1.
Người ta vẫn thường bảo con người có thể thay đổi, và điều đó thì đúng là đúng thật. Song, vẫn có những bức tường mà ta chẳng thể nào vượt qua.
"Làm gì có chuyện đó," người lớn sẽ nói vậy. "Ai cũng có khả năng cả mà."
Ví dụ như Kimura.
Cậu ta chơi bóng chày, và dù mục tiêu trước mắt là giành được suất chính thức, nhưng điều cậu ta thực sự hướng đến lại là trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Tham dự giải bóng chày cấp Quốc gia của trường trung học, vô địch rồi được các tuyển trạch viên chú ý.
Đó là mục tiêu của cậu ta.
Tuy nhiên, khách quan mà nói, điều đó khá khó khăn. Dù sao thì, trường trung học của chúng tôi còn chưa bao giờ lọt vào vòng chung kết cấp Quốc gia, mà chỉ thường xuyên bị loại ở vòng hai của giải đấu cấp địa phương. Hơn nữa, Kimura đáng tiếc là không phải một cầu thủ có tài năng kiệt xuất. Điều này chính cậu ta cũng thừa nhận.
Thế nhưng, ước mơ thì chẳng ai đánh thuế cả. Khả năng cũng không phải là số không tròn trĩnh.
Ví dụ như Saitou.
Gần đây cậu ta cũng tìm thấy mục tiêu của mình. Là một nhà biên kịch sân khấu, cậu ta nói vậy. Ban đầu tôi cứ tưởng là nhà văn vì nghe nói cậu ta đang dự thi gì đó, nhưng hóa ra không phải. Cũng không phải người viết kịch bản phim, mà là nhà biên kịch sân khấu. Tôi không biết sự khác biệt là gì, nhưng hình như không phải cùng một loại.
Cảm hứng đến từ vở kịch trong Lễ hội Văn hóa lần trước. Dường như cậu ta không thể quên được tràng pháo tay đứng dậy và những tiếng hoan hô nhận được khi đó.
Tôi không biết xác suất để trở thành một nhà biên kịch sân khấu là bao nhiêu, nhưng không ai có thể nói rằng điều đó là hoàn toàn không thể.
Ví dụ như Suzuki Aya.
Sở thích tự may trang phục cosplay của cậu ta đã tiến triển đến mức cậu ta còn muốn lập một xưởng may trong tương lai, chuyên sản xuất trang phục giúp các Cá tính giả (Koseisha) thỏa mãn "cá tính" của mình, sau đó phân phối cho các cửa hàng chuyên biệt dành cho họ.
Cậu ta cũng lấy cảm hứng từ Lễ hội Văn hóa.
Chắc là thấy các Cá tính giả trong lớp mình mặc đồ do cậu ta may để diễn kịch, rồi ngay cả sau khi lễ hội kết thúc vẫn mặc chúng, nên cậu ta đã tự tin hơn nhiều.
Tôi không biết liệu quần áo do người bình thường may có được các cửa hàng đó chấp nhận hay không, nhưng chắc chắn là có ai đó đang làm việc này. Vậy thì, Suzuki Aya không thể trở thành một trong số những người đó sao? Chắc chắn là không phải vậy rồi.
Bất kỳ giấc mơ nào, cũng không phải là số không. Điều đó đúng. Chẳng sai chút nào. Ngay cả khi nó gần như bằng không, nếu không phải là số không thì vẫn có khả năng.
Xét về điểm đó, những gì người lớn nói không phải là lời dối trá.
Ai cũng sở hữu một tờ vé số trong mình, với khả năng trúng giải nhất.
Tất nhiên, tôi cũng vậy.
Hiện tại, tôi không có bất kỳ viễn cảnh nào về tương lai, nên tôi còn không biết giải nhất là gì. Nhưng chắc chắn, tôi đang giữ một tờ vé số.
Điều đó được Ryuugamine đảm bảo.
"Giấc mơ vô hạn. Khả năng trở thành bất cứ ai. Ghen tị thật đấy, khác hẳn với bọn tôi chỉ có duy nhất một lựa chọn."
Đó là lời của không ai khác ngoài chính Ma Vương. Từng nói ghen tị với chúng tôi, giờ đây tôi chẳng có lý do gì để không tin lời đó. Nhìn vào cách sống của những kẻ vụng về như họ, thì rõ rồi.
Tuy nhiên, vé số của họ chỉ có mỗi giải nhất, còn vé số của chúng tôi thì có nhiều giải khác nữa. À không. Nếu tương lai của họ là giải nhất, thì những gì có trong vé số của chúng tôi có lẽ là những giải thưởng khác ngoài giải nhất.
Ở đó, có một bức tường tuyệt đối.
Nếu không mua, vé số sẽ không bao giờ trúng. Tương tự, những giải thưởng không có trong đó thì không bao giờ có thể rút ra được. Giống như việc chúng tôi dù muốn giải nhất cũng không thể rút ra, thì họ cũng không thể có được những giải thưởng từ hạng nhì trở xuống dù có muốn đến mấy.
Dù chúng tôi có ghen tị với nhau bao nhiêu, cũng chẳng thể làm gì được. Tôi – chúng tôi – đã được dạy dỗ một cách triệt để rằng thế giới này là như vậy.
Đó là lẽ thường tình.
…………
Thế nhưng, những kẻ muốn lật đổ lẽ thường tình ấy lại xuất hiện ở mọi thời đại.
Con người, nếu gặp khó khăn, sẽ thử thách. Nếu bị nói là bất khả thi, sẽ thách thức. Thầy giáo từng nói trước đây rằng con người có không ít những điểm ngang bướng như thế.
Và chính vì thế, con người mới tiến bộ.
Liệu tên đó mà tôi – chúng tôi – từng quen biết, cũng là một trong những "Người Khai Phá" như thế chăng? – Nghĩ vậy có phải là hơi quá lời không?
Chà, nhưng quả thật, hắn ta là một kẻ chưa từng có tiền lệ. Từ khi những Cá tính giả xuất hiện, đây là lần đầu tiên có kẻ nói ra những điều như vậy.
Ít nhất, tôi đã nghe nói thế.