Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 06 : Trại huấn luyện Apollo - Chương 57 : Câu trả lời của Giả Lai

Giả Lai cắm thanh củi cháy đỏ rực vào miệng con sói đồng cỏ đang giãy giụa. Tiếng tru rợn người vang lên liên tiếp, khiến hắn ta hơi cau mày, rồi thuận tay ném con vật trọng thương sang một bên.

Sau khi tự giải quyết nguy hiểm phía mình, Giả Lai quay đầu nhìn sang Trương Hằng, phát hiện đối phương cũng đã kết thúc trận chiến một chọi hai. Điều khiến Giả Lai thấy tiếc là Trương Hằng ra tay quá nhanh đến khi hắn ta kịp ngoái lại, chỉ thấy hai con sói đồng cỏ bị cháy sém lớp lông ngoài đang cụp đuôi chạy vào bóng tối.

Hắn ta hoàn toàn không nhìn rõ Trương Hằng đã giải quyết ra sao, khát vọng muốn tìm hiểu sâu hơn về đối phương vì thế lại lỡ mất cơ hội.

Đúng lúc đó, tiếng cánh quạt trực thăng vang lên bên tai ba người. Phải thừa nhận rằng, sau chuỗi sự cố bất ngờ, NASA đã phản ứng nhanh nhạy hơn nhiều và cũng nâng cao mức bảo vệ cho các ứng viên phi hành gia.

Chưa đầy năm phút, viên đại úy đã nhảy khỏi trực thăng, cất tiếng:

"Các cậu vẫn ổn chứ?"

Trương Hằng cùng hai người kia đồng loạt gật đầu. Ngay cả người vừa lâm vào tình thế nguy hiểm nhất là Bruno thực ra cũng không bị thương gì nghiêm trọng, nhiều nhất chỉ là bị hoảng sợ. Thiệt hại lớn nhất... có lẽ là bị con sói đồng cỏ phun nước bọt vào mặt, mùi vị khá kinh khủng.

Đại úy nói:

"Không ngờ ở đây lại gặp bầy sói. Vùng này đã lâu không xuất hiện sói hoang. Nhưng xem ra đây là một lời nhắc nhở hữu ích. Tôi sẽ báo cáo cấp trên để cân nhắc thêm thiết bị xua đuổi sói vào bộ đồ khẩn cấp... Tuy nhiên, đừng kỳ vọng nhiều quá có khi chờ họ phê duyệt xong, các cậu đã du hành hai vòng quanh mặt trăng rồi."

"Vậy nên... tôi hỏi lại một lần nữa: Các cậu có còn muốn tiếp tục huấn luyện này không?"

Giả Lai và Bruno không chút do dự gật đầu. Dù vừa trải qua một phen hú vía, nhưng giữa ba người vẫn chưa phân cao thấp, chẳng ai muốn kết thúc huấn luyện ngay lúc này.

Viên đại úy lại quay sang Trương Hằng. Cậu đáp:

"Tôi tôn trọng ý kiến của thành viên đội."

Câu trả lời này khiến cả Giả Lai và Bruno đều bất ngờ. Theo lý mà nói, vào thời điểm này Trương Hằng nên chọn dừng cuộc huấn luyện dựa vào thành tích trước đó, cậu ta hoàn toàn có thể giành lấy suất cuối cùng. Việc cậu ta quyết định tiếp tục chỉ có thể nói lên một điều: Cậu ta cũng đã hạ quyết tâm tận dụng cơ hội này để dứt điểm toàn bộ mối đe dọa, tránh xảy ra biến cố trong giai đoạn cách ly sau cùng.

"Được thôi, vậy hẹn gặp ở vạch đích. Nhớ giữ an toàn."

Không thấy ai phản đối, viên đại úy cũng không nói thêm gì, quay lại trực thăng và rời khỏi trại nghỉ.

Sau vụ hợp lực đẩy lùi bầy sói, không khí giữa ba người dường như có phần dịu đi. Tuy nhiên, cả ba đều hiểu rõ trong lòng đó chỉ là vẻ ngoài. Khi số lượng suất vượt ải rút xuống còn một, cũng có nghĩa giữa họ không còn chút không gian nào cho thỏa hiệp.

Không rõ vì lý do gì, kể từ sau khi bị ngắt quãng đêm qua, Giả Lai dường như đã từ bỏ mọi hành động. Cho tới khi mặt trời mọc ở phía đông, khí trời dần ấm lại, vẫn không có gì xảy ra.

Ba người cứ thế ngồi cạnh đống lửa, bình an vượt qua đêm cuối cùng.

Sáng sớm, họ tranh thủ dùng phần củi còn cháy để nấu bữa sáng nóng hổi rất có thể cũng là bữa ăn cuối cùng của họ trong sa mạc này. Bởi khoảng cách đến điểm đích chỉ còn chưa đầy ba mươi cây số, nếu thuận lợi, họ sẽ đến nơi trong vòng bảy tiếng.

Ấy vậy mà, Giả Lai vẫn không hề tìm Bruno bàn bạc kế hoạch tiếp theo. Đến nước này, Bruno cũng đã hoàn toàn tuyệt vọng. Anh ta hiểu, điều đó có nghĩa là Giả Lai chưa từng coi trọng liên minh giữa họ, cũng chẳng thực sự xem Bruno là con bài giá trị nào.

Tuy nhiên, điều khiến Bruno không hiểu nổi là vì sao Giả Lai tới giờ vẫn không hề vội vã. Trước khi xuất phát, hắn thậm chí còn đủ nhàn rỗi để sắp xếp lại ba lô khẩn cấp của mình. Trong khi điểm đích đã ở ngay trước mắt, thời gian để ra tay càng lúc càng ít.

Nếu không thể hành động trong bảy tiếng cuối cùng, có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.

Bruno là kẻ sốt ruột nhất trong ba người lúc này. Nhưng sự nóng ruột ấy lại chẳng có ích gì. Không còn đạo cụ trò chơi, lại bị Giả Lai vứt bỏ, anh ta không rõ phải làm cách nào để trong tầm giám sát của NASA mà vẫn âm thầm loại bỏ hai đối thủ có thực lực rõ ràng vượt trội hơn mình. Cách duy nhất là tiếp tục bị động chờ đợi.

Cũng như ngày hôm trước, ăn xong bữa sáng, ba người lại tiếp tục lên đường trong im lặng.

Lần này họ chọn đi từ lúc sáng sớm, khi mặt trời mới ló dạng. Lúc đó nhiệt độ sa mạc vẫn còn dễ chịu, sức lực tiêu hao cũng ít hơn. Cùng lúc ấy, hệ thống bất ngờ gửi thông báo: Cả ba đã hoàn thành một thành tựu "Cắm trại giữa sa mạc", mỗi người nhận được hai điểm tích lũy.

Tính tới giờ, tầm quan trọng của điểm tích lũy đã không cần phải bàn cãi. Các hội nhóm lớn luôn nghiên cứu cách tối ưu hóa việc kiếm điểm. Tuy nhiên, kết quả thu được thường khá rời rạc. Vì tính độc nhất của các phó bản, gần như không thể áp dụng công thức của phó bản này sang phó bản khác.

Chẳng hạn như trong phó bản Tokyo Drift, Trương Hằng từng giành được thành tựu "Ba mươi món ngon" nhưng trong các phó bản sau, ăn bao nhiêu món đặc sản Mỹ thời 60s cũng không được điểm nào. Tuy nhiên, trong phó bản chuyển tiếp, cậu từng lấy được thành tựu "Một ngày Cleveland" nhờ phối hợp đĩa than của Patti Page, hamburger và bánh ngô Mexico.

Chính bản thân cậu cũng không hiểu nổi cơ chế nào đã kích hoạt thành tựu đó.

Dù vậy, giữa sự ngẫu nhiên vẫn tồn tại vài quy luật. Trương Hằng từng nhận ra: Khi gặp nguy hiểm và sống sót vượt qua, xác suất được thưởng điểm sẽ cao hơn. Nhưng quy luật ấy cũng chẳng hữu dụng gì bởi người chơi đâu thể liều mạng chỉ để kiếm vài điểm.

Dù sao, mất mạng thì tích bao nhiêu điểm cũng chẳng còn ý nghĩa.

Bruno chính là kiểu người đang trải nghiệm điều đó. Niềm vui kiếm điểm chẳng thể át được nỗi lo âu về tương lai. Anh ta lau mồ hôi, tính ra thì ba tiếng đã trôi qua kể từ khi cả ba ăn sáng. Nhiệt độ sa mạc cũng đang tăng nhanh, cảm giác oi nồng, khó chịu lại quay về.

Nhưng thứ khiến Bruno bức bối nhất chính là: Đến giờ Giả Lai vẫn chưa hề có dấu hiệu ra tay. Anh ta thật sự không thể hiểu nổi rốt cuộc Giả Lai còn chờ cái gì? Vì sao lại bằng lòng bỏ lỡ cơ hội quý giá như tối qua?

Còn thời điểm nào thích hợp để hành động hơn ban đêm, khi tầm nhìn suy giảm nghiêm trọng?

Ngay khi Bruno đang vò đầu suy nghĩ, anh ta cảm thấy luồng gió nóng thổi qua dường như đang mạnh dần. Ngẩng đầu nhìn về đường chân trời phía xa...

Và rồi, anh ta cuối cùng cũng có được câu trả lời mong mỏi bấy lâu.

Giọng viên đại úy vang lên qua bộ đàm:

"Chú ý, phía trước xuất hiện bão cát! Huấn luyện hủy bỏ, toàn đội giữ nguyên vị trí, không được di chuyển. Bây giờ xe sẽ đến đón các cậu ngay lập tức."