My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

31 448

JETMAN

(Đang ra)

JETMAN

Toshiki Inoue

Tiểu thuyết được biên dịch bởi Bucky Nguyen

13 684

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

33 113

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

(Đang ra)

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

SF永远

Chúc mừng. Bạn đã tạo nên nhân vật chính mạnh nhất, người sẽ xoá bỏ mọi điều xấu xa một cách tàn nhẫn

21 150

Unnamed Memory - After The End

(Đang ra)

Unnamed Memory - After The End

Furumiya Kuji

Phần hậu truyện After The End của series Unnamed Memory

32 1252

Tập 5 - Chương 2: Yuuka nhạt nhẽo ở trường, nỗ lực kết bạn và kết quả

Những ngày nghỉ bù chuyến du lịch ngoại khoá đã trôi qua, và những ngày học đường tẻ nhạt sẽ lại tiếp diễn từ ngày hôm nay.

...Tôi vừa nghĩ vừa thở dài.

Quay trở lại trường học khiến lòng người thật nặng trĩu.

Tôi chỉ muốn ở nhà cả ngày, chơi Alice Stage, xem anime thôi.

"Yuu-kun, để anh đợi lâu rồi~"

Trong lúc đang suy ngẫm những điều vớ vẩn trước cửa nhà--thì Yuuka đã chuẩn bị tươm tất và chạy vội về phía tôi.

Em ấy đeo cặp kính, để lộ ra đôi mắt xếch, cùng với mái tóc đuôi ngựa.

Yuuka trong chế độ ở trường, liền xoay tà váy và nở một nụ cười ấm áp.

"Ehehe... Đến trường cùng Yuu-kun♪ Đã lâu rồi chúng ta không đến trường như thường lệ nhỉ... Thật khiến tim đập thình thịch nhỉ anh?"

"Anh hiểu chứ. Trường học phiền phức bỏ xừ, khiến con người ta đau nhói đúng không?"

"Không phải vậy!? Đến trường cùng Yuu-kun khiến em vui đến mức tim đập thình thịch đó."

Yuuka lên tiếng đáp lại và bĩu môi.

"Mồ. Yuu-kun chả hiểu gì cả. Yuu-kun nằm ườn ở nhà khác hẳn Yuu-kun mặc đồng phục chỉnh tề đó? Cảm giác tội lỗi nhưng hưng phấn khi biết được gap moe của anh... Ehehe, tim đập thình thịch hai lần luôn.”

Gap moe cơ à.

Sự khác biệt tí tẹo đó của tôi mà là gap moe, thì sự biến đổi của Yuuka khác gì người từ thế giới khác. Yuuka đa vũ trụ.

Watanae Yuuka ở trường không mấy nổi bật, nhạt nhẽo và cứng nhắc.

Nhưng ở nhà lại là Yuuka hồn nhiên vô tư, cực kỳ thích làm nũng.

...Ừm. Quả nhiên cảm giác đó đối với tôi còn lớn hơn.

"Được rồi, vậy thì đã lâu không đến trường... xuất phát!"

Và cứ thế, Yuuka kéo tay tôi ra khỏi nhà.

Quả nhiên là đến trường sau kỳ nghỉ, bất cẩn quá rồi.

Okinawa tuy có phần nóng, nhưng cũng lạnh buốt người.

"Nè, Yuu-kun. Em ý, từ hôm qua đã nghĩ... mình nên thử cố xem sao."

Yuuka hướng về phía tôi, người luôn nghĩ tiêu cực.

Và thì thầm.

"Vì em giao tiếp kém nên... không mấy khi nói chuyện trên trường để tránh thất bại ý? Nhưng--em nghĩ... em muốn thay đổi. Em muốn nói chuyện với nhiều bạn hơn, trở nên hoà đồng hơn nữa."

"...Tại sao?"

Tôi biết là Yuuka kém giao tiếp nên không nói chuyện mấy ở trường.

Vấn đề với bạn bè hồi trung học--đã để lại vết thương trong lòng em ấy.

Nên tôi hiểu rõ mong muốn thay đổi của Yuuka.

Tôi cũng hiểu em ấy đang muốn cố gắng.

...Nhưng nhỡ đâu em ấy sẽ bị tổn thương một lần nữa.

Tôi thực sự không thể nói "Anh hiểu mà" được.

Nhưng Yuuka lại nhìn tôi, khẽ cười mỉm.

"Trong chuyến du lịch ngoại khoá ý. Chỉ một chút thôi, nhưng em đã nói chuyện được với các bạn cùng phòng. Sau đó em cũng nói vài câu trong bữa ăn với các bạn ngồi cạnh nữa."

Yuuka tiếp tục nói, như thủ thỉ, như đang hát.

"Và không chỉ dừng lại ở chuyến du lịch ngoại khoá đâu? Mọi người cùng mặc đồng phục, tập hợp tại phòng học, và lên lớp--đó mới là đích đến của cao trung phải không?"

"Mà, quả thực đại học sẽ khác nhỉ..."

"Cao trung chỉ còn một năm nữa thôi... Không chỉ Yuu-kun và Momo-chan, em muốn nói chuyện, hoà đồng hơn với những người khác... Để phút cuối em có thể mỉm cười tại lễ tốt nghiệp."

Yuuka nhíu lông mày, mỉm cười có chút xấu hổ.

Rồi em ấy khẽ nói với tôi.

"--Kiểu vậy ý? Mạnh miệng thế chứ, nhưng em biết mình không giỏi giao tiếp... nên cũng không rõ có làm nổi không."

"...Em làm được mà."

"Hể?"

Tôi phản ứng lại trước khi kịp nghĩ.

Và nhìn thẳng về phía Yuuka rồi nói.

"Nếu là em thì sẽ làm được. Giống như lúc xoay xở chuyến du lịch ngoại khoá lẫn buổi in-store live. Nếu là em--thì chắc chắn có thể. Anh tin mà, và anh... sẽ luôn ủng hộ em."

"Yuu-kun..."

Yuuka thầm nói "Cảm ơn anh."

Và nắm chặt lấy tay tôi.

Chỉ còn thoáng chốc là đến đường lớn.

Nhưng tôi cũng nắm chặt lấy tay Yuuka mà bước đi.

"Ể... Yuu-chan, hừng hực khí thế vậy? Chậc chậc, nghe xong... khiến mình cảm động gớt nước mắt..."

Vào giờ giải lao sau hai tiếng.

Yuuka đã kể về quyết định của bản thân... và khiến Nihara, fan cuồng tokusatsu phải động lòng.

Với mái tóc nâu phất phơ, cô ấy vỗ hai tay trước bộ ngực quá cỡ rồi bật khóc.

"Yuu-chan vượt qua quá khứ, nắm lấy dũng khí, và đổi sang một form mới!... À, đây mới chỉ là form giữa thôi chứ nhỉ? Vẫn còn thừa nhiệt huyết cho form cuối hay kiểu vậy, làm mình bồn chồn quá đi thôi!"

"Xin lỗi, mình không hiểu ý của cậu."

Chắc hẳn cô ấy đang nói gì đó về tokusatsu, nhưng tôi chẳng biết đó có phải tiếng Nhật không nữa.

Cô fan cuồng có thể nói chuyện hào hứng đến cỡ nào vậy.

Nihara chợt chống tay lên cằm, nghiêm túc giải thích.

"Ờm, nói dễ hiểu thì. Yuuka ở trường là 'form gắt gỏng', ở nhà sẽ là 'form ngọt ngào', trong công việc lồng tiếng thành 'form nhiệt huyết'... 3 form đầu là vậy nhỉ"

"Mình càng không hiểu điều cậu giải thích đó?

"Và với sức mạnh mới có trong tay-Yuu-chan đã power up lên form giữa, phiên bản mạnh hơn 3 form trước! Một Yuu-chan không gắt gỏng mới đã được sinh ra! Happy birthday!!"

"...Nè Yuuichi. Nihara nãy giờ ồn ào về cái gì vậy?"

Masa vừa đi vệ sinh về, vừa nhìn vào Nihara-san với khuôn mặt khó hiểu mà bắt chuyện với tôi.

Mà, tôi cũng muốn kể với thằng này lắm.

Đáng tiếc là tôi cũng chẳng hiểu được.

"Cơ mà Yuuichi. Hôm nay Watanae-san-cứ khang khác kiểu nào nhỉ?

"Hể?"

"Ồ?"

Tôi lẫn Nihara-san giật mình trước lời nói vô tình của Masa.

Có lẽ là do phản ứng vượt ngoài mong đợi của chúng tôi, Masa bối rối tiếp tục nói.

"À thì... Hội con gái đang nói chuyện hào hứng ở hành lang. Bỗng Watanae-san chen vào... Watanae-san thường chả mấy khi làm vậy đúng không?"

"Được rồi, Sakata! Đi thôi!!"

"Hể? Chờ đã, Nihara-sa-"

Nihara-san hoàn toàn phớt lờ đi lời tôi nói.

Thay vào đó cô ấy kéo thẳng cổ áo tôi và phi xuống hành lang.

Và ở nơi đó, đúng như lời Masa nói--Yuuka đang đứng giữa hội con gái.

"Ờm, Watanae-san...có chuyện gì vậy?"

"Bọn mình đã làm gì cậu?"

Yuuka bắt chuyện với ba cô gái trông có vẻ sợ sệt.

Bằng khuôn mặt không cảm xúc, em ấy nhìn về phía họ.

Yuuka chỉnh lại cặp kính, và lên tiếng đầy lạnh lùng.

"Mình là Yuuka. Đây là kính."

"...Ờm?"

Ba người họ đồng thanh đáp lại một tiếng kỳ quặc.

Ừm. Mà, quả nhiên là vậy nhỉ.

Tôi chắc cũng sẽ đáp lại y hệt.

"E-Etou... Bọn mình biết Watanae Yuuka-san đó? Chúng mình học chung lớp mà’.”

“À… Các người biết đến ta sao, đúng là vinh hạnh. Ta quả thật may mắn làm sao.”

“Tự dưng hoá thành võ sĩ!?”

“V!? Võ sĩ nào cơ chứ… Mình là nữ sinh trung học Watanae Yuuka. Một cô gái bình thường có thể thấy ở bất kỳ đâu.”

“Lần này là thiếu nữ ma pháp!? Watanae-san, có chuyện gì vậy?”

Hội con gái rơi vào hỗn loạn.

Cũng là do Yuuka mất kiểm soát nên phản ứng như vậy cũng không khó hiểu.

‘Không chỉ Yuu-kun và Momo-chan, em muốn nói chuyện, hoà đồng hơn với những người khác...

Để phút cuối em có thể mỉm cười tại lễ tốt nghiệp.’

Những lời từ sáng nay… Yuuka đang cố gắng hết sức.

Dù không đi đến đâu đến mức bất ngờ.

Yuuka đang cố thay đổi… bằng toàn bộ khả năng của em ấy.

“Trời trời, đừng có đứng đực ở đó nữa, Sakata. Qua đó hỗ trợ Yuu-chan đi?”

“Ờ thì… Nihara-san. Cậu quan sát Yuuka thêm một tý được không?”

―Lúc nào cũng dang tay ra giúp đỡ, nhưng đó có phải là ‘vợ chồng’ không?

Hồi lễ hội văn hoá, tôi đã nói câu đó với Isami khi em ấy định vội chạy qua giúp đỡ.

Lúc này… cũng giống như vậy.

Lễ hội văn hoá. Du lịch ngoại khoá. Hay là buổi in-store live.

Yuuka lúc nào cũng nỗ lực hết sức.

Nên tôi cũng sẽ hỗ trợ em ấy hết sức.

Tôi sẽ ở bên em ấy tới cùng.

‘Vợ chồng’ là vậy đúng không? ―Gần đây tôi bắt đầu nghĩ như vậy.

“…Nhìn mặt Sakata kìa. Cậu trông vui lắm đó.”

Nihara-san vừa cười đùa, vừa vỗ nhẹ vai tôi.

“Mình biết Sakata từ hồi sơ trung ý… Cậu chỉ cần cười thôi là tốt lắm rồi. Cậu cứ buồn vì chuyện Raimu, ngày nào trông cái mặt cũng chán ngắt, mình không thích đâu. Trông vậy chứ mình là một người chị lắm chuyện đấy.”

“Chúng ta cùng tuổi đó… Mà ý Nihara-san là tôi lúc này đang cười giống hồi xưa à?”

“Không, khác hoàn toàn hồi xưa. Nhưng mà… lúc này trông mặt cậu vui lắm đó?”

Nihara-san chợt khẽ nháy mắt như thể đùa cợt với tôi.

Rồi nhíu mắt và cười nhẹ.

“Vậy à. Cảm ơn… Nihara-san.”

Bị Nonohara Raimu từ chối. Bị đồn thổi trong lớp. Bị châm chọc.

Lịch sử đen đó đã khiến tôi thề không dính líu đến gái 3D nữa…

Rồi tôi sống cùng Yuuka dưới một mái nhà. Mỗi một ngày không hề buồn chán trôi qua với biết bao điều.

Có lẽ không chỉ Yuuka, mà tôi―cũng đang dần thay đổi.

“E-Etou! Xin lỗi… tự nhiên mình nói mấy điều kỳ quặc. Chỉ là mình thấy các cậu nói chuyện vui quá… nên tò mò thôi, kiểu vậy đó.”

Yuuka đã nói được to và rõ ràng hơn ban nãy.

Ừm. Đoạn cuối hơi lủng củng. Mà em đã cố rồi nhỉ, Yuuka.

“…Aha. Ahhahahaha!! Bọn mịnh hiểu rồi, cứ tưởng gì chứ.”

Một bạn nữ nhìn thấy biểu cảm căng thẳng của Yuuka và phá lên cười.

Kéo theo hai người còn lại cũng phải cười theo.

“Cơ mà, hồi du lịch ngoại khoá mình cũng ngờ ngợ rồi… Watanae-san trông vậy chứ cũng thú vị nhỉ?”

“Ể? Không, mình không có thú vị.”

“Làm gì có, giọng robot đó là sao? Thế mới hay chứ!”

“Nhân tiện thì, Watanae-san. Bà này mới được bạn trai tặng khổ qua đó? Cậu thấy sao? Khổ quá trời đúng không?”

“Mồ. Đừng nhắc lại chuyện đó chứ. Cũng ổn mà, được người mình thích tặng thì khổ qua hay gì cũng khiến con gái hạnh phúc chứ bộ”

Cơ mà, nụ cười gượng gạo đó thì cũng đủ hiểu rồi.

Yuuka tự mình nhập hội và bắt đầu trò chuyện với hội con gái.

“Thấy chưa, Yuuichi! Nhỉ? Watanae-san như thế này, đúng là hiếm thấy nhỉ?”

“Kurai, ông ồn vừa thôi. Phiền quá.”

“Hả, tự dưng sao vậy? Phiền là thế nào…”

Masa định bắt chuyện thì thấy Nihara phản ứng như thế “Im đi”, liền vội nấp sau lưng tôi.

“…Yuuichi. Tại sao Nihara lại cáu như vậy? Tao lỡ nói gì không phải à?

“À không, do mày chọn thời điểm không phù hợp thôi. Đang xem live Ranmu mà bị bố mẹ bắt chuyện thì cũng khó chịu đúng không?”

“Biết vậy nhưng… chọn ví dụ đó là sao?”

Masa nghiêng đầu, không hiểu gì sất.

Rồi khẽ nói, với vẻ cảm xúc khó tả.

“Cơ mà. Trông Watanae-san… dịu dàng hẳn so với hồi trước nhỉ.”

Cuộc sống trung học mà Yuuka mong đợi vẫn còn xa vời.

Nhưng nếu em ấy vui hơn mỗi ngày… thì cũng đủ khiến tôi hạnh phúc rồi.