Monster Holic

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

117 1056

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

11 22

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

(Đang ra)

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

まんぷく犬

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Ryuu-kun…"

26 122

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

149 2319

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

122 1982

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

86 1253

Tập 01 - Chương 1.3: Thần Thú

Vài phút trước khi hai cậu thiếu niên chứng kiến vụ nổ. Trên phố Kamimachi, có nghĩa là “phố chờ thần” chỉ cách khu bar hai dãy nhà.

Một nhóm phụ nữ tụ tập đang vắt kiệt đủ thứ từ những gã đàn ông đang phê thuốc hoặc say rượu.

Họ mặc cả trực tiếp, kiểu cổ điển nhưng vẫn hiệu quả.

Đúng như tên gọi, những người phụ nữ ấy đang “chờ thần” tức là đang chờ khách. Từ gái của các băng yakuza chính hiệu, đàn bà trong các tổ chức ngầm, cho đến mấy cô bỏ nhà đi bụi hay tìm sugar daddy. Mọi thể loại đều có mặt.

Ai cũng mặc đồ hợp với tính cách của mình, đứng dọc ven đường dưới ánh đèn đường nhợt nhạt và ánh sáng phát ra từ máy bán Monster Tonic rồi chờ “thần” đi ngang qua.

Một ổ mại dâm hiện đại, nơi buôn bán nhộn nhịp của bọn cuồng dâm sa đọa. Đây là khu vực đầy rẫy hiểm nguy, yakuza, giang hồ và nhóm tự vệ lảng vảng khắp nơi. Cứ đi được vài mét là lại bắt gặp một nhóm đang tìm cách kiếm lời.

Ai được các tổ chức này bảo kê thì sẽ vào mấy khách sạn tình yêu gần đó. Nó là những tòa nhà hoang được tự sửa sang lại để biến thành nơi cung cấp đủ loại dịch vụ và thuận tiện để tiến hành “làm ăn” tại đó.

Trên đường cũng có vài chiếc xe van đậu lại.

Ngoài ghế tài xế ra, các chỗ ngồi khác trong những “xe van va-ni” này đều được trả tiền chui. Bên trong có sẵn đệm và khăn ướt, phảng phất mùi hương va-ni để kích thích ham muốn giao phối ở Thú Nhân.

Phụ nữ tạo dáng đầy gợi dục quanh mấy chiếc xe đó.

Một cô nàng sở hữu bộ lông màu nâu ô-liu pha cam óng ánh dưới ánh đèn, eo thon và ngực đầy đặn.

Cô ta chỉ che bộ ngực bằng một chiếc áo ngực siêu nhỏ đầy táo bạo, và mặc chiếc váy bó sát ngang hông.

Cô chuột hamster mang bộ lông vàng óng, khuyên vàng lấp lánh trên đôi tai tròn, cô thản nhiên vén váy lên để lộ cả đồ lót bên trong.

“Ba tờ nha.”

“Ừ, ừ! Heh-heh-heh, được lắm, ngon lắm!!”

Tên chồn trông cứ như dân xã hội đen sướng tới mức sắp nhảy bổ vào cô gái, tay đưa tiền lia lịa.

Uỳnh uỳnh!! Uỳnh uỳnh! Uỳnh uỳnh!!

Bất chợt vang lên tiếng móng guốc nện xuống mặt đường, tiếng lốp cốp rít lên như đang dẫm nát mặt đất. Âm thanh móng guốc, thứ tưởng chừng như đã vắng bóng hoàn toàn trong xã hội hiện đại.

“…Này, anh có nghe thấy tiếng gì lạ không?”

“Hả? Kệ đi. Vào chuyện chính cái đã.”

Giữa ánh đèn hồng sặc sỡ và mùi nước hoa nồng nặc gợi dục, cô thản nhiên cởi áo ngực ra

Tên chồn bị hút hồn bởi cặp bưởi nảy nảy ấy, tay cũng bắt đầu mò xuống quần.

Rầm. 

“Hả?”

Gã chỉ kịp phát ra âm thanh ngớ ngẩn ấy vì quá bàng hoàng.

Cứ như một thước phim quay chậm, cánh cửa xe mại dâm bị đạp văng, lõm thành hình chữ U. Đó là dấu vết để lại bởi móng guốc khổng lồ, to hơn cả trái dừa.

Trong khi tên chồn đang lúi húi tụt quần và cô chuột hamster đang chuẩn bị phục vụ hắn hoàn toàn không nhận ra chuyện gì.

Chiếc xe đã bị một thứ khổng lồ đá bay lên trời, cả hai bị xoay tít trong đó như bị nhét vào máy xay sinh tố, cả ghế cũng không chừa.

Xoay, xoay, xoay, xoay, bật lên, xoay, rơi, va đập, lộn nhào, và rồi va chạm.

Bùm.

“Bruh-huh-huh-huh-huh!”

Một tiếng cười man dại vang lên. Âm thanh phát ra từ nửa thân trên của sinh vật đang mặc chiếc áo khoác thể thao trông chẳng ăn nhập gì.

Một nhân mã. Phần thân dưới là ngựa, nhưng cô ta to lớn đến dị thường.

Với chiều cao lên đến 3m, cô ta còn vạm vỡ hơn cả giống ngựa kéo trưởng thành, gợi lên hình ảnh oai phong của chiến mã thời xa xưa. Tựa như một tác phẩm dị giáo, cô sở hữu thân hình đồ sộ của động vật có vú thời tiền sử đồng thời mang dáng vẻ thanh thoát của giống ngựa nòi.

Phần thân trên của cô ta được mọc ra từ chỗ vốn là cổ ngựa, nếu so với cái thân hình đồ sộ bên dưới thì nhỏ hơn hẳn.

Tay áo chật căng vì bắp thịt phồng lên trông như những khối giăm bông. Khóa áo được mở toang, để lộ chiếc áo ngực nâng lấy bộ ngực đầy đặn, còn vài mảnh áo sơ mi rách vẫn dính bết vào da vì mồ hôi.

Khuôn mặt cô bị che khuất bởi mái tóc rối bời cùng cặp gạc nhô ra từ trán, nhưng...

“C-cái quái gì thế kia?! Quái vật à…?!”

“Là Thần Thú đấy! Không thể nào, thật á?! Chẳng phải hiếm lắm sao?!”

Hai gã Thú Nhân say khướt nằm bẹp bên lề đường bị vụ nổ cùng luồng hơi nóng làm cho tỉnh dậy, chúng mở choàng mắt ra trong cơn choáng váng.

Nhìn gần mới thấy, nó chẳng khác gì những nhân mã cổ đại được nhắc đến trong thần thoại.

“Là quái vật từ thời xưa đã tuyệt chủng rồi, loại người ta phục dựng lại bằng xương và thịt trong mấy bảo tàng đấy!! Thứ đó đấy, thứ thuốc mà ai cũng đồn thổi có thể khiến mày phê tận óc và mạnh đến mức mấy loại thông thường chẳng sánh nổi!!”

“Hả?! Cái quái gì vậy, éo công bằng! Thứ đó có thật à?!”

Đó là một trong những truyền thuyết đô thị nghe rất hợp lý thường lan truyền trong khu đặc biệt của Thú Nhân.

Trong các loại Monster Tonic được bán trên thị trường, hãng thống trị là Beast Tech hiện đang phân phối ba loại phổ thông và hai loại đặc biệt. Gồm vị Động vật ăn thịt, Động vật ăn cỏ, và Bò Sát & Lưỡng Cư. Ngoài ra còn có loại Chim cung cấp khả năng bay chỉ được bán tại các cơ sở có chứng nhận an toàn, và loại Cá chủ yếu cung cấp cho giới thợ lặn chuyên nghiệp.

Tuy nhiên, vẫn luôn râm ran lời đồn về một loại còn phê hơn tất cả những thứ đó.

Đỉnh cao của cơn phê. Mythic Beast Tonic, thứ có thể đánh thức những điều bí ẩn.

Mấy gã chuột bẩn thỉu, bợm rượu nằm ngủ lăn lóc trong con hẻm phía sau say đến mức chẳng còn biết sợ là gì. Chúng chỉ mơ màng nhớ đến những lời đồn khi ngẩng lên nhìn con quái vật đang đứng giữa biển lửa.

“Fwoooooo…!!”

Đôi mắt ấy, đôi mắt mụ mị vì phê thuốc khiến người ta nhìn vào cũng phải rùng mình.

“Toang rồi…nhỏ đó phê thuốc dữ lắm rồi!! Chạy mau. Gyah!!”

“Hyeee?!”

Khi chúng vừa quay người bỏ chạy thì một tên đã chết.

Con quái vật lao tới. Móng guốc khổng lồ của nó giáng xuống như những chiếc búa sắt, nghiền nát hộp sọ của gã chuột.

Máu và nội tạng văng tung tóe, rối tung như một đống mì udon đang sôi sùng sục. Nó hất cái xác ra như hất rác quấn vào chân, rồi tiếp tục rượt tên còn lại đang tháo chạy.

“Hyeeeeeeeeeeeeee!!”

Chỉ trong chớp mắt, cô đã áp sát.

Cô có thể nghiền nát hắn bất kỳ lúc nào. Nhưng lại không làm vậy. Cô giậm chân uỳnh uỳnh, để lại những vết lõm hình chữ U trên con đường trải nhựa.

Thấy con quái vật đã dí sát nút nhưng bất chợt lùi lại như thể đang đùa giỡn, gã người chuột hoảng loạn gào lên: “Cái quái gì vậy?! Tôi đâu có làm gì! Tôi chỉ uống rượu rồi nằm ngủ thôi mà! Dừng lại đi, tha cho tôi…!”

“—!!”

Trong đôi mắt cô ta ánh lên niềm hân hoan, nó nheo lại khi nở nụ cười nhếch mép.

Rõ ràng cô đang tận hưởng điều này. Không phải bốc đồng, cũng chẳng vì tức giận. Cô chỉ đơn giản là đang rượt đuổi kẻ kia vì nó vui, vì niềm khoái cảm khi đoạt mạng sống một ai đó. Cô hí lên một tiếng, rồi đưa lưỡi liếm nhẹ đôi môi của mình.

Ngay khi cô ta chuẩn bị nghiền nát hộp sọ của gã chuột thì...

“Hả...?!” Con nhân mã tông người bất ngờ thốt ra âm thanh đầu tiên mang dấp dáng con người, trên mặt cô ta đầy vẻ kinh ngạc.

Đột nhiên có cái gì đó phóng ra đường, đứng chắn giữa cô ta và gã chuột.

Do đang lao với tốc độ cao, con nhân mã khổng lồ không kịp dừng lại, móng guốc của cô đạp trúng vật cản và hất văng nó lên không.

Một âm thanh kim loại vang lên. Vật cản đó rơi xuống mặt đường rồi va đập mạnh thêm một lần nữa.

Đó là chiếc xe lăn bị cụt mất một bánh và một cô gái.

“Hyeeeeeeeee!!”

Gã chuột co giò bỏ chạy. Nhân mã không đuổi theo nữa, bây giờ không phải lúc.

Bịch một cái, cô gái bị hất văng rơi thẳng vào một vũng bùn trong khu ổ chuột.

Bùn đất bám đầy người, má bị trầy xước, máu từ mũi chảy ròng ròng, suýt nữa thì bị giẫm chết, cô thở hổn hển: “...Ngh,hah... T-tưởng chết đến nơi rồi chứ...!!” Dồn sức từ đôi tay vẫn còn lành lặn, cô gắng gượng nhấc người lên khỏi vũng bùn.

Chân cô không cử động được. Dù đang kéo lê đôi chân bất động phía sau, cô vẫn cố gắng ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước.

“Em đang làm gì vậy, Mai?!” Cô hét lên.

“Hả? À… Thì là… Mấy người đó…!” Con Thần Thú trả lời với chất giọng kỳ lạ, nghe như tiếng chim hót.

Cô gái mặc bộ đồ thể thao tên Mei Mezuki, với thân thể bầm dập, cô cố gắng bò lê dưới mặt đất rồi ngẩng đầu lên nhìn bóng hình đồ sộ trước mặt, giọng khàn đặc bật lên lời trách móc.

“Trả thù à? Ai bảo em làm chuyện đó hả?”

“Nhưng…nhưng...bọn họ uống rượu, rồi mất kiểm soát, sau đó họ…!”

Kẻ mạnh và kẻ yếu như đổi chỗ cho nhau.

Con nhân mã từng đá bay ô tô, từng giẫm người nát bét dưới móng giờ đây lại đang run rẩy, co rúm trước một cô gái đến đứng còn không nổi.

“Chính bọn chúng! Chính bọn chúng đã khiến chị không thể chạy được nữa!!”

Cô ta gào lên, cố gắng đổ lỗi cho người khác.

Câu nói ấy khiến Mei nổi điên.

“Em có đang nghe chị nói không hả? Ai bảo em làm chuyện đó?! Đồ ngốc!!”

Cô nện nắm đấm xuống đất, bùn bắn tung tóe.

“Chị tức lắm! Tức chết đi được được! Bị một tên khốn đâm trúng rồi giấc mơ cũng tan nát!! Chị ghét bọn chúng, chị muốn giết hết cho hả dạ. Nhưng nếu có ai làm chuyện đó, thì phải là chị mới đúng, phải không?! Nếu không phải chị thì chỉ là giết người vô nghĩa thôi! Sao em lại làm thế?! Đồ đần! Đồ ngốc này!!”

“Ah…ahhhhhhhhh…?!”

Bị mắng bởi những câu chửi trẻ con kia, con nhân mã tông người lùi lại mấy bước.

Rồi nó cởi chiếc áo khoác thể thao đang mặc. Bộ ngực trần trụi đung đưa theo từng cử động.

Chiếc áo khoác thể thao của CLB điền kinh trường Akanebara giống hệt của Mei bị ném xuống, lấm lem bùn đất.

Đèn đường trên cao chỉ hắt xuống chút ánh sáng nhạt.

Tóc cô ta rối bời, gạc nhô ra khỏi đầu, đôi mắt đỏ ngầu ánh lên cái nhìn sắc lạnh.

Gương mặt ấy là của một cô gái ngây thơ, thậm chí có phần trẻ con.

“Quả nhiên!” Mei hét lên. “Tất của em đều dính đầy máu, giặt không sạch được đâu! Còn dám nhét hết vào tủ đồ của câu lạc bộ nữa, đúng là ngốc hết phần thiên hạ mà! Bốc mùi thấy gớm! Tất nhiên chị sẽ phát hiện ra rồi!!”

Chuyện đó đã diễn ra vào hôm qua.

Mei không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt trong lớp nên đã đến phòng câu lạc bộ để trốn tiết.

Cô ngửi thấy một mùi khó chịu, nên đã mở một chiếc tủ.

Bên trong là những chiếc tất vẫn còn loang vết máu tươi, kết dính lại như thạch cùng với một ống tiêm rỗng.

“Nếu không muốn bị phát hiện thì ít nhất cũng phải giặt sạch hoặc vứt chúng đi chứ! Đó là bằng chứng rõ rành rành còn gì!!”

Cô đã lập tức báo cho một giáo viên. Nhưng rồi chẳng có tin tức gì công khai cả, và Mei cứ mãi lo nghĩ không yên.

Sáng nay, cô nghĩ Mai sẽ đến lớp, nhưng không thấy đâu, thế nên Mei đoán là sẽ gặp cô ta ở đây.

Mei có linh cảm rằng bạn mình đã đến Masquerade. Nếu không mắc bệnh gì đặc biệt, một người không thuộc ngành y mà cầm theo ống tiêm đến cái khu vô pháp ấy thì chỉ có thể là để làm chuyện mờ ám.

Và rồi Mai đã có mặt đúng lúc xảy ra vụ hỗn loạn.

Cô ta xuất hiện, khoác chiếc áo khoác thể thao của trường, cười điên dại và dẫm nát người khác như trò tiêu khiển

“Em bị gì thế hả?” Mei gằn giọng. “Nói gì đi chứ. Để nói cho biết: chị đang sôi máu lắm đấy.”

“Em…em không thể…tha thứ cho bọn họ. Cho nên, tất cả bọn họ sẽ…” Cô giơ cao một chiếc móng vẫn còn dính máu thịt. Rồi cô cúi xuống chùi nó vào bùn như thể đang cố gạt đi những giọt máu nhớp nháp và từng mảng óc đông đặc bám lại. Sau đó cô nói: “Em đã muốn…giết sạch bọn chúng. Em đã mua...Tonic. Chỉ khi phê thuốc, em mới có thể…làm được…!!”

Cô ta càng nói thì càng kích động hơn, như thể được chính lời nói của mình tiếp thêm can đảm.

Con nhân mã tự ôm lấy chính mình, rồi đưa tay chạm nhẹ lên má như thể một thiếu nữ đang ngây ngô mộng mơ, dù mái tóc đang rối bời và lấm tấm máu. Cô nghiêng người về phía trước.

Cô khuỵu hai chân trước xuống, rồi đưa tay đến gần. “Mei… Lên nhé?”

“Hả?” Mei ngẩng lên nhìn cô bạn học thần kinh, chớp mắt ngơ ngác đáp lại lời mời ấy.

Không phải nói đùa, cũng chẳng phải lừa gạt. Nụ cười mê mẩn của Mai là nụ cười của một cô gái đang rủ bạn mình đến bữa tiệc vui nhất đời.

Nhưng chắc chắn đó sẽ là một bữa tiệc địa ngục chỉ để nghiền nát bọn say rượu.

“Thật đấy à?”

“Tất nhiên. Cùng nhau dẫm nát đám rác rưởi và vui chơi một chút nhé? Cảm giác tuyệt lắm… Thích cực luôn!!”

Cô liếm môi bằng một nụ cười méo mó.

Thứ sinh vật kỳ quái và dị hợm này, vốn là một cô gái ngoan hiền.

Giờ chẳng khác gì hình nhân bằng sáp bị nung chảy, nó méo mó và vỡ vụn.

“…Đủ rồi!!”

Không chút do dự, Mei hất phăng cánh tay đang chìa ra phía mình.

“Cảm giác hành hiệp trượng nghĩa chắc vui lắm nhỉ? Đừng có lấy nỗi bất hạnh của chị ra để làm trò chính nghĩa của em!!”

“Hả...?” Nhân mã khựng lại, như thể không hiểu nổi lời đó.

“Em không có quyền nói về nỗi đau của chị! Sự bất lực của chị!! Cơn giận của chị!! Đó là chuyện của chị, là câu chuyện của riêng chị!! Chị không cần thương hại!! Chị không cần em thông cảm!!”

Đúng thế, Mei nghĩ.

Cô không ngại sự đồng cảm. Nhưng cái kiểu tỏ ra thượng đẳng rồi ban phát cho chút thương hại thì Mei cực kỳ ghét.

Đúng là cô đã mất đôi chân. Không thể chạy nữa, nhưng…

Cô chưa từng nghĩ mình đã yếu đi.

“Đừng tưởng chỉ vì mất cái chân mà chị sẽ bỏ cuộc!! Chị sẽ chiến thắng! Chị thề là mình sẽ thắng!! Nếu không chạy được bằng chân thì chị sẽ chạy bằng tay!! Chị cũng chẳng rành lắm, nhưng chị sẽ đi thi Paralympic hay gì đó!!”

“Hả? Ah? Hả…? Ah, ah, ahhhhhhhhh…?!”

Mạnh quá, mạnh quá, mạnh quá, mạnh quá, mạnh quá.

Ý chí kiên cường của cô chẳng còn từ nào để miêu tả được nữa.

Nó khiến nhân mã bối rối, bắt đầu lùi lại.

Mei ném thêm một câu nữa.

“Chị sẽ giành hết mấy tấm huy chương vàng trong tương lai! Chị đâu có rảnh để đi giết mấy tên say xỉn vớ vẩn như em! Lố bịch hết sức! Đồ đần! Biến đi!!”

“W-wah...nhưng...em...làm việc đó… vì chị mà…”

Giọng cô run rẩy, gần như vỡ vụn.

Nhưng những lời lên án của Mei vẫn không dừng lại.

“Không phải vì chị. Cái em làm là vì chính em. Em biến vết thương lòng của chị thành câu chuyện của em, rồi giết người chỉ vì em muốn. Người sai không phải là chị.” Dù vậy… “Ra đầu thú đi… chị không biết cảnh sát sẽ nói gì, cũng chẳng chắc chuyện đó có bị coi là tội ác hay không. Nhưng chị sẽ xin lỗi cùng em. Chị có thể cúi đầu, có thể chịu phạt cùng em, nên hãy quay về đi.”

Nước mắt lưng tròng, giọng Mei run lên.

Cô đã khuyên nhủ Mai chuộc lỗi vào phút cuối, như một tiếng thở dài, như lời cầu nguyện ở giây phút cuối cùng.

“…Mei!!”

“—!!”

Không còn chút do dự, nhân mã giơ cao cặp móng sắt đẫm máu.

Cô ta chồm dậy, chuẩn bị nghiền nát cô gái đang nằm trên mặt đất.

“…Thôi vậy.”

Mei nhắm mắt lại, sẵn sàng đón nhận cú giáng tựa như búa từ những chiếc móng hình chữ U bằng sắt.

“Chị sẽ chết thay em… Mai.”

“Đừng có tự tiện quyết định như vậy.”

Đột nhiên, ngay trước mặt cô gái đang tràn đầy vẻ ăn năn.

Một kẻ thứ ba hoàn toàn nằm ngoài dự tính, bất ngờ cất lời bên tai cô.

“Hả…? Argh?!”

Ngay sau đó là cơn đau nhói ở bụng. Một cú đá cực mạnh. Một bóng người lướt tới như sương mù đã tung cú đá vào bụng Mei, hất cô văng ra khỏi tầm giẫm của con nhân mã.

Mei lăn lộn dưới đất. Lấm lem rác và bãi nôn, cô rơi tõm xuống một mương nước đầy bẩn thỉu. Trong cơn đau nhói, cô hé mắt ra. Cặp móng guốc giáng xuống như đang trôi chậm lại. Cái đầu của người vừa thay cô hứng đòn đã bị nghiền nát.

“Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!”

Mei Mezuki từng không rơi lấy một giọt nước mắt kể cả khi cận kề cái chết.

Nhưng khi chứng kiến cảnh đầu của người bạn cô vừa quen bị giẫm nát như một quả dưa hấu…

Khi tận mắt chứng kiến cảnh Reiji Kasumi bị đạp gãy nát rồi văng đi như một món đồ thừa thãi, Mei không còn chịu đựng nổi nữa. Cô bật khóc và gào thét trong cơn tuyệt vọng.

***

Tiếng thét của Mei vang vọng trong đêm, và khi ấy có hai người đang đứng trên nóc một toà nhà đổ nát, nhìn xuống cảnh tượng kinh hoàng phía dưới.

Một người đàn ông và một cô gái đang đứng trên mái nhà sắp sụp, trông như thể đang lơ lửng.

“Đó là người mà ông đang hứng thú đấy à?” Cô gái hỏi.

“Đúng đó.” Người đàn ông đáp. “Cậu ấy còn non trẻ, nhưng rất có năng lực.”

Ông ta mặc áo khoác cùng áo cổ lọ màu dịu nhẹ.

Vóc dáng cao ráo và gương mặt sáng sủa kết hợp cùng cặp kính khiến ông ta vừa toát lên vẻ trí thức nghiêm nghị, lại vừa mang chút dí dỏm nhẹ nhàng. Kiểu người mà sinh viên sẽ gọi là giáo sư đại học vui tính.

“Anh ta là ma cà rồng đúng không? Nhưng nhìn vậy thì chắc chết thật rồi.”

“Không, không, không, không, không, cô lầm rồi. Cậu ấy không phải ma cà rồng đâu.”

Cô gái đứng bên cạnh cất lời, mắt vẫn dán vào chiếc điện thoại trên tay.

Cô trông chừng mười hai, mười ba tuổi. Gương mặt xinh xắn, ngây thơ, mái tóc trắng dài khiến cô toát lên vẻ lạnh lùng nhưng cũng rất cuốn hút.

Với vóc dáng mảnh mai cùng làn da non trẻ, cô tựa như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo được làm bằng sứ.

“Nhưng trong hồ sơ thì ghi rõ anh ta là ma cà rồng mà. Vậy chẳng phải là giả à?”

“Không phải giả đâu. Cô có muốn biết thật ra cậu ấy là gì không?”

“Cái kiểu nói úp úp mở mở đó khó ưa thật. Nói kiểu đó sẽ bị ghét trong câu lạc bộ carbaret đấy. Bỏ dùm được không?”

“…Nói thẳng ra thì, không có chủng loại nào phù hợp để phân loại cậu ấy cả. Chính quyền thành phố cũng không chấp nhận tạo hạng mục riêng nên đành gán tạm vào cái gì đó hơi giống một chút.”

Người đàn ông nói vội, như thể bị lời nhận xét sắc bén của cô làm chột dạ.

“Reiji Kasumi. Phải, cậu ấy thực chất là...”

***

Trong con hẻm tăm tối, tấm màn định mệnh vén lên một bi kịch.

Một chiếc hộp sọ vỡ vụn, những mảnh xương, thịt và máu tươi bị nghiền nát trong chớp mắt rồi hóa thành làn sương đen lan ra xung quanh.

“Ahhhhhhhh?! Gah?! Ahhhhhhh?!”

Con nhân mã hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bắt đầu nổi điên trong làn sương đen. Nó điên cuồng lồng lên, tiếng móng guốc đập xuống đất uỳnh uỵch, nhưng làn sương không hề có hình dạng, nó chỉ bay lượn quanh rồi nuốt lấy thân hình khổng lồ của cô ta.

Một thứ chất lỏng đen đặc và dính bám khắp mặt, tay chân và cả đầu ngực của nhân mã.

“…Nó không bám vào mình à…?” Mei ngạc nhiên thốt lên.

Cô gái đang nằm dưới đất cố đưa tay chạm vào làn sương đen lơ lững kia, nhưng nó trượt qua kẽ tay như không khí, chỉ để lại một cảm giác trơn nhớt lạ thường, chẳng lưu lại chút vết tích nào.

Khi làn sương đen nhanh chóng lan khắp hẻm…

Đôi mắt Mei nhìn thấy rõ ràng.

Một thân xác không đầu, là thi thể của cậu bạn mà cô chỉ vừa mới làm thân...

…đang lơ lửng trong làn sương mù như một con búp bê trong múa rối bóng.

Cơ thể cậu tựa như một chai sâm panh bị bật nắp hoặc một quả bóng bị xì hơi…

Làn sương đen tuôn ra không ngừng từ phần cổ bị vỡ nát.

“Một con rắn…?!”

Nó trườn đi.

Một phần của làn sương đen ngưng tụ lại, rồi từ từ nhô lên như một con rắn.

Nó bò dọc theo mặt đường và tường tạo ra các âm thanh sột soạt, rồi vây lấy con nhân mã đang điên loạn và tung đòn

“Gyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah?!”

Một âm thanh đâm chém vang lên liên tục. Lặp đi lặp lại. Hết lần này đến lần khác. Con rắn bỗng biến thành một mũi giáo với hoa văn kiểu Gothic, và từ mặt đất, từ bức tường, từ gần như mọi hướng, những mũi giáo lao ra đâm xuyên thân thể con nhân mã, rút ra rồi lại đâm vào lần nữa.

“Á!! Á, đau quá!! Cái gì...đang đâm...mình vậy…?!”

Khi con nhân mã điên cuồng quằn quại trong đau đớn, những mũi giáo Gothic ngưng tụ từ làn sương đen liền vỡ vụn như thủy tinh.

Những mảnh vỡ tan rã một lần nữa, hòa vào không khí, hóa thành vô số hạt bụi đen li ti trộn lẫn trong màn sương.

Sương mù lại kết thành những mũi giáo mới, đầu nhọn chĩa về phía chân, ngực, hông, cổ, mọi xương cốt, cơ bắp, động mạch và nhãn cầu của con nhân mã, đâm thẳng vào từng chỗ.

Đó là…một cái lồng sao?! Một cái lồng bằng...sương mù. Chân, nách, lưng…tất cả đều bị đâm với độ chính xác kinh hoàng…!

Đó là điều duy nhất mà Mei có thể hiểu, giờ cô chỉ biết ngước nhìn trong cơn ngơ ngác.

Đòn tấn công ấy kết hợp giữa sự kìm kẹp khiến con mồi không thể nhúc nhích và những lưỡi dao cứa xé, hành hạ, làm nó yếu dần.

Đòn tấn công khởi phát, cái bóng không đầu lướt đi giữa làn sương.

“Gyeeeeeeeeeeeeeeeeeee!!” Cô ta thét lên như côn trùng. Hai cánh tay đầy sức mạnh của cô gồng lên hết cỡ.

Đôi tay to bè, những đường gân máu nổi rõ, quẫy tan làn sương mù trước khi nó kịp hóa thành mũi giáo. Con nhân mã chỉ vừa đủ sức câu thêm chút thời gian trước khi bị đâm, vùng vẫy tìm đường thoát thân.

Nhưng không thể thoát được.

Dù không còn đầu, cái xác vẫn tiếp tục chuyển động trong màn sương như đang nhảy múa. Thình thịch, thình thịch.

Lẽ ra không thể nghe thấy tiếng tim đập. Nhưng ngay lúc đó, cô lập tức hiểu ra.

Mình cảm nhận được nó… qua làn da, qua đôi tai, thấm đến tận xương tủy!!

Những chỗ mà làn sương đen kia chạm vào không chỉ da tay, da chân, mà cả trong tai, trong cổ họng qua mỗi lần hít thở, len lỏi đến tận tim.

Từng hạt li ti vô hình ấy, đều là một trái tim, đều là máu, và đều…

“Là cậu à?!”

“Ừ, chính xác.”

Cái xác không đầu ấy đã lấy lại cái đầu của mình.

Làn sương đen ngưng tụ lại, để lộ khuôn mặt bị che khuất sau lớp khẩu trang.

Trong khoảnh khắc, hình dáng một chàng trai trẻ hiện lên giữa làn sương mờ như một bức họa thủy mặc. Rồi màu sắc trở về, cơ thể cậu hiện rõ trở lại.

“Ma cà rồng. Dựa trên phân loại ghi trong Hồ Sơ Quản Lý Đặc Chủng, tôi là ma cà rồng. Nhưng sếp tôi nói thật ra tôi là một thứ khác.”

Một Brocken.

Giữa màn sương đặc quánh hơn cả bóng đêm, đôi khi người ta có thể nhìn thấy những hình dạng méo mó bất thường.

Trong lúc ánh mắt Mei còn đang dán chặt vào làn sương ấy, cậu thản nhiên lên tiếng: “Tôi cũng không biết chính xác mình là thứ gì. Bọn họ phân loại như vậy là một cách lý giải gượng ép, giống với hiện tượng bóng ma Brocken, nơi bóng người bị kéo dài và biến dạng khi ánh sáng xuyên qua màn sương mù.”

Tức là chẳng có ý nghĩa gì cả.

Cậu là gì? Rốt cuộc không ai có thể định nghĩa được.

“Nhưng tôi không phải là con người. Tôi phải uống thuốc Human Tonic mỗi ngày, chứ không phải Monster Tonic. Nếu không thì tôi chẳng thể giữ nổi hình dạng người. Tôi là một tồn tại gì đó mỏng manh, một sản phẩm lỗi.”

“Gah…ahhhhhhhhh!!”

Trong làn sương mù, con nhân mã giãy giụa, liên tục bẻ gãy những mũi giáo đang đâm xuyên thân thể mình.

Cô ta định ra tay với Reiji, giơ nắm đấm to bằng trái dừa hay quả bóng bowling lên, nhưng…

“Ngay cả quái vật… nếu dùng đúng cách, cũng có thể trở thành vũ khí.”

Một bóng dáng khổng lồ xuất hiện sau lưng cậu.

Không một chút sợ hãi hay ngạc nhiên, Reiji Kasumi chỉ nhẹ nhàng co ngón tay lại.

“Hắc Bạch Vụ Pháp – Hắc Ngục Thương Sát.”

“Gahhhhhhhhhhhhhhhhh?!”

Ngay tức thì, làn sương chuyển hóa thành những mũi giáo, rồi lồng giam, sau đó là một nhà ngục còn dày đặt hơn lúc trước.

Theo chiều dọc, ngang, chéo. Những mũi giáo kiểu Gothic tỏa ra như cành cây, đâm xuyên khắp thân thể nhân mã.

“Ah… ah…!! Đau… đau quá…!!”

Nhà ngục gào lên từng tiếng rên rỉ.

Dù toàn thân đều bị đâm xuyên, không chừa lại một tấc da lành lặn, con nhân mã vẫn cố sức mà vùng vẫy.

“Human Tonic rất hiếm. Ngoài thị trường thì không hề bán, còn bảo hiểm cũng chẳng hỗ trợ cho loại này. Vì thế, giá của nó cực kỳ đắt đỏ.” Reiji ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn lên nhân mã, như thể đang quan sát một con côn trùng vừa bắt được. Ngay cả bộ ngực đầy đặn do cơ ngực phát triển kia cũng chẳng thể khiến cậu bận tâm. “Nói ngắn gọn là tôi cần tiền. Một khi đã trở thành con người, thì mọi thứ trong cuộc sống đều phải đánh đổi bằng tiền. Phải có tiền để ăn uống. Phải có tiền để có một mái nhà. Phải có tiền để mua được quần áo. Và tôi cũng muốn có ai đó để cùng chia sẻ thời gian. Làm một con người ‘bình thường’… thật sự không dễ chút nào.”

Để có thời gian sống như người bình thường.

Để được tiếp tục làm người.

Cậu làm trong ngành dọn dẹp, coi việc “diệt chuột” là kế sinh nhai.

“Xin lỗi. Đến đây là hết rồi, nhân mã tông người.”

“Câm…điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”

Tiếng gào thét xé họng vang lên. Con nhân mã điên loạn vùng vẫy, và chiếc lồng đen liền vỡ vụn.

Những mảnh vụn lập tức hóa thành sương, tan biến vào không khí như viên đường tan trong tách trà nóng.

Toàn thân chi chít vết thương, nhưng vừa thoát khỏi xiềng xích, con quái vật liền vung một cú tát trời giáng vào Reiji.

Nhưng... cú tát đó chỉ đánh vào không khí, thậm chí còn không tạo ra nổi một tiếng gió.

“Hả…cái gì…?!”

“Tôi là sương mù. Dù mang hình người, thân thể tôi cũng chỉ là những giọt nước gom lại thôi.”

Ngay khoảnh khắc bị đánh tới, hình dáng của cậu mờ nhòa đi như khói, và bàn tay kia chỉ vụt qua hư ảnh.

“Ugahhhhhhhhhhhhhhh!!”

Cô ta giậm móng như một đứa trẻ lên cơn ăn vạ. Thân hình đồ sộ nặng cả tấn làm mặt đất rung bần bật, mặt đường nứt toát ra thành mảng như thủy tinh bị nứt.

Cô ta nổi cơn thịnh nộ đến mức sóng xung kích hiện rõ trong mắt trần. Vậy mà Reiji chỉ như mây khói, như làn sương, như cái bóng lẩn khuất quanh thân hình nhân mã. Cậu bị giẫm nát, bị nghiền vụn, nhưng vẫn liên tục xuất hiện trở lại.

“Màu sắc... cậu ta vừa đổi màu sao?”

Chính khoảnh khắc đó, Mei bất chợt nhận ra.

Không phát ra bất kỳ âm thanh nào, làn sương bao quanh con nhân mã chuyển sắc hoàn toàn, từ đen sì như than thành trắng đục, xám xịt, hệt như tro tàn cứ rơi mãi không dứt.

“Chậc!”

Ngay khi vừa chạm vào làn sương trắng xám ấy, da thịt con nhân mã lập tức bị thiêu rát đến bong tróc từng mảng.

Tiếng xèo xèo vang lên, chói tai như tiếng bơ bị ném lên chảo gang nóng rực.

Trong khi vết thương không còn khả năng tự lành, cơ thể cô ta bị lớp sương trắng bám riết và chiếc lồng đen trói chặt, rồi nhanh chóng bị bao phủ bởi làn sương mù nồng nặc mùi hóa chất và có tính axit cực mạnh.

“Gyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhh?!”

Ánh mắt cô ta dần trở nên mờ đục khi làn sương trắng len vào mũi rồi tràn xuống cổ họng. Ngay khoảnh khắc bật tiếng thét, cô ta cũng vô tình hít cả làn sương trắng nồng nặc axit lẫn không khí vào sâu trong phổi.

Toàn bộ lớp niêm mạc bị thiêu rụi. Da thịt rã ra, từng mảng từng mảng bong tróc như đang tan chảy. Gyaaaa! Gyaaa! Gyaaaa! Tiếng gào vang dội giữa màn đêm khi thân hình khổng lồ kia điên cuồng giãy giụa trong đau đớn.

Trong khi nhân mã đang quằn quại, Mei nằm cách đó không xa, vươn tay ra về phía trước.

“Đừng chạm vào cô ta.” Reiji lên tiếng. “Cô cũng sẽ bị thương đấy.”

“Cậu…đã làm gì vậy…? Cậu đã làm gì với em ấy vậy?!” Mei hét lên.

Làn sương axit trắng vẫn tiếp tục quấn chặt lấy cơ thể nhân mã.

Giống hệt những lớp băng gạc quấn quanh xác chết, làn sương trắng quấn lấy từng tấc da thịt cô ta.

“Đã bảo rồi. Tôi chỉ là những giọt nước li ti thôi.”

Nhịp đập thình thịch của trái tim lại vang lên lần nữa.

Ngay lập tức, toàn thân Reiji hóa thành sương mù.

Cậu như tan biến vào làn sương mờ ảo quanh mình. Nhưng cũng chỉ chốc lát sau, lớp sương đặc lại gần bên Mei, và tim của cậu vẫn còn kết nối với nó.

Cậu di chuyển gần như tức thì. Cơ thể tan ra rồi tái tạo chỉ trong chớp mắt.

Reiji nắm lấy tay Mei, ngăn cô với về phía nhân mã, rồi thì thầm vào tai cô: “Cô cứ tưởng tượng nó như những khối hạt nhỏ ở cấp độ nano. Bằng cách kết hợp và liên kết các hạt lại, tôi có thể tạo thành nhiều vật thể khác nhau. Chẳng hạn như cái lồng siêu cứng ban nãy.”

Và cũng giống như làn sương trắng đang tấn công con nhân mã lúc này.

“Ở dạng sương, tôi có thể điều chỉnh một vài tính chất hóa học đơn giản. Chẳng hạn như khi giảm bớt ion hydro, nước sẽ biến thành axit. Khi đó, nếu tiếp xúc sẽ gây bỏng da và ăn mòn thịt.”

“Axit… Vậy nghĩa là toàn bộ sương mù quanh cậu ấy…?!”

“Ừ. Phổi và khí quản sẽ bị viêm, mắt và da cũng sẽ bỏng rát và tan chảy. Đó là sương mù axit.”

Đó là phương thức hành quyết vô cùng tàn nhẫn.

“Hắc Bạch Vụ Pháp – Bạch Vụ Khốc Mộng.”

Một khi đã bị xâm nhập vào, cơ thể sẽ tan chảy và chết trong đau đớn.

“Cơ bản thì đó là dạ dày của tôi. Dù không bổ béo gì, nhưng tôi cũng sẽ tiêu hóa hết.”

Cậu không nói với vẻ tự hào, cũng không nở lấy một nụ cười cười. Reiji chỉ đơn giản là nói sự thật.

Và Mei đã phản kháng.

“…Dừng lại đi!!”

Cô cố với tay chạm vào cậu, nhưng không tài nào nắm được Reiji mà chỉ quờ vào khoảng không.

“Cậu làm gì vậy hả?! Tôi đâu có nhờ cậu cứu!!”

“Cô từng nói chúng ta là bạn mà.”

“…Hả?”

Câu nói bất ngờ ấy khiến Mei sững lại.

“Đã là bạn thì phải giúp đỡ nhau. Tôi nghĩ đó là lẽ thường trong xã hội loài người, chẳng phải sao?”

“Đúng là vậy. Nhưng tôi…”

Mei đã tìm đến cái thị trấn này, dù chẳng có gì đảm bảo sẽ tìm thấy Mai.

Cô bước vào chốn đầy rẫy những kẻ từng khiến lưng mình gãy nát, một nơi cô thậm chí không bao giờ muốn đặt chân đến. Chỉ vì một lý do duy nhất...

“Tôi đã chuẩn bị tinh thần chết ở đây rồi. Tôi chỉ muốn ngăn đứa đàn em ngốc ấy lại thôi...!”

“Cô thật sự nghĩ vậy à?”

Một câu hỏi khe khẽ cất lên.

Lúc đó, con nhân mã vẫn đang bị sương mù axit bao phủ. Toàn thân nó đã bắt đầu cháy sém.

“Dù cô có chết đi, cô ta cũng sẽ không dừng lại đâu. Cô ta làm chuyện đó không phải vì cô.”

Lý do khiến con nhân mã ấy vẫn tiếp tục lao vào giẫm chết người khác, thực ra là...

“Bởi vì trong mắt cô ta, giết người dưới danh nghĩa công lý khiến cô ta cảm thấy khoái lạc.” Reiji nói tiếp. “Cô ta thấy hả hê khi dùng thanh kiếm công lý để tiêu diệt những kẻ mà cô ta cho là xấu xa. Chính cô cũng nói rồi còn gì, Mei.”

“Ừ, đúng là vậy… nhưng mà… nhưng mà…!!”

Dù cho bản thân chỉ là người bị lợi dụng.

Những viên chức nhã nhặn nhường đường cho cô trên chuyến tàu đông đúc, những người được hệ thống điểm thưởng lôi kéo để giả vờ tốt bụng với cô, và cả cảm giác ghê tởm khi sự khinh bỉ và tủi nhục dành cho lòng tốt miễn cưỡng của họ lấn át hoàn toàn lòng biết ơn.

Dù có ra sao đi nữa…

“Tôi đến đây là vì muốn cứu em ấy!!”

Dù bản thân có khốn khổ đến mức nào…

…thì cũng không phải lý do để bỏ rơi một người bạn.

“Mai đúng là một con người tệ hại thật đấy, nhưng dù vậy thì tôi...! Tôi không biết phải nói sao cho đúng, nhưng…!! Cậu không thể giết em ấy như thế được!! Em ấy sẽ chết mà trong đầu chẳng biết gì, chẳng hối hận điều gì, thậm chí còn chẳng thật sự hiểu mình sai ở đâu!!”

Mei không muốn điều đó. Như thế là không được. Trong lòng cô biết, như thế là sai.

“Nếu cậu định giết em ấy, thì giết cả tôi luôn đi!! Nên là… tôi xin cậu, dừng lại đi… l-làm ơn…” Mei khóc nức nở, nước mắt giàn giụa.

Nhân mã đang quằn quại trong làn sương axit.

Những khớp xương có da thịt rất mỏng manh đã bị ăn mòn, thậm chí cả xương cũng bắt đầu lộ ra.

“…Ra vậy.”

Reiji thấy chuyện này thật vô lý.

Đây không giống kiểu thiên vị đơn thuần cho người thân. Cô gái này hiểu rõ tội ác của nhân mã kia, vậy mà vẫn van xin tha mạng cho Mai, thậm chí sẵn sàng hi sinh cả bản thân mình.

Không phải chỉ đơn giản là xem cái ác rồi phán rằng nó ác, sau đó giết và coi như xong.

Điều quan trọng là khiến cái ác tự nhận ra bản thân nó là ác, trước khi phán xét nó như một con người.

“À… ra vậy.”

Brocken. Một sinh thể mơ hồ, vô định hình, được cấu thành từ hơi nước.

Một trái tim nhân tạo được đúc nặn nên, đập mạnh trong lồng ngực cậu.

Đó chính là lý do, là cội nguồn khiến sinh vật có tên Reiji Kasumi tự nhận rằng mình là con người, và mong muốn được sống như một người bình thường.

“…Sẽ ổn thôi, Ikka.”

Cậu từng có một người em gái sinh đôi.

Khuôn mặt cả hai rất giống nhau, nhưng tâm hồn thì dường như hoàn toàn trái ngược.

Cô bé luôn dịu dàng và thân thiện với mọi người, khác hẳn với cậu, người lúc nào cũng xây nên bức tường ngăn cách với thế giới.

“Em tin là bố mẹ sẽ hiểu thôi, rằng anh không phải quái vật đâu. Anh hai, anh thực sự là người tốt mà!”

“Anh là người tốt mà.” Cô bé đã nói câu đó không biết bao nhiêu lần.

Khi đó là vào mùa xuân năm cậu mười hai tuổi. Cơ thể cậu tan ra thành sương, phủ đầy căn phòng. Và cha mẹ cậu, trong cơn khiếp sợ trước sinh vật dị dạng kia, đã bịt kín mọi khe hở bằng băng keo, phong tỏa căn phòng thành một nơi kín gió rồi giả vờ như cậu chưa từng tồn tại.

Họ nói với mọi người rằng đó là một căn bệnh lạ. Rằng cậu đang tự nhốt mình, không chịu ra khỏi phòng. Họ đóng vai cặp cha mẹ đáng thương với một đứa con bất hạnh. Suốt quãng thời gian đó, chỉ có em gái là luôn đứng về phía cậu. Cô bé mang đồ ăn cho cậu, đem theo bánh kẹo, và chơi cùng cậu như chẳng có chuyện gì.

—!!

Nhưng em gái cậu đã chết.

Chỉ cần nhớ lại thôi cũng đủ khiến trái tim mơ hồ, vô hình ấy đau đớn đến mức như muốn vỡ vụn.

Đáng lẽ cô bé phải là người được sống một cuộc đời hạnh phúc. Đáng lẽ cô bé phải kết hôn, sinh con, rồi già đi và chết như một người bình thường.

Thế mà cuối cùng, kẻ sống sót lại là một con quái vật.

Đó là lý do mình phải trở nên “bình thường”.

Con chuột hamster mà em gái từng nuôi, nó ghét cậu ra mặt. Mỗi lần cậu cho nó ăn, nó đều cô cắn cậu.

Những bộ váy mà cô bé từng yêu thích. Những chiếc váy xòe bồng bềnh, đáng yêu.

Tiếc quá, chúng chẳng hợp với mình chút nào.

Món crepe mà cô bé muốn ăn. Những trung tâm thương mại mà cô bé muốn ghé. Thời gian mà cô bé mong được bên bạn bên bè.

Tất cả, tất cả, tất cả những điều đó.

Để giành lại những điều ấy. Để sống như một người bình thường.

Để bảo vệ hạnh phúc của một ai đó cho cả phần của em gái. Con quái vật ấy vẫn đang sống, mang trong mình khao khát được làm người.

…Xèoooo!!

Âm thanh như nước nhỏ lên đá nóng vang lên, rồi màn sương axit xoáy tròn dần tụ lại.

Reiji Kasumi che mặt bằng chiếc khăn choàng mỏng làm từ làn sương mờ. Vì lý do nào đó, cả bộ quần áo trên người cậu cũng tạm thời tan ra thành từng hạt li ti, sau đó lại kết tụ trở về đúng hình dạng ban đầu.

“Ah… geh…”

“Vẫn còn sống à. Mythic Tonic đúng là đáng kinh ngạc thật.” Reiji nói.

Con nhân mã từng đạp chết cả người đang nằm bẹp trên mặt đất.

Trong con hẻm tối, nằm lẫn trong vũng bùn là một sinh thể khổng lồ, toàn thân không còn lấy một mảnh da, đến cả niêm mạc cũng bị tróc sạch.

Cảnh tượng thê thảm đến mức người ta sẽ tưởng rằng đó là một cái xác, nhưng cô ta vẫn còn thở, tứ chi vẫn còn co giật, và làn da đã bắt đầu tái tạo lại trên khắp cơ thể, hồi phục với tốc độ đáng sợ, nhưng…

“Dù có khả năng tái sinh siêu phàm của Thần Thú, cô ta cũng không thể lành hẳn trước khi thuốc hết tác dụng. Dù có quay lại hình dạng con người, cơ thể cô ta cũng sẽ bị bỏng nặng và chắc chắn sẽ để lại sẹo cùng với di chứng. Giết cô ta lúc này có lẽ còn nhân đạo hơn. Như vậy cũng được sao?”

“Tất nhiên.” Mei đáp không chút do dự. “Chúng ta phải sống tiếp, mang theo nỗi đau, mang theo tội lỗi, mang theo cả tủi nhục và dằn vặt suốt cuộc đời này… Đó mới là hình phạt. Vậy nên, làm ơn cứu em ấy đi.”

Mei sẽ không trốn chạy khỏi những chuyện mình đã gây ra, những người mình đã giết, những điều mình đã làm tổn hại.

Lời nói của cô là một tuyên bố kiên định rằng, ngay cả khi biết rõ sẽ rất đau đớn, cô vẫn sẵn sàng gánh lấy tất cả.

“Cô ấy nói vậy rồi đấy, nhưng… chỉ để chắc ăn thôi, chuyện này ổn chứ, Sếp?” Reiji quay sang hỏi một người khác.

“Cậu đúng là dễ đoán thật.” Một giọng nói đáp lại. “Ngay từ đầu, cậu đã định làm như vậy rồi phải không?”

Mei kinh ngạc nhìn lên.

“Hả?!”

Từ tàn tích của một tòa nhà gần đó, nơi có thể nhìn xuống con hẻm phía sau, một người đàn ông trong bộ vest xuất hiện.

Vừa phong lưu vừa toát ra vẻ lịch lãm, kiểu như một dân chơi cố tỏ ra ngầu nhưng lại mang phong thái học giả, ông ta bịt mũi trước mùi hóa chất nồng nặc trong hẻm và búng ngón tay cái tách.

“Thành phố này thì chẳng có khái niệm tội phạm, điều tra hay trách nhiệm gì đâu.” “Sếp” lên tiếng. “Thu dọn xong xuôi thì đưa cô ta đi viện, nhỉ?”

“Nghe thì hay đấy.” Getsu nói. “Nhưng mà Sếp ơi, giúp bọn tôi khiêng cái này với được không? Nó nặng mấy tấn lận đó?!”

“Không đời nào. Nặng chết đi được. Hai người đi làm việc của mình đi, đám lao động.”

“Chán thiệt… Cái nghề này đúng là địa ngục…”

Anh bạn người sói Getsunquay lại với chiếc mặt nạ chuyên dụng che kín cả mũi và miệng. Có vẻ như nó được thiết kế riêng cho loài chó.

“Làm tốt lắm. Phần còn lại giao cho cậu đấy.” Reiji nói.

“Giúp tớ chút coi?!” Getsu kêu lên. “Mùi kinh tởm thế này, tớ chết vì cái mùi cũng được luôn đấy…”

Phía sau họ là một chiếc xe moóc. Đèn pha của nó rọi sáng cả con hẻm tối, và khoảng chục Thú Nhân lực lưỡng bước xuống, mang theo đủ loại dụng cụ như đồng phục vệ sinh, túi nylon và cây lau nhà.

Trên mọi dụng cụ và đồng phục đều in logo BEAST TECH.

“…Đó là chỗ cậu làm à?” Mei hỏi, chỉ tay vào logo.

Reiji lắc đầu, chẳng mấy quan tâm.

“Xe với đồ nghề là của bọn họ. Bọn tôi chỉ là thầu phụ thôi.”

“Thế nên lương bèo bọt lắm.” Getsu chen vào. “…Mà này, tớ có làm được gì đâu!”

“Không làm thì lại hay. Như vậy thu xếp dọn dẹp cũng dễ hơn. Mình chuồn trong năm phút được không?”

“Được luôn. Rồi, gắn móc xong. Xong xuôi, xong xuôi!”

Tời kéo kêu lên một tiếng, âm thanh cọt kẹt như sắt rỉ.

“Đụng vào cái đó có sao không? Không bị bỏng chứ?” Mei hỏi.

“Không.” Reiji đáp. “Giờ thì không sao đâu. Chỉ là nước thôi. Mùi hơi nồng chút, chịu khó nhé.”

Khi hai người còn đang trò chuyện, những công nhân đã bắt đầu làm việc.

Mấy người đàn ông mặc đồ bảo hộ nhanh chóng quấn dây quanh cơ thể con nhân mã khổng lồ đang co giật, rồi móc vào tời kéo, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên để đưa vào trong thùng xe.

“…Em ấy sẽ ổn chứ? Có được cứu không?” Mei hỏi, giọng thấp thỏm.

“Mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa rồi. Đội y tế của công ty đã được gọi, cô ấy sẽ được cứu thôi.” Người trả lời không phải Getsu hay Reiji, mà là người đàn ông mặc bộ vest lạ lùng. “Nếu thuyết phục được bên kia, tôi muốn đưa cô ấy vào diện bắt giữ mà không khởi tố gì thêm, đó là theo yêu cầu của Reiji. Vì thủ phạm là học sinh từ bên ngoài đến, do đó chúng ta nên tính tới khả năng cải tạo. Như vậy là nhân đạo, đúng chứ?”

“…Rõ ràng em ấy sắp gây ra thảm sát mà?!” Mei hét lên.

“Đúng thế. Cô ta còn suýt nữa giết Mei nữa mà.” Vừa khéo léo phủ tấm bạt lên con nhân mã đã được đưa vào xe, Getsu vừa nói rồi quay lại nhìn Mei.

“Cô đến đây là để khuyên nhủ cô ta đúng không, Mei?”

“…Ý cậu là, cả chuyện đó cũng nằm trong dự tính à?”

“Cả hai đều từng ở câu lạc bộ điền kinh, mà ngoài lý do đó ra thì cô ta đâu có lý do gì để đến chốn như thế này.”

Chính vì vậy…

“Việc để cô ta sống, bắt giữ rồi chữa trị là một khả năng được tính đến. Bọn tôi cũng đã chuẩn bị phương tiện và gọi bác sĩ. Còn việc khống chế cô ta được giao cho Reiji. Nhưng sự thật là: cô ta đã sẵn sàng giết cả bạn mình, và mọi lời khuyên đều vô ích. Vậy nên nếu có người nghĩ rằng chỉ còn cách giết cô ta thì...”

Người đàn ông mặc vest tiếp lời Getsu, vừa lắc ngón tay:

“Chỉ vì trút giận lung tung mà đẩy mọi chuyện đi xa thế này, cũng hơi quá rồi đấy.”

“…Tôi xin lỗi.”

“Không sao. Cứ để việc chữa trị cho cô ấy cho bọn tôi. Vì Mythic Tonic rò rỉ từ công ty, chúng tôi phải điều tra bằng cách nào nó lại lọt ra ngoài. Mà chắc cô ấy cũng chẳng biết gì...” Người đàn ông nói với Reiji, rồi đưa tay vào túi áo.

Ông ta lấy ra một chiếc lọ trông rất bình thường. Bên trong là một ống ampoule y tế được dán nhãn bằng thứ ngôn ngữ mà Mei chưa từng thấy bao giờ, kèm theo cả ống tiêm và kim tiêm được niêm trong túi nhựa.

Ông ta ném lọ thuốc cho Reiji.

“Tiêm đi. Bọn tôi không thể để cậu bốc khói mãi như này được.”

“…Vâng, thưa sếp.”

Làn sương đen đón lấy lọ thuốc giữa không trung, gỡ bỏ lớp bao bì rồi rút ống thuốc ra.

Thứ chất lỏng trong suốt trông chẳng khác gì nước lã, lơ lửng trong không khí rồi được tiêm vào cánh tay Reiji, đẩy toàn bộ thuốc vào cơ thể cậu.

Ngay sau đó, hình dáng mờ nhòe của cậu dần trở nên rõ ràng.

“Đó là… Human Tonic sao?”

“Ừ. Mấy loại Tonic thông thường thì trộn thịt với lông thú, còn cái này thì dùng DNA người. Là công thức đặc biệt nên giá cao lắm. Không có giảm giá nhân viên chắc tôi khóc mất.”

“…Vậy ra còn có giảm giá nhân viên nữa à. Mấy người làm công ăn lương bình thường như dân văn phòng à…?” Mei nói, vẻ bất lực.

“Công việc văn phòng bình thường chắc còn nhẹ nhàng hơn.”

Sau khi đã trở lại hình dạng con người, Reiji chỉ tay về phía người đàn ông mặc vest.

“Cho cô biết nhé, ông chú khả nghi kia là người quản lý hợp đồng cho Masquerade, chuyên kinh doanh dịch vụ vệ sinh đường phố.”

Người đàn ông tiếp lời, rút từ đâu đó ra một tấm danh thiếp.

Ông ta ngồi xổm xuống, đưa danh thiếp cho Mei, lúc này vẫn đang nằm dưới lớp bùn lầy.

“Chúng tôi phụ trách phát triển, tiếp thị và phân phối Monster Tonic. Tôi đến từ công ty Fantastic Sweeper, chi nhánh trực thuộc tập đoàn General Mythic, Beast Tech. Tôi là chủ tịch công ty, Narasaki. Rất hân hạnh được gặp.”

“Hả…?!” Mei ngước lên nhìn ông ta với vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn nhận lấy tấm danh thiếp.

Xung quanh họ, công cuộc dọn dẹp vẫn tiếp diễn, khép lại vụ án đẫm máu của nhân mã tông người.

***

“Nghe nói em ấy được cứu rồi. Cảm ơn nhé.”

Trong sân trường THPT Công Lập Akanebara, họ đang đẩy xe lăn dọc theo con đường lát cỏ.

Getsu, Mei và Reiji cùng nhau tản bộ, mỗi người cầm một phần ăn trưa mua ở cửa hàng tiện lợi.

“Bị bỏng khắp người mà vẫn sống sót, thật sự là kỳ tích đấy.” Mei nói.

“Với sức sống của Thần Thú, chắc cô ta đã tự hồi phục được phần nào trước khi tác dụng của Tonic biến mất, nhưng mà…” Reiji đáp.

“Ừ. Đừng nói đến việc lấy lời khai, đến tỉnh lại cũng chưa chắc nữa. Bác sĩ bảo vậy đó.”

Getsu đang đẩy xe lăn cho Mei, còn Reiji thì thong thả tận hưởng làn gió nhẹ lướt qua sân trường.

Khuôn mặt Mei trông hơi mệt mỏi… nhưng dường như đã tươi sáng hơn phần nào.

“…Bố mẹ em ấy đến thăm rồi. Lần đầu tiên tôi được gặp họ đấy.”

“Vậy à… Họ như thế nào?”

“Bình thường lắm. Một người là nhân viên văn phòng, người kia là nội trợ. Họ không hề biết con mình lại làm ra chuyện như vậy. Họ khóc suốt, cứ liên tục xin lỗi, hở ra là nói: ‘Chúng tôi xin lỗi, chúng tôi xin lỗi…’ nhiều lắm.” Chắc chỉ vừa nhớ lại thôi cũng đã khiến lòng nặng trĩu. Như thể muốn trút ra những ký ức nhức nhối tận đáy lòng, Mei kể tiếp: “Họ bảo cả nhà sẽ cố hết sức để đền bù cho những người mà con họ đã giết. Họ vẫn sẽ tiếp tục đi làm, nhưng định bán nhà, bán xe, rồi điều tra danh tính các nạn nhân… Tôi cũng không biết phải nói sao, nhưng chắc vậy là được rồi.”

“Vô ích thôi.” Reiji nói. “Ở Masquerade, gần như chẳng ai để tâm đến danh tính thủ phạm cả.”

“Tại sao chứ? Rõ ràng là có người đã chết mà!”

“Chỉ đơn giản là vì không ai biết họ là ai. Nếu không xác định được danh tính nạn nhân, thì cũng chẳng thể chứng minh họ là con người.”

Lũ thú kéo về thị trấn ấy đã tự tháo bỏ mọi ràng buộc của xã hội.

Tắt điện thoại, quên đi mạng xã hội, không mang theo giấy tờ tùy thân.

Thế nên không thể xác minh danh tính, và cái chết của họ lúc nào cũng bị xem là thú vật chết mà thôi.

Vì thế, chẳng ai phải chịu trách nhiệm, cũng chẳng có ai lên tiếng buộc tội.

“Dù sao thì họ cũng sẽ làm thôi… Nhìn họ là tôi đoán được.”

“…Vậy à.”

Họ làm vậy là vì lòng tốt, hay chỉ vì cảm thấy có trách nhiệm với tội lỗi con gái mình gây ra mà quyết định chuộc lỗi?

Cả ba người họ đều không biết câu trả lời.

“Hẳn họ rất gắn bó… Gia đình bình thường nào cũng vậy à?”

“Đừng hỏi tôi. Nhà tôi tan nát từ hồi tôi mười hai tuổi rồi.” Reiji vừa đáp với vẻ ngán ngẩm, vừa lục trong túi đồ tiện lợi đang cầm.

Cậu rút ra một nắm cơm trông có vẻ là đồ nhà làm. Vừa bóc lớp màng bọc khỏi lớp rong biển dính chặt bên ngoài, cậu vừa ngước nhìn những bông hoa nở rộ trên ngọn cây dưới bầu trời xanh ngắt, mà chẳng biết tên loài nào.

“Cô đã chọn con đường gian nan rồi.” Reiji nói. “Thì phải đi cho tới.”

“Dĩ nhiên rồi.” Mei đáp. “Nhưng mà… hai người vẫn đi học như không có chuyện gì. Thế có ổn không? Không bị điều tra gì à?”

“Ổn cả mà” Getsu nói. “Tụi tôi làm đủ thủ tục đàng hoàng để vào học đó! Phải tận dụng cho đáng đồng tiền chứ!”

“Thật vậy.” Reiji gật đầu. “Đã đóng học phí rồi thì bỏ lỡ cũng uổng.”

“Ra vậy… Vậy thì, tạm thời ta là bạn học.”

Câu đó nghe có vẻ đơn giản, nhưng hai người kia đều cảm nhận được niềm vui trong giọng cô.

“Này Reiji, đừng có ăn một mình. Ngồi xuống đã chứ.” Getsu nói.

“Dù có hơi kém lịch sự thật, nhưng tôi đâu có tài khoản mạng xã hội để bị trừ điểm vì mấy chuyện này. Đó là đặc quyền của người ngoài xã hội.”

“Ít nhất thì cũng phải rửa tay chứ.” Mei bảo. “Này cún con, đưa cho cậu ta tờ khăn giấy đi.”

“Được thôi… Khoan, cún con là tôi á?! Phân biệt đối xử à!”

Mấy câu chuyện vặt vãnh ấy lại khiến họ bật cười.

Reiji ngước nhìn bầu trời, cắn miếng cơm nắm mặn trong tay, gió thổi lồng lộng qua sân trường.

Ăn cơm với bạn bè dưới ánh nắng. Mình có thể nói chuyện với họ. Có thể kết nối với họ. Vậy mình đã trở nên “bình thường” chưa? Mình đang sống theo điều Ikka mong ước rồi chăng? 

Cậu không biết rằng. Người em gái đã khuất sẽ không bao giờ trả lời được nữa. 

Nhưng cậu không nghĩ mình đã đi sai đường.

“Cùng với lỗi lầm của mình, cùng với nỗi nhục nhã, cùng với những tháng ngày đau khổ…” Reiji lẩm bẩm.

“Chúng ta sẽ sống tiếp.” Mei nói nốt. “Đó là sự chuộc lỗi cho những gì em ấy đã làm...” Cô ngước nhìn lên trời. “Và cho cả bản thân mình nữa… Còn cậu thì sao?”

“Tôi cũng vậy thôi.”

Trong thế giới điên đảo này, giữa thời đại đã mục nát này...

“Tôi sẽ sống như một người bình thường. Đó là điều tôi đã hứa.”

Rồi lời thì thầm ấy tan vào trong gió.

“…Chủ nhật này, sau khi đến bệnh viện thăm em ấy, tôi muốn đi xem quần áo và vài thứ khác.” Mei nói.

“Hả? Cô định rủ tôi đi cùng à?” Reiji đáp.

“Đi đi mà! Những chuyện như vậy mới gọi là ‘bình thường,’ là ‘tận hưởng thanh xuân’ đó!” Getsu chen vào.

“Cậu cũng phải đi. Cậu ăn mặc như mấy tên du côn ở quê vậy, nhìn ngố lắm.”

“Hả? Thật á?! Tôi tưởng ngầu lắm rồi chứ?!”

Và cứ thế sánh bước bên nhau, cuộc sống mới của họ bắt đầu.

***

“Thêm ba món nữa ạ?”

Đó là một thói quen đặc trưng của những người được gọi là nhà sưu tầm, những người am hiểu nghệ thuật hay những kẻ theo đuổi cái đẹp.

Dù ở bất cứ đâu, miễn là nơi họ sống hoặc làm việc trong thời gian dài, cho dù đó là phòng ngủ, phòng làm việc hay văn phòng, và dù là không gian riêng tư hay công cộng, họ cũng sẽ bài trí đầy những món đồ mình yêu thích để có thể ngắm nhìn chúng bất cứ lúc nào.

Văn phòng của chủ tịch Fantastic Sweeper ở Masquerade, Natsukibara cũng không ngoại lệ. Nơi đây tràn ngập những món đồ cổ quái đản và kỳ dị mà Narasaki đã dày công thu thập.

Chủ yếu là các loại tiêu bản, bao gồm vô số mẫu bướm với đôi cánh xòe rộng tỏa ra mùi băng phiến từ chất bảo quản, kèm theo vỏ sò được sắp xếp ngay ngắn, thú nhồi bông được gìn giữ cẩn thận, hóa thạch cùng những bộ xương được trưng bày kỹ lưỡng. Thậm chí, có cả những tiêu bản mang hình dạng kỳ lạ, hé lộ rằng tất cả chỉ mới là một phần nhỏ trong bộ sưu tập đồ sộ mà ông sở hữu.

Giữa đống đồ ấy là một chiếc bàn làm việc uy nghi. Mặt bàn được xẻ từ một thân cây sồi khổng lồ có tuổi đời hàng trăm năm. Do những cây lớn như thế này đã tuyệt chủng trên hành tinh, chiếc bàn giờ đây có giá trị lên tới mức không tưởng.

Narasaki đang áp điện thoại vào vai. Chiếc điện thoại đó là loại quay số kiểu cổ, một món đồ xưa đúng nghĩa trong thời đại hiện nay, thế nhưng vẫn được sử dụng ở Masquerade, nơi mà điện thoại di động dù là loại thường hay smartphone cũng đều bị nhìn bằng ánh mắt lạnh nhạt.

Ông lắng nghe giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia.

“Bên cạnh vụ việc lần này, còn có ba mẫu Mythic Tonic khác bị đánh cắp khỏi phòng thí nghiệm.”

Nghe báo cáo đó, Narasaki nhíu mày đầy bực dọc.

“Là loại đã bào chế thành thuốc hả?”

“Không, là dung dịch nguyên chất chưa qua pha loãng. Nếu được pha đúng cách, một liều có thể duy trì tác dụng khoảng ba mươi ngày.”

“…Tên ngốc nào lại để thứ đó ở chỗ dễ bị trộm như vậy?”

“Ban lãnh đạo công ty đang rối cả lên, không biết ai phải chịu trách nhiệm. Chúng tôi đã điều tra nhưng chưa tìm ra manh mối.”

“Tóm lại thì, đây không phải là kết quả của mấy tên sếp tai to mặt lớn đấu đá hay phá hoại lẫn nhau, mà là do người ngoài gây ra… Còn về cô nữ sinh trung học kia... cái con nhân mã vừa là hung thủ, vừa là nạn nhân ấy thì sao?”

“Chúng tôi đã điều tra những gì cô ta âm thầm làm sau lưng, nhưng hiện tại vẫn chưa có gì… Nhưng chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục theo dõi.”

“Vậy nếu tôi hiểu đúng, thì thủ phạm đã đánh cắp một loại thuốc cực kỳ nguy hiểm từ kho lưu trữ tuyệt mật của một công ty có hệ thống an ninh nghiêm ngặt đến mức không thể xem thường, rồi lại mang thứ đó cho một nữ sinh trung học hoàn toàn xa lạ, tự ti, không hề có bất kỳ mối liên hệ nào với bọn họ, gần như là cho không à?”

“…”

Đầu dây bên kia im lặng, như một cách ngầm thừa nhận.

“Chuyện đó rõ ràng chẳng mang lại lợi lộc gì. Có khi nào đây là một tội ác vì niềm vui hay vì tôn giáo hay tư tưởng nào đó không?”

“Ai biết? Hoặc… có thể là đưa cho ai cũng được.”

Narasaki gác máy bằng một tiếng cạch, rồi vươn tay qua mặt bàn. Trên giá đỡ là chiếc tẩu meerschaum đã ngả màu hổ phách sau bao năm sử dụng. Ông cầm nó lên, lấy thuốc lá từ hộp giữ ẩm rồi nhồi nhẹ vào tẩu và châm lửa bằng que diêm.

Ông chậm rãi phả ra làn khói nhàn nhạt. Không giống thuốc lá phải rít liên tục, ông dùng nó như một cách để thả lỏng giống với cách mà người nghiện thuốc đầu thế kỷ 20 thường thưởng thức.

“Có lẽ, nó sẽ xảy ra vào ngay lúc này chăng?”

Ông khẽ lẩm bẩm giữa làn khói mờ…

…và đúng vào ngày đó, giờ đó, trong cùng thành phố nhưng tại một nơi khác…

Mối lo của ông đã trở thành hiện thực.

***

Tại một bệnh viện trong thành phố, trong khu hồi sức tích cực.

Một cô gái đang ngủ, mình mẩy quấn đầy băng, hàng chục ống dẫn nối liền cơ thể với các thiết bị y tế.

Trông thật thê thảm, vậy mà bố mẹ cô vẫn cố nén nước mắt, lặng lẽ túc trực bên giường bệnh.

Họ biết rõ tội lỗi mà con gái mình đã gây ra. Họ đã sẵn sàng để chuộc tội. Nhưng…

“Em không đăng được gì lên mạng cả.” Người mẹ nói.

“Đúng như anh nghĩ.” Người cha đáp. “…Anh cũng không. Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”

Trên màn hình điện thoại họ cầm trong tay, trang chủ của mạng xã hội hiển thị một dòng thông báo vô tình: ĐÓNG BĂNG.

Vụ việc đã xảy ra. Con gái họ đã được đưa vào bệnh viện. Họ đã xem qua không ít bằng chứng mà người khác đưa ra. Dù chưa bị khởi tố, nhưng những hành vi sát hại và phá hoại của con gái họ đều đã rõ ràng. Thế nên, họ đã thú nhận trên mạng xã hội, bày tỏ mong muốn được chuộc lỗi. Ấy vậy mà ngay sau đó…

Chỉ vài giây sau khi đăng hết mọi chuyện lên mạng, màn hình của họ bị đóng băng. Và suốt mấy ngày sau đó vẫn cứ thế.

“Anh đã thử liên hệ với trụ sở chính của công ty rồi, nhưng họ chẳng chịu nghe máy.” Người cha nói. “Hay để anh thử liên lạc với cơ quan chính phủ xem sao…”

“Em không hiểu nổi.” Người mẹ nói. “Còn cảnh sát thì sao?”

“Họ cứ khăng khăng là chưa hề có chuyện gì xảy ra cả… Rốt cuộc chúng ta phải làm gì đây…?!”

Không ai thừa nhận tội ác đó.

Không ai trừng phạt.

Cứ như thể cả thế giới cố tình ngoảnh mặt làm ngơ.

Kẻ phạm tội và cha mẹ cô đã bị xã hội ruồng bỏ, giờ chỉ còn biết đứng cạnh nhau trong căn phòng bệnh nhỏ bé này.

Tích tích, tích tích…

“Hử?” Người cha chợt để ý thấy tiếng đồng hồ kim, một thứ hiếm hoi trong thời đại này.

Ông nhìn quanh để tìm xem nó phát ra ở đâu. Từ các thiết bị y tế bên giường bệnh cho đến chiếc hộp bánh kem trông có phần lạc lõng.

Vừa lúc nãy, một y tá đã đến kiểm tra và đứng ngay tại đó.

“Cô ấy quên gì sao…?”

Ngay lúc người cha nghĩ vậy và đưa tay về phía chiếc hộp bánh kem thì...

Bùm.

Quả bom gắn với chiếc đồng hồ kim trong hộp bánh đã phát nổ dữ dội.

Cấu trúc chống khủng bố và chống nổ của phòng hồi sức tích cực đã phát huy tác dụng: ngăn sóng xung kích không vượt ra ngoài, thiệt hại được giới hạn trong căn phòng.

Khói đen và lửa. Tiếng chuông inh tai của hệ thống chữa cháy tự động. Tiếng hét, mùi khét, hơi nóng.

Có ba nạn nhân.

Kẻ đã gây ra hàng loạt vụ giết người, chính là cô nữ sinh năm nhất Ikeda Mai của trường THPT Công Lập Akanebara, người từng biến thành nhân mã và liên tục giẫm chết người khác trên đường phố, đã tử vong ngay tại chỗ.

Cả cha lẫn mẹ cô cũng tử vong ngay tại chỗ. Nguyên nhân cái chết là quả bom được cài sẵn trong phòng.

Ba phút sau vụ nổ, một bài viết nhận trách nhiệm đã được đăng trên dark web, kèm theo một tràng dài những yêu cầu chính trị rối rắm:

Nào là bình đẳng giới, bảo vệ LGBT, rồi đấu tranh chống lại mọi hình thức phân biệt đối xử, vân vân và vân vân.

Nhưng tuyệt nhiên không có lời nào giải thích vì sao lại nhắm vào phòng hồi sức tích cực của bệnh viện hay sát hại cả một gia đình. Vụ việc được đóng hồ sơ tạm thời với dòng ghi chú “CẦN ĐIỀU TRA THÊM”, và có một vài thành phần nổi loạn bị bắt sau đó đã nhận tội.

Một màn che đậy.

Trên điện thoại của một y tá nào đó.

Trong một tin nhắn ẩn danh gửi đến tài khoản mạng xã hội cá nhân của cô.

Xin chúc mừng. Đóng góp của bạn cho trật tự xã hội đã đạt hạng A+.

Điểm tín dụng +1000. Như một phần thưởng đặc biệt, bạn sẽ được thăng chức sang bộ phận y tế của chúng tôi.

Chúng tôi xin cảm ơn sự hợp tác của bạn.

Vì một trật tự mới.

Ký tên: Beast Tech.

Nếu không có ai nói lên sự thật, thì dối trá hoàn toàn có thể thay thế nó. 

Trong một xã hội bị kiểm soát, đó lại là thứ “bình thường” đáng sợ nhất.