Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 3.5 : Ngoại truyện - Chương 07

[Tuyến Phần Lan Hầm ẩn số 6, rừng phía tây tuyến pháo]

Simon quay trở lại vào lúc 05:37. Bầu trời xám tro vẫn chưa hoàn toàn chuyển sang màu sáng. Cô tháo găng, đưa tay quệt một vệt tuyết đã hóa băng trên má, rồi bước thẳng xuống hầm.

Petteri đang trực. Anh nhìn lên, gật đầu. Simon không đáp, đặt súng vào giá, cởi áo khoác ngoài, rồi đi thẳng vào phòng bản đồ. Alato đang ngồi đó, đèn dầu nhỏ sáng le lói.

“Có dấu,” cô nói, không vòng vo. “Hai người. Một đã rút. Một ở lại. Cả hai từng nằm chờ.”

“Phía nào?”

“Nam tây nam. Gần đoạn khe giữa hai cụm rừng lùn.”

“Có giao chiến?”

“Không. Nhưng có nhìn nhau.”

Alato không hỏi thêm. Anh hiểu rõ Simon không nói thừa. Nếu cô bảo “có nhìn nhau”, nghĩa là hai tay bắn tỉa đã nhận ra nhau như hai con sói chạm mắt trong sương sớm.

“Chúng chuyên nghiệp.”

“Phải,” cô gật. “Không phải dân lính tạp.”

Alato đẩy bản đồ tới, vẽ hai vòng tròn nhỏ bằng than chì.

“Ta có thể dồn chúng về phía khe đá.”

Simon gật.

“Nhưng nếu là đội thiện xạ chủ lực, sẽ có tay móc hậu.”

“Đồng ý.”

“Cô cài tai mắt phía bắc rặng thông. Tôi sẽ cho Petteri dựng mồi nhiệt ở hướng ngược lại.”

Cô lại gật. Không cần nhiều lời.

Rồi quay lưng. Súng đã được lau sạch, kính ngắm hiệu chỉnh. Trận đầu chỉ là thử dò. Đêm nay… sẽ không ai bỏ đi nhẹ nhàng nữa.

[Tuyến Liên Xô Tạm cứ địa cách chiến tuyến 2km, phía đông nam tuyến pháo]

Ivan bước vào lán, hơi thở còn trắng khói vì lạnh. Trong lán chỉ có hai người: Baranov đang thay băng gạc, và chỉ huy đơn vị Đại úy Kolesnikov.

“Báo cáo,” Kolesnikov ra hiệu, không ngẩng đầu khỏi bản đồ.

Ivan đứng thẳng:

“Phát hiện dấu tích khả nghi tại tọa độ 11-D. Cách tuyến pháo phía tây khoảng một nghìn sáu trăm mét. Có chuyển động tầm thấp, phối hợp hai người. Một khả năng là tay bắn tỉa. Còn lại chưa rõ.”

Kolesnikov liếc lên, ánh mắt sắc như dao.

“Đụng độ?”

“Không. Cả hai bên đều nhận ra nhau. Không ai nổ súng. Đang ở thế thăm dò.”

“Phía nó có chủ động?”

“Không. Rút đúng kỹ thuật. Có thể đang chờ tăng viện.”

“Có khả năng là Simon?”

“Rất có thể.”

Kolesnikov nhíu mày. Cái tên đó Simon đã xuất hiện nhiều lần trong báo cáo. Một con ma tuyết bắn không bao giờ trượt. Không ai thấy rõ mặt. Không ai sống sót sau loạt đầu tiên. Nhưng Ivan đã sống sót. Và Baranov cũng vậy.

“Tốt,” Kolesnikov nói. “Đêm nay, dồn sang sườn đông bắc. Dùng tiếng nổ giả dụ. Nếu nó không phản ứng, chứng tỏ đang chờ. Nếu phản ứng, chúng ta chặt đuôi.”

Ivan gật. “Tôi sẽ đi.”

“Cẩn thận,” Đại úy nói chậm rãi, “tay bắn tỉa đó không giống những đứa mày từng gặp.”

“Tôi biết.”

[Trở lại Giữa đêm, hai bên bắt đầu chuyển quân]

Trên tuyết, những bước chân được che bằng bó thông. Những vết trượt được xóa dấu bằng chổi đuôi chồn. Không một lửa, không tiếng động. Cả hai tuyến Simon từ phía tây, Ivan từ phía đông đang tiến gần một điểm va chạm.

Điểm ấy chưa có tên.

Chỉ có rừng.

Và máu.

[Rừng phía tây nam tuyến pháo | 02:47]

Tuyết giòn dưới chân, vỡ từng lớp mỏng như kính.

Simon di chuyển sát đất, bám vào viền rìa đá, mắt lia từng góc đen dưới các thân vân sam. Cô không đi theo đường chính mà vòng rộng, men theo lưng dốc có rêu khô phủ một lớp sương trắng.

Dưới lớp kính ngắm, khu rừng như phẳng hơn. Mọi bóng cây đều trở thành nét thẳng, mọi khe lồi thành điểm chết. Simon dừng lại ở một mô đá, nằm im. Tim cô không đập nhanh. Chỉ đều. Như mọi lần.

Gió đêm đẩy một vệt hơi trắng từ khe đối diện. Một thứ gì đó di chuyển. Không phải con thú.

Người.

Cô không bắn ngay. Chờ. Quan sát. Hắn nằm cách cô chưa đến 300 mét, trùm lá khô, súng đặt sẵn ở tư thế bắn thấp. Lưng không đeo gì. Không máy. Không đồng đội. Một mình.

Một tay bắn tỉa thực thụ.

Và hắn đã nhìn cô.

Cùng lúc.

Hai ánh kính ngắm khóa vào nhau.

Không có tiếng nổ. Không có mệnh lệnh. Chỉ hai ánh mắt, cách nhau hơn hai trăm mét, qua hai lớp ống nhắm, đang phân định ai là người rút cò trước.

Simon không nhúc nhích. Nhưng cô biết gã kia đang chờ. Hắn không phải tay non. Hắn đã chọn đúng vị trí, đúng góc bắn, đúng thời điểm. Cô là người bị dồn.

Đột nhiên báo động rừng kêu một tiếng nhỏ từ xa. Chỉ như tiếng gõ đá.

Simon phản xạ. Cô trượt sang trái, trườn theo tuyết. Và ngay sau đó viên đạn đầu tiên xé qua bụi cây. Không trúng.

Cô bắn trả.

Một loạt ba viên chỉ để ép đối phương rút đầu. Rồi im lặng.

Không có tiếng người. Không ai gọi nhau. Cuộc đấu kéo dài mười bảy phút.

Gió đổi. Mùi thuốc súng tan rất nhanh trong tuyết.

Simon dịch dần lùi. Không vào rừng, mà vòng xuống khe. Cô biết gã kia cũng đang di chuyển. Một con thú săn mồi thực sự không nằm chờ sau cú hụt. Hắn sẽ đổi chỗ.

[Cùng lúc Góc nhìn Ivan Sergeyevich]

Hơi thở Ivan ổn định. Hắn cảm nhận được chuyển động mơ hồ bên trái. Không phải tiếng mà là khoảng trống vừa xuất hiện trong rừng. Như một con thỏ biến mất khỏi chỗ cũ.

Hắn bắn thử một phát dò phản ứng. Và đúng như dự đoán mục tiêu di chuyển. Cực nhanh.

Cô ta không mắc bẫy. Nhưng cũng không biến mất. Vẫn quanh đây.

Không rút.

Ivan không biết tên cô ta. Nhưng hắn ngửi ra sự quen thuộc. Loại người này không bắn vì lệnh. Bắn vì đây là vị trí của mình. Và những kẻ khác không được phép bước vào.

[Giao đoạn cuối Trận đấu kết thúc không tiếng thắng]

Simon rút lui sau khi bắn viên thứ tám. Không trúng, nhưng đủ để khóa lối.

Ivan không đuổi theo. Hắn nhìn theo hướng tuyết vừa bị quét sạch, mím môi.

Lần tới, hắn sẽ bắn trước.

[Trung tâm chỉ huy lâm thời – Phía Phần Lan | 04:12 sáng]

Ánh đèn vàng lặng lẽ hắt lên tấm bản đồ gập làm bốn. Bên ngoài, tuyết tiếp tục rơi dày. Gió bứt cành khô trên mái gỗ ọp ẹp.

Simon bước vào, lặng lẽ tháo găng, đặt súng dựa vào cửa. Áo khoác lấm vết máu đã khô không phải máu cô.

Alato đang ngồi, hai tay đan vào nhau, mắt không rời khung bản đồ.

“Báo cáo.”

“Đụng độ một đơn vị bắn tỉa. Không máy, không hỗ trợ. Độc lập. Không rõ danh tính.”

“Đánh giá?”

“Chuyên nghiệp. Cấp sư đoàn trở lên. Biết ẩn mình. Biết điều phối khoảng không. Không bắn vào vị trí bẫy. Có thể đã phát hiện lưới cảnh báo rừng.”

Alato nhìn Simon một lúc lâu.

“Hắn còn sống?”

“Có.”

“Cô cũng vậy.”

Simon không đáp. Cô rót nước từ phích thép. Bàn tay vẫn giữ nguyên độ vững như lúc lên cò.

Alato nói khẽ, gần như là cho chính mình:

“Chúng không chỉ muốn đẩy lùi tuyến. Chúng muốn vô hiệu hóa tuyến đồi pháo.”

Simon gật. “Nếu hắn không đi theo lệnh… thì đang mở đường cho người khác.”

Alato nhìn bản đồ. Giọng khô:

“Đêm mai, chúng sẽ tới thật.”

[Tổ quan sát tiền phương – Phía Liên Xô | 05:07 sáng]

Ivan ngồi trong lều bán ngầm, quấn chăn qua người. Hắn vừa lau sạch kính ngắm. Trà trong bình đã nguội.

Baranov – phụ tá kiêm người giữ thông tin, ghi chép trong sổ.

“Ghi: 02:51, phát hiện nữ bắn tỉa Phần Lan. Tầm khoảng hai trăm tám mươi mét. Có khả năng đã nhận ra mình. Đấu súng không thành công.”

Baranov ngẩng đầu. “Nữ?”

“Dáng nằm. Phản ứng. Di chuyển. Rút theo hướng gió. Không làm lộ vị trí rút. Rất bài bản.”

Baranov gật, ghi tiếp.

“Đánh giá?”

Ivan mím môi. “Loại này không hoạt động đơn lẻ. Nếu có mặt ở đó, thì tuyến đồi số bốn đang có thứ cần bảo vệ.”

“Anh muốn phản ánh lên trung đoàn?”

“Muốn. Và cảnh báo có thể chúng đã biết hướng pháo mới của ta.”

Baranov đóng sổ. Nhìn Ivan.

“Anh sẽ trở lại?”

Ivan không trả lời. Hắn đứng dậy, khoác súng vào vai. Trong ánh bình minh mờ sương, gương mặt hắn hoàn toàn tỉnh táo.

“Lần sau, tao sẽ bắn trước.”