Monster Holic

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

117 1056

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

11 22

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

(Đang ra)

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

まんぷく犬

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Ryuu-kun…"

26 122

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

149 2319

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

122 1982

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

86 1253

Tập 01 - Chương 2.2: Hộp đêm nữ sinh thỏ

“Cậu không thấy bám đuôi con gái kiểu này nó hơi kỳ kỳ sao?” Getsu hỏi.

“Là công việc thôi. Nhưng đúng là cũng chẳng dễ chịu gì.” Reiji đáp khi cả hai bám theo Kei Kakiba.

Ngay sau khi rời khỏi căn tin, họ bắt đầu chạy và chỉ mất vài phút để đuổi kịp cô.

Trên chuyến tàu đang lướt êm qua đường ray, họ bám theo mái tóc đen đung đưa của Kei Kakiba giữa đám đông vừa phải, cô đứng trong khoang tàu, tay nắm lấy dây treo.

Cả hai đều đeo khẩu trang, bởi đó là thói quen lịch sự gần như bắt buộc khi đi phương tiện công cộng. Reiji đeo khẩu trang che kín nửa khuôn mặt, còn Getsu thì kéo lên đến mũi nhưng lại bị lệch sang một bên. Có vài người lớn tuổi nhìn thấy liền chau mày vì cách đeo thiếu nghiêm túc ấy, tuy nhiên Getsu hoàn toàn không để tâm.

Chẳng cần ai nhắc nhở làm gì. Chỉ cần bị camera công ty ghi nhận đeo khẩu trang sai cách, thì hệ thống nhận diện khuôn mặt liên kết với mạng xã hội sẽ tự động ghi nhận vi phạm và trừ điểm tín dụng xã hội, tuy ít nhưng đủ để răn đe.

Cứ để họ yên, và rồi họ sẽ bị trừng phạt thích đáng. Người ta chỉ cần thầm cười nhạo cái đứa trẻ ngu ngốc ấy là xong chuyện.

Nhưng với những con quái vật chẳng hề dùng mạng xã hội, thì chẳng có cách nào để bị trừng phạt cả.

“Tới nơi rồi.” Reiji nói.

“Cái này chậm ghê.” Getsu lầm bầm. “Mà ai cũng vậy, nên cũng chẳng than phiền được.”

Cả hai cảm thấy túi quần rung nhẹ. Reiji không buồn móc điện thoại ra xem nhưng cũng thừa biết đó là gì.

Đó là một trạm kiểm soát, tức một loại đèn hiệu được lắp đặt tại các sân ga cũng như những điểm cố định nằm giữa các trạm. Khi có người đi qua, nó sẽ tự động kết nối với điện thoại di động mà phần lớn công dân đều sử dụng, sau đó gửi dữ liệu vị trí của họ về máy chủ.

Nói đơn giản, chỉ cần sở hữu một chiếc điện thoại có chức năng liên lạc, dù là smartphone hay máy gập, nếu sử dụng phương tiện giao thông công cộng thì mọi hành động của bạn đều sẽ bị chính phủ theo dõi và kiểm soát.

“Dù có đi đâu, chúng ta vẫn bị theo dõi. Chiếc lồng vô hình này lớn đến mức người ta quên mất là nó tồn tại.” Reiji nói.

“Cậu đang nói là muốn nghỉ xả hơi hả? Nếu chỉ là muốn nhậu nhẹt hay gây chuyện thì được thôi.”

“Bọn mình đến đây vì công việc… Hửm?”

Điện thoại lại rung thêm lần nữa. Không phải thông báo đã qua trạm kiểm soát, mà là có cuộc gọi đến.

Cả hai lùi vào một góc để không làm phiền người khác, rồi đeo tai nghe không dây và mic truyền âm qua xương để bắt đầu cuộc trò chuyện với âm lượng cực thấp.

Đây là một cuộc gọi bí mật mà người ngoài gần như không thể nghe thấy, kết nối với văn phòng thư ký của tòa nhà Fantastic Sweeper.

“Chào, Neru.” Reiji nói. “Có thông tin gì vậy?”

“Tôi đã hoàn tất điều tra các dữ liệu công khai. Mức hỗ trợ sinh hoạt và xã hội của Kei Kakiba là cấp B.”

Không hề chào hỏi gì, giọng nói ngọt ngào, trẻ con của cô vang lên khe khẽ như đang cù vào màng nhĩ cậu.

Đó là cô gái làm thư ký riêng cho Narasaki, tên là Neru Hoozuki. Mái tóc mang sắc băng, thân hình nhỏ nhắn như một đứa trẻ, nhưng lại mặc bộ vest công sở được may đo vừa vặn như một nữ nhân viên chuyên nghiệp.

Nghe nói cô được điều từ tổng bộ về, nhưng cả Reiji lẫn Getsu đều không rõ chi tiết. Kỹ năng chuyên môn của cô vượt xa vẻ bề ngoài, và điều họ biết chỉ là: nếu cần thông tin, có thể trông cậy vào cô.

“Cô ấy được nhận hỗ trợ sinh hoạt ở mức tối thiểu, bao gồm cả tiền thuê nhà. Nói cách khác—

“Không phải đóng tiền nhà hả?! Ngh! Ước gì tôi cũng được thế! Tiết kiệm được bao nhiêu là tiền!” Getsu than thở, giọng đầy chán nản. Đó là tiếng rên rỉ của một người nghèo sống lay lắt với đồng lương ít ỏi mỗi tháng, lại phải dành phần lớn để trả tiền thuê nhà.

“Bù lại, cô ấy phải tham gia buổi tư vấn lối sống hàng tuần và phỏng vấn trực tuyến định kỳ với cán bộ phúc lợi quận. Toàn bộ giao dịch qua thẻ tín dụng đều bị kiểm tra mỗi tháng, và bắt buộc phải nộp lại cho kế toán.”

“…Thôi, bỏ đi.” Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy phiền phức, Getsu làm mặt như thể đang lè lưỡi sau lớp khẩu trang. “Tóm lại là, không làm mấy cái việc mờ ám thì cô ấy cũng chẳng lo thiếu ăn.”

“Ít nhất thì tiền ăn trưa của cô ấy được tính vào khoản trợ cấp. Gần như là ăn miễn phí.”

“Vậy là dư sức mua một tô kitsune udon rồi. Thế sao lại nhịn trưa nhỉ?”

“Tôi đã lấy được lịch sử chi tiêu của cô ấy. Cô ấy từng bị cảnh cáo nghiêm khắc vì mấy khoản dùng thẻ tín dụng không có lý do rõ ràng.”

“Khoan… Neru, vậy chẳng phải là phạm pháp sao?” Reiji không thể làm ngơ trước chuyện đó nên liền hỏi lại.

Nhưng giọng nói phát ra từ tai nghe lại rất bình thản.

“Đó là do cán bộ phúc lợi quận quá lơ là bảo mật. Họ để bản sao lịch sử chi tiêu trên máy tính do cơ quan cấp mà vẫn để nguyên mật khẩu mặc định. Bản thân họ mới là không nghiêm túc.”

“…Vấn đề lại nằm ở chỗ đó sao?” Trong mắt cậu, dù thông tin có bị để lộ nhưng việc tự tiện lấy mà không xin phép thì chẳng khác nào phạm pháp cả.

Đó chính là kiểu người của Neru Hoozuki, dù cô chỉ là nhân sự tạm thời được điều chuyển từ tổng bộ của BT HQ.

Miễn sao có kết quả, cô không ngần ngại làm những việc phạm pháp hoặc mập mờ trong vùng xám của luật pháp. Mà với việc cấp trên Narasaki cũng chẳng có ý kiến gì, cô gần như muốn làm gì thì làm.

“Mọi chuyện cũng đã rồi. Chẳng lạ gì nữa…” Getsu nói.

“Mm-hmm. Tôi tiếp tục nhé?”

“Cứ nói đi… Mình có nên làm quen dần với kiểu này không đây?”

Phớt lờ tiếng thở dài của Reiji, giọng nói trẻ con phát ra từ tai nghe của cậu liền cung cấp thông tin nguy hiểm tiếp theo.

“Tổng số tiền chi tiêu không rõ ràng của cô ấy là khoảng ba triệu. Khá lớn đấy.”

“Tiền đó đi đâu?” Getsu hỏi. “ Nếu có lịch sử giao dịch thì chẳng phải lần theo là biết à?”

“Cô ấy đã rút tiền mặt nhiều lần từ các cây ATM khác nhau. Không có giao dịch online. Đó mới là vấn đề.”

“Không rõ dòng tiền mặt chảy đi đâu à? Thời buổi này thì kiểu đó không ổn chút nào.” Reiji nói.

“Đúng vậy.”

Ngay lúc đó, Reiji sực nhớ ra phải để mắt đến Kei, người mà cậu vẫn còn nhìn thấy thấp thoáng qua đám đông.

Cô đang dựa vào cửa tàu, tay cầm một cuốn sách cũ. Tựa đề hình như là một tác phẩm văn học cổ điển nào đó. Cuốn sách đã khá cũ, bìa rách được dán lại bằng băng keo nhưng lớp băng keo đó cũng đã bạc màu và bong tróc theo thời gian.

Một cô gái yêu sách vừa trong trẻo vừa xinh đẹp, và tư thế ấy lại càng khiến cô toát lên nét đẹp đậm chất nghệ thuật. Nhìn cô lúc đó, cậu không hề thấy một chút đáng ngờ nào.

“Nhớ không, Getsu? Lúc đó cô ấy thanh toán udon bằng tiền mặt.”

“Giờ cậu nhắc mới nhớ. Dù lúc đầu cô ấy cũng định trả bằng điện thoại.”

“Bọn mình hay mang tiền mặt nên chẳng để ý, nhưng thời nay có nữ sinh nào còn xài tiền lẻ nữa không?”

“Gần như là không. Chỉ có người già hoặc dự phòng khi có thiên tai thôi.”

Khi xu hướng không dùng tiền mặt ngày càng phổ biến và thanh toán điện tử đã trở thành thói quen, số người mang theo tiền mặt đã đi giảm đáng kể.

Dù căn tin trường Akanebara vẫn còn nhận tiền mặt như một tàn dư từ thời trước, nhưng giờ đây hiếm khi thấy ai còn dùng nữa. Tuy vậy, vẫn có một số khu vực trong xã hội kiểm soát chặt chẽ này vẫn còn dùng tiền mặt và xem nó như một tiêu chuẩn.

“Một cách dùng tiền mà không để lại lịch sử giao dịch. Một nơi mà người ta được dùng một khoản tiền mặt lớn thì chỉ có thể là Masquerade.” Reiji nói.

“Chắc chắn là vậy.” Getsu gật đầu. “Ở đó không dùng smartphone được mà.”

Tại Masquerade bao gồm cả khu Natsukibara, gần như không thể thực hiện thanh toán điện tử.

Bởi vì mỗi lần giao dịch điện tử đòi hỏi phải xác minh danh tính nên nó đi ngược lại với sự ẩn danh mà người ta tìm kiếm khi đến nơi này. Còn những giao dịch bằng tiền mặt kiểu cũ thì không thể bị truy vết, nên nó lại trở thành hình thức phổ biến ở khu vô pháp này.

“Nhân tiện, tôi cũng đã tra nhật ký định vị từ cục giao thông và lịch sử ra vào của cô ấy ở khu chung cư.”

“…Toàn là thông tin riêng tư của người ta đấy.”

“Đến nước này rồi thì Kei Kakiba có giả vờ ngoan hiền cũng vô ích thôi. Suốt tháng vừa rồi, cô ấy thường xuyên về nhà vào khoảng gần nửa đêm. Và đã có ghi nhận rõ ràng là cô ấy đã xuống ga Natsukibara.”

Dựa người vào dây treo đang kêu cọt kẹt, Getsu lên tiếng: “Trò vui đêm khuya của học sinh ưu tú à… Dĩ nhiên là phải xảy ra ở khu phố của bọn mình rồi.”

“Nghe như lời của mấy lão hay xem phim đen vậy.”

“…Nghe như tên phim đen lười đặt tiêu đề vậy. Sặc mùi người già.”

“Này! Im đi! Tại sao hai người chỉ phối hợp ăn ý mỗi lúc chọc tôi thôi vậy hả?!”

“Lỗi là do cậu dễ bị chọc thôi… Tới nơi rồi.”

“Cú phanh nhẹ khiến người hơi chao đảo, và thế là cuộc trò chuyện kết thúc mà chẳng ai chào ai.”

Cả hai cùng lúc tháo tai nghe rồi nhét vào túi. Họ dõi mắt theo bóng dáng của Kei Kakiba để không bị mất dấu giữa đám đông đổ xuống sân ga, và rồi hòa vào dòng người bước theo sau cô.

Ngay khi xuống ga và đi qua cổng soát vé, trừ những người cần chuyển tuyến thì hầu hết đều sẽ hớn hở đi thẳng tới căn phòng có những tủ khóa hình con nhộng. Ở đó, họ sẽ tắt smartphone, uống Monster Tonic rồi thả mình vào đêm điên loạn của khu vô pháp ấy.

Kei Kakiba cũng đang tiến về phía một trong những căn phòng đó. Trong chiếc túi nhỏ cô mang theo chắc chắn là quần áo để thay.

Ở một khía cạnh nào đó, nơi này chính là không gian riêng tư tuyệt đối. Nếu dại dột tiếp cận khi căn phòng đang có người sử dụng, bạn sẽ ngay lập tức bị chú ý. Còn nếu liều lĩnh rình trộm thì chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng không thương tiếc, bởi quanh đây có rất nhiều người đã uống thuốc rồi trở thành Thú Nhân với các giác quan vô cùng nhạy bén.

“Giờ tính sao?” Getsu hỏi. “…Nếu cô ấy uống Monster Tonic thì mùi cơ thể sẽ khác đấy, lúc đó khó lần theo dấu lắm.”

“Bên trong cũng không có camera an ninh. Mà cho dù có thì chúng ta đang điều tra lậu mà, có lẽ chẳng bao giờ được xem đâu.”

Vậy nếu muốn biết bên trong xảy ra chuyện gì…thì chỉ còn cách nhìn trộm.

Reiji đi tới một góc khuất gần dãy tủ, ngồi tựa vào tường rồi tạo dáng như thể là học sinh đang bị mệt, sắp nôn đến nơi hay gì đó. “Human Tonic của tớ sắp hết rồi. Để tớ xem thử.”

“…Cách đó trông có vẻ tiện thật, nhưng… nói gì thì nói… May là cậu không phải tên biến thái đấy.”

Một tiếng fsssss vang lên...

Reiji ngồi chồm hổm bên mép lối đi, đầu cúi gằm xuống, rồi nửa thân cậu bắt đầu tan chảy thành những sợi khói trắng.

Bên trong các tủ thay đồ luôn có hệ thống thông gió để ngăn hơi nước và vi khuẩn tích tụ. Cậu tiến đến gần lỗ thông gió ấy, nơi không khí luân phiên hút vào rồi đẩy ra, cố rướn mắt nhìn Kei Kakiba đang thay đồ và chuẩn bị tiêm Tonic.

Một con mắt nổi lên giữa màn sương mù.

Như thể nó được vẽ nên từ những hạt nhỏ li ti, và con mắt ấy bị luồng khí hút vào bên trong.

Cảnh tượng hiện ra trước mắt chẳng khác gì hình ảnh truyền về từ một chiếc drone điều khiển từ xa. Chỉ cần những hạt li ti ấy còn giữ được kết nối với cơ thể thì cho dù đã hóa thành sương mù, Reiji vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Cậu len lỏi qua ống thông gió có hình dạng như một đường hầm và thậm chí còn lọt qua cả màng lọc kháng khuẩn. Khi không gian bên trong phòng thay đồ dần hiện rõ, cậu bỗng thấy thấp thoáng làn da trần của Kei trong lúc cô đang thay áo...

“Cậu không thấy việc nhìn trộm con gái thay đồ thế này là cực kỳ tệ à?” Getsu nói. “Về mặt quy định công ty, chuyện này là phạm pháp đấy.”

“…!!”

Con mắt sương mù đứng khựng lại rồi tan ra, lặng lẽ biến mất trong âm thanh xì xì.

Tầm nhìn của cậu khép lại, và phần cơ thể tan chảy bị hút ngược về luồng khí thải.

Ngay khi nhập lại làm một, Reiji khuỵu xuống như kiệt sức, ôm mặt rên rỉ.

“Cậu nói đúng… Tớ tệ thật…”

“Không, lỗi tại tớ cơ! Xin lỗi!! Đây là công việc mà, biết sao được!”

“Nhưng chúng ta không thể phạm tội tình dục được. Tớ muốn giữ lấy vài nguyên tắc tối thiểu của con người. Tớ…không làm được!!”

“Cậu nghiêm túc quá! Nhưng cậu nói đúng, xin lỗi nhé!”

“Chỉ trong khoảnh khắc, tớ đã thấy… Tớ-tớ… Tớ đã làm gì thế này…?!” Reiji đang giày vò bản thân.

Getsu vội xoa lưng an ủi đồng đội. “Agh, thôi nào, bình tĩnh đi! Chết thật. Cô ấy đi mất rồi.”

“Hả?”

Nhanh đến bất ngờ. Trong lúc họ không để ý, chỗ thay đồ đã trống trơn. Có người mới đã bước vào.

Sau khi từ bỏ việc nhìn trộm, Reiji thu lại con mắt rồi ngồi tự trách bản thân suốt vài phút, và chính lúc ấy đã tạo ra một sơ hở. Cứ như thể đã đợi sẵn khoảnh khắc lơ là ấy, Kakiba Kei lập tức lợi dụng sơ hở đó và biến mất vào đám đông của khu Masquerade.

“Xin lỗi.” Reiji nói. “…Cậu còn lần theo được mùi cô ấy không, Getsu?”

“Mùi thay đổi kha khá rồi… Không chắc lắm, nhưng tớ vẫn lần được hướng đại khái.” Getsu vừa nói vừa vén nhẹ khẩu trang và đánh hơi liên tục.

“Nếu tìm được chỗ thích hợp để ‘biến thân’ thì mũi tớ sẽ thính hơn nhiều. Cho đến lúc đó, cậu tạo sương mù che chắn đi.”

Làn tóc trắng của Reiji như tan vào gió, phát ra tiếng sột soạt.

Một làn khói trắng nhạt bao quanh hai người, khiến tầm nhìn xung quanh họ trở nên mờ mờ ảo ảo.

Trong khu Masquerade, nơi tụ tập đầy rẫy những Thú Nhân, chỉ riêng việc xuất hiện với hình dạng con người thôi cũng đã đủ gây ồn ào. Cho đến khi tìm được một con hẻm thích hợp để Getsu chuyển sang dạng Thú, màn sương mờ này sẽ giúp họ ẩn thân.

***

“Hộp đêm nữ sinh thỏ à?”

“Có nhiều nữ sinh ở đây lắm! Hai ngàn yên cho sáu mươi phút, uống bao nhiêu tùy thích…”

Getsu với bộ lông sói xù xì cùng đôi tai sọc vàng cụp xuống vì lúng túng, còn Reiji thì che kín nửa khuôn mặt bằng chiếc khăn sương mù. Cả hai cùng ngẩng đầu lên và nhìn tấm bảng hiệu treo phía trước một cửa tiệm nằm cách nhà ga khoảng mười lăm phút đi bộ.

Tấm biển được thắp sáng bằng đèn neon màu hồng. Được thiết kế theo phong cách retro nhưng chính sự mờ ám trong thiết kế ấy lại khiến nó nổi bật một cách kỳ lạ. Dường như nó chiếm trọn tầng trệt của một tòa nhà đa năng, và trông có vẻ đang kinh doanh rất phát đạt trong khu vực này, nơi được xem như phố đèn đỏ của Masquerade nằm gần nhà ga.

Không khí khá im ắng, có lẽ vẫn còn sớm nên chưa có khách nào lui tới. Gần đến nửa đêm, những Thú Nhân ngập trong men rượu và thèm khát bạo lực sẽ kéo đến để thỏa mãn ham muốn của mình.

Hai chàng trai đã để mất dấu Kei Kakiba.

Nhưng người sói đã quay lại hình dạng thật trong một con hẻm và lần theo dấu vết bằng chiếc mũi siêu nhạy của mình và tìm đến đây.

“Đây chẳng phải là chỗ dành cho người lớn à?” Getsu nói. “Thế nghĩa là họ sẽ làm chuyện đó thật hả? Ý tớ là… chuyện đó ấy, kiểu có làm tình không?!”

“Đừng hỏi tớ. Nhưng mà, chắc chắn có phục vụ rượu đấy.”

“Tớ không biết phải làm sao nữa. Lỡ như phơi bày ra bí mật đen tối của một nữ sinh cấp ba thì sao? Đó đâu phải công việc của tụi mình…” Getsu càu nhàu.

Liệu tình huống này có tốt hơn so với cái viễn cảnh mà họ đã tưởng tượng, ví dụ như mấy trò ve vãn nhẹ nhàng với đàn ông trưởng thành? Hay ngược lại, đây mới là tình huống còn tồi tệ hơn? Họ chẳng có tiêu chuẩn rõ ràng nào để phán đoán cả.

“Cậu hiểu mấy chuyện kiểu này không, Reiji?”

“Tớ còn chưa đủ tuổi mà. Sao mà hiểu được.”

“Tớ cũng vậy. Người ta có được đụng ngực không…?”

“...Tớ nghĩ là không? Hình như chỉ uống rượu chung thôi.”

“Cái quái gì vậy; tớ chả hiểu nổi. Uống rượu có gì vui đâu?”

“Cậu là con nít à? Đừng có cái gì cũng hỏi… Tớ cũng có biết đâu.”

Cả hai nghiêng đầu suy nghĩ. Họ đã từng thấy không ít mặt tối của khu này. Họ chẳng ngây thơ đến mức đỏ mặt khi nhìn thấy cảnh trong phòng ngủ. Nhưng nói về loại hình dịch vụ thế này thì họ hoàn toàn mù tịt.

“Cứ vào thử xem sao.” Reiji nói. “Tụi mình sẽ tự đánh giá khi nhìn tận mắt.”

“Cảm giác chẳng vui vẻ gì cho cam…”

Khi cánh cửa nặng trịch cách âm được mở ra, ánh đèn hồng bên trong lập tức chói lóa.

Ánh sáng ở đây thật lạ, và có vẻ như chủ đề là thiên đường nhiệt đới vì nội thất được trang trí bằng những cây cọ. Quầy bar sơn màu xanh biển như muốn gợi lên hình ảnh đại dương.

Máy bắn bóng cổ điển, bảng phi tiêu, máy đánh bạc và máy phát nhạc tự động khiến không gian mang đậm tinh thần tự do kiểu Mỹ xưa, tạo nên bầu không khí rực rỡ khó tả.

Mấy món như máy pinball cổ điển, bảng phi tiêu, máy đánh bạc và máy phát nhạc tự động khiến không gian mang đậm tinh thần tự do kiểu Mỹ xưa, tạo nên bầu không khí rực rỡ khó tả.

“Xin chào và chào mừng đến với Pink Press!”

Cái tên này là trò nhại lại một khách sạn siêu nổi tiếng nằm ở một hòn đảo phía nam mà Reiji và Getsu còn không thể hình dung nổi.

Bốn cô gái mặc đồ thỏ đứng sau quầy bar, xung quanh là các kệ rượu đầy màu sắc.

Dù đang mặc đồng phục học sinh, nhưng chúng chẳng thuộc về trường nào cả. Mỗi bộ đồ đều khác kiểu, có cái là blazer, có cái là đồng phục thủy thủ nhưng tất cả đều có điểm chung là váy cực ngắn và phần ngực áo hơi trễ xuống.

“Whoa… trời ơi…” Getsu há hốc mồm, chết lặng trước thế giới hoàn toàn mới lạ này.

Cái quái gì thế này?

Họ giống thỏ 60% và người 40%. Tất cả họ đều cao tương đương nhau, trạc tuổi nhau và có vẻ ngoài giống nhau đến rợn người khiến phải Reiji nổi da gà.

Mình chưa từng thấy Thú Nhân nào giống người đến mức này cả.

Thú Nhân thông thường thì tỉ lệ sẽ là 70% thú và 30% người. Đặc điểm động vật thường lấn át phần người một chút, nhưng bộ xương vẫn giữ hình dáng người. Tức là nhìn sơ thì gần giống động vật hai chân.

Vì thế, thường thì không thể nhận ra từng cá nhân và sự biến đổi quá mức đó khiến mọi thứ trở nên vô danh.

Tuy nhiên, bốn cô thỏ cao trung đang đứng thành hàng ở đây lại phá vỡ hoàn toàn những hiểu biết trước đó.

Tai dài mọc trên đỉnh đầu. Đường nét khuôn mặt từ cằm đến gò má gần như giống hệt con người.

Lớp lông phủ từ cổ xuống ngực cũng khá mỏng, để lộ làn da thật bên dưới.

Tay chân vẫn mang hình dáng rõ ràng của con người, vẫn giữ nguyên cấu trúc của loài linh trưởng. Họ chỉ có chút lông và lớp đệm ở lòng bàn tay.

Với loại Monster Tonic thông thường thì không thể nào biến đổi ra hình dạng này được.

“Cứ ngồi chỗ nào anh thích nhé. Em là Sable Mỹ đây.”

“Nếu anh muốn thư giãn nhẹ nhàng, em sẽ ngồi chơi cùng. Em là Angora Pháp.”

“Nếu anh muốn chơi game, cứ giao cho em. Em là Hare Bỉ.”

“Em đang chờ anh chọn đấy. Em là Beveren.”

“Whoa… Trời ơi, chắc tớ chảy máu mũi mất.” Getsu choáng ngợp trước mùi hương lan tỏa từ bốn cô thỏ cao trung đang vẫy gọi sau quầy, cảm giác như bị đánh gục hoàn toàn.

Có vẻ như biệt danh của mỗi cô đều gắn với một giống thỏ thật.

Cô nàng Sable Mỹ nhỏ nhắn và vui tươi.

Angora Pháp có lớp lông dài mượt và vòng một gợi cảm, còn Hare Bỉ thì mảnh mai và thanh lịch. Beveren khoác lên bộ lông trắng tinh, toát lên vẻ lạnh lùng và thanh cao.

Tất cả đều có lớp lông mỏng bao quanh đôi mắt như thể đang đeo mặt nạ. Nhờ vậy mà rất khó phân biệt được ai là ai nếu chỉ dựa vào gương mặt.

“Cậu có phân biệt nổi không?” Reiji hỏi.

“Rượu. Son phấn. Nước hoa.”

“Bó tay rồi hả?”

Chỉ với ba từ ngắn gọn đó, Reiji cũng hiểu ngay rằng chuyện này là bất khả thi. Cả quán bar tràn ngập mùi rượu, ai cũng trang điểm kỹ và xịt nước hoa lên lớp lông. Với khứu giác nhạy bén của Thú Nhân thì tất cả chỉ khiến Getsu bối rối thêm, và rõ ràng cậu không thể phân biệt từng người.

“Um, quý khách, hai anh sẽ chọn ai ạ?” Cô Sable Mỹ có vẻ là trưởng nhóm, lên tiếng hỏi.

“À, xin lỗi…bọn tôi không uống rượu.” Reiji nhẹ nhàng xua tay.

“Nước ngọt nhé. Bọn tôi dùng gì không có cồn là được.”

“Hiểu rồi ạ! Vậy xin mời theo lối này. Nếu hai anh chưa chọn được ai thì em sẽ ngồi cùng, được chứ?”

“…Cảm ơn.”

Reiji lúng túng, trông có phần rụt rè hơn mọi khi, nhưng cậu vẫn tiến lại gần Getsu rồi cùng ngồi xuống ghế ở quầy.

“Này Reiji. Cậu nhát quá đấy. Ổn không vậy?” Getsu thì thầm.

“Cậu lo liệu đi. Tớ không giỏi mấy chuyện kiểu này đâu.”

“Tớ cũng đâu biết! Mà nè, ổn không đấy? Bọn mình đâu có nhiều tiền.”

“Cứ tỏ ra tự tin… Kẻo người ta tưởng tớ nhát giống cậu đấy.”

“Ê, chơi không đẹp! Định làm ngầu một mình à?!”

“Ah-ha-ha! Hai anh thân nhau ghê. Bạn bè phải không?” Cô thỏ Sable Mỹ vừa cười rạng rỡ vừa búng tay tách một cái. “Beveren, phục vụ bàn bên này nhé!”

“Tới liền.”

Cô thỏ Beveren tóc trắng nhanh nhẹn bước tới sau hiệu lệnh.

Cô lần lượt rót nước trái cây vào từng ly pha chế đã được lau sáng bóng.

Với thao tác nhanh nhẹn và chuẩn xác, cô cho thêm đá nhuyễn và kem rồi khuấy đều.

“Nước chanh hồng đây ạ!” Giọng cô bình thản nhưng thêm chút ngọt ngào ở cuối câu như siro, rồi cô đưa ly cho hai cậu trai bằng một động tác chuyên nghiệp.

Nước màu hồng nhạt cùng với đá bào lấp lánh nổi lềnh bềnh bên trong. Ly cocktail nhiệt đới mát lạnh trông hấp dẫn đến nỗi hai chàng trai căng thẳng cũng tự động đưa tay ra.

“Mm…whoa?! Ngon ghê! Vị ngọt ngọt đắng đắng, mà mát lạnh cực luôn!” Getsu nói.

“Tớ không hiểu nổi nữa… Vị này khác xa mấy loại nước ép lon rẻ tiền.”

Không hề có vị ngọt gắt. Mà hương vị lại dễ chịu, tươi mát dù màu sắc trông khá sặc sỡ.

Đúng là một loại “nước chào đón” chuẩn vị miền nhiệt đới.

“Tee-hee, đúng không? Beveren pha thức uống ngon lắm đó.” Cô nàng Sable Mỹ mỉm cười thân thiện.

“Thật đấy, ngon quá trời. Đây là cocktail nổi tiếng à?”

“Là đặc sản của một khách sạn nổi tiếng ở đảo phía Nam đó. Có vẻ các anh không biết rồi… Mà nè, anh không dùng Tonic đúng không? Ổn không vậy?” Cô gái lông nâu hoạt bát nghiêng đầu tỏ vẻ lo lắng khi nhìn Reiji. “Nhìn anh giống học sinh lắm. Mà tới chỗ này thì không được để lộ mặt. Mọi người sẽ nổi giận đó.”

“Giờ sao đây? Cô ấy nói đúng quá.”

“Đừng có chịu thua, Reiji. Cậu đúng là dở mấy vụ này thật!”

“…”

Reiji nhấp một ngụm nước với vẻ mặt lúng túng. Khói mỏng bay lên lượn lờ che khuất nửa gương mặt cậu.

“Đừng có bỏ chạy đấy.” Getsu nói. “Xin lỗi nha, quý cô. Cậu ta yếu vía trước mấy cô gái xinh đẹp lắm.”

“Ahaha, dễ thương ghê! Nhưng mà anh sói ơi, anh ổn chứ?”

“Tôi cũng hơi phấn khích đó. Mấy cô xinh quá mà.” Getsu nói vậy rồi ngừng một chút.

Ngay sau đó, như thể vừa sực nhớ ra điều gì, Reiji lên tiếng nói về cảm giác kỳ lạ bấy lâu.

“…Có gì đó không ổn. Chỗ này đúng là rất kỳ lạ.”

“Hở? Không đâu mà! Bọn em là cơ sở làm ăn đàng hoàng đó!”

“Ý tôi không phải vậy. Dựa trên đặc tính của loại Monster Tonic đang được lưu hành ở thị trấn này thì không thể nào đạt được tỷ lệ biến đổi như các cô. Và trước hết, sao tất cả lại là thỏ?”

Loại Monster Tonic được bày bán ngoài thị trường chỉ phân loại chung chung về dạng sinh vật sẽ biến thành.

Ba nhóm chính thường được bán là Thú ăn thịt, Thú ăn cỏ, và Bò sát & Lưỡng cư. Tất cả đều ngẫu nhiên. Tuy có thể thiên về một nhóm nào đó tùy theo cơ địa người uống, nhưng vẫn được xem là không thể chọn chính xác loài mình muốn hóa thành.

“À thì—”

“…Để tôi lo phần này, Sable.”

Cọt kẹt.

Một bóng người khổng lồ lù lù bước ra từ phía sau, khiến sàn nhà như rên xiết dưới từng bước chân.

“Đừng nói lại thêm một cô nữa nhé? Mà trời đất… to thật đấy!”

“Flemish Giant. Cưng cứ gọi tôi là Fley nhé.”

Con thỏ ấy cất giọng trầm đục nghe đầy đe dọa. Tuy cách nói mang hơi hướng nữ tính, nhưng chất giọng thì hoàn toàn là của một người đàn ông. Bộ đồ zoot kiểu Mỹ thịnh hành vào thập niên 1940 ôm sát lấy thân hình vạm vỡ của hắn và gợi lên hình ảnh một tay mafia ăn diện bảnh bao.

Trên đầu hắn mọc ra đôi tai thỏ. Gương mặt của gã thỏ khổng lồ ấy lẽ ra phải mang nét dễ thương, nhưng lại có tỷ lệ hoàn toàn khác với mấy cô gái lúc nãy. Với 70% thỏ và 30% người. Đây mới chính là kiểu Thú Nhân thường thấy ngoài đường phố.

Tai trái của hắn bị cụt, mắt trái thì để lại vết sẹo sâu hoắm như thể từng trải qua bao nhiêu trận chiến. Nhìn hắn như một tay vệ sĩ lão luyện trong mấy quán bar.

“Tôi là chủ chỗ này. Nếu mấy cưng tới uống thì sao không tận hưởng một chút nhỉ?”

“Không thể. Bọn tôi đến đây không chỉ để uống.”

Reiji có vẻ đã lấy lại bình tĩnh, cậu uống cạn ly nước của mình.

Cẩn thận đặt cái ly trống xuống quầy, cậu thiếu niên quấn khăn sương quay mặt lại đối đầu với gã khổng lồ.

“Dạo gần đây trong thị trấn xuất hiện một kẻ gây náo loạn, là một con nhân mã sau khi uống Mythic Tonic đã ra tay sát hại rất nhiều người.”

“…Tôi có nghe đồn rồi. Không ngờ Mythic Tonic lại có thật.” Gã thỏ khổng lồ nói, vừa khóa ánh mắt vào Reiji vừa dè chừng giữ khoảng cách.

Những cô gái phía sau quầy cảm nhận được không khí bất thường, lập tức rút lui ra phía sau. Reiji liếc nhìn họ, rồi rút chiếc điện thoại nắp gập ra và đưa cho hắn xem một tấm ảnh.

“Khi Tonic hết tác dụng, con nhân mã đó được đưa vào một bệnh viện. Thế nhưng tại nơi đó, cả cô ấy cùng gia đình đều bị khủng bố đánh bom, rồi biến mất cùng với cả manh mối về Mythic Tonic. Và bây giờ, xuất hiện thêm một quán rượu trông có vẻ như đang sử dụng một loại Tonic không bình thường.”

“Cậu đang ám chỉ những chuyện này có liên quan đến nhau à?”

“Giả định như vậy là chuyện dễ hiểu thôi. Bọn tôi được ban quản lý của thị trấn ủy thác điều tra vụ này.”

“Ban quản lý? Tôi tưởng cái thị trấn này chẳng có cái thứ đó. Với lại mấy cậu trẻ thế kia thì chắc chắn không phải cảnh sát rồi.”

“Bọn tôi là dân thường. Không có giới hạn tuổi tác. Bọn tôi không có quyền bắt giữ hay khám xét, cũng chẳng thể khiến chỗ này phải đóng cửa nếu ông không chịu khai. Nhưng...” Đôi mắt sắc lạnh như lưỡi dao nhìn thẳng vào gã thỏ to lớn nhất thế giới, kẻ đã lấy chính loài của mình làm tên gọi. “Đây là thị trấn vô pháp. Bọn tôi có thể hỏi cho đến khi ông buộc phải nói ra. Nhưng nói thế thôi, nếu được thì chúng tôi vẫn muốn giải quyết trong êm đẹp. Bọn tôi không có ý làm phiền ông đâu.”

“Cái kiểu tự dưng xông vào thế này đã đủ phiền rồi, cưng à.” Gã Flemish Giant vừa bẻ ngón tay kêu răng rắc vừa nhe cặp răng cửa sắc nhọn ra. Dù là động vật ăn cỏ nhưng hàm răng ấy lại chẳng giống chút nào. Có vẻ như đó là cách hắn cười.

“Nước miễn phí đấy. Uống xong thì phắn đi. Còn nếu mấy cưng không chịu hiểu lý lẽ thì ông đây sẽ dùng vũ lực đấy, rõ chưa?”

“Ra vậy.” Reiji thản nhiên đáp…rồi vang lên tiếng fshhhhhh…ngọt lịm như tiếng xịt của bình xịt hơi.

Tóc của Reiji rồi đến cả cơ thể bắt đầu nhòe đi và tan rã, hóa thành làn sương mờ nhẹ nhàng tỏa ra trong không khí.

Không ai trong quán, kể cả gã thỏ khổng lồ, biết rằng đây là một kỹ thuật huyền thoại mang theo cái chết—

“Chờ đã, Reiji. Cậu giết hắn mất.”

“…Tớ cũng định nương tay mà?”

“Vẫn nguy hiểm lắm đó. Nếu phải đối đầu với thỏ thì để sói lo.”

Getsu uống cạn ly trong một hơi như Reiji rồi đặt cái ly rỗng lại lên quầy.

Người sói với những vệt tóc vàng óng, Getsu Raisan, bước lên đối mặt với gã thỏ khổng lồ.

“Chơi một trận đi, ông chú. Nếu ông đá đít được tôi thì tôi sẽ chịu trách nhiệm và kéo thằng bạn tôi ra khỏi đây.”

“Ồ? Mạnh miệng đấy nhỉ. Ông đây thích kiểu đó đấy.”

“Tôi cũng không ngại mấy gã như ông đâu. Nói chuyện bằng nắm đấm thì dễ hiểu hơn nhiều...”

Gã thỏ không nói gì và lập tức ra đòn.

Cặp đùi to gấp đôi thậm chí gấp ba người thường của hắn phồng lên. Cái quần đặt may riêng ôm sát bỗng chốc căng lên khi hắn xoay người tung cú đá móc ngang không chút nương tay vào sườn của người sói.

“…Whoa, ghê đấy!”

“Chà chà?!”

Một âm thanh trầm đục vang lên. Cảm giác như vừa đá trúng lốp xe tải.

Gã thỏ khổng lồ hơi hoang mang. Người sói đã chặn cú đá tầm trung bằng cánh tay và tóm lấy nó.

“Không phải dân nghiệp dư nhỉ. Có học võ không đấy?!”

“Thần Thú mỗi người mỗi khác. Không như thằng bạn tôi, năng lực của tôi là dạng nhàm chán thôi.”

Rắc, rắc, rắc, rắc, rắc ,rắc, kẹt.

“Ngh…!!”

Một cơn đau nhói lan dọc cổ chân bị giữ chặt trong tay người sói. Gã thỏ khổng lồ cắn chặt răng, cố không hét lên, rồi nhảy lùi lại bằng một chân.

Nhưng hắn không thoát ra được. Xương và cơ bắp bên trong vẫn kêu răng rắc dưới lực siết quái dị đến kinh ngạc của người sói.

“Mũi tôi thính lắm đó. Ông biết không, ông thỏ? Mỗi lần sinh vật di chuyển, mùi của nó thay đổi chút chút. Nhất là ngay trước lúc định đấm ai, mùi đó mạnh cực luôn.”

“Không…! Tôi vẫn tắm đều đặn mà!”

“Là pheromone thôi. Tôi có thể đánh hơi được những mùi mà người thường chẳng bao giờ ngửi thấy.”

Một người sói thì không thể bị đánh lén.

Chỉ cần đối phương còn sống, thì ngay khoảnh khắc hắn nghĩ đến việc tấn công, người sói đã có thể đánh hơi thấy và phản ứng kịp thời. Chỉ cần hít thêm một cái nữa là Getsu còn đọc được cả nỗi đau đang bị kìm nén kia.

“Đau của ông có mùi hơi chua. Giống như chanh vậy ” Getsu bảo.

“Khônggggggggggg!!” Gã thỏ gào lên đầy đau đớn. Vừa gồng người chịu đựng cơn đau, hắn vừa dùng hết sức kéo mạnh cánh tay đang giữ chặt mình.

Sức mạnh cốt lõi của hắn thật đáng nể. Việc hắn làm được điều đó dù chỉ đứng trên một chân không đơn thuần là nhờ thể chất của Thú Nhân mà chắc chắn còn là kết quả của quá trình rèn luyện võ thuật nghiêm túc. Nhưng...

“Whup!” Getsu bất ngờ buông tay.

Khi chân được thả ra, gã thỏ đưa tay chạm vào chi phải đang tê cứng trong khi vẫn đứng thở dốc.

“…Ngk!”

Hẳn là xương đã nứt. Ngay khi trọng lượng dồn sang chân trụ, một cơn đau dữ dội liền chạy dọc cổ chân gã.

Đôi chân nâng đỡ gã thỏ khổng lồ cao hơn 2m kia vốn rất rắn chắc, nhưng cũng chính vì quan trọng nên lại dễ thành điểm yếu. Trong khoảnh khắc, hắn nhắm nghiền mắt lại rồi mở ra ngay sau đó với ánh nhìn quyết tâm.

“Còn lâu tao mới thua!! Vào đây, thằng... hyee?!”

“Tiếc quá ông chú à, chậm mất rồi.”

Không gian nhỏ hẹp cạnh quầy bar lập tức bị lấp kín bởi thân hình đồ sộ ấy, nhưng không một chiếc ghế nào bị đổ cả.

Gã thỏ chỉ vừa mới khép mắt chưa đầy một giây, nhưng đúng khoảnh khắc ấy, người sói với mái tóc điểm vàng đã lao đến và đưa bàn tay có móng vuốt dày cộp siết lấy cổ họng của hắn. Bàn tay của Getsu trượt vào một cách trơn tru, và những móng vuốt sắc nhọn mọc ra từ đầu ngón tay lập tức đâm sâu vào lớp lông và lớp thịt bên trong.

Rắc, rắc, rắc, rắc, rắc, rắc, rắc, rắc, rắc, rắc, rắc, rắc, kẹt.

“Ngh…kah…gah…ergh…!!”

Gã thỏ vùng vẫy, giãy giụa, hoảng loạn.

Người sói áp sát như một quý ông đưa bạn nhảy vào điệu vũ, khống chế hoàn toàn gã thỏ to lớn. Dù trông có vẻ to gấp đôi, nhưng Getsu chẳng hề thua kém.

Áp lực khiến lưỡi gã thè ra ngoài.

Nó mạnh quá! Mạnh kinh khủng!! Mình không thể!! Mình không thể chống nổi!! Đây đúng là… bạo lực thuần túy!!

Áp lực ấy đủ để bóp nát xương móng trong cổ họng của gã thỏ khổng lồ. Trong khoảnh khắc trước khi ngất lịm, não gã thỏ còn thoáng cảm thán về sức mạnh kinh người của đối thủ.

Getsu hơn hẳn về mọi mặt. Quá áp đảo. Gã thỏ khổng lồ không phải tay mơ, hắn là một võ sĩ lão luyện. Cơ bắp của hắn cũng không phải thứ mà người thường cùng độ tuổi có thể đạt được và nó trông cường tráng như vận động viên chuyên nghiệp. Và hơn hết, nó còn được tăng cường bởi Monster Tonic.

Phải chăng động vật ăn cỏ luôn yếu hơn thú ăn thịt?

Không hề.

Trong tự nhiên, chẳng phải lũ thú ăn thịt phải đi săn theo bầy và chỉ nhắm đến những con mồi bị tách đàn, yếu thế hơn hay sao? Đó là bởi loài ăn cỏ có lượng thức ăn dồi dào hơn, thường có kích thước lớn hơn, cơ thể nặng hơn và sức mạnh cũng vượt trội hơn.

Nguyên lý đó cũng áp dụng với những người đã dùng Monster Tonic.

316b91ca-e8dc-4aff-ad27-94b1f5beef8b.jpg

Thú ăn thịt có thể hung dữ hơn, nhưng kẻ thực sự mạnh trong chiến đấu lại là lũ ăn cỏ, nhất là những con to xác. Giống thỏ Flemish Giant mà hắn biến thành vốn không phải loại động vật chuyên chiến đấu, nhưng hắn từng nghĩ rằng mình có thể bù đắp điều đó bằng võ thuật và kinh nghiệm.

Nhưng không. Hắn đã lầm. Tất cả những toan tính khôn khéo đều sai.

“Vậy là đủ rồi, ông chú.”

“Chú…xin hàng…Cứu…với…!”

Người sói đã khiến hắn khuất phục hoàn toàn bằng sức mạnh.

Sức mạnh thể chất của cậu thật sự vượt trội. Cộng thêm phản xạ kinh người, cùng chiếc mũi tinh nhạy có thể đọc được từng chuyển động của kẻ địch…

Mạnh mẽ, nhanh nhẹn, sắc bén. Không đời nào hắn có thể đọ lại một sinh vật sở hữu cả ba yếu tố đó, một Thần Thú.

“Khụ! Khụ, khà…!! Tưởng chết thật rồi…!!”

“Nếu tôi không dốc hết sức, thì ông chỉ càng bị thương nặng hơn thôi, đúng không?”

Bàn tay từng siết đến răng rắc cuối cùng cũng buông ra, và người sói đỡ gã thỏ đang thở dốc đứng dậy.

“Nếu ông không làm gì xấu thì đâu cần phải sợ.” Getsu nói.

“Đúng vậy.” Reiji nói. “Tôi đã nói rồi, bọn tôi không phải cảnh sát.”

Cậu thiếu niên vẫn ngồi nguyên ở quầy bar, thậm chí không đứng dậy dù vừa chứng kiến một trận đấu căng thẳng.

Với mấy cô gái đang nấp sau quầy, và gã thỏ khổng lồ đang ngồi bệt dưới đất, Reiji lên tiếng: “Nói hết những gì các người biết đi. Kei Kakiba có ở đây đúng không?”

“…Gọi tên thật người ta ở chỗ làm thế này thì thiếu tế nhị lắm đấy.” Một cô gái cất lời bằng giọng hoàn toàn tự nhiên, như thể vẫn đang ở trường học.

Từ trong bóng tối nơi cô ẩn mình, đôi tai trắng muốt ló ra.

Dấp dáng của loài ăn cỏ đã được thêm vào nét mạnh mẽ thanh tú mà cô từng có khi còn là con người.

Cô lau lớp trang điểm quanh mắt, để lộ lại ánh nhìn quen thuộc—

“Tôi xin lỗi, Sếp. Đó là khách của tôi.”

“Beveren…không, Kei…!!”

Cô gái thỏ trung học với mái tóc trắng tinh. Cô thỏ trắng mang tên Beveren, lúc này đã lộ rõ thân phận thật sự.