Dù thời gian trôi qua và thời đại đổi thay, nhà ga này vẫn mang một mùi đặc trưng không lẫn vào đâu được.
Kỷ nguyên của tàu hơi nước, mùi than và khói đã là chuyện quá khứ. Giờ đây, mỗi lần tàu dừng bánh ở sân ga, hệ thống sẽ xịt khử trùng khắp toa, và dòng người không gương mặt bước qua làn sương mỏng ấy để rời tàu.
“…”
“…”
Tiếng bước chân đều đặn vang lên không dứt, chẳng ai buồn trò chuyện dù chỉ là dăm ba câu xã giao.
Vào giờ cao điểm, 100% dân công sở và học sinh đều đeo khẩu trang. Những loại khẩu trang dùng một lần được phát triển trong những năm gần đây có thể bám sát vào da, tự điều chỉnh màu để hòa lẫn với màu da người đeo.
Người ta gọi đó là “gương mặt đám đông”. Mũi và miệng được che lại bằng một lớp màng siêu mỏng, chỉ để lộ đôi mắt. Nó ngăn được virus và giọt bắn, đồng thời không cản trở hệ thống nhận diện khuôn mặt. Thậm chí có thể dùng trong cả những sự kiện chính thức.
Những chiếc camera an ninh đặt tại nhà ga và trên tàu theo dõi sát sao hành trình của các gương mặt đám đông này.
Người ta gọi hệ thống đó là “Mắt Thần”. Nó giám sát hành động của tất cả mọi người theo thời gian thực suốt 365 ngày trong năm và 24 giờ trong ngày.
Ban đầu, hệ thống được thiết kế để truy vết dịch bệnh. Mặc dù từng bị phản đối vì xâm phạm quyền riêng tư, nhưng dưới sức ép của mạng xã hội và dư luận, tất cả đều phải khuất phục. Giờ đã vài năm kể từ khi nó được triển khai.
Bíp, bíp, bíp…!
Một thiết bị của hành khách vang lên.
Đám đông tự động dạt sang hai bên để nhường đường.
Phía sau lớp khẩu trang mỏng ấy là những nụ cười như thể đang hoan nghênh một điều gì đó cao quý lắm.
“…Hmph.”
Một cô gái xuất hiện.
Cô ấy mặc đồng phục trường cấp ba Akanebara, một trường công lập ở gần nhà ga. Mái tóc rối xù dựng ngược lên tứ phía, cô đảo mắt nhìn quanh với ánh nhìn không mấy dễ thương mà có phần bướng bỉnh, rồi hơi cúi đầu một chút.
Két…!
Âm thanh bánh xe rít lên, chiếc xe lăn cô ngồi lướt qua giữa những người đang nhường đường.
Đôi chân thon dài lộ ra dưới chiếc váy ngắn trông rất khỏe khoắn, nó mang cơ bắp của một vận động viên đích thực. Nhưng mọi người đều chủ động nhường đường cho thấy đây không phải một trò lừa bịp để được ưu tiên.
Camera giấu trên trần tàu lia đến khuôn mặt cô.
Kết nối với thiết bị cá nhân cô mang, hệ thống nhận diện gương mặt quét lấy thông tin cá nhân.
“Mã số công dân XXXXXXX. Trường THPT Công Lập Kyoto Akanebara, lớp 2-A.”
“Mei Mezuki. Hồ sơ thành tích và vi phạm: Giải nhất môn điền kinh liên trường cấp thành phố cự li 1500m.”
Mạng xã hội trên thiết bị cá nhân của cô được kích hoạt dựa trên mã số công dân đã mã hóa.
Hệ thống rà soát các bài đăng về cuộc sống hàng ngày của cô và những hình ảnh chiến thắng ở giải điền kinh.
“Chấn thương do tai nạn giao thông, chân phải bị liệt.”
“Mức hỗ trợ đời sống: hạng B.”
Thông tin này được gửi tới tất cả thiết bị của hành khách cùng toa.
Hệ thống quản lý xã hội Mắt Thần sẽ tự động đề xuất hỗ trợ cho những người gặp khó khăn về thể chất hoặc địa vị xã hội.
Ai thực hiện sẽ được cộng điểm công dân gương mẫu.
Ding-ding!
“Chúc mừng. Đã hoàn thành đóng góp hạng B.”
“Điểm tín dụng +1. Sẽ được cộng vào hồ sơ công dân của bạn.”
Chắc họ chưa tắt thông báo.
Những lời chúc mừng máy móc và âm thanh cộng điểm vang vọng từ khắp nơi trong đám đông.
“Xin mời đi trước ạ!”
“Cô gặp khó khăn gì à, để tôi giúp một tay nhé?”
“…Không cần.”
Khẩu trang của đã che kín nửa khuôn mặt họ. Nhưng chỉ một nếp nhăn nhẹ nơi khóe mắt cũng không giấu được nụ cười ẩn phía sau.
Dù chỉ một điểm thôi, nhưng vẫn là điểm. Trong xã hội siêu kiểm soát này, điểm tín dụng là thước đo cho mọi mặt đời sống: từ giảm thuế, trợ cấp, đến thẻ tín dụng hay hạn mức vay nợ.
Nếu chỉ cần nhường đường một chút là có điểm, thì tất nhiên ai cũng sẽ mỉm cười khi làm vậy.
“…Cảm…ơn.”
Dù câu cảm ơn ấy nghe đầy gượng gạo và miễn cưỡng, nhưng đám đông vẫn chắc mẩm rằng mình vừa làm điều tốt và đáp lại một cách vui vẻ.
“““Không có chi ạ!”””
Mei nhìn quanh với ánh mắt có phần cảnh giác rồi rời khỏi tàu trên chiếc xe lăn thủ công. Một thiết bị rất hiếm trong thời đại này.
Tất nhiên, chẳng cần cô nói gì thì đường dốc hỗ trợ cũng tự động xuất hiện. Dù cô đi đến đâu, đám đông cũng sẽ tự động tránh lối. Dù chật cứng thế nào, đường đi vẫn sẽ mở ra kèm theo những nụ cười rạng rỡ và tiếng chuông báo cộng điểm vang liên hồi.
Ding-ding! Ding-ding! Ding-ding! Ding-ding! Ding-ding!
Cô băng qua khỏi đám đông và cuối cùng cũng ra khỏi nhà ga…
“…Phiền chết đi được!” Mei Mezuki gào lên, trút hết sự ức chế dồn nén nãy giờ.
Trời trong xanh, gió mát lành, con đường sạch sẽ không chút rác.
Vì hôm nay đến sớm hơn thường lệ một chút nên giờ cao điểm đã qua. Xung quanh chẳng có bóng dáng ai.
Thế nên không cần kìm nén nữa, cô trút ra hết những suy nghĩ trong lòng bằng lời.
“Nếu đã giả bộ tử tế, thì chí ít cũng tắt mấy cái thông báo đi chứ…!”
Trong thế giới cô đang sống, ẩn danh là một đặc quyền.
Ai cũng sống bằng cách giả vờ tử tế.
Két, két, két…
Cơ thể cô gái không chút mỡ thừa. Đôi tay rắn chắc và căng cơ như thách thức mọi định kiến về nữ giới.
Hai cánh tay ấy đẩy chiếc xe lăn hoàn toàn thủ công. Thứ thiết bị giờ đã gần như tuyệt chủng.
Mồ hôi chảy trên cổ, cô ngước lên con dốc, nơi cổng trường hiện ra phía trên đỉnh.
“…Hộc…kuh…ngh…!”
Cô nghiến chặt răng bấu vào bánh xe. Nhưng đúng lúc ấy…
Mồ hôi từ cánh tay rịn ra, chảy xuống lòng bàn tay.
“Cái—?!”
Tiếng hét chẳng có chút nữ tính nào. Tay cô tuột khỏi vành bánh và không điều khiển được xe nữa.
Chiếc xe lăn lùi xuống dốc theo quán tính.
Chết tiệt, tiêu thật rồi à…?!
Dưới chân dốc là đường lớn, có đông đúc xe cộ qua lại. Dù xe tự lái có phanh tự động, cũng chưa chắc kịp phản ứng khi cô bất ngờ lao ra. Tệ nhất, cô sẽ bị đâm.
…Ah. Nhưng mà...
Bàn tay sắp kéo cần phanh bỗng chững lại.
Kệ đi vậy…?
Hàm răng đang siết chặt giãn ra.
Ngón tay cô thả khỏi cần phanh, như thể đã buông bỏ tất cả.
Chiếc xe lăn lao xuống. Mọi thứ vùn vụt bên tai—
Két!
“—?!”
Xe đột ngột dừng lại.
Cô ngả người ra sau theo phản xạ để không bị hất văng khỏi ghế. Rồi cô quay đầu lại.
Và trong tầm nhìn nhoè nhoẹt ấy, điều đầu tiên đập vào mắt cô là…
…một chiếc ô tô vừa lao qua.
Ai đó đã lao ra chặn lại đúng lúc xe của cô chuẩn bị trượt khỏi lề đường.
Nếu chỉ chậm một giây thôi…
“…!!”
Đột nhiên cô thấy lạnh sống lưng. Mồ hôi lạnh túa ra như có ai tạt cả xô nước đá lên người.
Không lâu trước đây cô đã từng nếm trải cảm giác ấy, chắc cũng khoảng vài tháng. Hôm đó cô đang tán gẫu vài chuyện vặt với một đàn em trong câu lạc bộ… Cô nhớ là lúc ấy mình chỉ hờ hững đáp lại khi nghe đối phương nói gì đó về idol.
Và rồi, một chiếc xe thể thao số sàn lao tới từ bên hông. Nó là một chiếc xe đã lỗi thời. Cô vẫn nhớ như in giác bị hất văng, cột sống cong quặp khi bị đâm…
Lúc ấy, mình đã chết rồi.
Mei cảm nhận được rõ ràng rằng mình thực sự đã chết trong khoảnh khắc đó.
Vậy mà cô vẫn sống sót. Nhưng từ đó không thể chạy nữa. Trải qua phẫu thuật, phục hồi chức năng, điều trị với công nghệ y học tiên tiến. Cuối cùng, cô đã hồi phục.
“Ồ, thật may là mình sống. Phải biết trân trọng cuộc sống và giữ tinh thần tích cực chứ…!”
Tất nhiên, cô không tài nào nghĩ thế được.
Nếu không thể chạy nữa, mình chẳng còn gì cả.
Cô đã dồn hết tất cả vào việc đó. Cô chỉ thích chạy. Không thích gì khác cả.
Mất đi đôi chân, cô như một cái vỏ rỗng. Và giờ, đi đến đâu cũng toàn là tiếng pings và dings.
Bị những thông báo phiền phức đeo bám dai dẳng. Bị bủa vây bởi những nụ cười thương hại.
Sống nốt quãng đời còn lại cùng lòng biết ơn với “thiện chí” của thiên hạ.
Cô hiểu rõ điều đó hèn mọn đến thế nào.
“Tôi…” Cô cố tỏ ra cứng rắn. “…chưa từng nhờ ai cứu tôi cả.”
“…”
Người đang nắm tay đẩy chiếc xe lăn, người vừa lấy cả thân mình làm lá chắn cho cô, là một nam sinh.
Trông cậu ta trạc tuổi cô hoặc nhỏ hơn chút. Mái tóc chia hai màu đen trắng theo tỉ lệ 7:3 trông khá kỳ quái. Gu thời trang mặn thế..., cô nghĩ thầm, nhưng ngoài kiểu tóc ra thì cậu chẳng có gì nổi bật.
Cậu mặc đồng phục trường nam sinh Akanebara. Khuôn mặt được che bởi chiếc khẩu trang đen bằng polyurethane. Loại mà giờ đây chỉ dân quê mới dùng để chống giọt bắn.
Ánh mắt cậu vô hồn và làn da nhợt nhạt. Nét mặt lạnh lùng nhưng đẹp trai. Tuy nhiên, vẻ đẹp ấy chẳng có ý nghĩa gì với Mei, giờ cô chẳng buồn để tâm gì nữa.
“Đừng có xen vào.” Mei nói, rồi ngẩng đầu nhìn lên.
Mái tóc trắng của cậu bay nhẹ trong gió. Phần đuôi tóc hình như đang tan ra.
Hử? Mình nhìn nhầm à?
Giống như làn khói hương. Những sợi tóc ấy tỏa ra một làn hơi mờ, mang theo hương cay nhẹ.
Không hề khó chịu. Ngược lại, mùi ấy mang phong vị trưởng thành như nước hoa hảo hạng vậy.
Mùi này là gì nhỉ? Mình cá là có khối cô chết mê chết mệt cậu ta rồi.
Nhưng có một điều khiến cô thấy lạ. Mặt cậu ta đẹp thật, nhưng trong mắt lại có chút gì đó u sầu.
“Cậu có vẻ giống kiểu trai đẹp được mấy phú bà bao nuôi nhỉ.” Cô vô thức thốt ra câu nói đấy.
Cậu trai tóc đen trắng nhăn mặt, rồi cuối cùng cũng lên tiếng. “…Lo chuyện của mình đi. Cô không có người hộ tống à?”
“Không có ai cả.”
“Ồ. Vậy…”
Tới nữa rồi. Mei chuẩn bị tinh thần.
Từ sau khi không còn đi lại được, dù cô có mạnh miệng thế nào cũng chẳng ai dám cãi lại.
Từ trước đến nay, Mei vẫn luôn là đứa mỏ hỗn. Cô nhiều lần cãi vã với bạn bè. Cô biết bản tính nóng nảy là điểm yếu, nhưng cũng là thứ không thể tách khỏi con người mình.
Cô gồng lên, sẵn sàng cho một màn khẩu chiến. Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị ghét.
Nhưng từ khi mất đi đôi chân…
Họ chỉ biết cười trừ, chẳng ai thực sự…!
Chẳng có lấy một người chịu lắng nghe cô nói.
Không ai nổi nóng, họ chỉ nhẹ nhàng bảo “Tội nghiệp quá”, “Khổ nhỉ”, “Chắc mệt lắm ha” bằng giọng đầy thương hại, như thể đang rộng lượng tha thứ cho một kẻ đáng thương đang phát cáu rồi tiện thể gom thêm ít điểm cho bản thân.
Vớ vẩn thật. Tôi đâu phải phiếu tích điểm cho mấy người!
Mei đã nghĩ như vậy, trừng mắt nhìn lên cậu con trai trước mặt.
Nhưng cậu ta không phản ứng như cô tưởng.
“…Cô đúng là đồ rác rưởi .”
“Hả?” Mei thốt lên, ngớ người vì sốc.
Đôi mắt cậu nhìn cô chằm chằm khi nắm chắc tay đẩy xe, chẳng có chút thương hại nào. Trái lại, ánh mắt ấy như đang bực bội nhìn một đứa con nít quậy phá vậy.
“Cô muốn sống hay chết tùy cô, nhưng nếu bị xe đâm thì người trong xe cũng tiêu đời.”
“…À.” Lời nói ấy như tạt gáo nước lạnh vào mặt, cơn giận của cô nguội dần.
“Tôi không đòi hỏi phải cảm ơn, nhưng làm ơn đừng kéo người lạ vào chuyện của cô. Phiền người khác lắm đấy.”
“Mới gặp lần đầu mà đã giảng đạo à? Cậu cũng chỉ là người lạ thôi…” Mei bật lại, nhưng trong lòng lại nhói đau.
Mình sai rồi.
Cô biết. Cô hiểu rõ nữa. Cô đã cố quá sức dẫn đến mắc sai lầm, để rồi suýt chết và được cứu. Nhưng thay vì cảm ơn thì lại cáu gắt, than vãn với cậu ta. Đúng kiểu không ai tệ bằng.
“…Xin lỗi. Tôi sai rồi.”
“Cũng biết xin lỗi cơ à. Ghê thật.”
“Câm… Xin lỗi!” Cô gồng mình giữ lý trí, rồi cúi đầu nói tiếp, “Tôi chỉ đang bực vài chuyện cá nhân thôi. Trút giận lên người vừa cứu mình là sai. Dù gì thì...cảm ơn cậu đã cứu tôi.”
“Cô khá khó ưa, nhưng ít ra cũng chưa đến mức rác rưởi.”
“Rác á…? Miệng lưỡi cậu cũng đâu phải dạng vừa.”
“Tôi cư xử đúng kiểu với từng người thôi. Mà cô là dạng chẳng ưa lịch sự, thấy nó giả tạo đúng không?”
“…”
Bị nói trúng tim đen, Mei câm nín.
Rồi cô cảm thấy xe di chuyển, hóa ra là cậu ta đang đẩy xe lên dốc.
“Này, cậu bị gì vậy? Có sở thích đẩy gái từ phía sau hả?”
“Tôi tốt bụng, nhưng không thích phí sức.” Giọng cậu đầy vẻ ngán ngẩm. “Nếu để cô tự leo cái dốc này rồi ngã lăn xuống hay bị xe tông chết, thì rắc rối lại chồng chất rắc rối. Cách đơn giản nhất là ngăn mấy thứ ngu ngốc đó từ đầu.”
“…Hừm. Nghe đáng ngờ thật.” Mei chống cằm. “Cậu đang cố làm vai phản diện đấy à, kiểu ‘Tôi không giống tụi giả tạo ngoài kia đâu!’”
“Hả?”
“Loại người như vậy tôi thấy suốt. Giả bộ cáu kỉnh để tỏ ra mình không phải kiểu người làm việc tốt để lấy điểm.”
“Đúng là cái suy nghĩ tệ hại. Lâu rồi tôi mới gặp một cô gái cay độc đến vậy.” Cậu nhìn cô như gặp loài sinh vật lạ.
Cô chỉ nhún vai: “Xin lỗi nhé, tôi không phải kiểu gái nhu mì chỉ biết dạ dạ vâng vâng cảm ơn người khác đâu.”
“Tôi đâu có nói thế. Mà thôi…” Cậu đẩy xe một mạch lên dốc bằng sức tay mà chẳng hề chậm lại.
Sau khi đưa cô đến gần cổng trường, cậu buông tay.
“Không cần cảm ơn. Tôi làm vì tôi muốn thế. Mà nói thật, tôi còn nhẹ nhàng với cô đấy. Gặp người khác chắc họ chửi cô sấp mặt rồi.”
“Bao dung thật đấy. Nhưng chắc giờ cậu đang được cộng khối điểm trên mạng xã hội nhỉ?”
Trong xã hội bị giám sát chặt chẽ này, tài khoản mạng xã hội liên kết chặt với danh tính và điểm tín dụng.
Làm việc tốt thì được cộng điểm. Ngược lại, gây phiền toái hay phạm pháp thì bị trừ. Điểm cao thì được ưu đãi về hạn mức thẻ tín dụng, giảm thuế. Còn điểm thấp thì thiệt đủ đường.
“Tốt rồi nhỉ, cậu vừa cứu một mạng người đấy. Hỗ trợ đời sống cấp B lận mà, chắc chắn được cộng năm mươi điểm rồi.”
“Vậy à?”
“Chứ sao. Hạn mức thẻ tín dụng của cậu kiểu gì cũng tăng thôi.” Cô vừa nói vừa quay đi.
Cậu thả tay khỏi xe lăn, bước chậm rãi về phía trường.
Mei xoay vành bánh xe đi theo, nhưng cảm thấy có gì đó lạ lạ. “Điện thoại cậu không thông báo hả? Để chế độ im lặng à?”
Nhường đường cho người khuyết tật tại nhà ga: +1 điểm.
Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến đám đông reo vang chuỗi âm báo cộng điểm, nhưng ở cậu con trai tóc hai màu kia thì tuyệt nhiên không có tiếng gì.
Thông thường, không thể tắt hoàn toàn thông báo. Có thể để chế độ im lặng để không phát ra tiếng, nhưng máy vẫn sẽ rung và người xung quanh sẽ biết.
“Dĩ nhiên là không kêu rồi. Tôi không có điện thoại mà.”
“…Cái gì cơ?!”
Không thể nào. Không thể nào. Không thể nào.
Cậu ta vừa nói một thứ kỳ cục đến mức Mei phải lặp đi lặp lại trong đầu tới ba lần.
“Cậu đùa à? Thời buổi này mà vẫn có người sống không cần điện thoại sao?”
“Tôi sống bằng tiền mặt với giấy tờ thôi.”
Dù giờ phần lớn dịch vụ chính phủ đã chuyển sang online, vẫn còn một vài nơi phục vụ giấy tờ.
Chỉ có người già và mấy kẻ lập dị mới dùng. Dư luận thì lúc nào cũng kêu gọi xóa bỏ mấy thứ lạc hậu đó.
“Họ vẫn chấp nhận ở mức tối thiểu. Cũng đỡ cho tôi phần nào.”
“Cậu chỉ đang giấu thông báo thôi đúng không? Kiểu lén lút chỉnh sửa ấy?”
“Tôi đâu có khả năng làm mấy thứ đó. Mà nếu tôi giỏi đến vậy thì tôi đi phạm tội luôn rồi.”
Lốp xe của Mei rít khẽ.
Chẳng hiểu từ lúc nào, cậu ta lại đang sánh bước bên cạnh cô. Cậu đút tay vào túi áo, rút ra một thiết bị lạ hoắc rồi đưa tới.
“Điện thoại của tôi đây.”
“…Whoa...cái gì đây…?!”
Một chiếc điện thoại gập với đầy vết bẩn và sơn bong tróc.
Cô đã thấy mấy cái này trong sách lịch sử công nghệ ở trường…
“Điện thoại gập à?” Mei hỏi. “Đó là loại người ta dùng trước thế hệ của tụi mình… Có vào được mạng xã hội không?”
“Không. Cũng chẳng có điểm gì hết. Nhưng kệ.”
...Tách.
Cậu thuần thục gập chiếc điện thoại lên như đang mở một cuốn sổ tay.
Màn hình nhỏ xíu, gần như không còn dùng được. Lớp bảo vệ chống va đập thì rách tả tơi.
Nhìn qua là biết nó có thể vỡ bất cứ lúc nào, nhưng nó vẫn lập lòe nhấp nháy và hiển thị màn hình xác thực.
Phần này thì giống hệt của Mei.
Khi thiết bị nhận diện xong, một dòng chữ hiện lên:
Mã số công dân [ẩn]. Trường THPT Công Lập Kyoto Akanebara, lớp 2-A
Reiji Kasumi, hồ sơ thành tích và vi phạm: [ẩn]
Ghi chú đặc biệt – Vĩnh Thú: Ma cà rồng
“…Hả?”
Mei chết lặng. Cô không hiểu gì cả.
Cậu ta ghé sát mặt về phía cô, khẽ luồn tay xuống dưới khẩu trang. Trong khuôn mặt xinh đẹp ấy ánh lên nét quyến rũ đến lạ lùng.
Đôi môi nhếch lên nhẹ nhàng, để lộ hai chiếc răng nanh trắng như sứ nơi khóe miệng.
“Đủ để đeo vòng cổ cho chó đấy.”
“…Cậu là cái thứ gì vậy…?!”
Cậu con trai tóc trắng đen và cô gái ngồi xe lăn. Một người cười nhếch mép, người kia thì đang cảnh giác.
Trên đường đến trường sáng hôm đó, cả hai đã nhìn nhau chằm chằm khá lâu.
***
“Ngày xửa ngày xưa, trong kỷ nguyên của thần thánh và anh hùng… hừm.”
Akanebara là một ngôi trường công lập rất đỗi bình thường.
Cơ sở vật chất hiện đại. Khu nhà rộng, học sinh đông, nhưng trong sân trường lại không có nhiều người qua lại.
Vì để hạn chế lây nhiễm, hình thức học trực tuyến ngày càng phổ biến hơn. Mỗi lớp phải thay phiên nhau đến trường. Vì vậy ngoài lễ khai giảng và tốt nghiệp, học sinh hiếm khi nào góp mặt đầy đủ.
Thế nên, cả ngôi trường trông cứ như bị bỏ hoang.
Hôm nay đến lượt lớp 2-A. Ở hàng ghế cuối cùng của lớp, một nơi được thiết kế thuận tiện cho xe lăn. Mei Mezuki đang lướt lướt cuốn sách giáo khoa hiển thị trên máy tính bảng, miệng lẩm bẩm.
Vốn là vận động viên, nên cô chưa từng quan tâm gì đến môn lịch sử.
Trong các kỳ thi, cô chỉ học vẹt vài từ khóa nên thành ra chẳng hiểu hay nhớ gì.
“Loài người đã suýt bị diệt vong, nếu không liều mạng chiến đấu… Xàm xí thật.”
Nhưng đó là chuyện của quá khứ.
Phù thủy biến người thành đá hay Ma Vương giết người chỉ bằng ánh mắt đều đã đi vào dĩ vãng.
Những thứ như hóa thạch, vũ khí gỉ sét, hay di vật như mẫu tóc hay ngón tay gì đó được trưng bày trong các bảo tàng khắp thế giới, nhưng nó chẳng có tí cảm giác nào gọi là thật cả.
Cũng như hồi bé, khi cô xem sách tranh khủng long mà tụi con trai mê như điếu đổ, nó cũng chỉ là trò tưởng tượng của quá khứ.
Cô không tin vào giá trị của những thứ đã mục nát từ lâu.
“Ủa? Mấy học sinh chuyển trường đâu rồi?!”
“Yumi. Mắt cậu trông ghê lắm đó. Có chuyện gì hả?”
“Tớ nói thật nha! Họ đẹp trai cực luôn! Phải công nhận là đẹp trai dã man.”
Đang là giờ nghỉ trưa. Khi Mei vừa ăn xong bữa trưa cho có lệ và đang lướt máy tính bảng thì cô nghe thấy một giọng nói đầy phấn khích.
Nhìn về phía phát ra tiếng, cô thấy hai bạn cùng lớp ăn mặc theo kiểu gal đang phấn khích bàn tán.
“Cậu trai tóc trắng đen… Reiji hả? Đúng là đẹp trai thật. Nhưng cậu tóc vàng thì không dễ thương gì hết.”
“Cậu không hiểu gì hết. Cậu ấy dễ thương mà! Tớ dám cá là có múi bụng đó. Nhìn là biết.”
“Đó là gu của cậu thôi mà… Mà kệ, bọn họ là Thú Nhân đúng không?”
Chính cái từ “Thú Nhân” thốt ra trong câu nói bình thường đó làm Mei hơi co giật.
“Đôi khi vẫn có người như vậy nhỉ. Hậu duệ của mấy quái vật thời xưa gì gì đó?.”
“Quái vật cái gì chứ. Làm gì có thật.”
“Không, thật đó. Giờ thì gần như tuyệt chủng rồi, nhưng kiểu như người sói ấy? Giờ thì họ không biến hình nữa, nhưng nghe nói có trong DNA đấy?”
“Cậu nói nghe mơ hồ quá.”
“Tại tớ không quan tâm mấy chuyện đó thôi. Lúc nãy giáo viên dạy chính trị học-kinh tế học có nói họ được pháp luật xem như chó mèo.”
“Chó mèo á? Cậu ấy đẹp trai thế kia mà? Cho tớ nuôi cậu ấy được không?!”
“Tớ sốc vì cậu lại nghĩ như vậy luôn đó.”
Mei thở dài. Nghe mấy cuộc hội thoại kiểu này có cảm giác như IQ giảm xuống theo từng câu chữ.
Vĩnh Thú à.
Khi hai học sinh chuyển trường được giới thiệu, màn hình điện thoại gập của Reiji hiện công khai thông tin cá nhân cho cả lớp xem.
Và họ lại được xếp cùng lớp với cô. Không phải kiểu bất ngờ như trong truyện tranh, Mei chỉ thấy rùng mình.
Đây là trùng hợp thật sao...? Hay là được sắp đặt?
Có thể gọi nó là bản năng động vật.
Nó chẳng giúp gì lúc cô bị tai nạn, nên cô cũng chẳng tin tưởng gì. Nhưng cô cảm thấy có gì đó không ổn ở cậu con trai kỳ quái tên Reiji Kasumi và người bạn đi cùng.
“Thú Nhân bình thường là kiểu mấy người sau khi uống thuốc ở ngoài phố thì biến hình ấy.”
“À, cái đó hả. Nghe cũng hay mà. Biến thành thỏ, chó hay mèo gì đấy.”
“Đúng, đúng, đúng, kiểu vậy đó. Nhưng biến hình tạm thời thôi, hết thuốc thì lại về hình dạng ban đầu đúng không?”
“Nếu không biến lại thì bất tiện chết. Đi đâu cũng bị nhòm ngó.”
“Còn mấy người không biến lại được thì gọi là Vĩnh Thú Nhân hoặc Đặc Chủng. Nghe nói vẫn có người như vậy tồn tại.”
“Hả. Mà chẳng phải họ là người bình thường sao?”
“Hỏi tớ làm gì, tớ đâu biết. Nhưng có người như thế thật đấy.”
“Ừm, nói gì thì nói, kỳ thị vẫn là xấu. Miễn đẹp trai là được.”
“Đúng thế.”
Giữa lúc bạn bè đang tám chuyện vụn vặt, Mei chỉ để mặc nó trôi qua tai này rồi đi mất ở tai kia.
“Họ bị đối xử như động vật, vậy mà vẫn phải đóng thuế? Vẫn được đi học? Nghe vô lý ghê.”
“Vậy chắc vì thế hai người kia mới chuyển trường qua đây. Tớ nghe nói ở thị trấn của họ vẫn có trường riêng mà.”
“Nơi đó là chỗ tụ tập của đám Đặc Chủng đấy, họ sinh ra từ những cuộc ân ái khi đang phê thuốc. Họ không có bố mẹ, sống buông thả như mấy băng nhóm xã hội đen ấy. Tốt nhất nên tránh xa thì hơn.”
“Thật hả? Cậu biết nhiều ghê.”
“Nghe đồn thôi. Tớ có đến đó bao giờ đâu.”
“Hở? Nghe hấp dẫn vậy... Đi thử không? Tớ bao thuốc cho.”
Cô nàng cúi xuống ghé tai thì thầm, nghĩ rằng đã kín đáo lắm rồi. Nhưng Mei vẫn nghe thấy hết.
“Thôi đi. Biến hình ngẫu nhiên mà, đúng không? Nhỡ ra tớ thành con heo hay con gì đó thì quê chết.”
“À, vụ đó nghe nói cũng còn tùy người.”
“Là sao?”
“Kiểu có người uống thì hay biến thành chó, người lại thành mèo, có người lại ra hươu đùi vằn. Không hẳn là ngẫu nhiên đúng không? Nó là kiểu có quy luật đấy.”
“Tớ không muốn làm hươu đùi vằn đâu…”
“Nó dễ thương mà? Có vằn nhìn lạ mắt lắm.”
“Tớ không quan tâm. Tớ chẳng tưởng tượng nổi luôn. Nghe vậy càng không muốn thử.”
“À, mà nghe đồn còn có loại thuốc đặc biệt hơn nữa…”
Đột nhiên giọng họ nhỏ hẳn lại, Mei không nghe rõ phần sau.
Dù hơi tiếc, nhưng cô chẳng để lộ điều đó. Chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, cô lầm bầm:
“Chẳng liên quan gì tới mình, nhưng mà…”
Mới đầu giờ nghỉ trưa, hai học sinh chuyển trường kia đã rời khỏi lớp.
Thú Nhân, mọi người gọi họ như vậy đấy.
“Mong là bọn họ để mình yên.”
Sáng nay Reiji đã dây vào cô, như vậy là quá đủ rồi.
Cô còn nhiều việc phải làm sau giờ học nên không muốn bị làm phiền.
Dù cơ thể vô dụng này có thế nào đi nữa…
…Thì mọi chuyện sẽ được quyết định vào tối nay.
***
Khi Mei Mezuki vẫn còn chìm vào những suy tư.
Thì trên sân thượng của trường học.
“Người ta đang bàn tán về tụi mình đó, Reiji. Tụi mình nổi tiếng ghê ha?”
“Tớ không quan tâm. Lo ăn cơm đi.”
Hai cậu con trai ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài, gió lạnh thổi vờn quanh họ trong giờ ăn trưa.
Cậu trai có mái tóc 70% đen, 30% trắng tên là Reiji Kasumi.
Cậu cao khoảng 1m72. Dáng người gầy, gương mặt nhỏ và vẻ đẹp thiếu niên pha chút trưởng thành khiến cậu toát ra khí chất trầm tĩnh và thông minh.
“Cơm hộp hôm nay làm qua loa quá đấy? Toàn món gì màu nâu nâu, không có tí rau nào à?” Người bạn lên tiếng.
Trước mặt họ là hai hộp cơm.
Cơm rắc cá bào. Bắp cải luộc nhừ. Xúc xích mua giảm giá.
Chỉ có vậy. Và có đến hai hộp giống y hệt, đúng kiểu cơm lười của con trai. Điểm cộng duy nhất là khá nhiều cơm.
“Rau đắt mà. Ít nhất cũng có bắp cải rồi còn gì.” Reiji đáp.
“Bắp cải mà luộc nhừ thế kia, cậu là ông già à? Thà ăn sống còn hơn! Làm salad cũng được mà?!”
“Đồ sắp hỏng người ta mới bán rẻ đấy. Ăn sống thì đau bụng. Tớ nghĩ cho cậu đấy.”
“Thật luôn hả? Nghe cảm động quá… buồn ghê…”
Người còn lại là một cậu thanh niên mặc áo thun rộng dưới lớp đồng phục.
Cậu chỉ cao hơn Reiji một chút, nhưng cánh tay với cổ thì cơ bắp cuồn cuộn như mấy bó dây thừng bện lại.
Tóc cậu nhuộm vàng nhưng đã phai màu. Vừa ăn, cậu vừa nhăn mặt như thể món ăn này ghê lắm.
“Hai thằng đực rựa ăn một bữa cơm thảm hại giống hệt nhau vào ngày đầu chuyển trường, nhỡ ai thấy là tớ ngại chết luôn đó.” Cậu phàn nàn nhưng tay vẫn không ngừng gắp thức ăn.
“Thế thì chết đi. Có vấn đề gì à?” Reiji vừa uống trà trong bình giữ nhiệt, vừa liếc sang.
“Không thấy quê sao?! Lúc nào cậu cũng vậy, không quan tâm người khác nghĩ gì à?!”
“Cố ra vẻ làm gì. Không thích chia tiền ăn trưa thì tự mua mà ăn. Tự bỏ tiền của cậu ra.”
“Ừ thì đúng là vậy, nhưng… Agh, tớ muốn ăn thịt. Tớ muốn ăn một món phải vừa nhiều và vừa mọng nước cơ.”
“Nếu công việc ổn, tụi mình sẽ có tiền. Lúc đó sẽ khá hơn.”
“Thật hả? Tớ được ăn thịt luôn à?”
“Cho thêm mayonnaise vào bắp cải. Không thì… cá hộp cũng được nhỉ?”
“Cái đó thì ít quá rồi! Nhưng tớ thấy có động lực hơn rồi đó! Tớ ghét cảnh nghèo này lắm rồi!” Tiếng than vãn pha lẫn khát khao vang vọng lên bầu trời.
Trong tài khoản mạng xã hội, hồ sơ cá nhân được hiển thị từ mã xác thực của cậu viết rằng:
Mã số công dân [ẩn]. Trường THPT Công Lập Kyoto Akanebara, lớp 2-A.
Getsu Raisan, hồ sơ thành tích và vi phạm: [ẩn]
Ghi chú đặc biệt – Vĩnh Thú: Người sói
Thông tin ấy đã đã công khai trước cả lớp khi cậu và Reiji được giới thiệu sáng nay.
Gương mặt của Getsu không hề xấu. Tuy hơi cơ bắp, nhưng điều khiến người ta chú ý hơn là sự vui vẻ, dễ gần và cậu là kiểu người rất dễ kết bạn. Nhưng giờ thì chuyện đó chẳng thể xảy ra được nữa, sau khi mọi thông tin kia bị phơi bày.
“Tớ có thử bắt chuyện với vài người.”
“Không ai gọi cảnh sát hả?”
“Cậu độc miệng quá! Mà, suýt thì có…”
Trước giờ nghỉ trưa, lúc đang chờ vào tiết, Getsu đã bắt chuyện với vài người, chủ yếu là nam sinh. Nhưng kết quả thì thảm hại.
“Vậy là suýt thật à?”
“Có cần phải sợ dữ vậy không? Tớ có cắn ai đâu mà.”
“Trên giấy tờ, tụi mình là động vật. Bị gắn vòng cổ vô hình. Người ta sợ cũng phải.”
“Cậu thản nhiên ghê. Nhưng cậu cũng muốn có mà đúng không? Bạn gái, bạn bè hay mấy chuyện bình thường ấy.”
Nghe vậy, Reiji ngưng xúc phần cơm cuối cùng và đáp: “Có chứ. Tớ cũng nên luyện giao tiếp và tạo dựng quan hệ nữa.”
“Tớ muốn có bạn để chơi game chung nữa. Chơi với cậu hoài cũng chán. Lúc nào cũng thua.”
“Chơi online được mà.”
“Chỗ tụi mình mạng yếu lắm. Máy của tớ cũng hết dữ liệu rồi.”
“Tớ thì chắc sẽ đi mua sắm, mua vài bộ đồ đẹp, xem phim, ăn bánh ngọt, chụp vài tấm selfie, rồi hát karaoke.”
“Nghe nữ tính dữ vậy?”
“Ừ. Nhưng tớ không nói là bản thân thích như vậy. Ý tớ là nó là vai mà tớ phải đóng.”
Cậu bắt đầu gắp nốt chỗ cơm còn lại rồi đưa vào miệng.
Với gương mặt như thể đang nhai cát, Reiji ăn hết phần trưa rồi gói hộp cơm lại, ngước lên bầu trời se lạnh và đổi chủ đề.
“Sao rồi? Cậu làm xong việc chưa?”
“Trong lúc cậu còn đang lề mề trễ học thì tớ làm xong cả rồi. Tớ đã ngửi thử hộp đựng giày của cô ta.” Getsu gõ nhẹ vào mũi và nói với giọng đầy tự tin. “Nó trùng khớp đấy. Nếu muốn kiểm tra chính xác thì phải xét nghiệm, nhưng chắc lần này không lấy được mẫu đâu.”
“Bị rửa sạch rồi à. Cũng phải thôi.”
“Xem ra cô ta đã cố gắng giấu kỹ đấy. Đôi tất ướt của cô ta có mùi giống hệt viên khử mùi trong nhà vệ sinh vậy, nó có cả mùi phân, nước tiểu và máu nữa. Có lẽ cô ta nhúng chân vào bồn cầu để rửa sạch, rồi mới đi tất và mang giày.”
Một cô gái tự nhúng chân trần vào bồn cầu.
Rửa sạch máu bằng cách dội nước.
“Vậy là, con nhân mã bỏ trốn đó đã rửa chân trong toilet.” Getsu nói, hình dung ra cảnh tượng ấy.
Reiji gật đầu.
“Trong cái thị trấn đó, nếu muốn rửa máu thì chỉ có nhà vệ sinh công cộng là khả thi.”
“Có bốn chân thì không vô khách sạn tình yêu được. Vậy mấy cái khách sạn tự động, không có lễ tân thì sao?”
“Dựa theo lời khai nhân chứng, dấu vết hiện trường và cả xác nạn nhân, cô ta cao hơn ba mét và nặng hơn một tấn.”
“Nằm lên giường là đè sập luôn. Đã là Thần Thú thì dù trốn đâu cũng bị lộ thôi.”
Thú Nhân như họ không có quyền điều tra hay bắt giữ như cảnh sát.
Họ cũng không được dùng các thiết bị công nghệ như dữ liệu camera công cộng, lịch sử di chuyển hay dữ liệu giao thông.
Thế nên, họ sẽ nhắm mục tiêu rồi tận dụng những thông tin đã được nhồi nhét vào đầu và cả những gì họ thu thập được khi lang thang ngoài phố để truy vết hung thủ.
“Tớ nhớ có hai vụ tương tự trước đó rồi.”
“Ờ. Có người thấy, dân tình cũng bàn tán nữa. Cô ta nghĩ trong hẻm thì không bị phát hiện à?”
Thị trấn đó không có hệ thống camera Mắt Thần giám sát ở mọi góc phố.
Chính vì không sợ bị ghi hình lại, hung thủ mới dám manh động như thế.
Getsu gãi má, nhớ lại chuỗi sự kiện đó.
“Bị nhìn thấy thì ở hẻm hay phố cũng vậy thôi.”
“Hẻm nhỏ còn nhiều người hơn cậu nghĩ đấy. Từ dân vô gia cư ngủ trong rác đến mấy tên du côn lảng vảng nữa.”
Hai cậu thiếu niên này là những con chó săn được một tổ chức nào đó phái đi để thu thập lời khai từ nhân chứng đã nhìn thấy hung thủ.
“Theo lời khai của các vụ trước, sau khi nhân mã bỏ đi, có người trông thấy một cô gái khả nghi. Cô ta trốn trong hẻm cho đến khi thuốc hết tác dụng, rồi trở lại hình người sau đó ra nhà ga và lên tàu về.”
“…Chắc lúc đó phê thuốc dữ lắm.”
Loại thuốc kỳ diệu khiến người ta hóa thú cũng là chất kích thích cực mạnh. Nó khiến đầu óc hưng phấn và mất kiểm soát.
Một khi để nó lấn át, lý trí sẽ biến mất…
“Nếu có ai trông thấy một nữ sinh mang đôi tất đẫm máu thì chắc chắn sẽ có xôn xao.”
“Không có ai như vậy xuất hiện trong camera ở nhà ga cả.” Reiji nói.
“Thiệt hả? Sao cậu biết?”
“Tớ lẻn vào phòng an ninh ở nhà ga rồi tự kiểm tra luôn.”
Dù hệ thống đã tự động hóa, nhưng con người vẫn phải giám sát AI.
Vì thế các phòng bảo vệ kiểu cũ vẫn tồn tại. Nếu đột nhập được, thì muốn dữ liệu nào cũng có.
“Cũng tiện thật. Dùng cách đó để đột nhập thì chẳng ai phát hiện ra.”
“Không dễ như cậu tưởng đâu? Nhiều lúc còn mỏi cả vai lẫn lưng nữa đó.”
“Cậu nói chuyện hệt như mấy ông già vậy.”
Hai người bắt đầu tổng hợp lại những gì đã điều tra được.
“Hung thủ bước vào phố trong dạng người, sau đó uống thuốc ở khu vô pháp, rồi hóa thành Thần Thú. Sau đó thì chạy điên loạn suốt cả đêm, đá chết vài tên say xỉn, đến sáng thì thuốc tan…” Reiji nói.
“Khi chuẩn bị về, cô ta mới phát hoảng vì tất dính đầy máu.” Getsu tiếp lời. “Cô ta rửa chúng trong toilet, rồi về nhà, sáng hôm sau vẫn đi học như chưa hề có chuyện gì… Mọi chuyện đều xảy ra ngẫu nhiên, không có kế hoạch gì cả. Cô ta hành động khá cẩu thả nhỉ.”
“Tớ đoán cô ta cũng bắt đầu sợ bị phát hiện rồi. Nhưng… tớ nghĩ cô ta chưa hề biết mình đang bị theo dõi.”
Nếu mọi chuyện kết thúc ở đó, thì công việc của bọn họ coi như hoàn thành.
Dựa trên kết quả điều tra, họ biết đã có ba vụ án xảy ra, với tổng cộng mười một thi thể được tìm thấy.
Không phải mười một người, mà là mười một thi thể.
“Cô ta uống thuốc và rời khỏi nhà ga, và khi đã vào tới khu vực không có camera giám sát thì coi như thoát… Nếu một Thú Nhân chết cũng chỉ bị xem là tổn thất tài sản thôi. Họ bị coi là động vật, cảnh sát cũng không nhúng tay vào. Ngay cả danh tính cũng chẳng ai biết.”
Đó là luật lệ của thị trấn ấy và cũng giá phải trả cho một sự tự do tuyệt đối, không ràng buộc.
“Không có tên tuổi và không ai nhận xác, chẳng khác gì tông phải chó hoang trên đường. Chết như vậy có ý nghĩa hay không?” Reiji cười chua chát. Getsu cũng nhăn mặt, vẻ mặt không khác gì.
“Cậu nghĩ tối nay nó sẽ xảy ra nữa không?”
“Chắc chắn là có.”
Một thị trấn nơi bi kịch là điều tất yếu…
Kyoto Masquerade, Natsukibara.