Nakaimo – My Sister Is Among Them!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

(Hoàn thành)

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

Jun Eishima; Yoko Taro

Đây là tập thứ hai và cuối cùng của NieR Replicant ver.1.22474487139... Project Gestalt Recollections.

10 13

Saijaku Muhai no Bahamut

(Đang ra)

Saijaku Muhai no Bahamut

Sau trận đấu với Lisesharte, Lux cuối cùng gia nhập học viện dành riêng cho nữ, nơi đào tạo hoàng tộc trở thành Drag-Knight.

96 193

Outbreak Company

(Đang ra)

Outbreak Company

Sakaki Ichirō

Để hoàn thành sứ mệnh đó, Shinichi nhận được sự hậu thuẫn toàn diện từ chính phủ Nhật, cùng với sự giúp đỡ của cô hầu gái nửa tiên Myucel và công chúa Petralka của Đế quốc Eldant. Cùng với nhóm bạn lắ

108 571

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

(Đang ra)

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

Fushimi Nanao

Cô gái mang trái tim con người trong cơ thể của quỷ, và người phụ nữ mang linh hồn dị dạng trong thân xác con người. Sợi duyên mà cả hai cùng dệt nên sẽ mở ra bức màn cho câu chuyện đẫm máu này.

7 10

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

(Đang ra)

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Phi Điểu Ấn - 飞鸟印

Đây là câu chuyện giữa người cứu rỗi và người được cứu rỗi.

166 41

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

(Đang ra)

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

孜然风

Tên gốc của truyện: 《Thiên Sứ Bán Thân》

432 248

Tập 07 - Chương 3

Em gái, người yêu và hôn thê?

Một buổi sáng Chủ Nhật, ngay trước buổi trưa, Shogo chỉnh trang trang phục kimono, rồi cùng mẹ là Kanoko đi xe thuê đến buổi xem mặt. Điểm đến là một lữ quán ryotei lâu đời nằm ở trung tâm thành phố.

"Mình phải từ chối."

Trong khi ngồi rung lắc ở ghế sau, cậu thầm nhắc đi nhắc lại trong lòng.

Một buổi xem mặt bị ép buộc. Nhưng dù sao thì xem mặt vẫn chỉ là xem mặt. Chỉ cần đến đó, không có nghĩa là đính hôn sẽ được quyết định.

Đương nhiên cậu không ghét Rinka-san. Cô ấy là kiểu con gái tài sắc vẹn toàn như trong tranh vẽ, và cậu nghĩ mình sẽ hạnh phúc đến mức nào nếu cưới được cô ấy.

Thế nhưng, Shogo đã có người trong lòng. Việc đính hôn với Rinka-san sẽ làm tổn thương cả hai cô gái. Vì vậy…

"Phải từ chối thẳng thừng."

Shogo nắm chặt nắm đấm, tự nhủ thêm lần nữa.

Chẳng mấy chốc, bên kia kính chắn gió, một kiến trúc cổ kính kiểu Nhật xuất hiện giữa những tòa nhà cao tầng. Có thể nhìn thấy ngôi nhà gỗ hai tầng được bao quanh bởi bức tường mái ngói.

Một chiếc đèn lồng lớn treo trên cột cổng, với dòng chữ "Lữ quán Ryotei Maika" viết bằng mực.

"Con nghe nói đây là một nhà hàng rất đắt tiền phải không ạ?"

"Đúng vậy. Đây là một nhà hàng truyền thống, nơi nhiều doanh nhân đã xem mắt và có được duyên lành. Gia đình Kunitachi-san là một gia đình quý tộc cũ có dòng dõi lâu đời. Chúng ta phải chọn một nơi không làm mất thể diện."

Kanoko ngồi cạnh, khoác một chiếc áo khoác nổi bật, tai đeo đôi bông tai đá quý có vẻ đắt tiền. Bộ dạng ăn diện hơn thường ngày cho thấy rõ sự quyết tâm của bà đối với buổi xem mặt này.

Chiếc xe thuê dừng trước cổng lữ quán, tài xế bước xuống mở cửa ghế sau.

"Kính chào quý cô Mikadono-sama. Rất hoan nghênh quý khách đã đến hôm nay."

Bước xuống xe, Shogo thấy bà chủ quán mặc kimono và vài người phục vụ đứng xếp hàng, đồng loạt cúi chào.

Kanoko liếc nhìn Shogo.

"Thế nào, Shogo? Nếu con làm thêm ở một nơi như thế này, con sẽ có được tác phong không đáng xấu hổ trước bất cứ ai đấy."

Shogo, người đang làm thêm ở quán cà phê em gái, bất giác giật mình.

…Nói đúng hơn, nếu cậu làm việc ở đây, có lẽ cậu sẽ bị bắt tu luyện khoảng mười năm.

Được bà chủ quán dẫn đường, Shogo và mẹ bước qua cổng lữ quán. Một con đường sỏi trải dài với những phiến đá dẫn đến lối vào.

Bước vào tòa nhà, đi dọc hành lang lát gỗ, Kanoko và Shogo được dẫn vào căn phòng rộng rãi nhất ở phía trong cùng.

Mở cửa fusuma, đó là một căn phòng kiểu Nhật rộng lớn. Ở giữa đặt một chiếc bàn thấp bằng gỗ mun, trên tường treo một bức tranh sơn thủy.

Cửa shoji ở hiên được mở rộng, có thể nhìn bao quát khu vườn.

Có một cái ao nhỏ, và thỉnh thoảng có tiếng nước bắn "chapōn" như thể cá chép đang bơi.

"Ô kìa? Cây thông bên bờ ao biến mất rồi sao?"

Kanoko nhận ra và hỏi.

"Nó bị đổ trong cơn bão vài năm trước đó. Tuy buồn nhưng đó cũng là dòng chảy của thời gian, thưa quý phu nhân."

Bà chủ quán lớn tuổi nheo mắt, đáp lời với vẻ mặt hoài niệm quá khứ.

"Nào, xin mời quý phu nhân và cậu chủ ngồi nghỉ đợi một lát."

Theo lời mời của bà chủ quán, Kanoko và Shogo ngồi xuống những chiếc đệm zabuton.

"Chẳng mấy chốc, gia đình Kunitachi-sama cũng sẽ đến, xin quý khách cứ tự nhiên nghỉ ngơi thư thái nhé."

Bà chủ quán đặt hai tay xuống chiếu tatami cúi chào, rồi bước ra khỏi phòng.

Bị bỏ lại một mình với mẹ trong căn phòng kiểu Nhật, Shogo khẽ thở dài.

"Dù bảo cứ thư thái thì…"

Cậu liếc nhìn Kanoko ngồi bên cạnh, bà đang uống trà vừa được dọn ra. Bà đặt chén trà lại vào đĩa lót, lặng lẽ ngắm nhìn khu vườn.

Ánh mắt ấy, có vẻ vừa hoài niệm… vừa cô đơn.

"À này, mẹ. Trước đây mẹ cũng từng đến lữ quán này rồi sao?"

"Chỉ một lần thôi con. Chắc cũng hơn hai mươi năm trước rồi."

Hơn hai mươi năm trước, tức là trước khi Shogo chào đời. Khi đó Kanoko vẫn còn ở độ tuổi đôi mươi.

"Đây là nơi mẹ và Kumagoro xem mắt đó."

Bà nói nhẹ nhàng, như không có chuyện gì.

"Ể? Mẹ kết hôn do xem mắt sao…?"

Nghĩ lại thì, cậu chưa bao giờ nghe về khởi đầu tình yêu của bố mẹ. Cậu mơ hồ nghĩ rằng họ gặp nhau ở đâu đó, yêu nhau rồi kết hôn, nhưng có vẻ không phải vậy.

Cánh cửa fusuma lại mở ra, bà chủ quán hé mặt vào.

"Gia đình Kunitachi-sama đã đến ạ."

Shogo và Kanoko đứng dậy đón tiếp.

Được bà chủ quán dẫn đường, một người đàn ông ngoài bốn mươi bước vào phòng.

Khoảnh khắc đó, không khí trong phòng trở nên căng thẳng.

Với mái tóc ngắn, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, và dáng vẻ cường tráng trong bộ kimono màu xanh đậm, ông ta gợi nhớ đến một võ sĩ thời Minh Trị. Từng bước chân trên chiếu tatami vững vàng, nặng nề như thể đặt từng chặn giấy xuống.

"Ối chà, đây quả là một người đáng sợ…"

Hơi run rẩy, Shogo nhìn người đàn ông. Ông ta có vẻ là bố của Rinka-san.

Theo sau ông, một cô gái mặc kimono hoa văn đỏ bước vào. Đứng phía sau dáng vẻ đầy uy nghiêm của người đàn ông, cô bé trông nhỏ nhắn, xinh đẹp và mong manh như một cánh bướm.

Rinka-san cúi đầu duyên dáng, bước đi nhẹ nhàng như lướt trên mặt nước, tiến về phía Shogo.

Mái tóc dài được búi gọn phía sau đầu, cài một chiếc trâm tre. Có lẽ vì lớp trang điểm nhẹ, khuôn mặt cô trắng hơn thường lệ, đôi môi hồng đào lại càng thêm quyến rũ một cách kỳ lạ.

"Kunitachi-san, đẹp thật…"

Shogo bất giác bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô.

Rồi lần đầu tiên Rinka-san ngẩng đầu lên, đôi mắt hẹp nhìn thẳng vào Shogo.

Cậu suýt nữa lùi bước. Ánh mắt sắc bén chứa đựng quyết tâm của buổi xem mặt như đâm xuyên qua cậu.

Lồng ngực bị nén chặt, hô hấp khó khăn như bị đè nén.

Rinka-san lập tức lại cúi mắt một cách khiêm tốn.

"Hôm nay, xin chân thành cảm ơn quý vị đã bớt chút thời gian quý báu của mình để đến đây."

Kanoko cúi đầu thật sâu về phía bố con nhà Kunitachi-san. Shogo cũng làm theo, cúi đầu.

Rinka-san và bố cô ấy cũng cúi đầu sâu không kém Kanoko.

"Chúng tôi cũng rất vinh dự khi được sắp xếp buổi gặp mặt này cho con gái mình."

Lời nói khiêm tốn nhưng tràn đầy uy nghi. Quả thực, một luồng khí chất của gia đình danh giá toát ra từ phía sau lưng ông.

"Tôi đã nghe từ lâu rằng Rinka-san và Shogo-kun rất thân thiết. Chắc chắn hai đứa trẻ này sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình tràn đầy tình yêu."

Khi bốn người ngồi xuống, những người phục vụ bước vào phòng, dọn ra các món khai vị như ohitashi và aemono lên bàn.

"Vậy thì, chúng ta hãy giới thiệu bản thân nhé."

"Cuối cùng cũng đến lúc rồi…" Shogo đứng dậy trong tư thế sẵn sàng. Buổi xem mặt bắt đầu.

Trong buổi xem mặt này, Shogo nhất định phải nói rõ. Rằng cậu không có ý định kết hôn.

"Shogo. Con hãy chào đi."

Shogo thắt chặt vẻ mặt, đặt nắm đấm lên đầu gối, đối diện với bố con nhà Kunitachi-san.

"Lần đầu gặp mặt, cháu là Mikadono Shogo. Cháu năm nay mười bảy tuổi, hiện đang học năm thứ hai tại Học viện Shiryūin. Cháu vẫn luôn được Rinka-san giúp đỡ ở trường."

Cha Rinka-san khoanh tay, nhắm mắt lắng nghe với vẻ mặt nghiêm trang. Ông trang trọng gật đầu mỗi khi Shogo nói, dường như đang nghiền ngẫm từng lời.

Sau khi giới thiệu bản thân một cách an toàn, Shogo cuối cùng cũng định mở lời với ông ấy.

"Có một điều cháu phải xin lỗi. Thật ra, cháu…"

Đúng lúc đó, cha Rinka-san mở mắt, nhìn thẳng vào Shogo.

*BIKUUUUNN!!*… Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Shogo.

Đó là một ánh mắt sắc lạnh như của một tên trùm xã hội đen. Một ánh mắt có thể khiến cả những tên du côn phải chạy trốn không dép. Có lẽ nó có thể giết chết một con côn trùng chỉ bằng ánh nhìn.

"Ể, ừm, cháu cũng… đáng lẽ nên mặc bộ kimono đẹp hơn…"

Shogo cười toe toét, xin lỗi về một chuyện vớ vẩn.

"Đừng bận tâm."

Vẫn với giọng nói trầm trầm đầy uy nghi, cha Rinka-san lại nhắm mắt.

"Khụ, đây là một người bố đáng sợ hơn Kunitachi-san một trăm lần…"

Tim cậu vẫn đập dồn dập. Lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Không được chọc giận ông ấy. Tuyệt đối không được chọc giận gia đình Kunitachi-san… cùng với cả gia đình cậu.

"Rinka. Con cũng hãy chào đi."

Theo lời cha, Rinka-san bắt đầu giới thiệu bản thân với Kanoko. Rằng cô đang học năm nhất Học viện Shiryūin và là phó hội trưởng hội học sinh, rằng cô là bạn học tốt của Shogo ở trường…

Kanoko mỉm cười lắng nghe, với ánh mắt nhìn một cô con gái đáng yêu.

"Hôm nay, cháu rất vui mừng khi được sắp xếp buổi xem mặt với Senpai Mikadono."

Cuối phần giới thiệu, Rinka-san nhìn mặt Shogo.

"Cháu cầu mong hôm nay sẽ là ngày chúng ta được kết duyên lành."

"Ể…" Shogo bối rối.

"Khoan đã, Kunitachi-san, ý cô là muốn kết hôn với mình sao…?"

Rinka-san hẳn phải biết việc Shogo đã tỏ tình với Konoé. Thế nhưng, tại sao…?

Sự nghiêm túc trong ánh mắt cô nhìn Shogo cho thấy đó không chỉ là lời nói xã giao đơn thuần.

§

Vào lúc đó, Konoé, Miyabi và Mana đang đứng trước lữ quán Ryotei Maika.

"Shogo thật sự đang xem mặt ở một nơi sang trọng thế này ư?"

Miyabi hỏi, nhìn lên ngôi nhà Nhật Bản được bao quanh bởi bức tường.

"Ừ, không sai đâu. Đây là thông tin mật mà Mana đã bí mật moi được từ Rinka-chan đó!"

Mana nhanh chóng nhấn phím điện thoại di động, mở trang chủ của lữ quán trên mạng.

"Nhìn này! Món bánh Daifuku Sherbet gói kiểu dệt lụa Maika đặc biệt của quán này! Chỉ có ở quán này trên thế giới mới có đó! Một cái những ba nghìn yên lận đó~! Chết cũng phải ăn bằng được!"

"A, a—, trông ngon thật nhỉ—"

Miyabi trả lời một cách hờ hững.

Trong khi hai người họ trò chuyện, Konoé đứng cạnh nhìn cổng lữ quán với vẻ lo lắng.

"Shogo-san, không biết anh ấy có ổn không…"

"Đúng vậy… Hay anh ấy sẽ kết hôn với Kunitachi-san…"

Nghe giọng Miyabi, Konoé giật mình run rẩy.

"Không thể nào… Nhưng Kunitachi-san đẹp mà… Học hành cũng giỏi nữa…"

Với vẻ mặt hoàn toàn mất tự tin, đôi mắt cô rưng rưng như sắp khóc.

"Đừng, đừng lo. Shogo đã nói sẽ từ chối mà. Dù sao thì, nếu không tìm hiểu tình hình thì chẳng thể làm gì được."

Miyabi chạy đến cạnh cổng, nhẹ nhàng nhìn vào bên trong.

Từ cổng, một con đường sỏi với những phiến đá dẫn thẳng đến cánh cửa lưới của lối vào. Kiến trúc Nhật Bản cổ kính và trang trọng tạo ra một bầu không khí khiến người ngoài không dám đến gần.

"Ưm, mình có thể giả làm khách hàng mà vào không nhỉ?"

Ngay lúc đó, Mana kéo áo Miyabi, cố gắng ngăn lại.

"Không được đâu~! Quán này đắt lắm đó. Nếu gọi bữa đầy đủ thì mất khoảng ba vạn yên lận đó. Nếu ăn sushi thì sẽ nợ nần suốt đời mất!!"

"Khó khăn quá nhỉ… Làm thế nào để mình có thể nhìn vào bên trong đây…"

Ba người đứng gần cổng vò đầu bứt tóc, bỗng một giọng nói khẽ lọt vào tai họ theo làn gió.

"Thật sự, tôi chưa từng thấy cô gái nào thông minh và lịch sự như Rinka-san đâu. Hohoho."

Giọng nói vọng đến từ phía hiên nhà có thể nhìn thấy ở phía sâu trong vườn.

Lắng tai nghe, họ có thể nghe thấy đoạn đối thoại không liên tục của những người lớn nam nữ. Có vẻ họ đang trò chuyện vui vẻ.

"Giọng của người phụ nữ này là của Kanoko-san mà. Vậy là, buổi xem mắt đang diễn ra ở đó sao?"

Miyabi rướn cổ qua cổng, nhìn chằm chằm về phía hiên nhà. Nhưng do góc nhìn xấu, cô không thể thấy được bên trong phòng. Nội dung cuộc trò chuyện cũng không nghe rõ từ đây.

"Họ đang nói gì vậy nhỉ?"

"Không nghe rõ. Phải đến gần hơn nữa."

Miyabi đến gần phía trước căn phòng đang diễn ra buổi xem mặt. Nếu cô vượt qua bức tường trước mặt, Shogo và Rinka-san hẳn đang xem mắt ở phía bên kia.

"Tsuruma-san, cõng tôi lên vai đi!"

"Vâng, vâng ạ? Cõng trên vai ạ?"

"Đúng vậy! Để nhìn từ trên tường xuống!"

"Nhìn trộm là không được đâu ạ."

"Vậy thì ổn sao!? Nếu Shogo cứ thế mà kết hôn thì sao!?"

Konoé nức nở như sắp khóc, dựa vào tường rồi ngồi xổm xuống.

Miyabi giữ váy, trèo lên vai Konoé.

"Được rồi! Tsuruma-san, đứng lên đi!"

"Vâng, vâng ạ!"

Konoé lắc lư sang hai bên, đặt tay lên tường rồi đứng dậy.

"Konoé-chan, cố lên~! Cố gắng lên!"

Ngay bên cạnh, Mana nắm chặt tay, mặt nghiêm túc cổ vũ.

Miyabi thò mặt lên bức tường, nhìn về phía khu vườn.

Và cô đã thấy. Shogo và Rinka-san đang ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn trong căn phòng rộng rãi. Họ cầm bát đồ ăn trên tay, đũa đang chuyển động.

"Kannagi-san, thế nào rồi? Shogo-san có ở đó không?"

"Suỵt! Im lặng đi!"

Miyabi đưa ngón trỏ lên môi, tập trung lắng nghe cuộc trò chuyện bên trong phòng.

Mặc dù nghe thấy tiếng Kanoko và những người khác nói chuyện, nhưng tiếng Shogo và Rinka-san hầu như không có. Cô không rõ họ đang im lặng hay nói chuyện nhỏ tiếng, từ vị trí của Miyabi rất khó để biết.

"Miyabi-cha~n…"

Mana đứng cạnh, gọi cô bằng giọng bối rối.

"Tendou kaichou cũng im lặng đi chứ!"

"À—, cậu kia."

"Nói rồi, không nghe thấy đâu!"

"Các cô đang làm gì vậy?"

"Thôi đi, ồn ào quá… mà…"

Miyabi cằn nhằn, nhìn xuống Mana.

"Hu… hu…"

Bên cạnh Mana đang rưng rưng nước mắt, một cảnh sát đứng đó, nhìn chằm chằm với ánh mắt nghi ngờ.

Buổi xem mặt giữa Shogo và Rinka-san diễn ra êm đềm. Các món ăn Nhật được dọn ra, Shogo và Rinka-san hầu như không nói gì, cứ thế lặng lẽ ăn.

Kanoko và cha của Rinka-san tiếp tục nói chuyện về công việc của nhau, tin tức và kinh tế gần đây, và về giáo dục con cái. Shogo và Rinka-san chỉ đưa ra những câu trả lời an toàn khi được hỏi ý kiến.

Khi bữa ăn kết thúc, cha của Rinka-san nói với vẻ không hài lòng.

"Sao thế, Rinka. Sao con lại im lặng? Hãy để họ biết về con nhiều hơn."

Tuy nhiên, Rinka-san cúi đầu không đáp.

"Chắc con bé đang ngại đấy nhỉ. Có lẽ chúng tôi nói nhiều quá chăng. —Hay là, chúng ta để hai đứa trẻ ở riêng một chút. Chúng sẽ không thể thoải mái trò chuyện trước mặt bố mẹ."

Kanoko nói, và hai vị phụ huynh đứng dậy.

"Vậy thì Shogo. Con hãy dẫn dắt Rinka-san cho tốt nhé."

Nói xong, Kanoko và cha của Rinka-san bước ra khỏi phòng. Khi cánh cửa fusuma đóng lại, Shogo và Rinka-san chỉ còn lại hai người trong căn phòng rộng lớn.

Được giải thoát khỏi áp lực của bố mẹ, Shogo thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ mình thật độc đoán… Đau quá, chân mình bị tê cứng rồi."

Vừa thả lỏng đôi chân đang quỳ seiza, cậu nhìn Rinka-san đối diện.

Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng cô vẫn quỳ seiza với vẻ mặt điềm tĩnh. Từ nãy đến giờ, cô chưa hề thả lỏng hay đổi tư thế chân.

"Chân cô không bị tê sao?"

"...Không sao ạ."

"Cha của Kunitachi-san trông có vẻ khá đáng sợ nhỉ."

"Đúng vậy. Dù vậy hôm nay, cha đã vui vẻ lắm rồi đấy."

"Vậy mà ư…"

Nếu nổi giận thì sẽ đáng sợ đến mức nào, Shogo toát mồ hôi lạnh.

"Cha tôi rất vui về buổi xem mặt này. Ông ấy nói rằng con trai chủ tịch Tập đoàn Mikadono thì không thể nào sai được."

"Cô vừa nói lúc nãy… Rằng cô mong hôm nay sẽ là ngày chúng ta kết duyên lành, phải không?"

"Đó là lòng thật của tôi đấy. Tôi mong buổi xem mặt sẽ thành công. —Có gì lạ lùng sao?"

Rinka-san cầm chén trà, nhấp một ngụm.

"Vậy là… ý cô là… cô chấp nhận kết hôn với tôi sao…?"

"Senpai Mikadono đã giải thoát trái tim tôi, vốn bị mắc kẹt trong một hôn ước không mong muốn. Vì vậy, tôi có thể giao phó số phận của mình. Nếu cuộc hôn nhân này thành công và tôi được gả cho senpai, tôi sẽ coi đó là số phận của mình…"

"Kunitachi-san… Tôi không ghét Kunitachi-san. Thậm chí tôi còn nghĩ cô là một cô gái quá tốt đối với tôi. —Nhưng tôi đã có người trong lòng rồi…"

"Tôi… hiểu rồi."

Bàn tay Rinka-san đặt chén trà xuống hơi run rẩy. Cô cúi mặt, kìm nén cảm xúc.

"Tôi đã hiểu rồi mà!"

Bỗng nhiên Rinka-san nổi nóng, đặt tay lên bàn và rướn người về phía trước.

Cô trừng mắt nhìn Shogo, vừa như trách móc, vừa như van nài.

"Vậy thì tại sao, Senpai Mikadono và Senpai Tsuruma lại không trở thành người yêu của nhau!?"

"Cái, cái đó thì… có nhiều chuyện lắm…"

"...Tôi đã nghe và hiểu cảm xúc của các senpai rồi. Nhưng thực tế là Senpai Mikadono không có người yêu, nên tôi không có lý do gì để từ chối cuộc hôn nhân này cả…"

Giọng cô yếu ớt nhỏ dần, rồi cô lại cúi mặt xuống như một bông hoa tàn úa.

"Xin hãy hiểu cho cảm xúc của tôi…"

Rinka-san im lặng chịu đựng. Có lẽ cô đang khóc.

"Kunitachi-san, cô ấy đã yêu mình nhiều đến thế sao…"

Lúc này Shogo mới thực sự cảm nhận sâu sắc tình cảm của Rinka-san.

"...Xin lỗi."

Thế nhưng, cậu chỉ có thể thốt ra được một lời đó.

Shogo rất vui vì tình cảm của Rinka-san. Nhưng cậu đã quyết định rồi.

"Không… tôi mới là người phải xin lỗi… vì đã nói những điều vô lý…"

Rinka-san lấy mu bàn tay lau khóe mắt.

"Senpai Mikadono, tôi xin phép ra ngoài một lát có được không?"

"Cô ổn chứ?"

"Đừng lo. Chỉ là lớp trang điểm của tôi bị trôi thôi ạ."

Ngẩng mặt lên, Rinka-san mỉm cười rạng rỡ.

Sự run rẩy vì đau khổ ban nãy đã biến mất. Shogo cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe giọng nói tràn đầy năng lượng thường ngày của cô, và thầm cảm ơn cô trong lòng vì đã hành xử một cách cao thượng.

"Ừm, cứ đi chỉnh lại đi. Tôi sẽ đợi ở đây."

"Vâng. Vậy thì tôi xin phép… Ách!?"

Ngay sau khi vừa nhổm người dậy, cơ thể Rinka-san lảo đảo. Bước chân không vững, cô chao đảo như người say.

"A, chân tôi… bị tê…"

Cơ thể Rinka-san đổ về phía trước, cô chống tay xuống bàn.

Dù vậy, quán tính vẫn không dừng lại, cơ thể Rinka-san lao thẳng về phía Shogo.

"Sen, Senpa…!!"

*ĐỐC!* Đầu Rinka-san va mạnh vào ngực Shogo, khiến cậu ngửa người ngã xuống.

"Ối… đau quá… Khụ, Kunitachi-san… cô không sao chứ?"

"X, xin lỗi… Chắc do tôi quá căng thẳng, chân tôi bị tê liệt…"

Trên bàn, vạt kimono của Rinka-san bị vén lên một cách lộ liễu. Nước nóng từ bình trà đổ ra, làm ướt sũng kimono của cả hai người.

"Có chuyện gì vậy ạ!?"

Nghe thấy tiếng động, bà chủ quán mở cửa fusuma xông vào.

Shogo và Rinka-san được bà chủ quán hướng dẫn đến khu nhà tắm của lữ quán. Ở cuối hành lang có treo hai chiếc rèm noren, chia thành khu nam và khu nữ.

"Chúng tôi sẽ chuẩn bị đồ thay ngay cho quý khách, trong lúc đó xin hãy làm ấm cơ thể nhé."

Vừa nói, bà chủ quán vừa đưa cho Shogo và Rinka-san bộ khăn tắm.

"Một chút bẩn thế này không đáng gì đâu ạ. Xin đừng bận tâm…"

"Không sao đâu ạ, vì đây là dịp quan trọng mà. Kimono bị bẩn thật lãng phí. Vì là trước giờ tắm nên bây giờ quý khách có thể sử dụng riêng tư đấy."

Khi bà chủ quán rời đi để chuẩn bị đồ thay, Shogo nhìn Rinka-san với vẻ bối rối.

"...Kunitachi-san, chúng ta phải làm gì đây?"

"Vì đã đến đây rồi, hay chúng ta cứ tắm luôn nhỉ. Tôi cũng muốn rửa mặt nữa."

"Cô muốn sửa lại lớp trang điểm mà. ...Vậy thì tôi cũng tắm một chút vậy. Vai tôi bị cứng hết cả rồi."

"Senpai trông sợ hãi suốt mà."

Rinka-san khúc khích cười.

"Cái, cái gì mà sợ hãi chứ?"

"Vâng. Rõ ràng là senpai rất sợ cha tôi mà."

Không thể phản bác, Shogo cứng họng.

Rinka-san đi trước một bước, chui qua tấm rèm noren của khu nữ, đi về phía phòng thay đồ ở phía trong.

Shogo cởi quần áo trong phòng thay đồ nam, rồi cầm khăn tắm mở cửa gỗ của phòng tắm.

Đó là một phòng tắm nhỏ được bao quanh bởi vách gỗ. Sàn trải chiếu sọt, và mùi gỗ thoang thoảng. Không khí bên ngoài tràn vào từ khe hở trên trần nhà, hơi nước trắng xóa bao trùm không gian mát mẻ.

"Oa, nước ấm thật!"

Shogo dội người, rồi ngâm mình vào bồn tắm gỗ hinoki ngay lập tức. Bà chủ quán nói là trước giờ tắm, nên đây có thể là lần tắm đầu tiên. Khi cậu duỗi thẳng chân hết mức, ngâm mình đến vai, tiếng nước tràn ra khỏi bồn tạo thành âm thanh "zazaa…" dễ chịu.

*Cạch,* tiếng cửa gỗ mở. Có vẻ có ai đó đến, nhưng vì hơi nước nên cậu không nhìn rõ.

"Ủa, chẳng phải bà ấy nói là mình có thể dùng riêng tư sao?"

*Cọt… kẹt…* tiếng bước chân sàn sọt kêu cót két, rồi tiếng chân đến gần bồn tắm.

Một bóng người xuất hiện từ trong làn hơi nước.

Trước mặt Shogo, Rinka-san đang đứng.

Với một chiếc khăn tắm quấn quanh người.

"K, Kunitachi-san!? Sao cô lại ở đây!?"

Rinka-san ôm chặt chiếc khăn tắm bằng hai tay, nhìn Shogo với khuôn mặt đỏ bừng.

"T, tôi… ừm, phòng tắm nữ, vẫn còn, còn lạnh lắm…"

"Dù sao thì, tôi sẽ ra ngoài!!"

Shogo vội vàng tránh mắt khỏi Rinka-san, định bước ra khỏi bồn tắm.

"K, Khoan đã!"

Với giọng nói van nài, Rinka-san dùng hai tay nắm chặt cánh tay Shogo.

"Xin hãy… ở lại đây…"

Shogo cẩn thận nhìn về phía cô.

Đôi vai nhỏ nhắn của cô khẽ run lên một cách lo lắng.

"Có ổn không…?"

Đôi mắt cô nhìn Shogo, chao đảo giữa sự kiên quyết và sự yếu đuối. Nó âm thầm cháy rực một cách mạnh mẽ, nhưng lại như ngọn nến có thể tắt phụt chỉ bằng một hơi thổi.

"Đây có thể là… cơ hội cuối cùng của tôi…"

§

Sau khi bị cảnh sát khiển trách nặng nề ở đồn cảnh sát gần đó, Miyabi, Konoé và Mana chạy về lại trước lữ quán.

"Huhu, bị mắng rồi~"

"Gì chứ! Sao lại coi người ta như ăn trộm chứ! Trên đời này còn bao nhiêu kẻ xấu đáng bắt hơn chúng tôi mà!"

Miyabi giận dỗi dựa vào bức tường của lữ quán.

"Nếu nhìn trộm từ trên tường xuống thì ai cũng sẽ thấy đáng nghi thôi ạ…"

"Hừm," Miyabi chu môi, nhìn về phía lữ quán phía sau bức tường.

"Buổi xem mắt thế nào rồi nhỉ?"

Cô không thể ngừng tò mò về việc buổi xem mắt đã diễn ra như thế nào kể từ đó.

Miyabi nhìn lên mái ngói của bức tường, nhảy nhót vươn tay cố gắng trèo lên.

"Kannagi-san, chúng ta đừng làm vậy nữa mà."

"Tại sao chứ. Tsuruma-san cũng tò mò không biết Shogo có kết hôn hay không mà, phải không?"

"Đương nhiên là tôi tò mò ạ. Nhưng, Shogo-san kết hôn với ai, đó không phải là việc do Shogo-san quyết định sao?"

"Hừm…"

Miyabi chống tay lên hông, nhìn Konoé với ánh mắt hơi lạnh lùng.

"Đúng là học sinh giỏi có khác. Biết điều thật đấy."

"Không phải vậy ạ. Tôi chỉ là muốn mọi người tôn trọng ý muốn của Shogo-san thôi ạ…"

"Ý muốn của Shogo rõ ràng rồi còn gì. Cô không nghe lời tỏ tình ở lễ hội trường sao?"

"Cái đó thì…"

Konoé im lặng, không nói nên lời.

"...Tôi nè, tôi nghĩ mình may mắn khi là em gái của Shogo."

Bỗng Miyabi nói với giọng dịu dàng.

"May mắn khi là em gái sao?"

"Ban đầu tôi thích Shogo mà, phải không. Và kể từ khi gặp lại ở Học viện Shiryūin, tôi vẫn luôn muốn trở thành người yêu của Shogo. —Thế nhưng, tôi đã nhận ra rồi."

Miyabi ngước nhìn trời như đang hồi tưởng quá khứ, mỉm cười hơi buồn.

"Shogo không nhìn tôi như một người yêu. Cậu ấy chỉ xem tôi như một đứa em gái ương bướng thôi. Cũng đúng thôi. Tôi chẳng có vẻ quyến rũ gì cả, ngực cũng bé nữa."

"Không phải vậy đâu…"

"Nhưng đó là lẽ đương nhiên. Anh em là anh em. Ngay từ đầu, chúng tôi không thể trở thành người yêu được. Vì vậy tôi — có thể từ bỏ ý muốn trở thành người yêu của Shogo. Bởi vì tôi nghĩ đó mới là mối quan hệ đúng đắn giữa chúng tôi."

Sau đó, Miyabi nhìn thẳng vào Konoé.

"Nhưng Tsuruma-san thì khác với tôi. Shogo đã chú ý đến Tsuruma-san ngay từ đầu. Nhìn từ bên cạnh tôi cũng biết. Và anh ấy cũng đã tỏ tình. Shogo vẫn luôn thích Tsuruma-san. Với tư cách là người yêu. Ngay từ đầu, tôi đã không có cơ hội thắng Tsuruma-san rồi."

"…………"

"Vì vậy, hãy tin tưởng Shogo. Anh ấy vẫn đang đợi Tsuruma-san mà."

"Shogo-san đã nói với tôi. Rằng anh ấy muốn bắt đầu lại từ ngày xảy ra tai nạn. Rằng anh ấy muốn bước đi về phía trước một lần nữa…"

"Đúng vậy, hãy bước đi và đuổi kịp Shogo!"

"Đuổi kịp… Shogo-san…"

Nghe tiếng Konoé lặp lại lời mình, Miyabi nghĩ.

"Rốt cuộc thì mình vẫn phải chăm sóc Shogo mà."

Cô thực sự cảm thấy mình là một người em gái.

*Zazaa…* tiếng nước tràn từ bồn tắm chảy xuống. Phía sau, Rinka-san dường như đã khẽ động đậy.

Shogo không thể nhúc nhích trong bồn tắm, cứ thế ngồi ôm đầu gối.

Rinka-san cũng ngồi dựa lưng vào cậu.

Cả hai đều im lặng suốt từ nãy đến giờ. Họ không biết nên nói gì.

"Mikadono… Senpai…"

Trong khi im lặng, Shogo nghe thấy giọng Rinka-san.

"Sao…?"

"Tôi… không có sức hấp dẫn đến thế sao?"

"Không, không phải vậy… Cô rất, rất quyến rũ mà…"

"Vậy thì tại sao, senpai lại không quay mặt lại nhìn tôi? Tại sao lại không nói chuyện với tôi?"

"T, tôi không thể nhìn được mà…"

Dù Rinka-san có quấn khăn tắm, nhưng cô vẫn gần như khỏa thân bên dưới.

Nhưng cậu không thể nói ra điều đó. Shogo nhúng nửa mặt xuống nước, mấp máy môi. Bong bóng sủi lên, vỡ tan ở đầu mũi cậu.

Rồi Rinka-san quay lại, di chuyển ra phía trước Shogo.

"Senpai… có thể nhìn tôi mà…"

Rinka-san quỳ gối, phần trên ngực nhô lên khỏi mặt nước. Bộ ngực được quấn trong khăn tắm xuất hiện trước mắt cậu. Chiếc khăn ướt ôm trọn đường cong đầy đặn, duyên dáng của cô.

Shogo vội vàng tránh mắt, định quay sang phía đối diện.

Thế nhưng, tay phải của Rinka-san đặt lên vai Shogo. Làn da cô ướt đẫm nước, tóc bết vào vai và lưng tròn trịa của cô.

"...Tôi biết mình đang làm điều hèn hạ."

"Vậy thì, tại sao…"

"Nhưng senpai cũng có lỗi… Dù đã có người mình thích nhưng lại không trở thành người yêu… Không cho tôi, không cho tôi dứt khoát từ bỏ… Tôi, tôi rất khó bỏ cuộc. Chỉ cần có một chút khả năng thôi, tôi sẽ không thể không nghĩ rằng mình có thể biến mong muốn thành hiện thực bằng chính sức lực của mình…"

"Kunitachi-san mạnh mẽ thật đấy."

Rinka-san nắm chặt chiếc khăn tắm ở ngực.

Rồi cô từ từ kéo xuống bằng đôi tay căng thẳng.

Ngay trước khi bộ ngực cô sắp lộ ra, Shogo dùng hai tay ôm lấy bàn tay cô đang kéo khăn tắm.

"...Tôi, không có cơ hội sao…?"

Rinka-san cúi đầu, cắn môi.

"Tôi đã từng biến mất khỏi Konoé. Mất đi ký ức, và quên đi cô ấy. ...Vì vậy lần này, tôi muốn ở bên cô ấy mãi mãi. Chỉ vậy thôi."

"Nếu tôi cướp mất senpai, senpai sẽ sống trong hối tiếc mãi mãi sao?"

"Cảm giác như sẽ mất đi một thứ quan trọng. Tôi cảm thấy như vậy."

Rinka-san im lặng, như đang nghiền ngẫm lời của Shogo. Cô lặng lẽ cố gắng tiếp nhận ý nghĩa của những lời đó vào trong lòng.

Chẳng mấy chốc, lực từ bàn tay căng cứng của cô mất đi, và cô khẽ mỉm cười.

Đó là một nụ cười buồn, và cũng là một khuôn mặt như thể đã chấp nhận điều gì đó trong sâu thẳm trái tim.

"Senpai. Chúng ta hãy cùng nhau từ chối cuộc hôn nhân này."

"Kunitachi-san… xin lỗi…"

"Đừng xin lỗi. Tôi không bị tổn thương. Chỉ là, tôi không muốn dập tắt mong muốn của senpai. Chỉ vậy thôi."

"Đúng vậy. —Cảm ơn cô."

"Ban đầu, tôi cũng rất bối rối vì chuyện này đột ngột. —Tôi không mạnh mẽ gì đâu. Khi chuyện xem mắt đến, tôi đã bị lay động và đánh cược vào một phần vạn hy vọng, rồi ép buộc senpai như thế này."

"Vậy sao… Mẹ cũng làm phiền thật. Tự ý sắp xếp xem mắt mà không nghĩ đến cảm xúc của chúng ta."

"Không đâu. Tôi rất cảm kích Kanoko-san."

"Cảm kích sao?"

"Tôi không phải là con gái ruột của cha tôi. —Từng có tin đồn như vậy. Đó chỉ là một tin đồn ác ý do những kẻ nghi ngờ gia tộc tôi tung ra. Thế nhưng tôi, đã từng bị lung lay vì những tin đồn đó… Nhưng Kanoko-san đã điều tra thân thế của tôi và công nhận tôi là con gái chính thức của gia đình này, rồi đề xuất cuộc hôn nhân này. Tôi rất vui vì điều đó, nên dù biết rõ cảm xúc của senpai, tôi vẫn không thể từ chối cuộc hôn nhân này."

Nghe vậy, Shogo chợt cảm thấy một điều gì đó vướng mắc trong lòng.

Dường như Kanoko đã chọn Rinka-san vì coi trọng gia thế.

Liệu điều đó có đi ngược lại di chúc của Kumagoro về việc tìm kiếm người phụ nữ mình yêu không? Đương nhiên, việc điều tra về đối tượng xem mặt không phải là điều bất thường, nhưng…

"Nhân tiện, senpai… Cái đó, senpai định nắm tay tôi đến bao giờ vậy…?"

Rinka-san cúi mặt, đôi má ửng hồng.

Bị nói vậy, Shogo nhìn xuống ngực cô. Cậu vẫn đang nắm chặt tay Rinka-san đang giữ khăn tắm bằng cả hai tay từ nãy đến giờ.

"Xin lỗi, tôi vô ý quá…"

Shogo vội vàng buông tay ra.

Có lẽ vì di chuyển vội vàng, ngón út của cậu bị vướng vào mép khăn tắm. Thế nhưng cậu không nhận ra, vẫn cố gắng rút tay lại… mép khăn tắm bị kéo…

"Ể…?"

Từ bàn tay Rinka-san đang nới lỏng, chiếc khăn tắm tuột ra.

Chiếc khăn bung rộng như một bông hoa, trôi nổi trong làn nước.

Ngay trước mắt cậu, bộ ngực trần của Rinka-san xuất hiện. Nó đẹp đến mức có thể tưởng như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật.

"Hừ…"

Lập tức, toàn thân Rinka-san đỏ bừng lên như mạch máu đang sôi.

"Hiaaát!?"

Cô hét lên, dùng hai tay che ngực, rồi *zabun* chìm hẳn xuống nước.

"X-x-xin lỗi!!"

Shogo vội vàng xoay người, quay lưng lại với Rinka-san.

Ngay phía sau cậu, hơi thở bị kìm nén của Rinka-san đến gần.

"Senpai… Senpai đã nhìn thấy rồi đúng không…"

"Nh, nh, nhìn thấy… không, tôi đã nhìn thấy… kiểu như là…"

"Senpai đã nhìn trộm rồi…"

Cô nhẹ nhàng đến gần, Shogo cảm nhận được hơi ấm cơ thể cô ở lưng. Ngay phía sau, Rinka-san đặt hai tay lên vai Shogo.

"...Được rồi. Lần này tôi sẽ cho senpai nợ."

"À, cảm ơn… mà, nợ…?"

"Sau này tôi sẽ đòi lại nhé. Cả lãi nữa."

"L, lãi!? Lãi gì chứ!?"

Shogo máu dồn lên não, không hiểu mình sẽ phải trả lại cái gì.

"Senpai, tôi xin nói rõ để senpai không hiểu lầm, tôi không hề từ bỏ."

Giọng Rinka-san thì thầm đầy thách thức bên tai cậu.

"Tôi chỉ từ chối cuộc hôn nhân này thôi."

"Đợi, đợi đã!? Ý cô là sao…"

"Tôi, tôi đã tự tin hơn khi nhìn thấy senpai. Nếu tôi thực sự nghiêm túc, tôi có thể ngay lập tức làm cho senpai mềm nhũn ra thôi."

"Không, không không không, tôi không muốn bị làm cho mềm nhũn đâu!"

Khoảnh khắc Shogo định quay lại nhìn Rinka-san…

*Phũn.*

Một thứ mềm mại chạm vào lưng cậu.

"Ối, tôi xin lỗi…"

Shogo ngồi co gối trong bồn tắm, như thể đang muốn trốn tránh.

Rồi từ phía sau, hai cánh tay mảnh mai của Rinka-san vòng qua cổ cậu.

"Có chuyện gì vậy, Senpai Mikadono?"

"Có, có chuyện gì á… K, Kunitachi-san làm ơn, rời ra một chút đi…"

"Ồ? Senpai rất chung thủy mà."

Rinka-san ôm chặt hơn, cơ thể cô áp sát vào lưng cậu.

Hai sự mềm mại đàn hồi *ponyoponyo* ép sát vào lưng.

"Một chuyện nhỏ thế này thì không thể làm senpai động lòng được đúng không."

"K, Kunitachi-san!! Chạm rồi, chạm rồi mà!"

"Không… đúng… không… nào…"

Mỗi khi Rinka-san vặn vẹo cơ thể, sự đàn hồi mềm mại của bộ ngực cô lại vẽ nên một vòng tròn trên lưng Shogo.

Cảm giác dễ chịu *zowazowazowa* lan khắp lưng.

"Hự… Hự hự!"

"K, cô ấy đang trêu chọc mình sao? Cô ấy đang trêu chọc mình đó ư!!?"

Shogo cố gắng chịu đựng cảm giác như thể đang bị làm cho mềm nhũn ra.

K-Không được chống đối. Tuyệt đối không được chống đối Kunitachi-san…

Bao phủ trong làn hơi trắng xóa của phòng tắm, Shogo tiếp tục phát ra những tiếng kêu không thành lời.

§

Khi chiều tối buông xuống, buổi xem mặt cuối cùng cũng kết thúc.

Shogo và Rinka-san được bà chủ quán và những người phục vụ tiễn ra, rồi cùng cha mẹ rời khỏi tòa nhà lữ quán.

Ra bên ngoài, ánh hoàng hôn chiếu rọi khu vườn. Kimono ướt cũng đã khô, Shogo và những người khác đã thay lại trang phục ban đầu. Khi quay lại trước cổng, hai chiếc xe thuê đang đậu.

"Hôm nay xin chân thành cảm ơn quý vị rất nhiều. Tôi cầu nguyện cho buổi xem mặt này sẽ thành công tốt đẹp."

Trước cổng lữ quán, Kanoko cúi đầu thật sâu về phía cha Rinka-san.

"À, Kanoko-san."

Rinka-san bước lên trước Kanoko.

"Liệu cuộc hôn nhân này, có thể coi như chưa từng có không?"

Kanoko nhìn Rinka-san với ánh mắt bối rối.

"Chà… Con không hợp với Shogo sao? Nếu có điều gì sơ suất, xin đừng ngần ngại cho ta biết nhé. Ta sẽ răn dạy thằng bé thật kỹ để sửa đổi những điểm xấu…"

"Không ạ. Senpai Mikadono là một người rất đáng kính trọng. Chính vì vậy, hiện tại tôi muốn tiếp xúc với anh ấy với tư cách là bạn học chứ không phải vợ chồng, để coi đó là mục tiêu phát triển bản thân của tôi."

Tiếp theo, Shogo cũng mở lời với cha Rinka-san.

"Cháu cũng nghĩ rằng việc đính hôn với Rinka-san là quá sớm. Rinka-san đang hết sức mình với việc học và hoạt động hội học sinh mỗi ngày. Cháu muốn cô ấy hoạt động năng nổ hơn ở trường, hơn là đính hôn với cháu. Mọi người ở trường cũng sẽ nghĩ như vậy."

Shogo và Rinka-san lén nhìn nhau.

Đúng như lời hứa từ trước. Nếu cả hai cùng từ chối như thế này, vụ xem mắt ồn ào này sẽ kết thúc êm đẹp. Dù sao cũng không phải bị ép buộc kết hôn.

Thế nhưng…

"Rinka. Con có biết mình đang ở vị trí nào không?"

Giọng cha Rinka-san vang lên đầy cay đắng.

"Thưa cha? Ý cha là vị trí nào ạ…?"

"Con là con gái của gia đình Kunitachi. Con có nghĩ rằng việc tự ý hủy bỏ một mối lương duyên tốt đẹp như thế này là điều có thể chấp nhận được không?"

"C, tự ý sao…!"

Cha Rinka-san quay sang Kanoko, phớt lờ con gái mình.

"Xin lỗi. Rinka có vẻ vẫn chưa thể quyết định được. Tôi cũng sẽ răn dạy con bé thật kỹ, vậy xin quý vị chờ hồi âm một thời gian được không?"

"Thưa cha! Dừng lại đi!"

Rinka-san kêu lên đau đớn, kéo tay áo kimono của cha.

Để giúp cô, Shogo cũng hét lên với mẹ.

"Mẹ! Con đã có người mình thích rồi!"

"Người con thích sao?"

"Con đã có người trong lòng. Vì vậy… con không thể kết hôn với Kunitachi-san."

"Con có đang hẹn hò với người đó không?"

"Không… Do một số lý do, hiện tại chưa phải là người yêu. Nhưng nhất định trong thời gian tới…"

"Vì cứ yêu đơn phương như thế nên mãi chẳng tìm được người nào cả."

"Không phải yêu đơn phương!"

Tuy nhiên, Kanoko dường như không muốn nghe, nhìn cha Rinka-san.

"Đúng là người ta thường nói cha mẹ lo lắng con cái không hiểu. Cứ nói những điều ích kỷ. Tôi cũng sẽ răn dạy Shogo thật kỹ. Rinka-san là một tiểu thư hoàn hảo dành cho Shogo. Đây là mối lương duyên tốt đẹp nhất cho tương lai của hai gia đình."

Bà che miệng, "ohoho," rồi mỉm cười xã giao.

"K, Khoan đã!"

Đột nhiên một tiếng hét vang lên, mọi người ở đó đều quay đầu nhìn về phía tiếng động.

Từ góc tường của lữ quán, một cô gái với mái tóc dài rối bời đang chạy tới.

"Konoé!? Sao cô lại ở đây…"

Konoé thở hổn hển chạy đến bên Shogo và những người khác. Phía sau cô, Miyabi và Mana cũng ló mặt ra.

"Khoan… đã…"

Konoé chống tay lên đầu gối, van xin.

"Làm ơn… đừng, đừng mang Shogo-san đi… Tôi… tôi, tôi thích Shogo-san… Tôi… thích anh ấy…"

将悟 chạy đến trước mặt Konoe, cơ thể cô như mất hết sức lực, loạng choạng đổ xuống. Anh vội vàng vươn tay đỡ lấy cô gái đang chực ngã quỵ.

「Em muốn làm lại... Từ những ký ức vui vẻ của ngày hôm ấy... ở công viên giải trí... em muốn bắt đầu lại...」

Konoe thở dốc, hai vai phập phồng lên xuống. Cô cố gắng nặn từng tiếng từ sâu trong lồng ngực.

Và cô ấy đã bước một bước về phía trước, thoát khỏi cái ngày định mệnh xảy ra tai nạn.

「Shōgo-san... anh hãy... hẹn hò với em...」

Vẻ mặt cô ấy biến dạng, như sắp òa khóc. Giấu đi những giọt lệ, cô vùi mặt vào ngực Shōgo.

「...Anh muốn trở thành người yêu của Konoe.」

"Hức," Konoe nấc nghẹn trong lòng ngực anh.

「Chúng ta sẽ hẹn hò nhé, Konoe.」

「Vâng...」

Giọng Konoe tràn đầy hạnh phúc nhỏ bé.

Ngay lúc này, Shōgo và Konoe đã trở thành người yêu của nhau.

---

Từ góc tường của quán ăn sang trọng, Miyabi nhìn Shōgo và Konoe đang ôm nhau.

「Đúng là gây phiền phức mà.」

Cô nhún vai thở dài ngao ngán.

...Như vậy là tốt rồi, Miyabi nghĩ.

Chắc chắn Shōgo và Konoe từ đầu đã định mệnh phải như vậy.

Vận mệnh không thể thay đổi.

Cũng như việc cô không thể thay đổi việc mình là em gái. Cũng như việc cô không thể trở thành người yêu của anh.

Vì vậy, Shōgo và Konoe đang ở trước mắt cô bây giờ, chính là vận mệnh nên có.

Đang chăm chú nhìn hai người họ thì từ phía sau, hai bàn tay nhẹ nhàng đưa đến.

「Hội trưởng Tendō...?」

Mana ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của Miyabi như thể đang tìm sự gần gũi. Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dụi đầu vào vai Miyabi. Mái tóc mềm mại của Mana chạm vào má Miyabi, khiến cô hơi nhột.

「Miyabi-chan, trông cậu có vẻ buồn...」

Ngay khi nghe thấy giọng nói đầy yêu thương ấy... bỗng nhiên, một tiếng nức nở như chực trào ra từ sâu trong lồng ngực cô.

「Không, không có buồn mà!」

Cô vội vàng lắc đầu lia lịa.

Nhưng... Mana nói đúng. Cô thật sự rất buồn.

Dù đã trở thành người thân trong gia đình với vai trò anh em, nhưng cô lại có cảm giác Shōgo sẽ lại rời đi đâu đó.

Thế nhưng, chính vì là gia đình... Miyabi đã gạt bỏ nỗi buồn.

「Em phải ủng hộ ông anh vô dụng này mới được.」

「Ủng hộ?」

「Đó chẳng phải là ý nghĩa của tình anh em sao? Dù có cãi nhau với Tsuruma-san hay mọi chuyện không suôn sẻ, em cũng phải ở bên cạnh, dõi theo anh ấy. Chỉ có gia đình mới làm được điều đó thôi.」

Là một người em gái. Đó chính là... hy vọng của Miyabi.

---

Đứng trước Shōgo và Konoe, Rinka ngước nhìn cha mình.

「Thưa cha, như cha thấy đấy. Tiền bối Mikadono đã có người yêu rồi. Nếu cứ cố chấp đính hôn, chẳng phải sẽ chỉ mang tiếng xấu cho nhà Kunitachi sao ạ?」

Cha Rinka với vẻ mặt khó chịu, nhìn Shōgo và Konoe đang ôm nhau.

「Xem ra nếu gả Rinka đi như bây giờ, có lẽ con bé sẽ không có một cuộc sống gia đình hạnh phúc.」

「K-không, điều này... đó là...」

Kanoko bối rối, rồi có lẽ đã nhận ra điều gì đó, cúi thấp người hơn cả thắt lưng.

「Tôi thành thật xin lỗi! Tôi đã bàn chuyện đính hôn mà không hề nắm rõ tình hình con trai mình... Tôi không biết phải xin lỗi tiểu thư Rinka thế nào cho phải...」

「Xin đừng bận tâm. Con hiểu cảm xúc của tiền bối Mikadono. —Hôm nay con đã được dùng bữa ngon và rất vui vẻ ạ.」

Sau đó, cha con nhà Kunitachi chào tạm biệt Kanoko lần cuối rồi lên chiếc xe thuê riêng.

Ngay trước khi lên xe, Rinka nhẹ nhàng vẫy tay về phía Shōgo.

—Kunitachi-san, cảm ơn em.

Trước Shōgo đang thầm cảm ơn trong lòng, chiếc xe thuê riêng đã lăn bánh và biến mất vào thành phố chiều tà.

Shōgo, Konoe và Kanoko vẫn còn ở lại đó.

Kanoko đứng lặng lẽ với vẻ mặt chán nản.

「Anh giới thiệu nhé. —Tsuruma Konoe. Cha anh và cha Konoe là bạn thân, hồi nhỏ anh từng chơi ở công viên giải trí cùng em ấy.」

Kanoko im lặng, chăm chú nhìn Konoe.

Konoe với vẻ mặt căng thẳng, cúi chào nhẹ.

「Vâng, rất hân hạnh được làm quen ạ!」

「Konoe là người anh thích — là người yêu của anh. Lẽ ra anh nên giới thiệu sớm hơn...」

Shōgo nói với vẻ hơi ngại ngùng. Konoe có lẽ cũng ngượng, đứng cạnh anh, mặt đỏ bừng, bẽn lẽn cúi đầu.

「Không được.」

Đột nhiên, một giọng nói như kim châm sắc lạnh xuyên thẳng qua hai người.

「Ơ...? Gì cơ?」

「Tôi không thể chấp nhận mối quan hệ của hai đứa.」

「Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Mẹ giận vì chuyện đính hôn bị hỏng sao? Nếu vậy con sẽ xin lỗi...」

Tuy nhiên, Kanoko phớt lờ lời Shōgo, quay sang Konoe.

Cô ấy trưng ra một nụ cười dịu dàng như thể đang cố che đậy điều gì, rồi bắt đầu nói với giọng dạy bảo.

「Konoe-san. Ở Học viện Shinryūin, Shōgo được cô bé chăm sóc nhiều.」

「D-dạ...」

「Nhưng mà, xin lỗi nhé. Tôi không thể chấp nhận cho Shōgo và cô bé hẹn hò với tư cách người yêu được. Liệu cô bé có thể chỉ làm bạn và hòa thuận với Shōgo thôi không?」

「À, cái đó... em có làm gì sai sao ạ?」

Tuy nhiên, Kanoko lắc đầu.

「Tôi có nghe nói. ...Rằng bố mẹ ruột của cô bé không rõ là ai phải không?」

Hộc...! Konoe nín thở, mắt mở to.

Khóe miệng hé mở của cô run rẩy. Cô lùi lại một, hai bước mà không nói nên lời.

「Không phải lỗi của cô bé. Nhưng mà, tôi không thể để Shōgo hẹn hò với một người không rõ lai lịch bố mẹ ruột. Cô bé có thể hiểu cho tôi được không...?」

Shōgo cũng chết lặng, không nói nên lời.

Đúng là Konoe là trẻ mồ côi. Bị bố mẹ ruột bỏ rơi, được vợ chồng Tsuruma nhận nuôi và nuôi dưỡng... Shōgo cũng đã nghe nói như vậy.

「Em, em thật sự không xứng với Shōgo-san sao...?」

Trước lời nói của Konoe, Kanoko ái ngại né tránh ánh mắt.

「Tôi không thể chấp nhận mối quan hệ của hai đứa.」

Giọng điệu ôn hòa, nhưng lời nói lại lạnh lùng.

「Hư...」

Konoe mất lời, cố gắng chịu đựng để không gục xuống khóc.

「Em xin lỗi... Em sẽ không, không đến gần Shōgo-san nữa...」

Cô ấy run rẩy giọng nói, như thể đang gánh chịu một tội lỗi.

「Ngay từ đầu... việc em và Shōgo-san gặp nhau đã là một sai lầm...」

Nắm đấm của Shōgo run rẩy. Anh trừng mắt nhìn mẹ mình.

Anh không thể kìm nén sự tức giận đang dâng trào từ sâu trong lồng ngực.

「Mẹ! Tại sao!? Gia thế quan trọng đến thế sao!?」

「Chuyện đính hôn hôm nay thật đáng tiếc. Mẹ sẽ tìm người tốt hơn nên con hãy chuẩn bị cho lần đính hôn tiếp theo đi.」

「Mẹ có biết mẹ đang làm gì không!? Mẹ đang làm tổn thương cả Konoe lẫn Kunitachi-san đó!」

Tuy nhiên, Kanoko không trả lời, bước về phía chiếc xe thuê riêng.

「Trả lời đi chứ!!」

Shōgo đưa tay về phía lưng Kanoko.

Không thể nào... không thể để mẹ về như vậy được! Cho đến khi mẹ xin lỗi Konoe!

Khi tay Shōgo định nắm lấy cánh tay Kanoko, một bóng người nào đó nhanh như chớp chạy đến, chen vào giữa hai người. Có vẻ người đó đã ẩn nấp gần đây.

「Shōgo-kun, hãy bình tĩnh.」

Một dáng người như một cậu bé, khoác trang phục đen và che mặt bằng chiếc kính râm lớn.

Ikusu đã nắm lấy cổ tay Shōgo, cánh tay đang vươn ra của anh.

「Tránh ra! Con có chuyện muốn nói với mẹ!」

「Tôi nói là hãy bình tĩnh! Nghe đây, đây là một quyết định đã được Kanoko-shi cân nhắc kỹ lưỡng.」

「Ikusu... cuối cùng anh cũng đứng về phía mẹ sao...?」

「Tôi không đứng về phía bất kỳ cá nhân nào, Shōgo-kun. Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ Tập đoàn Mikadono.」

「Thái độ như vậy của mẹ, là vì Tập đoàn Mikadono sao?」

「Shōgo-kun, cậu đã hiểu lầm rồi. Kanoko-shi đang nghĩ cho cậu đấy.」

「Nghĩ cho con thế nào!?」

Ikusu ghé miệng vào tai Shōgo, hạ giọng.

「Vì sao cậu lại tìm kiếm em gái? Chẳng phải vì sợ sẽ kết hôn với em gái mình sao? Vậy thì nếu kết hôn với một cô gái rõ ràng thân phận, cậu sẽ không cần phải tìm kiếm em gái nữa. Phải không?」

「Lại là cản trở việc tìm em gái sao...?」

Shōgo hét về phía Kanoko đang ngồi ở ghế sau xe thuê riêng.

「Mẹ! Mẹ thật sự không muốn chấp nhận sao!?」

「X. Để mặc nó đi.」

Nghe lời Kanoko, Ikusu rời khỏi Shōgo và lên ghế hành khách. Cứ như một người hộ vệ.

Động cơ xe khởi động, chiếc xe thuê riêng lăn bánh. Nó rẽ qua khúc cua, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Shōgo quay lại, nhìn Konoe.

Konoe đứng một mình, lưng được ánh nắng chiều tà chiếu rọi, hiu quạnh.

「Ư... ư ư... ư...」

Từ đôi mắt cúi gằm, nước mắt rơi lã chã.

Đứng trước cô, Shōgo không có lời nào để an ủi. Anh quỳ gối xuống đất, cúi đầu.

「Anh xin lỗi... Konoe...」

Đó là tất cả những gì anh có thể thốt ra.