Mayoi Neko Overrun!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

23 185

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

131 1299

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

88 1518

Hundred

(Đang ra)

Hundred

Misaki Jun

Câu chuyện về học viện Slayer mở ra từ đây.

132 182

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

(Đang ra)

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

Zecil

Ma Vương Silvia và những người bạn đồng hành của cô sẽ gián tiếp cứu các thế giới khác để ngăn chặn điều đó, nhưng mà—.

28 29

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1743 22476

Tập 09 - Chương 2

今天要观光的地点,首先是大吾郎一定要看的二条城。

因为不去京都御所预约的话不能进去,所以我们只在中途眺望,果然大家都想看自己知道的东西么。

京都的那一带真的有很多可以去看的地方,真是厉害。

因此在走去二条城的途中,家康脱队数次。

【大家去看二条城不久好了嘛。在这段时间我去一下漫画博物馆,很好,OK,后天集合!阿迪奥斯!】

后天什么的,你是想待在里面多久啊,家康。

【所以说!不是说了不以班行动的话会被扣分的吗!到自由时间你想去哪去哪!】

【菊池…你就那么想成为星星吗?】

被带回来后就反覆地被骂踢飞。

【在这极好的城面前为何会有其它的兴趣,真不明白…这个建筑样式是…】

托明明不擅长学习却不知为何能连城的柱子的构造和木材的产地都滴下来的大吾郎的福,去二条城时都不需要音声导游了。虽然不需要了啦…

【大家,忘记带上小册子回来的话我可不管。因为之后要提出报告。修学旅行不是玩乐,老师不是说了么。】

【喂,芹泽,为什么擅自离开我啊,拋下我不管~】

【嗯。课题太简单了。要说二条城的好的话,报告也要写上五张十张。对吧,都筑。】

【…哈,哈哈。是呢。】

对不起,大吾郎。老实说没有兴趣。嘛,也就觉得是很壮观的建筑而已。

报告大致写了一行!…得要记得带上小册子呢。

然后我们向下一个地点进发。

长长的石阶两旁排有观光客用的土产店。

看到可爱的店,文乃倒吸了口气。

【在这里摔倒了的话会在三年之内死亡,所以这里被人们叫做三年坂。】

【那是迷信。】

听到叶绘说的话,文乃用一句话否决了。

【好像是这样。好像是因为用了3年时间建造的,所以才叫三年坂。真是无聊——】

【这不是无不无聊的问题!不一定就是迷信哦!】

【喵,千世,没死,真好。】

【那是当然的——!】

文乃因千世的大叫而叹了口气。以组行动的话总是没有机会。

和巧两人一起选土特产什么的…一起在黄昏时逛街什么的…

什么的,在旅行之前还妄想过的。这要实现有多难,文乃逐渐明白了。

但是这还只是第二天…还有机会。

好像就自己比大家慢了一步…这样的焦急。

交往时间最长,最早告白…应该是这样的。但是,并没有和巧形成特别的关系。

与后面才认识的千世和希竞争的话,最不利的也许是自己,这么想著。因为,一直在身边却一点也没有变化。

更重要的是,那个照片给了文乃以紧迫感。想知道——巧是以怎样的心情接吻的。不想知道——已经选择了千世的话,只有这个是不想知道的。

【哈…真是烦恼。】

【那是恋爱的烦恼呢。来来,让我看下你的手相。】

【叶绘,喂,别开玩笑。】

甩开要握我的手的叶绘,啪地打了她的手。

【不不,文乃。恋爱的少女的叹息饱含烦恼让周围的人晕眩呢。】

【呃?那是什么意思?】

【想和巧两人一起在京都的镇子脸红心跳地散步呢~~~~】

【!才,才没有那种想法呢!】

为什么一不留神就撒了谎呢。要说和平时一样也的确是一样啦。

但是今天,对不能坦率的自己很是伤心。

有名的清水寺的枫树已被染红。

【从清水的舞台下飞落什么的,在这掉下去会死的吧?】

【不会,有枝和叶在,总会留有一条命吧。五点著地的话应该能行。】(注:著陆翻滚也称为“五点著陆”法。按照接地顺序由下面上依次是前脚掌、小腿外侧、大腿外侧、臀部侧面和背肌。著陆翻滚的预备动作是:⑴双脚和膝盖拼拢,双膝微弯; ⑵双手握拳,拳心向内,轻轻抵住额头。双肘夹紧保护脸部; ⑶下颌抓紧颈部,防止后脑著地;⑷将膝盖以上各部分向左侧方向倒,小腹及胸部向前挺出。左肩自然微抬、右肩下垂。 ⑸接地翻滚时,以右膝盖将左膝盖向左侧方向压,使身体向左侧方倒下。最后利用五点著陆法由下而上的次序完成翻滚动作。)

往下看的家康和大吾郎认真地讨论著。

【跳下去不就好了嘛,普通地~】

【人生也需要挑战精神的——】

所以说那种精神不需要哦我想,鸣子。

【这里一半是樱花树哦。春天来临时应该会很美。】

看到文乃转过头来,露出一张笑脸,我稍微放下心来。因为一直在苦著脸地走著路,很让人在意。

话说回来…我环绕四周。大部分的观光客和我们一样是修学旅行的学生,在这里面我们的组似乎相当地引人注目。

虽然知道我们组有多名美少女在,虽然知道这是没有办法的。

希望能别瞪著我。

家康和大吾郎只关心自己的事,受注目的女生们因习惯了他人的视线,一点也不在意。

【噢——天使!你们真是美丽!有没兴趣来我的公司出道呢。就算是好莱坞、巴黎时装秀的代理商我都能帮你介绍哦!】

突然有人说这样的话。

突然出现了一个高大的人。因为有著赤茶色的头发并戴著墨镜,看不出是个日本人,但说日语说得很流利。

【…你谁啊。】

千世瞪著那可疑的男人。

【…啊啊,失礼。我太过兴奋了。】

说完后,男人把墨镜摘掉。似乎是相当英俊的日本人。

【这是名片…糟糕,没有日文版的。我不是什么可疑的人哦。】

说自己不可疑的人已经相当可疑了。

【英治!在干什么呢,马上就要错过早餐的预约时间了。】

很明显是个外国人,但是身材太过矮小。她用力地拉著那男的。

【啊啊~等等啊杰西卡~至少让我把英文版的名片给她们~】

看来那个女人叫做杰西卡。虽然只知道这个而已。

【搞什么呢?】

【喵…?】

【别在意,别在意!星探什么的常有的事。】

千世的话让周围更加吵闹了。

常有的事什么的,那么多美少女在,那是当然的。去搭讪一下吧。

在旁边的男人很碍眼啊…等等,在私底下说著。碍眼真是对不起啊。

【好了,去下一个地方吧,下一个!】

变得在意周围的视线的我这小市民,慌慌张张地诱导大家。

我想在看过来的人大概是经理之类的人吧。真是难为情。

虽然被告知填鸭式的日本型观光有很严格的日程,今天的路线也相当的高难度。

就在现在,在满是漆黑的路上一边用一只手摸著念珠,一边走著,在随球堂里面探险中。

我很有疲惫的感觉。嘛,只是普通地累了而已。

和我有同样的感觉的是一如既往地板著脸的文乃而已,其他的人还是那么的精神。疲劳的疲字都感受不到。

【呀——刚才被什么摸到了,柔软的东西。】

【千世,那肯定是我的头发…】

【呵呵呵呵,真的是这样么么么。】

【呀,鸣子,别吓我啊——】

【喵,太过兴奋可不行,千世。】

就算是满是漆黑,各位还是那么频繁地说出自己的主张。

【黑暗…那是我们所属的暗的母体,妄想的精神的根源…但是,比起这个,我更想看动漫啊。想去看一下动漫公司啊!

呜哇————为什么要把我的要求全部否决了啊~!?提到京都不就是动漫吗!】

【菊池,好吵!给大家添麻烦了!】

【哼,芹泽什么的才——不可怕。来试试让我闭嘴,这个黑暗是我的伙伴,哈哈哈哈。】

【在那里么!】

呼地,破风的声音响起。

【呜哇,为何。】

撞上墙壁的声音响起。这是自作自受。

【喂,文乃,在这么狭小的地方踢的话很危险哦。】

【巧…咦…你在这里么?巧你不是在后面么?】

虽然是一个接一个地拉开距离进去的,因为在前头的千世太过害怕,就如文字所示,变成了大家连成一队的状态。

【啊啊,跟上来了哦…在这里,知道么?】

突然指尖碰到了我。

【文乃?】

【…嗯。】

碰到了我的手用力地抓住我的衣服。在要强的女生在这么暗的地方也会害怕的吧。我握住抓住衣服的手。因为文乃不能坦率地说出自己很害怕。

【巧…?】

【脚没事吗?因为是赤足进来的。】

在进入这个黑暗的地方之前,大家都裸足了。好像是严禁穿鞋入内。

【没,没事。】

【那就好,念珠我拿著,就这样前进吧。】

【嗯。】

她向握的手加了点力。果然觉得很害怕么。

文乃的手,以前牵过很多次。可是,现在有著不可思议地新鲜的感觉。

感觉到甜酸的思绪在心里骚动,我们沉默地往前走。

巧的手…。

文乃因突然来临的幸运而感到惊讶。

想两人在一起。虽然这样的希望以不同的形式实现了。

但是很开心…非常开心。

巧的手握住了自己的手。

这个黑暗的地方能一直走下去就好了…

虽这么想,但终点马上就要到了。在燃烧著的灯下有一个梵字浮现。

【绕这个石头一圈就能实现一个愿望哦。】

手分开了。然后双掌合并许愿。

希望能选择我。

巧许的愿望是什么呢。摸了石头后果然双掌合并。

其实,如果巧能一直握住我的手,就不需要许愿了——。

文乃这么想著,一边看著许愿著的巧。

参观学习结束并吃完午饭后,就到了自由行动的时间。

之后大家可以去自己想去的地方,但推荐大家最好数人一起行动。

自己的建议被全部否决的家康不用说已经遵循自己的欲望前往,而大吾郎说这次一定要参拜数量有如繁星的神社佛寺。

说到女生的话。

【要买东西呢,得要去买土特产了。】

【喵…土特产,要买很多。】

【等等,刚才那里有令人在意的店呢——】

【你去哪我都跟随哦。】

再看到那家店就在考虑买什么土特产好。

【巧当然是作为拿东西的人陪我,因为是我的下仆。】

【是呢。不能只让女生们自己行动呢…才,才没想要你陪我们哦。】

【你能过来我很高兴…喵,巧。】

好好,虽然不知到你们想买多少东西。确实不能丢下这些引人注目的女生们不管呢。

总之,她们三人分开行动了。嘛,就一个男生应该也没问题吧。

然后。

【巧,你看,你不觉得这很衬店主么?】

【啊,等等,巧,你看这个要不要买回去给乙女?】

【喵,巧,这个乙女会喜欢么?】

想像以上地被拉来叫去,变得有点累了。女生一旦要去购物就会变得特别精神。

【….总觉得乙女姐很有人气啊。】

【不是啦——我想有人气的不是乙女小姐哦,巧巧~】

鸣子咪咪~~~~直笑地对我的自言自语做出回应。

回到宾馆后,发现老师和学生会成员在入口迎接。看来是要确认人数。

【2—D5班的五名学生。】

【嗯,已经有两人已经回来了,所以全部回来了。嗯…OK。】

点名的学生会成员把我们登记在记名本上。我们是最后回来的啊。

虽然有点担心家康,但好像他说很想看傍晚时的动画啊。

【啊,十和野发来邮件了。】

【也发来我这里了,给她回信了。】

千世说完话后马上鸣子也这么说了。似乎也有给文乃和希发邮件。我看了看手机,啊啊,来了来了。

【真是努力呢~十和野。什么什么,在斯特雷凯滋帮著忙啊。[店主好好地在这里哦],她这么说哦。真是帮大忙了——】

稍微鼓起劲去买土特产回去吧。柴田的分也有啦,因为是仅有的两位后辈嘛。

然后就是时间过得太快了。不如说是全体行动留下来的记忆太少了。

六点是学年全员吃晚饭的时间。之后就是洗澡睡觉。

顺便一提男生和女生住宿的地方分别馆和本馆,所以吃完饭后就不会碰面了。

嘛,也许会有人逃出来在外面会和,因为有察宿的老师在,那应该要冒很大的风险。

我的话,老实说每天和希同居,从早到晚和文乃在一起,所以只要斜眼看著在食堂计划袭击女生的房间的家伙们就足够了。

明早要早点起床,而且走路也累了…主要是因为陪去买东西。

【嘻嘻嘻嘻,我还不会睡哦。接下来就是快乐的宅时间!】

没所谓啦,但我决定明天会以粗暴的方式叫你起床哦家康。

然后,在巧想要尽早睡熟的时候。

【话说,这是吃晚饭时传来的流言…】

在迷途猫同好会的女生房间里,叶绘把听说的流言说了出来。

【鸭川是京都有名的约会地点哦~】

【那个,鸭川是不是指在这个宾馆旁边流过的河啊?】

【对对,就是这个。那就是鸭川。就算对当地人来说,河岸也是很好的告白地点。在鸭川约会的两人关系就会马上变得很好!听说是这样的。】

听到用手指指向窗外的叶绘的话语,文乃、希、千世三人动摇了。

【呃,嗯。】

【喵…】

【是,是这样么?没…没兴趣啦。】

为了不看到叶绘那贼笑的脸,文乃把视线移开,然后映入眼帘的是大窗,倒吸了口气,又把视线移开了。

【喵…约会…好好喔…】

希正面看著窗户,那份坦率真是耀眼。再次把视线移开…

【喂,等等,梅之森,你要去干嘛!?】

看见了想要悄悄地溜出去的千世。

【干,干嘛啊….那,那个,是有事要找佐藤哦。】

【不是说了禁止去找女仆么!在修学旅行期间,佐藤也是普通的修学旅行生!这不是你自己说的么。】

我要把在阿斯兰的时候的得到的成长展现给你们看,这样的宣言昨晚才刚说过。

【啊呜呜呜。】

【千世…偷跑?】

【不是啊,我想现在还醒著的吧——,什么的我没这么想哦——】

【…鸭川?】

【不是说夜里禁止外出么!会长带头被扣分是想怎么样。】

【啊~不,不是啦。没在想那种事啦。】

文乃和希盯著千世的目光很是严厉。要说为什么,是因为千世也不知道的秘密,那个接吻的照片被文乃她们看到了。

【不会让你再进一步地偷跑了。】

【喵】

【…再进一步?】

【没什么事!】

总之,巧的安眠被守护住了。

那么,说一下在那天夕阳西下时发生的事。

被留下来的一年生的十和野和柴田因为第一次和店主都筑乙女在一起而感到有点紧张。

【嗯——♪总觉得有点新鲜呢——,这样也不错呢。巧他们长大了,所以和可爱的后辈们在一起的话姐姐就觉得变年轻了呢——】

【我,我和前辈只差一岁哦?…呀!】

心的反论被胸部压毁。

【啊~,就是这点让人觉得可爱~♪吶,柴田君也这么觉得吧。】

【确实十和野很可爱呢。】

柴田摆出一副圆滑的笑脸,赞成乙女的观点。

【真,真是的。请别把我当小孩子!而且我还被拜托在前辈们不在斯特雷凯滋的时候看好店主你的!】

【啊——,心酱笑笑,笑笑~♪我知道的,不会让心酱感到困扰的。】

【那么请离开我!现在我就很困扰!just now很困扰!】

和就要将脸埋进去的胸部苦战,心逐渐喘不过气来。

【嗯。真是和平呢。不来帮忙也没问题吧。】

【才没这种事哦~能来我很开心。只有女生在会很害怕的呢,是吧心酱♪】

【是,是的!但是柴田君也是来进行同好会的活动,是来帮忙并监视乙女小姐的!】

辛苦地想要从拥抱中挣脱出来的心这么主张到。

【那,那个——有,有人应我吗?】

这时,有人犹豫地问道。

【欢迎光临!】

三人亮出被训练了的笑脸并同时说道。

顺便一提,心已快速地从乙女的胸部挣脱了出来。为了接待客人,她以笑脸相向,发现站在入口的女性在慌张地摆著手。

【那,那个,对不起。我不是客人…】

穿的衣服是女仆装。巨乳配合著手的动作摇动。

【那,那个,我是从梅之森家来的,叫田端。遵从千世大人的指示,在她们不在家是来斯特雷凯滋帮忙…】

【啊啊,原来如此~。千世酱那来的孩子啊。明明不需要那么担心的♪】

乙女破颜一笑。

但是,柴田用手指顶著下颚,想著东西。

【那个…如果我的记忆没错,你是1—B的田端同学吧。不知道你在做梅之森前辈的女仆呢。】

【啊,是的。我,是竹马园家的女仆,但是去梅之森家研修,承千世大人的厚意,来到梅之森学园上学了。】

笑著进行解释的田端。每次动身使得巨乳摇动,给心以压迫感。

【一,一年生…那么,和我是同学年呢。】

可是这个差距是怎么回事。心不由得确认自己的胸部。

以高中一年生的平均值来说应该并没有发育得很差,但是为什么呢,这个让人心塞的状况。

巧的周围美人、巨乳、金发美少女一个接一个来。

普通的,只有画画好这一可取之处的我该如何是好。

而且已经认识有半年了,被拜托看店却就只有两次。

去中东那时也是和梅之森前辈一起。

当然,自己跟上去的勇气和跟上去时能派上用场的地方也没有。

倒不如说和文乃她们待在店里更好,这是肯定的。

但是,这次也是看店。本来各位就富有个性、美丽、特别,再加上和巧前辈长时间在一起,她们肯定在京都和巧前辈快乐地游玩著。

但是我和她们分开而在这里看店,而且同学年的美人来店里帮忙,虽然谁都没错可心就是感到寂寞。感觉自己变得哀伤起来了。

(果然前辈也喜欢胸大的女孩么……)

如果有乙女小姐那样的胸部的话,有像这个田端同学的那么大的话,会变得有胆去抱前辈么。

想像一下…果然完全不行。

变得想要叹息的心的肩上,有某人搭在上面的手。

是乙女小姐的。

【那么,机会难得,让你过来帮忙吧。心酱,要把各种各样的东西教给她哦♪】

【好,好的。】

对啊,就算是这样,这个店是前辈拜托我的,得要帮忙。

因为温柔地给予来到梅之森学园却还没与人混熟的我以帮助的可是巧前辈。我也想像这样帮助他。

心深呼吸后作出笑脸。

【那么,来教你怎么工作了哦!】

【好的,请多指教…哎呀!】

在心重振精神,要带她去厨房的瞬间,田端同学摔倒了。

在什么障碍都没的地方。这也许是心获得不了技能。

之后,斯特雷凯滋变成了女仆咖啡厅的流言传开来,商店街的人们都来到店里,当天的生意很红火。

但是,扣去与销售额相关的田端同学摔破盘子什么的钱,结果和平时一样。

巨乳的女仆迟钝娘,心因这个以属性来说非常好但以现实来说是个让人困扰的存在而感到深切的痛感。

然后是工作结束后的归途。

在因担心而来送路的柴田的旁边的心发送了邮件。

【这边没问题。前辈,请尽情享受修学旅行的快乐。】

一直烦恼要不要在邮件里添个❤,最终决定不这么做了。

因为这不衬自己。

心对这么想的自己感到有点寂寞。

对在铃音町发生的事并不知情的二年生们的修学旅行也已经到了第三天。

希起床得很早。

【…早点起床就不会被扣分。】

大家还处于梦乡之中。现在偷跑的话也不会被发现。

巧也许还在睡觉,但因为斯特雷凯滋的事他已经习惯早起了,所以一定会起来的,希心想。

【…偷跑了,对不起。】

向还在睡的文乃低下头。觉得对文乃做了不好的事。她也一样对千世的那件事而感到焦急。即便这样,希还是想这么做。

【喵…巧…和千世….】

不管怎样都会在意起那两人接吻的照片。

在还是很黑的走廊上悄悄地走著。

巧为什么会和千世接吻呢?是因为特别喜欢千世吗?

【喵…究竟是….】

用手压住胸口,敲了巧他们房间的门。

【阿勒,希,真早呢。】

门开后,巧出现了。

【早上好,巧。】

【希也太早起床了么?我昨天太早睡觉所以很早起床了….希也要去吗?】

【喵…】

因为巧要与在那里有充满干劲地想去跑步的大吾郎一起。

这不是说和巧两人一起去鸭川河岸散步的话的气氛。

今天的观光是希要求的【给鹿喂饵】。乘电车到奈良不用话一个小时,真是厉害。

因为最有名的法隆寺离鹿很远所以不去了,而东大寺,兴福寺、春日大社在附近所以去看,我们做出这样大致的计划。

【兴福寺】是千世的要求,说是一定要去看【美形的阿修罗像】。不知为何家康也很认同这个。真好呢,大家都能幸福。

在朴素的鹿仙贝的贩卖所让心平和,交出金钱。但是…

【鹿仙贝,没有味道却意外地好吃!难怪鹿喜欢这个。】

【别那么快吃啊,鸣子。】

人吃鹿仙贝也没问题么?

【喵….喀哧,喀哧。能吃。】

【喂,希和叶绘。那是鹿的食物吧。】

【啊——好像说对人没危害,吃了也可以哦?】

读著仙贝摊里打横的注意事项,千世说道。

【即便这样,这是鹿的食物,知道吗?】

【喵,知道了。鹿的食物…不拿了。】

【吶,那里有很多鹿,去看看吧。】

文乃的手指指的方向确实有大量的鹿。

小鹿班比,比这样的印象要大,但是慢慢地走的样子很是可爱。

【好,大家去吧。】

【喵…鹿,鹿…哞~】

那是牛。

一边这样吐槽,我们一边得意洋洋地走向鹿群。在那里我们体验到了笔舌难以描述详尽的恐怖。

【呜,呀~~~~~,好痒…啊哈,啊哈哈!】

【喵…】

【真是会耍小聪明。鹿仙贝可不会那么容易给你…啊,呜哦哦,跳起来拿么!好粗暴,好粗暴啊你们!】

【等,别舔我啊!没,没有和我战斗的意图么!?不会输的…已经被拿去了啦~~!】

【呜哇…呜哇哇,不要啊,不推到我…啊!】

…自此奉劝大家一句吧。

它们对奈良的鹿仙贝的执著心,说不定比习惯了观光客的猴子们还强!

要疼爱它们的话,就不要手拿鹿仙贝。

没买鹿仙贝的家康和大吾郎没事就是证明。

【嗯,给我上演了一场不错的战斗呢。没有忘记野生的灵魂呢,鹿。】

【这边也做好彩信了,要上传了哦,唔哈哈哈——】

喂喂你们是来干什么的呢,像是想这么说那般的安全,在一旁对从鹿那里逃离的我们袖手旁观。

【也就是说——不拿鹿仙贝就可以了!】

一场战斗结束,代表完全沉浸于败北的我们,文乃这么总结道。

【喵…但是不拿的话…无视?有点伤心啊。】

【这,这些家伙,鹿们,不要小看了我梅之森千世哦!再战啊再战!衣冠整洁地赐予鹿以食物,这是作为人类的使命。再来几个仙贝!】

用千元钞票拍桌子,千世叫道。

把拿到了仙贝分给希。老实说,不是万元钞票真是太好了。

【要去了哦,希!】

【喵!】

然后,向鹿发出勇猛的宣言。

【在这里排成一列纵队!】

不会听这些话的,因为是鹿。

【呀啊啊啊,别一群围过来!xi,希,确保退路!】

【听命喵!】

【我来了,到这个场面都不救的还是人么。】

千世和希,还有之后参战的鸣子没多久就被鹿包围了。

鹿跳起来的样子真美。嘴上叼著的是强行夺来的鹿仙贝。

【不要啊——逃了就会被追上——救我啊巧——】

【都说了…丢掉手上的鹿仙贝啊——梅之森。…啊~啊,走了。】

【放著不管也不行,我去追她们了,队伍太过分散就不好了,你就留在这吧。】

【等,等等啊巧!】

【要和大吾郎和家康在一起哦!】

我给文乃留下话后就跑了。只有文乃一人的话肯定会被男人搭讪。

昨天我注意到了,比起美少女一人,美少女聚在一起才难被搭讪。

在被认为只有一个人的瞬间男人们就会纷纷靠近来。

嘛,有大吾郎和家康在,文乃不会有问题的。

【千世她们跑去哪了?】

【喵…巧。】

【我作为诱饵留下来了。千世在前面。】

被那么多的鹿盯上了,但希的手上还拿著鹿仙贝。

【鹿,那么的可爱…但好像比起我的仙贝,它们更喜欢千世的。】

看上去面无表情,但还是能知道她在失落著。

【那个是因为…怎么说呢。鹿也有看人的眼光不是么?】

【喵?】

不管怎么想,比起夺取希的,不如夺取千世的难度更小。真不能小看鹿看观光客的眼光。

【啊…】

【嗯,怎么了,希?】

【…喵,没事…】

我向摇了摇头的希说了声“是么,那算了”,然后朝千世逃跑的方向走去。

和巧两人在一起了…

希注意到这突然带来的状况。

两人肩并肩地,一边找千世她们一边走著,大概,这样的时间很快就要结束。

自从这个旅行开始第一次两人一起。

很期待修学旅行。希是第一次和朋友、同伴和家人一起旅行。

很期待和大家在一起,但心里总有小小的刺痛在妨碍著。

和千世接吻…

那张照片,一直是希心里的梗。

千世和文乃我都喜欢。但是这和对巧的喜欢是不同的。

巧选择千世或者文乃也是没有办法的,心这么想。虽这么想…但很是难受。

真到那时候的话,应该会觉得讨厌。

【巧…】

【怎么了?】

【巧你…没事了。】

选择了千世了么?不想听到这样的结果。

【希,那么用力握著,仙贝就会变成粉末了哦。】

【啊…嗯。要吃么?】

把七零八碎的仙贝送到巧的口边后,巧把口张大开来。

【…啊,真的一点也不咸。但是有一阵稻草味?】

巧一边咀嚼,一边说出感想。

——刚才,碰到了巧的嘴唇了。

像是为了留住在指尖的热量,悄悄地把另一只手握紧了。

【啊——真是的——不要不要~~~~又输掉了,全被拿去了~~~~!】

发现了在不远的前方的千世和鸣子。自从阿斯兰王国那里回来以来,变得能自己结好的自傲的发带变得不堪,但没有受伤。

【我照实地把刚才发生的事说给你们听!知道在它们面前的我们我有仙贝,它们就推倒我们,舔我们的脸。连仙贝的包装纸都吃了…什么的,像这样简陋的感想根本不能把话语描述不出来的恐怖体现出来…啊!】

做出一副垂头丧气的样子的鸣子看来还挺精神。

【啊——希真是的,还拿著仙贝!】

【喵。】

【不要!鹿又会过来的,把那东西移开!】

看来千世终于长记性了。我看著她,笑了。

【好啦,我就乾脆地认输了!鹿,是你们的胜利哦!】

这么宣言道。虽讨厌输但做事十分乾脆,这是千世的优点。我摸了摸她那蓬乱了的头发。

【呜——为什么要摸我的头啊!巧,手来!之后的购物你要过来帮忙拿哦。】

脸发红的千世命令我道。

然后第四天是去千世要求去的地方。

本人说那地方是这个旅行的高潮。变身成舞妓小姐的旅行。

嘛,也并不限定是舞妓,大家可以享受穿各种各样的服装并拿来拍照、逛街所带来的乐趣。就是这样的计划。

虽然不能穿着十二単(注:宫廷妇女的一种礼服)来走到街上。

能借衣服的店就在旁边。不如说是为了修学旅行而让把它放置在这里的,不愧是梅之森家,真不是盖的。千世驾著手、挺著胸。

【那么,去变身成可爱的舞妓小姐咯——!】

【喵,舞妓小姐。】

【我,我对舞妓小姐的衣服有点抗拒,穿其它的也可以吧?】

【不不,您在说什么呢!文乃要豪华地COSPLAY成舞妓小姐哦!】

被很有兴趣的千世,希,鸣子拉著手,文乃毛发倒竖。

【好啦好啦,去吧。let's go!】

【等一下啊叶绘~~~~~】

把大闹著的文乃压制住,鸣子这就要向那个店突入了。

【啊,喂。给我等一下,鸣子!第一个要进去的人是我啊。】

【喵,和千世一起去。】

千世和希跟上去,剩下的男生们,也就是我们连忙地追上去。

店里的空间意外地宽阔。能听见隔扇的另一边已经有梅之森学园的其他的女孩子的兴奋的声音。

【这个计划意外的有人气呢。】

【嗯。给珠绪打电话说这件事的时候,她遗憾地表示自己也想去变身一下。看来女人总体上都对这样的变身有兴趣。】

【昨晚离开房间就是因为这个么——】

【嗯,我想对话时的环境很吵就不好了。啊啊,如果开门的声音吵到你的话,我说声对不起,菊池。】

【我自己也处于魔法动画时间所以没问题。特别是三次元来的电话的话,我不感兴趣。】

【嗯,这样啊。】

在像这样一边聊天一边在走廊上走著的时候,听到了文乃的声音从一个房间里传来。

【果然我就算了。因为这不是要穿很多件么。这不是会很吸睛的么。】

【舞妓的话这是当然的,再怎么样也会吸引眼球的。还有区区芹泽别想引人注目了,因为在你旁边还有我这么个天资美貌的人啊。】

【那样的话随便你怎么引人注目,而且要换衣的话穿和衣不就行了么。为何特意要变成舞妓小姐啊。】

【因为我想穿,这不就行了!】

「À, đúng là Chise mà mặc wafuku thì trông như trẻ con đi lễ Thất Ngũ Tam vậy. Vậy thì biến thành Maiko-san có được không?」

「Làm gì có chuyện trông như trẻ con đi lễ Thất Ngũ Tam chứ, mau chú ý đến khí chất trưởng thành toát ra từ người tôi đi chứ!」

Bước vào phòng, như dự đoán, Fumino và Chise đã xù lông nhím lên, những tiếng gầm gừ liên tục vang lên.

「Này này, hai người bình tĩnh chút…」

Khi tôi bất giác cất lời, Naruko, đang ngồi đối diện tôi và kẹp giữa hai người họ, ra hiệu. Hả, đừng nhúc nhích à? Tức là như vậy thì không sao sao?

Nhân cơ hội đó, Nozomi tiến lại gần hai người đang lườm nhau.

「Meo... xem danh mục.」

Quyển sách được mở ra và đưa tới ngay lập tức chứa rất nhiều nội dung về Maiko.

Fumino và Chise bị cuốn hút bởi nó, liền xích lại gần.

「Xem nào, cho tôi xem với! Cái màu hồng đào này rất hợp với cô nhóc đó chứ!」

「Thế thì Serizawa chọn màu đen là được rồi! Màu đen trông ghê rợn như vậy, quả là hợp với cô đó.」

「Màu đen là tao nhã. …À. Hoa văn màu đỏ sẫm này đẹp thật đó.」

「Hừ, so với cái đó, hoa văn quả bóng tay trên cái màu hồng đào của tôi mới dễ thương hơn!」

Đằng sau hai người đang trò chuyện như vậy, các học sinh trong trường tôi đã thay đồ xong xuất hiện. Kìa, không nhanh lên là không kịp đâu.

「Tôi... Meo, màu xanh nước biển.」

「Ừm, màu xanh nước biển có lẽ hợp với Nozomi đó.」

「Ể— Nếu đã chọn thì chọn cái màu xanh nước biển này đẹp hơn chứ, hoa văn nhỏ nhắn đáng yêu thế kia, đúng không?」

「Sao đây, Nozomi?」

「Meo... chọn cái Chise giới thiệu.」

Hai người vốn đang cãi nhau là Chise và Fumino không biết từ lúc nào đã kết thúc cãi vã, bắt đầu cùng Nozomi chọn wafuku.

Nói nhiều vậy, hóa ra chỉ đơn giản là họ đang thấy xấu hổ mà thôi.

「Ơ? Naruko đâu rồi?」

Mãi lúc này tôi mới để ý Naruko không có trong phòng. Nhưng Naruko từ căn phòng bên trong mở cửa lùa bước ra.

「Ba người đều quyết định xong sẽ mặc gì rồi ha. Tôi đã mặc xong rồi nè!」

Mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc nhìn Naruko đang nói vậy và khoe nụ cười rạng rỡ hơn bất cứ ai.

「Tạ, tại sao Kanae lại mặc thế này?」

「Xà ích đó! Đẹp không!」

Cô ấy mặc áo ngắn, áo khoác ngoài, cùng với chiếc quần股引 màu xanh紺 sắc, khỏi nói cũng biết là bộ đồ của người kéo xe.

「Tạ, tại sao lại mặc bộ này vậy, Naruko?」

「Ể—. Vì tôi muốn mặc bộ này hơn là bộ Maiko-san mà. Thế nên tôi đã liên hệ với cửa hàng, hỏi thử, họ trả lời là có trang phục xà ích, tôi liền bảo họ chuẩn bị.」

Naruko cười tươi tạo dáng, vì quá hợp nên tôi chẳng biết nói sao cho phải.

「Thôi nào thôi nào, Fumino mấy cô cũng đã chọn xong kimono rồi, mau đi thay đồ rồi cùng nhau đi dạo Kyoto nào!」

Naruko vui vẻ hô lớn.

「Và thế là, đến giờ thay đồ của các cô gái! Mấy cậu con trai ra ngoài đi! Mà nói gì thì nói, mấy cậu cũng đi thay đồ đi. Đây là hoạt động chung của lớp đó.」

Cứ thế, chúng tôi bị lôi đi thay đồ.

Con người, thực sự sẽ mất đi lời lẽ vì những điều đẹp đẽ.

Và, bây giờ, chuyện đó đang xảy ra ở đây.

Ba chúng tôi, đang ngồi trong phòng chờ thay đồ mà không thốt nên lời.

Theo như lời giải thích chúng tôi được nghe, wafuku của Maiko-san và furisode thông thường có chút khác biệt. Đầu tiên, đặc trưng của nó là phần vạt áo rất dài.

Có vẻ phần vạt áo từ dưới thắt lưng trở xuống được gọi là 「褄」 (tsuma), và việc nâng nó lên bằng tay trái khi đi bộ là một phép lịch sự. Hay nói đúng hơn, không làm thế thì không đi được.

Nó còn có những điểm mà furisode thông thường không có, đó là những đường gấp được may trên vai và tay áo. Hình như wafuku dùng cho lễ Thất Ngũ Tam cũng có cái này, và nó được dùng để điều chỉnh quần áo cho phù hợp với sự phát triển của trẻ nhỏ. Việc wafuku của Maiko-san có điểm này là di chứng từ việc các Maiko-san ngày xưa thường có tuổi đời còn khá nhỏ.

Sau đó, chiếc obi (thắt lưng) cũng dài tương tự như vạt áo, nó được gọi là 「だらりの帯」 (darari no obi).

Có vẻ việc buộc chiếc obi này rất khó khăn, nên ngày xưa người ta thường gọi một nhóm đàn ông chuyên nghiệp được gọi là 男衆 (otoko-shu) đến giúp đỡ.

Thế nên, hình ảnh Maiko-san mà chúng tôi biết chính là dáng vẻ khi đi những đôi guốc gỗ cao đế gọi là okobo.

Và kiểu trang điểm đặc trưng đó, với việc bôi trắng lông mày để xua đuổi tai ương, kẻ viền mắt, và cuối cùng là tô son môi màu đỏ.

Nếu búi tóc lên và cài thêm trâm cài tóc thì…

「………Ựa, oa…………」

Chúng tôi trố mắt ra nhìn các nữ thần đầy phong tình đang xuất hiện trước mắt.

「Này, Takumi. Này, cậu phải có gì đó để nói chứ. Cậu khen tôi thế nào tôi cũng không giận đâu, nên cứ thỏa sức mà khen đi!」

Khi một Maiko-san với đôi mắt to tròn nói như vậy, Maiko-san với đôi mắt long lanh bên cạnh cô ấy lại ửng đỏ hai má dưới lớp phấn trắng.

「…Có gì muốn nói thì tôi sẽ lắng nghe đó, Takumi.」

Maiko-san cuối cùng trong ba người khẽ giơ tay lên, tạo dáng giống như mèo thần tài.

「…Meo, Takumi, thấy sao?」

Trước mắt tôi là ba người đã hoàn tất việc biến thân.

「…Cái, cái đó…」

「Gì chứ, có gì thì nói ra đi chứ!」

Cô Maiko-san đáng yêu đang trừng mắt nhìn kia hẳn là cô bạn thanh mai trúc mã Fumino mà tôi đã quen biết bấy lâu, thế nhưng, vì trông cô ấy khác hẳn mọi khi, tôi trở nên rất ngại ngùng.

「Meo, Takumi... nhìn kỹ vào.」

Áo sơ mi bị bàn tay trắng nõn kéo lại.

Maiko-san đang mặc wafuku màu xanh nước biển ở đây… là Nozomi.

「Này, mau nói cảm nghĩ đi chứ!」

Cô Maiko-san chống nạnh, phồng má lên… là Chise thì phải.

Đương nhiên, ba người họ đã cùng nhau đi thay đồ, nên tất nhiên là ba người đó rồi, nhưng vì khác hẳn với vẻ ngoài thường ngày, tôi trở nên bối rối.

「Hô hô— người đẹp vì lụa mà.」

「Tuy bất ngờ vì thay đổi lớn như vậy, nhưng không phải rất hợp sao?」

Hay nói đúng hơn, tôi lại ngạc nhiên khi Ieyasu và Daigorō chỉ dao động một chút xíu như vậy.

Nhưng tôi nên nói gì đây, lời nói nghẹn lại ở cổ họng, không thể thốt ra.

Cái này… cái này.

「Này, Takumi-kun. Nếu không có những lời cảm tưởng và khen ngợi quý giá của cậu thì chẳng có ý nghĩa gì cả đâu.」

「Đau quá!」

Bị đánh một cái vào lưng, cuối cùng tôi cũng tỉnh lại khỏi trạng thái ngẩn ngơ.

Phải rồi, những lúc như thế này thì phải thẳng thắn nói ra cảm nghĩ.

「Cái này… ba người đều rất đáng yêu, rất hợp với mấy cậu đó.」

「Hềng, hừm! Đó là đương nhiên rồi. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy tôi Takumi đã ngây người ra, nhưng đó là vì vẻ đẹp của tôi mà không nói nên lời, tôi đã thấu hiểu sâu sắc rồi đó!」

Chise tuy bĩu môi, nhưng khóe miệng lại giãn ra, lộ vẻ đáng yêu khi nói như vậy.

「Meo... đáng yêu sao? Takumi.」

Nozomi vừa cử động tay như mèo thần tài, vừa khẽ mỉm cười.

「…Tôi chẳng có vui mừng vì lời khen của cậu đâu.」

Còn Fumino thì trông như đang giận trong lòng, nhưng thực ra lại đang ngại ngùng. Nhìn ba người với ba biểu hiện khác nhau, tôi bất giác cười khổ.

Phụ kiện trên quần áo cũng rất dễ thương, quả nhiên ba người này là ba người đi cùng nhau mà.

「Này, sắp phải đi rồi. Tôi, sắp tan chảy mất rồi.」

Tôi nghĩ tốt nhất là nên cosplay đơn giản, mặc trang phục của người dân thị trấn. Daigorō thì là võ sĩ, nhưng tiếc là không có đeo kiếm.

Còn Ieyasu thì hóa trang thành người bán tin tức, hình như là muốn đi theo hướng phát tin tức nên đã chọn bộ này.

「Kikuchi, tôi nghĩ con người sẽ không tan chảy đâu?」

「Trong tâm trạng thì sẽ như vậy đó!」

「Ừm, là vậy đó à.」

Trong lúc Ieyasu và Daigorō đang trò chuyện như vậy, chúng tôi bắt đầu đi dạo quanh thị trấn Kyoto.

Mỗi bước đi, không chỉ thu hút ánh nhìn không ngừng, mà tiếng hoan hô cũng ngày càng lớn.

Nhóm bốn người gồm ba Maiko-san xinh đẹp là Fumino, Chise và Nozomi, cùng với Naruko trong trang phục xà ích nam, đã thu hút sự chú ý rất lớn trong thị trấn Kyoto.

Mà nói gì thì nói, quá nổi bật rồi.

「Tôi có thể chụp một tấm ảnh không?」

「À, nếu được, xin hãy chụp ảnh cùng tôi!」

Không chỉ thu hút ánh mắt của mọi người, mà còn thu hút cả những lời mời gọi bắt chuyện.

「Ư— thế này thì không đi được mất.」

「Nhưng mà, người của cửa hàng cũng đã nói rồi mà. Đi bộ trong trang phục Maiko-san đa số sẽ bị yêu cầu chụp ảnh đó.」

「Meo... tạo dáng.」

「À. Vì ai cũng dễ thương cả mà.」

Cái đó tự mình nói được sao Naruko.

Những người nước ngoài như một cơn lốc, chụp ảnh xong thì bỏ đi.

「Ôi ôi, thiên thần! Không phải, là geisha-girl! Thật kỳ lạ!」

Maiko và geisha là khác nhau mà? Bỏ qua chuyện đó đi, người đàn ông bất ngờ xuất hiện kia sao trông quen mắt thế nhỉ, đó là người tóc nâu và đeo kính râm.

「Các bạn, tôi hy vọng có thể cho các bạn ra mắt ở công ty của tôi! Không phải, là xin các bạn hãy làm vậy.」

Hả, hình như tôi đã nghe những lời này ở đâu đó rồi. Hơn nữa, tiếng Nhật lưu loát như vậy…?

「À à, vẻ đẹp của đôi mắt tràn đầy sức sống của cô! Và vẻ đẹp ngây thơ trong sáng của cô! Cuối cùng là vẻ đẹp bí ẩn của cô! Ở đây, vẻ đẹp hòa hợp của ba loại hình đó… thật hoàn hảo.

Bây giờ tôi bị sét đánh bởi nguồn cảm hứng rồi...!」

Người đàn ông bí ẩn tự mình trở nên phấn khích.

「Cái sức hút này không hề thua kém nhóm ba cô gái xinh đẹp ngày hôm qua. Cảm giác của tôi cho tôi biết điều này nhất định sẽ thành công!」

「À… quả nhiên, là người ở chùa Kiyomizu hôm qua!」

Ba người cùng đồng thanh 「À, ra vậy」.

「Chùa Kiyomizu? Hôm qua đã đến… à, là vậy sao! Ra vậy. Tôi thật thất lễ quá. Các cô là ba cô gái mà tôi đã bắt chuyện hôm đó đúng không!」

À, đúng là vậy… người này đang làm cái quái gì vậy.

「Ra vậy, thảo nào tôi lại có cảm giác giống nhau như thế.」

Anh không phải đã nói một cách lưu loát rằng "không hề thua kém" đó sao.

「Đây không nghi ngờ gì nữa là cuộc gặp gỡ định mệnh! Quả nhiên các cô phải ra mắt ở công ty của tôi, giành lấy vinh dự tầm cỡ thế giới chứ.」

「Tìm thấy rồi! Eiji!」

Điều làm anh ta đang "bạo tẩu" phải dừng lại là câu nói bằng tiếng Anh. Vừa nghe thấy giọng nói đó, sắc mặt người đàn ông liền thay đổi.

「Toi rồi. Đã tìm đến rồi sao. Tiếc quá, đành phải chờ lần sau vậy. Khỏi cần nói chúng ta sẽ lại gặp nhau, vì đây là định mệnh mà! Bây giờ thì tạm biệt nhé, các thiên thần!」

Người đàn ông nói xong liền chuồn đi mất.

「Là, là cái quái gì vậy, người đó.」

「Ai mà biết…」

Mọi người ngơ ngác nhìn theo bóng dáng đó.

Sau đó, chúng tôi bị khách du lịch nước ngoài bắt chuyện, bị vây quanh để chụp ảnh cùng. Bị vây kín và được những lời khen ngợi tột đỉnh, thật là một trải nghiệm khá vui vẻ.

Vì vậy, khi cuối cùng cũng thay lại quần áo để về, cơ thể đã rất mệt mỏi rồi.

So với chúng tôi, các cô gái như Fumino phải mặc những bộ quần áo nặng nề, hẳn là đã mệt đến mức không thể cử động được, nhưng ngay cả những đứa con trai như chúng tôi, những người không quen mặc wafuku, cũng chẳng khá hơn là bao khi phải quản lý đám đông.

Theo thứ tự thay đồ, tôi và Ieyasu thay xong nhanh nhất.

「Này, Takumi… tôi về khách sạn trước đây. Ảnh Maiko-san của Serizawa và những người khác đã được đăng lên Twitpic rồi đó. Đã có người liên tục chia sẻ rồi, I'm winner.」

Ieyasu vừa tắt điện thoại vừa nói. Chỗ này gần khách sạn nhỉ.

Ngồi phịch xuống bên cạnh tôi cũng được thôi, nhưng tại sao cậu lại đột ngột rã rời đến vậy nếu không có điện thoại hay máy tính chứ.

「Huhu, có lẽ không đi bộ đến khách sạn được mất… nhưng mà… nhưng mà, tôi sẽ không thua đâu. Vì tôi phải xem phim hoạt hình chiếu lại lúc năm giờ mà! Đúng vậy, phải xem trên màn hình lớn đó chứ—」

Đúng là tivi ở khách sạn rất lớn. Vậy thì không ngăn cản cậu, cứ thỏa thích mà xem đi.

「Được, Takumi. Cõng tôi đến chỗ tivi đi—」

「Không.」

「Tại sao!?」

「Đương nhiên rồi còn gì nữa.」

Tôi cũng mệt mỏi rồi. Kiệt sức luôn rồi. Nên cõng cậu là điều không thể.

Cô gái đầu tiên thay đồ xong là Fumino.

「…Tôi, thời gian tự do hôm nay thì không cần đâu. Tôi sẽ về phòng nghỉ ngơi, nên về khách sạn trước đây.」

Fumino nói những lời như một cựu chiến binh. Cô ấy thực sự mệt mỏi rồi, điều này cũng dễ hiểu.

「À, vậy Fumino, cô đi cùng Ieyasu…」

「Cậu nói tôi phải xử lý cái hành lý đó thì tôi dùng chân đá hắn đi. Tôi không biết hắn sẽ bay đi đâu đâu đó?」

「Tôi sẽ mang Ieyasu đi cẩn thận…」

「Đúng vậy.」

Fumino đứng dậy, hơi liếc nhìn về phía này, vuốt vuốt mái tóc rồi đi về phía cửa ra.

Như thể đổi ca với cô ấy, Daigorō, Naruko, và Chise quay trở lại.

「Fumino nói cô ấy muốn về khách sạn rồi đó.」

「Con bé ấy mệt mỏi vì bộ quần áo không quen đó mà, đành chịu thôi.」

Naruko, người đã chạy đi chạy lại một cách hãnh diện trong trang phục xà ích, điều đáng sợ là cô ấy không hề có chút dấu vết mệt mỏi nào. Tương tự, Daigorō cũng không hề cho thấy vẻ mệt mỏi chút nào.

「Huhu—, Daigorō. Cậu có thể cõng tôi về khách sạn được không?」

「Ừm, chuyện nhỏ. Giúp cậu một tay.」

「Ôi ôi, tri kỷ của tôi ơi… Này, nhanh quá vậy!? Tốc độ chân này!」

Daigorō với đầy đủ năng lượng đã lôi Ieyasu ra khỏi sân khấu.

「…Cái lũ đó đúng là có tinh thần thật.」

Chise, người nói ra những lời đầy mệt mỏi đó, đang tựa vào hông tôi bên cạnh.

「Vậy tôi đi xem Fumino thế nào rồi. Cô ấy nói là sẽ về khách sạn phải không.」

「À à, cô ấy có nói vậy.」

「Vậy bye bye~♫」

Naruko vừa nhảy nhót bằng hai chân thay phiên nhau vừa đi ra cửa. Cô ấy có tinh thần đến mức khiến người ta không khỏi nghĩ "Tại sao vẫn có thể như vậy được chứ!?"

Và thế là chỉ còn lại tôi và Chise ở trong đại sảnh.

「Mà nói gì thì nói Nozomi vẫn chưa thay đồ xong sao. Ừm, lâu quá nhỉ.」

Chise để ý đến Nozomi, người cuối cùng đi thay đồ và đã mất rất nhiều thời gian.

「Phải rồi. Nếu mệt thì có thể về khách sạn trước đó. Tuy không khuyến khích đi bộ một mình, nhưng khoảng cách gần như vậy thì không sao đâu nhỉ. À— đừng có đi theo mấy người đàn ông kỳ lạ đó nhé!」

「Không có đi theo đâu!」

「Cô có vẻ chột dạ đó.」

Là cô con gái duy nhất của gia đình Umenomori, cô ấy hẳn đã nằm lòng cách ứng phó với việc bị bắt cóc rồi.

Chỉ là chúng tôi không để ý thôi, không biết bao nhiêu SP đang theo dõi, chắc là vậy đó.

Thực tế, tôi đã tận mắt chứng kiến có lần một người đàn ông kỳ lạ đến bắt chuyện, hắn đã bị ai đó đá bằng gót chân, và bất tỉnh nhân sự.

Nhưng khả năng bị bắn từ đâu đó—mà nói gì thì nói đây là một quốc gia pháp trị, tôi nghĩ họ sẽ dùng vũ khí hợp pháp—thì hoàn toàn không biết có hay không.

Tóm lại, Chise trong hầu hết các trường hợp đều an toàn.

Chise chán nản bĩu môi.

「Takumi đang đợi Nozomi sao?」

「À à, nói gì thì nói cũng không thể để cô ấy ra ngoài rồi thấy chỉ còn một mình cô ấy được.」

「…Thế à. Cậu đúng là người dịu dàng đó, Takumi à…」

「Như thế này là bình thường thôi mà.」

「Bình thường sao?」

「Bình thường đó.」

Có thể thấy trên gương mặt của Chise đang ngồi bên cạnh có chút vẻ buồn bã.

Chắc chắn chỉ là vì mệt mỏi thôi…

「Takumi à…」

Tôi đợi cô ấy nói tiếp, nhưng Chise lại im lặng.

「Tôi sao cơ?」

Thế là tôi tự mình chủ động hỏi cô ấy.

「…Đối với Takumi… cái đó là…」

Chise cúi đầu, quả nhiên trông cô ấy buồn bã hơn mọi khi.

「…Có phải là không có ý nghĩa gì không… tôi đã nghĩ vậy đó.」

Cô ấy đang nói về cái gì vậy? Tôi hoàn toàn không hiểu, nhưng hỏi ngược lại có thực sự tốt không? Vì cảm thấy Chise sẽ nói rõ ràng những gì cô ấy muốn nói, nên tôi lưỡng lự không biết có nên hỏi hay không.

「Ừm… không nghe rõ lắm.」

Sau khi lưỡng lự, tôi quyết định trước hết sẽ lắng nghe cô ấy nói. Vì không nghe được, nên làm vậy cũng không có cách nào khác, phải không?

Ngay khoảnh khắc đó, Chise đỏ mặt hung hăng véo má mình.

「Chẳng~ có~ chuyện~ gì~ cả~ đâu! Đồ hạ bộc ngốc nghếch kia! Lại đây, đưa tay cho tôi!」

Bị giận vô cớ, tôi làm theo lời cô ấy, đưa tay ra.

Tôi lạ lùng ý thức được bàn tay đang chồng lên nhau, hơi cảm thấy ngại ngùng.

Có cùng tâm trạng với tôi không, Chise cũng đờ người ra trong tư thế nắm tay, và quay mặt đi hướng khác.

Không biết phải làm sao, nên tôi cứ giữ nguyên không nhúc nhích.

Chính Chise cũng rất bối rối.

Cô ấy liên tục chìm vào sự bối rối không giống với chính mình.

Chise chỉ có thể tự phán đoán trạng thái của bản thân mình như vậy. Rõ ràng là chẳng có điều gì đáng ghét xảy ra cả.

Takumi rất dịu dàng, dịu dàng với tất cả mọi người.

Đương nhiên, tôi biết bản thân mình, Fumino và Nozomi đều chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng Takumi, nhưng đó quả nhiên là vị trí bình đẳng giữa cả ba người, còn vị trí mà tôi thực sự muốn chỉ có một mà thôi.

Sự thật đó cần phải được tất cả mọi người biết, nhưng tôi lại không thể nói ra.

Ở Vương quốc Astlan, hai người đã giúp đỡ lẫn nhau, rồi sau đó hôn nhau.

Lúc đó tôi cảm thấy mình đã trở thành 「Người đặc biệt của Takumi」.

Nhưng khi trở về Nhật Bản, lại trở về vị trí ngang bằng với những người khác… quả nhiên lại trở thành như trước.

Biết đâu đó là điều đương nhiên.

Đó có thể chỉ là hiệu ứng cây cầu treo đơn thuần, phát sinh trong một trải nghiệm phi thường, vô lý cùng cực mà thôi. Mặc dù là vậy.

Mặc dù là vậy, tôi có nghĩ như thế là vì sự ích kỷ của mình không.

Vì, tôi đã trao nụ hôn đầu của mình đi rồi mà.

Sau đó, trái ngược với tôi, Takumi lại có vẻ vừa bận tâm đến Fumino và những người khác, vừa bối rối vì tôi.

Thực sự, bản thân mình thực sự muốn gì chứ. Muốn trở thành như thế nào chứ.

Takumi, bây giờ, không phải đang nắm tay tôi, mà là đang 「kéo tay」. Rõ ràng anh ấy không hề biết rằng chỉ như vậy thôi cũng có thể khiến tôi yên tâm đến mức nào…

Vừa cảm nhận được hơi ấm truyền từ lòng bàn tay của Takumi, Chise khó nhọc thốt lên.

「Takumi… tôi muốn đi dạo dọc sông Kamogawa.」

「Hả, Chise không phải đang mệt sao?」

Tôi cảm thấy dũng khí trỗi dậy vì Takumi đã gọi tôi là Chise. Đây chính là bằng chứng. Bằng chứng cho thấy những ngày tháng ở Vương quốc Astlan là có thật.

「Chỉ đi cùng tôi một lát… thôi cũng được rồi…」

「Tôi nói này, không sao chứ, Chise, từ nãy đến giờ cô không được khỏe đó. Bình thường thì, [Tôi muốn đi dạo, đi theo tôi đi] cô sẽ nói như vậy mà?」

「Ư… ư—」

Toi rồi. Đã khiến anh ấy lo lắng rồi. Cứ tấn công bừa bãi không giống với bản thân mình chính là nguyên nhân thất bại của mình.

「Vậy… vậy thì, đi theo tôi! Đây là mệnh lệnh.」

Chise thấp thỏm chờ đợi câu trả lời.

Hẹn hò ở Kamogawa. Hai người yêu nhau. Những từ ngữ như vậy cứ nhảy nhót trong đầu.

「Sông Kamogawa là con sông đang chảy ngay ở đó phải không. Được thôi.」

「Thật sao!?」

「Nozomi ra thì chúng ta sẽ đi cùng nhau.」

Anh ấy vừa cười vừa nói.

…Anh hoàn toàn không hiểu. Thực sự không hiểu. Chính vì thích điểm này nên tôi không có cách nào cả.

Takumi chính là người như vậy. Là một người tốt bụng đến tận xương tủy. Tôi thở dài như thể đã buông xuôi.

「Đợi lâu rồi… Meo」

Và rồi Nozomi cuối cùng cũng thay đồ xong xuất hiện, ước nguyện của Chise bị phá hủy một cách dễ dàng.

「Này, Nozomi, sau đó.」

「Đừng nói nữa!」

「Ể?」

「Ý định thay đổi rồi. Quả nhiên là vì tôi mệt mỏi quá! Tôi về phòng khách sạn nghỉ ngơi đây.」

「Thế, thế à…」

Vì mệt nên đã trở nên yếu đuối. Một tôi như thế này không phải là tôi.

Tấn công quyết liệt mới là phong cách của tôi. Ngày mai, đúng vậy, ngày mai có nửa ngày tự do hoạt động, phải quyết đấu! Giữa tôi và Takumi chắc chắn có một sợi dây liên kết!

Việc Chise đã kiên quyết hạ quyết tâm trong lòng như vậy, Takumi không hề biết.

Đó là tín hiệu kết thúc chuyến du lịch học tập của chúng tôi.

Tuy vẫn như thường lệ cãi nhau, nhưng mọi người đều nở nụ cười.

Cứ thế, toàn bộ lịch trình chuyến du lịch học tập đã kết thúc.

Tuy nhiên, vẫn còn một chuyện chưa kết thúc.

Người nhà sản xuất tên Eiji và đồng bọn cũng đi cùng chuyến bay với Takumi và nhóm bạn.

「…Tim đập không ngừng nghỉ, Jessica.」

「Eiji, nước dãi, chảy ra rồi đó?」

Cô gái tóc vàng xinh đẹp lấy khăn tay từ trong ngực áo ra lau mặt cho Eiji.

Điểm đến của chàng trai đẹp trai với hai tay đầy đặc sản Nhật Bản là thị trấn Suzune.

Và, bây giờ họ đang dần tiến gần đến điểm đến đó.