Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 06 : Trại huấn luyện Apollo - Chương 61: Trở lại trung tâm vũ trụ

Chiếc xe jeep chưa kịp chạy hết nửa vòng đã phải dừng lại, không phải vì tìm thấy hai người còn lại, mà bởi gió cát quá lớn, sỏi đá làm tắc ống xả. Ban đầu chỉ là động cơ yếu đi, nhưng rất nhanh sau đó thì máy tắt hẳn.

Trong điều kiện này, một khi máy đã tắt thì chuyện khởi động lại gần như là điều không tưởng. Chiếc xe jeep còn lại cũng chẳng khá hơn là bao, vừa bị một chiếc xe khác đâm phải. Thế là mọi người buộc phải từ bỏ việc tìm kiếm, ngồi trong xe chờ cơn bão cát qua đi.

Trong lúc chờ đợi, còn xảy ra một chuyện nhỏ cửa kính bên phải một xe bị đá bay vào làm vỡ. Mọi người phải dùng quần áo nhét chặt từng lớp mới tránh được cát tràn vào trong.

Nhưng điều không ai ngờ là trận bão cát ấy kéo dài tròn một ngày một đêm. Khi gió dịu xuống, có thể bước ra ngoài thì bánh xe đã lún hơn một nửa vào cát.

Nếu cơn bão kéo dài thêm chút nữa, có lẽ người trong xe cũng khó giữ được mạng sống, nói gì đến người ở ngoài. Trong điều kiện khắc nghiệt thế này, chuyện sống sót đối với kẻ mất tích gần như không còn chút hy vọng.

Dẫu vậy, ngay khi gió lặng đi một chút, viên đại úy đã lập tức liên lạc với người của Khu 51, yêu cầu họ điều người tìm kiếm hai ứng viên phi hành gia của NASA bị mất tích trong bão cát.

Tuy nhiên trước khi cuộc điều tra bắt đầu, viên đại úy ưu tiên đưa Trương Hằng trở lại Trung tâm vũ trụ Kennedy. Bởi trước mỗi lần phóng tàu, các phi hành gia đều phải trải qua một tuần cách ly kiểm dịch: tránh xa người thân, đồng nghiệp và toàn bộ những ai không có phận sự, nhằm phòng ngừa cảm cúm hoặc các bệnh truyền nhiễm thông thường.

Trong thời gian này, chỉ những nhân viên đã qua sàng lọc y tế mới được tiếp xúc gần với phi hành gia trong những tình huống đặc biệt. Phi hành gia cũng không được rời khỏi khu cách ly. Ngay cả vợ con muốn đến thăm cũng phải khám sức khỏe trước, đồng thời thời gian thăm nom cũng bị hạn chế.

Quy trình đó nhằm đảm bảo tối đa sức khỏe cho phi hành gia, tránh lỡ mất thời gian phóng vì bệnh tật và khiến nhiệm vụ bị trì hoãn. Một khi tàu đã vào quỹ đạo thì không còn lo bệnh truyền nhiễm nữa, bởi không gian không có vi khuẩn hay virus. Do đó cũng rất hiếm khi có người bị ốm khi ở bên ngoài trái đất.

Nhất là sau lần bùng phát căn bệnh bí ẩn nọ, NASA càng siết chặt quy trình cách ly lần này hơn.

Tuy nhiên, do trận bão cát đến bất ngờ, Trương Hằng đã bị thiếu mất một ngày cách ly so với kế hoạch. May mà sau khi được tổ y tế khám tổng thể và xác nhận không có vấn đề gì, tầng lớp lãnh đạo NASA mới tạm thở phào.

Không ai ngờ tình hình lại đi đến mức này. Nếu nói sự trở về của Armstrong và Collins là niềm vui bất ngờ, giúp củng cố niềm tin vào sứ mệnh đổ bộ mặt trăng, thì chuỗi tai nạn liên tiếp xảy ra với nhóm ứng viên mới tuyển chọn gần như là một cú sốc quá lớn đối với NASA. Trong bảy người, chỉ còn một sống sót.

Tuy nhiên, may mắn thay, NASA vẫn gom đủ người cho nhiệm vụ. Và Trương Hằng người duy nhất còn sống lại là ứng viên có thành tích tốt nhất. Kết quả này, dù thảm khốc, vẫn là điều mà NASA có thể chấp nhận được.

Quá trình tuyển chọn nghiễm nhiên trở thành cuộc đào thải đẫm máu. Người được chọn cuối cùng không còn gì để bàn cãi. Trong bốn ngày tiếp theo, Trương Hằng sống kín trong khu cách ly.

Bước vào thời gian này, phi hành gia không còn nhiệm vụ hay huấn luyện gì đáng kể. Dù vậy, mỗi ngày cậu vẫn phải vận động cơ thể để duy trì thể trạng, đồng thời tận dụng thời gian điều chỉnh giấc ngủ, thích nghi với lịch làm việc trong không gian.

Về ăn uống, NASA cũng không còn đặt ra hạn chế nào. Lý thuyết thì phi hành gia muốn ăn gì chỉ cần nói với chuyên viên dinh dưỡng. Thậm chí cả những món "đồ ăn vặt" giàu calo cũng được chấp nhận bởi đồ ăn ngoài vũ trụ vừa ít, vừa dở, xem như bù đắp tinh thần cho lần khởi hành sắp tới.

Tất nhiên, không thể không nói rằng... chuyện đó cũng mang ít nhiều dư vị của "bữa ăn cuối cùng".

Từ khi Gagarin lần đầu vào không gian đến giờ mới chỉ tám năm, vậy mà con người đã định đặt chân lên một thiên thể khác. Với phi hành đoàn Apollo 11, đây chắc chắn là cơ hội ghi tên vào lịch sử, nhưng đi cùng nó là rủi ro chết người.

Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra khi tên lửa rời bệ phóng, cũng không ai chắc chắn liệu phi thuyền có vào được quỹ đạo mặt trăng, liệu mô-đun đổ bộ có hạ cánh an toàn hay không và liệu họ có thể trở về, tái hợp với module chỉ huy và dịch vụ hay không.

Dù mọi kịch bản đã được mô phỏng hàng nghìn, hàng vạn lần trong phòng thí nghiệm, nhưng đến khi thời khắc thực sự đến gần, chẳng ai dám chắc chắnbất cứ điều gì.

Thậm chí cả công ty bảo hiểm cũng từ chối bán hợp đồng cho phi hành gia.

Vì vậy, Armstrong và các đồng đội nghĩ ra một phương án kỳ lạ. Trước ngày lên đường, họ để lại hàng trăm bức thư có chữ ký tay và những kỷ vật liên quan đến chuyến đổ bộ, gửi cho bạn bè và người thân. Nếu có chuyện xảy ra, những chữ ký ấy sẽ trở thành tuyệt bút cuối cùng với giá trị sưu tầm cực cao và số tiền thu được từ việc bán chữ ký cũng sẽ đảm bảo cho sự thịnh vượng trong tương lai của gia đình họ.

Armstrong còn đề nghị Trương Hằng cũng làm như vậy, nhưng cậu đã từ chối một cách lịch sự. Trong nước Mỹ của thập niên 60, cậu chẳng có ai để mà gửi gắm. Người thân, bạn bè tất cả đều không nằm trong thế giới này. Tuy vậy, cậu vẫn giúp Armstrong và Collins ký một số phong bì, chụp vài kiểu ảnh "di tích tập thể", lỡ mà dùng đến thật thì chắc cũng đáng giá ra trò.

Trương Hằng không cho rằng Armstrong và Collins quá bi quan. Nói gì thì lúc này, phát ngôn viên Nhà Trắng cũng đang chuẩn bị bài điếu văn, đề phòng thất bại. Nếu Apollo 11 không thành công, Tổng thống Nixon người vừa mới nhậm chức sẽ phát sóng trực tiếp trên toàn quốc, bày tỏ tiếc thương và tôn vinh lòng dũng cảm của họ, đồng thời cố gắng giảm thiểu làn sóng phản đối trong dân chúng.

Nhưng những chuyện đó không liên quan đến cậu nữa.

Tranh thủ những ngày yên tĩnh cuối cùng trước khi lên đường, cậu xem lại những gì mình đã thu được: sau khi giết Giả Lai, cậu nhận được 20 điểm thưởng cơ bản, và ba món đạo cụ trò chơi một chiếc còi gỗ, một mảnh kính và một viên bi thủy tinh. Trương Hằng đoán rằng mảnh kính liên quan đến khả năng nhìn rõ trong bão cát, vì cậu tìm thấy nó trong kính bảo hộ của Giả Lai.

Còn chiếc còi và viên bi thì khó đoán hơn, nhìn bề ngoài chẳng biết có tác dụng gì. Tính cả cái nĩa và chiếc răng lấy được từ Bruno, tổng cộng lần này cậu đã thu được năm đạo cụ phần thưởng hậu hĩnh cho một phó bản đầy rủi ro.

Dẫu vậy, thứ khiến cậu bận tâm hơn cả là món quà nho nhỏ mà người kỹ sư tên Einstein ở Khu 51 đã tặng cậu. Dù nó không phải đạo cụ trò chơi.

Nhưng ngay khoảnh khắc mở hộp ra, ánh mắt của Trương Hằng đã không thể rời khỏi.

Bởi trong chiếc hộp nằm yên lặng ấy... là một bên tai nghe không dây AirPods.