Mayoi Neko Overrun!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

23 185

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

131 1299

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

88 1518

Hundred

(Đang ra)

Hundred

Misaki Jun

Câu chuyện về học viện Slayer mở ra từ đây.

132 182

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

(Đang ra)

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

Zecil

Ma Vương Silvia và những người bạn đồng hành của cô sẽ gián tiếp cứu các thế giới khác để ngăn chặn điều đó, nhưng mà—.

28 29

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1743 22476

Tập 09 - Chương 4

Có mèo. Không phải là những con mèo theo nghĩa đen, mà là những "Mayoi Neko" mà Otome hay nói đến.

「Cái… ơ, ơ… tôi quên mất đây là lần thứ mấy rồi, nói chung là cuộc họp ‘Takumi nên làm gì đây’ ~」

Một trong những "Mayoi Neko" đó, Umenomori Chise tuyên bố.

Kiriya Nozomi vỗ tay rào rào một cách uể oải, phụ họa theo cô bé.

Họ đang ở trong con hẻm phía sau một quán ăn mà bình thường chỉ có những con mèo thật sự mới mò đến để xin thức ăn, gần như không có khách ghé thăm. Đây là một nơi lý tưởng để tổ chức các cuộc họp bí mật.

Người tham gia còn lại, Serizawa Fumino, giữ vẻ mặt lạnh tanh, không thèm để ý đến Chise.

「Chủ đề lần này là… tôi nghĩ mọi người đều đã biết rồi, đó là chuyện về vị hôn phu của Otome.」

Đối với cả ba, sự xuất hiện của Sudo Eiji, vị hôn phu của Tsuzuki Otome, là một sự kiện trọng đại.

「Này, Serizawa Fumino, nhìn về phía tôi đi chứ, những gì tôi nói rất quan trọng đấy.」

「Ồn ào quá. Tôi không có hứng thú với cậu.」

「Meow, nói dối. Rõ ràng là cậu rất quan tâm mà.」

「Ư…」

Bị Nozomi nói trúng tim đen, Fumino tỏ ra khá bối rối.

Điều mọi người đang nghĩ là như nhau.

「Rốt cuộc thì Otome… đang nghĩ gì chứ.」

Chise lẩm bẩm.

「Đang nghĩ gì là chuyện kết hôn với người đàn ông đó ư?」

「Vì, anh ta vừa đẹp trai lại vừa giàu có, một người đàn ông có điều kiện tốt như vậy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa đâu.」

「Đúng… thế.」

Fumino gật đầu. Có lẽ Chise nói không sai.

「Hơn nữa… đây là lần đầu tiên tôi thấy một người nào đó có thể nói những lời như vậy một cách nghiêm túc đến thế.」

Trong hai ngày kể từ khi Eiji xuất hiện, những lời yêu thương anh ta nói ra nhiều không đếm xuể.

Ví dụ, "Đôi mắt của tôi tồn tại để ghi lại dung mạo của em", hay "Nếu xé toang lồng ngực tôi ra, em sẽ thấy tên em đã khắc sâu trong trái tim tôi". "Để có được sự tin tưởng của em, tôi sẵn lòng dâng giọng hát cho phù thủy, hóa thành bọt biển cũng cam lòng." Những lời lẽ hoa mỹ khiến người nghe đỏ mặt cứ thế tuôn ra liên tục.

「…Meow. Trong mắt anh ta chỉ có Otome thôi.」

Dù có thích hay không thích, biểu đạt tình yêu đến mức độ đó, là con gái chỉ có thể khen ngợi anh ta. Giá mà Takumi có được một nửa của anh ta thôi, giá mà Takumi có thể chủ động hơn một chút thì…

Thực lòng mà nói, tâm trạng của ba cô gái bây giờ là chung.

Chỉ cần một nửa thôi, Takumi phải học hỏi anh ta.

Mà, thật ra cũng chính vì Takumi là một chàng trai vụng về như vậy nên mình mới thích cậu ấy.

Mặc dù Chise công nhận những ưu điểm của Eiji, nhưng cô bé vẫn nói.

「Cho dù là vậy đi nữa… không có Otome thì Stray Cats sẽ thành ra thế nào đây? Tôi có giúp Takumi đến mấy đi chăng nữa, không có Otome thì cũng chẳng ích gì.」

Fumino trong lòng cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Nếu là Chise của trước đây, chắc hẳn sẽ nói 「Nếu không có Otome, Stray Cats không thể kinh doanh được nữa, tôi sẽ mở một quán mới, cho mọi người đến đó làm việc!」.

Dù sao đi nữa, có vẻ Chise cũng rất coi trọng Stray Cats.

Vì vậy mới hiểu.

Otome không có mặt đồng nghĩa với việc Stray Cats cũng sẽ không còn tồn tại.

「Cậu yếu đuối như vậy thì làm sao được.」

「Sere, Serizawa…?」

Fumino đứng dậy.

「Tuy chưa quyết định, nhưng bà chủ kết hôn, chúng ta không nên chúc mừng cô ấy sao?」

「Vậy thì, rồi Stray Cats sẽ trở thành thế nào chứ!」

「Sẽ không sao cả. Từ trước đến nay không phải đều do chúng ta tự mình quản lý quán hay sao?」

「Dù, dù là nói như vậy…」

「Với lại chúng ta sẽ phải dựa dẫm vào bà chủ đến bao giờ nữa? Bà chủ không còn nữa, chúng ta sẽ không làm được gì cả ư?」

Không ai nói một lời nào.

Vạn nhất có vấn đề xảy ra, Otome luôn có cách giải quyết. Trong thâm tâm mọi người đều nghĩ như vậy. Lòng bao dung của Otome mạnh mẽ đến mức ấy. Mặc dù cô ấy chỉ đứng một bên mỉm cười mà thôi…

Ngay cả khi cô ấy đi giúp người mà không ở quán, cô ấy cũng chắc chắn sẽ chuẩn bị sẵn sàng để quán có thể tiếp tục hoạt động. Sự chuẩn bị của cô ấy rõ ràng đến mức người ít nhận ra nhất có lẽ chỉ có Takumi, ba người đều nghĩ vậy.

「Bà chủ lúc nào cũng quan tâm người khác… nghĩ ngược lại, đây là cơ hội đấy.」

「…Cơ hội?」

Cơ hội mà Fumino nói đến là gì, Chise không khỏi quay đầu lắng nghe.

「Cơ hội để báo ơn chị Otome… Và cũng là cơ hội để cho cái tên ngốc gỗ kia biết chúng ta quan trọng đến mức nào đối với cậu ta… Takumi nghĩ gì, không liên quan đến chúng ta, nhưng chúng ta không thể cản trở chị Otome, người đã luôn chăm sóc chúng ta, có được hạnh phúc!」

「Ô, ồ ồ ồ……!」

Dường như Chise vẫn chưa thể hiểu được.

Nói một cách đơn giản, những điều Fumino muốn nói chỉ có hai. Báo ơn Otome, và sau khi Otome không có mặt, đây là cơ hội để thể hiện sức hấp dẫn của mình khi ở bên Takumi, chính là như vậy.

「Meow… nhưng, không có Otome thì sẽ rất cô đơn.」

「Đâu phải là không thể gặp lại vĩnh viễn, chúng ta tự mình quản lý quán thật tốt, bà chủ cũng sẽ yên tâm thôi.」

「Meow… cũng đúng.」

Nozomi suy nghĩ một chút, rồi gật đầu tán thành, đấm nắm tay vào lòng bàn tay.

「Kết hôn hay không là tự do của chị Otome, nhưng nếu chúng ta không cố gắng làm việc thì chị ấy sẽ không thể đồng ý kết hôn được. Chuyện như vậy, chúng ta không cho phép. Vì chúng ta yêu chị Otome nhất.」

Một tấm lòng chân thành đến vậy. Nếu không có cô ấy thì sẽ cảm thấy cô đơn, đối với Fumino cũng là như vậy.

Nhưng, đó không thể là lý do để tước đoạt hạnh phúc của Otome.

Muốn cho cô ấy một cơ hội không còn lo lắng gì, đó chính là điều Fumino muốn nói.

「Serizawa! Cậu lại nói ra những lời hay ho rồi đó chứ!」

「Meow… Fumino, thật ngầu.」

Giữa các cô gái đã nảy sinh một sự gắn kết mới.

「Trong khoảnh khắc này, hãy hợp tác với nhau nhé.」

「Có nghĩa là… liên minh sao?」

「Meow.」

Họ nhìn nhau xác nhận. Cuối cùng, Nozomi gật đầu mạnh mẽ.

Trong khoảnh khắc này, ba người lại một lần nữa hình thành mối quan hệ hợp tác.

Còn một chuyện nữa, trong số những "Mayoi Neko" thân thiết có một khoảng cách tinh tế giữa cặp chị em.

Mặc dù có lẽ chỉ là tôi, một đứa em trai, đang đơn phương lo lắng mà thôi.

「…Kế hoạch chuẩn bị cho ngày mai làm đến đâu rồi?」

「Ưm? Làm xong rồi đó. Lát nữa, chị sẽ chia một phần bánh ngọt còn thừa cho Yone nhé.」

「Ưm. Tốt lắm.」

Trong phòng khách quen thuộc, chúng tôi nói chuyện như mọi ngày.

Nhưng còn một chuyện nữa mà cô ấy chưa từng kể cho tôi nghe.

[Thật sự là vị hôn phu sao?]

Không hiểu sao, chị gái hoàn toàn không nói gì về Eiji.

Đối với chị gái mà đến cả những chuyện không muốn nghe cô ấy cũng kể, thì điều này thật hiếm thấy.

Cứ như vậy, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu lời nói của Eiji có đáng tin không.

Tôi tự tin vào bản thân.

Rằng sẽ nói "Chúc mừng chị" nếu có thể.

Dù cứ ngỡ cuộc sống này sẽ tiếp diễn mãi mãi, nhưng tôi tự tin rằng mình có thể chấp nhận bất kỳ lựa chọn nào của chị Otome.

Takumi Tsuzuki có được hạnh phúc như hiện tại là từ khi trở thành Takumi Tsuzuki.

Tôi không còn nhớ cái tên trước đó là gì. Bởi vì đó là cái tên được ban cho khi ở cô nhi viện, ngay cả tên Takumi (たくみ) này cũng chỉ là cái tên được biến đổi một cách đùa cợt từ tatami (畳) mà ra. Tên của tôi lạ lùng đến thế đấy.

Vì vậy, tôi muốn nghe những lời quan trọng từ người thân quan trọng này của mình, tôi đã nghĩ như vậy.

Nhưng chị Otome chỉ mỉm cười như mọi khi.

「Thật là, Takumi em sao thế, đứng đực ra đó làm gì. Cá thu đao Eiji mang đến còn thừa, ăn cùng với mấy đứa mèo con nhé ♪」

Khuôn mặt cười hiền lành như mọi khi.

Thế nhưng, vì sao tôi lại không thể nở nụ cười thật tươi?

Buổi sáng, tôi thức dậy vào giờ bình thường, định đi vào bếp chuẩn bị cho công việc hôm nay thì nhìn thấy một cảnh tượng bất thường trong bếp.

「Đang… làm gì… vậy?」

Sáng sớm mà nhà bếp đã rất náo nhiệt.

「Takumi, chào buổi sáng.」

「Fumino… không, ngay cả Chise và Nozomi cũng đang làm gì thế này vào sáng sớm…?」

Tôi đặt câu hỏi đầy thắc mắc cho họ.

Lúc này là sáu giờ sáng. Fumino và những người khác tụ tập vào giờ này, đã thay đồng phục và bắt đầu làm việc.

「Cậu nhìn thì chẳng phải sẽ biết sao? Đang chuẩn bị cho buổi sáng chứ gì.」

「Ơ, tôi biết thì biết là thế…」

Dù là vậy đi nữa, tại sao lại là Fumino và những người khác? Hơn nữa ngay cả Chise cũng đến.

Thường thì công việc chuẩn bị là do tôi và Nozomi — khi chị gái ở nhà — và cả chị gái nữa làm.

Số người cùng làm việc chuẩn bị nhiều như thế này chỉ có dịp Valentine thôi.

「Còn lâu mới đến Giáng Sinh… mà phải không?」

「Nói gì ngu ngốc vậy. Cậu cũng qua đây giúp đi.」

Bị Chise mắng, tôi liền thay quần áo ngay lập tức.

Khi tôi trở lại, Nozomi lặng lẽ đưa cho tôi cái chổi và hót rác.

「Meow…… Cố lên.」

Tôi được khuyến khích.

Tôi cầm chổi và hót rác ra trước cửa quán.

Quả nhiên không khí buổi sáng lạnh run người. Cảm giác như ánh nắng mặt trời vừa mọc đã bị lớp không khí lạnh lẽo ngăn lại, không chiếu tới đây được.

「Nhưng… tại sao mọi người lại tụ tập ở đây nhỉ?」

Trong khi quét dọn, tôi lại một lần nữa thắc mắc về chuyện này.

Không nói đến Nozomi, nhưng gió nào đã đưa hai người kia đến đây chứ.

Tập dượt trước cho công việc chuẩn bị Giáng Sinh ư?

Nếu vậy thì quá đột ngột.

Khi tôi đang suy nghĩ nát óc như vậy thì—

「À, Takumi. Thật đáng nể khi cậu đã làm việc sớm như vậy.」

Là anh Eiji đến.

Anh ta ôm một túi giấy lớn, một đoạn bánh mì baguette nhô ra khỏi túi.

Anh ta trông như một nhân vật bước ra từ một bộ phim nước ngoài lộng lẫy.

「Anh Eiji mới là người dậy sớm mà.」

「Anh vừa đi chạy bộ một chút. Rồi phát hiện một quán bán bánh mì vừa nướng xong… Nhìn xem, trông ngon chứ?」

Anh Eiji cố ý cho tôi xem bên trong túi giấy.

「Còn nữa, mật ong và phô mai, và nhiều thứ khác nữa. Anh muốn ăn sáng cùng Otome và Takumi… Em có ngại không?」

「Không, làm gì có chuyện đó…」

「Tốt quá! Vậy thì, cho anh mượn bếp một lát nhé.」

Nói xong, anh Eiji liền đi thẳng vào quán.

Đương nhiên tôi không thể từ chối anh ta, vì vậy tôi theo sau.

Và rồi, trên bàn ăn bày biện một bữa sáng thịnh soạn mà đã lâu rồi không thấy.

Nhân tiện, số người ngồi quanh bàn ăn còn nhiều hơn trước.

Nhưng mọi người dường như đều cảm thấy có chút áy náy trong lòng.

Nozomi ít nói, Fumino rất nhút nhát thì không nói làm gì, ngay cả Chise cũng vậy.

Mà, tôi cũng vậy thôi, không biết nên phản ứng thế nào cả.

「Thế nào! Trông ngon mắt chứ.」

Anh Eiji chỉ vào bàn ăn đầy ắp bữa sáng, tự tin nói.

Bánh mì baguette được cắt lát, phết một loại bơ ốc sên Pháp nghe là thấy cao cấp. Ngoài ra còn có phô mai, thịt bò xông khói, mật ong.

Thêm vào đó là món salad Caesar làm từ xà lách romaine giòn tan, trứng khuấy mềm mịn và thịt xông khói nướng giòn rụm, vân vân.

Tuy không phải là món ăn cầu kỳ, nhưng nhìn rất bắt mắt, và đã khiến tôi thấy thèm ăn ngay từ sáng sớm.

Và bữa sáng này dường như toàn bộ do một mình anh ta chuẩn bị.

「Sao thế? Nào, đừng khách sáo, ăn đi. Đương nhiên, cả các thiên thần nữa.」

Anh ta thản nhiên nháy mắt với Fumino và những người khác. Sau khi gặp lại ba cô gái của Stray Cats, anh ta luôn gọi họ là thiên thần.

Đương nhiên, ba cô gái đã kiên quyết không xuất đạo, nhưng…

「Vâng, vâng ạ.」

Fumino đột nhiên đỏ mặt.

Ngay cả Fumino cũng bị phong thái đàn ông của anh ta làm cho đỏ mặt, quả là anh ta có sức hút.

「Otome, thế nào? Có hợp khẩu vị của em không?」

「Ưm~… Em ăn, em ăn…」

Chị Otome trong trạng thái nửa ngủ nửa thức, cắn bánh mì baguette mà không thêm bất cứ thứ gì.

Dáng vẻ ngái ngủ không đứng đắn, cúc áo ngủ cài lệch. Thật là dáng vẻ không thể để vị hôn phu nhìn thấy được.

Mặc dù anh Eiji dường như không hề bận tâm.

「Anh chợt nhớ lại chuyện ngày xưa… Mỗi sáng mọi người cùng ăn bữa sáng.」

Anh Eiji cảm khái lẩm bẩm.

「Lúc đó là Otome chuẩn bị bữa sáng đấy.」

Chị ấy… chuẩn bị bữa sáng sao!?

Đó là một cảnh tượng khó mà tưởng tượng được từ góc nhìn hiện tại.

Nói thật, tôi vẫn chưa biết rốt cuộc anh ta và chị tôi quen nhau như thế nào.

「Cái đó… tôi chưa từng nghe chuyện này, anh Eiji và chị tôi quen nhau thế nào vậy?」

「Cuộc gặp gỡ giữa anh và Otome sao…?」

Các thiên thần, Fumino và những người khác đều sáng mắt lên, rất hứng thú với câu hỏi của tôi.

「Phải rồi. Nên bắt đầu từ đâu đây… Hay là từ chuyện anh muốn làm nhạc sĩ rồi rời khỏi Aomori này nhỉ…」

「Bắt đầu từ lúc gặp nhau thôi được rồi.」

「Ơ— anh cứ tưởng đoạn vượt eo biển Tsugaru sẽ khiến mọi người phấn khích chứ… Thôi, đành chịu.」

Bị Fumino cắt ngang, anh Eiji có chút tiếc nuối.

「À, anh nhớ hôm đó…」

Ngay khi anh Eiji sắp nói—

「Eiji! Anh quả nhiên ở đây!」

Jessica thở hổn hển đứng ở cửa phòng.

「À, Jessica. Em cũng vào nghe thử đi?」

「Không phải là "nghe thử đi" đâu! Xin đừng đột ngột bỏ phòng thu khi đang ghi âm chứ!」

「Không phải đâu, chỉ là đi chạy bộ một chút, rồi không để ý liền…」

「Anh đã chạy bộ từ Kyushu đến thị trấn Suzunone này bằng cách nào chứ!」

Kyushu…? Anh ta cứ như đang đi dạo thôi vậy. Lẽ nào người này đã cố tình đến từ Kyushu chỉ để ăn sáng cùng chúng tôi sao?

Nói đến đây, tất cả các bao bì nguyên liệu anh Eiji mang đến đều không phải là loại có thể tìm thấy ở gần đây.

Với bộ dạng này, cầm túi giấy lên máy bay, chắc hẳn các chị tiếp viên hàng không đã hoảng hồn rồi.

「Thôi, về thôi!」

「Chờ chút! Ít nhất cũng để anh ăn nốt miếng bánh mì cuối cùng này…」

「Không được! Daniel!」

Và rồi theo thông lệ, Daniel, người vệ sĩ, xuất hiện.

Anh Daniel nhẹ nhàng vác anh Eiji đang mè nheo như một đứa trẻ, từ từ rời đi.

「A— không muốn về, không muốn về~! Anh không muốn đi thu âm mà!」

「Bye bye~ Hẹn gặp lại nhé~」

Chị Otome lãnh đạm tiễn anh ta về.

「Uwaa, Otome~!」

「Đã làm phiền mọi người rồi.」

Cuối cùng thì cô Jessica vẫn chào tạm biệt như một thư ký rồi rời đi. Thế nhưng, đằng sau lưng áo vẫn còn treo móc phơi quần áo. Cô ấy có thể chậm chạp đến mức nào nữa chứ…

Cứ như vậy, một sự căng thẳng kỳ lạ đã xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày của chúng tôi.

Đầu tiên là Fumino và những người khác làm việc một cách đáng kinh ngạc.

Lịch làm việc có rất nhiều tên của Chise và Fumino.

Nhân tiện, tên của Nozomi vốn dĩ không được ghi vào bảng. Vì cô bé làm việc mỗi ngày.

Chị Otome cũng ở trong quán, tôi cũng cảm thấy thời gian mình ở quán lâu hơn.

Vì vậy, chúng tôi đã không để ý đến chuyện đó.

Chuyện của một "Mayoi Neko" ôm mối phiền muộn nhưng không thể nói ra.

Trong lớp học ở trường, nhìn vào bảng phân công được điền đầy chữ đỏ, tôi thở dài.

Không phải đi đến quán cũng không tệ. Khi đến quán và nhìn thấy Takumi-senpai, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

Thế nhưng… hoàn toàn không có cơ hội ở riêng với nhau.

Nói là thể hiện tài năng ở quán thì cũng chỉ là vẽ tranh trên tờ quảng cáo vào ngày Eiji đến thôi.

Và điều đó cũng là vì đã có những bức tranh được vẽ và lưu giữ để giúp Takumi trong chuyến đi thực tế của cậu ấy, dùng trên trang chủ của câu lạc bộ Mayoi Neko và dùng ở quán.

Thực ra không chỉ vẽ những bức đó.

Quan trọng nhất, những bức tranh được vẽ bằng cả tâm huyết.

Đó là nụ cười của Takumi.

Khi nghĩ đến việc vẽ thứ mình muốn vẽ nhất, trong lòng tôi chỉ nghĩ đến điều này.

Chỉ năm ngày không gặp thôi mà tình yêu dành cho Takumi đã lấp đầy trái tim tôi đến thế.

Tôi muốn lén lút đưa bức tranh này cho cậu ấy.

Giấu nó lẫn vào những bức tranh khác, để Takumi-senpai không nhận ra.

Thế nhưng, có lẽ sự rụt rè này không tốt chút nào.

Kể từ khi người tự xưng là vị hôn phu của cô Otome xuất hiện, mọi người đều không thể giữ được bình tĩnh.

「Ha…」

「Sao thế? Towano-san.」

Shibata hỏi khi nhận ra tiếng thở dài của Kokoro.

「Không sao đâu. Không có gì cả.」

「Có vẻ như quán đang có chuyện gì đó lớn thì phải. Chẳng ai đến phòng câu lạc bộ cả.」

「Vâng… hình như vị hôn phu của bà chủ đến, mọi người có vẻ đang rất hoảng loạn.」

Dù Kokoro hoàn toàn không hiểu rõ tình hình, nhưng cô bé thấy rằng việc Otome, người mà cô bé đã trở nên thân thiết, có một người yêu hoàn hảo thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Bởi vì Otome rất xinh đẹp và có bộ ngực lớn.

「Haha, vậy là, định lén lút đưa bức tranh đi ư?」

Shibata, người duy nhất biết chuyện Kokoro đã làm trong chuyến đi thực tế, đã nhận ra.

Kokoro cảm thấy buồn vì không thể trả lời lại một cách trôi chảy.

「…Cảm giác… không có cơ hội để đưa.」

Lại một lần nữa thở dài.

Tại sao lại thở dài nhiều đến vậy chứ. Hình như bây giờ thở dài nhiều hơn lúc ở một mình trong góc lớp.

「Là vậy sao…」

Thật cảm ơn Shibata đã quan tâm đến mình mà không tùy tiện an ủi hay nói gì cả.

「Towano-san, tại sao cậu lại thích Takumi-senpai vậy?」

Anh ta đột nhiên nói nhỏ. Giống như đang thăm dò bí mật của Kokoro, anh ta nhìn thẳng vào mắt Kokoro một cách rất nghiêm túc.

Kokoro xao xuyến theo hai nghĩa.

「…Tớ, tớ không biết nữa. Vì… cứ thế mà thích thôi.」

Kokoro nói lấp lửng, phần "thích" có nói ra hay không cũng không rõ.

「Thế nhưng… xung quanh senpai toàn là những người ưu tú… Mọi người đều rất tích cực, một người như tớ thì…」

Sự dịu dàng của Shibata đã ngăn Kokoro thở dài.

「Nhưng, đó là người mà Towano-san thích, phải không?」

Kokoro cười ngượng ngùng.

Rồi, cô bé cảm thấy mình đã hiểu được. Tâm trạng của Shibata.

「…Chúng ta, có lẽ, rất giống nhau?」

「Mà… trong chuyện tình yêu thì là vậy đấy.」

Shibata cười khổ. Kokoro không khỏi mỉm cười theo anh ta.

「…Vậy thì, tớ, đi làm thêm đây. Shibata-kun thì sao?」

「Lát nữa tôi đi. Tôi cũng tò mò về vị hôn phu đó.」

「Đó là một người rất tốt đó. Nói sao đây… rất giống Takumi-senpai đó.」

Kokoro đã lấy lại tinh thần một chút, đứng dậy.

Dù các cô gái kia có dẫn trước đến đâu đi chăng nữa, cũng chưa chắc đã tính là tôi thua.

Ngày hôm sau, rồi ngày hôm sau nữa, anh Eiji đều xuất hiện với nụ cười sảng khoái.

Hoặc vào buổi sáng, hoặc vào bữa tối, tùy thuộc vào tình hình ngày hôm đó mà anh ta đến vào những thời điểm khác nhau, nhưng anh ta chắc chắn sẽ mang theo quà đặc sản đến.

Có vẻ như anh ta đã dùng máy bay phản lực riêng để đi đến các vùng khác nhau mua về.

「A! Takumi.」

Và hôm nay, anh Eiji cũng đến.

Hôm nay anh ta không ôm túi giấy mà là một thùng giữ nhiệt.

「Gửi từ Hokkaido đến đó. Xem này, là cá hồi thu.」

Xem ra đặc sản hôm nay là cá hồi thu.

Ngoài cá hồi còn có nhím biển, trứng cá hồi, cua, bánh White Lover, súp cà ri ăn liền, v.v.

Một cuộc diễu hành đặc sản hoàn hảo của Hokkaido.

「Anh Eiji… không sao chứ?」

「Em đang nói chuyện gì vậy. Hơn nữa, ăn tối đi thôi. Anh nhờ các thiên thần giúp một tay được không?」

Nhân tiện, không chỉ có mình anh Eiji đến.

「Đặc sản hôm nay là gì thế? Wow, con cua lớn quá.」

「Nhím biển…」

「Tớ, tớ muốn thử món súp cà ri này xem có vị gì.」

Fumino và những người khác đã hoàn toàn quen với anh Eiji rồi.

Tôi nhận lấy thùng giữ nhiệt, lập tức mang vào bếp.

「Ôi, Eiji-kun hôm nay cũng đến ư?」

「Otome!」

Eiji lập tức chạy đến bên chị Otome đang từ quán bước ra và ôm lấy chị ấy.

Thật sự mà nói, cảnh tượng này thật khiến người ta cảm thấy khó chịu.

「Không đi làm sao?」

「Đừng bận tâm nữa. Thời gian ở bên Otome quan trọng hơn bất cứ điều gì.」

Vẫn nói những lời ngọt ngào như mọi khi.

Dù anh Eiji nói có vẻ hợp lý, nhưng việc luôn quan tâm đến chuyện thế sự cũng rất quan trọng.

「À, hôm nay cũng mang đến nhiều đặc sản thế. Phải rồi, hay là hôm nay ăn lẩu nhé.」

「Tiệc lẩu ư! Đã lâu lắm rồi anh muốn cùng Otome vây quanh nồi lẩu ăn cơm!」

Anh Eiji mắt sáng rực, rất vui mừng.

Nhưng, mọi chuyện không thể đơn giản trôi qua như vậy.

「Eeeeiiiiiijjjjiii……!」

「Oa!? J-Jessica!?」

Cô thư ký đeo kính, mặt đầy tàn nhang Jessica xuất hiện ở đây với vẻ mặt tồi tệ.

「Eeeeiji…」

À, cô ấy ngã xuống rồi.

「J-Jessica!?」

Chúng tôi vội vàng đưa cô Jessica vào phòng.

Sau một thời gian nghỉ ngơi, cô Jessica uống hết ly súp ngô nóng hổi, hạnh phúc thở phào một tiếng.

「Ha~ Người ấm quá.」

Chúng tôi bị cú ngã đột ngột của cô ấy làm cho giật mình. Hỏi cô ấy bị sao, hóa ra chỉ là đơn thuần đói bụng mà thôi. Bận đến mức quên ăn, đây không còn là mức độ chậm chạp nữa rồi.

「Thật tình, đừng có làm tôi sợ chứ.」

「Đó là lỗi của Eiji! Hơi lơ là một chút là đã không biết lăn đi đâu rồi!」

「Vì anh muốn ở bên Otome mà.」

「Ư… ư… Dù là vậy, Eiji là giám đốc mà. Tự nhiên rời công ty như vậy, chúng tôi… ư… ư… hu hu hu hu!」

「À, đừng, đừng khóc mà Jessica.」

Thay vì thư ký và giám đốc, nói họ là chú và đứa cháu mít ướt thì phù hợp hơn.

「Ừm… thư ký cận thị chậm chạp ư… thuộc tính này không thường thấy, khá mới mẻ đấy chứ.」

Ieyasu không biết từ lúc nào đã xuất hiện, nhìn Jessica rồi một mình "ừm, ừm" gật đầu.

「…Cậu ở đó à, Ieyasu.」

「Tôi ở đó chứ! Hơn nữa, phải gọi tôi đến chứ! Dạo này phòng câu lạc bộ chẳng ai đến. Tôi cô đơn lắm chứ!?」

Nói đến đây, dạo này Fumino và những người khác vẫn luôn không rời khỏi Stray Cats.

Ngay cả Chise cũng ưu tiên chuyện quán hơn cả câu lạc bộ Mayoi Neko.

「Nhưng, đây là vị hôn phu của Sư phụ Otome sao…」

Theo thông lệ, bên cạnh Ieyasu là Daigoro. Cậu ta nhìn anh Eiji như thể đang nhìn một đối thủ.

「Thực ra, thế nào rồi, Takumi?」

「Cậu hỏi gì, về anh Eiji à?」

Daigoro "ừm" một tiếng gật đầu. Khuôn mặt vốn đã vô cảm lại càng căng thẳng hơn.

「Là một người rất giỏi… nhỉ. Giỏi đến mức khó có thể dùng lời để diễn tả được.」

Tôi không biết nên trả lời cậu ta thế nào cho tốt. Nhưng, phải nói sao đây, có một điều có thể nói ra.

Anh ta và chị Otome là cùng một loại người.

Cực kỳ tích cực, có hành động mạnh mẽ, có xu hướng bộc phát nhưng lại rất quan tâm đến mọi thứ xung quanh.

「Là vậy sao… Nếu Takumi nói vậy, thì chắc chắn là một người xuất sắc.」

Daigoro hơi yên tâm, nét mặt giãn ra.

「Nói chung, Jessica-chan hôm nay cũng nên ở lại đây thì hơn.」

Chị gái cũng phát huy lòng tốt bụng, khuyên cô Jessica ở lại.

「Ơ… nhưng mà…」

「Đừng khách sáo mà~ Em là người nhà của Eiji-kun mà phải không?」

「À… vâng.」

Nghe nhắc đến từ 【gia đình】, cô Jessica hơi giật mình.

Có lẽ là do tôi nhầm lẫn, nhưng tôi cảm thấy cô Jessica đang giữ khoảng cách với chị gái.

Có lẽ là vì chị gái là vị hôn thê của giám đốc nên cô ấy mới khách sáo như vậy.

「Mọi người hôm nay cũng đến nhà chị ăn tối nhé ♪ Vì Eiji-kun đã mang đến rất—— nhiều nguyên liệu làm lẩu.」

Cuối cùng, bao gồm cả Ieyasu và Daigoro, tất cả nhân viên làm thêm ở Stray Cats đều vây quanh nồi lẩu ăn cơm.

Đương nhiên phòng không thể chứa hết từng đó người, vì vậy chúng tôi ghép các bàn trong quán và trong phòng lại với nhau để đảm bảo mọi người đều có chỗ ngồi.

Cô Jessica, đã ba ngày không ăn gì, đã tiêu diệt cua với một khẩu vị đáng sợ, còn anh Daniel thì khác với vẻ ngoài, chỉ nhanh chóng đưa rau tần ô và đậu phụ vào miệng.

Cuộc trò chuyện rất sôi nổi. Dù nói vậy, người nói chuyện gần như chỉ có anh Eiji và Ieyasu, anh Eiji, người đã xa Nhật Bản một thời gian dài, và Ieyasu trò chuyện về văn hóa moe của Nhật Bản.

Cuối cùng còn nói đến mức phải lấy laptop ra mua DVD anime ngay tại chỗ. Có lẽ ngày anh Eiji sản xuất các bài hát anime Nhật Bản không còn xa nữa.

Fumino, Nozomi, Chise, và cả Towano cũng có mặt ở đây một cách tự nhiên.

Tôi cũng mời Shibata, nhưng cậu ta từ chối nói rằng "Tôi không thể làm phiền mọi người".

Lúc đó tại sao cậu ấy lại hỏi tôi liệu tôi có đi cùng Towano không, rốt cuộc ý đó là gì nhỉ? Lẽ nào, Shibata có ý với Towano sao…?

Ưm, không có cảm giác đó.

Nói chung, trừ Shibata ra, có thể nói là đúng nghĩa "toàn bộ nhân viên tụ họp", rất náo nhiệt.

Đã lâu lắm rồi không có nhiều người vây quanh bàn ăn như thế này.

Nghĩ vậy thì, tôi của hiện tại có lẽ đang rất hạnh phúc.

Có gia đình, có nhiều bạn bè… tất cả đều là nhờ chị Otome đã nhặt được tôi.

「Quả nhiên, nhiều người cùng ăn tối thật vui.」

Khi gần ăn xong, anh Eiji đột nhiên nói ra câu này.

Giống như là anh ta đã nói ra những gì đang có trong đầu tôi vậy.

Tôi không khỏi quay phắt đầu nhìn anh Eiji.

「Xung quanh Otome lúc nào cũng có người tụ tập một cách tự nhiên. Anh rất bị điểm này thu hút.」

「Ôi, xung quanh Eiji-kun chẳng phải cũng có người sao? Daniel cũng không thay đổi mà.」

Anh Eiji thoáng chốc quay đầu nhìn hai thuộc hạ của mình.

「…Đúng vậy. Cảm ơn, Jessica và Daniel.」

Anh Eiji là người Nhật, thư ký là một cô gái tóc vàng mắt xanh như đã thấy. Còn có anh vệ sĩ da đen Daniel. Nghĩ kỹ lại, đây là một sự kết hợp kỳ lạ đến mức nào chứ.

「Nếu có thể, anh muốn Otome và anh cùng đến đó.」

Đột nhiên, sự im lặng bao trùm bàn ăn. Mà, nói sao đây, đây là tình huống thường xuyên xảy ra gần đây.

「À, tôi nói. Anh Eiji, anh có muốn đi tắm không!」

Nhân tiện, đây là tôi đang nói một cách vội vàng không suy nghĩ.

Không, không có lý do gì cả. Chỉ là thấy đến giờ tắm nên mới nói vậy thôi.

Anh Eiji như hiểu ra điều gì đó, mỉm cười.

「Tắm à, hay đó. Nhưng, dù sao thì cũng sẽ đi thôi, hay là nghe nguyện vọng của anh trước đã.」

Anh Eiji phá ra cười, như thể nghĩ ra điều gì đó.

Fumino và những người khác nhìn tôi với vẻ mặt 「Tại sao?」.

Mà… tôi biết. Tôi biết mình đã nói những lời kỳ lạ.

Nhưng không hiểu sao lại cảm thấy không thể nghe lời đó.

「Được, được thôi, là gì vậy?」

Nghe thấy lời đáp của tôi, anh Eiji nói ra những lời ngoài dự đoán.

「Ôi ôi ôi ôi! Tuyệt vời quá!」

Đến chỗ tắm, anh Eiji run lên vì xúc động, hét lớn.

Nói vì sao thì, đó là vì chúng tôi đã đến trước một tòa nhà cổ ở cuối phố mua sắm.

Đề xuất của anh Eiji là "muốn đi nhà tắm công cộng".

Một nơi đầy phong vị Nhật Bản, chỉ những đứa trẻ con mới muốn đi.

「Thỉnh thoảng đi một lần cũng không tệ đâu nhỉ, nhà tắm công cộng.」

Chị Otome dứt khoát quyết định.

Và rồi, tất cả mọi người đều đi về phía nhà tắm công cộng nằm sâu hơn trong phố mua sắm.

Nhà tắm công cộng Suzunone, gần đây than thở vì làm ăn ế ẩm, đột nhiên có một nhóm khách đông đảo đến, một người đàn ông da đen cao lớn và một phụ nữ tóc vàng mắt xanh lẫn trong đó, vì vậy những người già đến tắm ở đây đều trố mắt ngạc nhiên, nghĩ rằng đã có chuyện gì xảy ra.

「Thật là cổ điển! Không khí này thật hoài niệm! Quả nhiên nhà tắm công cộng phải thế này mới đúng!」

Anh Eiji còn hưng phấn hơn lúc trước, nhìn vào tủ kính đựng cà phê sữa, một thứ hiếm thấy ngày nay, và vui vẻ náo động.

Cảm giác hưng phấn không dừng lại khi vào phòng tắm, nhìn bức tranh núi Phú Sĩ vẽ trên tường, miệng lẩm bẩm "Nhà mình cũng làm một cái…".

Không chỉ bên này náo nhiệt, có thể nghe thấy tiếng ồn ào, phấn khích của các cô gái từ phòng tắm nữ bên kia bức tường.

「Ieyasu à, anh kỳ lưng cho em nhé.」

「Ơ, không cần đâu, thôi, em tự làm được mà.」

「Đừng khách sáo. Nào, quay lưng lại đây.」

「Cha!? Cái diễn biến BL này là sao thế!?」

Không hiểu sao Daigoro lại đang kỳ lưng cho Ieyasu.

「Tốt đó chứ, cái này. Chúng ta cũng làm đi?」

「Ơ…」

Thật lòng mà nói tôi không muốn như vậy. Những người có sở thích đàn ông kỳ lưng cho nhau thì quá có vấn đề rồi.

Nhưng nhìn anh Eiji mắt sáng rực, rất mong đợi, tôi cảm thấy khó mà từ chối, thế là đành để anh ta kỳ lưng.

「Cái cảm giác này, anh rất mong ước.」

Anh Eiji vui vẻ nói.

Cảm giác này, là ý nói chuyện kỳ lưng sao.

「Cha mẹ anh mất từ nhỏ. Vì cũng không có anh chị em, nên anh rất mong ước cuộc sống gia đình quây quần bên nhau.」

「Là vậy sao…」

「Mà, may mắn là ông bà nội đã đưa anh về nuôi dưỡng là người giàu có, không có chuyện gì phải bất tiện cả, mà, nói là không cô đơn thì là nói dối đấy.」

Chuyện không có gì bất tiện hẳn là thật.

Thế nhưng, như vậy thì không thể bù đắp được cho một đứa trẻ mất đi cha mẹ.

Tôi tận mắt trải nghiệm và hiểu được anh ta.

Nói vì sao thì, tôi và anh Eiji đang ở trong hoàn cảnh tương tự.

「Tôi nói… nói thật thì, vẫn chưa được nghe.」

「Ưm, chuyện gì vậy? Hỏi gì cũng được mà.」

「…Chuyện anh và chị tôi quen nhau thế nào, anh vẫn chưa kể cho tôi nghe.」

「Ồ ồ, đúng là vậy thật nhỉ.」

Anh Eiji suy nghĩ một chút, rồi dần dần kể lại chuyện gặp gỡ chị Otome.

「Anh muốn trở thành nhạc sĩ, rồi rời khỏi nhà, chuyện đó anh đã nói rồi phải không?」

「Vâng, anh nói anh một mình đến Mỹ.」

「Đúng vậy, mang theo một cây guitar. Giờ nghĩ lại thì thật là ngốc nghếch. Vì muốn làm nhạc sĩ mà đến Mỹ ư. "Ít nhất cũng phải đến Anh Quốc, nơi khai sinh ra rock!" Em sẽ hiểu khi nghe câu đó chứ.」

Nói xong, anh Eiji khúc khích cười.

「Lúc đầu cứ như đùa vậy mà mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Vừa làm thêm vừa biểu diễn trên đường phố, từng có lúc được công ty thu âm mời, rồi ra mắt ngay lập tức. Đã từng hùng hồn tuyên bố: "Phát hành album, rồi doanh số album sẽ cứ thế tăng vọt!". Nhưng, cũng có lúc hoàn toàn không bán được. Rồi chất lượng cuộc sống cứ thế giảm sút. Say xỉn bị thương, số tiền dành dụm được từ việc bán album tiêu sạch trong chớp mắt… Đến khi nhận ra, tôi thấy mình hoàn toàn lạc lối trên đường đời. Không tiền không chỗ ở, đói đến mức không thể cử động được, tôi ngã xuống trên đường phố Los Angeles. Rồi… gặp Otome.」

Là vậy sao. Chắc là, chuyện này xảy ra trước khi tôi được nhặt về.

Cha mẹ của Tsuzuki mất khi tôi học trung học, nhưng trước đó chị gái vẫn sống cùng cha. Vì học viện Umenomori có chế độ du học, có lẽ chị ấy đã tận dụng điều đó để ra nước ngoài. Vì chị gái chẳng mấy bận tâm đến biên giới mà.

「Lúc đầu anh cứ nghi ngờ đôi mắt của mình. Vì gặp một nữ sinh trung học trên đường phố Los Angeles mà. Hơn nữa lại là người Nhật nữa chứ.」

Vậy thì đương nhiên sẽ bị sốc rồi.

Vì tôi đến giờ vẫn còn ngạc nhiên về chuyện được chị gái nhặt về mà.

「Khi tỉnh dậy, anh ngửi thấy mùi súp miso.」

「Súp miso… sao.」

「Đứng dậy thì thấy Otome đang làm súp miso trong bếp của căn phòng. Sau khi ngẩn người nhìn cô ấy một lúc, mọi người cứ thế lần lượt bước vào phòng. Người da trắng, người da đen, từ người già đến trẻ nhỏ, nói chung là rất náo nhiệt.」

Chỗ đó chắc là cái gọi là nhà bếp chung của khu tập thể.

Và những người sống ở đó là các cặp vợ chồng trẻ nghèo, sinh viên nghèo có ý định trở thành luật sư, người già cô đơn không có bạn bè, nghệ sĩ có tác phẩm không bán được, nói chung toàn là những người như vậy. Có vẻ như chị Otome đang chăm sóc họ ở đó. Anh Eiji đã ngã xuống ở đó, rồi cùng sống với họ.

…Nói thật thì, đúng là không hề thay đổi chút nào.

「Toàn là những người tốt cả. Quan trọng hơn, mọi người đều ồn ào nói về ước mơ và mục tiêu của mình mà nỗ lực tiến lên. Nhờ đó, anh cũng được thức tỉnh. Thay đổi tâm trạng, làm lại từ đầu.」

Anh Eiji nheo mắt lại như đang hoài niệm.

「Anh lại bắt đầu vừa làm việc vừa sáng tác nhạc. Chỉ dựa vào giọng hát của mình thì không thể đạt được thành tích cao hơn. Nhưng anh rất tự tin vào khả năng sáng tác. Ban đầu chỉ là sáng tác xong thì bán, bán xong rồi lại sáng tác, chỉ vậy thôi. Nhưng rồi sẽ có những công việc chỉ định anh làm… Lúc đó, số người ở trong căn hộ trở nên ít đi. Mọi người đều đã thực hiện được ước mơ và rời đi. Người ủng hộ mọi người và tiễn họ ra đi chính là Otome. Nấu ăn, xử lý các mối quan hệ xung quanh, lắng nghe những lo lắng và phàn nàn của mọi người. Thật là một sự hỗ trợ lớn lao. Otome là mẹ, là chị, là nữ thần của mọi người.」

Không phải là nói quá, đối với anh Eiji và những người sống ở căn hộ khác, chị gái thực sự là một tồn tại giống như nữ thần, điều đó là không sai.

Thế nhưng, tại sao chị gái lại làm những việc giống như người giúp việc ở đó chứ?

Chị ấy là chị gái mà, chắc chắn là đi dạo chơi rồi quyết định ở lại đó, lý do là vậy phải không. Khi tôi đang chìm vào suy nghĩ một mình, anh Eiji vẫn tiếp tục nói.

「Người cuối cùng còn lại, chỉ có anh và Daniel.」

「Hả… này, anh Daniel cũng ở đó sao!?」

Không khỏi quay đầu nhìn chính chủ, cái thân hình khổng lồ đó đang ngâm mình trong một bồn tắm hơi nông để thiền định.

「Dù vẻ ngoài là vậy, thực ra anh ấy rất thích trẻ con. Thật ra điều anh ấy muốn làm nhất là một người trông trẻ… Dù nhút nhát và không giỏi nói chuyện, nhưng rất ít người sẵn lòng thuê anh ấy.」

Là vậy sao. Dù vẻ ngoài đáng sợ, nhưng lại là một người dịu dàng.

「Dù không trở thành người trông trẻ, nhưng cô con gái sinh ra năm ngoái rất giống mẹ cô bé là cựu người mẫu, rất đáng yêu. Anh ấy cưng chiều con đến mức người ngoài cũng cảm thấy ngượng. Vừa nỗ lực học để thực hiện ước mơ trở thành nhà thiết kế, vừa làm vệ sĩ bên cạnh anh. Nhân tiện, tên này trông đáng sợ nhưng thực ra không giỏi cãi nhau với người khác. Sức mạnh vô biên, nhưng tính cách thì cực kỳ dịu dàng.」

「Cứ nghe hết chuyện này đến chuyện khác, sau này tôi không dám nhìn thẳng vào anh Daniel nữa mất…」

Đừng bận tâm, anh Daniel như muốn diễn tả ý đó mà vỗ vai tôi.

Nói sao đây… càng nghe càng không thấy đó là chuyện của người khác… cảm giác này là sao chứ.

「Khi Otome rời đi trước mắt anh thì đúng là lúc quyết định phá hủy căn hộ. Đến bây giờ anh vẫn không quên. Lúc đó, anh vừa thành lập công ty riêng, dù không có tiền nhưng lại có thừa nhiệt huyết đến mức có thể bán đi. Anh đã nói: "Khi công ty đi vào quỹ đạo thì hãy kết hôn với anh nhé". Nhưng sáng hôm sau, Otome đã biến mất.」

Chuyện này tôi cũng đại khái có thể cảm nhận được. Chắc chắn sẽ rất cô đơn.

Chị Otome chắc chắn nghĩ rằng họ đã ổn rồi.

Chị ấy chắc hẳn cảm thấy anh Eiji và anh Daniel, và những người sống ở đó đã không còn vấn đề gì, nên mới bước sang một giai đoạn mới.

Tại đây tôi mới bắt đầu nhận ra.

Là vậy sao. Khu tập thể nhỏ bé này… và Stray Cats là giống nhau.

Nơi những Mayoi Neko tụ tập. Anh Eiji chắc là một người giống như tiền bối của tôi vậy.

Có phải anh ta biết tâm trạng của tôi không, anh Eiji mỉm cười.

“Về kết quả thì tôi đã nắm được vị trí hiện tại trong tay. Lần này, đến lượt tôi bảo vệ Otome, bảo vệ hạnh phúc của Otome rồi. Dù cô ấy vẫn chưa hồi đáp. Nhưng Otome chắc chắn sẽ đến thôi. Vì chúng tôi là người một nhà mà.”

Tôi đã bị sốc khi anh ta có thể nói những lời đó một cách thẳng thắn đến vậy.

Vì chị gái tôi luôn là người mang nụ cười trên môi, không màng đến chuyện của bản thân mà bận rộn lo toan cho người khác.

Đương nhiên, đó là điều chị Otome tự mình muốn làm.

Dẫu vậy, liệu điều đó có thể trở thành sự bảo đảm rằng cứ tiếp tục như thế là ổn không?

Bởi vì người thực sự muốn chị Otome hạnh phúc đang ở ngay trước mắt.

“À à, nhân tiện nói đến, Jessica cũng đến chỗ tôi vào lúc đó. ‘Tôi sẽ làm mọi thứ, vậy nên hãy thuê tôi đi!’ cô ấy đã nói như thế. Lúc đó còn tưởng có một học sinh cấp hai đến, nên đã xác nhận căn cước công dân nhiều lần.”

Cô Jessica… ừm, cho đến bây giờ trông cô ấy vẫn giống một học sinh cấp ba.

Cuối cùng, tôi dùng nước trong bồn tắm để chà lưng cho Eiji-san.

Đột nhiên, tôi nhận thấy vẻ mặt Eiji-san lộ ra cực kỳ nghiêm túc.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Không… Quả nhiên, đến nhà tắm công cộng thì phải làm cái việc đó chứ.”

“Cái việc… là gì ạ?”

“Đúng, chính là việc đó.”

“…Không, anh nói ‘việc đó’ tôi cũng không hiểu đâu.”

“Đặt xà phòng dưới chân… để trượt đi, đó là cách cơ bản ở nhà tắm công cộng mà phải không? Hồi bé em chưa từng thử sao?”

…Không, nói đúng hơn thì đó chỉ có trẻ con mới làm thôi.

Dù sao thì việc không thể kết thúc mọi thứ một cách suôn sẻ thật giống chị Otome…

Tôi đành phải thừa nhận.

Tôi đã ghen tị với Eiji-san.

---

Phía hội chị em đang cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm thành một hàng ngang. Ai nấy cũng đều cuốn tóc dài của mình bằng khăn, trông giống như chị em gái vậy.

“Ha… Bồn tắm lớn thật thích.”

“Đúng vậy…”

Otome thoải mái thở dài, Fumino cũng làm theo cô ấy.

“Tuy là lần đầu đến nhà tắm công cộng… nhưng cũng không tệ. Nhà mình cũng nên xây một cái như thế này nhỉ.”

“Meo. Bồn tắm lớn, ngâm mình rất vui.”

Các cô gái ở Stray Cat trông đều rất vui vẻ.

Trừ hai người.

Đầu tiên là Kokoro với vẻ mặt nghiêm túc, cất tiếng.

“Kia, chủ quán… có một chuyện, cháu muốn hỏi cô, có được không ạ?”

“Chuyện gì vậy, Kokoro-chan.”

“Cô và Eiji-san đã gặp nhau như thế nào?”

Nghe câu hỏi của Kokoro, mọi người đều giật mình.

Đó là điều mà tất cả những người có mặt ở đó đều quan tâm.

Và một người nữa, dù chỉ đang hùa theo câu chuyện của mọi người, nhưng người phụ nữ tóc vàng luôn nhăn nhó kia bị câu hỏi này thu hút nhất. Cô chính là thư ký nhỏ nhắn, Jessica, đi cùng Eiji.

“Em, em cũng muốn nghe. Chuyện của cô và Eiji.”

Jessica, đeo kính mờ mịt hơi nước, truy vấn Otome. Trông cô ấy cực kỳ nghiêm túc.

Sau đó Otome “Ừm—” một tiếng, lục lọi ký ức của mình.

“Chuyện là, ban đầu tôi còn tưởng đó là một con mèo lớn.”

“Mèo…?”

Kokoro không kìm được hỏi.

“Đúng. Vì nó co rúm lại trong bóng tối dưới thùng rác. Tôi đã nhờ mọi người trong chung cư khiêng nó lên chung cư. Rồi sau đó mới phát hiện hóa ra không phải mèo, mà là người—.”

Thật là một lời nói rất Otome.

“Lúc đó, tôi đã vượt qua kỳ thi của Học viện Umenomori và có thể đi du học. Tôi sống ở Los Angeles. Tuy có tiền trợ cấp của trường, nhưng nếu không tìm một chỗ ở rẻ nhất thì sẽ thấy có lỗi với hiệu trưởng, phải không? Thế nên tôi sống ở vùng ngoại ô, nhưng ở đó có đủ loại người. Dù có xảy ra cãi vã hay nổ súng, trị an cũng không tốt lắm, nhưng nhiều người sống cùng nhau rất vui đó.”

Tuy Otome cô ấy mới có thể vui vẻ như vậy, nhưng một người Nhật bình thường nghe thế thì chỉ cảm thấy sợ hãi mà thôi.

“Ban đầu những người cùng thuê nhà là một cặp vợ chồng già. Nhưng sau đó không biết vì sao lại tăng lên rất nhiều người. Tôi hình như là đối tượng ngưỡng mộ của những người sống ở đó, vì tôi đã nhặt những người bị ngã trên đường lên. Trong số đó cũng có những người ở lại nhà không chịu đi, dù mọi người rất nghèo, nhưng rất hoạt bát.”

Fumino và những người khác cảm thấy như đã từng nghe những lời này ở đâu đó, nhưng lại không thể nhớ ra.

“Và rồi, một ngày nọ, cô nhặt được Eiji-san…?”

Otome “Đúng, đúng thế——” với giọng điệu vui vẻ.

“Sau khi tôi nói với anh ta ‘Đừng ngủ cùng với rác nữa, hãy đến nhà tôi đi?’, anh ta đã trở thành một trong những người ở lại nhà không chịu đi. Anh ta thường xuyên một mình chơi nhạc rock, rồi gầm lên với mấy ông chú ‘Hát cho tôi nghe mấy bài dân ca đi!’”

“Cái đó… cứ thế thôi sao?”

“Hả? À, ừm—. Đó là một đứa trẻ ngoan đó. Luôn nói ‘Tôi muốn trở thành người nổi tiếng!’ Tôi nghĩ anh ta là người khuấy động không khí. Mà, tuy tôi không hiểu lắm về chuyện ca hát đâu.”

Nếu bản thân anh ta mà nghe được điều này thì chắc chắn sẽ cuộn mình trong phòng hai, ba ngày không ra ngoài.

“Là, là như vậy sao… Nhưng mà, tại sao lại hứa hẹn hôn ước…”

Kokoro thì thầm với giọng lấp lửng, Chise ở bên cạnh cô ấy chen lời.

“Đúng thế— chứ. Từ những gì vừa nói thì hai người đâu có hứa hẹn hôn ước gì. Sao mà con mồi lớn như thế lại chủ động theo đuổi Otome được.”

“Này, Umenomori, đừng đi sâu quá. Chuyện đó là tự do của Otome.”

Dù vẻ mặt rất tò mò, nhưng vẫn đưa ra lời phản đối không phù hợp với tâm trạng, nói đúng hơn là muốn tự mình thuyết phục bản thân, Fumino che đậy.

Bên cạnh cô ấy, Nozomi quay đầu về phía Jessica.

“Eiji-san là người như thế nào?”

Bị giật mình, Jessica không biết trả lời câu hỏi của Nozomi như thế nào.

“À, bài hát Eiji hát rất hay đó! Em đã là fan của anh ấy trước khi ban nhạc tan rã! Dù khi anh ấy tái xuất em đã ép anh ấy phải cho em làm quản lý! Anh ấy thực sự rất giỏi đó!”

“Meo. Em không hỏi cái đó, anh ấy là người như thế nào?”

Đối mặt với câu hỏi của Nozomi, cô thư ký tóc vàng đỏ mặt.

“À… cái đó, làm sao mà nói được nhỉ… Anh ấy là người tốt đó. Luôn quan tâm đến người khác hơn bản thân, nhưng cũng bất ngờ là làm việc theo ý mình, hiểu rõ cảm xúc của mình… Nhưng mà, sao mà nói được nhỉ, hơi chậm hiểu… phải không? Còn nữa…”

Cô ấy với vẻ mặt có chút cô đơn nhìn về phía Otome.

“Luôn nói về cô Otome. Rằng cô là một người xinh đẹp.”

Nói xong, Jessica cúi đầu.

Kokoro không hiểu sao cảm thấy lòng mình như bị siết chặt, đau đớn.

Bản thân mình cũng như vậy.

Kokoro chỉ nhìn biểu cảm của Jessica là đã hiểu.

Người này cũng giống mình. Chắc chắn là giống nhau.

Luôn nghe nói Otome rất xinh đẹp, sau khi nhìn thấy người thật thì thấy quả nhiên đúng như vậy.

Nhưng mà, người này trong lòng cũng có cảm xúc giống mình.

“…Giống Takumi vậy.”

“Nozomi, đừng truy vấn nữa! Đó là tự do của Otome mà!”

“Meo, dù là vậy, nhưng rất tò mò.”

“Đúng thế— chứ! Chân thật với bản thân không tốt sao! Nozomi nên hỏi cho rõ những gì mình muốn hỏi đi.”

“Phải tùy trường hợp chứ!”

Kokoro không nghe lọt tai cuộc nói chuyện ồn ào của Fumino và những người khác.

Bóng hình Jessica cúi đầu trùng khớp với mình khiến Kokoro lúc này gần như muốn khóc.

Lúc này.

“Không sao đâu. Jessica-chan.”

Otome dùng bộ ngực đầy đặn của mình ôm Jessica vào lòng.

“Oa, oa oa, có chuyện gì vậy ạ?”

Dù đều là phụ nữ, Jessica bị ôm khi đang trần truồng liền đỏ mặt.

Làn da trắng nõn dần chuyển sang màu hồng, trông thật đáng yêu.

“Dù Eiji luôn làm theo ý mình, nhưng là một đứa trẻ biết quan tâm đến những điều quan trọng. Hơn nữa, kết luận bây giờ vẫn còn hơi sớm. Anh ấy thận trọng đó, chắc chắn rồi.”

Nụ cười của Otome không hiểu sao hình như cũng đang hướng về phía Kokoro.

“Jessica-chan, cháu rất coi trọng Eiji, cảm ơn cháu.”

“A, a, a, vì, vì anh ấy là giám đốc mà! Em là quản lý của Eiji mà!”

Nhìn Jessica đang bấp tấp đỏ bừng mặt, Kokoro cảm thấy ghen tị.

Nếu có thể thẳng thắn như thế.

Nhưng mà… chỉ khi trở nên thẳng thắn, mình mới có thể cạnh tranh với các tiền bối.

Cảm thấy thân thiết với cô ấy đồng thời, tôi cảm thấy như có ai đó đẩy mình từ phía sau.

Và rồi, lúc này.

“Ối ối ối ối——”

Kèm theo tiếng gầm, một tiếng “Rầm!” rất lớn vang lên.

“Eiji!?”

“A, quần áo!!”

Kokoro không kịp ngăn cản, Jessica đã lao ra khỏi phòng tắm nữ.

Tôi đã cố hết sức ngăn cản.

Tôi chỉ muốn ghi nhớ sự thật này. Nhưng, đã không ngăn cản thành công.

“Ư… ư ư… C, cái này khó quá. Đau quá.”

Eiji-san ở bên phòng tắm nam toàn thân đâm sầm vào đống chậu rửa mặt chất cao như núi, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Nhân tiện, Ieyasu đang cười phá lên. Tôi xin nói thêm, chính hắn đã xúi giục và cho mượn xà phòng.

“Wahahaha! Một diễn biến cực kỳ bá đạo ngang với anime! Điều này thực sự khiến người ta hứng thú! Bây giờ tôi có thể chấp nhận anh là một nhà sản xuất đẳng cấp thế giới rồi! Khả năng hành động không bị ràng buộc bởi lẽ thường chính là cội nguồn của thành công!”

…Không, dù anh đang nói những lời rất hay, nhưng đây không phải là vấn đề đó chứ.

Lúc này.

“Eiji!”

Trắng bóc, trần như nhộng xông vào phòng tắm nam là cô Jessica.

“Eiji! Tỉnh lại đi!”

Không màng ánh mắt xung quanh, cô chạy về phía Eiji đang ngã.

Dù thân hình nhỏ bé nhưng làn da đẹp không che giấu được nhiều, cô ấy ôm anh ta đứng dậy.

“A… a à, Jessica. Tiếp theo thì nhờ cô đó…”

“Anh đang nói gì vậy! Tỉnh lại đi!”

A—xin lỗi. Anh ta chỉ là nghịch ngợm trong nhà tắm rồi bị ngã thôi.

Tôi vội vàng lấy khăn từ phòng thay đồ, phủ lên người Eiji-san và Jessica.

An ủi cô Jessica đang lo lắng và ra khỏi phòng tắm, Fumino với vẻ mặt lo lắng đang đợi ở đó.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Giải thích ngắn gọn tình hình cho Fumino…

“Kiểu này, em phải ngăn anh ta lại chứ! Vì Eiji-san vẫn chưa quen với Nhật Bản mà, đồ Takumi ngốc! Chết hai lần đi—!”

Cơn lốc lời mắng mỏ của cô ấy thổi bay tôi.

Tự cảm thấy, tôi thật tệ hại.

Lúc này, dù bị đá, tâm trạng cũng cảm thấy thoải mái.

Bởi vì tôi nhận ra mình đang thua Eiji-san.

Bởi vì tôi nhận ra mình đã không suy nghĩ hạnh phúc của chị Otome rốt cuộc là gì.

---

Sáng hôm sau. Tôi tỉnh dậy vào giờ sớm hơn mọi khi.

Dù chỗ bị Fumino đá hôm qua vẫn còn đau khi rửa mặt, nhưng ngược lại khiến đầu óc càng tỉnh táo hơn. Trời bên ngoài vẫn còn rất tối, trong nhà một mảnh yên tĩnh.

“…Được rồi, cố lên!”

Hơi khích lệ tinh thần một chút, tôi bắt đầu công việc chuẩn bị.

Tôi cảm thấy mình nhất định phải tạo ra sự thay đổi.

Đã quyết định thì phải hành động.

Tôi nghĩ đây là trách nhiệm tối thiểu của mình.

Yokota Keizou rất tức giận.

Cả năm nay, mỗi sáng ông ấy đều cảm thấy bốc hỏa trong bụng.

Hôm nay ông đã 64 tuổi, thời gian ông sống ở thị trấn Suzune cũng bằng tuổi ông.

Trước đây thật tốt. Phố mua sắm tràn đầy sức sống, trẻ con chơi đùa ngoài đường.

Gặp người quen thì chào hỏi đôi chút, đôi khi chia sẻ bữa tối nấu thừa cho người khác.

Nhưng nhìn hiện tại mà xem.

Phố mua sắm vắng tanh, trẻ con đều ở nhà chơi game.

Còn hàng xóm thì biến thành chung cư dành cho người độc thân.

Đúng, người trợ giúp trong chung cư này chính là nguyên nhân khiến Keizou tức giận.

Người nhân viên văn phòng sống ở đó từ mùa xuân năm ngoái.

Vào buổi tối thường gọi bạn bè đến nhà làm ầm ĩ. Mặc dù đã nhiều lần cảnh cáo nhưng anh ta vẫn tiếp tục gây ồn ào.

Không để xe đạp vào nhà xe, xe của anh ta mỗi khi đi qua Keizou đều phải dựa vào tường.

Anh ta thờ ơ vứt tàn thuốc bừa bãi v.v., Keizou nghi ngờ liệu anh ta có hành động như vậy một cách có ý thức hay không.

Trong số đó, điều khiến Keizou tức giận nhất là cách vứt rác.

Anh ta không biết phân loại hay sao, bỏ tất cả rác vào cùng một túi.

Mà còn không tuân thủ ngày thu gom rác. Hơn nữa nhiều lần nhắc nhở anh ta đều giả vờ không biết.

Phân loại rác bừa bãi là công việc hàng sáng của Keizou.

Hôm nay, Keizou cũng nửa tức giận, nửa cam chịu đi đến thùng rác.

Đặc biệt hôm nay là ngày đổ rác ẩm.

Dù tốt hơn mùa hè, nhưng việc tìm và phân loại rác nhà người khác là một công việc khá buồn tẻ.

Đến thùng rác, Keizou bắt đầu nghi ngờ đôi mắt của mình.

Vừa hay người đàn ông nhân viên văn phòng đó đến đổ rác, nhưng rác đã được phân loại rất tốt rồi.

Chính là người đàn ông không quan tâm đến cảm xúc của người khác và cũng không có kiến thức xã hội.

Keizou kinh ngạc không kìm được đi thẳng đến hỏi người đàn ông đó. Tại sao, hôm nay lại phân loại rác.

Thế là anh ta trả lời.

“Được một cậu học sinh cấp ba không quen biết nói cho.”

——Anh ta đã nói như vậy.

Tôi nghi ngờ mình có nghe nhầm không. Đến nay tôi đã nhắc nhở nhiều lần nhưng người đàn ông đó vẫn không sửa, vậy mà lại thay đổi chỉ vì một cậu học sinh cấp ba sao?

Nhưng mà, sự thật là người nhân viên văn phòng từ nay sẽ không lười biếng phân loại rác nữa.

Keizou lập tức có thiện cảm với cậu học sinh cấp ba bí ẩn đó, tối hôm đó, ông lấy cây kiếm tre đã cất trong tủ mười năm không động đến ra múa thử.

Mặc dù vì thế mà bị đau lưng phải nhập viện.

Trong vài ngày Eiji đến đây, thị trấn Suzune đã xảy ra vài điều kỳ lạ nhỏ nhặt như vậy. Ví dụ, hình vẽ graffiti trên tường một ngôi nhà nào đó được xóa sạch vào ngày hôm sau.

Ví dụ, chiếc nhẫn đồ chơi mà một cô gái làm mất không biết từ khi nào lại trở về tay cô ấy.

Hay ví dụ, con chó đáng sợ luôn sủa người qua đường trở nên thân thiện với mọi người.

Đúng là những thay đổi nhỏ, nhưng tất cả đều là “nhận được sự giúp đỡ của con người”, điều này chắc chắn không sai.

[Cứ như là Zashiki-warashi làm vậy.]

Cũng có người nghĩ như vậy. Bất kể câu chuyện nào cũng đều nhắc đến một nhân vật. Đó chính là [cậu bé trông giống học sinh cấp ba]. Việc xảy ra thực sự là nhỏ nhặt, nên cuối cùng mọi người đều không nghiêm túc điều tra người này là ai, ngày tháng cứ thế trôi qua.

Nhưng mà, vẫn có người sẽ nhận ra.

“Thủ phạm chính là em.”

Vừa bước vào lớp đã đột nhiên bị Fumino coi là thủ phạm.

Tôi không khỏi “Hả?” hỏi cô ấy, nhưng Fumino dường như rất tin tưởng, không có ý định lùi bước.

“Em biết mà. Gần đây, người lén lút làm công tác thiện nguyện ở thị trấn, là em phải không?”

Nói tôi là lén lút, thật bất ngờ. Tôi hoàn toàn không nghĩ đến việc phải che giấu đâu.

“Tại sao lại làm những chuyện như vậy? Làm loạn, làm những chuyện này có nghĩ mình thật ngầu không?”

Có thể nghe ra Fumino đang lo lắng cho tôi.

A à, phải rồi. Tại sao lại bị biết, tôi hiểu rồi, gần đây tôi đã dậy sớm hơn.

Hơn nữa, Fumino sống ở nhà thờ chắc đã nghe tin đồn ở phố mua sắm rồi.

Dựa vào những thông tin đó, chắc hẳn cô ấy cho rằng đó là do tôi làm.

“Không phải đâu. Chỉ là, muốn hơi bắt chước một chút thôi.”

“Bắt chước….?”

“Chị Otome sẽ làm gì, em đã nghĩ như vậy.”

Không phải là muốn làm những điều đặc biệt gì.

Chỉ là, tất cả những điều này tôi đều muốn làm để dần dần thay đổi bản thân. Ví dụ, vào buổi sáng, dậy sớm hơn một tiếng so với mọi khi.

Khi quét dọn trước cửa hàng tiện tay giúp hàng xóm quét dọn luôn.

Những chuyện nhỏ nhặt như vậy, nhưng làm việc gì cũng phải bắt đầu từ những điều nhỏ bé.

“Thật sự, không làm gì lớn đâu. Em cũng không muốn được người khác khen ngợi.”

Fumino dù hiểu nhưng dù thế nào cũng không nói nên lời.

“Tsudzuki—có rảnh không—?”

“Hả? A à…”

Được người trong lớp gọi đúng lúc, nhân cơ hội này tôi liền chạy trốn khỏi Fumino.

Bởi vì, cái này thật sự rất thảm hại mà.

Không thể nói với Fumino, Chise và cả Nozomi. Đương nhiên, chị Otome cũng vậy.

Nếu một ngày nào đó chị Otome rời xa chúng tôi.

Tôi sẽ khác Eiji-san, tôi sẽ lo lắng cho chị ấy, nếu chị ấy không thể tự do, tùy ý rời đi, thì tôi với tư cách là em trai sẽ cảm thấy xấu hổ, dù chỉ một chút cũng muốn giúp đỡ chị gái mình.

Mãi đến bây giờ mới nhận ra điều gì đó. Không thể nói ra.

Sau khi chạy trốn, tôi ôm những cuốn sách lớn và dày cùng với nhiều dụng cụ hoàn toàn không biết công dụng, loạng choạng đi trên hành lang.

Tôi được người trong lớp nhờ đi thương lượng trực tiếp với giáo viên để xin gia hạn thời gian nộp bài, và kết quả là bị giáo viên đẩy cho công việc sắp xếp tài liệu.

Thông qua việc bắt chước chị gái giúp đỡ người khác, tôi biết được rằng, một khi việc gì đó đã bắt đầu, sau đó nó sẽ theo dây chuyền mà trở thành cái này cũng muốn làm cái kia cũng muốn làm, muốn bao cả mọi việc.

Và rồi không biết từ khi nào, tôi cũng đã hiểu được lý do tại sao phạm vi hoạt động của chị gái lại vươn ra tầm cỡ thế giới.

“Tiền bối Takumi!”

Towano phát hiện ra tôi liền chạy tới.

“Hành lý này, từ đâu mà có vậy ạ?”

“Hơi được giáo viên nhờ một chút.”

Tôi giải thích với Towano đang kinh ngạc hỏi tôi.

Tôi đã từ chối Towano, người như dự đoán, thở hổn hển cầu xin “Em giúp cho!”, dù tự mình cảm thấy khó chịu.

Không phải tôi ra vẻ gì cả, chỉ là thấy mình vừa mới bắt đầu làm việc đã lôi người khác vào thì không tốt lắm. Dù cũng có lý do là tự trọng nên từ chối lựa chọn để con gái giúp mang hành lý.

Tôi vì phải đi thư viện, nên đã đi cùng Towano đến giữa đường.

“Tiền bối… gần đây trông bận rộn quá nhỉ.”

“Vậy sao? Bản thân em không thấy vậy đâu.”

“Tiền bối không phải ngày nào cũng bị người ta gọi đi gọi lại khắp nơi, đi không ngừng sao.”

“A—…”

Nhắc mới nhớ, có lẽ là do gần đây bị gọi đến phố mua sắm tập trung nhiều lần.

Vì chuyện vị hôn phu, mọi người không thể tùy tiện gọi chị Otome qua, mà tôi cũng có lý do phải đi mua đồ. Số lần thường xuyên đến mức cả Towano cũng nhận ra sao, phải chú ý hơn mới được.

“Cố gắng quá rồi đó. Tiền bối Takumi. Nếu anh cứ như vậy thì em…”

“Towano?”

“Khụ, không có gì cả.”

Towano vội vàng che giấu rồi bỏ tôi chạy mất.

“Towano…?”

Tay tôi vươn ra muốn gọi cô bé dừng lại nhưng lại đờ đẫn giữa không trung, không biết phải làm sao.

---

“Takumi lạ quá…?”

Như dự đoán, Chise có một phản ứng tinh tế.

Takumi hiếm khi không ở Stray Cat.

Otome cũng vậy, không có ở đây. Trong quán chỉ có Fumino và những người làm thêm, cùng với Shibata không hiểu sao thường xuyên đến quán.

Otome được vị hôn phu của cô ấy gọi đi ăn tối.

Người ngoài nhìn vào quán này giống như đang kinh doanh tạm bợ mà thôi, nhưng đây cũng chỉ là chuyện thường ngày.

Không có lấy một vị khách nào, đây cũng là tình trạng bình thường của quán.

Có lẽ chính vì vậy. Kokoro mở miệng nói chuyện, dường như nếu cứ để mặc thì sẽ ngồi ngẩn người cho đến khi đóng cửa.

Mặc dù trong lòng cô ấy cũng không thể diễn tả lời nói một cách tốt đẹp, nhưng vẫn muốn cố gắng hết sức để diễn đạt sự khó chịu của mình thành lời.

“Bởi vì, cậu ấy một mình gánh vác đủ mọi công việc, hôm nay cũng vậy…”

Hiện tại, Takumi ra ngoài để làm trọng tài cho một vụ tranh chấp xảy ra ở phố mua sắm.

Hình như một cửa hàng mới mở đã đặt biển quảng cáo quá lớn, khiến người ở cửa hàng bên cạnh cảm thấy bất mãn, rồi bắt đầu cãi vã.

Giải quyết những tranh chấp như vậy, cách đây không lâu là công việc của Otome, nhưng không biết từ lúc nào đã trở thành Takumi làm.

Kokoro, nói đúng hơn là cảm thấy lo lắng cho Takumi đang nỗ lực giúp đỡ như vậy.

“Đúng vậy, cố gắng quá rồi đó.”

Chise thở dài. Thực tế, gần đây, cô ấy cảm thấy hoàn toàn không nói chuyện được với cậu ấy.

“…Meo. Takumi, luôn không có ở đây.”

“…Tôi, hoàn toàn không lo lắng cho cậu ta đâu.”

Fumino nói với vẻ mặt hoàn toàn trái ngược với lời nói.

Khởi đầu là sự xuất hiện của người tự xưng là vị hôn phu của Otome.

Kể từ đó, Takumi trong lòng đã thay đổi điều gì đó, điều này là không nghi ngờ.

Đáng lẽ với tư cách là một học sinh cấp ba, gánh nặng mà cậu ấy phải gánh đã đủ nặng rồi, lại còn phải lo chuyện xung quanh, một ngày nào đó cậu ấy sẽ bị kiệt sức mất.

Sự lo lắng và quan tâm của Kokoro và những người khác chính là ở điểm này.

“Thôi nào, mọi người. Tiền bối cậu ấy, bây giờ chỉ hơi nóng vội thôi.”

Shibata lập tức an ủi.

“Ừm. Takumi có lẽ là đã cố gắng quá sức… nhưng đây không phải là một xu hướng tốt sao. Đây là việc đàn ông đã quyết định, chúng ta chỉ nên đứng nhìn thôi.”

“Đúng vậy, sau khi vị hôn phu của Sư phụ Otome xuất hiện, một Takumi như mọi khi, không làm gì cả mới là điều khó mà tưởng tượng được. Mà, cứ thế này, lượng anime đêm đã ghi và lưu trữ sẽ chất đống không xem hết được mất.”

Daigorō và Ieyasu đều khẳng định sự thay đổi của Takumi.

Có lẽ cùng là đàn ông, sẽ có những điều không cần nói cũng hiểu.

Nhưng mà, các cô gái thì lại lo lắng.

Lo lắng cho sức khỏe của Takumi… Đương nhiên, bản thân họ cũng đang nỗ lực, để dù Otome không có ở quán, dù Otome đưa ra lựa chọn nào thì quán vẫn có thể tiếp tục kinh doanh.

Dù nói vậy, nếu Otome, người giống như hiện thân của sự bao dung đó không có ở đây, thì bản thân họ sẽ trở thành như thế nào, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Và trên hết, Kokoro, người dường như bị cảm giác lỡ chân trong vòng luẩn quẩn này đè nặng, thực sự bắt đầu cảm thấy bối rối.

---

Giáo đường Serizawa, tuy hiện tại trông như thế này, nhưng cũng là một giáo đường có lịch sử lâu đời, tồn tại từ trước thời Minh Trị.

Trước đây được thành lập cùng với trại trẻ mồ côi, sau đó đóng cửa vì các nữ tu sĩ giúp đỡ người khác.

Hiện tại chỉ còn lại Fumino.

Vì vậy, Giáo đường Serizawa vào buổi tối bị trẻ em hàng xóm gọi là nhà ma, mang lại một cảm giác yên tĩnh.

Fumino ngược lại lại thích ngôi nhà quá đỗi yên tĩnh của mình như vậy.

Nhưng mà, khi lo lắng như hôm nay thì lại khác.

“Thật là… Làm sao bây giờ chứ, cái đồ ngốc đó…!”

Vô thức lấy gấu bông yêu thích ra đè trên giường.

Nguyên nhân lo lắng chỉ có một – Takumi.

Nếu là người hiểu rõ Fumino Serizawa thì sẽ nói “Lại nữa rồi sao…” và tuy ngạc nhiên nhưng sẽ rất hiểu cô ấy, nhưng lần này tình hình có chút khác biệt.

Dù nguyên nhân vẫn là Takumi, nhưng nếu nói sự tức giận của Fumino hướng về ai, thì phần lớn là hướng về bản thân cô ấy.

Có lẽ Otome sẽ không có mặt ở đó nữa.

Tình huống trước đây hoàn toàn không nghĩ đến đã khiến cả bản thân cô ấy và mọi người trong câu lạc bộ đều có chút dao động. Dao động, hoang mang… nhưng, chỉ vậy mà thôi.

Để họ có thể tự mình kinh doanh quán… cái gì đó, dù đã ký kết hiệp định, nhưng thực sự sẽ trở thành như thế nào bản thân cô ấy hoàn toàn không biết.

Cho đến nay đã nhiều lần không có ở quán, nhưng Otome cuối cùng vẫn quay trở lại.

Nhưng mà, có lẽ lần này sẽ khác.

Takumi đã thay đổi. Có lẽ đã có thứ gì đó mà trước đây cậu ấy không có.

“Tại sao, không nói gì với mình hết vậy…”

Sự lo lắng của Fumino đủ để diễn tả bằng câu nói này.

Có lẽ, trong mắt mọi người xung quanh thì Fumino đang ở phía sau đẩy lưng Takumi do dự, khuyến khích cậu ấy tiến lên.

Nhưng mà, thực tế không phải vậy.

Bất cứ lúc nào, người đưa ra quyết định là Takumi, còn Fumino thì chỉ đơn thuần là người đuổi theo phía sau cậu ấy.

Từ xưa, từ chuyện Takumi bỏ cô ấy lại rời khỏi Giáo đường Serizawa, mối quan hệ này chưa từng thay đổi.

“Đừng bỏ mình lại mà… Takumi…”

Giống như muốn được một người không có ở đây làm như vậy, Fumino cô ấy, ôm chặt con búp bê trong vòng tay.

---

Mấy ngày gần đây tôi bận rộn từ sáng đến tối không ngừng nghỉ.

Nếu có thể dần dần tiếp quản những việc mà chị Otome đang làm…

Mặc dù tôi đã bắt đầu suy nghĩ về những chuyện như vậy, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy bản thân còn nhiều thiếu sót.

Cứ thế này thì sau khi chị gái không còn ở đây, mình có thể kinh doanh Stray Cat tốt không nhỉ….

Trong mấy ngày nay, tôi càng ngày càng trở nên sốt ruột.

“Takumi…?”

Sực tỉnh lại, Nozomi đang rình mò bên cạnh tôi.

Nhớ ra mình đang trong thời gian luyện tập đặc biệt.

“A, xin lỗi. Ừm… làm thế này được chưa.”

“Meo… được rồi.”

Tôi đang nhờ Nozomi dạy tôi làm bánh.

Dù sao cũng là người đã giúp việc ở tiệm bánh ngọt gần mười năm, yêu cầu một cô gái mới học làm bánh được một năm dạy mình làm bánh đúng là rất mất mặt, nhưng mà, có thể nói là bỏ xe bảo tướng chăng, tóm lại bây giờ không phải là lúc nên bận tâm đến thể diện.

“Được rồi, làm xong rồi.”

“…Anh vất vả rồi.”

Chiếc bánh pho mát rất được ưa chuộng trên mạng. Bình thường Nozomi là người làm món này, nhưng thêm một người làm bánh thì có thể bán được nhiều hàng hơn.

Vì vậy, bây giờ tôi đang luyện tập để có thể làm ra chiếc bánh có hương vị giống hệt của Nozomi.

Cắt chiếc bánh pho mát đã hoàn thành, rồi đưa đến trước mặt mọi người.

Đầu tiên là chị Otome, cùng với Fumino và những người làm thêm. Rồi Daigorō, Ieyasu, Shibata.

Thật sự cảm ơn họ đã đặc biệt đến đây để ăn bánh của tôi.

Còn một người nữa…

“Ôi, mong chờ quá đi.”

Eiji trước chiếc bánh pho mát, đôi mắt sáng lấp lánh như một đứa trẻ.

Tôi cũng mời Eiji-san, người vừa hay đến đây, tham gia.

“Đây là bánh cho cô Jessica.”

“Không, cháu…”

Mặc dù tôi đã cố gắng mời cô Jessica, người đang kiểm soát bản thân ở phía sau Eiji-san, ăn bánh, nhưng cô ấy lại lộ ra vẻ mặt hơi bối rối.

“Jessica đang ăn kiêng đó.”

“Eiji! Đừng nhiều lời như vậy!”

“Haha. Thôi nào, hôm nay đừng ăn kiêng nữa, cô cũng đến ăn cùng đi? Đương nhiên, Danny cũng vậy.”

Eiji mời hai cấp dưới ngồi vào chỗ trống ở bàn của mình.

Thêm hai suất. Không, cho anh Danny thì nên to hơn một chút nhỉ.

Dù sao thì, để nhiều người cùng ăn bánh như vậy, thật khiến tôi lo lắng.

“Vậy thì, nhanh chóng khai vị thôi ♪”

Chị Otome nói vậy, mọi người đã chờ đợi lâu liền cầm lấy dao ăn của mình.

Trong chốc lát im lặng như tờ.

Vốn dĩ chỉ mười mấy giây thôi, nhưng tôi lại cảm thấy như đã trôi qua rất lâu.

Lúc này, người đầu tiên mở miệng là——.

“Ngon lắm.”

Bất ngờ là Daigorō.

“Thật, thật sao?”

“Ừm. So với bánh của Kiriya làm thì không hề thua kém.”

“Hoan hô!”

Không kìm được làm động tác chiến thắng.

“Không biết nói sao. Mà, cũng khá ngon.”

“Tôi cũng, thấy làm khá tốt rồi đó.”

Ieyasu và Shibata đưa ra đánh giá cao.

“Mà, chắc được 70 điểm đó—.”

Chise cũng khen ngợi.

Theo đánh giá chung, tuy không bằng bánh của Nozomi làm, nhưng cái này cũng khá ngon.

Vì vậy tôi cũng cảm thấy có thể nhìn thấy hy vọng rồi.

Nếu luyện tập nhiều lần, đương nhiên không thể làm y hệt Nozomi, nhưng có lẽ một ngày nào đó sẽ làm ra chiếc bánh không thua kém Nozomi. Mặc dù chuyện này còn lâu mới thành hiện thực.

“Mà này, sao lại nghĩ đến việc làm bánh vậy?”

Chise vừa ngậm dao ăn vừa hỏi.

“Không phải đâu. Việc kinh doanh trên mạng bất ngờ lại rất phát đạt. Em chỉ muốn làm thêm bánh để bán ra thôi.”

“Nếu vậy, trang web của quán cũng phải thay đổi một chút.”

“Đúng vậy— cái hình thức đặt hàng hiện tại cũng là tôi tự ý làm.”

Hai người có thể coi là quản trị web của Stray Cat là Chise và Ieyasu liền bắt tay vào làm việc.

Hình thức nhập liệu là gì, làm thế nào để tự động trả lời email v.v., chúng tôi không hiểu lắm, những thứ chuyên môn đều do họ lo.

Mà, bên đó cứ giao cho họ là ổn thôi.

“Cái đó… về chuyện trang chủ của quán.”

Shibata đột nhiên lên tiếng.

“Thực ra, khi các tiền bối đi du lịch trường có làm đó. Đúng không, Towano-san.”

“Hả… cái đó, hả hả!?”

Towano bị chuyện bất ngờ làm cho lắp bắp không nói nên lời.

“Towano, thật sao?”

“A, cái đó là… cái này.”

“Xem kìa, Towano-san. Bây giờ chính là cơ hội đó.”

“Ư ư… thực ra…”

Towano cho chúng tôi xem trang web mà cô bé đã làm bằng máy tính của quán.

Trang web sử dụng ảnh bánh của quán và những bức vẽ của Towano trông nữ tính hơn trước.

“Ồ ồ, giỏi quá…”

“Dám, dám tự ý làm chuyện như vậy, cháu xin lỗi ạ.”

“Không phải đâu, đừng bận tâm. Nhưng mà, sao không nói sớm cho bọn cô biết?”

“Vì, vì đây là…”

Towano lắp bắp, như có điều gì rất khó nói ra.

Hình như đã nhiều lần muốn nói, nhưng luôn không có thời điểm thích hợp.

“A—thật sự cảm ơn cháu nhiều nha— Kokoro-chan. Ôm một cái đi ~ ♪”

Chị Otome định dùng cái ôm để bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Cùng lúc đó, Eiji-san cũng hành động.

“Được rồi— tôi cũng ôm một cái đi… A!”

Cô Jessica tức giận dùng khuỷu tay đâm vào Eiji-san.

“Haha… chỉ là một cách thể hiện sự thân thiết thôi mà. Tôi cũng từng làm với Jessica rồi mà phải không?”

“Eiji! Cái này khác với cái kia!”

Cửa hàng tràn ngập tiếng cười. Có vẻ như bánh thực sự được đón nhận nồng nhiệt.

Chỉ là không biết liệu điều này có thể mãi mãi tồn tại một cách hạnh phúc hay không, mặc dù phải để chị gái nhìn nhận đúng cảm xúc của mình.

Cũng như khu nhà ở chung ở Los Angeles, có lẽ một ngày nào đó chị gái cũng sẽ rời khỏi đây. Với tư cách là em trai của chị ấy… tôi không thể cản trở chị gái, người mà thế giới cần.

Lúc này, chị gái như thể nghe thấy tiếng lòng tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Nếu vậy… chị không có ở đây cũng sẽ không có vấn đề gì rồi nhỉ.”

Khi nghe lời nói này, tôi cảm thấy mắt mình tối sầm lại.

Khuôn mặt Eiji-san sáng bừng lên niềm vui.

Mọi người đều dùng biểu cảm của riêng mình để thể hiện sự sốc của họ.

Nhưng mà, lúc này tôi không còn đủ tỉnh táo để nhận ra điều đó.

Đáng lẽ đây là điều tôi đã dự đoán trước được rồi.

Nhưng có lẽ là hoàn toàn không muốn nghĩ như vậy, chỉ muốn trốn tránh bằng cách làm việc.

Chị gái mà mình yêu quý nhất, chị gái mà mình trân trọng sẽ… biến mất.

Và điều đó đã đến vào chính lúc này.

Tôi sẽ khiến người ta cảm thấy bất an đến vậy sao, điều này tôi chưa từng nghĩ tới.