Mấy cô em gái maid tai mèo!
Trong phòng nghe nhìn sau giờ học, Shougo đang chăm chú lia cây bút chì trên tờ giấy photo.
「Xong!」
「Nãy giờ cậu viết cái gì vậy, Shougo?」
Miyabi đang đứng cạnh bên nhìn lén.
「Là bản nháp quảng cáo đấy」
Trên tờ giấy là những nét phác thảo logo và sơ đồ hướng dẫn của 『Lyrical Sisters』.
Để cứu quán của Mei, họ phải thu hút thật nhiều khách hàng. Muốn vậy, trước hết cần phải quảng cáo. Nhưng họ lại không có tiền để quảng cáo trên TV hay tạp chí.
Thế nên phương pháp Shougo nghĩ ra là… trước tiên, sẽ quảng cáo rầm rộ 『Lyrical Sisters』 tới các học sinh trong Học viện Shiryūin này. Nếu thành công trong việc thu hút, tiếng lành đồn xa, chắc chắn sẽ có nhiều người hơn ghé thăm quán.
「Sao rồi, Mikadono?」
Cánh cửa phòng chuẩn bị bên cạnh mở ra, Mei bước ra.
「Bản nháp vừa xong thôi ạ… mà」
Mei không mặc bộ cosplay phù thủy nhỏ quen thuộc nữa, mà là một bộ đồng phục maid màu xanh hải quân.
Chưa kể… hai tai mèo lớn nhô ra từ bên cạnh chiếc bờm. Hơn nữa, từ dưới chiếc váy ngắn cũn cỡn lại lấp ló một cái đuôi dài thon thả.
「Cái trang phục gì vậy ạ?」
「Yếu tố cafe mèo ở quán được hưởng ứng nồng nhiệt nên ta đã mạnh dạn kết hợp với yếu tố maid cafe. Sự kiện lần này sẽ lấy concept này. Thế nào, có đáng yêu không meo~?」
「…Mà không phải là 『Cafe Em Gái』 ạ?」
Khi Shougo thắc mắc, Mei bỗng trưng ra vẻ mặt kinh ngạc.
「Ta thật là, sao có thể bất cẩn như vậy! ――Được rồi, để thêm yếu tố em gái, ta sẽ kết hợp thêm cặp sách nữa. Đúng là sự tam vị nhất thể của mèo, maid và em gái. Hô hô hô hô…」
「Xin dừng lại đi ạ. Nó quá là hỗn loạn rồi!」
「Ừm~」
Một giọng nói bối rối vang lên từ phía sau Mei.
Konoe bước ra từ phòng chuẩn bị, cô bé cũng mặc đồng phục maid, đeo tai mèo và đuôi giống Mei.
「E-em cũng phải mặc đồ này ạ~?」
Konoe đỏ mặt níu chặt chiếc váy ngắn, bẽn lẽn vặn vẹo cơ thể.
――Ư… Khuôn mặt bẽn lẽn của Konoe, đôi tất đen, chiếc tạp dề bèo nhún… đáng yêu quá…
「Ư-ưm, Shougo-san, anh nhìn đi đâu thế ạ…」
Konoe ngượng ngùng khép đôi chân tất đen lại.
「X-xin lỗi! ――Konoe, em rất hợp đấy」
「Thôi mà…」
Konoe quay mặt đi chỗ khác, khuôn mặt đỏ bừng.
Khi Shougo giải thích rằng anh đã quyết định giúp đỡ quán của Mei, Konoe cũng tình nguyện nói 「Nếu có gì em có thể giúp, hãy nói với em nhé」.
Nếu quán đông khách thì cũng sẽ thiếu người. Vì vậy, được giúp đỡ là điều tốt nhưng…
「Nhưng Sagara-senpai. Konoe không cần phải làm đến mức này đâu…」
「Nói gì thế. Tsuruma là một yếu tố moe tuyệt vời đấy. Cô bé còn quá tốt để chỉ là người giúp việc nữa. ――Thế nào, Tsuruma. Cô có muốn cùng ta phát triển một công việc kinh doanh moe mới không?」
「E-em sẽ suy nghĩ ạ…」
Konoe nở một nụ cười gượng gạo.
――Không biết công việc kinh doanh moe đó sẽ thành thế nào nữa…
「Hừm~. Nhưng mà~, cảm giác vẫn hơi thiếu sự đáng yêu thì phải~」
Miyabi đang xem nãy giờ, bĩu môi nói chuyện như một nhà phê bình.
「Tsuruma-san là học sinh giỏi chỉ biết học thôi, chắc không làm phục vụ được đâu~」
Trước giọng điệu gai góc của Miyabi, Konoe bĩu má khó chịu, rồi bước phăm phăm.
Cô bé đứng chắn trước Miyabi, trừng mắt nhìn. Haiz, hai người này…
「Em, em làm được mà! Em sẽ trở thành một chị phục vụ moe moe!」
Khi Konoe nhoài người ra phía trước hét lớn, chiếc đuôi ở mông vểnh lên, khiến tà váy phía sau bị lật tung một cách lộ liễu.
「Á~!?」
Konoe giật mình lùi lại, vội vàng lấy tay sau giữ chặt váy.
「Anh thấy không!? Shougo-san, anh vừa thấy không!?」
「Không thấy, không thấy!」
「C-cái đuôi này là sao chứ!?」
Mei đứng phía sau Konoe, nắm lấy chóp đuôi đang dựng đứng.
Lúc này, cái đuôi bỗng rũ xuống mềm nhũn như mất hết sức lực.
「Cẩn thận đấy, Tsuruma. Cái đuôi này được trang bị hợp kim nhớ hình dạng đặc biệt, nó sẽ thay đổi hình dạng theo nhiệt độ cơ thể. Với lại, ở quán của ta không phải là phục vụ, mà là 『Sisters』」
「Nhớ hình dạng, sao lại có thứ như vậy…」
Shougo hỏi, nửa phần ngạc nhiên.
Mei nghiêng người, uốn hai cánh tay trước ngực như mèo. Cô cúi thấp người, nhón chân, và ưỡn mông ra.
Bật lên! Cái đuôi dựng đứng.
「Meo~o」
Cô cất tiếng kêu như mèo trong tư thế đáng yêu.
「――Dùng như thế đấy. Dễ thương không. Nào Tsuruma, làm thử xem」
「Ấy, em cũng phải làm ạ!? M-meo meo…」
「Không phải 『meo meo』. Là 『meo~』! Mông phải mạnh mẽ hơn!」
「Hauu… m-meo~o…」
Konoe nước mắt lưng tròng, không biết từ lúc nào đã phải nhận huấn luyện đặc biệt từ Mei.
Thấy vậy, Miyabi đang xem bên cạnh càu nhàu tỏ vẻ không hài lòng.
「Hừm~. Mình mà không có buổi tập của câu lạc bộ bơi lội thì cũng đã giúp rồi」
「Chỉ tấm lòng của cậu thôi cũng đủ vui rồi. Cậu cứ cố gắng với câu lạc bộ bơi lội đi. Dù sao thì, tớ cũng đang rất mong chờ được đi xem giải đấu của cậu đấy」
Miyabi khẽ đỏ mặt, liếc nhìn Shougo.
「Nhưng khi nào thiếu người thì cứ nói nhé. Mình cũng sẽ giúp」
「À. Khi nào bận, tớ sẽ nhờ Miyabi giúp đỡ」
「――Thôi, mình phải đi sinh hoạt câu lạc bộ rồi」
Miyabi cầm túi xách lên, chạy ra khỏi phòng học.
Shougo tiễn Miyabi, sau đó lại nhìn bản nháp quảng cáo.
「Mình cũng phải tiến hành chuẩn bị thôi. ――Vậy thì, mình đi lo việc đăng quảng cáo đây!」
「Ừm. Mikadono, giao cho cậu đấy meo~」
「Shougo-san, đi vui vẻ nhé meo~」
…Cả hai người họ đều đã hoàn toàn biến âm cuối câu thành tiếng mèo.
Shougo đến trước một phòng học.
Trên tường hành lang có bảng thông báo, dán rất nhiều tờ giấy.
Một tiêu đề nổi bật đập vào mắt: 『Mỹ nhân số 1 mà các anh trai muốn làm em gái cuối cùng đã được quyết định! Liệu ngai vàng của giáo viên Kotori Maiko có được bảo vệ!?』
Đó là tờ báo trường được dán lớn ở chính giữa bảng thông báo.
「Không biết nội dung bài viết là gì nhỉ…」
Đây là trước phòng câu lạc bộ báo chí. Có vẻ như câu lạc bộ báo chí làm báo trường như thế này, dán ở khắp nơi trong trường và phát đi. Vì đây là tờ báo của một học viện có nhiều con cháu của giới chính trị và tài chính theo học, nên có rất nhiều độc giả bên ngoài trường.
Anh đến đây vì nghĩ rằng nếu quảng cáo được đăng trên tờ báo như vậy thì sẽ được quảng bá rộng rãi.
「Xin chào~」
Shougo mở cửa phòng câu lạc bộ, nhìn vào bên trong.
Mùi mực in thoang thoảng ra hành lang. Bên trong phòng, các ấn phẩm chồng chất ngổn ngang, xen lẫn là màn hình máy tính và bàn phím.
「Này Yuu. Cậu chụp bao nhiêu ảnh mới chịu đây」
Phía trước dãy bàn, một cô gái tóc dài đứng đó với vẻ mặt khó chịu.
「Cười lên, cười lên nữa đi. Cậu muốn làm mấy anh trai muốn Mika làm em gái phải khóc à?」
Cô gái tóc ngắn đeo kính tên Yuu đang cầm máy ảnh chụp ảnh lia lịa. Cô bé này là người đã phỏng vấn Shougo trước đây.
Cô chợt nhận ra, rồi chạy đến trước mặt Shougo.
「Mika, đợi mình chút nhé. ――A, Mikadono-senpai! Anh có việc gì với câu lạc bộ báo chí ạ?」
「À ừm, trưởng câu lạc bộ có ở đây không?」
Nghe vậy, Yuu-san gọi vào phía trong phòng câu lạc bộ.
「Trưởng câu lạc bộ! Có khách ạ」
Một bàn tay vươn ra từ phía sau những chồng ấn phẩm, ngoắc ngoắc ra hiệu.
「Mời anh vào trong」
Shougo cúi chào, rồi bước vào căn phòng tràn ngập mùi mực in.
Đi vòng qua núi ấn phẩm theo sự chỉ dẫn, anh thấy một nữ sinh đang úp mặt vào bàn hướng về phía màn hình. Tiếng lạch cạch lạch cạch… bàn phím được gõ với tốc độ kinh hoàng.
「Đây là Araya-san, trưởng câu lạc bộ. Nhìn vậy thôi chứ chị ấy là học sinh năm hai đấy. ――Trưởng câu lạc bộ ơi~, Mikadono-senpai đến đấy ạ~」
Thế nhưng có vẻ không nghe thấy, trưởng câu lạc bộ Araya vẫn miệt mài gõ phím.
「Này, để em chụp ảnh nhé!」
Yuu-san chĩa máy ảnh chụp một phát, trưởng câu lạc bộ Araya giật mình quay lại với khuôn mặt tái mét, giơ tay che mặt.
「D-dừng lại! Đừng chụp! Hồn tôi sẽ bị hút mất!」
「Nào, cười lên nhé」
「D-dừng lại đi…! Xin cậu đấy, dừng lại đi mà…」
Trưởng câu lạc bộ Araya bất chợt hét lên một tiếng yếu ớt như con gái.
「Trưởng câu lạc bộ ấy, chị ấy nói rằng nếu hồn bị hút mất thì nhân cách sẽ bị biến mất. Nhân cách thường ngày của chị ấy là nhân cách thứ hai đấy ạ」
「Hồn? Nhân cách thứ hai?」
「Ta đang bận viết 『Tiếng kêu của linh hồn lẩn khuất dưới ánh trăng zero – Bảy điều bí ẩn của Học viện Shiryūin』」
Trưởng câu lạc bộ Araya càu nhàu, trở lại giọng nói dường như là nhân cách thứ hai.
「Chuyện ma hiện hồn vào ban đêm, không phải chỉ là tin đồn sao?」
「Khụ! Có đấy, có đấy, trong học viện này có những linh hồn chưa được thanh tẩy! Linh hồn ta đang cộng hưởng đây!!」
Hét lên, trưởng câu lạc bộ Araya lưng khom quay ghế một vòng, rồi chằm chằm nhìn Shougo.
「Ngươi là vị khách đó sao?」
Làn da trắng, mái tóc bob hơi cổ điển. Thoạt nhìn có khuôn mặt như búp bê Pháp, nhưng lại toát ra một khí chất gì đó bí ẩn đến lạ.
Là búp bê thì cũng là loại búp bê di chuyển vào ban đêm, hoặc là chính cô ấy đang gào thét như một linh hồn.
「Khà khà khà khà! Không ngờ Mikadono Shougo, người nổi tiếng nhất Học viện Shiryūin, lại đích thân đến thăm ta!」
「Thật ra, tôi có một chuyện muốn nhờ…」
Shougo giải thích rằng anh muốn quảng cáo của 『Lyrical Sisters』 được đăng trên báo trường.
「――Đại khái là vậy đó. Đương nhiên tôi sẽ trả ơn. Mặc dù không có nhiều tiền lắm…」
Nhận bản nháp quảng cáo, trưởng câu lạc bộ Araya chăm chú nhìn một lúc lâu.
「Khà khà khà… Dùng 『Shiryūin Times』 của ta để quảng cáo sao. Thú vị đấy. ――Nhưng, câu lạc bộ của ta cũng đang thiếu người trầm trọng」
「À, không cần phải ép buộc đâu. Xin lỗi nếu tôi đang làm phiền」
「Đừng vội đưa ra kết luận. Chúng ta thiếu người nhưng hơn hết là thiếu tin tức. Điều chúng ta mong muốn hơn cả là sự kiện! Scoop! Và sự thật!!」
「Vâng…」
「Thế thì, Mikadono Shougo. Ngươi là con trai độc nhất của cựu giám đốc Tập đoàn Mikadono, Mikadono Kumagoro, một nhân vật nổi tiếng trong trường ta. Công chúng có sự quan tâm đặc biệt tới ngươi đấy!」
「Vâng…」
「Chúng ta là truyền thông truyền tải sự thật, phải đáp lại mọi người! Phải thay mặt họ thể hiện sự tò mò, phải trở thành mắt và tai của công chúng!!」
「Vâng…」
「Vì vậy. Nếu ngươi muốn chúng ta đăng quảng cáo, tại sao không đưa ra một điều kiện?」
「Điều kiện? Anh cứ nói đi, nếu có thể tôi sẽ làm bất cứ điều gì!」
「Khà khà khà khà khà! Tốt lắm!」
「Á, trưởng câu lạc bộ cười năm tiếng 『khà』! Có vẻ chị ấy đang rất vui đấy」
Yuu-san mách.
「Điều kiện mà chúng ta đưa ra là… Đăng bài phỏng vấn độc quyền dài của Mikadono Shougo, 『Người con trai muốn làm anh trai số 1』!!」
「Ph-phỏng vấn? Hình như trước đây tôi cũng từng bị hỏi về mẫu em gái lý tưởng gì đó thì phải…」
Nhưng giờ không thể chần chừ được. Tất cả cũng vì quán của Mei.
「Được rồi… Tôi chấp nhận điều kiện đó」
「Vậy thì chuẩn bị cho buổi phỏng vấn!」
Và thế là, ngày hôm đó, Shougo phải chấp nhận buổi phỏng vấn dài vô tận đến tận khuya, với những câu hỏi như 「Khà khà khà… Mẫu em gái lý tưởng là loại nào?」 hay 「Khà khà khà… Nếu đi chơi với em gái thì sẽ đi đâu?」 hay 「Khà khà khà… khà khà khà khà khà」.
§
Leng keng leng keng, anh khuấy trứng đã đánh trong chảo, rồi xèo một tiếng chiên lên.
Khéo léo dùng đũa gắp trứng tráng mỏng lên, đặt lên cơm rang đã được nêm sốt cà chua.
Chỉ trong chớp mắt, món omurice nóng hổi, bốc hơi nghi ngút đã hiện ra trước mắt.
「――Và cứ như thế, món omurice đậm đà hương vị đã hoàn thành」
Trong phòng nấu ăn của trường, Rinka mặc tạp dề nói.
「Tuyệt vời~. Rinka-chan cũng giỏi nấu ăn nữa~. Ngon quá~」
Mana đang đứng cạnh bên, không biết lấy thìa ở đâu ra, đã nhanh chóng nhâm nhi.
「Này, đó không phải là bữa ăn của Chủ tịch Tendou đâu nhé!」
「Có sao đâu~. Tại em đói mà」
Bên cạnh, Mei đang chăm chú ghi chép.
「Sagara-senpai, chị thấy sao ạ?」
Shougo hỏi, Mei tỏ vẻ cảm thán, xem lại ghi chú.
「Món omurice ở quán, có vẻ thời gian chiên trứng hơi lâu quá rồi. Cần phải cải thiện ngay lập tức」
Quảng cáo cũng quan trọng, nhưng chỉ thế thôi thì không đủ. Để quán kinh doanh phát đạt, món ăn cũng phải ngon hơn một chút.
「Mà này, Kunitachi-san, cô học nấu ăn ở đâu vậy?」
「Từ nhỏ, tôi đã được gia đình dạy dỗ rồi ạ」
「Kunitachi-san đúng là xuất thân từ gia đình danh giá mà」
Rinka đỏ mặt, có lẽ vì ngại.
Mei khép sổ ghi chú lại, ừm, rồi gật đầu.
「Được rồi. Công thức này sẽ được đặt tên là 『Omurice tiểu thư cao cấp của em gái kiêu kỳ』」
「Hả!? Đ-đâu, tôi đâu có kiêu kỳ!」
「Đừng bận tâm. Cao kiêu cũng là một trong những thuộc tính moe quan trọng đấy」
「Này, Chủ tịch Tendou. Em không kiêu kỳ phải không ạ?」
Rinka bối rối lay vai Mana.
――Không lẽ Kunitachi-san đang bận tâm ư…
「Ưm~? Không sao đâu. Ngon lắm đó~」
Mana cứ thế tiếp tục ăn omurice, không biết có nghe hay không.
Khi Shougo đang ở trong phòng học, trưởng câu lạc bộ Araya đến. Trên tay cô bé ôm một chồng ấn phẩm.
「Khà khà khà… Mikadono Shougo. Số báo mới nhất của 『Shiryūin Times』 đã hoàn thành rồi」
「Cảm ơn! Tốt quá, làm nhanh thật đấy」
Shougo nhận chồng báo trường nặng trĩu.
「Đây là phần mà ngươi phải phân phát theo lời hứa」
Anh mở tờ báo đã gấp ra, nhìn vào trang cuối phía sau, và thấy một quảng cáo toàn trang hùng tráng của 『Lyrical Sisters』. Đúng như bản nháp của Shougo, thông tin về quán và tổng quan về ngày sự kiện được viết rất rõ ràng.
「Phải cố gắng phát hết tờ báo này mới được」
「Khà khà khà, với lại ngươi cũng nên xem bài phỏng vấn độc quyền của ngươi đi」
「À phải rồi, còn cái đó nữa nhỉ…」
Anh đã được hỏi rất nhiều về mẫu em gái yêu thích, nhưng không biết bài báo sẽ viết thế nào.
Anh quay mặt báo lại và đọc.
Trên trang đầu, tràn ngập là bức ảnh Shougo chống cằm cười toe toét.
Nhìn kỹ thì thấy khóe miệng anh hơi gượng. Chắc là bị ép tạo dáng rồi chụp ảnh.
Bên cạnh bức ảnh còn có một tiêu đề to đùng, nổi bật.
Người con trai muốn làm anh trai số 1
Mikadono Shougo nói lớn! 「Em gái thì nhất định phải là tsundere!! (Quyết đoán)」
「Tsundere…? Ưm, tôi, hình như tôi chưa từng nói câu này một lời nào…」
「Khà khà khà khà… Đừng đánh giá thấp ta. Ta đã cố gắng phỏng vấn nhân cách thứ hai của ngươi đấy. Ta đã lột bỏ lớp mặt nạ của linh hồn, phơi bày nhân cách thật sự bị che giấu ra ánh sáng ban ngày!!」
――Nh-nhân cách thật sự…? Mình có nhân cách như vậy sao!?
Shougo đờ đẫn nhìn trưởng câu lạc bộ Araya cười to một cách rùng rợn.
「Và như vậy, chúng ta sẽ tổ chức ngày sự kiện. Thế nên mọi người cũng hãy đến nhé」
Sau đó, ngày nào Shougo cũng ở lại trường sau giờ học để chuyên tâm phát báo.
Đứng cạnh cổng trường, anh đưa báo cho các học sinh đang ra về. Lúc đó, anh cũng không quên quảng bá kỹ càng về 『Lyrical Sisters』.
Trong lúc nhận báo, ba cô gái năm nhất gật đầu lia lịa.
「Vâng ạ! Nếu là lời mời của Anh trai-senpai thì nhất định bọn em sẽ đến!」
Mắt lấp lánh nhìn Shougo.
「Cái 『Anh trai-senpai』 đó là gì…?」
「Giờ đang hot trong mấy bạn năm nhất đó ạ. Gọi Mikadono-senpai là anh trai」
「Ô-ô vậy sao. Vui quá, ha ha ha ha…」
Shougo gượng cười.
Mấy cô gái vừa đọc bài phỏng vấn của Shougo trên báo trường, vừa thì thầm nói chuyện rồi rời đi.
――Không biết mình đang bị nhìn bằng ánh mắt như thế nào đây. Hy vọng không bị nghĩ là người thật sự thích em gái tsundere…
Dù sao thì, anh cũng đã phát gần hết số báo nhận được rồi.
「Phù, mệt quá. Hôm nay về sớm thôi」
Ngày mai là ngày nghỉ. Cuối cùng, ngày sự kiện tại quán 『Lyrical Sisters』 của Mei cũng đến.
Khi trở lại phòng học để lấy cặp, anh thấy Konoe ở đó.
Trong ánh chiều tà, cô bé đang mặc đồng phục maid, đeo tai mèo và đuôi.
「Yo, Konoe. ――Nãy giờ em ở lại luyện tập cùng Sagara-senpai à?」
「Hau… Em mệt rã rời rồi…」
「Konoe cũng vất vả thật… Nhưng em đã hoàn toàn giống như một phục vụ… à không, giống một chị Sisters rồi đấy」
「Thật sao ạ!?」
Cái đuôi vểnh lên.
Konoe vội vàng giữ chặt chiếc váy bị lật.
「Á~!? ――Thôi rồi, cái đuôi này em không tài nào kiểm soát được… Sagara-senpai cứ nói là, chỉ có tập luyện thôi! mà…」
「Tập luyện à. Không biết phải tập luyện thế nào nữa…」
「A, anh, Shougo-san. Anh có thể đi lại gần em một chút nữa không ạ?」
「Hửm? Được thôi…」
Shougo bước về phía Konoe.
Khi đến gần, cách khoảng một mét… cái đuôi của Konoe lại bật lên, phần váy phía sau khẽ bay.
「Hyan~」
「Konoe!? Em có sao không!?」
「K-không sao đâu ạ! Shougo-san, lại gần nữa đi」
Rón rén bước thêm một bước nữa, cái đuôi của Konoe lại dựng đứng.
――Cái đuôi đó, hình như phản ứng với sự thay đổi nhiệt độ cơ thể thì phải…
「Không lẽ Konoe, đang ngại ngùng sao…」
「Không! Cứ thế này là được. Cứ thế này, sẽ thành bài tập mà!」
「B-bài tập!?」
「Nếu cái đuôi cứ dựng lên như thế này ở quán thì xấu hổ lắm. Nên em phải tập luyện để kiểm soát nó… Shougo-san, anh hãy lại gần em nữa đi!」
Nữa ư… Konoe đã ở ngay trước mặt rồi mà…
Konoe đỏ bừng mặt, nhìn Shougo với ánh mắt nghiêm túc.
「A, chỉ còn một bước nữa thôi là không thể đến gần hơn được nữa…」
Shougo bước thêm một bước nữa, đứng sát ngay trước mặt Konoe. Đối diện nhau, hơi thở của họ phả vào mặt nhau. Chỉ cần một cái đẩy nhẹ phía sau, có lẽ anh sẽ ôm chầm lấy cô bé.
「Hau…」
Konoe bẽn lẽn cúi đầu, hai tay giữ chặt váy, cố gắng chịu đựng.
「Em có sao không, Konoe…」
Ngay khi Shougo nói, có lẽ không thể chịu đựng được nữa, cái đuôi của Konoe vút thẳng lên trần nhà!
「Á~!?」
Phần váy phía sau bị lật tung dữ dội, và với lực đẩy đó, cơ thể Konoe ngã về phía trước. Cô bé đổ rạp vào người Shougo, khuôn mặt Konoe vùi vào ngực anh.
Trong vòng tay vô thức dang ra, Konoe đỏ bừng mặt, run lẩy bẩy.
「Konoe, bình tĩnh đi, hãy giữ bình tĩnh!」
Shougo nhìn cái đuôi đang dựng thẳng đứng. Nếu không làm gì đó với nó, váy của Konoe sẽ cứ bị lật tung như vậy…
「Phải nắm lấy chóp đuôi thì nó mới trở lại bình thường, đúng không nhỉ?」
Shougo vươn tay, nắm lấy chóp đuôi mềm mại.
「Á~!?」
Trong vòng tay đang ôm, toàn thân Konoe co giật.
「Xin lỗi! ――Mà này, nó có nối với dây thần kinh sao!?」
「G-gốc đuôi, cái đó, nó chạm vào chỗ mông…」
「Vậy sao. Hết hồn. Xin lỗi, tớ sẽ cẩn thận hơn」
Shougo cẩn thận nắm, véo, và kéo nhẹ chóp đuôi.
「Hụt! Hya! Ann!!」
Mỗi lần như vậy, Konoe lại phát ra tiếng kêu ngắn, cơ thể cô bé run rẩy và nảy lên liên tục.
Cái đuôi đung đưa, không thể nắm chặt được.
「Chết tiệt, cái đuôi này bị cái quái gì thế…」
Shougo dần dần trở nên bực bội, dùng cả hai tay siết chặt chóp đuôi.
「Kya-u-u-u-u~!?」
Konoe hét lên một tiếng the thé, ngay sau đó, cô bé rũ người vào ngực Shougo.
Đồng thời, cái đuôi cuối cùng cũng rũ xuống như mất hết sức lực.
「Konoe? Konoe!?」
「H-hết sức rồi…」
Cô bé đã hoàn toàn kiệt sức, thở hổn hển.
――Thật sự cái đuôi này không có nối với dây thần kinh chứ…
Shougo đợi bên ngoài phòng học, Konoe đã thay đồng phục đi ra.
「Haiz… Đến lúc diễn ra chính thức thì phải làm sao đây…」
「Nếu cái váy cứ bị lật pichapicha thế kia thì không thể làm việc được」
「Đành vậy, hôm đó em sẽ mặc quần bó sát vậy」
Trong trường cũng không còn nhiều học sinh. Cả hai người sóng bước trên hành lang.
「Nhưng mà Konoe, cảm ơn em đã giúp đỡ nhiều đến vậy」
「Em chưa từng đi làm thêm bao giờ nên muốn thử một lần như thế này」
「Sagara-senpai thì sao? Cô ấy có hướng dẫn phục vụ nghiêm khắc không?」
「Chị ấy hướng dẫn rất nhẹ nhàng ạ. ――Mặc dù bị bắt đeo tai mèo và đuôi…」
Konoe cười ngượng nghịu.
――Nhưng mà tốt quá. Có vẻ Konoe đã thân thiết với Senpai rồi.
Nhưng… Shougo nghĩ. Cũng chính vì thế, anh có lẽ phải nói ra.
「Konoe, thật ra, anh có chuyện muốn nói với em」
Shougo dừng lại, nhìn thẳng vào Konoe.
「Sagara-senpai… có thể là 『em gái』」
「Ơ…?」
「Chị ấy có điện thoại di động giống của Konoe」
「Vậy là Shougo-san, anh giúp việc ở quán của Senpai để xác nhận…」
Tuy nhiên, Shougo lắc đầu.
「Không phải vậy đâu. Anh muốn giúp đỡ để quán có thể tiếp tục hoạt động là thật lòng. Việc bận tâm đến 『em gái』 cũng là sự thật. ――Nhưng dù sao, anh nghĩ nên nói cho Konoe biết」
「Nhắc mới nhớ, Sagara-senpai có nói, chị ấy cũng giống em, là một đứa trẻ mồ côi. Chị ấy cũng nói đã kể cho Shougo-san rồi」
「Ừm, anh cũng nghe rồi. Em ấy cũng đã nói cho Konoe biết sao?」
「Em nghe nói là bị bỏ rơi. Cả chuyện về cha mẹ nuôi nữa… ――Vậy thì, không lẽ Senpai, thật sự là em gái của Shougo-san sao?」
「Này Konoe, em quên rồi sao. Senpai là tiền bối khóa trên mà. Em ấy nói sinh vào tháng Ba, nên có vẻ chỉ sinh sớm hơn anh một tháng thôi. Dù vậy, em gái lớn tuổi hơn thì thật lạ đời」
「Á, đúng rồi ạ! Em đã sơ ý quá」
Nhận ra sai lầm, Konoe thè lưỡi ra vẻ ngượng ngùng.
「Nhưng nếu vậy, tại sao chị ấy lại nói là 『em gái』 nhỉ?」
「Anh không biết. Nhưng chắc chắn phải có một lý do lớn nào đó. Một ngày nào đó, Senpai cũng sẽ kể hết mọi chuyện. Anh tin là như vậy」
「Vâng ạ… Ưm…」
Đột nhiên Konoe im lặng, bắt đầu suy nghĩ điều gì đó.
「Konoe? Có chuyện gì em bận tâm sao?」
「À, không. …Ưm, có lẽ em nghĩ quá nhiều nhưng」
「Ừm?」
「Sagara-senpai, chị ấy thật sự là lớn tuổi hơn sao?」
「…Ý em là sao?」
「Anh thấy đấy, em cũng là trẻ mồ côi mà. Thỉnh thoảng, em bị hỏi ai là người đặt tên cho em. Nhưng trường hợp của em, cha mẹ ruột đã để lại giấy khai sinh…」
Giấy khai sinh là giấy tờ chứng minh sự ra đời, do bác sĩ có mặt viết khi em bé chào đời. Cùng với giấy đăng ký khai sinh, việc nộp cho cơ quan chính quyền là bắt buộc.
「Nhờ vậy mà em biết tên và ngày tháng năm sinh của mình. ――Nhưng, nếu không có giấy tờ chứng minh như vậy, hoặc lời chứng thực của ai đó, thì không thể biết chính xác ngày tháng năm sinh đúng không ạ. Em đang nghĩ, liệu chuyện đó thì sao…」
Shougo hồi tưởng lại những cuộc trò chuyện với Mei từ trước đến nay.
Ở căn cứ bí mật đó, Mei đã nói. Cô bé được nhặt về khi khoảng một hoặc hai tuổi, và không biết tên thật của mình.
Khoảng một hoặc hai tuổi. Nghĩ kỹ lại, ngay cả tuổi tại thời điểm được nhặt về cũng mơ hồ đúng không? Ví dụ, thực ra mới một tuổi nhưng lại bị coi là hai tuổi…
「Nếu một đứa trẻ bị bỏ rơi mà không biết ngày sinh thì sẽ làm thế nào nhỉ?」
「Thường thì người ta sẽ lấy ngày được nhặt về làm ngày sinh đấy ạ」
Vậy là Mei được nhặt vào tháng Ba nên ngày sinh của cô ấy là vậy ư?
Mei được cho là có ngày sinh sớm hơn Shougo khoảng một tháng. Nhưng nếu ngày sinh chính xác là sau này hơn――là sau ngày sinh của Shougo thì… cũng có khả năng Mei nhỏ tuổi hơn Shougo…
Nói cách khác, Mei có thể là em gái ruột của Shougo…
Không biết từ lúc nào Shougo đã đờ đẫn ra, cứ nhìn chằm chằm vào mặt Konoe.
§
Ngày sự kiện, sáng sớm thứ Bảy. Shougo tỉnh giấc mắt mở to.
Nhìn đồng hồ thì đã hơn sáu giờ sáng. Có lẽ vì thường bị 『em gái』 đánh thức nên anh đã quen với việc dậy sớm.
Phù… anh ngáp dài thì điện thoại reo.
Trên màn hình hiển thị 『Cuộc gọi không xác định』.
「…Alo」
『Chào buổi sáng. Anh trai』
Giọng của 『em gái』 đã được xử lý bằng máy móc, quen thuộc.
Anh hình dung ra Mei đang cầm điện thoại có bộ đổi giọng nói ở đầu dây bên kia.
Nhưng, anh vẫn chưa có bằng chứng xác thực. Anh cẩn thận lựa chọn lời nói.
「À, chào buổi sáng. Tiếc là hôm nay anh không có nhiều thời gian để nói chuyện lâu đâu」
『Anh trai bận rộn như vậy, thật hiếm thấy』
「Hiếm thấy thì sao. ――Dù sao thì từ hôm nay, anh có việc quan trọng cần làm」
『Quan trọng? Quan trọng đến mức nào ạ?』
「Ừm… Quan trọng đến mức phải bỏ cả giờ học ở trường mà làm」
『Anh trai, dù sao thì anh chẳng phải lúc nào cũng bỏ giờ học sao?』
「Đâu có. ――Mà, dù sao thì là vậy đó」
『Nếu vậy thì, hôm nay em cũng xin phép vậy. Em không nên làm phiền anh đúng không ạ』
――Chết tiệt, nếu lúc nào em cũng ngoan ngoãn như vậy thì đúng là một 『em gái』 đáng yêu biết bao.
Anh không khỏi thầm than trong lòng.
「Thế nhé」
Khi Shougo định cúp máy,
『――Cảm ơn』
Một tiếng thì thầm vang lên, rồi điện thoại tắt.
――Sagara-senpai, có phải là 『em gái』 không?
Có thật là em gái ruột không…?
Nhưng nếu Sagara-senpai là em gái mình, thì mình càng muốn cứu quán này!
「…Mikadono. Này, Mikadono!」
Nghe gọi, Shougo chợt tỉnh lại.
Ngay bên cạnh, Mei trong bộ đồ maid tai mèo đang đứng đó, trừng mắt nhìn Shougo.
「Cậu làm gì mà đờ đẫn ra thế. Tay dừng lại rồi đấy」
「X-xin lỗi ạ!」
Shougo, trong bộ đồng phục bồi bàn và tạp dề, vội vàng bắt đầu rửa đĩa mà anh đang cầm.
Đây là nhà bếp của 『Lyrical Sisters』. Shougo là đàn ông nên không thể làm phục vụ… à không, không thể làm Sisters được, nên anh phụ trách rửa bát đĩa.
「Nếu đã làm việc ở quán của ta, ta sẽ bắt cậu làm việc cẩn thận đấy」
Mei giơ ngón trỏ lên, nói với vẻ mặt như cô giáo ở trường. Quả nhiên là sự uy nghiêm của chủ quán.
「Vâng! Việc rửa bát đĩa thì cứ giao cho em đi ạ!」
Trong lúc anh cọ rửa bát đĩa bằng miếng bọt biển, Konoe ló mặt ra phía sau kệ trả đồ.
「Shougo-san~, cái này cũng nhờ anh nhé~」
Một lượng đĩa và ly cốc vô cùng tàn nhẫn được đặt xuống.
――Híc, rửa mãi mà không hết.
「Bàn số ba, omurice tiểu thư ạ~」
Giọng Kurumi-san vang lên, cô ấy ló mặt ra.
Kurumi-san, người đã đón Shougo và Miyabi khi họ đến quán lần đầu, giờ cũng là đồng nghiệp làm việc cùng anh.
「Vâng ạ! Omurice tiểu thư đây!」
Cô gái phụ trách nấu ăn trả lời, rồi quay sang Shougo.
「Này này, cậu tân binh, không đủ chén đĩa để dùng đâu đấy!」
Shougo, không hiểu sao lại bị coi là tân binh.
――Mà này, thật tốt quá. Đông khách hơn anh nghĩ nhiều.
Ngay sau khi mở cửa, quán luôn có hơn một nửa số bàn đã được lấp đầy. Hầu hết trong số đó là các học sinh Học viện Shiryūin đã đến sau khi xem quảng cáo trên báo trường.
「Tuyệt vời~. Quán đông khách ghê~」
Nghe thấy một giọng nói quen thuộc, anh nhìn sang thì thấy Chủ tịch Hội học sinh Mana đang ngồi ở một bàn gần đó. Đối diện là Phó chủ tịch Rinka. Có vẻ hai người họ đã đến cùng nhau.
「Chào mừng quý khách, đã trở lại meo~」
Konoe chào đón, và đáng yêu vểnh cái đuôi lên.
――Càng ngày càng giỏi cách sử dụng cái đuôi rồi nhỉ.
「Konoe-chan, đáng yêu ghê~. Mana cũng muốn có cái đuôi đó~」
「Chủ tịch Tendou, lần tới chị cũng muốn cosplay cùng không ạ?」
「Ưm, Mana cũng muốn làm~. Đeo tai mèo, rồi chào cờ ở buổi lễ chào cờ của Hội học sinh thì vui lắm~」
「Xin hãy dừng lại ạ」
Rinka lạnh lùng phản bác.
「À mà này, Mikadono-senpai sao rồi ạ?」
Rinka đảo mắt nhìn quanh, rồi nhìn vào anh trong nhà bếp.
Nhìn thấy Shougo mặc tạp dề, cô ấy nở một nụ cười ranh mãnh.
「Anh làm việc hợp lắm đấy ạ, Mikadono-senpai」
Chẹt, tay anh đang rửa bát đĩa dừng lại.
Shougo không khỏi nghĩ rằng cái tên 『Omurice tiểu thư cao cấp của em gái kiêu kỳ』 mà Mei đặt có một cái gu thật tuyệt vời.
「Này, sao thế. Lại dừng tay rồi đấy」
Nghe Mei nói, Shougo lại bận rộn động tay.
「Em không lười biếng! ――Nhưng mà tốt quá nhỉ. Khách hàng đến rất đông」
「Đúng vậy… Không hiểu sao lại nhớ đến quán cà phê của mẹ ta」
「Quán của mẹ chị ạ? Không khí giống thế này sao?」
「Quán của mẹ ta khá đông khách. Có nhiều khách quen――thậm chí có người còn nhớ ta là con gái bà ấy. Ta thường ngồi ở một góc quán trong khi mẹ làm việc mà」
「Thân thiết với khách hàng thì tốt quá nhỉ」
「Ta còn kết bạn với một cô bé cùng tuổi nữa. Ban đầu cô bé được mẹ dẫn đến quán. ――Hợp ý ta lạ kỳ, rồi sau đó tự mình đến chơi」
「Hê~. Cô bé đó là người như thế nào ạ?」
「Trầm tính, cứ như em gái ta vậy. Lúc nào cũng dựa dẫm vào ta, khiến ta không thể bỏ mặc được」
Mei nói với vẻ hoài niệm, rồi đột nhiên cúi mắt xuống.
「Nhưng, mẹ ta qua đời và quán đóng cửa, ta cũng đã xa cách với cô bé ấy…」
Khi nghe điều đó, Shougo cảm thấy như mình đã hiểu lý do Mei lại cố chấp với quán này.
――Có lẽ Sagara-senpai muốn giữ lại ký ức về cô bé đó.
「Không lẽ, việc biến quán thành 『Cafe em gái』 là một thông điệp dành cho cô bé giống em gái chị sao?」
Khi Shougo hỏi, Mei nhìn Shougo với ánh mắt ngạc nhiên.
「M-Mikadono lại nói ra những lời lãng mạn như vậy! Nổi cả da gà」
「…Kệ tôi đi ạ」
「Không, 『Cafe em gái』, ta khởi nghiệp cũng vì muốn nghiên cứu ngành công nghiệp moe」
「A, vậy sao…」
Shougo cảm thấy mình đã đánh giá thấp Mei.
Mà thôi… điều đó không thay đổi việc Mei có những kỷ niệm sâu sắc với nơi này.
――Thế nên, ước gì sự thịnh vượng ngày hôm nay cứ tiếp diễn mãi.
「Này Mikadono! Lại dừng tay rồi đấy!」
「X-xin lỗi ạ!!」
Shougo không có thời gian để chìm đắm trong sự lãng mạn, mà bị bắt làm việc như ngựa kéo xe.
Ngày hôm sau, Chủ nhật. Ngày sự kiện thứ hai của 『Lyrical Sisters』.
Quán yên tĩnh một cách đáng sợ, như thể sự nhộn nhịp ngày hôm qua là giả.
Không, thỉnh thoảng vẫn có khách, luôn có khoảng hai, ba bàn có người.
Nhưng so với hôm qua, lượng khách đã giảm hơn một nửa. Nếu ngày sự kiện này kết thúc…
――Quả nhiên quảng cáo chừng đó vẫn không mang lại hiệu quả lớn sao…
「Hôm nay ít khách quá…」
Trước bếp, Konoe cầm khay thì thầm.
「Dù thế này thì cũng nhiều hơn bình thường rồi… Nhưng so với hôm qua thì…」
Kurumi-san đứng cạnh, thở dài một cách hơi buồn chán.
Mei đứng cạnh Shougo, nhìn chằm chằm vào bên trong quán với vẻ mặt vô cảm.
Đang như vậy, cửa quán mở ra, tiếng chuông leng keng vang lên.
「Đến rồi!」
Konoe chạy ra bên cạnh cửa để đón.
「Chào mừng trở lại! Chị cả… ơ, Kannagi-san?」
Miyabi bước vào quán, giơ tay làm dấu V lớn.
「Yohoo~. Đến rồi đây~. Này này Tsuruma-san, lời chào đón đâu rồi!?」
「Ch-chào mừng trở lại, chị cả! Meo!」
「Ưm phư phư phư. Chị cả. Mình, là chị cả…」
Konoe cười tủm tỉm, dẫn Miyabi đến chỗ ngồi. Có lẽ vì muốn tạo điều kiện, cô bé dẫn Miyabi đến một bàn gần Shougo trong bếp.
「Yo, Miyabi, cậu đến rồi à」
「Hôm qua bận sinh hoạt câu lạc bộ cả ngày nên hôm nay mới đến được」
Konoe mang nước đá ra, đặt trước mặt Miyabi.
「Chị cả, đã quyết định gọi món chưa meo~?」
「Phư… Tsuruma-san, cái giọng mèo đó hợp với cậu ghê. Kêu meo meo nữa đi~」
Bị chọc cười, mặt Konoe chợt đỏ bừng.
「Không có buồn cười! Đừng có trêu em chứ!」
「Thôi thôi. Nào, mình gọi gì đây nhỉ~」
Miyabi mở thực đơn ra xem.
「Hừm~. …Kannagi-san, món 『Omurice tình yêu của cô em gái ngốc nghếch chăm chỉ làm』 là món được giới thiệu nhiều nhất đó meo~」
――Không phải đó là món omurice siêu mặn mà mình đã ăn hôm nọ sao. Konoe cũng trả đũa cay độc thật.
「Ưm~, vậy cho mình pudding a la mode đi!」
Konoe rũ lưng như người thất trận, lầm lũi quay lại trước quầy bếp.
――Đành chịu thôi, Konoe. Miyabi đã đến quán này lần thứ hai rồi. Cô ấy là một dũng sĩ kinh nghiệm chiến trường đấy.
「Mà này, Shougo, cậu có làm cho quán đông khách không đó?」
Miyabi vừa hỏi vừa nhìn quanh quán.
「Hôm qua, đông khách hơn nhiều mà nhỉ」
「Nhắc mới nhớ, trên đường đến quán… có hai người đàn ông trưởng thành đang lởn vởn nhìn chằm chằm vào quán đấy.」
「Nhìn chằm chằm sao? Có phải họ đang định vào quán không?」
「Không biết nữa, có thể họ đang phân vân, cậu ra dẫn họ vào đi? ――Họ cầm máy ảnh to đùng nên chắc dễ nhận ra thôi」
Nghe những lời đó, vẻ mặt Mei hơi trở nên nghiêm nghị.
「Máy ảnh? Họ đang chĩa máy ảnh vào quán sao?」
「Cầm máy ảnh thì có gì không ổn ạ?」
Khi Shougo hỏi lại, Mei trầm tư một lúc.
「Ưm… Có thể là lo lắng thái quá, nhưng ta không muốn các Sisters bị chụp trộm. Ở quán, chúng ta không cho phép chụp ảnh khi chưa được phép. Nếu muốn chụp ảnh, phải nói trước một tiếng」
「Đương nhiên rồi ạ. Có cả vấn đề riêng tư nữa」
「Tiện thể, ở quán này, mỗi ảnh cheki là ba ngàn yên. Nếu là cheki đôi thì năm ngàn yên đấy」
「Thế thì là chặt chém rồi…」
「Ta sẽ ra ngoài xem xét tình hình một chút. Chờ ta nhé」
Shougo rời khỏi bếp, đi theo Mei ra ngoài.
「Xin đợi đã. Em cũng đi」
Nếu đối phương là người thô lỗ, anh lo lắng nếu để Mei đi một mình.
Anh cũng cầm một tờ rơi của quán đặt cạnh quầy tính tiền. Có thể họ chỉ đang phân vân có nên vào quán không, vậy thì anh sẽ ra chỉ dẫn.
Ra ngoài, con đường nhỏ từ đường lớn vào yên tĩnh không một bóng người.
「Họ ở đâu nhỉ」
Khi Shougo đang nhìn sang hai bên đường――choạch, một tiếng màn trập khẽ vang lên. Hai người đàn ông đang ẩn nấp sau cột điện. ――Quả nhiên là chụp lén sao?
Shougo chạy về phía bóng người. Tưởng họ sẽ chạy trốn, nhưng họ lại hiện ra từ sau cột điện, đứng chắn trước mặt Shougo.
Đó là hai người đàn ông trung niên. Người đàn ông cầm máy ảnh có thân hình lùn mập, để râu lởm chởm ngắn ngủn. Người kia thì gầy gò, lưng còng. Cả hai đều mặc áo khoác bẩn thỉu.
「Mikadono Shougo-san~」
Người đàn ông lưng còng cất tiếng gọi bằng giọng điệu nhão nhoét, thân mật.
「Chúng tôi có thể nghe anh kể chuyện được không~?」
「C-cái gì…? Mấy người… là ai…?」
Shōgo chùn bước trước bầu không khí dị thường khi đối mặt với họ.
「Shōgo-kun! Đừng trả lời!」
Quay lại vì tiếng gọi bất ngờ, một bóng người từ phía sau tòa nhà gần đó lao ra. Dường như đã ẩn nấp ở đó. Một bộ trang phục đen như ninja, cặp kính râm lớn――đó là Ikusu.
Cô ấy chạy tới, chen vào giữa Shōgo và nhóm phóng viên.
「Hai người này là phóng viên của 『Tuần báo Giải trí Taishō』 đấy.」
Shōgo cũng biết tên tạp chí đó. Một tạp chí tin tức lá cải chuyên viết phóng đại, thêu dệt những chuyện có thật lẫn không có thật trên đời. Cậu từng thấy những dòng tít giật gân, khơi mào scandal trên các quảng cáo treo trên tàu điện.
Cậu chợt nhớ lại lời Ikusu đã nói trước đó. Rằng một số tờ báo đã đánh hơi thấy chuyện về em gái Shōgo.
「Này, tin đồn đó, là thật phải không? Kể nhỏ cho tụi này nghe đi mà.」
Phóng viên lưng còng cười tủm tỉm hỏi. Trong lúc đó, phóng viên ảnh vẫn liên tục chụp tách tách ảnh của Shōgo.
「Tin đồn gì cơ?」
「Lại còn giả vờ không biết nữa. Ai cũng biết rõ về *chuyện đó* rồi mà.」
――Ai cũng… biết rồi ư…?
「Ôi, mặc đồng phục nhân viên, lẽ nào Mikadono-san đang làm việc? Có phải là để nuôi em gái không? Trẻ tuổi mà giỏi quá nhỉ. Có bố mẹ vô dụng thì con cái khổ sở quá đi chứ.」
「Tôi mà cứ đứng nghe là mấy người muốn nói gì về bố tôi cũng được à… Tôi không nuôi ai hết. Tôi đi làm là vì ý chí của bản thân!」
Trong kẽ hở khi cậu la lên, phóng viên ảnh đã vòng ra sau và giật lấy tờ rơi trên tay Shōgo.
「Ồ, cái gì đây. 『Em gái Café』…?」
Hướng máy ảnh vào tờ rơi, phóng viên chụp tách tách liên tục.
「Đừng có chụp!」
Như thể vừa vớ được miếng mồi ngon, nhóm phóng viên liền sáng mắt lên.
「Chà chà, bất ngờ ghê nhỉ! Thiếu gia tập đoàn Mikadono lại đi làm ở một cửa hàng như thế này. Một tập đoàn lớn nổi danh toàn cầu cũng có lúc sa sút thế này à.」
Hê hê hê, hai phóng viên bật ra tiếng cười thô tục.
――Mấy tên này, trước mặt Sagara-senpai mà…
Ikusu kịp thời giữ Shōgo đang định lao vào nắm lấy họ.
「Dừng lại. Đừng để bị khiêu khích.」
Thế nhưng không kìm nén được, Shōgo vẫn quay lại hét vào mặt nhóm phóng viên.
「Ai sa sút chứ!? Tôi đây là tự nguyện giúp đỡ cửa hàng của senpai đấy! Dù tôi cũng thấy đây là một cửa hàng khác thường, nhưng các người không có tư cách nói 『cửa hàng như thế này』 hay 『sa sút』 đâu! Cửa hàng đó chứa đựng những kỷ niệm quý giá của senpai đấy! Các người sẽ không bao giờ hiểu được đâu!!」
Không biết từ lúc nào, trên tay phóng viên lưng còng đã có một máy ghi âm. Và phóng viên ảnh chớp lấy thời cơ, chĩa ống kính vào khuôn mặt đang gào thét của Shōgo.
「Hê hê, vớ được tin hay rồi. Tin độc quyền kỳ sau là 『Đế quốc lung lay – Thiếu gia tập đoàn Mikadono sa sút, cuộc sống làm thêm thảm hại ở em gái café』 nhé.」
「Mikadono-san, tôi chụp được một tấm hình rất đẹp đấy nhé~」
Hai phóng viên xoay gót vội vàng rời đi.
Shōgo nghiến răng vì cay cú, chỉ có thể đứng nhìn bóng lưng họ khuất dần.
「Chết tiệt. Mình bị chơi một vố đau rồi…」
「Shōgo-kun, đừng bận tâm. Khiêu khích người khác, chọc giận họ và moi tin tức là thủ đoạn quen thuộc của bọn họ. Trông thế thôi chứ đó là những kẻ cáo già đã đối phó với rất nhiều người nổi tiếng đấy.」
「Mấy kẻ muốn nói gì thì cứ để họ nói thôi sao…」
「Vấn đề nan giải là họ hay phóng đại sự việc lên mà viết. Chuyện lần này cũng có nguy cơ bị biến thành bài báo bôi nhọ tập đoàn Mikadono một cách bất công.」
「Vậy, vậy sao. Tôi phải làm gì đây…?」
「Chuyện này cứ để tôi lo. Giờ tôi sẽ đuổi theo họ và tìm cách xử lý.」
「Xin lỗi. Tôi không kìm được, nên mới…」
Ikusu gật đầu, rồi chạy về hướng nhóm phóng viên đã rời đi.
Shōgo tràn ngập cảm giác bất lực, quay người định trở lại cửa hàng.
Ở đó, Mei đang đứng, lo lắng nhìn cậu.
「Mikadono, cậu không sao chứ…?」
「Xin lỗi senpai, đã gây ồn ào. Bọn chúng nói xấu về cửa hàng…」
「Tớ không sao đâu. Cửa hàng nào mà chẳng có lúc bị thiên hạ đàm tiếu.」
「Vậy… sao? Nếu senpai không bận tâm thì tốt rồi.」
「Đừng lo lắng.――Thấy cậu giận như vậy, Mikadono cũng là người khá tốt bụng đấy chứ.」
Mei nhoẻn miệng cười một cách nhẹ nhàng.
Đó là nụ cười hiếm hoi từ cô gái thường ngày luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Nụ cười ấy ngây thơ và dịu dàng, khiến tim Shōgo đập mạnh.
「Này, Mikadono. …Gần đây tớ đã nhận ra một điều.」
Mei hơi xấu hổ, ngập ngừng nhìn Shōgo.
「Chuyện… là, tớ… đối với Mikadono… nói sao nhỉ…」
Shōgo im lặng lắng nghe, nhìn vào khuôn mặt cô.
Đúng lúc đó, lời Mei ngắt quãng, và khuôn mặt cô từ từ tiến lại gần Shōgo.
「Sagara… senpai…?」
Cơ thể Shōgo lắc lư――rồi Mei ngã vào lòng cậu.
Cơ thể không còn sức lực dựa nặng vào Shōgo.
「Senpai…? Senpai!?」
Cậu hoảng hốt lay vai Mei đang ngã xuống.
Nhưng Mei nhắm mắt với khuôn mặt tái mét, chỉ thở hổn hển một cách khó nhọc.
§
Đêm đến, sau giờ đóng cửa, Shōgo khóa cửa quán 『Lyrical ☆ Sisters』. Khi kéo rèm cửa sổ và tắt đèn, không gian bên trong với những chiếc bàn tròn trở nên tối mờ.
Trời đã khuya, Konoeda và Kurumi-san đã về trước rồi.
Shōgo là người ở lại cuối cùng, dọn dẹp cửa hàng thay cho Mei đã ngã quỵ.
「Được rồi, khóa cửa xong xuôi, vậy là ổn cả rồi.」
Thay quần áo thường phục trong phòng thay đồ ở phía sau cửa hàng, cậu leo lên cầu thang hẹp và lên tầng hai.
「Sagara-senpai, em đã dọn dẹp xong rồi ạ.」
Cậu gõ cửa phòng đầu tiên rồi mở. Bên trong chỉ có ánh sáng từ đèn đứng.
Một căn phòng kiểu Tây rộng khoảng sáu chiếu tatami, có một chiếc giường và một giá sách lớn. Hơi trống trải đối với phòng con gái.
「Phiền cậu quá, Mikadono. Còn phải giúp tớ dọn dẹp nữa.」
Mei đang ngồi trên giường trong bộ đồ ngủ, đọc sách.
Shōgo đưa chìa khóa cửa hàng cho cô.
「Không sao đâu ạ. Senpai mới là người cần hỏi thăm, senpai cảm thấy thế nào rồi ạ?」
「Chỉ là mệt mỏi thôi. Dạo gần đây bận rộn quá.」
Shōgo thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ do đã ngủ một giấc, sắc mặt của Mei đã tốt hơn nhiều.
「Tại em nói sẽ làm cho cửa hàng sôi động hơn nên đã tăng gánh nặng cho senpai…」
「Tớ rất biết ơn cậu, Mikadono. Đã lâu lắm rồi cửa hàng mới nhộn nhịp đến vậy.」
「Nhưng cũng chỉ được hôm qua thôi ạ… Hôm nay ít khách quá, cứ thế này thì lại như cũ mất…」
Bất chợt, Mei vươn tay và nắm lấy tay phải của Shōgo.
「Senpai?」
Cô kéo cậu lại, nắm tay Shōgo như ôm lấy bằng cả hai tay. Những ngón tay thon thả như trẻ con vuốt ve bàn tay cậu một cách yêu thương.
「Phù, rửa bát vất vả rồi.」
Mei cười nhẹ, rồi nằm xuống giường.
Mái tóc tết ba dài buông thõng, cô ngước nhìn Shōgo.
Mei dẫn bàn tay phải của Shōgo mà cô đang nắm, đặt lên ngực trái của mình.
「Se-senpai!?」
「Tớ đang hồi hộp đến mức này đây.」
Khuôn mặt Mei hơi ửng hồng… cô thì thầm với giọng như cầu nguyện.
「Tớ――thích Mikadono…」
Mei càng mạnh hơn, đẩy tay Shōgo sát vào ngực cô.
Xuyên qua lớp vải pyjama mỏng, sự mềm mại và tinh tế của lồng ngực truyền đến lòng bàn tay cậu.
「K-không được, senpai, chuyện này…」
「Có gì mà không được. Nào Mikadono, lại gần hơn chút nữa.」
Mei vươn tay còn lại đặt lên vai Shōgo, rồi kéo cậu lại.
Bị kéo theo, Shōgo chống một tay xuống giường, cúi người về phía trước. Ngay bên dưới khuôn mặt đang bị kéo lại của cậu, Mei đang nhìn lên.
「Mikadono. Đêm nay… tớ muốn cậu ở bên tớ. Tớ muốn cậu đừng rời xa tớ.」
Một giọng nói như cầu nguyện, đầy vẻ cô đơn vang lên. Khuôn mặt Shōgo bị kéo lại gần hơn nữa, đôi môi sắp chạm vào nhau… rồi hai trán chạm nhẹ vào nhau.
――Quả nhiên là vậy…
Sagara-senpai, người mong muốn kết hôn với mình, là… em gái ruột của mình.
「Xin lỗi… senpai. Em không thể…」
Biểu cảm của Mei hơi cứng lại.
「Cậu ghét tớ sao…?」
「Không, không phải vậy ạ. Nhưng… em không thể. Em không được ôm senpai như thế này.」
「Tại sao?」
「Em đã nhận ra rồi. Rằng Sagara-senpai có thể là… em gái của em.」
「Em gái…? Cậu nói gì vậy. Tớ là tiền bối của Mikadono mà.」
「Sagara-senpai, senpai từng nói sinh nhật của senpai là tháng ba cùng năm với em, đúng không.――Đó có phải là ngày sinh chính xác không ạ?」
Bàn tay cô đang giữ tay Shōgo nới lỏng ra.
Cuối cùng, Shōgo rút tay khỏi ngực Mei, rồi đứng thẳng dậy.
「Tớ không biết ngày sinh thật sự. Ngày sinh hiện tại chỉ là ngày tớ được nhận nuôi khi một hay hai tuổi thôi.――Nhưng giả sử tớ nhỏ tuổi hơn, tại sao lại là em gái chứ?」
「Em đã thấy senpai có một chiếc điện thoại di động có chức năng đổi giọng. Senpai đã dùng nó để giả làm 『em gái』 và gọi cho em, đúng không?」
「…Tớ việc gì phải làm thế chứ?」
「Có lẽ là――để khiến em nghi ngờ Konoeda hay Miyabi là em gái. Nhưng sau đó lại nghĩ Sagara-senpai là tiền bối nên không thể là em gái được. Senpai muốn làm em mất cảnh giác như vậy, để tiếp cận em… và sau đó trở thành người yêu, rồi kết hôn…」
Tim Shōgo đau nhói. Cậu cảm thấy mình đang phơi bày bí mật của cô gái đã ngưỡng mộ mình.
「Sagara-senpai đã luôn dõi theo em từ ngày tang lễ của bố… Vì vậy, em không thể trở thành người yêu của senpai như thế này được. Vì em đã biết senpai có thể là em gái của em. Nếu em kết hôn với em gái ruột, cả hai chúng ta đều sẽ bất hạnh.」
「…………」
「Xin hãy cho em biết.――Senpai có phải là em gái ruột của em không…?」
「Những gì Mikadono nói, tớ không hiểu. Hơn nữa, tớ làm gì có điện thoại di động có chức năng đổi giọng…」
「Nhưng em đã nhìn thấy! Chiếc điện thoại đó đã được đặt ở nơi ẩn náu của senpai. Và ngay sau đó, nó đã bị mang đi.」
「Dường như Mikadono đang hiểu lầm rồi. Chốn ẩn náu đó, dù sao cũng là nơi công cộng trong trường. Tớ chỉ tự ý ra vào đó thôi.」
「Điều đó thì đúng nhưng…?」
「Tức là, những thứ được đặt ở đó chưa chắc đã là của tớ.」
「Nhưng senpai đã nói mà. Đó là nơi hiếm khi có người đến…」
「Tớ chưa hề nói là hoàn toàn không có ai đến. Bình thường cửa cũng không khóa, nên ai muốn vào hay ra thì cứ tự nhiên. Ai đó lẻn vào đặt điện thoại hay mang đi là tùy ý họ thôi.」
Lẻn vào… Ngay lúc đó, Shōgo giật mình.
――Lẽ nào, ai đó đã đặt chiếc điện thoại đó để khiến Sagara-senpai bị nghi là 『em gái』 sao…?
Suy nghĩ ấy như một cú đánh vào đầu cậu.
Cơ sở để cậu nghĩ Mei là 『em gái』 là vì cậu cho rằng cô ấy là chủ nhân của chiếc điện thoại đó.
Nhưng giờ đây, giả định lớn đó đã hoàn toàn đổ vỡ.
「Sao vậy? Mikadono. Sắc mặt cậu tệ quá.」
「Xin lỗi senpai… Em chỉ muốn, ở một mình một lát…」
「Mikadono mệt rồi.――Tớ không sao đâu. Cậu về đi.」
Ra khỏi cửa hàng của Mei bằng cửa sau, Shōgo bắt đầu bước đi trên con đường đêm.
Chiếc điện thoại di động cậu thấy ở nơi ẩn náu đó là của ai?
Nếu đó không phải của Mei, vậy danh tính thực sự của 『em gái』 là ai…?
「Shōgo-san…」
Nhận ra giọng nói, Shōgo thấy Konoeda ngay trước mặt.
「Konoeda… sao em lại ở đây? Không phải em đã về rồi sao?」
「Em đã chờ Shōgo-san về…」
Chạy lại trước mặt Shōgo, Konoeda nhìn cậu với vẻ mặt lo lắng.
「Anh sao vậy? Trông anh có vẻ không được khỏe.」
「Sagara-senpai có lẽ không phải là 『em gái』…」
「Ể…? Vậy thì, ai mới là…」
Lúc đó, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Shōgo.
Người đang giữ chiếc điện thoại di động đó…
――Lẽ nào… Konoeda, là người đã đặt chiếc điện thoại đó ở nơi ẩn náu…?
Đó chỉ là một thoáng suy nghĩ. Dù cậu không hề muốn nghi ngờ Konoeda đến thế, nhưng cậu vẫn không thể không nghĩ tới.
Shōgo lúc này, đã không còn biết phải tin vào điều gì nữa.
Không biết từ lúc nào, Shōgo đã nhìn Konoeda với ánh mắt nghi ngờ…
「Sh-Shōgo…-san… Sao vậy, em…」
Konoeda lùi lại, đôi mắt ướt đẫm nước mắt nhìn Shōgo.
Cô quay lưng như muốn gạt đi những giọt lệ, rồi bỏ chạy.
Trước cảnh đó, Shōgo giật mình tỉnh lại.
「Konoeda, đợi đã! Không phải vậy, anh không nghi ngờ Konoeda!」
Dù Shōgo đuổi theo nhưng Konoeda vẫn không dừng lại.
Khi ra đến đường lớn, một chiếc taxi trống đang chờ đèn đỏ dừng lại. Konoeda chạy đến, leo vào xe. Khi Shōgo đuổi kịp, chiếc taxi chở Konoeda đã phóng đi như chạy trốn trên đường lớn.
――Mình đã làm cái quái gì vậy… Làm tổn thương Konoeda mất rồi…
Đứng giữa thành phố về đêm, Shōgo chỉ có thể nguyền rủa bản thân mình vô dụng.