“Cậu định ra ngoài à? Bây giờ sao?”Trưởng phòng ngủ, Ngụy Giang Dương, vừa xem phim xong với bạn gái, lúc 9 giờ 45 tối lượn về ký túc xá, trên người phảng phất mùi tình yêu ngọt ngào, đẩy cửa ra đã thấy Trương Hằng mặc đồ thể thao, đang ngồi xổm buộc dây giày.
“Ừ, tối nay có một hoạt động.”
“Hoạt động? Chẳng lẽ là hẹn hò?” Ngụy Giang Dương lấy lòng mình suy bụng người, trên mặt hiện lên nụ cười thần bí kiểu “anh hiểu mà”.
Trần Hoa Đống đang xem phim uống Coca cũng giật mình, “Gì cơ, Trương công tử, người cậu thích chẳng phải là tôi sao?”
Anh cả trong phòng, Mã Vi cũng đặt cuốn sách tiếng Anh xuống, không nhịn được mà lên tiếng, “Trương Hằng, điều kiện của cậu tốt thế, tìm bạn gái chắc chẳng khó khăn gì đâu nhỉ? Giờ vẫn độc thân, nếu không ở cùng ký túc với cậu thì tôi cũng tưởng cậu là gay rồi ấy.”
Cảm thán của Mã Vi cũng không phải không có lý. Trong bốn người thì điều kiện gia đình của anh là kém nhất, bố mẹ đều là nông dân thật thà chất phác. Hồi cấp ba anh từng thích một cô gái cùng lớp, nhưng mối tình đó vẫn luôn chôn giấu trong lòng.
Tận đến học kỳ hai năm nhất, cả phòng bốn người tổ chức sinh nhật cho anh ở ngoài, hôm đó anh uống hơi nhiều mới kể ra câu chuyện ấy. Lúc đó mọi người mới biết cô gái đó cũng học đại học cùng thành phố, thế là cả đám liền cổ vũ Mã Vi tỏ tình, nhưng anh chỉ lắc đầu từ chối.
Cả phòng đều hiểu hoàn cảnh của anh. Học phí phải dựa vào học bổng quốc gia, đỡ gánh nặng cho gia đình. Bình thường anh học hành chăm chỉ nhất, ngày nào cũng cắm mặt trong thư viện, còn tranh thủ đi làm gia sư kiếm thêm tiền, chẳng có thời gian đâu mà yêu đương.
Dù vậy, những chuyện này người khác cũng chẳng giúp được gì. Mã Vi tự trọng rất cao, mọi hoạt động cùng phòng, người khác muốn trả thay tiền cho anh đều bị anh từ chối dứt khoát.
Trương Hằng vỗ nhẹ vai Mã Vi, bất đắc dĩ nói, “Thôi các cậu đừng trêu tôi nữa, thật sự không phải hẹn hò, mà tôi cũng không phải gay, chỉ là chưa gặp được cô gái nào khiến tôi rung động thôi.”
Trần Hoa Đống giơ cao lon Coca, “Đến khi nào gặp được rồi thì nhất định phải giới thiệu cho anh em mở mang tầm mắt nhé, xem là yêu tinh phương nào mà chinh phục được Trương công tử của chúng ta.”
…
Cuối cùng cũng thoát khỏi ba tên hóng chuyện, lúc Trương Hằng bước ra khỏi cổng trường thì đã là 10 giờ 5 phút.
Nếu không phải trong lúc tắm phát hiện ra dãy số trên cánh tay phải, Trương Hằng còn tưởng những chuyện xảy ra trong quán cà phê hầu gái chiều nay chỉ là một giấc mơ.
Cậu từng hỏi cô hầu gái dễ thương có tai mèo kia, đối phương khẳng định từ lúc cậu vào đến lúc rời đi, chỗ ngồi đó chỉ có mỗi cậu.
Còn cô hầu gái lạnh lùng phụ trách pha chế cũng nói trong khoảng thời gian đó chỉ pha đúng một ly "Tình yêu cấm kỵ".
“Đừng bao giờ nghi ngờ một bartender, bởi vì mỗi ly cocktail đều chứa đựng tình yêu. Không ai có thể quên đi tình yêu của mình.” Cô ấy nói với vẻ ngầu lòi.
“…”
Đối với mọi người trong quán, cuộc trò chuyện lúc đó như chưa từng xảy ra.
Nghĩ lại thì gã mặc sườn xám đội mũ lễ và đeo cà vạt kia cũng từng nói buổi gặp mặt này là vi phạm quy định, nhưng hắn sẽ xử lý ổn thỏa.
Vậy nên Trương Hằng đoán đây chính là cách hắn giải quyết — chỉnh sửa dòng thời gian?
Cậu càng thêm tò mò không biết đối phương là ai. Mọi khả năng của hắn dường như đều liên quan đến thời gian. Nhưng hiện giờ không phải lúc để nghĩ những chuyện đó, trước mắt cậu cần đối mặt với trò chơi sắp bắt đầu.
Ra khỏi trường, cậu làm theo chỉ dẫn trên bản đồ Baidu, đi tàu điện ngầm đến một khu công nghiệp ở ngoài vành đai 5, rồi chạy bộ khởi động cơ thể.
10 giờ 45 phút, cậu tới trước quán bar mang tên “Thành phố Dục vọng”.
Nơi này hơi hẻo lánh, trên đường Trương Hằng bắt gặp vài gã lưu manh trông ngổ ngáo đang hút thuốc, ánh mắt không thiện cảm đánh giá cậu, còn có vài cô gái mặc mát mẻ, uống say bí tỉ đang ngồi bên lề đường nôn mửa.
Cậu không muốn gây chuyện, kéo mũ áo khoác lên, giữ nhịp độ đều đặn lướt qua họ.
Trước cửa quán bar lại đông hơn cậu tưởng.
“Thành phố Dục vọng” vốn là một nhà máy bỏ hoang được cải tạo lại, diện tích rất lớn, xưởng cũ han gỉ khắp nơi được sơn phủ graffiti với những hình vẽ kỳ dị. Phía trước đậu đầy xe sang, siêu xe.
Thời điểm này là lúc quán bar náo nhiệt nhất, thanh niên khắp nơi trong thành phố đổ về đây.
Chưa bước vào cửa, âm nhạc đã đinh tai nhức óc như muốn xé toạc linh hồn. Trương Hằng nhíu mày. Tuy tên khách mời lạ mặt uống chung ly cocktail với cậu luôn nhấn mạnh không thể tiết lộ nội dung trò chơi, nhưng qua lời nói vẫn để lộ vài manh mối mơ hồ.
Cậu đoán tổ chức đứng sau đủ cổ xưa và bí ẩn, họ không phải lần đầu tổ chức trò chơi như thế này, nhưng thế giới bên ngoài lại hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của họ.
Điều đó chứng tỏ họ giỏi che giấu.
Thế nhưng ở đây có ít nhất bảy, tám trăm người. Tầm mắt đầy những đôi chân và mông, ánh đèn laser và nhạc DJ nhún nhảy điên cuồng. Nếu trò chơi nguy hiểm kia thực sự diễn ra ở đây, Trương Hằng dám chắc TikTok và YouTube ngày mai sẽ tràn ngập video liên quan.
Vậy phải chăng họ đã gửi nhầm địa chỉ?
Đây là sai lầm mà người già hay mắc phải, cậu cũng không bất ngờ nếu đúng là vậy.
Đúng lúc này, Trương Hằng để ý đến một bóng đen phía trên bên phải.
Nói chính xác thì đó không hẳn là tầng hai, mà là một thùng container khổng lồ được gắn vào bức tường phía tây bằng khung thép, có một cầu thang sắt dẫn lên đó. Dưới cầu thang đứng hai gã mặc vest đen đeo kính râm.
Một số thanh niên say khướt định trèo lên chơi nhưng bị hai người đó chặn lại.
Một cậu ấm nhà giàu còn thô lỗ ném cả xấp tiền vào mặt họ. Mọi người phát hiện toàn là tờ 100 USD, lập tức xôn xao, tranh nhau nhặt.
Hai gã vest đen hoàn toàn không phản ứng.
Cậu ấm kia nổi nóng, hắt rượu vào mặt họ, rồi định xông lên cầu thang. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, không ai kịp thấy chuyện gì xảy ra — cơ thể anh ta bỗng bay ngược lại, đập ngã mấy người và cả bàn rượu, cuối cùng nằm sõng soài trên đất, mặt mũi đầy máu, sống chết không rõ.
Bạn bè anh ta thấy cảnh đó sợ đến tỉnh cả rượu. Mấy nam sinh còn muốn nói vài câu cứng rắn, nhưng thấy một trong hai gã kia ung dung lau kính râm thì lập tức cụp đuôi, vội vàng kéo người bất tỉnh bỏ chạy về bãi đỗ xe.
Sau khi náo loạn qua đi, ánh mắt đám đông nhìn hai gã lực lưỡng đều mang theo sự e ngại, không ai dám lại gần.
Trương Hằng chờ thêm năm phút nữa, xác nhận không còn ai chú ý tới, rồi mới hít sâu một hơi, bước đến.
Hai gã vest đen lạnh lùng nhìn cậu qua lớp kính râm, ánh mắt như thú săn mồi trên thảo nguyên, khiến người ta phát run. Nhưng Trương Hằng vẫn giữ được bình tĩnh, kéo tay áo lên, để lộ dãy số trên cánh tay.
Trong quá trình đó, cậu vẫn lo một chút. Cảnh thảm của cậu ấm vừa rồi vẫn in sâu trong đầu. Tuy cậu đoán dãy số kia là “vé vào cửa” của trò chơi, nhưng không thể loại trừ khả năng khác.
May mắn thay, tình huống xấu nhất không xảy ra. Cậu không bị biến thành bóng người bay tung như bi bowling sống.
Một lúc sau, hai thân hình như cột sắt kia lặng lẽ né sang một bên, mở ra lối đi phía sau.