Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 3.5 : Ngoại truyện - Chương 08

[Phía Phần Lan – 20:39 | Tuyến đồi số 4 | Simon]

Tuyết bắt đầu rơi dày từ chiều, đến khi mặt trời chìm sau rặng linh sam thì trời đã phủ một màn trắng mờ đặc sệt. Gió rít khe khẽ, xuyên qua lớp cây trụi lá.

Simon nằm rạp sau mô đá thấp, tay ôm súng. Cô đã ở đây gần một tiếng, không cử động.

Bẫy đã đặt xong. Một ở hướng Tây Nam có thể chỉ là mồi, và một ở con dốc dẫn lên trạm pháo, nơi có lối mòn cũ gần như bị phủ kín bởi tuyết. Vị trí của cô là điểm trung gian: nếu chúng đánh theo đường rừng, cô sẽ là người đầu tiên nhìn thấy.

Nhưng thứ cô chờ không phải lính. Mà là người kia. Tay bắn tỉa.

Hắn sẽ đến trước.

Cô biết rõ trong các đội đặc nhiệm, bắn tỉa là người đi đầu, người kiểm tra, người gỡ bẫy, và nếu cần, là kẻ chém đứt đầu chuỗi lệnh liên lạc của đối phương.

Hắn giống cô. Và đó là điều nguy hiểm nhất.

Mắt Simon không chớp, trượt nhẹ qua ống ngắm. Băng qua những thân cây đứng bất động như tượng, qua vùng sương dày, nơi từng có một tổ quạ. Gió đổi hướng.

Mùi thuốc súng cũ, mờ nhạt, thoảng qua.

Hắn đến.

[Phía Liên Xô – 20:41 | Bìa rừng tuyết – Ivan Sergeyevich]

Ivan bò chậm, từng tấc. Tuyết dày làm trượt tì tay, nhưng cũng chính nó che đi tiếng động. Baranov ở lại sau anh không cần người giữ lưng. Không phải tối nay.

Tối nay, không còn là do thám nữa. Đây là “liều thuốc” đầu tiên của một cuộc tấn công toàn tuyến. Họ phải đánh tan tuyến đồi pháo trước bình minh, và nhiệm vụ của hắn là làm câm khẩu súng bắn tỉa đối phương.

“White Death” người Phần Lan gọi bọn bắn tỉa của họ như thế. Nhưng Ivan không tin vào danh hiệu. Hắn tin vào góc ngắm, nhịp tim ổn định, và khả năng giết người mà không cảm xúc.

Từ khoảng cách 300m, hắn đã xác định vị trí đá thấp nơi cô ta có thể chọn. Và giờ, hắn đang tiếp cận từ bên phải, đi đường vòng. Mắt nhìn không ống ngắm, tai căng ra.

Một con cáo băng qua từ bên trái. Im lặng, vô cảm, rồi biến mất.

Hắn nằm xuống.

Cô ta đang ở đâu đó và đang nhìn.

[Phía Phần Lan – 20:48 | Simon]

Có chuyển động.

Nhẹ như một nhịp lệch trong rừng tuyết tĩnh lặng. Không phải thú. Không phải lính.

Không phải người đi lạc.

Simon điều chỉnh ống kính. Có gì đó... rất thấp, rất trầm. Không đủ để nhìn thấy rõ, nhưng đủ khiến trực giác cắn chặt gáy cô.

Hắn không tiếp cận theo đường thẳng. Hắn biết hướng gió, biết góc chết của tầm nhìn, biết rằng cô đang chờ.

Đó là cách của một người không đến để do thám mà đến để giết.

Tay cô nhè nhẹ ép cò. Mắt không chớp. Một cành cây rụng.

Im lặng. Rồi...

“Pặc.”

Một tiếng chạm kim loại.

Hắn vừa cào vào đá.

Simon nhắm vào điểm lệch... bắn.

[Phía Liên Xô – 20:49 | Ivan]

Pằng!

Viên đạn xé sát mép mũ. Ivan đổ rạp xuống tuyết, không do dự. Không có tia chớp nghĩa là đối phương dùng hãm thanh, ống ngắm cấp quân đội.

“Cô ta nhìn được,” Ivan lầm bầm, máu rỉ nhẹ bên má.

Hắn trượt xuống sau rễ cây khô, rút súng ngắm lên. Đoán hướng ngược. Cô ta đang ở khoảng 10 độ lệch trái tuyến đá thấp. Cao hơn mặt đất 40cm.

Hắn nín thở. Đếm.

Ba, hai, một.

Bắn.

[Phía Phần Lan – 20:50 | Simon]

Cây đằng sau cô vỡ tung. Gỗ văng trúng vai. Simon đổ người sang trái, súng vẫn ghì. Hắn không bắn đoán hắn tính toán phản đòn.

Hắn đã thấy mình.

Simon đổi vị trí, trượt ngược về khe trũng nhỏ phía sau. Mắt lia sang phải nếu cô không chặn, hắn sẽ dọn đường cho đơn vị tiến vào khu vực trạm pháo.

Và như thế... hết đêm nay, sẽ không còn gì.

Không còn pháo.

Không còn đồng đội.

Không còn Phần Lan.

[Phía Liên Xô – 20:52 | Ivan]

“Baranov. Báo về trung đoàn. Có tay bắn tỉa tinh nhuệ Phần Lan tại tuyến đồi số 4. Yêu cầu đẩy sớm trung đội B.”

Giọng hắn khàn, thở từng nhịp. Máu vẫn rỉ. Nhưng tay không run.

Ivan lùi về sau, vừa đủ để đổi góc. Hắn sẽ thử lại không bằng ống ngắm nữa.

Bằng lựu đạn khói.

[Phía Liên Xô – 20:53 | Ivan Sergeyevich]

Ngón tay tê cóng lần mò túi áo đựng đạn, Ivan rút ra một quả lựu đạn khói D-56, loại lắp nắp gỗ và thân thiếc xám bạc. Hắn lặng lẽ lắc nhẹ để kiểm tra thuốc còn khô, rồi đưa lên răng cắn nắp động tác quen thuộc.

Một... hai... ba...

Hắn ném theo quán tính, không chờ mục tiêu. Quả lựu đạn rơi vào tuyết cách chừng 20 bước, phát ra một tiếng phụt khô khốc, rồi bắt đầu nhả khói trắng sẫm. Trong điều kiện lạnh âm 20 độ, luồng khói loãng hơn bình thường, nhưng đủ để cản tầm nhìn.

Gió thổi chéo từ sườn bắc vừa đủ để hắn lách mình men theo mép làn khói, vòng về phía chân dốc có cụm đá thấp. Không phải để tấn công trực tiếp. Mà để ép cô ta phản ứng, bắt buộc rút vị trí hoặc nổ súng khi đổi góc.

Một viên đạn cắm phập vào rìa mũ sắt, ngay sát thái dương trái. Đất và băng vụn bắn tung.

Ivan trượt người xuống, rít qua kẽ răng:

“Bắn phản khói... không rút. Khốn thật.”

Hắn biết, không phải ai cũng dám giữ nguyên vị trí khi bị khói ép. Nhưng cô ta làm vậy. Và làm chính xác.

Ivan bò sâu hơn, gối dính tuyết, tay luồn xuống áo khoác rút quả RGD-33 đã lên chốt từ trước. Không thể đọ tầm với tay bắn tỉa đó. Nhưng có thể buộc cô phải rời ổ bằng sức ép mảnh đạn.

Hắn không ném thẳng. Chọi chếch sang phải cách nơi cô ẩn khoảng 10 mét, như một đòn đánh nghi binh. Đồng thời, Ivan trườn gấp sang trái.

[Phía Phần Lan – 20:54 | Simon]

Khói. Rồi một tiếng cạch khô khốc tiếng lựu đạn bật lên đá.

Simon phản ứng tức thì, trượt người khỏi mép đá, bò lên thêm khoảng ba mét theo hướng tây bắc, tới một gờ đất thấp. Từ đó, cô nhìn được phần chân của bìa rừng và thấy hắn.

Không phải lính thông thường.

Chuyển động nhanh, ép sát, tận dụng mọi khe giữa các thân cây. Một tay săn đang ép góc.

Simon áp má vào báng súng, nhưng không bóp cò. Gió đang đổi. Nếu nổ súng lúc này, sẽ lộ vị trí khi không chắc trúng.

Cô trượt băng đạn cũ ra, lắp băng mới. Một viên trượt khỏi tay, rơi xuống lớp băng cứng. Cô không nhặt.

Chỉ còn đêm nay. Không có cơ hội thứ hai.

[Phía Liên Xô – 20:55 | Ivan]

Quả RGD phát nổ sau lưng, không có tiếng hét hay va chạm. Một cú đánh trượt hoặc bị đoán trước. Ivan không quay lại. Hắn dấn thêm 20 bước, đến sát cụm đá thấp, rồi dừng lại, thở bằng mũi, tai dán xuống mặt đất.

Không có tiếng gió. Không có tiếng lá. Không có tiếng súng.

“Mình bị giữ khoảng.”

Hắn nâng khẩu SVT-38 lên, đầu ngắm rọi qua khe hở giữa hai rễ cây già. Không chờ xác định hình người chỉ cần thấy chuyển động, là bóp cò.

Bóp.

Một viên nổ ra, xé gió lên sườn đồi.

[Phía Phần Lan – 20:55 | Simon]

Viên đạn rít ngang tai. Gần. Rất gần. Cô đổ người, lăn sang trái, bám vào một hốc cây nằm ngang. Tuyết nhồi vào áo, lạnh buốt, nhưng cô không cảm thấy.

“Hắn đã thấy mình.”

Cô ép mình sát vào rễ, mắt đảo quanh tìm khoảng mở.

Không còn rình rập nữa. Giờ là tiếp cận.

Simon rút khẩu Suomi KP/-31 ngắn treo ở đùi súng tiểu liên nội chiến, chỉ dùng khi đã không còn khoảng cách.

Một viên đạn khác xé tung khúc gỗ bên phải.

Rồi lặng như tờ.

[Phía Liên Xô – 20:56 | Ivan]

Không có hồi âm. Không thấy máu. Không thấy tiếng bước.

Nhưng gáy hắn nóng rực.

Thứ cảm giác vẫn còn cái bản năng từng cứu hắn ở Khalkhin Gol, ở Luga, ở mặt trận phía tây.

“Cô ta không bị thương. Cô đang chờ.”

Ivan không nhắm nữa. Hắn lùi lại, ép sát tuyết, nhét súng vào bao. Tay chạm vào chuôi dao nhưng không rút. Lặng lẽ bò ngược về điểm ban đầu.

Không phải vì sợ. Mà vì muốn kéo cô vào vùng chết.

Một cuộc săn. Nhưng giờ, kẻ săn là cả hai bên.

[Phía Phần Lan – 20:57 | Simon]

Cô nhìn theo hắn đã khuất trong làn khói cũ.

Gió đổi. Khói trôi về phía cô, làm mờ tầm nhìn.

“Không đúng.”

Cô thở mạnh. Mũi cô lạnh cứng, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo như lần đầu hạ phát bắn đầu tiên năm mười tám tuổi.

"Hắn không trúng vì hắn không cần trúng. Hắn đang đổi vai."

Không phải bắn hạ.

Mà là kéo cô xuống.

Simon siết cò. Nhưng không bắn.

Thay vào đó, cô đứng lên. Không còn bò. Không còn nấp.

Cô đổi chốt an toàn, rồi bước khỏi điểm ẩn.

Lần đầu tiên, cô tiến xuống.

[Phía Phần Lan – 20:58 | Simon]

Cô bước qua vết trượt của Ivan dấu giày dập sâu vào tuyết, phả lên lớp băng mỏng làn hơi nóng mờ nhạt. Hắn không chạy xa. Mà đang dụ cô vào thế trận.

Simon không bận tâm. Cô không chờ hắn đến. Lần đầu tiên, chính cô là người rút ngắn khoảng cách.

Ba mươi mét. Hai mươi mét.

Một chuyển động.

Cô xoay người không súng, mà là bản năng nửa người đổ xuống, lăn khỏi mép dốc. Một lưỡi dao cắm phập vào thân cây phía sau, chỉ lệch một giây. Ivan từ sau cụm tuyết bật ra, súng trên tay, mắt mở to.

Hắn ngạc nhiên. Cô cũng vậy.

Hai cái bóng giao nhau trong nhịp tim.

Không cò súng. Không đạn. Chỉ còn sát khí.

Simon nhoài người chụp cổ tay hắn, ép nòng súng lệch sang phải. Ivan đạp mạnh vào đầu gối cô, nhưng cô đã hạ trọng tâm. Cả hai đổ xuống tuyết, lăn cuộn khẩu súng bay khỏi tay, văng xuống sườn dốc.

Hắn xoay lưng đè lên cô, vung dao cô giơ tay trái đỡ, lưỡi dao rạch ngang cánh tay, máu chảy ra, nhưng cũng đủ thời gian để tay phải móc dao găm lính biên phòng giấu trong ủng. Một cú vung chéo lên, mũi dao sượt qua cằm Ivan.

Cả hai bật ra, trượt xuống sườn tuyết. Cách nhau chưa tới năm mét. Không ai vội.

Họ đứng dậy cùng lúc.

Thở. Gió rít. Đêm im lặng.

Rồi ánh sáng.

[20:59 | Trên không trung]

Một quả pháo sáng rít lên từ phía bìa rừng đông nam, vẽ thành đường lửa vắt ngang bầu trời như cào lên màn đêm. Nó phát nổ thành chùm sáng trắng chói, treo lơ lửng, chiếu sáng cả sườn núi và hai bóng người đang đối mặt dưới lớp tuyết bị xới tung.

Không khí đổi khác.

Simon chớp mắt, lùi nửa bước. Cô nghe thấy tiếng động cơ.

Rồi tiếng chó sủa.

[Phía Liên Xô – 21:00 | Ivan]

Ivan nghiến răng. Hắn không yêu cầu tăng viện.

Nhưng cấp trên không chờ hắn yêu cầu.

“Hắn vẫn là quân tiên phong.”

Một tiểu đội đã được điều đến, theo sau tiếng pháo sáng là loạt tiếng chân, tiếng dây xích, tiếng chó săn giống Đông Âu sủa vang từng hồi. Một giọng nam quát to bằng tiếng Nga:

“Phía trước có giao chiến! Sẵn sàng bao vây!”

Ivan không quay đầu lại. Hắn vẫn đối diện với Simon, cách chỉ năm bước.

Cô nhìn hắn. Không dao. Không súng. Chỉ ánh mắt như băng xám.

Hai người lặng im cùng quay lại cùng lúc, lùi vào bóng cây. Mỗi người theo một hướng.

Họ biết: đây không còn là trận của riêng hai người nữa.

[Phía Phần Lan – 21:01 | Simon]

Simon quay lưng chạy dọc sườn đồi, tay giữ máu chảy từ cánh tay trái. Sau lưng, ánh đèn pin và tiếng gào của chó săn vang lên không dứt. Một viên đạn lạc xé vào thân cây bên phải. Cô không phản công.

Chưa phải lúc.

Từ phía bắc, cô nghe tiếng còi quân Phần Lan đáp trả ba tiếng dài, một tiếng ngắt. Cô biết mã hiệu đó.

“Trận giao chiến cấp tiểu đoàn. Giao tranh cận chiến. Toàn đội cơ động.”

Đơn vị cô từng trực thuộc đã nghe thấy.

Không lâu sau, tiếng súng trường Mosin nổ dội từ phía rừng sẫm.

Đại chiến đã bắt đầu.

[21:05 | Vùng giáp tuyến]

Trong ánh pháo sáng mờ dần, hàng chục bóng người tràn lên khỏi rìa rừng quân Liên Xô đổ bộ, mang theo tiểu liên PPSh-41, súng máy Degtyaryov, và chó nghiệp vụ. Một số lính Phần Lan đã đáp trả từ các điểm cao, phát động hỏa lực từ các lô cốt giấu dưới tuyết.

Simon rút lui về phía bắc, đồng thời liên lạc bằng đèn pin tín hiệu.

Một toán ba người xuất hiện từ mé đông, trong đó có một gương mặt quen Aleksi, đồng đội cũ của cô từ giai đoạn Kouvola. Anh gật đầu, ném cho cô một băng đạn dự phòng, rồi nói bằng giọng khàn:

“Chúng ta bị đánh vỗ mặt. Nhưng vẫn còn đường sống. Cô có dẫn đường không, Simon?”

Simon gật.

Cô quay nhìn lần cuối về sườn dốc cũ nơi Ivan từng đứng. Không còn ai.

Chỉ có dấu giày, vết máu, và ánh sáng rơi rụng từ tàn pháo.