Mayoi Neko Overrun!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

23 185

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

131 1299

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

88 1518

Hundred

(Đang ra)

Hundred

Misaki Jun

Câu chuyện về học viện Slayer mở ra từ đây.

132 182

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

(Đang ra)

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

Zecil

Ma Vương Silvia và những người bạn đồng hành của cô sẽ gián tiếp cứu các thế giới khác để ngăn chặn điều đó, nhưng mà—.

28 29

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1743 22476

Tập 08 - Chương 4

扩散的波纹

“联络得好晚啊——!!”

气势太强,感觉文乃要穿过电话给人一记旋风腿,我不禁被吓得头缩起来了。

但是,文乃怒吼也是理所当然的。离上一次的联络已经过了一周以上了,哎呀,真是对不起。

当然,心里一直有记着这事。但是,有充电宝没卫星电话的话也没有用。所以没能联络她们。想到她们有多担心,心就痛。

“对不起,总之就是对不起!让你们担心了,不过,我和梅之森都平安无事….当然,姐姐也是。梅之森也很努力地给我翻译,总算是熬下来了。啊,对了。我之前有没说梅之森已经来到这边了!?我想铃木和佐藤也很担心,也想联系一下她们啊!”

“………………………”

我以为她们一定很安心或是很高兴,她们的突然沉默令我感到困惑。

“咦?文乃…?喂,听得见吗?”

“听得见啊!还有,梅之森在你那我们也知道。翻译?是吗!托她的福找到了乙女?吼,真好呢!不如说,干脆只让梅之森去不就好了!?真的,我一点也没有担心巧哦,不过乙女平安真的太好了呢!顺带梅之森也是呢!!”

怒吼声大得好像要穿过听话的耳朵,从另一只耳朵出去。

真的很担心我们呢,真是的,这种时候都不坦率。

“既然找了乙女,也就是说会一起回来吧?”

怒声一转,文乃认真地问道。

“q,巧就没所谓了。但是,店主不在店里可不好。还有梅之森也突然不来上班,店里很忙的。没有其它意思哦!”

也就是说“三个人赶紧一起回来”。

但是,我…

“那,那个…有点事情,还不能离开这里。”

“…….诶……”

还以为会听到文乃发怒的声音,结果却是她茫然的回复。不过马上,话筒就传来文乃的声音。

“等…等等,这是什么意思?不能离开的意思是,还不能回来!?”

“呃,那个”

“巧!”

这么说明好呢?这是个大难题。

比如我说…

“其实啊,我们在反政府军的大本营里发现了被他们绑架了的姐姐。但是,姐姐说还想要帮助有困难的人,我们在说服她。还有,现在我们也有点像是人质,哈哈哈!所以想回去也没回来啊。”

把当前状况如实说的话反而会让她更加担心。所以,这里就要轻佻一些…

“成了人质了☆嘿嘿”

不不不!这个不行。

哎呀,这样的话只能想办法蒙混过去。

“…呃,那,那个….其实在找姐姐的过程中,离有飞机场的都市很远。移动过去要花很长时间。”

不想让在日本的大家多加担心…所以,之后会好好道歉的,现在就让我说下谎吧。

“这国家治安不太好。所以硬是要赶去有机场的城市的话,会有危险的。所以就只能等一下,让NPO的人开车载我们,选择安全的道路去机场。你不用担心。”

“谁,谁也没担心巧呢!”

叮——!

声音大得以为电话坏了。

“把店对给你们打理真的对不起!但是,一定会回来的…”

要她不担心才是难事。但是,就可能不让她多加担心。说了任性的话,对不起。

“…算了。接下来是希接电话。”

文乃的声音断了之后,跟着传来了让人怀念的声音。

“…巧?”

“希,你还好吗?”

“…我还好。巧呢?千世也好吗?平安找到乙女了吗?巧什么时候回来?…有没受伤?有没得病?”

“没,没事的。”

“喵,那就好…”

“嗯。”

希很少会说这么多话。这说明了她是有多担心我们。

既然跟文乃和希说了没事,那我就一定要平安回到日本。

我抓紧卫星电话,再次立下决心。

希死死地抓住听话筒,全神贯注地听巧的声音。

“让你们担心,对不起了。我们三人一定会回日本的。”

“喵….等着你们。”

希点头。这样会话就结束了。但希还没有挂机电话。就这样把耳朵贴着听话筒,就听到巧说“希?”。好想在多听他说话,可是这会给巧添麻烦。

“注意安全,巧….”

虽感不舍,但希还是让听话筒离开耳朵。然后把听话筒还给文乃。

“喵,你接…文乃。”

“我就….算了。”

明明没这么想。希知道文乃是有多苦等巧他们的联络。

“文乃….”

强硬地把话筒塞给文乃,文乃红着脸,不情不愿地用耳朵贴近听话筒。

“…也让乙女或是梅之森接电话啊。”

“诶….?她,她们现在接不了….”

“有接不了电话的理由吗?…果然你们遇到什么危险了吧。”

“不是的——”

“吃我一招~~~~~别跑啊~~!”

像是要覆盖住巧的声音似的,千世的声音传了过来。文乃不禁皱眉。

“…这什么回事?是梅之森?”

“呃…异文化交流…吧?”

“哈!?”

“不,那个,村里的小孩们都爱捉弄人,梅之森很容易生气,结果梅之森就去追这些逃跑的孩子了….”

“等等,不是很懂你说的话!”

“所以很难给你解释…喂!不要玩洗好的衣服!”

“…”

“呃,刚才说到哪了?”

“够了,让店主接电话。”

“姐姐现在在洗衣服,离不开手。”

听到巧这有限的回复,文乃的太阳穴那里鼓起了血管。

人家那么地担心你们,好不容易等到你们的联络,结果给我来这个?

追小孩,洗衣服。怎么这么优哉游哉。

“够了!洗衣服或是做什么事也好,你们想做就随便做吧!”

“啊,等等。文乃…诶,时间到了!?别,再给我一点时间….果然不行吗。呃……我挂了,还会联络的!店就交给你了。”

“用不着你说,笨蛋!”

“那我挂了。”

“…挂,挂就就呗!”

说完后,隔了一小段时间,文乃挂断了与巧的通话。

文乃瞬间就想跺脚。为什么自己只会那样说话啊。要是跟他说因为等到了好久没来的联络而感到安心,或是像希那样嘘寒问暖就好了。但是已经晚了。听话筒里只传出来通话结束的声音。

垂头丧气的文乃把话筒放回座机后,希就轻声说。

“喵。太好了…”

“…没事的,希。不用那么担心,巧狗屎运很好,不会那么容易出事的。”

其实自己也跟希一样,知道巧他们没事,心放下来了。但从口里说出来的,总是这样的话。就要讨厌这么不可爱的自己了。

“好了!因为巧的电话,工作都迟了。赶紧做好开店准备吧。”

但是,不能一直低沉下去。要守护好斯特雷凯滋,直到巧他们回来。

围裙随文乃转身而转动。文乃去把开店用的牌子挂在店门,开始一天的工作。

“…真是谢谢了。”

挂断电话后,我转过身向男人鞠躬道谢。脸上有着很大的伤痕的胡须男架着手,苦涩着脸。

【….我应该有说是要你联络日本大使馆的。】

听了那么多英语,稍微一点对话内容还是变得能听懂了。现在他应该是说“为什么不按我说的做。”,类似这样的话吧。

“我都说做不到了。”

【你说做不到吗?我为此才借你电话的。知道了就马上重新再打电话,告诉大使馆的人自己成为人质了。只要你作证了,我们就去和政府交涉。】

呃,说了什么?已经听不懂了。

“I can not…呃,总之…not call。做不到!”

用肢体语言和拼命想出来的英语单词传达自己想说的话。

“……”

要是这里他点头表示理解该有多好。看来不行呢,这样子。

我们之间的氛围变得紧张起来。在这时,将氛围一扫而空的声音传来了

【喂喂,这可不行哦…~吵架可不好。一起来想能跟政府军的人和好的方法吧,姆斯利♪】

抱着洗衣服用的盆子的姐姐笑着摇头。

【…乙女,我说了很多次,这不是吵架。这是为了守护我们的骄傲与生活的圣战。】

姆斯利握紧拳头,开始热情地说了什么。

胡须男姆斯利是这个反政府军大本营的首领。

正如你们所见,让人害怕的外表,以及作为游击队的老大所散发出来的难以言喻的威压感。实话说,就站在他面前我都要害怕得发抖。

真是佩服敢嬉皮笑脸地面对他的乙女姐姐。

说真的,刚才无视他要我联络大使馆的要求,打电话到斯特雷凯滋,是真的担心害怕。但是,真按他要求去做,我们就真的就成为反政府军的人质,会引发大事件的。特别是梅之森,如果被他知道她是梅之森财阀的大小姐的话,会发生什么事,想都不敢想。

【呐。和政府军的人交流吧,姆斯利。不能净是吵架哦。】

【把事情想得这么简单的话,我们马上就会被灭!还有,都说了这不是吵架。】

【这个国家的人们都成了迷途猫。但是,一味地吵下去,只会一直失去方向,回不来家。而且我不希望姆斯利你们,还有这个国家的人们受伤。吵架是不好的。要有先放下武器的勇气。】

姐姐不改她那温柔的笑脸。但是,绝对不会让步。

把我们当人质,确实可能向政府索取到什么东西。但是,之后当然会受到报复。

然而,姆斯利完全听不进话。

【……乙女,我要怎么说你才明白啊。】

【直到姆斯利不再去吵架哦♪】

姐姐的笑容完全没变,就跟姐姐在日本的时候一样。

我没见过有人能不在这笑容下屈服。但是,笑容只有在像让克里斯和升田大叔见面就会问题得到解决的事情上才会起效……

“这次看来不太有用呢。……”

心里只知道一件事。

就是我一定要把这样的姐姐和梅之森带回日本。

万幸的是,姆斯利不会危害乙女姐姐或是我们。我也是,明明应该是人质,却自由地在这个村子里生活着。

因为乙女姐姐在这里很受欢迎,而且这个村子本事就充满了生活气息,有种悠闲的气氛。虽然偶尔会被枪声吓到,但基本上都是训练,现在跟政府军处于胶着状态,停下了战争。

再说,就算有着可怕外表的姆斯利再怎么用他那轮廓清晰的眼睛瞪着乙女姐姐,乙女姐姐抱着盆子,根本就感觉不到紧迫感。

【不要欺负乙女!】

【对啊,不行!】

打断长长的对话,孩子们围住了乙女姐姐。

【咦?大家不都应该在那边听小千世讲课吗?】

【可是——姆斯利在欺负乙女!】

【是在欺负呢——】

【别,别乱说人。我没欺负乙女,这是大人们的谈话……】

【我说,姆斯利!孩子们说你在欺负乙女,这怎么回事!】

【都说了没有!】

不知什么时候,一个壮硕的大婶走了过来,瞪着姆斯利。被孩子们瞪着,被大婶瞪着,姆斯利招架不住。

在哪个世界里女孩或女人都很强呢——。

【别担心~我只是有事希望姆斯利做而已,他没欺负我,我们也没在吵架哦~】

【乙女可是把村子的孩子从政府军手里救下来的恩人。不好好供着可是会遭天谴的,姆斯利!】

【……唉,看来拜托乙女照顾孩子是个错误之举。】

结果,姐姐一直在说服身为游击队的首领的姆斯利放弃内战。看到姐姐这样子,就觉得果然这个国家内战不结束就不肯回去。但是,我根本不觉得内战一朝一夕就结束。

“……在日本的大家,肯定在担心吧……”

如果这时能跟迷途猫同好会的大家商量就好了。

仰头望天空,天空是那么的蓝……头上这片天,肯定会无限延展到日本。

这时,有个人在阿斯兰机场下机。

身子不高,有着厚厚地胸板、粗壮的手臂。还戴着墨镜。

他只手拿着电话,好像在轻声说着什么。

【我知道。别担心。爱你……别那么生气嘛。他可是男孩子,这点事要做的。他可是我和你的孩子啊。】

终于挂断电话,男人叹气。当地是那么热,但还是穿着皮革的连体衣的男人从包里拿出牛奶,闷了下去。

【嘿!爹地!打完电话了?】

向男人说话的是一个脸带顽皮的笑容,怎么看都像是个十岁左右的美少女。

【突然把人叫过来。你又离家出走,你妈可生气了。】

男人笑着把美少女架在肩膀上。

【还很轻呢,有喝牛奶吗?】

【很快就会重起来的!爹地,我准备好摩托了!】

在机场里的停车场里停有狂野的美国产摩托。

男人慈爱地摸着那粗野的摩托车的身子。

【那么,走吧。让你瞧瞧你爸的摩托车技术。】

响起发动机声,铁马化作了风。他们在哪,由音已经告诉了自己。

【乙女,巧。等着我!】

克里斯.隆多在父亲背后喊道。这次轮到我来帮你们了。心里只想着这个。

西点专卖店的斯特雷凯滋,今天也生意红火。

不只是夏天,现在月间销售额就要创下自从文乃到这家店以来的最高记录。

当然,也有柴田和学院里的同伴来光顾,商店街的人们像是祈求乙女和巧平安无事一样,每天都来店里买东西的原因。

文乃尽力用笑容面对客人。

希和心做完早上开店的准备就一直与同好会里的电脑格斗。

为了能帮到巧他们,即便是微不足道。

她们好像引起了很大的反响,希接受了外国的新闻采访。

这样能让巧、乙女和梅之森变得安全一点的话,文乃也全力支援她们。

所以,斯特雷凯滋里的轮班表上几乎全是文乃的名字。

几乎什么事都是她在干。

在机场兼职的叶绘休息时会来店里,只要珠绪学姐有时间,喊她她也会来帮忙。但是,大部分时间都是自己一个人。

不过,这个状况最近有了变化。

帅气的一年级生柴田不去帮在网络上的工作,而是来店里帮忙了。

他本身不是正式被雇佣的兼职,店主不在的现在,不能私自增加兼职员工,所以文乃也有点抗拒他来帮忙……

“请别在意。我在那边不能帮到什么。”

文乃接受了笑着的柴田的好意。

文乃认为,直到巧他们回来,把这个店守护好是她的职责。

“芹泽学姐,收钱的工作就交给你了。”

“好——”

在充满活力的店里四处忙动。度过了繁忙的时间。

到傍晚,来客变少,终于能放松下来。

确认巧他们或是希她们有没打电话过来。

可惜的是,看来事情好像没有多大进展。

文乃一边叹气,一边看向柴田。

“今天也谢谢了。虽然这只是卖剩下的,拿几块蛋糕走吧。

“不用了。每天吃会胖的。”

明明他的很廋,但还是这么开玩笑说。

柴田真的待人亲切。

“那……学姐你能给我倒一杯咖啡吗?我有点累了。”

“好啊。我也喝。”

文乃将用纸过滤过咖啡末的两杯咖啡放在桌子上。

“真让人高兴啊。能喝到学姐的咖啡。”

“你夸我我也不会给你什么的。”

没有漏洞的回答。要是这样的气氛,巧能营造出来就好了。文乃不禁这么想。

“怎么说呢,你根本就不像是我们同好会的其他男生啊。”

“啊哈哈,是吗?嘛,我毕竟入宅不深。”

明明连入会的难关都通过了,真是有够谦逊。

文乃的话,连一个问题都答不出来。

“那,你为什么要入部啊。”

文乃漫不经心地问道。而柴田稍微变得认真起来。

“想知道吗?”

“是呢。也没想硬要你说。”

文乃喝了一口咖啡,然后笑了。看他是想要说了。

“其实,小时候,我是欺负人的一方。”

……感觉,他说出了什么出乎预料的话呢。

“家境也不富裕,但我那时很任性。总会找借口欺负周边的人……但是,对自己没有信心。那时,我常欺负一个女孩。她有着方法,很漂亮,我想跟她交朋友,但不知道该怎么做,下意识就欺负她了。”

“……嘛,男孩子好像都是这样的。”

虽然不知道他想说什么,总之先点头理解的文乃。

“但有一次,那个女孩被多个人一起欺负,这时,有个不认识的男孩走了过来。是三对一吗,还是四对一。明明我们这边人多,但输给了他。

柴田好像觉得很丢脸。听到他的话后,文乃差点把咖啡碰到了他脸上。

“在此之上,理所当然的,我喜欢的女孩就抓住那男子哭了。我是真的无地自容了……那之后,我就马上就不再欺负人了。”

“这不是好事吗。但是,那你为什么……”

“啊啊,在十和野的事上,我真的做错了。有点气自己。”

……?真的听不懂他想说什么。

文乃很是疑惑。

“为什么?十和野对你做了什么……”

“不是的。所以我是想说……那时候我们没能打过的男孩子现在还走在我的前头。明明我为了让自己变得更衬她而一直在努力。”

“……究竟是什么回事?”

就在文乃想追问他的时候。

“啊,有座位!而且仁君也在,真幸运!”

店门被打开,数名女高中生进入店里。

“……可惜。下次有机会再说。”

柴田站起身来,带领女高中生。

真的搞不懂他说了什么的文乃只能去厨房。

柴田君到底想说什么呢。

这时,发现希来信了。文乃连忙打开邮件。

上面写着关于阿斯兰王国的事情有了新的进展,文乃对此感到惊讶,连忙地回复……也因为这事,刚才的插曲被文乃忘得一干二净。

孩子们在到处跑,就如牧歌般的光景。这时,我的耳朵听到了小而快速的,带有节奏声音。

声音虽小但能让腹部振动起来。这一瞬间,我不由得蹲了下来。

“大家快伏在地上!”

“我,我说巧!刚才的声音是……”

“我知道,梅之森你快回屋里,别出来!”

最初听的时候还不知道是什么声音,现在我已经知道那是机关枪的枪声。只是在日本一生都不会知道的小知识。

我悄悄地拉开在玄关那里挂着的布帘,偷看外面。

“……没事吧?”

看样子没出什么事。但是,只听到机关枪枪声,也就是说单纯只是个演习吧。

“梅之森,看来不是政府军来了。没事。”

“……啊,是吗。”

我们都安了心,叹了口气。

来到这里几天了,没什么事情发生,感觉有点像是在乡下的村子里一样,但偶尔会进行的射击演习让我改变了这种认识。自己也明白,姐姐被绑架作人质的时候就已经无可争辩了。再加上这个,我再一次清晰地认识到到这里是反政府军的大本营。

但这边的区域还很和平的。

这个村子被分作2个区域,孩子们生活着的居住区和大人们聚集起来的战斗区域。

我因为我是在居住区生活的,所以能比较自由地行动。如果我真是人质的话,我会在士兵们居住的区域里被监视监禁。我到底是积了什么福,以至于现在能照顾孩子,教他们学习呢。….是姐姐的力量吧。

因为现在这时候也是。

【乙女!好厉害,我家的儿子在算加法!】

【加姆利很聪明哦~连乘法都会哦。】

【哦哦哦哦哦!】

与姐姐在说话的大叔背上背着一把大枪,但他那抱着孩子笑的样子,只不过是《星期天的父亲》而已。(译注:这个《星期天的父亲》我在雅虎维基找了很久没有具体解释,应该是以前很久的节目吧。知道的人我请告诉我。)

【所以说——苹果有5个啊。瞧,把这个当作苹果来看试试。】

【诶——这不是苹果是石头啊!】

【我不是说了要你把它看作苹果吗!不这样就讲不了课啊!】

【是——石——头——啊——】

“啊啊啊啊啊~~~~~!”

姆吉卡又在跟梅之森说什么。她们关系可能意外地好。

【千世你这矮子!】

“你说什么————!”

…关系,好….吧?

【巧——,吃饭——!】

【吃饭,吃饭——!】

我的周围有很多孩子。

仔细听,射击演习的枪声已经听不见了。什么时候我们才能回日本呢,有时候会这么想,但现在我没这个空闲。

【肚子饿了——】

【饿了——巧——!】

不知不觉间,孩子们大增殖了。不好,得要赶紧了。

“等,等等。我马上就做饭!”

我用手拿锅,开始给孩子们做饭。

希敲键盘的速度快得看不清手。

眼前的屏幕已经增加至5台。

一一回应世界各国的反响,迅速地把情报提高给他们。

“好厉害….”

希的样子被家康转播。

如同电子的妖精一般的姿态给网络提供了话题,应该会成为寻找乙女的力量。

雾谷希连额头上的汗都不擦,一心不乱地敲打着键盘。

“学姐…不要勉强自己哦。”

心一脸担心地用手帕擦希的额头。

“喵。谢谢。文乃回复了没?”

“回复了。说可能是去喜马拉雅的时候认识的人。”

“心,谢谢。”

在对话的时候她也以难以置信地给人回帖。

“就在四个小时里,反应大了几十倍,几百倍…让人不敢相信。”

叶绘在看其它屏幕的关注数。

“果然,艾玛.隆德的关注起了巨大作用!”

家康得意地擦了擦鼻子下面。

“那之后,来关注的人越来越多了。名人关注我们了!在日本也有漫画家关注我们了!刚才那个叫艾伦斯特的人,果然是乙女师傅的熟人?”

“确认了。是英国的贵族。能让政府帮我们。”

大家都开始行动了。

好像在冥想着的大吾郎似乎被感动到了,轻声说。

“连起来了。乙女师傅至今为止的努力与这次的行动联系在了一起。”

情报就像一滴滴落在大水面上的水滴,逐渐形成了大的波纹。

阿斯兰王国的信息一个接一下的聚集在希的手里。

也开始有在王国里的人给出了回应。

陆陆续续地,乙女至今遇见过的人都给出了回应。

都是些希,甚至是文乃都不认识的人。

一定连巧也不认识。但是。

大家都知道。

都筑乙女是绝对不能失去的,非常好的人。

对自己的家人,希感到骄傲。

然后,讲收集起来的情报,发送到某个地址。

地址所在之处,是能连接卫星电话的笔记本电脑。

要发送的地址里写有kaho(夏帆)。

这个村子很快就会天黑。

和日本不同,这里没有路灯,太阳下山后村子马上就会变暗。

所以要在太阳下山之前吃完晚饭。但这么多人,吃个晚饭都会很吵闹。比如,旁边的孩子抢食物,然后就打起架来….

在这样像是过祭典一样吵闹的环境下吃完晚饭后,我们就开始收拾餐具。

“咦?姆吉卡呢?”

在孩子中最为年长的姆吉卡,在平时的话会拉孩子们过来帮忙。看他跟梅之森吵,会觉得他调皮,其实他很有哥哥的样子。

“梅之森——,看没看见姆吉卡。”

“嗯——…应该是去哪玩了吧。”

“不,他饭吃到一半就出去了。应该之后也没回来。”

那时以为他去厕所,没多在意…

看向姆吉卡的座位,碗里还有饭。

“奇怪了,留这么多饭。”

与能吃饱饭的日本不同,这里食物是贵重品。所以,剩下这么多饭的情况很少见。

…想知道原因。

“我出去找找看。”

“交给你了。”

我很快就找到了姆吉卡。不知为什么,他围着毛巾。

“姆吉卡?”

没回复。我有了不详的预感,摸他的头。

好热。

“姐姐!乙女姐姐!”

我抱起姆吉卡全力跑到姐姐那里。

“姆吉卡的烧还没退吗?”

“啊啊。”

姆吉卡没有意识,一直在呻吟。

比预想得要高烧。现在村子里没有医生。只能依靠乙女姐姐了。

“让他吃药了吧?为什么还退烧啊。”

“药是有解热效果…”

“没效的话,就试试其他药?”

就算你这么说,药已经没了。本来就是文乃让我带上的药,在难民扎驻地的时候也用得差不多了。

“不妙啊。温度越来越高了。”

姑且把能做的事情都做了。之后只能靠姆吉卡自己的体力了吗?

“哈…哈…”

他都这么痛苦了,还能不紧不慢地说这样的话吗?

“巧,姆吉卡情况怎么样?”

乙女姐姐来到让姆吉卡躺下的房间。她取来了让额头降温的水了。

“乙女姐姐,他的情况…不太好。烧又不退,他现在比之前还要难受。”

“是吗。果然退不了烧呢。”

“乙女,就什么也做不了了吗?比如说叫医生来村子!”

“小千世,我理解你的心情。可这里不是日本。”

姐姐给浑身是汗的姆吉卡换衣服。

“我…有什么事能帮忙的?”

“嗯——那么,叫人们不要靠近这里。如果是传染病就不好了。”

我听从姐姐的话,拦住了因担心而往房间里看的孩子和大人们。

在日本长大的我们理所当然的打了疫苗,但这里的人几乎没有。姐姐说应该不是什么严重的病,我和梅之森应该不会得病,但一直高烧下去,如果孩子体力不够就可能失去性命。

“要,要是能叫我家的人来,发烧这种病根本不值一提。”

梅之森在姆吉卡身旁念道。

的确如此。这里是铃音镇的话,就能带他去医院了。

觉得无力的自己特别地没用。

“姐姐…姆吉卡,不会有事吧?”

乙女姐姐认真的回答我,说。

“…我想,如果能获得几种抗生物质,或是让有拿着药品的医生给他看病的话,姆吉卡就能得救。否则的话….就能看运气了。”

怎么这样…也就是说姆吉卡可能会死于这种打一针就能治好的病吗!?

用尽脑筋想。我能做到的事是…

“对了!镇子里的医院…不对,驻扎地里也有医生,这里离驻扎地也没那么远!只要带姆吉卡过去的话!”

“巧,冷静一点。”

姐姐压住了我。

“事情应该不会这么简单。这里是反政府军的阵地。最近本来在驻扎地里的医生都走了的原因是,他们害怕战祸。被政府军盯上了就会有危险,保护驻扎地的人们也是,不会这么简单就来这里,也不会接受这里的人。”

天哪……我感觉自己眼前一片黑暗。

“但也只能强行让他们听我们的话了!要不我梅之森千世直接给这个国家的国王打电话!”

“…不是这个问题。来到这个国家后,不觉得大家都是好人吗?”

姐姐你突然说什么啊?

“是这么觉得….撒杰他们人也很好。”

“这个国家的人啊,有他们自己的原则。没有报酬或代价就接受别人的施舍,与他们的骄傲相反。所以,就算是内战,大家都很温柔,援助的一方也很难给他们援手。”

“但盗窃和绑架人当人质就可以吗?这都可以的话,拿点药又有什么…”

“盗窃和犯罪是以性命作代价的。如果失败了被人怎么处理都没办法,代价以这样的形式被他们认同。这和乞讨不同哦。我也有点不太理解。”

听了姐姐的说明,才明白了撒杰他们的行动理由。

但是。这里放弃的话姆吉卡也会死。

“….那么,我们去拿就可以了吧。”

我不是这个国家的人,不会觉得羞耻。

“巧,就是这个,就是这个啊!我们自己去拿药不就好了!我们也有把手上的药给驻扎地的医生,这种事他们一定会帮的!”

就像是事情已经解决了一样,梅之森高兴地说道。

我也感觉能看到一点光了。

“嗯。试试吧。虽然我想会很辛苦。”

“你们…变坚强了呢。”

姐姐微笑着抚摸我们,

然后我们后知后觉,为什么姐姐少见地不露出放开让我们去做的笑容。

在村子里最大的野战指挥所里等待着我们的是。

残酷的事实。

在荒凉的大地上,我们的劝说就要随风消逝。

【不要担心,我们会回来的。所以,放我们出村子。】

【不行!确实对乙女说在村子可以自由地来,但这个不行。】

【姆斯利。姆吉卡的烧退步下来。去城镇或难民驻扎地就能拿到抗生物质。所以,求你了,让我们去驻扎地吧。】

我也一起低下头求。

我不会这个国家的语言,但也拼命地把自己的心情传达出去。

但是,拒绝是让人难受的。

【姆吉卡的确让人担心。但是,现在不行。现在政府军的行动变得活跃起来,也有情报说大量外国人入国了。太危险了。】

【放心,我们也是外国人,被人问到就说什么也不知道。】

“求你了,姆斯利!”

姆斯利想了一会儿,但还是摇头。

【不能为了姆吉卡一人冒险。】

他是说不行吧?

怎么这样!

【乙女也好,另外两人都是人质。政府军来袭的时候,你们在这里他们就不太敢攻击。所以,我怎么能让你们就这么简单离开村子啊。】

“啊,说起来。我们是人质呢~”

“呃,姐姐,你说什么?”

“他说,我们是人质,不让我们出去。嗯——”

…关系太好,都忘记了有这回事。说起来,乙女姐姐和我们都被反政府军抓住,沦为了人质了呢。

在做饭洗衣服,教孩子学习的过程中,把这事给忘了。

【可是,我们不是说了会回来吗。就算被抓了,我们也不会把村子的事告诉政府军,姆吉卡的命也是村民的命哦?我们也在驻扎地里待过,一定会把药带回来的。】

就算姐姐来说,姆斯利也表示拒绝。

而且,不知不觉间,我们的周围聚集了作为兵队活动的村民们。跟姆斯利一样,在身体某处会有伤痕,或是伤还没好的士兵们在看着我和姐姐。

我们确实没见过战争。这是幸运。

但是,在这里就是现实。

稍微有点危险,解放人质就会变得困难。

Vậy thì… chỉ còn cách này thôi.

「Con sẽ ở lại đây làm con tin. Chị Otome và Umenomori hãy đi đến cứ điểm đi.」

Tôi bước tới một bước, đổi chỗ với chị Otome.

Bị tôi giục, Umenomori đành phiên dịch giúp tôi.

Câu trả lời nhận được là một tiếng thở dài.

【Ta biết Otome sẽ không phải là người vứt bỏ em trai mình, nhưng dù ta có đồng ý, đồng đội của ta cũng không chấp nhận, với lại một con tin không biết ngôn ngữ cũng bất tiện.】

Musli nhìn những người xung quanh chúng tôi. Có vài người đã gặp rồi, nhưng đa số đều không quen biết. Quả nhiên không được sao? Nhưng cũng không thể bỏ mặc Mujika được.

【Vậy thì, để tôi làm con tin là được chứ gì!】

…Ể, cô ấy vừa nói gì vậy?

Umenomori nói bằng ngôn ngữ địa phương nên tôi không hiểu.

「Tiểu, Tiểu Chise, đừng nói những lời ngốc nghếch! Không được làm con tin đâu~!」

Chị Otome cũng hiếm khi hoảng loạn.

「Phải có người ở lại đây, nếu không sẽ không rời khỏi đây được. Vậy thì Takumi là không được. Chỉ cần họ biết ai là con tin có giá trị nhất, có lẽ họ sẽ đồng ý chỉ để tôi ở lại, và thả hai người đi.」

「Nhưng mà! Không được đâu! Umenomori!」

Tôi ra sức ngăn cản cô ấy.

Đương nhiên rồi. Làm con tin nguy hiểm như vậy, tuyệt đối không thể để cô ấy đi được.

「Takumi, anh tránh ra!」

Umenomori bực bội phủi lớp bụi trên tóc xuống, ra lệnh cho tôi một cách hiển nhiên.

「Chị Otome không đi thì sẽ không có gì đảm bảo lấy được thuốc, còn Takumi thì không biết tiếng địa phương. Vậy thì, để tôi ở lại đây mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Chỉ có thể làm thế thôi!」

「…Không được.」

Đã đưa cô ấy đến đây, tôi cảm thấy mình có trách nhiệm rất lớn.

Hối hận vì mình đã luôn chấp nhận sự giúp đỡ của Umenomori.

Nếu không có Umenomori, có lẽ tôi cũng không tìm được chị mình.

Thậm chí có thể đã nản lòng rồi.

Umenomori đã luôn ủng hộ tôi, tôi không muốn để Umenomori phải chịu nguy hiểm nữa.

Nếu ở bên cạnh cô ấy, tôi có thể bảo vệ được cô ấy,

Ít nhất là có thể cùng nhau đối mặt với nguy hiểm.

Nhưng, nếu phải chia xa… tuyệt đối không.

Tôi có trách nhiệm đưa Umenomori trở về Nhật Bản an toàn. Trái tim tôi cũng nghĩ vậy.

Thế nhưng, cô ấy đến đây, ưỡn ngực tuyên bố.

「Chỉ cần tôi cố gắng, đứa trẻ đó có lẽ sẽ được cứu! Hơn nữa, đứa trẻ đó đã chơi với tôi. Cố gắng hết sức cứu cậu bé chẳng phải là điều hiển nhiên sao! Đúng là như vậy mà!」

Umenomori nói xong, mỉm cười.

Mặt trời sắp lặn, bóng tối đang dài ra. Được tắm trong ánh hoàng hôn, mái tóc vàng của Umenomori lấp lánh, tạo thành một làn sóng tuyệt đẹp.

「Với lại, Takumi nhất định sẽ đến cứu tôi mà. Công chúa thì tất nhiên phải bày ra vẻ kiêu sa, chờ người đến cứu chứ.」

Cứ như muốn tự thuyết phục mình và tôi vậy, chị tôi im lặng nhìn chúng tôi.

「…Umenomori.」

Tôi không biết phải nói gì.

「…Hừ, tôi vẫn luôn thắc mắc, cái cách anh gọi tên tôi đó.」

Ể? Ý cô ấy là sao?

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, Umenomori cười.

「Thôi bỏ đi. Hãy chuẩn bị tinh thần đi. Tiếp theo, tôi sẽ thi triển một phép thuật giúp anh trở về an toàn.」

「Ể?」

Chỉ trong tích tắc.

Cô ấy nhón chân, đưa mặt về phía tôi.

Umenomori, Umenomori Chise cô ấy.

Đã hôn tôi.

Tôi chết lặng. Tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng từ cơ thể cô ấy.

Không đủ dũng khí ôm lại cô ấy, tôi chỉ có thể đứng bất động.

Một giây trôi qua hay một phút trôi qua…

Cho đến khi cô ấy rời đi, tôi vẫn ngây ngất bởi xúc cảm run rẩy từ đôi môi cô ấy, và mái tóc vàng dài, mềm mại, khẽ bay lượn trước mắt tôi.

「…Thế này thì không sao rồi, anh nhất định sẽ đến đón tôi mà, đúng chứ?」

Umenomori rời khỏi người tôi, gật đầu với tôi và chị Otome.

Sau đó, cô ấy lớn tiếng tuyên bố với các binh lính.

【Nếu Takumi không thể làm con tin, vậy thì để tôi làm con tin của các anh. Thế này là được chứ gì.】

【Cô bé thì không được đâu. Còn không biết giặt giũ nữa chứ.】

【Đừng nói tôi bé! Tôi là “Umenomori Chise”! Có giá trị hơn chị Otome nhiều!】

【…Cô chỉ là một cô bé thôi mà. Có giá trị gì chứ?】

【Á á——, đồ đầu óc ngu đần này. Nhắc đến Umenomori thì phải nhắc đến Tập đoàn Umenomori chứ. Tôi là con một của gia tộc Umenomori, Umenomori Chise! Anh cứ thử điều tra một chút là sẽ biết ngay! Cái điện thoại vệ tinh đằng kia cũng vậy, cái xe các anh đang lái cũng vậy, đều là sản phẩm thuộc chuỗi của nhà tôi cả!】

Musli trợn tròn mắt, các binh lính tập trung ở đây cũng xôn xao.

【Này… chúng ta chẳng phải đã nhặt được thứ gì đó ghê gớm sao?】

【Không ngờ lại là cô gái xuất thân từ gia đình giàu có như vậy… Đây chẳng phải là con tin tuyệt vời nhất sao. Chính phủ cũng không dám làm ngơ mà bỏ mặc đâu. Có thể bảo vệ ngôi làng này rồi… biết đâu còn có thể đổi lấy quyền tự trị nữa.】

Dù không biết họ đang nói gì, nhưng hoàn toàn trái ngược với trước đó, mọi người xung quanh đều nhìn về phía Umenomori.

…Tôi đã sợ điều này nên mới không nói ra.

【…Ta biết rồi. Chise sẽ thay Otome làm con tin. Muốn đảm bảo tính mạng của cô ấy, thì hãy quay lại nhanh nhất có thể.】

Musli gật đầu đồng ý, Otome cũng gật đầu đáp lại.

「Tiểu Chise, cảm ơn em. Chị và Takumi nhất định sẽ quay lại. Cho đến khi chúng ta trở về, em hãy đợi một lát nhé~」

「Khoan! Đừng ôm lại, chị Otome! Đừng có đè cái bộ ngực to mà vô dụng của chị vào người em!! Ưm ừm ưm!」

Tôi không thể chấp nhận một cách thẳng thắn được.

Nhưng không thể để tấm lòng của Umenomori trở nên vô ích.

「…Nhất định, sẽ trở lại ngay!」

Trong lòng ôm lấy sự bất lực của chính mình, tôi chạy.

Chị Otome cũng chạy theo tôi. Phải nhanh chóng lấy thuốc và trở về đây.

Ngoài ra, không còn cách nào khác để đáp lại tấm lòng của Umenomori.

Tiễn Takumi đang chạy xa… rồi sau khi bóng dáng cậu biến mất, Chise cảm thấy đôi chân mình mất hết sức lực, gần như gục xuống đất.

Đã hôn rồi. Đã hôn Takumi rồi.

「Ư ư ư~~~~~」

Cô ấy tự cảm thấy mình đã làm một điều vô cùng táo bạo.

Trong lòng nóng ran, cứ như có thứ gì đó muốn tràn ra. Để chịu đựng cú sốc này, Chise giẫm mạnh chân xuống đất. Cô ấy hạnh phúc đến thế đấy.

Chise sắp khóc vì vui mừng, Musli kéo cô ấy về thực tại.

【Này, Chise. Cô ổn chưa?】

「…Rồi, rồi!」

Cô ấy vội vàng chỉnh đốn bản thân, rồi nhận ra các binh lính vây quanh đang cười nhìn mình. Có phải họ muốn ngay lập tức đưa ra yêu cầu gì đó với tiểu thư Tập đoàn Umenomori không?

Cứ tưởng là như vậy.

【…Thật sự, chói mắt quá đi mất~】

【Đừng lo lắng, anh chàng đó sẽ quay lại vì cô bé thôi!】

【Á——à, không có bạn gái bên cạnh, đúng là chói mắt muốn mù lòa mà.】

【Cái… cái cái cái!】

【…Chise, đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy rồi… người của chúng ta đương nhiên sẽ trêu chọc cô thôi.】

【Á, á á á á á, phiền quá đi mất~~~~~!!】

Dù sao đi nữa, cứ như vậy, Chise chính thức trở thành con tin của quân nổi dậy.

Chị Otome và tôi, được người của quân nổi dậy dẫn đường, không ngừng chạy.

【…Đoạn đường còn lại chúng tôi tự đi.】

Chị tôi nói với mấy người đàn ông.

【Xin lỗi. Otome, Takumi. Rõ ràng là vấn đề của chúng tôi, lại để hai người làm con tin…】

【Đừng bận tâm. Chỉ cần Mujika được cứu là đủ rồi.】

Các binh lính vừa rời đi, vừa nói “cẩn thận nhé” nhiều lần. Chỉ cần đi thêm một đoạn nữa, có lẽ chúng tôi sẽ ra khỏi khu rừng này. Sau đó là đi lấy thuốc, tốt hơn hết là để chúng tôi tự đi.

「Takumi~ Em ổn chứ?」

「Không sao, em vẫn đi được.」

Trong tình huống như thế này, làm sao có thể nói mình mệt được chứ.

「Mujika và Umenomori đang đợi chúng ta!」

「À~ Chị hơi ngạc nhiên đó nha——」

Chị tôi vừa chạy, vừa thở dài.

「Gì, gì cơ?」

「Cảm giác Takumi đã trưởng thành rồi. Hu hu. Mà, Tiểu Chise đã trở nên thật xinh đẹp đó. Cứ như xem phim vậy, chị hơi rung động đấy.」

Chị tôi cố ý nói chuyện vui vẻ để động viên tôi. Có lẽ đúng là như vậy.

Nhưng mà ngại lắm, đừng nói nữa.

Hơn nữa trên môi vẫn còn cảm giác kia!

Tóm lại… không có người đàn ông nào được động viên đến mức này mà lại không cố gắng hết sức cả.

Tôi cố sức chạy, đến con đường dẫn tới cứ điểm.

Còn phải tiếp tục chạy nữa sao… vừa nghĩ như vậy, thì một chiếc xe jeep vừa vặn chạy tới phía trước.

「Chị ơi, thử gọi chiếc xe đó dừng lại, nhờ tài xế chở chúng ta đi nhé.」

「Ừm——chị cảm thấy chúng ta không cần gọi chiếc xe đó thì nó cũng tự dừng lại.」

「Ể?」

Tại sao lại như vậy? Nghi vấn của tôi được giải đáp vài giây sau đó.

【Đây chẳng phải Otome và Takumi sao! Hai người làm gì ở đây vậy?】

Người thò đầu ra từ cửa sổ chiếc xe jeep là Juveil.

「Juveil? Sao cậu lại ở đây vậy?」

「Quả nhiên là Juveil mà~ Vì chiếc xe jeep trông quen mắt, nên chị đã nghĩ có phải là cậu không.」

【Ưm… giờ là tình hình gì vậy?】

【Juveil, mọi chuyện giải thích sau, bây giờ rất gấp, chở bọn tôi đi.】

Chị Otome giải thích đơn giản cho Juveil, rồi chúng tôi lập tức lên xe jeep.

Đến cứ điểm còn một đoạn đường khá xa.

Chise bị kéo từ thiên đường hạnh phúc xuống tận cùng địa ngục của bất hạnh.

「Tôi nói cho các người biết! Các người thật sự muốn nhốt tôi sao!?」

Chise không chỉ bị chuyển từ khu vực sinh sống trước đây đến một tòa nhà trong khu vực chiến đấu, mà còn bị nhốt vào một căn phòng dùng để giam giữ con tin. Cô ấy nổi giận đùng đùng.

「Ở đây có bạn của tôi, tôi sẽ không chạy trốn đâu!」

Sau khi mắng vào bức tường, Chise ngồi xuống ghế.

Dư âm của nụ hôn đã tiếp thêm sức mạnh cho Chise.

Mặc dù cô ấy định đợi Takumi và những người khác quay lại, nhưng một khi đã chính thức trở thành con tin, cô ấy không thể không có chút căng thẳng nào.

「Quả nhiên, đợi sau khi Takumi và mọi người quay lại, mình phải tìm cách rời khỏi đây mới được.」

Mặc dù có chút không nỡ rời xa những đứa trẻ trong làng, nhưng với tư cách là người thừa kế, cô ấy không thể làm tổn hại đến Tập đoàn Umenomori. Không thể cứ thế trở thành con cờ của quân chống đối chính phủ được.

「Tóm lại, cách để chạy trốn… cách để chạy trốn… ưm——」

Đáng tiếc là bên ngoài có lính gác, không có cơ hội trốn thoát.

Chise đã chuẩn bị cho một cuộc chiến lâu dài.

Tuy nhiên, vấn đề lại được giải quyết theo một cách bất ngờ.

Người canh giữ phòng giam của Chise là một binh lính thiếu niên với khuôn mặt còn rất trẻ con.

Cậu ta đã gặp phải một tình huống vô cùng rắc rối.

【Please, nghe nói Chise ở đây! Dù chỉ một mặt thôi, xin hãy cho tôi gặp cô ấy… hu hu hu.】

Trước mắt cậu ta là một cô gái lạ đang khóc. Hơn nữa là tóc vàng, nhìn thế nào cũng không phải là trẻ con trong làng.

【Cô, cô đến đây bằng cách nào…】

【Tôi cũng là đồng bọn của Otome, bị bắt đến đây làm con tin. Chise là bạn tốt của tôi! Này anh xem, chúng tôi đều mặc đồng phục giống nhau phải không? Nghe người ta nói, đến đây thì sẽ gặp được Chise… ư ư ư.】

Binh lính thiếu niên cảm thấy kỳ lạ về cô gái xinh đẹp đang khóc như mưa này, nhưng cơ bản, đặc điểm của đất nước này là có nhiều người tốt. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, binh lính thiếu niên đi đến kết luận rằng cho cô gái gặp Chise sẽ không có nguy hiểm gì. Bởi vì cô ấy không mang theo vũ khí, và chỉ khoảng mười tuổi.

【Đừng, đừng khóc nữa… Được, được rồi, chỉ một lát thôi nhé.】

【Cảm ơn anh, chú lính!】

Cô gái nở một nụ cười rạng rỡ.

Mình đã làm một việc tốt rồi. Binh lính thiếu niên nghĩ, rồi rút chìa khóa ra, mở cửa.

Ngay tại khoảnh khắc đó.

【Xin lỗi nhé?】

Binh lính thiếu niên nghe thấy một giọng nói dịu dàng bên tai, rồi bị một lực bất ngờ từ phía sau đánh ngất.

【Một… hai…】

Kéo người lính ngã xuống, cô gái xinh đẹp mở cửa.

Chise đang ôm gối trong căn phòng chật hẹp.

Cô ấy có thể chịu đựng sự cô đơn, cô ấy không hề sợ hãi hay khóc lóc.

Mà là đang nhớ lại những điều đã xảy ra trong chuyến đi này.

Toàn là những điều lần đầu trải nghiệm. Ở Nhật Bản, cô ấy cũng chưa bao giờ như bây giờ. Ngược lại, nếu ở Nhật Bản mà gặp phải chuyện như bây giờ, cô ấy chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi.

Lần đầu tiên ngủ trên một chiếc giường cứng và lạnh. Lần đầu tiên tự gội đầu. Lần đầu tiên dùng tay bốc cơm ăn. Lần đầu tiên cùng cười với người lạ. Lần đầu tiên cảm nhận chiến tranh. Lần đầu tiên ở trong tình trạng nghèo khó. Vốn dĩ tất cả đều không biết.

Chise trong chuyến đi này lần đầu tiên biết, đói bụng là một điều đau khổ.

「…Tất cả đều phải cảm ơn Takumi.」

Nếu có thể trở về Nhật Bản an toàn, trải nghiệm lần này nhất định sẽ trở thành một tài sản lớn của cô ấy.

Chise chưa nhận ra rằng, việc cô ấy có thể suy nghĩ như vậy đã chứng tỏ cô ấy đã trưởng thành rất nhiều.

「…À, đói bụng quá…」

Ngay khi vừa nghĩ như vậy, cánh cửa mở ra.

「À, này! Cơm của tôi đâu!」

Người bị Chise hỏi có vẻ mặt ngơ ngác.

「Ưm——. Xin lỗi nhé, tôi không ngờ đến điểm này.」

Giọng nói quen thuộc, hơn nữa lại nói tiếng Nhật!?

「Ai!」

「E he he, đoán xem?」

Đối phương mặc đồng phục của Học viện Umenomori.

Người đó rất xinh đẹp, trông như một cô gái thiên thần.

Nhưng, Chise biết.

Người này có vẻ ngoài thiên thần và trái tim ác quỷ của một thiếu niên.

「Ch, Chris! Sao cậu lại ở đây!」

Người cộng sự với nụ cười rạng rỡ bất ngờ xuất hiện. Chise muốn hỏi rõ nguyên nhân.

「Tôi đến cứu cậu, Chise! Tôi cũng là thành viên của Hội Mèo Lạc mà!」

Từ bàn tay vươn ra của cậu, Chise cảm nhận được thứ gì đó làm trái tim mình ấm áp.

「…Thôi vậy. Bây giờ cứ để cậu cứu tôi vậy. Đây cũng là khí phách của hội trưởng mà.」

Không hiểu rõ tình hình, nhưng Chise cũng đưa tay về phía Chris.

Bàn tay bị nắm chặt.

Hai bàn tay được nắm chắc đã truyền tải tấm lòng của đôi bên… hai người, bắt đầu chạy.

Mình không đơn độc. Đây, là một sự thật rất quan trọng.