Dịch từ bản Web, từ Baidu Tieba
Nguồn ảnh: shinshi绅士
Biên dịch: shinshi绅士
Bất kể là ai, lần đầu gặp gỡ đều là người xa lạ.
Sau đó cùng nhau chung sống, trò chuyện, trở thành người quen.
Nếu đôi bên tâm đầu ý hợp, sẽ trở thành bạn bè.
Nhưng chỉ như vậy thôi thì chưa đủ.
Nếu là người cùng giới tính, sau đó sẽ trở thành bạn chí cốt sao?
Nếu là người khác giới, sẽ trở thành người yêu? Hay vẫn là bạn chí cốt?
Câu trả lời luôn nằm trong tim mỗi người, không thể tìm thấy đáp án đúng.
Nhưng cứ như vậy thì không được.
Bởi vì tình cảm trong tim quá mãnh liệt, khó mà kìm nén.
-------
Hội thao Học viện Umenomori. Ngày khai mạc, nắng đẹp chan hòa.
Năm ngoái, vì chuyện chia phe ủng hộ quần đùi thể thao và quần bó thể thao mà học sinh náo loạn cả lên, đại hội thể thao biến thành một mớ hỗn độn. Trong "Sự kiện quần đùi đẫm máu", người đã ngã xuống, sau đó giành chiến thắng vang dội, tổ sư của quần bó thể thao... không đúng, là tiên nữ quần bó thể thao - Kiriya Nozomi, năm nay cũng quyết tâm nắm chắc chiến thắng trong tay.
Lần này, cô ấy tham gia với tư cách là tuyển thủ mạnh nhất của lớp 2-D, với thể trạng sung mãn.
Vốn dĩ, học sinh Học viện Umenomori chỉ có hai lựa chọn là mặc quần đùi hoặc áo thể thao, nhưng chỉ có Nozomi năm nay vẫn mặc quần bó thể thao. Cô ấy nói, đây là để "kỷ niệm".
Chắc hẳn phải có lý do nào đó, năm ngoái phe quần bó là do Naruko Kanae đề xuất. Năm nay, cô ấy cũng mặc quần bó lên sàn đấu.
Chise vẫn kiên quyết mặc quần đùi thể thao, đồng phục nữ sinh năm hai lúc nào cũng lộng lẫy.
Năm nhất, tôi vẫn chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện. Họ không hề đối đầu nhau, nhưng đây cũng không phải là vấn đề nằm ngoài các hoạt động của lớp hay câu lạc bộ.
Vì vậy, tôi, Tsuzuki Takumi, lần này có thể thoải mái cổ vũ cho Nozomi và Fumino.
Hòa bình thật tốt!
「Mèo... ♪」
Giọng tuyên bố chiến thắng đáng yêu vang lên.
Cô ấy không chỉ giành vị trí quán quân tuyệt đối trong cuộc đua chạy, mà tóc cũng không hề bị rối.
Thật khó hiểu làm sao vòng eo thon thả và đôi chân nhỏ nhắn săn chắc kia lại có thể tạo ra sức mạnh lớn đến vậy. Tóm lại, Nozomi hôm nay cũng thật tuyệt vời.
Vẻ đẹp của thiếu nữ ấy, dáng vẻ của một hạm đội vô địch một người, và cả hình ảnh quần đùi thể thao trên quần bó thể thao khiến các học sinh năm nhất cảm thấy mới lạ, tất cả đều đã vượt lên trên mọi thứ.
「...Mèo」
Nhưng bản thân cô ấy không hề say sưa trong chiến thắng, vẫn giữ vẻ mặt vô cảm và tạo dáng chim ưng dũng mãnh như mọi khi. Bên cạnh cô ấy là...
「Yohooooooooo! Đây chính là thực lực của Hội Những Chú Mèo Lạc Đường! Thấy chưa hả?」
Mái tóc tung bay, thiếu nữ xinh đẹp mặc quần đùi thể thao đẹp nhất (theo lời cô ấy nói)... là cháu gái của hiệu trưởng Học viện Umenomori, một tiểu thư danh môn, đồng thời cũng là hội trưởng Hội Những Chú Mèo Lạc Đường của chúng tôi. Umenomori Chise đang cười lớn, dưới chân cô ấy là bục đỡ do hai hầu gái chuẩn bị, cảnh tượng này đã trở thành chuyện thường ngày ở huyện.
Tuy Chise bằng tuổi chúng tôi, nhưng nói cô ấy là thiếu nữ xinh đẹp thì đúng hơn phải là mỹ ấu nữ. Cô ấy chính là "nhỏ bé" đến vậy.
Tôi nghĩ rằng điểm đó là nét đáng yêu của Chise, nhưng hình như cô ấy rất để ý chuyện này... thôi đừng xoắn xuýt vào chuyện này nữa.
Cách đây không lâu, khi tôi và Chise đi phiêu lưu ở Trung Đông và gặp nguy hiểm, tôi đã hiểu cô ấy hơn trước rất nhiều. Cảm giác như Chise sau khi về nước vẫn sống như trước đây.
Và khi cô ấy đang hưng phấn tiếp tục cười lớn, một thiếu nữ khác xuất hiện.
「Này, cậu tự hào cái nỗi gì chứ. Người thắng là Nozomi, có liên quan gì đến cậu đâu.」
「Hả?」
「Sao hả?」
Chise tức giận quay đầu lại, mắt nhìn về phía thiếu nữ kia. Thiếu nữ đó cũng là một mỹ nhân tuyệt trần.
Mái tóc dài ngang eo, đôi chân thon thả được bao bọc trong quần bó, có vẻ đẹp khiến 101 người trong số 100 người đi đường phải ngoái đầu nhìn.
Cô ấy, Serizawa Fumino, là bạn thanh mai trúc mã của tôi, nhân viên bán thời gian ở Stray Cats, từng là thành viên của Hội Những Chú Mèo Lạc Đường. Hơn nữa, cô ấy và Chise có mối quan hệ như long tranh hổ đấu. Nói cách khác, có chuyện là tranh cãi.
「Vì Nozomi là cấp dưới của tôi. Chiến thắng của cấp dưới là chiến thắng của tôi.」
「Nói nhăng nói cuội gì vậy.」
「Nozomi là cấp dưới của tôi, là thành viên của Hội Những Chú Mèo Lạc Đường. Tôi là hội trưởng Hội Những Chú Mèo Lạc Đường, tôi tự hào là điều đương nhiên.」
「Chả có gì là đương nhiên cả.」
Giọng nói dữ dội vang lên, giữa hai người bắn ra những tia lửa. (Nguyên văn là 猛々しい鸣き声を上げ、二人が花火を散らす。Cảm giác dịch không được chuẩn lắm)
Chuyện này xảy ra như cơm bữa, chúng tôi nhún vai. Đây cũng là bằng chứng của mối quan hệ tốt đẹp.
Ở đây, một thiếu nữ tóc buộc hai bên hưng phấn đến đỏ mặt chen vào cuộc trò chuyện.
「Kiriya-senpai, em đã xem trận đấu của chị rồi. Trận nào ra sân cũng giành vị trí quán quân, chị thật lợi hại!」
「Mèo... Kokoro cũng đã cố gắng hết sức.」
「Em, em chỉ giành được vị trí thứ tư trong số sáu người thôi...」
「Nhưng đã cố gắng rồi.」
「Vâng, em cảm ơn ạ.」
Thiếu nữ lắc mái tóc hai bên, trông có vẻ rất vui. Đôi mắt hơi hướng lên nhìn tôi, cô ấy là thành viên mới quý giá của Hội Những Chú Mèo Lạc Đường, Towano Kokoro.
「Tsuzuki-senpai cũng rất tuyệt ạ. Em đã thấy anh giành được vị trí thứ hai trong cuộc đua chạy vừa rồi.」
「Haha... hình như năm ngoái cũng giành được vị trí thứ hai thì phải—」
Ừm, xét về thứ hạng thì đúng là tôi đã giữ vững vị trí thứ hai. Dù sáng nào tôi cũng cố gắng chạy bộ, nhưng mãi vẫn không có kết quả gì cả.
Towano Kokoro hơi đỏ mặt, ngước nhìn tôi một cách kỳ lạ. Bên cạnh cô ấy, Shibata, thành viên mới đẹp trai, đang cười tươi và đối xử thân thiện với những cô gái xung quanh, cảnh tượng này cũng đã trở thành chuyện thường ngày.
Ừm? Nhưng... tôi cứ cảm thấy dáng vẻ của Kokoro có gì đó không ổn...?
Tôi vừa cúi đầu, vừa quan sát cô ấy kỹ lưỡng. Cứ cảm thấy... ơ kìa!?
「Ơ, Towano, quần bó...?」
「À, cái đó...」
Towano lập tức đỏ mặt.
Tạ, tại sao lại mặc quần đùi thể thao!?
Tuy rằng sau đó chúng tôi sẽ tập trung lại vì cuộc đua tiếp sức đối kháng trước bữa trưa...
Nhân tiện, cơm hộp năm nay cũng là do Otome-nee làm.
Chị ấy, dù đã sớm mang cơm hộp và cờ đến cổ vũ cho chúng tôi, nhưng lại đi du ngoạn để giúp một đứa trẻ bị lạc tìm mẹ.
Mong rằng chuyến du ngoạn này chỉ diễn ra trong Học viện Umenomori thôi.
Trong trường hợp xấu nhất, nếu chị ấy nói "Thật ra, mẹ của em ở trên dải ngân hà.", thì Otome-nee cũng sẽ nắm tay em ấy và dễ dàng dẫn đến ngoài vũ trụ mất.
Ôi chà, bây giờ không phải lúc nghĩ đến những chuyện đó. Towano, người không hề liên quan đến cuộc tranh đấu năm ngoái, lại mặc quần đùi thể thao, có lẽ là do Chise ép buộc.
Vốn dĩ tính cách của Towano vốn đã nhút nhát rồi... Khi tôi đang băn khoăn không biết có nên phản ứng gì không, Nozomi chỉ vào chiếc quần đùi thể thao của Towano.
「Mèo... Giống em.」
「Hả?」
「Giống em, quà của Chise.」
Nói rồi, Nozomi vén vạt áo thể thao phía trên lên.
「Oa... Đ, đang làm gì vậy!」
Cô ấy vén hơi quá rồi, có thể thấy cả vùng bụng trắng nõn của cô ấy.
Tôi nghĩ phải rời mắt đi, nhưng lại muốn nhìn cho đã mắt, quả nhiên đây là bản tính của con trai mà.
「Takumi, chỗ anh cần nhìn không phải ở đây, mà là chỗ này...」
「Hả?」
Phát hiện tôi đang nhìn bụng cô ấy, nhưng Nozomi không để ý, mà dùng tay chỉ vào eo. Đó là phần mà sau khi kéo áo thể thao lên, sẽ bị vạt áo che khuất một chút.
「A, mèo...?」
Ở đó có một hình thêu mèo, một chú mèo giống Nozomi lúc buồn ngủ.
「Cái đó... quần đùi thể thao của em cũng có. Cái này... là em vẽ ạ.」
Nói rồi, Towano cũng vén áo thể thao lên một chút. Rõ ràng vùng đùi có thể nhìn thấy không thay đổi, nhưng không hiểu sao tim tôi lại đập thình thịch. Thật là kỳ lạ.
「Thật á, ở đây cũng có.」
Quần đùi thể thao của Towano cũng có hình thêu mèo.
「Takumi, không chỉ có trên quần đùi thể thao thôi đâu... Mèo」
「Oa!」
Nozomi kéo phần bụng có chun quần của quần đùi thể thao xuống.
Đương nhiên, quần bó thể thao gồm hai lớp quần, bên dưới quần đùi thể thao là quần bó, dù đã biết rồi,
nhưng khi nhìn thấy cảnh cô ấy kéo quần đùi xuống, tôi đã bị sốc mạnh.
Nhưng tôi biết, mục đích Nozomi làm vậy không phải là để nhịp tim của tôi đạt đến mức cao nhất ở Nhật Bản.
Một kích thích thị giác vô cùng mạnh mẽ, khiến tôi không nghĩ ngợi gì mà rời mắt đi, Nozomi liền thúc giục tôi "Takumi, chỗ này. Mèo... chỗ này.". Tóm lại, trước tiên hãy vắt kiệt can đảm toàn thân ra đã....
「Ơ, ở đây cũng có mèo?」
Phần bị quần đùi thể thao che khuất, kết quả vẫn là mèo. Mèo được thể hiện rất khéo léo với những biểu cảm thay đổi.
「Mèo, Chise.」
Nghe thấy vậy, tôi nhìn về phía hai người vẫn đang tranh cãi.
「Tôi đã bảo rồi, Nozomi là cấp dưới của tôi, Takumi là hôn phu của tôi mà.」
「Cái này, có liên quan gì đến Nozomi và Takumi đâu chứ. Mạch suy nghĩ của cậu, có muốn học lại từ mẫu giáo không?」
Không biết từ lúc nào, trung tâm của cuộc trò chuyện đã rời khỏi đại hội thể thao. Hai người họ cãi nhau như một phần của cuộc sống hằng ngày, không thực sự tức giận, cuối cùng luôn rời khỏi chủ đề chính.
Chise thỉnh thoảng giơ tay lên, nhiệt tình tranh luận, theo động tác của cô ấy, vạt áo chuyển động lên xuống. Và từ phía tôi nhìn, quả nhiên, là hình thêu mèo.
Ngược lại với cô ấy, vì Fumino khoanh tay, áo thể thao không chuyển động nhiều.
「Ơ, cái đó, cho tớ nói một câu được không?」
「Sao hả?」
「Chẳng lẽ trên quần bó của Fumino cũng có hình thêu mèo?」
「C, cái gì chứ, chuyện đó sao cũng được!」
Thấy cô ấy luống cuống muốn che đi, quả nhiên ở vị trí tương tự cũng có hình thêu mèo.
「Cái này là... cái đó, Suzuki-san và Satō-san của Umenomori đã mang đến cho tớ khi tớ thay đồ vào buổi sáng.
Không phải vì là do Umenomori chuẩn bị nên tớ mới nhận đâu, mà là vì cảm thấy nếu không nhận thì có lỗi với hai người đó nên mới nhận thôi.
...C, chỉ là vậy thôi! Không phải vì hình thêu mèo gì đâu đấy nhé!」
Xem ra, cô ấy đã không còn ác cảm lớn như trước nữa. Chà, năm ngoái chính cô ấy đã đề nghị mặc quần bó mà, chắc là sẽ không phản kháng nhiều đâu.
「Phụt phụt. Tớ nghĩ ít nhất phải làm một biểu tượng cho đội của Hội Những Chú Mèo Lạc Đường tham gia cuộc đua tiếp sức, nên đây là thiết kế do tớ, với tư cách là hội trưởng, đã dồn hết tâm huyết vào đó.
Tớ rất công bằng, nên cũng đã chuẩn bị cho Fumino, người thuộc phe quần bó. Dù không thích cũng phải chịu đựng cho tớ!」
Chise ra vẻ kênh kiệu, nhưng thực ra lại lén liếc nhìn chiếc quần bó của Fumino.
「Tớ có nói là tớ không thích đâu.... Mèo, mèo không có tội!」
Ồ, quả nhiên là thích nhỉ. Chắc là vì hình do Towano vẽ.
「Vậy nên, cái đó... tóm lại, mấy chuyện như thế này, nói sớm đi chứ.」
Lời oán trách không có khí thế như bình thường, bay ra từ miệng Fumino.
「Tại tớ mới nghĩ ra tối qua, làm gì có cách nào.」
「Không gọi điện hay nhắn tin cho tớ được à. Mà khoan, tạm thời không bàn đến chuyện đó, tại sao quần đùi thể thao và quần bó lại để chung một chỗ vậy! Sao tớ lại mặc chứ, quần đùi thể thao gì chứ!」
「Cậu nói gì vậy, chẳng phải Kokoro đã hiểu được sự quyến rũ của quần đùi thể thao rồi sao!」
Chise nói như vậy. Towano, người vẫn chưa quen với cuộc tranh cãi của hai người, bối rối nhìn họ, đột nhiên bị gọi tên, giật mình nhảy dựng lên. Đương nhiên là nhảy với bộ dạng đang mặc quần đùi thể thao.
「Cái, em... em vẫn nên mặc lại đồ thể thao thì hơn.......」
...Hình như cô ấy cảm thấy mình ăn mặc rất xấu hổ thì phải.
「Nói mới nhớ, Towano vừa nãy vẫn còn mặc đồ thể thao mà.」
「T, tại vì, rất, rất ngại...!」
Mặt Towano càng lúc càng đỏ ửng.
「Nhưng, Tsuzuki-senpai anh... thích như vậy, em đã nghe từ các senpai ở Umenomori....
Sau đó, em hơi phân vân không biết có nên mặc quần bó không, vì những người cao ráo như Serizawa-senpai mới hợp với quần bó. Vậy nên, cái này....... c, thế nào ạ?」
Cứ cảm thấy lời nói của cô ấy không tập trung vào trọng điểm.
「Cuộc đua tiếp sức cũng mặc quần đùi thể thao tham gia à?」
「Vậy nên, cái đó...」
Mặt Towano đỏ như trái táo.
「Không có gì ạ. Hình như em bị gọi đến điểm xuất phát rồi....... e, em xin phép đi trước ạ!」
Towano đỏ mặt, ba chân bốn cẳng rời đi.
「Hả? T, tớ đã nói gì sao?」
Tôi không khỏi quay đầu nhìn Fumino và những người khác, không hiểu sao cả ba người họ đều tỏ vẻ khó xử.
「Ơ...?」
「.......Không biết thì cũng tốt thôi.」*gyu*.
「Kh, không liên quan gì đến tớ, tớ không để ý đâu nhé.」*bashi*.
「Mèo... chậm tiêu...」*bechin*.
(ba từ *gyu*, *bashi*, *bechin* này em không biết dịch sao cho hay ạ)
Bị Chise véo bụng, bị Fumino đẩy lưng, bị Nozomi gặm sườn, tôi vừa ngoẹo đầu vừa đến xếp hàng ở hàng ngũ tham gia cuộc đua tiếp sức giữa các câu lạc bộ.
Và cuộc đua tiếp sức năm nay, Hội Những Chú Mèo Lạc Đường đã giành chiến thắng hoàn hảo nhờ màn thể hiện xuất sắc của mọi người, đặc biệt là Nozomi và Daigorō.
「Ôoooooooo! Quần đùi thể thao của ta! Dã vọng đế quốc bất diệt!」
Ieyasu, tên nhóc này hoàn toàn không cổ vũ cho câu lạc bộ gì cả.
Sau đó, đại hội thể thao có một sự kiện rất nổi tiếng ở Học viện Umenomori. Cuộc thi đi hai người ba chân vào buổi chiều. Đây là cuộc thi mà người dân trong thị trấn có thể tự do tham gia, có cả tiền thưởng.
Nổi tiếng vì giải thưởng siêu khủng của nó, người đạt thứ hạng cao có cơ hội đi du lịch nước ngoài, ô tô, v.v., không chỉ học sinh mà cả người dân trong thị trấn đều thích cuộc thi này.
Đến lúc đó, đường xá sẽ bị phong tỏa, mọi người sẽ thi đấu trong thị trấn suốt một tuần. Mặc dù năm ngoái chúng tôi cũng đã tham gia, nhưng không đạt được thứ hạng cao và không nhận được giải thưởng.
Đương nhiên, năm nay chúng tôi cũng sẽ tham gia, bạn sẽ nghĩ như vậy đúng không? Nhưng năm nay tình hình có chút thay đổi. Hội Những Chú Mèo Lạc Đường của chúng tôi, vì nhiệm vụ của hội học sinh, phải làm nhân viên cảnh giới.
「Cho đến giờ, hội học sinh và liên đoàn câu lạc bộ đã cưỡng ép huy động mọi người làm nhân viên cảnh giới hoặc làm các công việc vận hành... Các cậu vốn là câu lạc bộ có liên hệ với nhà Umenomori, đơn vị tổ chức, giúp đỡ một tay đi. Các cậu không có hứng thú với giải thưởng chứ gì?」
Hội trưởng hội học sinh Học viện Umenomori, Bạch Lan, hình như đã nghĩ ra ý hay, ưỡn cao mũi.
Có lẽ là vì đã có duyên cớ khi cạnh tranh với Chise để làm hội trưởng hội học sinh, nên thỉnh thoảng cô ấy lại gây khó dễ cho câu lạc bộ, nhưng cô ấy không phải là người xấu.
Khi tiệc chào mừng học sinh mới, cô ấy cũng đã giúp chúng tôi dọn dẹp, mấy hôm trước khi Otome-nee mất tích ở vương quốc Aslan, gây ra náo loạn, cô ấy đã giúp chúng tôi quyên góp chữ ký của học sinh trong trường.
「Những học sinh bình thường có liên hệ với hội học sinh và câu lạc bộ cũng muốn nhận giải thưởng và tham gia cuộc thi. Có cần giúp không ạ?」
Được phó hội trưởng có cái tên rất phức tạp tiến cử, sau khi Chise và những người khác thảo luận, chúng tôi đã chấp nhận nhiệm vụ này.
「Nếu hạnh phúc trong đĩa bằng 0, thì sẽ không gây ra tranh cãi... Nhưng, có hơi tiếc nuối.」
Mặc dù Nozomi lẩm bẩm như vậy, nhưng tôi không nhớ cô ấy đã nói gì.
Thế là, chúng tôi với tư cách là người phụ trách vận hành cuộc thi đi hai người ba chân, cùng với đội SP của Umenomori dẫn đường cho đám đông dọc đường, giúp đỡ những cặp vợ chồng già bị đau lưng vẫn khăng khăng muốn tham gia, tóm lại, chúng tôi đều bận rộn giúp đỡ mọi người.
Tuy đã nói với Towano và Shibata rằng tham gia cũng được, nhưng cả hai lại giúp đỡ bên cạnh.
Dù sao đi nữa, họ cũng là những học sinh mới hiếm có.
Năm nay, người giành chiến thắng trong cuộc thi đi hai người ba chân là Suzuki-san năm ba và Satō-san năm hai.
Nói cách khác, cặp đôi hầu gái của Umenomori sẽ mặc quần đùi thể thao lên bục nhận giải.
Bài ca quần đùi thể thao đáng xấu hổ do Ieyasu, người thuộc phe quần đùi thể thao của học viện, sáng tác, sau một năm lại được đoàn thanh niên trong thị trấn mà cậu ấy đã gọi đến hát hợp xướng, điều này đã trở thành nghi thức biểu dương không thể hủy bỏ.
Thế là, đại hội thể thao năm nay đã bế mạc thành công tốt đẹp.
Những học sinh mới có được những kỷ niệm mới, đồng thời hương vị mùa thu cũng trở nên đậm đà hơn.
Đã hơn một tháng kể từ sự kiện Otome-nee mất tích ở vương quốc Aslan.
Otome-nee, người dang tay giúp đỡ thế giới, đã trở nên nổi tiếng trong chốc lát.
Nếu không có Chise và Kaho dùng sức mạnh tài phiệt của mình để kiểm soát thông tin, thì có lẽ bây giờ chúng tôi đã bị TV và những thứ tương tự quấy rầy không yên rồi.
Dù sao đi nữa, chị ấy cũng là chủ tiệm bánh ngọt bí ẩn ngực khủng mà những nhân vật nổi tiếng thế giới đã nhắc đến mà.
Những người được giúp đỡ đã cố gắng hết sức để đáp lễ chị ấy thông qua internet, thông qua bạn bè.
Trên internet, một khi thông tin đã được lan truyền thì không thể xóa bỏ được. Bây giờ thỉnh thoảng vẫn có những phản ứng và những người muốn biết kết quả, vì vậy chúng tôi đang cố gắng hết sức để đối phó.
Vương quốc Aslan cũng không phải là không có vấn đề gì.
Nhưng xu hướng này cũng sắp tan biến rồi, thật hạnh phúc khi có thể đón đại hội thể thao như mọi khi.
Hình như chị ấy cũng đã hơi hối hận, Otome-nee từ đó trở đi, đã làm chủ tiệm Stray Cats một cách nghiêm túc.
「Takumi~? Nozomi~? Mừng hai đứa về~? Chị ôm nào~!」
Tôi và Nozomi vừa về đến nhà, đã bị ôm bởi bộ ngực khổng lồ.
…Khó thở quá.
Nhưng hôm nay là ngày đáng cảm ơn và tận hưởng vì chị gái ở nhà.
「Nè, nè, bánh mới, chị làm xong rồi đó. Ăn thử đi nào?」
Tuy chiếc bánh được đưa cho một cách vui vẻ trông có vẻ vẫn hơi tệ thì phải.
「Mèo, Otome, cho nhiều rượu quá rồi.」
「Đâu có đâu—Vậy hả. Thật uổng công chị đã thử cho loại rượu được gửi từ vương quốc Aslan vào.」
「Chị đùa đấy à? Rượu quý vua gửi tặng mà lại dùng như vậy á?」
Rõ ràng là định lớn lên rồi mới đem ra uống mà… Rõ ràng là rất đắt…
Sau khi chuyến du ngoạn của chúng tôi kết thúc, chúng tôi đã nhận được rất nhiều sự viện trợ từ vương quốc Aslan và thực hiện các giao dịch thương mại có lợi, tình hình kinh tế dần trở nên tốt hơn.
Ngày đi cứu Otome-nee đến vương quốc Aslan đã giống như một giấc mơ vậy.
Hôm đó, tuy chỉ là ngẫu nhiên, chúng tôi đã ngăn chặn một trận chiến, chỉ có một lần duy nhất.
Dù vậy, việc ngăn chặn người Hồi giáo, trận chiến của họ vốn đã được Aslan lên kế hoạch, giờ đây nó đóng vai trò là người hòa giải cho người Hồi giáo, giúp vương quốc và các bộ tộc nhỏ đạt được hòa giải.
"Hoàn toàn không có xung đột, đó sẽ là chuyện của rất lâu sau này thôi." Lúc chia tay, Muslim đã nói như vậy.
Mặc dù vậy, việc giúp họ đi từ kết thúc đến bắt đầu khiến chúng tôi rất vui, nếu Otome-nee không liều mạng đến đó, thì mọi chuyện đã không trở nên tốt đẹp đến vậy.
Chà, dù là vậy, việc bỏ bê cửa hàng để đi giúp người khác gì đó, mong chị ấy biết dừng đúng lúc.
Tuy rằng trên thế giới có rất nhiều người đang chờ Otome-nee đến giúp đỡ, nhưng đối với chúng tôi, Otome-nee là một người vô cùng vô cùng quan trọng, vì vậy mong chị ấy đừng mạo hiểm thân mình.
「A—, lại là tác phẩm mới của Otome à? Em không ăn nổi đâu. Em thích bánh của Nozomi hơn.」
Chise đến muộn nói như vậy.
Hai hầu gái đi cùng cô ấy một cách đương nhiên, mặt nghiêm nghị, cúi chào.
Nhân tiện, sau khi về nhà, Chise đã tự tay làm bánh cho Suzuki-san và Satō-san.
Mặc dù làm không được ngon lắm, nhưng quản gia Tanaka-san và cả ba người họ đã ăn hết, Chise vui vẻ nói chuyện này đã xảy ra từ mấy tuần trước rồi.
Mọi thứ lại bắt đầu như trước đây.
Hai người đến làm việc tại cửa hàng trước tiên đi ra khỏi cửa hàng.
「Này, Takumi chậm quá đó! Nozomi cũng nhanh thay đồ đi. Cứ thế này thì toàn bộ đồ bán đều là bánh do chủ tiệm làm mất.」
「E, em, em nghĩ ra hình dạng bánh quy mới rồi! Takumi-senpai, anh xem thử đi ạ!」
Fumino và Kokoro mặc đồng phục Stray Cats, đầy sinh lực bắt chuyện với chúng tôi.
「Ồ—đến rồi đây. Nhưng, nhân viên còn đông hơn cả khách đến cửa hàng nữa kìa. Có nhiều cô gái ở đây như vậy, Takumi, hay là đổi đồng phục, mở quán cà phê hầu gái đi.
Nếu bán bánh được thiết kế theo hình mèo, thì có lẽ sẽ kiếm được tiền đó. Hay là mua một chiếc bánh tặng kèm một vé bắt tay nhỉ.」
「Ừm... có thể cho thêm matcha và yōkan vào thực đơn thì tốt quá.」
「Kōya-senpai, nếu vậy thì cái này sẽ biến thành quán điểm tâm kiểu Nhật mất.」
Ieyasu, Daigorō, Shibata ba người tụ tập ở đây, đây cũng là chuyện thường ngày ở Stray Cats.
「Ừm—mọi người đến chị rất vui~ Chị sẽ cố gắng lên nhé?」
Nghe thấy giọng nói tràn đầy động lực của Otome-nee, mọi người trong khu mua sắm đều vui vẻ tụ tập lại.
Chỉ cần Otome-nee ở trong cửa hàng, Stray Cats sẽ trở nên hoạt bát hơn gấp bội so với bình thường.
Giống như vậy, chúng tôi đang tận hưởng những ngày bình thường đã lâu không có được.
Có một đoạn rất quan trọng nữa.
Khi Umenomori Chise trở về biệt thự, người đang chờ đợi cô ấy là người ông giận dữ Umenomori Kisaburō.
Chuyện đó là đương nhiên thôi.
Chise cũng hiểu những gì mình đã làm, bị mắng cũng không có cách nào.
Nhưng sau mười hai tiếng bị thuyết giáo liên tục, ông đã nói như thế này.
「Xem ra con đã kết giao được những người bạn tốt nhỉ. Sau này, phải đối xử tốt với bạn bè. Hơn nữa, coi như là hình phạt, từ ngày mai trở đi, trong một tuần con phải thay ta tham dự yến tiệc.」
Nói xong, ông ôm chặt Chise.
Sau khi Chise ra khỏi phòng, cô phát hiện Suzuki-san và Satō-san đang lo lắng chờ đợi cô.
Chise kể lại lời của ông cho quản gia Tanaka-san nghe, và sẵn lòng chấp nhận sự trừng phạt.
Nhưng đó thực sự không phải là một hình phạt.
Tham dự một yến tiệc kéo dài một tuần, nơi các nhân vật nổi tiếng thế giới sẽ tụ tập, được tổ chức tại Hồng Kông.
「Suzuki, Satō, hai người đã thay đồ rồi nhỉ.」
「Vâng, thưa tiểu thư.」
Chise thở dài với Suzuki và Satō, những người không mặc đồ hầu gái mà thay vào đó là lễ phục.
Đúng là, việc thay ông tham dự yến tiệc tầm cỡ thế giới là rất vất vả.
Vì đây là những dịp không được phép hầu gái đi theo, nên cô đã để Suzuki và Satō thay lễ phục để đi cùng cô.
Mặc dù việc Chise được mời nhảy là một khó khăn.
「Khách đến từ vương quốc Aslan có đến không ạ?」
Trong lúc nói những lời này.
「Chise!!」
Bị gọi tên một cách lớn tiếng, quay đầu lại, hóa ra là bố mẹ cô đã một năm không gặp.
「Aa, thật là, đừng làm người khác lo lắng như vậy chứ!」
Mặc dù bị ôm chặt đến nghẹt thở, rất khó chịu.
Nhưng Chise cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cứ ngỡ là trừng phạt, đây còn giống như là khen thưởng hơn.
「Con xin lỗi, con xin lỗi...」
Những giọt nước mắt rơi xuống, ấm áp đến vậy.
Chỉ có thể gặp song thân khi tham dự yến tiệc.
Hơn nữa, bố mẹ phải giao lưu với những nhân vật nổi tiếng thế giới, thời gian ở bên Chise bị hạn chế.
Nhưng Chise cảm thấy vui vì bố mẹ và ông lo lắng cho cô.
Trở về phòng điều khiển, Tanaka đang đợi cô ở đó.
Nhận điện thoại từ ông đưa cho để gọi cho ông, cô bị ông cười đùa một trận.
「…Chise-sama, thật tốt quá ạ.」
「Sebastian, anh biết mà.」
「Vậy sao ạ. Tôi không có khả năng suy đoán những gì ngài ấy nghĩ đâu ạ.」
Người quản gia tỏ vẻ không biết gì, nói như vậy.
「…Bị mắng rồi.」
Khuôn mặt còn vương lệ của Chise nở một nụ cười. Cứ như vậy, Chise cuối cùng cũng trở lại con người thật sự của mình.
Mùa thu năm hai có một thú vui mà các năm học khác không có. Đó chính là "chuyến du lịch học tập".
Sau giờ học, chúng tôi đã nói chuyện về chủ đề này trong quá trình di chuyển từ phòng học đến phòng câu lạc bộ.
Về cơ bản, chuyến đi được học sinh chọn lựa làm trung tâm, đến địa điểm đến, học sinh sẽ tự do hoạt động theo nhóm. Điều này đã trở thành một chủ đề nóng hổi của năm hai.
「Nói chứ, địa điểm du lịch học tập đã được quyết định chưa vậy?」
「Hả? Không biết.」
Ieyasu vừa nghịch điện thoại vừa trả lời câu hỏi của tôi.
「Tại sao vậy?」
「Ừm, dán xong rồi—vì có những cái nhãn thú vị, cứ nhìn mãi thôi... hì hì」
Thật không hiểu có gì thú vị… Thôi kệ, có sở thích gì là tự do của mỗi người.
Daigorō bên cạnh tôi hình như cũng có cùng suy nghĩ, nghiêng đầu. Dù đã trở thành hôn phu của người xinh đẹp như Tamao, cậu ấy vẫn không thể xoay sở được với katakana.
「Tớ nói này, đến bây giờ mà vẫn chưa công bố địa điểm du lịch học tập, dù nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ mà.」
Phải nói là một câu hỏi đương nhiên. Ngược lại, việc đến giờ tôi vẫn chưa nhận ra mới là điều kỳ lạ.
「Nè, Chise. Rốt cuộc là sao vậy?」
Tôi thử hỏi một người, theo một nghĩa nào đó, còn hiểu rõ chuyện trường hơn bất kỳ giáo viên nào.
「Không biết à. Ngân sách rất dồi dào, đi đâu cũng được mà.」
Không thấy tiểu thư này đang nói dối. Nếu nói là "muốn dùng khoa học kỹ thuật của NASA để lên mặt trăng", có lẽ cô ấy sẽ thực hiện cho bạn đấy.
「Hình như du lịch học tập là do ông tớ quyết định hàng năm, năm nay chắc ông cũng đang cân nhắc gì đó. Chẳng phải cũng đã làm phiếu khảo sát rồi sao? Đương nhiên, tớ cũng có kế hoạch của riêng mình.」
Cô bé xinh đẹp bày ra vẻ mặt "Muốn nghe không?", bị chúng tôi phớt lờ không thương tiếc. Dù gì thì đây cũng không phải là một kế hoạch bình thường, chúng tôi chỉ cần dựa vào kinh nghiệm là biết thôi.
「Được rồi—các em mèo con kia☆ Hãy cho chị một cơ hội! (Nguyên văn ジャストモーメントぷりーず)」
Không thể không nói là một giọng nói tươi sáng như khi phát hiện ra con mồi. Cô ấy là lớp trưởng lớp 2-D, người khuấy động không khí, đồng thời cũng là thành viên của Hội Những Chú Mèo Lạc Đường, Naruko Kanae, cựu thành viên câu lạc bộ nhạc nhẹ.
Trên tay ôm một lượng giấy in nhiều đến mức không nhìn thấy cả mặt.
「Chị sẽ giúp em, cùng đi không nà♥」
Vẫn tự hào với cảm xúc dâng trào như trước nhỉ.
「Chuyện gì vậy, đống giấy in này?」
「Ừm~ Hình như là để dùng trong buổi chào cờ ngày mai, được thầy chủ nhiệm lớp nhờ vả đó. Vì là phiếu khảo sát về du lịch học tập, không thể bỏ mặc được.」
「Bây giờ đang nói về chủ đề này nè.」
Đây chính là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay nhỉ. Nhân tiện, còn hai tuần nữa là đến ngày du lịch học tập, nhưng địa điểm vẫn chưa được quyết định, thật đáng sợ.
「Được rồi啦, tóm lại mọi người chia nhau làm việc này đi, giúp chị dùng dập ghim bấm giấy in lại đi.」
Kanae vui vẻ đưa giấy in đến, chẳng mấy chốc đã chạy đi giúp đỡ. Cứ thế này thì hôm nay không kịp hoạt động câu lạc bộ mất. Chise nóng tính sẽ không tha thứ đâu.
「Aa—, thật là! Chuyện này hầu gái của tôi trong nháy mắt là xong ngay! Vì có công việc làm thêm ở Stray Cats, thời gian có thể xem các hoạt động triển lãm ở phòng câu lạc bộ có hạn, để hầu gái của tôi đến giúp không phải được sao.」
Và cô ấy giơ tay phải lên.
「Suzuki, Satō!」
Âm thanh phát ra từ ngón tay vang vọng trong không trung.
「A, arê?」
Bình thường thì những cô hầu gái sẽ xuất hiện ở một nơi nào đó, tại sao lại không ra. Ngay cả khi ở Trung Đông, hai người họ cũng sẽ xuất hiện mà, việc không xuất hiện gì cả… chúng tôi nhìn nhau hoang mang vì sự phát triển bất ngờ này.
「A, aa, xin, xin lỗi ạ~」
Từ hành lang truyền đến tiếng bước chân thình thịch, một cô hầu gái trang bị bộ ngực khủng khiếp sánh ngang với Otome-nee nhưng lại là gương mặt trẻ con chạy đến. Những học sinh đi trên hành lang không kìm được mà bị thu hút bởi hai vật thể rung lắc dữ dội kia, nhường đường cho dáng vẻ liều mạng đó. Sau đó, đến trước mặt chúng tôi, những người đã đơ người ra, cô hầu gái đó… ngã nhào một cú trời giáng.
「Ái da!」
Cô ấy phát ra tiếng kêu thảm thiết không được đáng yêu cho lắm, mặt và ngực hứng chịu toàn bộ trọng lượng cơ thể, nhưng không hề nản chí, thiếu nữ đứng dậy. Tạo dáng đứng thẳng bất động.
「Việc tôi đến muộn mới đáp lại lời triệu hồi của ngài thật là thất lễ! Tôi là Tabata, thực tập sinh của đội hầu gái Umenomori!」
「Ừm. Tuyệt vời. Chậm chạp, ngực khủng, hơn nữa còn là hầu gái. Lại còn có một nhân tài như vậy ngủ quên trong ngôi trường này à, trình độ của mình vẫn chưa đủ nhỉ.」
Mặc kệ Ieyasu không biết theo nguyên lý nào mà kính mắt phát sáng, chúng tôi nhìn về phía cô ấy. Cô hầu gái ngực khủng này chắc chắn là người của Kaho, cựu hội phó câu lạc bộ đã tốt nghiệp năm ngoái, một nhân vật nổi tiếng sánh vai với Chise nhỉ.
Nói mới nhớ,
Nhờ có Văn Nô và mọi người giúp đỡ, trên sân thượng đã đặt một vài chậu hoa nhỏ nhưng rất đẹp. Chắc là muốn chăm sóc mấy chậu hoa đây mà.
Chise cũng chẳng có lý do gì để phản đối, vừa thở dài vừa cùng Tabata bắt đầu dọn dẹp phiếu khảo sát.
Tôi, Daigorō và Ieyasu cũng tự nhiên mà giúp một tay.
「Được rồi, vậy thì, chúng ta mượn tạm phòng học kia nhé. Có ai ở đó không ạ?」
Rồi chỉ có Hội trưởng Naruko Kanae lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, vẫn phấn khích như vậy.
Xung quanh khu nhà thú cưng trên sân thượng cũng cảm nhận được không khí mùa thu.
「Trời cao thật đấy!」
Nhìn những đám mây ti tích tụ ở đằng xa, Văn Nô và Nozomi cùng thốt lên.
「...Meow.」
Nozomi mỉm cười. Gần đây Nozomi không còn giữ vẻ mặt vô cảm nữa, Văn Nô nghĩ.
Biểu cảm đã trở nên phong phú hơn, dù vẫn không nói nhiều lắm, nhưng cứ thấy cô ấy xinh đẹp hẳn ra.
…Với tư cách là đối thủ trong tình yêu, tâm trạng thật sự phức tạp.
Đối với Văn Nô, khoảng thời gian một năm rưỡi từ khi Nozomi đến đây là một giai đoạn đầy biến động.
Vốn dĩ ngay từ khi còn ở viện mồ côi của nhà thờ, cô đã có mối quan hệ rất tốt với Takumi, lớn lên bên nhau như anh em.
Nhưng Nozomi đã đến, rồi đột ngột dọn về sống chung với Takumi. Nozomi là một đứa trẻ ngoan, nhưng chắc cô bé không biết Văn Nô đã chao đảo đến mức nào.
Hơn nữa, sau đó, cháu gái của Chủ tịch Hội đồng học viện, Chise, cũng bày tỏ tình cảm của mình với Takumi...
Khoảng thời gian Văn Nô có thể hoàn toàn độc chiếm Takumi giờ đã bị chia thành ba phần bằng nhau.
Để nói liệu có ghét điều này không thì, Nozomi và Chise đối với Văn Nô là những người bạn đồng hành không thể thay thế, là những người thân như gia đình, nên mới nói là tâm trạng phức tạp.
Giá như Takumi có thể lựa chọn rõ ràng thì tốt biết mấy.
Nếu Văn Nô đã tỏ tình ngay lúc Nozomi định sống chung với Takumi... có lẽ nếu tỏ tình thì mọi chuyện đã tốt đẹp.
Nhưng đối với Văn Nô – người không trung thực đến mức bị gọi là cô gái sói nói dối – thì cần phải có sự dũng cảm “phá bỏ nồi chìm thuyền” mới có thể nói ra những lời như「Thích, ghét, thích nhất, ghét nhất」.
Đáng lẽ ngay từ đầu mình đã nên truyền đạt cảm xúc của mình cho Takumi rồi... Dù nghĩ vậy, nhưng đã hơn một năm trôi qua kể từ sự việc đó.
Kết quả là vào đầu năm nay, Nozomi và Chise đã rõ ràng bày tỏ tình ý với Takumi, và Takumi cũng đã biết.
Lúc đó, chắc không chỉ mình tôi là đã thở phào nhẹ nhõm khi cậu ta nói không thể đáp lại.
Suýt chút nữa thì vì sự giúp đỡ “linh tinh” của Kaho mà dẫn đến kết quả không hay. Về điểm này, tôi cảm ơn Takumi cũng không sai. Có lẽ tôi nên nói với Takumi rằng “Đồ hèn nhát này!”.
Tôi nghĩ Nozomi và Chise cũng nghĩ như vậy.
Vừa là bạn bè vừa là đối thủ... Văn Nô thích mối quan hệ bạn bè cùng thích một người như vậy. Dù có hơi ồn ào, nhưng không thể nghi ngờ gì, họ là đồng đội của cô.
「Meow, Văn Nô. Kìa, đang làm gì thế?」
「Hửm? Xin lỗi, có chuyện gì sao?」
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Văn Nô giật mình tỉnh lại.
Ngón tay của Nozomi chỉ về phía sau lưng phòng sinh hoạt câu lạc bộ.
Thật hiếm khi, những người đàn ông mặc đồ đen đang tụ tập, ngồi đó.
「...Không sao đâu, cái này cũng đã được cho phép rồi.」
「Vâng, vâng ạ... Ơ... C-Cái này là để làm kỷ niệm mà.」
Chuyện gì đã xảy ra vậy, Văn Nô nghe thấy tiếng mọi người thì thầm.
「...Là người của Umemori-san phải không?」
「Meow. Là SP của Chise. Có người đã từng gặp mặt ở trong đó nữa.」
Văn Nô và Nozomi đi vòng từ sân thượng ra phía sau tòa nhà để nhìn họ.
「Ơ... Nhưng, nhưng mà thưa tiểu thư Chise...」
「Là nên vui mừng sao... Tôi, đã luôn nhịn không bắn một phát vào đầu người đó...」
「T-Tôi đây, đã được tiểu thư Chise bế hồi năm năm tuổi! Khi cha cô ấy đi máy bay cất cánh, cô ấy nói “Không nhìn thấy, bế tôi!”... Hức... Tiểu thư...」
「Không phải rất tốt sao. Tiểu thư hạnh phúc thì chúng ta cũng hạnh phúc... Hức...」
Không hiểu sao, các SP đang thút thít.
「Đang làm gì thế?」
「...Meow. Không biết.」
Mặc dù trông không phải là chuyện nhỏ, nhưng cũng không có vẻ gì là xấu cả.
Hình như họ đang tụ tập để khóc...
Chắc là đã xảy ra chuyện gì đó trong giờ nghỉ.
「Nghe rõ chưa? Tuyệt đối phải giữ bí mật về chuyện cầm cái này. Chính vì tin tưởng lòng trung thành của các vị, nên tôi mới đồng ý tăng lượng thịt nướng đấy.」
Lúc này, một giọng nói quen thuộc vọng ra từ đám SP. Là người hầu gái Suzuki.
「Vâng. Đã rõ. Đội SP thuộc biệt phủ Suzune-cho của Umemori, thường gọi là Đội Cận vệ Tiểu thư Chise, chỉ cần vì hạnh phúc của tiểu thư Chise, nhất định sẽ vượt mọi khó khăn, không quản vất vả. Tuyệt đối sẽ không để tiểu thư Chise phải buồn lòng.」
「Tôi biết. Nhưng, đây chỉ là một vấn đề rất nhạy cảm.」
Giọng của Satō cũng vang lên.
「Một loạt sự kiện xảy ra ở Trung Đông vẫn chưa kể cho tiểu thư Chise nghe. Đôi khi có vẻ như cô ấy sắp nhớ lại, nhưng về chuyện này thì ngay cả tiểu thư Chise cũng...」
「Mà, đối với một thiếu nữ thì đây là điều đương nhiên. Ngay cả khi bạn bè là đối thủ, cũng không thể vui vẻ nói những chuyện như “Tôi, đã từng trải qua rồi.” Huống hồ gì là nói với các tình địch. Đặc biệt là tiểu thư Chise, cô ấy đã được chúng ta nâng niu như ngọc trong tay vậy.」
...Trải nghiệm. Không thể nói cho tình địch ư?
Nghe thấy những từ ngữ không hợp thời, Văn Nô và Nozomi nhìn nhau.
「...Này, Nozomi, chuyện này là sao.」
「...Meow. Đáng ngờ.」
Hai người gật đầu. Không cần phải xác nhận.
Trong đầu họ hiện lên hình ảnh chuyến phiêu lưu Trung Đông của [Chise và Takumi, chỉ có hai người] mấy ngày trước.
Mặc dù có mục đích quan trọng là tìm kiếm chị Otome mất tích, nhưng Chise và Takumi đã ở bên nhau suốt mấy tuần.
Dù có gặng hỏi đến tận cùng chuyện gì đã xảy ra với hai người khi trở về, nhưng họ vẫn không khai thác được hoàn toàn.
Hơn nữa, quả nhiên những chuyện liên quan đến chị Otome là trọng điểm, nên họ không hỏi về chuyện hai người ở khách sạn.
Với những gì Takumi và mọi người cứ nói mãi về chuyện côn trùng xuất hiện, họ ít nhiều cũng cảm thấy bất an.
Sau chuyến đi đó, Chise đã trưởng thành hơn một chút, trở nên thảnh thơi hơn. Điểm này có hơi không quen. Nói chung, cô bé đã lớn hơn một chút, trở nên xinh đẹp hơn.
Trong khi vốn dĩ đã đáng yêu như một con búp bê rồi.
Thậm chí cả Takumi cũng đã đổi cách gọi cô bé từ「Umemori-san」thành「Chise」sau khi trở về.
Văn Nô đã cảm thấy khủng hoảng. Cảm thấy vô cùng cấp bách.
Một năm cạnh tranh Takumi trên cùng một sân đấu.
Có lẽ, mình đã thua rồi mà không hay biết.
Đang nghĩ vậy, cơ thể cô ấy tự động hành động.
「Suzuki! Satō! Tôi có thể làm phiền một chút không!」
Vào khoảnh khắc Văn Nô đi về phía chỗ các SP, một cái bóng như chỗ ngồi xe tức khắc biến mất.
「Ôi, tiểu thư Văn Nô. Chào buổi sáng.」
Không thể thấy được điểm nào lạ từ hai cô người hầu gái đang mỉm cười đứng đó.
「Vừa rồi... đang làm gì thế?」
「Nói về đang làm gì... À à, đang tặng một chút phúc lợi cho Đội SP của Umemori-san thôi ạ.」
Suzuki nở nụ cười như mọi khi.
Satō đứng bất động như một bức tượng.
Và đội SP của Umemori-san vừa rồi có gần mười người, giờ đã biến mất không còn dấu vết.
Chắc là được huấn luyện rồi, họ có tốc độ hơn cả ninja.
「Chuyện Umemori-san không kể cho chúng tôi là gì?」
「Tôi không biết, thành thật xin lỗi. Chúng tôi phải quay lại làm việc đây ạ.」
Vào khoảnh khắc họ cúi chào.
「...Meow. Cái này.」
Cùng lúc đó, một con mèo hoang cũng biến mất, cô bé nhảy từ mái nhà xuống.
Đó là Nozomi.
「Nhặt được. Có vẻ như họ muốn đưa cái này đi.」
Thứ trên tay cô bé là một phong bì.
「À, k-kia là... Tiểu thư Nozomi, xin hãy trả lại!」
Các cô người hầu gái hoảng loạn.
Lợi dụng lúc Văn Nô hỏi chuyện họ, Nozomi đã nhặt phong bì lên.
「Satō, Suzuki... Cái này là...」
「K-Không được xem! Văn Nô-chan, Nozomi-chan, nhìn mặt bạn bè mà bỏ qua cho tôi đi!」
Có lẽ vì Chise không ở đây, Satō hiếm khi trở lại vẻ mặt ban đầu, giật lại phong bì từ Nozomi.
「À.」
Lúc này, phong bì tuột khỏi tay, những thứ bên trong văng tung tóe trên sân thượng.
Là ảnh.
Người được chụp là Chise.
Là ảnh cô bé và Takumi cùng hoạt động ở Trung Đông.
「Cái này là... Quả nhiên, là ảnh chụp ở Vương quốc Arslan!」
「À à... Thật tệ hại mà.」
Suzuki vô cùng thất vọng. Lúc này, đội SP với vẻ mặt áy náy quay trở lại.
「Xin lỗi, chúng tôi đã nói những lời ích kỷ.」
「...Không có chuyện đó. Tiểu thư Văn Nô, tiểu thư Nozomi, chuyện tiểu thư Chise có cận vệ đi theo và bị chụp ảnh cô ấy không biết. Xin hãy giữ bí mật...」
Các cô người hầu gái vừa nói vậy vừa nhanh chóng thu dọn ảnh.
Hình như có những bức ảnh không thể để người khác nhìn thấy.
「...Meow, Văn Nô, cái này.」
「C-Cái này là...」
Văn Nô không nói nên lời.
Nozomi cũng vậy.
Chise và Takumi đã hôn nhau.
Đó là bức ảnh đẹp như phim điện ảnh, lấy hoàng hôn làm bối cảnh.
「À à... Xin lỗi. Tiểu thư Chise.」
Các cô người hầu gái thất vọng.
Trước mặt Văn Nô và Nozomi đang trố mắt kinh ngạc, những người đàn ông mặc đồ đen, đeo kính râm đứng xếp hàng.
「Thật xin lỗi. Đội SP của Umemori là những người sẵn sàng hy sinh tính mạng vì tiểu thư Chise. Vì vậy, mặc dù là chuyện không thể tha thứ, nhưng việc có được ảnh của tiểu thư Chise và mang theo bên người như vật bất ly thân. Đó là chỗ dựa tinh thần của chúng tôi. Lần này, vì tiểu thư Chise đã bước lên bậc thang của người trưởng thành, bằng mọi giá chúng tôi cũng muốn có bức ảnh này...」
Các người đàn ông vừa khóc vừa cúi đầu.
「Xin hãy tuyệt đối giữ bí mật! Cho đến khi tiểu thư Chise tự mình nói ra chuyện này, xin hãy tuyệt đối...」
Nhưng, Văn Nô và Nozomi không nghe lọt tai lời của những người đàn ông.
Takumi và Chise đã hôn nhau.
Sự thật này... chúng tôi không hề biết.
Cứ ngỡ là mối quan hệ bình đẳng có lẽ đã thay đổi rồi.
Sự thật này vẫn luôn tồn tại giữa hai người họ.
Thế nhưng, ngọn lửa tình yêu trong lòng hai cô gái không thể vì chuyện này mà dập tắt.
「...Meow, chơi gian lận.」
Mắt Nozomi sáng rực.
「...Mình hoàn toàn không để ý gì cả. Mà, tên Takumi优柔寡断 đó chắc sẽ không nói chuyện này đâu nhỉ, Umemori-san cũng không có nghĩa vụ phải nói cho chúng ta biết. Thành thật mà nói thì sao cũng được cả!」
Vừa nói ra những lời hoàn toàn trái ngược với tâm trạng, mắt Văn Nô cũng tóe lửa.
Vì họ không nói ra chuyện này, nên không cần thiết phải nói cho họ biết những gì mình đã biết.
Và...
Tình cảm yêu thích Takumi, cả ba đều rõ trong lòng.
Trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ, tâm trạng của những người đang chờ các tiền bối và Shibata khi ra ngoài vì tiền bối quá lâu chưa đến thì nhìn thấy đó là, hai nữ chiến binh đang bao quanh bởi đấu khí.
「...Meow. Tôi sẽ không thua đâu, Văn Nô.」
「Hừ, đúng ý tôi.」
Cứ thế, tam giác tình yêu đón chào một cục diện mới.
Thế nhưng, bản thân điều này chỉ là một điểm khởi đầu mà thôi, hai người này vẫn chưa hề nhận ra.