Bản dịch từ tiếng Trung sang tiếng Việt:
Bản dịch từ web, chuyển ngữ từ Light Novel Nation
Ảnh: ThinkUltra
Biên dịch: Thảo Mộc Giai Miên
Tóm lược.
Cậu đúng là chậm tiêu đến mức người khác nhìn không nổi nữa rồi.
Đừng có lúc nào cũng lo lắng cho người khác, nghĩ cho bản thân mình một chút thì sao chứ.
Miệng thì cứ luôn miệng nói: "Về cơ bản, em chỉ muốn một hạnh phúc bình thường..." Hạnh phúc bình thường là cái gì chứ?
Nếu là tớ, hạnh phúc bình thường chính là, bán kính nhà phải ít nhất 2 kilomet, trong phòng mình mỗi ngày đều phải có ga giường mới tinh, giường phải thật mềm mại. Nếu sau khi tắm mà muốn dưỡng tóc, thì nhất định phải có hai chuyên viên làm đẹp, ít nhất phải chăm sóc ba mươi phút mới được!
Lạc đề rồi.
Hỏi vì sao tớ lại viết bức thư này, là vì tớ biết cậu đang nghĩ gì.
Tuy rằng Serizawa hay là Kiriya, không, ngay cả Kokoro chắc cũng biết.
Cho nên, cậu muốn làm gì tớ đều biết hết cả đấy nhé! Đừng có coi thường con mắt của hội trưởng đấy!?
Nghe cho kỹ đây? Tớ là chủ nhân của cậu, cho nên, bất cứ chuyện gì cậu cũng không được giấu tớ.
Trước đây cậu đã từng hứa, trước khi đáp lại... cái đó của chúng ta... ờm, tấm lòng của chúng ta? Ừm, trước khi đáp lại tấm lòng của chúng ta thì cậu sẽ ở bên cạnh chúng ta đúng không? Chẳng lẽ cậu quên hết rồi à?
Đừng có tự ý biến mất đấy. Tớ đây, tuyệt đối sẽ không để cậu rời đi đâu.
Nếu cậu còn định làm xằng làm bậy gì nữa, thì bây giờ hãy chuẩn bị tinh thần đi. Tớ, Umenomori Chise này, tuyệt đối sẽ không nói hai lời đâu đấy!
Vội vàng không hết
Sáng sớm ngày hôm sau, kết luận là: "Aaa, thật là... sao có thể gửi đi được chứ. Cái thứ này giống như thư tình ấy."
Đúng là một cảnh tượng cứ như là trong mơ vậy.
Không, thành thật mà nói, ngay cả trong mơ tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như thế này.
「Xin lỗi, cho em gọi món được không ạ~」
「V-Vâng, vâng ạ!」
「Bàn này nữa ạ——!」
「Chúng tôi cũng vậy ạ!」
「Vâng vâng vâng ạ!」
Trong tầm mắt, toàn là khách, khách và khách. Không chỉ vậy, ngay cả bên ngoài quán cũng xếp thành một hàng dài chờ đợi.
Điều đáng chú ý hơn là độ tuổi của khách hàng. Khác với những khách hàng quen thuộc thường đến quán, chủ yếu là các thành viên câu lạc bộ fan của Otome-nee-san và đoàn thanh niên khu phố Suzu-ne, thì bây giờ cả quán chật kín những nam thanh nữ tú tuổi đời còn trẻ hơn nhiều.
Đây là lần đầu tiên có tình trạng này kể từ khi Strega khai trương.
Ví von một chút, thì màu sắc của họ chính là màu "Học viện Umenomori". Nói trắng ra thì bây giờ ở đây toàn là học sinh của trường chúng tôi.
Bởi vì buổi tiệc trà được tổ chức trong buổi chào mừng tân sinh viên (lần nữa) gần đây, sự tồn tại của chúng tôi đã khắc sâu vào tâm trí của mỗi tân sinh viên. Mặc dù việc gây ấn tượng với họ là tốt, nhưng rất tiếc là điều đọng lại trong ký ức của các tân sinh viên không phải là bánh ở đây rất ngon, mà là thông tin Fumino và những người khác đang làm thêm tại Strega.
Họ không chỉ muốn lưu giữ hình ảnh những mỹ nữ nổi tiếng trong trường khoác lên mình bộ trang phục hầu gái trong USB tâm hồn, mà còn muốn được chiêm ngưỡng phong thái ấy nhiều lần nữa. Ai có thể trách được khát khao vô cùng chính đáng này của các nam sinh trung học cơ chứ. Hơn nữa, 'Tiệm bánh ngọt Strega' của chúng tôi lại ngay trước mắt họ.
Danh tiếng của chúng tôi đã lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Và số lượng học sinh Học viện Umenomori ngày một tăng lên... cuối cùng đã trở thành tình trạng hiện tại.
Tuy nhiên, thực tế tàn khốc lại không cho phép người ta chỉ đơn thuần vui mừng vì điều đó.
「A, em không muốn anh senpai đến gọi món, em muốn chị senpai kia cơ」
「Ừ ừ!」
Những nam sinh năm nhất đến quán chỉ tay vào,
「Quán chúng tôi không cung cấp dịch vụ như quý khách yêu cầu!」
Một mỹ nữ với đôi mày lá liễu dựng ngược, đằng sau là ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, không ai khác chính là Serizawa Fumino.
Mái tóc màu hạt dẻ dài ngang eo phản chiếu ánh nắng mặt trời một cách kiều diễm, còn chiếc tạp dề cùng màu với váy được thắt trên vòng eo thon gọn thì nhẹ nhàng bay lượn theo từng cử động của cô.
「Senpai! Xin anh hãy mời Serizawa-senpai bên kia đến nhận order cho bọn em!」
Đám con trai ở bàn bên cạnh vẫn kiên định bám riết lấy tôi.
Còn bản thân Fumino thì đang bận rộn chạy bàn khắp quán với chiếc khay bạc trên tay.
Nhìn vào hàng mày đang nhíu chặt của cô, có thể thấy mức độ khó chịu của Fumino-san đã vượt quá MAX, và dường như sắp sửa phá vỡ giới hạn rồi. Bây giờ quán có thể bị cuốn vào vòng xoáy địa ngục A Tỳ bất cứ lúc nào.
「A ha ha... Xin lỗi. Xin hãy kiên nhẫn trong phạm vi cho phép nhé」
Đúng thật, Fumino là một mỹ nữ. Ngay cả tôi, một người bạn thanh mai trúc mã của cô ấy, đôi lúc cũng phải xao xuyến vì cô.
Nhưng ngoài ra, cô ấy còn nguy hiểm và khó gần, hoàn toàn giống như một loài mèo ăn thịt vậy.
Những mỹ nữ của Strega chúng tôi, tuy ai nấy cũng đều tuyệt thế vô song, nhưng để quen biết lâu dài thì cần phải có sự chuẩn bị tinh thần rất lớn đấy nhé—. Nhớ lại thì, kể từ lễ khai giảng trung học, số lời tỏ tình mà Fumino từ chối đã lên đến hàng trăm lần, Umenomori cũng là một Lolita xinh đẹp vượt xa đẳng cấp người Nhật với vô số người cầu hôn, cùng với Nozomi nổi danh toàn trường với tư cách là nữ thần quần vận luật trong đại hội thể thao, ba người bọn họ đều cực kỳ nổi tiếng ở trường chúng tôi. Mặc dù vậy, tại sao số người gia nhập hội chúng ta lại không tăng lên, mà Strega lại cứ chật kín những tân sinh viên thế này, thật đáng để suy nghĩ đấy.
『Quần vận luật, nguyên văn ブルッツ, điển xuất quyển 3. Tiện thể nói thêm, Google hình ảnh tìm cái này toàn là ảnh của Nozomi =_=』
Tuy nhiên, đây cũng là một màn tẩy lễ dành cho các tân sinh viên của Học viện Umenomori. Cố lên nhé, các hậu bối.
「Serizawa-senpai! Bây giờ chị có đang hẹn hò với ai không ạ! Xin cho thêm một tách cà phê nữa ạ!」
「Thật xin lỗi! Thật là, Takumi! Anh nhìn cho kỹ vào!」
Ngay lúc tôi đang âm thầm cầu nguyện cho những chàng trai trở thành vật tế thần vì bị ánh mắt sắc bén của Fumino từ chối thì một giọng nói the thé đột ngột vang lên từ cửa sau của quán.
「Cái gì thế này, tại sao lại có nhiều học sinh trường mình đến thế hả!」
Umenomori đang đứng ở đó, mái tóc vàng dài dựng ngược lên như bờm sư tử.
Hai cô hầu gái Sato-san và Suzuki-san đứng phía sau nhanh chóng bày sẵn thùng carton để đôi chân ngọc ngà của cô đặt lên. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao lúc nào cũng là thùng carton thế nhỉ?
「A, tóc vàng? Tsu-Tsuzuki-senpai! Cho chị senpai kia đến order cho bọn em cũng được ạ!」
「Đúng đúng đúng, Lolita cũng được ạ!」
「A a a—— Rốt cuộc là đang ồn ào cái gì thế hả! Hơn nữa 'cũng' là ý gì hả!? Đem tôi và Serizawa Fumino ra so sánh mà còn dùng 'cũng' thì quá thất lễ rồi đấy! Phải thành thật nói là muốn 'mình' mới đúng!」
Umenomori còn chưa hiểu chuyện gì đã bắt đầu tùy hứng rồi.
「Chán chết đi được! Thế thì tôi làm ơn cho tất cả các người, nhường hết cho các người đấy, mau đi giúp khách đi!」
「Hừ・hừ・hừ, là thua tôi nên hối hận rồi chứ gì? Serizawa, hối hận thì cứ nói ra đi」
「Tôi đã bảo là không có hứng thú rồi mà! Căn bản là hết người này đến người khác hỏi có bạn trai chưa, số đo ba vòng bao nhiêu các kiểu, làm sao mà không bực mình được chứ? Nếu không phải là khách thì tôi đã đạp bay hết bọn họ rồi đấy」
Mặt của các hậu bối đồng loạt biến sắc. Ừm ừm, à mà, cô ấy nhịn đến bây giờ cũng giỏi lắm rồi đấy.
「Ơ… ơ… ơ… senpai! Nữ… nữ thần ở đâu ạ!? Nữ thần thì không phải là phải chữa lành vết thương lòng cho bọn em sao!? Đối với bọn em vừa bại trận trong cuộc thi tuyển thành viên, không phải nên có một chút từ bi thương xót sao ạ!」
…À mà, bây giờ muốn gia nhập lại cũng không phải là không được đâu. Dù sao thì, số lượng thành viên đến giờ cũng chỉ tăng thêm có hai người thôi. Đang nghĩ vậy thì Nozomi nghe thấy tiếng ồn ào cũng lộ diện.
「…Meo?」
Cô mỹ nữ phía sau quầy thu ngân khẽ nghiêng đầu, mái tóc dài cũng theo đó mà lay động.
「A a, nữ thần quần vận luật trong truyền thuyết! Em muốn uống hồng trà do nữ thần pha ạ!」
「…Tớ, là người làm bánh ngọt」
Vừa nói, Nozomi vừa giơ hai tay lên như để khẳng định chức vụ của mình.
Cô chính là người phụ trách bánh ngọt của Strega chúng tôi, Kiriya Nozomi. Bởi vì gần như không thể thấy cô ấy tức giận, nên cứ giao bầu không khí hưng phấn vô dụng này cho Nozomi thì thích hợp hơn nhỉ….
Chỉ là con dao cắt bánh mì răng cưa nhuộm đỏ mà cô đang cầm trên tay có vẻ hơi tệ. Nói đơn giản thì đó là dụng cụ dùng để cắt bánh bông lan, nhưng cái dáng vẻ ấy trông rất chẳng lành. Những giọt chất lỏng màu đỏ từ từ nhỏ xuống theo bàn tay trắng nõn của Nozomi, tôi có thể nghe thấy tiếng học sinh kia hít sâu một hơi.
『Mỗ Miên: Thật ra thì bất kỳ loại dao nào hơ nóng lên đều có thể cắt bánh ngọt, chắc chắn là Nozomi cố ý lấy cái này ra đấy ừm』
「A a thôi đi, Nozomi! Đừng có vung vẩy cái dao như thế!」
Trước khi tôi kịp nhận ra thì Fumino đã cảnh cáo Nozomi rồi.
「Meo?」
「Lúc nãy cắt, là bánh tart dâu tây đúng không!」
『Berry tarte. Bánh có nguồn gốc từ Pháp, tương tự như bánh ngàn lớp』
「…Hàng mới」
「Tớ biết là hàng mới rồi. Không phải nói cái đó, con dao là do nước sốt dâu tây nhuộm đỏ đấy!」
「…Ngon」
Vừa nói, Nozomi vẫn cầm con dao cắt bánh mì trên tay, hơn nữa còn vung vẩy nó về phía vị khách lúc nãy.
「Muốn ăn không?」
Một mỹ nữ cầm con dao nhuộm đỏ, mặt không biểu cảm nghiêng đầu, chắc chắn sẽ được các Otaku đánh giá cao cho xem.
「T-Tớ… cái bánh tart dâu tây đó」
「Tớ… cũng vậy」
Hai vị khách vừa gọi tôi dừng lại, hơi tái mặt đi gọi món. Được được, hai phần bánh tart dâu tây đúng không. Thêm hai ly cà phê nữa. Lợi nhuận của quán cà phê, cơ bản là nhờ đồ uống nâng lên, vì vậy xin cảm ơn rất nhiều.
「Không gian này là sao vậy! Toàn mùi con trai! Mùi con trai sau khi kết thúc hoạt động câu lạc bộ!」
Ieyasu buột miệng đưa ra một phát ngôn vô cùng thất lễ. Bởi vì toàn bộ chỗ ngồi của khách hàng quen thuộc đều đã bị chiếm hết, hơn nữa lại không thể tiếp tục chơi game nên cậu ta rất bực bội. Bây giờ tên này vẫn đang trốn sau máy tính tiền chơi game cầm tay rất hăng say. Siêu vướng víu luôn.
「Strega lẽ ra phải luôn trống trải, sau đó có thể ngồi trên ghế vừa giết thời gian vừa uống trà miễn phí, đó mới là điểm bán hàng chứ!」
Quán chúng tôi không cung cấp dịch vụ như vậy.
「Thật là… Này, Daigorou」
「Ừm, sao thế」
Tôi gọi cậu bạn cùng lớp vừa đi ngang qua đây, Kouya Daigorou, một người cơ bắp cuồn cuộn.
「Tìm cách xử lý tên này đi. Nếu không sẽ cản trở việc kinh doanh」
「Ừm, giao cho tớ」
Vừa nói, Daigorou liền bế xốc Ieyasu đang ngồi trên đất lên.
「Noooooooo! Cậu làm cái gì thế hả Daigorou!」
「Ném cậu ta vào chỗ nào đó phía sau quán đi」
Sau một câu trả lời ngắn gọn như thường lệ, Daigorou tay phải bế Ieyasu, tay trái vác một túi bột nở lớn, thong thả đi vào trong quán, đúng là một người đàn ông đáng tin cậy.
Mặc dù bình thường luôn mơ thấy quán đông nghịt khách, nhưng tình huống thực tế này thật sự là quá sức tưởng tượng.
Hơn nữa phần lớn khách hàng đều nhắm vào nhân viên phục vụ—chứ không phải là bánh ngọt, lại càng khó giải quyết hơn.
Tiếp đó, sự quan tâm của họ lại bắt đầu chuyển sang nhân viên làm thêm mới. Đôi tóc hai bên dài thượt rung rinh một cách đáng yêu, khuôn mặt trẻ con cùng nụ cười hơi e thẹn cũng vô cùng quyến rũ, nhìn thấy một thiếu nữ như vậy cùng trò chuyện với mọi người giữa những cô gái trông có vẻ là bạn cùng lứa, ngay cả lòng tôi cũng có chút mềm nhũn.
「Ê~ Towano-san cũng làm thêm ở đây à?」
「Ừm… thì, thỉnh thoảng, cũng sẽ được cho bánh ngọt này nọ, đúng không ạ?」
「Oa——, thích thật nha」
Touwano Kokoro mới gia nhập dường như đã hoàn toàn hòa nhập vào trường học và hội đồng môn rồi. Và đối với việc chúng tôi vui mừng đến mức nào vì điều đó, có lẽ chính Touwano cũng không thể tưởng tượng được.
Tuy nhiên, cứ có cảm giác hội đồng môn của chúng tôi đúng là mỹ nữ như mây mà. Ngay lúc này, từ một hướng khác lại vang lên tiếng hoan hô.
「Shibata-kun, làm thêm bồi bàn ở đây à~?」
「Xạo~, thật á?」
「Rất tiếc, hôm nay chỉ là đến giúp tạm thôi ạ」
Một tân binh khác thậm chí đã bị những nữ sinh đang xếp hàng chờ đợi bên ngoài bao vây kín mít.
Thành viên nam duy nhất mới gia nhập, Shibata Jin. Vốn dĩ đã có khuôn mặt đẹp trai thu hút sự chú ý, cộng thêm cách đối nhân xử thế ôn hòa và chu đáo, dường như đã chiếm được cảm tình của các nữ sinh trong một thời gian rất ngắn.
「Nhưng, có lẽ cũng sẽ tạm thời gia nhập, lúc đó xin mọi người chiếu cố ạ. Em sẽ cố gắng phục vụ mọi người thật tốt」
Nụ cười tươi tắn + liếc mắt đưa tình. Ngay lập tức giữa các nữ sinh bùng nổ tiếng hét 「A a~!」.
Việc order liên tục khiến Fumino và Umenomori không rảnh để ý đến cậu ta, chỉ có thể cố gắng làm việc cật lực. Đương nhiên, tôi, thậm chí cả Ieyasu cũng bị lôi vào trong cái sự náo động hoành tráng này.
Ngay cả khi dốc hết nhân lực như vậy mà quán vẫn rối tung rối mù. Nếu ngày nào cũng thế này thì chắc chắn tất cả chúng tôi sẽ sớm chết vì làm việc quá sức mất.
Mặc dù vậy….
「Khà khà khà」
Không kìm được mà bật ra tiếng cười.
Bởi vì đây là kín chỗ mà, kín chỗ. Nói theo kiểu khẩu ngữ thì là hết bàn. Mặc dù nghe có vẻ không khác biệt lắm.
Quán chúng tôi, mà cũng có ngày này đến, chuyện này trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Doanh thu hôm nay có lẽ sẽ khá khả quan đây.
「Gồ khà khà khà…」
「Gì chứ, tiếng cười gớm ghiếc như Kikuchi vậy」
「Tại, vì tớ vui mà? Theo tớ biết thì, đây là tình huống chưa từng có đó」
「Tuy là cũng có chút vui, … à, tớ vui là vì quán cuối cùng cũng không phải đóng cửa nữa thôi! Với lý do vui mừng của Takumi, không hề có liên quan gì đâu đấy!」
Fumino không hiểu sao đột nhiên lại trừng tôi, nhưng nếu mà để ý thì tôi thua chắc.
「Này———! Hai người kia kia đừng có lười biếng nữa! Đặc biệt là Serizawa Fumino!」
「…Meo」
Hai bóng người xuất hiện trước mắt.
「Meo. Takumi, bánh ngọt không đủ rồi」
No, No, Nozomi khẽ kéo vạt áo tôi.
Chắc là, bảo tôi mau chóng vào bếp giúp làm bánh ngọt đây mà.
「Nozomi cậu nói gì thế. Ở đại sảnh có nhiều khách như vậy, không có Takumi thì làm sao được!」
Một bên, Umenomori cứ thế ôm chặt lấy cánh tay tôi. Không, có lẽ nói là muốn kéo xuống thì đúng hơn?
Bởi vì dáng người khá nhỏ nhắn, nên dù thế nào cũng sẽ trở thành tình huống như vậy.
「Ừ meo. Chiharu, thật sự không đủ rồi」
「Ừ, cái đó cũng phiền phức à…! Thế thì, tớ vào bếp giúp… không đúng, như vậy thì ở đại sảnh chỉ còn lại Serizawa với Takumi ở cùng nhau thôi mà!」
「C-Cái đó… Tớ cũng ở lại đại sảnh mà」
「A, tớ cũng ở đây ạ」
Hai người năm nhất đột nhiên ló mặt ra, một người thì rụt rè, người còn lại thì khá tươi tắn báo danh.
「Nếu được, hội trưởng hãy vào trong nghỉ ngơi, sau đó cùng với Kiriya-senpai làm bánh ngọt nhé? Trong khoảng thời gian này, bọn em sẽ phụ trách đại sảnh ạ」
「Không phải đang nói cái đó! Mà nói đi cũng phải nói lại, muốn giúp cũng không phải ở đây, mau đi giúp Nozomi đi!」
「Khoan hãy nói cái đó, Umenomori. Cậu không phải đang tự ý ra lệnh đấy chứ」
Fumino vừa nãy còn đứng ở bên cạnh, muốn kéo Umenomori ra khỏi người tôi.
「Uu Kyi————! Tớ là hội trưởng hội đồng môn lạc đường đó! Nên đương nhiên là do tớ ra lệnh rồi!」
「Đây là Strega đúng không! Chẳng liên quan gì đến hội trưởng hết!」
Trước mắt hai con thú họ mèo toàn thân dựng lông, đối đầu nhau.
「Meo?」
Một bên còn có một con mèo khác, nghiêng đầu gần như dán sát vào người tôi.
「C-Cái đó! Mọi người, bây giờ không phải lúc làm chuyện này đâu mà…」
Touwano ra sức khuyên can bọn họ. Nhưng, đã quá muộn rồi.
「Tôi nói, món đã gọi vẫn chưa có sao?」
「Serizawa-senpai, xin hãy nhận order——!」
「Shibata-kun, nhìn đây này~」
Chỉ hơi rời mắt một lát, quán đã loạn xì ngậu lên rồi. Đơn hàng dồn ứ, những học sinh nhắm vào Fumino và những người khác tự ý chụp ảnh, thậm chí còn có cả những kẻ lén lút tiếp cận hòng ngửi mùi trên người họ nữa. Ngoài ra, những khách hàng đang chờ chỗ ngồi bên ngoài dường như cũng đã đến giới hạn chịu đựng rồi.
「Này, Takumi, rốt cuộc là phải làm sao đây, cái này…」
「Cậu hỏi tớ tớ biết hỏi ai」
「Cứ có cảm giác nguy hiểm kiểu gì ấy nhỉ!?」
「Meo… cửa, sắp hỏng rồi」
Cánh cửa cũ kỹ của quán bị dòng khách ồ ạt xô đẩy không ngừng, đã bắt đầu phát ra tiếng kêu than rồi. Hơn nữa, hợp xướng đòi order trong quán cũng không có dấu hiệu dừng lại. Mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao học sinh trường chúng ta lại thích hùa theo như vậy chứ!?
Rốt cuộc là cửa hỏng trước đây, hay là trong quán xảy ra bạo loạn trước đây————.
Ngay lúc tôi đang nghĩ như vậy.
「Stop~! Dừng lại ở đây thôi——!」
Một tiếng hét lớn như vậy vang lên từ bên ngoài quán. Giọng nói hoạt bát và thoải mái, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có thể an tâm được.
Những khách hàng vừa nãy còn đang chen chúc ở cửa, như thể biển Moses tách ra làm đôi, nhường đường, trong đó thong thả bước vào quán thì là….
「Yahoo——, tớ về rồi đây Takumi~!」
Chị tôi, Tsuduki Otome, người quản lý của tiệm bánh ngọt Strega này.
「A ya ya~, đúng là náo nhiệt quá ha~」
「Nee-san! Chị đã đi đâu thế ạ. Bên này tụi em sắp bận chết…」
「Không sao cả~. Tớ mang theo người đến giúp đây」
「Người đến giúp…?」
「Mọi người, vất vả rồi——!」
Tôi còn chưa kịp mở miệng hỏi thì Otome-nee-san đã quay sang ra hiệu cho người phía sau mình.
「「O a o a o a——!」」
Tiếng đàn ông thô kệch đồng loạt vang vọng, những người trong fanclub của Otome-nee-san—không, là đoàn thanh niên khu phố Suzu-ne, tay ai nấy cũng cầm đầy dụng cụ mộc tập hợp lại, bắt đầu lắp ghép cái gì đó.
Phía trước Strega, trong một thời gian ngắn đã xuất hiện một quán cà phê ngoài trời.
「Như vậy thì, mọi người đều có thể ngồi xuống rồi nhỉ?」
Mí pạ. Otome-nee-san nở nụ cười nói trước mặt chúng tôi đang ngây người ra.
Ngày hôm đó, một góc của khu phố mua sắm xuất hiện một cảnh tượng náo nhiệt chưa từng có.
Mặc dù vẫn đang là mùa mưa, nhưng buổi trưa trời trong xanh, thật sự rất thích hợp cho một quán cà phê ngoài trời.
「Cứ có cảm giác, không hổ là người quản lý nhỉ」
Fumino vừa bận rộn chạy ra chạy vào quán, vừa nói.
「Xin thêm ba phần kem. Nói chứ, tôi còn phải bị khách sai bảo đến khi nào nữa đây」
Chiharu với vẻ mặt có chút chán ghét gục đầu lên tủ trưng bày.
「Ha uu… Tớ cũng sắp đến giới hạn rồi…」
Ngay cả Touwano cũng mềm nhũn trở về.
Quán lớn như vậy, chỉ có ba người thì chắc chắn không thể xoay sở được rồi.
「Meo… Hàng tồn kho sắp hết rồi」
Nozomi thò mặt ra từ trong bếp nói. Phía sau cũng biến thành chiến trường rồi à.
Shibata và Daigorou giúp Nozomi trong bếp, đã hoàn toàn biến thành một bộ dạng kiệt sức.
Ieyasu thì từ lâu đã bị đánh chìm, bây giờ vẫn đang nửa sống nửa chết lăn lộn trong phòng khách.
Còn bản thân tôi cũng chạy qua chạy lại giữa bếp và đại sảnh không ngừng, chân sắp mất cảm giác luôn rồi.
Đằng sau hoàn toàn là nhờ cảm giác hưng phấn vì sự náo động của lễ hội và tinh thần ngoan cường chống đỡ lấy bản thân.
「Mọi người, làm rất tốt đó——, cố gắng thêm chút nữa~」
Chỉ có nee-san là mang theo nụ cười hoàn toàn không thấy mệt mỏi mà động viên mọi người.
Mỗi lần nhìn thấy nụ cười này tôi đều nghĩ, quả nhiên chỉ khi có nee-san ở đây, đây mới là Strega của chúng tôi.
Việc ứng biến chuẩn bị quán cà phê ngoài trời cũng là ý tưởng của chị, và việc có thể tập hợp được mọi người trong đoàn thanh niên cũng là nhờ sự tín nhiệm, hay nói đúng hơn là năng lực lôi kéo người cực mạnh của chị ấy.
Hơn nữa, nhìn thấy nụ cười thoải mái như thường lệ ấy, cứ có cảm giác mình cũng sẽ quên hết mọi mệt mỏi, việc gì cũng làm được cả.
「Giống như chị nói đấy. Còn thiếu bước cuối cùng nữa thôi, cố lên」
Tôi nói với mọi người. Và mọi người cũng cùng nhau lên tinh thần đáp lại tôi. Otome-nee-san thì vẫn như thường lệ, mỉm cười dõi theo chúng tôi.
Và rồi, vài ngày sau.
Không phải ở trong Strega của chúng tôi, mà là ở trên gác mái quen thuộc.
Phòng hoạt động của hội đồng môn lạc đường của chúng tôi.
「Haa a a…. Rốt cuộc là chuyện gì thế, cái đợt khách đó」
Strega bây giờ, lại trở nên yên tĩnh như thường lệ rồi.
Sự thịnh vượng của quán kéo dài còn chưa đến một tuần.
Thì mà, cái việc khách ồ ạt kéo đến gì đó đã trở thành dĩ vãng rồi. Tôi biết mà. Mặc dù biết, nhưng vẫn rất cô đơn.
「Việc mỗi tối tràn đầy cảm xúc tiêu cực nguyền rủa 'mong quán mau chóng trở nên vắng vẻ' quả nhiên là có hiệu quả mà」
「Cậu thật sự đã làm cái đó hả! Cái chuyện đó!」
「Ô, ư a a a!」
「…Các senpai, đang làm gì vậy ạ?」
Không kìm được mà dâng lên sát ý với Ieyasu, thế là tôi dùng sức siết chặt cổ Ieyasu. Ngay lúc này hai tân binh đáng yêu xuất hiện trước mặt chúng tôi.
「A, cái đó, hình như đã làm phiền các senpai rồi… Xin lỗi ạ!」
「Stop! Đây là hiểu lầm!」
Tôi vội vàng ngăn cản Touwano đang có một sự hiểu lầm nguy hiểm nào đó, và định nhanh chóng rời khỏi phòng hoạt động.
「Đúng đúng đúng. Không thể có Flag BL được đâu. Bởi vì, trong trường hợp này bên nào là thụ ạ? Tuy là không thích thụ lắm nhưng công cũng xấp xỉ nhau thôi ạ——, kiểu cảm giác tích cực gì đó, tớ siêu ghét」
Làm ơn đi, Ieyasu, cậu im miệng giùm cái.
「A ha ha… K-Không có đâu ạ. Tsuduki-senpai và Ieyasu-senpai… đối với em mà nói thì thà là….」
Thà là, là gì? Dù thế nào cũng cảm thấy trong đầu Touwano nhất định đã lóe lên những ý tưởng vô cùng nguy hiểm.
「À, nói đến những người khác thì sao rồi ạ? Chẳng lẽ quán lại bận rộn trở lại rồi họ đều đi giúp việc hết ạ? Nếu vậy thì có cần em cũng đi không ạ?」
Shibata nhìn xung quanh, nghiêng đầu nói.
「A, không phải vậy, Fumino và Umenomori trực nhật. Nozomi đi giúp trận giao hữu của câu lạc bộ bóng mềm rồi. Daigorou… tuy không nghe thấy tin tức gì của cậu ta, nhưng có lẽ là về nhà rồi」
Cho nên, rất khó tin là trong phòng hoạt động chỉ còn lại mỗi tôi và Ieyasu.
「A, đúng rồi đúng rồi… Tsuduki-senpai, cái kia như thường lệ」
「Thank you! Lần nào cũng làm phiền cậu, thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm!」
Tôi nhận DVD từ Touwano, nội dung thì, không nói cũng biết, chắc chắn là anime rồi. Những anime trước đây Ieyasu sẽ thu lại giờ đây gần như đều là mượn từ Touwano như thế này. Mặc dù cũng có lý do là vì số lượng anime cần thu quá nhiều, từng tập từng tập ghi vào đĩa thật là phiền phức nữa.
「Ô ya, thì mà, chúng ta quả nhiên là bạn bè…」
Ieyasu lập tức áp cái DVD vừa nhận được lên mặt. Tên này đúng là tinh ranh.
「K-Không phải như vậy đâu ạ!」
「Không không không, không sao đâu mà. Tớ sẽ lơ đi một cách hoa lệ như nguyên tác truyện tranh thiếu nữ ấy mà—. Nói chứ, Takumi-kun. Gần đây cậu hoàn toàn không để ý đến những tác phẩm tớ giới thiệu gì cả」
「Những thứ cậu giới thiệu cơ bản là thực huống với lễ hội này nọ thôi mà」
Không thể bình thường thưởng thức anime chính thống một chút sao.
「Takumi à, cậu bắt đầu có những suy nghĩ yếu đuối như vậy từ khi nào thế! Những thứ tớ đưa cho cậu rõ ràng là có khoảng một phần năm là ảnh trộm váy và khi tắm đấy!」
「Mấy thứ đó tớ có xem đâu!」
「Kyi——! Shibata à, đối với những dị đoan phản bội ước mơ của con trai như thế này, phải dùng búa sắt trừng trị!」
「A ha ha, hình như búa sắt thật sự hơi khó khăn nhỉ」
Shibata vẫn như thường lệ phát huy thái độ xử thế khéo léo làm ngơ Ieyasu.
Ngay lúc này.
「Mọi người! Đã để mọi người chờ lâu rồi ạ!」
Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa phòng bị mở toang. Tiện thể nói thêm, người mở cửa là, đôi chân ngọc ngà của hội trưởng hội đồng môn lạc đường, mỹ Lolita tóc vàng.
Umenomori, muốn vào cửa thì mở cửa bằng tay đàng hoàng mà vào đi chứ. Cậu đâu phải là Ieyasu.
「Ủa, Fumino đâu? Không phải hai người trực nhật cùng nhau sao?」
Tôi nhìn ra phía sau Umenomori, không thấy bóng dáng Fumino đâu cả.
「…Thật là, tại sao tôi nhất định phải trực nhật cùng với Umenomori chứ」
Fumino vừa lầu bầu, vừa tùy tiện ném túi xách lên bàn.
「Ừm? Cái gì đây」
Nhìn thấy cuốn tạp chí được đặt bên cạnh túi xách, biểu cảm trên mặt Fumino càng trở nên đáng sợ hơn.
Cái đó, hay còn gọi là tạp chí anime. Dựa vào những tấm poster gợi cảm tặng kèm để tăng doanh số. Bởi vì là một cuốn tạp chí có sở thích như vậy, nên đương nhiên bìa cũng….
「Đừng có để những thứ này, trước mặt tôi啦!」
「A a, cái đó là!」
Ngay lúc Fumino chuẩn bị trút giận, vò cuốn tạp chí đó lại thì Touwano vội vàng ngăn cản cô.
「Ê? Cái này, là của Touwano-san à?」
「A, cái, cái đó, cái đó là…」
Touwano lập tức mang vẻ mặt "chết rồi" bắt đầu ngượng ngùng.
「Hiếm thấy nha, Touwano, lại có sở thích hướng nội như vậy à?」
「Thật ra… là đăng bản vẽ của mình, nên rất quan tâm không biết có được đăng lên hay không」
「Ê ê?! Đăng bản vẽ, vậy không phải là rất giỏi sao!」
「Touwano, thật sự rất giỏi vẽ đấy」
「Kết quả thế nào? Đăng lên chưa?」
Mọi người lập tức vây quanh Touwano. Còn bản thân Touwano thì đỏ mặt cúi người xuống, khẽ gật đầu.
「Giỏi thật đó, chúc mừng cậu, Touwano!」
「Vậy nói đi, là cái nào? Nào, cho chúng ta xem đi!」
Umenomori giật lấy tạp chí, bắt đầu lật soạt soạt.
「Nè, là bản vẽ như thế nào?」
Nghe thấy câu hỏi của Fumino, Touwano có chút xấu hổ, nhưng vẫn kiêu hãnh ngẩng cao đầu.
「Là nhân hóa ạ」
「…Cậu, người vẽ?」
「A, là cái đó à, cái đang thịnh hành ấy」
「Tớ cũng nghe nói rồi, là về đường sắt đó hả?」
「Đúng đúng đúng, mấy tuyến đường sắt đều bị Moe hóa hết rồi. Nhưng mà tớ á, bởi vì không phải là dân đường sắt nên cũng không có can thiệp sâu vào bên đó, học vấn về đường sắt sâu lắm đấy ạ?」
Còn có cả chuyện này nữa à.
「Nhân… nhân hóa, chuyên mục nhân hóa… a, là cái này!」
Cái nào cái nào?
Cứ có cảm giác, những gì nhìn thấy đều là nhân vật nam quấn lấy nhau… thì mà, dù sao thì Touwano cũng là hủ nữ mà.
Nhưng mà so với cái đó, còn có một vấn đề nữa.
「Ừm, rốt cuộc đây là nhân vật gì vậy?」
「Tớ cũng chưa xem nữa」
Ngay cả Ieyasu cũng không biết, vậy thì có nghĩa là khá ít người biết rồi?
「Ể tớ… là gần đây mới bắt đầu thiết kế ạ」
「Cái gì?」
Đôi mắt Touwano đột nhiên trở nên lấp lánh, sau đó lớn tiếng trả lời.
「Là ký hiệu nguyên tố ạ!」
『Mỗ Miên: Đúng là hủ đến nơi rồi!』
……………………………………Đó là cái gì?
「Hà, ký hiệu nguyên tố à….」
Cái gì, Ieyasu cậu biết sao…?
「Ừm ừm, chủ đề Otaku khá là chuyên sâu đó nha! Đây mới là đề tài được các hủ nữ hiện tại yêu thích nhất đấy!」
「Cái… xin đừng nói thẳng ra là hủ nữ hủ nữ như vậy mà…」
Bên cạnh Umenomori đang cười lớn, Touwano rất xấu hổ mà rụt người lại.
「…Tớ, tớ là không biết gì hết哦… a a thôi đi, Nozomi đã đi đâu rồi, chỉ có mỗi mình tớ là không biết, cảm giác siêu bất an luôn!」
Ngay cả Fumino cũng hoảng loạn lên rồi.
Nhưng mà cuộc thảo luận của các Otaku lại bỏ Fumino sang một bên, tiếp tục diễn ra.
Như vậy, mùa xuân muộn màng của hội đồng môn lạc đường của chúng tôi cũng đã trôi qua trong một thời gian ngắn.
Những người bạn mới cũng thuận lợi hòa nhập vào hội, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.