「Thi Lại Giữa Bão Táp Và Những Câu Chuyện Tình Cảm」
Chủ đề nóng hổi của mấy ngày qua chính là việc kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc.
Bản thân điều đó đã là một niềm hạnh phúc tột độ, khi mà những công thức, từ vựng tiếng Anh hay niên biểu mà tôi nhồi nhét vào đầu thay vì thực sự ghi nhớ, đều dần biến mất khỏi ký ức ngay khi tôi được "giải thoát".
「Ưm... nhưng mà, tôi có cảm giác là mình đã thảm bại thì phải.」
Mặc dù Fumino và mọi người đã đề nghị giúp đỡ, nhưng vì tôi đã cố chấp nói rằng mình sẽ tự làm, nên tôi không thể cầu xin sự giúp đỡ mà đành phải tự mình thử thách, rồi ngậm ngùi chấp nhận thất bại.
Về kết quả thi, tôi muốn cố gắng không nghĩ đến càng nhiều càng tốt. Tôi thầm cảm ơn vì cuộc đời mình không có cái mục "Thi Cử" trong phần lựa chọn, và sẽ theo hướng quên hết quá khứ.
Giờ đây, có một điều đáng để bận tâm hơn nhiều. Những tấm áp phích trang trí cửa sổ khu phố mua sắm đang nhuốm đầy sắc xanh và đỏ. Nozomi đang miệt mài làm công thức bánh Giáng sinh trong bếp. Sắp tới, những ngày siêu bận rộn chuẩn bị cho bánh Giáng sinh sẽ ập đến.
Chị gái tôi vẫn chưa về... Và hiện tại, tôi đang rất rảnh.
Rất rảnh. Bởi vì chẳng có khách hàng nào ghé thăm cả. Mà nói đúng hơn, dường như cả khu phố cũng ít người qua lại. Việc những khách quen đến tìm chị gái tôi không đến là chuyện bình thường, nhưng ngay cả như thế thì...
Tóm lại, tiệm Stray Cats đang ế khách.
「Aaa, có lẽ tôi hiểu được cảm giác của những người hay than vãn trên Twitter rồi.」
Tôi từng nghe chuyện rằng có những dòng tweet than vãn kiểu "không có khách đến", rồi người dùng phản hồi, và đột nhiên số lượng khách ghé thăm tăng vọt như diều gặp gió. Nghe nói chuyện đó cũng phiền phức lắm...
「Takumi... cậu vừa nói gì thế?」
Nozomi ló mặt ra từ nhà bếp. Có vẻ như cô bé đã nghe thấy tiếng tôi lẩm bẩm một mình.
「Không có gì đâu, không có gì cả.」
「Bên này, xong cả rồi. Em cũng sẽ trông tiệm...」
「Đã làm xong công thức cho Giáng sinh rồi à?」
「Nyaa. Bánh Bûche de Noël với thiết kế mới, và bánh kem tươi. Còn loại Sacher torte thì dành cho đơn hàng online vì để được lâu.」
Dù khách vãng lai chẳng ghé vào mấy, nhưng đơn hàng online khá suôn sẻ, nên điều đó cũng đỡ.
「Cảm ơn nhé.」
Khi tôi nói lời cảm ơn, Nozomi khẽ mỉm cười với vẻ hơi bối rối.
「...Nyaa, em có thực sự giúp được gì không?」
「Tất nhiên là có rồi. Nếu không có Nozomi, tôi còn chẳng dám nghĩ bây giờ tiệm mình sẽ ra sao nữa.」
「Vậy sao...」
Nozomi khẽ gật đầu. Tôi vừa bị hỏi một câu đã quá rõ ràng rồi, nhưng có lẽ điều đó có nghĩa là tôi chưa thể hiện đủ lòng biết ơn thường ngày. Phải nói rõ ràng mới được...
「Này Nozomi,」
Đúng lúc đó, chuông cửa reo lên thật không đúng lúc.
「À, xin mời vào!」
「Nyaa... xin mời vào.」
Vị khách thứ tư trong ngày đã bước vào. Tôi và Nozomi hăm hở cất tiếng chào, nhưng người bước vào lại là một ông chú ở khu phố mua sắm. Hay nói cách khác là một fan của chị gái tôi. Thật đáng tiếc, không phải là khách đến mua bánh. Nếu chị tôi không có ở đây thì khả năng cao là ông chú sẽ quay đầu bỏ về.
「...Ồ, chào Takumi-chan và Nozomi-chan. Otome-san đã về chưa vậy?」
「Cháu xin lỗi. Vẫn chưa ạ... haha.」
「Nyaa.」
Ông chú lộ rõ vẻ thất vọng khi nghe câu trả lời của chúng tôi. Mà nói thật thì, lúc ông chú bước vào mặt đã rầu rĩ sẵn rồi. Không biết có chuyện gì không nữa.
「Vậy sao. Nếu không có Otome-san, chú cứ có cảm giác khu phố Suzunone như bị giảm bớt khoảng bốn mươi phần trăm ánh sáng vậy.」
Lời nói của ông chú không hề khoa trương chút nào. Mỗi khi chị gái tôi mỉm cười và nói 「Hôm nay thật là một ngày đẹp trời!」, dù trời có âm u đến mấy, tôi cũng có cảm giác như có ánh sáng chiếu rọi từ đâu đó. Và khi ở gần chị ấy, tôi luôn thấy ấm áp và dễ chịu.
「Takumi-chan và mọi người cũng vất vả nhỉ... Giáng sinh cũng sắp đến rồi mà.」
Vừa nói, ông chú vừa chỉ vào gói bánh quy tôi đang đưa.
Doanh thu đầu tiên của ngày hôm nay là một túi bánh quy nhỏ giá hai trăm yên. Thật buồn cười mà cũng thật đáng mừng.
「Haizzz... Chú muốn Otome-chan về sớm quá. Em ấy là ốc đảo trong trái tim của bọn chú mà. Doanh số chẳng tăng được bao nhiêu vì bị siêu thị thị trấn bên cạnh cạnh tranh, rồi lại còn thiếu khách mua sắm là nhân viên văn phòng do suy thoái kinh tế, chưa kể bệnh nấm chân tái phát vào mùa đông nữa chứ...」
Lời than vãn của ông chú dường như có phần hiểu sai về các vấn đề thời sự, và chị gái tôi cũng chẳng liên quan gì nữa, nhưng tôi đã hiểu rõ là ông chú đang gặp rất nhiều khó khăn.
Cố lên, ông chú.
「Haaizzz, nhớ Otome-san quá. Chỉ cần nhìn mặt Otome-san là chú lại thấy tràn đầy năng lượng rồi.」
Tôi hiểu rõ cảm giác của ông chú, như thể người lữ khách giữa sa mạc khao khát nước vậy.
Có điều, ốc đảo đó lúc nào cũng bay lượn đó đây để giúp người. Chị ấy chính là một ốc đảo luôn đi đến những nơi mà mọi người cần chị nhất.
「...Ồ, gói bánh quy này ngon hơn mọi khi đó.」
Vừa thầm nghĩ về ốc đảo di động tự động, ông chú vừa nhồm nhoàm ăn gói bánh quy vừa mua.
Mà nói thêm thì bánh quy là do Nozomi làm đó. À, coi như đó là thiện chí vậy.
Gần đến giờ đóng cửa, Fumino ghé qua tiệm Stray Cats.
Trên tay cô bé là một chiếc nồi cỡ trung, và trong túi giấy cô bé xách theo cũng ẩn hiện những chiếc hộp đựng thức ăn kèm. Từ khe hở của nắp nồi không kín, mùi thơm của món Chikuzen-ni – món tủ của Fumino – thoang thoảng bay ra.
「Chà, có vẻ ngon quá.」
Cái hương vị đồ ăn Nhật thoang thoảng trong tiệm bánh ngọt phương Tây quả là khó tả. Nhưng đối với một học sinh trung học lúc nào cũng đói bụng như tôi, thì chẳng có lời nào khác ngoài sự biết ơn.
Tôi không kiềm được mà chắp tay lại để bày tỏ lòng biết ơn. Chia sẻ là một điều cơ bản trong tình làng nghĩa xóm mà.
「Cái này là do hôm trước nhà thờ được tặng rau củ đó. Chị em chỉ có hai người thì không ăn hết trước khi rau củ bị hỏng, nên bất đắc dĩ đành phải nhờ cậu giúp ăn bớt đi thôi. Chứ không phải tôi làm cho cậu đâu. Đừng có hiểu lầm nhé. Chỉ là đồ thừa thôi mà.」
Fumino mặt đỏ bừng, kể lể nguồn cơn món Chikuzen-ni này đến đây.
Tức là cô bé đã làm vì lo lắng cho tôi đó mà. Đúng là một người tốt bụng thật.
Tại sao cô bé lại không chịu thành thật chút nào nhỉ, tôi không kìm được mà mỉm cười.
Có lẽ vẻ mặt đó của tôi đã sai, khiến mặt Fumino đỏ bừng thêm ba phần, rồi cô bé tức giận.
「Thì, thì dù sao thì nếu cậu bỏ lại... không, nếu bỏ lại thì có lỗi với người nông dân đã trồng rau lắm... tôi sẽ thay mặt họ mà trừng trị cậu! Cậu phải ăn hết đó! À, Nozomi, tôi mang cơm đến rồi nè!」
Fumino như muốn chạy trốn mà đi về phía phòng khách, dọc đường lướt qua Nozomi và chỉ nói vài lời đơn giản đã giải thích hết mọi chuyện.
Tôi nghĩ cô bé chỉ cần nói với tôi là 「Mang đồ ăn đến cho cậu rồi」 là được mà...
Thế nhưng, chính cái việc không nói ra đó lại là lý do Fumino vẫn là Fumino. Fumino dường như đã đi thẳng qua phòng khách và vào bếp, rồi không xuất hiện nữa. Thay vào đó, Nozomi đến và cùng tôi chuẩn bị đóng cửa.
Cuối cùng, không có thêm khách nào đến, và tiệm Stray Cats hôm nay đã kết thúc hoạt động.
Doanh thu hôm nay là ba gói bánh quy và năm cái bánh ngọt. Ba chiếc bánh su kem.
Ôm ngăn kéo tiền mặt, chúng tôi đi về phía phòng khách.
Mùi thức ăn tối ngon lành đã thoang thoảng bay khắp nhà.
Fumino trong chiếc tạp dề, đã nhanh nhẹn hoàn tất các món ăn.
「Này Takumi! Sắp xong rồi đó, tự mình pha trà đi chứ!」
「Nyaa. Em làm cho.」
「Thôi thôi! Nozomi múc súp Miso đi. Takumi cũng phải giúp đỡ một chút chứ!」
Giọng điệu mạnh mẽ đó chắc là để che giấu sự ngại ngùng. Không hiểu sao, Fumino đang không nhìn tôi lại trông đáng yêu lạ thường.
Nozomi đứng cạnh Fumino, hai người cùng nếm thử món súp Miso.
Tôi chợt nghĩ, khung cảnh này thật đẹp. Mà nói mới nhớ, lần đầu Nozomi đến đây, ba người chúng tôi cũng từng ngủ cùng nhau trên sàn nhà xếp thành hàng dọc... Có lẽ đây là lần đầu tiên ba người chúng tôi ở đây một mình kể từ lần đó.
Chúng tôi chuẩn bị bát đũa cho ba người sau bao ngày, và khi chúng tôi nhìn nhau để ngồi vào bàn một cách hòa thuận thì...
Tai nạn đã xảy ra.
—Rầm!
「Ơ?」
Đột nhiên, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
「Gì vậy chứ? Ơ, cúp điện à? Aptomat bị sập sao!?」
「Nyaa... không có dùng nhiều điện đến thế mà.」
「Khoan đã, mọi người đừng động đậy kỳ lạ vậy chứ. Nguy hiểm lắm.」
Dù gió mạnh nhưng hôm nay trời quang đãng, không thể nào là cúp điện do sét đánh được.
「Takumi, không lẽ cậu chưa trả tiền điện nên bị cắt điện sao...」
「Không... tôi có đăng ký tự động trừ tiền qua tài khoản mà, nên không thể nào. ...Tôi nghĩ vậy, chắc chắn.」
「Mơ hồ thế!」
「Nyaa. Khi bị cắt điện, phải có thông báo trước. Tiệm Stray Cats không có nhận được thông báo.」
「Nozomi cũng nói vậy mà, tôi nghĩ việc cúp điện này không phải do chưa trả tiền điện đâu.」
Nếu điện bị cắt, đừng nói là mở cửa hàng, ngay cả việc sinh hoạt cũng khó khăn. Tiền điện nước là khoản chi phí quan trọng nhất của nhà tôi. Mặc dù không thể nói là không có khả năng tài khoản đã trống rỗng mà tôi không hay biết.
「Dù sao thì, đèn... ừm, dùng đèn pin điện thoại vậy.」
Một ánh sáng lập tức rọi khắp nơi. May mắn là mọi thứ trên bàn ăn đã được chuẩn bị đầy đủ. Nếu lúc đó mà đang di chuyển mang nồi niêu gì đó thì có thể vấp ngã rồi bị bỏng mất.
「Nyaa... Em cũng dùng điện thoại...」
Tiếng Nozomi vang lên từ bên cạnh, khuôn mặt cô bé hiện lên trong bóng tối.
「...Nyaa.」
Tôi không kiềm được mà hét lên kinh ngạc trước Nozomi được chiếu sáng từ phía dưới.
Như thể một con búp bê Tây phương đang lẳng lặng cử động giữa đêm khuya vậy...
「Nozomi..., nếu cậu muốn chiếu đèn, đừng chiếu từ dưới mặt lên chứ.」
Fumino giật lấy điện thoại, rồi cầm bình thường lại cho Nozomi. Aaa, giật cả mình.
Thế là chúng tôi dùng đèn điện thoại để tìm đèn pin, nhân tiện ra ngoài xem tình hình.
「Ngoài trời cũng tối nữa. Có lẽ không chỉ mỗi nhà mình mà cả khu này đều bị mất điện rồi.」
Tôi quay vào báo tin, hai cô bé thở phào nhẹ nhõm.
「Thôi được rồi, tủ lạnh hay tủ đông chỉ cần không mở cửa thì hơi lạnh cũng không thoát ra, mà ngoài trời cũng đang lạnh nữa, chắc đồ bên trong cũng không hỏng được đâu...」
Thật may mắn vì giờ là tháng mười hai. Nếu là mùa hè thì chắc sẽ khá vất vả.
Chờ một lúc mà điện vẫn không có dấu hiệu trở lại. Trong lúc đó, Fumino gọi điện cho Sơ, và biết được việc cúp điện chỉ xảy ra ở khu vực rất gần nhà chúng tôi. Có vẻ như có một đường dây điện nào đó bị đứt.
「Ưm, cứ đợi đến khi điện có lại vậy...」
Sao mà... hình như chuyện này đã từng xảy ra rồi nhỉ. Một chuyện như thế này.
Chúng tôi xích lại gần nhau dưới ánh sáng yếu ớt, rồi nhìn nhau.
「Gì vậy. Đừng có nhìn mặt người khác rồi tủm tỉm cười chứ. Tôi nhét bóng đèn vào miệng rồi tát cậu đó.」
Vừa nói những lời khó nghe, đôi má hơi đỏ ửng của cô bé chắc hẳn đang nhớ lại chuyện ngày hôm đó.
「Nyaa... giống như lần đầu ba chúng ta ngủ lại cùng nhau vậy.」
Nozomi thì thầm, như thể không có chuyện gì, nhưng giọng nói lại pha chút hoài niệm.
「Lần đó vất vả ghê. Nozomi bỏ nhà đi mà...」
「Nyaa, em xin lỗi.」
「Này Takumi. Đừng có cằn nhằn chuyện đã qua nữa chứ. Vô tâm, đi chết hai lần đi!」
Dù bĩu môi nói, Fumino lại có một vẻ mặt dịu dàng.
Nozomi cúi đầu suy nghĩ một lúc... rồi đột nhiên nắm chặt tay tôi.
「No-Nozomi? Có chuyện gì vậy? Sợ cúp điện sao?」
「...Nyaa. Bí mật.」
Vừa nói vậy, Nozomi càng nắm chặt tay tôi hơn nữa.
Tôi cũng không biết phải làm sao, đành nắm lại. Đột nhiên là sao vậy? Tôi không hiểu lắm...
「Ch-chờ chút! Nozomi, cậu đang làm gì thế! Nếu sợ thì để tôi nắm tay cậu!」
Fumino nhận ra, vội vàng nắm lấy tay còn lại của Nozomi rồi kéo cô bé.
「Nyaa?」
Mặc dù tay tôi và Nozomi rời nhau do sức kéo, Nozomi vẫn nắm tay Fumino, rồi tựa vào vòng tay cô bé.
「Thôi mà, chẳng hiểu gì cả. Cúp điện rồi sẽ nhanh chóng có lại thôi mà.」
「...Nyaa. Ehehe. Em cũng thích điều này.」
Trong vòng tay của Fumino đang làu bàu như thể để che giấu sự ngại ngùng, Nozomi hạnh phúc rừ rừ trong họng. Đúng lúc đó.
Gừ kừ kừ kừ kừ.
「...Nyaa?」
「Ơ... đó là tiếng gì vậy?」
「...Nghe từ bụng Fumino đó.」
「...C-cái này... ưm!」
Fumino đỏ bừng mặt, rõ ràng đến mức cả ánh đèn pin cũng có thể thấy.
Ối, đây không phải là lúc một người bạn thơ ấu như tôi nên ra tay cứu vãn sao.
「Đừng để ý làm gì, Fumino. Đói thì bụng có kêu meo meo thế nào cũng được, vả lại, chuyện đó có bao nhiêu lần rồi hồi ở nhà thờ chứ!」
Ôi, nhớ ghê, hahahaha!
Tôi đã định cười xòa cho qua chuyện như thế, nhưng tôi không hề nhận ra mình đã lỡ lời, cho đến khi trở thành "con mồi" của cú đá gây gổ được nhắm chuẩn xác đến không ngờ trong bóng tối.
Thật bất ngờ, việc cúp điện mãi vẫn không có lại. Chúng tôi đành chấp nhận dùng ánh đèn pin để dùng bữa. Chẳng qua chỉ là hơi tối một chút thôi, chứ khẩu vị của học sinh cấp ba thì chẳng hề suy giảm chút nào.
Và trong ánh sáng yếu ớt đó, cái "kế sách bất đắc dĩ" mà chúng tôi đã áp dụng để ăn cơm là...
「Nyaa, ngon quá... Fumino, cậu nấu ăn giỏi ghê.」
「So với tài làm bánh của Nozomi thì tôi chỉ là dân nghiệp dư thôi. Mà, mà tôi cũng nghĩ là không tệ lắm đâu.」
「Không phải là hương vị tệ đâu, nyaa, đồ ăn của Fumino có hương vị ngon lành lắm.」
「...N-này, Nozomi, ăn kimpirra không? Cái này là do Sơ làm đó, nhưng tôi cũng giúp đỡ đàng hoàng mà...」
「Nyaa, măm. ...Ngon quá, măm.」
Tôi nghe cuộc trò chuyện của Fumino và Nozomi như đang phát sóng âm thanh stereo vậy.
「Ưm, xin lỗi nhé. Tôi hơi không thể cử động được...」
Tôi khẽ cựa quậy, cánh tay trái chạm vào vai Fumino.
「Này, đừng có động đậy lung tung chứ! Sẽ chạm vào người đó!」
Dưới ánh nhìn sắc lẹm mà tôi có thể nhận ra trong bóng tối, tôi vội vã thẳng lưng lên.
「Ưm... vâng, xin lỗi.」
「...Nozomi, lấy giùm tôi món dưa muối bên đó được không?」
「Nyaa, được thôi...」
Khẽ động, lần này là hình bóng ở bên phải tôi cựa quậy, một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng bay vào mũi.
Ôi...
「...Ưm, nyaa, Takumi, cậu động đậy thì nhột lắm...」
「À, xin lỗi.」
Tiếng Nozomi bối rối vọng đến từ bên phải. Chuyện gì đang xảy ra vậy thì, Fumino và Nozomi đang ngồi sát rạt hai bên tôi.
Nếu không làm vậy thì ánh đèn pin quá nhỏ, chẳng nhìn thấy đồ ăn trên bàn đâu cả.
Đó là một kế sách bất đắc dĩ, nhưng mà tôi thì không thể cử động được.
Và... đói bụng quá. Đồ ăn ngon lành ngay trước mặt, nhưng mỗi lần tôi định đưa đũa gắp thì lại chạm vào người hai cô bé, nên chẳng thể nào ăn uống được.
「À, cái này... tôi ăn sau khi hai cậu ăn xong nhé.」
Thà ăn sau còn hơn là cứ ngửi mùi đồ ăn rồi phải chịu cảnh tra tấn.
「Nyaa... Takumi, đói bụng là không được đâu.」
「Cố gắng ăn mà đừng động đậy nhiều.」
Ép người quá đáng rồi! Thế nhưng, nếu tôi định gắp món Chikuzen-ni thì lại chạm vào Nozomi, định cầm bát cơm thì lại chạm vào Fumino. Trên một cạnh bàn mà lẽ ra chỉ vừa cho hai người, ba chúng tôi lại chen chúc lại gần đèn pin, nên khó khăn là điều đương nhiên.
Tôi rũ vai thất vọng, thì có tiếng vỗ tay nhẹ nhàng từ bên phải.
「Nyaa, vậy làm thế này nhé... Takumi, a-ăn.」
Một miếng khoai môn được đưa đến trước miệng tôi. Nozomi dùng đũa của mình gắp rồi đưa cho tôi.
Cái này... tôi có nên ăn không nhỉ? Chắc là nên. Nhưng mà...
Thật sự hơi ngại. Khi tôi đang ngập ngừng, Fumino với giọng nói rõ ràng lộ vẻ bối rối bay đến từ phía đối diện.
「Kh-khoan đã Nozomi! Cái đó kiểu như... ừm, đũa của cậu... k-không phải là, cái đó, ừm!」
「Takumi không ăn cơm được thì đáng thương lắm... nên em sẽ thay thế làm đũa của Takumi.」
Vừa nói 「Nyaa」 thêm vào, miếng khoai môn đã được cho vào miệng tôi.
「A, ngon.」
「Nyaa... tốt rồi.」
「Thật sự rất ngon, cảm ơn Fumino nhé.」
Vừa nhồm nhoàm nhai khoai môn, tôi vừa nói lời cảm ơn Fumino bên trái, và bị cô bé lườm bằng một vẻ mặt vừa tức giận, vừa ngượng ngùng, lại vừa khó hiểu.
Và sau khi tôi nhận được một ánh mắt dữ dội như thể sắp phóng ra tia bí ẩn...
「Đ-đũa... không phải đũa gián tiếp hay gì, mà cứ thế này thì Nozomi cũng không ăn cơm của mình được, nên tôi cũng bất đắc dĩ giúp một tay thôi! —Đây!」
—Xoạt!
Lần này, món kimpirra được đưa đến trước miệng tôi.
「A, ừm cái này là... khậc!?」
「Thì cứ ăn đi nhanh lên chứ!」
Nó bị nhét vào miệng tôi khi tôi đang nói. ...A, cái này cũng ngon.
「Nyaa, Takumi... tiếp theo là cà rốt. A-ăn.」
「Ưm, cái này Nozomi. Tôi rất cảm kích vì cậu quan tâm nhưng—khụ!?」
Cà rốt được đưa vào. Măm măm... Ngon quá, thấm vị nước dùng.
「Takumi... cơm!」
「Không phải là, nếu là bữa tối thì tôi sẽ ăn sau một lúc—haúkhụ!?」
Cơm trắng được đưa vào. Măm măm... Càng nhai càng thấy ngọt và ngon.
「Takumi... măng tre... nyaa.」
「Không phải là—ưm khụ khụ!?」
Măng tre được đưa vào. Khúc khích... Ừm, ăn giòn sật rất ngon.
「...Cả dưa muối nữa!」
「Fumino, tôi đã nói rồi mà—a khụ!」
Dưa cải củ thái lát được đưa vào. Giòn giòn... Cái này tôi thích nè.
Không được phép di chuyển, tôi đành ngồi ở bàn ăn dưới ánh đèn pin, và được hai cô bé ở hai bên đút cơm cho.
Mấy con mèo ở góc phòng đang ăn mồi kêu 「Nyaa nyaa」 như muốn hỏi 「Đang làm gì vậy?」.
Còn việc tôi có hạnh phúc hay không... ừm, tôi muốn ủy thác phán quyết này cho các nhà sử học đời sau vậy.
Tuy nhiên, định mệnh của tôi không phải là được sống những ngày tháng bình yên như vậy.
Con số 38 sáng chói trên tờ bài thi khiến tôi vô cùng chán nản.
Dòng chữ to đùng 「THI LẠI!」 được viết ngay dưới điểm số, liệu có phải là sự tức giận thầm lặng của giáo viên dành cho một học sinh bất tài như tôi không?
「Mình lại làm hỏng rồi...」
Không phải tôi không học. Chỉ là khi mở sách giáo khoa ra thì có quá nhiều điều tôi chẳng hiểu gì. Nên tôi đã cố gắng dồn sức vào việc học thuộc lòng... nhưng mà phim hoạt hình chiếu đêm lại quá hay... Không, giờ có viện cớ cũng chẳng thay đổi được thực tế. Nói tóm lại, tôi đã bị dính thi lại.
「Rắc rối rồi đây...」
Từ khắp nơi trong lớp, tôi nghe thấy những lời như 「Dễ ợt」 hay 「Điểm trung bình cao lắm」, càng khiến tôi thêm buồn rầu.
Trong số đó, có một người duy nhất cũng tái mét mặt mũi giống tôi.
「Daigorō...」
Khi tôi cất tiếng gọi, Daigorō từ từ quay đầu lại như một cỗ máy hết dầu.
「Đúng vậy, thi lại. Trên bài thi có lời nhận xét của giáo viên là "khó đậu đại học", mà còn viết bằng chữ đỏ nữa.」
Tôi hiểu. Tôi hiểu mà Daigorō. Đó là khoảnh khắc sự gắn kết sâu sắc giữa những kẻ thất bại cùng cảnh ngộ được hình thành.
「Ô hô? Hai cậu đây chẳng phải là bị điểm đỏ sao?」
「I-Ieyasu...!?」
Ieyasu nhìn trộm điểm của tôi và Daigorō qua vai, rồi nhe răng cười.
「Lắm lời. Không cần cậu nói tôi cũng biết.」
「Vất vả quá nhỉ. Điểm của tôi á? Tôi cũng chẳng có gì to tát đâu, được 100 điểm đó, nhưng thật sự chẳng có gì to tát đâu—100 điểm đó. Mà tôi chỉ có thể được 100 điểm thôi.」
Thật xui xẻo khi bị một tên đáng ghét nhìn thấy.
「Không không, tôi cũng đâu có nói mỉa gì đâu. Này, với vị trí là nhân vật đeo kính thì phải thể hiện mình là người thông minh chứ. Chỉ là tôi trung thành với nhân vật thôi, thật sự không có ác ý gì đâu. À nhân tiện thì tất cả các môn đều 100 điểm đó.」
Ieyasu vênh váo khoe bài thi của mình. Ugh, muốn đấm cho một phát quá.
「Takumi, cậu bị thi lại sao?」
「Phư, Fumino...」
Theo một nghĩa nào đó, tôi đã bị phát hiện bởi người mà tôi còn không muốn bị phát hiện hơn cả Ieyasu.
「Kh-khoan đã, cái này là một dạng tai nạn, hay là tình huống bất khả kháng...」
「Tôi đã nói với cậu là sắp tới Giáng sinh cửa hàng sẽ bận rộn, nên tuyệt đối không được để bị thi lại mà, phải không?」
「Vâng... đã nói rồi.」
「Tôi cũng đã cảnh cáo cậu trước là lần này phạm vi thi rộng nên phải cẩn thận rồi mà, phải không?」
「Vâng...」
「Vậy thì tại sao lại được điểm như thế này?」
「Ưm... T-tại sao nhỉ?」
「Vậy mà tôi đã nói là sẽ giúp đỡ cậu mà! Đi chết hai lần đi!」
Bị mắng rồi.
「Gì? Takumi bị thi lại à?」
「Nyaa... thi lại?」
Nghe thấy tiếng ồn, Chise và Nozomi kéo đến. Dĩ nhiên là hai cô bé cũng đã đề nghị giúp đỡ, nên tình thế của tôi chỉ có xấu đi chứ không hề khá hơn.
Và kỳ thi lại sẽ diễn ra vào ngày mốt. Phạm vi thi vẫn giống nhau, một lịch trình khó nhằn được thông báo vào buổi chiều tan học ngày hôm đó.
「Haaizzzz...」
Vừa ra khỏi phòng giáo viên, tôi đã thở dài một tiếng thật lớn.
「...Làm thế nào đây? Daigorō.」
「Ưm, chỉ có cách là học thôi.」
Mặt Daigorō hơi tái đi khi nói vậy.
Đúng rồi... Thực tế là tôi phải học lại trong hai ngày kể cả ngày hôm nay.
「Vậy, chúng ta cùng học nhé?」
「Không, không được đâu.」
Chuyện Daigorō thi lại đã đến tai vị hôn thê Tamao-san, và từ giờ anh ấy sẽ bị mắng, rồi Tamao-san sẽ kèm học sát sao.
「Tôi đã hứa là sẽ đi hẹn hò... nhưng lại thất hứa mất rồi.」
「Ưm... chuyện đó thì cậu làm không tốt rồi.」
「Đó là lần đầu tiên tôi thấy Tamao-san tức giận một cách im lặng đến thế. Cô ấy dọa nếu tôi không đậu thi lại thì sẽ phá hủy toàn bộ mô hình thành Okajō mà tôi đang làm dở, chỉ giữ lại phần tường đá thôi.」
「...Theo một nghĩa nào đó thì nó sẽ trở nên giống như hình dạng hiện tại thật.」
Tôi cũng thông cảm với áp lực của Daigorō, nhưng về cơ bản thì tôi nghĩ đó là sự khoe khoang tình cảm đó. Nhưng nhìn vẻ mặt u sầu của anh ấy, có lẽ đó là một kiểu huấn luyện rất khắc nghiệt. Tôi đưa mắt nhìn theo bóng lưng Daigorō như một tội nhân bước lên đài xử án, rồi cũng quyết định quay về nhà.
Vừa thở dài vừa quay lại lớp lấy đồ, tôi thấy Fumino là người duy nhất còn ở lại.
「Ơ? Cậu vẫn chưa về sao?」
「Không có gì, chỉ là đang đọc sách một chút thôi.」
Fumino có vẻ hơi bối rối. Giá mà cô bé thành thật nói 「Đang đợi cậu」 thì hay hơn.
「Vậy thì, về thôi.」
「Hừ. Bất đắc dĩ thôi nhé.」
Vừa nói vậy, Fumino lại bước đi nhẹ nhàng theo sau tôi.
Nghĩ lại thì, đã lâu lắm rồi tôi mới về cùng Fumino.
Thường thì có Nozomi, và đôi khi Ieyasu hay Daigorō cũng đi cùng.
「Cậu định làm gì với bài thi lại đó?」
「Làm gì á?」
「Tôi hỏi là cậu có tự tin đậu được không đó.」
Đây lại là một câu hỏi khó trả lời.
「Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.」
「Nói dối. Mặt cậu đâu có vẻ gì là 『rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi』 đâu.」
Lộ tẩy rồi. Là bạn thanh mai trúc mã hơn mười năm, thật phiền phức vì chẳng giấu được điều gì.
「Thì, thành thật mà nói thì tôi cũng không tự tin lắm... Bởi vì, ngày mốt đã thi lại rồi mà?」
「Tất nhiên rồi. Phạm vi thi cũng giống nhau mà.」
「Ngay từ đầu nếu có thể xoay sở được trong một ngày thì đã chẳng bị thi lại rồi.」
Fumino thở dài một tiếng.
「Aizzz. Thôi được rồi. Bất đắc dĩ thôi, tôi dạy cho cậu cũng được. Dù không muốn, nhưng là bất đắc dĩ.」
「Ơ... thật sao?」
Đó là một lời đề nghị mà tôi không thể chối từ, nhưng vì lần trước đã từ chối nên tôi cảm thấy hơi áy náy.
「Buổi chiều tan học ngày mai được không? Địa điểm là thư viện nhé.」
Tôi chỉ có thể gật đầu không chút do dự. Thực lòng mà nói thì tôi khá lo lắng vì thời gian không còn nhiều, nhưng nếu có Fumino dạy thì tôi lại cảm thấy có thể xoay sở được.
「Này, đừng có hiểu lầm nhé! Nếu cậu không đậu thi lại, thì việc chuẩn bị Giáng sinh sẽ rất vất vả, nên tôi bất đắc dĩ, bất đắc dĩ giúp thôi đó!」
「Rồi rồi, tôi biết rồi mà.」
「...Cái gì vậy chứ. Sao tự nhiên tôi thấy tức chết đi được vậy.」
「Fumino thật tốt bụng.」
「Ng-ngốc nghếch, ngốc nghếch không!?」
Fumino đột nhiên đỏ bừng mặt.
「Cậu vội vã gì vậy chứ.」
「Lắm lời! Đi chết hai lần đi!」
Dù sao thì, việc được Fumino kèm học thật sự đáng quý.
Tôi trở về nhà với một chút nhẹ nhõm.
「Nyaa... cậu về rồi.」
Nozomi, người đã về trước và trông tiệm, chào đón tôi bằng điệu bộ đại bàng đang xòe cánh đã lâu không thấy.
「Tôi về rồi. Cửa hàng một mình cậu có ổn không?」
「Nyaa... ổn mà. Tại không có khách nào đến cả.」
「Ưm... s-vậy sao.」
Điều đó lại khiến tôi hơi sốc. Gần đây doanh số giảm sút, và tôi muốn bằng mọi giá phải gỡ lại vào dịp Giáng sinh này. Khi tôi định đi vào phòng khách để thay đồ, Nozomi đã gọi tôi lại.
「Thi lại, ổn không?」
Tôi có cảm giác Fumino cũng vừa hỏi một câu tương tự như vậy.
「Thật lòng mà nói thì hơi lo lắng một chút. Thôi, tôi sẽ học lại thật kỹ cho đến kỳ thi lại ngày mốt.」
Lần này tôi quyết định nói thật. Dù sao thì cũng nên học hỏi từ những thất bại.
「Nyaa... để em dạy cho nhé?」
Nếu được Nozomi, người đứng đầu bảng thành tích của cả khối, dạy cho, thì còn hơn cả hổ mọc thêm cánh, như thể cả Hải quân Mỹ đều đứng về phía mình vậy. Nhưng mà, tôi đã hứa với Fumino rồi...
「Không, ừm...」
「Nyaa. Chiều mai sau khi tan học... ở lớp học.」
「Nói vậy thôi, Nozomi đã ngượng ngùng chạy ra ngoài dọn dẹp trước cửa tiệm mất rồi. Ứ, có cảm giác em ấy đang quan tâm mình, thật áy náy quá. Thôi, cứ học hỏi từ hai người họ vậy…… Nozomi đâu phải lúc nào cũng ở nhà đâu.」Nhưng khi vừa về phòng và bắt đầu thay quần áo, tôi chợt nhận ra một điều quan trọng.
「……Ơ? Sau giờ học?」
Mặt mày tái mét, tôi vội vàng chạy xuống lầu để giải thích mọi chuyện với Nozomi.
Thật là rắc rối. Tôi đã định nhờ Nozomi thay đổi lịch trình từ tối qua, nhưng cứ mỗi lần định nói thì lại có khách đến…… Tối nay cũng vậy, chẳng hiểu sao đúng hôm nay vừa ăn xong Nozomi đã nhốt mình trong phòng, chẳng có thời gian nói chuyện…… Sáng ra thì vì làm ca trực, Nozomi đã đi trước mất rồi.
Loay hoay mãi, chẳng mấy chốc đã đến giờ nghỉ trưa ngày hôm sau.
Được dạy học thì tốt đấy, nhưng trùng lịch hẹn thế này thì có vấn đề to rồi.
Hoặc là hoãn một bên, hoặc là kể hết mọi chuyện rồi nhờ cả hai người cùng dạy…… Dù thế nào thì cũng phải nói chuyện trực tiếp với họ, nên tôi mới bỏ cả bữa trưa để đi tìm Fumino và Nozomi đây.
「Mà, sao đúng hôm nay cả hai người đều đi đâu hết vậy trời?」
Trong lớp không có, câu lạc bộ cũng chẳng thấy bóng dáng hai người đâu. Chẳng lẽ, họ đang chuẩn bị cho buổi học sau giờ học sao, chắc không đến mức đấy đâu nhỉ…… Bỗng nhiên, tôi thấy một thứ gì đó phấp phới ở cuối hành lang.
Nhìn kỹ thì ra là tay của ai đó, còn đang vẫy vẫy gọi tôi nữa.
「Gì vậy trời?…… Uầy!?」
Vừa tiến lại gần một cách vô tư, cổ áo tôi đã bị bàn tay đó túm lấy rồi lôi xềnh xệch vào trong lớp.
「Chuyện, chuyện gì vậy……」
「Suỵt! Im lặng đi! Bị phát hiện bây giờ!」
「Ủa, Chise?」
Chủ nhân của bàn tay vừa lôi tôi vào là Chise. Sao tự nhiên lại lén lút thế này?
「Nói thẳng luôn nhé. Bài kiểm tra lại của anh, ổn không đấy?」
Lại một câu hỏi quen thuộc nữa bay đến.
「Ổn thì cũng không hẳn. Sau giờ học hôm nay tôi định đi học――」
「Thế thì tốt quá rồi! Vậy để tôi dạy cho anh!」
「Ơ…… À, không……」
「Ồn ào quá! Thành viên câu lạc bộ mà trượt kiểm tra lại thì xấu hổ lắm đấy biết chưa!」
「À, à, không, để tôi nói đã――」
「Tóm lại là, sau giờ học đến phòng câu lạc bộ đi. Rõ chưa?」
Chise nói bằng giọng không cho phép ai cãi lại.
「Với cả chuyện này cấm được nói với ai đấy nhé? Đặc biệt là Serizawa!」
「À, Chise này――」
Chise nói xong những gì muốn nói thì vội vàng bỏ đi mất.
Tình hình ngày càng tệ đi.
Hiện tại, tôi đang có hẹn 'dạy kèm' với ba người. Hơn nữa cả ba đều là sau giờ học. Điều khác biệt duy nhất chỉ là địa điểm hẹn thôi.
「Khó rồi đây…… Khó khăn quá đi mất」
Giờ nghỉ trưa cũng hết rồi, tôi có cảm giác mình đã bỏ lỡ cơ hội giải thích với ba người một cách hoàn hảo.
Đành phải kể hết rồi xin lỗi thôi, nhưng liệu có cơ hội xin lỗi không mới là vấn đề. Với lại, tôi không thể chọn một trong ba người được.
Mà, hình như cũng lâu lắm rồi mình mới rơi vào tình huống dở khóc dở cười thế này thì phải.
Nhưng tôi bây giờ không còn là tôi của ngày xưa nữa. Tôi đã định tận dụng kinh nghiệm trong quá khứ để tìm cơ hội nói chuyện với Fumino và những người khác để giải thích trước mọi chuyện…… Nhưng.
Giờ khắc sau giờ học vô tình đã đến. Quả nhiên, tôi vẫn chẳng tiến bộ gì cả.
Nhưng, không hiểu sao cả Fumino, Nozomi và Chise đều đang cố tình tránh mặt tôi. Hoặc có lẽ họ đang tránh mặt nhau cũng nên.
Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định đến thư viện, nơi hẹn với Fumino trước tiên.
Lý do chỉ có một, vì mình đã hẹn trước với em ấy.
Fumino đã chuẩn bị sẵn sách giáo khoa và vở trên bàn và đang chờ tôi.
「Muộn quá đấy!」
Tuy nói vậy, nhưng tâm trạng của Fumino có vẻ không tệ. Lâu lắm rồi mới thấy Fumino không tức giận, tôi lại càng khó mở lời về chuyện của Nozomi và Chise. Đang định giải thích mọi chuyện thì……
「Trước mắt, cứ tập trung vào những chỗ cậu yếu nhất đi. Không hiểu chỗ nào?」
「À, à thì, Fumino……」
「À, ra là vậy. Đến cả không biết mình không hiểu chỗ nào cơ à. Đưa bài kiểm tra đây xem nào」
「Từ từ đã, nghe tôi nói đã nào……」
「Gì chứ, á chà, cái bài kiểm tra này. Sai gần hết rồi còn gì. Cậu làm cái gì thế hả」
「À thì…… ha ha……」
Ánh mắt của Fumino như muốn thiêu đốt tôi vì em ấy không ngờ mọi chuyện lại tệ đến mức này. Để chuộc lỗi, tôi đã quyết tâm. Nếu em ấy nổi giận, thì nhân lúc bị mắng sẽ kể luôn chuyện của Nozomi và Chise.
「Haizzz…… Hết cách rồi. Làm từ từ thôi vậy」
Nhưng, trái với dự đoán, Fumino lại nói bằng một giọng điệu ôn hòa.
Không giận sao?
Thậm chí, còn có vẻ vui mừng nữa là đằng khác. Có lẽ người bình thường sẽ không nhận ra, nhưng tôi, người đã quen biết em ấy nhiều năm, thì biết. Ví dụ như khi tôi làm sai một bài nào đó. Bình thường thì em ấy sẽ phán ngay "Sao đến cái này cũng không biết? Đồ ngốc à?", nhưng hôm nay thì chỉ lẩm bẩm "Hết cách rồi nhỉ" rồi lập tức dịu dàng và tận tình chỉ bảo cho tôi.
Sao đây…… Khó nói quá. Hơn nữa còn hơi vui nữa chứ. Nhưng mà……
「Có nghe không đấy, Takumi?」
「……Hả? À, à vâng, có nghe ạ!」
Nói dối đấy. Thật ra là không nghe gì cả. Ư ư…… Sao đây.
「Thôi đi, tôi đang làm vì cậu đấy, phải tập trung vào chứ. Nếu cậu mà trượt kiểm tra lại, phải học bổ túc thì coi như cậu là người đại diện chủ tiệm đấy! Tiệm sẽ gặp rắc rối đấy biết chưa!」
Tôi biết. Tôi biết chứ…… Nhưng mà…… Ài, tôi hận sự do dự của mình quá đi mất.
Nếu không nói ở đây, thì đến lượt Nozomi và Chise sẽ buồn mất…… Ngay lúc đó, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.
「À…… Phải rồi! Nghỉ giải lao một lát đi!」
「Ơ, nhưng mới được có một tiếng thôi mà……」
「K, khả năng tập trung của con người chỉ duy trì được khoảng một tiếng thôi. Tức là, nghỉ giải lao ở đây là hoàn toàn hợp lý!」
「Có lẽ…… Cũng đúng đấy」
Lời biện minh vội vàng của tôi dường như đã chạm đến trái tim của Fumino. Nhưng, Fumino hôm nay lại ngoan ngoãn quá…… Thật là khó xử.
「Vậy nên, tôi đi mua chút đồ uống đã」
「À, vậy để tớ đi cùng cậu……」
「Không! Fumino cứ ở đây đợi đi! Xem như là cảm ơn cậu đã dạy tôi, chỗ này để tôi bao!」
「Vậy…… Vậy tớ đợi」
Mang theo cảm giác tội lỗi, tôi lao ra khỏi thư viện, hướng đến cuộc hẹn tiếp theo.
Nozomi đang đợi tôi ở trong lớp.
「Xin lỗi, Nozomi」
Tôi vừa xin lỗi, Nozomi đã lắc đầu như muốn nói "Em không để bụng đâu".
「Nozomi này, thật ra thì……」
Tôi vừa định thú thật thì Nozomi lại lắc đầu.
「Nyah. Hôm nay, em là giáo viên」
「Hả?」
Nozomi lấy ra một chiếc kính từ đâu đó trong túi và đeo lên.
「Mắt Nozomi kém hồi nào vậy?」
「Không phải Nozomi. Là giáo viên」
「À…… Sensei?」
Tức là đây là kiểu tạo không khí riêng của Nozomi sao. Hăng hái ghê ta.
「Nozomi-sensei…… Nyah」
Hình như em ấy chỉ đơn giản là muốn được gọi là 'sensei' thôi. Em ấy đang làm động tác mèo dễ thương và giục tôi gọi, như muốn nói 'gọi đi gọi đi'. Biểu cảm của Nozomi hiếm khi thả lỏng, trông như đang mong chờ lắm vậy…… Thật khó nói. Thật đau lòng khi phải nói ra chuyện mình bị trùng lịch hẹn.
「N, Nozomi-sensei」
「Nyah♪」
Nozomi gật gù, ánh mắt lấp lánh sau cặp kính, trông thật vui vẻ. Thấy em ấy như vậy thì tôi chẳng nói được gì. Giống như lúc ở với Fumino, Nozomi ngồi cạnh tôi và cả hai cùng mở một cuốn sách giáo khoa. Bàn học ở lớp đương nhiên nhỏ hơn nhiều so với bàn lớn trong thư viện, nên tự nhiên tư thế của cả hai trở nên gần gũi hơn nhiều so với lúc nãy. Nhưng mà……
「À, à Nozomi……?」
「Nozomi, sensei」
「……Nozomi-sensei, sao em dính sát quá vậy……?」
「Nyah. Không vấn đề gì」
Có lẽ với Nozomi thì không có vấn đề gì, nhưng với tôi thì lại là vấn đề to đấy. Rõ ràng là tôi cần phải tập trung cao độ, nhưng cơ thể của một cô gái đang tuổi xuân thì lại dính sát vào tôi chỉ qua vài lớp vải mỏng, thì bất kỳ chàng trai nào ở độ tuổi của tôi cũng không thể không bị phân tâm cho được.
Còn Nozomi thì chẳng để ý gì cả, cứ áp má lên vai tôi.
Nozomi đeo kính, nhanh nhẹn và khéo léo chỉ ra những điểm chính, trông thật lẫm liệt và xinh đẹp.
Mải ngắm nhìn, Nozomi đẩy gọng kính lên.
「Giờ thì giải thử trang này theo những gì em vừa dạy xem」
「Ờ, ừ」
Không cần phải nói, tôi cũng sẽ cố gắng giải bài tập……
「Chỗ đó sai rồi」
「Ể, thật á?」
「Cả chỗ này cũng sai nữa」
「Không thể nào!?」
Sai sót cứ liên tục bị phát hiện. A ha ha, tại em dính sát quá nên anh mất tập trung thôi mà?
Thực lực thật sự của tôi vốn không phải thế này…… Nói dối đấy. Thì tại thế này nên tôi mới phải thi lại chứ sao.
「Takumi, không được đâu」
「Ư…… Thật xin lỗi」
「Nyah. Phạt」
Nói rồi, Nozomi véo má tôi một cái.
「Đau, đau quá nói không được gì hết」
「Nyah, em không hiểu」
Nói rồi, em ấy lại véo má bên kia của tôi.
「Takumi…… Dễ thương quá」
Tôi có cảm giác tôn nghiêm của một người đàn ông đang sụp đổ với một âm thanh chói tai. Lại còn bị bảo là dễ thương nữa chứ. Nozomi thỏa thích tận hưởng độ co giãn của má tôi một hồi rồi đột nhiên hoàn hồn.
「Nyah. Xin lỗi. Học bài」
……Hình như em ấy quên mất tiêu rồi.
「À, thì…… cũng không sao」
「Takumi, anh giận em à?」
「K, không, đâu có chuyện đó……」
Được em ấy tận tình dạy như thế này, sao tôi có thể giận được chứ. Nhưng…… Vẫn có những điều khiến tôi bận tâm. Fumino này, Chise này. Tôi đã học với Nozomi được một lúc rồi. Chắc Chise sắp hết kiên nhẫn rồi, Fumino chắc cũng lo lắng nếu tôi về muộn quá.
「Ư, ư~m. À, àaaaaa!」
「Nyah. Sao vậy? Học bài, nhé?」
Nhận ra một điều, tôi vừa đổ mồ hôi lạnh vừa suy nghĩ…… Cuối cùng, tôi nói thế này.
「À, à Nozomi. À thì, tiệm…… Có ổn không nhỉ?」
「……Hôm nay, chế độ bán hàng tự do」
「Anh, anh lo lắng quá. T, thôi hay là nhờ Ieyasu đến trông tiệm giúp đi」
「Nyah? Nhưng mà……」
「V, vậy, anh về ngay đây!」
Tôi nói đại một tiếng rồi lao ra khỏi lớp.
Xin lỗi, Nozomi. Hôm nay, tôi không muốn ai phải buồn cả!
Và…… Vì tôi thấy một cơn bão mini màu vàng đang tiến đến qua cửa sổ hành lang.
Vừa lao ra hành lang, tôi vừa gọi nhỏ ở một nơi cách xa lớp học.
「Ch, Chise!」
「Takumi! Anh ở đây!」
Trên khuôn mặt vốn đã không vui, giờ lại nở một nụ cười như muốn nói 'Tôi đang giận đấy', và chạy đến chỗ tôi.
「Nàyー, đưa tay đây! Đưa tay ra mau! Takumi! Anh đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy hả」
「À, a ha ha. Y, yo」
Vừa ngoan ngoãn đưa tay, tôi vừa cảm thấy hồn vía lên mây trong tình huống này.
「Anh lượn lờ ở đây làm gì vậy hả! Sau giờ học đã hẹn cùng tôi học bài rồi cơ mà!?」
「À, à thì, tôi, hình như tôi đâu có hẹn gì…… Phải không?」
Lần này nhất định phải giải thích rõ ràng, tôi cảm thấy có lỗi với Fumino và Nozomi. Nói thêm thì, về chuyện tôi và Nozomi trùng lịch, đáng lẽ tôi nên nhận ra sớm hơn, nhưng cái hẹn với Chise thì rõ ràng là do em ấy ép buộc mà. Phải cho em ấy hiểu mới được…… Nghĩ vậy, tôi quyết tâm giải thích.
「Tóm lại là, đi thôi!」
「Đ, đi đâu chứ? Hay là, tôi có hẹn trước rồi đã……」
「Ồn ào quá! Im lặng mà đi theo tôi!」
Chise không cho tôi nói một lời, kéo tôi đến phòng câu lạc bộ Mèo lạc. Vừa vào phòng, Chise đã ấn tôi xuống ghế rồi không thèm nghe tôi nói gì mà lủi vào trong.
Sự lo lắng thoáng qua trong đầu, tôi phải nhanh chóng giải thích mọi chuyện mới được. Tôi đã để Fumino đợi khá lâu rồi, và tôi cũng phải nhanh chóng quay lại chỗ Nozomi nữa.
「Em xin lỗi vì đã để anh đợi!」
「À, à thì Chise, thật ra thì…… Ủa, cái gì vậy!?」
Chise trở lại với một cái bình nhỏ giơ cao trên tay.
「Đây, uống cái này đi! Đồ uống đặc chế giúp đầu óc thông minh hơn đấy!」
Có vẻ không phải hàng bán sẵn.
「Hôm qua, em đã cất công làm đồ uống đặc chế này đấy」
Quả nhiên, là đồ thủ công. Bộ dạng em ấy hơi ngượng ngùng đưa bình nước ra trông rất đáng yêu, nhưng.
Tôi rụt rè nhận lấy, mở nắp ra thử. Chỉ vậy thôi mà một mùi hôi nồng nặc đã xộc thẳng vào mũi. Thêm vào đó, còn có một âm thanh 'tõm' đặc quánh nữa. Chẳng biết thứ gì đã được bỏ vào trong đó nữa.
「Cái này…… Em làm đặc biệt cho anh sao?」
「Em không làm cho Takumi thì em làm cho ai chứ!」
Tôi nghĩ việc Chise quan tâm đến tôi là một điều đáng mừng. Nhưng, việc tôi có muốn uống cái thứ nước kinh dị kia hay không lại là một vấn đề khác.
「Trong này có những thành phần giúp đầu óc Takumi thông minh hơn, thêm vào đó là phục hồi thể lực nữa, là đồ uống đặc chế siêu hiệu quả đấy. Em đã dùng tài lực của Umenomori để chuẩn bị nguyên liệu hoàn hảo đấy nhé!」
「……Vậy, cái thành phần giúp đầu óc thông minh hơn đó là gì vậy?」
「Ờm…… DHA chiết xuất từ mắt cá ngừ để tăng cường trí nhớ nè, vitamin B1 chiết xuất từ gạo lứt để tăng khả năng tập trung, rồi còn lecithin và theobromine nữa. Em cũng cho cả tyrosine vào, không quên cho thêm kẽm nữa chứ……」
Chise vừa đếm vừa gập ngón tay. Có lẽ không sai, chắc là không sai đâu……
「Chỉ thành phần thôi thì không thể có cái mùi này được」
「Chỗ đó là để phục hồi thể lực cho Takumi, nên em đã cho thêm những dưỡng chất có lợi vào đấy」
Ra là cái đó!
「Có thể vị không ngon lắm, nhưng nhờ có nó mà bọn em đã rất khỏe sau khi uống thử hôm qua đấy! Đúng không, Suzuki, Satou」
「……Không có độc đâu ạ」
「Mặc dù có những sản phẩm phụ được tạo ra trong quá trình chế biến cực kỳ nguy hiểm ạ」
Những cô hầu gái xuất hiện ngay lập tức và trả lời. Tôi nghĩ rằng việc thử đồ uống này đòi hỏi rất nhiều can đảm.
「Nào, uống một hơi đi nào」
「Ư, ư ư…… T, tôi cảm kích tấm lòng của em lắm nhưng……」
Tôi biết Chise đã cố gắng vì tôi. Tôi tin là nó không có độc đâu. Nhưng…… Nó có mùi kinh khủng lắm đấy. Thêm vào đó, màu sắc của nó cũng giống như màu bùn trong cái ống nghiệm mà học sinh làm thí nghiệm thất bại ở trường phù thủy ấy……
「Thuốc đắng dã tật mà! Thuốc càng hiệu quả thì càng dở! Thuốc mà em bị Sebastian bắt uống còn dở hơn nhiều ấy!」
Tôi hiểu những gì em ấy đang cố gắng nói, nhưng tôi nghĩ quản gia của em ấy đang cho em ấy uống thuốc bình thường thôi mà.
「Em vẫn uống đấy thôi! Vì đó là tấm lòng của Sebastian mà…… Nên…… Thì là……」
Chise đã mất cả đêm để làm ra cái thứ nước cô đặc có mùi xui xẻo này. Đó là tấm lòng của em ấy dành cho tôi…… Tức là, đàn ông phải có gan.
「Tôi hiểu rồi, tôi nhận, cảm ơn em」
Tôi nghĩ rằng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc nói như vậy, phải không?
Tôi quyết tâm và uống một hơi. Dừng lại giữa chừng là thua cuộc, nếm thử là hết phim!
「Ự…… Ự…… Phà! Uống, uống rồi!」
「Chà, thật tuyệt vời, Takumi-sama!」
Tôi đã được các cô hầu gái vỗ tay hoan hô.
「Dù Chise-sama có quan tâm đến ngài đến đâu, thì đội quân hầu gái chúng tôi cũng chỉ có thể uống tối đa hai ngụm, mà ngài lại có thể uống hết một hơi」
Hả?
「Tình yêu đó mà, tình yêu~♪ Tabata, vừa uống một ngụm đã nhè ra rồi kìa, tehee」
Hả hả!?
Một mùi khó chịu từ từ dâng lên từ tận đáy bụng. Bây giờ mới cảm nhận được đầy đủ vị đắng, vị chua, vị hôi, tất cả các vị giác hòa quyện vào nhau tạo nên một hương vị mãnh liệt và đậm đà còn đọng lại mãi trong miệng, quả thực là một trải nghiệm chưa từng có…… À, nói tóm lại là dở.
「Thế nào, anh thấy đầu óc thông minh hơn chưa?」
……Chise đã nếm thử bao nhiêu rồi?
Lẽ ra mình không nên uống một hơi như vậy thì hơn à, cái này.
「……Đầu thì không…… Nhưng bụng thì……」
「Hử? Anh nói gì vậy?」
「……Ch, cho tôi xin lỗi! Đi vệ sinh!」
「Aaaaaa, Takumi, anh đi đâu vậyー!」
Tôi lao ra khỏi phòng câu lạc bộ, cố gắng hết sức để kìm nén thứ gì đó đang trào lên.
Tôi không thể để em ấy thấy mình nôn ra kết quả của tấm lòng đó được.
Tôi súc miệng và uống nước rất nhiều lần, nhưng vẫn còn hơi khó chịu trong miệng. Nhưng thôi, nhân sinh họa phúc khó lường mà. Hãy coi như là tôi đã có thể di chuyển mà không bị Chise nghi ngờ vậy.
Đến nước này, tốt hơn là nên đến gặp Fumino và Nozomi một lần.
Khi tôi quay lại thư viện, Fumino đang cau có mặt mày. Đương nhiên thôi, tôi đã để em ấy đợi quá lâu rồi mà. Nhân lúc em ấy đang khó chịu, mình sẽ giải thích mọi chuyện và xin lỗi luôn.
「Có đi mua nước thôi mà cũng mất bao lâu vậy」
「Xin lỗi xin lỗi. Tại bụng tôi không được khỏe. Nè, của Fumino này」
Tôi đưa hộp sữa dâu mà tôi đã mua để uống cho đỡ miệng và xin lỗi Fumino.
「A…… Cái này……」
「Fumino thích cái này mà, đúng không?」
「Thì đúng là vậy, nhưng…… Sao cậu lại……?」
「Sao lại sao, tôi nhớ sở thích của Fumino chứ sao. Mà, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi hả」
「Ra vậy…… Ra vậy……」
Ơ? Sao tự nhiên tâm trạng em ấy tốt lên vậy?
Tôi vừa nghiêng đầu vừa cắm ống hút vào ly cà phê sữa của mình và uống một ngụm.
Giờ thì chuẩn bị tinh thần để xin lỗi thôi…… Ngay khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy bóng dáng của một người không nên có mặt ở hành lang bên ngoài cửa sổ.
「Bộc……!」
Tôi phun hết cả ra.
「Này, cậu làm cái gì thế hả Takumi, dơ quá đi」
「X, xin lỗi……」
Không thể nhầm được. Là Chise. Có lẽ em ấy đã lo lắng và đến tìm tôi.
Ừm. Mình không thể bỏ mặc em ấy đang lo lắng được.
「Fumino, hình như bụng tôi lại không được khỏe…… Tôi đi vệ sinh một lát」
「À, ừ……」
Trong lòng xin lỗi Fumino, tôi lại lao ra khỏi thư viện.
Thế nhưng, Chise đã đi đâu mất rồi, tôi tìm mãi không thấy.
Tôi đến phòng câu lạc bộ thử thì cũng chẳng có ai.
Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định quay lại lớp học. Có lẽ Chise đang ở đó, và tôi cảm thấy rằng việc giải thích mọi chuyện với Nozomi và nhờ em ấy giúp giải quyết tình hình là cách ít gây thiệt hại nhất.
「Takumi……」
Vừa thấy tôi xuất hiện ở lớp, Nozomi đã nở một nụ cười rạng rỡ.
「Nyah…… May quá, em cứ tưởng anh giận em rồi chứ」
「Ngốc quá, anh đâu có giận vì chuyện nhỏ nhặt như vậy đâu. Mà này, có ai đến đây không?」
「Nyah?」
Nozomi lắc đầu. Tôi suy nghĩ xem phải làm gì. Nếu Chise đã đến một lần, thì mọi chuyện sẽ nhanh thôi.
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi đột nhiên vang lên.
Người gửi là…… Chise.
「Nozomi, tôi đi vệ sinh một lát……」
「Đi cùng, không?」
「Không không không! Hay là, Nozomi cứ đợi ở đây đi! Tuyệt đối đấy! Cấm được đi lung tung đấy!」
「Nyah……?」
Sau khi dặn dò cẩn thận, tôi lao ra khỏi lớp.
「Đến nước này thì……」
Có lẽ chỉ còn cách lừa gạt đến cùng thôi……
Tôi vừa nhắn tin trả lời 'Tôi đang ở nhà vệ sinh. Lát nữa tôi đến' cho Chise, vừa quyết tâm.
Đến nước này thì chỉ còn cách phó mặc cho số phận thôi.
Tôi phải cố gắng đến cùng để không ai phát hiện ra.
Tôi vừa nhắn tin với Chise, vừa hướng về chỗ Fumino.
「Tôi về rồi đây」
「Trời ơi, cậu làm cái gì vậy không biết. Sắp phải mở tiệm rồi đấy. Mà, bụng cậu đỡ chưa?」
Bộ dạng ngán ngẩm của Fumino, nhưng em ấy vẫn chưa giận, khiến tôi cảm thấy có lỗi quá.
À, mà tôi vẫn chưa học hành gì được bao nhiêu, tôi cũng lo lắng nữa chứ.
Ngay lúc đó, một tin nhắn nữa lại đến. Vừa trả lời Chise, tôi vừa học được vài trang bài kiểm tra lại.
「F, Fumino! Hình như bụng tôi lại không được khỏe rồi. Tôi đi vệ sinh đây! Xin lỗi!」
「Hả! Này Takumi!?」
Tôi không đáp lời Fumino, lao ra ngoài. Xin lỗi. Hôm nay hãy để tôi bảo vệ nụ cười của mọi người.
Tiếp theo, tôi phải đến chỗ Nozomi nữa.
Trong lúc chạy trên hành lang về phía lớp học, những tin nhắn cứ liên tục đến.
Tôi vừa gõ bàn phím với tốc độ cao chẳng khác gì nữ sinh trung học, vừa nghe thấy một giọng nói vô tư gọi mình.
「Ê, Takumi. Tối nay đến nhà tao chơi không? Tao mới kiếm được DVD Điện Quang Xéc-man đó, mình xem đến sáng luôn. Cùng lãng phí tuổi trẻ quý giá với cái món siêu thực quái dị đó đi」
「Ieyasu…… Mày biết tao sắp phải thi lại mà」
「Ừ, biết. Nhưng tao được 100 điểm rồi. Không liên quan. Hay đúng hơn là, tao đang định phá đám mày đó. Hề hề☆」
「Vậy mà cũng là bạn bè à! Ặc, tao không có thời gian để dây dưa với mày đâu!」
「Aaa, Tak-kun ác quá àー」
Tôi phớt lờ những gì Ieyasu đang nói ở phía sau và tiếp tục chạy.
Tôi biết mình đang làm một việc ngu ngốc.
Nhưng hiện tại tôi không muốn ai phải khóc cả, tôi muốn mọi người đều mỉm cười.
Hôm đó, tôi không biết mình đã chạy đi chạy lại giữa chỗ ba người bao nhiêu lần nữa.
……Việc tôi xoay sở để không ai phát hiện ra có thể nói là một phép màu.
Cuối cùng, tôi đã phải thức trắng đêm để học bài.
Dù vậy, việc được Fumino và Nozomi dạy cho cũng rất có ích, tôi đã suýt soát đỗ kỳ thi lại. Bởi vì những kiến thức mà tôi đã học được trong khoảng thời gian di chuyển như bão tố đó đã in sâu trong tâm trí tôi.
Việc tôi vẫn khỏe mạnh sau khi thức trắng đêm có lẽ là nhờ đồ uống của Chise đấy.
Vào ngày có kết quả kỳ thi lại.
「「「Nhờ có tớ đấy」」」
Nhìn nụ cười của ba người đang đồng thanh một cách hòa hợp, tôi nghĩ rằng những gì đã xảy ra ngày hôm đó, ừm, nếu nhìn lại thì cũng không tệ lắm đâu. Nhưng chắc chắn là tôi xin kiếu lần sau……
Giờ thì, cuối cùng tôi cũng được giải thoát khỏi kỳ thi, có thể đón kỳ nghỉ đông mà không phải học thêm, tôi đã đến phòng câu lạc bộ trên sân thượng sau một thời gian dài, cố gắng thực hiện các hoạt động của câu lạc bộ Mèo Lạc――Việc thực hiện những hoạt động gì chủ yếu phụ thuộc vào Chise――ngay lúc đó.
「Nhân tiện, mọi người định làm gì vào Giáng sinh ạ?」
「Chẳng lẽ chúng ta lại định tổ chức tiệc ở câu lạc bộ Mèo Lạc ạ?」
Nghe những lời nói vô tư của hai thành viên năm nhất, những thành viên từ năm ngoái nhìn nhau.
「Towano và Shibata, tiếc là hình như kế hoạch đó có vẻ như có mà cũng không có…… Chắc mọi người sẽ tụ tập đông đủ, nhưng có lẽ sẽ không phải là một bữa tiệc, mà là một buổi liên hoan thì đúng hơn」
「Dạ, vâng……?」
「Cách nói vòng vo này không giống Takumi-senpai chút nào……?」
Hai người năm nhất nhìn nhau. Towano và Shibata không biết về vụ ồn ào năm ngoái nhỉ.
「……Chủ tiệm, vẫn chưa về ạ, Takumi?」
「Tính đến sáng nay thì vẫn chưa, nhưng em ấy đã gửi tấm bưu thiếp thứ hai rồi」
Dấu bưu điện là từ Trung Quốc. Không biết em ấy có thực sự về trước Giáng sinh không nữa……?
「Trước Giáng sinh, nếu chị Otome không về, thì chúng ta sẽ bị thiếu một người, nên sẽ còn vất vả hơn nữa đấy」
「……Nyah, không sao đâu. Đã có Kokoro và Shibata」
「Đúng vậy nhỉ. Tớ mong chờ hai cậu đấy」
Hai nhân viên đáng tin cậy của Stray Cats nhìn hai người năm nhất với ánh mắt như muốn nói sẽ không để các cậu trốn thoát đâu.
Ở phía bên kia, Chise lên tiếng nói 'Tôi nói trước nhé'.
「Tiếc là, bên chỗ tôi sẽ không tăng thêm nhân sự đâu đấy. Chỉ có Suzuki và Satou thôi」
「Tại sao ạ!? Tabata cũng sẽ giúp đỡ mà ạ! Ể, sao Suzuki-senpai và Satou-senpai lại lảng tránh ánh mắt của em vậy ạ, Chise-ojousama, nhìn vậy thôi chứ Tabata là một đứa trẻ luôn cố gắng đấy ạ!?」
Tabata hoảng hốt luống cuống, làm đổ bộ trà trên bàn. Tôi có thể thấy một tương lai Tabata làm đổ kem tươi tung tóe trong nhà bếp trước Giáng sinh như một chiến trường. Ừm. Chắc chắn là sẽ không tăng thêm nhân sự rồi.
「Ừm, phần chị Otome không có ở đây, cứ nhờ Towano và Shibata vậy」
Tôi đặt tay lên vai hai người và mỉm cười tươi tắn. Giờ thì không thể kén chọn phương tiện được nữa.
「E, eh, sao vậy ạ?」
「……À, em nghĩ em đã hình dung ra được rồi. Vì Giáng sinh thì phải có bánh kem mà」
Đúng vậy, trước Giáng sinh. Các cửa hàng bánh kẹo sẽ phải trải qua thời gian làm bánh như vũ bão.
Cố gắng lên nhé…… Không, xin hãy cố gắng lên, những hậu bối đáng tin cậy của tôi ơi.
「À, ra là vậy ạ. Em sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ ạ」
「Đương nhiên là em cũng không từ chối rồi ạ」
Towano và Shibata, những người đã hiểu rõ tình hình, gật đầu mạnh mẽ.
「Anh rất cảm kích. Hy vọng là nhờ có Giáng sinh này mà chúng ta có thể xoay sở để vượt qua tình trạng doanh số tháng này đang giảm sút」
Lần trước cúp điện, tôi đã thoáng nghi ngờ rằng đó là do chúng ta chưa thanh toán tiền điện…… Đến mức hiện tại sổ sách bán hàng của Stray Cats có nhiều dòng ghi chép màu đỏ.
Vụ cúp điện đó cuối cùng là do biển quảng cáo của khu mua sắm bị gió mạnh thổi bay làm đứt dây điện. Điện đã được khôi phục sau vài giờ, nhưng biển quảng cáo bị thổi bay……
Cửa hàng trong khu mua sắm của chúng ta có ổn không vậy?
Tôi vừa miên man suy nghĩ về tương lai của khu mua sắm Suzune, Towano vừa đến gần tôi.
「À…… Takumi-senpai, việc giúp đỡ thì hoàn toàn không có vấn đề gì ạ, nhưng em có thể xin anh một việc được không ạ?」
「Ừm? Gì vậy?」
「Xin hãy cho em chụp ảnh senpai ạ」
「Tôi?」
「Em đã nói với bố mẹ rằng đồng phục do em thiết kế đã được chọn, nhưng em gái thì đã được xem đồng phục nữ do em thiết kế rồi, còn đồng phục nam thì chưa…… Nên, em xin phép được chụp ảnh đồng phục của senpai được không ạ……」
Towano vừa ngại ngùng nói vừa lấy ra một thứ từ trong cặp……
「L, lớn quá!」
「Cái đó không phải là máy ảnh SLR sao!?」
Đó là một chiếc máy ảnh kỹ thuật số khá lớn. Fumino nói đúng, có lẽ là máy ảnh SLR.
「Tôi cần tài liệu chụp ảnh cho bối cảnh truyện tranh, nên hôm nọ tôi đã mua nó. Tôi có thể chụp Takumi-senpai làm người mẫu được không ạ?」
Chuyện đó tôi hoàn toàn không bận tâm.
「Khoan đã Towano!」
Chise chen ngang giữa tôi và Towano.
「Ảnh đồng phục thì quan trọng thật đấy, nhưng sao Takumi lại phải làm người mẫu chứ. Chẳng phải có cái cây giá đỗ kia là được rồi sao?」
「Không phải cây giá đỗ, mà là cậu ấm giá đỗ mới đúng.」
Ieyasu, người được Chise chỉ định, vừa đẩy gọng kính vừa đính chính.
Cậu ấm giá đỗ cũng được à, Ieyasu.
「Nhưng, Kikuchi-senpai có vẻ sẽ tạo dáng kỳ quặc lắm ạ.」
「Tôi có thể làm tất cả các kiểu biến thân của Kamen Rider đấy. Gợi ý là Super 1. Xích Tâm Thiếu Lâm Quyền!」
「Tôi không cần.」
「Vậy, không phải Kikuchi mà là Kōya thì được chứ gì.」
「Em cảm thấy có lỗi với Fujino-senpai, vị hôn thê của anh ấy…」
「Vậy thì, Shibata.」
「Không hiểu sao em thấy không hợp với Shibata-kun ạ.」
「…Ahaha, khó tính thật đấy.」
Shibata hiếm khi cười khổ. Vẻ mặt đó cũng đẹp trai làm tôi hơi khó chịu.
「Vậy thì, tóm lại là không phải Takumi, mà là những người tầm thường đang đi trên hành lang!」
「Nhưng, bọn em vẫn chưa có đồng phục mới màー」
「Ưầy, Shibata, ồn ào quá.」
Đồng phục mới thực ra sang năm mới được áp dụng. Hội Mayoi Neko được phát cho trước để làm người mẫu thôi.
Chúng tôi lẽ ra mặc đồng phục cũ là được rồi, nhưng lại bị Chise ra lệnh mặc cái này, nổi bật không để đâu cho hết. Giờ nghĩ lại mới thấy. Towano ôm chiếc máy ảnh kỹ thuật số trước ngực, quay lại nhìn tôi với vẻ mặt đầy quyết tâm.
「Em xin anh đấy, Takumi-senpai!」
Bị dồn ép, em ấy ngước nhìn tôi từ dưới ngực.
Khi bị nhìn bằng ánh mắt van nài như vậy, thật khó từ chối. Hơn nữa, chụp ảnh thì có gì to tát chứ.
Thứ nhất, em ấy nhiệt tình như vậy chắc là muốn báo cáo thiết kế đồng phục cho bố mẹ lắm đây. Người mẫu là tôi thì có lẽ không được đẹp cho lắm, nhưng đành nhờ bố mẹ Towano thông cảm vậy.
「Nếu tôi được thì chụp bao nhiêu cũng được.」
「A, em cảm ơn anh ạ!」
「Aー, này Towanoー! Cấm có chơi lén kiểu đấy nhé!」
「Đ, đâu có chơi lén đâu ạ」
Towano khẽ lảng tránh ánh mắt từ Chise đang cắn người.
「Nếu chụp ảnh Takumi, thì phải chụp cả tôi nữa! Đằng nào thì có ảnh cả nam lẫn nữ vẫn hơn chứ!」
「Vậy thì em muốn được chụp cùng ạ, s, senpai và kouhai ạ」
「Cậu nói gì vậy, nếu chụp ảnh Takumi thì phải có cả tôi nữa chứ. Đương nhiên, Takumi cũng hiểu mà nhỉ!」
Chise kéo tay tôi, ôm chặt lấy một bên.
「A, a, a. Umenomori-senpai chơi xấu quá!」
Towano véo nhẹ tay tôi phía bên kia. Chise thì ôm chặt lấy tôi, còn Towano thì nhẹ nhàng kéo tay áo tôi liên tục. Phải làm sao bây giờ đây.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Nozomi đã đưa tay với chiếc máy ảnh kỹ thuật số đang đặt trên bàn từ lúc nào.
「Sao vậy, Nozomi」
「Nya... Takumi, cười lên nào.」
――*Tách*.
Còn chưa kịp tạo dáng gì cả, thì Nozomi đã bấm máy.
「Nya... công bằng mà nói thì chỉ chụp mỗi Takumi thôi. Còn lại thì nhờ mọi người.」
Không hiểu sao Nozomi lại đưa chiếc máy ảnh đó cho Kanae.
「Rõ rồi. Vậy để tớ giữ thẻ nhớ, rồi in ra phát cho mọi người sau nhé ♪」
Kanae nháy mắt với Towano, Chise, Nozomi và Fumino.
Towano và Chise phát ra những tiếng rên kỳ lạ rồi quỳ xuống sàn nhà, còn Fumino thì nói những điều như 「...Tôi có sở thích cắm đinh ghim vào mũi ảnh, vừa hay đấy!」.
「Nya... chụp ảnh vào giữa ảnh thì linh hồn sẽ bị hút mất, thật không? Takumi?」
「Không có chuyện đó đâu.」
Và Nozomi lẩm bẩm những thông tin từ vài thế kỷ trước.
「Nhân tiện, nếu muốn cho bố mẹ xem đồng phục nam sinh, thì mang theo tờ quảng cáo của Học viện Umenomori mới thành lập là được mà.」
Daigorō đưa ra một đề xuất mang tính đột phá, nhưng nó đã bị lờ đi một cách kỳ lạ.
Giáng sinh đã cận kề.
Kỳ vọng chị tôi sẽ về nhà hôm nay vẫn đang tiếp tục chuỗi trận thua kỷ lục.
Linh cảm về việc chủ tiệm sẽ vắng mặt vào dịp Giáng sinh, thời điểm kiếm tiền nhất của các cửa hàng bánh ngọt, đang ngày càng lớn. Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi nghĩ Otome-neesan sẽ về vào dịp Giáng sinh... hoặc tệ nhất là Tết Dương lịch.
Việc chị ấy lại bị giam lỏng ở đâu đó trong vùng chiến sự cũng thoáng qua trong đầu tôi, nhưng tôi đã cẩn thận nhắc nhở chị ấy về điều đó rồi, nên tôi nghĩ chị ấy cũng đang cân nhắc. Tôi muốn tin là vậy.
Vừa đến cửa hàng, tôi và Fumino lập tức bắt tay vào chuẩn bị mở cửa.
Có lẽ vì đã làm thêm ở đây lâu rồi, nên Fumino vẫn là người làm việc nhanh nhẹn nhất.
Em ấy hoàn thành công việc một cách nhanh chóng mà không cần tôi phải nói gì.
Thực tế, nếu có Nozomi làm bánh và hai người là tôi và Fumino, thì Stray Cats vẫn có thể hoạt động được.
Nhưng dù sao đi nữa, nếu không có Otome-neesan, người chủ cửa hàng, thì vẫn cứ thấy thiếu thiếu một cái gì đó, giống như một con thuyền đã giương buồm nhưng không có gió nên di chuyển rất chậm vậy.
「Nè, Otome-neesan bao giờ về vậy nhỉ?」
「Làm sao tôi biết được chứ. Chỉ có chính chủ mới hiểu được những gì chủ tiệm làm thôi.」
Thì đúng là vậy.
「Chị ấy có liên lạc gì không?」
「Có. Chị ấy có gửi bưu thiếp. Ừm, ban đầu là ở Mông Cổ, sau đó là Trung Quốc, Nga... dần dần đi lên phía bắc.」
「Vậy chẳng phải là chị ấy đang rời xa Nhật Bản sao?」
「Ừm...」
Tôi chợt nhận ra một sự thật khó chịu. Thế này thì có vẻ chị ấy chưa về ngay được đâu.
「Nya... em về rồi.」
Otome-neesan thì chưa về, nhưng một thợ làm bánh không thể thiếu khác của Stray Cats đã trở lại.
「Nozomi, em đến muộn vậy.」
「Nya, em vừa đi dạo một chút.」
Nozomi đáp lại một cách đơn giản rồi lập tức bắt tay vào công việc. Nozomi đi đường vòng, chuyện này cũng hiếm thấy đấy.
Nhắc mới nhớ, chị ấy bảo là muốn bàn chuyện gì đó với neesan, có lẽ chị ấy đang thực sự lo lắng về điều gì đó.
Chuyện mà tôi không thể cho lời khuyên được sao?
A, chết tiệt. Những lúc như thế này, tôi lại thấy mình thật vô dụng và bực bội. Nếu có neesan ở đây thì...
「Nè, Takumi...」
Tôi thấm thía hơn bao giờ hết sự quan trọng của Otome-neesan.
「Nè, Takumi」
Thật là, vào những lúc thế này thì chị ấy lại đi lang thang ở đâu chứ...
「Takumi!」
「Gì vậy, nãy giờ cứ gọi mãi.」
「Xem TV đi!」
Bị Fumino thúc giục, tôi nhìn vào TV ở phòng khách. Chương trình thời sự buổi tối đang phát.
『...Một loạt sự kiện được cho là bắt nguồn từ thủ đô Ulaanbaatar của Mông Cổ, nơi người ta đi phát quà cho những đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi, được gọi là hiện tượng Santa Claus...』
Cùng với lời giải thích của người dẫn chương trình, trên màn hình là cảnh những đứa trẻ nhỏ ôm những hộp quà và vui mừng.
『Chính phủ Mông Cổ đã quyết định có biện pháp đối phó toàn diện với vấn đề trẻ em vô gia cư sống dưới cống ngầm, hay còn gọi là trẻ em cống ngầm. Đồng thời, họ cũng muốn chính thức bày tỏ lòng biết ơn đối với người phụ nữ phương Đông bí ẩn đã khơi mào cho hiện tượng Santa Claus. Được biết, họ cũng đang xem xét việc trao tặng huân chương quốc gia...』
Sau khi nghe qua bản tin, có vẻ như vấn đề trẻ mồ côi ở Mông Cổ đã có một bước tiến lớn, và người đã khơi mào cho việc đó là một người phụ nữ phương Đông bí ẩn trong trang phục ông già Noel.
「Chuyện này, dù nghĩ thế nào đi nữa thì...」
「A, không sai vào đâu được. Otome-neesan đó.」
Và giờ đây, hiện tượng Santa Claus đã lan rộng đến tận châu Âu, và quà tặng đang được gửi ẩn danh đến các trại trẻ mồ côi ở nhiều nơi.
Có lẽ, vì là neesan nên chị ấy không hề nhận ra rằng chuyện này lại trở nên lớn đến vậy, mà chỉ đơn giản là đang tặng quà Giáng sinh cho bọn trẻ thôi.
Quả là neesan, không biết nói gì hơn...
「Nè, chúng ta làm gì bây giờ?」
「Làm gì chứ, làm gì được nữa.」
「Ừ, đúng vậy nhỉ.」
「À, dù sao thì giờ chúng ta cũng biết chị ấy đang ở đâu đó quanh châu Âu rồi, vậy thì chẳng phải là chị ấy sắp về rồi sao?」
「Sao cậu biết được chuyện đó?」
「Thì, cứ đi như thế này thì chẳng phải chị ấy sẽ đến rìa lục địa sao?」
「Chỉ vì lý do đó thôi sao...」
Nhưng, Otome-neesan là người sẽ về nhà chỉ vì lý do đó đấy.
Vừa đi vừa rải hạnh phúc.
Nghĩ vậy, tôi bỗng cảm thấy vui vẻ và quên đi những khó khăn trước Giáng sinh.
Và quả nhiên, vài ngày sau, neesan đã về.
「Em về rồi đâyー♪ Mọi người, có khỏe không?」
Trông chị ấy giống một người du lịch bụi hơn là ông già Noel.
Việc đội một chiếc mũ ông già Noel đỏ trên đầu trông ngược lại càng kỳ quặc hơn.
「Chủ tiệm! Chị đã đi đâu vậy ạ」
Towano đang làm thêm đã chạy ào đến ôm chị.
「Ôi chao, được chào đón nồng nhiệt quá ha~」
「Đâu có chào đón nồng nhiệt gì đâu ạ. Chị có biết bọn em đã lo lắng đến mức nào không hả!」
「Ehehe, xin lỗi màー」
Fumino thì ngay lập tức bắt đầu thuyết giáo. Không thể nói thẳng là mình đã lo lắng, đúng là Fumino mà.
「Nya, Otome về rồi.」
「Chào em, Nozomi-chan.」
「Tsuduki Otome! Chị phải liên lạc thường xuyên hơn chứ.」
「Eー, nhưng điện thoại không gọi được, mà em cũng không có nhiều tiền nữaー」
「Vậy nên em mới cho chị mượn điện thoại có thể liên lạc qua vệ tinh rồi mà!」
「Nhưng mà cái đó nặng quá, em không muốn mang theoー」
「Mukiーっ!」
Nhân tiện, chiếc điện thoại có thể liên lạc qua vệ tinh đó đang được chị ấy tận dụng để đậy nắp mì tôm trong phòng.
「Otome-shishō, xin chúc mừng chị đã hoàn thành nhiệm vụ.」
「Chúc mừng chị!」
Daigorō và Ieyasu, những người ngưỡng mộ Otome-neesan là sư phụ, đã cất cao giọng chào như những võ sĩ karate.
「Vậy, thành quả của lần tu hành này là...?」
「Đường ray xe lửa ở Nga bị lở đá nên em đã cố gắng hất những tảng đá trên đường ray đi. Dùng tay không cũng giải quyết được mà ha~」
「C, chẳng lẽ, cuối cùng chị đã lĩnh hội được tuyệt kỹ Bẻ Đá Tự Nhiên...!?」
Daigorō kinh ngạc.
Có gì đó sai sai ở đây thì phải.
「À, đúng rồi. Em quên mất. Cái này là thứ Ieyasu-kun nhờ em mua nè.」
「Ôi! Cảm ơn chị ạ!」
「Cái gì đó?」
「Jojo phần 5 bản tiếng Ý.」
「Sao cậu lại mua cái đó...?」
「Đồ ngốc! Cậu! Phần 5 phải có bản tiếng Ý chứ! Đương nhiên rồi!」
「Không, ý tôi là tôi hiểu... nhưng cậu đọc được à?」
「Không đọc được chữ nào cả. Nhưng tôi sẽ cho cậu thấy tôi có thể đọc được trong vòng ba ngày!」
Ieyasu nói một cách mạnh mẽ. Thằng này mà làm thì có khi làm thật đấy. Tôi có cảm giác mình vừa được thấy một phần lý do nó đứng đầu lớp.
Dù sao thì, mọi người ai nấy đều vui mừng vì Otome-neesan đã về.
Dù thế nào đi nữa, có neesan ở cửa hàng vẫn khiến người ta an tâm hơn.
「Neesan, mừng chị về. Chị đói bụng không?」
「Ừm. Đói meo rồi nè~」
「Vậy em làm gì đó cho chị ăn nhé.」
「Chị muốn ăn cơm với súp miso. À, cả natto nữa!」
「Vâng vâng.」
Và hai chị em tôi thực sự rất đơn giản.
「Nya, Otome...」
「Ừm? Sao vậy? Nozomi-chan」
Nozomi ngập ngừng, có vẻ như em ấy khó nói điều gì đó.
「Chuyện là――」
「Otome-chan!」
Khoảnh khắc Nozomi định mở lời, một nhóm đàn ông chạy xộc vào cửa hàng.
Đó là mọi người trong đội thanh niên của khu phố mua sắm.
「Ôi chao, mọi người cùng nhau đến đây...」
Otome-neesan nghiêng đầu một cách khó hiểu.
Mọi người trong đội thanh niên đồng thanh nói.
「「Hãy giúp đỡ khu phố mua sắm của chúng tôi vớiーっ!」」
「Để đó cho chị!」
Otome-neesan trả lời ngay lập tức mà không cần hỏi gì cả với nụ cười rạng rỡ. Chúng tôi ôm đầu.
Giáng sinh năm nay có vẻ như cũng sẽ khởi đầu đầy sóng gió.