Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 3.5 : Ngoại truyện - Chương 12

Simon được điều động đi lúc trời còn chưa sáng rõ. Một bản mệnh lệnh viết tay, chữ ký của Đại tá Alato kèm theo lời xin lỗi ngắn gọn:

“Chúng ta cần ai đó mà tôi có thể tin tưởng.”

Cô không trả lời. Chỉ gật đầu, chỉnh lại dây đeo ba lô và rời đi.

Phía đông nam tuyến chính là một khu vực rừng sâu, lạnh hơn cả phần cô từng bám trụ. Tuyết rơi từ đầu đêm, rải một lớp mỏng lên mọi vết tích. Đây là vùng trung chuyển giữa hậu phương và tiền tuyến, rải rác những tuyến hành lang nhỏ nối liền các đơn vị du kích địa phương. Nhiệm vụ của cô lần này không rõ ràng: “Tăng cường”, “trinh sát”, “xử lý mục tiêu nguy hiểm”. Chừng đó là đủ.

Ba ngày đầu, cô không gặp ai. Chỉ có gió, tuyết, tiếng tuyết rơi trên lớp lá thông khô, và đôi khi là dấu chân sói đêm còn mới. Simon di chuyển một mình như thường lệ lặng lẽ, ngắt quãng, không để lại tiếng động. Cô dựng trạm quan sát trên một mô đất cao gần suối cạn, từ đó có thể quan sát hành lang rừng suốt mấy giờ mà không bị phát hiện. Không có tiếng nổ, không có dấu hiệu đánh phá. Mọi thứ quá yên tĩnh đến mức đáng ngờ.

Sáng ngày thứ tư, cô mới tiếp cận được căn cứ tạm của đơn vị du kích địa phương. Lều vải ngụy trang trong rừng rậm, lính canh lặng lẽ, không nói nhiều. Simon chìa lệnh điều động. Một người lính dẫn cô đi thẳng vào trạm chỉ huy.

“Simon?” Giọng đàn ông. Khàn và khô. Cô quay lại.

Trung úy Arki. Cao, vai rộng, mặt đầy râu và khét mùi thuốc lá. Ông ta chỉ tay vào một bàn gỗ tạm trong lều, rồi đưa cô một ly cà phê đen. Không có nhiều lễ nghi, không có lời hỏi thăm, cũng không có ánh mắt đánh giá điều này khiến Simon thấy dễ chịu.

“Đọc báo cáo đi. Có gì không hiểu thì hỏi. Nhiệm vụ của cô là giữ nguyên vị trí cũ, hỗ trợ yểm trợ từ xa, và nếu cần xử lý những mục tiêu đặc biệt.”

Simon gật đầu, không nói gì. Đúng lúc ấy, một giọng nữ vang lên phía sau lưng cô:

“Vẫn ít nói như xưa.”

Cô quay đầu. Ngoài Arki, trong phòng còn một người nữa một phụ nữ tóc đỏ, đang đứng quay lưng ra cửa sổ, tay kẹp điếu thuốc. Khói bay lơ đãng trong ánh sáng lạnh đầu ngày. Simon nhận ra bà ngay cả trước khi bà quay lại.

Maggie.

Người đàn bà đã đặt cái tên này cho cô.

“Simon. Cái tên ấy hợp với nhóc.” bà từng nói. “Ngắn, rõ, khó quên. Và mạnh.”

Bây giờ, khi gặp lại, Maggie vẫn không thay đổi mấy. Dáng môi sắc sảo, khóe mắt cong, đường nét vẫn còn giữ nguyên vẻ đẹp mà năm tháng không thể xóa nhòa. Còn với Simon, đó là một người phụ nữ biết rõ mình là ai, và biết phải làm gì để tồn tại.

“Lần này tôi sẽ ở lại đây một thời gian,” Maggie nói, giọng dịu hơn khi nhìn cô. “Chúng ta lại làm việc cùng nhau.”

Simon chỉ gật đầu. Cô không biết nói gì, cũng không cần nói gì. Maggie mỉm cười.

“Thật tốt khi gặp lại nhóc.”

Simon không trả lời, nhưng ánh mắt cô hơi động. Một thoáng như có gió lướt qua mặt hồ đóng băng. Chừng ấy cũng đủ để Maggie hiểu.

“Căn trại này không tệ đâu.” Maggie đưa tay dụi tắt điếu thuốc vào thành sắt chiếc thùng đựng than đặt gần cửa sổ. “Chúng tôi chiếm được nó từ một toán trinh sát Liên Xô hơn một tuần trước. Đám lính của Arki đã sửa sang lại tương đối. Ở được. Chưa đến mức ấm cúng, nhưng ít nhất là khô ráo và không bị pháo dập mỗi sáng.”

Simon liếc mắt qua bản đồ hành lang rừng đang trải trên bàn. Khu trại nằm sâu trong vành đai rừng, ẩn giữa những dãy đồi phủ tuyết. Giao thông với tuyến chính chỉ dựa vào vài đường mòn bị tuyết lấp nửa. Một nơi như thế, nếu bị vây, sẽ rất khó để thoát ra.

“Bà ở lại lâu không?” Câu hỏi đầu tiên Simon cất lên từ khi bước vào trại.

“Ít nhất đến khi đơn vị này được thay quân.” Maggie ngồi xuống chiếc ghế gỗ đối diện, tháo găng tay, bắt đầu xoa xoa đôi bàn tay đỏ vì lạnh. “Tôi tạm thời phụ trách y tế ở đây. Chỉ có một mình, như thường lệ.”

Simon gật đầu. Không có gì ngạc nhiên. Maggie luôn xuất hiện ở những nơi thiếu thốn, luôn là người cuối cùng chịu rút về hậu phương.

Trung úy Arki liếc đồng hồ. “Còn một tiếng nữa là đến lượt trinh sát quay về. Có vẻ đêm qua yên ắng. Nhưng cô nên chuẩn bị đi cùng tổ tiếp viện ra hướng bắc vào chiều nay. Có vài dấu hiệu lạ quanh tuyến tiếp tế.”

“Cần tôi ở xa hay gần?”

“Xa. Ít nhất là 500 mét cách trục chính. Quan sát và đánh dấu trước, không khai hỏa nếu không cần thiết.”

“Rõ.”

Không ai hỏi cô đã quen chưa, có mệt không, cần nghỉ ngơi không. Đơn giản vì không cần hỏi. Simon làm công việc của mình như một cỗ máy đã được lập trình từ trước, hiệu quả và không tiếng động.

Arki đứng lên, cầm theo hồ sơ, ra hiệu cho lính trực ca mới thay vào. Còn lại trong phòng, chỉ có Maggie và Simon.

“Nhóc vẫn mang cái vòng cổ ấy?” Maggie nghiêng đầu, nhìn vệt dây nhỏ ẩn sau cổ áo khoác lông.

Simon khẽ chạm vào sợi dây da đeo dưới cổ áo một mảnh xương nhỏ, được khắc bằng tay, vật duy nhất cô mang từ nhà. Cô không trả lời.

“Ông của nhóc là một tay khắc giỏi.” Maggie nói, nhẹ nhàng. “Cả cái tên đó cũng hợp với nhóc hơn là bất cứ cái gì người ta từng gọi.”

Simon quay đi, như thể nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi tuyết lại bắt đầu rơi nhẹ. Dưới tầng tán cây, những bóng lính tuần tra lặng lẽ di chuyển như những cái bóng giữa rừng trắng.

“Bà có nghĩ lần này họ sẽ đánh tới đây không?”

“Không sớm. Nhưng chắc chắn.” Maggie châm thêm một điếu thuốc, đưa lên môi. “Và khi họ đến, tôi muốn nhóc là người cầm súng, không phải người trên bàn mổ của tôi.”

Simon cười nhạt, một góc môi khẽ nhếch như gió thoảng.

“Bà cũng vậy.”

Maggie rít một hơi thuốc, khói trắng tan vào khoảng sáng lạnh lẽo bên ngoài. Bà nhìn Simon một lúc lâu, rồi nói, giọng nhỏ hơn, như thể chỉ dành riêng cho cô nghe:

“Sau trận đông năm ngoái, tôi đã nghĩ nhóc sẽ không quay lại.”

Simon không đáp ngay. Trong đầu cô hiện lên một chuỗi hình ảnh những con đường tuyết ngập máu, gió rít qua khe núi, tiếng pháo dội xuống làng mạc đã bỏ hoang, và ánh mắt của người chỉ huy già bị kẹt lại sau cùng. Cô đã sống sót, nhưng phần nào đó trong lòng cô vẫn còn kẹt ở cái trạm tiền tiêu năm đó, nơi Maggie đã kéo cô ra từ đống gạch vụn.

“Tôi từng định không quay lại,” cuối cùng cô nói, mắt vẫn không rời tấm bản đồ trên bàn. “Nhưng ông ta… gửi lệnh.”

“Alato?” Maggie nhướn mày, cười khẽ. “Tôi tưởng ông ấy giờ chỉ ngồi bàn giấy và ký giấy triệu hồi.”

“Có lẽ đây là lần cuối.” Simon khẽ nói, một câu không rõ ý là cho ai cho Maggie, hay cho chính mình.

Bên ngoài có tiếng cửa mở. Một lính trinh sát bước vào, cởi mũ trùm đầu, gật với Maggie rồi đưa tập giấy ghi chép cho Arki vừa quay lại. Trung úy lật nhanh, lông mày hơi chau lại.

“Có gì đó không ổn ở phía tây hành lang số 3,” ông nói, mắt chuyển qua Simon. “Báo cáo ghi nhận vết lửa và một đống xác chết cháy. Không rõ là của bên nào.”

Simon lập tức kéo khóa áo khoác, đứng dậy.

“Tôi đi.”

“Chờ một chút. Ít nhất ăn chút gì đã.” Maggie đứng dậy theo, rút từ hộc gỗ bên cạnh một túi nhỏ, dúi vào tay cô. “Thịt tuần lộc khô. Tôi không muốn lại thấy nhóc gục trong rừng chỉ vì đói.”

Simon nhận lấy, không từ chối. Cô chỉ gật đầu, một lần nữa, rồi bước ra cửa.

Trời lạnh hơn lúc sáng, gió đã bắt đầu dồn về từ phía bắc. Tuyết mới lại rơi, bông nhỏ và sắc như bụi cát. Trại du kích phía sau lưng cô yên ắng, ẩn dưới những tán cây dày đặc. Chỉ vài tiếng động nhỏ tiếng rì rầm của lính gác, tiếng vũ khí được lau chùi, tiếng chảo sắt va vào nhau trong nhà bếp tạm vang lên như những nốt nhạc thưa thớt giữa một bản giao hưởng bị bỏ dở.

Simon không ngoái đầu lại. Cô đã quen với việc bước đi mà không nhìn sau lưng.

Một lần nữa, cô hòa mình vào rừng. Mỗi bước chân đều chắc chắn, từng hơi thở được giữ nhịp. Vẫn là gió, là tuyết, là cây thông già đứng lặng như những người lính già câm lặng. Nhưng lần này, có thứ gì đó khác.

Không phải vì nhiệm vụ.

Không phải vì chiến tranh.

Mà vì cô biết, phía sau lưng mình, có người vẫn dõi theo cô với một cái nhìn không phán xét, không đòi hỏi, chỉ là sự hiện diện dịu dàng giữa vùng trắng câm lặng.

Và như thế, Simon biến mất vào rừng, sẵn sàng cho cuộc hành trình của mình