Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 06 : Trại huấn luyện Apollo - Chương 60 : Đối với tôi thế là đủ dài rồi

Lưỡi dao bít-tết chậm rãi nhưng dứt khoát đâm thẳng về phía hốc mắt của Giả Lai. Chỉ còn vài phân nữa là sẽ chạm tới nhãn cầu, thế nhưng đúng vào giây khắc ấy, Trương Hằng lại bất ngờ rút tay về, rồi không hề báo trước, cắm thẳng con dao xuống nền cát bên chân.

Giả Lai ở phía đối diện không những không phấn khích khi vừa thoát chết, trái lại, trong mắt lại ánh lên một tia hoảng sợ hiếm thấy.

Lúc này Trương Hằng cuối cùng cũng trông thấy thứ đang ẩn mình dưới lớp cát một con rắn chuông. Loài độc xà hung hiểm bậc nhất sa mạc, chất độc của nó có thể sinh ra một loại enzyme đặc biệt gây hoại tử cơ bắp, phá hủy dây thần kinh, và nếu lan tới hệ thần kinh trung ương thì thậm chí còn dẫn đến chết não.

Bị rắn chuông cắn mà không được tiêm huyết thanh giải độc đúng lúc, khả năng tử vong cực kỳ cao.

Con rắn kia bị cậu ghim chặt xuống cát, nhìn vòng đuôi thì đoán chừng nó mới trưởng thành không lâu, dài khoảng một mét, lớp da màu vàng nâu gần như tiệp hẳn với cát bụi xung quanh, khiến người ta rất khó phát hiện.

Thông thường, rắn chuông không quá hiếu chiến. Trừ phi bị dồn vào đường cùng hoặc chọc giận, chúng luôn chọn cách bỏ chạy. Huống hồ hôm nay gió cát quá lớn, đến cả loài săn mồi cũng không dám ra khỏi hang. Vậy thì con rắn này xuất hiện ở đây chỉ có thể do một nguyên nhân.

"Anh không nghĩ tôi sẽ tin hết những gì anh nói đấy chứ?" Trương Hằng cất giọng thản nhiên. "Thứ mà anh lấy từ người Nancy món đạo cụ có khả năng giao tiếp với động vật trong một phạm vi nhất định vẫn chưa hết lượt sử dụng, đúng không?"

"Ra là cậu đã đề phòng chuyện này từ đầu?" Giả Lai hơi sững người, sau đó như sực nhớ ra điều gì, "Đêm qua lúc bị sói đồng cỏ phục kích, cậu không bỏ mặc chúng tôi để thoát thân... là vì nghi ngờ chuyện đó cũng do tôi sắp đặt?"

Trương Hằng gật đầu.

"Khó nhằn thật." Giả Lai tặc lưỡi, tranh thủ lúc trò chuyện để điều chỉnh hơi thở, tham lam hít lấy vài ngụm khí, nhưng cổ họng đầy cát khiến cơn ho lại bùng lên dữ dội.

"Khụ khụ... thôi được. Coi như ván này hòa. Nhưng ván sau... tôi nhất định sẽ tìm cách giết cậu."

"Không còn ván sau nào nữa." Trương Hằng bình tĩnh đáp. "Chuyện này đến đây là kết thúc. Nếu tôi không cố ý đợi anh tung ra đòn sát thủ cuối cùng, anh nghĩ với thể lực của mình mà có thể cầm cự được tới giờ sao?"

Trong lúc nói, cậu cúi xuống, túm lấy phần đuôi con rắn chuông. Con dao bít-tết cắt phăng đầu nó một cách gọn gàng. Trương Hằng ném xác rắn ra xa, sau đó rút con dao cắm dưới đất, thu lại vào tay, rồi bước chậm rãi về phía Giả Lai. Dáng đi của cậu chẳng hề mang chút dấu hiệu nào của sự mệt mỏi.

"Cậu... rốt cuộc là thứ quái vật gì vậy?" Giả Lai cười khổ, "Tôi đã trải qua mười một vòng chơi, năm vòng solo, gặp đủ mọi kiểu người, có cả những tay chơi rất mạnh... nhưng chưa từng thấy ai toàn năng như cậu. Không điểm yếu, không sơ hở... Không thể nào, cậu đã tham gia bao nhiêu vòng rồi?"

"Nếu không tính vòng này, thì là bốn."

Trương Hằng khựng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng với tôi, từng đó đã là quá dài."

Giả Lai nhướn mày, vẻ mặt đầy kinh ngạc, như thể còn muốn nói điều gì, nhưng ngay khoảnh khắc Trương Hằng bước tới sát bên, gã đột ngột bật dậy khỏi cát, đồng thời vung tay ném thẳng một hòn đá to bằng quả táo nhắm vào thái dương của Trương Hằng.

Mặt cậu không đổi sắc, chỉ nghiêng người một chút. Đòn đánh trượt mục tiêu, còn Giả Lai theo đà lao lên hai bước rồi lảo đảo ngã gục xuống cát. Nhưng sau đó, gã lập tức nhận ra một điều khiến bản thân kinh hãi mảnh vải che mặt để chắn cát bụi đã biến mất.

Gần như ngay lập tức, hắn ăn trọn một miệng đầy cát. Cơn ho kéo đến không dứt. Giả Lai thừa hiểu để mũi miệng trần trụi trong cơn bão cát là nguy hiểm đến mức nào. Không còn tâm trí lo mình trông thảm hại ra sao, hắn vội vàng toan cởi quần để dùng tạm làm khăn bịt mặt, nhưng Trương Hằng không cho hắn cơ hội đó.

Cậu dùng đúng chiêu mà Giả Lai từng áp dụng lên mình: siết cổ từ phía sau. Hắn vùng vẫy trong hoảng loạn, há miệng cố hớp lấy chút không khí, nhưng càng cố thở thì càng hít thêm nhiều cát. Sắc mặt của Giả Lai bắt đầu biến đôi, đôi mắt tràn đầy kinh hãi.

Hắn cố gắng gỡ tay Trương Hằng ra, nhưng thiếu oxy khiến sức lực nhanh chóng cạn kiệt, đầu óc cũng dần mơ hồ. Thế nhưng, ngay trước khi mất ý thức, trong tai hắn dường như vang lên tiếng động cơ xe Jeep đang gầm rú của đám người NASA tới gần. Cả tiếng gọi to của viên đại úy cũng vọng tới, nhưng chỉ được vài giây sau là bị cuốn phăng đi trong gió lớn.

Giả Lai chưa từng nghĩ có ngày bản thân lại khát khao được người khác cứu đến vậy. Hắn gom hết chút sinh lực còn sót lại, mở miệng muốn hét lên... nhưng Trương Hằng cũng nghe thấy tiếng xe.

Cậu thò tay xuống, bốc một nắm cát, bịt thẳng vào miệng Giả Lai, không để hắn phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cậu rất kiên nhẫn. Đợi đúng hai phút rưỡi, cho đến khi toàn bộ phản kháng từ Giả Lai yếu dần rồi biến mất hoàn toàn, Trương Hằng mới nới tay.

Gương mặt Giả Lai đóng băng trong khoảnh khắc cuối cùng kinh hoàng, uất hận, tuyệt vọng tất cả đều chìm vào tĩnh lặng.

Nhưng lúc này Trương Hằng cũng đã bị mắc kẹt trong cơn bão cát gần nửa tiếng, cậu bắt đầu cảm nhận rõ cơn đau rát nơi cổ họng và làn da. Hạt cát lẫn trong gió len lỏi vào mọi khe hở: cổ áo, kẽ giày, thậm chí xuyên qua lớp vải che mặt, va đập từng đợt lên cơ thể.

Tốc độ gió hiện giờ có lẽ đã vượt qua 100 km/h.

Cậu nhanh chóng kiểm tra thi thể Giả Lai một lượt, thu hết đạo cụ trò chơi, rồi vác lại chiếc ba lô cứu hộ, quay về chỗ cũ. Từ tiếng động cơ, cậu đoán chiếc xe Jeep ban nãy đã không tìm thấy họ, đang lái dần ra xa. Trương Hằng mở ba lô, lôi ra một khẩu súng bắn tín hiệu, bắn thẳng lên trời.

Pháo hiệu đỏ lướt vút lên giữa cơn bão cát, còn tiếng nổ lớn khi bắn cũng vọng đi khá xa.

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe Jeep bắt đầu quay đầu, tiếng động cơ gầm rú mỗi lúc một gần. Trương Hằng đã có thể lờ mờ thấy ánh đèn pha lọt qua lớp bụi mù.

Nửa phút sau, xe dừng trước mặt cậu. Tài xế hoảng hồn khi thấy một bóng người đột nhiên hiện ra giữa tầm nhìn gần như bằng không, nhưng may mắn đạp kịp phanh. Viên đại úy lập tức mở cửa xe, kéo Trương Hằng lên.

"Những người khác đâu?"

"Tôi không thấy. Gió mạnh quá, chúng tôi bị lạc nhau."

Viên đại úy gật đầu, vỗ lên lưng ghế tài xế: "Gibson, chúng ta vòng lại quanh khu này, xem có tìm được họ không."