Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 3.5 : Ngoại truyện - Chương 13

Cô đã theo dõi nhóm trinh sát này từ trước, lặng lẽ như một bóng ma ẩn mình trong cánh rừng vân sam lạnh giá. Mười một tên. Cô đếm kỹ từng nhịp bước chân, từng tiếng kim loại khẽ chạm vào nhau khi họ di chuyển trong vội vã. Một đơn vị quay trở về vị trí tập kết, có thể là hậu tuyến, hoặc nơi pháo binh đang đóng.

Đội hình không chặt chẽ, vài tên còn giữ tay súng lỏng lẻo đó là sơ hở chết người. Nhưng Simon không vội. Cô chỉ xuất hiện khi cần thiết, và lần này, cô quyết định can thiệp vì nhận ra có điều gì đó không đúng.

Từ một gờ đất cao, cô quan sát thấy họ bất ngờ đối đầu với một người lạ một gã đàn ông châu Á, dáng người cao gầy, quân phục lôi thôi nhưng lại là đồ của Liên Xô. Gã đứng bất động như hóa đá, tay giơ lên đầu, trông hoàn toàn vô hại.

Simon nheo mắt. Quân phục kia không che giấu được vẻ vụng về của hắn. Không phải lính. Cũng chẳng phải dân địa phương. Và lại càng không phải sĩ quan. Chỉ là một tên vô tình lạc vào đây, hoặc… một quân bài không ai tính đến.

Cô lùi người lại sau thân cây, lấy súng lên. Đạn đã lên nòng từ lâu.

Đám lính kia vẫn còn lưỡng lự. Bọn chúng không nổ súng ngay cái vẻ lúng túng khi nhìn thấy bộ quân phục kia đang giữ lại mấy giây sống sót hiếm hoi cho gã đàn ông ấy. Nhưng gã lính trẻ dẫn đầu đang gầm gừ điều gì đó bằng tiếng Nga, và Simon biết, chỉ cần một cái nhích tay... hắn sẽ bóp cò.

Cô không do dự nữa.

Viên đạn đầu tiên xuyên qua thái dương của tên chỉ huy, dứt khoát, sạch sẽ. Máu bắn tung trên nền tuyết như cánh hoa đỏ bị vò nát. Không cần tiếng súng vang vọng âm thanh nặng nề của xác người ngã xuống đủ để khiến bọn còn lại vỡ trận trong đầu.

Chúng hoảng loạn, lập tức tìm chỗ ẩn nấp. Một tên cúi xuống định giật lấy khẩu súng máy, và viên đạn thứ hai lập tức xuyên qua cổ hắn, cắt đứt mọi ý đồ.

Simon đổi vị trí ngay sau đó. Cô biết sẽ bị phản pháo nếu nán lại lâu hơn. Và đúng như dự đoán, tiếng súng vang lên từ phía địch, vô định, rải vào nơi cô vừa đứng. Bọn chúng tưởng đã xác định được vị trí xạ thủ, nhưng không, cô đã đi xa.

Tên thứ ba và thứ tư lần lượt ngã xuống chỉ trong một nhịp tim đập. Simon luôn ưu tiên những mục tiêu chủ lực, kẻ nào mang súng máy, hoặc ra hiệu lệnh đều phải chết trước. Cô không cần tiêu diệt hết, chỉ cần đủ để khiến đội hình chúng rối loạn.

Gã đàn ông mặc đồ kì lạ vẫn còn sống. Cô chưa giết hắn vì hắn không nguy hiểm. Trái lại, hắn lặng lẽ, bất động như thể đang chờ cơ hội. Một chút bản năng sinh tồn còn sót lại, có vẻ đáng khen. Dù vậy, Simon vẫn để hắn sau cùng.

Lần này, cô dừng lại đột ngột dừng lại giữa nhịp bắn.

Khi tin chắc không còn ai bắn nữa, chúng sẽ trở lại trạng thái chủ quan. Lúc đó, những viên đạn khác sẽ lên tiếng. Nhưng không phải từ cô.

Nửa phút sau, một gã gan to thò đầu ra thám thính. Không có gì xảy ra.

Một tên khác cũng thử vẫn không có phát súng nào.

Bọn lính dần dần thả lỏng, từng người lần lượt chui ra khỏi chỗ núp, bán ngồi bán đứng, từ từ áp sát về hướng mà cô đã bắn ra lúc nãy. Đồng thời, có hai tên quay lại đi về phía người có phong cách ăn mặc kì lạ kia.

Bằng!!

Tên lính Liên Xô đi đầu ngửa cổ ra sau rồi ngã vật xuống đất không dấu hiệu báo trước.

Xác hắn va vào nền tuyết tạo nên một âm thanh đặc quánh, rất khẽ, nhưng vẫn vang lên trong đầu Simon như nhịp gõ chốt mở màn. Cô không đếm bao nhiêu người còn sống chỉ đếm bao nhiêu kẻ còn cần hạ gục.

Chưa đến một giây sau, gã đứng phía sau cũng đổ gục, y hệt như vậy. Không một tiếng kêu.

Năm tên còn lại lập tức nằm rạp xuống, hoảng loạn giương súng bắn loạn xạ về phía cánh rừng. Hai kẻ đang quay về phía tên mặc quân phục lạ cũng khựng lại, giật mình quay đầu.

Tiếng súng của chúng xé gió vang rền, nhưng Simon không còn ở đó. Cô đã di chuyển ngay sau phát súng thứ hai.

Một vị trí khác, góc bắn khác, khoảng cách cũng khác.

Phát đạn thứ ba, rồi thứ tư. Mỗi phát đi kèm một tiếng ngã người khẽ khàng trong nền tuyết sâu.

Không ai trong số đó nhận ra kẻ bắn mình ở đâu. Không có ánh sáng phản chiếu, không có đầu nòng lóe sáng, không có tiếng thở.

Cô là một phần của cánh rừng này.

Hai kẻ cuối cùng vứt súng, hoảng loạn tháo chạy. Cô không bắn ngay. Không cần vội. Sự sống sót mong manh chỉ khiến nỗi sợ kéo dài.

Tên chạy đầu bị xử lý trước. Cô không chọn tên gần hơn vì kẻ đi sau chưa tuyệt vọng, vẫn nghĩ mình còn cơ hội. Để hắn thấy đồng đội ngã trước mắt sẽ giết chết tinh thần hắn, nhanh hơn bất cứ viên đạn nào.

Chưa đến bốn phút. Mười một người nằm lại, trên nền tuyết lạnh như sắt.

Simon hạ súng. Cô không cần kiểm tra lại. Không ai sống sót trong vùng bắn của cô.

Gã đàn ông mặc quân phục Liên Xô vẫn ở nguyên chỗ cũ, nép mình sau một thân cây gãy, dường như đang loay hoay dốc ngược ba lô. Rồi hắn nhặt một cành cây nhỏ, giơ ra khỏi nơi trú, tay run rẩy.

Simon nheo mắt, chậm rãi đặt một ngón tay lên cò.

“Đừng làm điều ngu ngốc,” cô nghĩ. Nhưng gã vẫn giơ cây gậy ra.

Một viên đạn duy nhất phá gãy cành cây, chuẩn xác đến mức không làm hắn bị thương. Đủ để đưa ra thông điệp rõ ràng:

Không có đặc ân cho kẻ mặc đồng phục địch.

Dù có biết nói hay không, dù có là ai.

Không có sự nhầm lẫn. Cô không nổ súng để cứu hắn. Mục tiêu của cô là đội trinh sát. Hắn chỉ là một phần ngoại lai, và việc để hắn sống đến lúc này cũng chỉ là vì chưa có lý do hợp lý để giết.

Nếu hắn thực sự là một phần trong bọn chúng, sớm muộn cũng sẽ bộc lộ. Còn nếu không…

Simon lặng lẽ thay băng đạn, mắt không rời khỏi chuyển động của người kia. Tư thế, ánh mắt, từng cử chỉ nhỏ đều được ghi lại.

Có gì đó không khớp. Quân phục Liên Xô, nhưng chất vải quá mới. Đồ mang theo không giống lính, càng không phải dân địa phương. Và quan trọng hơn hết phản ứng của hắn với cái chết không giống kẻ đã quen sống sót trong rừng.

Cô vẫn chưa biết hắn là ai.

Nhưng một kẻ sống sót sau loạt đạn của cô… dù chỉ là sống sót do may mắn… thì vẫn đáng để theo dõi.

Không khí đã dịu lại sau trận phục kích. Tuyết vẫn rơi nhẹ, phủ thêm một lớp mỏng trên tàn tích của xác người và súng đạn. Simon đã thay đổi vị trí ba lần, mỗi lần đều theo đường vòng, để tránh bất kỳ đòn phản kích nào còn sót lại.

Cô không rời khỏi hiện trường ngay. Cảm giác bất an còn đọng lại, thứ linh cảm mơ hồ nhưng luôn đúng. Giống như tiếng động của rừng khi một con thú lặng lẽ chuyển mình không ai thấy, nhưng nếu đủ yên tĩnh, sẽ cảm nhận được.

Cô nằm im trên một ụ tuyết thấp, tầm nhìn tốt, bốn hướng mở. Tay nắm chặt thân súng, mắt không rời khỏi khu vực mà người đàn ông kia từng xuất hiện. Hắn không rút lui như cô tưởng. Không rút lui, cũng không tấn công.

Biến mất.

Lần thứ hai.

Simon bắt đầu thấy khó chịu với chính mình. Cô không bao giờ để mục tiêu thoát khỏi tầm mắt quá hai phút nhưng hắn đã làm điều đó, hai lần, giữa ban ngày, trong rừng tuyết.

Không tiếng bước chân.

Không dấu vết.

Và cũng không có cơ hội nổ súng.

Rất ít người làm được điều đó. Và điều khiến Simon bận tâm hơn cả là hắn không cố chạy trốn. Hắn đang ở quanh đây.

Một kẻ không biết sợ. Hoặc điên. Hoặc… nguy hiểm hơn nhiều.

Một cái gì đó chuyển động bên rìa tầm nhìn.

Simon lập tức xoay người, không thở, ngón tay đặt hờ trên cò súng. Nhưng không có gì ở đó. Chỉ là gió lay nhẹ những nhánh thông, tuyết lả tả rơi. Lại một lần nữa, như thể có thứ gì đó vừa lướt qua, quá nhanh và quá im lặng để mắt người bắt kịp.

Lạnh sống lưng.

Cô không sợ cô từng sống nhiều năm giữa ranh giới sống chết. Nhưng thứ đang diễn ra khiến bản năng cô gào lên: “Có kẻ đang tiếp cận.”

Cô đổi tư thế, lùi về sau nửa thân người, trườn qua một khe đất phủ rêu. Súng giương lên. Mắt nheo lại.

Im lặng.

Cô không nhìn thấy.

Không nghe thấy.

Không ngửi thấy mùi người.

Chỉ còn đúng một điều: trái tim cô đang đập nhanh hơn thứ duy nhất trong cơ thể chưa bị cô kiểm soát.

Nhưng rồi những vệt đạn cày tung tuyết trắng nơi cô vừa nằm.

Simon phản ứng cực nhanh. Cú lăn mình giúp cô thoát khỏi loạt đạn đầu tiên, rồi lập tức quay súng bắn trả.

Cô đổi chỗ ẩn, trượt qua rễ thông phủ tuyết, chạm vai vào vỏ cây lạnh buốt. Trán rịn mồ hôi. Trên trời, ánh nắng xiên chếch đổ bóng cô theo một hướng duy nhất, làm khung cảnh xung quanh méo mó trong mắt. Không gian trở nên nhòe nhoẹt, cảm giác như bản thân đang bị bó hẹp giữa ánh sáng và đường đạn.

Giao tranh nhanh chóng lan rộng.

Từ phía xa, tiếng máy lên cò và súng trường nổ rền. Lũ Liên Xô. Một toán khác đang tiếp cận khu vực. Chúng tưởng tìm được xạ thủ, lại lẫn luôn vào làn đạn mà cô chưa kịp rút lui khỏi. Không may cho chúng, cô vẫn chưa hết việc.

Vẫn còn ba viên. Ba phát đủ để giải quyết ba tay súng chủ lực. Không hơn.

Cô ghì súng, thay đổi điểm bắn, lợi dụng tiếng nổ của địch làm lớp ngụy trang cho đợt phản công cuối. Viên đạn đầu tiên xuyên qua họng một tên đang gào ra hiệu. Viên thứ hai chấm dứt tay súng máy vừa ngẩng đầu khỏi ụ tuyết. Viên thứ ba… hụt.

Không phải vì cô bắn lệch. Súng không nhả đạn.

Cô biết rõ cảm giác đó khoảnh khắc khô khốc khi cò súng bị kéo mà không có tiếng nổ nào đáp lại. Đạn đã hết.

Ngay lập tức, cô rút lui về sau một tảng đá lớn, nơi tuyết dày tạo thành một lớp che chắn tạm thời. Nhưng cô biết rõ, tầm nhìn của cô giờ đã bị bóp nghẹt. Và trong trận chiến như thế này, mù tầm nhìn đồng nghĩa với tử hình.

Tựa lưng vào đá, rút dao. Trong đầu chỉ có một lựa chọn: Nếu địch tiếp cận, cô sẽ hạ ít nhất một tên trước khi ngã xuống.

Nhưng rồi cô cảm thấy có gì đó… lạ.

Một tiếng động rất nhỏ. Không phải tiếng súng, không phải tiếng bước chân một tiếng lạch cạch của một viên đá nhỏ lăn tới chân cô.

Nhìn xuống,cô thấy một viên đá nhỏ chạm chân mình. Theo bản năng, cô nhấc đầu lên, mắt quét quanh.

Một bóng người bước ra từ thân cây cách đó chưa tới một mét.

Cô nhận ra hắn ngay lập tức gã đàn ông châu Á mặc quân phục Liên Xô mà cô đã tha mạng mấy ngày trước. Giờ thì hắn không còn mặc bộ đồ đó nữa. Chiếc áo khoác quân phục vứt sang một bên, để lộ lớp áo phao đen và quần jeans bên trong. Phong cách hoàn toàn lạc lõng giữa khu rừng này.

Nhưng cô không rút dao. Không ngay lập tức.

Gã giơ hai tay lên, không cầm súng, và… suỵt.

Hắn thực sự suỵt cô. Giữa chiến trường. Chỉ nhìn cô với vẻ mỏi mệt, không hề phòng bị. Trong mắt hắn là một thứ gì đó rất… thực. Một kiểu tuyệt vọng pha chút bướng bỉnh. Không giống kẻ thù.

Rồi gã chỉ vào ngôi sao đỏ trên tay áo quân phục, rồi lắc đầu, ra hiệu "không cùng phe".

Cô không tin. Nhưng cô không bắn.

Tiếng súng tiếp tục vang lên sau lưng cô. Đám lính Liên Xô vẫn chưa buông tha. Không có đạn. Gã này cũng không bắn cô. Vậy… hắn muốn gì?

Hắn móc khẩu súng lục trong túi ra.

Cô lập tức căng người, sẵn sàng nhảy tới nhưng thay vì nhắm vào cô, hắn ném khẩu súng về phía cô.

Cú ném không hoàn hảo nhưng đủ gần. Cô nhặt súng lên cực nhanh, giương súng nhắm vào người đàn ông… rồi sau đó dịu đi, hạ nòng xuống.

Không biết vì lý do gì, hắn không chạy. Không nhúc nhích.

Chỉ nhìn cô.

Simon vẫn chưa hạ cảnh giác, cho tới khi hắn rút ra một vật đen nhỏ hình chữ nhật trơn bóng, không có cò, cũng không phải lựu đạn.

Là cái gì vậy?

Hắn bấm lên mặt vật đó vài cái. Mặt phẳng phát sáng, phát ra những ký tự… rồi hắn ném nó đi.

Simon giật mình định phản ứng, tưởng đó là bom. Nhưng thứ đó không nổ.

Thay vào đó… ba giây sau, một âm thanh chói tai vang lên giữa rừng tuyết.

“Trillll... trillll...”

Simon giật mình. Đám lính cũng thế.

Cô thấy chúng xoay người về phía âm thanh, lộ sơ hở.

Cô không biết chuyện gì đang xảy ra. Không hiểu cái vật kỳ lạ kia là gì. Chỉ biết trong khoảnh khắc ấy, mọi sự chú ý đều rời khỏi cô.

Cô không hỏi.

Không cần hỏi.

Click.

Một tiếng khô khốc.

Một phát đạn rỗng.

Trong lòng bàn tay, khẩu súng lục vừa nãy hắn ném cho cô không có đạn trong nòng. Cô thoáng khựng lại, nhưng lập tức bóp cò lần nữa.

Pằng!

Viên đạn ghim thẳng vào giữa trán mục tiêu. Máu bắn tung, không sai lệch dù chỉ một li.