Màn đêm dần buông xuống.
Những tuyến tàu điện trong thành phố giăng ra như rễ cây. Gần đây, một tuyến đường vòng mới đã được đưa vào hoạt động, và các nhà ga nằm trên tuyến này được trang bị một hệ thống chưa từng có trước đó.
“…Haah, haah, haah, haah…!”
Một người đàn ông bước qua cổng soát vé. Tiền vé được trừ tự động qua thiết bị thanh toán không cần chạm.
Hệ thống Mắt Thần gắn ở cổng lập tức quét thân nhiệt, nhịp tim và các chỉ số sinh lý khác. Nếu phát hiện dấu hiệu bất thường, cánh cổng sẽ không mở và hắn ta buộc phải quay về.
“Ngột ngạt chết đi được… Nhanh lên, nhanh lên coi nào…!” Phía sau chiếc khẩu trang che nửa mặt, hắn khẽ tặc lưỡi.
Với nhịp thở hổn hển, quần áo xộc xệch, người đàn ông trung niên trông rất bình thường với vẻ ngoài như dân văn phòng rời khỏi sân ga. Sau đó hắn quét điện thoại vào buồng thay đồ hình con nhộng và thuê một phòng với thời gian tối thiểu 10 phút.
“Ngợp kinh khủng! Mẹ nó! Mồm mình thối quá, éo chịu nổi nữa! Haaaaaghhhhhh…!””
Hắn giật phăng khẩu trang rồi ném mạnh vào thùng rác.
Ngửa đầu hít một hơi dài, hắn sung sướng cởi sạch quần áo.
Hắn gấp quần áo lại, nhét cùng điện thoại vào túi chứa đồ được chuẩn bị sẵn để thay, sau đó rút tiền mặt từ cây ATM và cho vào chiếc ví mà hắn chỉ dùng riêng ở khu này.
Giờ thì chỉ còn mặc đồ lót, hắn lật mấy tờ tiền vừa rút.
“Có tiền rồi. Có đồ thay nữa…! Mẹ nó, tới lúc chơi cho đã đời rồi! Cuối tuần rồi mà!”
Trong căn phòng riêng cách âm, không còn ai nhòm ngó, không còn phải giữ kẽ hay lịch sự như thường ngày…
Hắn hét lên đầy phấn khích, rồi lấy một tờ tiền từ ví ra.
Hắn nhét tiền vào chiếc máy bán hàng kế bên ATM.
Ngón tay lướt qua lớp kính trưng bày những lon nước màu mè sặc sỡ.
“Hôm nay uống vị gì đây…? Phải là đỏ rồi!”
Chiếc lon mang thiết kế retro gợi nhớ các loại nước tăng lực thời xưa. Nó chính là thứ mà ai cũng gọi là thuốc kỳ diệu.
Monster Tonic là chìa khóa duy nhất dẫn tới tự do trong xã hội bị kiểm soát tới tận chân răng.
Có ba loại.
Đỏ. Hình chiếc xương và khúc thịt. Vị Thịt
Xanh. Biểu tượng bắp cải. Vị Rau
Tím. Hình vuốt sắc và chân ếch. Vị Bò sát và Lưỡng cư
Cách phân loại thì thô thiển.
Tất cả đều có vị ngọt gắt, đầy đường và hương liệu nhân tạo y hệt nhau.
Cùng chờ xem bạn sẽ hóa thành gì. Gacha Thú Nhân, mỗi cuối tuần chỉ có một lần.
…Pshht!
Hắn đưa tay lên bảng điều khiển. Cảm biến nhận tín hiệu. Một lon đỏ vị Thịt bật ra. Hắn hí hửng bật nắp, chuẩn bị nốc cạn một hơi.
“Hnnnnnnnn! Phàaaaaa!”
Miệng áp sát lon, hắn nốc sạch thứ nước có gas đang sủi bọt.
Lon nhỏ chỉ 160ml. Dù có loại lớn hơn nhưng hiệu quả không khác gì.
Có lời đồn rằng uống nhiều sẽ biến thành sinh vật đặc biệt, và có người đã thử nốc cả lít rồi kết quả chỉ là ngộ độc caffeine.
…Rắc!
Hắn bóp bẹp lon nhựa sinh học rồi ném vào thùng rác.
“Waaaaaaaugh…! Tới rồi, sắp hóa rồiiiiiiiiiiiii...!!”
Hắn ta gào lên trong bộ đồ lót, run rẩy không ngừng.
Chiếc áo lót ướt đẫm mồ hôi của hắn phồng lên, một lớp lông sọc nâu trắng phủ kín cơ thể. Miệng hắn dài ra, tai mọc vểnh lên, xương cốt nứt rạn và bắt đầu biến đổi.
“Hyaaaaa-haaaaa!! Quẩy thôi nào!!” Hắn gào lên, tràn đầy khoái cảm được giải phóng.
70% thú và 30% người, một giống lai giữa con người và linh cẩu sọc, loài từng sinh sống khắp châu Phi và lục địa Á Âu.
Dù linh cẩu sọc ngoài tự nhiên có thể trông khá dễ thương với đôi mắt buồn lờ đờ, nhưng vẻ mặt thèm khát của gã đàn ông kia thì hoàn toàn ngược lại. Bị kích thích bởi cơn phê do thuốc tạo nên, hắn hùng hổ lao ra khỏi buồng thay đồ.
Hệ thống tủ đựng đồ được tự động hóa hoàn toàn, nên khi hắn ném túi đồ vào bên trong, tiền thuê được trừ ngay lập tức.
Đồ đạc sẽ được cất tạm thời trong nhà kho của nhà ga, với chi phí sẽ được thanh toán qua thông tin tín dụng liên kết với điện thoại trong túi. Lúc lấy lại đồ, hắn không cần làm thủ tục gì cả, cứ thế mở bằng nhận diện khuôn mặt.
Thông tin cá nhân đã được lưu trong máy, và nhờ nhận diện khuôn mặt cùng dấu vân tay, hệ thống sẽ xác định hắn là ai. Mọi thứ thuận tiện đến đáng sợ, miễn là người ta chấp nhận việc bị kiểm soát hoàn toàn.
“Giờ thì, chơi gì tối nay đây? Ô kìa, em gái! Chơi với anh nhé!” Hắn vừa cười vừa gọi với theo một cô mèo đang đi ngang qua.
“Hả? Anh trả bao nhiêu?” Cô gái nhướn mày.
Quần jean của cô được cắt ngắn tới mức hệt như đồ bơi. Phần ngực được che bằng áo ống, nhưng toàn thân lại khoác thêm một chiếc áo lông ngắn mềm mượt càng làm trang phục trở nên khiêu gợi hơn.
Những người phụ nữ vốn bị ép phải mặc đồng phục do nơi làm việc quy định, nhưng khi bước vào khu Masquerade này, phụ nữ có thể mặc bất cứ thứ gì họ muốn, từ gothic lolita đến punk và cả những phong cách khác nữa. Cả nam lẫn nữ đi trên phố đều ăn mặc hết sức lố bịch.
Đèn neon sáng loáng. Chẳng ai thèm quan tâm đến đạo đức. Chỉ cần bước chân khỏi nhà ga, là đã thấy một đám đông đúng nghĩa trụy lạc. Các con phố san sát những cửa hàng buôn bán mọi loại dịch vụ, không có giới hạn nào cả.
“Đầu heo đây, đầu heo đây! Heo mới nướng thơm phức nóng hổi đây!”
“Này anh zai ơi, ở đây có gái đẹp này! Muốn lên đỉnh không? Chơi trần cũng được luôn!”
“Cạn lyyyyy! Uống, uống, uống! Ở đây muốn nói gì cũng được!”
Một đầu bếp thân người đầu lợn đang chiên phần đầu heo kiểu Hoa, mỡ chảy béo ngậy theo từng dòng.
Một tú bà đầu thằn lằn giơ tấm biển gọi khách giữa phố
Ở một quán bar lấn ra tận lòng đường, mấy gã Thú Nhân mặc vest xộc xệch trông như dân văn phòng đang uống bia bằng chậu kim loại bẩn thỉu, chẳng buồn quan tâm đến chuyện vệ sinh.
Bằng cách thay đổi hoàn toàn ngoại hình và tách mình khỏi các hệ thống giám sát của xã hội, những người ở đây đã hóa thành thú.
Thuốc kỳ diệu không gây tác dụng phụ. Không đau đớn. Biến đổi nhanh, nhẹ nhàng như thay quần áo.
Khu đặc biệt này là nơi Monster Tonic, loại thuốc có thể biến đổi con người thành sinh vật hoàn toàn khác được hợp pháp hóa.
Đại dịch và hỗn loạn xã hội đầu thế kỷ 21 từng được xem là bước ngoặt lịch sử. Người dân sống trong sợ hãi, đòi hỏi các giải pháp cực đoan. Họ muốn một thế giới sạch bệnh, sạch môi trường!
Trước những tiếng gào thét đầy hỗn loạn ấy, một xã hội siêu kiểm soát đã ra đời. Dù vậy, làn sóng chỉ trích chính quyền vì các biện pháp cứng rắn và sự phẫn nộ trước giới tài phiệt vì lạm quyền vẫn không ngừng dâng lên. Người dân vẫn mãi kiếm tìm chút tự do le lói giữa những tầng áp bức.
Và rồi, chính tập đoàn Beast Tech từng góp phần khống chế đại dịch đã mang đến câu trả lời.
Dựa trên thành tựu và quyền lực của mình, họ đã thúc đẩy ra đời luật cho phép thành lập khu đặc biệt.
Những người dùng thuốc kỳ diệu sẽ sở hữu sinh lý và trao đổi chất khác người.
Tức là gần như miễn nhiễm với mọi loại virus và bệnh truyền nhiễm.
Hơn thế nữa, khi thuốc còn hiệu lực, tế bào sẽ phân chia nhanh bất thường, khả năng hồi phục cũng tăng vọt. Vết xước lành trong vài phút, xương gãy được chữa lành trong vài giờ nếu xử lý đúng cách.
Một phép màu thật sự.
Dưới danh nghĩa phòng chống dịch bệnh và dự phòng cho thời chiến, loại thuốc này đã vượt qua mọi rào cản pháp lý.
Giữa lúc mạng xã hội bị bắt buộc, định danh cá nhân bị độc quyền, quyền tự do ngôn luận, tụ tập, tiệc tùng và tình dục bị kiểm soát chặt chẽ thì mọi hành vi đều trở thành cơ sở để trừ điểm tín dụng.
Thế nhưng giữa xã hội bị kiểm soát ngặt nghèo ấy, vẫn tồn tại một ngoại lệ. Một nơi hứa hẹn sẽ trao trả mọi sự tự do bị cấm đoán.
Khu đặc biệt dành cho Thú Nhân—Masquerade, Natsukibara.
***
Hai cậu thiếu niên đứng trong một con hẻm nhỏ ở khu thương mại, cách ga Natsukibara không xa.
Mặt trời đã lặn từ lâu, và ánh trăng đang lên cao giữa bầu trời đầy sương mù và khói bụi. Getsu Raisan ngước nhìn mặt trăng mờ ảo ấy như bị hút hồn.
Bên cạnh cậu là Reiji Kasumi, cậu trai với mái tóc đen pha trắng. Khác với mọi người trong khu đặc biệt dành cho Thú Nhân này, cả hai vẫn giữ nguyên hình dáng con người, tay cậu cầm chiếc điện thoại gập với vẻ chán chường.
“…Chưa xong à?” Reiji hỏi.
“Xíu nữa. Xíu nữa thôi. Tới rồi, tới rồi, tới rồi…nó tới rồi…ohhhhh…!!” Getsu run lên, tóc cậu dựng đứng.
Răng nanh dài ra, tóc mai mọc dài xuống má, lớp lông dày mọc lên bên dưới bộ đồng phục.
Cơ bắp và xương cậu nở ra. Đôi mắt sắc lạnh như dao, lông xám phủ khắp thân, chỉ còn vài lọn tóc vàng lưa thưa trên đầu như chút tàn dư cuối cùng của hình hài con người.
“Awoooooooooooo…!”
Nửa người, nửa sói.
Đích thị là một người sói.
Sinh vật từng được miêu tả trong những truyền thuyết cổ xưa, được sinh ra từ những câu chuyện viễn tưởng đã lỗi thời, giờ đây đang thở hổn hển như loài sói thực thụ. Cơ thể cậu nay đã to gấp đôi bình thường.
“Xin lỗi đã để cậu đợi. Giờ thì ổn rồi.”
“Cái đó thì không sao, nhưng…”
Một tiếng fsssssssss vang lên, như có thứ gì đang phun ra.
Bên cạnh người sói vừa biến hình là Reiji Kasumi, và kế bên Reiji còn có một thứ khác. Nó phát ra từ miệng cậu, phía sau lớp khẩu trang đen.
Từ khe hở của chiếc khẩu trang che nửa mặt, từng làn sương trắng phun ra, nó quấn lại thành dải dày như thân rắn.
Nó vừa giống máy tạo ẩm giữa mùa đông vừa như sinh vật sống. Nó len lỏi từ miệng xuống cằm và cổ Reiji, bọc lại như một chiếc khăn choàng che kín gương mặt cậu.
“Cậu lúc nào cũng ồn ào quá. Đừng có hú nữa.” Reiji cau có nhìn cậu.
Getsu gãi gãi bộ lông và càu nhàu “Xin lỗi, xin lỗi. Tớ hơi phấn khích chút, kiểu như bản năng đấy nhỉ?”
“Người ta nhìn vào lại tưởng tớ nuôi chó mà không huấn luyện được nó ngừng sủa thì nhục lắm. Nín đi.”
“Cậu vừa ví tớ như thú cưng đấy à?! Mà nếu so thì cậu giống kiểu bị bà cô quái gở nào đó nhận nuôi hơn đấy!”
“Cũng có người từng nói vậy rồi, mấy người nghĩ tớ là thứ gì vậy?!”
Một người sói và một thiếu niên phủ sương nhìn nhau chằm chằm một lúc trong con hẻm tối.
“…Cãi nhau cũng chẳng để làm gì.” Reiji thở dài. “Tớ cho cậu viên kẹo xương, nên lần sau yên lặng đi.”
“Được rồi, thỏa thuận xong... Kẹo đó ngon đấy.”
Reiji đưa cho Getsu một viên kẹo nhai hình xương dành cho thú cưng. Cậu nhai ngon lành rồi bắt đầu bước đi.
“Cậu thích thật à?”
“Lúc là người thì ăn chẳng có gì đặc biệt. Nhưng khi biến hình khẩu vị cũng đổi theo.”
“Thế à?”
“Ừ. Đồ ăn của người vẫn ngon, nhưng ăn cái này tớ cảm thấy như thật sự hiểu được vị của nó ấy.”
“Nghe mơ hồ nhỉ… Mà này, món cậu thích nhất là gì ấy nhỉ?”
“Gà chiên và bông cải xanh! Luộc chín nhé.”
“…Cậu đúng là chó thật.”
“Nói gì đó?!”
Họ vừa cãi nhau vừa đi dọc con hẻm.
Ánh đèn đỏ từ cửa hàng tiện lợi chiếu sáng cả đoạn đường trong khu vô pháp. Nhưng các khung cửa sổ đều được gia cố bằng kính cường lực, còn tường thì được bọc kín bằng những tấm lưới sắt dày. Như thể bị ánh sáng rực rỡ ấy thu hút, đám Thú Nhân với bộ lông xù xì nằm ngổn ngang, chen chúc lên nhau dưới ánh đèn.
Thay vì chăn đệm, họ chỉ có báo cũ và thùng carton. Trong cái mùi hỗn tạp của cơm hộp thiu, rượu và bãi nôn, Getsu vừa bước đi cẩn thận để tránh giẫm lên những người đang nằm lăn lóc ngủ say, vừa làu bàu: “Càng ngày càng nhiều người ở lì không chịu đi.”
“Mấy gã này thấy tới chơi vài lần không đủ nên dọn ra đường sống luôn rồi hả?”
Chỉ một số ít được phép cư trú trong Masquerade.
Những người còn lại buộc phải sống trong đống đổ nát của khu vô pháp hoặc ngủ ngay trên vỉa hè nếu muốn ở lại.
Dạng người sống chui sống lủi thế này, ở Masquerade không thiếu.
“Không hiểu họ thấy có gì hay ho ở đây nữa.” Getsu lẩm bẩm. “Bên ngoài sạch hơn, đồ ăn ngon hơn, đỡ hôi, lại yên tĩnh nữa.”
“Cậu mà hỏi thì họ sẽ bảo: ‘Bên ngoài không có tự do.’”
“Ừ, ở đây thì tự do thật đấy. Nhưng…”
“Chỉ với những người đủ sức tự bảo vệ bản thân thôi.”
Trước cửa cửa hàng tiện lợi…
Chỉ vì một miếng thịt xiên nhỏ còn sót lại…
“Nó là của tao!! Bỏ ra, thằng khốn!”
“Tao thấy trước mà! Geh, gah…?! Mẹ kiếp, chết đi!”
Hai gã nửa người nửa chó với thân hình gầy gò, trông như những tay lang thang lâu năm, đang lao vào cắn nhau và tung đấm.
Những người vô gia cư tụ lại xung quanh chẳng can ngăn gì, chỉ đứng xem như thể đang giết thời gian.
…Rắc!
Một cú đấm trúng hàm khiến một tên ngã nhào, bị đống rác trùm lên.
Ngay lập tức, bọn lang thang xung quanh nhào tới, thọc tay vào túi áo hắn.
“Chậc, chẳng có xu nào. Cả tiền lẻ cũng không.”
“...Tao phải mua liều thuốc tiếp theo trước khi thuốc cũ hết tác dụng. Này, tiền, tiền, cho tao tiền!”
“Geh! Gah! D-dừng lại… dừng lại đi lũ khốn!”
“Không có gì à? Vậy lấy quần áo mày luôn! Cởi ra!”
“Đừnggggg!”
Hai cậu chỉ đứng nhìn đám đông đang xúm vào lột cả áo lẫn quần của kẻ vừa bị hạ.
“…Bó tay thật sự.”
“Cảnh này quen lắm rồi. Đi thôi.”
Cả hai lắc đầu ngán ngẩm, rảo bước rời đi.
Họ băng qua con hẻm, tiến về một góc gần đường lớn.
Khu đổ nát của mấy kẻ lang bạt trú ngụ có vẻ còn gọn gàng hơn mấy con hẻm kia.
Những mái che được lợp tạm bằng ván gỗ trên các căn nhà cũ kỹ, có treo biển đàng hoàng. Mùi rượu lậu và thịt chiên không rõ nguồn gốc quyện cùng khói thuốc bao trùm không khí. Không khác gì một phiên bản thu nhỏ của chợ đen thời xưa.
“Hôi không chịu được…”
“Tớ không muốn dính dáng tới đám đó đâu.”
Getsu bịt mũi, còn Reiji thì lộ rõ vẻ khó chịu. Họ đi dọc theo các dãy quán bar ở con đường phía sau.
Trên đường đi, đám Thú Nhân qua lại giữa thị trấn ngập rác không ngừng liếc xéo Reiji.
“Cậu trông giống người quá nên bị để ý đó.” Getsu nhận xét.
“Tớ che nửa mặt rồi, ăn mặc cũng đúng kiểu quy định ở đây.”
Hầu hết ánh nhìn không mấy thiện cảm đều nhắm vào Reiji.
Dù khuôn mặt bị sương trắng và khẩu trang che đi một nửa, nhưng không có lông hay vảy gì, ai nhìn cũng thấy cậu rõ ràng là người.
Ở nơi mà uống Monster Tonic gần như là quy tắc ngầm, Reiji quá nổi bật. Thú Nhân xung quanh nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ, nhưng Reiji mặc kệ, không thèm để ý.
“Không phải chỉ là chuyện che mặt thôi đâu. Cậu nên học cách hòa nhập đi.”
“Đó là thứ duy nhất trong hệ giá trị của đất nước này mà tớ không tài nào nuốt nổi.” Cậu nói, làn sương quấn quanh cổ khẽ rung lên khi cậu cố tình hé môi, gương mặt nhăn lại vì bực bội
Getsu thở dài, lông xù rũ xuống. “Tớ hiểu mà… Nhưng cậu đúng là khó chiều, Reiji à.”
“Cậu cũng chẳng hơn gì.”
Getsu nhếch mép cười. “Biết rồi. Nhưng nghĩ kỹ mà xem, người hòa nhập vào không khí thì lại chẳng biết cách đọc không khí xung quanh. Nghe hài không?”
“Im đi… Hửm?” Reiji cắt ngang trò đùa của Getsu, mắt nhìn ra phía trước.
Trước mặt là một quán bar đông nghẹt Thú Nhân, và trong đám đông ấy vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Tôi bảo ông đang chắn đường đấy, ông chú! Đứng chắn cả lối thế này thì ai mà đi được hả!”
“Hả…? Ê này, con nhãi nào đây? Nó chưa uống thuốc kìa...!”
“Mà mày còn đem theo điện thoại nữa à? Bật nguồn luôn hả… Dẹp, dẹp ngay đi! Cấm chụp hình!”
Một quầy rượu vỉa hè chắn ngang lối nhỏ.
Mấy tên Thú Nhân trông như dân lao động tay chân đang vây quanh một chiếc vỉ nướng to, và nướng đống nội tạng không rõ nguồn gốc. Nhìn có vẻ bọn chúng kiếm sống bằng các hợp đồng lao động chân tay hoặc lên kế hoạch xây dựng trong khu đặc biệt.
Đám đàn ông thô lỗ, gồm một gã tê giác có sừng trên mặt và một gã lợn rừng bốn sừng, gần như chiếm trọn cả lối đi. Họ ngồi thành vòng, vây quanh nhau uống rượu và ngay chính giữa vòng tròn đó là…
Một chiếc xe lăn đẩy bằng tay rất hiếm thấy cùng với người chủ của nó.
“Giỡn hả?!” Getsu hét lên. “Là con nhỏ cùng lớp mình kìa! Cái tên gì nghe loằng ngoằng ấy!”
“…Tớ đi giúp cô ta đây. Cậu yểm trợ đi.”
“Reiji?! Trời ạ… Không gì cản nổi cậu nhỉ?”
Cậu thiếu niên tóc đen trắng nhẹ nhàng nhảy vào giữa đám đông lộn xộn.
Tai của Thú Nhân muôn hình muôn vẻ, có thể là tròn, vuông hoặc nhọn. Đa dạng hơn nhiều so với tai người.
Luồn qua đám tai đó như làn khói, Reiji nhìn thấy cô.
Hình như là cô gái ban sáng.
Tên là Mei thì phải? Mấy tên Thú Nhân đang gây chuyện với cô gái thô lỗ ngồi trên xe lăn.
Nhìn vào bộ đồ thể thao, có lẽ cô đã thay đồ trước khi đến. Bộ đồng phục của CLB Điền kinh trường Akanebara vốn được thiết kế sẵn cả khẩu trang, khiến Reiji chỉ muốn buông một câu: “Đến cái khu vô pháp này mà để lộ thông tin cá nhân như thế à?” nhưng bây giờ không phải lúc.
Và rồi mấy tên say xỉn định làm gì đó.
Có vẻ đã uống khá nhiều. Gã tê giác loạng choạng tiến tới, giơ cánh tay như khúc gỗ định hất điện thoại và tiện thể kéo cô ra khỏi xe lăn.
Bịch!
Cô bị hất văng xuống nền đất dính đầy bãi nôn.
Cứ ngỡ bị bẩn như vậy thì cô sẽ bỏ cuộc, nhưng không, cô trừng mắt dữ tợn rồi hét lại gì đó.
Reiji không nghe rõ, nhưng chắc không phải lời hay ý đẹp gì, vì gã tê giác đã nhe răng gầm gừ, còn tên lợn rừng thì giẫm nát điện thoại của cô dưới chân.
Ngay khoảnh khắc đó...
“Cô làm gì ở cái nơi này vậy?” Reiji hỏi.
“Hả…? Ể?!”
Cậu nhẹ nhàng đáp đất, chen vào giữa Mei và hai gã Thú Nhân đang nổi điên.
Cậu vòng tay qua phần bụng săn chắc của cô và bế cô lên, khá nặng so với vóc dáng
“C-c-cậu...?! Cậu làm gì đấy?!” Cô la lên.
“Im đi, cắn trúng lưỡi bây giờ.” Reiji đáp cụt lủn. “…Mà câu này nghe quen nhỉ. Nói xong cũng thấy khá vui đấy.”
“Cậu ở đâu chui ra vậy?! Khônggg! Cái gì thế này?! Trời ơi! Hả—?!” Tiếng la hoang mang của Mei đột ngột im bặt vì sốc.
Cô là một vận động viên, thân hình săn chắc, ít mỡ. Nhưng cậu con trai mảnh khảnh kia vẫn dễ dàng bế cô chạy băng băng qua đám đông.
Không thể nào. Cậu ta giữ thăng bằng… đỉnh thật.
Đối với một người đã chạy rất nhiều lần như Mei, thì điều này thật khó tin.
Cân nặng có thể bù bằng cơ bắp, nhưng để giữ thăng bằng hoàn hảo thì gần như không thể. Nhưng cậu lại có thể vừa bế một người và vừa chạy giữa khu phố đông nghẹt người mà không hề mất thăng bằng.
Cậu lướt đi như làn khói giữa biển người chen chúc, đôi lúc còn bức tốc, mang theo cô gái chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
“Này, đứng lại, nhãi con!!” Gã tê giác gào lên.
“N-nó nhanh quá… Tao chưa kịp thấy gì nữa. Ê, thằng kia! Mày làm gì thế hả?!” Tên lợn rừng ngớ người hét theo.
Và rồi một giọng khác vang lên.
“Heh heh, xin lỗi nhé. Bái bai!”
“Đã vào đây mà còn để lộ mặt thật à.” Reiji quở trách. “Cũng không được dùng điện thoại. Xui thì cô mất mạng đấy.”
“Tôi chỉ xem bản đồ thôi mà! Tôi bị lạc! Cái chỗ quái quỷ gì mà rối như mê cung vậy!!”
“Từ khi nơi này thành khu đặc biệt, ứng dụng bản đồ phải mất hàng năm trời mới cập nhật. Do cô tự chuốc lấy thôi.”
“Ở cái bãi rác này không tồn tại thứ gọi là thường thức hả?!” Có lẽ vì sợ nên giọng cô bắt đầu lạc hẳn đi.
Một vài Thú Nhân đi ngang qua sửng sốt buột miệng “Ể?” khi nhận ra tiếng hét chính là một con người không thuộc về nơi đây.
“Sao lại có người thường ở đây? Một con ranh và một thằng nhãi à?”
“Tch. Lại đến quay mấy cái video xàm xí chứ gì. Đây không phải rạp xiếc đâu, con kia!”
Trước những lời xì xào và ánh nhìn đầy khinh miệt, cô chỉ bật lại: “Hả? Mấy người này bị gì thế?”
“Có không ít kẻ ngu ngốc chỉ vì tò mò mà livestream hoặc quay lén Thú Nhân đấy.” Reiji đáp.
Chuyện mấy streamer hay nhà báo mò vào đây quay lén cũng chẳng hiếm.
Thường thì bọn họ bị đập đồ ngay tại chỗ, rồi biến mất không để lại dấu vết.
“Chỗ này còn gần đường lớn nên mấy đứa nghiệp dư mò tới suốt. Nguy hiểm lắm, rút đi thì hơn.” Reiji bảo.
“Tôi đâu có muốn chui đầu vào cái nơi đầy rẫy lũ thần kinh này!!” Mei nghiến răng, càng lúc càng nổi đóa.
“Này... Hai đứa tụi bây la cái gì dữ vậy? Làm tụi tao uống rượu mất cả hứng. Câm mồm lại đi!”
“Muốn chết à...? Tao chiều luôn!”
Một nhóm Thú nhân, người nồng nặc mùi rượu chắn ngang đường họ.
Tên thì cầm dao, tên thì cầm chai vỡ. Trước lúc bình minh, họ sẽ quay lại nhà ga, chờ hết thuốc rồi trở lại hình dạng con người và thay đồ. Sau đó, họ lại đeo khẩu trang lên và tiếp tục sống như những công dân bình thường. Nhưng lúc này, chẳng có luật lệ nào ràng buộc họ cả.
Chúng là những con thú thật sự, không có lý do gì phải kiềm chế cơn hung hãn.
“Cút! Không liên quan đến mấy người!” Mei gào lên. “Chỉ vì muốn nhậu mà bán luôn nhân tính à, lũ già chết tiệt?!”
Reiji cảm thấy rõ cô đang run lên.
Sự hung hăng thái quá chính là mặt khác của nỗi sợ. Một loại phản xạ từ chấn thương.
Ngay khi Reiji vừa hiểu ra thì cô lại ném thêm quả bom nữa.
“Cô đơn quá hả? Già đầu rồi mà không ai nhậu cùng à?! Về nhà uống với vợ con đi!!” Cô quát thẳng vào mặt họ.
“Cái gì cơ…?!”
“Mày…!”
Như đang thêm dầu vào lửa. Những lời mắng chửi cay độc của cô khiến đám Thú Nhân nổi cơn điên.
“Tao thấy con nhỏ đó rồi. Nó hay lượn lờ khu này bằng xe lăn. Hôm trước còn thấy cầm điện thoại nữa.”
“Giờ thì không thấy. Vậy tức là không ai theo dõi nhỉ? Vậy thì… éo cần phải nương tay.”
“Ờ, đập cho nó ngất hoặc giết mẹ nó luôn. Xe lăn chỉ tổ vướng víu thôi!”
Chắc cũng một phần do say rượu.
Bọn Thú Nhân với thân hình động vật cùng nét mặt xấu xí của con người vây kín mọi lối thoát.
“Mày tưởng mày ngồi xe lăn thì muốn làm gì cũng được à… Trong khi bọn tao phải nai lưng làm việc, thì con này chỉ vì què chân mà được ăn trợ cấp, sống sướng như tiên!”
“Đúng đấy! Rồi lại còn làm bộ kiểu, ‘Thương tôi đi! Giúp tôi với!’ nữa chứ!”
“Mày tưởng mày là ai, con ngu? Đồ phế phẩm thì nên chết đi cho đỡ chật đất!”
Khi đám say xỉn ấy hùng hổ tiến đến với vũ khí trong tay...
“Cảm ơn đã cứu tôi. Giờ cậu thả tôi xuống được rồi.” Mei nói, vẫn nằm trong tay Reiji.
Reiji cau mày.
“Cô sẽ chết đấy.”
“Tôi không thể để cậu liên lụy được.” Cô nói với Reiji rồi quay sang hét vào mặt chúng. “Được rồi, lại đây! Muốn làm gì, đánh à? Đạp à? Hay hiếp? Cứ thử nhét vào xem, tôi cắn đứt hết trước khi mấy người kịp hưởng thụ!!”
“C-cái đệt...?!”
Miệng lưỡi sắc sảo của cô khiến đám say rượu phải chùn bước. Đây không chỉ là gan lì nữa.
Đó là một phẩm chất hiếm có, chỉ thấy ở các vận động viên. Một tinh thần chiến đấu phi thường, một sức mạnh phản kháng dữ dội và một niềm kiêu hãnh kỳ lạ.
Công bằng mà nói, cô đã tự rước họa vào thân. Cậu không có lý do gì để phải ra tay cứu giúp.
“…Lẽ ra tôi nên bịt luôn miệng cô lại.” Reiji lẩm bẩm, một tay bế Mei lên còn tay kia thì ôm trán.
Nhưng.
Chỉ trong thoáng chốc, cậu tự hỏi bản thân.
Nếu là em, em sẽ bảo anh cứu cô ấy đúng không, Ikka?
Gương mặt những người thân đã khuất hiện lên trong ký ức cậu.
“Chết đi, con khốn!”
Đám Thú Nhân giận dữ nhào tới. Nhưng Reiji không lùi bước.
“Mau thả tôi xuống! Nếu không thì cậu...!”
“Im đi, đồ ngốc.”
Vừa dứt lời, Mei cảm thấy người mình nhẹ bẫng.
Reiji khuỵu gối, rồi nhẹ nhàng bật lên không trung.
Cả hai lao vút lên bầu trời đêm theo hình đường cong như thể thách thức cả trọng lực.
“Hả…?!”
Cả đám đông phía dưới chết lặng, ngẩng đầu nhìn đôi nam nữ đang lơ lửng trên không.
“Gì thế này?!” Mei sửng sốt la lên.
Bên dưới là những quán bar bẩn thỉu, tồi tàn, trông như bãi rác khổng lồ. Những túp lều tạm bợ mọc nối tiếp nhau như khối u lan tràn. Đường phố thì bít bùng và bụi bặm như động mạch bị tắc, hiếm khi được dọn dẹp.
Thế nhưng khi nhìn từ trên cao, ánh đèn hỗn loạn giữa đêm lại rực rỡ như Dải Ngân Hà.
Họ đáp xuống nóc một sạp hàng tạm bợ ven đường. Reiji tiếp tục nhảy vọt lên, lơ lửng giữa không trung hết lần này đến lần khác, rồi đáp lên khung cửa sổ của một tòa nhà cũ kỹ đã vài chục năm tuổi, men theo những điểm tựa nhỏ bé như dàn máy lạnh hay dây điện để tiếp tục nhảy đi.
“Cậu bay được à?!” Mei kêu lên.
“Tôi không biết bay. Tôi chỉ nhẹ thôi.”
Nói vậy xong, cả hai nhẹ nhàng đáp xuống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Họ đang ở trên nóc một tòa nhà đổ nát, cách khá xa nơi vừa xảy ra xung đột. Đám đông hỗn loạn không còn đuổi kịp nữa, cặp đôi đã biến mất giữa biển người chỉ để lại sau lưng chỉ là vệt sương mù mờ nhạt.
“Đừng có gắt gỏng với tôi chỉ vì cô sợ. Cô đúng là quả bom nổ chậm mà.”
“T-tôi không có sợ nhé! Tôi đang run vì phấn khích thôi!!”
“Nhưng nhìn mặt cô thì không giống lắm.”
Reiji bật cười khẽ, rồi nhảy vút lên nóc tòa nhà bên cạnh và đứng trên chiếc tháp nước cũ kĩ và hơi nghiêng. Cậu phủi bớt lớp bùn đất và rỉ sét, rồi cẩn thận đặt Mei ngồi xuống.
“…Cảm ơn. Vì đã cứu tôi lần nữa.” Cô lúng túng nói lời cảm ơn, dường như đang cảm thấy áy náy thật.
“Cô biết nói cảm ơn à? Tôi tưởng cô đến từ cái nơi không có từ đó cơ.”
“Cậu nghĩ tôi đến từ đâu vậy hả? Nếu giờ mà không biết nói cảm ơn thì tôi đúng là con ngốc rồi.”
“Có biết nói hay không thì vẫn vậy thôi. Cô vẫn là đồ ngốc.”
“Hả?! Cậu hơi quá đáng rồi đó!”
“Tôi có quá đáng à…? Chính cô nói trước mà.”
“Tôi nói thì khác, nghe từ miệng cậu mới thấy bực!”
“Độc tài nhỉ.”
Dù nói vậy, Reiji cũng đã hiểu phần nào con người Mei.
Trông cô ấy có vẻ đang giận, nhưng thật ra không phải.
Với Mei Mizuki, những lời chửi rủa là nhiên liệu tiếp sức cho bản thân.
Cô ấy đang tự mắng mình hơn là nhắm vào người khác. Nhờ nổi giận, adrenaline trong người cô tăng vọt.
Phải giải phóng bớt lượng adrenaline dư thừa, phải tỏ ra dữ dằn, nếu không thì cô sẽ run rẩy vì sợ. Huyết áp và nhịp tim khi cậu chạm tay cô đã nói lên điều đó.
Tại sao lại thế?
“Cô vừa gây gổ với đám say xỉn đó nhỉ.” Reiji lên tiếng. “Cô ghét rượu lắm à?”
“Tôi ghét đến tận xương tủy. Nếu không có cái thứ đó… tôi đã có thể tiếp tục chạy rồi.” Mei ngồi thụp xuống, hai chân nghiêng về một bên trên tháp nước hoen rỉ.
Thứ duy nhất toát lên vẻ nữ tính ở cô, là cách ngồi khép nép ấy.
“Cậu nhận ra rồi, đúng không?” Cô nói tiếp. “Tôi đã, um… rất sợ.”
“Tôi thấy mà.”
Chó càng yếu càng sủa to. Trong cái chốn hỗn loạn này, đó là lẽ đương nhiên.
Hiểu rằng Reiji đã nhìn thấu mình, Mei lập tức dẹp bỏ vẻ cứng cỏi, giơ đôi tay run rẩy và cười chua chát.
“Vào mùa đông cuối năm ngoái… có một thằng ngu đâm xe vào tôi.”
“Tai nạn à?”
“Ừ. Lưng tôi bị gãy. Cậu thấy rồi đấy, chân phải của tôi cũng liệt luôn và giờ không thể chạy được nữa.”
Chạy là cả cuộc đời của cô. Mất đi nó cũng là mất đi chính bản thân mình.
Chỉ cần nhìn thấy mấy gã say rượu là cô đã thấy sợ. Và cô phải nổi giận để đối mặt với nỗi sợ đó, nếu không thì chẳng thể trụ vững.
Vậy nên cô mới hung hăng đến thế à. Nhưng chí ít cũng phải nghĩ cho an nguy bản thân một chút đi.
Việc một người cần hỗ trợ đời sống như cô dám đến đây vốn đã là chuyện phi thường.
Ở khu vô pháp này, chẳng có mấy ai chịu để tâm hay giúp đỡ người khác.
Với đa số mọi người, nơi đây chỉ là chốn ăn chơi, nhậu nhẹt và hưởng thụ.
Chẳng ai muốn bị kéo vào rắc rối, càng không muốn bị làm phiền bởi thứ lòng tốt hay nhân đạo mà họ buộc phải thể hiện ngoài xã hội. Thậm chí, họ còn thấy thích thú khi giẫm đạp lên nó.
Điều cấm kỵ chính là niềm vui, đó là bộ mặt thật của họ.
“Nghe nói tên lái xe lúc đó vừa phê thuốc ở khu này xong, chưa đầy năm phút sau thì đâm vào tôi. Dân nhà giàu thì đứa nào chả thế, cứ nộp tiền bảo lãnh là xong chuyện.”
“Chắc tên đó cũng bị trừ điểm tín dụng kha khá.”
“Nếu xử lý đúng cách thì không sao cả. Hắn cho tôi cả đống tiền… Tôi chỉ muốn hét vào mặt hắn, tôi không cần tiền, trả lại cái lưng cho tôi đi.”
“Đám say xỉn vừa rồi đâu phải tên tài xế đó.”
“Tôi biết chứ. Tôi chỉ đang trút lên người khác. Tồi tệ và thảm hại thật nhỉ.”
Chắc chắn cô đang tự ghét chính mình.
Reiji nhận ra cảm xúc trong đôi mắt ươn ướt và đôi môi mím chặt kia không chỉ đơn thuần là tức giận.
“Nhưng tôi chịu không nổi. Mỗi lần thấy loại người như vậy, tôi tức đến mức chỉ muốn giết giết cho hả giận. Từ hồi còn đứng trước vạch xuất phát nhìn đám đối thủ là tôi đã như vậy rồi.”
“…Lần thi đấu nào cũng vậy à?”
“Tôi không chửi thẳng mặt họ. Tôi chỉ nghĩ trong đầu là sẽ giết hết bọn họ thôi.”
“Cô điên à? Hay vận động viên nào cũng như vậy?”
“Ai biết. Tôi không quan tâm người khác. Tôi chỉ biết mình đã làm vậy thôi.”
Đúng là một cô gái kì lạ, Reiji nghĩ thầm.
Cô chỉ biết cách chiến đấu. Giống những chiến binh thời cổ. Nhưng giờ thì, thứ đó đã không còn nữa.
Cô chỉ còn biết… cắn lại người khác
“Ít nhất thì cũng giả vờ mắt không thấy tai không nghe đi. Cứ gây sự kiểu đó chẳng khác gì tự sát đâu.”
“…Tệ đến thế sao?”
Ừ, Reiji gật đầu khẽ.
Nói thật thì, cô gái này rất nguy hiểm. Miệng lưỡi, tính tình và thái độ đều tệ hại.
Vậy mà không hiểu sao, cậu vẫn muốn giúp cô.
À, ra là vậy.
Dù cô ấy khó hòa đồng với người khác, nhưng thấy cô cố gắng sống từng ngày như vậy, cậu không tài nào ghét nổi.
Tối nay, cô đã may mắn. Vì cậu tình cờ có mặt ở đó và kịp thời cứu cô.
Cậu cần khiến cô hiểu điều đó là lý do duy nhất cô còn sống.
Lần sau nếu không có mình ở đó, cô ấy sẽ bị giết mất… Phiền thật, trong khi mình còn bao việc phải làm.
Thấy rõ nếu không can thiệp thì sẽ hối hận mất, Reiji lạnh lùng lên tiếng:
“Tệ lắm đấy. Đây là khu vô pháp. Ai lạc vào đây rồi chết thì cũng không có cảnh sát nào điều tra cho ra hồn đâu. Người không thể tự vệ thì đừng đến. Cô sẽ bị giết đấy.” Và đó sẽ chẳng phải cái chết dễ chịu. “Từ khi Masquerade xuất hiện, một sự cố thường xuyên xảy ra. Truyền thông thì không bao giờ đưa tin, nhưng những ai từng đến đây vài lần đều biết rõ cả.”
“…Tôi chưa từng nghe. Ý cậu là gì?”
“Sự cố ăn thịt. Trong ba loại Monster Tonic, loại được ưa chuộng nhất là Động vật ăn thịt. Nếu chỉ ở lại một đêm thì không sao, nhưng nếu cô ở lại lâu dài thành thói quen thì sẽ bị hủy hoại.”
Sự cố ăn thịt. Tức là…
Bị bản năng ăn thịt chi phối.
“Ý cậu là… giết người rồi ăn thịt á?! Dù họ có biến hình thì vẫn là người mà!”
“Có người không còn giữ được lý trí để nghĩ như vậy nữa. Với kẻ ăn thịt, con mồi sống chính là khoái cảm. Như mèo vờn chuột vậy, chúng sẽ đuổi bắt rồi giết và ăn.” Thứ khoái cảm nguyên thủy đó còn vượt qua cả dục vọng. “Cô còn sống là vì tôi tình cờ ở đó. Đám say đó dù chỉ là dân thường nhưng thừa sức biến cô thành đống thịt vụn. Và cũng chẳng có lý do gì để chúng không làm vậy cả.” Cậu nhìn thẳng vào mắt cô mà nói.
“…” Mei nãy giờ nín thở lắng nghe, giờ đưa tay lên quạt quạt trước mặt. “…Sao chỗ này khói thế? Như máy phun sương vậy.”
“Đừng có đánh trống lảng.” Khi cô xua đi làn sương trắng từ chiếc khăn mờ mờ quấn quanh mặt của Reiji, cậu vẫn tiếp tục, không để cô lảng tránh.
“Nghe đây. Không phải lúc nào tôi cũng có mặt để cứu cô đâu. Tôi bận lắm. Giờ tôi sẽ đưa cô tới nhà ga, rồi cô về ngay đi.”
“Được rồi. Cậu...đột nhiên nghiêm túc ghê. Cũng là người tốt đấy chứ, biết lo cho người khác mà.”
Cô có vẻ bất ngờ, còn Reiji thì cau có.
“Nếu cô chết ở đây thì tôi sẽ phải là người dọn xác. Đừng làm phiền thêm.”
Nhưng Mei ngẩng lên, ngơ ngác nhìn cậu.
“Hả? Ý cậu là sao? Cậu làm bảo vệ bán thời gian à?”
“Đại khái vậy. Công ty tôi nhận hợp đồng dọn dẹp từ chính quyền khu này.”
“Vậy cái việc khu này ngập rác không phải lỗi của bên công ty cậu à?”
“Rác nhiều quá nên dọn không xuể. Bên bọn tôi vừa thiếu nhân lực, vừa thiếu xe, mà lương thì bèo bọt.”
Masquerade là một khu vực rộng lớn, từng thuộc về kinh đô phía Đông nơi hoàng đế ngự trị thuở trước.
Người ta đổ về từ khắp nơi trong nước. Nhiều đến mức một công ty thôi là không thể xoay xở nổi.
“Tôi đã đủ bận rồi, không muốn phải đi nhặt xác bạn cùng lớp đâu. Về nhà đi.”
“…Ma cà rồng đi làm thêm. Cậu đang đùa hả? Sao không hút máu để sống đi.”
“Lại đùa kiểu đó nữa. Tôi không phải rắn đâu mà làm mấy chuyện đó.” Một trò đùa mà ai cũng hay dùng khi biết cậu là Đặc Chủng với chủng loại VAMPIRE trong ID. “Lúc nào cũng có người mời tôi uống nước cà chua, rồi cứ liên tục hỏi có dị ứng tỏi không. Cá nhân tôi thì chẳng dị ứng gì cả. Tôi ăn uống bình thường như bao người khác.”
“Ừ nhỉ. Giờ nhớ lại thì cậu còn đi lang thang giữa ban ngày nữa mà.”
“Thì đấy. Tôi là con người. Chỉ là trong hồ sơ có ghi thêm chút phụ lục thôi.”
“…Vậy à.” Nghe thế thì Mei cũng thấy dễ hiểu.
Nhưng suy cho cùng, cậu ta đúng là người đặc biệt.
“Tôi từng gặp vài người như thế rồi.” Cô nói. “Đối thủ là con cháu nhập cư và cũng có thành tích tốt nữa. Nhưng tôi chả bận tâm mấy thứ như vậy đâu.”
“Thật à?”
“Ừ, tất nhiên rồi. Xuất thân thế nào không quan trọng, mạnh là mạnh, nhanh là nhanh, chỉ vậy thôi. Đứa nào chọc điên thì tôi xử hết, công bằng cả thôi.”
“Cô là trùm phản diện đấy à…?”
Cô có cách cư xử giống với mấy nhân vật máu chiến hoặc Ma Vương thường thấy trong truyện tranh.
Cậu cũng hơi băn khoăn một chút, không biết có nên cứu một cô gái như vậy không, nhưng rồi…
“Cô đang cố tỏ ra ân cần đấy à?”
“…Nếu cậu nghĩ vậy thì cứ cho là vậy đi.” Mei quay mặt sang một bên với một tiếng hmph.
Cách cô cố giấu cảm xúc khiến phải cậu bật cười nhẹ.
“Đừng ngượng. Tôi không khó chịu gì đâu.” Cô giống hệt một con thú nhỏ khó thuần hóa. Cậu đã quá quen với kiểu này. “Tôi có nuôi một con chuột hamster.”
“Gì vậy, tự nhiên nói cái đó làm gì?!”
“Là của em gái tôi, nhưng có vài chuyện xảy ra nên giờ tôi đang chăm sóc nó. Phần lớn phải nhờ người khác chăm hộ, nhưng tôi đều cố gắng tự tay cho nó ăn nếu có thể. Lúc nào nó cũng ráng cắn tôi cho bằng được.”
“Chắc nó ghét cậu lắm nhỉ?”
“Ừ. Giống hệt cô lúc này vậy.”
“Giờ thì cậu chọc tức tôi thật rồi đấy. Mấy tên đẹp mã hay dùng chiêu này để tán gái à?
“Tôi cũng chẳng định làm vậy đâu… Mà thôi.” Đứng cạnh cô gái đang ngồi trên tháp nước cũ kỹ rỉ sét, cậu cúi xuống nhìn cô, còn cô thì ngước lên nhìn cậu. “Cô cũng có lúc biết suy nghĩ đấy, đồ ngốc.”
“Cậu bình thường hơn tôi tưởng đấy, ma cà rồng à.”
“Tôi bình thường. Và tôi muốn sống như một người bình thường. Tôi… vẫn đang cố.”
Một nụ cười man mác buồn nở ra trên mặt cậu. Lẽ ra ước mơ ấy chỉ là điều rất đỗi bình thường…
Vậy mà nó lại giống như ranh giới mà người khác khó lòng vượt qua.
“Cái làn khói kỳ lạ quanh mặt cậu, rồi cả chuyện cậu có thể nhảy qua cả nóc nhà… Mấy cái đó đâu có bình thường, nhưng cậu lại muốn sống như người bình thường à?”
“Chẳng có gì to tát đâu.”
Nhắm mắt đầy suy tư, cậu thiếu niên phi nhân loại thì thầm điều ước của mình.
“Tôi chỉ muốn có một cuộc sống mà mình có thể… đi tàu điện qua cổng tự động mà không phải mua vé bằng tiền mặt… nghe nhạc trong một căn hộ ấm cúng mà không ai làm phiền… thỉnh thoảng tự thưởng cho mình một bữa ăn ngon ở nhà hàng.”
Cậu lần lượt nói ra những ước mơ giản dị của mình.
Nhưng nếu có người chưa từng chạm tay vào những điều đó, hay vĩnh viễn không thể có được thì sao?
“Tôi biết cậu sống không dễ dàng gì. Nhưng tôi sẽ không tỏ ra thương hại đâu.”
“Không à? Lạ thật đấy.”
“Tôi không thích mấy trò thương hại. Và tôi cũng sẽ không biến bất hạnh của cậu thành mấy chuyện để khóc thuê đâu.”
Cô không muốn dính vào kiểu đồng cảm giả tạo như “tội nghiệp quá” rồi sau đó chẳng làm gì cả.
“Tôi không thể chạy được nữa.” Cô nói. “Còn cậu thì không thể trở thành con người… Những điều ai cũng nên làm được, thì giờ chúng ta lại bất lực. Nó uất ức và khó chịu lắm, tôi chỉ muốn mọi thứ quay về như cũ.”
“Đấy không phải là đồng cảm à?”
“Tôi biết đồng cảm mà? Đồng cảm với thương hại là hai chuyện khác nhau.”
“Khác chỗ nào? Tôi không biết luôn đấy.”
“Là việc cậu chọn tự đứng vững hay dựa vào người khác. Khác biệt lớn đấy.”
Gương mặt cô lấm lem thứ nôn ói nơi phố rượu, nhưng nụ cười lại giống hệt một con mèo hoang đang sống ở khu ổ chuột.
Ra là thế, Reiji nghĩ bụng. Và rồi đúng lúc đó—
“Xin lỗi đã làm phiền! Tôi đến trả đồ nè!”
Một âm thanh chói tai bằng kim loại vang lên khi chiếc xe lăn bị ném thẳng lên nóc tòa nhà đổ nát.
Đôi chân linh hoạt như roi quất bám chặt vào mấy chỗ lởm chởm trên tường như dàn máy lạnh rỉ sét, những vết nứt nẻ và các kẽ hở.
Getsu Raisan nhẹ nhàng đặt xe lăn mà Mei đã bỏ lại ở khu phố bar xuống, rồi đáp lên mái nhà, ngước nhìn lên Reiji và Mei đang ở trên tháp nước.
“Đang hẹn hò à? Nhìn như cảnh trong truyện tranh Mỹ ấy!” Getsu chọc.
“Hả? Ai đây? Người quen của cậu hả, Reiji?” Mei nheo mắt nghi ngờ.
“Ừ, cô cũng biết cậu ta mà… Đứng kế bên tôi lúc giới thiệu trước lớp đấy.”
“À… ra là cậu ta. Cái cậu không đẹp trai gì mà vẫn có người trong lớp thích đấy à.”
“Khoan! Đẹp trai thì bỏ qua đi, nhưng có người thích tôi thật hả?! Ai vậy?!”
Câu chuyện bắt đầu rối tung lên.
Reiji thì thấy phiền, Mei chẳng mấy quan tâm, còn Getsu thì hí hửng hẳn lên.
“Một nhỏ trong lớp mình đó. Hình như cô ấy thích kiểu đô con.”
“…Tuyệt vời!! Thỉnh thoảng cũng phải được như vậy chứ! Ngon lành! Quá đã!!”
“Nhìn vui thấy rõ luôn. Chắc mấy vụ tình cảm của cậu thảm lắm nhỉ… Tội ghê.” Mei nói.
“Tại cậu ta nghèo đấy. Nghèo toàn diện luôn.”
“Im đi! Mà nè, xuống được chưa? Ở đó lạnh lắm đó?”
“…Ừ, tôi muốn đến một chỗ, cho tôi xuống đi. Nhờ cậu đấy.” Mei cúi đầu nhờ vả.
Getsu nở một nụ cười rộng ngoác đậm chất sói.
Cậu ta có biểu cảm phong phú đến bất ngờ, gương mặt trông chẳng khác gì mấy thú cưng dễ thương trên các trang mạng.
Dù đang trong dạng thú, nhưng biểu cảm của cậu lại rất giống người.
“Rất sẵn lòng. Hây!”
Nếu Reiji là làn sương mờ ảo, thì Getsu giống như một chiếc lò xo uyển chuyển bật nhảy không ngừng.
Người sói tung người khỏi nền bê tông, hạ cánh nhẹ nhàng trên phần dốc của tháp nước. Móng vuốt cắm vào lớp sơn tróc chỉ trong chưa đầy một giây, sau đó cậu bế cô lên.
Quần áo cô thậm chí không bị xộc xệch, một màn hộ tống vừa nhanh vừa cẩn thận
“…Dễ chịu hơn đi xe trăm lần luôn đấy!”
“Thật à? Rất vinh hạnh khi được phục vụ quý khách. Mong được đón tiếp lần sau… Whoo!”
Sau vài cú bật nhảy điệu nghệ, Getsu đưa Mei xuống mái nhà rồi nhe nanh cười.
“Gì mà hôi thế!” Mei la lên. “…Ngửi thêm tí nữa chắc ngạt thở luôn. Cậu hôi như chó vậy!”
“Hả? Thiệt hả?! Là tại tôi mới ăn kẹo xương à?! Ê, Reijiiii!”
“Liên quan gì đến tớ? Mà cậu hôi sẵn rồi còn gì. Đánh răng xong vẫn hôi là sao?”
“Tớ đâu biết! Tớ là sói mà, bản chất nó thế! Waaah…”
Câu nói vừa rồi như nhát dao cứa vào tim. Người sói trông hung dữ giờ lại thút thít chảy nước mắt.
“Tôi thấy con trai dùng cái giọng điệu nhõng nhẽo đó nghe tởm lắm.”
“Trùng hợp nhỉ, tôi cũng thấy thế.” Reiji đồng tình. “Dẹp cái điệu đấy đi nhé cẩu.”
“Agh, agh, aaah! Gì mà hai người hội đồng mắng tôi thế?! Ai nấy cũng độc mồm y chang nhau!”
“So với cổ thì tớ vẫn còn bình thường.”
“Tôi không muốn nghe câu đó từ một tên biết bay đâu.”
Trong lúc cả hai vẫn đang đấu khẩu, Reiji lại nhảy lên theo hình vòng cung bất chấp cả trọng lực rồi nhẹ nhàng đáp xuống.
Cậu kiểm tra chiếc xe lăn vừa bị ném lên nóc tòa nhà. May mắn là không có hư hỏng gì đáng kể.
“Xem ra vẫn ổn. Cô vẫn dùng nó đi lại bình thường được.”
“Nhưng mà, giờ vẫn còn dùng loại không có động cơ à? Cậu vẫn còn khăng khăng chuyện đó à ?” Getsu tỏ vẻ tò mò.
Mei phì một tiếng.
“Chân không chạy được nữa thì tay chạy. Có vấn đề gì sao?”
Ánh mắt sắc như dao khiến bất kỳ tên bất hảo nào cũng phải rơm rớm nước mắt vì áp lực.
“Không. Nghe cũng hay mà. Ít ra còn tích cực.” Getsu nhún vai.
“Tôi không quan tâm.” Reiji nói.
Bị lơ đẹp một cách bất ngờ, Mei có chút hụt hẫng, nhưng vẫn tiếp tục: “Vậy à. Mà này, hai người là gì của nhau vậy? Có quan hệ gì mờ ám không đấy?”
“Không đời nào! Bọn tôi sống chung, chỉ là bạn cùng phòng thôi!” Getsu phản đối kịch liệt.
“Chia tiền thuê nhà cho rẻ. Reiji giải thích. “Vì lý do tài chính thôi. Bọn tôi cũng làm chung nữa.”
“À, ừ... cái việc dọn dẹp cậu nói ban nãy nhỉ.” Trong đầu Mei hiện lên hình ảnh mấy chú lao công thỉnh thoảng đến trường.
Trong đầu cô, đó sẽ là một ông chú mặc đồ bảo hộ đang lau sàn, hoặc một kỹ thuật viên điều khiển drone lau dọn bằng máy tính bảng. Nhưng rõ ràng, hai cậu này chẳng giống ai trong số đó cả.
“Ý cậu là kiểu dọn rác trong thành phố hả? Nghe cũng ổn đấy chứ.”
“Đúng là dọn rác thật, nhưng rác của bọn tôi thì hơi khác.” Getsu nói.
Theo luật, người dùng thuốc Monster Tonic không còn được xem là con người mà là động vật.
Do đó, luật pháp cũng không kiểm soát họ. Tuy nhiên, nếu họ làm hại người khác, gây rối nghiêm trọng trong khu đặc biệt hoặc tham gia vào các hành vi phá hoại, thì chính quyền sẽ cử “đội kiểm soát động vật” đến xử lý.
“Chỉ cần có người tiến cử và được cấp cho ít quyền tối thiểu của con người, bọn tôi sẽ được một công ty nhận vào.” Reiji nói.
Chỉ được ban cho vài quyền lợi ít ỏi, họ buộc phải chấp nhận đứng ở đáy xã hội.
“Nếu tính đến chuyện cảnh sát có thể chết hoặc bị thương, thì người ta đâu thể lãng phí họ vào mấy vụ diệt chuột ở cái khu này được.” Getsu nói tiếp.
Họ là lực lượng lao công duy nhất được công nhận trong khu vô pháp này
Họ xử lý mấy thứ rác nguy hiểm đến mức không thể để yên.
“Dù những người uống thuốc đã là thú, nhưng cảnh sát thì vẫn là người.” Getsu nói tiếp. “Nếu họ chết vì mấy chuyện đó thì rắc rối lắm, nên họ sẽ không làm gì được trừ khi định phong tỏa cả khu này. Lúc đó thì đến phiên bọn tôi ra tay.”
“...Nhưng cảnh sát có súng mà, đúng không?” Mei hỏi. “Không dùng thuốc mê được à?”
“Đâu phải thuốc nào cũng hiệu quả với mấy tên Thú Nhân đang phê thuốc.” Getsu đáp. “Hơn nữa, muốn bắn súng gây mê hợp pháp thì phải có bằng bác sĩ thú y và cả giấy phép săn bắn. Chưa kể liều lượng phải tuỳ vào loài và trọng lượng của đối tượng nữa.”
Kéo các cơ quan an ninh công cộng hay cảnh sát từ bên ngoài vào thì quá mạo hiểm.
Thế nên họ sẽ dùng những con tốt thí, lấy độc trị độc.
“Với họ, thuê đám Vĩnh Thú như bọn tôi thì vừa rẻ vừa tiện.” Reiji nói.
Thấy nụ cười đầy cam chịu của Reiji, Mei liền bĩu môi tức tối.
“Thế mà hai người vẫn chấp nhận à?”
“Thật lòng thì không...” Getsu đáp. “Nhưng bọn tôi đâu còn chỗ nào để đi nữa.”
“Chỉ là công việc thôi.”
Chính vì địa vị xã hội thấp kém, họ chẳng có lựa chọn nào khác.
Dù có ghét hay không muốn làm, thì cơ hội khác cũng không có nhiều.
“Tôi không thích điều đó.” Mei nói. “Mấy người lớn sống sung sướng trên sự hi sinh của hai người. Công việc đó thì quan trọng đấy, nhưng rõ ràng là đang bị lợi dụng mà?”
“Cô nổi giận vì chuyện của người lạ luôn hả?”
“Chuyện là của tôi hay của ai đi nữa, thấy người bị đối xử bất công là tôi tức.”
“…Cô là kiểu du côn à? Sợ thế.”
Ba người ba nét mặt khác nhau, và lạ thay, người sói ngoại hình đáng sợ nhất trong cả bọn lại đang lùi bước trước cô gái đang giận dữ.
Cái đuôi của cậu khẽ ngoe nguẩy yếu ớt. Mei không thèm để ý, cô vịn vào một đống gạch vụn gần đó để tự chống mình dậy, cố gắng leo lên xe lăn mà không nhờ ai giúp.
“Cần tôi giúp không?”
“Không cần. Tôi tự làm được… hnf!”
Với một tiếng rên không chút nữ tính, cô vận sức ở hai cánh tay.
“Chỉ có chân phải tôi là liệt hoàn toàn thôi. Chân trái vẫn còn động đậy được chút, nên mấy chuyện này vẫn làm được.”
“Thế à.”
Mei đặt tay lên xe lăn, cô chỉnh vị trí sao cho dễ trèo lên.
Vừa luôn sẵn sàng đỡ nếu cô sẩy tay, Reiji vừa quan sát nỗ lực nhỏ bé của cô.
“Phải công nhận… cho dù có xuất phát từ lòng tốt, nhưng cứ để người khác giúp mọi thứ thì cũng không dễ chịu gì.”
“Đúng vậy đó. Những chuyện mình làm được thì tại sao phải nhờ người khác? Tôi là trẻ con chắc?”
“Không đâu, tôi hiểu mà. Nhưng mà cô mạnh mẽ thật nhỉ… Cô là con gái thật hả?”
“Giới tính không quan trọng. Chỉ đơn giản là tôi mạnh thôi.” Cô đáp dõng dạc, rồi siết chặt cơ tay. Mei cuối cùng cũng tự ngồi được vào xe lăn. “…Hya! Phù…! Đại khái là vậy đó.”
“Cô cứng cựa thật nhỉ.” Reiji nói, vừa ngán ngẩm vừa nể phục khi thấy mồ hôi rịn trên trán cô. “Tôi hiểu rồi. Vậy không cần phải đối xử với cô như con gái nữa.”
“Tôi để ý lâu rồi đó, cậu chẳng gọi tên tôi lần nào. Cứ gọi là Mei đi.”
“Gọi bằng tên luôn à? Vậy cũng được sao?”
“Tôi ghét họ của mình. Đọc cũng khó nữa. Tôi cũng sẽ gọi hai người là Getsu và Reiji.”
“…Tôi chẳng biết nên xử sự với cô thế nào luôn. Bình thường mấy chuyện này chỉ làm khi là bạn bè thôi.”
“Tôi không ngại làm bạn đâu. Chúng ta là bạn cùng lớp, với lại cậu giúp tôi khá nhiều rồi.”
“…Hả…?!”
“Thật á?!”
Câu nói bâng quơ ấy như một cú đấm giáng thẳng vào hai Thú Nhân.
“N-này…bọn mình kết bạn với con gái rồi kìa! Làm gì giờ?!” Getsu hỏi Reiji.
“Bình tĩnh, đừng rối. Trước tiên phải xác định xem có nên gọi cô ấy là con gái không đã.”
“Nghĩ lại thì đúng thật. Cô ấy mạnh ghê mà. Nhưng dù gì đi nữa, đây là người bạn đầu tiên ở thế giới bên ngoài của tụi mình đó.”
“Ừ… Giờ phải làm sao đây? Chậc, không có sách hướng dẫn gì hết…!”
“…Hai người đúng là đồ ngốc.”
Họ tưởng mình đang nói chuyện nghiêm túc và chân thành lắm, nhưng nhìn từ ngoài vào thì chỉ thấy cảnh một người một sói chụm đầu vào nhau để bàn chuyện tình bạn không khác gì màn tấu hài.
“Vậy thì, với tư cách bạn bè, tôi có một yêu cầu nhỏ.” Mei nói.
“Tới rồi kìa. Cô tính nhờ bọn này làm người bảo lãnh à?” Reiji hỏi.
“Nói trước nha, tụi này không có tiền đâu!” Getsu nói. “Mà… nếu chỉ mua gì đó trong cửa hàng tiện lợi thì chắc giúp được nhỉ?”
“Nhiêu đó nhiều quá. Cùng lắm tôi chỉ cho một lon cà phê thôi.” Reiji quy định.
“Kẹt xỉ thế. Mà ai thèm nhờ chuyện đó chứ? Ý tôi đâu phải vậy.” Mei chỉ tay xuống và hỏi: “Ở đây không có thang máy đúng không?”
“Nhà này cũ nát lắm rồi. Đến điện còn không có.”
“Vậy à. Vậy thì giúp tôi xuống cầu thang đi. Làm ơn.”
À, ra vậy, Reiji nghĩ.
Tòa nhà này được xây vào thời chưa nghĩ tới thiết kế cho người khuyết tật, nên chẳng có cách nào để lăn xe xuống.
“Không vấn đề.” Reiji nói. “Tụi này sẽ hộ tống cô tới nhà ga, nên cứ về nhà đi.”
“Không được.” Mei đáp. “Tôi còn việc phải làm ở đây.”
“Vậy nếu tôi nói không giúp thì sao?”
“Tôi sẽ ném xe xuống cầu thang rồi bò theo.”
“Cô không ngần ngại gì luôn à…”
Câu nói đó chẳng phải đe dọa hay nói đùa. Nếu cô đã nói vậy, chắc chắn cô sẽ làm thật.
Họ chưa quen nhau lâu, nhưng cả Reiji và Getsu đều hiểu điều đó.
“Hết cách. Đưa cô ấy xuống thôi, Getsu.”
“Ừ. Mà này, sao cô không kể tụi này nghe xem có chuyện gì xảy ra? Biết đâu tụi tôi giúp được.”
“Không kể được. Đây là chuyện riêng của tôi. Tôi phải tự lo liệu.”
Nhìn ánh mắt cương quyết không lay chuyển đó, cả hai Thú Nhân gật đầu cùng lúc.
Reiji đi trước, Getsu đi sau. Họ nâng chiếc xe lăn như kiểu khiêng kiệu rồi bắt đầu đi xuống cầu thang.
“Cảm ơn.”
Nghe cô nói lời cảm ơn, cả hai tiếp tục bước xuống những bậc thang nứt vỡ của toà nhà cũ nát.
“Tối quá.” Mei nói. “…Tôi không thấy gì hết.”
“Không sao đâu. Nhỉ?” Getsu đáp.
“Nếu sợ thì nhắm mắt lại đi. Dù sao cũng chẳng thấy gì.”
“Hả? Tôi không có sợ nhé!”
Đó là phản xạ tự nhiên. Nhưng nhịp tim cô tăng nhanh, nhiệt độ cơ thể và huyết áp cũng tăng vọt, mùi hương trên người cũng thay đổi.
Hai Thú Nhân cũng nhận ra những thay đổi đó nhưng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi xuống con đường tối đen của khu phố. May là cầu thang không bị chặn hoàn toàn nên chỉ vài phút sau họ đã xuống đến tầng trệt.
Ra khỏi khu đổ nát, dưới ánh sáng lờ mờ của đèn đường, cô thở phào, “Nhẹ cả người. Mà nghĩ lại… tụi mình nhảy xuống luôn không phải nhanh hơn à?”
“Làm vậy cũng được thôi nhưng nguy hiểm lắm.” Reiji nói. “Nếu lỡ tay làm rơi thì cô sẽ chết đấy.”
“An toàn trên hết. Sinh mạng con người là quan trọng nhất.” Getsu nói thêm. “Dù gì thì cũng đắt hơn bọn tôi.”
“Hai cậu bảo thủ quá đấy… Thôi tôi đi đây. Tạm biệt!”
Tới được vỉa hè, cô lăn xe đi luôn, để lại hai người phía sau. Tiếng bánh xe cọt kẹt vang xa dần.
Dĩ nhiên, cô đi ngược hướng nhà ga.
Cô rất sợ, thậm chí là khiếp đảm. Nhưng còn thứ gì đó mạnh hơn cả nỗi sợ đã thôi thúc cô lang thang giữa khu vô pháp này.
Khi bóng cô chỉ còn là một chấm nhỏ nơi cuối phố, người sói liếc nhìn Reiji.
“Làm gì giờ?”
Reiji thở khẽ một cái rồi đáp, “Cô ấy là bạn tụi mình rồi. Cậu hiểu chứ?”
“Ừ… Đến lúc rồi nhỉ?”
Nhìn vào đồng hồ quấn trong lớp lông xù, Getsu nói: “Chỗ xuất hiện thì mỗi lần mỗi khác. Nhưng thời điểm thì gần như y chang.”
“Chắc tới giờ đó là cô ta không còn kiểm soát được bản thân nữa.” Cứ như thể một người hay đói vào một khung giờ cố định trong ngày vậy. “Xem ra không làm vài mạng thì cô ta không chịu nổi. Là ở khu này à?”
“Chắc chắn đấy. Tớ đã nhớ rõ mùi của cô ta rồi.” Getsu hít mạnh bằng chiếc mũi ướt màu đen.
“Whoa?!”
Từ phía cuối con hẻm nà Mei vừa đi khuất:
Một tiếng nổ vang lên.
“...Cậu không cần ngửi cũng biết rồi.”
Chắc cách khoảng hai dãy nhà, Reiji nghĩ thầm khi quay đầu lại.
Khói đen từ xăng cháy bốc lên như nấm, sóng xung kích ập tới trước cả âm thanh.
Kính vỡ loảng xoảng. Rồi sau đó là tiếng nổ đinh tai.
“Cậu thấy được gì không, Reiji?”
“Có. Là một chiếc xe. Nó bay thẳng lên như món đồ chơi, rơi xuống rồi phát nổ.”
Bằng giác quan phi nhân loại, họ đã thấy cảnh tượng ấy trước cả khi vụ nổ diễn ra.
Trước tiên là bóng dáng chiếc xe bị bắn thẳng lên bầu trời đêm trông như quả bóng bàn bật nảy. Rồi nó rơi xuống, va vào thứ gì đó dễ cháy dẫn đến vụ nổ lớn hệt như phim hành động.
Thủ phạm chắc chắn là—
“Cô ta đến rồi. Con nhân mã tông người.”
Họ nhìn chằm chằm vào làn khói và lửa cuộn lên từ phía xa, ánh đỏ hắt lên má...
Lũ chó giữ trật tự rảo bước tiến về phía đó.