「Hội bạn bè Mayoi Neko của chúng ta」
Vương quốc Aslan, đúng như tên gọi, là một quốc gia theo chế độ quân chủ lập hiến, có vua.
Đất đai màu mỡ, tài nguyên khoáng sản cũng phong phú.
Tuy nhiên, trong khu vực này, những sai lầm nhỏ nhặt đã dẫn đến những đối đầu nhỏ, rồi đối đầu biến thành cuộc chiến giữa các bộ tộc, khiến quốc gia bị chia thành nhiều tiểu quốc. Họ không ngừng tranh giành lẫn nhau, đến mức đất đai và con người đều kiệt quệ.
Để phục hưng vương thất Aslan đã mất đi thực quyền, ngăn chặn các cuộc chiến bộ tộc, và ổn định khu vực này, các tiểu quốc đã đạt được thỏa thuận, thống nhất thành một quốc gia theo thể chế liên bang. Nhưng đây cũng chỉ là chuyện mới xảy đây.
Thế nhưng, khát vọng hòa bình của những con người đã kiệt sức vì chiến tranh kéo dài không dễ dàng thành hiện thực đến vậy.
Từ xưa đến nay, ít khi hai quốc gia có đường biên giới giáp nhau lại có mối quan hệ tốt đẹp.
Bị nói đột ngột rằng hôm nay đã trở thành công dân của cùng một đất nước, con người làm sao có thể dễ dàng chấp nhận được.
Tòa nhà được cải tạo từ một khách sạn cao cấp cũ, có vẻ quá đạm bạc để gọi là vương thành, chính là nơi ở của Quốc vương Aslan.
Quốc vương Aslan hiện tại là một cậu bé chỉ mới mười tuổi.
Ngài chỉ là một biểu tượng, được tiến cử lên với tư cách là người đứng đầu bộ tộc, nhưng ngài đúng là hậu duệ của một dòng tộc đã từng cai trị vùng đất này. Phần lớn người thân của ngài đều đã hy sinh trong chiến tranh.
「Vậy ra, ngài đã chấp nhận đề nghị của phía chúng tôi rồi, phải không ạ?」
「Đương nhiên rồi. Chỉ là, chúng tôi cũng có lòng tự trọng, sẽ không làm chuyện ăn xin.」
Vị Quốc vương đối mặt với vị khách thứ mười ba đến diện kiến trong ngày hôm nay. Người này được giới thiệu là sứ giả của một đại tài phiệt nước ngoài.
Vẻ đẹp của nữ sứ giả đủ khiến người ta phải trố mắt kinh ngạc, cô ấy mang đến rất nhiều đề xuất tuyệt vời và những yêu cầu dành cho Quốc vương. Dù có một số yêu cầu khiến ngài cảm thấy đáng ngờ, nhưng vì có lời khuyên từ các cận thần, Quốc vương đã hạ lệnh cho phép.
「Để quốc gia này trở nên tốt đẹp hơn, ta sẽ làm bất cứ điều gì. Tuy nhiên, ta mong muốn thần dân của mình có thể ngẩng cao đầu, mang theo lòng kiêu hãnh của riêng họ.」
Cậu bé nói bằng giọng điệu của một người ở địa vị cao, nhưng lời nói của ngài chứa đựng sự chân thành mà bất kỳ ai cũng sẽ cảm mến.
「…Hehe.」
「Cô cười cái gì?」
「Không ạ. Lời nói của ngài không có gì đáng cười đâu. Thưa bệ hạ. Tôi chỉ chợt nhớ đến bạn bè của mình. Tôi biết có vài người chắc chắn sẽ có thể kết giao thân thiết với ngài đấy.」
Vuốt mái tóc đen dài của mình, người phụ nữ đứng dậy.
「Chúc ngài sức khỏe, thưa bệ hạ. Tiếp theo, tôi sẽ dã ngoại trong vương quốc này.」
「Ta vẫn không hiểu… nhưng nếu đó là điều cô muốn làm, thì cứ tùy cô. Chikumaen-san.」
「Hehe, cứ gọi tôi là Kaho là được. Thưa bệ hạ. Mọi chuyện nhất định sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp thôi. Bởi vì, quốc gia này đang trong tình trạng giống như một chú mèo lạc… sẽ có rất nhiều người không thể khoanh tay đứng nhìn mà đến giúp đỡ các ngài.」
Nụ cười của Kaho dịu dàng đến mức Quốc vương suýt nữa đã muốn cầu hôn cô.
Có một từ gọi là điềm báo.
Không biết điềm báo có phải ai cũng nhận ra hay không. Nhưng khoảnh khắc này, những cô gái ở Nhật Bản đã tin chắc rằng điềm báo đã xuất hiện.
Tiếng động lạch cạch vang lên dưới chân khiến Fumino dừng bước. Sàn nhà trong nhà thờ không trải thảm, dù là một vật nhỏ xíu rơi xuống cũng sẽ phát ra tiếng động.
「Ơ…?」
Nhìn xuống đất, thứ rơi nằm đó là chiếc dây điện thoại đáng lẽ phải treo trên điện thoại của cô. Búp bê mèo con đang làm động tác đe dọa không hề hấn gì, nhưng Fumino khi nhặt nó lên thì lại nhíu chặt mày.
「Sao sợi dây không đứt mà nó lại rơi ra được nhỉ?」
Thật kỳ lạ, chiếc móc khóa rơi thẳng xuống đất xuyên qua lỗ xỏ dây.
Đây là món quà Giáng sinh mà Takumi đã tặng cô vào năm ngoái, một trong những bảo vật của Fumino. Giờ đây, chiếc móc khóa lại rơi trên đất như thế này. Nhìn vào chú búp bê đó, Fumino khẽ thì thầm.
「Không lẽ Takumi gặp chuyện gì rồi…?」
Nữ tu đứng cạnh Fumino liếc nhìn cô, vừa nghe điện thoại. Bằng tiếng Ý.
「À à, lâu rồi không gặp, tôi là Nữ tu Serizawa. Đương nhiên là vẫn còn sống. Có chuyện gì vậy, đừng khóc chứ. Anh là Hồng y mà? Không ngờ Hanatare lại trở nên vĩ đại đến thế. À à, ừm, tôi có chuyện muốn nhờ anh. Anh có thể nghe không?」
Giọng nói dịu dàng của nữ tu chẳng qua chỉ là một chất xúc tác nhỏ khiến thế giới chuyển động. Mặc dù vậy, thế giới đã từ từ bắt đầu xoay chuyển.
Lúc này, tại Stray Cat’s cũng xảy ra hiện tượng tương tự.
「…Meow?」
Nozomi nhìn vào ngăn kéo đựng dụng cụ làm bánh ngọt, cảm thấy lạ.
「Xẻng của Takumi đâu mất rồi…?」
Tối qua còn ở đây, sao bây giờ lại không thấy đâu?
「…Ai đã dùng nhỉ?」
Điều này cũng khó xảy ra. Bây giờ người dùng bếp chủ yếu chỉ có Nozomi. Nếu Nozomi không động đến thì dụng cụ không thể tự biến mất được. Nozomi cảm thấy lạ, nhìn quanh.
「Meow…?」
Ánh mắt của Nozomi dừng lại ở một chỗ.
「Xẻng…?」
Không hiểu sao, chiếc xẻng lại nằm giữa bàn làm việc. Nozomi khó hiểu, định đưa tay ra cầm nó lên và đặt lại vào ngăn kéo. Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào chiếc xẻng.
—Keng.
「…Meow!?」
Không hiểu sao, trên chiếc xẻng lại có tĩnh điện.
「Tại sao…?」
Nozomi nhíu mày vì chút nhói đau ở đầu ngón tay, nhìn vào chiếc xẻng đã gây ra hiện tượng kỳ lạ này. Đây không phải là một chiếc xẻng bình thường, tại sao lại như vậy?
Nhìn vào chiếc xẻng, Nozomi cảm thấy bất an không rõ lý do trong lòng.
Nozomi ôm chặt lấy chiếc xẻng.
Cứ như thể làm vậy là có thể bảo vệ Takumi vậy.
Không thể đứng yên được nữa, Nozomi chạy ra khỏi Stray Cat’s.
Cô chạy đến trường. Ít nhất là ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ, cô có thể dùng mạng internet để giúp đỡ Takumi nhiều nhất có thể.
「Nozomi!?」
Không hiểu sao, Fumino cũng đang chạy.
Cả hai gật đầu với nhau, cùng chạy đến trường.
Sau khi đến khu trú quân, một cuộc tranh cãi đã xảy ra.
Tôi biết lượng thuốc dự trữ không đủ. Thế nên tôi đã nhờ Otome-nee-san đi thuyết phục họ. Nhưng, quay về mới là vấn đề. Những người của NPO đã chặn chúng tôi ở lối ra khu trú quân.
「Một phần quân đội chính phủ… đang phân tán?」
「Phải. Nghe nói hình như người nhà của hôn thê của một vị hoàng tử nước lân cận bị quân phiến loạn bắt giữ, vị hoàng tử đó đã cương quyết yêu cầu chính phủ phải cứu người ngay lập tức. Ôi chao, mấy tháng gần đây cũng chỉ thỉnh thoảng mới có giao tranh… khu trú quân này chắc cũng phải di chuyển rồi.」
Tôi cẩn thận hỏi vị cán bộ NPO đang thở dài.
「Vậy là, chúng tôi không thể quay về được nữa sao…?」
「Nguy hiểm lắm. Nói đúng hơn, các cậu cũng giỏi thật khi đến được đây. Joubert rất quen thuộc với đường mòn, nhưng cậu ấy cũng không dám trực tiếp giao dịch với quân phiến loạn.」
Nghĩa là không thể nhờ Joubert được rồi…
Chị gái phiên dịch cho tôi dường như đã nhận ra điều gì đó, hỏi.
「Nhưng mà, tôi không thấy có người nước ngoài nào khác ngoài chúng tôi ở đó cả?」
「Ừm— nghe nói người bị bắt là người Nhật. Thế nên chúng tôi cứ tưởng là Otome.」
「Người Nhật, tôi nhớ ở đó chỉ có một mình tôi… Takumi, cậu đính hôn với ai đó ở Trung Đông sao?」
「Làm sao có thể!? Nhưng giờ phải làm sao đây. Nếu không kịp đưa thuốc cho Mujika… cả Chise-san nữa…」
Ngay cả chị gái cũng hết cách, chỉ biết khoanh tay, ừm— mà suy nghĩ.
Lúc này, từ xa vọng lại tiếng động cơ, một chiếc mô tô phân khối lớn lao về phía chúng tôi. Bọn trẻ xúm lại như thể đang xem chuyện lạ.
Người đàn ông đeo kính râm bước xuống xe mô tô, bắt đầu lấy sữa trong túi ra, phân phát cho bọn trẻ.
「Mọi người gầy quá! Tốt tốt, giờ uống sữa ngay đi! Sẽ khỏe hơn đấy!」
Ơ, lạ thật? Tôi hình như không chịu được người này…
Đối phương dường như đã chú ý đến tôi, tháo kính râm ra, là nụ cười hiền lành quen thuộc của Shōda-san.
「Chào cậu, Takumi-kun. Bây giờ tôi đang đi đón con trai mình, cậu có muốn đi cùng tôi đón nó không?」
「Shō, Shōda-san!! Sao chú lại ở đây?」
「Haha. Cái đó cậu phải hỏi Chris rồi. Thằng bé đi cứu Chise-chan rồi.」
「Hả, hả!? Sao lại làm chuyện nguy hiểm như thế!?」
「Đương nhiên là… Chris cũng là đàn ông mà. Cũng biết ơn nghĩa chứ. Cũng có người chẳng làm gì mà chết vì tai nạn giao thông đấy. Takumi, cậu cũng biết nguy hiểm mà vẫn đến đây, không phải sao?」
…Lập luận quá! Quá vô lý… nhưng giờ thì chỉ biết cảm ơn thôi. Chise-san cũng hình như không còn một mình nữa. Chị gái và tôi, hai người cùng đi xe thì không ổn, nhưng chỉ mình tôi đi thì được.
「Chú ơi, đưa cháu đến chỗ Chise-san!」
「Được thôi. Cậu uống sữa trước đi!」
Chú Shōda giơ ngón cái lên với tôi, đưa sữa cho tôi. Tôi nhận lấy hộp thuốc từ chị gái.
「Sau đó cháu nhất định sẽ đuổi theo. Cháu đưa thuốc về trước, Chise-chan cũng nhờ chú!」
Gật đầu, rồi chúng tôi chạy đi. Cảm thấy tấm lưng của chú Shōda rộng lớn một cách đáng kinh ngạc.
Lúc này, thế giới bắt đầu chuyển động. Đã bắt đầu từ vài ngày trước rồi.
Một giọt nước nhỏ, một giọt nước như vậy đã biến thành một con sông lớn.
Những gợn sóng lan rộng trước hết đã khiến những người quen biết Otome Tsuzuki trong thế giới hành động.
Vài ngày trước— dưới bầu trời xanh, vang lên tiếng kinh ngạc của anh ấy.
「…Cái gì! Otome ư!?」
「Phải. Những người trẻ tuổi trở về từ thủ đô nói rằng đây là thông tin chính xác. Hình như có người nói trên “mạng internet” đã đưa tin này như một tin tức lớn. Sau khi biết chuyện này, họ vội vàng quay về báo cho dân làng và trưởng lão.」
Nghe báo cáo của ông lão đang nắm chặt gậy, trưởng lão Numeri lập tức đứng dậy.
「Trước đây, tôi cứ nghĩ một ngôi làng như chúng tôi chẳng thể làm gì được, nên đã bỏ cuộc. Nhưng sau khi gặp Otome, suy nghĩ của tôi đã thay đổi. Quan trọng là phải có lòng muốn làm thành việc, và có lòng kiên trì làm việc đến cùng.」
Nhờ Otome, ngôi làng có giếng đã khác xưa rất nhiều, cuộc sống trở nên ổn định. Bây giờ chính là lúc báo ơn. Numeri thầm nghĩ.
Ngồi cạnh Numeri, người phụ nữ bụng bầu lớn gật đầu với anh ấy.
「Đừng lo cho em, anh cứ đi đi.」
「Anh xin lỗi.」
Người vợ mang thai đã hiểu điều Numeri muốn nói trước khi anh kịp nói ra.
「Anh sẽ đến thủ đô, làm những gì anh có thể làm.」
Ý chí của anh ấy, nhanh chóng lan truyền khắp làng.
Trong nháy mắt, những con chim bên ngoài làng bị tiếng ồn ào của làng dọa sợ, phát ra tiếng kêu hoảng hốt.
—Dù đây là vùng núi cao, cũng có chim đến.
Hôm nay cũng phải đi thu gom rác, anh ấy vừa nghe tiếng chim hót, vừa làm việc buổi sáng hàng ngày, lướt web.
「Có thông tin gì về Otome không nhỉ? À à, vẫn chưa có thông tin mới.」
Vì cô ấy mất liên lạc ở một quốc gia có tình hình chính trị rất bất ổn. Đến đó phỏng vấn cũng khó khăn, làm sao thông tin của một người nước ngoài lại dễ dàng có được đến thế.
Nhưng anh ấy vẫn không thể từ bỏ. Gõ bàn phím, hôm nay anh ấy cũng viết blog cầu cứu thông tin về Otome. Vô tình, lúc này, anh ấy thấy một bình luận.
Nội dung bình luận đó khiến anh ấy mở to mắt.
「—Quân tuyên bố sẽ chiến đấu đến cùng với quân phiến loạn?」
Chuyện này vẫn chưa được chính thức đưa tin. Mặc dù vậy, ở địa phương, có người dùng công cụ thông tin liên lạc quan trọng hiện đại — mạng internet, thông tin như vậy đã có thể có được.
Vẫn chưa rõ sự thật của chuyện này. Nhưng anh ấy coi trọng mức độ nguy hiểm tồn tại khi chuyện này là thật.
「Otome đi ngăn chặn nội chiến rồi… Vậy thì, cô ấy hẳn đang ở trung tâm cuộc chiến. Cô ấy chính là người như vậy!」
Anh ấy vội vàng nhấc điện thoại, gọi điện về quê hương của mình là Anh.
Ngoài ra còn có, những người đã trốn ra nước ngoài, thành công lập nghiệp, những gia đình bị đòi nợ cắt cổ, hiệp hội bảo tồn lễ hội Namahage ở Akita, một tiểu quốc trên hòn đảo nhỏ ở Nam Hải bị ngập một nửa, những người bạn ở Đông Nam Á được bảo vệ khi xảy ra cháy rừng.
Người đầu tiên lên tiếng cầu cứu chính là họ.
Rồi, những câu chuyện về rất nhiều người đã được Otome giúp đỡ, không ngừng truyền đến lòng những người không quen biết Otome. Một sự thật nhỏ bé biến thành một truyền thuyết vĩ đại, hy vọng bắt đầu được dệt nên.
—Cứ thế, thế giới đã chuyển động một chút. Mỗi một lần chuyển động đều rất nhỏ, những suy nghĩ hội tụ lại cuối cùng sẽ khiến thế giới chuyển động mạnh mẽ.
Chiếc mô tô của chú Shōda không phải là xe địa hình, nhưng lại phóng qua con đường rừng với tốc độ cực nhanh. Cứ như thể đã quen thuộc đường sá vậy.
「Chú ơi! Có dấu hiệu này!」
「Biết rồi! Chú đã đưa Chris đến đây một lần rồi, đại khái vị trí chú vẫn biết!」
Vì tiếng gió và đội mũ bảo hiểm nên tôi không nghe rõ giọng của chú Shōda. Đương nhiên là tôi cũng nói to.
「Sao chú lại biết đường!?」
「Takumi, không phải các cháu đã gọi điện thoại vệ tinh cho họ sao? Sau khi phân tích âm thanh, họ đã xác định được vị trí của các cháu. Sau đó vẽ bản đồ, và cho chúng chú biết thông tin từ mạng internet chính là Nozomi và mọi người!」
「Ế ế ế!? Là Nozomi và mọi người sao!?」
「Stray Cat’s cũng làm ăn phát đạt hơn trước rồi! Fumino rất cố gắng đấy!」
「…Fumino.」
Ngực tôi nóng lên. Tôi đang được mọi người bảo vệ.
Vậy thì… tôi cũng phải bảo vệ mọi người. Vì thế, tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
「…Ôi chao, Takumi-kun. Thế này thì phiền phức rồi.」
Sau khi chạy xe mô tô một lúc, Shōda đột ngột phanh gấp.
Anh ấy đặt cả chiếc xe nằm phẳng trên đất. Tôi cũng nằm rạp xuống đất ẩn nấp.
「Ở đây! Có tiếng động phát ra từ đây!」
Bị thứ gì đó giống như đèn pin chiếu vào. Trên đầu có tia sáng di chuyển qua lại.
Hình như không bị phát hiện.
「Cách làng của quân phiến loạn khoảng 2km. …Chạy bộ thì nhanh hơn đấy.」
Shōda nhìn bản đồ GPS trên tay.
「Nào, Takumi-kun, cậu cầm cái này đi. Có cần mang theo sữa không?」
「Chú Shōda tính sao?」
「Hơ… người lớn có quyền đảm nhận vai trò nguy hiểm.」
Nói xong, chú Shōda đeo kính râm vào. Chẳng lẽ tầm nhìn không tối hơn sao… ngay khi tôi vừa nghĩ như vậy, trên kính râm xuất hiện ánh sáng điện tử. Đây là Terminator sao!?
「Đây là kính râm có thiết bị nhìn đêm mà Emma đã tặng chú. Dùng cái này thì ban đêm cũng nhìn rõ, có thể chạy hết mình.」
Chú Shōda nói vậy xong, nổ máy xe mô tô.
「Takumi-kun, Chris nhờ cậu!」
「Tìm thấy rồi! Ở đó!」
Những người lính gác lúc trước ồn ào lên.
「Đi nào! Rock and roll!!」
Chú Shōda lái xe mô tô phóng ra khỏi rừng. Anh ấy định làm mồi nhử.
Chú ơi, chú hứng chí quá rồi… nhưng anh ấy quá ngầu khiến tôi suýt rơi nước mắt.
Tôi di chuyển một cách thận trọng và nhanh nhất có thể.
Bản đồ GPS hình như là loại mới nhất. Chắc là vì phần lớn các mạch thông tin đều dùng điện thoại vệ tinh.
Bàn phím nhỏ và màn hình LCD lớn. Trên màn hình hiển thị lộ trình chính.
Tôi gõ vài phím trên bàn phím.
Lúc này, một cửa sổ nhỏ bật ra. Trên cửa sổ hiện lên gương mặt thân quen của Fumino và Nozomi.
「Fumino! Nozomi!」
Không có phản ứng gì. Chỉ có mạng internet được kết nối. Nếu có Skype thì có thể nói chuyện rồi… nhưng, có thể giao tiếp bằng email.
Nhưng lúc này, tin nhắn Twitter bật ra.
「Shōda-san, tình hình bên chú thế nào rồi?」
Là Nozomi gửi tới. Ngay cả Nozomi cũng không viết "meow" trong tin nhắn nhỉ.
Tôi trả lời cô ấy.
「Chú Shōda đang cưỡi mô tô làm mồi nhử. Bây giờ tôi đang di chuyển về phía nơi Chise-san ở.」
Ôi chao, quên ghi tên rồi. Gửi “Takumi” đi xong, tôi chạy.
Trong phòng sinh hoạt của câu lạc bộ Mayoi Neko học viện Umenomori, Fumino và mọi người reo hò.
「…Là Takumi! Là Takumi đấy!」
「Meow. Là cậu ta.」
Chỉ qua vài câu nói, mọi người đều biết đó là Takumi.
「Cái đồ ngốc đó! Mãi mới liên lạc được mà lại bảo với tớ là đang bị quân chính phủ truy đuổi!?」
Nozomi hiểu sâu sắc tâm trạng của Fumino đang vừa khóc vừa cực kỳ tức giận.
「Cậu cũng trả lời lại cậu ta là đồ ngốc đi! Và, truyền đạt thông tin này cho mọi người!」
「Meow. Đã rõ.」
Ngoan ngoãn gửi đi tin nhắn “đồ ngốc” xong, Nozomi truyền đạt thông tin này cho mọi người.
Vị trí của Takumi Tsuzuki, Otome, Chise đã được biết.
Hơn nữa, họ đã đưa thuốc cho quân phiến loạn, và giờ đang bị quân chính phủ truy đuổi.
Rồi, trong chớp mắt, thông tin này đã lan truyền khắp thế giới.
Hạt giống kỳ tích đã gieo trên thế giới giờ đang nảy mầm.
Không lẽ bây giờ tình thế của mình rất tệ?
Tôi lại một lần nữa bị quân chính phủ phát hiện khi chỉ còn cách làng của quân phiến loạn một kilomet.
「Thằng nhóc này giỏi chạy thật!」
「Phải làm sao đây…! Chi bằng bắn chết nó đi.」
「Không, nó có thể là người nước ngoài. Lúc nãy đối mắt với nó, nó lộ ra vẻ hơi ngốc nghếch! Hơn nữa, người chúng ta tìm là phụ nữ mà!」
「Vậy tức là… nó lạc đường sao!?」
「Thật là một thằng nhóc phiền phức á á á á á á!」
Cảm giác quân chính phủ đang thong thả bắt tôi.
Họ không nghiêm túc bắt tôi, tôi cầu mong điều đó… nhưng thứ đáng sợ thì vẫn đáng sợ!
Tiếng nói càng lúc càng đến gần tôi. Rồi, cuối cùng…
「Tốt, bao vây rồi!」
「À à, đủ rồi… đến gần làng của quân phiến loạn như vậy, rất nguy hiểm.」
Tôi bị các binh lính chính phủ bao vây.
「Này, cậu. Cậu biết đây là đâu không? Khu vực này lát nữa sẽ xảy ra chiến tranh, mau đến khu vực an toàn lánh nạn đi.」
「…Ưm, please, speak, ơ… easy, please.」
「…Hắn muốn chúng ta nói tiếng Anh… làm sao đây.」
「Tôi cũng không biết tiếng Anh.」
「Ừm… get out here danger danger ……?」
「Danger? Nguy hiểm?」
「yes, danger ♪」
Vì cuối cùng cũng có thể nói chuyện được, người lính mỉm cười, vui vẻ lặp lại từ “danger”. Lời anh ấy nói và cảm giác anh ấy mang lại quá không ăn nhập, nhưng lẽ nào anh ấy muốn nói “ở đây nguy hiểm, mau chạy đi.” ư. Quả nhiên người dân ở quốc gia này về cơ bản đều tốt bụng như những người trong ca khúc đồng quê…
「…Tôi không thể không đi đến nơi nguy hiểm đó được.」
Làm sao có thể lảng tránh được đây. Khi tôi đang nghĩ như vậy, ngày càng nhiều đồng đội của các binh lính đuổi tới, trong chớp mắt, xung quanh tôi xuất hiện một bức tường người. Cũng có những người không phải bộ binh, trong đó còn có những binh lính trang bị hỏa lực hạng nặng mà chỉ thấy trong phim ảnh…
Tình huống như thế này, dù phía sau không có bóng tối, cũng đã rất đáng sợ rồi!
「Nếu họ biết mình đến từ làng đó thì coi như xong đời thật rồi phải không?」
Lưng tôi toát mồ hôi lạnh. Nhưng, nếu không đưa thuốc ngay lập tức… Mujika sẽ…
Ngay khi tôi đang rất băn khoăn và định xông qua.
…Tiếng hát vang lên.
Tiếng hát đẹp đẽ, không hợp với hoàn cảnh. Tiếng hát trong trẻo của một giọng nữ, và sau đó là tiếng hợp xướng cổ kính của những người đàn ông.
「Chuyện gì thế! Đã xảy ra chuyện gì, là địch tấn công ư!?」
Các binh lính cảnh giác, nhưng trong chốc lát, lại yên tĩnh trở lại.
Từ phía bên kia bức tường người do các binh lính tạo thành, truyền đến âm thanh trong trẻo như tiếng chuông rơi xuống đất.
Và tiếng động cơ liên hồi.
Đây là… 《Edelweiss》? Những bài hát họ hát đều là những bài quen thuộc.
Và tất cả đều là những bài hát cầu hòa bình.
Cứ như muốn át đi tiếng hát, tiếng động cơ xe vang lên. Hình ảnh chiếc xe đẩy lùi bức tường binh lính mang đến một cảm giác thần thánh.
Rồi, một người không ngờ đã xuất hiện.
Kaho Chikumaen, tiểu thư của tập đoàn Chikumaen, đáng lẽ phải sang Đức du học nửa năm trước, trong trang phục địa phương, bước xuống từ chiếc xe Jeep, duyên dáng vẫy tay về phía tôi.
Và những người đàn ông xung quanh cô, chỉ cần nhìn đã biết khác hẳn với cảm giác của các binh lính Vương quốc Aslan, họ mang trọng vũ khí, xếp thành hàng chỉnh tề với những động tác đã được huấn luyện kỹ lưỡng.
「Takumi-sama, đã lâu không gặp. Có vẻ ngài vẫn khỏe mạnh, thế là tốt rồi.」
「Takumi-sama, ngài bình an vô sự là tốt nhất.」
Bên cạnh Kaho còn có cả Tabata.
「Sa, sao Kaho cậu lại…」
「Cần gì phải hỏi, câu trả lời chỉ có một thôi.」
Kaho nở nụ cười dịu dàng, trả lời như thể đó là điều hiển nhiên.
「Tôi cũng là một thành viên của hội bạn bè Mayoi Neko đó.」
…Là vậy sao. Vậy thì, cô ấy đã nhận được thông tin từ Fumino và mọi người.
Tôi sắp khóc rồi.
Cứ như để phối hợp với hành động của Kaho, những người vây quanh cô ấy nhiều tầng cũng hành động.
「Kaho, những người này là…」
「Vâng. Bạn bè của tôi. Họ là đội lính đánh thuê của Đức. Hơn nữa, Chise-sama ở đâu? Còn Otome-sama thì tôi vừa nhận được thông tin là đang ở khu trú quân của người tị nạn.」
「Chise-san ở làng phía trước đó! Tôi muốn đi đón cô ấy… nhưng những người này.」
「À à, ra là vậy. Vậy thì…」
Kaho nháy mắt với người giống như đội trưởng.
Những người của quân chính phủ xung quanh tôi rất bối rối, không biết phải làm sao. Cũng phải thôi. Cứ tưởng là quân phiến loạn đến, ai dè lại là người nước ngoài đến hát.
Những người này không sai. Dù tôi cũng không biết cái gì mới là có lỗi, tôi vội vàng ngăn Kaho lại.
「Khoan, khoan đã, đừng đánh nhau! Bọn họ là…」
Kaho che miệng, phát ra tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông.
「Đừng lo lắng. Takumi-sama, ngài cứ đi đi. Chỗ này cứ giao cho tôi.」
「…Kaho, cảm ơn cậu.」
Nói xong, tôi chạy hết sức.
Những người lính chính phủ định ngăn tôi lại đều bị những lính đánh thuê mà Kaho mang đến cản lại.
Lính đánh thuê và quân chính phủ lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng.
Kaho đã ngăn họ lại.
「…Không được đâu. Nếu có một người bị thương, Chise-sama và mọi người sẽ đau lòng lắm.」
Nghe lời Kaho nói, Tabata bên cạnh cô mỉm cười hạnh phúc.
「Dã ngoại hiếm hoi như thế này, chúng ta hãy tận hưởng thật vui vẻ chứ?」
Kaho được bao quanh bởi những người đàn ông, vẫn mỉm cười bình thản.
「Dã ngoại thì phải hát. Mọi người, các bạn nói sao?」
「Đương nhiên rồi. Tôi đã ao ước Dàn hợp xướng thiếu niên Vienna từ rất lâu rồi.」
Cuộn lá lại, ngậm vào miệng, người đàn ông mang cảm giác là một chiến binh dày dạn kinh nghiệm cười toe toét.
「Chúng tôi cũng vậy, so với chiến trường đẫm máu, quyết định sống chết, chúng tôi thích làm công việc như thế này hơn. Nếu muốn bảo vệ con người, công chúa nàng tiên cá là đối tượng tốt nhất, quả nhiên hòa bình là rất quan trọng nhỉ. Bởi vì chỉ cần hát là có tiền kiếm được.」
Những người đàn ông đồng thanh biểu thị sự đồng tình.
「Hát bài hát của Nhật Bản thì sao? Chắc là có những bài hay lắm chứ.」
「Vậy thì, như ý nguyện của anh.」
Kaho hít một hơi thật sâu, bắt đầu hát. Tabata bắt đầu đệm đàn điện tử.
《Hotaru no Hikari》. 《Kōjō no Tsuki》. Những giai điệu tĩnh lặng và dịu dàng từ từ xóa tan không khí chiến tranh.
Bất kể là ai, các binh lính đều khoác vai nhau, cùng nhau hát.
Khi đó sẽ có liên lạc từ hoàng cung nói rằng buổi dã ngoại của Kaho đã được cho phép, đừng cản trở cô ấy. Nhưng mọi người đều đã quên chuyện này, cứ thế ca hát.
Chise và Chris nương tựa vào nhau, ẩn mình trong làng.
「Ba giờ hẳn phải đến rồi. Ba đến thì có thể trốn khỏi đây rồi.」
「Cậu ngốc à, như vậy thì Takumi sẽ bị bắt mất. Phải đưa cả Takumi theo nữa.」
Chise được Chris cứu thoát vội vàng trốn khỏi khu vực giao tranh.
Thật bất ngờ, hầu hết các binh lính đều không để ý đến Chise và mọi người.
Chise và mọi người vừa quay về khu vực sinh sống của họ, dân làng đã lo lắng tụ tập lại.
「Mọi người có sao không? Chuyện của Musli thật sự xin lỗi.」
「Các cô đã làm nhiều điều cho chúng tôi như vậy mà vẫn bị bắt, Musli chắc đã mất đi lòng tự trọng rồi.」
Những người phụ nữ trong làng lần lượt bảo vệ Chise và mọi người. Chise hỏi họ.
「Không có chuyện đó đâu. Ai cũng có lập trường riêng. Hơn nữa, có chuyện gì vậy!? Chẳng có đàn ông nào cả! Đã xảy ra chuyện gì vậy!?」
「…Là vì, nghe nói quân chính phủ đã bao vây làng này. Hình như họ nói muốn chúng tôi giải phóng người nước ngoài gì đó…」
「Chuyện tôi bị bắt đã bị bại lộ rồi ư!?」
Chise và Chris nhìn nhau.
「…Ừm—. Chuyện này ba và mọi người biết, có thể là họ đã nói ra.」
Phải làm sao đây, có khi sẽ thành vấn đề quốc tế mất.
Phải nghĩ cách xử lý ổn thỏa chuyện này, nếu không sẽ gây phiền phức cho những người tốt bụng này, điều đó mình không muốn chút nào.
「Chris, xem ra không thể đơn thuần chờ đợi được rồi.」
Chise nhìn quanh.
Ở đây có những đứa trẻ mà cô vẫn luôn chơi cùng.
Có những người phụ nữ đang lo lắng buồn rầu.
Không ai muốn chiến tranh nổ ra. Nhưng tại sao chiến tranh vẫn xảy ra chứ.
Hơn nữa, dù đang sống trong hòa bình có thể tan vỡ bất cứ lúc nào… rất có thể vì chúng ta, sự cân bằng này đã bị phá vỡ.
「Chise… chiến tranh lại bắt đầu rồi ư?」
Chise dịu dàng vuốt ve gương mặt buồn bã của đứa trẻ.
「Đừng nói ngốc. Chise-sama đích thân vẫn còn ở đây, sẽ không để chuyện như vậy xảy ra đâu.」
Chris vội vàng ngăn cô lại.
「Chise, đừng nói bậy. Vừa mới khó khăn lắm mới thoát được. Chúng ta có thể làm gì chứ. Ngoan ngoãn đợi Takumi quay về đi.」
「Cậu nói gì vậy. Chris, cậu đến đây với ý chí ở mức này thôi sao?」
Cô gái tóc vàng xinh đẹp nở nụ cười khiêu khích với cô gái tóc vàng xinh đẹp.
「Cái gì mà! Nếu tôi không cứu Chise cậu, thì cậu vẫn bị nhốt trong tù không ra được đấy! Tôi không sợ đâu!」
Dù nhìn thế nào cũng là một cô bé dễ thương như thiên thần, cô gái tóc vàng xinh đẹp với tâm hồn nghịch ngợm ưỡn ngực nói.
「Vì tôi ngày nào cũng uống sữa!」
「Hô hô, vậy thì đi thôi! Takumi và Otome đều không ở đây, chỉ có chúng ta đi ngăn chặn cuộc chiến này thôi!」
Bọn trẻ kinh ngạc.
Dù chỉ lớn hơn mình một chút tuổi.
Tại sao chị này lại dám đối mặt với chuyện đáng sợ đến vậy.
「…Không sợ sao?」
「Đương nhiên là sợ chứ! Sợ muốn chết luôn! Chuyện đó còn phải nói sao.」
Được bọn trẻ hỏi, Chise nhẹ nhàng ôm lấy chúng.
「Thế nên, các em phải trốn thật kỹ nhé. Các em phải bảo vệ Mujika không thể di chuyển nhé. Takumi nhất định sẽ mang thuốc về. Cho đến khi Takumi quay về… chỉ cần chiến tranh không xảy ra, các em cứ bảo vệ cậu ấy nhé.」
Vì quân chính phủ đang tìm người nước ngoài, vậy thì mình chỉ có thể đi thôi.
Tức là, chuyện này là vậy.
「À— à, trốn rồi lại quay về, thật vất vả nhỉ. Chise.」
「Phải đó. Không có cách nào khác. Bởi vì chúng ta là những chú mèo lạc mà.」
Cả hai cùng cười. Từ xa vọng lại tiếng súng.
…Chiến tranh, có lẽ đã bắt đầu rồi.
Chise và Chris cố gắng giữ chặt đôi chân đang sắp mềm nhũn, cố gắng hết sức bước đi.
Vì chỉ có họ mới có thể làm được điều gì đó.
Quân phiến loạn hoàn toàn không nhận ra Chise và mọi người đã trốn thoát.
Lý do rất đơn giản. Vì họ hoàn toàn không có ý định giao người ra.
「Bọn chúng đột nhiên trở nên nghiêm túc rồi. Cô gái đó thật sự có giá trị.」
Musli lớn tiếng cổ vũ những người xung quanh.
Khoảnh khắc lấy lại lòng tự trọng đã đến.
Bắn súng không đạn lên trời, tuyên bố thời khắc chiến đấu đã đến.
Những kẻ được chính phủ chiêu an cứ nói mãi về viện trợ nước ngoài, hơn nữa lại muốn chúng tôi rời làng đi làm ruộng. Điều này không khác gì tước đoạt cuộc sống của chúng tôi.
Musli dự định giành lấy quyền tự trị của vùng đất này.
Cũng có rất nhiều đồng đội cũng nghĩ như vậy. Biết rằng trong cả vương quốc cũng có những người như vậy.
Thế nên, ở đây, tôi, chúng tôi sẽ thay đổi vương quốc.
Chỉ cần một người thành công, hẳn sẽ có người đi theo.
Quyết tâm của Musli đơn thuần và kiên định. Anh ấy muốn sống tiếp như trước đây.
Anh ấy là một người giỏi săn bắn và câu cá.
Nếu bị bắt đi làm ruộng, trả súng lại cho họ, mình sẽ trở nên không được mọi người cần đến.
Mình trở nên không còn sức mạnh, đó là một chuyện đáng sợ.
Lá bài tẩy là cần thiết.
Đưa Otome vào làng, nếu có con tin tốt bụng kỳ diệu như cô ấy, có lẽ mong ước của mình có thể thành hiện thực.
Nếu trên đời này có thần linh tồn tại, thì bây giờ, không nghi ngờ gì nữa chúng tôi đang được yêu thương.
Musli nghĩ như vậy.
Đương nhiên, đúng là như vậy.
Musli nghĩ rằng tâm trạng và diễn biến sự việc của mình là điều mà thần linh mong muốn. Nhưng anh ấy không nhận ra, những người diễn viên trên sân khấu của diễn biến sự việc hơi bị nhiều.
Chạy hết tốc lực đến bây giờ vẫn còn sức.
Thành quả của việc liên tục luyện chạy sau khi lên năm hai cấp ba đang giúp tôi.
Vượt qua rừng, băng qua sông nhỏ, chạy hết sức, cuối cùng cũng đến được làng.
Tiếng hát cổ vũ của Kaho và mọi người đã tan vào xa xăm, thay vào đó là những âm thanh lạnh lẽo.
Là tiếng súng.
—Có thể đã quá muộn rồi.
Tôi kiềm chế nỗi sợ hãi.
Bất kể điều gì xảy ra, tôi cũng nhất định phải đón cô ấy. Phải đưa thuốc đến.
Vì Chise… không, vì Chise, người đã ở lại đó vì tôi.
Bản đồ GPS trên tay cho tôi những chỉ dẫn chi tiết.
「Quân chính phủ, dừng lại. Đường hiện tại có thể đi.」
Thông tin được đưa ra kịp thời là do Nozomi gửi.
「Nếu bị thương, cậu sẽ phải chết một trăm lần đó!」
Tin nhắn này chắc chắn là của Fumino.
「Tập hôm qua là một tập thần thánh đó. Tớ dám chắc, cậu chết sớm chắc chắn sẽ hối hận đó.」
「Nhất định phải bình an quay về!」
「Bạn tôi, tôi tự hào về cậu.」
「Chúng tôi sẽ chờ các bạn bình an quay về.」
Những tin nhắn ngắn ngủi từ Ieyasu, Kokoro, Daigorō, và Shibata, nhưng tâm tư đã truyền đến.
Có thể biết được, mọi người đều kết nối với nhau.
Đứng ở lối vào làng, tôi thổi còi thật mạnh.
「Mang thuốc đến đây! Thuốc! Cho tôi đưa thuốc đến cho Mujika! Và… và, nói cho tôi biết Chise ở đâu!」
Có phải bị vẻ hùng hổ của tôi dọa sợ không, lính canh lập tức cho tôi đi.
Không biết Chise ở đâu. Tôi chạy thẳng đến nhà Mujika trước.
Bọn trẻ tụ tập ở đó.
「Takumi!」
Bọn trẻ đồng thanh gọi tên tôi, vui mừng vì tôi bình an vô sự.
Nhưng, đã nói là có thể lây nhiễm rồi… mọi người biết vậy mà vẫn bảo vệ Mujika. Thật là những con người tốt bụng. Tại sao, lại có tranh chấp chứ.
Tiêm thuốc đã mang đến vào người Mujika theo cách đã được chỉ dẫn.
Mọi người lo lắng nhìn tay tôi. Sau khi tiêm kháng sinh và chất dinh dưỡng cho Mujika, hơi thở của cậu bé dần trở nên bình ổn với tốc độ có thể nhìn thấy được. Mọi người reo hò. Tôi thở phào nhẹ nhõm… nhìn quanh.
Tôi nhận ra. Người mẹ của Mujika, người đáng lẽ phải lo lắng nhất, không có ở đây.
Thì ra là vậy… những đứa trẻ này không có cha mẹ. Thế nên mới tụ tập lại nương tựa vào nhau.
Nhưng mọi người đều có thể nở nụ cười. Tôi đã hiểu lý do Otome-nee-san ở lại đây.
Lần này đến lượt tôi. Tôi thầm hạ quyết tâm.
「Mọi người, Chise, ở đâu?」
Tôi cố gắng thốt ra vài từ tiếng địa phương. Mức độ đối thoại như thế này thì vẫn làm được.
「Chise cô ấy, đi rồi… nói là đi ngăn chặn chiến tranh, đi đến chỗ Musli rồi.」
Chết tiệt! Đó không phải là tiền tuyến sao?
Tôi hối hận vì đã không đi ngay đến khu cắm trại của Musli.
Otome đã nhập bọn với Kaho.
「Thì ra là vậy, dã ngoại, hay đó.」
「Vâng. Chúng ta ở đây, quân chính phủ sẽ không thể hành động.」
「Quả không hổ danh cậu♪ Trí tuệ của người lớn thật sự quan trọng mà.」
「Tôi cũng không còn là học sinh cấp ba nữa rồi.」
Kaho đã biết hành động của Chise ngay từ đầu.
Thế nên cô ấy mới không hành động tùy tiện.
Suy cho cùng, chiến tranh giữa các quốc gia đều dựa vào kinh tế mà nói.
Để mang lại hạnh phúc cho công dân nước mình, tranh giành tài sản của nước khác. Dù bên công và bên thủ thay đổi, bản chất cũng không thay đổi. Nhưng, chính vì vậy, nên có cách để khiến bản thân chiến tranh trở nên vô nghĩa.
Thoát khỏi sự giám sát của mạng lưới chính trị quốc tế phức tạp và cấu trúc lợi ích, Kaho đã đến đây.
「Nhưng mà… những gì tôi có thể làm cũng chỉ đến đây thôi.」
Những vì sao tuyệt đẹp lấp lánh trên bầu trời đêm.
「Phải đó. Những phần có thể giải quyết bằng lý lẽ thì Kaho sẽ tìm cách xử lý… nhưng phần còn lại thì sao.」
Otome cũng thở dài.
「Những trái tim bị tổn thương, những thứ mà họ mong muốn khác nhau, không thể đơn thuần dùng tiền để bù đắp được.」
Các thành viên của hội bạn bè Mayoi Neko đã dạy tôi điều này.
Kaho cũng nghĩ như vậy.
「Khó lắm nhỉ…」
「Nhưng mà, sau đó… chắc hẳn, Takumi-sama và mọi người sẽ tìm cách giải quyết thôi.」
Kaho mỉm cười không chút vướng bận.
「Tôi sẽ ở đây đợi Takumi-sama và mọi người. Otome-san thì sao?」
「Hehe, phải làm gì đây nhỉ. Vẫn còn những người khác rất đáng quan tâm nữa.」
Otome nhìn sang Tabata, mỉm cười.
「Nhưng mà, tôi vẫn sẽ đi. Rõ ràng tôi là người khởi xướng, nếu đến cảnh cuối mà mình không có mặt thì cảm giác không tốt lắm nhỉ ♪」
Otome cất bước, mang đến cảm giác rằng mọi chuyện nhất định sẽ trở nên thuận lợi.
Kaho nhìn theo Otome rời đi với ánh mắt kính trọng.
Musli và đồng bọn đã sốt ruột.
Quân chính phủ đang bao vây làng, nhưng lại không có bất kỳ động thái nào.
Chiến đấu với đại quân bằng một số ít binh lính, hoặc là dùng đánh úp, hoặc là dù có lợi thế địa hình cũng phải phòng thủ trong thành.
Kẻ địch đang trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu, đánh úp không thể thành công, Musli và đồng bọn dự định bố trí binh lính vào rừng, đánh phòng thủ. Đây là chiến thuật bị động, kẻ địch không xuất kích thì không thể làm gì được.
「Chậc… định đánh trận trường kỳ sao?」
Bị hành động nhanh chóng của quân chính phủ làm cho bối rối, xét về tiếp tế, đánh trường kỳ là có lợi cho phía đối diện.
「Có nên xuất kích không…?」
Đây là một canh bạc nguy hiểm. Quân chính phủ vẫn chưa nổ súng.
Chắc là đang lo lắng cho sự an nguy của con tin. Vậy thì, như vậy bên này có khả năng thắng.
Quyết định của Musli dần nghiêng về hướng nguy hiểm.
Chise và Chris chạy về phía sở chỉ huy chiến đấu của Musli.
Nhưng, họ vì quá sốt ruột mà quên mất mình là những kẻ vượt ngục.
Người đầu tiên nhận ra là tên lính trẻ đáng thương đã bị Chris đánh ngất.
「À à, phát hiện rồi! Vượt ngục rồi! Tù binh vượt ngục rồi!」
Tên lính trẻ xấu hổ vì phải báo cáo thất bại của mình cho mọi người, không kìm được mà hét lớn.
「À, chết rồi!」
「Chris, chạy mau!」
「Dù cậu nói thế, biết chạy đi đâu chứ!?」
Những người lính không ngừng tụ tập lại. Trong chớp mắt đã bị bao vây.
「Rõ, rõ ràng đây không phải lúc để làm chuyện này…」
Và trong số đó còn có người rút súng ra.
「Không, không phải… không phải họ định giết chúng ta chứ…?」
「…Có thể họ nghĩ giết một người cũng không sao.」
Rất có thể đó chỉ là lời đe dọa, nhưng con người không thể giữ bình tĩnh khi bị súng chĩa vào. Chise và Chris không kìm được mà sợ đến mức không dám động đậy.
「Chậc, rõ ràng chỉ có chúng ta mới có thể ngăn chặn chiến tranh!」
Cánh tay của người đàn ông sắp tóm lấy Chise.
Lúc này.
Người đàn ông vừa đưa tay ra đã bay lên.
「Xin đừng chạm vào tiểu thư.」
Thậm chí còn không xác nhận người đàn ông đã mất ý thức hay chưa, vị quản gia đứng tuổi lịch lãm vỗ tay.
「Se, Sebastian! Sao ông lại ở đây!?」
「Tiểu thư đang nói gì vậy. Tôi chỉ đang đi du lịch trong kỳ nghỉ của mình thôi. Gặp được tiểu thư ở đây, thật là trùng hợp nhỉ.」
「Sebastian mỉm cười như thường lệ với Chise, rồi quay sang đối mặt với những người đàn ông.
【Được rồi. Người già thường thiếu vận động. Mấy người hãy chơi với ta một lát nhé.】
【Ngươi, ngươi là ai! Là người do chính phủ phái đến à!?】
【Hahaha, không phải là nhân vật lớn đến thế. Tôi chỉ là… một quản gia tầm thường thôi.】
Vừa giữ nụ cười, anh ta vừa tung ra một đòn tấn công nhanh như chớp. Ba người đàn ông bị đánh bay chỉ bằng một đòn.
“Đi đi! Cô còn những việc phải làm nữa mà, tiểu thư!”
“Cảm ơn! Tanaka!”
“Cứ gọi tôi là Sebastian, dear my princess”
Gương mặt dịu dàng mỉm cười. Chise dốc toàn lực chạy đi.
Thế nhưng, những người lính lại vô cùng kiên cường.
Họ không thể dễ dàng giao quyền tự trị và nguồn sống của mình cho quân đội chính phủ.
Trước những người lính đang cố gắng truy đuổi Chise, hai người khác xuất hiện.
““Lối tiếp theo không thể đi được. Xin hãy đi lối khác.””
Hai cô gái mặc trang phục hầu gái. Đó là Suzuki và Satō.
“Suzuki! Satō!”
“Nghe thấy giọng nói quen thuộc nhỉ, Satō.”
“Phải đó Suzuki, nhưng chắc là nghe nhầm thôi. Chúng ta đang đi nghỉ mà.”
Cả hai nở một nụ cười tinh quái.
Họ đang giận. Mồ hôi lạnh chảy trên trán Chise.
“Đi đi! Học muội Umenomori lớp 11. Phải nghe lời học tỷ đó.”
Suzuki, học sinh năm ba học viện Umenomori, ra lệnh.
“...Lần sau em sẽ bồi thường cho hai chị ở Stray Cats!”
“Chúng tôi không chấp nhận lời xin lỗi nào ngoài bánh ngọt tự tay làm đâu.”
Nghe lời nói xen lẫn ý cười của Satō, cả hai lại tiếp tục chạy.
【Tránh ra!】
Vài người đàn ông lao tới. Trước mắt họ, trong tay những cô hầu gái xuất hiện những khẩu súng lớn.
【Cái… Từ, từ đâu ra thế…】
“Trong váy có cả vũ trụ đó nha?”
“Tất cả đều là đạn cao su. Chắc không chết người đâu… nhưng mà sẽ đau lắm đó nha?”
Các cô hầu gái đồng loạt bắn, từng người đàn ông ngã gục.
【T-Tại sao hầu gái và quản gia lại mạnh thế… Hầu gái và quản gia đâu phải nghề chiến đấu!】
Một người lính có kiến thức rộng hét lên.
“Hừm… Tình hình ở các quốc gia khác tôi không rõ, nhưng ở Nhật Bản, quản gia và hầu gái là những nghề nghiệp mạnh nhất đó. Miễn là chủ nhân mong muốn.”
Lời Suzuki nói chẳng giải thích được gì, nhưng ngược lại lại càng thêm sức thuyết phục.
【Chậc, thà để con tin chạy thoát… Ban đầu không muốn bắn phụ nữ đâu…】
Trong số những người lính, những người đàn ông táo tợn bắt đầu rút súng ra.
“Chậc!”
Suzuki, Satō và quản gia căng thẳng. Có lẽ sẽ rất khó để hạ gục họ mà không gây ra bất kỳ thương tích nào. Cạch. Một tiếng kim loại sắc nhọn vang lên.
Những người lính thậm chí còn chưa kịp bóp cò. Bởi vì súng của họ đã bị bắn bay mất.
“Ai đó!?”
Cẩn thận nhìn quanh, họ phát hiện Đội đặc nhiệm Umenomori đang ẩn mình trong những cái cây và bụi rậm bao quanh ngôi làng.
Kỹ năng thiện xạ đạt đến cực hạn của họ đã luôn bảo vệ Chise.
Một cuộc gọi đến máy bộ đàm của quản gia.
“Ôi chà, thật tình cờ. Chúng tôi cũng đang đi nghỉ… Đã khó khăn lắm mới gặp nhau, chơi cùng không?”
“...Xem ra tất cả mọi người trong dinh thự chúng tôi đều là những kẻ ngốc. Phải tăng lương thôi.”
Quản gia bật cười.
Tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Sợ hãi quá.
Chỉ vài centimet đầu ngón tay có thể cướp đi sinh mạng con người bằng vũ khí. Thế giới này có súng là điều đương nhiên.
Nếu nghĩ kỹ lại, ngược lại Nhật Bản mới là ngoại lệ, có rất nhiều quốc gia giống như Vương quốc Aslan.
Thế giới trong mắt Otome, hóa ra là như thế này sao.
Trong lòng cô ấy không phải là tâm trạng cao cả muốn giúp đỡ ai đó.
Tôi từng nghe cô ấy nói như vậy.
Giờ đây tôi đã có thể hiểu ý cô ấy.
Bởi vì, tất cả mọi người đều giống tôi.
Giúp đỡ ai đó chính là giúp đỡ bản thân mình.
Hội Mèo Lạc là một hội như vậy. Takumi cũng vậy, Fumino cũng vậy, ngay từ đầu đã biết điều đó.
Tôi cũng muốn trở nên giống như họ.
Chise mở cửa sở chỉ huy dã chiến với khí thế như muốn đá tung cánh cửa.
“Musly!!!”
“Chi, Chise! Bình tĩnh hơn một chút đi!”
Chris đi theo Chise xông vào phòng.
“Cái gì… Ngươi làm sao đến được đây…”
“Hì hì, tôi trốn thoát rồi. Mấy người đúng là không biết đối xử với quý cô chút nào!”
Chris lau dưới mũi, vẻ mặt đầy tự hào.
“Chậc… Kế hoạch của tôi lúc nào cũng gặp trục trặc. Nhưng, ngươi đến làm gì. Cứ thế bỏ chạy không phải tốt hơn sao?”
Bị hỏi vậy, Chise co rúm lại.
“À, anh nói đúng nhỉ. Em không nghĩ đến.”
“...Tôi đã bảo là chạy trốn mà.”
Chàng trai mất hết sức lực thở dài. Chise lờ đi anh ta, ưỡn ngực đối mặt Musly.
“Musly! Mau liên lạc với chính phủ! Nói với họ rằng con tin an toàn, sẽ giao con tin và mau chóng rút quân!”
“Ngươi nói cái gì ngu ngốc vậy. Không làm được.”
Musly lạnh lùng từ chối.
“Ngươi là con tin giá trị nhất, hiếm có khó tìm. Nhất định phải dùng ngươi để đổi lấy quyền tự trị.”
“Anh có bị ngốc không!?”
Chise Umenomori dùng cái giọng mà bình thường chỉ những kẻ thống trị mới có thể phát ra, đè bẹp những người xung quanh.
“Tôi không cần biết đầu óc anh có vấn đề gì. Chỉ là. Chiến tranh nổ ra sẽ có người chết! Người chết không thể sống lại! Anh có hiểu không!? Hiện giờ tôi đang bảo anh hãy mau chóng dập tắt ngọn lửa chiến tranh!”
“Nhưng, niềm kiêu hãnh của chúng ta chưa được thỏa mãn!”
Người đàn ông râu rậm cũng phát ra giọng nói không kém cạnh Chise.
“Giao con tin mà không có bất kỳ cái giá nào thì niềm kiêu hãnh của chúng ta phải làm sao! Hơn nữa, nếu các cô không ở trong làng này, rất có thể sẽ bị quân đội chính phủ tấn công toàn diện ngay lập tức. Đến lúc đó thì các cô nói phải làm sao!”
“Nếu đúng là như vậy, chúng tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”
Chris cũng hét lên.
“Từ khi Otome mất tin tức, những chuyện xảy ra ở đất nước này đã được báo cáo hằng ngày! Các bạn bè ở Nhật Bản đã cố gắng hết sức để nói cho toàn thế giới biết. Khó khăn của đất nước này cũng đã được mọi người biết đến. Điều này khác với trước đây! Cả hai bên hẳn là có thể nói chuyện được!”
“Điều này… làm sao có thể tin được. Con người không phải là loài động vật đơn giản như vậy!”
Musly rất cố chấp.
“Chúng tôi đã sống ở đây từ rất lâu. Chúng tôi chỉ muốn sống như trước đây. Từ một bộ tộc của một quốc gia nhỏ bé trở thành thành viên của Vương quốc Aslan, ngày càng nhiều thứ tự nhiên thay đổi. Nhưng chúng tôi lại không thể thay đổi.”
“...Anh đang nói dối.”
Cô bé xinh đẹp tóc vàng dịu dàng nói như một nữ thần.
“Nhất định, Mujika sẽ được cứu. Vì Takumi sẽ mang thuốc về. Điện thoại của anh, trước đây đã có chưa? Khẩu súng trên tay anh thì sao? Quay ngược lại ba trăm năm, những thứ đang tồn tại trong cuộc sống của các anh bây giờ hầu như không có ở thời điểm đó. Đến đây, tôi mới hiểu ra.”
Những thứ vốn tưởng chốt đương nhiên, hóa ra lại không hề đương nhiên đến thế.
Vì vậy, Chise bây giờ có thể biết, lời Musly nói là ngụy biện.
“Những điều mới mẻ, có lẽ trông có vẻ khó hiểu, nhưng thực ra tất cả chẳng qua chỉ là những công cụ đơn thuần. Điện thoại, đồ gia dụng, xe cộ, vũ khí. Tất cả đều tùy thuộc vào cách người dùng sử dụng. Đúng không? Chính trị chắc chắn cũng vậy. Không phải để chiến đấu, mà là để sử dụng. Anh muốn trở thành bên bị sử dụng sao?”
Chris trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc. Khoảnh khắc này, lần đầu tiên, anh ta thực sự cảm nhận được rằng Chise Umenomori là người thừa kế của một đại tài phiệt.
“Chậc… Xem ra tôi nói không lại cô.”
Musly rút súng… chĩa thẳng họng súng vào Chise.
“Có lẽ tôi đã sai. Nhưng, tôi vẫn có thể uy hiếp cô. Đúng như ý cô muốn, tôi sẽ gọi điện cho quân chính phủ. Vậy nên, cô hãy đàm phán với họ. Nói với họ rằng hãy rút quân, giao quyền tự trị, như vậy chúng tôi sẽ giao con tin.”
“Anh đúng là… cứng đầu.”
Chise cố gắng hết sức thuyết phục nhưng không thể.
Họng súng phát ra ánh sáng mờ nhạt liên tục bào mòn trái tim Chise. Nỗi sợ hãi cái chết là tuyệt đối.
“Được rồi…”
Musly tự tin bước một bước, tin rằng mình đã chiến thắng.
Đầu óc tôi trống rỗng.
Vì đã cố gắng hết sức chạy đến sở chỉ huy, tôi thấy Chise bị Musly chĩa súng vào.
“Chise————!!”
Tôi hét lớn, xông vào sở chỉ huy.
“Takumi!?”
Tôi nghe thấy giọng Chris, nhưng không kịp để tâm đến anh ta.
Tôi lao đến trước họng súng, túm chặt Musly.
【Đồ, đồ ngốc! Buông ra! Nguy hiểm đó!!】
Tôi khống chế Musly đang vùng vẫy cánh tay.
Quả nhiên là một người đàn ông to lớn, sức lực rất mạnh. Nhưng, tôi tuyệt đối sẽ không buông ra.
“Chise! Chris! Mau chạy đi!”
Tôi dùng hết sức đè chặt Musly.
Nhưng, lúc này, một cú va chạm rất mạnh xảy ra. Tôi bị đánh bay.
“Ê…”
Túi của tôi xuất hiện lỗ đạn.
Bị bắn ư!?
【Ngươi ngu sao! Ta đâu có ý định nổ súng!】
Cú va chạm mạnh đến mức có thể đánh bay người, khiến toàn thân tôi đau nhức.
“Takumi!”
Tôi ngăn Chise và Chris định chạy đến chỗ mình.
“Đừng để ý đến tôi, mau chạy đi! Tôi không sao!”
Thực tế là tôi thật sự không sao. Nhờ cái ba lô, ngoại trừ bị va chạm ra thì không bị thương gì.
Viên đạn không xuyên qua ba lô. Tượng đất sét của Kanae đã cứu tôi.
“Chise, em mau chạy đi!”
Tôi đứng dậy, hét lên. Nhưng Chise vẫn bất động.
Cô ấy đang khóc.
“Chise…?”
“Đồ ngốc… Lúc này mới lần đầu gọi tên em.”
Những giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má.
“Thật sự… anh đúng là đồ ngốc chậm hiểu… Anh còn dùng tên Kaho để gọi cô ấy… Tại sao lại gọi em là Umenomori chứ… Đồ ngốc, chậm hiểu…”
Tên… À, tôi, vừa nãy, đã gọi tên cô ấy…
“Chise…”
“...Ư… hức hức… Oa oa oa oa!”
Sau khi đến Vương quốc Aslan, hẳn cô ấy đã trải qua cuộc sống rất vất vả.
Trước đây vốn sống trong sung túc, thời gian ăn uống chưa bao giờ thay đổi, ngay cả quần áo của mình cũng không biết mặc đẹp, nhưng dù phải ngủ cùng côn trùng trong căn phòng chật hẹp, cô ấy… Chise cũng không hề khóc. Cô ấy đã nhẫn nhịn. Không hề nói mình nhất định phải trở về.
Và một Chise như vậy… lại đang khóc.
Dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt, cô ấy không hề lau những giọt nước mắt đang chảy, giống như một đứa trẻ.
Tôi đúng là một thằng ngốc. Khi nào tôi mới có thể trở thành một người đàn ông xứng đáng với họ đây.
“Chise…”
Tôi vô thức ôm lấy cô ấy.
Chise bám chặt lấy tôi như một đứa trẻ… và khóc lớn hơn nữa.
Như thể trút hết những cảm xúc đã chất chứa bấy lâu.
Musly đứng trước hai người đang khóc.
(Tôi đâu có ý định bắn Takumi. Nhưng, nếu lúc đó bắn không đúng chỗ thì…)
【Tôi…】
Cho đến nay đã nhiều lần đứng trên chiến trường. Cũng không phải là chưa từng cảm thấy sợ hãi.
Nhưng vẫn tiếp tục chiến đấu. Thế nhưng, viên đạn đó đã khuấy động tâm hồn mình.
【Này… chú.】
Không biết từ lúc nào, cô bé xinh đẹp đã đứng bên cạnh mình.
【Cháu cũng từng tuyệt vọng. Đương nhiên, trong mắt những người ở đây có thể là chuyện nhỏ nhặt. Nhưng, đối với cháu thì đó là một vấn đề rất nghiêm trọng.】
【…】
【Thế nhưng, vào lúc đó, cháu cũng đã được Otome giúp đỡ. Otome đã nói như vậy: “Phép màu không tự nhiên xuất hiện, mà là chúng ta phải làm cho nó xuất hiện. Chỉ những người có tấm lòng như vậy, thần linh mới thường ban cho họ phần thưởng mang tên phép màu.” Bây giờ, Takumi đã tạo ra phép màu. Cháu nghĩ, Chise cũng đã tạo ra phép màu.】
Bản thân mình đã cho họ cơ hội có phải cũng đang đứng ở rìa của phép màu không. Chris nở nụ cười thiên thần.
【Chú… không đi tạo ra phép màu sao?】
Ánh mắt Chris thẳng thắn nhìn về phía Musly.
Như thể đã chờ đợi thời điểm này để xuất hiện, lũ trẻ xông vào sở chỉ huy.
Mujika, người đã hồi phục đôi chút, nói bằng mọi giá cũng phải để bọn trẻ đưa mình đến đây.
Thấy Takumi và Chise đang khóc, lũ trẻ vây quanh Musly.
【Không được làm Takumi và Chise khóc!】
【Đúng vậy! Họ là bạn của chúng ta! Còn mang thuốc về nữa mà!】
Tiếng hét của Mujika làm lay động tâm hồn Musly.
【…Phải rồi. Bạn bè.】
Có vẻ như tôi đã hiểu lầm.
Tâm trí bình tĩnh trở lại. Otome, Takumi, Chise.
Dù nói là con tin, nhưng dù thế nào cũng không thể đối xử thô bạo với họ. Cuối cùng, bản thân cũng không đòi tiền chuộc. Lý do rất đơn giản. Giao dịch thì có thể kiếm tiền. Đó là giá trị.
Nhưng tình bạn là vô giá. Đó là niềm kiêu hãnh.
Trong lòng Musly, cũng cho rằng Otome và những người khác là bạn bè.
Vậy thì, bán bạn để lấy đồ vật là không phù hợp với niềm kiêu hãnh, việc đó không thể làm được.
【…Chuyện đơn giản như vậy, không ngờ lại khó hiểu đến thế. Bạn bè. Đúng vậy.】
Người đàn ông râu rậm thở dài, ngửa mặt lên trời.
Lúc này có một người tự nhiên bước vào.
Là Otome.
“Ô là la, đến trễ một bước rồi sao? Xin lỗi nhé ♪ À – Chris, lâu rồi không gặp ♪”
Cô ấy đứng bên cạnh Takumi và Chise đang ôm nhau, một tay ôm Chris.
Tay còn lại ôm Mujika.
【Otome… Tôi xin lỗi. Tôi…】
【Anh nói gì vậy Musly. Tiếp theo là kích hoạt phép màu không phải sao? Phải tự tin lên chứ!】
Không cần lời nói. Bởi vì hai người này là bạn bè.
Mujika gật đầu, cầm điện thoại lên.
Đây là cuộc gọi xin ngừng chiến và… cho con tin, không, cho bạn bè về nước.
Ngày hôm sau, tất cả các tin tức về Vương quốc Aslan đều đưa tin về sự việc này.
Như thể đó là chuyện của chính mình, Sajj cầm tờ báo, vẻ mặt đắc ý.
“Nhìn này! Những người này là bạn bè của tôi! Biết không, bạn bè thì không tính toán thiệt hơn! Ông hiểu không! Tôi là một tài xế taxi tốt bụng đến nhường nào!”
“Vậy thì các khoản viện trợ từ nước ngoài có cần nữa không?”
“Tôi không biết. Ở đâu cũng có người tốt kẻ xấu. Nhưng, vẫn có người tốt. Vẫn có những người giữ niềm kiêu hãnh trong lòng. Điều này rất quan trọng! Đúng không!”
“...Đúng vậy. Điều đó rất quan trọng.”
Lời Sajj nói, thông qua khách hàng, thông qua đồng nghiệp, lại gieo một giọt hy vọng nhỏ bé vào thế giới.
Cả người dân Vương quốc Aslan lấy lại nụ cười trong một ngày dường như đã cận kề.
Chúng tôi đã tổ chức một bữa tiệc cùng với quân chính phủ và những người lính đóng quân, tại làng của phe chống chính phủ.
Do Umenomori và Chikumaen cùng chủ trì.
Hành động của quản gia và hầu gái nhanh chóng, bữa tiệc này vui vẻ đến mức khó mà tưởng tượng được hôm qua nơi đây suýt chút nữa đã nổ ra chiến tranh.
【Vậy nên, tôi xin lỗi mà, kết quả là bình an vô sự không phải tốt rồi sao? Đừng giận nữa…】
Chú Masuda gọi điện xin lỗi Emma. Người bỏ nhà đi thì vẻ mặt không hề hay biết gì, đang chơi đùa với lũ trẻ.
Chris xem ra cũng đã cố gắng rất nhiều.
Sau đó chúng tôi cũng bị Fumino và những người khác giận dữ mắng một trận. …Cũng vì chúng tôi bình an vô sự mà họ mừng rỡ.
“Chise, đưa miếng bánh đó cho Chris đi.”
“Gì, tự lấy đi chứ. Này, đây không phải là bánh tôi tự làm sao.”
“Thế nên tôi mới muốn cho Chris nếm thử. Vì tay nghề của cô đã giỏi lên nhiều rồi.”
“Chà. Ai bảo tôi làm gì cũng là thiên tài mà.”
Hôm qua, nhờ sự cố gắng của đội quân SP Umenomori, Chise đã có thể từ từ tắm rửa. Mái tóc xoăn bồng bềnh càng trở nên xinh đẹp hơn, lũ trẻ cũng nhìn ngây người.
Việc ngừng chiến nhanh chóng như vậy, không nghi ngờ gì là nhờ công của mọi người trong Hội Mèo Lạc ở Nhật Bản. Thư từ, email và điện thoại gửi đến, gọi cho Quốc vương Aslan nhiều không thể tin nổi.
Trong số những người gọi điện có Hồng y giáo chủ của Giáo hội La Mã, và cả Tổng thống của quốc gia mạnh nhất thế giới.
Hàng triệu email ủng hộ được gửi đến từ khắp nơi trên thế giới.
Và ai cũng nhắc đến Otome. Người phụ nữ xinh đẹp luôn mỉm cười đó rốt cuộc có sức mạnh lớn đến nhường nào.
【…Không phải chỉ một mình, mà là những chuyện như thế này nhỉ.】
Thông qua Otome, Musly biết rằng trên toàn thế giới có những người có cùng tâm trạng với mình. Anh ta cảm thán về sự rộng lớn của thế giới.
Và điều đáng ngạc nhiên là… Quốc vương Aslan cũng tham dự bữa tiệc này.
【Không thể tin được… Không ngờ Đức vua lại…】
Người ngạc nhiên nhất là Musly. Mới hôm qua còn suýt nữa phát động chiến tranh với ông ấy.
【Hahaha… Hai vị tiểu thư xinh đẹp ở đằng kia có tài sản mua được bốn năm quốc gia như thế này, lại vì giúp đỡ bạn bè mà đến đây. Tôi là Quốc vương của đất nước mình tham dự bữa tiệc, có gì lạ sao.】
Musly không biết trả lời thế nào trước vị Quốc vương thẳng thắn, vẫn còn rất trẻ.
【Nhưng, chúng thần đã từng định… chiến đấu với ngài đó?】
Như thể sao chép biểu cảm của những người trong Hội Mèo Lạc lên mặt mình, chàng trai trẻ nở một nụ cười.
【…Tôi cũng muốn kết bạn với mọi người. Tôi nói vậy… mọi người có phiền không?】
Musly quỳ gối trước Quốc vương, tuyên thệ lòng trung thành.
Đất nước này ổn định và chuyển đổi thành chế độ cộng hòa dân chủ mà họ mong muốn vẫn còn cần một thời gian rất dài.
Nhưng, ngày hôm đó. Chắc chắn đã được ghi nhận là bước đầu tiên.
Mấy ngày chạy ngược xuôi để bàn bạc cách giải quyết những chuyện sau đó và phát triển sự nghiệp trong tương lai, thoáng chốc đã trôi qua.
“Chúng tôi đã được mọi người chiếu cố rất nhiều.”
Tại lối vào làng, tôi cúi người cảm ơn. Nên nói cuối cùng cũng được, hay nói mãi mới được đây. Hôm nay sẽ về Nhật Bản.
【Sau khi đất nước này ổn định thì hãy đến chơi nhé. Chúng ta sẽ biến đất nước này thành một quốc gia có những cánh đồng hoa tươi đẹp khi các bạn đến đây.】
【Tôi sẽ mong chờ điều đó, Musly ~ ♪】
【Lần tới tôi sẽ đưa các bạn của mình đến. Mọi người trong Hội Mèo Lạc!】
Lũ trẻ trong làng đứng trước mặt chúng tôi.
【…Otome, Takumi, Chise!】
Mujika bước ra từ giữa lũ trẻ, ưỡn ngực tự tin.
【Cái này là của chúng ta tặng cho các bạn!】
Theo hiệu lệnh của cậu bé, đội hình của lũ trẻ tản ra.
Đằng sau vị trí ban đầu của chúng.
—Cảm ơn!
—Yêu nhất!
“A haha…”
“Gì, gì chứ, chữ viết ngược hết cả rồi còn gì!”
“Mọi người viết tốt quá ~ ♪”
Viết những thông điệp tuyệt vời.
Mắt chị Otome rưng rưng lệ.
Cuối cùng chúng tôi rời khỏi Vương quốc Aslan.
Kaho và những người khác đi xe khác vẫy tay lưu luyến.
Chris, ngồi trên xe máy của chú Masuda, cũng vẫy tay đầy nhiệt huyết, vượt qua chúng tôi.
Lại chia xa rồi.
Trở về Nhật Bản, đúng là rất vui khi được gặp Fumino và mọi người, nhưng chia tay họ cũng có chút buồn.
Thế nhưng, lúc nào cũng có thể gặp lại, nên chúng tôi vừa cười vừa vẫy tay tạm biệt.
Bạn bè ở bất cứ đâu, chúng tôi biết rõ điều đó.