Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 873

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 3.5 : Ngoại truyện - Chương 04

“Tổ ba chuẩn bị xong chưa?”

Giọng người chỉ huy vang lên từ phía trên rìa hầm. Trầm, dứt khoát, như thể không cần trả lời. Simon đứng dậy, vai khẽ động khi sửa lại dây súng. Không ai nói gì. Trong đội, ai cũng biết: khi cô đã khoác súng lên vai, tức là đã sẵn sàng.

Chỉ huy là một trung úy trẻ, mới từ tuyến trên xuống hôm qua. Tóc màu lúa mạch, mặt lấm lem bùn tuyết, nhưng mắt thì sáng và tỉnh. Anh ta không cường điệu, không hô khẩu hiệu, và điều hiếm có không cố tỏ ra biết nhiều hơn Simon.

“Tuyến rừng phía đông. Vẫn im. Có dấu vết bánh lốp lướt nhẹ qua sườn bắc. Có thể là trinh sát Liên Xô.” Anh ta trải tấm bản đồ giấy lên mặt hòm gỗ, dùng dao găm ghim bốn góc.

“Đêm nay, chúng ta đi kiểm tra.”

Simon không hỏi thêm. Cô đã thấy dấu vết đó khi trinh sát từ sớm vệt mòn rất nhẹ, không đủ để gọi là xe chạy, nhưng vẫn khác với dấu tuần tra của lính Phần Lan. Có cái gì đó không ổn. Cô không phải người duy nhất cảm nhận điều đó.

“Tổ ba di chuyển trước. Simon, theo sát Petteri. Cô bọc cánh phải, cách đội mười lăm bước, vị trí cao nhất có thể.” Người chỉ huy liếc sang cô. “Không khai hỏa nếu chưa thấy lệnh tay.”

Simon gật đầu, không nói.

Băng đạn, găng tay, lưỡi lê, dao găm mọi thứ được kiểm tra lại lần cuối. Cô không cần ánh đèn. Mọi vật dụng đều nằm đúng vị trí như mười năm qua. Chỉ khác là hôm nay, trời lạnh hơn mọi khi. Và trong không khí, có cái gì đó hơi khác như mùi sắt rỉ từ khẩu súng không được lau kỹ, hoặc mùi thuốc súng cũ len vào từ bìa rừng bên kia.

Khi đội lên khỏi hầm, trời đã tối đen như mực. Không trăng, không sao. Tuyết rơi nhẹ như tàn tro. Simon khom người, theo đội băng qua rặng thông.

Phía trước, Petteri người dẫn đội vẫy tay ra hiệu. Cô hiểu ngay: chia đội thành hai nhánh. Một đi theo lối tuyết rìa dưới, nhánh còn lại cô và người liên lạc trẻ sẽ men theo sườn trên, cung cấp góc nhìn từ cao.

Simon bấm nhẹ bả vai người đi cùng. Họ không nói. Lặng lẽ tách nhóm.

Cô di chuyển như một cái bóng. Không tiếng động. Mỗi bước chân được đặt xuống sau khi cảm nhận độ nén của tuyết. Băng qua một thân cây mục, cô nấp vào một hõm tuyết sâu, rút ống ngắm ra, chỉnh góc nhìn.

Không có gì.

Cô quan sát thêm.

Vẫn không có gì.

Nhưng không có gì… không đồng nghĩa với an toàn.

Simon ghé sát ống ngắm vào mắt. Màn đêm dày đặc, nhưng trong ống kính, đường nét rừng thông hiện rõ hơn một chút những thân cây dài thẳng tắp, các mảng đen lặng lẽ, và một khoảng trống bất thường ở bìa sườn đối diện. Cô giữ nguyên hơi thở. Một vệt trắng vừa trôi qua quá thẳng, quá đều không thể là tuyết rơi.

Một chuyển động.

Rất chậm.

Cô kéo chốt nhẹ, đưa viên đạn lên nòng. Nhưng vẫn giữ súng thấp, chưa ngắm. Mệnh lệnh là không khai hỏa nếu chưa có tín hiệu. Và Simon tuân lệnh, trừ khi lệnh sai.

Vệt chuyển động lại xuất hiện, lần này gần hơn.

Không phải nai.

Không phải cáo.

Cô nghiêng nhẹ người, dõi mắt theo góc nhìn bên trái, nơi Petteri và nhánh đội chính đang tiến xuống rìa hạ tầng. Nếu có gì xảy ra, họ sẽ là người bị phát hiện đầu tiên. Simon siết nhẹ tay trên cò, sẵn sàng nhắm vào bất cứ thứ gì dám cựa mình về phía đội.

Một tiếng động nhỏ vang lên như tiếng khẽ "phụt" khi một vật nặng bị ném xuống tuyết.

Pháo sáng?

Không. Không ai bắn pháo lúc đang di chuyển âm thầm thế này. Cô nghiêng đầu.

Phía bên trái, một ánh nháy đỏ.

Chết tiệt.

Tay bắn tỉa.

Simon phản xạ theo bản năng. Cô trượt người sang phải, ghìm súng lên bờ tuyết, ước lượng khoảng cách gần 200 mét rồi bóp cò. Phát đạn vang lên khô gọn. Không ánh chớp đầu nòng, vì cô dùng giẻ ướt bọc phía ngoài ống súng thủ thuật đơn giản nhưng hiệu quả trong việc che vị trí bắn.

Cô không đợi xác nhận.

Nhanh chóng trườn sang một rìa tuyết khác, thay băng đạn.

Dưới chân đồi, Petteri đã ra hiệu ngắt đội hình. Một người bị thương hoặc tệ hơn.

Simon nhấn máy liên lạc: chỉ một tiếng "click" ngắn.

“Tay bắn tỉa bìa trái. Tôi xử lý rồi. Kiểm tra thương vong.”

Một giọng khò khè đáp lại sau vài giây: “Hyvä. Einari bị trúng vai. Không nguy hiểm.”

Simon gật đầu một mình.

Không nguy hiểm, nghĩa là vẫn có thể cầm súng. Nhưng đồng thời cũng nghĩa là chúng đã thấy họ. Chúng đang bắt đầu di chuyển nhanh hơn, liều hơn, và không cần che giấu nữa.

Cuộc đi đêm đã không còn là trinh sát.

Đây là bước đầu tiên của tấn công.

Cô liếc về phía rừng xa.

Có lẽ... còn ba, bốn ngày nữa trước khi pháo ập đến.

Có lẽ không.

Chỉ cần một sai lệch nhỏ một dấu chân lộ, một hơi thở lệch nhịp tất cả sẽ kết thúc.

Simon cúi đầu, kéo giẻ bọc lại khẩu súng, rồi men theo sườn tuyết trở lại với đội. Gió đã đổi hướng. Trên trời, tuyết rơi dày hơn.

Và trong bụng cô, có thứ gì đó đang chuyển động không hẳn là lo lắng, mà là thứ trực giác lạnh như thép, như khi xưa ông nội từng bảo:

“Khi mọi thứ quá yên ắng… chuẩn bị đón giông.”

Tuyết bắt đầu dày hơn khi Simon trở lại vị trí đội hình. Gió đổi hướng từ đông sang tây, cuốn theo mùi nhựa thông cháy từ một nơi nào đó rất xa hoặc là trạm quan sát của ta đang sưởi, hoặc là địch đã dựng trại. Cả hai khả năng đều không mấy tốt.

Cô cúi người, lặng lẽ áp sát chỗ Petteri đang quỳ sau một thân cây đổ. Người liên lạc trẻ ngồi bên cạnh, băng bó cho Einari lính súng máy trúng đạn ở vai. Vết thương không sâu, nhưng máu rịn đỏ cả áo. Simon lặng lẽ quan sát cách Petteri phân nhóm: ba người dẫn Einari về hầm, hai người tiếp tục men theo sườn núi để kiểm tra khu vực bắn tỉa vừa rồi. Cô không cần ai dặn. Động tác chậm rãi tháo khẩu súng khỏi lưng đã là câu trả lời.

“Simon.” Petteri quay đầu lại, mắt nhìn như hỏi.

Cô gật.

Không ai nói thêm.

Hai người cô và người lính trinh sát trẻ tên Veikko bắt đầu vòng qua sườn đồi. Họ di chuyển theo hình cánh cung, luôn giữ khoảng cách. Cô ở bên phải, cao hơn một chút, súng luôn sẵn sàng. Dưới chân, tuyết nén lại thành tiếng rít nhẹ, nhưng không đủ làm lộ vị trí.

Phía trước, hiện trường vụ bắn dần hiện ra: một hốc tuyết nhỏ, được đào kỹ, có lót nhánh thông để giảm nhiệt độ cơ thể truyền xuống đất. Kỹ thuật điển hình của bắn tỉa Liên Xô.

Simon nhướng mày.

Tên này không phải dân lính thường. Cách hắn che dấu vị trí góc bắn, độ nghiêng, cả vết trượt khi rút lui đều cho thấy hắn đã được huấn luyện. Cô tiến đến chỗ ống ngắm mình đặt lúc nãy, từ đó có thể hình dung lại hướng đi của hắn và quan trọng hơn, hướng mà hắn định nhắm tới.

Không phải cô.

Không phải sườn rừng.

Mà là trung tâm đội hình.

Một phát duy nhất.

Rõ ràng là cảnh cáo hoặc thử phản ứng.

Simon rút dao găm, nhẹ nhàng cắt một mảnh áo còn sót lại dính trên tuyết chất liệu dày, lót bông. Quân phục tiêu chuẩn của Hồng quân, nhưng có dấu khâu lại ở tay áo chứng tỏ từng bị rách, có thể là lính cũ.

“Veikko.” Simon nói khẽ, giọng trầm như gió lùa. “Mang mảnh vải này về cho Alato. Hỏi xem có trùng mã nhận dạng của đơn vị nào phía bên kia.”

Cậu lính trẻ gật đầu, nhận lấy, rồi quay đầu rút lui.

Simon vẫn đứng lại. Cô cúi xuống, đặt tay lên nền tuyết, rồi thở ra thật chậm.

Vết trượt nhỏ bên phải vết bắn cho thấy hắn đã không bắn chết ai nhưng vẫn muốn để lại dấu hiệu. Đó không phải cách hành động của tay bắn tỉa thông thường. Với lính bắn tỉa Liên Xô, hoặc là giết ngay, hoặc không ra tay.

Trừ khi…

Cô ngẩng đầu nhìn vào màn đêm tuyết trắng.

Trừ khi đây là lời nhắn.