn em. Nếu... nếu thật sự khó khăn, anh có thể sẽ nhờ em giúp đỡ. ...Được không?」

「Vâng ạ!」

Khi Konohe mỉm cười gật đầu, đúng lúc đó...

「Này Tsuruma-san. Hơn cả việc của mình, cậu thì sao?」

Miyabi nói với giọng hơi khó chịu.

「Ơ... Việc của mình là sao...」

「Shougo đã tỏ tình với cậu, tại sao cậu lại không hẹn hò chứ」

Cô ấy chất vấn Konohe với giọng điệu có phần trách móc.

Shougo đã tỏ tình với Konohe tại lễ hội văn hóa. Một lời tỏ tình đình đám trước toàn thể học sinh.

Nhưng hai người vẫn chưa trở thành người yêu. Cũng không phải bị từ chối. Họ đang ở trạng thái bảo lưu câu trả lời.

「Em đã khiến Shougo-san mất đi một ký ức quan trọng ngày xưa. Anh ấy đã bị xe tông thay cho em... Thế mà em, có nên tự xưng là người yêu không?」

「Chuyện mười năm trước rồi, cứ buồn rầu mãi thì có ích gì đâu? Mau quên đi, phải tiến lên phía trước chứ!」

Bị nói như vậy, Konohe co rúm lại trông thật đáng thương.

...Nhưng Shougo cũng đồng cảm trong lòng.

Cậu không muốn cô cứ mãi day dứt chuyện xưa. Không muốn cô bị quá khứ ràng buộc.

Thế nhưng, Konohe cũng không phải tự nguyện ôm lấy cảm giác tội lỗi. Những vết thương lòng không thể xóa bỏ dù có cố gắng thế nào đi nữa, đó là điều cô không thể tự làm được gì.

「Giống như Miyabi có chuyện của Miyabi, Konohe cũng có chuyện của Konohe mà」

「Hừm~. Cũng có thể là thế nhưng mà...」

Konohe cúi đầu xin lỗi Miyabi với giọng buồn bã.

「Em đã xen vào quá rồi phải không ạ? Tự ý giúp đỡ Kaminagi-san...」

「Aish, không phải thế đâuuuu!」

Có lẽ không thể truyền đạt được điều mình muốn nói, Miyabi hơi bực bội gãi đầu.

「Ý tớ là, cậu hãy quan tâm đến bản thân hơn là việc của tớ ấy! Cố gắng để có thể tự tin trở thành người yêu đi!」

「Cố... cố gắng sao ạ?」

「Đúng thế! Đừng để cảm giác tội lỗi đó đánh bại, hãy tạo thật nhiều kỷ niệm vui vẻ vào! Shougo cũng thế! Đừng có mãi lo cho tớ, mà phải lo cho Tsuruma-san chứ!」

Bị nói như đang giảng đạo, Shougo và Konohe bất giác nhìn nhau.

「Miyabi nói đúng.――Anh đã hứa. Để Konohe không còn cảm giác tội lỗi nữa, anh sẽ giúp em lấy lại ký ức đã mất. Anh vẫn chưa tìm ra cách phải làm thế nào, nhưng... anh sẽ cố gắng để tiến lên phía trước dù chỉ một chút」

「Em cũng phải tích cực hơn nữa. Không thể chỉ mãi chờ đợi Shougo-san mà phải tự mình, thổi bay cảm giác tội lỗi đó đi」

Nghe lời của hai người, Miyabi cuối cùng cũng gật đầu vẻ đã hiểu, rồi chống tay vào hông.

「Hiểu là được rồi, hiểu là được」

Shougo cảm thấy, đây cũng là một cuộc chiến.

Nếu khiến Miyabi được mẹ chấp nhận là cuộc chiến với mẹ, thì việc trở thành người yêu với Konohe là cuộc chiến với quá khứ.

Là một cuộc chiến không thể tránh khỏi để vượt qua quá khứ đau thương, và tiến lên như hai con người mới.

「Được rồi, vậy từ bây giờ, Konohe và Miyabi cũng cùng cố gắng lên nhé!」

Shougo định bước đi lần nữa.

「Shougo-kun」

Một giọng nói như gọi dừng lại vang lên từ phía sau.

Dưới đèn đường, một người mặc đồng phục học sinh nam của học viện Shinryuin đang đứng.

Đó là Ikusu, một thành viên khác của kế hoạch này. Shougo chạy đến bên cô.

「Ikusu! Về kế hoạch đó thì, chắc còn mất chút thời gian nữa. Hôm nay mới bắt đầu làm thêm thôi, khi nào có tiền chắc chắn sẽ thực hiện nên đợi anh một chút...」

「Về công việc làm thêm đó, anh có thể dừng lại ngay lập tức được không?」

「...Tại sao chứ? Kế hoạch đó cần tiền mà」

「Tiền không cần. Kế hoạch không cần thực hiện nữa」

「Anh không hiểu ý em. Đây là để mẹ chấp nhận Miyabi mà...」

「Tôi đã nhận mệnh lệnh trực tiếp từ bà Kanoko rồi」

Khoảnh khắc đó, trên khuôn mặt vốn vô cảm của Ikusu, một chút biểu cảm khó xử hiện lên.

「Mẹ... mẹ đã ra lệnh gì cho em vậy?」

「Hôm nay, tôi đã trực tiếp gặp bà Kanoko để xác nhận ý định của bà ấy.―― Shougo-kun. Từ bây giờ, tôi phải giám sát anh」

Ikusu nhìn Shougo bằng ánh mắt như nhìn kẻ thù.

「Để anh ngừng mọi hoạt động tìm kiếm em gái từ nay về sau!」

「Gì... cái gì cơ...? Vậy thì Miyabi sẽ ra sao...」

「Shougo-kun không có em gái.――Đó là câu trả lời anh phải chấp nhận!!」

---