[IMAGE: ../Images/..]
7
“Quả nhiên là chiều về cũng không có hướng dẫn viên xe buýt hả?”
Kimura bĩu môi hỏi, thầy Dekkaa liền đáp “Đương nhiên rồi,” đoạn lấy chiếc mic karaoke từ dưới ghế ngồi của mình ra.
“Giống như lúc đi thôi. Nếu có ai cứ khăng khăng là rảnh rỗi thì cứ hát karaoke đi. Tuy nhiên, đừng hát quá to nhé. Vì chắc là cũng có người mệt mỏi, muốn ngủ đấy.”
Đúng là như thế thật.
Để phục vụ cho những người như vậy, tai nghe chống ồn đã được chuẩn bị sẵn.
Không phải bắt những người hát phải kiềm chế, mà lại bắt những người không muốn nghe phải tự xử lý thì đúng là… làm sao đây? Chẳng lẽ những ai muốn ngủ thì có thể cắt bỏ mọi tạp âm khác ngoài tiếng hát nên không sao à?
À mà, tôi thì không hứng thú với karaoke, nhưng cũng không buồn ngủ nên không đeo làm gì.
Nói chung thì.
Cuối cùng, sau vụ lộn xộn đó, không có thêm rắc rối lớn nào xảy ra nữa.
Đám Cá tính giả cũng tỏ vẻ đã xả hơi xong, hoặc có lẽ là đã thỏa mãn rồi, nên chúng im phăng phắc. Bữa sáng là bánh mì nướng và trứng ốp la với thịt xông khói do đầu bếp làm, nhưng chúng cũng tự làm món tương tự và không hề phàn nàn gì cả.
Công việc trong ngày thứ ba chỉ là dọn dẹp khu nhà gỗ, rồi chúng tôi rời khỏi khu cắm trại trước bữa trưa. Mấy anh chị nhân viên thì tuyệt nhiên không hề nhắc đến chuyện tai nạn sập mỏ than, mà thực ra, hầu hết học sinh cũng chẳng hay biết gì về chuyện đó.
Chuyện đó cũng chẳng phải là nội dung bị cấm tiết lộ, nhưng tôi nghĩ chẳng có lý do gì phải cố tình tạo ấn tượng xấu cho cả lớp rằng lũ Cá tính giả đã gây ra rắc rối vì hành động tùy tiện của chúng, nên tôi đã không nói ra.
Nói trắng ra là, cũng vì bản thân tôi cả.
Nếu tôi cố tình phá hỏng mối quan hệ trong lớp mà cứ tưởng là đã được rút ngắn khoảng cách sau Lễ hội văn hóa vừa rồi, thì sau này, khi có chuyện gì xảy ra, việc xử lý có thể sẽ rất phiền phức.
…Cứ coi như là thế đi.
Chẳng phải tốt sao?
Ryuugamine đã an toàn, và ngoài chuyện đó ra, mọi thứ nhìn chung đều suôn sẻ cả.
Không.
Với số lượng Cá tính giả tham gia đông đảo như vậy, mà chỉ dừng lại ở mức rắc rối nhỏ đó, thì e rằng không phải là “nhìn chung đều suôn sẻ” mà phải nói là một phép màu thì đúng hơn?
À mà, không biết có phải tôi tưởng tượng không, nhưng thầy Dekkaa có vẻ cũng khá hài lòng. Dù sao thì, chuyến du lịch chỉ kết thúc khi về đến nhà, nên khi nào xe buýt về đến trường thì mới có thể lơ là được. Chắc chắn là không thể xảy ra thêm chuyện gì nữa đâu──
“Két!” chiếc mic lại rú lên tiếng hú.
Tôi giật mình ngẩng mặt lên.
Chẳng biết từ lúc nào, Ryuugamine đã đứng ở lối đi, tay nắm chặt chiếc mic karaoke.
Khoan đã, không lẽ nào…
Ryuugamine hít một hơi thật sâu, rồi──
“…..Chiếc xe buýt này đã bị Ma Vương chiếm đoạt!”
Lại nữa à!
Kimura! Saitou! Hai đứa bây cũng không được vỗ tay chứ! Tsubasa cũng đừng đứng lên chứ! Tsukaya cũng đừng chuẩn bị mặt nạ phòng độc chứ!
Thôi đi mà… Tha cho tôi đi màaaaaaaaaa!
《Hết》