Cát giữ nhiệt rất nhanh nhưng cũng tản nhiệt rất nhanh. Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trong sa mạc thường rất lớn, ban ngày nóng như thiêu đốt, đến nửa đêm lại rét buốt đến mức có thể chênh nhau hơn ba mươi độ.
Mới vừa nãy còn bị nắng cháy rát da thịt, vậy mà đêm xuống đã bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo.
Để tránh xa lũ rắn rết trong sa mạc, Trương Hằng chọn một chỗ đất cao để nhóm lửa. Ngoài việc tránh côn trùng, ánh sáng từ ngọn lửa cũng giúp ngăn những loài ăn thịt ở cấp cao hơn trong chuỗi thức ăn đến gần.
Nhưng nguy hiểm không phải lúc nào cũng đến từ bên ngoài.
Trương Hằng, Giả Lai và Bruno cùng ngồi quanh đống lửa. Đêm là lúc thích hợp để hồi phục thể lực đã tiêu hao suốt ban ngày, nhưng cả ba đều không dám chợp mắt.
Vì đây cũng là thời cơ tốt nhất để ra tay.
Ban ngày, người của NASA vẫn giám sát họ từ cách vài cây số, muốn làm gì cũng rất khó. Còn ban đêm... không nói đến chuyện người của NASA có ngủ hay không, thì tầm nhìn vốn đã hạn chế, cho dù có quan sát viên chuyên nghiệp thì cũng khó mà theo dõi được mọi chuyện xảy ra ở đây.
Lửa nhảy múa trong đêm tối, gỗ nổ lách tách, ngoài ra bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Cho đến khi một giọng nói trầm thấp cất lên sau khoảng thời gian dài im lặng:
"Đừng nhẹ nhàng bước vào màn đêm an lành ấy
Tuổi già nên bùng cháy và nổi giận khi ngày tàn;
Hãy nổi giận, nổi giận
trước ánh sáng đang dần tắt.
Bởi những bậc hiền triết khi hấp hối biết bóng tối là điều tất yếu khi cận kề cái chết,.
Dù lời họ chưa từng rực sáng như tia chớp,
họ cũng không nhẹ nhàng bước vào đêm an lành ấy..."
"Dylan Thomas," Trương Hằng cất giọng, "Ông viết bài thơ này dành cho người cha đang hấp hối của mình."
"Tôi cứ tưởng bài thơ ấy là từ bộ phim Interstellar." Bruno ngáp dài, dụi mắt uể oải. Ban ngày anh ta đã tiêu tốn không ít sức lực, đặc biệt là sau bữa tối thì cảm giác mệt mỏi càng rõ rệt. Nhưng giờ anh ta cũng không dám nhắm mắt.
"Tôi rất thích bộ phim đó," Giả Lai nói, "và cũng rất thích bài thơ này. Nó chẳng phải rất giống tình cảnh chúng ta hiện giờ sao? Mỗi vòng chơi của chúng ta đều đối mặt nguy cơ bị đào thải. Kết cục của kẻ thua cuộc thì không cần tôi nói cũng rõ. Nên dù thuận lợi hay gian nan, trước khi hồi chuông kết thúc vang lên, chúng ta đều không thể bỏ cuộc. Bởi chẳng ai trong chúng ta muốn bị thế giới này lãng quên."
"Ờ thì, thật ra tôi cũng chẳng mấy quan tâm có ai nhớ mình không." Bruno nhún vai. "Chỉ là nghĩ đến cảnh sau này không được mở tiệc ở biệt thự bên Úc, không được lái chiếc Porsche 911 đi tán gái trong khuôn viên đại học, rồi tài sản của tôi sẽ về tay thằng em tôi... thì tất nhiên tôi không cam tâm thua cuộc rồi. Biết đâu kiếp sau tôi không được may mắn như thế nữa."
"Vậy còn cậu?" Giả Lai quay sang Trương Hằng. "Điều gì đã khiến cậu đi qua hết vòng chơi này đến vòng chơi khác? Nếu ai cũng không định ngủ, chi bằng trò chuyện chút đi. Dù sao thì thời gian của chúng ta cũng chẳng còn bao nhiêu."
"Tôi không biết nữa." Trương Hằng lấy nhánh cây gạt đống củi trong lửa, lặng lẽ nói: "Tạm thời tôi chỉ muốn hiểu rõ nguyên nhân thực sự đằng sau tất cả chuyện này vì lý do gì."
"Ừm, chúng ta ai cũng muốn biết ai đã tổ chức trò chơi này, mục đích là gì, bao giờ mới kết thúc, làm sao để chiến thắng cuối cùng. Nhưng nhiều khi, không phải lúc nào ta cũng có được câu trả lời, đúng không?" Trong bóng đêm, ánh mắt Giả Lai lóe lên ánh sáng kỳ dị. Không ai biết lúc này gã đang nghĩ gì.
Chỉ trong một khắc, Trương Hằng gần như tưởng rằng đối phương sắp ra tay.
Nhưng ngay lúc đó, tiếng của Bruno vang lên, căng thẳng đến vỡ giọng: "Ê! Hai người nhìn kìa, đó là cái gì vậy?!"
Anh ta vừa rời khỏi đống lửa để đi giải quyết sau bụi cây. Mới tụt quần chưa được bao lâu, bỗng thấy có thứ gì đó lướt qua trong bóng tối phía xa.
Không trách Bruno phản ứng dữ dội như vậy. Lúc này là thời điểm sinh tử, chỉ cần một biến cố cũng đủ gây mất mạng. Nghe tiếng động lạ là anh ta lập tức bỏ dở chuyện kia, kéo quần chạy vội về.
Trương Hằng và Giả Lai cũng đồng thời bật dậy, nhìn nhau, ánh mắt đều lộ vẻ kinh ngạc có nghĩa là tình huống này không phải do một trong ba người họ sắp đặt.
Trương Hằng nhặt một cành củi đang cháy từ đống lửa, soi về hướng Bruno chạy về. Quả nhiên, trên cồn cát cách đó không xa, thấp thoáng có vài bóng đen đang di chuyển lén lút.
"Cái đó là gì?" Bruno nheo mắt hỏi.
"Trông giống sói đồng bằng vùng núi." Trương Hằng quan sát một lúc rồi nói. Trong phó bản tân thủ, cậu đã học được kha khá kỹ năng nhận diện động vật từ Bear. Lúc này liền phát huy tác dụng, thông tin về loài thú này lướt qua trong đầu cậu.
Sói đồng bằng vùng núi là một phân loài của sói đồng bằng, thuộc giống bản địa ở Bắc Mỹ. Chúng phân bố rộng khắp nước Mỹ từ dãy núi Cascade phía đông bang Washington và Oregon, kéo dài xuống thung lũng Đại Bồn Địa, cao nguyên Nevada cho đến tận phía bắc Mexico.
Nhưng phần lớn bọn chúng sống trong rừng, đầm lầy hoặc thảo nguyên nơi có nguồn thức ăn và nước dồi dào. Việc xuất hiện trong sa mạc thế này là hiếm thấy. Nhìn điệu bộ thì rõ ràng chúng đã đói lả, hẳn đã mấy ngày không săn được gì, nếu không cũng chẳng dám bén mảng tới gần ba con người ngồi quanh đống lửa.
Trương Hằng không rõ bên NASA có phát hiện ra chuyện gì đang diễn ra ở đây không. Nhưng dù có thì cũng phải mất một lúc mới tới được. Trong khi đó, đám sói kia đã bắt đầu lao về phía họ.
Chúng không hề sợ người. Tin tức ở Mỹ về việc sói đồng bằng xuất hiện ở ngoại ô là khá phổ biến, dù phần lớn chúng ưa săn mồi đơn độc.
Ngay cả Trương Hằng cũng không muốn một mình chọi lại bốn, năm con sói. Tất nhiên cậu vẫn có thể bỏ chạy với tốc độ của mình, không thoát được sói thì ít ra vẫn chạy nhanh hơn Giả Lai và Bruno. Nhưng rồi như thể nhớ ra điều gì đó, cậu không rời đống lửa mà đá hai nhánh củi đang cháy sang cho Giả Lai và Bruno.
Giả Lai do dự một chút, cuối cùng cũng nhặt lấy một nhánh. Còn tên sinh viên người Úc thì quay đầu muốn chạy, nhưng do hấp tấp nên vấp ngã, hộc cả một miệng cát. Khi ngẩng lên, một con sói đã nhào tới.
Bruno sợ xanh mặt, nhưng cũng biết giờ này chẳng trông mong gì được ai. Trương Hằng và Giả Lai không nhân lúc ra tay là đã tốt rồi. May mà Bruno là người đã qua vài vòng chơi, đạo cụ thì mất sạch, nhưng kỹ năng vẫn còn. Trong khoảnh khắc sinh tử, hắn dùng cùi chỏ thúc vào cổ con sói, khiến nó không ngoạm được, rồi xoay người, ép ngược nó xuống cát.
Còn bên kia, Giả Lai bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên. Đối mặt với bầy sói, gã béo chỉ lạnh lùng đứng đó, đến khi chúng lao tới, bỗng bật người, chân sau đạp mạnh xuống đất, cơ thể như bật lên trong chớp mắt gã ra tay, một cú vặn cổ nhanh như tia chớp, khóa chặt lấy cổ con sói đầu tiên.