Shā yǔ jiāo'ào yǔ péngyǒu yǔ
**BẢN DỊCH WEBTUBO**
**Chuyển ngữ từ:** Light Novel Country
**Scan bởi:** ThinkUltra
**Biên dịch bởi:** qq1147862973
***
Khoảng cách múi giờ giữa Vương quốc Aslan và Nhật Bản là sáu tiếng.
Khi đêm đã khuya, Takumi và Chise vô tình thiếp đi, thì Nozomi đã dậy sớm và bắt đầu làm bánh. Đây là lần đầu tiên Nozomi ngủ một mình sau khi đến Stray Cats.
Đã lâu lắm rồi, cái cảm giác cô đơn này.
「Yo, chào buổi sáng, chào buổi sáng, chào buổi sáng nha.」
Ieyasu đến, hớn hở một cách vô nghĩa. Anh ta bất ngờ là một trợ thủ đắc lực, có thể nhanh chóng nắm bắt tình hình.
「Meo. Nhờ anh, Ieyasu-san.」
「Hê hê, được đấy. Bị tsundere gọi tên cảm giác như được bật cờ vậy. Chắc đánh giá của em về anh dần tốt lên rồi, không còn chỉ là 'bình thường' nữa chứ?」
「…Meo? Gì cơ? Lúc nào cũng 'bình thường'.」
Nozomi cũng quên mất “bình thường” là gì rồi. Ngày xưa, Ieyasu là người duy nhất được Nozomi đánh giá là "bình thường" chứ không phải "thích", trong khi tất cả thành viên của câu lạc bộ đều là "thích", chỉ riêng anh không phải. Ieyasu rất để tâm chuyện này…
Bỏ qua Ieyasu đang buồn rầu, vị khách tiếp theo đã đến.
「Ủa? Sao Kikuchi-san lại ở đây?」
Là Fumino, mắt cô đỏ hoe, trông như thức trắng đêm.
Chắc là cô ấy không ngủ được vì lo lắng và cô đơn.
「Nozomi, để mình giúp gì đó nhé. Takumi có liên lạc lại chưa?」
「Meo. Sau khi đến Vương quốc Aslan, anh ấy gọi điện từ sân bay.」
「Thật… thật sao. Vậy thì tốt rồi.」
Nghe tin Takumi bình an, Fumino nhẹ nhõm đôi chút. Nhưng vì chính mình là người hỏi, nên Fumino cảm thấy hơi khó chấp nhận, trong lòng có chút phức tạp.
Nếu ở nơi có mạng thì có thể gửi email, nhưng nếu chỉ có thể gọi điện thì gọi về Stray Cats là cách liên lạc tiết kiệm nhất. Fumino cũng hiểu điều đó, nhưng…
「Anh ấy đã nói gì?」
「Anh ấy cúp máy ngay lập tức.」
Thực tế, gọi điện quốc tế bằng điện thoại công cộng sẽ tốn rất nhiều tiền, nên Takumi chỉ có thể nói những điều tối thiểu nhất.
「Thật sao. Ừm… thôi vậy. Mình nghĩ anh ấy sẽ gọi lại.」
Ước gì Takumi gọi đúng lúc mình ở cửa hàng. Fumino thở dài.
Lấy lại tinh thần, các thành viên Câu lạc bộ Mèo Hoang bắt đầu chuẩn bị cho buổi sáng.
「…Xin làm phiền.」
Cốc cốc, có tiếng gõ cửa đã mở, nhắc nhở sự hiện diện của ai đó.
Quay đầu nhìn lại, đó là Satō. Cô mặc bộ đồng phục của Học viện Umenomori, không phải đồng phục hầu gái.
Thực tình, đồng phục này vốn đã quen thuộc trong học viện, nhưng mặc trên người cô ấy lại thấy rất mới lạ.
「À, Satō. Chào buổi sáng. Umenomori-san thế nào rồi? Cậu đến đúng lúc đấy, Takumi có gửi một lá thư nhờ chúng tớ chuyển cho Umenomori-san, mình muốn cậu đưa lá thư đó cho cô ấy.」
Satō lắc đầu với vẻ mặt đau khổ.
「Không thể đưa được ạ.」
「…Meo, sao vậy? Chise-san, cô ấy không sao chứ?」
Vì Satō tỏ vẻ lạ lùng, Nozomi lo lắng hỏi.
「Tiểu thư Chise… đã đi rồi. Đi đến Vương quốc Aslan. Vừa nãy Đại sứ quán Nhật Bản ở đó đã liên lạc về. Hiện tại cô ấy đang ở đại sứ quán với Takumi-sama. Thế là chúng cháu được nghỉ vô thời hạn rồi…」
「「Ế Ế Ế Ế Ế Ế!」」
Các cô gái ở Stray Cats đồng thanh hét lớn.
「Ồ ồ. Hai người đến Trung Đông à. Chuyện này… có gì xảy ra cũng không lạ đâu… Phụt!」
Ieyasu định lắm lời đã bị Fumino & Nozomi & Satō tát cho một cái.
Ba người nhìn nhau với vẻ mặt tái mét. Thế là, số người cần lo lắng đã tăng gấp đôi rồi.
Tiện thể, nội dung phải lo lắng cũng tăng vọt đối với Fumino và Nozomi.
***
Tỉnh dậy, Takumi phát hiện trần nhà không phải cái mình quen thuộc. Không hiểu sao, có mùi đất.
「…Ưm…?」
Nghiêng đầu muốn đứng dậy, nhưng người nặng trĩu.
Rất nóng và rất nặng, mình bị một bầy mèo tấn công sao?
Những con mèo gần như luôn xông vào phòng Nozomi, vào buổi sáng mùa đông khi Nozomi thức dậy rời phòng, chúng sẽ tràn vào phòng Takumi, đôi khi Takumi suýt chết ngạt.
Để không bị ngạt thở, để loại bỏ vật nguy hiểm, Takumi đưa tay lên vật nặng, nhấc nó lên…
「Ể?」
Không nhấc lên nổi. Giờ đang là giữa hè, siêu nóng.
「Ưm… nya… hừ hừ」
Và thứ Takumi tưởng là mèo đang phát ra tiếng thở ngủ, rồi lật người.
「Ố ồ…!」
Sau khi lật người, Takumi đối mặt với khuôn mặt của Umenomori… Gần quá!
「Ờ… đúng rồi! Đúng rồi đúng rồi, hôm qua đến Vương quốc Aslan, vì chỉ có một phòng…」
Rất nhiều chuyện chợt ùa về. Bị ném trúng bằng vòi tắm, sau đó một loạt chuyện xảy ra, cuối cùng Takumi và Umenomori cùng ngả xuống giường ngủ vì thấy phiền phức. Cả hai đều mệt mà.
「Hừ… nyu… hừ」
…Không tốt, giờ không phải lúc mải mê ngắm mặt ngủ.
Nhưng, Umenomori dễ thương quá. Khi thức dậy cô ấy sẽ trở thành một tiểu động vật nguy hiểm đáng yêu, nhưng khi ngủ thì đúng là thiên thần. Nghĩ kỹ thì Takumi đã nhìn thấy mặt ngủ của Fumino và Nozomi rồi, nhưng đây là lần đầu thấy mặt ngủ của Umenomori.
「Lông mày dài thật…」
Khi thức, đôi mắt cô ấy tròn xoe và mạnh mẽ, khác hẳn vẻ đang ngủ hiện tại. Lông mày dài đến nỗi đổ bóng xuống dưới mắt. Đôi lông mày hơi cong cong, tắm mình trong ánh nắng buổi sáng, phát ra ánh vàng rực rỡ. Giống như búp bê vậy. Hơn nữa, thân hình cũng nhỏ bé.
Một khi ý thức được cô ấy, lưng Takumi đã ướt đẫm mồ hôi. Trái tim cũng đập thình thịch như muốn vỡ tung lồng ngực. Hai người, một nam một nữ. Hôm qua cũng đã nhìn thấy cơ thể trần… và cảm giác mùi hương rất dễ chịu.
「Ưm… ưm? Su… zuki-san… Satō-san—… Ai đã trải cái chăn này vậy… Khó ngủ quá… Huhu, nóng quá giảm nhiệt độ điều hòa đi…」
Umenomori nói mớ và lật người nhiều lần. Xem ra, cô ấy sắp tỉnh rồi.
Đối mặt trên giường như thế này quả thật không hay lắm.
「…Ưm ưm…., cho trà. Trà sáng chuẩn bị xong chưa, Sebastian!」
Takumi định lén rời giường thì bị tấm chăn hung hãn tấn công.
「Á!」
「Hả? Cái gì, tiếng vừa rồi là… gì, gì thế, quái vật chăn?」
「Khoan, khoan đã! Quái vật chăn là cái gì!? Cậu đang nói mình hả?」
「Á Á Á Á Á!」
Takumi ăn một cú đá bay từ Umenomori xuyên qua lớp vải.
Rõ ràng là cô ấy quấn chăn lên người Takumi, vậy mà còn tấn công Takumi, quá đáng thật.
「Tôi mơ ngủ nên thế này cũng có sao đâu.」
Ừ, đúng vậy. Umenomori đỏ mặt, vẻ mặt không vui như đang rất tức giận.
Takumi vừa lấy khăn ướt đắp vào chỗ sưng ở quai hàm, vừa gật đầu.
「Tóm lại! Từ nay về sau cấm nhìn tôi lúc mới ngủ dậy! Biết chưa!」
「Biết rồi.」
Thôi vậy. Tuy có chút đau đớn, nhưng nhờ vậy cũng không cần thấy ngượng ngùng nữa.
Hơn nữa, nhân tiện cũng quên luôn chuyện hôm qua đi. Lúc này, Umenomori lầm bầm nói gì đó.
「Hửm? Gì cơ?」
「Gì, không có gì cả! Tôi phải thay đồ rồi, Takumi mau ra ngoài!」
Bị mỹ thiếu nữ quát, Takumi vội vã rời khỏi phòng.
***
Trên giường, Chise đứng như một vị tướng, nhưng sau khi thấy Takumi rời phòng, cô liền mất hết sức lực mà ngồi phịch xuống. Đôi chân cong của cô không ngừng run rẩy.
「Ư, huhuhu~~」
Chỉ nghĩ đến việc Takumi có thể tức giận, mặt cô càng đỏ hơn, đỏ đến mức như đang bốc hơi.
「Á Á Á Á Á~~~~, bị nhìn thấy mặt ngủ rồi…!! Mình không nói gì kỳ lạ chứ. Không nhớ nổi thì làm sao bây giờ…」
Cái chăn tối qua còn không muốn chạm vào, giờ Chise lập tức vùi mặt vào đó. Mái tóc vàng óng mượt xõa ra từ mép chăn.
「Ghét ghét, mình chắc chắn đã nói gì đó kỳ lạ! Bị Takumi nghe thấy rồi! Đáng xấu hổ quá! Đáng xấu hổ quá! Hơn nữa, còn chưa rửa mặt… Bị nhìn thấy mặt ngủ rồi á á á!!」
Cố gắng hết sức để kìm nén tiếng rên rỉ lớn, nhưng vẫn có những tiếng nhỏ thoát ra. Đối với một thiếu nữ đang yêu, không có gì đáng xấu hổ hơn việc bị người mình thích nhìn thấy mặt ngủ của mình. Hơn nữa lại là lúc cô ấy không để ý.
「Áu áu áu áu áu áu áu áu áu áu áu!」
Vừa rên rỉ, Chise vừa dùng hai tay đấm vào giường.
「Chết mất…」
Xấu hổ chết mất, chuyện này có lẽ có thể xảy ra.
Chise nghĩ vậy, một mình dằn vặt.
***
Bữa sáng là bánh mì và rau củ đơn giản, cùng với cà phê cho đủ đường. Phu nhân của Sajay tươi cười chia thức ăn cho chúng tôi, nên không khỏi ăn rất nhiều.
「【Ừm – được đấy. Nhà có khách đến.】」
「【【Được đấy.】】」
Đối diện với gia đình Sajay đang mỉm cười, tôi và Umenomori lộ ra vẻ mặt phức tạp pha chút ngại ngùng.
「【Hôm qua không ngủ ngon sao?】」
Cô bé nhà Sajay lo lắng hỏi tôi, Umenomori dịch lời cô bé cho tôi nghe.
「Không, làm gì có. Đừng lo. Cảm ơn đã quan tâm.」
Tôi xoa đầu cô bé. Cô bé lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
「【Ha ha ha, đừng lo Kikia. Anh trai này chỉ bị vợ anh ta đánh ra khỏi phòng tắm thôi. Đàn ông thì luôn vậy mà. Vợ mạnh mẽ thì gia đình sẽ êm ấm, nước nào cũng thế cả thôi!】」
Sajay vui vẻ nói gì đó, Umenomori đỏ mặt không dịch cho tôi nghe.
「【Ngày xưa ấy, nước này thường xuyên đón khách du lịch như vậy. Đất đai cũng màu mỡ, ngành du lịch cũng phát triển thịnh vượng. Nhưng, các bộ lạc ai cũng nói những lời tự phụ…】」
「【Thôi nào thôi nào, sao lại nói vậy với khách. Lỡ họ nói không muốn đến nước này nữa thì sao.】」
Phu nhân của Sajay ôm lấy chồng, như an ủi ông.
「【Để các cháu nghe những chuyện không hay, thật xin lỗi nhé. Nhưng, nhà ta nhờ các cháu mà kiếm được tiền công một tuần làm việc, đã lâu rồi mới được hưởng niềm vui tiếp khách. Cảm ơn các cháu.】」
…Đáng lẽ chúng tôi mới là người phải nói câu đó.
Không ngờ lại được đón tiếp nồng hậu đến vậy. Tôi nghĩ đây là một tài sản vô giá.
「【Thế thì, hôm nay các cháu đi đâu? Nếu các cháu bao ta thì dĩ nhiên sẽ không lấy phí người nước ngoài, trong mức phí thông thường sẽ giảm cho các cháu 3% coi như là dịch vụ. Tiện thể, nếu các cháu ở nhà ta vài ngày liên tiếp thì tiền phòng cũng sẽ giảm 5% so với đêm qua.】」
「Đúng là biết làm ăn thật. Mà, quả thật an toàn hơn nhiều so với việc tùy tiện tìm một nhà trọ. Hơn nữa…」
Vẻ mặt của Umenomori từ ngạc nhiên chuyển sang vẻ mặt của một thương gia.
「Không thể coi thường mạng lưới thông tin của người dân địa phương. Takumi, được chứ. Cứ đặt cược vào những người này.」
「Dĩ nhiên. Ván đã đóng thuyền rồi.」
Chúng tôi nhìn nhau cười.
「【Được thôi, Sajay. Chúng tôi chấp nhận tất cả các điều kiện này. Nhưng, có hai yêu cầu.】」
「【Là gì thế? Cháu cứ nói.】」
「【Một là phòng chuẩn bị thêm một giường. Hai là….】」
Umenomori ra hiệu bằng mắt cho tôi, tôi liền lấy ra một xấp ảnh đã được rửa sạch từ ba lô leo núi.
Ảnh của chị Otome.
「【Tôi muốn tìm người này. Các cháu có thể giúp tôi tìm cô ấy được không?】」
Phu nhân và bọn trẻ đều rất hào hứng nhận lấy ảnh.
「【Ta biết rồi. Cứ giao cho ta!】」
Phu nhân vỗ ngực. Thật đáng tin cậy.
Bọn trẻ cũng hứa với chúng tôi sẽ hỏi rất nhiều người.
「【Hiện tại, người nước ngoài ở đất nước này rất ít, mọi người cũng lo bị cuốn vào chiến tranh. Nếu người trong ảnh ở thị trấn này, nhất định sẽ tìm ra thôi.】」
Sajay cũng nói sẽ hỏi những người lái taxi đồng nghiệp của mình.
Lần này phải tin rằng sẽ có được thông tin.
***
Nhưng, thế giới này không dễ dàng đến thế.
Sau đó ba ngày, chúng tôi hoàn toàn không nhận được bất kỳ thông tin nào.
Lúc này, các thành viên Stray Cats đang bồn chồn lo lắng chờ đợi tin tức.
Cũng vì là kỳ nghỉ hè, tất cả mọi người đều ở lại Stray Cats mỗi ngày.
Vì điện thoại chỉ gọi đến đây, nên cũng chẳng có cách nào khác.
Tiện thể, cửa hàng vẫn đông khách như thường lệ.
「Ái chà—mấy năm trước cứ đến hè là khách giảm, sao bây giờ cửa hàng lại đông khách thế này!」
「Ể—bào đá, có ai muốn bào đá không!」
Ieyasu và Daigorō đang vui vẻ bán bào đá trong cửa hàng.
Họ tìm thấy một chiếc máy bào đá dùng cho quán hàng rong trong cửa hàng, thử bán bào đá thì lại rất được ưa chuộng.
Các loại đồ uống lợi nhuận cao cũng bán chạy vèo vèo, cửa hàng rất đắt khách.
Takumi trở về nhìn hóa đơn có khi sẽ nói mình không cần ở cửa hàng nữa rồi đi Đức luôn.
「…Fumino-san.」
「Sao thế Nozomi-chan.」
Trong Stray Cats, Nozomi là người buồn bã nhất. Fumino thì bất ngờ vẫn giữ được nụ cười bình thường.
「Không sao chứ?」
Không có chủ ngữ, nhưng Fumino vẫn hiểu Nozomi muốn nói gì.
「Không sao cả.」
Không có căn cứ, nhưng Fumino vẫn kiên định nói.
「Mình biết mà. Takumi-san nhất định sẽ mang Otome-san về.」
「…Fumino-san, mạnh mẽ thật.」
Nozomi nhìn Fumino với ánh mắt ngưỡng mộ. Trong mắt Fumino, ngọn lửa vẫn lay động.
「Đâu có… Cũng không hẳn là không có.」
「…Này, Fumino-san. Mình có thể đến phòng cậu không?」
「Hả? Tự nhiên sao thế?」
「Mình muốn làm gì đó, mình có lẽ có thể làm được gì đó.」
Nozomi rất nghiêm túc. Đôi mắt cô ấy thể hiện cô ấy không muốn ngồi yên mà không làm gì.
「Senpai, senpai, cứu em với! Em một mình… Chuyện gì, chuyện gì đang xảy ra thế?」
Trong lúc Fumino và các cô gái đang nói chuyện, Kokoro đang một mình trông coi cửa hàng chợt nhận ra vẻ mặt của hai người.
「Không sao đâu. Xin lỗi nhé.」
Fumino xua tay ý bảo Kokoro không cần bận tâm, nhưng Nozomi lại cúi đầu.
「…Xin lỗi. Mình, đã ích kỷ rồi.」
「Ừm. Nhưng ở đây còn có người ích kỷ hơn nữa mà.」
Chise cũng bình an chứ. Có cần phải tát cô ấy một cái, nên mong cô ấy bình an trở về.
「Được thôi, Nozomi-chan. Em muốn làm thì cứ làm đi. Có chị ở cửa hàng thì em không cần lo lắng đâu.」
「Fumino-san… Cảm ơn cậu.」
Dù là tình địch, nhưng lại hiểu lòng mình hơn ai hết.
Hai người ôm lấy nhau.
「Phải cố gắng lên nhé. Chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.」
「Meo. Mình sẽ cố gắng.」
Thế rồi, hai người bắt đầu cuộc chiến. Mỗi người một cách, vì những người mình trân trọng.
Và rồi, quả nhiên như dự đoán sao?
Cuối cùng, người phát hiện ra người quen biết chị Otome lại là con gái của Sajay, Kikia.
Chúng tôi chỉ có thể cảm ơn vì quyết định của mình là đúng đắn. Có lẽ, ngay cả mạng lưới thông tin của Umenomori cũng không phải là người dân của đất nước này. Chúng tôi không khỏi ôm lấy Kikia.
Cô bé tự hào dẫn một chàng thanh niên đến.
「【Anh này nói anh ấy biết đó!】」
Đại khái nghe anh ta nói, anh ta kiếm sống bằng cách làm việc trong một tổ chức phi lợi nhuận địa phương.
「【Người trong bức ảnh đó là Otome đúng không. Vòng một nảy nở.】」
Tóc đen dài, luôn tươi cười rạng rỡ, và tiện thể, còn là một người đẹp có bộ ngực khủng. Đúng là chị ấy rồi!
「Đã, đã gặp ở đâu? Em, là em trai của chị ấy!」
「【Cô ấy từng làm tình nguyện viên ở khu trại tị nạn gần đây. Nhưng…】」
「Nhưng sao?」
「【Thực tế là cách đây không lâu cô ấy biến mất không dấu vết, lẽ ra phải có người đi tìm… nhưng không tìm thấy. Ở đây có rất nhiều trường hợp bắt cóc người nước ngoài, có lẽ sẽ yêu cầu tiền chuộc, nên chúng tôi đã đợi, nhưng không có liên lạc nào như vậy… Vậy thì, cô ấy đã về rồi chăng, chúng tôi nghĩ vậy.】」
Chàng thanh niên có vẻ xin lỗi nói. Tôi không khỏi ghé sát mặt lại gần.
「Tại, tại sao!?」
「【Ừm. Nói thật, ngay cả những nhân viên được tổ chức chính thức cử đi cũng có người không chịu nổi mà bỏ trốn. Không ít trường hợp vừa quen việc đã bị tổ chức thay đổi và đưa về. Otome là một tình nguyện viên kỳ lạ một mình đến đất nước này, không ai có thể ràng buộc cô ấy…】」
Là vậy sao… Vậy thì, thông tin Umenomori điều tra được nói rằng chị ấy mất liên lạc, kết quả lại khớp với thông tin này, không hề có thêm thông tin mới…
「Bây giờ, không biết chị ấy ở đâu đúng không…」
「【Ấy chà, chồng mà mặt ủ mày ê thì vợ sẽ lo lắng đó.】」
Tôi không khỏi cúi đầu ủ rũ. Phu nhân của Sajay vỗ vai tôi.
「【Chuyện giờ mới bắt đầu. Sajay, nói với cậu ta đi.】」
「【Ấy ấy, tôi còn muốn tạo bất ngờ cơ mà.】」
Sajay mỉm cười.
「【Nhờ Kikia tìm được người này mà ta biết được một chuyện. Otome không thuộc tổ chức phi lợi nhuận nào, nên không có phương tiện di chuyển đúng không? Ta chợt nghĩ ra và đi điều tra. Thế rồi, đã phát hiện. Có một tài xế xe tải thấy một phụ nữ tóc đen đã lên chiếc xe tải chở hàng lên núi.】」
Sajay!? Sao không nói chuyện này ngay từ đầu!
「【Chỉ là… mà, ta không khuyên các cháu nên đi.】」
Sajay xoa râu, vẻ mặt đăm chiêu, rồi thở dài.
「【Khu vực đó, rất gần căn cứ của quân nổi dậy. Dĩ nhiên, chiến sự cũng rất nghiêm trọng. Người Nhật sợ cả côn trùng thì làm sao chịu đựng được nơi đó…】」
「Tôi sẽ đi!」
Tôi biết ông ấy đang lo cho tôi, nhưng tôi vẫn kiên quyết nói.
Sajay nhún vai.
「【Mà, ta biết ngay cháu sẽ nói vậy mà. Người cho thông tin nói có một yêu cầu. Người ta quen biết mong có người đến khu trại tị nạn đối diện làm phiên dịch. Vợ cháu hình như học ngôn ngữ khá tốt.】」
「【Ố ồ, thật tinh mắt. Tiếng Anh, tiếng Pháp thì không thành vấn đề. Hơn nữa….】」
Umenomori nói tiếp ngay sau đó.
「【Sajay, cảm ơn ông.】」
「Ume, Umenomori, vừa rồi là…」
「Đúng vậy, ngôn ngữ ở đây! Tiếng Aslan đó. Nghe cuộc đối thoại lâu như vậy rồi, nói chuyện hàng ngày thì ít nhiều cũng hiểu. Mà, cũng dùng chút thủ thuật nhỏ.」
Umenomori tự hào, không, điều này thực sự đáng để tự hào.
「【Tốt lắm, vậy là quyết định rồi. Sáng mai, xuất phát thôi. Xe tải sẽ đưa các cháu đến đó!】」
Cuối cùng cũng có thể tiếp cận chị Otome thêm một bước. Tim đập thình thịch.
***
Tối hôm đó, chúng tôi mở một bữa tiệc chia tay nhỏ. Giá cao hơn thị trường một chút, nhưng ở Nhật thì bằng tiền phòng khách sạn kinh doanh, lại còn có bữa ăn. Chúng tôi trả tiền cho bốn ngày, phu nhân Sajay vừa xin lỗi vừa vui vẻ nhận lấy.
「【Xin lỗi nhé, Sajay nói những lời vớ vẩn. Ban đầu là muốn cho các cháu ở miễn phí, nhưng gia cảnh chúng ta không được tốt cho lắm… Số tiền này, chúng ta tiết kiệm dùng được hai tháng. Cảm ơn các cháu.】」
「Nói gì thế. Các bác còn tìm ra manh mối của Otome cho chúng cháu, chúng cháu mới phải nói lời cảm ơn chứ.」
Umenomori nói đúng. Hơn nữa, những bữa ăn được chuẩn bị tận tâm mỗi ngày đã lấp đầy bụng chúng tôi.
Kikia cùng cậu em trai nhỏ mũi vẫn còn chảy ròng ròng ngồi lên đùi chúng tôi.
「【…Phải đi rồi sao? Ở lại thêm vài ngày nữa đi mà.】」
「Xin lỗi. Các anh phải đi tìm chị rồi.」
Việc đối thoại thông qua phiên dịch của Umenomori đã trở thành thói quen. Biểu cảm có thể tiết lộ rất nhiều thông tin.
「【Là vậy sao… Buồn quá.】」
Tôi chợt nhớ ra một món đồ, và đưa nó cho lũ trẻ đang thân thiết với tôi.
「À, đúng rồi. Cái này, tặng cho các em.」
Tôi đang định lấy món đồ chơi phong cách Nhật Bản dễ thương mà Yune-san đã tặng ra để tặng cho Kikia và em trai cô bé. Ngạc nhiên thay, Sajay đã ngăn tôi lại.
「【Không, không được không được. Sao có thể nhận được chứ. Tiền taxi và tiền phòng trọ thì phải lấy của cháu, nhưng, đồ không có lý do thì sao có thể nhận. Điều này không phù hợp với lòng tự tôn của chúng ta.】」
Tôi ngạc nhiên nhìn Sajay với vẻ mặt nghiêm túc. Phải rồi, người dân đất nước này đều như vậy sao.
「…Nhưng, đã là bạn bè rồi, muốn tặng một món quà… cũng không được sao?」
Umenomori dõng dạc dịch lời tôi.
「【…Bạn bè, ư. Người Nhật nghĩ vậy sao.】」
Sajay khoanh tay, suy nghĩ… rồi đưa đồ chơi cho hai đứa trẻ.
「【Được, vậy thì, chúng ta là bạn bè. Lần tới đến đây, nhớ dẫn chị của cháu theo nhé.】」
Lũ trẻ vui mừng reo hò vì món đồ chơi lạ lẫm chưa từng thấy.
Chúng tôi cũng rất vui, nụ cười không thể khép lại.
「【Đến lúc đó, tôi sẽ giảm giá 10% tiền phòng!】」
…Đành chịu với Sajay thôi. Chúng tôi cười phá lên từ tận đáy lòng.
Đêm hôm đó vui vẻ đến nỗi thức khuya, không để ý nên ngủ quên mất. Đến khi tỉnh dậy, chúng tôi may mắn đến kịp nơi đã hẹn với Sajay.
「X-xin lỗi!」
「【Để các cháu đợi lâu rồi! Vậy thì, đi ngay thôi nào!】」
Tài xế xe tải mà Sajay giới thiệu mỉm cười với Umenomori đang tự cao tự đại vì mình đã đến muộn. Người thật tốt bụng.
「【Ồ ồ, đến rồi đấy à. Sajay đã nói rồi. Là để phiên dịch đúng không? Giúp ích lắm đấy.】」
Người khác mà Sajay giới thiệu là chú Jubair người Pháp. Chú ấy cũng đang mỉm cười, trông có vẻ tốt bụng.
Hai người liền bắt đầu nói chuyện. …Oa—hoàn toàn không hiểu gì cả. Umenomori hình như đang nói chuyện với Jubair bằng tiếng Pháp. Thật sự, Umenomori mạnh mẽ quá.
「Ông ấy nói chúng ta hãy lên xe tải. Nếu không sẽ muộn mất.」
「Được, được ạ! Nhờ chú!」
Tôi cúi đầu, rồi lên thùng xe tải nhỏ đi đến khu trại tị nạn.
Họ đang nói gì, tôi hoàn toàn không hiểu.
「Ông ấy nói phải mất khoảng mười tiếng đồng hồ để đến khu trại tị nạn.」
Hô—mười tiếng đồng hồ à. …Hả? Mười tiếng đồng hồ!?
「【Khoan đã, vừa nãy anh nói mười tiếng đồng hồ?】」
「Mười tiếng đồng hồ, vậy trong thời gian đó việc ăn uống và đi vệ sinh thì xử lý thế nào?」
「【Anh muốn chúng tôi ngồi mười tiếng đồng hồ trên cái chỗ cứng như một tấm ván này à?】」
Umenomori hỏi Jubair, người không hiểu tiếng Nhật, bằng tiếng Pháp, rồi Jubair thấy vẻ mặt sốc của chúng tôi thì phá lên cười, và trả lời rằng rồi sẽ có cách thôi.
「Đây không phải là chuyện đáng cười đâu!」
Chúng tôi đã chịu một cú sốc văn hóa, trong tình trạng đó chúng tôi tiếp tục đi đến nơi cuối cùng nhìn thấy chị Otome, khu trại tị nạn.
Con đường gồ ghề, chúng tôi bị xóc nẩy trong xe tải suốt mười ba tiếng đồng hồ (vượt quá thời gian dự kiến).
Nhưng ở đây có một điểm mù bất ngờ. Chúng tôi không lường trước được “thời gian xóc nẩy”.
Đúng là xe đã chạy mười ba tiếng đồng hồ. Nhưng, trong đó vì ăn uống, có thời gian dừng xe kéo dài, hơn nữa còn có hoạt động cắm trại đang chờ đợi!
Kết quả là, chúng tôi đến khu trại tị nạn khi đã qua hai mươi tư tiếng.
Tiện thể, cảm nhận của Jubair là “Lần này nhanh đấy chứ.”
Cảm giác thời gian của chú ấy khác xa chúng tôi… Chúng tôi làm phiên dịch viên trong khi Jubair giao vật tư trong xe tải cho nhân viên. Thực tế thì Umenomori là người phiên dịch, còn tôi chỉ giúp đỡ vận chuyển vật tư.
Cứ như vậy, chúng tôi đã đến khu trại tị nạn mà Jubair nói…
「Đây là… lều, toàn là lều thôi.」
Tất cả những gì mắt thấy đều là lều, lều, lều, lều.
Đã biết một phần, nhưng quả nhiên khi thực sự nhìn thấy thì vẫn kinh ngạc hơn.
「Bên kia có nhà kìa…」
Nói là nhà, cũng chỉ là những công trình ghép bằng ván gỗ. Cũng có thể gọi là nhà tiền chế. Dù vậy, đây cũng là những công trình tươm tất nhất trong khu trại tị nạn này. Nhìn cảnh tượng này tôi chỉ biết đứng ngẩn ra, rồi nhìn xung quanh.
「Thế này… chị, nhìn thấy chắc chắn sẽ cố gắng…」
Đúng vậy, chị ấy là người không ngại ngần ở bất cứ đâu, sẵn lòng giúp đỡ người khác. Nhìn cảnh này, chị ấy chắc chắn sẽ dùng sức mạnh như xe ủi đất để hành động vì người khác.
Là em trai của chị ấy, mình không thể chỉ đứng ngẩn ra.
「Trước tiên phải có được tin tức của chị.」
「Đúng vậy. Trung tâm khu trại tị nạn chắc có cơ sở quản lý.」
Chúng tôi đi đến khu vực các tổ chức phi lợi nhuận tập trung. Rồi nhận được câu trả lời ngắn gọn.
「【À à, đúng là có một thời gian cô ấy ở đây. Giao lưu với người dân địa phương, đặc biệt rất nỗ lực giúp đỡ về tình trạng vệ sinh và đảm bảo thức ăn… Cậu hỏi tôi mới nhận ra dạo gần đây không thấy cô ấy.】」
Khu trại tị nạn này rất lớn, là một khu định cư với hàng ngàn người, tổ chức phi lợi nhuận này là cửa ngõ vận chuyển thực phẩm, bao gồm cả nhân viên y tế, người nước ngoài rất ít. Nhưng, chị Otome không ở trong tòa nhà gỗ này, mà giao lưu và hoạt động cùng người dân địa phương, nên họ ít gặp mặt chị ấy.
Hơn nữa, khuôn mặt của người dân đất nước này cũng mang nét châu Á, chị Otome có thể trở nên không nổi bật khi thay đổi trang phục. Umenomori thì tóc vàng, nên rất dễ nhận thấy.
「【Mà, tôi sẽ hỏi những người xung quanh. Hơn nữa, nghe nói cậu có thể phiên dịch.】」
Sau đó, chúng tôi giúp đỡ nhân viên tại chỗ một chút, rồi bắt đầu đi hỏi tin tức trong khu trại tị nạn.
Môi trường không thể nói là vệ sinh được. Mùi cũng rất nồng.
Nhưng, điều đáng ngạc nhiên là, mọi người đều rất hăng hái cười nói.
Thấy chúng tôi, ngược lại họ còn tiến đến gần.
「Umenomori, ông ấy nói gì?」
「…Ừm… Người này nói không biết!」
Umenomori bực bội trả lời tôi. Có lý do cho việc này. Từ nãy đến giờ ai cũng nói cùng một câu với cô ấy. Tôi cũng vậy, nếu là tiếng Anh thì đã có thể hiểu được rồi.
Tôi đoán cô ấy bị hỏi tại sao trẻ con lại ở cái nơi này.
「Làm cái quái gì thế! Ai cũng coi tôi là trẻ con!」
Ừm, quả nhiên không sai. Chỉ là, dù tôi muốn bảo vệ cô ấy, nhưng tôi cũng không biết tiếng Anh, nên tôi chỉ có thể an ủi Umenomori.
「Umenomori-san. Em nghĩ mà xem, người phương Đông không phải trông rất trẻ sao?」
「…Cảm giác như thế lại càng bực bội hơn ấy chứ.」
Umenomori vuốt mái tóc vàng, quay đầu lại. Má phồng lên thật dễ thương.
Đối với Umenomori có ngoại hình rất khác với người Nhật, lời này chẳng an ủi được chút nào…
Có lẽ là nhận ra bầu không khí giữa chúng tôi, một người dân địa phương với làn da rám nắng nhợt nhạt vì bị mặt trời chiếu vào đã xen vào cuộc trò chuyện của chúng tôi.
「【Sao thế? Kẻ đứng sau lưng cô gái không phải bạn trai cô à? Trẻ con mà cũng tìm được bạn trai, giỏi thật đấy.】」
「【Không phải bạn trai, là chồng chưa cưới của tôi! Biết chưa hả?】」
Họ nói nhanh quá tôi không hiểu, có phải họ đang nói về chị không?
「【Chồng chưa cưới? Ôi chà, giỏi thật! Ha ha ha ha!】」
「【Tức chết mất—!】」
…Chắc, không phải. Xem ra chuyện này sẽ kéo dài. Tôi chỉ có thể thở dài.
Cứ như vậy, chúng tôi, những người chỉ có thể đi bộ trong khu trại tị nạn, dường như rất nổi bật. Mặt trời lặn, khi màn đêm buông xuống, những người ở khu trại tị nạn mà chúng tôi đã hỏi chuyện vây quanh chúng tôi. Hơn nữa, dù cuộc sống của họ rất khó khăn, họ vẫn mang thức ăn cho chúng tôi, chúng tôi lại thấy ngại. Khi đi ra ngoài, phu nhân của Sajay cũng đã đưa cho chúng tôi rất nhiều đồ ăn mang theo. Dù vậy, mọi người đều muốn làm gì đó cho chúng tôi.
「【Gia đình của Otome ư! Nói vậy thì đúng là rất giống.】」
Mọi người đều là những người từng được chị giúp đỡ. Ai cũng lo lắng cho chị Otome đã đột ngột biến mất. Họ cũng đã cố gắng hết sức tìm kiếm manh mối…
「【Tôi nghe nói là Otome đã bỏ lỡ lễ cưới, nên mới đến đây tìm Otome đúng không?】」
「【Không, không phải vậy. Chắc là để chúc phúc cho hai người kết hôn, Otome đến đây tìm quà. Hai người này chỉ đến đón Otome thôi mà?】」
Chủ đề nhanh chóng chệch hướng. Tại sao vậy? Umenomori dịch cho tôi, mặt tôi đỏ bừng. Umenomori cũng vậy.
「Tại sao lại thành chủ đề này chứ…?」
「Không, không phải lỗi của tôi đâu! Này—các ông đừng có mà đồn thổi lung tung.」
Dù sao đi nữa, có thể gặp gỡ nhiều người quen biết chị Otome, chuyến đi của chúng tôi cũng không uổng công. Bởi vì chúng tôi biết được rằng, khi đến đây, chị Otome vẫn là chị Otome như cũ.
Mà nói mới nhớ, từ khi đến sân bay đến nay đã gần một tuần, nhưng vẫn không thể liên lạc được về bên đó.
Chắc Fumino và các cô gái đang lo lắng lắm… Cuộc điện thoại trước cũng vậy, chắc vì tốn quá nhiều tiền nên vội vàng cúp máy rồi. Mình thật muốn kể cho họ nghe chuyện ở đây. Mọi người ở Nhật Bản giờ thế nào rồi nhỉ.
***
Lúc này, tại Học viện Umenomori ở Nhật Bản, các thành viên Câu lạc bộ Mèo Hoang vẫn chưa về nhà, mà đang tụ tập lại.
Người tập hợp mọi người là Nozomi. Và người đang chủ trì cuộc họp với danh nghĩa quyền hội trưởng là Ieyasu.
「Vậy thì, trong thế giới thông tin hóa này, không thể chinh phục thế giới nếu không dựa vào mạng, JK à. Vì ngay cả việc vẽ tranh cũng có thể mô phỏng, ngày càng nhiều công việc được chuyển sang hoàn thành trên dữ liệu đó? Dù vậy tôi vẫn dành sự kính trọng cho các bản thảo manga kỹ thuật số.」
「Xin đừng nói nhảm nữa, Kikuchi-senpai, mau vào thẳng vấn đề đi.」
「Ừm. Towano-san à, dù em có chạm nhẹ vào dây đàn M của tôi, nhưng vẫn còn non lắm. Nhưng ánh mắt em nhìn tôi như nhìn lũ bò sát dưới đất thì đúng là tuyệt vời.」
「…Ghê tởm.」
Chủ đề đang có nguy cơ lệch hướng ngay tại chỗ, Nozomi đã kéo nó về đúng quỹ đạo.
「Meo. Mình muốn làm gì đó cho Takumi-san và mọi người. Giúp mình.」
Ngắn gọn, rõ ràng. Ước muốn của Nozomi chỉ có thế.
Là Nozomi tự quyết định ở lại Nhật Bản. Nên phải chịu đựng. Nhưng, cứ ngồi yên không làm gì cũng khó chịu lắm. Cũng lo lắng cho sự an toàn của Takumi và các cô gái, quan trọng hơn, không thể làm bất cứ điều gì cho những người mình trân trọng đang ở nơi nguy hiểm, đây mới là điều đau khổ nhất.
「Dù ở lại Nhật Bản, cũng nên có việc gì đó có thể làm.」
Nozomi muốn tập hợp ý kiến. Chắc chắn các thành viên Câu lạc bộ Mèo Hoang sẽ nghĩ ra những ý tưởng hay.
「Ấy chà, suýt nữa quên mất chuyện quan trọng. Takumi và Otome-senpai, và Hội trưởng Umenomori của Câu lạc bộ Mèo Hoang đã đuổi theo họ. Tóm lại, nếu chúng ta ở Nhật Bản làm hậu phương, thì mạng internet quả nhiên là không thể thiếu.」
「Vậy thì, phải làm thế nào?」
「Teng teng teng teng!」
Ieyasu trưng ra nụ cười đáng ghét và khó chịu với Daigorō đang thắc mắc, rồi chỉ vào chiếc PC trong phòng câu lạc bộ.
「Qua mạng internet đăng tin tìm kiếm Otome-senpai, rồi gửi đến toàn thế giới.」
Nozomi ngồi trước màn hình.
Sau khi gõ bàn phím nhanh chóng, màn hình khởi động mạng internet hiện ra.
「À, cái này em biết. Đây là Twitter đúng không? Nếu đăng một bài, thì cả thế giới đều có thể thấy.」
Kanae nhìn màn hình máy tính với vẻ mặt hiểu biết, gật đầu.
「Đúng vậy. Twitter. Dĩ nhiên tài khoản đã đăng ký xong rồi.」
「Thế, cái này thực tế phải làm thế nào, Kikuchi-san?」
「Đầu tiên là loan tin Otome-senpai mất tích. Nhưng, chỉ là tin tức mất tích ở nước ngoài thì chẳng ai có hứng thú tìm hiểu. Lúc này phải dùng đến bộ óc thông minh của tôi rồi. Tôi sẽ để đường link video Nico do tôi tải lên, dẫn bọn otaku nhảy sang đó, ư hahaha!」
「Meo…?」
「Để thu hút sự chú ý, tôi sẽ để Kirya-san nhảy để tải lên một video mới. Còn Shibata-san dù khuôn mặt đẹp trai của cậu ấy làm tôi khó chịu, nhưng để kéo các cô gái ba chiều đến, thì đành nhờ cậu ấy giúp việc này vậy. Nói chính xác thì không phải cởi da thịt, mà là cởi quần áo. Nhờ cậu đấy.」 (一肌脱ぐ – "ichi hata nugu" nghĩa đen là "cởi một lớp da", ý nghĩa bóng là "ra tay giúp đỡ").
「…Ha, ha ha ha」
Ngay cả Shibata, người rất giỏi lờ đi mọi chuyện, cũng chỉ có thể cười gượng gạo.
「Thế, thế thì… còn em thì sao?」
「Towano-san thì chỉ cần năng nổ ở mức độ "thử nhảy múa" cũng được, nếu không được thì cứ làm diễn viên quần chúng phía sau Kirya-san. Dù bị người khác phát hiện, cũng có thể nâng cao tinh thần của khán giả. Mấu chốt là nắm vững mức độ, mức độ. Chỉ cần ban đầu có thể thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó chỉ việc nhận tin tức của Otome-senpai thôi.」
Không ai có thể phản bác Ieyasu đang cười khoái trá.
「Cứ thế mà thu thập thông tin, sau đó chỉ việc chờ Takumi-san liên lạc chúng ta, lúc đó thì nói cho anh ấy biết. Nếu có người ở nước ngoài giúp đỡ thì càng tốt. Tóm lại cứ làm như vậy trước đã nhé?」
「Ừm, vì Otome-senpai. Và vì Takumi-san và mọi người, mình cũng sẽ giúp!」
Daigorō từ từ cởi chiếc áo phông, khoe cơ bắp rắn chắc của phần thân trên đã được luyện tập. Mọi người có mặt cũng gật đầu đồng ý.
「Meo. Cố lên.」
Khi không có nơi nào để đi, không biết phải làm sao, Otome và Takumi đã cứu Nozomi. Cô muốn đền ơn Otome và mọi người. Tình cảm này cũng có, nhưng suy nghĩ của Nozomi còn đơn giản hơn nhiều.
—Muốn những người trân trọng được bình an trở về.
—Vẫn muốn nhìn thấy nụ cười của những người trân trọng trước mắt.
Lời cầu nguyện thuần khiết đó tràn ngập trái tim Nozomi.
「Cố lên…」
Gật đầu một cách điềm tĩnh hơn bao giờ hết.
Nozomi và các cô gái không nhận ra, có một bóng người đã lặng lẽ rời khỏi phòng câu lạc bộ sau khi nhìn thấy họ.
***
Khi Nozomi và các cô gái đang say mê các hoạt động trên mạng, Fumino Serizawa đã quay trở lại cửa hàng.
Vội vàng mở cửa, kiểm tra tồn kho trước khi Nozomi trở về.
「Đường vẫn còn. Ừm… bột mì vẫn đủ.」
Sau khi Otome vắng mặt, doanh thu giảm sút giữa chừng, nhưng bây giờ hơi khác.
Hiện tại, doanh thu của Stray Cats đang dần tăng lên.
「Hừ, Takumi-san không ở cửa hàng cũng không thành vấn đề.」
Hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Ngược lại, không có Takumi-san thì sẽ không bị anh ấy cản trở, còn tốt hơn.
Nếu Takumi-san ở cửa hàng, Fumino sẽ chú ý đến mọi hành động của anh ấy, không thể yên lòng được.
Tốt nhất là không nhìn thấy anh ấy, sẽ dễ chịu hơn.
「…Dễ chịu…」
Khẽ nói. Fumino cắn chặt môi.
「Ờ, sau đó là kiểm tra lượng sô cô la tồn kho…」
「Lượng sô cô la tồn kho, ý em là cái thùng này sao?」
「Ể?」
Quay đầu nhìn người vừa nói.
「Tamao-senpai?」
Tamao mở thùng carton chứa sô cô la, đếm số lượng sô cô la trắng bên trong.
「Sô cô la trắng có 12 gói nhé.」
「Tại sao…?」
Tamao-senpai chắc hẳn cũng rất bận rộn.
「? Daigorō-kun nói hôm nay sẽ ở phòng câu lạc bộ để lên kế hoạch cứu viện. Nên chị nghĩ bên cửa hàng này chắc chắn thiếu người, đến giúp một tay.」
Tamao-senpai mỉm cười nói nếu được thì muốn làm một cái bảng, rồi vừa điền bảng vừa kiểm tra số lượng tồn kho.
「Chị nghĩ Fumino-chan sẽ ở đây.」
「…Cảm ơn chị. Senpai.」
Fumino kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra.
Fumino cũng muốn giúp Nozomi và các cô gái làm những việc họ muốn… nhưng dù thế nào thì vẫn ở lại đây.
Không phải vì có thể có điện thoại gọi đến.
Mà vì đây là nơi trở về của Takumi và Otome. Fumino muốn bảo vệ nơi này.
Dĩ nhiên, bản thân cô cũng biết Nozomi cũng có cùng tâm trạng, và cũng không phải vì mình có thời gian ở bên Takumi lâu hơn mà đòi quyền sở hữu. Nhưng, ở đây… cảm thấy gần gũi nhất với hai người.
「Hê hê, chị cũng vậy, nếu rời xa Daigorō-kun, chị nghĩ mình cũng sẽ luôn ở lại Kōya Dōjō thôi.」
Vì sự cộng hưởng đó, Tamao-senpai mỉm cười e thẹn.
「Thật tình, đàn ông thật là ích kỷ mà. Chị và Daigorō-kun, gần đây đã cãi nhau. Daigorō-kun giờ vẫn nói không hiểu. Em đoán xem cậu ấy đã nói gì?」
「…Không biết. Kōya-kun khác Takumi-san, cậu ấy rất nghiêm túc…」
「Là cái này này. Daigorō-kun ấy à, "Tôi muốn trở thành người có thể giúp đỡ người khác như Otome-senpai. Nên, nếu tôi chết vì cứu đứa trẻ sắp bị xe tông, thì em đừng buồn, hãy khen ngợi tôi đi." Cậu ấy nói những lời như vậy đó! Chị hơi không thể tha thứ cho cậu ấy.」
Mặt Tamao-senpai đỏ bừng vì tức giận.
「Không được rồi. Sao lại không về được chứ. Dù có cứu đứa trẻ, cũng phải đảm bảo bản thân an toàn trở về nhà. Nếu không, đứa trẻ được cứu cũng sẽ không hạnh phúc đâu. Phải không, Fumino.」
「…Em cũng thật sự nghĩ vậy.」
Thở dài thườn thượt. Đúng là như thế, cũng nên cho Takumi nghe lời này nữa.
Đợi cậu ấy về rồi.
---
Một bên khác. Tại quán Stray Cats, ba cô gái đang hờn dỗi uống trà. Đó là hai nữ hầu riêng của Umenomori Chise, Suzuki và Satō, cùng với Tabata, nữ hầu riêng của Chikumaen Kaho, người đến đây giúp theo chỉ thị của Kaho.
「…Tiểu thư Chise vẫn bình an chứ ạ… Tôi đã giải thích với tiểu thư Kaho, và cô ấy nói rằng gia tộc Chikumaen sẽ dốc toàn lực để bảo vệ tiểu thư Chise và tìm kiếm tung tích tiểu thư Otome, chỉ là…」
「Đúng là một việc tốt hiếm có. Xin hãy giúp chúng tôi chuyển lời cảm ơn.」
Suzuki, người lớn hơn một tuổi và có vẻ ngoài lơ đễnh, nói. Khi mặc thường phục, trông cô ấy bất ngờ giống một cậu con trai.
「A—a, thật đấy. Tiểu thư Chise đúng là… Bây giờ cô ấy chắc chắn đang khóc vì tóc khô xơ. Làn da trắng nõn như thế mà bị nắng gắt chiếu vào thì sẽ thành ra sao chứ.」
Satō, người mặc trang phục đơn giản, cũng uể oải đưa miếng bánh ngọt vào miệng.
「Vậy, vậy thì… hai người đang giận sao?」
「「Phải.」」
Một giọng nói bất mãn hiếm thấy, nhưng lại đồng thanh vang lên.
Tabata, trong bộ đồ nữ hầu, bị dọa sợ co rúm cả người.
「Phải, phải rồi. Tiểu thư Chise đã lừa dối hai người mà…」
「「Không phải chuyện đó.」」
Lại một lần nữa đồng thanh nói.
Suzuki và Satō, dù không mặc đồ nữ hầu, cũng giống như cặp song sinh.
Cả hai đều có cùng một suy nghĩ. Đó là, tại sao lại không đưa họ theo.
Chỉ có vậy thôi. Việc Chise một mình đuổi theo Takumi là điều họ không thể chấp nhận được.
Nói đúng hơn, để thực hiện nguyện vọng của Chise, việc bị người trong dinh thự truy đuổi thì vẫn có thể chấp nhận.
Từ thuở bé, họ đã cùng nhau lớn lên.
Nếu nói về người thân, thì trên cả những người trong câu lạc bộ, chúng tôi càng xem tiểu thư Chise là người thân.
Nếu cô ấy đã quyết tâm vứt bỏ người thân, thì ít nhất cũng nên nói cho họ biết một tiếng…
「Chỉ học được cách quan tâm đến người khác thôi… Đúng là bó tay với tiểu thư mà.」
Nếu là trước đây, cô ấy chắc chắn sẽ chẳng quan tâm đến chúng tôi mà nói thẳng. Lần này không nói là vì không muốn chúng tôi phiền lòng hay cảm thấy thất trách.
「Về khoản không hiểu lòng người thì ngang ngửa với Takumi-san về độ ngốc nghếch.」
Satō ăn hết miếng bánh cuối cùng rồi cũng thở dài.
「Nhất, nhất định sẽ bình an trở về! Nếu bộ phận tình báo của Chikumaen có liên lạc, tôi sẽ báo ngay cho hai người.」
「Nhưng mà, chúng tôi đang trong kỳ nghỉ mà.」
Chuyện này cũng khiến tâm trạng hai người trở nên khó xử. Không thể dùng sức mạnh của gia tộc Umenomori để hành động. Nghĩ kỹ lại, bản thân họ cũng quá phụ thuộc vào sức mạnh của gia tộc Umenomori.
Trả tiền cho Fumino với vẻ mặt mệt mỏi, ba người rời khỏi quán, đón nhận cái nắng gay gắt của mặt trời.
「Ở đằng kia chắc cũng nóng lắm…」
Đưa bàn tay lên che như chiếc ô, nhìn lên bầu trời xanh.
Đúng lúc đó, một quý ông lớn tuổi đi ngang qua.
「Ể, Sebastian-sama!?」
Satō kinh ngạc.
Đứng ở đó là Sebastian, mặc bộ vest kiểu Anh lịch lãm, tay chống gậy, đầu đội mũ.
「Tôi là Tanaka. Ồ, ba cô đang tận hưởng kỳ nghỉ sao?」
Sao mà tận hưởng nổi chứ, người này đang nói cái gì vậy.
Tanaka, quản gia tổng quản dinh thự Umenomori tại thị trấn Suzune kiêm người nuôi dưỡng Chise, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của ba người.
「Tôi bây giờ phải đi du lịch rồi. Vì đang là kỳ nghỉ mà, phải tận hưởng thật tốt chứ.」
Nói xong, Sebastian quay lưng lại với ba người, rời đi.
Nhìn thấy dáng vẻ dứt khoát và thẳng tắp của ông ấy… Suzuki và Satō nhìn nhau.
「Đi du lịch, tuyệt nhỉ.」
「Vì bây giờ là nghỉ hè mà.」
Địa điểm không cần nói cũng biết. Hai người gật đầu với nhau, rồi dốc toàn lực đuổi theo Tanaka. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tabata cảm thấy hạnh phúc, bất giác mỉm cười.
---
Cuộc sống tại khu trại tị nạn vô cùng khó khăn.
Nước, thức ăn, quần áo, rất nhiều thứ đều thiếu thốn. Thuốc men cũng không đủ. Bác sĩ cũng thiếu.
Các cơ sở vật chất công cộng đều không đủ, thậm chí nhà vệ sinh cũng ít, mỗi ngày đều phải đào một cái hố lớn để giải quyết nhu cầu thiết yếu. Đương nhiên, trong các tòa nhà của NPO vẫn có nhà vệ sinh, Umenomori đã đi mượn dùng.
Nhưng cũng có những thứ không mượn được. Đó là điện thoại.
Có điện thoại vệ tinh, nhưng chi phí quá cao, số tiền chúng tôi có sẽ hết rất nhanh. Nếu không có một xu dính túi, lòng sẽ rất hoang mang.
「Ừm… không còn cách nào. Chỉ đành bỏ cuộc thôi… Em xin lỗi, mọi người.」
「Huhu… chắc họ đang giận lắm. Nozomi và mọi người… cả Sebastian-san nữa…」
Umenomori cũng thở dài thườn thượt. Mà, Umenomori cũng bỏ nhà đi như tôi.
Đáng lẽ Umenomori có điện thoại vệ tinh riêng, lại còn mấy chiếc nữa, nhưng lần này không thể dùng sức mạnh của gia tộc Umenomori, cô ấy chắc hẳn rất sợ hãi. Nhưng, dù vậy thì cô ấy vẫn hữu dụng hơn tôi… Tôi phải cố gắng nhiều hơn nữa. Phải vực dậy tinh thần.
「A—… Tóm lại là cứ quay về hướng Nhật Bản mà xin lỗi vậy.」
「Phải rồi. Dù cũng chẳng truyền tải được đến chỗ họ.」
Đây là để bày tỏ thành ý.
「「Xin lỗi!」」
Dù lời nói không truyền tải được, nhưng Umenomori cũng cúi người xin lỗi rất nghiêm túc.
Cuộc sống trong lều chỉ đành quen dần thôi. Chỉ dùng một chiếc chăn mỏng để ngủ trực tiếp trên nền đất, tôi cũng cảm thấy khó chịu. Ngủ dậy thì khắp các khớp xương đều đau nhức. Umenomori mỗi lần ngủ dậy đều than vãn một tràng, dù vậy, cô ấy tuyệt đối không nói muốn về Nhật, một lòng tìm kiếm dấu vết của chị Otome.
Cứ thế hỏi những người trong khu tị nạn xem có ai biết tung tích chị Otome không. Ba ngày đã trôi qua như thế. Chúng tôi vẫn không thể biết được tung tích của chị từ khu trại.
「Đeng đeng đeng đeng đeng!」 (Chắc là nhạc đám cưới)
「Đeng đeng đeng đeng đeng!」
Giai điệu quen thuộc với mọi người, được ai đó hát vang lên. Có thể nói là mang tính tôn giáo chăng? Người hát là lũ trẻ, chắc chúng cũng chẳng mấy quan tâm đến chuyện đó. Những đứa trẻ “ca sĩ” nhanh nhẹn luồn lách qua con hẻm được tạo thành từ những chiếc lều.
「「Đeng đeng đeng đeng đeng! Đeng đeng đeng đeng đeng!」」
「Aaaa, ồn ào quá!」
Đây là chuyện thường xuyên xảy ra gần đây. Đầu tiên là Umenomori nổi cáu.
「Kết hôn—!」
「Kết hôn—!」
「Ai đã dạy tiếng Nhật cho bọn chúng thế kiaaa!」
Umenomori đuổi theo lũ trẻ vừa trêu chọc vừa chạy tán loạn. Rồi tiếng cười vang của lũ trẻ thành công trêu chọc lại vang lên… Mà, trẻ con chơi đùa là thế đấy mà…
Đối với tôi, hơn là dẹp yên chuyện này, tôi lại muốn hỏi.
Tại sao lại thành ra thế này?
Tin đồn về tôi và Umenomori đã được thêu dệt trong vài ngày. Tin đồn cứ như mọc cánh mà lan truyền rất nhanh, đến mức bây giờ thành ra thế này. Tóm lại tin đồn là… chúng tôi đang đi trăng mật đồng thời tìm kiếm tung tích của người chị mất tích, hơn nữa lại là bỏ trốn. Lại còn nói chúng tôi là anh em pháp sư truyền thừa bí thuật ninja, thậm chí còn có tin đồn là đầu bếp thợ săn đã đào ra suối nước nóng…
Những kỹ năng sở hữu đã rối tung cả lên, khiến người ta không hiểu gì cả.
「Hơn nữa, tại sao lại tin mấy cái thiết lập lung tung này là sự thật chứ.」
Có phải vì người dân ở đây có tấm lòng rộng lớn hay sao?
Đầu tiên, anh em đi trăng mật đã là kỳ lạ rồi.
Rồi lại còn trộn lẫn ninja thuật với ma thuật, cũng khiến người ta không hiểu, đầu bếp thợ săn suối nước nóng là cái thể loại gì…!
Rốt cuộc là đầu bếp hay thợ săn đây. Những nhân vật bí ẩn như thế, quả nhiên đi đâu cũng được trẻ con yêu thích. Vì thế mới có trò náo loạn vừa rồi.
「Oa——, cô dâu——」
「Bỏ trốn! Bỏ trốn!」
「Tức chết tôi rồi! Đáng ghét màaaaa~~~!」
Umenomori, bình tĩnh lại đi.
Tôi hiểu cảm giác của em, tôi cũng rất ngượng. Nhưng càng phản ứng với lời nói của lũ trẻ, chúng càng cảm thấy thú vị.
Mặc dù tôi đã nói với em rất nhiều lần, nhưng Umenomori không nghe. Vì phản ứng của Umenomori rất thú vị, dù chúng tôi mới ở đây ba ngày thôi mà biệt danh của chúng tôi đã được đặt là “Bỏ trốn” và “Cô dâu” rồi. Tiện thể nói thêm, không hiểu sao biệt danh của tôi lại là “Cô dâu”.
Về chuyện này, tôi cũng rất muốn than vãn, nhưng cũng đành chịu. Vì đối phương biết tiếng Nhật thì còn có thể dỗ dành hoặc an ủi, nhưng ở đây họ chỉ nói tiếng bản địa, một chút tiếng Anh, và một ít tiếng Nhật mà họ từng nghe qua.
Dù có để Umenomori phiên dịch lời tôi nói, nhưng sau khi đối phương trả lời, Umenomori lại nổi cáu. Vì thế, những trò trêu chọc của lũ trẻ cứ thế tiếp diễn.
「Ume, Umenomori…? Đã đến lúc đi loanh quanh tìm tin tức chị Otome rồi đó.」
「Gàu ư ư ư ư」
Xin hãy nói tiếng Nhật. Xung quanh vốn chẳng có ai nói tiếng Nhật, thật khó chịu.
「…Về Nhật rồi sẽ cố gắng học tiếng Anh thôi.」
Rèn luyện thân thể quan trọng, nhưng cũng phải học hành tử tế.
Trước đây vì không có nhu cầu ra nước ngoài, nên cứ nghĩ tiếng Anh chẳng mấy hữu dụng, nhưng con người đâu thể biết liệu có ngày nào đó sẽ đến một thế giới không thể giao tiếp bằng tiếng Nhật hay không.
Vì nếu biết tiếng Anh, dù chỉ là hỏi đường, hiệu quả cũng hoàn toàn khác. Bản thân tôi nhận ra sâu sắc tầm quan trọng của khả năng ngôn ngữ. Và, đừng hỏi quá sâu tôi đã gặp chuyện gì.
Gợi ý là, nhà vệ sinh. Thật khủng khiếp… Ngay khi tôi đang nghĩ về chuyện này.
「Đồ ranh con, mày đang làm cái gì đấy!!」
Đột nhiên một tiếng hét vang lên.
Phía đối diện dường như có tranh cãi.
「Có chuyện gì vậy?」
「Dường như đang giận vì chuyện gì đó?」
Chúng tôi nhìn nhau, rồi đồng loạt gật đầu và chạy về phía phát ra âm thanh.
Chạy theo tiếng động, chúng tôi thấy một cậu bé còn nhỏ hơn cả Umenomori đang bị một gã đàn ông vạm vỡ túm lấy gáy áo.
「Buông tôi ra— tôi chỉ vô ý va vào ông một chút thôi mà!」
「Ồn ào quá, đồ ranh con!」
「Này, anh đang làm gì một đứa trẻ vậy.」
「Hả?」
「A—thật là, không hiểu tiếng Anh gì cả.」
Umenomori thở dài rồi lại trừng mắt nhìn gã đàn ông.
Gã đàn ông cũng trừng mắt lại với Umenomori.
「Này, này, Umenomori, anh ta dường như đang trừng mắt nhìn về phía chúng ta đó?」
Tôi hoảng hốt nắm lấy tay Umenomori, kéo em ấy lại, rồi tự mình bước lên.
「Không thể làm ngơ trước đứa trẻ được! Có thể là đứa trẻ chơi với tôi mà!」
Umenomori phía sau vùng vẫy, nhưng tôi nắm chặt tay em, ngăn cản.
「…Các người đang làm gì?」
「Chẳng làm gì cả. Tôi mới muốn hỏi, anh muốn làm gì với đứa trẻ đó?」
Umenomori hỏi bằng tiếng bản địa. Trong thời gian ở cùng lũ trẻ, cô ấy ngày càng thành thạo tiếng bản địa. Vốn dĩ từ nhỏ cô ấy đã được đưa ra nước ngoài, sống trong môi trường toàn người bản địa. Cô ấy đã được giáo dục như thế. Học đế vương học cũng không dễ dàng gì.
Hội trưởng câu lạc bộ Mayoi Neko của chúng tôi ở phía sau tôi hét vào mặt gã đàn ông.
「Đừng có bắt nạt trẻ con, tên kia!」
Bị gã đàn ông râu quai nón trừng mắt nhìn có hơi đáng sợ, nhưng có Umenomori ở phía sau, tôi không thể lùi bước. Tôi giấu đi nỗi sợ hãi trong lòng, ưỡn ngực, đối mặt với ánh mắt của gã đàn ông.
「Cái gì? Mày bao che cho nó, tức là bọn mày cùng phe à!」
「Hảaa!?」
「Này, rốt cuộc là chuyện gì vậy, Umenomori?」
「…Hắn nói là móc túi.」
Cái gì?
「Không phải đâu, là hiểu lầm. Em chỉ vô ý va phải thôi! Em không ăn trộm gì cả!」
Cậu bé vùng vẫy, cố gắng nói gì đó.
「Ừm, đứa trẻ này nói không ăn trộm.」
Nghe lời của Umenomori, tôi thở dài. Chuyện này xem ra hơi rắc rối rồi đây. Tôi khẽ quay đầu ra hiệu cho Umenomori. Umenomori gật đầu đáp lại tôi, có vẻ như sẽ dịch lời tôi sang cho họ.
「Anh bị đứa trẻ này lấy cắp thứ gì?」
「….Sắp bị lấy cắp rồi, nên đã bắt nó lại.」
「Tức là không bị lấy cắp đúng không?」
Gã đàn ông nhăn nhó, miễn cưỡng gật đầu. Tốt, có thể làm rõ điểm này.
Tôi nhìn cậu bé, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt của nó.
「Nhanh lên, va vào người ta thì phải xin lỗi chứ, người không xin lỗi mới là sai.」
「Hả? Cậu nói tiếng gì vậy?」
「Đừng lắm lời nữa, xin lỗi nhanh đi, hắn không phải nói vậy sao?」
「Ể——」
Những tiếng càu nhàu bất mãn xem ra là chuyện thường tình trên thế giới. Nhưng, đừng có phồng má mà dỗi nữa. Không nhanh xin lỗi sẽ bị hiểu lầm là kẻ móc túi đấy.
「Aaa thật là… Xin lỗi!」
Tôi cúi người xin lỗi gã đàn ông, tiện thể cũng ấn đầu cậu bé xuống theo.
Không biết cách xin lỗi kiểu Nhật có khiến người dân ở đây hiểu được không, nhưng ở đây nên truyền đạt cảm xúc ra.
Gã đàn ông vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng rồi cũng tha thứ. Nói nhỏ vài câu rồi rời đi.
Vì hắn nói tiếng địa phương nên tôi hoàn toàn không hiểu.
「May quá không thành chuyện lớn nhỉ.」
Vừa thở phào nhẹ nhõm, cậu bé lúc nãy lại tặc lưỡi.
Cái gì?
「Dù các người không làm mấy chuyện dư thừa này thì cũng chẳng có vấn đề gì đâu. Vì còn chưa lấy được, không có bằng chứng mà?」
「Cậu nói cái gì—?」
Umenomori với vẻ mặt giận dữ túm lấy cậu bé. Nhìn dáng vẻ của cô ấy và giọng điệu của cậu bé, có thể đoán được nó vừa nói gì.
「Tên nhóc này, đúng là kẻ móc túi mà. Tức chết tôi rồi—, lại còn không hối lỗi!」
「Ume, Umenomori, bình tĩnh lại! Em nói tiếng Nhật rồi kìa!」
Cậu bé thấy dáng vẻ của chúng tôi, vui vẻ cười.
「Nói gì vậy? Dù không biết, mà, dù sao cũng đã cứu tôi rồi, tôi sẽ nói lời cảm ơn! Lần sau tôi sẽ chia cho các người một ít tỷ lệ thành công.」
「Không cần đâu!」
「Ồn ào quá— đang giáo huấn tôi à? A— giống Otome quá, mấy người này.」
Cậu bé nói ra những lời đó cùng với tiếng thở dài.
Tôi tưởng mình nghe lầm. Tôi liệt kê những từ tiếng địa phương không hiểu trong đầu, đó là những lời nghe quen thuộc.
「Tôi, tôi nói, cậu vừa nói gì? Có phải đã nói Otome không?」
Tôi nắm lấy vai cậu bé, quỳ gối xuống, nhìn thẳng vào mắt nó.
「Sao, sao vậy?」
「Cậu… có quen một người tên Tsuzuki Otome không? Cô ấy là chị gái tôi. Tôi đến đất nước này là để tìm chị ấy.」
「Hả? Ể? Gì cơ? Otome làm sao? Cô ấy không phải rất khỏe mạnh sao.」
Tiếng nuốt nước bọt của Umenomori nghe lớn một cách bất thường.
「…Cậu ta vừa nói Otome rất khỏe. Hắn biết Otome ở đâu!」
「——!?」
Cảm xúc bùng nổ, không biết nên nói gì. Tôi nắm chặt lấy cậu bé.
「Cậu biết chị Otome ở đâu đúng không? Nếu biết thì làm ơn nói cho chúng tôi!」
Đương nhiên, lời nói của tôi không truyền tải được đến nó. Umenomori đứng cạnh tôi gay gắt truy hỏi nó.
「Nhanh chóng khai ra hết những gì mày biết! Otome ở đâu!」
「Ư, không, không biết! Tôi không biết Otome đâu! Nếu nói ra cô ấy sẽ giận đó.」
「Mày không phải biết sao. Nhanh khai ra đi——!」
「Ể——, thật sự không được đâu. Mấy người lớn sẽ giận đó.」
「Có vẻ như bị bịt miệng rồi. Làm sao bây giờ?」
「Sao, sao lại thế…」
Bịt miệng, chị Otome đang trong tình trạng tệ hại đến mức đó sao.
Dù thế nào cũng phải hỏi ra tin tức từ cậu bé này.
Dù tiền trong tay không nhiều, tôi sẽ dùng số tiền đó để mua thông tin, hoặc dùng đồ chơi Yuune tặng để trao đổi với nó. Tôi chuẩn bị đặt túi leo núi xuống.
Bất ngờ, Umenomori đã ngăn tôi lại.
「Takumi, không phải vậy đâu. Ở đây mà cho đồ nó thì nó sẽ bỏ chạy ngay thôi.」
「Vậy thì phải làm sao…」
Umenomori lộ ra vẻ mặt nham hiểm.
「Mấy ngày nay tôi chơi với lũ trẻ cũng không phải là vô ích đâu. Điểm yếu của bọn mày là… chỗ này!」
Umenomori bắt đầu cù lét cậu bé đang bị tôi nắm giữ.
「A, a ha ha ha, đừng, nhột quá! Dừng, dừng lại!」
「Vậy thì thành thật khai ra đi! Otome ở đâu!? Mày biết đúng không!」
「Hú ha ha ha ha, a ha ha!… A ha ha ha ha, ở, ở trong làng của chúng tôi, Otome cô ấy ha ha ha ha ha~~~!」
「Takumi! Cậu ta nói Otome ở trong làng của tên nhóc này.」
「Thật sao… Cảm ơn em, Umenomori…」
Tôi cúi đầu cảm ơn Umenomori đang cù lét nách cậu bé, và cậu bé đang cười lăn lộn trên đất.
「Đủ rồi chứ! Buông tôi ra đi.」
「Vậy thì cậu có thể dẫn chúng tôi đến làng của các cậu không?」
Muốn gặp chị Otome càng sớm càng tốt.
Trong lòng tôi chỉ nghĩ đến điều đó. Chỉ cần chị ấy bình an là đủ rồi.
Tôi bất giác rơi lệ vì sự an tâm.
「Làm ơn. Tôi muốn gặp chị Otome.」
「Hả? Anh nói gì vậy?」
「Hắn nói cậu dẫn chúng tôi đến làng của các cậu. Hắn là em trai của Otome. Chúng tôi đến đây từ Nhật Bản để tìm Otome.」
「Ể, không, không được! Nếu dẫn các người đến làng, tôi sẽ bị mắng đó!」
Cậu bé điên cuồng lắc đầu, vẻ mặt của Umenomori càng trở nên nham hiểm.
「…Ồ hố~ có vẻ như mày muốn nếm đòn của tao một lần nữa đúng không?」
「Ể?」
「Xem chiêu đây~~~~~」
「Oa, oa oa, anh trai, cứu emmm——!」
「Takumi không hiểu mày nói gì, tiếc thật đó. Hú ha ha ha ha~~~~~」
Dù không biết cậu đang nói gì, nhưng tôi đã hiểu giọng điệu của cậu rồi, cậu bé ạ.
Tôi đặt tay lên vai cậu bé đang cố tránh né bàn tay quỷ cù lét của Umenomori.
「Xin lỗi, bây giờ để em dẫn chúng tôi đến chỗ chị, không thể lựa chọn thủ đoạn được nữa.」
「Ể?」
「Thật sự, xin lỗi!」
Đường lui của cậu bé đã bị chặn. Rồi…
「A ha ha ha ha ha, ha, ha ha ha ha ha~~! Dẫn, dẫn các người đi…. Tôi sẽ dẫn các người đi~~!!」
Cho đến khi cậu bé đầu hàng dưới bầu trời xanh, chúng tôi vẫn luôn đóng vai trò trợ lý tra tấn của Umenomori.
---
Cùng lúc đó. Tại phòng câu lạc bộ Mayoi Neko của Học viện Umenomori, ngoài Fumino và Shibata, tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ.
Dùng nhiều máy tính, mọi người đều rất mệt mỏi.
Đang tìm chú mèo đi lạc. Kokoro thở dài khi làm một trang tin tức web như thế này.
「Em thật sự lo lắng cho Takumi-senpai và mọi người. Họ có về an toàn được không…?」
「Về được, về được. Sẽ không sao đâu mà.」
Kanae nói lời động viên Kokoro, rồi dịu dàng đưa cho em ấy ly cacao nóng.
「Takumi là người trọng tình nghĩa. Đã nói là sẽ về thì nhất định sẽ về.」
Daigorō không biết phải làm gì, liền ngồi thiền trên sàn, tập trung tinh thần.
「…Meo.」
Nozomi vừa gõ bàn phím cực nhanh vừa gật đầu.
Em ấy đang dịch tất cả các bài viết của Kokoro và Ieyasu sang nhiều thứ tiếng khác nhau.
Ieyasu như mọi khi, lười biếng gõ bàn phím, vừa nói ra những lời khó nghe.
「Có khi nào Otome-sensei sẽ mua đặc sản về sau khi nội chiến kết thúc không?」
「Nội chiến kết thúc… Vậy là đến bao giờ?」
「Ai mà biết?」
「Ai mà biết… Vậy chẳng phải là không biết bao giờ về sao!」
Dù bị Kokoro chỉ trích, Ieyasu vẫn không dừng ngón tay.
「…Ừm ừm, xem ra công việc cũng làm khá tốt đấy.」
Mắt kính của Ieyasu, người đang cười nhếch mép, phản chiếu ánh sáng xanh từ màn hình.
「Này, mọi người lại đây!」
Các thành viên câu lạc bộ Mayoi Neko đi đến chỗ Ieyasu.
Mọi người nhìn Ieyasu với ánh mắt mong đợi, tưởng rằng cậu ấy đã nhận được thông tin về Takumi và mọi người. Ieyasu từ từ quay màn hình LCD về phía mọi người.
「Này, mọi người xem này, đoạn video nhảy 『Trở về trở về ☆ Otome-sensei』 mà tôi làm đang đứng top trong bảng xếp hạng mục thử hát, thử nhảy trên Niconico Douga! Lượt xem trên YouTube cũng đang tăng lên!」
Ieyasu tự hào ưỡn ngực, nhưng trong khoảnh khắc đó, nhiệt độ xung quanh giảm xuống.
「Ieyasu-kun. Fumino và Chise không có ở đây nên cậu thoát chết đó. Nếu có ở đây chắc chắn sẽ bị ăn đòn.」
「Không phải! Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch vĩ đại của tôi! Hơn nữa mọi người phải vui mừng! Và vỗ tay! Tôi không còn là đứa trẻ ranh nữa!」
Không ai hiểu cậu ấy muốn nói gì, nhưng bản thân cậu ấy lại rất nghiêm túc.
「Meo. Ieyasu, nói cho chúng tôi biết.」
Trước câu hỏi nghiêm túc của Nozomi, Ieyasu hất mũi một cách hưng phấn.
「Tôi không phải đã nói rồi sao? Đính kèm link Twitter của mình vào video. Bây giờ sự chú ý đã tăng cao, đây chính là lúc để đạt được mục đích của chúng ta! Đối với người xem, việc xem những dòng tweet hàng ngày của mấy cô gái nhảy múa này là một điều rất ý nghĩa. Nếu chỉ đơn thuần đăng tweet thì sẽ bị phớt lờ đấy!」
「…Đăng tweet…? Lo lắng cho Takumi và Otome với Chise… như thế này sao?」
「Không, thông tin của Takumi và mọi người sẽ tìm sau, tôi nghĩ bây giờ phải tập trung vào việc tìm tin tức của Otome-sensei trước. Nozomi em hãy đăng tweet nói rằng Otome-sensei đang dốc tính mạng để giúp đỡ người khác, là một mỹ nữ với bộ ngực lớn và có thuộc tính chị gái. Và Otome đang nỗ lực ở khu vực nội chiến. Sau đó chỉ cần đợi phản ứng của người xem là được. Đây là kế hoạch do tôi tạo ra, chắc chắn sẽ có được thông tin nào đó. Nói đúng hơn, là chắc chắn. Không thể nào không tìm được thông tin đâu. Đừng xem thường otaku chứ ☆」
Ieyasu tự tin nói. Các thành viên khác hiếm thấy nhìn cậu ấy với ánh mắt tôn kính.
「Tiện thể nói thêm, video của Shibata cũng thu hút không ít người, nhưng kết hợp với Daigorō thì hình như không tốt lắm………… Ừm, đã thu hút một đối tượng khách hàng không ngờ tới. Lần này hãy từ bỏ chiến dịch đăng tweet đó. Nếu không cuộc đời của hai người sẽ rất nguy hiểm.」
Ieyasu không nói rõ là đối tượng nào, Daigorō vừa ngạc nhiên vừa hoang mang.
「Ieyasu à. Dù là manh mối nhỏ nhất, nếu có thể nắm được, dù có nguy hiểm tôi cũng không từ nan. Bạn tôi và thầy tôi đều đang ở chiến trường, một chút nguy hiểm đối với tôi chẳng đáng nhắc tới…」
「Ừm— lòng tốt của cậu tôi nhận rồi— cậu nghĩ sao, Kokoro-kun. Đây là lĩnh vực chuyên môn của cậu mà.」
「Không, đừng gọi tên tôi! Tuy nhiên… lĩnh vực chuyên môn của tôi… à!」
「Đúng vậy. Vũ điệu xuất sắc của hai người đàn ông bán khỏa thân sẽ gây ra những tưởng tượng nào đó, hơn nữa việc truyền bá những video có ngôn ngữ hình thể như vậy cho nhóm khách hàng đặc biệt này, số người xem video này ở trong nước và cả nước ngoài đang tăng vọt. Sau đó sẽ thành ra sao đây?」
「Thôi, thôi đi, Kōya-senpai! Tamao-senpai nhất định sẽ buồn đó!」
Daigorō không hiểu lắm lời khuyên của Kokoro, ngơ ngác gật đầu.
Ngay cả khi Ieyasu và mọi người đang nói chuyện, Nozomi vẫn dán mắt vào giao diện gõ tweet của mình, bắt đầu truyền đạt suy nghĩ của mình trong 140 ký tự.
—(Otome, chúng tôi lo lắng cho chị. Hy vọng chị có thể nhanh chóng trở về.)
Người đầu tiên chú ý đến tweet này là một học sinh cấp ba bình thường ở một thành phố nào đó.
Sau khi phát hiện một video yêu thích trên Niconico Douga, anh ta đã thấy đường link đính kèm trên video của người phụ nữ đã đăng video nhảy. Anh ta lơ đãng mở đường link.
Rồi trở thành người đầu tiên theo dõi "Nozomi" mỹ nữ sau này trở thành huyền thoại.
(Hãy đợi ở Nhật Bản. Mọi người đều đang đợi. Cả ba phải bình an trở về.)
(Không biết tweet này chị có đọc được không. Em sẽ cầu nguyện cho mọi người bình an.)
(Thời tiết bên đó thế nào?)
(Otome, muốn gặp chị sớm. Hy vọng chị liên lạc với chúng em.)
(Otome đã đi ngăn chặn chiến tranh rồi. Đã đến Vương quốc Aslan.)
(Em vì Otome mà cảm thấy hạnh phúc. Hy vọng mọi người đều có thể hạnh phúc.)
Nhìn những dòng tweet của Nozomi, anh ta bắt đầu nghĩ.
「Người tên Otome này là người như thế nào nhỉ.」
Nhưng vì giúp đỡ người mà đi đến khu vực nội chiến, nói là cô ấy có hành động lực thì đúng hơn, hay là đầu óc có vấn đề nhỉ.
「…Nhưng, hơn là một otaku chỉ biết ăn bám, chẳng làm gì như mình, cô ấy đã cố gắng hơn rất nhiều.」
(Otome luôn giúp đỡ người khác.)
(Nhưng không biết làm bánh kem.)
(Ngực lớn. Hơi ghen tỵ.)
(Muốn gặp chị ấy. Muốn thấy nụ cười của Otome.)
(Làm ơn giúp tìm Otome. Xin mọi người. Chị ấy là người rất quan trọng đối với chúng tôi.)
Học sinh cấp ba cũng dần dần hiểu ra. Video này được tạo ra để tìm người.
「…Có người nghĩ ra những ý tưởng thú vị thật đấy.」
Anh ta đã đăng một tweet như thế này cho những người bạn trên mạng rất thích những điều mới lạ:
(Hiện tại đã phát hiện một video và tweet thú vị.)
Tweet này đã được những người theo dõi anh ta nhìn thấy. Ban đầu là một nhóm nhỏ, rồi nhóm đó dần dần tăng lên, lan rộng ra.
Không biết từ khi nào, tweet của Nozomi đã lan truyền khắp thế giới.
Với từng video nhảy của Nozomi được đăng tải, tên Otome không ngừng được mọi người trên khắp thế giới biết đến.
Cứ thế, trên Twitter, những gợn sóng nhỏ đã xuất hiện.
Đây chính là khởi đầu của một phép màu.
---
Cha tôi đã lâu không về nước, thiếu niên Galiforeio đang buồn chán đã dừng mắt lại trên tweet. Năm nay cậu bé đã 11 tuổi, nhưng đương nhiên cậu sẽ không quên.
「Ể… Nozomi!?」
Thiếu niên với mái tóc vàng óng, ánh mắt lấp lánh, bắt đầu hành động. Đây là bước đầu tiên.
---
Và thế là, được cậu bé Mujika dẫn đường, chúng tôi cứ thế đi trên con đường lầy lội không ngờ tới.
Mỗi khi cậu bé định chạy trốn, Umenomori, giống như một mãnh thú họ mèo, lại nhe vuốt dọa nó, nó đành ngoan ngoãn dẫn đường. Cú tấn công cù lét thật đáng sợ.
「Dẫn đường thì được, nhưng các người không về được thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.」
Mujika với vẻ mặt cam chịu dẫn đường cho chúng tôi. Sau đó thì rất khổ sở. Mặc dù trong lòng nghĩ sẽ hơi xa, giữa đường phải đi nhờ một chiếc xe tải lạ, rồi trốn trong thùng xe, trải qua muôn vàn khó khăn mới đến được đích. Đó là một khu định cư được bao quanh bởi những hàng cây xanh tươi.
「Không… không phải chứ.」
Những ngôi nhà xây bằng gạch rải rác đây đó, trong đó còn có những chiếc lều vải. Tốt hơn khu tị nạn, nhưng khó có thể coi là một thị trấn.
Không biết từ khi nào, chúng tôi không còn ngạc nhiên vì đến một nơi xa xôi nữa, mà vì nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.
Vì thứ đó ở phía trước mắt chúng tôi là.
「Tôi nghĩ… thứ đang gỉ sét ở đằng kia… là súng.」
「…Ư, ừm…」
Và còn có cả những người cầm súng đi lại nữa.
Umenomori nhìn chằm chằm vào khẩu súng.
Đó là một khẩu súng trường tự động. Từng thấy trong phim ảnh hoặc trên TV, giờ thì ngay trước mắt.
「Hãy cho chính phủ thấy công lý của chúng ta đi a———!」
「Ồ ô ô ô ô ô———!」
Và còn có những người cầm súng đi lại nữa.
「Aaa thật là, ai vậy! Để đồ giặt ở đây mà không quan tâm! Người nào dùng súng để sấy đồ lót thì bước ra đây!」
「Này, đừng có dùng lựu đạn làm bóng mà chơi! Dù bên trong không có thuốc súng, nó cũng không phải đồ chơi đâu!」
Một ông chú mặc đồ giống quân phục giơ nắm đấm hùng hồn diễn thuyết, bên cạnh ông, một bà cụ ôm giỏ giặt đồ đang gầm lên. Phía đối diện, lũ trẻ đang chạy chơi khắp nơi…
「Đứa trẻ đằng kia không phải đang… chơi súng sao?」
「Ha ha ha… Không, không sao đâu. Vì khẩu súng đó đều gỉ sét hỏng bét rồi… Nói đúng hơn chắc chắn đó là đồ chơi… là đồ chơi mà. Hy vọng không phải súng thật.」
Bên cạnh chúng tôi đang ngẩn ngơ, Mujika đang băn khoăn.
Lúc này, một giọng nói vui vẻ quen thuộc vang lên.
「Ôi, Mujika~! Con đi đâu vậy—— ta tìm con mãi.」
「「!!」」
Tôi và Umenomori đồng thời quay đầu lại. Rồi, ở đó là—
「Chị, chị Otome!?」
Những bộ quần áo đã giặt sạch chất đầy chiếc chậu kim loại móp méo. Chị tôi đang phơi quần áo, kinh ngạc nhìn tôi.
「Ơ? Hai đứa trẻ này sao lại giống Takumi và Chise vậy?」
Là chị ấy. Chị Otome ở đây.
Tôi không kìm được nước mắt tuôn rơi. Chị ấy còn sống. Bình an vô sự.
Trong mơ tôi cũng muốn gặp lại chị ấy.
「…Chị.」
「Không phải giả đâu… Là Takumi, phải không? Còn đây là Chise bé nhỏ sao?」
Mắt chị ấy cũng ngấn lệ.
「Phải đó. Vì chị không đáng tin cậy… Em đã khóc… nên em đến… đến đây để đón chị về…」
Umenomori cũng khóc. Có phải đã yên tâm rồi không, Umenomori bất chợt ngồi phịch xuống đất.
Chị ấy ném những bộ quần áo chưa phơi xong vào chậu.
Lũ trẻ tụ tập lại gần đó, thấy dáng vẻ Otome như vậy, chúng cười phá lên.
Chị Otome lao đến với một sức mạnh mãnh liệt, ôm chặt lấy chúng tôi bằng cả người.
「Aaa~~ là Takumi, Takumi à~♫ Mùi hương thật thân quen! Chise bé nhỏ cũng~~~~~」
「Oa! Chị, khó, khó chịu quá!」
「Đừng, đừng dùng bộ ngực to đó đè lên~ Sắp, sắp ngạt thở rồi!」
Dưới ánh nắng mặt trời, tôi và người chị đã ba tháng không gặp, cùng với cái ôm mạnh mẽ của chị ấy, chúng tôi đã đoàn tụ.
Tuy nhiên, càng nghe chị ấy kể, càng cảm thấy thật may mắn khi chị ấy bình an vô sự.
「Bắt cóc!?」
「Chuyện này không phải rất nghiêm trọng sao!」
「Lúc ở khu tị nạn đó, ban đêm đột nhiên có người bệnh cấp cứu, khi tôi đi gọi bác sĩ thì bị bắt. À, đương nhiên tôi có bảo họ đợi đến khi tôi gọi bác sĩ xong.」
Khác với người chị đang nói chuyện vui vẻ, mặt tôi và Umenomori không còn chút máu. Đây là bắt cóc đó?
「Họ muốn thông qua việc bắt cóc để đưa ra nhiều yêu sách khác nhau với chính phủ. Mặc dù tôi nghĩ việc này thật phiền phức~, nhưng họ nói chỉ cần không rời khỏi làng thì tôi muốn làm gì cũng được, ở đây cũng tồi tệ như khu tị nạn vậy. Trong lúc tôi giúp đỡ họ, chính phủ có người đến can thiệp, kết quả gây ra một cuộc náo loạn lớn… nên tôi lỡ tay~」
Lỡ tay, cái gì!?
「Họ đã đánh người dân trong làng hoặc rút súng ra gì đó, nên tôi lớn tiếng nói không được—— rồi lao vào ngăn cản họ. Tôi đã đánh gục binh lính chính phủ, ngăn cản họ. Vì vậy, người dân trong làng rất cảm kích tôi, trong quá trình giao lưu với họ, ừm——…. Tôi cảm thấy không thể quay về được nữa.」
「Chị, chị ơi…」
Đánh gục binh lính chính phủ…. Vậy thì, lý do không nhận được thông tin về chị Otome là do chị Otome sao… Tức là, nơi này không lẽ, là căn cứ của quân nổi dậy!?
「Ngôi làng này không có bác sĩ, cũng không có ai làm sơ cứu giỏi, người dân trong làng rất khổ sở đó. Hơn nữa! Dù người lớn rất nhiều, nhưng họ thường xuyên ra ngoài, khiến số người chăm sóc trẻ em rất ít. Trường học cũng không có, bây giờ, chị còn đang dạy toán nữa đó ♫」
Đừng có dùng ♫ để kết thúc cuộc nói chuyện chứ. Có người nào bị bắt cóc rồi trở thành người chăm sóc trẻ em sao?… Có đấy, ngay trước mắt là một ví dụ.
「Em… cảm thấy toàn thân rệu rã, đến sức để đứng cũng không còn.」
「Xin lỗi, Umenomori.」
「Em biết Otome là người như thế, thôi! Nói đúng hơn, ở một mức độ nào đó có thể nói là đã đoán trước được… Nhưng mà! Cũng phải liên lạc cho chúng em chứ!」
「A— Chise bé nhỏ, chị xin lỗi~」
Chị Otome trở nên buồn bã. Tuy nhiên, chị ấy bình an vô sự là tốt rồi.
Bên cạnh chúng tôi, chị Otome được lũ trẻ vây quanh, nở nụ cười tràn đầy tình yêu thương. Và lũ trẻ xung quanh chị ấy cũng quấn quýt lấy chị, rất vui vẻ.
Chị bị bắt cóc chưa đầy mấy ngày, đã được nhiều đứa trẻ yêu mến đến thế. Chắc hẳn chị đã dành rất nhiều tình yêu thương cho chúng, giống như trước đây đã đối xử với tôi vậy.
「May quá hai đứa tìm được đến đây nha~ Đến được đây rồi đi ra cũng khó lắm đó.」
「Mujika dẫn chúng em đến.」
「A—a— là vậy sao,… Đứa bé đó lại đến khu tị nạn à? Lại ăn trộm gì nữa sao? Thật là, phải đánh đít thôi! Mujika!?」
Có phải cảm thấy sắp bị mắng không, Mujika nhanh chóng tránh xa khỏi tầm ra đòn của chị Otome.
Ha ha, cảnh này giống như đang xem tôi ngày xưa vậy. Người dân ở đây chắc chắn đã được chị ấy chữa lành rồi.…. Tuy nhiên, tôi có điều cần phải nói.
Chị ấy là người quan trọng của chúng tôi.
「Vậy thì, chị ơi, làm sao đây? Chúng em đến đón chị về.」
Câu hỏi của tôi bị không trung vương quốc Aslan nuốt chửng.
「Ừm. Vẫn chưa thể về được.」
Chị Otome nói với vẻ rất xin lỗi.
「Nhưng mà… ở đây đang có chiến tranh mà. Chị ơi. Chúng em chẳng có việc gì giúp được cả…」
Nói thật, việc đến được đây cũng là liều mạng rồi.
Cả bảo vệ, hay những người đi trên đường, đều cầm vũ khí, ngay cả trẻ con trong làng này cũng cầm súng.
Không cảm thấy mình có thể giúp được ai ở một nơi như thế này.
Như thể nhìn thấu tâm trạng của tôi, chị ấy mỉm cười dịu dàng.
「Quả thật, chị cũng thấy mình không thể ngăn chặn nội chiến của đất nước này. Nhưng này, Takumi. Nếu có thể khiến thêm một người dừng khóc, không rơi lệ, thì chị muốn nỗ lực một chút. Chị ở đây vẫn còn việc có thể làm được. Xin lỗi nhé, hai đứa đã vất vả lắm mới đến được đây.」
Chị ấy định dịu dàng ôm tôi, nhưng tôi đã lách người né tránh.
「Takumi…」
「Xin lỗi… Em muốn chị về nhà.」
Umenomori đứng bên cạnh tôi cũng lớn tiếng nói.
「Đúng, đúng vậy! Chỉ cần Otome chị muốn, em sẽ dùng sức mạnh của gia tộc Umenomori để hỗ trợ đất nước này! Nên là, về đi! Chỉ cần biết em ở đây, bất kể chính phủ hay thế lực nào, họ sẽ lập tức đến cứu chúng ta, em cũng sẽ không để ai động đến ngôi làng này!」
「He he. Chise bé nhỏ, em thật dịu dàng. Nhưng, như thế không được đâu.」
Otome nhìn về phía xa xăm, nở nụ cười buồn bã.
「Nếu làm gì cũng vô ích, con người rồi sẽ từ bỏ suy nghĩ. Có hy vọng thì rất đau khổ, không phải sao? Biết rõ sẽ không toại nguyện mà vẫn cố gắng, nhưng rất khó chịu. Bây giờ đất nước này chính là như vậy. Cái gọi là “giúp đỡ”, nên khác với những gì em nói.」
Những lời nói giống như đang dạy dỗ.
「Một khi đã nhận ra, thì không thể làm ngơ được nữa. Xin lỗi nhé.」
Đúng là chị Otome. Sáng tôi đã nhặt tôi về nhà khi chị ấy còn là học sinh cấp ba. Thật giống với những gì con người này sẽ làm.
「Nhưng nhưng, ở Nhật Bản cũng có rất nhiều người đang chờ Otome đến giúp đỡ mà!」
Lắc lắc mái tóc vàng, Umenomori phản bác.
「He he, ở Nhật Bản có câu lạc bộ Mayoi Neko mà♫」
Chị ấy lại một lần nữa ôm chặt lấy chúng tôi.
「Cảm ơn hai đứa đã đến đây. Chị yêu hai đứa nhất. Và… cũng phải nói lời cảm ơn đến mọi người đang lo lắng ở Nhật Bản nữa. Dù rất khó khăn, nhưng chị sẽ tìm cách mượn điện thoại vào ngày mai. Hôm nay thì… hãy nghỉ ngơi đi nhé.」
Một sự kiên quyết mềm mại, nhưng tuyệt đối không lay chuyển.
Niềm tin của Tsuzuki Otome, của chị gái tôi, vượt xa sức tưởng tượng của tôi.
Sau đó Mujika dẫn chúng tôi đi giới thiệu về ngôi làng.
Ban đầu những người dân làng còn nhìn chúng tôi với ánh mắt cảnh giác vì chúng tôi là người nước ngoài, nhưng khi nghe chúng tôi là người nhà của chị ấy thì họ trở nên thân thiện hơn. Mọi người đều giống như những ông bà lão ở quê, khiến tôi không có chút cảm giác thực tế về chiến tranh. Cứ thế sinh hoạt.
Khi Mujika dẫn chúng tôi ra khỏi làng, tôi rùng mình.
Cứ như thể muốn nói rằng ngôi làng này được bảo vệ bởi khẩu pháo dã chiến gỉ sét, cách khẩu pháo một đoạn ngắn về phía trước là vùng đất đỏ sẫm.
Ở đó có vài tấm ván gỗ còn rất mới cắm xuống đất, xung quanh là nhiều tấm ván cũ, hoặc hơi mới hơn xếp hàng.
Đây là nghĩa địa.
Số lượng tấm ván mới nói lên tình hình thực tế của đất nước này.
Thế nhưng, đằng kia lại có rất nhiều đứa trẻ đang vui vẻ nô đùa.
Khắp người lấm lem bùn đất, chơi đùa thật thỏa thích.
「Ở gần đây có thứ gì hay ho lắm nè~」
Mujika hồn nhiên bắt đầu tìm kiếm gì đó. Nghe kỹ giai điệu Mujika đang ngân nga, đó là một bài đồng dao Nhật Bản. Chắc là do chị cậu bé dạy.
Mình nên làm gì đây?
Làm cách nào, mình mới có thể đưa chị về nhà?
Đến được đây rồi mà lại chẳng làm được gì, mình thấy hơi nản chí.
Không hiểu sao, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Sajie và bọn trẻ trong khu đóng quân.
Những việc chúng ta có thể làm... Trong lúc mình đang suy nghĩ thì một tiếng hét thảm thiết bất chợt vang lên từ phía sau.
“Ối trời ơi———”
“Chuyện, chuyện gì thế?”
Mình không khỏi ngoảnh đầu nhìn lại, đó là.
「Tao sẽ trả thù cho màyyyyyyy, mụ Chise giàaaaaa!!」
Mujika túm đầu một con rắn rồi đuổi theo Umenomori.
“Ối trời ơi————, dùng rắn là phạm luật đó————! Waa waaa, đừng lại gần đâyyyyyyy!”
“Này, này, dùng rắn thì không được đâu Mujika! Thằn lằn là giới hạn cao nhất có thể chấp nhận thôi!”
“Thằn lằn cũng không được đâuuuu—! Hu hu hu hu hu~~~~~”
「Xem tao đây~~~!!」
Mujika vui vẻ đuổi theo Umenomori, còn mình thì đuổi theo Mujika.
Và không biết từ lúc nào, ngày càng có nhiều đứa trẻ tham gia vào trò đuổi bắt của bọn mình, chúng mình cứ chạy khắp nơi cho đến khi mặt trời lặn.
Cho đến khi chị Otome đến đón, mình cảm thấy như được quay trở lại thời thơ ấu vậy.