「Hướng Đi Tương Lai」
Mùa này, nửa sau học kỳ hai, là lúc mọi thứ bận rộn.
Sắp sửa lên năm ba rồi, nên toàn bộ học sinh năm hai đều lần lượt đi tư vấn hướng nghiệp. Xong xuôi vụ đó sẽ đến kỳ thi cuối kỳ, rồi tiếp đó là kỳ nghỉ đông và Giáng Sinh. Đó là thời điểm hốt bạc của Stray Cats.
Nói chung, đây là một mùa nhiều chuyện đáng lo.
Chiều nay, sau giờ học, là buổi tư vấn hướng nghiệp của tôi, nên khi xong việc, tôi liền đi thẳng lên phòng sinh hoạt câu lạc bộ trên sân thượng.
「Xin lỗi vì đã đến trễ!」
Tôi mở cửa và tiện thể nói một tiếng xin lỗi. Mặc dù tôi đã báo trước là sẽ đến trễ rồi.
「A, Takumi-senpai. Anh vất vả rồi ạ」
Vừa bước vào căn nhà lắp ghép – phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Mèo Đi Lạc – tôi thấy Kokoro đang pha trà cho mọi người. Cô bé nhìn thấy tôi đến trễ thì vui vẻ hẳn lên, rồi lập tức chuẩn bị một tách trà cho tôi. Tôi cảm thấy thật may mắn khi có một hậu bối chu đáo như vậy.
「Takumi, buổi tư vấn hướng nghiệp thế nào rồi?」
Trong lúc tôi nhâm nhi tách trà và nghỉ ngơi một lát, Fumino mở miệng hỏi.
「Ờm… tàm tạm thôi?」
「Hả? Trả lời nghiêm túc coi」
「Giáo viên chỉ bảo tôi là cứ suy nghĩ kỹ trong kỳ nghỉ đông rồi cho qua thôi」
「Cái gì vậy. Đâu có giống buổi tư vấn hướng nghiệp chút nào」
「Thì, việc tư vấn hướng nghiệp cũng mới bắt đầu mà. Hình như bây giờ mới chỉ là nghe nguyện vọng của học sinh thôi」
Vì không thể trả lời được câu hỏi nên tôi bị bảo phải về nhà suy nghĩ, đúng là vậy. Nhưng dù sao thì đây cũng không phải một ngôi trường danh tiếng đặt nặng tỷ lệ đỗ đại học đến mức khô khan, mà là một ngôi trường của những đại gia mở ra vì sở thích, nên khá thoải mái và coi trọng nguyện vọng của mỗi cá nhân. Tuy nhiên, sang năm có lẽ sẽ có buổi tư vấn hướng nghiệp với sự tham gia của cả phụ huynh.
「Nhưng mà, hướng đi tương lai à… không biết nên làm thế nào đây」
「Takumi-senpai không phải sẽ làm việc ở Stray Cats sao ạ?」
「Không, anh cũng định thế. Nhưng mà, kể cả như vậy đi chăng nữa, thì cứ làm cái kiểu nửa công việc bán thời gian nửa giúp việc như bây giờ là không được rồi, chắc anh phải đi học trường dạy nấu ăn hoặc đến một cửa hàng khác để học việc gì đó nhỉ?」
Tôi ngửa mặt lên trời rên rỉ, Fumino nhìn tôi với vẻ mặt ngán ngẩm.
「Giả vờ như đang suy nghĩ đấy thôi, chứ rốt cuộc là anh vẫn chưa nghĩ ra cái gì đúng không」
「Ư…」
Tôi bị Fumino nói trúng tim đen rồi.
Đúng thật. Tôi chợt nhớ lại chuyện Kaho-san đã rủ tôi đi học việc làm patissier hồi trước.
Sau đó thì cũng có nhiều chuyện xảy ra, nhưng có lẽ tôi vẫn chưa nghĩ nhiều về tương lai của mình.
「Không phải vậy đâu ạ. Em nghĩ việc Takumi-senpai đã quyết định sẽ làm công việc gì là rất đáng khen đó!」
Kokoro liền bổ sung, nhưng Fumino lại có vẻ mặt hoàn toàn không bị thuyết phục.
「Thế Fumino thì sao hả?」
「Ơ… a, em, thì… đã quyết định rồi mà」
「Ồ, thế à. Là gì thế? Học tiếp hay đi làm luôn?」
「Ư, ồn ào quá đi, đâu cần phải nói cho Takumi biết chứ!」
Cô ấy lảng tránh rồi. Đã hỏi người khác rồi lại chơi ăn gian như vậy.
「Mà, mọi người thì sao?」
Nói mới nhớ, tôi chưa từng hỏi. Thật hiếm khi mọi người lại có mặt đông đủ, tôi nhìn hết lượt tất cả.
「Tao sẽ học tiếp. Tao định vào đại học thể dục thể thao, lấy chứng chỉ huấn luyện viên hoặc giáo viên thể dục」
Daigorō là người đầu tiên trả lời một cách lưu loát.
「Ấy, chẳng phải Daigorō mới là người định kế nghiệp gia đình sao?」
Gia đình của Daigorō là một võ đường đã truyền qua nhiều đời. Hiện tại thì ông nội và bố cậu ta đang quản lý, nhưng Daigorō cũng từng nói rằng sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ kế nghiệp.
「Đương nhiên, cuối cùng thì ta cũng sẽ cố gắng để được giao phó võ đường. Tuy nhiên, vì mục tiêu đó mà ta cần phải có được vị trí và bằng cấp để dạy dỗ người khác. Đơn thuần chỉ kế nghiệp gia đình thì sẽ không thể có được lòng tin của các võ sinh」
Kế hoạch tương lai của Daigorō bất ngờ lại rất thực tế. Không, có lẽ nói "bất ngờ" thì hơi bất lịch sự.
Nghĩ kỹ lại, Daigorō đã có cả chị Tamao Fujino, người cậu ta đã thề non hẹn biển rồi.
Theo ý đó thì, cậu ta có lẽ là người trưởng thành nhất trong số chúng tôi, và mục tiêu tương lai cũng được xác định rõ ràng nhất.
「Tao! Tiếp theo là tao! Tao thì! À thì, tao định thế này này…」
「Hừm, của Ieyasu thì bỏ qua đi」
「Ấy, này! Nghe đi chứ!」
「Gì mà, kiểu gì mày cũng nói là đi đến thế giới hai chiều hay là thế giới hai chiều hãy đến đây hay là cả thế giới biến thành hai chiều chứ gì?」
「Không nói thế đâu! Không, không đúng. Trước đây thì tao có nói! Mà, tao cũng quyết định là từ giờ sẽ nhìn vào thực tế rồi! Tức là, mọi chuyện sẽ xảy ra ở thế giới ba chiều đó!」
「Kikuchi, nhìn vào thực tế…!?」
Fumino kinh ngạc. Kokoro cũng tái mét mặt.
「S-Sao thế ạ, Kikuchi-senpai!」
「Nyaa, nguy rồi」
「Ai đó mau đưa cậu ta đến phòng y tế đi! Mà, cách ly! Cách ly ngay! Có khi bị nhiễm mầm bệnh lạ nào đó rồi cũng nên! Suzuki, Satō! Báo cho đội phòng dịch Umenomori ngay!」
「Nếu vậy, thay vào đó chi bằng gọi 110. Nếu quý ngài Kikuchi bắt đầu sử dụng bộ óc ưu việt một cách vô ích của mình để tư lợi cho thế giới thực, thì nó sẽ gây ra thiệt hại lớn hơn cả Anonymous đó ạ」
「Mấy đứa kiaaaaaaaaaa!」
Nhìn mọi người, bao gồm cả các cô hầu gái, đồng loạt trở nên hỗn loạn, Ieyasu hét lên.
「Chết tiệt! Toàn bọn coi thường tao! Uôôôôôô! Tao cũng biết mà! Tao không thể đến thế giới hai chiều được và thế giới hai chiều cũng không đến và hai chiều có liếm cỡ nào thì cũng chỉ thấy bụi bẩn dính trên màn hình và cảm giác tê rần của tĩnh điện thôi! Tao biết hết rồi! Khốn khiếp! Azunyan!!!」
Ieyasu trở nên tiêu cực hẳn. Xin lỗi mày nhé.
「Tương lai dành cho tao, cao lắm thì cũng chỉ là trở thành công chức về đúng giờ, dành toàn bộ thời gian và tiền bạc cho anime, nghỉ ngơi đúng hẹn vào dịp Lễ Vu Lan và cuối năm, và sống yên ổn về già bằng tiền lương hưu, một tương lai bình thường và trung bình như vậy thôi!」
Không, như vậy chẳng phải là một cuộc sống khá ung dung sao?
「Hả? Vậy Ieyasu là thi công chức để đi làm luôn à?」
「Ta-Takuminyan… lo cho chuyện của ta à?」
Đừng nói là "nyan" chứ. Với cả giọng nói như con nít nghe kinh quá.
「Ờ thì… nói chung là, học tiếp… đó. Trường mà tao muốn vào là… Todai. Chết rồi, lỡ nói ra rồi」
「Hừm… mà, T-Todai!?」
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều bất giác quay lại nhìn Ieyasu.
Todai, dù không cần giải thích cũng ai cũng biết, là học viện cao nhất của Nhật Bản.
Thật vậy, Ieyasu dù có tính cách kỳ cục như thế nhưng thành tích thì lại cực kỳ tốt. Kể cả kỳ thi giữa kỳ vừa rồi, cậu ta cũng dễ dàng giành vị trí đứng đầu khối dù đêm nào cũng chơi game hẹn hò đến sáng, ngủ không đủ giấc.
Chắc những học sinh khác ngày đêm nỗ lực học hành mà nghe thấy thì phát điên mất.
「Tại sao lại là Todai? Mày là người sẽ nghiêm túc nghĩ về tương lai đến thế sao?」
「Takumi-kun, cậu thật sự bất lịch sự đấy」
Ieyasu đeo kính lóe sáng và bắt đầu nói.
「Tôi dám nói rằng, thế giới này đã mục nát rồi!」
Này, lại bắt đầu rồi đấy.
「Cho đến nay, nhiều người vẫn còn giữ định kiến rằng otaku = kẻ thất bại, không có cuộc sống thực, khinh miệt, coi thường và thậm chí là nhìn chúng tôi với ánh mắt thương hại! Vì vậy tôi sẽ phá vỡ ảo tưởng đó! Tôi sẽ xâm nhập vào trung tâm chính trị của Nhật Bản với tư cách là một otaku và thay đổi nó từ bên trong! Và tôi sẽ trở thành Chúa Trời của thế giới mới!」
Trước bài diễn thuyết hùng hồn như thể vừa nhặt được Death Note, Shibata thẳng thắn vỗ tay.
「Đúng là Kikuchi-senpai. Em thực sự cảm động」
Không, khen ngợi lúc này thì vẫn còn sớm quá, Shibata à.
Qua nhiều năm quen biết, tôi biết rõ. Khi tên này nói những điều có vẻ nghiêm túc một cách bất thường, thì chắc chắn có ẩn ý phía sau.
「Thế, ý thật của mày là gì?」
「Ừ thì, mẹ tao nói là nếu tao đỗ Todai thì sẽ cho tao sống tự lập. Tiện thể, tiền trợ cấp cũng sẽ gấp đôi so với khi tao vào đại học khác nữa! …Á, chết tiệt」
Ánh mắt lạnh lùng của mọi người đổ dồn về Ieyasu. Từ đâu đó có tiếng thở dài.
「Tôi thấy xấu hổ vì đã từng nghĩ cậu ta thật tuyệt vời dù chỉ một giây」
「Kikuchi, anh đừng nói nữa」
「Nyaa. Ieyasu… thất vọng quá」
「Ưôôôôô!? Mấy cô mấy cậu nhìn tôi bằng ánh mắt coi thường đó là sao hả!」
「Kikuchi-senpai thì… hơi lạ ấy nhỉ」
「Cái gìiiiii! Lẽ ra giờ này phải là 'Kikuchi-kun tuyệt vời quá! Đúng là khác biệt so với những người đàn ông khác!' chứ nhỉ!? Hay là 'Tôi đã nhìn anh bằng con mắt khác rồi!' hay 'Không ngờ lại đến mức này…' chứ!」
Đó là do đọc manga quá nhiều rồi.
「Kikuchi, kinh tởm quá」
「Nôôôôôôôô! Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đóoooooooo!」
Ieyasu bị Fumino thẳng thừng cắt lời, lăn lộn trên sàn nhà.
「Dù động cơ là gì, việc hướng đến Todai không phải là chuyện tầm thường. Thật tuyệt vời đó ạ」
Chỉ có Shibata, người luôn là một học sinh xuất sắc, mới an ủi Ieyasu. Dù sao thì, Fumino, Daigorō, Ieyasu, tất cả mọi người đều đã xác định rõ tương lai của mình sao. Tôi bắt đầu mất tự tin rồi.
「Nozomi, em có nghĩ gì không? Buổi tư vấn hướng nghiệp của em là trước anh một chút đúng không?」
「…Nyaa, bị bảo là phải suy nghĩ kỹ」
Ồ, đồng đội của tôi đây rồi.
「Đúng vậy, tương lai đâu thể dễ dàng quyết định được!」
「Này, đừng đánh đồng chứ! Khác với Takumi, Nozomi rất giỏi nên có nhiều lựa chọn để cân nhắc mà. Chắc em được khuyến khích học tiếp đúng không?」
「Nyaa… còn có học bổng nữa nên vậy」
「Thành tích của Kiriya-senpai rất xuất sắc nên nhà trường chắc muốn Kiriya-senpai thử thi vào vài trường đại học danh tiếng」
「Học viện Umenomori không tính toán nhỏ mọn như vậy đâu」
Chise nói với vẻ mặt khó chịu. Có lẽ là vậy. Vì trường được điều hành theo sở thích mà.
「Kiriya-senpai không định trở thành patissiere sao ạ?」
「Hả?」
Tôi hơi ngạc nhiên và nhìn Kokoro, người vừa lên tiếng. Nozomi cũng nhìn, và bị hai người chúng tôi nhìn chằm chằm, Kokoro bối rối hẳn lên.
「V-Vì, vì bánh của Kiriya-senpai rất ngon và đẹp, và chị ấy ngày nào cũng làm bánh mà… Em nghĩ chị ấy sẽ đi theo con đường đó trong tương lai… Xin lỗi, em nói thừa rồi ạ?」
「Không, không hề. Anh chưa nghĩ đến nên… hơi bất ngờ thôi」
Tôi định cùng chị gái điều hành Stray Cats, nhưng tôi lại chưa nghĩ xem Nozomi muốn làm gì. Đương nhiên, trong tương lai tôi muốn Nozomi theo con đường mà em ấy mong muốn.
Nhưng thành thật mà nói, tôi chưa từng nghĩ đến việc Nozomi sẽ không còn ở đây nữa.
Chỉ còn hơn một năm nữa là kết thúc cuộc sống học sinh trung học rồi, vậy mà tôi thật là vô tư quá đỗi.
「Takumi…」
「Gì vậy?」
Nozomi nhìn tôi, có vẻ muốn nói điều gì đó.
「Nếu em trở thành patissiere… anh sẽ vui chứ?」
「Vui thì nói làm gì… chỉ cần Nozomi trở thành điều em muốn, đó là điều anh vui nhất」
Cả tôi và chị gái đều nghĩ như vậy. Nozomi là một thành viên quan trọng trong gia đình mà.
「Nyaa…」
Nozomi bối rối kêu lên một tiếng.
「Umenomori-senpai thì sao ạ?」
Để tiếp tục cuộc trò chuyện đang có nguy cơ dừng lại, Shibata hỏi, và Chise cũng hiếm khi lộ vẻ mặt phức tạp.
「Em thì, có lẽ là… đi du học」
「Hả? Chise, em đi du học à?」
Lần này tôi lại ngạc nhiên nữa.
「Chise-sama là người sẽ kế thừa tập đoàn Umenomori trong tương lai」
「Do đó, để tích lũy kinh nghiệm xứng đáng, sau khi tốt nghiệp, cô ấy dự định sẽ nhập học vào một trường đại học hàng đầu trong bảng xếp hạng đại học thế giới, sau đó sẽ tiếp tục đi du học ở nhiều quốc gia trên thế giới」
Người trả lời thay Chise là hai cô hầu gái của gia đình Umenomori, Satō-san và Suzuki-san.
「Thì, đại loại là vậy đó」
Chise kết luận với giọng điệu có vẻ không dứt khoát lắm. Có lẽ cô ấy không mấy hào hứng.
Tuy nhiên, không chỉ Todai mà còn là các trường đại học hàng đầu thế giới nữa, rốt cuộc là trường nào vậy? Trường số một là Đại học Cambridge ở Anh đúng không… Tuyệt vời thật. Tôi không thể nào tưởng tượng nổi. Chise thì giỏi ngoại ngữ, thành tích xuất sắc, hơn nữa lại là con gái của một tài phiệt tầm cỡ thế giới nên chắc là không có vấn đề gì… khoan đã, này này.
「Nói chung, hả? Có khi nào, chỉ có tôi và Nozomi là chưa quyết định cụ thể gì không?」
Thật tệ quá. Nozomi thì có nhiều lựa chọn nên còn đỡ, còn tôi thì vẫn mơ hồ một cách kỳ lạ.
「Takumi-sama chẳng phải đã có một công việc tốt rồi sao ạ?」
Và người đột ngột xen vào bằng giọng nói có chút lơ lớ và vô tư là…
…một cô hầu gái được trang bị bộ ngực khổng lồ trông như thể phát ra tiếng "boing boing".
「…Mà, là ai ấy nhỉ?」
Ieyasu đặt một câu hỏi hơi bất lịch sự. Ừ thì, cô ấy từ nãy đến giờ có nói gì đâu.
「Ớ ơ ơ ơ ơ!? Là, là em đây ạ! Trước đây là hầu gái riêng của Kaho Chikumaen-sama, bây giờ là hầu gái đang học việc ở nhà Umenomori, Tabata đây ạ!」
「Ồ! Nhớ rồi nhớ rồi, là cô hầu gái hậu đậu đúng không. Cái bối cảnh có vẻ hơi phổ biến này đúng là lỗi thời quá」
「C-Cái gì mà bối cảnh chứ ạ!? Tabata là Tabata mà, dù có lỗi thời cũng đang cố gắng mà! Hơn nữa Tabata không hề lỗi thời! Chise-sama nói gì đi chứ!」
「Có cô ở đây sao?」
「Ớ ơ ơ ơ ơ! E-Em đã ở đây suốt mà! Mọi người có phải đang nhìn em bằng ánh mắt kiểu 'quên mất rồi' không ạ!? Tabata, buồn lắm đó!」
Cô ấy vừa khóc vừa níu lấy hai cô hầu gái tiền bối. Kiểu dễ bị trêu chọc đó có lẽ đã dẫn đến thái độ này. Cũng có thể nói là cô ấy được yêu mến, ừm. Ngoài ra, mỗi khi cô ấy uốn éo người vì buồn bã mà bộ ngực lớn rung lắc, đó cũng có thể là nguyên nhân khiến Ieyasu muốn trêu chọc một cách vô cớ.
Dù vậy, chủ nhân hiện tại của cô ấy, Chise, đã ra tay giúp đỡ.
「Mà, cô ra đây làm gì vậy. Chẳng phải cô nói là khi Suzuki và Satō còn ở đây thì cô sẽ làm người hỗ trợ khiêm tốn sao? Thỉnh thoảng có vẻ như cô có thay phiên mà」
「A, đúng rồi ạ. Em có điều muốn nói lắm ạ」
Tabata-san giật mình nhận ra, vỗ tay một cái.
「Kaho-sama có nói rằng, Takumi-sama là vị hôn phu của Chise-sama, vậy thì tại sao không trở thành một ông nội trợ chuyên nghiệp với tư cách là chồng chứ ạ! Nếu chỉ muốn tiếp tục cửa hàng bánh ngọt vì sở thích thì chẳng phải sẽ không cần lo lắng về việc kinh doanh sao ạ?」
「Ô-Ông nội trợ chuyên nghiệp…」
Lại thêm một từ ngữ bất ngờ nữa bật ra.
「K-Không được rồi ạ!」
「Đúng vậy! Anh đang nghĩ cái quái gì vậy!」
「…Nyaa, không được」
Người thay đổi sắc mặt mà hét lên là Kokoro và Fumino, rồi cả Nozomi nữa.
Vị hôn phu, hay ông nội trợ chuyên nghiệp… đó là những từ ngữ không tốt cho tim mạch chút nào. Nói sao nhỉ, khi chưa biết tình cảm của Chise thì tôi vẫn bình thản bỏ ngoài tai được…
「Ế ế ế ế!? Em nói sai gì sao ạ?」
Tabata đang bối rối trước biểu cảm của mọi người, liền được hai cô hầu gái tiền bối ôm vào lòng từ hai bên.
「Không, Tabata đã nói một điều tốt đó」
「Đúng vậy, thật sự là. Đối với Tabata thì đây là một việc làm tốt」
「Hoan hô, các tiền bối, cảm ơn nhiều ạ!」
Tabata-san vui vẻ một cách ngây thơ thật đáng yêu. Đúng là một cô gái hậu đậu tự nhiên. Nói gì thì nói, cô ấy cũng là học sinh năm nhất ở trường chúng tôi. Dù đang học việc làm hầu gái ở nhà Umenomori, cô ấy vẫn là một người kỳ lạ như mọi khi.
「Này, Umenomori! Cô định nói về vị hôn phu gì đó đến bao giờ nữa――」
「Hả? A, ừm, chuyện đính hôn thì… cần thêm một chút thời gian, từ từ thôi ấy mà…」
Khi Fumino cố gặng hỏi, Chise mặt đỏ bừng lắp bắp. Trước đây, cô ấy vẫn công khai nói "Takumi là vị hôn phu của tôi!" mà không hề ngần ngại, nên Fumino cũng bối rối trước phản ứng đó.
「…Cô đỏ mặt nghiêm túc như vậy thì tôi khó xử lắm đấy. Cô, chẳng lẽ…」
「Ư, ồn ào! Serizawa! Mà Tabata, chuyện đó chắc chắn là chuyện Kaho đã nói khi còn ở Nhật Bản đúng không! Tình hình giờ đã khác hẳn rồi chứ! Takumi là, Takumi là của tôi… ưm, nói chung, cấm bàn về chủ đề đó! Từ giờ về sau cấm tuyệt đối đó! Điều khoản cấm―――!」
Kể từ khi trở về từ Vương quốc Aslan, Chise đã thay đổi một chút. Mỗi khi cảm nhận được điều đó, tôi lại nhớ đến… nụ hôn đó. Cô ấy thật sự yêu tôi. Nhân tiện, tôi đỏ mặt đến mức muốn ngất xỉu.
「Này, tại sao Takumi cũng đỏ mặt vậy?」
「Hả?」
Fumino nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực.
「K-Không có gì đặc biệt đâu! Này, này, Takumi!」
「Ơ, ừ. Không có gì đâu. Ừ」
「Hai người cứ cố gắng che giấu như vậy càng đáng ngờ đó ạ…」
「Nyaa… đáng ngờ」
Không chỉ Fumino, mà cả Kokoro và Nozomi cũng nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
「A, đúng rồi! Tớ chợt nhớ ra có việc nên về trước đây!」
「Khoan đã, Chise!?」
Nói dối một cách trắng trợn, Chise liền bỏ chạy khỏi phòng sinh hoạt trước.
Theo sau đó, Suzuki-san và Satō-san lặng lẽ đuổi theo, còn Tabata-san thì lạch bạch chạy theo.
Và tôi, người bị bỏ lại, đành phải chịu cảm giác khó chịu khi bị các thành viên còn lại bao vây.
「…Có chuyện gì vậy nhỉ, cái thái độ đáng ngờ đó?」
Dù bị nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ thì tôi cũng khó xử. Sự thật là không có gì cả.
「Nhưng mà, mọi người ai cũng đều suy nghĩ về tương lai của mình thật kỹ càng nhỉ…」
Kokoro lẩm bẩm một cách hơi buồn.
「Năm sau, nếu Takumi-senpai và mọi người tốt nghiệp, thì em…」
「Đừng buồn thế, Kokoro. Vẫn còn hơn một năm nữa mới tốt nghiệp mà」
Dù có an ủi thế nào, tôi cũng chỉ có thể nói những lời sáo rỗng, thật đáng hổ thẹn cho bản thân.
「Đừng lo, Kokoro-chan. Em còn có cách là làm doujinshi cùng anh mà?」
「Đó, đó thì…」
「Ký hợp đồng với anh để trở thành doujinshi-ka đi nào」
「Cái cách nói đó đáng sợ lắm, đừng làm thế ạ!」
Đúng vậy. Nghe kiểu gì cũng như lá cờ tử thần mà. Nhưng nhờ có Ieyasu mà Kokoro đã lấy lại được chút tinh thần.
「Thôi nào, hôm nay giải tán được rồi chứ」
Đến cả hội trưởng cũng tự ý về trước rồi. Dù cũng nghĩ là đã mất công đến rồi mà… nhưng dù sao thì đây cũng là một câu lạc bộ chẳng bao giờ có hoạt động gì ra hồn, chỉ toàn ngồi tán gẫu thôi mà.
「Đúng vậy, kỳ thi cuối kỳ cũng sắp đến rồi, chúng ta về thôi」
Cả nhóm hoàn toàn trong không khí giải tán. Kỳ thi cuối kỳ à, nhức đầu thật. Sắp đến tuần thi cấm các hoạt động câu lạc bộ rồi.
「A, em sẽ ở lại làm thêm một chút. Ảnh minh họa trên trang web, em cũng muốn đổi sang phiên bản Giáng Sinh rồi」
Kokoro nghiêm túc nói, rồi ngồi xuống trước máy tính.
「Anh có thể ngồi cạnh nhìn không? Anh cũng muốn học hỏi chút」
Không chỉ trang web của Câu lạc bộ Mèo Đi Lạc, mà trang web của Stray Cats cũng hoàn toàn do các thành viên khác ngoài tôi đảm nhiệm, điều đó thật đáng xấu hổ. Tôi muốn làm được nhiều việc hơn một chút.
「Ế ế ế!?」
Tôi không nghĩ có gì đáng ngạc nhiên đến mức đó đâu, Kokoro.
「N-Nếu, nếu senpai muốn… th-thì, cứ tự nhiên ạ」
Mặt cô ấy đỏ bừng. Chà, Kokoro vốn hay xấu hổ nên bị nhìn cạnh thế này thì…
「A」
Không được, tôi chợt nhớ lại. Gương mặt đầy vẻ quyết tâm, đôi mắt đẫm lệ, Kokoro đã tỏ tình với tôi. Cô ấy đã cố gắng mỉm cười với tôi khi tôi nói 「Xin lỗi em」.
Hậu bối quan trọng, quan trọng của tôi, vẫn không thay đổi mà ngưỡng mộ tôi với tư cách tiền bối, nên tôi có thể đối xử với Kokoro một cách tự nhiên… nhưng ngay cả điều đó, cũng là nhờ vào sự nỗ lực hết mình của Kokoro.
Bị một người con trai đã từ chối mình nhìn chằm chằm từ bên cạnh thì đương nhiên là khó xử rồi. Tôi cảm thấy thật vô tâm, muốn gãi đầu phát điên.
「A, xin lỗi, coi như anh chưa nói gì…」
「Không ạ! Nếu có thể giúp được Takumi-senpai, xin hãy cứ xem ạ. Ừm… thì, vì là hậu bối, em có thể muốn giúp ích được đúng không ạ?」
Với đôi má đỏ ửng, Kokoro hơi đảo mắt và mỉm cười.
「…Takumi đồ ngốc」
Tôi có cảm giác như nghe thấy tiếng Fumino lẩm bẩm nghẹn ngào… nhưng vì đáng sợ nên tôi không quay lại nhìn.
「Nozomi, cửa hàng đáng lo rồi, chúng ta về thôi. Mong chủ quán vẫn còn ở đó」
Fumino kéo tay Nozomi, định ra khỏi phòng sinh hoạt.
「Nyaa…」
Tay Nozomi cựa quậy, có vẻ là dấu hiệu phản kháng, rồi cánh cửa phòng sinh hoạt đóng sầm lại, Nozomi biến mất khỏi tầm nhìn. Các thành viên nam cũng đồng loạt rút lui, để lại tôi và Kokoro trong phòng.
「Ưm…」
Tôi nghiêng đầu tự hỏi tiếng “đồ ngốc” đó là sao. Rõ ràng tôi đang tự trách mình là đồ ngốc, nhưng liệu cô ấy có nhận ra điều đó không? Đọc được suy nghĩ của người khác ư? Fumino và Nozomi đâu có biết chuyện của tôi và Kokoro đâu nhỉ?
「Takumi-senpai, đừng nhìn chằm chằm vào cửa nữa, hãy tập trung đi ạ. Em sẽ chỉ anh các bước」
「A, ừ」
Tôi quyết định nghiêm túc dõi theo Kokoro thao tác nhanh nhẹn để cập nhật ảnh trên trang web.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng nghiêm túc của Kokoro. Không không, phải nhìn vào màn hình và thao tác chứ. Không phải nhìn mặt!
「Rồi, thế là hoàn tất việc cập nhật rồi ạ. Em sẽ đưa nó về trạng thái ban đầu, lần này senpai thử làm xem sao nhé」
Cô ấy nhường ghế máy tính cho tôi rồi ghé sát bên cạnh nhìn vào. Khoảng cách gần quá. Mùi tóc của Kokoro thoang thoảng khiến tim tôi đập thình thịch.
Vì là hậu bối. Chẳng phải tôi đã nói là chỉ coi cô ấy là một hậu bối đáng yêu thôi sao!
Dù đã tỏ tình rồi bị từ chối nhưng lại để ý đến người ta, tôi tự hỏi mình là đàn ông kiểu gì. Đồng thời, tôi cũng nghĩ rằng việc để ý là điều không thể tránh khỏi vì tôi là đàn ông.
Tôi tự dặn lòng phải ghi nhớ các bước một cách nghiêm túc.
Fumino và những người khác rời khỏi phòng sinh hoạt với tâm trạng phức tạp.
「Fumino… có sao không?」
「Còn Stray Cats mà. Chỉ ở được tối đa 30 phút thôi. Đành phải nhượng bộ chút thôi」
Cuộc trò chuyện không có chủ ngữ là bằng chứng cho thấy cả hai đang cùng chung một cảm xúc.
Kokoro, người đã tỏ tình với Takumi và bị từ chối một cách dứt khoát, đã kể lại cho Fumino và mọi người nghe. Họ đã khóc cùng nhau.
Cô bé là một hậu bối dũng cảm, thẳng thắn và quan trọng. Sau đó cô bé đã vực dậy tinh thần và giờ vẫn thể hiện sự kiên cường khi vô tư bám riết Takumi như một hậu bối. Nói không để ý thì là nói dối, nhưng Fumino cũng có lòng tự trọng của một người con gái. Ngoài ra… Fumino liếc nhìn cô gái tóc dài đang đi bên cạnh mình.
「Nói luôn ở bên cạnh thì, người như thế nhất là Nozomi đúng không. Nhường một chút thế này thì sao?」
「…Nyaa」
Nozomi gật đầu, Fumino thở dài. Thành thật mà nói, Nozomi rất đáng yêu. Khác với Chise bướng bỉnh hay bản thân mình, Fumino thấy ghen tị với Nozomi, người không che giấu tình cảm một cách thẳng thắn. Khi chủ quán đi giúp đỡ người khác, Nozomi lại ở riêng với Takumi vào buổi tối. Nói không lo lắng thì là nói dối trắng trợn.
「Dù ở riêng, Takumi cũng chẳng làm gì đâu…」
「A-Đương nhiên rồi! Nếu anh ấy làm gì thì tôi sẽ không tha thứ đâu!」
Nozomi lại thở dài một tiếng "nyaa". Dường như những điều kiện thuận lợi chẳng được tận dụng chút nào.
Fumino nghĩ rằng có lẽ cô ấy nên cảm ơn sự ngốc nghếch của Takumi thì hơn.
Thời gian căng thẳng và phấn khích bên Takumi đã trôi qua thật nhanh.
(Oa, mình đã nghiêm túc dạy cách dùng Photoshop gì chứ, mình ơi!)
Trong thâm tâm, Kokoro dậm chân thùm thụp vì hành động của mình, nhưng nếu cô bé có thể giúp ích được cho senpai một chút thì có lẽ cũng tốt rồi. Bởi vì, cô bé là "hậu bối quan trọng nhất" mà.
Dù đã bị từ chối, nhưng đó là những lời quan trọng mà cô bé đã dũng cảm giành lấy.
Thời gian chỉ đơn thuần nói chuyện máy tính một cách rất, rất bình thường trôi qua, Takumi mỉm cười vẫy tay.
「Cảm ơn nhé, Kokoro. Anh học được nhiều đó. Hẹn gặp lại ngày mai」
「Vâng, Takumi-senpai, ngày mai em cũng sẽ đến chỗ làm thêm nữa ạ!」
Kokoro tiễn Takumi đang đi xa dần, rồi nở nụ cười.
「Bây giờ thì… như vậy là được rồi. Mình là… hậu bối quan trọng nhất mà」
Dù lồng ngực hơi thắt lại, nhưng cô bé vẫn có thể cố gắng được. Bởi vì vẫn còn một năm nữa để được ở bên nhau.
Và cứ thế, khi còn đang mơ màng, kỳ thi cuối kỳ đã đến gần.
Kỳ thi cuối kỳ của học kỳ hai năm thứ hai có ý nghĩa đặc biệt. Dù Học viện Umenomori của chúng tôi thường ngày vẫn vô tư và tùy tiện, nhưng quy tắc đó vẫn không thay đổi.
「Cảm giác căng thẳng này là gì vậy nhỉ」
Giờ ăn trưa vốn là thời gian nghỉ ngơi, giờ đây đã biến thành một nơi hỗn loạn khi hơn một nửa số học sinh trong lớp vừa cắm đầu ăn uống vừa cầm sách giáo khoa.
「Ừm~ Này, điểm học kỳ hai sẽ quyết định trường đại học mong muốn nên mọi người đang cố gắng hết sức đó mà~」
Ieyasu, người có thành tích áp đảo cùng Nozomi và Chise, nói những lời như thể đang gây thù chuốc oán với cả lớp.
Đến cả tôi cũng bị lườm rồi này. Tiếc thật, tôi và mấy cậu không cùng một nhóm về thành tích đâu.
「Thế, cái thằng như mày đang làm gì thế?」
「Modding」
「Mod… là gì thế?」
「Kiểu như biến đồ lót màu trắng của figurine thành quần lót sọc bằng cách thêm các đường kẻ ngang. Hay là cắt bỏ quần áo được làm bằng các chi tiết riêng để biến chúng thành trần truồng đó」
「Ra vậy… thôi thì, làm gì thì làm nhưng đừng để bị bắt nhé」
Chẳng biết mặt mũi mấy đứa trong lớp sẽ thế nào khi biết trường Ieyasu muốn vào là Todai nữa.
「Mà, tôi cũng không thể nói người khác được」
Vì tôi không có ý định thi cử, nên chỉ cần học thi không đến mức bị điểm liệt là được rồi.
「Này Takumi, anh chắc là cũng nghĩ mình chẳng liên quan gì đúng không」
「Ư…」
Suy nghĩ trong lòng tôi đã bị Fumino nhìn thấu. Mà, tôi cũng không có ý định học lên nữa.
「Dù có nói là chẳng liên quan đến tương lai thì, anh vẫn đang học ôn thi đúng không?」
「A, thì… tàm tạm…」
「Takumi lúc nào cũng trả lời qua loa đại khái cả. Nếu cậu cứ nghĩ miễn không bị điểm đỏ là được, thì rồi sẽ bị điểm đỏ thôi đó.」
Đó là một lời nhận xét khó nghe thấu tận tai.
「Haizz, hết cách thật. Nếu cậu không hiểu thì tôi có thể dạy cho cũng được. Đừng có nghĩ là tôi đang lo lắng gì nhé. Chỉ là nếu người quản lý tạm thời mà phải học phụ đạo thì tôi sẽ gặp rắc rối lắm đó!」
Ừ, thì ra là cô ấy đang lo cho mình. Ngay lúc đó, một cái bóng nhẹ nhàng đứng cạnh tôi, mở sách giáo khoa ra rồi ngồi xuống.
「Nyaa. Em dạy. Dạy ở nhà cũng được, tiện.」
Cái, cái gì cơ!? Fumino nhíu mày trước lời tuyên chiến của Nozomi, và ánh mắt không biểu cảm của Nozomi giao nhau. Không chịu nổi cái cảm giác như có tia lửa tóe ra lẹt xẹt, tôi đứng dậy.
「Đủ, đủ rồi, một mình tớ cũng tự học được mà! Cứ yên tâm giao phó cho tớ đi!」
Vừa nói mấy lời ngon ngọt ấy, tôi vừa chạy thoát thân. Chứ còn cách nào khác đâu? Tôi rời khỏi lớp, rồi vô thức đi đến câu lạc bộ ở sân thượng. Khi tôi thò mặt vào, Chise đang ngồi thẫn thờ một mình.
「À… Takumi…」
「Yo, lạ nhỉ, Satō-san với Suzuki-san cũng không có ở đây sao?」
「Cũng có lúc tôi muốn ở một mình mà. Takumi-kun cũng vậy,芹沢 và mấy người kia đâu rồi?」
Thật khó mà nói là mình đã chạy trốn khỏi họ.
「Ha ha ha… Tớ cũng có lúc hành động một mình chứ.」
「Hừm.」
「Muốn ở một mình à, vậy tớ ở đây có làm phiền cậu không?」
「Không, không sao. Cứ ở lại đi.」
Cô ấy chỉ vào chiếc ghế. Thái độ ấy đúng là Chise ngạo mạn bất cần đời… nhưng, Chise hôm nay lạ thường, trầm tĩnh hơn thì đúng hơn, hay là có vẻ ưu tư… Cô ấy dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó, và tôi cũng vô thức im lặng một lúc.
「Chẳng hiểu sao… thời gian trôi nhanh thật nhỉ. Từ nay về sau, chắc cũng sẽ trôi nhanh vèo vèo thôi.」
Lời nói trộn lẫn tiếng thở dài ấy, không thể nào hiểu sai được ý nghĩa.
Thời gian chúng tôi cùng nhau tụ tập ở câu lạc bộ này trôi qua thật sự rất nhanh.
Chỉ còn vỏn vẹn một năm nữa. Chắc chắn, sẽ cảm thấy như chỉ trong chớp mắt.
「Takumi-kun cũng… quyết định rồi à? Cái chuyện… định hướng tương lai ấy… với cả… nhiều thứ khác nữa…」
Dù lời nói yếu ớt như tan biến vào không khí, tôi vẫn hiểu cô ấy đang nói về điều gì.
Tôi đang để Fumino, Chise, và Nozomi chờ đợi.
Ba người họ đã bày tỏ tình cảm với tôi. Dù là do Kaho-san kích động, nhưng sự thật đó vẫn luôn nằm trong tim tôi. Chính vì thế, tôi mong muốn trở thành một người đàn ông xứng đáng với họ.
Nhiều thứ khác… đúng vậy, thật sự là rất nhiều chuyện đã xảy ra. Thực tế, tôi đã từng hôn Chise. Dù trong tình huống nguy kịch, đó vẫn là một kỷ niệm quan trọng đối với tôi.
「Ư, ừm… Tớ… cũng đã suy nghĩ nhiều lắm nhưng mà…」
Tôi cảm thấy mình cần phải nói gì đó, nên đã mở miệng.
Fumino, Nozomi, Chise, cả ba đều là những cô gái dễ thương đến mức tôi cảm thấy mình không xứng.
Cái tính ương bướng, không biểu cảm hay ngạo mạn bất cần đời chỉ là vẻ bề ngoài thôi, còn bên trong lẫn bên ngoài đều là những cô gái tuyệt vời nhất. Được cả ba người họ nói thích, tôi thật sự không biết phải làm sao.
「Dừng lại! Đến đó thôi! Không cần nói thêm nữa đâu!」
「Ơ…?」
「Không cần là không cần! Để sau này, vào một dịp thích hợp hơn thì hãy nói. Tôi không muốn nghe diễn biến giữa chừng đâu! Cậu nghĩ tôi là ai chứ hả!?」
「…Tớ hiểu rồi.」
Chise nheo mắt cười. Với khuôn mặt hơi đỏ. Nhưng đó vẫn là nụ cười tự tin như mọi khi.
Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng thấy cô ấy đã vui vẻ trở lại thì tốt rồi, tôi vừa nhìn nụ cười ấy vừa nghĩ.
Trên con đường trở về nhà từ trường học, khu phố mua sắm rực rỡ sắc màu Giáng Sinh từ những cửa hàng nôn nóng trang trí sớm, trông lộng lẫy hơn thường ngày. Đó là một khu phố mua sắm điển hình, nơi khách hàng đã bị siêu thị lớn mới mở gần đây hút hết, khu phố鈴音町 mà tôi đang sống.
Vì là một thị trấn nhỏ, nên đi bộ trên đường, bạn sẽ "đụng độ" người quen với tỷ lệ cao hơn cả quái vật trong game RPG.
「Yo, Takumi-chan!」
Chẳng mấy chốc, tôi đã bị ông chủ cửa hàng rau quả tóm lại.
「Ôi chao, hôm nay cũng có hai cô gái vây quanh trông mà ghen tị quá đi, cái thằng khốn kiếp này!」
Tôi bị ông chủ dùng cánh tay to lãng phí của mình vỗ mạnh vào lưng.
「Ái da!」
Tôi nghĩ rằng mình chỉ đơn giản là đi về nhà với Fumino và Nozomi như mọi khi, chứ "vây quanh" thì không đúng lắm, nhưng cơn đau do cú vỗ lưng khiến tôi cảm nhận được nửa phần ghen tức thật sự từ ông ấy.
「Anh, anh trông bận rộn quá nhỉ…」
「Cũng không hẳn thế đâu. Dạo này khách cứ giảm dần thôi…」
Vừa cố chịu đựng cơn đau nhói ở lưng, tôi vừa lắng nghe, ông chủ ủ rũ mặt mày. Ông ấy than thở về nền kinh tế suy thoái, chính trị tồi tệ, với đầy cảm xúc.
「Haiz… không biết có cách nào để khách hàng quay lại cửa hàng không nhỉ?」
「Nếu có cách đó thì nhà cháu đã thực hiện rồi ạ.」
Khi Giáng Sinh sắp đến gần, cửa hàng Stray Cats của chúng tôi cũng đang ở thời điểm quan trọng.
「À đúng rồi! Hay là chúng ta tổ chức cuộc thi áo tắm nữa thì sao?」
Ông chủ nói như thể vừa nảy ra một ý tưởng tuyệt vời. Nhắc mới nhớ, trước đây khu phố mua sắm cũng từng có sự kiện như vậy. Lúc đó, tôi nhớ là mình và Chise đã có chút căng thẳng. Nhưng kết quả là chúng tôi thân thiết hơn, đúng là mưa dầm thấm đất thật, nhưng đó là một trận hỗn loạn lớn.
「Không, mùa đông giữa chừng thế này mà tổ chức cuộc thi áo tắm thì…」
「Ngược lại, chính vì là giữa mùa đông nên mới thành chủ đề chứ!」
Tôi chẳng hiểu gì hay ho cả, nhưng ông chủ thì một mình cứ càng ngày càng hăng lên.
「Đúng vậy, để Otome-chan mặc đồ bơi sexy ra diễn đi. Rồi cả Fumino-chan và Nozomi-chan nữa…」
「Không đời nào!」
Fumino từ chối ngay lập tức. Nhưng Nozomi thì:
「Nyaa. Em có thể tham gia.」
「Ế!」
「Ồ, đúng là Nozomi-chan!」
「Này Nozomi! Cậu đang nghĩ cái gì thế hả!」
Fumino tiến lại gần dồn hỏi, thì Nozomi lại nhìn tôi không hiểu sao.
「Nyaa… Takumi vui khi em mặc đồ bơi không?」
「Ờ…」
Tôi bị đặt vào một câu hỏi khó trả lời. Nếu hỏi có vui hay không, thì tôi chỉ có thể trả lời là vui, nhưng nói thẳng ra điều đó thì thật sự rất ngại.
「Ừm…」
「Cậu cũng đang nghĩ gì nghiêm túc thế hả! Đồ biến thái! Chết hai lần đi!」
Hình như Fumino đã đọc thấu suy nghĩ của tôi, cô ấy đạp mạnh vào ống chân tôi.
「Cả ông chủ nữa, ông chủ cũng vậy, ông quên chuyện mình từng bị mắng vì bày mưu tính kế linh tinh với cuộc thi áo tắm đó rồi sao?」
「Ư… Đ, đúng vậy nhỉ.」
Ông chủ bị Fumino lườm liền co rúm lại. Nhắc mới nhớ, anh ấy từng tìm mọi cách để Otome-nee-san tham gia cuộc thi áo tắm, rồi sau đó bị các chị em trong khu phố mắng một trận tơi bời.
「D, dù sao đi nữa, tôi thật sự muốn nghĩ ra cách gì đó để kích hoạt khu phố mua sắm này.」
「Haiz… Được rồi, dù sao thì cháu cũng sẽ báo lại với Otome-nee-san.」
「Được, nhờ cậu đấy!」
Chắc ông chủ nghĩ nếu nói thêm nữa thì mình cũng sẽ bị Fumino đá bay mất, nên ông ấy vội vã quay trở lại cửa hàng.
「Đúng là, tại sao đàn ông trong cái khu phố này toàn là đồ ngốc vậy chứ!」
Fumino hừ mũi nói. Tôi muốn mình không bị gộp chung vào đám đó, nhưng nói ra thì có lẽ lại bị đá nữa, nên tôi đành im lặng và giả vờ nghe lời Fumino vậy.
Đi xuyên qua khu phố mua sắm đến trước cửa tiệm Stray Cats, tôi thấy một nhân vật trông đáng ngờ đang bước ra từ trong cửa hàng.
「Nyaa, Takumi.」
Nozomi kéo tay áo tôi.
「Không cần nói gì cả. Em biết rồi.」
Nhân vật đáng ngờ đó, Otome-nee-san, đang ôm một bọc vải lớn, công khai né tránh ánh mắt xung quanh. Không nghi ngờ gì nữa. Lại là trò thường ngày của chị ấy.
「Otome-nee-san!」
Khi tôi gọi, chị ấy giật mình run rẩy quay đầu lại.
「Hau! Bị phát hiện rồi!」
「Bị phát hiện rồi, cái gì mà bị phát hiện chứ! Em không biết chị định đi đâu, nhưng chỉ còn một tháng nữa là Giáng Sinh đó!」
「Ôi không, chị biết mà. Chị sẽ quay lại trước đêm Giáng Sinh mà ♪ Hãy mong đợi quà nhé~」
Vừa nói vậy, Otome-nee-san định vội vàng rời đi, thì Fumino đã đứng chắn trước mặt chị ấy.
「Không được đâu, chủ quán. Cửa hàng của chúng ta sắp bận rộn lắm rồi mà.」
「Hừm hừm hừm. Fumino-chan, em có ngăn được chị không nhỉ?」
Vừa nói gì đó, Nozomi đã nắm chặt cái bọc vải mà chị ấy đang vác.
「Otome, không được đi.」
「Hừ, chết rồi!?」
Không, hoàn toàn chưa chạy thoát được chút nào. Đồ đạc quá cồng kềnh.
「Được rồi, Nozomi, tốt lắm. Cứ thế lôi chị ấy về đây.」
「Nyaa… Được.」
「Aaa, Nozomi-chan thật là xấu tính~」
Nozomi kéo lê Otome-nee-san cùng với cái bọc vải trở lại cửa hàng. Quả nhiên, Stray Cats đã chuyển sang chế độ "Chợ Lương Tâm". Nói rõ hơn, chế độ Chợ Lương Tâm là phương thức kinh doanh quá đổi sáng tạo, nơi khách hàng tự ý đặt tiền và tự ý lấy hàng về khi không có nhân viên.
Đó là kỹ thuật tối thượng do chị gái tôi, người có tật thích lang thang và thường xuyên bỏ cửa hàng để giúp đỡ mọi người, sáng tạo ra. Lợi điểm tất nhiên là bánh vẫn bán được dù không có ai. Khuyết điểm là, ở thị trấn Suzunone này, hiếm khi có người chỉ lấy bánh mà không trả tiền, nhưng doanh số bán hàng cũng kém. Khó mà tự ý lấy đi. Mà lại không được gói gém cẩn thận nữa.
「Đúng là, cứ tưởng dạo này chị ấy chịu ở nhà, thì y như rằng lại thế này.」
「Huhu, cho em đi mà~ Em có công việc quan trọng là mang quà đến cho trẻ em trên khắp thế giới đó~」
Otome-nee-san vừa nói vừa đạp chân loạn xạ trong khi vẫn bám vào cái bọc đồ lớn.
Mà nói chứ, chị ấy chuyển sang làm ông già Noel từ lúc nào vậy.
「Em hiểu cảm giác của chị, và bây giờ nói chị đừng giúp đỡ người khác thì cũng không phải. Bọn em cũng cố gắng hết sức để ủng hộ. Nhưng ít nhất là cho đến khi mùa Giáng Sinh kết thúc, chị nên tập trung vào cửa hàng…」
「Takumi, chủ quán không còn ở đây nữa đâu.」
「Cái gì…!?」
Nhìn lại, cái bọc vải mà Nozomi đang nắm chặt đã bị thay thế bằng một con gấu bông lớn.
「K, kỹ thuật thay thế? Chị đã học được kỹ năng đó từ lúc nào vậy, chị ơi…」
Hơn là ông già Noel, trông chị ấy giống ninja hơn.
「Đi rồi thì đành chịu thôi chứ sao. Tôi đi thay đồ đây, cậu trông cửa hàng giúp tôi đến lúc đó nhé.」
「…Ừm, tớ hiểu rồi. Vậy tớ sẽ trông.」
Fumino, người có thể chuyển đổi rất nhanh, đi vào trong để thay đồ. Thôi, dọn dẹp cái Chợ Lương Tâm này thôi.
「Takumi… Otome, không quay lại sao…?」
「Ơ? Không phải cậu đi thay đồ cùng Fumino sao?」
Nozomi vẫn ở đó, ôm con gấu bông.
「Có chuyện gì vậy? Nozomi, cậu có việc gì cần chị ấy à?」
「…Nyaa, em muốn nói chuyện với Otome…」
「Có chuyện gì muốn tâm sự à?」
Nozomi ôm chặt con gấu.
「Chắc vậy… Em không rõ lắm.」
「Thì ra là vậy, không đúng lúc rồi. Khi nào chị ấy quay lại thì nói sớm nhé.」
Dù sao, chị ấy là người mà mình không biết khi nào về, khi nào đi. Haizz.
Rồi Nozomi vươn một tay, kéo cánh tay tôi lại, và ôm con gấu bông cùng với cả cánh tay tôi.
「Ưm, có chuyện gì vậy Nozomi?」
「Không có gì…」
Có cảm giác như một con mèo cô đơn đang cọ vào người vậy.
「Nozomi, cậu có chuyện gì khó khăn à? Nếu có gì bận tâm, khi Otome-nee-san không có ở đây thì cứ nói với tớ nhé. Chúng ta là gia đình mà.」
「…Nyaa.」
Nozomi vẫn quấn cánh tay tôi. Rồi cô bé gục đầu xuống vai tôi, cọ mái tóc của mình.
「N, Nozomi?」
Tuy nhiên, khoảng cách này có hơi nguy hiểm không nhỉ? Con gấu bông chắn giữa không chạm vào người Nozomi là một sự cứu vớt, nhưng với một chàng trai khỏe mạnh thì mức độ tiếp xúc gần như vậy cũng hơi khó xử.
Với cả Kokoro-chan nữa, tại sao con gái lại thơm tho như vậy chứ…
「Nozomi, vậy thì… chuyện muốn hỏi…」
Tôi cất tiếng nói, cảm thấy nếu không nói gì thì sẽ trở nên kỳ lạ mất.
「Chuyện tương lai… em cũng muốn nói chuyện một chút với Otome, có lẽ vậy.」
Tôi thầm nghĩ "thì ra là vậy". Dù trông chị ấy như thế, nhưng cũng là một người đáng tin cậy.
「À, đúng rồi nhỉ. Tớ cũng nghĩ ngợi lung tung nên không nhận ra. Thế mà chị ấy lại đi mất, xin lỗi nhé.」
「Nyaa… Otome đi, thì có hơi phiền. …Nhưng, không sao.」
Nozomi lại cọ đầu vào người tôi lần nữa. Cái mùi hương ngọt ngào khiến tôi choáng váng, phải làm sao đây?
「Otome giúp đỡ mọi người, nhiều người được cứu. …Em cũng vậy, nhờ Otome nhặt về mà giờ em được ở bên Takumi. Cho nên… em thích Otome đi giúp người.」
Trước những lời dịu dàng của Nozomi, tôi cũng vô thức nở nụ cười.
Nhắc mới nhớ, tôi cũng được chị ấy "nhặt" về nhờ việc giúp người mà.
Nghĩ vậy, ngay cả chuyện chị ấy đã bỏ đi lần này, tôi cũng có thể tiễn biệt với nụ cười…
「Không, cái đó với cái này là khác nhau.」
Trong khi chúng tôi đi học, cửa hàng của chúng tôi lại phải hoạt động chế độ Chợ Lương Tâm là một thực tế. Đang suy nghĩ như vậy, tôi cảm thấy một ánh mắt từ phía dưới.
Ngước nhìn, tôi thấy Nozomi vẫn đang níu chặt cánh tay tôi, nhìn tôi.
Ôi. Bây giờ mới nhận ra, mi mắt cô bé thật dài.
「Ừm, cái đó… đúng là vậy. Nozomi cũng đến ở với chúng ta được khoảng một năm rưỡi rồi nhỉ. Nhanh thật đó.」
Tuy tôi nói vậy để che giấu sự bối rối, nhưng Nozomi lại khẽ nở nụ cười.
「…Nyaa. Lúc đó, cảm ơn Takumi đã nói là em có thể ở lại đây.」
Với giọng điệu chân thành, tôi vô thức thẳng lưng. Thực ra, người được giúp đỡ là tôi mới phải.
「Em sẽ tiếp tục ở đây…」
Khi Nozomi vừa nói đến đó, có tiếng bước chân từ phía tủ đồ.
「Nozomi ơi, tôi thay đồ xong trước rồi nhé. Nozomi cũng mau lên… À.」
「À.」
「…Nyaa.」
Cả ba chúng tôi đồng thời thốt lên.
Và tôi lại một lần nữa hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình.
Tình trạng như thể Nozomi đang níu lấy cánh tay tôi.
「À, này Fumino…」
Tôi định nói là chúng tôi không làm gì kỳ lạ trong cửa hàng, nhưng biểu cảm của Fumino trong lúc đó cứ dần dần biến đổi theo hướng đáng sợ. Ôi, sát khí rồi, cô ấy trông như muốn giết người vậy.
「Chờ, chờ đã. Nghe tớ giải thích. N, Nozomi có chuyện muốn hỏi…」
Như thể chờ đợi khoảnh khắc tôi buông Nozomi ra, đôi chân đẹp đẽ của cô ấy vung lên…
「C, cái đồ biến thái này! Cậu định làm gì Nozomi hả! Chết một triệu lần đi!」
Và nhờ cú Đá Vòng Cầu Sáu Đoạn Không Trung của Fumino, tôi bay thành một đường vòng cung từ đầu này sang đầu kia của cửa hàng.
Dĩ nhiên, cửa hàng Stray Cats cũng có ngày nghỉ định kỳ.
Nếu cứ tiếp tục công việc luôn bao phủ trong mùi hương ngọt ngào này 365 ngày không nghỉ, có lẽ một ngày nào đó chính tôi cũng sẽ luôn tỏa ra mùi kẹo ngọt từ toàn thân mất.
Không biết đó có phải là lý do hay không, nhưng dù ngày nay các nhà hàng ăn uống thường treo biển "mở cửa quanh năm", thì hầu hết các tiệm bánh ngọt kiểu Tây đều khá nghiêm túc trong việc có ngày nghỉ cố định. Vì vậy, rời xa chức danh quản lý tạm thời, tôi, Tsuzuki Takumi, trở về làm một học sinh trung học bình thường, và bây giờ đang ở Akihabara. Người rủ tôi đi là Ieyasu.
Những lời như "Lịch thi cuối kỳ đã được công bố rồi thì ngoan ngoãn ở nhà mà học đi" chẳng có tác dụng gì với Ieyasu. Ra khỏi cổng Electric Town, dưới cột quảng cáo anime rực rỡ đến nhức mắt, ba người tụ tập là tôi, Daigorō và Shibata. Tôi là người duy nhất thầm nhủ "Ổn không đây, thảnh thơi quá vậy?", rõ ràng là tôi đang run sợ trong lòng.
「Yo, chờ lâu không!」
「Này, đồ ngốc kia.」
「Takumi-kun, vừa gặp đã gọi là đồ ngốc, đồ ngốc là sao vậy Takumi-kun?」
「Tôi chẳng nghĩ ra cách gọi nào khác cho cái thằng gọi người ta đến rồi lại đến trễ 30 phút cả.」
「Tehepero☆」
「Được rồi, giờ tôi sẽ đấm thằng này. Hai cậu đừng ngăn tôi nhé.」
「Thôi nào, Tsuzuki-senpai.」
Tôi đã bảo đừng ngăn, thế mà cậu em hậu bối Shibata lại ngăn tôi.
「Thôi được rồi, đầu tiên đi ngó các cửa hàng linh kiện trước thì sao?」
Ieyasu nói mà không hề tỏ vẻ hối lỗi. Đi với thằng này thì chỉ có nước… nghĩ vậy, chúng tôi bắt đầu đi bộ.
Dù đã được tái phát triển nên trở nên sạch sẽ lạ thường, nhưng chỉ cần bước vào một bước là y như rằng đó là phố điện tử.
Dưới mái hiên, các bảng mạch và dây cáp không biết dùng làm gì được chất đầy trong giỏ, rồi cứ thế bị bỏ bừa bãi.
Chúng tôi, do Ieyasu dẫn đầu, chen qua dòng người để ghé qua các cửa hàng.
「Hừm, đúng là ổ đĩa Blu-ray vẫn còn khá đắt nhỉ.」
Tại một cửa hàng linh kiện PC lớn, Ieyasu vừa so sánh các loại ổ đĩa trong vừa lẩm bẩm.
「Đĩa ROM trống cũng đắt hơn tôi nghĩ.」
「Hừm, nghĩ đến giá phần mềm chỉnh sửa video thì quả là khá khó khăn.」
「Vậy thì có lẽ nên dùng DVD thì hơn?」
Qua cuộc trò chuyện, tôi đoán Ieyasu và Shibata ngay từ đầu đã có cùng mục đích.
「Mà này, hai cậu đang nói chuyện gì vậy?」
「Cảm ơn cậu đã hỏi!」
Ieyasu bắt đầu nói như thể đang chờ đợi.
「Bọn tớ sắp lên năm ba rồi phải không? Lên năm ba sẽ bận rộn với thi cử này nọ, rồi thoáng cái là tốt nghiệp thôi. Trước đó, tớ có một giấc mơ muốn thực hiện…」
Ieyasu nhìn xa xăm. Tôi cảm thấy như mình vừa chọc tổ ong vò vẽ vậy.
Nhưng đến nước này rồi thì không nghe hết cũng không được…
「Vậy, cái 'giấc mơ' đó là gì?」
「Tớ… muốn làm anime.」
Ieyasu nói với vẻ mặt nghiêm túc.
「Cậu… thật đó hả?」
「Thật mà, thật đó.」
Đó là một trong những tham vọng mà bất kỳ otaku nào cũng từng nghĩ đến. Trong số các loại hình như doujinshi, doujin game, âm nhạc, thì việc tạo doujin anime đứng ở vị trí khó nhất. Quả thực xứng đáng được gọi là một giấc mơ xa vời.
Tôi cũng không phải là không hiểu cảm giác của Ieyasu, nhưng quả thực đây là một giấc mơ với ngưỡng cửa cao ngất ngưởng.
「Dù sao đi nữa, một mình thì không khó quá sao?」
「Takunyan… cậu nói sai rồi đó.」
「Thôi ngay cái kiểu thêm 'nyan' vào tên người đi. Tớ nói trước là có sửa cho vần một chút cũng vô ích thôi.」
「Đừng có nói những lời lạnh nhạt vậy chứ. Chẳng phải chúng ta là đồng đội sẽ cùng nhau làm anime sao?」
「Cậu… nói gì vậy chứ! Đồng đội!? Tại sao lại là tớ!」
「Không chỉ có cậu đâu. Hội Mayoi Neko thì tạm thời cứ tính vào số lượng người. Vô điều kiện.」
「Sao lại tự tiện… Mà nói chứ, dù có tập hợp người nghiệp dư thì cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu.」
「Đừng bỏ cuộc! Cậu quên câu ngạn ngữ 'Nếu từ bỏ thì trận đấu kết thúc ngay tại đó' rồi sao!?」
Đó không phải là ngạn ngữ.
「Hãy tin tưởng đi! Chúng ta đã làm đủ thứ trong hai năm qua rồi mà!」
Ieyasu hét lên với sự nhiệt huyết thừa thãi.
「Thế nên, chúng tớ muốn sắm sửa đủ thứ thiết bị… hừm, Blu-ray thì khó khăn nhỉ…」
「Thì dù sao dùng DVD cũng được mà phải không?」
「Đồ ngu! Tớ thất vọng về cậu đó, Takumi! Cậu thế mà cũng gọi là otaku anime sao!?」
Tôi có xem anime, nhưng chưa bao giờ nhớ là mình đã "đam mê" đến mức được gọi là otaku anime.
「Ví dụ nhé, cậu mua một hộp DVD BOX rồi, nhưng sau đó lại có phiên bản Blu-ray được dán mác sản xuất giới hạn theo đơn đặt hàng. Cậu muốn mua, nhưng nó lại yêu cầu trả tiền trước toàn bộ, và ví tiền hiện tại hơi eo hẹp. Lại còn đã có DVD rồi nữa… cứ phân vân mãi, rồi hết hạn đặt hàng! Một thời gian sau, cậu thấy những người xung quanh liên tục nhận được Blu-ray trên Twitter hay gì đó, và cậu sẽ hối hận khôn nguôi rằng 'Đáng lẽ ra mình nên đặt trước thì hơn!' Cậu không muốn trải qua một trải nghiệm đau lòng và cay đắng như vậy phải không!?」
「Haiz… Mà nói chứ, câu chuyện trải nghiệm này cụ thể quá nhỉ.」
「Chỉ là một lời nhận định chung thôi.」
Dù không rõ cái "chung" mà Ieyasu nói là của ai, nhưng có lẽ đó là một chuyện buồn mà chính anh ấy đã trải qua.
Không thể theo kịp hai người cuồng nhiệt đó, nên tôi và Daigorō quyết định dạo quanh đó, sau khi thống nhất thời gian và địa điểm tập trung.
「Tớ hiểu ý của Ieyasu, nhưng tại sao chúng ta lại phải theo chứ…」
「Takumi thì hiểu à. Chứ ta thì mấy thứ như đĩa-vê-đê hay blu-rây, mấy thứ tân thời đó thì chịu thôi.」
Daigorō, người đã cau mày suốt thời gian chúng tôi lượn lờ các cửa hàng linh kiện, nói.
Anh ấy là kiểu người bị thời đại bỏ lại phía sau đến mức gần đây mới học được cách gửi tin nhắn qua điện thoại di động. Anh ấy học cách gửi tin nhắn cũng là do hôn thê Tamao-senpai yêu cầu. Thật sự, sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại. Mà, sức mạnh của anime cũng không hề kém đâu.
Vì tôi ít khi đến Akihabara nên mọi thứ đều mới mẻ.
Khi thấy những DVD game và anime mà tôi thường mượn của Ieyasu và cảm thấy thỏa mãn, được trưng bày trong tủ kính, một cảm giác ham muốn sở hữu đột nhiên tăng cao, và dù biết không mua được, tôi vẫn vô thức kiểm tra ví tiền của mình.
Ngoài ra, nếu nhìn vào các trung tâm trò chơi điện tử, trong máy UFO catcher có những hộp đựng figure được đặt ở vị trí gần như có thể lấy được ngay, hoặc có những hàng người xếp dài trước các trò chơi đối kháng chưa chính thức ra mắt với lời quảng cáo "Đang thử nghiệm phiên bản địa điểm!". Tóm lại, nơi đây có quá nhiều cám dỗ.
「Nhìn thôi cũng vui thì vui thật, nhưng đúng là một khu phố không tốt cho sức khỏe tinh thần chút nào.」
Đang nói thì Daigorō, người lẽ ra phải ở cùng tôi, đã biến mất.
Tôi nhìn xung quanh thì thấy anh ấy đang khoanh tay trước một chiếc máy UFO catcher.
「Daigorō, có chuyện gì vậy?」
「Ưm, ta đang nghĩ làm thế nào để lấy được chiếc gối đó.」
Chiếc gối Daigorō đang nhìn chằm chằm là một chiếc gối lớn hình nốt nhạc.
「Cậu muốn nó sao? Cái đó.」
「Là quà Giáng Sinh. Dành cho Tamao-san.」
Hôn thê của Daigorō, Tamao-san, từng là thành viên của câu lạc bộ nhạc nhẹ thời sinh viên và khá nổi tiếng.
Tôi vẫn nhớ chúng tôi cũng đã giúp đỡ cô ấy tổ chức một buổi biểu diễn hoành tráng trong lễ tốt nghiệp. Vì cô ấy thích âm nhạc nên một chiếc gối hình nốt nhạc có lẽ sẽ khiến cô ấy vui. Có thể nói đây là một lựa chọn khá khôn ngoan của Daigorō, người mà cho đến gần đây chỉ quan tâm đến lâu đài và võ thuật.
「Cách bình thường không được rồi. Phải nâng phần nặng hơn lên, rồi đẩy dần dần, từ từ tiến gần đến lỗ thôi.」
「Hừm… để ta thử xem.」
Daigorō quyết tâm, bỏ đồng xu vào máy UFO catcher. Kết quả là thất bại.
「Hừm, đúng là thời điểm buông nút này khó hơn ta nghĩ.」
「Mỗi máy đều có đặc điểm riêng mà.」
Daigorō lại bỏ đồng xu vào. Lần này, anh ấy thậm chí còn không nâng được chiếc gối lên.
「Được rồi, ta hiểu rồi. Mấu chốt là vị trí trọng tâm.」
Để Daigorō hoàn toàn say mê với trò chơi, tôi cũng bắt đầu suy nghĩ về quà Giáng Sinh. 「Năm ngoái là dây đeo điện thoại hình mèo, vậy năm nay nên tặng gì đây nhỉ?」
Tôi cảm thấy tặng mỗi người một món khác nhau thì không hay, mà tặng hoàn toàn giống nhau thì lại không có sự sáng tạo.
Fumino, Chise, Nozomi, ba người họ, cùng với chị tôi và Kokoro-chan nữa, có lẽ cũng nên chuẩn bị quà.
Haizz, rốt cuộc thì nên tặng gì đây… Có lẽ việc năm nào cũng đau đầu vì vấn đề này là số phận của con trai chăng?
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa lang thang trên phố.
Cùng lúc Takumi và mọi người đang ở Akihabara — Fumino cũng cùng Kanae rời Suzunone và đến khu trung tâm thành phố. Cả hai đã đi mua sắm qua các cửa hàng, rồi cùng Kanae hát karaoke suốt hai tiếng đồng hồ để tiêu hao calo trước bữa trưa.
Thấy bụng đói cồn cào, họ quyết định ăn trưa muộn tại một cửa hàng thức ăn nhanh.
「Xin lỗi nhé, Fumino. Lại bắt cậu đi mua sắm cùng rồi.」
Kanae vừa nói vừa nhanh chóng chén sạch chiếc burger cỡ lớn đang được giảm nửa giá trong chương trình khuyến mãi.
「Không sao đâu. Dù sao tôi cũng rảnh mà. Mà nói chứ, mũi cậu dính sốt kìa.」
「Ôi không, thật là tệ quá.」
Kanae cố gắng vươn lưỡi hết sức để liếm sạch sốt trên mũi, dù biết là không thể.
「Làm sao mà tới được chứ. Này, ngồi yên đi.」
Thấy vậy, Fumino cầm giấy ăn đưa người tới lau cho cô ấy.
Cứ như thể một người mẹ đang chăm sóc con nhỏ vậy.
「Ồ, đây là điểm cộng để tăng hảo cảm trong sự kiện hẹn hò rồi. Pim-piro-ri-rorin♪ Ôi không, tệ quá, lại để cậu thấy mấy trò kỳ cục rồi. Kanae xấu hổ quá à~」
「Nếu còn nói mấy lời ngốc nghếch đó, tôi nhét tờ giấy này vào mũi cậu bây giờ đó.」
Kanae làm động tác run rẩy như nói "Sợ quá sợ quá", rồi cắn miếng burger khác.
Dù đôi khi Kanae hơi lộn xộn và Fumino không theo kịp được, nhưng một người bạn rủ mình ra ngoài như vậy đối với Fumino thật đáng quý. Dù ở trường Fumino bị nói là đáng sợ, mạnh mẽ, nhưng thực tế cô ấy là người suy nghĩ và lo lắng nhiều hơn bất cứ ai, và hơn nữa lại còn khá ngại ra ngoài.
Nếu Kanae không rủ, có lẽ cô ấy đã dành cả ngày nghỉ trong phòng mình.
「Này, cậu đã nhận tư vấn định hướng chưa?」
「Ưm?」
Kanae vừa nhồm nhoàm miếng burger đầy mồm vừa nghiêng đầu.
「Thì đấy, các thầy cô đang lần lượt tư vấn định hướng tương lai đấy thôi.」
「Mô gô ga, ngô ngô ga.」
「Không, nuốt xong rồi hãy nói.」
Nghe vậy, Kanae nhai và nuốt miếng burger với tốc độ kinh hoàng.
「Tư vấn định hướng à~ Nhắc mới nhớ, đúng là có cái đó nhỉ.」
「Kanae, cậu đã nghĩ đến chuyện gì sau khi tốt nghiệp chưa?」
「Tớ đã quyết định đâu vào đấy rồi Y.O」
「Ể, thật ư?」
Fumino hơi ngạc nhiên.
Quả thật, Kanae là một người bạn tràn đầy năng lượng hành động, nhưng cô chưa bao giờ thấy cậu ấy nói về ước mơ tương lai của mình.
「Cái gì cái gì? Tớ, lần đầu tiên nghe đấy nhé」
「Nếu phải nói thì……là lữ khách chăng」
「Hả?」
「Khoác chiếc mũ lông vũ và áo poncho, sau lưng là đàn banjo. Rồi lang thang khắp thế gian tìm kiếm mùa xuân đấy」
「……Cậu này, tớ đang hỏi nghiêm túc đấy nhé」
「Ơ? Tớ nói thật đấy」
Quả thật, cô bạn này hoàn toàn có thể bất chợt nảy ra ý định và thực hiện nó vào một ngày nào đó.
Trước đây, khi Fumino và những người khác đi cắm trại ở Karuizawa, cậu ấy đã một mình đi nhờ xe đến nơi.
「Thôi được, chuyện làm lữ khách để dành cho tuổi già hưởng thụ đi. Trước mắt thì tớ nghĩ cứ thử đi học đại học xem sao」
「Sao mà qua loa thế……」
Mặc dù vậy, cũng chính vì chưa quyết định được điều gì cụ thể, nên Fumino mới nghĩ đến việc vào đại học. Nghĩ đến đó, cô cũng bắt đầu có hứng thú với đại học. Thế nhưng……Fumino lại nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân mình.
「Vậy còn Fumino thì sao?」
「Tớ thì……」
「Định vào làm lâu dài ở chỗ Takumi à?」
「C, tại sao lại thành ra thế chứ!」
Fumino lỡ lớn tiếng đứng bật dậy, khiến những vị khách khác quay lại nhìn hai người như thể có chuyện gì.
「Kanae, đừng có nói mấy chuyện lạ lùng đó nữa!」
Fumino hạ giọng trừng mắt nhìn cô bạn.
「Có sao đâu. Đằng nào thì bây giờ cũng không khác mấy đâu. Hơn nữa, còn đỡ công mỗi ngày phải đi từ nhà tới. Nhàn hạ như thế không phải quá tốt hay sao Z.E!」
「Cậu này……」
Dễ nói thật đấy. Fumino thầm thở dài trong lòng. Quả thật, hồi nhỏ cô từng tưởng tượng đến một tương lai sẽ làm vợ Takumi. Trong quá trình giúp đỡ Stray Cats, cô đã tự ý nghĩ rằng điều đó sẽ tự nhiên xảy ra. Tự thấy bản thân thật ích kỷ.
Thế nhưng, tình hình đã thay đổi hoàn toàn.
Nozomi, Chise, và rồi Kokoro đã xuất hiện.
「Tớ……định đi làm. Sơ bảo tớ nên đi học đại học, nhưng thực ra nhà tớ không có đủ điều kiện như vậy. Ừm, tớ chỉ mong là có thể tìm được việc làm ở thị trấn Suzune thôi」
「Fumino đúng là người nghiêm túc nhỉ~」
Kanae, không biết từ lúc nào đã ăn xong, gật gù tán thành.
「Nhưng mà này, tớ thấy giới trẻ bọn mình có nhiều lựa chọn hơn là mình tưởng đấy」
「Nói gì thế. Không phải là lựa chọn tiêu cực đâu. Tớ chỉ muốn sớm giúp Sơ được an nhàn thôi」
Có vẻ hơi ngượng vì những lời thẳng thắn hiếm hoi đó, Fumino liền tu ực một hơi hết chỗ cola còn lại.
Ánh mắt Kanae dịu dàng dõi theo cô bạn thân, ấm áp đến lạ lùng.
Ngày hôm đó, một lượng lớn quà tặng được gửi đến chỗ Chise.
Một núi quà tặng chiếm một góc phòng. Trong đó, một tấm thiệp đính kèm chiếc hộp lớn nhất có dòng chữ “Merry Christmas”. Tức là đây có lẽ là quà Giáng sinh.
「Bố ơi là bố……」
Chise thở dài, nửa vui mừng nửa chán nản.
Tháng Mười Hai vừa mới bắt đầu, mà bố cô đã quá vội vàng rồi.
「Ngài chủ nhân cũng vui mừng lắm, thưa tiểu thư. Vì sắp được sống cùng tiểu thư Chise rồi ạ」
Vị quản gia già đã phục vụ gia đình Umenomori nhiều năm, nói với đôi mắt híp lại còn híp hơn nữa, vẻ mặt vui vẻ.
「Sắp cái gì mà sắp, đó là chuyện sau khi tốt nghiệp mà. Còn hơn một năm nữa cơ mà」
Kể từ vụ việc ở Vương quốc Aslan, bố Chise dường như nóng lòng muốn đưa con gái về bên mình càng sớm càng tốt. Chà, cô bé đã làm ra chuyện động trời như cùng một cậu con trai xông vào vùng chiến sự, nên việc ông lo lắng cũng là điều dễ hiểu.
Đã có lúc người ta bàn đến chuyện đẩy sớm việc du học lên một năm. Dĩ nhiên, Chise đã kiên quyết từ chối. Mặc dù vậy, bố Chise lại không chịu nhượng bộ chuyện thay đổi địa điểm du học sau khi tốt nghiệp sang London, nơi ông đang sống. Hơn thế nữa, ông dường như đã mua cả một căn nhà để sống cùng cô con gái yêu quý.
「Ưm~, mình phải làm sao bây giờ đây~」
Được sống cùng bố là điều cô thực sự vui mừng. Chise bản thân cũng luôn mong ước điều đó.
Thế nhưng, giờ đây cô lại có những điều quan trọng không kém. Bạn bè, đồng đội, và trên hết, việc phải xa Takumi khiến cô đau lòng. Cô thậm chí còn nghĩ đến chuyện bắt cóc Takumi sang London luôn.
Nếu làm thế, không biết là bố cô sẽ bị thủng dạ dày trước, hay Takumi sẽ bị những kẻ ám sát do bố cô phái đi truy đuổi rồi trôi dạt ở eo biển Dover vào sáng hôm sau trước nữa.
Bỏ qua chuyện của bố, chắc Takumi sẽ kiên cường sống sót bằng cách nào đó.
Chise của trước đây có lẽ đã không ngần ngại thực hiện ngay.
Thế nhưng, bây giờ thì khác rồi. Cô đã trưởng thành đến mức phải đau đầu suy nghĩ giữa việc chọn du học và cuộc sống với bố mẹ mà cô hằng mong ước, hay là chọn tình yêu.
「Ưm ưm…… Đau đầu quá kiểu này chắc hói mất…… Sebastian, trà đi đã」
「Vâng, tuân lệnh, thưa tiểu thư」
Khi vị quản gia già đưa mắt ra hiệu, các cô hầu gái liền bưng khay trà và bánh ngọt bước vào.
Dự đoán trước điều chủ nhân mong muốn và chuẩn bị sẵn. Đây là kỹ năng có được nhờ kinh nghiệm lâu năm.
Quản gia tồn tại vì chủ nhân, và có chủ nhân thì mới có quản gia. Đây là châm ngôn mà vị quản gia già này luôn tâm niệm. Chính vì thế, ông chỉ là "Sebastian" khi ở trước mặt Chise.
Ieyasu và Shibata vác theo núi đồ đạc, Daigorō cũng ôm chiếc đệm êm ái vừa lấy được với vẻ hài lòng, rồi họ chia tay nhau ở ga tàu. Tiện thể nói thêm, tôi cũng tìm thấy một món đồ vừa đẹp để làm quà Giáng sinh.
Thế là, hoàn thành xong một trong những việc cần làm trước Giáng sinh. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì ngày nghỉ không bị lãng phí.
「Ơ? Takumi-chan kìa」
Trên đường về, tôi tình cờ gặp Fumino và Naruko.
Hình như hai người họ vừa đi đâu đó về, trên tay cầm túi mua sắm, Fumino thì đặc biệt ăn diện.
「Hai cậu cũng đi mua sắm à?」
「Đúng đúng, tớ đi cùng Fumino một chút thôi mà」
Nói đến đây, Naruko lộ vẻ mặt như vừa nghĩ ra điều gì đó.
「Ôi ôi, chết rồi! Tớ vừa nhớ ra việc quan trọng!」
「Ể, đợi đã Kanae……?」
「Thế nên, Fumino. Tớ có một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng là phải tiêu thụ lượng calo dư thừa hôm nay bằng bài tập thể dục truyền thống của Hải quân Mỹ nên xin phép về trước Z.E! One more set!」
Để lại lời chào khó hiểu, Naruko vội vã chạy đi.
Chỉ còn lại tôi và Fumino.
Sự im lặng ngượng ngùng. Cái không khí này khiến tôi có chút khó khăn để mở lời.
「Cậu đi mua sắm à?」
Fumino nhìn túi giấy trên tay tôi và hỏi.
「Ừm, tôi đi Akihabara với Ieyasu và những người khác. Còn Fumino?」
「Tớ cũng vậy. Đi mua sắm với Kanae」
「Hừm, cậu mua gì thế?」
「K, kệ tớ đi, có gì đâu」
「Có gì đâu mà giấu」
「Dai dẳng」
「Tại sao chứ, nói cho tôi biết cũng có sao đâu」
Thế rồi, Fumino có vẻ hơi tức giận, nói:
「Là quà, quà Giáng sinh đó. Đ, đừng có nói là của cậu đó!」
「À……」
Chết thật. Chỉ cần suy nghĩ một chút là đã hiểu ra rồi. Và việc con sói cái này nói không phải của tôi thì……chắc chắn là quà cho tôi rồi.
「Ừm……à, cảm ơn……」
「K, không phải! Tớ đã bảo không phải của cậu rồi mà! Chết hai lần đi!」
Fumino mặt đỏ bừng gầm lên.
「C, còn cậu thì sao?」
「Tôi cũng……quà Giáng sinh. Cho mọi người」
「V, vậy à……」
「Đ, đương nhiên là tôi cũng mua cho Fumino rồi!」
「Đ, đ, đâu có ai hỏi có của tớ hay không đâu chứ…… Đồ ngốc」
Lại một lần nữa, sự im lặng bao trùm. Chuyện hai người cùng mua quà cho nhau rồi vô tình gặp nhau thật là ngượng ngùng. Chúng tôi ngượng đến mức không dám nhìn mặt nhau, cứ đứng lặng yên như vậy một lúc lâu mà không nói thêm lời nào.
Nozomi đã ngồi ở bàn kotatsu trong phòng khách từ sáng, vừa ăn quýt vừa xem TV.
Ngoài việc thỉnh thoảng làm việc nhà hoặc cho mèo ăn, cô không làm gì khác.
Stray Cats vốn náo nhiệt, hôm nay lại im lặng lạ thường.
Tuy nhiên, Nozomi lại không cảm thấy cô đơn một chút nào.
Dĩ nhiên, được ở bên Takumi và Otome thì vui hơn.
Nhưng cứ thế này, yên tĩnh chờ đợi người nhà về ở chính ngôi nhà của mình, Nozomi cũng cảm thấy hạnh phúc.
Ở Học viện Murasame, nơi Nozomi lớn lên, cô cũng một mình như thế.
Không, nói đúng hơn thì cơ sở đó có rất nhiều trẻ em và người lớn điều hành, nên lúc đó náo nhiệt hơn bây giờ nhiều. Nhưng cái ấm áp mà cô chưa từng cảm nhận được khi ở trong căn phòng riêng sạch sẽ được cấp cho từng đứa trẻ, dường như đang hiện hữu trong ngôi nhà này.
Vì vậy, dù chỉ một mình, Nozomi cũng không hề cảm thấy cô đơn.
「Meo~」
Bất chợt, một chú mèo nhảy lên ngồi vào lòng Nozomi.
Trong số hơn mười lăm chú mèo, đây là chú mèo vằn nâu đặc biệt quấn quýt với Nozomi.
「Meo……ừm, đúng rồi, cậu cũng ở đây mà」
Cô đang ở một nơi hạnh phúc nhất từ khi sinh ra. Cô luôn mong cuộc sống này sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng cũng là sự thật rằng hạnh phúc này có giới hạn thời gian.
「Tương lai……phải làm sao đây?」
Nozomi hỏi chú gấu bông đặt cạnh mình.
Đó là chú gấu bông mà Otome đã để lại thay thế mình, đúng theo nghĩa đen. Chú gấu này có lẽ sẽ cho cô lời khuyên thay cho Otome…… Dĩ nhiên là không thể nào có chuyện đó, nhưng đáng tiếc là vào lúc này, Nozomi không có ai để tâm sự ngoài chú gấu đó và chú mèo vằn nâu đang cuộn tròn trên đùi mình.
「Tôi về rồi đây~」
Bỗng nhiên, giọng Takumi vang lên từ phía cửa chính. Về nhà sớm hơn dự kiến một chút, Nozomi vui mừng khôn xiết, vội vàng chui ra khỏi kotatsu. Cô chạy vọt ra cửa chính, không hề hay biết chú mèo vằn nâu đang ngủ ngon bị hất xuống đã cất tiếng kêu phản đối.
Khi tôi đang cởi giày, một giọng nói trong trẻo vang lên cùng với tiếng bước chân nhẹ nhàng.
「Chào mừng về nhà, Takumi」
Nozomi, em ấy đã cố ý ra tận cửa sau đón tôi sao. Sao mà cảm thấy dễ chịu thế này.
「Anh về rồi. Đây là quà đây」
Tôi đứng dậy, đưa gói đồ trong tay ra.
Đó là bánh taiyaki tôi mua trên đường về. Coi như lời cảm ơn vì em ấy đã ở nhà một mình.
「Meo. Cảm ơn」
Khi Nozomi đưa tay ra định nhận……có thứ gì đó đã lao vào tay tôi.
「Ách」
「Ối!」
Con vật lao vào túi giấy là một chú mèo vằn nâu.
「Meo!」
Tôi giật mình làm rơi túi taiyaki, Nozomi liền vươn tay ra định nhặt.
「Nguy hiểm!」
Tôi bất giác ôm lấy em ấy. Bởi vì Nozomi có vẻ như sắp ngã.
Chỉ có một vấn đề duy nhất.
Đó là tay tôi vừa vặn ôm trọn lấy ngực của Nozomi.
Cảm giác mềm mại cấm kỵ đối với nam giới. Nhịp đập truyền qua lòng bàn tay.
「A……」
Nozomi và tôi đông cứng nhìn nhau. Dần dần hiểu ra tình hình…… Tôi tự cảm thấy mặt mình đỏ bừng. Quả nhiên, Nozomi cũng nhìn chằm chằm vào tay tôi đang đặt trên ngực mình, đông cứng lại.
T, tôi phải làm gì với bàn tay này đây…… Dù thực tế suy nghĩ đó chỉ diễn ra khoảng 0,5 giây, nhưng nó dường như kéo dài vô tận.
Ví dụ, nếu đó là Fumino, tôi chắc chắn đã bị đạp văng ra ngay lập tức.
May mắn thay, đối thủ là Nozomi. Chắc em ấy sẽ hiểu nếu tôi giải thích rõ ràng. Trước tiên, tôi phải rút bàn tay đang cứng đờ như đông lại của mình khỏi cảm giác mềm mại đó…… Tôi huy động toàn bộ lý trí để rụt tay lại.
Khoảng thời gian này, ước chừng 1,5 giây. Nhưng tôi cảm thấy như một vĩnh cửu.
「Xin lỗi, cái này là, bất khả kháng……」
Tôi líu яíu xin lỗi, Nozomi vẫn chậm rãi.
「Meo…… Không sao」
「K, không sao thật ư?」
「Là Takumi……thì không sao」
Ếeeee!
「Takumi có……có lẽ, vui mừng……?」
「Không, sao tôi lại có thể vui mừng được chứ!」
Thà bị khinh thường là tên biến thái sờ ngực còn hơn là lời nói thẳng thừng đến vậy.
「Ưm, tôi mới vui mừng ấy chứ, Takumi nghĩ vậy không?」
N, Nozomi à? Tôi tròn mắt ngạc nhiên trước lời nói động trời đó.
「……Nhưng mà」
Nhưng mà? Lại còn có phát ngôn gây sốc nào nữa sao?
「Cái này thì vui hơn……chăng」
*Bụp*. Nozomi nắm lấy tay tôi, đặt lên đầu mình. Rồi cứ thế lắc qua lắc lại.
「Ưm, em muốn anh xoa đầu à?」
「Meo……cái này, thích」
Nozomi mỉm cười vui vẻ, ẩn hiện một vẻ ngây thơ như không phải cùng tuổi.
Bất giác tôi cũng bật cười.
「Vậy thì, coi như là lời xin lỗi vừa nãy nhé」
Vừa nói vậy, tôi vừa xoa đầu Nozomi.
Chú mèo đáng yêu của gia đình tôi, thay vì gầm gừ, lại cất tiếng kêu nhẹ nhàng như tiếng chuông.
「Meo……♪」
Chú mèo vằn nâu cũng kêu một tiếng. Như thể đang nói "cảm ơn" vậy.