Để em gái có thể là em gái của mình!
Sau hôm đó, Konoe đã nghỉ học.
Vào giờ ăn trưa, Shōgo đi đến phòng giáo viên, tìm Kotori-sensei. Cậu định hỏi thăm tình hình của Konoe.
「Xin phép ạ」
Khi cậu bước vào phòng giáo viên, Kotori-sensei đang ngồi ở chỗ mình, ăn một hộp cơm trưa kỳ lạ: những miếng sushi cá saba được vẽ hình xấp tiền, xếp chồng lên nhau thành hình kim tự tháp.
「Ồ, có chuyện gì thế, Mikadonono? Quên mang tiền ăn trưa nên đói bụng à? Thôi thôi, cô sẽ không chia sẻ suất 『cơm trưa thiếu nhi phiên bản người lớn』 của mình đâu nhé!」
Vừa nói, cô vừa tống một miếng sushi cá saba... à không, miếng sushi cá saba chứ không phải xấp tiền, tọng vào miệng cái “ực”.
「...Khô, không, không dám làm phiền ạ. ―Mà, tình hình của Konoe thế nào rồi ạ?」
「Con bé nói không khỏe. Nghe giọng qua điện thoại thì cũng không đến mức tệ lắm, có lẽ là do làm thêm mệt mỏi thôi? Nghe bảo ngày mai có thể đi học lại rồi」
Dù sao thì, có vẻ con bé không trầm trọng đến mức suy sụp. Cậu thở phào nhẹ nhõm một chút.
「Gì vậy chà? Mikadonono, lo lắng cho bạn gái của mình chứ gì?」
Vừa cười nhăn nhở, Kotori-sensei vừa dùng đũa chọc chọc vào mạng sườn Shōgo.
「Đau đấy ạ. Đừng có dùng đũa chọc em. …Cơm dính vào bây giờ」
「Nếu lo lắng thì lát nữa gọi điện cho con bé đi」
「Vâng. Nếu cô ấy ổn thì em sẽ thử nói chuyện」
Đúng lúc Shōgo định rời khỏi Kotori-sensei thì cô bỗng hỏi.
「Mà này, Sericchi có khỏe không?」
「Sericchi...? Cô muốn nói đến Seri-san ạ?」
「Trước đây cô ấy hay mang đơn xin nhập học của Mikadonono đến trường phải không. Thế mà dạo này không thấy mặt cô ấy nữa」
「Seri-san thì hình như đã nghỉ việc thư ký của mẹ em rồi ạ. Cô ấy vẫn đang làm việc trong Tập đoàn Mikadonono nhưng...」
Dĩ nhiên, chuyện Seri đã phản bội Kanoko-san và Shōgo thì cậu vẫn giữ im lặng. Nói cho Kotori-sensei cũng chẳng có ý nghĩa gì.
「Chuyển công tác à. Làm việc ở một công ty lớn đúng là vất vả ghê」
「Thế nhưng Sericchi… à, mà khoan… Seri-san hình như là người quen từ thời sinh viên của Kotori-sensei thì phải!」
Rất lâu trước đây, hồi mới chuyển đến Học viện Miryūin, cậu nhớ mình từng nghe chuyện đó.
Hình như Seri là hậu bối của Kotori-sensei hồi đại học.
「Cũng chỉ là học chung một buổi seminar thôi, không thân thiết đặc biệt gì」
Bỗng nhiên, Shōgo nảy sinh hứng thú với quá khứ của Seri.
「Seri-san hồi sinh viên là người thế nào vậy ạ?」
「Ưm~? Gì vậy, Mikadonono. Seri-san xinh đẹp nên cậu tò mò à?」
「Khô, không, thì… đại loại thế ạ」
「Để xem nào. Hồi sinh viên cô ấy đã lạnh lùng, ít nói rồi, chẳng hiểu cô ấy đang nghĩ gì… À mà, có lần bị tiền bối trong nhóm seminar rủ, Sericchi cũng đi hẹn hò nhóm với mọi người đấy. Hẹn hò nhóm đó, hẹn hò nhóm đó. Tuyệt vời chưa. Cô là người có đời sống viên mãn đúng không!」
「Vâng...」
「Thế mà, lũ đàn ông hôm đó lại đối xử với cô như con nít vậy chứ! Cứ nghiêm mặt giảng dạy rằng học sinh tiểu học không được đi hẹn hò nhóm! Bực mình lắm đúng không!? Hả!?」
Kotori-sensei hậm hực giận dỗi, bắt đầu kể lể dài dòng chuyện đời sống viên mãn nhạt nhẽo của mình, nên Shōgo cứ ậm ừ qua loa rồi lẳng lặng chuồn mất.
Rời khỏi phòng giáo viên, Shōgo lấy điện thoại di động ra gọi cho Konoe.
Sau một hồi chuông dài, cuộc gọi được kết nối và giọng của Konoe vang lên.
『Alo... Shōgo-san?』
「Xin lỗi vì gọi đột ngột nhé. Không có việc gì quan trọng đâu, chỉ là muốn biết em thế nào thôi」
『Em xin lỗi vì đã làm anh lo lắng… Em hơi buồn một chút nhưng giờ đã ổn rồi ạ. Ngày mai em sẽ đi học』
Đúng như Kotori-sensei đã nói, giọng của Konoe nghe có vẻ khá ổn.
「Tốt quá rồi… Anh thật sự xin lỗi. Mẹ đã nói những lời thật tệ bạc…」
『Không đâu ạ. Em không bận tâm gì cả』
「Cảm ơn em. ―À phải rồi, Konoe. Sau giờ học mình gặp nhau ở đâu đó nhé? Đi ăn gì đó đi」
『Ơ, hôm nay ạ? Trong khi em đang nghỉ học mà』
「Không phải hôm nay thì không được. Vì hôm nay là…」
Shōgo nghĩ đến ngày hôm nay đã khắc sâu trong tâm trí mình rồi nói.
「Là sinh nhật của Konoe mà」
§
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Konoe, Shōgo và Miyabi lên sân thượng trường.
「Tsuruma-san thế nào rồi?」
「Có vẻ khỏe hơn anh nghĩ. Hôm nay là sinh nhật Konoe, nên anh đã hứa sẽ tổ chức tiệc chúc mừng vào buổi tối」
「Hê~, Shōgo khá đấy chứ!」
「Miyabi cũng muốn cùng chúc mừng không?」
Nghe vậy, Miyabi nheo mắt lại, nhìn cậu với ánh mắt hơi lạnh lùng.
「Shōgo chẳng hiểu gì về tâm lý con gái cả! Phải là hai người riêng tư chứ!」
「Thế… thế à…」
「Phải mua bánh kem và chúc mừng tử tế chứ. Còn em thì ngày mai sẽ chia sẻ khoai tây trong hộp cơm cho chị ấy. Con gái với nhau thế là đủ rồi」
「Thế, thế sao?」
Shōgo cảm thấy nếu chỉ có thế thì thà không được chúc mừng còn hơn.
「Kanoko-san tại sao lại nói rằng không được hẹn hò với Tsuruma-san chứ…」
Shōgo nhớ lại cuộc trò chuyện với Ikusu.
Trong khi hộ tống Kanoko-san, Ikusu đã nói: 『Nếu kết hôn với một cô gái có thân thế rõ ràng, thì không cần phải tìm kiếm em gái nữa』.
「Có lẽ mẹ không biết em gái ruột của mình là ai. Bà ấy có thể nghi ngờ khả năng Konoe là con riêng của Mikadonono Kumagorō」
「Hơn nữa lại tuyệt đối không muốn thừa nhận sự tồn tại của con riêng. Chính vì thế mà không thể điều tra xem ai mới là em gái thật sự… là vậy sao」
「Và thế là bà ấy bắt đầu lên kế hoạch để anh kết hôn với một người có thân thế rõ ràng, giống như Kunitachi-san vậy」
Thở dài chán nản trước sự ép buộc của mẹ.
「Thế nhưng mà… không muốn thừa nhận con riêng đến vậy sao. Nên đối mặt với hiện thực và nhận ra sự thật chứ. Bố cũng đã mất hơn một năm rưỡi rồi」
「…Có lẽ Kanoko-san yêu Kumagorō-san nhiều đến thế」
「Yêu đến mức không muốn thừa nhận con riêng à?」
「Vâng. Nếu người mình yêu có con với người khác, thì vẫn sẽ bị sốc mà…」
「Cũng đúng là vậy nhưng mà」
Dù vậy, Shōgo vẫn không thể tha thứ cho những lời nói và hành động của mẹ đối với Konoe và Miyabi.
Việc bản thân bị tổn thương không thể là lý do để làm tổn thương người khác.
「Dù sao thì, phải nhanh chóng trình ra bằng chứng rằng chúng ta là anh em bằng kế hoạch kia thôi…」
Vừa nói, Shōgo vừa ôm đầu.
「Nhưng mà Ikusu lại đứng về phía mẹ. Liệu có chịu để mình thực hiện một cách suôn sẻ không…」
Trong tình hình hiện tại, rõ ràng là Ikusu sẽ ngăn cản dù có cố gắng thực hiện việc xét nghiệm DNA. Cậu lo lắng không biết liệu mình có thể hoàn thành việc xét nghiệm và thuyết phục mẹ được hay không.
「Này, Shōgo. Em nhờ bố em làm chứng thì sao?」
「Làm chứng gì?」
「Bố em đã được Kumagorō-san giao tiền nuôi dưỡng mà. Em sẽ nhờ ông ấy làm chứng sự thật đó, để Kanoko-san thừa nhận em là em gái. ―Ít nhất thì, việc thực hiện kế hoạch cũng sẽ được phép mà phải không?」
「Ra vậy… Bố của Miyabi là người kinh doanh công ty đúng không?」
「Tuy là một công ty nhỏ với khoảng mười nhân viên thôi nhưng mà…」
「Nhưng anh nhớ đã từng đọc bài phỏng vấn ông ấy trên tạp chí kinh tế. Lời nói của một người như vậy, chắc mẹ cũng không thể phớt lờ. …Nhưng liệu có thuyết phục được không nhỉ?」
「Có ghi chép giao dịch ngân hàng làm bằng chứng về việc nhận tiền nuôi dưỡng mà. Cứ đưa cái đó ra và hỏi bố: 『Số tiền này là gì!?』. Bố em không phải người mạnh mẽ như Kanoko-san đâu, ông ấy sẽ mềm lòng ngay thôi」
「Ổn chứ? Đó là người bố đã nuôi dưỡng Miyabi như con ruột của mình mà? Bắt ông ấy làm chứng rằng con là con của người khác như vậy… mối quan hệ cha con có xấu đi không?」
Miyabi cúi đầu, khẽ gật đầu.
「Em cũng, sợ. Có lẽ giả vờ không biết gì sẽ hạnh phúc hơn nhưng… nhưng nếu thế thì, em sẽ không bao giờ được Shōgo công nhận là em gái!」
Đúng vậy. Nếu cha Miyabi làm chứng rằng Miyabi là con của Kumagorō, thì Kanoko cũng không thể tiếp tục phủ nhận một cách cưỡng ép như vậy.
Nếu cha Miyabi thừa nhận bí mật đó, ông sẽ trở thành một quân tiếp viện mạnh mẽ.
「Vừa hay hôm nay em cũng được nghỉ làm thêm, nên sau giờ học em sẽ về nhà và ngay khi bố về, em sẽ hỏi ông ấy」
「Anh đi cùng em nhé?」
「Không đâu. Một mình em là được rồi」
「Nhưng mà…」
Định nói tiếp, Shōgo lại ngừng lại.
Miyabi một mình thì có vẻ hơi lo lắng nhưng… nghĩ lại thì, nếu Shōgo đi cùng, Ikusu lại có khả năng can thiệp. Chia ra hành động có vẻ tốt hơn.
「Vậy thì Miyabi, nhờ em nhé」
Shōgo lấy ra một phong bì trắng từ túi áo khoác đồng phục. Đó là ghi chép tài khoản kia.
「Cái này, em giữ đi. Tuy là bản sao, nhưng dù sao cũng cẩn thận đừng làm mất nhé」
「Yên tâm đi. Cứ giao cho em! Shōgo cứ ngủ mà đợi tin tốt đi」
「À phải rồi, anh cũng sẽ về nhà tìm kiếm bằng chứng. Từ di vật của bố, biết đâu lại tìm thấy bằng chứng mới giống như bản ghi chép này」
Nếu là chiều các ngày trong tuần, Kanoko sẽ không có nhà vì bận việc. Gia đình Mikadonono có thuê người giúp việc nhưng hôm nay không phải là ngày cô ấy đến. Lúc này, nhà Shōgo chắc chắn trống.
Và quán cà phê của Mei cũng là ngày nghỉ nên cô ấy không đi làm thêm. Đây là một cơ hội tuyệt vời.
Shōgo và Miyabi gật đầu, như để xác nhận ý chí của đối phương.
Trận chiến để được thừa nhận là em gái, vẫn chưa kết thúc.
Cũng vào lúc đó, Ikusu đang ẩn mình lặng lẽ sau cánh cửa cầu thang dẫn lên sân thượng trường. Cô dùng ống nhòm nhỏ để theo dõi Shōgo và Miyabi. Dù không nghe được cuộc trò chuyện của hai người, nhưng cô có thể phỏng đoán sơ lược nội dung qua khẩu hình miệng.
Và cô nhìn rõ Shōgo trao bản ghi chép tài khoản kia cho Miyabi.
「Giao bằng chứng cho Kannagi-kun…? Vậy là định yêu cầu cha cô bé làm chứng cho mối quan hệ anh em sao. Có lẽ cô bé định gặp cha mình một mình…」
Ikusu khẽ hừ mũi. Với vẻ mặt như thể mọi suy nghĩ của Shōgo đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Tuy nhiên, Ikusu gặp khó.
Nhiệm vụ được giao cho cô là ngăn chặn Shōgo tìm kiếm em gái. Nhưng giờ bằng chứng đã nằm trong tay Miyabi. Nếu hai người hành động riêng, cô không thể giám sát cả hai cùng lúc.
Sau một hồi suy nghĩ, cô lấy điện thoại thông minh ra và soạn một email.
『Mr. J. Tôi cần hỗ trợ. Giám sát Kannagi Miyabi. Cô bé có khả năng cao sẽ gặp cha mình từ hôm nay trở đi. Nếu có lời làm chứng rằng cô bé là em gái, hãy thực hiện công tác để xóa bỏ thông tin đó』
Sau khi viết xong, cô nhấn nút gửi. Ứng dụng email này là loại đặc biệt, tài liệu gửi đi sẽ được mã hóa ngay lập tức. Không phải lo lắng về việc bị bên thứ ba chặn bắt.
Khoảng một phút sau, Mr. J trả lời.
『Mr. X, đã nhận được yêu cầu hỗ trợ. Sẽ khẩn trương bố trí nhân sự và theo dõi dinh thự Kannagi một cách bí mật』
An tâm một chút, Ikusu cất điện thoại thông minh vào túi.
「…Cô đang làm gì vậy?」
Bị hỏi đột ngột, Ikusu giật mình.
Quay lại nhìn, Mei đang đứng dưới cầu thang và ngước lên.
「Sagara-kun à. Tôi chẳng làm gì cả. Chỉ là đang tận hưởng giờ ăn trưa trong bóng râm thôi」
Ikusu bước xuống cầu thang, định đi ngang qua Mei.
Khi hai người đứng cạnh nhau, Mei nhìn nghiêng và nói.
「Mizutani. Tôi có chuyện muốn nói với cô」
「…Chuyện gì?」
Ikusu dừng lại, không quay đầu lại mà hỏi.
「Chuyện quan trọng đấy. Nếu không muốn người khác nghe thấy, chúng ta có thể đổi chỗ」
「Ở đây được rồi. Cứ nói đi」
Mei gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, rồi quay người về phía Ikusu.
「Tôi nói thật đấy. Hãy từ bỏ công việc hiện tại ngay đi」
Ikusu khẽ mỉm cười, nhìn Mei với ánh mắt hơi đe dọa.
「Thú vị thật. Đây là lời cảnh cáo dành cho tôi à?」
「Đúng vậy」
「Nếu muốn tôi từ bỏ, cô định dùng vũ lực ép buộc sao?」
Mei không hề nao núng nhìn lại.
「Mizutani Ikusu. Cô… thật sự đang chịu thiệt thòi đấy」
Mei chỉ thẳng ngón trỏ vào Ikusu một cách dứt khoát.
「Nếu cô chuyển sang làm việc ở quán cà phê của tôi ngay bây giờ, trở thành một 『sister』, cô chắc chắn sẽ nổi tiếng ngay tức thì! Doanh thu quán cà phê cũng sẽ tăng vùn vụt!! Mức lương hàng năm gấp mấy lần hiện tại cũng không phải là mơ đâu!!」
「…………」
「Thế nào? Cô có muốn trở thành 『sister』 độc quyền của quán tôi không? Sẽ không tệ đâu mà~」
Mei là người cứ toe toét cười với vẻ mặt của một người tuyển mộ đáng ngờ, vừa xoa xoa hai tay như đang nịnh bợ.
「Ha, ha ha… Tôi sẽ suy nghĩ. Chỉ suy nghĩ thôi nhé」
Ikusu cười gượng rồi bước xuống cầu thang.
「Ư, quán cà phê của tôi có chế độ nghỉ hai ngày cuối tuần hoàn toàn đó nha~」
Giọng nói hơi đáng thương của Mei đuổi theo sau.
―Haizz, mình cũng đang căng thẳng quá.
Ikusu cảm thấy bản thân không còn giữ được sự bình tĩnh.
§
Sau giờ học, Shōgo và Miyabi nhanh chóng chuẩn bị về nhà và rời khỏi tòa nhà trường học.
Từ phía sân thể thao, có tiếng các câu lạc bộ thể thao bắt đầu chuẩn bị. Cũng nhìn thấy hình bóng các học sinh cầm cặp về nhà. Một cảnh tượng sau giờ học như mọi khi, không có gì thay đổi.
Shōgo và Miyabi băng qua sân thể thao, đi về phía cổng chính.
「Vậy thì, em sẽ đợi bố về và thuyết phục ông ấy」
「Anh nhờ em nhé. Anh cũng sẽ về nhà tìm bằng chứng」
Xác nhận hành động của nhau, hai người gật đầu.
「Các cậu định đi đâu?」
Từ cửa chính tòa nhà trường, Ikusu tiến đến như thể đang đuổi theo hai người.
「Miyabi! Chạy đi!」
Shōgo nắm tay Miyabi, phóng về phía cổng chính.
Một tiếng "chát" vang lên từ phía sau, như tiếng chân đạp xuống sân đất.
Một làn gió lướt qua Shōgo và các bạn, thổi mạnh về phía trước.
Ngay sau đó, một cú sốc nặng nề đánh vào ngực Shōgo. Cơ thể cậu bị đẩy lùi, thoáng chốc lơ lửng nhẹ như một tờ giấy.
Ngay lập tức, cơ thể trở nên nặng trĩu, Shōgo ngã ngồi xuống đất.
「Ư… khụ…」
「Shōgo!」
Miyabi vừa giữ tay cậu vừa kêu lên.
Ikusu đứng trước mặt, nhìn xuống, và đưa thẳng tay phải ra.
「Làm ơn đi, Ikusu… Tôi không muốn trở thành kẻ thù của cô đâu…」
Thế nhưng, Ikusu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, lấy ra một lọ thuốc nhỏ chứa chất lỏng màu đỏ tía từ túi áo đồng phục.
「Nếu nhất định phải đi, thì tôi sẽ buộc cậu uống thứ thuốc này. Một loại thuốc sẽ khiến lưỡi cậu không thể hoạt động bình thường trong một khoảng thời gian nhất định」
「Khô… khoan đã, đùa phải không…?」
Ikusu vừa mở nắp lọ thuốc nhỏ vừa tiến lại gần. Shōgo vẫn ngồi bệt trên đất và lùi lại. Miyabi khom người, sợ hãi nép vào cậu.
Đứng trước Shōgo và Miyabi, Ikusu nhìn xuống.
Với vẻ mặt vô cảm, ánh mắt như một chú chó trung thành đang thực hiện nhiệm vụ.
「Xin hãy dừng lại」
Quay lại nhìn, Rinrin đang chống tay vào hông, nhìn chằm chằm với ánh mắt nghiêm khắc.
「Hành vi bạo lực trong khuôn viên trường học là tuyệt đối bị cấm. Hội học sinh không thể làm ngơ!」
「Hu hu, hai cậu, không được đánh nhau đâu nha~!」
Đằng sau, Mana đang bối rối với vẻ mặt hoảng loạn.
Ikusu vẫn vô cảm nhìn Rinrin.
「Tôi sẽ không để nhiệm vụ bị cản trở. Cô có thể im lặng cho đến khi tôi cho cậu ta uống thuốc này không?」
「Nội quy Học viện Miryūin cũng đã ghi rõ: 『Trong trường hợp xảy ra rắc rối giữa các học sinh, không chỉ giáo viên mà chính các học sinh cũng phải nỗ lực giải quyết một cách tự giác』! Làm ngơ là điều không thể chấp nhận được!!」
「Vậy sao. Nếu vậy thì…」
Ikusu cất lọ thuốc nhỏ vào túi, nhìn Rinrin rồi giơ tay phải lên chuẩn bị dùng đòn chém.
「Tôi sẽ cho cô ngủ một lát vậy!」
「Kunitachi-san! Chạy đi!」
Cùng lúc Shōgo hét lên, Ikusu đạp đất nhanh như gió.
Trong chớp mắt, Ikusu đứng đối diện Rinrin, chém mạnh xuống cổ cô.
Một tiếng "Cộp"... như tiếng xương va vào xương vang lên.
「Cái…?」
Ikusu vẫn giữ nguyên tư thế, trố mắt kinh ngạc.
Cổ tay của Ikusu đã bị Rinrin một tay nắm chặt.
「Nhìn vậy thôi chứ, tôi đã được rèn luyện rất nghiêm khắc từ nhỏ」
Ikusu khẽ mỉm cười.
Cô vùng tay thoát khỏi cái nắm, rồi bật lùi lại để tạo khoảng cách.
「Có vẻ cô cũng có chút năng lực đấy. Vậy thì tôi cũng không cần phải khách khí nữa」
Rinrin và Ikusu đối mặt nhau, ánh mắt giao nhau quyết liệt.
Cả hai đều không nhúc nhích một bước. Im lặng, đánh giá kẽ hở của đối phương.
「Gì thế, đánh nhau à?」
「Gọi giáo viên thì tốt hơn nhỉ?」
Từ lúc nào, xung quanh đã tụ tập đông người, lo lắng nhìn hai người đang đối đầu.
「Đừng lo lắng, chỉ là một màn giao đấu nhỏ thôi ạ」
Rinrin quay lại, nở nụ cười với các học sinh xung quanh.
Nhân cơ hội đó… Ikusu di chuyển nhanh như gió.
「Kunitachi-san, coi chừng!」
Nhận ra tiếng gọi của Shōgo, Rinrin tìm kiếm Ikusu bằng ánh mắt.
Nhưng đã quá muộn. Ikusu đã vòng ra phía sau Rinrin.
「Dừng lại! Ikusu!!」
Ikusu đạp mạnh xuống đất, tung bụi mù mịt, rồi từ phía sau, vung mạnh đòn chém vào gáy Rinrin―.
Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng bụi cát lớn như vụ phun trào từ vị trí của Rinrin bùng lên.
Mắt Shōgo suýt bị bụi bay vào, cậu bất giác nhắm mắt lại. Các học sinh xung quanh đưa tay lên miệng, ho sù sụ.
Một lúc sau, bụi cát dần lắng xuống. Shōgo từ từ mở mắt ra.
Im lặng như tờ. Không có gì chuyển động.
Khi mở mắt ra, người xuất hiện từ trong làn bụi cát… chính là Ikusu đang nằm ngửa trên mặt đất.
Rinrin nắm chặt cánh tay phải của cô ấy, nhìn xuống.
Ikusu nằm ngã, ngơ ngác nhìn lên bầu trời với vẻ mặt không thể tin được.
「Mình… bị chế ngự sao…?」
「Mọi người. Đây là một trong những kỹ thuật tự vệ truyền đời của nhà Kunitachi, 『Khóa tay quật ngửa sau lưng kiểu Kunitachi』. Nếu mọi người học được, chắc chắn sẽ hữu ích để đối phó với những kẻ biến thái đấy ạ」
---
Rinrin mỉm cười với các học sinh xung quanh.
Ngay lập tức, tiếng reo hò và vỗ tay vang lên.
―Không, không, không phải là trình độ tự vệ bình thường đâu…
Với Rinrin, người thậm chí không đổ một giọt mồ hôi, Shōgo thậm chí còn cảm thấy sợ hãi.
Không được xem cô ấy là kẻ thù… Dù là về sau này, tuyệt đối không được xem Kunitachi-san là kẻ thù…
「Kannagi!」
Một tiếng gọi vang lên từ đám học sinh tụ tập.
Là Mei. Cô ấy đã đến lúc nào không hay.
「Có chỗ cần đi đúng không!? Giờ là lúc đó!」
Ikusu vẫn nằm trên đất, ngước nhìn Mei.
「Cô đã nhận ra… rằng tôi đang theo dõi Kannagi-kun và những người khác sao…?」
「Hửm? Gì cơ?」
Mei cúi xuống bên cạnh Ikusu với giọng điệu giả vờ không biết.
「Mà này, có chuyện muốn bàn bạc. Nếu làm việc ở quán cà phê của tôi, cô sẽ được thuê trang phục cosplay giá rẻ như một chế độ phúc lợi…」
Mei bắt đầu lải nhải, còn Ikusu thì lộ vẻ chán nản.
「Senpai, cảm ơn chị! Này Shōgo, đừng ngồi nữa, chạy thôi!」
Bị Miyabi kéo tay, Shōgo đứng dậy.
Rồi cả hai nhanh chóng chạy ra ngoài cổng trường.
「May quá, cuối cùng cũng thoát khỏi Ikusu rồi」
Cả hai hít thở đều lại, rồi nhìn nhau.
「Từ đây chúng ta sẽ chia ra hai hướng. Có bất cứ tiến triển gì thì liên lạc nhé」
「Em biết rồi. ―Em nhất định sẽ được công nhận là em gái của Shōgo」
Rồi hai người, mỗi người một ngả, chạy về phía nhà mình.
Shōgo, sau khi chia tay Miyabi, đã đổi tàu hơn một giờ đồng hồ và cuối cùng cũng đến trước cửa nhà mình.
Tại một góc phố yên tĩnh của khu dân cư cao cấp, xa trung tâm thành phố, có một ngôi nhà ba tầng. Một ngôi nhà với thiết kế hình khối như những viên đường được xếp chồng lên nhau, kèm theo một khu vườn nhỏ.
「Cũng có gu phết đấy chứ. Đối với một ngôi nhà của giám đốc thì cũng kha khá」
Bên cạnh Shōgo, Yurina vừa ngước nhìn ngôi nhà vừa nói.
Shōgo, người đã quay về nhà một lần để chuẩn bị, đã gặp Yurina trên đường từ trường về ngay trước cửa. Thế là cậu nhờ vả và kéo cô đi cùng.
「…Thế, cậu định làm gì tôi? Định đưa tôi vào nhà rồi lăng nhục à. Cái đồ biến thái mê loli này」
「Không lăng nhục đâu mà. ―Tôi đã nói rồi phải không? Tôi muốn cô giúp tôi tìm hiểu di vật của bố. Này, Yurina hay ra vào văn phòng thám tử, chắc chuyện này cô giỏi lắm」
「Thôi được rồi. Cũng có khả năng sẽ tìm thấy manh mối của 『Fū-chan』 từ di vật của Mikadonono Kumagorō. Tôi sẽ giúp một tay」
「Anh cảm ơn em. …Mẹ đã dọn dẹp một lượt rồi, nên anh không biết còn lại bao nhiêu bằng chứng nữa」
「Trăm lần tới hiện trường. Đó là nguyên tắc cơ bản của việc điều tra」
Yurina với vẻ mặt như thám tử vậy. Đúng là con của một người điều hành công ty thám tử tư có khác.
Shōgo và Yurina bước vào nhà từ cửa chính. Cởi giày ra, họ đi thẳng hành lang.
Kanoko không có nhà vì bận công việc, nên không có bóng dáng người nào.
Lâu rồi mới về nhà, cậu có chút tò mò về phòng mình. Nhưng bây giờ thời gian quý báu. Cậu leo lên cầu thang ở cuối hành lang, đi thẳng lên tầng ba.
Tầng ba có một căn phòng rộng hơn một chút. Đó là phòng làm việc mà Kumagorō đã sử dụng khi còn sống.
Mở cửa bước vào, những đồ nội thất thời đó vẫn còn nguyên. Trên bàn gỗ có đặt điện thoại và máy tính, trên kệ sách chất đầy những cuốn sách dày. Toàn là những cuốn sách nghiêm túc như sách kinh doanh và kinh tế.
Trong tủ có hàng chục tập tài liệu màu, máy photocopy và máy fax. Đúng là một phòng làm việc được chuẩn bị cho công việc.
「Thôi nào, bắt đầu thôi. Yurina cũng vậy, nếu thấy chỗ nào đáng ngờ thì cứ thoải mái tìm kiếm nhé」
「Được thôi. Trước hết tôi sẽ xem máy tính」
Shōgo nhìn quanh phòng làm việc của Kumagorō, rồi bắt đầu bước đến trước tủ tài liệu.
Cậu lấy ra một tập tài liệu có vẻ chứa giấy tờ, mở ra xem.
…Trống rỗng. Tập tài liệu đó không hề có một tờ giấy nào.
Cảm thấy hụt hẫng, cậu cầm lấy tập tài liệu tiếp theo. Cái đó cũng trống rỗng.
Mười phút sau khi bắt đầu tìm kiếm trong phòng.
「Chẳng còn lại gì cả…」
Shōgo cất tiếng nói thất vọng.
Dưới chân cậu chất đống những tập tài liệu màu đã được kiểm tra. Nội dung bên trong… đều trống rỗng. Thậm chí không có một mẩu giấy nhỏ nào. Có vẻ như Kanoko đã dọn dẹp gần hết.
Rồi Yurina, người đang ngồi trước bàn làm việc và nhìn màn hình máy tính, lên tiếng.
「Bên này cũng vậy. Cậu nhìn cái này đi」
Shōgo bước đến trước bàn làm việc, nhìn vào màn hình máy tính. Màn hình máy tính hiện lên màn hình desktop. Một hình nền với logo hệ điều hành hình lá cờ.
「Thậm chí cả hình nền cũng không thay đổi. Các ứng dụng cũng toàn là những cái được cài đặt sẵn. Giống như một cái máy tính mới vậy. Cậu hiểu ý tôi không?」
「Bố không dùng máy tính sao?」
「Nhìn bàn phím đi. Bám đầy dấu vân tay và vết bẩn. Chắc chắn đã được sử dụng vài năm rồi」
「Ơ… Vậy thì…」
「Có lẽ ai đó đã khởi động lại máy tính sau khi Mikadonono Kumagorō qua đời」
Khởi động lại máy tính. Có vẻ đã dùng đĩa khôi phục để đưa máy tính về trạng thái ban đầu khi mua.
「Đã xóa dữ liệu. Nhờ vậy mà không còn lại bất kỳ dữ liệu email hay danh bạ nào cả」
Ưm… Shōgo suy nghĩ.
Người có thể vào phòng làm việc này và khởi động lại máy tính sau cái chết của Kumagorō… chỉ có thể là Kanoko.
「Giống như các tập tài liệu trong tủ」
Shōgo cầm lấy một tập tài liệu màu trống rỗng, lắc nhẹ cho xem.
「Có nhiều tập tài liệu như vậy mà bên trong đều trống rỗng. Cái này cũng là mẹ đã vứt bỏ hết nội dung bên trong, hoặc chuyển sang nơi khác rồi」
Không chỉ máy tính và các tập tài liệu trong tủ. Từ căn phòng làm việc này, không tìm thấy một tờ giấy nào của Kumagorō khi ông còn sống. Những thứ còn lại, từ nội thất, sách vở đến văn phòng phẩm, đều là những thứ được bán phổ biến.
Căn phòng làm việc đã trở thành một nơi hình thức, như một phòng trưng bày vậy.
「Mẹ đã dọn dẹp sạch sẽ không để lại gì sao. Chà, bố đã mất hơn một năm rưỡi rồi thì cũng phải thôi. …Thế này thì làm sao tìm thấy bằng chứng gì được chứ」
「Thật sao? Di vật như đồ nội thất thì không bị vứt bỏ, nhưng tài liệu của ông ấy khi còn sống lại bị xóa sạch. Chẳng phải sẽ có những tài liệu cần thiết sau khi chết sao? Hơi bất thường đấy chứ?」
「Ý em là sao?」
「Mà chính sự thật là không còn gì lại cho thấy sự tồn tại của ai đó. Mikadonono Kanoko không muốn ai biết về con riêng của chồng mình. Vì thế, bà ấy đã hủy chứng cứ để không còn lại bất kỳ tài liệu nào làm manh mối」
「Và hành động đó một cách mỉa mai, lại chứng minh rằng con riêng đó thực sự tồn tại sao」
「Và sự thật còn nói lên một điều nữa. Mikadonono Kanoko thực sự không biết con riêng là ai. ―Nếu bà ấy biết, thì chỉ cần hủy bỏ thông tin liên quan đến đứa con gái đó. Nhưng lý do mà bà ấy xóa bỏ tất cả tận gốc thì chỉ có một」
「Vì bà ấy không thể phân biệt đâu là thông tin làm manh mối về con riêng…」
Yurina gật đầu.
Kanoko có lẽ không thể chấp nhận con riêng. Sự tồn tại của con riêng có thể là một vụ bê bối. Nhưng dù vậy, không phải là quá cố chấp sao?
Thật bất thường. Cậu thậm chí còn cảm thấy rùng mình trước người mẹ cố chấp đến mức muốn xóa bỏ sự tồn tại của con riêng.
「Tuy nhiên, đã là việc của con người thì khó tránh khỏi sai sót. 『Gần nhà lại xa ngõ』. Biết đâu bằng chứng còn sót lại ở một nơi bất ngờ nào đó」
Nghe Yurina nói, Shōgo và các bạn lại tỉ mỉ tìm kiếm khắp phòng làm việc.
Hộc bàn, tủ quần áo. Từ băng ghi âm điện thoại cho đến khay máy photocopy, tất cả đều đã được kiểm tra nhưng không có bất kỳ thứ gì cho thấy sự tồn tại của Kumagorō khi ông còn sống.
「Chắc là vô ích thôi…」
Có tìm kiếm thêm bao nhiêu đi nữa cũng không tìm thấy gì. Nếu đã được xóa sạch kỹ lưỡng đến vậy, thì tìm khắp nhà cũng sẽ cho kết quả tương tự.
「Không cần phải thất vọng đâu. Trong Tập đoàn Mikadonono, ở các cơ quan chính phủ, ngân hàng… có vô số tài liệu cho thấy hành động của Mikadonono Kumagorō vẫn còn đó」
「Thế thì việc điều tra cũng vất vả lắm đây. Giá mà Ikusu chịu hợp tác…」
Thật sự, cậu không thể không cảm thấy tiếc nuối về tình trạng đối đầu với Ikusu hiện tại.
Đột nhiên, chuông cửa reo "Kính kong", Shōgo giật mình cứng người.
Một lúc sau, tiếng "cạch" mở khóa cửa từ phía hành lang vang lên.
「Mẹ về rồi sao!?」
「Bình tĩnh nào. Mẹ của cậu có bấm chuông cửa khi về nhà không?」
「Giờ nói mới đúng thật… Vậy thì ai…?」
Tiến gần đến cửa phòng làm việc để thăm dò động tĩnh dưới tầng dưới, tiếng bước chân lên cầu thang vang lên. Có tiếng mở cửa các phòng khác nhau. Như thể biết Shōgo đang ở đây nên đang tìm kiếm.
「Ikusu đuổi theo tới sao!? Không xong rồi, Yurina, trốn đi!!」
「Trốn ở đâu!?」
「Đằng đó! Dưới bàn làm việc!」
Shōgo tắt đèn phòng, đẩy lưng Yurina rồi chui xuống dưới bàn làm việc. Cậu kéo ghế lại gần để ngụy trang, rồi nín thở. Chỗ này sẽ khuất tầm nhìn từ cửa phòng làm việc.
「Ch… Chút nữa, Mikadonono Shōgo, lùi ra xa hơn đi!」
Yurina phát ra tiếng kêu khó chịu ngay bên tai cậu.
Yurina nằm ngửa đè lên Shōgo, gập chân lại. Váy cô bị vén lên, để lộ hoàn toàn cặp đùi thon gọn.
「Không được nhìn!」
Yurina cố dùng lòng bàn chân đẩy ngực Shōgo ra.
「Này, đừng, đừng có động đậy. Không thể cách xa hơn được nữa đâu」
「Im đi, tránh ra! Đồ thô bỉ!」
Bị đá vào ngực bằng cả hai chân, đầu Shōgo va mạnh "Cộp!" vào mặt bàn.
「Đau quá!!」
Đau như thể vỡ đầu, cậu ôm đầu co rúm lại.
Bị đẩy vào người Shōgo đang ngã, Yurina dang rộng hai chân.
「Hức」
Yurina kêu lên thất thanh, mắt ướt đẫm.
「Đừng, đừng lại gần! Tránh ra! Chết đi!! Cút ngay đi! Cái đồ cầm thú này!!」
Cô liên tục đá vào mạng sườn và lưng Shōgo bằng cả hai chân, dùng hai tay túm lấy tóc cậu kéo mạnh lên xuống. Gáy cậu đập liên hồi vào mặt bàn, mặt cậu thì bị ép vào ngực Yurina "Bụp, bụp".
「Đau, đau quá! Đừng kéo tóc nữa, thế này thì làm sao rời ra được!」
「Im đi!! Giết chết, nhất định phải giết chết mày!!」
Yurina không màng váy bị vén lên, liên tục đá vào người Shōgo.
Khoảnh khắc tiếp theo, cửa phòng làm việc mở "Rầm"… Shōgo và Yurina bất giác nín thở.
Ai đó đang đứng đó, nhìn vào trong.
Cũng vào lúc đó, Miyabi xuống tàu ở ga sau khi đổi chuyến, rồi chạy bộ nhanh về nhà mình. Dọc theo con đường là các tòa nhà chung cư và khu thương mại, rồi dần dần xuất hiện biển hiệu cửa hàng tiện lợi.
---
Mặt trời bắt đầu lặn, bóng đổ trên đường dần dài ra.
「Nhanh lên… phải nhanh lên mới được」
Cô vừa thở hổn hển vừa lẩm bẩm.
Phải nhanh chóng đưa bằng chứng cho bố và thuyết phục ông ấy.
Miyabi đang rất vội. Cô muốn được Shōgo công nhận là em gái càng sớm càng tốt.
Bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình lại vội vàng đến vậy.
Có một linh cảm xấu. Cô cảm thấy có điều gì đó không hay đang đến gần.
Linh cảm đó càng khiến Miyabi tăng tốc bước chân.
Một chiếc xe màu đen vượt qua Miyabi. Rồi thêm một chiếc nữa…
Miyabi bất giác nhìn hai chiếc xe màu đen nối đuôi nhau. Mỗi chiếc đều có ba, bốn người đàn ông mặc vest ngồi bên trong.
Và khi cô nhìn vào kính sau của chiếc xe thứ hai…
「Người đó…!!」
Miyabi nhận ra một bóng lưng quen thuộc.
Seri Risa. Người phụ nữ là kẻ thù của Shōgo đang ở đó.
Shōgo và Yurina đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách tầng một.
Trước chiếc ghế sofa hình chữ L là một cái bàn, phía đối diện là kệ tivi lớn có đặt một chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn.
「Đã lâu lắm rồi nhỉ. Mikadonono-bocchan đã trở nên rắn rỏi đến thế này rồi」
Một phụ nữ khoảng sáu mươi tuổi, đeo tạp dề, vui vẻ mỉm cười và mang trà ra.
Người bước vào phòng làm việc chính là Morimoto-san, người giúp việc. Cô ấy đã giúp việc nhà cho gia đình Mikadonono khoảng năm năm rồi, và Shōgo cũng đã quá quen mặt.
「À, sao cô biết chúng cháu ở đây ạ?」
「Thì, có giày ở lối vào mà」
「À… phải rồi… Mà hôm nay là ngày Morimoto-san đến làm việc sao ạ?」
「Gần đây, ngày giúp việc đã thay đổi rồi ạ」
「Vậy ạ… Cô giữ kín chuyện cháu ở đây với mẹ cháu được không ạ?」
「Ôi trời, không cần nói cô cũng biết mà」
Morimoto-san cười "Hô hô hô", rồi nhìn Shōgo và Yurina luân phiên.
「Cô bé dễ thương thế này mà, chắc là ngại lắm nhỉ. Cứ tự nhiên thoải mái nhé」
Để lại những lời nói đầy hiểu lầm, Morimoto-san quay trở lại nhà bếp.
Yurina ngồi trên ghế sofa, từ nãy đến giờ cứ nhìn chằm chằm với ánh mắt lạnh tanh.
「Cố ý mà. Chắc chắn là cố ý… Định bắt nạt tôi đây mà…」
Cô lẩm bẩm bằng giọng đầy oán giận.
Morimoto-san cũng ở đây, có vẻ không thể tiếp tục tìm bằng chứng được nữa.
Sau khi uống xong trà, Shōgo nhìn ra ngoài cửa kính. Phía bên kia cửa kính là một khu vườn nhỏ, sáng bừng lên dưới ánh nắng chiều tà.
「Chúng ta về thôi. Anh xin lỗi em nhé, Yurina. Tiếc công em đã đến đây」
「Không sao đâu. Tôi cũng thấy thú vị khi hiểu được sự cố chấp của Mikadonono Kanoko」
Đúng lúc Shōgo định đứng dậy, Morimoto-san lại bước vào phòng khách.
「À phải rồi, Mikadonono-bocchan. Cái này… cháu có muốn bỏ đi không ạ?」
Vừa nói, cô vừa đưa ra một chiếc túi vải đen khá lớn. Shōgo nhận lấy, thấy khá nặng tay.
Mở khóa kéo ra nhìn vào trong, thấy có một chiếc máy quay video cầm tay.
「Cái này là sao vậy ạ?」
「Hôm nọ, cô dọn dẹp nhà kho thì tìm thấy. Hình như là đồ của Kumagorō-san, nhưng không biết có hỏng không, cô cũng không rõ. Bocchan chắc hiểu biết về máy móc chứ ạ?」
Nhấn công tắc nhưng máy không lên nguồn. Có vẻ hỏng hoặc hết pin.
「Không có cáp nguồn nào giống vậy sao ạ?」
「Cô không thấy ạ. Nó lẫn trong đống đồ cũ…」
Trên thân máy có in chữ "miniDV". Đây là định dạng ghi video trên băng cassette kỹ thuật số, được sử dụng rộng rãi khoảng mười năm trước.
Chiếc máy quay video mà Kumagorō đã dùng ngày xưa. Ông ấy đã quay gì nhỉ…
「Còn băng video nào đã quay bằng máy này không ạ?」
「Trong tủ có rất nhiều băng video, nhưng sau khi Kumagorō-san qua đời, Kanoko-san đã vứt bỏ tất cả. Cô đã ngăn lại nhưng bà ấy nói đằng nào cũng không thể phát lại được…」
Shōgo trả lời rằng sẽ kiểm tra máy quay, rồi Morimoto-san lại biến mất về phía bếp.
Nhìn chiếc máy quay video, Shōgo suy nghĩ.
「Cái này cũng là xóa chứng cứ… nhỉ」
「Đúng vậy. Không nghĩ bà ấy lại dễ dàng vứt bỏ những kỷ niệm được ghi lại. Giống như các tập tài liệu và dữ liệu máy tính, đã xóa sạch tận gốc」
「Chỉ còn lại máy quay thì cũng chẳng có ý nghĩa gì…」
Shōgo đặt chiếc máy quay video lên bàn với cảm giác bất lực.
Yurina cầm lấy, nhìn quanh khắp nơi với ánh mắt đầy tò mò.
Cô cầm bằng hai tay, rồi "cạch" mở nắp bên cạnh thân máy.
「À…」
Shōgo bất giác kêu lên.
Từ trong nắp, một chiếc băng cassette vuông nhỏ đã rơi ra.
Một cuộn băng video vẫn còn nằm bên trong.
「Mikadonono Kanoko đã yên tâm khi vứt bỏ các cuộn băng đã lưu, mà không nhận ra khả năng có một cuộn băng vẫn còn nằm trong thân máy. 『Gần nhà lại xa ngõ』 mà」
Yurina cười nhếch mép.
Shōgo cầm lấy cuộn băng video nhỏ.
Không biết bên trong quay gì. Có thể là một cuộn băng trống.
Nhưng nếu có gì đó được ghi lại, đó sẽ là một trong những dấu vết mà Kumagorō để lại khi ông còn sống…
「Ở phòng nghe nhìn của trường có lẽ có thể phát lại được. Để chắc chắn, anh sẽ thử kiểm tra」
Đúng lúc cậu bỏ cuộn băng vào túi, điện thoại di động reo. Người gọi là Miyabi.
「Alo, Miyabi hả? Bên này anh cũng sắp kết thúc rồi…」
『Cứu em…』
Từ đầu dây bên kia, giọng nói sợ hãi của Miyabi vang lên.
「Miyabi!? Sao thế, em đang ở đâu!?」
『Bây giờ… gần công ty của bố em… Có người tên Seri đến công ty… Xung quanh có rất nhiều người đàn ông mặc vest đen, em… em không biết phải làm sao cả…』
「Miyabi! Miyabi!! Anh đến ngay, đợi đó!!」
§
Shōgo chia tay Yurina, đổi tàu rồi vội vã đến khu phố nơi có nhà Miyabi.
Khi cậu đến nơi, mặt trời đã lặn. Bầu trời nhá nhem, sao hôm lấp lánh, chỉ có bầu trời phía Tây là cháy đỏ rực.
Công ty của bố Miyabi hình như nằm gần nhà cô ấy.
Shōgo vừa kiểm tra bản đồ trên điện thoại di động vừa đi trên con phố nhỏ với những tòa nhà hỗn hợp.
「Hình như ở khu này nhưng mà… Hỏi ai đó xem sao」
Cậu nhìn quanh nhưng tiếc thay không có bóng người nào.
Cậu nhìn số nhà trên cột điện và so sánh với bản đồ.
「Rẽ vào con đường phía trước này là được sao…」
Đúng lúc cậu xác nhận xong và định bước đi… từ lúc nào, hai người đàn ông đã đứng trước mặt cậu. Là những người đàn ông trẻ tuổi vạm vỡ. Tóc vuốt ngược ra sau. Mặc vest đen, họ nhìn chằm chằm vào Shōgo.
「…………?」
Cậu đi định đi qua họ với một sự khó hiểu trong lòng.
Thế nhưng, hai người đàn ông lại đứng chắn đường cậu.
Rồi từ một con hẻm, những người đàn ông khác mặc trang phục tương tự xuất hiện. Ba người, bốn người rồi lần lượt bảy người đàn ông bao vây Shōgo mà không nói một lời nào.
「Các anh có việc gì không?」
Cậu hỏi nhưng họ không trả lời. Cậu chạy nhanh, định đột phá qua khoảng trống giữa những người đàn ông phía trước.
Ngay lập tức, những người đàn ông nhanh chóng nắm lấy tay Shōgo, bẻ ngược ra sau.
「Khụ… ha, buông ra!! Các anh là ai vậy!?」
「Thứ lỗi, rất xin lỗi. Chúng tôi có lệnh không cho phép cậu tiến xa hơn」
Shōgo không hiểu tại sao họ lại nói chuyện một cách lịch sự như vậy.
Nhìn kỹ lại trang phục của họ, Shōgo nhận ra thiết kế bộ vest này rất quen thuộc.
「……SP của Mikadonono Group sao!?」
Không thể nhầm được. Họ là nhân viên bảo vệ tư nhân phụ trách việc bảo vệ các nhân viên cấp cao.
Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ xuất hiện từ phía sau khúc cua.
Cao ráo như người mẫu, đeo chiếc kính gọng mảnh, tiếng guốc cao gót màu đen vang lên trong từng bước đi...
「Shōgo-sama. Tôi đã đợi cậu, đoán rằng cậu sẽ đuổi theo Kannagi-sama.」
Seri Risa đứng trước Shōgo, nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng ẩn giấu trong vẻ mặt vô cảm.
「S-Sao cô biết chúng tôi sẽ đến chứ...」
「Đừng đánh giá thấp mạng lưới thông tin của chúng tôi. Nếu không có được mọi thông tin cần thiết, thì không thể làm thư ký được.」
「Cô đến công ty của bố Miyabi phải không! Cô có việc gì thế!!」
「Đương nhiên là đàm phán thương mại. Tôi đến để chào hỏi nhằm mục đích hợp tác làm ăn.」
Seri ra lệnh cho người đàn ông mặc suit đen.
「Đưa cậu ta đi.」
Miệng bị bịt lại, Shōgo bị mấy người đàn ông kéo đi, đưa vào con hẻm kẹp giữa hai tòa nhà nhỏ.
Shōgo bị đẩy lưng vào tường ngoài của tòa nhà. Seri đứng đối diện, chống hai tay xuống tường như thể chặn đường thoát, và nhìn thẳng vào Shōgo.
Đó là đôi mắt như rắn độc. Chúng toát ra một luồng khí lạnh lẽo, như thể sẵn sàng cắn bằng nanh độc ngay khi cậu có bất kỳ cử động nào.
「Tôi có chuyện muốn nói với Shōgo-sama.」
Để Seri lại, những người đàn ông rời khỏi con hẻm và biến mất.
Khi chỉ còn hai người trong khe tòa nhà tối tăm, Seri nhếch môi, nở một nụ cười tà ác. Một nụ cười khiến sống lưng lạnh buốt. Cái lạnh như bị lưỡi dao băng giá kề vào.
「Tại sao cô lại lảng vảng quanh Miyabi? Seri-san, mục đích của cô là gì? Cô muốn ngăn cản tôi trở thành Chủ tịch sao!?」
「Tại sao cậu lại muốn trở thành Chủ tịch? Chủ tịch cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.」
「Quân cờ sao...? Đừng nói những lời tùy tiện như thế. Nếu không có bố, Mikadonono Group bây giờ đã không tồn tại rồi.」
「Vậy thì, để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện thú vị.」
Phì phì, Seri cười khẽ rồi bắt đầu kể.
「Hơn hai mươi năm trước, Mikadonono Group... không, lúc đó là Mikadonono Shōji, đã rơi vào tình cảnh khó khăn. Sự phát triển vốn thuận lợi cho đến lúc đó bắt đầu đi xuống, và hoạt động kinh doanh bắt đầu suy thoái. Mikadono Toranosuke-sama, Chủ tịch lúc bấy giờ, đã phải vật lộn để tái thiết Mikadonono Shōji. Để tồn tại trong xã hội này, Mikadonono Shōji bắt đầu sáp nhập với nhiều công ty khác. Đó chính là nền tảng cho chiến lược đa dạng hóa kinh doanh của Mikadonono Group ngày nay.」
「V-Vậy thì sao chứ. Chừng đó tôi cũng biết mà.」
「Chẳng bao lâu sau, một thỏa thuận sáp nhập lớn đã xuất hiện, quyết định tương lai của Mikadonono Shōji. Nếu thành công, Mikadonono Shōji sẽ trở thành một tập đoàn lớn hơn nữa, ổn định được hoạt động kinh doanh. Tuyệt đối không được phép thất bại. —Vào một ngày như thế, Toranosuke-sama đã đề xuất một cuộc hôn nhân cho con trai mình, Kumagoro-sama. Đối tượng là con gái của Chủ tịch công ty mà họ nhắm đến để sáp nhập. —Tên cô ấy là Kanoko-sama.」
Không biết từ lúc nào, cổ họng Shōgo đã khô khốc. Cậu phải cố gắng lắm mới thốt ra được lời.
「Đó... đó là...」
「Đúng vậy. Kumagoro-sama và Kanoko-sama đã kết hôn vì mục đích chính trị, một cuộc hôn nhân không tình yêu.」
Seri mỉm cười với ánh mắt nhìn một chú mèo con sợ hãi.
「Trong một doanh nghiệp, Chủ tịch cũng chỉ là một quân cờ. Chỉ là quân Vua trong cờ vua. Một quân Vua có thể thay thế bất cứ lúc nào.」
Shōgo không thể trả lời được gì.
—Bố và mẹ... kết hôn chính trị? Một cuộc hôn nhân không tình yêu...?
Mình, được sinh ra từ hai người không có tình yêu sao...?
「Nếu cậu vẫn muốn trở thành Chủ tịch... vậy sao không hợp tác với tôi?」
Seri ghé sát mặt vào tai Shōgo, giọng nói ngọt ngào thì thầm.
「Hợp... tác...?」
「Khi Shōgo-sama trở thành Chủ tịch, hãy để tôi làm thư ký của cậu. Tôi sẽ hết lòng hỗ trợ Shōgo-sama, đồng lòng đồng sức... theo cách này.」
Ngón tay lạnh lẽo của cô lướt trên má Shōgo, rồi bò dọc theo cổ cậu.
「D-Dừng lại đi!」
Shōgo hét lên và hất tay Seri ra.
Ngay sau đó, Seri dùng một tay nắm lấy cổ Shōgo, ép đầu cậu vào tường.
「Không nên ngạc nhiên chỉ vì một cuộc hôn nhân chính trị. Xã hội này là một thế giới đầy dục vọng. Nếu muốn trở thành một Chủ tịch trưởng thành, việc hiểu biết về phụ nữ cũng rất quan trọng đấy.」
Shōgo cố gắng kéo cổ tay cô ra nhưng nó không hề nhúc nhích. Đó là một sức mạnh khủng khiếp mà người ta không thể tưởng tượng được từ một cánh tay mảnh mai như vậy.
—C-Cô ta là ai vậy...?
Seri dùng tay kia cởi hai cúc áo suit, rồi đặt ngón tay vào phần ngực áo sơ mi, từ từ kéo xuống.
「Thế nào hả, Shōgo-sama. Tôi sẽ dạy cậu thế nào là phụ nữ nhé.」
Trong không khí mờ ảo của con hẻm, bộ ngực của Seri lờ mờ hiện ra màu trắng, tạo thành một khe ngực sâu.
「S-Sao cô lại làm thế... tôi sẽ không hợp tác với Seri-san đâu...」
Tay Seri siết chặt hơn, bóp lấy cổ Shōgo. Móng tay cô ấy cắm sâu vào da, cổ họng bị chèn ép khiến cậu khó thở.
「Ư... ư...」
Tầm nhìn mờ dần, ý thức trở nên lơ mơ.
Trong tầm nhìn méo mó ấy, Seri ghé sát mặt vào, trừng mắt nhìn cậu.
「Ồ. Nếu đến cả việc ôm một người phụ nữ cũng không có gan, thì ngoan ngoãn mà bú sữa mẹ Kanoko đi, thằng nhóc.」
Seri lấy từ túi ra một bình xịt nhỏ, phun thẳng vào mặt Shōgo.
「Khụ khụ!?」
Lập tức, da mặt cậu bỏng rát, và cổ họng bị châm chích như bị kim đâm, khiến cậu ho sặc sụa. Đó là bình xịt hơi cay.
「Mong cậu hãy ngoan ngoãn một chút.」
Seri cất bình xịt vào túi, rồi búng tay một cái.
Như thể đã chờ sẵn, một SP mặc suit đen xuất hiện ở lối vào con hẻm.
「Xin hãy đưa Shōgo-sama đến phòng suite của Khách sạn Mikadonono.」
Nhưng không có tiếng trả lời. Người đàn ông đứng yên không động đậy.
「...Cậu không nghe thấy sao?」
Ngay sau đó, thân hình người đàn ông đổ sập xuống đất như thể bị ném đi.
Đằng sau người đàn ông, một bóng người đang đứng. Trong bóng tối nhá nhem của buổi chiều tà, bộ đồ đen và cặp kính râm lớn hòa vào cảnh vật.
「Seri, quả nhiên cô ở đây. SP của Mikadonono Group yếu quá. Như thế này thì còn không thắng nổi học sinh nữ của Học viện Shiryūin nữa.」
「I... Ikusu...?」
Shōgo hé mắt nhìn bóng hình đang tiến đến gần.
Seri hừ mũi đầy căm ghét, rồi ném thân thể Shōgo đang nắm giữ đi.
Shōgo bị quăng xuống đất, ho sặc sụa chống cả hai tay. Đầu cậu quay cuồng, suy nghĩ cũng trở nên rối loạn.
「Shōgo-kun! Shōgo-kun, cố gắng lên!!」
Tiếng Ikusu đang chạy đến vang vọng trong đầu Shōgo.
—Cô ấy... đã cứu mình sao...?
Trong cơn đau khổ, cậu mơ hồ nghĩ về cô.
Nằm trên ghế dài, được làn gió mát thổi qua, cuối cùng cơn đau trên mặt cũng dịu đi.
Đây là một trạm xe buýt trên con đường của khu dân cư.
Mặt trời đã lặn, bầu trời nhuộm màu tím biếc. Ánh đèn đã bật sáng trong những ngôi nhà xung quanh.
「Cậu thấy thế nào rồi?」
Ikusu đứng trước ghế dài. Cô đã đưa Shōgo đến đây vì cậu không thể đi bộ.
Shōgo ngồi dậy, chỉnh lại tư thế trên ghế dài.
「...Cổ họng hơi đau, nhưng có vẻ ổn rồi. Seri-san, không cần đuổi theo sao?」
「Nếu cậu muốn bỏ mặc tôi thì được thôi.」
「Xin lỗi. Tôi cũng thật vô dụng. —Seri-san là ai vậy?」
「Tôi cũng không rõ thân phận của cô ấy. Ít nhất thì cô ấy chắc chắn không phải là một thư ký bình thường. Dù có đuổi theo thế nào, cũng không nắm được dấu vết. Cô ấy là một người như hồ ly vậy.」
「Nếu Ikusu không đến, không biết tôi đã bị làm gì rồi...」
「Tôi không đến để cứu Shōgo-kun. Tôi nhận được thông tin Seri đã đến công ty của Kannagi Kazuma-shi, nên tôi đã đuổi theo.」
Khi nghe nói không phải đến cứu mình, Shōgo cảm thấy hơi thất vọng. Quả nhiên, cô ấy không phải là đồng minh của Shōgo.
「Nhưng... việc tôi được cứu là sự thật. Cảm ơn cô.」
Khi Shōgo nói lời cảm ơn, Ikusu hơi ngại ngùng cúi đầu.
「Shōgo-kun. Dù tôi có ngăn cản, cậu vẫn định tiếp tục tìm kiếm em gái sao?」
Im lặng một lúc, Shōgo gật đầu.
「Tôi sẽ không dừng lại. Tôi không muốn đối đầu với Ikusu. Tôi hiểu lập trường của cô khi phải tuân theo mệnh lệnh của mẹ. ...Nhưng trên hết, tôi muốn đứng về phía Miyabi.」
Ikusu ngồi xuống bên cạnh Shōgo, và trong một lúc, nhìn lên bầu trời đang dần tối.
「Mr. J từng nói, 『Đối tượng mà chúng ta phục vụ là Mikadonono Group』.」
「Mr. J?」
「Ông ấy là cấp trên của chúng tôi. Đúng như lời ông ấy, chúng tôi hoạt động vì sự phát triển của Mikadonono Group. Chúng tôi không đứng về phía bất kỳ cá nhân nào. Kể cả đối phương là Chủ tịch.」
「Ể, vậy thì cô cũng không phải là đồng minh của mẹ sao?」
「Ban đầu tôi nhận ủy thác của Kanoko-shi để giám sát Shōgo-kun. Nhưng khi thực hiện ủy thác, tôi cảm thấy nghi ngờ. Liệu điều này có thực sự vì lợi ích của Mikadonono Group hay không. Vì vậy, tôi đã yêu cầu Kanoko-shi giải thích.」
◇
「Cô có ý kiến khác với ủy thác của tôi sao?」
Trong phòng Chủ tịch vào ban đêm. Kanoko đứng trước cửa sổ, nói khi quay lưng lại với Ikusu.
「Không phải là ý kiến khác. Tôi chỉ muốn nghe lý do tại sao Shōgo-kun không được phép tìm em gái của mình.」
「Đương nhiên rồi. Shōgo không có em gái. Tôi chỉ muốn nó đừng suy nghĩ vớ vẩn, hãy tìm bạn đời cho mình.」
「Xin lỗi, nhưng để chứng minh điều không tồn tại, lẽ ra nên điều tra thì hơn chứ?」
Kanoko nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, im lặng một lúc.
「...Ikusu. Cậu nói tên mình ở Học viện Shiryūin là như vậy phải không?」
「Cứ gọi là X là được.」
「Vậy thì X. Cậu mong muốn Shōgo trở thành Chủ tịch phải không?」
「Vâng. Với Shōgo-kun, chắc chắn cậu ấy sẽ dẫn dắt Mikadonono Group đi đúng hướng.」
「Vậy thì — đừng để Shōgo tiếp xúc với 『em gái』.」
Gương mặt Kanoko khi quay lại, lung lay vì lo lắng.
Ikusu chưa từng thấy cô ấy với vẻ mặt yếu đuối như thế này.
「Shōgo... tuyệt đối không được biết bí mật đó. Nếu nó biết, nó chắc chắn sẽ thất vọng. Có lẽ nó sẽ rời bỏ gia đình Mikadonono. Nhưng trên hết... người sẽ trở thành Chủ tịch Mikadonono Group không được phép mang trong mình một bí mật như thế. Đây là... điều cần thiết để bảo vệ thằng bé, bảo vệ Shōgo.」
◇
Nghe xong, Shōgo sững sờ.
「Bí mật mà mình không được biết...? Đó là gì vậy?」
「Tôi cũng không biết. Nhưng Kanoko-shi sợ rằng 『bí mật』 đó sẽ bị lộ ra.」
Shōgo suy nghĩ. Một bí mật mà bố mẹ không thể nói cho con trai biết...
Chợt nhớ đến một bộ phim truyền hình cũ. Cốt truyện là nhân vật chính bất ngờ biết rằng mình không phải là con ruột của bố mẹ.
Mồ hôi lạnh chảy xuống trán Shōgo.
「Không lẽ... mình không phải là con ruột của bố và mẹ...?」
「Shōgo-kun, đó chỉ là suy đoán mà thôi.」
Ikusu vội vàng cắt lời Shōgo.
「Đ-Đúng vậy nhỉ. Trong hộ khẩu cũng ghi tôi là con ruột của bố mẹ mà...」
「Tóm lại, tôi sợ rằng bất cứ bí mật nào, một khi Shōgo-kun biết được, thì mọi chuyện sẽ quá muộn. Vì vậy, tôi cho rằng ngăn cản cậu điều tra về em gái cho đến khi danh tính thật của 『bí mật』 được làm rõ là khôn ngoan nhất.」
「Vì thế mà cô đứng về phía mẹ... với lập trường đó sao?」
Ikusu gật đầu, và cả hai im lặng.
Một lúc sau, Ikusu đứng dậy, nhìn xuống Shōgo.
「Cậu đang cố gắng tìm ra Kannagi-kun là em gái của mình, chứng minh bằng xét nghiệm DNA, và buộc Kanoko-shi phải thừa nhận. —Nhưng đó có thể là hành động mở chiếc hộp Pandora không nên mở.」
Một chiếc xe buýt chạy đến, dừng ở trạm.
Ikusu đứng trước cửa xe buýt, quay lại nhìn Shōgo.
「Tôi đi đây. Tôi phải báo cáo những gì đã xảy ra hôm nay cho Kanoko-shi.」
「À. ...Ikusu, ít nhất ở trường, chúng ta hãy hòa thuận nhé.」
Ikusu nhìn Shōgo, nở một nụ cười rất khẽ.
「Quả thật, tôi thật mềm lòng. Có vẻ như tôi không thể hoàn toàn trở thành kẻ thù của cậu được.」
「Tôi cũng... vậy. Dù có nghĩ Ikusu là kẻ thù, nhưng đâu đó tôi vẫn muốn tin tưởng cô.」
「Shōgo-kun. Không ai biết điều gì đang ẩn giấu dưới đáy hộp. Nhưng dù tìm thấy điều gì đi nữa, đừng bao giờ nản lòng nhé. —Tôi chỉ có thể nói với cậu bấy nhiêu đó thôi.」
Ikusu bước lên xe, cửa đóng lại, và xe buýt nổ máy chạy đi.
Một lúc sau, Shōgo vẫn đứng nhìn chiếc xe buýt chạy xa dần.
「Shōgo!」
Tiếng Miyabi cất lên. Quay lại, Shōgo thấy Miyabi đang chạy đến từ phía cuối đường.
「Mi-Miya...」
Cậu định gọi tên cô, nhưng lại chợt khép miệng lại.
Đi cùng Miyabi là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi lăm tuổi, mặc bộ suit màu xanh đậm. Ông ta trông gầy gò và có vẻ yếu đuối.
「Bạn của con à?」
Người đàn ông dừng lại trước Shōgo, hỏi Miyabi bên cạnh.
「Đây là Mikadonono Shōgo. Trông mặt cậu ấy buồn cười đúng không ~」
Hướng về phía Shōgo đang bối rối, Miyabi nói.
「Người này là bố của tớ đấy.」