Monster Holic

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

117 1056

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

11 22

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

(Đang ra)

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

まんぷく犬

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Ryuu-kun…"

26 122

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

149 2319

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

122 1982

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

86 1253

Tập 01 - Chương 2.1 : Một chút nghi ngờ

Đó là ngày hôm sau lễ tang của Mai Ikeda, nữ sinh năm nhất trường THPT Công lập Akanebara đồng thời cũng là nhân mã đã gây ra vụ thảm sát và cha mẹ cô ấy.

“Vậy sao? Các cậu sẽ bắt đầu điều tra ngay nhỉ. Tôi trả tiền rồi mà.”

“Cứ giao cho bọn tôi.”

Họ đang ở trong lớp học sau giờ tan trường.

Mei ngồi trên xe lăn, bên cạnh là Reiji đang đứng quay lưng về phía cửa sổ có ánh trời xanh hắt vào, còn Getsu thì ngồi phệt xuống ghế với dáng vẻ uể oải.

Khi cả ba bắt đầu bàn kế hoạch sắp tới, những học sinh còn lại vội vã rời khỏi lớp.

“Này… Có phải bọn họ đang tránh chúng ta không?” Getsu hỏi.

“Là tại cậu cư xử kém đấy.” Mei đáp. “Ngồi kiểu đó nhìn chẳng khác gì mấy tên du côn trong phim truyền hình thời xưa.”

“Ừ thì, chắc vậy… nhưng mà đâu có ghế. Mượn ghế người khác thì ngại lắm, đúng không?”

“Thế thì đứng thôi.”

“Cô thì dễ nói nhỉ, giành ngay chỗ đẹp nhất sát cửa sổ rồi còn bắt người ta đứng nữa?! Quá đáng! Quá đáng thật luôn á!” Getsu rên rỉ.

Reiji chẳng mảy may bận tâm, tiếp tục câu chuyện trước đó.

“Chúng ta sẽ điều tra kênh phân phối của thứ gọi là Mythic Tonic.”

Kế hoạch rất đơn giản.

“Công ty đó sẵn sàng bịt miệng người liên quan chỉ để ngăn vụ việc thành kiện tụng, bởi nếu bị đào sâu thì họ sẽ gặp rắc rối lớn. Vậy thì mình cứ làm điều họ không muốn, cứ đào sâu tới tận gốc rễ.”

“Cậu cũng gian thật đấy.” Mei nói. “À mà này, mấy cậu đã điều tra nhà Mai hay những thứ liên quan chưa?”

33ea0f5a-4902-4b31-8bd9-08bd20022b53.jpg

“Bọn tôi đã điều tra ngay sau khi cô ấy bị bắt rồi. Không tìm thấy manh mối gì nổi bật cả, nhưng trong một tủ khóa ở ga Natsukibara thì đã phát hiện vật tư của Mai Ikeda. Cùng với quần áo thay và sách vở, bọn tôi còn thu được phần còn sót lại của lọ Mythic Tonic.” 

Cậu đưa ra vài tấm ảnh đã được in sẵn. Trong đó, Narasaki đang tạo dáng chữ V một cách lố bịch. Trên chiếc bàn to đằng sau là đồng phục và đồ lót được xếp ngay ngắn, ở giữa là một chai nhựa.

“Cái này hả...? Nhìn đơn điệu ghê. Tôi tưởng nó phải trông mờ ám hơn cơ.”

“Quy trình chế tạo thì như trong truyện cổ tích thật, nhưng xét cho cùng nó vẫn là một sản phẩm nhân tạo thôi.”

Chiếc chai nhựa thực ra là một lọ thủy tinh có nút cao su, bên trong chứa một loại thuốc dạng tiêm.

Chỉ cần đâm kim qua nút cao su, rút thuốc ra rồi tiêm vào cơ thể, nó sẽ phát huy tác dụng ngay lập tức.

“Còn có cả kim tiêm và ống tiêm chưa dùng nữa, nhưng vì đây là loại sản xuất hàng loạt nên khó lần ra được nguồn gốc.”

“…Những thứ như vậy dễ kiếm đến thế sao? Tôi thì không đời nào tự tiêm nổi đâu.”

“Công nghệ kim tiêm bây giờ hiện đại lắm rồi. Cả người chưa có kinh nghiệm cũng dễ dùng.”

Kim rất mảnh, gần như không gây đau hay chảy máu, chỉ cần được hướng dẫn sơ qua là sử dụng được ngay.

“Vì Mythic Tonic không hẳn là thuốc nên không cần tiêm vào tĩnh mạch. Tệ nhất thì uống cũng có tác dụng phần nào. Chỉ cần đâm vào bất kỳ chỗ nào trên da là được, nên rất tiện.”

“Cậu biết nhiều ghê. Có vẻ như từng có kinh nghiệm rồi nhỉ.”

“Loại này khá giống mấy thứ tôi hay xử lý mỗi ngày. Cả công việc lẫn đời tư.”

“Nghe nguy hiểm thế. Vì tôi là người thuê hai cậu nên nói ra cũng hơi kì, nhưng mà hai người trông đáng ngờ lắm biết không?” Mei nhíu mày.

Reiji bật cười.

“Vậy là cô ưa kiểu chiến binh ánh sáng chính trực và công bằng hả, Nhà tài trợ?”

“Nếu có thể đập bay tên đứa mất dạy dám gây chuyện, thì tôi dùng gậy đầu đinh hay kiếm ánh sáng gì cũng được.”

“Ác quá. Cô xem bọn tôi là gậy đầu đinh à?” Getsu rên rỉ.

“Gậy đầu đinh giá trăm triệu đấy. Phải cho thấy mình xứng đáng chứ.”

“…Cũng đúng. Với cái giá đó thì ít nhất tụi tôi cũng phải có chức năng tự động đánh nhỉ.”

“Chuyện đó cứ để bọn tôi lo. Mei không cần làm gì cả. Đây là công việc bọn tôi nhận, nên bọn tôi sẽ làm cho xứng đáng với số tiền, thậm chí còn hơn thế.”

Cái này gọi là bật mode làm việc nhỉ.

Bây giờ, Reiji hoàn toàn không còn vẻ cảm xúc như lần đầu Mei gặp cậu nữa. Cậu trông như kẻ từng săn đuổi nhân mã đêm hôm đó.

Giờ đây cậu trong mình sự lạnh lùng tàn nhẫn của một con quái vật đi săn chính đồng loại của mình.

Lạnh cả sống lưng, Mei xen vào.

“Cụ thể hai người định làm gì?”

“Bọn tôi sẽ lần theo mọi hoạt động của Mai Ikeda. Từ sinh hoạt thường ngày, các hoạt động trong khu Masquerade cho đến những người cô ấy từng tiếp xúc. Kiểu gì cũng sẽ lần ra được mối liên hệ với kẻ đứng sau đã đưa Tonic cho cô ấy.”

“Này, Mei. Cô bị tai nạn mùa đông năm ngoái đúng không?”

Câu hỏi đột ngột của Getsu như chạm vào vết thương cũ, khiến Mei nhăn mặt khó chịu.

“Ừ, thì sao? Liên quan gì chứ?”

“Có thể là có đấy. Động cơ của Ikeda… Ít nhất thì lúc bắt đầu, lý do có thể là vì đàn chị mà cô ta ngưỡng mộ gặp tai nạn, hoặc vì muốn trả thù kẻ đã gây ra vụ đâm xe. Chúng ta vẫn đang giả định vậy từ đầu mà, đúng không?”

“…Ừ. Tôi nghĩ đó là thật đấy. Có những người đúng là dại dột, cứ hở ra là dùng bạo lực chẳng cần suy xét gì.” Loại người có thể thẳng thừng ra tay người khác, bất kể là trong nhà hay giữa đời thường, dùng nắm đấm, dùng lời nói, thậm chí dùng cả quyền lực để áp chế. “Nhưng em ấy không phải kiểu người như vậy. Nếu không có lý do chính đáng thì đến một con côn trùng em ấy cũng chẳng giết.” Mei quả quyết.

Theo như Mei biết, Mai Ikeda chưa bao giờ là người có khuynh hướng bạo lực.

Chính vì thế, dù tận mắt thấy bao nhiêu bằng chứng, cô vẫn không thể tin nổi cho đến khi chứng kiến bạn mình thực sự xuống tay.

“Mai Ikeda là người thế nào?” Reiji hỏi.

“Chắc cậu sẽ gọi cô ấy là kiểu hướng nội. Kiểu người sống khép kín, có phần u ám.” Mei nhắm mắt lại, giọng trầm xuống khi nhớ lại. “Nhưng… bọn tôi khá hợp nhau. Cậu biết đấy, tôi là kiểu người khó ưa, đúng không?”

“Quá đúng.”

“Bênh tôi chút đi chứ… Mà đúng là em ấy rất ngưỡng mộ tôi, dù tôi khó ưa thật đấy. Em ấy bảo tôi chạy nhanh, mạnh mẽ, lại còn ngầu nữa. Cứ như xem tôi là thần tượng vậy.”

Một bức tượng thủy tinh được đúc từ sự ngưỡng mộ và tình cảm.

Nhưng một khi đã vỡ thì không bao giờ lành lại được nữa.

“Sau khi tôi bị xe tông, mỗi lần em ấy đến thăm trong bệnh viện là lại òa khóc. Em ấy khóc thay cả phần của tôi vì tôi không thể chạy được nữa. Thậm chí còn nghiêm túc nói rằng muốn giết tên khốn đó cơ.”

“Vậy tại sao khi đã có được Mythic Tonic, cô ấy lại không nhắm thẳng vào hung thủ?” Reiji hỏi.

“Vì tôi chưa từng nói cho em ấy biết tên người đó. Tôi biết tên, cũng biết cả địa chỉ, nhưng tôi nghĩ nếu kể ra thì con ngốc ấy thế nào cũng đi giết người thật nên tôi im luôn.”

“Và cô ấy không có cách nào tự điều tra sao?”

“Cậu nghĩ nếu tôi nói cho em ấy biết, thì cái tên tông người đó sẽ là người duy nhất bị giết à? …Ah.” Mei mím chặt môi, như thể chính lời nói của mình đã làm cô đau. “Xin lỗi, tôi lỡ miệng.”

“…Ừ.”

Nếu Mei tiết lộ danh tính, có lẽ nhân mã đã nhắm thẳng vào tên đó và giết hắn.

Và nếu vậy thì đó chẳng phải chính là điều Mei mong muốn sao, mượn đao giết người.

“Tôi cũng thấy hắn là thứ rác rưởi đáng chết, nhưng tôi sẽ không giết. Làm vậy thì tôi cũng chỉ là đồ rác rưởi mà thôi.”

“Phải đấy.” Reiji nói như thể đang muốn xoa dịu trước, rồi mới tiếp tục: “Vụ tai nạn đó xảy ra vào mùa đông năm ngoái. Từ đó đến giờ cũng khá lâu rồi.”

Con người dù giận dữ đến mấy cũng dần nguôi ngoai theo thời gian.

Ngọn lửa thù hận dù có cháy dữ dội đến đâu rồi cũng sẽ dần lụi tàn.

“Nhưng rốt cuộc cô ấy vẫn ra tay. Phải nói thật, tôi có cảm giác mọi chuyện đã quá muộn để can thiệp rồi. Đã có chuyện xảy ra trong khoảng thời gian từ lúc vụ tai nạn diễn ra cho đến nay, đủ mạnh để thúc đẩy cô ấy hành động.”

“…Ý cậu là Mythic Tonic à?” Getsu hỏi.

“Gần như chắc chắn đấy.” Reiji gật đầu. “Nếu lần theo những nơi Mai Ikeda từng đến, những người cô ấy đã tiếp xúc trong vài tháng gần đây và cả các địa điểm ở Masquerade mà cô ấy từng ghé qua, tớ nghĩ khả năng cao là sẽ tìm được manh mối nào đó.”

Reiji rời khỏi bậu cửa sổ mà mình đang tựa, rồi đi tới cửa ra vào lớp học và mở cánh cửa bán tự động ra. Hai người còn lại đi theo sau.

“Đi đâu thế?” Mei hỏi.

“Câu lạc bộ điền kinh. Đó từng là nơi quen thuộc của cô mà, và nếu Mai Ikeda là kiểu người hướng nội như bề ngoài, thì cô ấy hẳn sẽ dễ dàng tạo mối quan hệ với các thành viên trong câu lạc bộ hơn là với bạn cùng lớp. Biết đâu họ có thông tin gì mới về cô ấy.”

“Cũng thông minh đấy chứ.”

“Điểm thi đầu vào của tôi còn cao hơn Getsu đấy.”

“Một xíu thôi nhé!” Getsu phản đối. “Nhỉnh hơn có ba điểm thôi mà, không đáng kể đâu!”

Họ vừa đi vừa hộ tống Mei ngồi trên xe lăn.

Reiji đi trước, Mei đẩy bánh xe lộc cộc ở giữa, còn Getsu lẽo đẽo theo sau.

Nhóm ba người với đội hình kỳ lạ ấy trông chẳng khác gì tổ đội bước ra từ một trò chơi điện tử cổ điển, khiến mấy học sinh đi ngang cũng phải ngoái nhìn.

“Dạo này cô có ghé lại câu lạc bộ điền kinh không?” Reiji hỏi.

“Không. Mấy hôm trước tôi chỉ đến lấy mấy món đồ còn để trong tủ thôi.”

“Là lúc cô phát hiện ra mấy bằng chứng đó à?”

Ban đầu Mei bị cuốn vào vụ việc là do cô phát hiện đôi tất dính máu và những thứ khác mà Mai bỏ lại.

“Vậy nếu bọn tôi điều tra cả tủ đồ của Mai Ikeda, biết đâu lại tìm được gì đó.”

“Đừng bảo là cậu định lục lọi đồ lót của người ta đấy nhé. Mấy thứ đó bốc mùi chết đi được.”

“Biết rồi. Hôm trước tôi có ghé qua rồi. Khi đó chẳng thấy gì cả.” Getsu buột miệng nói.

Mei quay đầu lại, trừng mắt nhìn cậu ta.

“Hả?! Cậu lục tủ đồ của con gái mà không xin phép à? Tôi mách giáo viên!”

“Vì điều tra thôi mà! Bọn tôi điều tra học sinh trong câu lạc bộ ở trường thôi. Bọn tôi đã nắm được chừng đó thông tin từ lời khai tại hiện trường, nên ngay hôm nhập học là tôi đi kiểm tra hết mấy cái tủ đồ trong phòng CLB luôn.” Getsu vừa nói vừa khẽ gõ mũi mình. “Bằng cái này đây. Mai đã vứt mấy đôi tất dính máu và đồ đạc mà cô tìm thấy rồi, đúng không? Nhưng mùi của chúng vẫn còn ám trong tủ, nên trong lúc kiểm tra, tôi phát hiện hộp đựng giày và đôi giày đi trong nhà của cô ấy cũng có mùi nồng lắm.”

“Cậu đúng là một con chó chuyên ngửi mấy thứ kỳ quái…đồ biến thái.”

“Cô thôi ngay cái kiểu nhìn tôi như thằng biến thái đi được không?! Là vì công việc đó! Công việc! Đúng không, Reiji?!” Getsu cố biện minh khi bị Mei trừng mắt.

Thế nhưng Reiji thì tỏ ra dửng dưng.

“…Khó mà bênh cậu được. Dù là công việc, thì rõ ràng cậu cũng đang ngửi mùi cơ thể con gái người ta còn gì.”

“Ah, sao cậu ác thế! Phản bội nhau vậy hả?!”

“Thế không có gì mới liên quan đến Mai Ikeda à?” Reiji hỏi tiếp.

“Chỉ có những gì tôi nghe được từ mấy đứa bạn trong đội sau khi phát hiện đống tất dính máu thôi.” Mei đáp. “Dạo gần đây em ấy trốn học suốt, nhất là sau giờ học thì gần như chẳng đến tập luyện nữa. Rồi thì…” Một manh mối xuất hiện, vào đúng khoảng thời gian Mai bắt đầu biến mất khỏi câu lạc bộ. “Một đứa bạn trong đội điền kinh kể là đã thấy Mai ở Natsukibara. Lúc đấy tôi nghĩ con ngốc đó đang làm chuyện gì nguy hiểm, nên mới quyết định đi tìm.”

“Rồi cô lại vớ phải cái vụ đó… Vận tính ra cũng may nhỉ?” Reiji nói.

“Suýt nữa thì bẹp dí mà còn kêu may được à.”

Vừa trò chuyện, ba người vừa rời khỏi tòa nhà trường.

Chiều buông nắng ấm ngoài sân trường. Có vẻ buổi tập chính thức vẫn chưa bắt đầu, vì các thành viên câu lạc bộ điền kinh mới đang khởi động trong bộ đồ thể thao.

“Sao hai người im re vậy?” Mei hỏi. “Không ai tính bắt chuyện à?”

“Ờ. Đợi chút, tôi đang chuẩn bị tinh thần.” Reiji nói.

“Ừ. Phải canh đúng lúc để bắt chuyện chứ, đúng không?” Getsu thêm vào.

Cả hai trốn phía sau quan sát các thành viên đội điền kinh.

Nhìn cảnh hai tên nhát gan đứng rụt cổ nấp sau lưng nhau, Mei buông một câu chán nản: “Bị rối loạn giao tiếp hay gì à? Hai người đúng là đồ thảm hại.”

“Không phải, do bọn tôi chưa có kinh nghiệm thôi.” Getsu nói. “Cũng hơi sợ chứ bộ. Kiểu như nếu họ không chịu nói chuyện thì tôi sẽ buồn lắm đấy.”

“Ừ, nên chuẩn bị trước khi bắt chuyện thì hơn.” Reiji nói. “Getsu, cậu đóng vai thành viên đội điền kinh đi.”

“Hả…? Ờ, được rồi. Vậy tớ là thành viên đội điền kinh nhé! Ơm… người trong đội điền kinh thì làm gì nhỉ?”

“Họ chạy. Nhưng trước khi tới khúc đó, tớ sẽ là người mở lời. Chờ chút, để tớ soạn kịch bản.”

“…Này.” Sau khi nhìn cảnh hai người đang diễn kịch nghiêm túc như trò hề, Mei lườm thẳng vào mặt cả hai với vẻ chán nản cực độ. “Dẹp ngay cái trò đó đi, đồ ngốc. Mấy chuyện này chỉ cần cư xử bình thường. Bình thường là được.”

“Bọn tôi làm vậy là vì chẳng biết cái gì gọi là bình thường cả.” Reiji đáp.

“Ừ đó!” Getsu hưởng ứng. “Ờm, nếu tôi là người bình thường mà tự dưng Reiji tới bắt chuyện… thì chắc tôi báo công an luôn quá. Kiểu như, ‘Cứu với, cảnh sát ơi!’”

“Tôi hoàn toàn đồng ý, nhưng như vậy thì không có tiến triển gì cả.” Reiji nói. “…Chúng ta nên nghĩ cách nào đó để không bị báo cảnh sát. Cô nghĩ ra được gì không? Ví dụ như chạy xe đạp trần truồng hay chơi piano bằng hạ bộ chẳng hạn.”

“Đó toàn là mấy trò hề khoả thân mà… Bộ đó là khiếu hài hước của cậu đấy à?” Mei trừng mắt đáp, mặt đầy bất mãn, rồi tự đẩy xe lăn về phía trước. “Tôi sẽ nói chuyện với họ. Hai người theo sau tôi.”

“Woo! Cảm ơn nha, thật lòng đó!”

“Đỡ lắm luôn. Cảm ơn nhiều.”

“…Tôi cảm giác như hai người cảm ơn nghiêm túc không khác gì lúc tôi bảo sẽ đưa một trăm triệu ấy. Là sao vậy hả?”

Nếu chỉ đùa thì không nói, đằng này điều khiến cô thật sự thấy bó tay là vì cô biết chắc họ đang nói thật lòng.

Cặp đôi Đặc Chủng này đúng là chẳng biết cách cư xử ngoài xã hội chút nào. Có lẽ vì đã quen với cái môi trường kỳ quặc của Masquerade, nhưng hơn thế nữa, Mei cảm thấy họ thực sự thiếu kinh nghiệm sống cơ bản.

Khi cô lăn xe đến gần mấy người trong đội điền kinh đang khởi động, họ liền gọi cô.

“Mei…?! Lâu quá rồi mới gặp! Cảm ơn vì đã đến nha!”

“Chào. Hôm nay chỉ có mấy người thôi hả?”

Một cô gái trông có vẻ là trưởng nhóm với dáng vẻ khá xuề xòa, cúi đầu chào hỏi. Một số thành viên khác trong đội cũng có mặt, nhưng họ chỉ liếc nhìn Mei cùng hai người đi phía sau cô mà không ai chủ động lại gần.

“…Mọi người đang xa lánh cô à, Mei?” Getsu hỏi.

“Từ lúc vào trường, tôi là người chạy nhanh nhất, còn nhanh hơn cả mấy anh chị năm hai, năm ba nữa. Tôi là số một đấy.”

“Vậy ra thứ bậc dựa vào tốc độ à… Y như tưởng tượng về đội điền kinh nhỉ, ai chạy nhanh thì được coi trọng nhất.”

“Đại khái vậy. Tóm lại, bây giờ tôi chẳng là gì nữa nên khỏi phải lo.” Mei đáp lại Getsu và Reiji, rồi quay sang cô gái vừa cúi đầu đầy lễ độ.

Cô gái trước mặt lắc mái tóc ngắn rối bù của mình. “Cậu thật sự đáng sợ lắm đấy, nên tớ sẽ không làm như mấy đứa kia đâu! Cảm ơn nhé!”

“Có vẻ không chỉ vì chạy nhanh thôi đâu. Hình như còn có yếu tố bạo lực gì đấy nữa.”

“Đừng để ý. Này, mấy cậu. Sao không đến dự tang lễ của Mai?”

Câu hỏi thẳng thừng khiến các cô gái trong đội điền kinh khựng lại, mặt biến sắc.

“Chỗ cậu ấy mất là nơi đó mà...”

“Giáo viên phụ trách bảo tụi tớ đừng đi.” Cô gái tóc ngắn đáp. “Nếu làm lùm xùm chuyện vi phạm nội quy, có khi cả đội không được đi thi đấu nữa. Nên là, giáo viên bảo gửi lời chia buồn qua mạng hay gì đó là được.”

“Lạnh nhạt nhỉ. Dù gì cũng là một đội mà.” Reiji nói, giọng không phải trách móc mà giống như đang thấy khó hiểu. “Không phải mấy cô là bạn bè với nhau sao? Tôi cứ tưởng kiểu câu lạc bộ thế này thì mọi người thân thiết lắm chứ.”

“…Tớ nghĩ cái đó chỉ có trong manga thôi.”

“Vậy à… Tiếc thật. Xem ra tôi lại học thêm được một điều về cái gọi là bình thường rồi.” Reiji trông có vẻ thất vọng.

Một cô gái trong đội điền kinh nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ.

“Cậu trông lạ lắm. Không lẽ…là bạn trai của Mei hả?!”

“Tất nhiên là không. Là bạn tớ hay chơi chung dạo này thôi.” Mei đặt tay lên cằm, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp. “Vì vài lý do riêng nên hai người họ biết khá rõ về Masquerade. Tớ nhờ họ điều tra nguyên nhân và lý do đằng sau cái chết của Mai. Tớ không thể để mọi chuyện trôi qua như vậy được.”

“Bị phát hiện thì điểm tín dụng của cậu sẽ tụt đấy…!”

“Kệ đi. Nhà tớ giàu mà, điểm tín dụng có rớt xuống đáy thì tớ cũng chẳng chết được đâu. Tớ không đủ chín chắn để giả vờ như không có chuyện gì khi bạn mình bị nổ tung cả người như vậy.”

Đó là một kiểu kiêu ngạo. Vì không còn gì để mất nữa, hoặc dù có mất thì cô vẫn chịu đựng được.

Nghe sự chắc chắn trong lời Mei nói, cô gái đội điền kinh mím môi lúng túng.

“…Không phải ai cũng như cậu đâu…”

“Hả? Tớ cũng bình thường thôi mà.”

“…Ờ, không bình thường đâu.” Getsu chen vào.

“Phải đay. Bọn tôi không rành xã hội lắm, nhưng chắc chắn cô không phải người bình thường.” Reiji nói thêm.

“Im đi! Mấy người đứng về phía ai hả?!” Mei nổi đóa, chẳng buồn để tâm đến lời chọc ghẹo của Reiji và Getsu, cũng chẳng bận tâm đến cô bạn trong đội điền kinh đang lộ vẻ khó xử.

Không hẳn là cô đang giận, câu nói ấy chỉ như lời phản pháo đùa cợt. Các thành viên câu lạc bộ hẳn cũng hiểu điều đó, bởi bầu không khí không hề căng thẳng mà ngược lại còn có vài ánh mắt thương cảm hướng về hai chàng trai trông khả nghi kia.

“Các cậu là học sinh mới chuyển đến đúng không? Bọn tớ không thể nói mấy chuyện cá nhân với người ngoài được.” Cô gái trong đội điền kinh nói.

“Không cần nói chuyện riêng tư đâu.” Reiji đáp. “Chỉ cần kể gần đây cô ấy thế nào, hay đi đâu, gặp ai…là đủ rồi. Chi tiết bọn tôi sẽ điều tra sau.”

“Hửm… Nghe như thám tử vậy.”

“Tiếc là bọn tôi chỉ là những lao công thôi. Dù vậy cũng gần giống rồi.”

Thấy cô bạn trong đội điền kinh có vẻ đã bớt đề phòng, Reiji lùi lại một chút rồi kéo khẩu trang xuống.

Cậu để lộ gương mặt với mái tóc trắng đen xen kẽ, đôi mắt sắc như lưỡi kiếm, cùng đường nét thanh tú. Cả đám nữ sinh trong đội xì xào bàn tán.

“…T-tớ sẽ không bị dụ chỉ vì cậu đẹp trai đâu! Nhưng mà tí nữa cho tớ xin chụp tấm ảnh được không?!”

“Ăn gian quá! T-tớ cũng muốn nữa!”

“Xin lỗi, nhưng không được đâu. Nhiều người biết mặt quá thì tôi cũng chẳng có lợi gì.” Reiji trả lời nhẹ nhàng, rồi liếc nhìn mấy cô gái trong đội điền kinh bằng ánh mắt nghiêm nghị. “Tôi nghĩ Mei bị mất trí rồi. Nhưng… cô ấy đang giận vì cái chết phi lý của đàn em mình và đang muốn vạch trần bất công đằng sau chuyện đó. Tôi không thể nói rõ chi tiết, nhưng chuyện này liên quan đến một số tiền cực lớn.”

Cô sẵn sàng hy sinh. Sẵn sàng bỏ tiền túi ra. Đó là minh chứng cho quyết tâm của cô.

“Nếu các cô còn chút quan tâm đến bạn mình thì hãy giúp cô ấy. Làm ơn.”

“Cậu nói thế thì khó mà từ chối được. Vậy thì...thi đấu công bằng đi!” Cô gái cầm đầu đội điền kinh chỉ thẳng vào Reiji, tuyên bố thách thức. “Thi chạy 100m đi, một lần là được. Nếu bọn tớ thắng thì cậu phải cho bọn tớ chụp ảnh nhé, anh chàng đẹp trai!”

“…Và cô cũng không cung cấp thông tin sao?”

“Không, tớ vẫn sẽ nói. Nếu cậu thắng thì khỏi chụp ảnh và tớ sẽ kể hết những gì mình biết.”

“Vậy thi chạy để làm gì nữa…?”

“Cậu ấy chỉ muốn lưu ảnh trai đẹp vào điện thoại thôi. Mấy nhỏ trong đội toàn là gorilla mặc váy nên có bao giờ kiếm được bạn trai đâu.”

“Này, im đi Mei! Thế nào, chấp nhận lời thách đấu chứ?!”

Cả đội cổ vũ ầm lên. Ai nấy đều hò reo cổ vũ cho cô gái đội điền kinh đã đưa ra lời thách thức…

“Được thôi. Tôi sẽ đấu.” Reiji lặng lẽ đáp rồi bước ra vạch xuất phát.

***

Tiếng reo hò của các cô gái đội điền kinh cùng bạn bè vụt tắt ngay lập tức.

“Chậm thế!! Chậm đến phát sợ luôn ấy!!”

“Ra vẻ ngầu chi không biết?! Tốc độ kiểu gì mà như sâu bột vậy, Reiji!!”

“Haah, haah, haah…!”

Chạy 100 mét. Đại diện đội điền kinh về đích sau mười một giây.

Còn Reiji Kasumi thì mười bốn giây. Không cần trọng tài cũng thấy thắng thua đã rõ.

“Chỉ thua một tí thôi mà.” Reiji thở hổn hển, vai trùng xuống, mồ hôi nhỏ giọt trên trán.

Mei khẽ hạ giọng, vỗ vai cậu.

“Xạo vừa thôi… Hôm nọ chẳng phải cậu còn bay trên trời sao? Sao lại thua được?”

“Vì sáng nay tôi đã uống Human Tonic. Trong thời gian thuốc còn hiệu lực… ít nhất một tiếng nữa, tôi chỉ là con người thôi.”

“Không, chậm hơn người bình thường đấy. Mặt mũi như thế mà yếu xìu vậy…?” Mei ngán ngẩm.

Như giao kèo, mấy cô gái rút điện thoại ra chụp lia lịa gương mặt đầm đìa mồ hôi của Reiji.

“Thất vọng ghê. Đẹp này thế này cơ mà...”

“Dễ thương thật… nhưng yếu… đúng là khoai tây dễ thương…”

Đám con gái nhìn Reiji như nhìn sinh vật lạ khi thấy cậu đang lau mồ hôi đầm đìa bằng chiếc khăn tay.

Mei thở dài rồi rút điện thoại ra, gõ vài chữ và dí sát màn hình vào mặt cậu.

“Nhân tiện, trình học của cậu đến đâu? Đọc được chữ này không?”

Trên màn hình là chữ “hoa hồng”, một từ mà học sinh cấp hai cũng đọc được.

“…Cây dương xỉ?”

“Đừng có giả ngơ kiểu đó! Nghe thật quá, nổi da gà luôn…”

“Nó có bộ thủ là chữ ‘mộc' ở trên, nên tôi suy ra chắc là tên một loài thực vật. Tôi đoán vậy có đúng không?”

“Cậu nghiêm túc thật hả!!”

Cả đám đều bất ngờ rồi cười phá lên.

Hai người phối hợp như cặp diễn hài chuyên nghiệp, khiến đám con gái đội điền kinh cười lăn cười bò.

“Pf…heh-heh-heh-heh… Không tệ đâu! Tớ không nghĩ cậu lại hài kiểu đó đâu đấy…!”

“Tôi nghiêm túc mà.”

“Thôi nào, thôi nào. Học sinh chuyển trường này cũng vui tính phết nhỉ, Mei?”

“Ừ, vui tính.” Getsu đáp.

Lời nói của cậu ta ngắn gọn cộc lốc. Nhưng Mei không bỏ sót vẻ mặt bối rối thoáng qua của Getsu.

Cô với tay túm cổ áo cậu ta và thì thầm vào tai: “Bọn họ tưởng là đang đùa đấy… Nhưng đó là thật đúng không? Các cậu bị ngốc à?”

“Bọn tôi chưa từng được học phổ cập. Vào được cấp ba nhờ tự học là đáng khen rồi đấy, biết không!”

Dù có năng lực đến mấy, nếu không có cơ hội được học hành thì cũng đành chịu.

Và đó là một trong những bất công lớn mà cặp đôi này phải chịu đựng, bởi họ là Đặc Chủng bị xã hội xem như công dân hạng hai.

“Bọn tôi học ở trại trẻ, nhưng sách thì cũ rích, từ tiểu học tới cấp hai lộn xộn hết cả. Không có thầy cô gì, toàn phải tự tra mạng với xem video bài giảng. Nói thật là có nhiều thứ bọn tôi không biết đâu.”

“Vậy mà còn vào được cấp ba đấy, chẳng phải là mấy cậu thông minh lắm sao?”

Không thể phủ nhận, đầu óc họ rất nhanh nhạy. Thật lòng mà nói, nếu đặt bản thân vào hoàn cảnh của họ, Mei không chắc mình có thể làm được như vậy không.

Nhưng tạm gác chuyện đó sang một bên.

“Rồi! Vậy thì tiếp theo đấu với tôi!” Getsu hô lên. “Tôi sẽ phục thù thay cho chiến hữu của mình!”

“Hả…? Ừm, cũng được, nhưng bọn tớ không cần chụp hình cậu đâu.”

“Này, đâu phải tôi muốn mấy cậu chụp! Chẳng qua tôi phải thể hiện chút gì đó cho ra dáng điều tra viên chứ, nếu không thì ai tin đang điều tra thật. Nếu tôi thắng, mấy cậu kể cho tôi một chút cũng hay mà, đúng không?”

“Được thôi. Tớ chấp nhận!”

Cô gái câu lạc bộ điền kinh lại đứng vào vạch xuất phát. Cô cúi thấp người vào tư thế xuất phát chuyên nghiệp, trong khi Getsu thì chỉ xoay cổ vài cái rồi đứng thẳng như đang chơi trò thi chạy của con nít.

Thẳng thắn mà nói, trông cậu ta đúng kiểu tay mơ. Dù có lợi thế là con trai đi nữa, cũng chẳng có lý do gì để nghĩ cậu sẽ thắng được một cô gái luyện tập chuyên nghiệp. Mei đã sẵn sàng tinh thần để thấy bạn nữ kia thắng áp đảo thì…

“Getcha sẽ thắng đúng không?” Cô hỏi Reiji khi cậu quay lại, trong lòng chắc mẩm linh cảm của mình lần này lại sai.

“Cô gọi tôi là Reiji, còn cậu ta thì có biệt danh dễ thương vậy à? Nghe cứ như thân thiết lắm nhỉ.”

“Dễ gọi mà. Nghe giống như ‘get a chance’ ấy, kiểu như may mắn đó.”

“Thế à? Tôi không rõ nữa. Cậu ta cũng là tay mơ vụ chạy bộ thôi. Có khi thua cũng nên.” Reiji đáp lại với vẻ điềm tĩnh.

Tựa cằm lên tay, khuỷu tay đặt trên tay ghế xe lăn, Mei ngước nhìn cậu. “Cậu đúng là nói dối tệ thật.”

“Ừ.”

Hiệu lệnh xuất phát vang lên. Cô gái điền kinh lao khỏi mặt đất bằng một cú bật người tuyệt hảo.

Cô lao đi. Nhưng rồi một luồng gió vụt qua ngay bên cạnh, làm tóc mái rối tung.

“…Hảaaaaa?!”

“Nhanh quá! Giống như sao băng màu vàng vậy?!”

Đôi giày thể thao bình thường chẳng phải loại chuyên dụng, vẫn cắm sâu xuống mặt đất.

Dáng chạy thì kỳ lạ như thể đang nhón gót, vậy mà cậu ta nhanh đến mức cứ như dịch chuyển tức thời, vượt qua cô gái điền kinh và băng qua vạch đích trăm mét trong chớp mắt.

“Chắc thế là đủ rồi nhỉ. Tôi thắng rồi đúng không?”

“M-mất bao nhiêu giây vậy?! Thành tích bao nhiêu?! Tham gia đội đi! Tham gia ngay bây giờ luôn!! Kỷ lục điên rồ luôn đó! Chưa từng có ai làm được! Cậu có thể thi Olympic! Huy chương vàng chắc luôn!”

“Xin lỗi, tôi không làm được đâu.”

Getsu dừng lại giữa ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái điền kinh.

Cậu chẳng đổ chút mồ hôi nào, chỉ gãi má ngượng ngùng rồi quay người lại.

“Chuyện đó chỉ dành cho con người thôi mà, đúng không? Cả tôi lẫn cậu ấy đều không được tham gia.”

Cậu mỉm cười thật lòng khi nói điều đó.

***

Reiji giờ đây đã được công nhận là đẹp trai nhưng vô dụng, hình tượng trong mắt các cô gái câu lạc bộ điền kinh tụt dốc không phanh nhưng rồi cũng ổn định lại.

Còn về Getsu, tuy không nổi bật về ngoại hình nhưng tốc độ lại quá xuất sắc khiến hình tượng của cậu trong mắt các cô gái đội điền kinh tăng vọt.

Getsu cố kiềm chế nụ cười toe toét khi được con gái chú ý, nhưng vì công việc là ưu tiên hàng đầu nên cậu quay lại với chuyện điều tra.

“Trường mình có chương trình học bổng…” Cô gái câu lạc bộ điền kinh bắt đầu kể.

“À, tôi biết cái đó.” Getsu nói. “Chương trình trợ cấp mà được miễn học phí, tiền ăn, tiền nhà và vài chi phí khác nhỉ?”

“Cậu biết à?”

“Tôi từng tìm hiểu xem mình có đủ điều kiện xin không. Nhưng khó quá nên bỏ luôn.”

Họ đang bàn tán về những tin đồn. Cậu trai đẹp và tên du côn tóc vàng đứng cạnh cô gái trong câu lạc bộ điền kinh.

Vừa liếc qua liếc lại giữa hai người họ, cô gái tiếp tục kể.

“Ừ, đúng rồi. Mấy học sinh học bổng được đối xử tốt lắm, nhưng cũng nghiệt lắm. Chỉ cần điểm rớt là bị đuổi ngay… Nghe nói điểm tín dụng trên mạng xã hội phải cao ngất mới được xét vào.”

“Thế mấy học sinh học bổng đó thì sao? Mai Ikeda không nằm trong số đó đúng không?”

“Ừ. Nhưng gần đây có tin đồn kỳ lạ về một học sinh học bổng ở trường mình.”

Dù đã sống trong thời đại mà tín nhiệm xã hội gắn liền với mạng xã hội.

Thì ở những nơi đông người, chỉ cần có giao tiếp qua lại thì mặt trái của nó cũng khó tránh.

“Nghe đồn cô ấy đang ‘mini-ing' đấy…”

“Cái gì cơ?”

“Là viết tắt của ‘mini-job' đấy. Ừm, không phải là quan hệ thật sự đâu, chỉ kiểu cho người ta sờ ngực với mông các thứ thôi. Hẹn nhau qua mạng xã hội rồi được cho tiền tiêu vặt…”

“…Cái gì?!” Getsu hét lên kinh ngạc. Reiji cũng cau mày đầy khó chịu.

“Thời này rồi mà còn làm cái trò à?! Không phải trên deep web mà là mạng xã hội luôn sao?! Thế nào cũng bị phát hiện cho xem!” Mei nói.

“Mấy người khác sợ tụt điểm tín dụng thì sẽ không bao giờ dám, nhưng vẫn luôn có mấy kiểu… buông xuôi rồi ấy, điểm vốn đã thấp, nghe nói bọn họ vẫn làm.”

“…Tớ cũng không rõ lắm, chỉ là mấy lời đồn thôi.” Cô bạn trong đội điền kinh nói, giọng ngập ngừng. “Trước khi Mai nghỉ tập, tớ có thấy cậu ấy đi cùng cô bạn học bổng vài lần.”

“Mặc dù nhà hai người ở khác hướng, vậy mà vẫn thấy họ đi cùng chuyến tàu.”

“Có người quen của tớ bảo đã thấy hai người họ xuống ga Natsukibara…ở cái khu đó.”

“Lúc đó bắt đầu có lời ra tiếng vào, ai cũng thấy lạ. Nhưng chẳng ai dám can thiệp cả… Tớ xin lỗi… Tớ thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy…!” Cuối câu, cô bạn đội điền kinh bật khóc. Cảm xúc vỡ òa khiến giọng nói của cô nghẹn lại.

Mười phút sau khi nghe xong lời kể đó.

Reiji Kasumi lên tiếng gọi cô gái vừa rẽ qua góc hành lang trong khu nhà trường sau giờ tan học.

“Có phải cô là học sinh học bổng chấp nhận cho người ta sờ mó không?”

“Cậu thô lỗ quá đấy.”

Mái tóc cô dài và suôn mượt, đen tuyền như nhun.

Đôi mắt to hình hạnh nhân nhìn xoáy vào cậu con trai tóc trắng đen vừa xuất hiện trước mặt với vẻ nghi hoặc.

Trên chiếc điện thoại nắp gập mà Reiji đang cầm là ảnh chụp màn hình hồ sơ mạng xã hội của cô.

Mã số công dân XXXXXX. Trường THPT Công Lập Kyoto Akanebara, lớp 2-C.

Kei Kakiba. Hồ sơ thành tích và vi phạm: không có.

16 tuổi, sinh ngày 24 tháng 12. Sở thích: đọc sách.

Thủ khoa kỳ thi đầu vào, là đại diện cho tân sinh viên.

Người thân/giám hộ: không có cha mẹ. Mức hỗ trợ sinh hoạt/xã hội được công nhận: hạng B.

Không có gia đình để nương tựa, nhưng thành tích học tập và điểm tín dụng lại xuất sắc.

Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ để biết cô ấy không phải người bình thường, nhưng khi đối diện trực tiếp…

Trông cô ấy hoàn toàn không giống kiểu người sẽ dính dáng đến những công việc làm thêm mờ ám.

Tư thế đứng cao ráo, lịch thiệp, ánh mắt lại sắc lạnh không chút dao động.

Những người đang giấu giếm điều gì đó thường mang theo cảm giác tội lỗi.

Chính vì thế mà họ dễ phản ứng thái quá hay dễ bị kích động. Bởi vì trong thâm tâm họ biết rõ việc mình làm là nguy hiểm và sai trái đến mức nào. Phản ứng đó giống như một bản năng phòng vệ.

Nhưng cô gái này vừa trong sáng lại nghèo khó, vừa xinh đẹp lại toát lên vẻ thông minh, là kiểu con gái tài sắc vẹn toàn ấy...hoàn toàn không có chút biểu hiện nào như vậy.

“Vậy ra cô không giận à? Tôi còn tưởng sẽ bị tát chứ.” Cậu vừa hỏi vừa dò xét.

“Cậu là người thứ ba trong ngày rồi đấy. Tay tôi đau luôn rồi.” Kei nói tỉnh bơ.

“Vậy là cô đã tát hai người trước…”

Rồi cô bắt đầu làm động tác mô phỏng bằng tay trái. “Tay trái vẫn còn tát được đấy.”

“Không cần thử làm gì.”

Cả hai đều có gì đó kỳ kỳ, nhưng lạ thay lại như bắt được sóng nhau.

Phía sau họ, ở hành lang sau giờ học, trốn ở góc tường…

“…Có khi nào chúng ta chọn nhầm người không? Kỹ năng giao tiếp của Reiji tệ hơn tôi tưởng.” Mei lẩm bẩm.

“Công nhận.” Getsu đáp, tay vẫn đang đẩy xe lăn cho cô.

Cả hai đang lén theo dõi Reiji khi cậu bước tới bắt chuyện với Kei Kakiba, cô gái từng có liên quan đến nhân mã tông người mà hung thủ chính là Mai Ikeda.

“Nếu tôi mà đến bắt chuyện với cô ấy bằng cái câu Reiji vừa dùng thì chắc chẳng vui vẻ gì đâu.” Getsu nói.

“Cô ấy sẽ gọi cảnh sát đấy.”

“Cô nói câu đó không chút do dự luôn, nghe buồn thật sự… Mà, tôi cũng biết là mình chẳng phải kiểu người bóng bẩy gì.”

Với mái tóc vàng và phong thái có phần ngổ ngáo, cậu trông giống một tên bất hảo. Nhưng chỉ cần nói chuyện vài câu là ai cũng biết Getsu là người tốt.

Thế nên họ mới để Reiji tiếp cận trước, mong rằng cậu ta có thể tạo ra một ấn tượng nhẹ nhàng hơn so với Getsu.

“Tôi cược một nghìn yên là cậu ta ăn đấm.” Mei nói.

“Ơ, tôi cũng muốn đặt cửa đó nữa.”

“Đặt vậy thì còn gì để cược nữa đâu.”

Vậy là hai người đang rình từ xa đều nghĩ bụng: thế nào Reiji cũng ăn đấm, rồi cuộc nói chuyện sẽ đổ bể.

Họ đợi hồi lâu để xem cái khoảnh khắc ấy, nhưng rồi...

“…Họ đang trò chuyện thật à?”

“Không thể nào. Làm gì có cô gái nào trên đời lại xiêu lòng trước cái màn bắt chuyện dở tệ như thế được?!”

Vì đang đứng ở chỗ khá xa nên không nghe thấy họ nói gì, do đó cả hai rướn người về phía trước.

“Học lực hoàn hảo, hạnh kiểm không chê vào đâu được, vừa thông minh lại vừa xinh đẹp. Thủ khoa kì thi đầu vào… Lại chính là người mà tôi nghe đồn là sẽ làm ‘mini-job’ nếu được hỏi.” Reiji nói.

Một email gửi tới chiếc điện thoại nắp gập kiểu cổ của cậu là kết quả phân tích lịch sử mạng xã hội do Fantastic Sweeper thực hiện. Họ đã tra cứu thông tin công khai liên quan và thu được một số kết quả.

“Nghe nói đó là lời đồn lan truyền giữa đám nam sinh năm nhất và năm hai ở trường Akanebara. Chúng chia sẻ trên mấy trang ngầm của trường dưới deep web hoặc nhắn riêng qua mạng xã hội. Nếu mấy tin đồn bậy bạ đó lan ra trên mạng xã hội công khai thì sẽ làm giảm điểm tín dụng của cô vì bị gắn với thông tin cá nhân. Chắc hẳn cô sợ những câu chuyện bẩn thỉu, nhỏ nhen và tầm phào mà bọn con trai tuổi teen bịa ra nhỉ.”

“…”

Kei Kakiba suy nghĩ một lúc rồi giơ tay làm thành hình tròn bằng ngón cái và ngón trỏ.

“Nếu kiện thì có được tiền không?” Cô nói, kèm theo cử chỉ quen thuộc biểu thị tiền bạc.

“Phí kiện cáo tốn kém lắm nên chắc cũng chẳng lời lãi gì đâu, có khi còn lỗ nữa.” Reiji đáp thẳng thừng.

Cô không có vẻ gì là thất vọng, chỉ khúc khích cười nhẹ.

“Vậy ra cũng chẳng có lợi gì cho tôi cả, nhỉ.”

“Tôi nghĩ nếu bị thiệt hại thật sự thì kiện sẽ lời hơn, nhưng cô nên tránh chuyện đó thì hơn.”

“Ôi trời. Cậu đang lo cho tôi đấy à, anh học sinh chuyển trường?”

Vậy là cô ta biết rồi à? Reiji nghĩ, nhướng nhẹ mày.

“Cậu đang nhìn tôi như kiểu ‘Sao cậu biết được?’ ấy nhỉ. Cậu nổi tiếng lắm mà. Học sinh chuyển trường bí ẩn, suốt ngày lầm lì chẳng hòa nhập với lớp. Thời gian gần đây cậu xuất hiện trên dòng thời gian mạng xã hội của tôi hoài.”

“…Vậy à?”

“Ừ. Hồi nãy có cô trong đội điền kinh chia sẻ gì đó. Cậu chạy chậm lắm, đúng không?”

“Lúc đó sát nút mà… Mạng xã hội thật là độc hại. Chẳng có gì hay ho cả.” Cậu trông như hơi bị tổn thương.

Kei rút điện thoại ra khỏi túi.

Trên màn hình là trang mạng xã hội của cô. Cô vuốt cập nhật dòng thời gian, liếc nhìn nhanh một lượt rồi nói: “Vậy là cậu đến đây vì nghe mấy tin đồn đó à? Ham muốn dữ nhỉ.”

“Không. Tôi đã điều tra đủ để biết chắc là cô không làm mấy chuyện đó rồi.”

“Cái đó nghe còn đáng sợ hơn nữa. Cậu là stalker à?”

“Không phải tôi. Tôi nhờ người ở chỗ làm tìm hộ. Vì tôi không dùng mạng xã hội.”

“Nghe vậy còn tệ hơn. Tội nghiệp người đó thật.”

“…Tôi cũng chẳng bào chữa gì được, nhưng mà nghe tôi giải thích chút đã.” Trông có vẻ xấu hổ, Reiji bấm điện thoại gập của mình. “ “Tôi đã tra lại lịch sử đăng bài trên mạng xã hội của cô. Thứ mà người ta gọi là mini-job thường đi kèm một mẫu câu như thế này: ‘Tìm mini, nopro F1 cond F0.5’, đại loại như ghi rõ dịch vụ và giá cả.”

“Tôi không muốn biết mấy cái thông tin đó đâu.”

Giá cả được quy đổi với F0.1 tương đương khoảng một nghìn yên. Một hình thức giao dịch cá nhân buôn bán thanh xuân và tình dục, thứ được xem là ngành nghề lâu đời nhất trên thế giới.

“Cậu đang kể mấy chuyện giống như lật ngửa bụng con bọ ra cho người ta xem vậy, tởm lắm đấy. Tôi không muốn nghe mấy thứ đó đâu. Đây có tính là quấy rối tình dục không?”

“Tôi cũng đâu muốn nói mấy chuyện này. Dù sao thì bọn tôi đã tìm những kiểu bài đăng đó trong lịch sử hoạt động của cô nhưng không thấy gì cả. Ít nhất thì cô không dùng mạng xã hội để tìm khách.”

“Cậu có phải kiểu người luôn muốn làm bạn trai đầu tiên của người con gái mình quen không?”

“Tôi không phải, nhưng cảm ơn vì đã nói nhẹ nhàng như vậy. Cô mà nói trắng ra thì tôi đau lòng thật đấy.”

“Cậu mê trinh nữ à?”

“…Và cô vừa phá tan nát cái lời cảm ơn của tôi rồi.”

“Tôi chỉ muốn cậu nếm thử cảm giác khó chịu khi bị một người xa lạ lôi chủ đề tình dục ra nói bất ngờ thôi.”

“…Cách đối xử đó tệ nhỉ… Nhưng đúng là một kiểu trả đũa hợp lý.”

Cuộc trò chuyện giữa một nam sinh và một nữ sinh giữa hành lang trường vào buổi hoàng hôn có hơi lạc nhịp.

“Cô từng nghĩ đến việc làm idol chưa?”

“…Idol á?” Từ ngữ đột ngột đó khiến Kei chớp mắt mấy lần.

Reiji thì cứ tiếp tục theo dòng suy nghĩ của mình.

“Tại cậu xinh mà.”

“…Thật à?”

“Làm idol thì kiếm được nhiều tiền, đâu cần làm mấy công việc nguy hiểm như ‘mini-job’.”

“Cậu đang khen tôi đó hả?”

“Tôi có ý vậy mà… không phải sao?”

Dù cô gái có vẻ ngán ngẩm trước cậu trai ngây ngô này…

Nhưng cái kiểu thoát hiểm trong gang tấc của cậu dường như lại chạm được đến trái tim cô, khiến cô bật cười khẽ.

“Cậu là người kỳ lạ thật đấy. Một học sinh ưu tú bị đồn đại đủ kiểu, rồi lại bảo tôi làm idol. Chẳng lẽ đây là một hình thức chiêu mộ kỳ lạ nào sao?”

“Tôi không quen biết gì mấy người tuyển idol cả. Nhưng nếu cô thật sự muốn thì tìm mấy chỗ tuyển cũng không khó đâu.”

Ánh mắt cậu ta như một cái máy quét 3D, lướt qua người cô từ dưới lên trên, không hề có chút dục vọng nào.

Đầu cô hơi lớn so với thân người, dáng người thì nhỏ nhắn nhưng đôi chân lại rất dài. Đúng chuẩn một vóc dáng người mẫu. Vẻ mảnh mai ấy không đến từ việc ăn kiêng hay tập luyện khắt khe mà là kết quả của một lối sống tự nhiên, nhẹ nhàng và điều độ, tất cả đều được cân bằng đến hoàn hảo.

Làn da cô trắng mịn không tì vết. Gương mặt không trang điểm nhiều, nhưng vẫn toát lên nét xinh xắn. Nếu cô biết cách chăm chút bản thân hơn nữa, chắc hẳn sẽ trở nên cực kỳ cuốn hút.

Đôi mắt cô ánh lên vẻ tò mò. Có gì đó rất điềm tĩnh, nhưng vẫn ấm áp. Nét đẹp của cô như viên garnet, mang dáng vẻ khoáng chất lạnh lùng nhưng lại bừng sáng lên bởi nụ cười dịu dàng như than hồng âm ỉ cháy, khiến người ta cảm thấy như có chút hơi ấm lan tỏa.

“Cậu kỳ lạ thật đấy…” Cô nói.

“Tôi á?”

“Nhiều người nhìn tôi với ánh mắt đáng sợ lắm. Trên tàu cũng vậy, trong lớp cũng vậy, ở hành lang cũng vậy.”

Đó không phải lời khoe khoang. Cô chỉ đơn giản là đẹp đến mức nếu hỏi một trăm người, chắc hẳn gần như tất cả đều sẽ thừa nhận như vậy.

Cô không hề ảo tưởng về bản thân, chỉ là cô ý thức rất rõ về vẻ ngoài nổi bật của mình.

“Nhưng với cậu, mặt, ngực và chân tôi cũng chỉ như một cành cây đẹp vứt lăn lóc trong công viên thôi nhỉ.”

“…À, ra vậy.” Reiji gật gù, nghe cô nhắc mới nhớ. “Đúng là một cành cây đẹp thật. Nếu em gái tôi mà thấy chắc chắn sẽ nhặt lên và dùng làm thanh thánh kiếm cho xem. Cô nên tự hào về điều đó.” 

Dù là vẻ đẹp trời sinh hay là kết tinh được con người mài giũa qua thời gian và công sức thì...

“Con người luôn khao khát cái đẹp. Họ muốn đến gần nó, muốn sở hữu nó, và để làm được điều đó, họ sẵn sàng trả giá...bằng tiền bạc. Nếu chỉ cần tồn tại mà đã mang giá trị thì đó chính là một tài năng đặc biệt. Chỉ riêng việc sống trên đời này thôi thì cô cũng đã chứng minh được giá trị của mình rồi.” Cậu nói.

Không cần phải đi dọn dẹp trong một khu bẩn thỉu như cống rãnh kia.

Một cơn ghen tị rất đỗi thuần khiết trỗi dậy trong người cậu. Cậu biết bản thân cũng có chút giá trị về ngoại hình, nhưng vì là một Đặc Chủng nên điều đó chẳng khác nào một con mèo hoang có bộ lông đẹp cả.

“Đến mấy tay săn người mẫu đáng sợ ngoài đường còn chưa từng định giá tôi trắng trợn đến mức đó.” Gương mặt cô chuyển từ bối rối thành nghi hoặc. “Cậu là dân buôn người hay gì à?”

“Không. Chỉ là tôi ghen tị vì cậu có thể chứng minh được giá trị bản thân chỉ bằng một bức ảnh.”

Cậu nhớ lại một câu trích dẫn mà mình từng nghe ở đâu đó.

“Dù tôi có cố gắng làm việc đến đâu, cuộc sống cũng chẳng bao giờ dễ thở hơn.

Một con mèo hoang thì vẫn là mèo hoang. Dù có bộ lông đẹp đến mấy, phần lớn mọi người cũng sẽ không bao giờ đón nó về nuôi. Cùng lắm thì họ cho nó một lon đồ hộp vì lòng thương hại pha lẫn chút tự mãn rồi bỏ đi.

Nhưng đó lại chính là thứ Reiji mong cầu.

“Tôi và đồng đội phải lao động cật lực mới có thể được công nhận. Nói chuyện với tôi một chút đi, Kei Kakiba. Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô đâu.”

“Kitsune udon.”

“...?”

“Tôi chưa ăn trưa.”

Một câu trả lời ngoài sức tưởng tượng cho một lời đề nghị thẩm vấn, khiến Reiji khựng lại suy nghĩ đôi chút.

Nhưng rồi Kei chỉ tay về cuối hành lang, nơi có quán cà phê trong khu căn tin của trường.

“Đãi tôi đi.”

Một yêu cầu hết sức đơn giản.

***

Xì xụp, xì xụp.

Sợi mì udon mảnh lướt qua môi cô một cách trơn tru đến mức gần như không phát ra tiếng húp.

Cảnh tượng trông như thể đang xem một video tua nhanh thời gian vậy. Cô vén tóc ra sau tai để không vướng vào nước dùng, thỉnh thoảng lau mồ hôi lấm tấm trên mặt vì hơi nóng bốc lên từ tô mì rồi kết thúc phần ăn trong chưa đầy ba phút.

“Cảm ơn vì bữa ăn. Cậu không ăn gì à?” Kei Kakiba hỏi sau khi đã chén sạch sẽ tô kitsune udon đến giọt nước cuối cùng và cả cọng hành cũng không chừa.

Reiji đang cúi đầu tính nhẩm số tiền còn lại trong chiếc ví cũ sờn, đáp bằng giọng buồn bã: “Không có tiền. Học sinh nghèo mà.”

“Tôi cũng thế. Được đãi là mừng lắm rồi.”

“Vậy là mì ăn thấy ngon hơn vì tôi trả tiền à?”

“Ngon hơn nhiều. Nhất là khi nghĩ đến cảnh cậu ngồi đó với cái bụng đói meo.”

“Đừng có thưởng thức món ăn bằng nỗi uất nghẹn của tôi chứ.”

Vẻ mặt lạnh tanh khiến người ta tưởng như cậu đang đùa, nhưng thật ra cơn đói là thật.

Bữa trưa hôm đó của cậu là xúc xích cá với cơm nắm. Hôm ấy là đến lượt Getsu nấu. Tay nghề nấu ăn của cậu ấy tạm ổn nhưng toàn dùng nguyên liệu rẻ tiền để tiết kiệm. Cơm không nêm nếm gì ăn cùng xúc xích cá cũng hợp vị, nhưng cái vị đó khiến lòng người lạnh ngắt.

Nghĩ lại cách ăn uống kham khổ của mình, Reiji không khỏi ghen tị với tô udon nóng hổi kia và chính điều đó khiến cậu thấy mình hơi thảm hại.

“Cậu muốn hỏi gì nào?” Kei lên tiếng sau khi đặt đũa dùng một lần xuống một cách lịch sự và gạt tô mì qua một bên. Thái độ hợp tác của cô khiến cậu phải bất ngờ. “Tôi sẽ không trả lời những câu hỏi mình không thích, nhưng tôi sẵn lòng chia sẻ bằng đúng giá trị một tô udon.”

“Cảm ơn vì đã hợp tác. Tôi muốn hỏi về cô gái năm nhất trong câu lạc bộ điền kinh vừa qua đời mấy hôm trước. Mai Ikeda.”

Ngón tay cô khẽ giật. Cô cố giữ gương mặt bình thản nhưng vẫn để lộ chút ngạc nhiên.

Reiji chắc chắn rằng Kei Kakiba đã từng quen biết Mai Ikeda khi cô ấy còn sống.

“Có người thấy cô từng tiếp xúc với cô ấy trước khi chết.” Cậu nói. “Hai người đã nói chuyện gì vậy?”

“Tôi nghĩ không nên đào lại đời tư của người đã khuất.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng tôi được bạn cô ấy nhờ điều tra cái chết đó.”

“…Cậu là thám tử à?”

“Gần như vậy, nhưng tôi chỉ là lao công thôi. Tôi không có giấy phép hành nghề điều tra.”

Nói cách khác, việc này là không hợp pháp. Nhưng với thân phận là một Đặc Chủng vốn có quyền công dân hạn chế thì điều đó cũng chẳng áp dụng với cậu.

Cậu không bị ràng buộc bởi luật lệ và dĩ nhiên luật lệ cũng không bảo vệ cậu. Muốn được bảo vệ thì phải chấp nhận bị ràng buộc, đó là lựa chọn chỉ có thể là một trong hai.

“Vậy tức là cậu không có giấy phép? Cậu đang chống lại xã hội kiểm soát à?”

“Không, chỉ là một phần công việc. Tôi không chống lại ai cả. Tôi chỉ là một thú nuôi được giữ lại và phải đóng thuế cao thôi.”

Cậu vừa phải đóng thuế thu nhập, vừa phải đóng thuế địa phương cùng hàng loạt khoản phí khác để được tham gia các dịch vụ công.

Cuộc sống của cậu thật sự rất chật vật. Chỉ nhờ vào điểm tín dụng mà công ty Fantastic Sweeper cấp cho, cậu mới có thể miễn cưỡng được xem là con người.

“Coi như là dịch vụ cộng thêm cho khách hàng đi. Là công việc mà.”

“Những chuyện kiểu đó không phải nên giữ bí mật sao?”

“Không hẳn vậy. Thế, cô định trả lời thế nào?”

Thay vì đáp lại, Kei rút điện thoại ra. “Tôi sẽ trả lại 350 yên tiền mì kitsune. Để tôi chuyển khoản cho.”

“Tiếc là tôi chỉ nhận tiền mặt.”

Chiếc điện thoại nắp gập cổ lỗ sĩ của cậu hoàn toàn không có ứng dụng chuyển khoản điện tử.

Khi cậu cho cô xem, Kei thoáng ngạc nhiên.

“…Cũ kỹ thật nhỉ.”

“Điểm tín dụng của tôi chưa đủ cao. Nhưng tôi cũng muốn một ngày nào đó được có thẻ tín dụng như người ta.” Kei nói vậy rồi cất điện thoại đi và lấy ví ra.

Cái ví của cô cũng tả tơi không kém gì Reiji. Hình in nhân vật anime thuộc thế hệ trước đã bong tróc, và cô móc ra vài đồng xu từ cái ví trông chẳng khác gì xác sống ấy.

Cạch! 

Âm thanh khô khốc như một kỳ thủ shogi đặt quân lên bàn vang lên khi Kei đặt mấy đồng xu xuống.

“Vậy là cô không định nói à?”

“Không. Đúng là tôi từng nói chuyện với cô ấy. Tôi thừa nhận điều đó.” Kei cẩn thận cất chiếc ví sờn cũ, rồi đứng dậy khỏi ghế căn tin. “Còn nội dung thì tôi không kể được. Đó là chuyện riêng. Nên tôi trả lại tiền cho cậu.”

“Ra vậy. Thế thì tôi sẽ tự điều tra.”

“Cứ làm đi. Tôi đảm bảo chuyện này không lộ ra ngoài đâu.”

“Được. Chúc may mắn.”

“Ừm.”

Vừa dứt lời, cô quay gót bước đi.

Reiji lặng lẽ nhìn theo bóng dáng cô rời khỏi căn tin với bước đi dứt khoát, trông như người mẫu trên sàn diễn. Ngay lúc đó, cậu cảm thấy một cú đập nhẹ từ phía sau.

“Heya!!”

“…Đau đấy.”

Cú vỗ vào đầu khiến Reiji quay lại. Và đúng như cậu đoán, hai người kia đã xuất hiện.

“Cậu làm ăn kiểu gì đấy?! Phải nghiêm túc vào chứ!!” Mei quát.

“Cậu thẳng như ruột ngựa luôn đấy, đồ ngốc! Không thể nói chuyện nhẹ nhàng, khéo léo rồi moi thông tin dần được à?!”

Xem ra họ đã nóng máu sau khi nghe hết toàn bộ câu chuyện. Cả hai lao vào chất vấn Reiji như thể những gì dồn nén từ nãy đến giờ được xả hết.

Thế nhưng Reiji dễ dàng “thoát pressing”.

“Tôi xin phép rồi. Cô ấy cho phép chúng ta điều tra.”

“Thế thì cậu tuyên bố điều tra làm gì…?” Getsu nói. “Làm thế chỉ khiến người ta cảnh giác thêm thôi.”

“Không sao cả. Tôi biết cô ấy sẽ đi đâu.”

“Hả?”

Không hoảng loạn, không vội vã, thậm chí chẳng buồn nhúc nhích.

Không cần đuổi theo Kei Kakiba đang rời khỏi căn tin, Reiji bình thản nói: “Thử nghĩ xem điều gì có thể khiến Kei Kakiba và Mai Ikeda có liên hệ với nhau. Một học sinh gương mẫu bị đồn đại linh tinh và một cô gái trong câu lạc bộ điền kinh đang ôm hận phục thù. Có khả năng nào để hai người như thế tự dưng kết thân không?”

“Ờ thì…chắc là không.”

“Đúng vậy. Và Kei Kakiba là kiểu người như cậu vừa thấy đấy. Chắc chắn cô ấy không phải người chủ động bắt chuyện.”

“Vì cả hai đều là kiểu sống khép kín? Ừ, nghe cũng có lý đấy.” Mei vừa nói ngán ngẩm, vừa tỏ vẻ đồng tình.

Reiji thì coi câu nói mỉa mai ấy như một lời xác nhận nghiêm túc.

“Dựa theo lời cô bạn trong câu lạc bộ điền kinh, Kei Kakiba và nạn nhân từng tiếp xúc vài lần ở trường.”

Đó là lời khai của cô gái trong câu lạc bộ điền kinh. Cô ấy từng thấy hai người đi cùng nhau “vài lần” trong khuôn viên trường.

“Không phải chỉ nói chuyện xã giao. Nếu mối quan hệ giữa hai người đó kéo dài, thì có nghĩa là Mai Ikeda mới là người chủ động tiếp cận Kei Kakiba. Và chính từ những lần tiếp xúc ấy mà mối quan hệ giữa họ được hình thành. Và điều khiến họ gặp nhau là…”

Một học sinh ưu tú và một kẻ ôm hận.

Nếu có điều gì khiến hai người họ gắn kết với nhau, thì có lẽ là…

“…tai tiếng trong trường, khả năng cao là vậy. Trước đó Mai Ikeda chưa từng lui tới khu Masquerade. Việc cô ấy bắt đầu nghỉ tập câu lạc bộ cũng chỉ mới gần đây. Cùng lắm là khoảng một tháng.”

“Ừ, theo lời mấy cô bạn trong đội điền kinh thì cũng đúng tầm đó.” Getsu nói.

“Nói cách khác.” Reiji tiếp lời. “Một cô gái nghiêm túc nhưng sống khép kín, vẫn luôn chăm chỉ tham gia các hoạt động câu lạc bộ dù không giỏi giao tiếp, đã âm thầm tìm đến Masquerade một mình rồi chạm mặt với đám yakuza cùng dân xã hội đen và đã mua thứ gọi là Mythic Tonic.”

“...Nghe thành lời rồi mới thấy vô lý thật đấy.” Mei nói.

“Cô thấy Mai Ikeda là kiểu người có thể làm chuyện đó không?”

“Không đời nào. Khi nổi giận thì em ấy có hơi đáng sợ thật, nhưng không phải kiểu mưu mô đến mức đó.”

Một làn khói nhẹ, mùi khét nhẹ bắt đầu lan trong không khí.

Ánh chiều tà đỏ rực dần nhuộm qua khung cửa sổ lớn ở căn tin.

“Vậy thì điều hợp lý nhất là có ai đó đã dẫn dắt cô ấy. Một kẻ có thể dẫn theo một cô gái còn xa lạ với thành phố này vào tận nơi tăm tối nhất, rồi giới thiệu luôn chuyện giao dịch Mythic Tonic.”

Mái tóc Reiji bắt đầu trở nên bất định, như một miệng núi lửa đang âm ỉ cháy lan ra từ rìa tóc.

Giữa làn khói mờ mỏng bao quanh, cậu đưa tay vuốt nhẹ phần tóc mái, để lộ ánh mắt sắc như dao.

“Mei. Nếu là cô, cô có dám thừa nhận mình từng tới Masquerade không?”

“Dĩ nhiên là không. Quá xấu hổ luôn ấy, mà nếu bị phát hiện thì kiểu gì cũng bị đình chỉ học, thậm chí bị đuổi luôn.”

“Cũng giống như một đứa vị thành niên thú nhận mình từng đi tớ chỗ mua bán tình dục vậy.” Getsu gật gù.

Reiji cũng gật đầu đồng tình.

“Bản chất của Masquerade là nơi để trút bỏ những ức chế trong một xã hội bị kiểm soát, là nơi người ta được xả stress mà không bị hệ thống định danh cá nhân theo dõi. Nếu bị lộ danh tính ở nơi như vậy, nhất là trong trường học thì đúng là ác mộng.”

Muốn dẫn ai đó vào nơi như vậy, chỉ có thể là người cực kỳ đáng tin hoặc thuộc về một nhóm người có hoàn cảnh giống nhau, những người đã biết rõ điểm yếu của nhau.

Dù là thế nào thì cũng phải là một mối liên kết rất bền chặt, nếu không thì chẳng ai rủ nhau đi vào cái nơi đó cả.

“Vì không có bạn bè nên Mai Ikeda gần như không thể tự mình mò vào cái khu vô pháp đó được. Xét về mặt tâm lý thì điều đó hoàn toàn không giống tính cách của cô ấy, mà nếu có vào thật thì cũng khó nói cô ấy sẽ làm được gì ở nơi đó. Khoảng thời gian dài giữa tai nạn của Mei và vụ việc diễn ra sau này có lẽ là vì những lý do đó.” Reiji nói.

“Cô ấy muốn trả thù, nhưng lại không dám vào Masquerade một mình…phải không?” Getsu nói.

Cô ấy không có mối quan hệ nào. Dù cho có tạo được quan hệ ở trường thì cũng chỉ là bí mật giữa những người bạn thân nên không dễ gì lộ ra ngoài được.

Nếu trong một mối quan hệ chỉ vừa mới quen biết mà cô ấy không sẵn lòng tiết lộ bí mật của mình, vậy thì…

“Nhưng lại có một học sinh ưu tú đang bị đồn là bán thân.” Reiji tiếp lời. “Trong một xã hội mà thậm chí cả khách sạn tình yêu cũng yêu cầu thanh toán điện tử gắn liền với danh tính, nếu một người còn là vị thành niên muốn làm chuyện đó…”

“Thì chỉ có thể thanh toán bằng tiền mặt ở Masquerade mà thôi. Nói cách khác, nếu lời đồn là thật…” Getsu tiếp lời.

“Ừ.” Reiji đồng tình và kết luận dựa vào các dữ kiện. “Vậy thì người có khả năng cao nhất từng lui tới Masquerade chính là Kei Kakiba. Có khả năng cao là Mai Ikeda đã biết đến tai tiếng đó qua các trang web ngầm trong trường hoặc mạng xã hội rồi tìm cách tiếp cận cô ấy.”

“Và rồi chuyện đó xảy ra à. Vậy là…” Getsu khịt mũi. Ở lối ra của nhà ăn nơi Kei vừa rời khỏi không lâu giờ cũng đã vắng người.

Hương thơm còn vương lại trong khoảng không ấy là mùi xà phòng rẻ tiền nhưng sạch sẽ xen lẫn với mùi cơ thể của một cô gái khỏe mạnh.

Với dòng máu cổ xưa chảy trong huyết quản, khả năng của người sói cho phép Getsu cảm nhận được dấu vết ở cấp độ phân tử, vượt xa khả năng cảm nhận của con người bình thường.

“Cậu đang nói là cô gái đó chính là người đã dẫn đường cho Mai Ikeda à?” Getsu hỏi.

“Khả năng cao là vậy.” Reiji đáp. “Phản ứng của cô ấy rõ ràng là đang che giấu điều gì đó. Và chúng ta có lời khai rằng cả hai từng xuống ga Natsukibara cùng nhau thì chuyện này gần như là chắc chắn rồi.”

Nếu chỉ là hiểu lầm vô căn cứ, đáng lý cô ấy đã phủ nhận, tát một cái rồi bỏ đi là xong.

Nhưng cả hai đã từng bị bắt gặp ở lối vào khu Masquerade.

“Không loại trừ khả năng Kei Kakiba đang dính líu đến công việc đó.” Reiji nói tiếp. “Nếu cô ấy tìm khách bằng cách khác ngoài mạng xã hội, rồi bí mật làm việc trong khu đó thì rất có thể cô ấy nắm được thông tin liên quan đến Mythic Tonic.”

Bởi vì đã có nhiều nhân chứng xác nhận từng thấy hai cô gái đi cùng nhau.

Ngoài ra, theo lời kể từ câu lạc bộ điền kinh thì hai người họ không chỉ gặp nhau một hai lần mà còn từng cùng nhau đến khu ấy vài lần.

Từ tất cả những dữ kiện đó, có thể rút ra một kết luận…

“Không phải rất có khả năng là Mai Ikeda và Kei Kakiba đã có một thỏa thuận nào đó sao?” Reiji nói.

Mai đã phát hiện ra bí mật của Kei và hứa sẽ giữ kín.

Đổi lại, Kei đã dẫn Mai tới Masquerade và giúp cô ấy lấy được Mythic Tonic.

Chừng đó thông tin là đủ để suy ra đến mức này.

Kết luận dựa trên lời khai nhân chứng và phản ứng của Kei khiến Mei sững người.

“…Không ngờ một người không đọc được cả Hán tự như cậu lại nói ra được mấy chuyện khôn ngoan như thế đấy, Reiji.”

“Vì bỏ học từ hồi tiểu học nên tôi thừa nhận mình học hành không đến nơi đến chốn.”

Kiến thức và trí thông minh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Cậu lớn lên trong một môi trường tương đối lệch lạc, vì thế tuy đầu óc lanh lợi nhưng lại chẳng được dạy dỗ bài bản. Bị xã hội kiểm soát ruồng bỏ, giờ những con quái vật ấy đang tìm cách quay lại.

“Đến đây thôi, Mei.” Reiji nói. “Chuyện tiếp theo để bọn tôi lo.”

“…Cậu định bám theo cô ấy à? Nhưng cô ấy đi mất rồi, thế có ổn không đấy?”

“Đừng lo.” Làn khói mỏng vây lấy người Reiji khi cậu liếc nhìn sang bên cạnh.

Là Getsu. Dù mặt trăng gắn liền với cái tên của cậu vẫn chưa lên cao để hé lộ hình dạng thật.

“Bát kitsune udon đó hữu ích lắm. Đậu hũ chiên, nước dùng, hành lá, cùng với mùi của cô ấy nữa.”

Người ta vẫn thường nói mũi chó thính gấp cả ngàn lần người.

Nhưng khứu giác của loài chó không thể sắp xếp thông tin tốt như loài người, và chúng cũng chẳng có nhiều cách để truyền đạt.

Vậy nếu là một người sói thì sao? Có khứu giác của chó nhưng sở hữu bộ não và khả năng ngôn ngữ của con người?

“Dù cô ta có đi xa gần một cây số, tôi cũng không để vuột mất đâu. Đi chứ, chiến hữu?”

“Ừ.”

Mei nhìn theo bóng lưng hai con quái vật ấy bỏ lại mình phía sau và truy đuổi mục tiêu, trong lòng dấy lên nỗi lo âu.

Mini-ing và mini-job trong ngữ cảnh này hình như là tiếng lóng, ở đây các bạn có thể hiểu là bán dâm nhưng mình dịch vào rồi đọc thấy hơi thô nên để nguyên nhé.