Mayoi Neko Overrun!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

23 185

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

131 1299

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

88 1518

Hundred

(Đang ra)

Hundred

Misaki Jun

Câu chuyện về học viện Slayer mở ra từ đây.

132 182

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

(Đang ra)

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

Zecil

Ma Vương Silvia và những người bạn đồng hành của cô sẽ gián tiếp cứu các thế giới khác để ngăn chặn điều đó, nhưng mà—.

28 29

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1743 22476

Tập 08 - Chương 1

「猫咪们重要的每一天」

凡事最重要的是中庸。不管什么都得恰到好处才是最好。再没有比今天更让我痛感这句话是如此正确的时候了

「为什么一个客人都没来啊……」

今天早上刚出炉的蛋糕整整齐齐地摆在展示柜里,而我一趴在上面,嘴巴里就自然而然地跑出来了无比悲哀的呻吟。

尽管想像上周那样的人声鼎沸是指望不了了,但是,至少斯特雷凯滋平常的老主顾们多少也来一下嘛。

家康的诅咒生效了――虽然这样的事情不太可能,但我已经闲的几乎真的要那样认为了。

从下午两点左右到现在,店里的业绩就只有小蛋糕和巧克力泡芙各一份。顺带一提今天是周六。原本应该比平日生意还更好的周末居然变得这般狼狈,实在是让人忍不住要发牢骚了。

「这里发动陷阱卡!」

「NOOO! 雅蠛蝶! 家康的HP已经归零了啊!」

然后,一旦没了客人,斯特雷凯滋也就像平时一样变成了休息专用场所。

柴田和家康正在一个桌子上摆开游戏卡牌玩得起兴。

「嘶嘶……唔嗯……很苦啊」

大吾郎不知在想什么,居然非常稀罕地喝起了红茶。

或许是为了配合未来将要成为妻子的珠绪学姐,现在在培养西洋风格的爱好吧。

但是话说回来,为什么每喝一口都要说上那么一句奇怪的感想呢。

「啊——,好无聊啊无聊死了——」

梅之森也露出一副草率的模样。现在她正软绵绵地趴在椅子上,好像随时都会滑落到桌子底下一样,脚也很没有规矩地伸开。女生摆出这种姿势的话,会让人稍微有点犹豫该把视线放在哪里。

「喂,梅之森」

「啊—?什么啊」

「呃,稍微,那个……你的脚……」

「!?」

我还没说完,梅之森就一下子注意到,然后慌忙摆正了姿势。

「……看到了?」

「没看到完全没看到」

我拼命摇着头否定。……虽然其实还是看到了一点。但无论如何都不能说出去。

「话说,到底是怎么一回事啊! 上周那么多快把店子挤爆的客人都到哪里去了!? 什么啊? 全都死光了? 是男人的话,即便稍微受到点冷落也应该继续努力竖起Flag吧!?」

梅之森的咆哮也不是没有道理。尽管客人大概没死,但现在恐怕不能断言店子不会倒闭了。

「天气一暖起来,营业额无论如何都会下降,这也是没办法的啊」

一到夏天,比起甜腻腻的点心,大家都会更想吃清凉又爽快的冰品。

尽管我们也推出了夏季限定,看起来就很凉快的果子冻试着想要对抗,但现实是即使如此,还是惨败给了便利店里的冰激凌苏打水。

「但是啊——,他们心里想着的,其实既不是冬天也不是夏天吧! 入部测试的时候,也只是凭着那种不纯动机才来的,那些家伙们实在是太软弱了! 明明之后再坚持那么一小下,我就可以让他们通过的」

梅之森的怒火不断升温,已经烧到春天的那场迷途猫同好会入部测试了。

「啊哈哈……虽然我觉得测试的内容也有点问题就是了」

「能够通过那样的测试,才有资格荣幸地成为迷途猫同好会的一员啊。你看那么多的挑战者中,最后留下的两个新人就不一样!」

『啪』,梅之森指着依旧沉浸在卡牌游戏中的柴田说道。

「嗯,在说我吗?」

柴田发现我们在看他,于是转过身来。

「好好看看吧,帅气而且成绩又好,运动神经也出类拔萃,并且还能够应对重度阿宅话题的高规格人才! 顺带一提还是富裕牙医的儿子!」

重新列举一边之后,感觉这还真是个远高于常人的家伙啊。

尽管按照漫画或者动画的惯例来看,新人加入到现在肯定会被发现其实性格很坏,或者心怀叵测什么的,但是从这几个月的相处来看,这位名叫柴田仁的后辈即便是连个人品行也好得无可挑剔。如果非要举出什么缺点的话,那可能也就只剩下总是会退让一步,或者说不会明显地表示自己的想法之类的了吧?

话说回来,嘛,虽然可能是我的心理作用。但他真的是已经让人想要问「为什么会赏脸加入我们部?」这样的超优秀人才了。而且尽管如此如此耀眼,柴田本人在入部以来还是会频繁地在活动室和斯特雷凯滋之间奔波个不停。

「哎呀——被这样表扬,我都有点害羞了」

柴田挠着脑袋站起来,这样的动作也丝毫不引人厌恶。

「游戏不玩了吗?」

「是的,因为已经分出胜负了」

「傲慢……! 骄傲……! 这些念头令人变得大意! 难道说我的人生就这样到此为止了吗……!」

这么一说,家康还真是青着脸趴在桌子上。虽然并没有什么观众……需要他特意摆出这副模样,不过一败涂地的事实倒是一眼就能看出来。

「你啊,真是做什么都相当周到哦」

「过奖过奖。不过,这次真的只是运气好而已。菊池学长好像也手下留情了。对吧,学长」

「咦……? 啊啊! 对没错! 就是那样! 不管怎么说也得给可爱的后辈留个面子嘛。 唔哈哈哈!」

而且还时刻不忘谦虚。

从头到脚都无比完美。虽然家康的可悲似乎也是反比例地突出。

「果然我们的两个新人是相当的好材料啊。……咦,另一个哪儿去了?」

「啊咧? 说起来还真不在啊」

正如柴田所说的一样,另一个新人,十和野心的身影并没有在这里出现。

「十和野同学啊,我拜托她去买东西了」

文乃从厨房里探出脸说。

她将一个大碗抱在胸前,另一只手则拿着起泡器。

「因为你们都不工作所以我就拜托人家了啊。因为你们都不工作嘛」

为什么说两次? 如此不知趣的吐槽我可不会说。否则还不知道会被她怎么呛。况且其实我们也确实是因为太闲了一直在玩。

「买东西……有什么存货不够了吗?」

「奶油奶酪快要用光了哦」

『原文Cream cheese。一种未成熟的全脂奶酪,用于制作奶酪蛋糕』

「啊,这样啊」

虽然店面的状况如您所见,不过从去年开始的网上贩售倒一直一点一点地有订单进来。

早上,又有一批订单要订购现在店里的主力商品奶酪慕斯蛋糕。

「冰冰凉又清爽! 美女糕点师的手制奶酪慕斯蛋糕! 附带酸甜又爽快的草莓果酱哦!」

网页上这样的大号标语几乎要蹦到人的眼睛里一样。再加上乙女姐的笑脸。

顺带一提想出这个主意的是梅之森。不愧是名震世界的梅之森财团的继承人,在买卖这一方面总能发挥出人意料的主意来。

尽管我们店依旧在为天气变暖营业额低迷而发愁,不过今年看起来应该还是会有点利润的。

「但是,好奇怪哦。奶油奶酪不是已经拜托前天送到了吗? 铃音牧场的升田大叔还说自己要去美国了,所以要我们多拿一点来着」

「那我就不知道了。但是没有的东西就是没有嘛」

文乃不高兴地说到。顺带一提矛头是对准眼前的梅之森的。

「你自己开始说太无聊的,所以赶快来帮忙啊」

「你不知道适材适所这句话吗? 我呢,是专长于经营的。现场就交给你啦」

梅之森甚至连注意文乃睨视眼神的样子都没有,还是那副懒散的模样。今天她看起来是打定主意不打算工作了。嘛,因为两人的隔阂实在太大了所以我也不是不能明白。

「好、好啦好啦,文乃。毕竟上周那么忙,今天就算了吧。我等下会过去帮忙的。而且你看,能付得起打工的费用,不也是托了梅之森的福嘛」

「……哼」

尽管还是有点不满,不过文乃总算回到了厨房里。这时,店门打开了。

「我们回来了~」

「喵……回来了」

十和野以及希两只手抱满买的东西回来了。

「欢迎回来! 东西中吗? 后面我来拿就好了」

我从十和野还有希那里接过塑料袋。再不快点去帮文乃的忙她很可能就生气了。

「学长,先看看这个」

十和野递出了一个粉色的可爱信封。

「这、这是……什么啊? 难、难道说! 情情情书?」

梅之森好像被雷打到似地失声叫道。而十和野则是拼命慌张地摇手。

「不、不是的! 刚才,在买东西的地方乙女店长交给我的! 所以说,学长你快打来开看啊!」

我被十和野催着,打开信封抽出里面的东西来。那还是一张折了三次的可爱信纸。打开来一看,却是自己认识的笔迹……。

『有个叫做阿斯兰王国的地方好像出了不得了的事,所以姐姐要稍微去看看。 乙女 追记: 冰箱里的奶酪是姐姐吃掉的。对不起哦!』

里面用圆圆的字体写着这样的东西。

「话说,吃掉奶酪的是姐姐啊! 那么多,到底是怎么吃下去的啊……?」

读完信,我不由得吐槽道。

一旁瞄见信里内容的十和野慌慌张张地对我大叫。

「学长! 该吐槽的不是那里吧! 店长,到底跑到哪里去了啊!?」

不过,慌张的只有十和野而已。我和其他人却一点都没有惊讶的样子。

「诶……? 啊咧? 大家,为什么都一副一点都不惊讶的样子呢?」

「十和野同学她们回来了吗?」

「欢迎回来,十和野同学,东西很重吗? 你要是说了我就和你一起去了」

文乃和柴田从店里探出脸来。

「芹泽学姐! 刚,刚才,在商店街那里乙女店长交给我一封信,然后!」

「怎么了? 她又跑到哪里去了吗? 先别说那个,快把奶酪给我。马上就要用了」

「诶……」

文乃一脸没事的表情听完十和野的话。

「十和野,要是那样什么事都惊讶个不停慌张个不停,身体会受不了的哦」

「说起来上次突然跑不见,还是春天的时候对吧? 这次的空闲期还真是出乎意料地长啊」

「伟大的乙女师傅,又向助人为乐的目标迈进了啊。……不过,这红茶真是苦」

梅之森,家康,甚至连大吾郎都如同日常茶饭一样的轻描淡写让十和野的困惑又深了一层。我决定先简单地为十和野解围。

「啊,十和野。我家的姐姐大人就是这样,经常会『咻』一下子跑到不知哪里去。那个人,就是喜欢去帮别人嘛。一听到有人遇到麻烦,马上就坐不住了」

「是,是这样的吗?」

十和野惊讶地睁大眼睛。这也难怪啊。

「阿斯兰王国吗……是在哪里?」

「中东的一个小国家,由好几个国家合并,近年才建立。现在因为出身国家不同,对立扩大爆发内战。很多难民逃了出去。昨天,电视里还有特辑报道」

希立刻为我解说。

说起来,信的一角的确写着『战争不好!』什么的

『原文「戦争イクナイ」,2ch上的老梗,完整形式是「 (・A・)イクナイ!!」,2001年的时候就已经出现』

战争吗。

这样听起来果然还是会让人担心,虽然姐姐的话大概也不会出什么万一就是了。

「诶诶……为什么还那么平静……」

这时,希『砰砰』地拍着依旧一脸困惑的十和野

「喵。常有的事。比起那个……」

「啊……诶,但是,那个……」

两个人不知怎么回事开始了奇怪的眼神交流。

然后,慌慌张张地一起跑到店子里面去了。

「你们两个,稍等一下」

我刚一叫住她们,两个人就都像是触电一样地站住不动了。尽管错过了当场吐槽姐姐留下信就跑掉的时机,不过这两人从刚一回来就有什么地方让我在意。

「希,你有什么东西瞒着我吧」

「……心理作用」

「但是你的衣服,胸部那边不是鼓鼓的吗?」

「喵,成长期」

「不是不是不是! 话说回来,刚才还一直在动个不停啊!」

「…………」

希沉默了一会儿,然后……,

「喵。我,去换衣服」

希举起一只手,然后就好像什么事都没发生过一样打算逃到店里去。

「站住—! 别跑——!」

就在我准备叫住她的时候——,

『咪呀——』

非常可爱的叫声。没错,正好是从希胸前的那一带传出来的……。

「希……请你稍微转过来一下」

听到我这么说,希慢慢转过身来。而她的胸前,有只小猫正探出脸来。

知道这一点的人或许不是很多,但其实给猫咪喝牛奶对它们并不好。因为牛奶中的乳糖不能被猫咪消化吸收,所以有时可能会让它们吃坏肚子。

如果对象时很小很小的幼猫,那就更是如此了。

希她们捡回来的小猫,从体型来看应该是生下来刚满月,可能还没有断奶的小猫仔。我家的猫咪基本上都是已经去势过的,所以这么小的猫咪真是很久没见过了。

「好——,牛奶来了,要全喝掉啊——」

我刚把奶瓶凑到小猫眼前,它就像猛扑上去一样开始大口吮吸起来。

「乖~乖~,好好尝尝味道啊。毕竟这可是一罐就能花掉500块的高级猫用奶粉。啊,小心点,别那么急行不行! 要漏出来了,很可惜的!」

「喵,安静点」

「是,非常抱歉……」

被希骂过之后,我垂头丧气地退散到一边去。

「那么,这孩子是和信一起被店长塞过来的啰?」

「是的……」

听到文乃这样问,十和野老实地点头说。

从她们的叙述来看,出去买东西的十和野跟希似乎是在商店街偶遇到了准备旅行的乙女姐。然后,连事情的缘由都没说,姐姐就把那封粉色的信,还有这只小猫塞给了她们俩人。

也就是说,希她们对这只拼命吸着每百克750元高级猫用奶粉的小猫的事情,一点都不知道。

每次只要突然跑出家去,就几乎可以说是一定会捡什么东西回来的姐姐,这次竟然展现了出发前就捡回来东西的高级技能。嘛,虽然捡回的不是人这一点还算好些。

就在我想着这些事情的时候,小猫已经飞快地喝掉了所有牛奶。

「它刚才喝得可凶了」

「因为肚子都快饿扁了吧」

女孩子们围着正在用爪子一下一下地蹭着脸的小猫,叽叽喳喳地吵个不停。

每当小猫追着伸向它的手指嬉闹时,她们就会『呀啊——』地发出阵阵欢呼。

只有一个人,只有梅之森却没有加入的意思。

不过,她还是很在意的样子,不时地朝着正在女孩子中不停撒娇的小猫瞄上一两眼。

「梅之森你也加入怎么样?」

「喵哇!? 我,我又没说过对那种小动物感兴趣什么的!」

「希,让梅之森也摸一下吧」

「喵? 知道了」

「所、所以都说过不用了吧! 总觉得可能会伤害到它,而且它也很害怕!」

「没关系。因为梅之森其实很靠得住嘛」

我还没说完,希就已经把小猫放在梅之森膝上了。

而梅之森则是颤抖着,小心翼翼地将手伸向小猫。

「喵——」

小猫叫了一声,然后用脸蹭着梅之森的手。

「呼哇哇啊啊啊啊啊……!」

梅之森似乎深受感动,声音都开始抖起来了。

「你啊,难道是第一次摸小猫吗?」

「嗯……」

听到文乃这么一问,梅之森依旧是专心地盯着小猫,但非常罕见地露出坦率的表情轻轻点头。看起来她已经完全被小猫给俘虏了。

「恐怕,是因为遇到比自己还小的生命,于是沉眠的母性本能也就觉醒了吧。不过这只猫终究也还会长大,并且终将变成巨大的怪兽……」

「菊池,闭嘴」

「是」

梅之森麻利地用一击飞踢解决了正要继续发表讨厌解说的家康,然后回过头来接着逗小猫。

仿佛对待极其精巧,稍微一碰就会坏掉的精细工艺品一样,梅之森的手轻轻抚摸着它,而已经喝掉满满一肚子牛奶的小猫则在梅之森的膝上缩成一团睡着了。

「喵啊啊啊啊啊!?喂,快来看希! 睡、睡着了,睡着了啊这孩子!」

「嘘……安静!」

「哈呜……」

被希这么一说,梅之森陷入了硬直。

「总之,先想想这孩子该怎么办吧……」

「喵。留在我们家」

希立刻像是理所当然一样回答了我。嘛,现在再加一只对我们家倒也没什么,不过这次的情况有点稍微不一样。

「平常的话我也会这么做,但是你看,它可是带着项圈呢。或许是哪家的猫咪迷路了也说不定哦?」

「名字就叫做斯纳基莫」

「那个,希小姐您在听我说吗?」

而且话说回来,这个名字也太诡异了吧

『原文スナギモ。其实写作砂肝,就是鸡胗的意思……』

「决定了!」

这时,梅之森突然大声说道。

但是看到大家都盯过来,她立刻又困窘地捂住嘴。

「这孩子,由我来照顾! 名字就叫布差拉迪! 因为带着奇怪的项圈!」

『布鲁诺·布差拉迪(Bruno Bucciarati),JoJo的奇妙冒险第五部登场人物』

「喂! 你听一下别人说话啊。而且还自作主张起名字,这更有问题啦!」

「布查,你现在就是我梅之森的孩子了哦」

这么快连小名都起好了啊。

这样下去或许她真的会把小猫带回自己家去也说不定啊。

「总之梅之森你先冷静点。首先,还要去找原来的饲主,如果没有找到的话再决定留在这里或者交给梅之森,可以吗?」

「唔……我知道了啦」

「喵」

尽管一副不情不愿的模样,不过梅之森总算还是接受了。

布查(暂定名)呢,这时已经在她的膝盖上香甜地睡了好一会儿了。

十和野用娴熟的手法操作着数位板,将数码相机拍下的照片调整成合适的尺寸,并粘贴到背景上。尽管这是希动手做出的自作机,但好像也能够快速响应十和野带来的笔记本电脑。

「照片的位置放在这里可以吗?」

「嗯,我看看——……」

「再稍微放大一点比较好吧?」

「我知道了」

她如同文乃指示的一样,将照片尺寸放大了一些重新粘贴上去。然后,空着的下半部分则写着『捡到了一只迷路小猫』,以及斯特雷凯滋的联系方式。

「十和野,真是相当熟练啊」

「这、这种事谁都可以做到的」

听到夸奖,十和野立刻慌了起来。

「但是,是不是有点太简单了啊」

「也是呢,反正总归是引人注意一点比较好吧」

听到我和文乃自作主张的意见,十和野只说了声「我知道了」,就再次动起笔来。

不到片刻,屏幕上的文字就变得显眼起来,照片也加上了镶边,看起来更突出了。我和文乃则是发出了感叹的声音。

在经过商量之后,我们决定制作传单在这一带附近张贴,并且等待饲主注意到。虽然简单,但我们认为这样的办法应该是最有效的。

「之后,就只剩下把这个打印很多分,然后贴在周围街上了吧」

「唔呜呜……」

我转过头去,想看是谁在碎碎念,结果看到梅之森一脸不满地坐在地上,小猫在她的膝上安然入睡。

「又没什么关系啦。都说了养在我家里就好了啦——。就算是布查自己,也喜欢这样不是吗?」

看起来,梅之森真的对小猫萌生了深厚的感情。

看着小猫的时候脸都快要甜得融掉了,可一转向我就是闹别扭生气的样子。

「不是说过了吗,或许还可以找到原本的主人啊?」

对吧? 喂,别瞪啦。我都觉得自己好像做了什么不该做的事一样。

「能把这么小的孩子扔掉,这样的饲主,反正也肯定不是什么正经的人」

「不要说的那么绝对啊……」

因为我们还不知道事情的原委到底如何。或许小猫的主人现在正心急如焚地找它也难说啊。

「那个,可以打印了吗?」

「啊,啊啊,抱歉抱歉……嗯?」

就在十和野决定不等下去,正要摁下打印机的电源时,屏幕上的传单映入我的眼睛。

不知什么时候,她在角落的空白处画上了可爱的猫咪图案。

「这个,是十和野画的吗?」

「诶……啊,这,这个只是,手头没有事情太闲了所以才……我马上删除掉!」

十和野慌忙地就要删掉那些猫咪的图案。

「不是挺好的嘛。就这样放上去怎么样」

「但、但是……」

「干脆,全部都由十和野同学画上装饰图案怎么样呢? 因为很可爱,大家一定都会看到的哦」

「柴、柴田君! 都说了不要啊!」

不由分说地,十和野按下了打印键。

结果,她的画也没有消掉,全都留了下来。

「十和野同学,真的很擅长画画呢」

「并不是的说」

「别再谦虚了!」

这个时候,家康突然一副慷慨激昂的样子对害羞低着头的十和野说道。

「虽然从很早以前就知道你擅长画画,不过今天我才发现板绘才是你的价值所在! 而且PS的上色也很在行啊!」

「哈,哈啊……」

十和野有些尴尬地看着滥加褒奖的家康。

「所以说十和野君。这个夏天,不和我一起做同人志吗? 不,你一定要参加!」

「请允许我拒绝」

「Noo!? 立刻就拒绝了!?」

「我们先不要管这个傻瓜了,大家赶快分头去贴传单吧」

之后,我们拿着打印好的传单,所有人分头将它贴到了镇子里。

尽管梅之森还是一个劲地和名叫普查的小猫玩个不停,一点都没有来帮忙,不过总觉得完全没有责备她的想法。

因为和小猫嬉戏的梅之森虽然看起来有些孩子气,但却无比纯真,而且好像非常幸福的样子。

不久之后——。

从乙女姐突然消失,取而代之一只小猫来到我家的那天开始,时间过得飞快,连自己都吓了一跳。

大概是因为期末考试呀暑假什么的即将来临的缘故,才会有那样的感觉吧。

即便是这样,一直站在从大清早就没什么客人来的斯特雷凯滋里看店,脑袋里也全是迫在眉睫的期末考试……当然是不可能的,大家都各自不知道该拿如此闲暇做什么。即便这样一直疯玩家康的成绩却还是年级第一,真是不可思议又令人无奈。

「那么,我就走三格,然后使用中口径激光枪攻击菊池学长。骰子……哦,6点命中了」

「NOOOOO! 导弹被引爆了!」

比如说柴田和家康就好像带来了什么桌游,玩得正起劲。

「布查,到这里来,快来快来~」

「斯纳基莫……这边」

梅之森和希两个人,已经完全沉溺于和小猫的嬉戏之中了。

「都—说—了—! 这孩子的名字是布查才对!」

「……斯纳基莫」

「才不是——!」

结果,布查(暂定名)也暂时被留在我家了。

这也是因为,我们都知道那位梅之森家的管家对猫咪重度过敏的缘故。

尽管本人主张「为了大小姐,区区鼻炎算得了什么!」,不过梅之森应该也不愿意那样对待年迈又一直照料着自己的老管家。

但是,这或许是件好事。且不说如果一直找不到猫咪的主人,一旦饲主看到我们的传单而出现,那梅之森就必须和这只小猫分开了。

正因为一起生活时积累了深厚的感情,分别才会格外令人心酸。

如果可以的话,我不希望看到梅之森露出那样的表情。

「怎么,你在担心什么?」

就在我一个劲地想这些令人不愉快的事情时,一旁的大吾郎突然和我搭话说。

「不,不是什么紧要的事」

「是吗……」

说着,大吾郎啜饮了一口红茶。

「你啊,最近光喝这个了」

「嗯? 啊,你是说这种西洋茶吗」

西洋茶……呃,不能算错,但也不能说对就是了。

「我终于开始领会到这东西的醍醐味了」

这东西,当然指的就是大吾郎手中的红茶了。

「这个,果然也是珠绪学姐的兴趣吗?」

「倒也并非如此……」

这个回答真出乎我的意料。

生长于纯和风家庭的大吾郎,据我所知以前完全没有触及过这种西方式的东西。最近开始积极地尝试西餐与红茶,也是受了身为未婚妻的珠绪学姐影响。

「坦白说,迄今为止,我对这种东西并没有什么好印象。然而,实际体验过后印象却完全改观。从这种意味上来讲,应该可以说她成为了这一切的契机」

「原来如此啊……那么,那位未婚妻小姐现在又怎样呢? 总觉得这阵子你都好像是一个人来这里的」

听到我的话,大吾郎的表情突然变得凝重起来。

「唔……实际上……我们的感情出现了一些偏差……」

「也就说,吵架了?」

「……唔嗯」

大吾郎坦率地点头。

「那,吵架的原因是什么?」

「不,那都是一些非常细微的事。正因如此,才让人记不得最开始的原因。但是,以此为发端,关于相互之间种种问题上的细小摩擦都显现了出来……尽管每一件都是小事,可长久以来却都没能细心修复……」

也就是说尽管Lovelove程度很高但还是原因不明吗。这又是难以解决的发展啊。

「都筑啊,到底怎样才能和她重归于好?」

「我连原因都不知道,什么都说不出来啊」

「唔,这样啊……也罢」

说着,大吾郎的脸色又变得凝重起来。真是少见。

「这种事,普通地去处理就可以了吧。普通地」

文乃突然从一旁插嘴说道。

「芹泽,你的话是什么意思?」

「两个人把想要说的全都告诉对方,这样就没有问题了吧。 不是挺好的嘛。与其把这些东西憋在心里,把这次吵架当作机会不是更划算吗?」

「原来如此……倘若没有吵架,我大概也不会自己来喝红茶吧」

大吾郎一副感叹的样子连连点头。

「不愧是芹泽。每天和巧吵架,没有白费啊」

「什……?!」

「也有俗话说打是亲骂是爱。的确就如芹泽所说的一样」

「所以说! 我哪有和巧……!」

迅速如条件反射一般的还击之后,文乃的脸一下子红起来。

话说回来,我们两个看起来就真的那么经常吵架吗。

「啊啊~不管了! 别再说这些无聊的东西了,要么稍微来帮下忙要么就去准备一下考试什么的啊! 笨蛋巧!」

「为什么被发脾气的又变成我了啊」

「罗嗦! 去死两次啦!」

这是为了掩饰害羞才迁怒于人的吧。不过文乃说的的确有理,于是我站起来准备去帮她。

「啊,我也来帮忙」

「那,我也来」

刚才还一直在桌子边专心致志画着什么的十和野一站起身来,柴田也跟着放下了骰子。

至于胜负,从被家康被击沉的惨状来看,这回一定又是柴田赢了吧。

「你们这样一下子突然都过来我也很困扰啊。呃……首先要做的就是去叠外送用的纸盒,然后……大概就是去买东西了吧?」

「那,我去买东西!」

十和野立刻举起右手。

「要买回来的东西,可是有很不少哦?」

「没问题! 和成摞的同人志比起来这不算什么的说」

这个例子好诡异。

「学长可以跟十和野同学一起去吗?」

「咦……? 我?」

「芹泽学姐那边有我来帮忙」

「……那,一起走吧?」

「诶诶!? 但、但是……」

十和野一脸慌张地窥探着文乃她们的脸色。

为什么只是和我买个东西而已,她却要这副表情呢?

而且,是我的心理作用吗? 总觉得店里的温度下降了好几度啊?

「芹泽学姐,只要叠这个盒子就可以了吧。要叠多少个呢?」

「啊,嗯,我想先叠一打左右应该足够了……」

柴田向文乃询问道,同时也打破了这奇妙的紧张感。

「那,我们也走吧,十和野」

「……好、好的」

十和野一边和我走出店门,一边却又不知在注意着什么,不停地回头看。

六月也接近尾声,现在只是稍微在外面待一会儿就会慢慢开始出汗。

尽管电视里一个劲地叫着今年夏天比以往更凉快,但总让人怀疑他们是不是搞错了在说别的国家。我和十和野,现在就走在这突然飘散起夏季感觉的商店街上。

「那个,学长,我来拿一点吧?」

「不,不用了」

我正双手抱着大大的塑料袋。文乃那家伙,看准了时机给了我一张长长的购物清单。因为让十和野一个女孩子拿这么重的东西就太过意不去了,我只能试着加油自己拿……但是,老实说,相当累啊。

而且还是这么热的天气,我已经汗如雨下了。

「但是,学长你出了好多汗啊」

「没事,没关系。真的」

我想稍稍逞一下强。

早知道要买这么多,就应该把闲得要死的家康或者大吾郎给拽出来。

嘛,虽然家康因为连败于柴田,现在正像死灰一样,买东西大概是派不上用场的吧。

「学长,那个……」

就在我为了从勒紧手腕的塑料袋上转移注意力而想着这些东西时,十和野突然停下了脚步,并且指着什么东西给我看。

那是个五岁上下的小男孩,他正站在路边,抬头看着墙上。

墙上的东西,正是我们做的那张『捡到了一只迷路小猫』的传单。

「大概是是喜欢十和野的画吧」

「不,不是那样的,一定不是啦」

小男孩踮着脚尖努力想要看得更清楚。他脸上的表情莫名认真。

接着,这个孩子突然跳起来,『唰』地撕下了那张传单。

「什么——!?」

「不,不可以撕掉呀!」

预想之外的行动一下子让我愣住,而十和野则立刻冲小男孩叫了出来。

Thằng bé lập tức quay đầu nhìn chúng tôi, toàn thân cứng đờ vì nghĩ sắp bị mắng.

「Oa... òa... hức hức hức hức hức hức hức!」

Rồi biểu cảm của nó dần dần biến dạng... và nó bắt đầu khóc nức nở không tài nào dừng lại được.

「Này, này, Towano, đứa bé này khóc rồi kìa.」

「Á ừ?! Em, em lỡ không để ý...!」

Thằng bé không thèm để ý đến hai chúng tôi đang bối rối, cứ thế khóc không ngừng, như một cái vòi nước không thể khóa lại.

「Hức hức hức hức hức! O-chan của con òa òa òa òa! O-chan của con òa òa òa òa!」

「O-chan của... con?」

「Tiền bối, chẳng lẽ đứa bé này...」

Thằng bé siết chặt tờ rơi, hức hức khóc không ngừng.

Bánh kem của Stray Cats hôm nay, chắc chắn sẽ mang một hương vị u sầu nặng trĩu.

「...Haizzz」

Chise vừa khuấy kem tươi vừa thở dài liên tục.

「...Meo」

Kiriya Nozomi cũng vừa khéo léo nướng một mẻ bánh đẹp mắt (đây không phải là công việc dễ dàng), vừa nhìn vào lò nướng thở dài.

「...Hừm, em đây đâu có để tâm tí nào」

Chỉ có Fumino là không thở dài. Cô vừa dùng xẻng gỗ trộn đều các nguyên liệu, vừa nói như muốn khuấy tan cả sự sốt ruột trong lòng mình.

Shibata ở một bên lại có thể mỉm cười giữ vững nụ cười không tì vết, tiếp tục giúp Fumino. Sự can đảm đó Ieyasu chỉ biết ngưỡng mộ mà thôi.

Nên nói không hổ là người sống đầy đủ (riajuu) sao. Đối mặt với áp lực tình yêu nặng nề như vậy mà vẫn không thay đổi sắc mặt.

Takumi và Kokoro vừa ra ngoài, không khí trong quán lập tức bị bao trùm bởi sự u ám này.

「Tại sao, lại cứ phải là Takumi và Towano hai người chứ...」

Ieyasu thầm nghĩ.

Ngay cả Daigorō, người ngu ngơ ngang ngửa Takumi, chắc cũng sẽ không đưa ra lựa chọn như vậy.

Tại sao lại phải khuyên Takumi làm thế chứ, Shibata, anh cũng phải xem xét bầu không khí chứ.

Dù ít hay nhiều, các cô gái cũng đều nghĩ như vậy.

Rõ ràng đã quyết định bảo lưu câu trả lời cho lời tỏ tình của ba cô gái ở đây, vậy mà lại còn đi ra ngoài với cô gái khác, điều này quá vô lý. Mà, dù sao việc chọn một trong ba cô gái này cũng là một vấn đề lớn.

Hơn nữa, người duy nhất không nhận ra rằng Kokoro Towano cũng đang cố gắng bày tỏ tình cảm với Takumi, chỉ có chính bản thân Takumi mà thôi.

Ý nghĩ có thể hơi khác nhau, nhưng tất cả mọi người trong quán đều nghĩ cùng một điều.

『Takumi, mau về đi...!』

Nhưng, không ai trở về.

Đừng nói là Takumi, chẳng hiểu sao ngay cả một vị khách cũng không đến. Cứ đà này, nếu không có ai đẩy cửa bước vào, cái "sức mạnh bất mãn" tràn ngập quán của các cô gái đang yêu có lẽ sẽ cuốn Stray Cats vào một tình huống cực kỳ nguy hiểm.

Không biết có phải ý niệm mãnh liệt của Ieyasu và mọi người đã truyền đến trời xanh không, cánh cửa quán thực sự đã mở ra.

「「Takumi!?」」

Ánh mắt của tất cả đều tập trung vào đó. Nhưng, giọng nói lọt vào tai ba cô gái lại không phải của Takumi...

「O-chan!」

「「「Hả?」」」

Thật kỳ lạ, cả ba đều có phản ứng giống nhau.

Thằng bé xé tờ rơi, quả nhiên là chủ của Bucha (tên tạm gọi).

Nghe nói nó đã nhận ra chiếc vòng cổ đặc trưng trên ảnh tờ rơi, và lập tức phát hiện ra.

Theo những gì rút ra được từ thằng bé đang khóc qua đòn tấn công bánh kem thần sầu, dường như là khi đang trên đường đưa mèo con từ bệnh viện thú y về, cửa lồng không khóa chặt, nên mèo con đã lẻn ra ngoài.

Có lẽ mùi quen thuộc từ người thằng bé, Bucha (tên tạm gọi) đã an tâm nằm ngủ trên đầu gối nó.

Không lâu sau, bố mẹ thằng bé cũng nhận được điện thoại của chúng tôi và đến đón. Họ không ngừng cúi đầu cảm ơn thiện chí của chúng tôi, còn mua rất nhiều bánh về.

Gia đình này chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc cho Bucha (tên tạm gọi). Chúng tôi đã yên tâm một nửa.

Giờ điều đáng lo lắng... đúng hơn là hội trưởng Hội Mèo Hoang của chúng tôi.

「Ơ, ơ, vậy là, tìm thấy chủ rồi không phải tốt sao! Ừm, thật sự rất tốt đó. Thật sự là... thật vui mà...」

Rõ ràng là đang cố gắng mạnh miệng, khóe mắt cô đã ướt đẫm.

「Cái, cái thằng nhóc con đằng kia!」

Mặc dù bản thân cũng không cao hơn người ta là bao, Umenomori Chise vẫn cố gắng ưỡn ngực chỉ vào thằng bé và nói:

「Nếu cháu không chăm sóc Bucha thật tốt, chị sẽ không tha thứ cho cháu đâu!」

「Không phải Bucha, nó tên là O-chan」

「O-chan...?」

「Vì tên nó là O-kome (gạo) nên gọi là O-chan! Chị thấy nó trắng trắng, nhỏ nhỏ mà đúng không?」

Cái tên này có cảm giác quen thuộc đến lạ. Quả nhiên, Nozomi nhẹ nhàng thì thầm một tiếng「Dễ thương ghê」.

「Tóm, tóm lại, phải chăm sóc nó thật tốt nhé」

「Vâng! Cảm ơn chị, chị lớn!」

Thằng bé đứng dậy, Bucha (tên tạm gọi) nhảy từ đầu gối nó xuống, rồi chạy đến chân Umenomori Chise. Tiếp đó, như một lời cảm ơn, nó dụi mũi vào chân Chise.

Umenomori Chise muốn ôm Bucha (tên tạm gọi)... nhưng cô vẫn do dự, kiềm chế, cuối cùng từ bỏ.

「Bucha, tạm biệt nhé. Arrivederci!」

『Tiếng Ý có nghĩa là "tạm biệt"』

Meo. Bucha (tên tạm gọi) kêu lên như đáp lại, rồi nhảy trở lại vòng tay thằng bé.

Sau đó, thằng bé và bố mẹ, cùng Bucha... không, phải gọi là O-chan, cứ thế rời đi.

Mọi người quay lại quán.

Nhưng, chỉ có Umenomori Chise vẫn đứng ngoài cửa, dõi theo ba người trong gia đình và mèo con rời đi.

「Chị đã kiềm chế được đấy, Umenomori」

「Đồ phiền phức... Với lại, đừng có sờ đầu tôi... dù gì cũng chỉ là một tên đầy tớ」

Umenomori Chise hiền lành khi cố mạnh mẽ cũng thật đáng yêu, một lúc lâu tôi vẫn miết mái tóc vàng óng của cô xào xạc.

Vài tuần trôi qua.

Tuần thi cử địa ngục (Death March) cuối cùng cũng kết thúc, và kỳ nghỉ hè sẽ bắt đầu từ ngày mai. Tạm thời quên đi nỗi đau thấp thỏm chờ đợi kết quả thi, tận hưởng những ngày an nhàn ngắn ngủi này, thì tất cả chúng tôi đều nhận được lệnh triệu tập từ hội trưởng Hội Mèo Hoang, Umenomori Chise.

Địa điểm tập trung dĩ nhiên là phòng hoạt động. Phòng hoạt động ban đầu được cải tạo cưỡng bức từ nhà kho trên mái, giờ đã được lấp đầy bằng đủ loại thiết bị tối tân và những món đồ chơi mà Umenomori Chise quan tâm, trở thành nơi giải trí thường ngày của chúng tôi.

Tám người, cả nam và nữ, tập trung trong phòng hoạt động đầy đủ các loại máy chơi game và TV lớn, giờ đang ngồi quanh bàn họp đã gần như cố định chỗ ngồi, nhìn chằm chằm vào bảng trắng trên tường.

Nói đúng hơn, là những nét chữ nguệch ngoạc của Umenomori Chise trên bảng trắng.

「Cho nên, mùa hè này chúng ta sẽ làm Doujinshi」

Doujinshi. Từ này được viết nổi bật nhất trên bảng trắng.

Ý nghĩa của từ này, tất cả mọi người ở đây đều biết.

Nhưng, chỉ nói một chữ 『Doujinshi』 thôi thì chúng tôi cũng không biết em muốn nói gì.

Umenomori Chise dường như rất không hài lòng với phản ứng của chúng tôi, cô nhíu mày.

「Cho dù chị có nói thế, vì doujinshi gì đó chúng ta căn bản không làm được, chúng em cũng không biết chị muốn nói gì cả.」

「Nói thế cũng có lý」

Chẳng những có lý, đây vốn dĩ là bản chất của vấn đề mà.

Lúc này, Towano Kokoro rụt rè giơ tay.

「Được, đằng kia! Towano Kokoro, người am hiểu doujinshi!」

「Xin đừng thêm lời giải thích đó!」

Towano phản xạ mà phản bác, nhưng cô nhanh chóng ho khan một tiếng rồi thay đổi thái độ.

「Cho dù đã quyết định làm doujinshi, là manga hay tiểu thuyết, em nghĩ còn rất nhiều điều cần phải xem xét... Hơn nữa, tùy thuộc vào việc chọn đề tài nguyên gốc hay fanfiction, quy trình sản xuất cũng sẽ thay đổi.」

「Dĩ nhiên là manga rồi. Ngoài ra, đề tài cũng là fanfiction.」

Umenomori Chise trả lời như thể đã đợi sẵn.

「Manga... sao. Nhưng, ai sẽ là người vẽ?」

「Em」

「Em sao... Ôi, ế ế ế ế ế ế ế!?」

Towano Kokoro bất giác đứng phắt dậy khỏi ghế. Nghĩ kỹ thì đây cũng là điều đương nhiên, bởi vì ở đây người biết vẽ, cũng chỉ có một mình Towano mà thôi.

「Em, em không chịu đâu!」

「Ế— Tại sao chứ——」

「Bởi, bởi vì...」

Mặt Towano đỏ bừng, cúi gằm xuống.

「Umenomori, dù có nói thế nào đi nữa, đẩy hết mọi thứ cho một mình Towano thì cũng quá đáng lắm.」

「Ừm... Cái này tôi cũng biết mà. Dĩ nhiên, chỗ nào chúng ta có thể giúp thì chắc chắn sẽ giúp thôi.」

Đối mặt với lời chỉ trích của tôi, Umenomori Chise lại lộ vẻ mặt vô tội.

「Nhưng, thế thì chẳng khác gì giúp cho cuốn tạp chí cá nhân của tôi sao?」

「Chính là như vậy! Cái này nhé, thực ra chính là tạo ra một sân khấu để Towano Kokoro ra mắt với tư cách là một mangaka đó!」

Im lặng. Rồi...

「Ế ế ế ế ế ế ế!?」

Towano kinh ngạc, cô kêu lên một tiếng thất thanh.

「Không, không thể nào đâu! Mangaka gì đó!」

「Không phải là không thể. Em đó, không phải vẽ rất tốt sao.」

「Người như em có biết bao nhiêu! Hơn nữa, manga em vẽ, không ai...」

「Shuuuuuuuuuut up!」

Umenomori Chise đột nhiên hét lớn.

「Towano Kokoro! Em đừng cứ mãi suy nghĩ tiêu cực nữa!」

「Hức... nhưng mà...」

Towano Kokoro trông ủ rũ, chán nản.

Thật tình, nên nói là quá vụng về hay quá năng nổ đây... Đúng là một tính cách phiền phức. Towano thì như vậy, Umenomori cũng vậy.

「Towano, em thích vẽ manga phải không?」

「Hửm?... Thích, thích」

Nghe tôi hỏi, Towano Kokoro do dự gật đầu.

「Vậy thì, thử vẽ một chút xem sao? Ờ, anh hiểu cảm giác ngại ngùng của em mà. Cho nên, mọi người cũng sẽ cùng làm với em. Mà, tuy manga có lẽ hơi khó, nhưng văn chương gì đó thì chắc vẫn viết được mà nhỉ.」

「Nhưng, nhưng mà...」

「Không được từ chối đâu. Bởi vì, đây là hoạt động của hội đó. Cho nên mỗi người một tác phẩm. Mọi người cũng cố gắng lên nhé.」

「Ối!? Khoan đã, ngay cả tôi cũng phải làm sao!?」

Fumino cứ ngỡ không liên quan đến mình cũng giật mình.

「Dĩ nhiên rồi. Giáo viên Fumino」

『Từ "giáo viên" ở đây trong nguyên bản là 「画伯 (gahaku) 」, là một kính ngữ dành cho họa sĩ』

「Đừng có dùng cái thứ kỳ cục đó mà gọi tôi!」

「Vậy thì, ý em là chúng ta sẽ làm ra tạp chí của hội đúng không? Umenomori」

「Ừm... mà, thì, đành phải như vậy thôi」

「Được rồi, hội trưởng cũng đã đồng ý. Còn em thì sao, Towano?」

Towano Kokoro chỉ tỏ vẻ bối rối, ánh mắt lảng tránh.

Cô thực sự rất muốn vẽ manga, chỉ là, không dám bước ra bước đó mà thôi.

Umenomori Chise chắc cũng muốn chuẩn bị cho cô bé, theo cách riêng của mình.

Mặc dù cách làm của cô ấy khá trực tiếp và bất cẩn, nhưng việc không đột ngột nói ra 「Dựa vào sức mạnh của tập đoàn, trực tiếp mua lại một trang của 『Shounen Jump』」 cũng coi như là trưởng thành rồi.

Còn cô nàng hủ nữ rụt rè này, hình như cũng bất ngờ thích Umenomori.

「...Em làm」

Sau một hồi im lặng, Towano Kokoro khẽ khàng, với giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, trả lời.

Nhưng, rốt cuộc thì con người tại sao lại phải tự chuốc lấy khổ sở chứ.

「Mấy đứa ơi—, tiếp tế đến rồi—」

Naruko Kanae thô bạo đẩy cửa phòng hoạt động xông vào.

Hai tay cô ôm đầy nước ép và những thứ khác mua từ cửa hàng tiện lợi gần đó. Hoạt động làm doujinshi đột ngột quyết định trong kỳ nghỉ hè cuối cùng cũng dần đi vào quỹ đạo. Hạn chót nộp bản thảo chỉ còn vài ngày nữa, nên hôm qua chúng tôi đã trực tiếp ở lại phòng hoạt động để làm việc.

「Kanae à~, a a... đợi cậu lâu quá rồi~」

Ngay khi Naruko bước vào, Fumino liền kêu lên một tiếng mất thể diện và ôm chặt lấy cô ấy.

「Ối, mèo con đáng yêu của tôi ơi, sao thế?」

「Cầu xin cậu! Giúp mình với! Cái này làm mãi không xong à」

Lần đầu khổ chiến với doujinshi, ngay cả Fumino cũng tỏ ra yếu thế.

「Khoan đã! Tiền bối Naruko! Xin hãy giúp em trước đã! Em còn 8 trang nữa đó!」

「Ô ô, lần này là Kokoro-chan sao? Khó xử ghê nhỉ, tôi đúng là được yêu thích mà~」

Sau khi bắt đầu công việc, mặc dù mọi người đều đã chọn đề tài riêng, nhưng tất cả đều rơi vào cùng một cuộc chiến khó khăn.

Dù nói vậy, nhưng ngoài tôi và Daigorō, những người vẽ kém đến mức chết người, thì mọi người về cơ bản đều chọn hình thức manga hoặc minh họa. Towano tự nhiên là manga không cần nói, Fumino cũng chọn một câu chuyện tranh giống như truyện tranh thiếu nhi. Theo lời của Towano, những tác phẩm như vậy rất phổ biến ở các câu lạc bộ văn học, nên cũng không có gì lạ khi là doujinshi.

「Phía bạn Towano đã có Nozomi rồi còn gì! Kanae phải đến giúp tôi!」

「Nhưng tiền bối Serizawa chỉ còn 4 trang thôi mà! Phía em thì tận 16 trang lận!? Hơn nữa còn phải cân nhắc về giọng điệu, bầu không khí gì đó nữa, manga khó lắm đó!」

Một điểm khác mà chúng tôi phát hiện ra sau khi bắt đầu vẽ bản thảo, chính là đặc tính kỳ lạ của Nozomi.

Nozomi, người vượt xa người bình thường trong mọi lĩnh vực, dĩ nhiên cũng rất giỏi vẽ.

Nhưng, nói ví dụ, nó giống như việc chuyển nguyên xi cảnh vật trước mắt lên giấy vẽ, hoàn toàn không cùng hướng với manga và minh họa. Vì vậy, một khi không nhắc nhở thì Nozomi sẽ vẽ tinh xảo như ảnh chụp, đành phải liên tục qua lại giúp đỡ những người khác.

Hơn nữa, cô bé còn là một siêu trợ thủ có thể hoàn thiện tất cả chỉ cần có bản nháp.

Sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định để Nozomi chuyên tâm giúp Towano, người có nhiệm vụ khó khăn nhất.

「Cái đó Naruko... nếu được thì có thể giúp tôi được không... phần mềm tên là Word này thật sự rất khó tính...」

「Này, Takumi! Anh không tự mình làm được sao!?」

「Chính là vậy đó! Tiền bối đâu phải chỉ chịu trách nhiệm phần văn bản thôi mà!」

Quả nhiên là không được. Nhân tiện tôi chịu trách nhiệm về những thứ giống như chú thích. Phải viết về Stray Cats và các hoạt động của Hội Mèo Hoang từ trước đến nay thật thú vị—.

Mặc dù Umenomori Chise đã chỉ thị như vậy. Nhưng phải làm thế nào đây, thử viết một chút, ngay cả tôi cũng không biết rốt cuộc cái gì mới là「thú vị」nữa. Cứ thấy, hoàn toàn giống như viết nhật ký vậy.

Đúng rồi đúng rồi, Umenomori Chise quản lý tất cả mọi người với tư cách là tổng biên tập — trông có vẻ là như vậy. Mặc dù cá nhân tôi cảm thấy một người vừa uống trà kombu vừa ra lệnh, và cho đến khi tất cả mọi người hoàn thành bản thảo thì vẫn cứ lướt mạng, hình như không thể gọi là tổng biên tập được.

「Được rồi, nhân tiện gặp, tôi Naruko Kanae sẽ giúp Kokoro-chan đây!」

「Tuyệt vời quá! Cảm ơn tiền bối!」

「Kanae cậu đúng là đồ bạc tình—」

Thực tế thì Towano Kokoro, người có số trang nhiều nhất, rất vất vả.

「Vậy, bên tiền bối Serizawa để em giúp cho」

Shibata, người đầu tiên hoàn thành bản thảo, nói với Fumino.

「Cảm ơn cậu, Shibata-kun... Cậu giúp được nhiều lắm...」

「Không có gì đâu」

Quả nhiên là một người hoàn hảo. Shibata thậm chí đã bắt đầu làm phần giới thiệu hội bằng ảnh ghép.

Hơi thất vọng. Tôi à, cuối cùng hình như cũng chỉ bắt đầu luyện chạy bộ, còn lại chẳng có gì thay đổi đúng không?

Tiếng bút viết trên giấy, và tiếng lạch cạch của bàn phím tràn ngập khắp phòng hoạt động.

「Aiya, mọi người đều đang cố gắng làm việc mà—」

Một lúc sau, Umenomori Chise đang vui vẻ cũng xuất hiện. Tổng biên tập của chúng tôi nhanh nhẹn quyết định số trang phân công cho mỗi người, sai người làm xong lời mở đầu và lời bạt, rồi dẫn các cô hầu gái rời khỏi phòng hoạt động.

「Mọi người, đói bụng rồi phải không? Em mang cơm hộp đến đây」

Cặp đôi hầu gái quen thuộc, cô Suzuki và cô Satō xuất hiện phía sau Umenomori Chise.

Họ cung kính bưng một chiếc hộp sơn mài trông khá cao.

Thì ra là vậy, không hổ là tổng biên tập tận tâm của chúng ta. Vật tư tiếp tế quả thực rất quan trọng.

「A—, bụng đúng là sắp đói meo rồi...」

「Mà nói đi thì cũng phải nói lại, bây giờ ăn thì lát nữa chắc chắn sẽ ngủ gật mất... nhưng mà, đói quá...」

Mọi người quả nhiên đã đến giới hạn.

Bụng của tất cả đều réo lên.

「Khoan, khoan đã! Trước bữa trưa hãy xem kiệt tác của tôi đã!」

Ieyasu khí thế hùng hồn tự xưng tên. Đây cũng là cảnh tượng mà dạo gần đây, mỗi ngày đều thấy.

「Cái gì? Anh đã làm xong rồi sao?」

「Dĩ nhiên! Đây là tâm huyết xuyên đêm của bổn đại gia mà!」

Umenomori Chise ghét bỏ cầm lấy bản thảo, rồi lật xào xạc qua...

「Loại」

Một câu dứt khoát.

「Không! Lại nữa à!」

「Ồn ào cái đồ ngốc! Đã nói là H thì không được rồi mà!」

「Nhưng mà có rất nhiều game mà!」

Ừm, khoan đã Ieyasu, tất cả chúng ta đều chưa thành niên mà.

Mọi người bỏ mặc Ieyasu đang thút thít khóc lóc sang một bên, lại vây quanh hộp sơn mài.

Có người bật màn hình lớn trong phòng hoạt động lên để xem tin tức. Hết cách rồi, liên lạc của chúng tôi với thế giới bên ngoài chỉ còn lại TV và Internet mà thôi.

「A... đồ ăn sau 12 tiếng không thấy...」

Towano Kokoro trông tiều tụy nhất, nói với vẻ mặt hạnh phúc.

Cơm hộp mà Umenomori Chise mang đến, chỉ có thể dùng từ sang trọng để diễn tả.

Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng được giải thoát khỏi công việc viết lách nặng nề, tôi cảm thấy cả người dễ chịu hẳn lên.

「Chỉ còn ba ngày nữa là đến hạn nộp bài, với tư cách là tổng biên tập, tôi cũng phải để mọi người dưỡng sức mới được.」

「À, mà nói đến...」

Towano Kokoro chợt lên tiếng.

「Chỉ còn ba ngày nữa là đến hạn chót, nhưng có thể đảm bảo liên hệ được với nhà in không? Muốn kịp triển lãm Comiket mùa hè, hình như hơi nguy hiểm thì phải.」

「À, điểm này không sao đâu. Cứ dựng một cái ở sân nhà chúng tôi là được」

「Hả...?」

Dựng một cái...?

「Là, là nói xây một nhà in sao!?」

「Chứ còn gì nữa」

Umenomori Chise thản nhiên nói. Nhưng mà... trên thế giới này có bao nhiêu người có thể xây nhà in ngay trong sân nhà mình chứ.

「Cho nên, hạn chót không được dời lại đâu nhé」

Umenomori Chise dặn dò. Rồi cắn một miếng tôm hùm Ise thật lớn.

Tôi thì lâu lắm rồi mới lại bị cái tiêu chuẩn vượt trội của nhà Umenomori làm cho giật mình.

「Này, Takumi, anh xem cái này này」

Fumino đột nhiên kéo ống tay áo của tôi.

「Cái gì? Nhím biển này tuyệt đối không cho em đâu đấy」

「Không phải! Đồ ngốc! Bảo anh xem TV kia!」

Cảnh trên màn hình khổng lồ, mang đến một cảm giác cấp bách.

Đây chắc là một thị trấn nào đó ở nước ngoài, nhưng không thấy một bóng người nào nhàn rỗi.

『Theo tin tức từ phóng viên tại hiện trường, chính phủ bắt đầu ban hành lệnh giới nghiêm từ hôm nay, người dân đã trải qua một đêm trong lo lắng』

Phát thanh viên nói.

Xem tin tức như vậy chỉ khiến tâm trạng thêm nặng nề. Nhưng tại sao Fumino lại có phản ứng với chuyện này?

「Là quốc gia nào đó bùng nổ chiến tranh sao...?」

「Không phải! Cái đất nước này, không phải là nơi chị chủ quán đã đến sao?」

「Hả...?」

Tôi xem kỹ lại màn hình.

Tiêu đề phía trên viết『Vương quốc Aslan, bước vào tình trạng nội chiến』.

「Vương quốc Aslan... Aslan... hình như đúng là tên này...」

「Meo. Đúng vậy」

Nozomi khẳng định rằng tôi không nhớ sai.

Chẳng lẽ, chị ấy đã bị cuốn vào cuộc chiến này sao...?

「À, nhưng mà, hình như không sao. Tin tức nói hiện tại hai bên tạm thời đình chiến rồi.」

「Là, là vậy sao, vậy chắc chắn sẽ không sao đâu...」

Nhưng nỗi bất an trong lòng vẫn không thể xóa bỏ.

Nghĩ lại thì, từ khi chị tôi đột nhiên rời nhà đến nay cũng đã hơn một tháng rồi.

Tuy việc không ở nhà là chuyện thường, nhưng lâu như vậy mà không liên lạc với chúng tôi thì khá hiếm gặp.

Mặc dù khi bị giam trong phòng hoạt động chúng tôi hoàn toàn quên mất, nhưng bây giờ kỳ nghỉ hè đã qua được một nửa rồi.

Nhân tiện, ngay cả khi làm việc cật lực trong phòng hoạt động, chúng tôi cũng vẫn sẽ đến quán vào buổi sáng để nướng bánh, rồi thời gian còn lại sẽ do cô Suzuki và cô Satō, hoặc những người khác trong đội hầu gái của Umenomori Chise phụ trách trông quán.

Mặc dù hiện tại vẫn chưa thể hoàn toàn từ chối, nhưng lần này thực sự không có cách nào, chuyện doujinshi đành phải tạm dừng đã.

「...Chị Otome... có lẽ đã làm mất điện thoại rồi. Điện thoại hoàn toàn không gọi được.」

Khi ở núi Himalaya, chị ấy còn dùng điện thoại vệ tinh để liên lạc về nhà mà. Một khi nhận ra điểm này, điềm báo chẳng lành trong lòng cứ luẩn quẩn không rời. Nozomi cũng lo lắng nhìn tôi.

「...Meo, có lẽ, đã gọi điện về quán.」

「Không, trong quán có máy ghi âm tự động, hơn nữa ban ngày các cô hầu gái cũng có ở đó... Chẳng lẽ là gửi thư sao?」

「Này, này, bên mình không gọi được sao?」

Những gì Naruko nói tôi cũng đã nghĩ đến, thực tế mỗi ngày tôi cũng đều cố gắng gọi điện liên lạc với chị, nhưng chị ấy luôn ở ngoài vùng phủ sóng.

Vì là chuyện thường xảy ra, nên tôi cuối cùng đã từ bỏ... nhưng trong lòng vẫn vô cùng bất an.

Thấy vẻ mặt của tôi, Umenomori Chise lộ ra nụ cười đắc ý.

「Vậy thì, muốn tôi giúp anh tra không?」

「Umenomori...」

「Với bộ phận tình báo của chúng tôi, tôi nghĩ sẽ không mất quá hai ba ngày là có thể tìm ra Otome đang ở đâu đó.」

「Thật sao? Vậy thì nhờ em vậy. Tôi thực sự bắt đầu lo lắng rồi.」

「OK, cứ giao cho tôi đi. Nhưng, đổi lại...」

「Ừm... Cái gì thế, em sẽ không nói số trang của tôi lại tăng lên nữa chứ?」

「Sẽ không nói đâu. Ừm, tóm lại bây giờ anh nợ tôi một ân tình rồi, sau này tôi sẽ đòi lại.」

Khóe miệng cô lộ ra nụ cười mãn nguyện. Gừ... Cứ thấy có một luồng khí nguy hiểm. Dù vậy cũng không còn cách nào.

Lúc này, tôi chỉ nghĩ mình lại nợ Umenomori Chise một ân tình mà thôi.

Tuy lo lắng, nhưng chỉ đoán là sự kéo dài của những tình huống cũ. Đến lúc đó tôi vẫn nghĩ như vậy.

Ba ngày địa ngục trôi qua.

Việc thức trắng đêm liên tục thì khỏi phải nói, ngay cả khi đói bụng meo cũng vì ăn vào là không thể chống lại cơn buồn ngủ, nên đành phải uống nước để chịu đựng. Đôi khi thậm chí phải dựa vào NutriLite gì đó mới có thể hoàn thành bản thảo.

Ngay cả vào Giáng Sinh cũng không vất vả bằng lần này.

Và, tác phẩm cuối cùng được hoàn thành quả nhiên là manga của Towano.

Vốn dĩ đáng ra phải hoàn thành sớm hơn cũng không có gì lạ.

Nhưng, không ngờ Towano lại có một mặt khá cầu toàn. Cô bé đã chỉnh sửa nhiều lần, và mỗi lần đều đi kèm với việc số trang tăng lên, nên đã mất nhiều thời gian hơn rất nhiều để hoàn thành.

Cuốn manga ban đầu dự định 16 trang, cuối cùng lại tăng gấp đôi lên 32 trang.

Dĩ nhiên, người nỗ lực nhất chính là bản thân Towano.

Ngay cả khi chúng tôi thay phiên nhau nghỉ ngơi, cô bé vẫn chuyên tâm vẽ manga.

Nếu không phải vì rất yêu thích, cô bé sẽ không thể chuyên tâm đến vậy.

Xét theo khía cạnh này, việc ép cô bé đến vẽ manga có lẽ cũng là một điều tốt.

「Tiền bối Umenomori... em... đã xong rồi」

Umenomori Chise nhận lấy bản thảo từ tay Towano Kokoro đang mệt lả, rồi từ từ kiểm tra từng trang một.

Và rồi...

「Ừm, tôi nhận rồi. Em làm tốt lắm, Towano Kokoro」

Umenomori Chise vỗ vai Towano an ủi cô bé.

「Haizzz... may quá...」

Vậy là, tất cả các bản thảo cuối cùng cũng đã hoàn thiện.

Tổng cộng cuốn doujinshi dày 64 trang. Mà, trong đó phần lớn là công sức của Towano.

「Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon rồi...」

「Meo... buồn ngủ quá」

Fumino và Nozomi cũng đã mệt đến cực độ.

「Khốn khiếp... một câu "loại" cảnh nóng đã làm bao nhiêu tâm huyết của ta đổ sông đổ bể... Lần tới, lần tới nhất định...」

Kết quả, đến tận cuối cùng tác phẩm vẫn không được duyệt, tác phẩm của Ieyasu bị rút xuống chỉ còn 4 trang. Bây giờ anh ta dường như đang bí mật lên kế hoạch trả thù.

Umenomori Chise không thèm để ý đến ngọn lửa oán hận đen tối phía sau Ieyasu, cô giao chồng giấy bản thảo cho cô Satō.

「Vậy thì, cô hãy nhanh nhất có thể đưa cái này đến nhà in đi」

「Vâng thưa tiểu thư」

Cô Satō cung kính nhận bản thảo từ tay chủ nhân và cho vào túi giấy, sau đó bỏ túi vào ba lô, đi về phía chiếc mô tô đỗ trước quán.

「Vậy thì, tôi đi đây」

Cô Satō dùng bàn tay đeo găng cụt ngón nhẹ nhàng vén váy hầu gái cúi chào, rồi leo lên mô tô. Mà, hình như cô ấy đúng là đã đến tuổi được cấp bằng lái...

「Ờ, cô Satō... cô mặc bộ này mà đi mô tô sao?」

「Dĩ nhiên rồi, vì, tôi là hầu gái mà」

Sau khi để lại câu nói đó cho tôi đang há hốc miệng, cô Satō liền phóng đi như tên bắn.

Bộ váy hầu gái bay phấp phới trong gió, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Dù không biết câu nói đó có nghĩa là gì, nhưng tôi hiểu rằng bộ dạng đó trông rất ngầu.

「Ừm, tiếp theo chỉ còn chờ in xong nữa thôi—」

Umenomori Chise thì như thể đoạn đối thoại vừa rồi chưa hề xảy ra, vui vẻ vươn vai nói.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một cô hầu gái khác, cô Suzuki, vội vã chạy vào phòng.

「Ủa? Sao vậy? Quán có chuyện gì sao?」

「Không, đó là...」

Cô Suzuki như có điều khó nói, không hiểu sao cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

「Tôi có một chuyện, phải lập tức nói với thiếu gia Tsuzuki」

「Hả...? Nói với tôi?」

Quán có chuyện gì sao? Nếu là thiếu hàng tồn kho thì, lúc nãy học sinh trường Umenomori Chise ùa đến cửa, chúng tôi vẫn còn dự trữ một ít nguyên liệu. Nên chắc có thể cầm cự một thời gian... À, lẽ nào chị Otome gọi điện đến?

「Chẳng lẽ, là chuyện về chị tôi sao?」

Nghe tôi hỏi, cô Suzuki hiếm hoi lộ vẻ do dự.

「Vâng, quả thực là chuyện liên quan đến tiểu thư Tsuzuki Otome」

Giọng điệu bất thường của cô Suzuki khiến căn phòng lập tức tràn ngập không khí căng thẳng.

「Chúng tôi đã nhận được báo cáo từ chi nhánh Trung Đông, và các doanh nghiệp liên quan ở Vương quốc Aslan」

Tất cả mọi người đều nuốt nước bọt. Rồi, dựng tai lên lắng nghe.

「Tiểu thư Tsuzuki Otome, hiện đang mất tích」

Mặc dù bản thân không hề có trách nhiệm gì, nhưng gương mặt cô Suzuki lại tràn đầy vẻ áy náy. Câu nói này cũng vang vọng khắp căn phòng.

「Đã mười ngày kể từ khi xác nhận địa điểm cuối cùng. Chúng tôi đang chuẩn bị bắt đầu tìm kiếm bí mật cùng với đại sứ quán, nhưng hiện tại vẫn chưa thể thực hiện bất kỳ biện pháp nào.」