Trương Hằng men theo cầu thang sắt bước lên tầng hai, đưa tay đẩy cánh cửa sắt màu xanh trước mặt.
Xét đến những gì cậu chứng kiến dọc đường, cùng với đám nam nữ trẻ tuổi đang điên cuồng lắc lư cơ thể ở tầng dưới kia, cậu vốn nghĩ căn phòng trên tầng này dù có khác thì cũng chỉ là biến thể của cùng một phong cách.
Thế nhưng thực tế lại khiến cậu có cảm giác như vừa bước sang một thế giới hoàn toàn khác, giống như phòng chờ VIP ở sân bay quốc tế vậy.
Sau cánh cửa, ánh đèn dịu nhẹ rọi xuống thảm Ba Tư đỏ, ghế sofa bọc da thật, bộ đồ ăn bằng bạc đặt trên bàn trà, còn quầy buffet bên cạnh bày đầy các món ăn nhẹ và hoa quả. Bên phải là một quầy bar nhỏ, và khi cậu khép cánh cửa sắt lại, trong tai thậm chí vang lên một bản nhạc dương cầm êm dịu.
Phải biết rằng ở dưới kia âm thanh đã vượt quá 100 decibel. Trương Hằng tuy không học chuyên ngành liên quan nhưng cũng thừa biết vật liệu làm container hầu như không có khả năng cách âm.
Vậy mà giờ đây sự thật lại hiển hiện trước mắt. Chỉ cần cánh cửa đóng lại, mọi tiếng ồn bên ngoài đều bị cắt đứt hoàn toàn.
Có lẽ vì bản thân từng gặp những chuyện còn khó tin hơn thế, nên Trương Hằng giờ đã miễn dịch với loại "kỳ quái" này. Cậu chỉ hơi trầm ngâm một chút rồi tiếp tục bước vào.
“Chào mừng,” người phụ nữ trong chiếc váy dạ hội đỏ đứng sau quầy bar lên tiếng.
Trương Hằng đưa mắt nhìn quanh. Căn phòng này ngoài cậu ra còn có khoảng hơn chục người nữa, họ ngồi rải rác ở các bàn gần đó, có nhóm đang trò chuyện, cũng có người ngồi một mình. Điều kỳ lạ là, dù người gần cậu nhất chỉ cách vài mét, cậu lại không thể nào nhìn rõ khuôn mặt họ.
Đó là một trải nghiệm hết sức quái đản. Thị lực của cậu hoàn toàn bình thường, võng mạc tiếp nhận hình ảnh rõ ràng, nhưng giống như có thứ gì đó vô hình ngăn cản thông tin truyền về não.
Không cam tâm, Trương Hằng cố gắng tập trung toàn bộ tinh thần, cảm giác như sắp chọc thủng được lớp màn chắn vô hình kia. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một cơn buồn nôn từ bụng dưới ập đến khiến cậu phải vịn vào quầy bar mới không ngã lăn ra đất.
Ngay lúc đó, một ly nước chanh được đẩy đến trước mặt cậu.
“Bình tĩnh, chuyện này ai mới đến cũng đều gặp cả,” người phụ nữ sau quầy nói. “Trừ khi người khác cho phép, còn không thì trong Thành phố Dục vọng, diện mạo của người chơi mặc định sẽ ở trạng thái không thể bị nhận diện. Thực ra giọng nói của các bạn cũng đã được xử lý đặc biệt — những gì anh nghe không phải là giọng thật. Tất cả là để bảo vệ an toàn cho các anh tối đa.”
“Nhưng tôi vẫn thấy được mặt cô mà.” Trương Hằng nhận lấy ly nước chanh, khẽ gật đầu cảm ơn. Vừa nãy vì ánh đèn mờ và sự chú ý của cậu dồn hết vào người khác nên cậu không để ý, mãi giờ mới nhận ra gương mặt sau quầy bar trông quen quen. Tuy cô đã thay trang phục, đánh son, khí chất hoàn toàn khác ban ngày, nhưng cậu vẫn nhận ra. “Cô là… bartender ở quán cà phê hầu gái?”
“Không tệ, anh tinh mắt hơn tôi nghĩ đấy.” Cô ta vẫn giữ nét lạnh lùng như ban sáng, vừa lau ly vừa nói. “Không ai quy định một ngày chỉ được làm một công việc, đúng chứ? Nhân tiện, tôi là tiếp tân ở đây, không cần giấu mặt như người chơi.”
“Xin lỗi, từ lúc tôi vào cô cứ nói mãi nào là ‘người chơi’, nào là ‘tiếp tân’, nhưng thành thật mà nói tôi vẫn chưa hiểu rốt cuộc mình sắp tham gia trò chơi gì. Blackjack? Poker kiểu Texas? Tam Quốc Sát? Hay eSport?” Trương Hằng ngồi lên chiếc ghế cao trước quầy bar.
“Tôi vốn không thích tâng bốc chủ của mình, mà thực ra thì lúc nào tôi cũng chẳng thích, nhưng lần này thì bắt buộc phải nói. Chúc mừng anh, Trương Hằng. Anh rất may mắn. Anh đang chuẩn bị bước vào trò chơi vĩ đại nhất mà loài người từng tạo ra. Tôi cam đoan với anh, tất cả những trò chơi anh từng chơi trước đây đều chẳng là gì so với nó. Trò chơi này sẽ thay đổi cuộc đời anh mãi mãi.”
“Nghe như mấy buổi hội thảo đa cấp vậy.”
“Không trách anh được, hoài nghi vốn là bản năng của loài người.” Bartender cũng không giận. “Vậy tôi hỏi anh một câu nhé, Trương Hằng. Điều gì khiến một người thực sự trở thành chính bản thân mình?”
“DNA?” Trương Hằng nhấp một ngụm nước chanh, không hiểu sao câu chuyện lại rẽ sang hướng này.
“Câu trả lời đó cũng không sai. Mỗi chúng ta đều có bộ DNA duy nhất. Một số phần trong cơ thể được lập trình ngay từ khi sinh ra: ngoại hình, gia đình, tiền sử bệnh tật... Nhưng may mắn thay, ngoài những thứ định sẵn đó, chúng ta vẫn còn rất nhiều sự lựa chọn. Anh có thể học đại học, đi làm, khởi nghiệp, làm giáo viên tiểu học, hoặc phi hành gia gì đó.”
Cô đặt chiếc ly thủy tinh sáng loáng xuống, giọng càng lúc càng nhanh. “Vậy nếu bỏ qua những gì bẩm sinh, để tôi hỏi lại chính xác hơn. Theo anh, điều gì khiến một người trở thành phiên bản hiện tại của chính mình? Ví dụ: vì sao phi hành gia có thể đi bộ ngoài không gian, võ sĩ quyền anh có thể hạ gục đối thủ, hay giáo viên lại cầm phấn đứng lớp?”
“Trải nghiệm? Ý cô là: chính trải nghiệm và quá trình học tập đã định hình chúng ta?” Trương Hằng lập tức bắt kịp ý cô, sau đó hơi nhướn mày. “Nhưng tôi vẫn chưa hiểu chuyện này thì liên quan gì đến trò chơi tôi sắp chơi?”
Nhưng lần này cậu không nhận được câu trả lời nào nữa.
“Dù có nói bao nhiêu lời cũng không bằng tự mình trải nghiệm. Trương Hằng, vòng chơi đầu tiên của anh đã bắt đầu rồi. Hãy trân trọng cơ hội phi thường này. Tôi rất mong được gặp lại anh.”
Trong mắt bartender lóe lên ánh nhìn kỳ lạ. Khi cô dứt câu, kim đồng hồ trên tường cũng điểm đúng 11 giờ.
Ngay khoảnh khắc ấy, một cơn choáng dữ dội ập lên đầu Trương Hằng, khiến tầm nhìn của cậu mờ dần.
Không ổn — bị hạ thuốc?!
Phản xạ đầu tiên của cậu là nghĩ đến ly nước chanh. Đó là thứ duy nhất cậu uống. Từ lúc bước chân vào đây, cậu vẫn luôn cảnh giác. Nhưng có lẽ vì gặp người quen mà hơi lơ là. Cậu không rõ đối phương ra tay lúc nào, hay đã bỏ loại thuốc gây mê kinh khủng gì vào. Chỉ một ngụm mà đầu óc đã nặng trĩu, không thể chống đỡ, rồi gục xuống bàn mất ý thức.
Thì ra đàn ông cũng có thể bị bỏ thuốc.
Cậu không biết mình bất tỉnh bao lâu. Có thể là vài ngày, vài tiếng, hoặc chỉ vài giây.
Một giọng nói xa lạ vang lên bên tai:
【Đang xác nhận danh tính người chơi...】
【Xác nhận hoàn tất. Đang tiến hành rút thăm phó bản dành cho người mới, mã số 07958...】
【Rút thăm hoàn tất. Phó bản hiện tại: Sống sót trên hoang đảo】
“Bạn đi du lịch bằng du thuyền, khi đến gần xích đạo thì gặp phải một cơn bão dữ dội, tàu bị lệch khỏi lộ trình. Đồng thời, radar, GPS và điện thoại vệ tinh trên tàu đều đột ngột mất tín hiệu.
Không thể xác định phương hướng, tàu cứ thế trôi nổi vô định suốt một tháng, rồi lại đụng phải một cơn bão còn lớn hơn. Khi sự cố xảy ra, bạn đang đứng trên boong tàu. Một con sóng khổng lồ cuốn bạn xuống biển.
Đến khi mở mắt ra, bạn phát hiện mình đang nằm trên một bãi biển xa lạ.”
【Mục tiêu nhiệm vụ: Sinh tồn trên hòn đảo này trong vòng 40 ngày】
【Chế độ: Chơi đơn】
【Tốc độ thời gian: 480】 (Tức là 1 giờ trong thế giới thực bằng 20 ngày trong trò chơi. Sau 40 ngày, người chơi sẽ bị buộc quay lại thế giới thực.)
Lưu ý: Trò chơi sẽ chính thức bắt đầu sau 5 giây. Hãy chuẩn bị sẵn sàng.