Monster Holic

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

117 1056

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

11 22

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

(Đang ra)

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

まんぷく犬

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Ryuu-kun…"

26 122

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

149 2319

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

122 1982

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

86 1253

Tập 01 - Chương 2: Săn lùng nữ sinh thỏ

31879d9c-18d6-40c6-8c59-8a35462d8a37.jpg

Dù là ở đâu hay vào thời đại nào, dù hình thức có thay đổi vì khác biệt tôn giáo hay hoàn cảnh ra sao. Chừng nào con người còn sống trong xã hội, thì tang lễ và nghi thức tưởng niệm người đã khuất vẫn sẽ luôn tồn tại.

Tại một nơi nào đó ở Kyoto, Akitsushima, những nghi thức này dù đã phần nào loại bỏ tính tôn giáo, nhưng ba cỗ quan tài được phủ vải trắng cùng những bó hoa nhỏ đặt trên bục lễ vẫn thể hiện rõ lòng tiếc thương dành cho linh hồn người đã mất.

“Này.”

“Vắng người thế nhỉ. Chỉ có chúng ta thôi sao?”

“Vậy là cậu đến thật. Cảm ơn nhé. Tôi cũng có thử liên lạc vài người họ hàng xa, nhưng mà...”

Chỉ có một khách viếng ngồi lặng lẽ trên xe lăn, trên người mặc bộ đồng phục học sinh.

Mai Ikeda là một cô gái từng gây ra thảm sát khi biến thành nhân mã. Cô đang học năm nhất tại trường THPT Akanebara và cũng là đàn em của Mei trong câu lạc bộ điền kinh.

Người duy nhất đến dự lễ tang của cô cùng cha mẹ cô, người duy nhất đến để tưởng niệm và tiễn biệt họ, chỉ có Mei Mezuki cùng với hai người lạ mặt vừa xuất hiện.

Reiji Kasumi và Getsu Raisan là những Vĩnh Thú và cũng là học sinh chuyển trường. Chỉ ba người bọn họ có mặt tại buổi lễ.

“…họ nói không muốn tham dự đám tang của người thân mà họ chưa từng gặp bao giờ.” Mei khẽ cất tiếng.

“…Tàn nhẫn thật.” Đó là tất cả những gì Reiji có thể đáp lại.

Getsu, người đã hỏi đầu tiên, chỉ khẽ gật đầu rồi nhìn về phía ba cỗ quan tài cùng di ảnh những người đã khuất được xếp ngay ngắn, ánh mắt đượm buồn.

Họ chỉ mới hay tin về vụ đánh bom tại bệnh viện vài tiếng trước đó. Khi ấy, tang lễ đã được sắp xếp đâu vào đấy, và buổi tiễn đưa này sẽ kết thúc trong chưa đầy một tiếng, tro cốt của ba người sẽ được đưa vào chung một ngăn mộ công cộng giống như tủ đựng.

Gần như vẫn còn bàng hoàng vì mọi chuyện đến quá đột ngột, Mei khẽ nói:

“… Em ấy đã gây nên tội lỗi không thể dung thứ. Sớm muộn gì cũng sẽ bị luật pháp xét xử.”

Mei đã chuẩn bị sẵn tinh thần.

Cô đã sẵn sàng gánh chịu trách nhiệm như thể chính mình là kẻ đã truyền cảm hứng cho những vụ giết người đó.

“Nếu xét theo những gì em ấy đã làm, thì bị tuyên án tử cũng không phải chuyện lạ. Kể cả không bị buộc tội, em ấy cũng sẽ phải sống cả đời trong day dứt. Nhưng mà chuyện này… tôi thật sự không thể tin được.”

Đôi tay cô run lên vì phẫn uất, hai bàn tay siết chặt không ngừng run rẩy.

Getsu đứng cạnh cô, và nếu đang ở hình dạng người sói, chắc hẳn tai cậu ta đã cụp xuống và đang phát ra tiếng rên ỉu xìu.

Reiji thì trông có vẻ vẫn ổn, nhưng ánh mắt của cậu khi nhìn vào những di ảnh trên bàn tang lại chất chứa quá nhiều cảm xúc khó gọi thành tên.

“Cảm giác lạ lẫm thật. Chúng ta đã làm tất cả để cứu cô ấy, vậy mà cuối cùng lại như thế này.”

“Ừ, công nhận… Tớ còn chưa từng nói chuyện với cô ấy nữa mà.” Getsu gật đầu.

Dù lý do là gì đi nữa, cô ấy vẫn là một kẻ giết người.

Không thể dùng quá nhiều sự thương hại để bao biện được. Nhưng việc chuyện đó xảy ra ngay khi cô ấy vừa định chuộc lỗi dưới sự ủng hộ của gia đình, lại khiến tim người ta đau như bị kim đâm.

Và người càng gần gũi với cô ấy thì lại càng đau thấu tận tâm can.

“Tại sao em ấy lại phải chết chứ? Lại còn là bị đánh bom ngay trong bệnh viện nữa… Không thể tin nổi! Cảnh sát bảo là khủng bố, nhưng thực sự là vậy à? Nói gì đi chứ!” Mei nghẹn ngào.

Hai Đặc Chủng không thể trả lời.

“…Nói cho tôi biết đi. Làm ơn…!” Cô nức nở van xin.

Nhưng họ không thể trả lời.

“Dù có muốn nhưng bọn tôi cũng chẳng biết nói gì cả… Không thể trả lời cô được.” Reiji nói.

“Bọn tôi không phải cảnh sát.” Getsu nói. “Chỉ cần rời khỏi khu vực này thôi là đến cả quyền công dân của bọn tôi cũng không có đầy đủ rồi.”

Trong Masquerade, công ty của họ có quyền duy trì trật tự xã hội dưới danh nghĩa tiêu diệt sinh vật gây hại.

Hai người họ được giao nhiệm vụ đó và thực thi nó. Nhưng nếu bước chân ra khỏi thành phố này, thì họ chẳng khác gì những con thú chỉ được Beast Tech tạm thời công nhận nhân dạng, và chỉ vừa đủ để được xem là có tồn tại trong xã hội.

Vì thế, họ gần như lực bất tòng tâm trước vụ nổ đã thảm sát cả gia đình kia trong phòng bệnh, nhưng…

“Chỉ là suy đoán của tôi thôi. Không có chứng cứ gì cả. Nhưng tôi có thể hình dung ra khả năng rằng đây là một vụ bịt miệng.” Reiji vừa nói vừa gõ nhẹ vào thái dương, có lẽ là thói quen mỗi khi suy nghĩ.

Mei nhìn cậu đầy nghi hoặc.

“Bịt miệng? Ý cậu là sao chứ?!”

“Mei. Cô có tiền án không?”

“Hả? Dĩ nhiên là không rồi.”

“Vậy cô sẽ không biết đâu. Ở đất nước này, những vụ án xảy ra bên ngoài Masquerade đều được điều tra rất kỹ lưỡng.”

Bảo đảm an toàn xã hội là một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất của nhà nước.

Đặc biệt trong một xã hội bị kiểm soát nghiêm ngặt như hiện nay, người ta đòi hỏi phải xử lý mạnh tay mọi hành vi phạm pháp có thể gây lung lay hệ thống. Việc ngăn chặn tội phạm, điều tra và bắt giữ được thi hành với mức độ cực kỳ nghiêm ngặt.

“Có camera giám sát xung quanh hiện trường, có nhận diện khuôn mặt, có cả lịch sử hoạt động trên mạng xã hội. Nếu thủ phạm là người có quyền công dân thì việc trốn thoát là điều gần như bất khả. Thế nào cũng bị bắt thôi, nhưng thủ pháp lần này thì quá nguy hiểm.”

“Tất nhiên là nguy hiểm rồi, nó là bom mà.” Mei nói.

“Ý cậu ấy không phải là kiểu nguy hiểm đó.” Getsu lên tiếng, vẻ mặt như vừa nếm phải thứ gì đắng ngắt, rõ ràng chẳng muốn tưởng tượng thêm. “Tôi không rõ nếu là người sống hợp pháp thì sao, nhưng tàng trữ vũ khí ngoài Masquerade là tội cực nặng đấy. Không chỉ có bom hay linh kiện bom đâu, chỉ cần có ý định chế tạo cũng đủ để bị bắt rồi.”

“Ý cậu là kể cả chưa làm gì hết sao?”

“Ừ. Chính vì thế mà ở đất nước này, khác với những nơi khác, khủng bố bằng bom là chuyện cực kỳ khó xảy ra. Hiện trường sẽ bị điều tra tới tận cấp độ nano, từng linh kiện, từng mảnh bom còn sót lại đều sẽ bị phân tích.”

Để vượt qua ngần ấy rào cản và thực hiện một vụ khủng bố thì những tổ chức phản chính phủ, phản hệ thống sẽ cần một lượng tài chính, kỹ thuật và hỗ trợ vượt xa khả năng của một tên tội phạm đơn lẻ.

“Và cái tổ chức khủng khiếp đó lại nhằm vào một tội phạm đang nằm viện cùng với gia đình cô ấy à?” Reiji tiếp lời. “Thay vì cho nổ một nữ sinh cấp ba mà đến cả hồ sơ khởi tố còn chưa được lập đàng hoàng, thì họ dư sức chọn những mục tiêu khác có mức độ ưu tiên cao hơn mà.”

Quá kỳ lạ, thật sự quá kỳ lạ.

“Nói cách khác, nếu thật sự có lý do khiến cả gia đình bị nhắm đến thì hẳn là liên quan đến loại thuốc Mythic Tonic mà nhân mã đã dùng. Có thể mấy tổ chức khủng bố đó chính là kẻ đã tuồn thuốc ra ngoài, và khi biết cô ấy bị bắt, họ đã ra tay bịt đầu mối.”

Đó là suy luận của Reiji, nhưng một ý kiến khác vang lên từ nơi chẳng ai ngờ tới.

“Ngay cả khi mấy tổ chức đó có tồn tại thật, việc đến giờ vẫn chưa ai bị bắt thì…” Tiếng búng tay vang lên, và một người đàn ông xuất hiện với bó hoa trên tay. Ông mặc một chiếc áo khoác cao cấp bên ngoài áo cổ lọ, trông như một quý ông vừa trí thức vừa dí dỏm. “Chỉ riêng chuyện đó thôi cũng đã bất thường rồi. Dù sao thì, suy luận của cậu cũng khá sắc bén đấy.”

“Sếp?!”

“Ừ, là sếp đây. Wahoo!”

Lời chào vô tư có phần cà chớn ấy chẳng ăn nhập gì với gương mặt điển trai như tài tử điện ảnh nước ngoài.

Nhưng đang ở một đám tang thì chẳng ai bật cười nổi, khiến ông ta bỗng trở nên lạc lõng trong bầu không khí nặng nề.

“Ô, chẳng ai cười à? Tôi định phá tan không khí căng thẳng cơ mà.” Nói xong ông bước đến đặt bó hoa lên bàn thờ vốn không có chút sắc thái tôn giáo nào, rồi chắp tay vái, sau đó quay người lại.

“Ông nghĩ làm thế mà ổn à?!” Mei quát. “Gì vậy, ông già? Ông tới đây để chọc tức tôi hả?!”

“Không không. Nhưng mấy cậu nói đúng đấy, một công dân bình thường chưa từng phạm luật thì chẳng thể nào hiểu được sức mạnh khủng khiếp của nhà nước trong một xã hội bị kiểm soát như thế này đâu. Nào, vào việc chính…”

Tại quốc gia Akitsushima này.

“Trong một xã hội nơi mà mọi người bắt buộc phải sử dụng mạng xã hội gắn liền với thông tin cá nhân, và nơi mà lòng tin của mỗi người được thể hiện bằng những con số cụ thể, thì bất kỳ ai là khủng bố hoặc thậm chí chỉ cần có khả năng phạm tội, cũng sẽ lập tức bị xã hội đào thải.”

Không chỉ với tội ác, mà ngay cả những hành vi gây rối cũng bị trừng trị.

Đối với nhiều tội phạm, mọi chuyện thường bắt đầu bằng những lỗi nhỏ, rồi từ đó bị xã hội ruồng bỏ, dẫn đến phạm tội ngày càng nghiêm trọng hơn.

Hệ thống này sẽ diệt trừ triệt để mầm mống từ trong trứng nước. Nếu liên tục tái phạm các hành vi vi phạm nhỏ, điểm tín dụng sẽ bị trừ và họ sẽ bị các tổ chức an ninh công cộng giám sát, sau đó được AI tự động đưa vào danh sách theo dõi. Và dựa trên nhật ký hoạt động bị theo dõi sát sao, họ thậm chí có thể bị bắt giữ trước khi kịp gây ra bất cứ tội gì.

“Nói cách khác, họ sẽ bị bắt ngay từ lúc còn đang chuẩn bị hay lên kế hoạch, trước cả khi kịp gây án. Nếu muốn tránh bị phát hiện, người đó sẽ buộc phải sống mà không dùng mạng xã hội, đồng thời tự tách mình khỏi mọi dịch vụ công cộng và hạ tầng xã hội.”

“…Nhưng sống như vậy thì còn gì gọi là sống đàng hoàng nữa?” Mei hình dung một cuộc sống ngoài vòng kiểm soát hệ thống, rồi đáp lời chủ tịch Fantastic Sweeper, Narasaki. “Không dùng được thẻ tín dụng thì lấy gì trả tiền điện thoại, tiền điện nước… Không thuê nổi nhà, cũng chẳng mua được đồ ăn nếu không có tiền mặt. Chẳng khác gì người thời đồ đá.”

“Đúng thế.” Narasaki trả lời. “Có thể họ sống lẩn khuất trong rừng rú, kêu ooga ooga như người nguyên thủy, nhưng cô nghĩ kiểu người đó sẽ bỏ công chế bom rồi chạy đến thành phố lớn để cho nổ bệnh viện à?”

“Không đời nào. Đến cả tàu điện hay xe buýt họ còn không đi được.”

Họ sẽ bị hệ thống nhận diện khuôn mặt và mạng xã hội từ chối quyền sử dụng phương tiện công cộng, và cuối cùng là bị bắt.

“Xã hội này là vậy đấy. Tội phạm gần như không thể xảy ra. Ít nhất thì, không có chuyện một kẻ khủng bố lại thoát được việc bị bắt, hay cảnh sát lại chẳng tìm ra chút manh mối nào, hoặc truyền thông lại chẳng đưa tin gì.”

“…Giờ nghe giống như mấy thuyết âm mưu quá. Ý ông là có ai đó đang bịt miệng chuyện này à?” Mei nói nửa đùa, vì thấy điều đó thật vô lý.

Nhưng Narasaki liền xác nhận.

“Chính xác như vậy. Cô hiểu đúng rồi đấy.”

“Hả?!”

“Bởi nhiều kẻ nắm quyền cho rằng sự việc của nhân mã tông người không nên bị biến thành vấn đề xã hội. Bởi vì nếu chuyện đó bị bới lên, Masquerade sẽ không thể tồn tại nữa. Trong khi nó vẫn đang đóng vai trò là nơi để xả stress cho một xã hội bị kiểm soát. Dù cái giá phải trả là rất nhiều vấn đề, và cả mạng người.”

“Nhưng ngay cả như vậy, ý ông là… bọn họ đã giết em ấy và cả gia đình em ấy?!”

“Đúng thế. Nhưng tôi cũng không dám chắc.”

Một vụ thủ tiêu bị cáo. Một cú xóa sổ nguyên đơn. Và rồi, những kẻ được gọi là khủng bố, chống lại trật tự xã hội sẽ bị bắt giữ.

“Đó là kịch bản đã được sắp đặt. Có lẽ chỉ vài ngày nữa thôi, những cá nhân hay tổ chức cực đoan nào đó sẽ bị bắt, và bị xem là thủ phạm của vụ khủng bố này.”

“Vu oan à... Thật kinh tởm. Và nó cũng chẳng giải quyết gốc rễ vấn đề, đúng không?” Getsu chen vào.

Narasaki cười khẩy.

“Thế cậu nghĩ sao? Họ đã loại bỏ được một mối đe dọa có thể ảnh hưởng đến chính sách quốc gia. Họ cũng tiện tay dọn sạch vài phần tử nguy hiểm. Nếu không nghĩ đến công lý hay đạo đức thì chẳng phải đó là cách giải quyết tận gốc à?”

“Nhưng chẳng phải điều quan trọng nhất vẫn là công lý với đạo đức sao?!”

“Nếu không ai phát hiện, không có bằng chứng, không có dữ liệu nào được đăng trên mạng xã hội thì mọi thứ đều chìm trong bóng tối. Coi như chưa từng xảy ra. Các cô cậu chẳng có cách nào lật đổ được câu chuyện mà quốc gia đã dựng nên đâu.”

Đây là cuộc chiến tranh thời hiện đại: cuộc chiến tranh thông tin.

Chiến tranh tâm lý. Ai kể được câu chuyện có lợi cho mình, ai định hình được chính nghĩa, người đó sẽ thắng.

“Đây chính là hình thái mới từ những cuộc chiến quảng bá và tuyên truyền trong quá khứ. Muốn đứng lên chống lại một chính quyền đang nắm toàn quyền kiểm soát quốc gia bằng cách thao túng cả mạng xã hội lẫn truyền thông đại chúng, cùng với sự hậu thuẫn mạnh mẽ từ phía người dân như hiện tại, thì khác nào lấy trứng chọi đá.”

“...Mấy chuyện này mình nên nói ở đây sao? Chỉ trích chính phủ kiểu này là bị xóa sổ như chơi đó.”

Trong xã hội này, khái niệm “xóa sổ” không còn nhẹ nhàng như những thời kỳ đầu của mạng xã hội nữa.

Chỉ cần một phát ngôn gây tranh cãi bị AI quét qua, điểm tín dụng xã hội của bạn sẽ tụt thê thảm, và kéo theo là trừng phạt cả về mặt xã hội lẫn kinh tế. Bị xóa sổ giờ đây đồng nghĩa với việc bị xóa khỏi xã hội thật sự.

Thế mà Narasaki chỉ nở một nụ cười lạnh, ánh mắt vẫn hờ hững khi thấy Mei lùi lại vì sợ.

“Ô kìa, lo cho tôi à? Dễ thương ghê. Nhưng không cần đâu, chuyện này chẳng ai khác nghe được cả. Tôi đã lo liệu xong xuôi rồi.”

“Hả? Nói gì vậy? Không có vách tường nào ở đây, ai cũng nghe được mà.” Mei nghi ngờ.

“Ông ta thật sự làm được đấy.” Reiji chen vào. “Lão sếp này là kiểu người quái gở đến mức rất khó để giải thích cho rõ ràng, nhưng những chuyện như thế này thì ông ta hoàn toàn xử lý được. Cứ yên tâm, những gì chúng ta nói ở đây sẽ không bị lộ ra ngoài đâu, và cũng chính vì thế nên tôi mới dám nói điều này…” Đó cũng là lý do vì sao Reiji, vốn là một Brocken, lại không ưa gì cái thứ gọi là “đọc bầu không khí”, thứ gần như đã trở thành văn hóa sống còn của đất nước này.

“Khác với các nước khác, điều kìm hãm tự do ở quốc gia này lại chính là ‘lẽ thường' của người dân.”

“Nếu cô thấy một người đàn ông không đeo khẩu trang mà còn nói to, phun nước bọt tùm lum, cô sẽ nghĩ gì hả, Mei?”

“Hả? Thì nghĩ lão đó bẩn thỉu chứ sao nữa.”

“Đó là cái gọi là ‘lẽ thường' mà xã hội đã quyết định. Không phải nhà nước ban hành luật bắt buộc đeo khẩu trang, mà chính người dân đã tự làm điều đó. Họ lo sợ nguy cơ nhiễm bệnh nên muốn mọi người phải đeo khẩu trang, họ lên án những người không đeo khẩu trang trên mạng xã hội và trừng phạt họ.”

Ông ấy không phản đối việc đeo khẩu trang. Trái lại nó còn là điều cực kỳ quan trọng để phòng ngừa lây nhiễm.

“Vụ việc lần này cũng không khác là bao. Người dân muốn những kẻ đã gây ra những bi kịch ấy phải bị trừng phạt, cho nên ý chí của họ được phản ánh thông qua việc những kẻ bị xem là có khả năng phạm tội sẽ bị xử lý ngay lập tức. Đó là những kẻ mà ai nhìn vào cũng nghĩ họ chắc chắn sẽ phạm tội, là những kẻ mà họ cho rằng xứng đáng phải gánh chịu một kết cục bi thảm. Thời xưa, việc xử tử tội phạm từng là một trò tiêu khiển giữa chốn đông người. Quanh khu vực hành hình bằng máy chém, người ta phát những tờ rơi kể lể đủ điều về động cơ và cách gây án của tội nhân, vừa có sự thật lại vừa có thêu dệt, và bên cạnh đó còn có cả các sạp bán đồ ăn vặt và thức uống nữa.”

Narasaki bật cười rồi nói tiếp sau lời của Reiji.

“Trong thời đại này, công lý cũng là một dạng khoái cảm. Người ta cứ nhắm vào kẻ trông có vẻ đáng nghi để công kích trước đã, rồi mới từ từ đưa ra sự thật. Tôi không nghĩ họ sẽ bỏ qua vụ này đâu. Họ sẽ bắt được thủ phạm thật sự thôi, tất nhiên là với điều kiện kẻ đó không có liên quan đến công ty.”

“Công ty… ý ông là công ty mẹ đúng không?” Mei lên tiếng.

“Beast Tech là công ty lớn đã phát triển vượt bậc sau thời kỳ đại dịch. Nói thẳng ra thì sự việc lần này bắt nguồn từ chính sự cẩu thả của họ vì đã để loại thuốc Mythic Tonic bị phát tán ra ngoài. Nếu quá trình điều trị cho cô Mai Ikeda thành công và lời khai của cô ấy được công bố, thì chẳng phải họ sẽ bị chỉ trích gay gắt vì sự sơ sài đó sao?”

Mei không khó để hiểu ẩn ý trong lời nói bóng bẩy đó.

“Vậy… ý ông là chính tập đoàn mẹ đã làm chuyện đó sao? Cả quả bom cũng là do họ?!”

“Tôi nghĩ khả năng ấy không hẳn là không có. Ảnh hưởng của công ty đã lan rộng khắp cả nước, chủ yếu nhờ vào Monster Tonic và những chiếc khẩu trang. Họ rất giỏi thao túng giới chính trị, cảnh sát và cả mạng xã hội.

“Nói-cách-khác…” Ông ta nhấn nhá từng từ, “Quốc gia, người dân và cả công ty chúng tôi, tất cả những thế lực đang nắm giữ quyền điều hành đất nước này, cả trên bề mặt cho đến phía sau hậu trường, đều đang tìm cách lợi dụng lễ tang hôm nay để khép lại cái chết của cô ấy cùng với vụ thảm sát do nhân mã gây ra sau sự cố rò rỉ Mythic Tonic.”

“Ý ông là tôi nên bỏ cuộc sao…? Đừng có nói nhảm như thế, lão già!!”

Mei trừng mắt nhìn Narasaki.

Ông ta vẫy tay như để phủ nhận.

“Tôi không có ý đó. Ý tôi là, cô không thể theo đuổi vụ việc này bằng con đường hợp pháp.”

“Đừng vòng vo nữa. Nói thẳng ra đi.” Reiji chen vào.

“Phải đấy, phải đấy, sếp à.” Getsu chen vào. “Tại ông nói lắm quá nên người ta mới không thích đấy.”

Narasaki tỏ vẻ bất ngờ khi bị cả hai nhân viên của mình công kích.

“Hả? Thật á? Mọi người không thích tôi sao?! Tôi cứ tưởng mình là một ông sếp được yêu quý cơ mà!”

“…Ảo tưởng nặng rồi. Ai để ông trở nên thế này vậy?” Reiji nói.

“Ông nên đi khám đi, Sếp à. Hoặc ít nhất là tăng lương cho tụi tôi.” Getsu lầm bầm.

“Trong cái nền kinh tế thế này, tôi trả lương đúng hẹn mỗi tháng là mấy cậu nên biết ơn rồi đấy. Dù không nhiều lắm.”

“Tôi không muốn nghe ông than vãn.” Mei cắt ngang. “Có cách nào khác để điều tra vụ này không?!”

Nếu không thể điều tra theo cách hợp pháp...

Thì tức là cô có thể chọn cách bất hợp pháp. Và Narasaki đã gợi ý điều đó.

“Không thể nhờ cảnh sát hay thám tử bên ngoài. Nhưng công việc của Fantastic Sweeper bọn tôi là ngăn chặn tội phạm, giữ gìn trật tự và dọn dẹp đường phố trong Masquerade. Thêm vào đó là truy ra nguồn cung và điều tra các nạn nhân của Mythic Tonic cực kỳ nguy hiểm này.”

“Nghe cũng oách đấy. Chỉ khi công ty mẹ của các ông không phải là kẻ giật dây.”

“Trời ơi, sao cô lại nói vậy được? Chuyện đó không đời nào xảy ra đâu nhé! Bọn tôi là những chú chó trung thành, phải gắng sức để chứng minh rằng công ty mẹ vô tội mới đúng chứ. Nhưng khổ nỗi, bọn tôi lại chẳng có đồng nào!” Narasaki quay một vòng như diễn viên đang đứng giữa sân khấu dưới ánh đèn chói lóa. “Ah! Giá mà có ngân sách thì hay biết mấy! Lúc đó chúng tôi sẽ điều tra ngay! Đúng là bi kịch mà!”

“…Vậy tức là tôi phải bỏ tiền ra cho các người? Ông đang nói rằng mình sẽ thật sự điều tra cái công ty mẹ dơ bẩn đó, kể cả khi chính họ là kẻ đứng sau mọi chuyện, rồi sẽ làm mọi thứ đúng trình tự để giúp tôi dồn họ vào chân tường? Chuyện như vậy, tôi có nên tin là thật không?”

“Bảo vệ sự trong sạch của công ty mẹ là công việc của chúng tôi. Mà nếu có thứ gì thật sự nguy hiểm bị đào lên thì cũng hơi đáng tiếc thật đấy, những kẻ cấp cao dính líu đến việc che giấu sẽ phải chịu trách nhiệm, và sẽ có vài cái ghế trống ra thôi.”

Câu nói đó vừa trơ trẽn vừa thối nát.

“Tùy vào cách cô dẫn dắt câu chuyện, vụ này có thể mang lại một khoản lời lớn cho tôi và Fantastic Sweeper. Dù người ta có làm ầm lên thế nào đi nữa, cũng không thể xóa sổ vụ việc này hoàn toàn được. Muốn thực sự kéo kẻ đứng sau xuống thì phải kéo cả đất nước này sập theo.”

“…Vậy là người nào ra lệnh che giấu sẽ bị đá khỏi vị trí đó?”

Mei nhìn thẳng với ánh mắt sắc lạnh và vẻ mặt cứng cỏi, không chùn bước trước sự thối nát đó.

“Tôi chỉ nói là có khả năng thôi. Dù sao thì mức độ hài lòng của khách hàng với công ty tôi cũng chẳng cao gì.”

“Câu đó mà cũng nói ra miệng được hả, sếp…” Getsu chen vào, lầm bầm.

Lờ anh ta đi, Mei lục túi bộ đồ tang.

“Thế càng tốt. Tôi sẽ trả tiền.”

“Công ty tôi không rẻ đến mức đi làm vì tiền tiêu vặt của một nữ sinh—”

“Thế hai trăm triệu thì sao?” Cô đưa ra chiếc điện thoại, màn hình hiển thị số dư tài khoản ngân hàng.

“Thế thì điều tra tới bến cho tôi nhé, các quý ngài!” Narasaki lập tức quay ngoắt 180 độ.

“Whoa?!”

“Ông quay xe nhanh quá đấy, lão già!” Getsu hét lên. “Đổi thái độ như trở bàn tay luôn?!”

“Tưởng công ty mình không làm việc rẻ tiền cơ mà…” Reiji lẩm bẩm. “Mà khoan, Mei, tiền đó ở đâu ra vậy?”

“Đừng coi thường vận động viên điền kinh chuyên nghiệp. Đó là tiền bảo hiểm, tiền bồi thường và mấy khoản tôi moi được từ cái tên khốn đã tông tôi.”

Cái giá của một mạng người. Cái giá cho chiếc chân phải và tương lai thi đấu đã mất.

Cô đem tất cả ra, không chút do dự.

“Tôi đưa hết cho ông. Đây là yêu cầu: Hãy tìm ra kẻ đã phát tán Mythic Tonic, và đám rác rưởi đã giết đàn em của tôi cùng gia đình em ấy. Chắc hẳn chúng vẫn còn ở trong cái thành phố đó hoặc chính trong công ty của ông!”

“Ổn chứ?” Getsu hỏi. “Đó là số tiền quan trọng mà… Cô sẽ không gặp khó khăn gì sau này chứ?”

“Không sao. Ba mẹ tôi giàu.”

“Tôi cạn lời!!” Bị khoảng cách giàu nghèo giáng thẳng vào mặt, Getsu không nói thêm được gì.

Narasaki đập tay lên vai cậu ta.

“Vậy thì giờ chúng ta đã có khách hàng, đây là công việc chính thức rồi đấy, các quý ngài Đặc Chủng!”

Gương mặt quý tộc của ông ta nhếch lên một nụ cười gian trá khi thành công giành được hợp đồng.

“Dựa theo thông tin đáng tin cậy mà tôi nhận được, đã có bốn mẫu Tonic vẫn đang trong giai đoạn phát triển bị đánh cắp và đó đều là dung dịch nguyên chất chưa pha loãng. Vụ việc của nhân mã tông người này có vẻ chính là một trong số đó.”

“Có nghĩa là còn ba mẫu nữa á?! Thiệt luôn à, Nhiều dữ vậy sao?!”

“Thật đấy. Thần Thú vốn dĩ không phải thứ có thể chứa trong thân xác con người. Nếu dùng bừa sẽ mất kiểm soát ngay, rồi cái cảm giác toàn năng mà nó mang lại sẽ gây ra thảm kịch lớn!” Vừa nói, ông ta vừa gõ gót giày da hàng hiệu vang lên cộp cộp trong cơn phấn khích. “Chúng ta sẽ ngăn chặn điều đó, đồng thời bảo vệ sự an toàn cho thị trấn này và vạch trần âm mưu của bọn chúng. Quả thật là một công việc tuyệt vời!”

“…Bị lừa sạch rồi.” Bỏ mặc ông sếp đang tạo dáng kịch tính, Reiji quay sang Mei và nói: “Ông ta định moi tiền từ cậu lẫn công ty đấy. Nếu muốn rút lui thì bây giờ còn kịp.”

“Hứm.” Mei ra vẻ ‘thì sao chứ’. “Vậy trong hai trăm triệu của tôi, Reiji với Getsu được chia bao nhiêu?” Cô hỏi Narasaki.

“Không đồng nào cả. Bởi vì công ty trả lương cho bọn họ rồi!”

“…Vậy chí ít cũng chia cho họ 100 triệu đi. Coi như tiền thưởng nếu thành công. Như thế sẽ có động lực hơn, đúng không?”

“Thật á?!”

Nghe tới đó, hai cậu trai nghèo khựng lại như bị đóng băng.

“M-một trăm triệu… Reiji ơi, nhiều đến mức nào nhỉ, mua được gì vậy?!”

Getsu rối rít kéo tay áo Reiji. “Bình tĩnh, chỉ là một trăm triệu thôi mà. Đừng hoảng, một trăm triệu thôi… Ừm, chắc mình có thể gọi suất cơm cỡ đại ở Matsunoya, thêm trứng, rồi thay luôn mấy cái giường ở nhà có lò xo chọc vào lưng đấy.”

“Thật á?! V-vậy là tụi mình sắp giàu rồi… Woaaa!!”

“Không phải giường rẻ tiền của Ikua đâu. Phải là giường Buji. Ga giường và nệm cũng mới toanh.”

“Whoa, whoa, whoa, whoa, whoa, whoa!! Nghe là thấy có động lực liền, chiến hữu ơi!!”

“Ừ… nghe cũng không tệ.”

Trong lúc hai tên kia còn đang phô bày mức sống chạm đáy, Mei trừng mắt nhìn thẳng vào ông chủ của họ.

“Hay ông tăng lương cho họ một chút đi? Nhân viên gì bên ông nghèo thấy mà tội.”

“Câu đó đánh trúng chỗ đau của một người làm sếp ghê đấy.” Narasaki mỉm cười nhạt, mặt tỉnh bơ như không có gì phải xấu hổ, rồi đảo mắt nhìn quanh và buông lời kết thúc.

“Được rồi. Khách hàng đã ký hợp đồng với Fantastic Sweeper với mức giá hai trăm triệu. Hợp đồng chính thức sẽ ký sau, nhưng giờ thì hãy chuyển trước một nửa.”

“Làm gì mà chặt chém dữ vậy, Sếp…” Getsu rầu rĩ. “Chưa làm gì mà đã đòi trăm triệu?”

“Lời nói suông thì ai nói cũng được. Tôi muốn xem cô bé này có thật sự nghiêm túc không.” Dù vẫn nở nụ cười, vẻ mặt ông chủ lúc này bỗng trở nên sắc lạnh, nghiêm túc và thận trọng.

“Đây là công việc hợp pháp. Với tư cách là người thuê các cậu, tôi làm vậy chẳng phải đúng sao?”

“Nếu ông đang cố thử tôi thì khỏi cần. Đây chỉ là mấy con số thôi, tôi chẳng bận tâm.” Mei gõ nhẹ lên điện thoại mà không chút do dự, lập tức chuyển tiền.

Cô chuyển tiền từ tài khoản cá nhân sang tài khoản mà Narasaki cung cấp, một hàng dài chín chữ số không thiếu một đồng.

“Chuyển xong rồi đấy. Làm việc cho tử tế vào. Nếu làm ẩu, tôi sẽ cho các người hối hận.”

“Ui cha, sợ quá, sợ quá. Nhưng đúng là ấn tượng thật, cô quyết đoán ghê.”

Rút điện thoại ra, Narasaki kiểm tra số dư rồi mỉm cười như một ảo thuật gia vừa được cả khán phòng vỗ tay tán thưởng. Ông vỗ tay cái bốp rồi quay lại nhìn hai nhân viên của mình.

“Công việc mà chúng ta đảm nhận là điều tra và xác định kẻ đã tuồn Mythic Tonic ra ngoài, truy ra thủ phạm đã gây ra vụ đánh bom rồi xử lý sao cho thỏa đáng. Khi hoàn tất mọi việc, hai cậu sẽ nhận được một nửa số tiền thưởng, tức một trăm triệu.”

“…M-một trăm triệu. Trời ơi… Nghe chẳng thật chút nào.” Getsu tròn mắt.

Reiji thì giữ được bình tĩnh, bắt đầu chốt các điều khoản chi tiết.

“Còn chi phí điều tra thì sao? Tôi muốn ông làm rõ cách xử lý trong trường hợp cần kinh phí điều tra.”

“Tôi sẽ trích một nửa số tiền đặt cọc, tức năm mươi triệu làm quỹ điều tra. Chỉ cần nộp hóa đơn cho thư ký của tôi, Neru, là các cậu có thể sử dụng thoải mái. Tôi sẽ tính toán để số tiền đó được trừ một nửa vào công ty và một nửa vào phần thưởng của hai cậu.”

“Nói cách khác… nếu xài hết quỹ, thì phần còn lại của chúng tôi và công ty là 75 triệu?”

“Đúng vậy. Tất nhiên sẽ trừ đi thuế thu nhập và các loại phí lằng nhằng, nhưng tôi đảm bảo hai cậu vẫn bỏ túi một khoản kha khá. Ít nhất là còn hơn rất nhiều so với công việc bình thường ở công ty.”

Đôi mắt của hai Đặc Chủng sáng rực lên.

Nó được sinh ra từ cảm xúc, phẫn nộ, chính nghĩa và cả lợi ích tài chính trong một xã hội tư bản. Tất cả hòa trộn vào nhau.

Và chúng như đổ thêm dầu vào ngọn lửa khao khát của hai kẻ sống trong một xã hội tư bản. Và họ gật đầu bình tĩnh.

“Rõ rồi. Chúng tôi nhận công việc này.”